1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Every Breath You Take - Judith McNaught (52 c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 20
      Đứng bên ngoài ban công, hai khuỷu tay tựa vào bờ tường phía sau, Mitchell dõi mắt theo những ngọn đèn sáng lấp lánh phát ra từ chiếc tàu du lịch từ đằng xa lướt chầm chậm về phía bắc trong lúc chờ đợi Kate sửa soạn trang phục để cả hai cùng tới sòng bài.

      Sau cuộc ái ân lần đầu của họ, cả hai thức dậy và đói ngấu, họ gọi đồ ăn và lại quay về giường, ái ân thêm lần nữa rồi chìm vào giấc ngủ sâu, kiệt sức. Mặt trời lên cao khi thức dậy có Kate nằm gọn trong vòng tay mình. cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hoàn toàn thư thái thả mình nằm đó, và đến giờ cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn.

      "Xin lỗi vì em khiến phải chờ." Tiếng phát ra ngay đằng sau .
      Mitchell đứng thẳng xoay người lại, nụ cười biếng nhác, uể oải của mở rộng thành cái cười tán thưởng. Tề chỉnh trong chiếc váy ống ngang ngực màu đen ngắn, phần thân xếp nếp giống như vỏ sò và đôi săng đan cao gót quai mảnh, Kate Donovan lên như ảo ảnh dưới những đường cong mê hoặc, làn da tỏa sáng, mái tóc lộng lẫy và đôi chân dài thẳng tắp. Ánh nhìn của gắn chặt vào đôi chân của , Michell đưa mắt lên, cười toe toét trước phản ứng ngỡ ngàng của mình với thứ mà, có thể là, đôi chân dài đẹp nhất từng gặp.

      " cười vì em hấp dẫn đến khó tin, hay vì chiếc váy này của em có vấn đề?" trêu chọc, nhưng giọng lộ vẻ hơi chút lo lắng.

      " cười vì vừa nhận ra em có đôi chân tuyệt đẹp," Mitchell nhăn nhở đáp lại, "và trước đây chưa bao giờ thấy."

      "Đôi chân em từ trước đến giờ vẫn ở với em đó thôi," cợt nhả, " ra em ràng có nhớ lúc chúng ta ở giường chân em vẫn gắn liền với người cơ mà."

      "Lúc chúng ta ở giường mắt quá gần thể nhìn hết được."

      bước về phía và xoay lưng lại. " kéo khóa lên giùm em được ?" hỏi, tay nâng phần tóc sau gáy lên cho . "Em với tới được."

      Mitchell làm việc đó biết bao nhiêu lần đếm xuể với những người đàn bà khác trước đây, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống phần gáy trần của Kate, có gần gũi thân mật và niềm thích thú nảy ra trong cử chỉ giản đơn khiến kinh ngạc. chạm tay vào móc khóa và kéo nó lên, đùa về phản ứng của trước đôi chân . "Để em đoán," lên tiếng, " người thích chân dài, phải nào?"

      Thường Mitchell chẳng e dè gì mà trả lời luôn là "có", nhưng vì lý do mơ hồ nào đó, câu hỏi đó dường như hoàn toàn trở nên sai quấy, đặc biệt là từ . Vòng tay ôm lấy vai , nghiêng đầu hôn lên đôi má. "Đừng đến chuyện đó." thầm.

      "Kate chầm chậm quay lại nhìn . trả lời câu hỏi với cùng lý do mà ngay lập tức cảm thấy hối tiếc khi hỏi – muốn biết thích phần cơ thể nào của người đàn bà. , ngay lúc này đây, muốn nghĩ rằng toàn bộ những gì mà có. "Trả lời rất hay," mỉm cười nhìn sâu vào mắt .

      " cũng nghĩ vậy."

      ****

      Sòng bài mà đưa đến nằm trong địa phận của Hà Lan, đó là câu lạc bộ tư nhân lớn nơi những thành viên trò chuyện bằng nhiều thứ tiếng và quy định đặt bàn là rất cao. đường tới đó, Mitchell mô tả sòng bài như "hương vị Châu Âu," Kate có thể hiểu được câu qua bầu khí thanh lịch, tinh tế, sành điệu và thờ ơ. Bầu khí đó hợp với cách lạ kỳ, thâm tâm Kate thốt lên. Chỉn chu trong bộ vest xám thiết kế riêng vừa vặn hoàn hảo, áo sơ mi xám đậm, và cà vạt xám nhạt, thân của con người tinh tế và lòng tự tin điềm tĩnh.

      Mối tương đồng duy nhất giữa các sòng bài mà từng đến ở Mỹ và sòng bài nơi đây là hoạt động bài bài đều hợp pháp. ra, những lần nhìn thấy các sòng bài như thế này chỉ là phim ảnh quay ở các vùng như Monacomà thôi.

      Cố gắng trông như thể chưa từng đến những nơi này, hay ở xung quanh những con người này, Kate liếc qua bàn baccarat và bàn roulette tụ tập toàn những quý ông giàu có với những chồng thẻ đặt cao ngất ngay trước mặt và những quý bà kèm sát bên đeo đầy đồ trang sức lấp lánh người.

      "Em tìm thứ gì đặc biệt?" Mitchell lên tiếng hỏi.

      "Vâng," Kate đáp lời, cái nhìn thoáng qua lấp lánh ánh cười. "James Bond."

      "Em phải kèm sát tối nay đấy."

      "Em làm được," dứt khoát, còn cười toe toét.

      "Câu hỏi ban đầu của có ý là em thích chơi trò gì cơ," Mitchell giải thích, dằn xuống cái thôi thúc ngớ ngẩn muốn được vòng tay quanh người khi họ bước bên cạnh nhau.

      "Em thích bất cứ trò nào có thể ăn tiền."

      "Thế , ta cần phải ngay," đùa.

      "En rất gặp may với trò đánh bài," Kate thành thực thú nhận. "Máy giật xèng cũng vậy, và các bàn xúc xắc thường rất thân thiện với em. "

      "Thế em có may mắn với trò blackjack ?"
      "Cũng còn tùy."

      Họ tìm được hai chỗ ngồi cạnh nhau ở bàn blackjack và dù trong thâm tâm Kate rùng mình vì mức đặt cược thấp nhất cũng phải là 100 $, vẫn mở ví kiên quyết rút ra 5 tờ chi phiếu du lịch trị giá 100 $ trước khi ngồi xuống. "Em cần phải đổi sang tiền mặt số chi phiếu này trước ."

      " đưa em đến đây nếu như định để em làm thế."

      "Em thể chơi bằng tiền của . trong số những điều bố dạy em là quý lúc nào cũng phải đánh bài bằng chính tiền của mình, hoặc là ."

      "Bố em hẳn có số ý niệm lạ lùng," Mitchell tỉnh khô đáp lại khi xoay người bước , đầu nghiêng ngó về phía ô cửa thu ngân gần đó. Nụ cười vô thức môi, dõi theo bước chân , ngưỡng mộ dáng người đẹp và cách những lọn tóc màu lửa của đung đưa như sóng nước ngả đôi bờ vai.

      "Bell femme," (Tiếng pháp: người đàn bà đẹp), Người đàn ông ngồi bên phải Mitchell buông ra lời nhận xét, ánh mắt ông ta dán chặt vào Kate.

      "Đúng vậy," Mitchell phản hồi. vẫy tay ra hiệu cho nhân viên chia bài và đăng ký bàn. "Hãy để ý quý kia hết thẻ khi ấy thua nhé," Mitchell chỉ thị cho người nhân viên khi bắt đầu gạt đống thẻ về phía mình.

      "Chắc rồi, thưa ngài Wyatt,"

      giờ sau đó, thắng được 2,400 $, còn Mitchell ngừng chơi để ngả người ra sau và dõi theo Kate. thắng được số tiền lớn. đẩy đống thẻ hướng về phía người nhân viên chia bài và lên tiếng. "Tôi muốn đổi tiền mặt." sau đó ngẩng lên nhìn bốn người đàn ông ngồi cùng bàn và hòa nhã tiếp lời. "Xin lỗi vì ngưng giữa chừng. khó cho tôi để có thể bỏ qua linh tính của mình."

      Người đàn ông Pháp vừa mới chuyện với Mitchell khi nãy cười rộ lên với , nâng bàn tay lên đặt vào đó nụ hôn.đầy biết ơn. Ông ta quay sang Mitchell hồ hởi ." Elle est une très belle femme!" ( ấy là phụ nữ đẹp). Vừa thích thú vừa ngỡ ngàng, Kate thu thập hết phần thẻ thắng được của lại trong lúc người đàn ông kia ồn ào tuôn ra tràng tiếng Pháp với Mitchell, tiếp chuyện ông ta cũng bằng ngôn ngữ tương tự.

      "Chuyện gì vậy?" Kate hỏi khi họ rời khỏi.

      "Ông ta lưu ý rằng em chỉ rất đẹp mà còn vô cùng may mắn với trò chơi bạc đó nữa."

      "Ông ấy nhiều hơn thế. Ông ấy cũng hỏi câu, vì gật đầu và trả lời ông ta bằng giọng khá lạnh lẽo."

      Mitchell cười rộ lên với . " có vẻ "lạnh lùng" ư? là thô lỗ, mà hiếm khi tỏ ra lỗ mãng như thế."

      "Ông ta hỏi gì vậy?" Kate chất vấn.

      "Ông ta hỏi liệu có cho phép em đứng bên cạnh ghế của ông ta để vừa có được sắc đẹp của em vừa nhờ vào cả duyên cờ bạc của em nữa."

      Kate tạo ra tiếng khịt mũi khiếm nhã và lắc đầu. "Ông già tham lam, hoàn toàn bất vớ vẩn." Đôi vai Mitchell rung lên vì cười trước câu giễu cợt của , cố dằn xuống thôi thúc mãnh liệt – ước muốn được kéo vào vòng tay và trình diễn màn tình cảm ướt át công khai.

      " gì với ông ta?"

      " khó mà truyền đạt lại cho chính xác."

      "Thử nào."

      "Dịch thoáng ra , bảo ông ta là lão già tham lam, và điều ông ta vừa vớ vẩn"

      Kate cười, nhưng tin chút nào. "Đó phải lời ."

      Mitchell nghiêng đầu áp vào má thầm. " bảo ông ta mà tìm người khác vì chia sẻ quyền sở hữu của đâu.; rồi đứng thẳng lưng tiếp tục bước như thể cái áp môi của chẳng ảnh hưởng gì đến hết.

      Trái tim Kate thực cú lộn nhào ngoạn mục khi nghe được Mitchell ám chỉ mình là "bạn " của , nhưng biết đó chỉ là cách cách thông thường, và cố gắng để mình mơ tưởng đến ý nghĩ nào khác. trải qua khoảng thời gian tuyệt vời suốt buổi tối ngày hôm nay, cho dù mất hết nửa số tiền thắng cược của mình.

      Mitchell đánh bạc với bản năng chẳng hề phải nỗ lực gì nhiều như cách làm với những việc khác, nhưng điều đặc biệt quyến rũ Kate là cách cư xử của trước nhiều phụ nữ khác vây quanh lộ liễu đưa đẩy tình ý với suốt tối. vô cùng bình thản; đơn giản chỉ cư xử như thể đám đàn bà đó vô hình ngay trước mắt vậy. Hoặc là quá quen với việc đó nên hề để tâm, hoặc thích bị coi như bữa thiết tiệc tình dục ngon lành. Kate thích thú nghĩ rằng vế sau là đúng.

      Gần tới nửa đêm, khi họ còn chơi bạc nữa, họ dừng lại ở phòng ngay lầu của sòng bài, nơi ban nhạc cùng ca sĩ tấu lên bài hát rất hay. Họ tìm ra được bàn trống, và trong lúc người ca sĩ ngân lên lời bài hát quen thuộc "The Way You Look Tonight", Kate dõi mắt theo Mitchell ngồi xuống, mở tung vạt áo vec, tựa lưng ra sau ghế và duỗi dài đôi chân. Hình ảnh đó của – thoải mái, đẹp trai, và hoàn toàn thư thái trong sòng bài tư nhân – tự in dấu lên trái tim của Kate trong lúc lời nhạc réo rắt vang lên, bện chặt và ghi dấu hình ảnh của trong tâm trí . Cố giấu nụ cười ngưỡng mộ, tì tay lên bàn và tựa cằm xuống, ngắm qua đôi lông mi dài cong vút.

      lúc sau, nhận thấy đáng ra người phục vụ phải có mặt ở đây, vì thế hơi ngẩng đầu lên và liếc sang phải với cái cau mày. Hai nhân viên ra từ phía đối diện, gần như va vào nhau trong lúc vội vã đáp lại lời triệu tập của , Kate nín cười. Ở nhà hàng của bố , thường quan sát những dấu hiệu nhận biết mà các khách nam giới dùng để gọi bồi bàn – từ các tín hiệu thô lỗ nhất cho đến rụt rè nhất – thầm đánh giá cao Mitchell, cả cho "tác phong uy thế" và " hiệu ứng của tác phong" đó.

      "Cognac thế nào?" lên tiếng hỏi trong lúc người phục vụ đứng ngay bên cạnh.

      "Tốt thôi, cám ơn ." Kate trả lời, biết rằng chỉ uống được có ngụm. Vẫn mê mải với quan sát vừa mới, quay đầu nhìn về phía ca sĩ, nụ cười lơ lửng môi.

      Mitchell gọi đồ uống và sau đó tưởng lầm lý do mỉm cười. "Em đặc biệt thích bài hát đó phải ?"

      Kate gật đầu.

      "Có lý do riêng?"

      thể giải thích lý do của mình, Kate cụp mắt xuống và đưa ra lý do tương đương. "Hồi 13 tuổi, Michael Buble và ông nội đến thăm Chicago và, hoàn toàn vô tình, họ ăn tối ở nhà hàng của em. Ông Micheal tình cờ nhắc với bố em – rất tự hào – rằng Micheal phát triển nghiệp ca hát của mình ở Canada, vì thế bố em đề nghị Micheal lên hát bài "United States debut" ngay tại đó. Mitchell lúc ấy chỉ mới 16 tuổi, nhưng ta trông tuyệt vời đến độ bố em đưa em từ phòng ngủ xuống lầu để nghe ta hát."

      "Và?" Mitchell nhắc khi trông hơi có vẻ xấu hổ.

      "Và Micheal hát đúng bài chúng ta nghe đây. ra, ta hát riêng tặng em."

      " có nên tỏ ra ghen tị ?"

      "Dĩ nhiên rồi," Kate cười. "Em phải lòng ta đến phát điên từ lúc đó và ngay tại đó. Lần tiếp theo em nhìn ấy hát là lúc ấy ỏ Carnegie Hall."

      Cảm thấy có đôi chút ngớ ngẩn vì kể cho nghe câu chuyện khác trong cuộc đời mình khi vẫn gần như chưa biết gì về , Kate nhìn xuống mặt bàn và nhận thấy bàn tay của Mitchell ở sát tay chỉ chưa đầy inch. Hình dáng những ngón tay thuôn dài của đặt quá gần khiến ngẩn ngơ. Tự vấn bản thân rằng suy nghĩ vẩn vơ, liền dứt ánh mắt ra xa.

      Michell cúi đầu, cũng giống như , mắt dán chặt vào đôi bàn tay của họ. Chầm chậm, đưa tay lên và đặt tay lên tay .
      Kate cảm thấy kích động run rẩy xuyên suốt khắp toàn bộ cơ thể. Nuốt xuống, dõi mắt xem có bất kỳ phản ứng dù hay . siết chặt lấy bàn tay .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 21
      Nhìn ra ngoài khơi xa để tìm Mitchell, Kate lơ đãng phủi những hạt cát mịn bám vào chân và với tay lấy chiếc áo choàng tắm mà họ mang theo từ phòng mình. khí ban đêm rất dịu, nhưng bắt đầu rùng mình dưới chiếc áo tắm mỏng manh, cảm giác vì bồn chồn hơn là lạnh.

      Khi họ rời khỏi sòng bài, Mitchell đề nghị đưa đến Vịnh Maho để có thể tiêu phần số tiền thắng bạc của mình vào những cửa hàng thời trang cao cấp mở cửa suốt ngày phục vụ cho các hộp đêm và các vị khách du lịch. Kate gợi ý họ nên trở về khách sạn và thay vào đó là bơi ngoài biển. Trong tâm trí mường tượng mình lười biếng lờ lững nằm mặt nước mặn nửa tiếng đồng hồ. Họ bơi, nhưng khi Kate lên bờ, Mitchell lại muốn bơi thêm chút nữa để thư giãn.

      Khi phát ra ngay lúc khởi động, khi Mitchell xuống nước vận hết sức lực của mình, sải thân hình cao lớn rẽ nước với tốc độ tối đa, như thể có đám ma quỷ nào đó bám ngay sau vậy. Lúc đầu, Kate ngưỡng mộ dõi mắt theo , nhưng vài phút sau hình ảnh của hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, bắt đầu cảm thấy lo về an toàn của .

      Cố để nỗi lo lắng của mình leo thang lên đến mức hoảng loạn, Kate tiếp tục tìm kiếm dưới mặt nước lấp lánh ánh trăng khi xỏ tay vào hai ống tay áo choàng và thắt dây lưng lại. Cuối cùng, bắt gặp dấu hiệu mờ xíu mặt nước phía xa và nhõm ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa dài.

      Giải thoát khỏi nỗi lo lắng cho Mitchell, vòng tay, co người ôm lấy hai đầu gối. Ngửa đầu ra sau, nhìn chăm chú lên bầu trời đêm như bức màn sa tanh lấp lánh ánh sao trong lúc cảm xúc sâu lắng về hình bóng bố chầm chậm lướt qua trong tâm trí. Cảm xúc đó bao bọc quanh , ấm áp và mạnh mẽ, trùm lên ngọt ngào, như thể đó là cái ôm xiết - cái ôm mạnh mẽ xuất phát từ thiên đàng. Kate say sưa chìm trong cảm xúc mê mải, níu giữ lấy nó trong lúc nước mắt trào ra và trượt dài đôi má.

      Cuối cùng ngẩng lên để xóa những cảm xúc đó trong tâm trí và nhìn ra ngoài khơi dõi theo Mitchell. bơi thành đường thẳng để quay lại với , đôi bờ vai và hai cánh ta giang ra sải từng sải mặt nước.

      Vào chính lúc ấy, đột ngột vỡ lẽ ra. hiểu chắc chắn rằng nếu bố ngồi bên cạnh đây ngay chiếc ghế này, mắt cũng dõi theo Mitchell, và mỉm cười.

      Điều đó bỗng trở nên đầy ý nghĩa, rất ràng. Đó là lý do tại sao lại cảm thấy cảm xúc gần gũi kì diệu đến thế với ngay từ lần đầu tiên mới gặp. thừa nhận sâu sắc của Mitchell nhói lên trong tâm trí : cảm thấy những điều ấy giống như em cảm thấy tối qua. Định mệnh đưa họ đến với nhau và nhau, nhưng số phận thất thường níu giữ họ vào nhau.

      Lau những giọt nước mắt, Kate nhìn lên bầu trời cao vời vợi và thầm. "Cám ơn, Bố. Con nhớ bố nhiều."

      Cảm giác gần gũi của ông giảm nhưng vẫn còn kéo dài vài phút nữa khi Mitchell đứng lên khỏi mặt nước. Hất mái tóc của mình ra hai bên, lội ra khỏi làn nước biển chảy xuống từ hai bờ vai mạnh mẽ và đôi chân dài. đẹp đến ngỡ ngàng đến nỗi Kate phải lắc đầu tỉnh trí. Mỉm cười, ngước lên trời và thầm. "Bố nghĩ thế nào mà lại cho rằng con xứng đáng với người đẹp trai đến thế?"

      Mitchell đưa tay nhận lấy chiếc khăn tắm mà đưa cho và dằn lại thôi thúc muốn xổ tung những lọn tóc ẩm ướt dính sát quanh khuôn mặt và đổ xuống hai bờ vai. Với mái tóc như thế, trông ngon lành; ra, trông giống y như lúc lần đầu tiên gặp ở nhà hàng. "Chào," mỉm cười.

      cười đáp lại. "Jamaica thế nào rồi? đường có vượt qua được con cá mập nào ?"

      Cười toe toét trước câu chòng ghẹo của , Mitchell bắt đầu lau ngực và hai cánh tay trần. " nằm ườn ra ở đây cả tuần rồi, " giải thích . " muốn tập luyện chút."

      " có thường bơi để giữ sức khỏe ?"

      lắc đầu. " người dưới quyền là chuyên gia võ thuật. thường xuyên tập luyện với ta."

      "Công việc của ấy là gì vậy?"

      " ta là lái xe của ."

      "Lái xe của ." Kate lặp lại, suy tính đến chuyện đó. "Cũng là vệ sĩ của ?"

      " ta nghĩ vậy," Mitchell trả lời, cúi người lau khô đôi chân.

      Kate chờ cho đến khi vứt chiếc khăn sang bên và nhặt áo choàng lên trước khi lên tiếng hỏi câu khiến đôi chút bận tâm. " làm kiểu công việc gì mà phải cần đến vệ sĩ?"

      "Tại Châu Âu, tài xế kiêm vệ sĩ là khá phổ biến."

      Vô tình hay cố ý, hề đả động đến nghề nghiệp của mình, Kate nhận ra điều đó, và cũng hề đề cập đến chủ đề đó tối nay. Họ ngủ cùng nhau và càng lúc càng cảm thấy hơn qua từng giây phút. mong đến chết để được biết thêm về và hiểu hơn. Khi họ lững thững bộ qua bãi biển về phía các bậc thang lát đá dẫn về khách sạn, lên tiếng. " làm nghề gì vậy?"

      " kinh doanh tạo ra lợi nhuận," Mitchell đáp lời, tự động đưa ra cho câu trả lời sẵn giống như câu trả lời của cho hầu hết những kẻ tò mò khác; sau đó cảm thấy tồi tệ vì mình cư xử với như thể chỉ là người lạ qua đường tỏ vẻ hiếu kì.

      " điều hành doanh nghiệp," làm . "Mặc dù có ý định đó, ngờ là mình thiếu năng lực quản lý. đầu tư tiền vào các ý tưởng và cảm hứng của những người khác có tài năng quản lý doanh nghiệp."

      Kate thò tay vào hai túi áo choàng và cân nhắc đưa ra câu hỏi tiếp theo.

      "Làm thế nào lại chọn lựa ra được những ý tưởng và những con người cần đầu tư?"

      " dựa phần vào thông tin và phần vào bản năng, trong đó rốt cuộc là đưa ra phán đoán có suy tính."

      định kết thúc cuộc chuyện, Kate nhận ra ý của qua tông giọng. Cẩn thận phát ngôn như thể đưa ra lời nhận xét vô tình, thay vì cố gắng tiếp tục chủ đề, lên tiếng. "Khi người ta có sở trường thiên bẩm trong việc thực điều gì đó, em nghĩ thế gọi là tài năng."

      "Trong trường hợp của , đó là kỹ năng đạt được hơn là tài năng thực ."

      "Làm sao có được kỹ năng ấy?"
      dừng bước, quay sang và quan sát với cái cau mày hơi nôn nóng. " người thầy kinh nghiệm – Stavros Konstantatos."

      Kate mở to mắt trước lời nhắc đến nhà tài phiệt người Hy Lạp dật, tự tạo lập đế chế của riêng mình được báo chí ca tụng là trong những người giàu nhất thế giới. "Có phải chúng ta về người sống hòn đảo đầy vệ sĩ canh gác khắp nơi và là người có chiếc du thuyền trang bị cả ngư lôi ?"

      đối kháng của Mitchell biến mất, thay vào đó là niềm thích thú. " phải ngư lôi, chỉ là súng phòng mà thôi." , lồng những ngón tay mình vào tay và nắm chặt khi họ bước tiếp. "Con trai ông, Alex, là bạn học cùng trường nội trú với . Có năm, Alex nài nỉ cùng cậu ấy nghỉ đông ở hòn đảo của họ để cậu ấy khỏi phải "chết vì buồn chán mình" trong lúc cậu ta phải ngồi giỏng tai nghe Stavros giảng giải về kinh doanh tại mỗi bữa ăn. Giống như hầu hết các đứa trẻ con nhà giàu khác, Alex chẳng hứng thú gì với việc kiếm tiến, cậu ta chỉ thích tiêu thôi."

      Kate nhận thấy Mitchell dường như loại trừ mình ra khỏi danh sách "những đứa trẻ con nhà giàu", nhưng cố gắng theo đuổi lời tâm đó. Thay vì thế đàm luận. "Bố của Alex có giảng giải về kinh doanh tại mỗi bữa ăn ?"

      "Stavros ngừng," Mitchell cười lục khục, "nhưng hề thấy chán, ra bị mê hoặc đúng hơn. Ông ấy nhận thấy điều đó, dĩ nhiên, và nghĩ ông mong thái độ của làm thức tỉnh Alex. Kỳ nghỉ tiếp theo, ông nhấn mạnh Alex phải đưa tới đảo. gặp rất nhiều người nhà Stavros kể từ đó. Sau nhiều năm, ông bảo trợ cho và huấn luyện , và thúc đẩy cho đến khi nắm hết những lời chỉ đạo của ông. Khi tốt nghiệp, ông ấy để làm việc trực tiếp dưới quản lý của ông, để ông có thể "hoàn thành trọn vẹn nền giáo dục của mình". Cuối cùng/ Sau rốt, ông ba8y1 đầu cho phép thực những vụ giao dịch của chính và chia lợi nhuận – hay cùng chịu lỗ."

      " người đàn ông tuyệt vời và kinh nghiệm may mắn cho ."

      Mitchell gật đầu đồng thuận. đề cập đến chuyện vợ của Stavros ngừng cố ý dụ dỗ từ lúc mười bảy tuổi. Cũng nhắc đến bất kỳ chuyện gì của trước đó, những kinh nghiệm kém "tuyệt vời" hơn với các gia đình giàu có của đám bạn học – những ông bố bà mẹ dễ chịu, có giáo dục mà gặp khi đám con trai của họ mời Mitchell về nhà trong kì nghỉ. Họ hỏi những câu hỏi đáng sợ giống y hệt mà các bậc phụ huynh đều đưa ra – rằng từ đâu đến và họ hàng của là ai. Vì họ nhận thấy chỉ là kẻ ngoài cuộc mồ côi nơi thân thích, họ thường xuyên đối xử với như kẻ cơ hội cố bám vào con họ vì những lý do họ mặc nhiên coi là rất đáng ngờ và phiền phức.

      vài người trong số họ trong chừng mực còn gọi cho quản lý trường nội trú và phàn nàn về phẩm chất đáng ngờ của đứa trẻ mà đám con cái họ kết giao. Họ được phản ánh lại rằng Mitchell là "học sinh có học bổng" và là "vận động viên thiên bẩm" có được quan tâm đặc biệt từ tổ chức của Mỹ rất thế lực. Mitchell nghe được những điều đó từ đám con cái những bậc cha mẹ phàn nàn.

      Bước bên cạnh Kate, cố gợi lại trong suốt những năm học nội trú của mình, bị gia đình người bạn học hỏi biết bao nhiêu lần về chuyện có liên quan gì đến dòng họ "Wyatt ở Chicago" hay . Mỉa mai làm sao vì từng ấy lần đều phủ nhận. Đột nhiên giải thích cho lý do tại sao có thể buộc mình ngay lúc này thừa nhận câu trả lời mặc nhiên là có.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 22
      Co người nằm trong vòng tay Mitchell chiếc giường êm ái, Kate dõi mắt nhìn lên bầu trời đêm chuyển dần sang buổi bình minh. Sau khi từ bãi biển quay về khách sạn, họ tắm và rồi nhận ra cả hai cùng đói ngấu. Phần thừa của bữa ăn ngon lành bao gồm bánh kếp dâu tây và trứng luộc mà Benedict để lại vẫn còn mặt bàn.

      Sau đó họ lên giường, nhưng ngủ phải là ý định của Mitchell. cấp bách đòi hỏi, dữ dội và mãnh liệt của cuộc làm tình trước đó của còn, và giờ với nỗi đam mê chậm rãi, nồng nàn, điềm tĩnh dìu đến tột đỉnh khoái cảm, trong lúc khám phá những phần cơ thể mà chưa từng biết mang lại những xúc cảm run rẩy đến vậy, thầm dẫn dắt và khuyến khích làm những điều làm cho . Cho đến lúc đưa đến tận cùng, Kate rung động cách hoang dại trong vòng tay , điên cuồng thầm thầm van xin hết lần này đến lần khác.

      Khi cơn co thắt cuối cùng của qua , thay đổi tốc độ những cú thúc của mình và cơ thể mảnh mai của Kate đột ngột cong lên như sợi dây cung căng ra, áp chặt vào với tự nguyện dâng hiến trong khi trút bản thân mình vào . Kate nghe thấy tiếng rên rỉ, bám lấy , bị cuốn vào thời khắc mà chỉ là tiếp xúc dữ dội về mặt thể xác mà còn cả kết nối tinh thần mãnh liệt giữa hai tâm hồn.

      Sau này, khi nhìn lại những chuyện qua, thấy mình như học trò ngây ngô vừa được chỉ dậy bởi bậc thầy lão luyện, có lẽ gần như thôi, ngoại trừ sau đó, cả chiều dài thân hình đè lên và giữ cho cả hai bọn họ nằm đó, áp vào nhau với khuôn mặt gục xuống hõm cổ lúc lâu, như thể cũng bị cuộc ân ái của họ tác động mạnh mẽ như vậy.

      Vào lúc đó, khi họ cùng nhau ngắm mặt trời mọc nơi đường chân trời, bàn tay vòng quanh cánh tay , vuốt ve làn da dịu dàng. Cả hai người bọn họ đều uể oải, những phút giây yên lặng bên nhau càng dài hơn, nhưng khi bầu trời trở nên sáng tỏ, bình minh ngày mới bắt đầu xua tan tâm trạng thỏa mãn sâu lắng của Kate và nỗi lo lắng tràn ngập trong cùng với cảm giác tội lỗi rệt đè nặng khi nghĩ đến Evan.

      chờ gọi lại với ngày hôm qua cho đến trước lúc thay đồ đến sòng bài, vì biết Evan lúc đó chuẩn bị chơi tennis ở câu lạc bộ của . để lại cho tin nhắn thoại trấn an rằng hề giận gì , rằng vui vẻ nghỉ ngơi thăm thú những hòn đảo xung quanh, và rằng hoàn toàn cần phải lo lắng hay cảm thấy tội lỗi về bất cứ điều gì. Mọi chuyện cho đều là , nhưng có những điều kể ra khiến cho lời nhắn đó trở thành lời dối trá khó chấp nhận nổi. Ngoài ra, thể nào hết với qua điện thoại, phải sau nhiều năm họ ở bên nhau, và đặc biệt phải sau khi vừa mới đưa ra lời cầu hôn. Chỉ còn bốn ngày nữa thôi trong chuyến du lịch 10 ngày theo như dự tính của họ. Nếu vụ việc mà thụ lý kéo dài thêm hay hai ngày nữa, chắc chắn quyết định chẳng cần phải bay về Anguilla làm gì nữa.

      Cảm nhận được đổi khác nơi , Mitchell quay sang nhìn người phụ nữ cho trải nghiệm tràn đầy và viên mãn nhất trong đời sống tình dục của mình. Những lọn tóc đỏ rực của rối tung lên lộn xộn, trải dài đôi bờ vai và ngực , và đôi gò má mịn màng như sứ kia vẫn còn hơi ửng hồng sau cuộc làm tình của họ, nhưng nét mặt chuyển sang trạng thái trầm ngâm tư lự. Mitchell đoán hẳn nghĩ đến gã bạn trai kia và tự hỏi liệu ta có đến đây ngày nay . cũng có cùng ý nghĩ giống .

      "Những điều phiền muộn phải ?"

      nằm gối quay đầu sang , " hẳn. Dù sao cũng phải về ." sửa lại. lúc sau, mỉm cười tiếp tục. " kết hôn bao giờ chưa?"

      Thường câu hỏi ấy đặt trong bối cảnh cụ thể khơi dậy phản ứng thận trọng ở Mitchell, nhưng họ còn nằm đó đặt ra những câu hỏi linh tinh và vì họ vừa mới làm tình. Rốt cuộc, họ là hai người gắn kết với nhau qua thân mật riêng tư, và tình cảm dành cho nhau ràng, nhưng hề ..... Và vì họ hiểu nhau qua những cuộc trao đổi chuyện trò về những món ăn ưa thích, những trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi, ngay cả những chính trị gia nào ít được thích nhất, và bao điều khác nữa, vậy câu hỏi của lúc này dường như hoàn toàn hợp lý với Mitchell. "Rồi, còn em?"

      "Chưa," lên tiếng.

      Điều này, giống như tất cả những câu hỏi và câu trả lời trước đó của họ, ràng nghĩ đến việc bắt buộc phải có trả lời hơn, vì nhướng lông mày và nhìn chờ đợi.

      " cưới con của Stavros, Anastaska, trong ba năm." Mitchell thêm vào để hài lòng. Điều đó hề làm thỏa mãn. Quay hẳn người sang , đưa tay ra chạm những đầu ngón tay mình vào đôi môi mím lại của . "Nếu em chết vì tò mò ngay cái giường này," cảnh báo, " phải giải thích nhiều với quản lý khách sạn đấy."

      Mitchell cố tỏ ra cau có, nhưng lọn tóc mềm mại của cù lên má , ngón tay miết lên khuôn miệng , và nụ cười của hấp dẫn đến thể nào cưỡng nổi. " Anastasia là con út của Stavros và là con duy nhất." đành bại trận trước . "Ông ấy giữ con trong tầm tay và trong tầm mắt của mình bằng cách cấm cho ấy tiêu tiền."

      "Em nghĩ những nữ thừa kế người Hy Lạp hẳn lớn lên ai quan tâm chăm chút ."

      "Người nhà Stavros cũng vậy," Mitchell lạnh lùng đáp lời . "Lúc được 21 tuổi, ấy quá tuyệt vọng để có được chút tự do và muốn "trải nghiệm cuộc sống" đến nỗi gần như gợi lòng trắc . Hôn nhân là tấm vé duy nhất thoát ra khỏi vòng cấm đoán ấy, nhưng Stavros để đàn ông đến gần ấy trừ vài kẻ phù hợp với ông ta nhưng lại hề hợp với Anastasia."

      "Bọn đều biết nhau kể từ khi còn bé và hiểu rất về nhau. Bọn đều cảm thấy thích nhau. Vì thế bọn đưa ra cam kết. Bọn kết hôn và để cho ấy thoải mái vui thú với những trải nghiệm cuộc sống mà từng mong muốn."

      "Vậy có gì sai?" Kate hỏi, chăm chú nhìn vào nét mặt .

      " Anastasia quyết định ấy muốn trải nghiệm mà cho phép, thứ mà ấy tuyệt đối đồng ý từ bỏ trước khi bọn kết hôn."

      "Cái gì vậy?"

      "Thiên chức của người mẹ."

      " li dị vì ấy muốn sinh con cho ."

      ", để ấy ly dị ."

      Qua tông giọng của hiểu chủ đề này nên chấm dứt tại đây, Kate cụp mắt xuống, tự hỏi liệu có thể tìm thêm được chút thông tin nào đó. quyết định mình thể làm được điều đó ngay lúc này, và hề mong muốn phá hỏng tâm trạng thời của cả hai người.

      tìm câu hỏi vô thưởng vô phạt và quyết định hỏi đến vết sẹo ngay bên cánh tay phải của . " bị cái sẹo này ở đâu vậy?" chạm vào nó bằng những ngón tay mình.

      nhìn xuống để xem đến cái gì, và giọng mất vẻ cảnh giác sắc lạnh. "Lúc 15 tuổi, đụng vào lưỡi kiếm mỏng."

      "Lời tiên đoán đầu tiên của em cũng vậy."

      Đôi mắt xanh của gợi lên ấm áp dễ chịu sau nụ cười ra ở góc miệng. tay nâng mặt lên, miết ngón cái của mình vào chỗ cằm nghĩ đó là vết chẻ và trêu ghẹo. "Vậy em có cái lõm nho dễ thương cằm ở đâu vậy?"

      "Lúc em 13, em va phải cái thùng thư."

      Mitchell cười phá lên và ghé miệng hôn lên cằm , nhưng quay đầu tránh. "Em đấy."

      ngẩng lên thích thú. "Thế quái nào điều đó lại xảy ra được?"

      "Ngay trước sinh nhật lần thứ 14, em quyết định làm cuộc du ngoạn trái phép đến Cleveland để thăm người quen lâu lắm chưa gặp. Em thuyết phục cậu bạn 15 tuổi cùng vì thế Travis mượn xe ô tô của trai vào buổi sáng, và buổi trưa chúng em trốn học. được ba dặm, Travis bị mất lái, tông lên lề đường và đâm thẳng vào cái thùng thư . Em va cằm vào bảng điều khiển xe."

      "Mười lăm tuổi được phép lái xe à?"

      "Phạm luật. Đó là trong nhiều lý do mà bọn em bị bắt khi cảnh sát tới trường."

      "Còn những lý do gì khác nữa?"

      "Sở hữu phương tiện ăn cắp, trốn học, tàng trữ cần sa,, và phá hoại tài sản công cộng."

      Tiếng cười om sòm của Mitchell nâng đôi vai lên khỏi gối.

      "Đó là lời kết tội vô giá trị." Kate phản đối, chống hai khuỷu tay lên, và lại phá lên cười ha hả.

      "Này, phải rồi. Travis đơn giản " quên" với trai rằng cậu ta dùng chiếc xe hơi, vì thế người báo chiếc xe bị mất cắp. Còn thứ cần sa kia phải của bọn em, mà là của ta."

      "Hình ảnh thánh thiện của em trong biến đổi đáng kể đấy."

      "Đó là những ngày tuổi thơ nổi loạn của em. Dù sao nữa, chúng cũng kết thúc cùng ngày.."

      "Sao vậy?"

      "Em bị đưa vào bệnh viện để khâu vết rách cằm, và tự nhiên là bệnh viện phải thông báo cho bố em. Ông khiếp đảm và phẫn nộ đến mức ông quát lên với em suốt khoảng đường quay về nhà hàng. Lúc về đến nơi, ông đuổi em lên gác và rằng em bị cấm túc hai tháng. Ông hủy luôn bữa tiệc sinh nhật lần thứ 14 của em, và rằng có thêm hình phạt nữa cho đến khi ông bình tĩnh lại đủ để suy nghĩ cho thông suốt. Sau đó ông quay vào văn phòng và đóng sầm cửa mạnh đến mức nó bật tung ra. "

      "Em bé ngông cuồng tội nghiệp," Mitchell trêu , ngón tay cái của chạm vào vết lõm cằm . "Bị cấm túc những hai tháng trời."

      "Em định để bị cấm chỉ hai tiếng đồng hồ. Em tỏ ra phẫn nộ với ông vì lệnh cấm túc em và quát lên với em khi em vừa bị khâu. Em lồng lộn khắp tầng lầu mấy phút đồng hồ, và rồi em lẻn xuống nhà, định đến nhà bạn em lúc. Khi em nhón chân qua cầu thang về phía cửa sau, em nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng làm việc của ông khiến em đứng sững lại."

      " Gì vậy?"

      "Tiếng nức nở," tiếp, "Em có thể thấy được bóng ông ở trong chiếc gương treo tường phía ngoài phòng làm việc. Ông ngồi sau bàn, đôi tay ôm lấy mặt, khóc lặng lẽ. Ông là người mạnh mẽ, bất khuất đến mức em chưa bao giờ hình dung ra có điều gì đó lại làm cho ông khóc được. Đó gần như là giây phút đau đớn nhất trong cuộc đời em."

      "Em làm gì sau đó?"

      "Em quay lên gác và cấm túc mình trong vòng hai tháng. Em bao giờ trốn học nữa, và em tránh xa các rắc rối – ít nhất là những mối phiền hà lớn – từ ngày đó trở ."

      Mitchell trở nên im lặng, tiếp thu điều mà vừa kể cho , cố gắng hình dung ra hình ảnh ba chiều của cuộc đời , nhưng chưa bao giờ quen biết người nào đó có lai lịch thậm chí còn xa mới giống được với .

      "Em chưa bao giờ nhắc đến mẹ," cuối cùng lên tiếng.

      Kate nhướng mày. " cũng chưa bao giờ nhắc đến mẹ mình."

      "Bà còn sống ?" Mitchell kiên nhẫn.

      "Em cho đâu, trừ khi kể cho em nghe trước."

      " nghĩ dù gì nữa em cũng kể cho ."

      " đời nào moi chuyện đó từ em với cái xà beng."

      " có thể moi được ra bằng hai ngón tay thôi," hứa với chắc chắn đến tuyệt đối, tay trượt xuống dưới tấm chăn.

      "Thách dám..." Kate cảnh cáo, hai chân kẹp chặt lại. Đột nhiên trở nên quan trọng rằng thể giữ bí mật của mình trong lúc lôi kéo quá dễ dàng vào việc tiết lộ những bí mật của riêng .

      Những ngón tay trượt vào phần tam giác giữa hai đùi . "Mở chân em ra, Kate."

      "," Tay chạm vào và rồi ý thức của hoàn toàn đảo lộn và rồi khó mà kháng cự lại. thả lỏng bản thân mình, thở hổn hển khi trượt ngón tay vào sâu trong và chà ngón cái lên mảng xoăn phía trước, rồi buông thả mình để cho truyền khoái lạc và ấm nóng qua .

      "Có điều gì em muốn kể cho nghe ?" hỏi, chầm chậm tăng thêm áp lực và thay đổi những chuyển động của các ngón tay.

      "Chưa," Kate yếu ớt thầm, vòng tay quanh vai và nhắm mắt lại. đưa đến quá gần đến nỗi gần như thể dừng lại được.

      " có điều gì em muốn kể cho nghe sao?"

      đeo bám lấy , trái tim đập dồn, những móng tay bấm sâu vào khoảng lưng trần của .

      "", thở hổn hển, nhưng cả cơ thể bờ vực giải thoát.

      ngừng lại. "Thế còn bây giờ?"

      cheo leo vách đá, tuyệt vọng, và biết điều đó, định tước của cực khoái ngay lúc đến gần và giữ lại cho đến khi chịu đầu hàng. Bằng cách nào đó tưởng lầm rằng tin có thể moi được câu trả lời nơi bằng việc trao tặng cho khoái cảm. Trong khi có ý định thực điều đó bằng cách tước niềm vui của .

      Cơ thể cầu xin nhượng bộ; còn trái tim cho phép. buông vai ra và thả người vào gối, ngước mắt lên nhìn với ánh nhìn tổn thương, câm lặng và thất vọng.

      nhìn chăm chú vào , đôi mắt xanh nặng trĩu, nét mặt khó dò. Đột nhiên, lôi vào vòng tay của mình, những ngón tay tìm kiếm vào đúng những nơi vừa chạm vào và buông tay, đưa đến đỉnh điểm mà vừa tước bỏ khỏi trước đó.

      Kate đeo bám đến trong lúc những cơn chấn động xuyên qua , và khi chúng qua , nằm xuống gối và đưa tay ra chạm vào phía quai hàm cứng rắn của , dịu dàng trượt lên mái tóc dày đen của . "Mẹ em sống ở Cleveland," thầm, chấp nhận chiến thắng của – nhưng chiến thắng đó nằm trong phạm vi các điều khoản của , phải của .

      Những xúc cảm xa lạ dâng lên đầy chặt trong lồng ngực Mitchell, nổ bùng ra và mở rộng. là dành cho , và họ là dành cho nhau. Nhưng sau ngày hôm nay, hoặc ngày mai tới, người đàn ông khác đến với , người hẳn thích hợp với hơn là Mitchell....

      Trong tâm trí , Mitchell nghe thấy tiếng kèn thổi và các sứ giả gọi tên mình, triệu tập có mặt trong Đại hý trường La mã của những lời Cam kết và tự giới thiệu mình trước đám đông gào thét – đấu sĩ, tay kiếm và lá chắn, chỉ trang bị quanh mình bằng những bí mật và những hy vọng mong manh. Những chiếc tù và thổi, và bước những bước dài về phía định mệnh của mình, hề phòng bị nhưng cũng hề sợ hãi.

      Tay Kate đặt lên ngực , những ngón tay dịu dàng chạm lên viền quai hàm trong lúc đôi mắt xanh sáng ngời của ngước lên nhìn . Mỉm cười, Mitchell cúi xuống tay , hôn lên lòng bàn tay, và thầm. "Chúng ta những kẻ sắp hy sinh đón chào em!"

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 23
      NGồi chiếc ghế phía trước cửa sổ phòng 102, chân gác lên thành cửa và cặp ống nhòm đặt trong lòng,MacNeil ngáp dài, duỗi chân theo dõi trong nỗi chán ngán mệt mỏi khi những vệt màu hồng rực xuất ở khoảng trời phía mặt nước lóng lánh của vịnh Caribbean. và Childress thay nhau trực luân phiên, và ca trực của Mac bắt đầu.

      Nhân viên khách sạn xuất loanh quanh khu vực bờ biển, chuẩn bị bữa sáng và thu dọn những chiếc ghế tựa dài, vài chiếc taxi đỗ thành hàng ngay trước lối cổng vào, sẵn sàng đón những du khách dậy sớm đến nơi họ cầu. Nếu Wyatt định rời khỏi khách sạn, ta phải ngang qua cửa sổ của MacNeil mới vẫy được taxi. Từ vị trí thuận lợi này, Mac có thể dùng ống nhòm để theo dõi Wyatt và nhà Donovan đêm qua cho đến khi họ trở về phòng.

      Lúc 11 giờ, Childress và thay phiên gác cho nhau ở cửa sổ, Childress tự rót tách cà phê từ chiếc bình mà phục vụ phòng mang đến trong lúc MacNeil còn mải mê theo dõi. "Tôi ở đây lâu rồi," Childress nhận xét, tay xúc thìa đường vào chiếc cốc. "Đêm qua tôi đọc tập sách giới thiệu khách sạn, và bắt đầu nghĩ là móng chân mình cần phải được chăm sóc, và tôi thể tiếp thêm ngày nào nữa mà thiếu cách trị liệu xoa bóp bằng dầu thơm." Ông đặt tách cà phê lên chiếc bàn kê ngay bên cạnh ghế của mình và với tay lấy cặp ống nhòm của Mac ở kế đó. Nâng chúng lên tầm mắt, ông chầm chậm lướt qua vòng bãi biển, tìm tóc vàng nổi trội. " ta kia kìa, nằm ghế bố dài. Tôi hẳn phải lòng ta rồi. Nhìn xem... ta có hình xăm nho ngay mông trái. Làm sao hôm qua tôi lại thấy nhỉ?" Ông dừng lại để chỉnh chế độ phóng to và điều chỉnh tiêu điểm. " con bọ rùa, dễ thương, hay là cái gì nhỉ?"

      "Tôi tắm đây," Mac trả lời, sau đó trích dẫn câu từ ngay tập sách giới thiệu khách sạn lúc sắp sửa bước vào phòng tắm, "và nhấn chìm bản thân mình trong sang trọng của dầu gội đầu hương hoa đại."

      Childress liếc lại sắc lẻm gọi với theo. "Để dành cho tôi ít."

      MacNeil cười lục khục, dừng chân ngay ngoài cửa phòng để lấy bộ quần áo mới, và sau đó vứt chúng ra giường, vì di động của bắt đầu rung lên ngay bàn trang điểm.

      Giọng của Gray Elliot nhanh và dữ tợn. "Chúng tôi vừa tìm thấy xác William Wyatt, ngực có lỗ đạn bắn thủng, trong cái giếng cũ khu trang trại kế bên, chủ sở hữu là gia đình người Udall. ra," ta chữa lại, "chúng tôi tìm, mà người mua trang trại vài tháng trước tìm ra khi ông ta vấp chân vào cái miệng giếng bị tuyết phủ cả inch. Trong lúc đứng lên, ông ta nhận thấy có gì đó cộm lên dưới tầng tuyết. Ông ta nghe tin William mất tích và bị nghi là ở trang trại kế bên, vì thế ông ta kéo cái nắp đậy và nhìn xuống. Cảnh sát địa phương nhận cuộc gọi, họ bàn giao toàn bộ vụ việc cho chúng tôi. Xác của William và khẩu súng ràng là vật gây nên cái chết của ta được đưa đến bằng trực thăng ngay lúc nãy. Khoa đường đạn xem xét khẩu súng."

      "Có dấu vân tay nào đó ,"

      " hề," Gray trả lời, có vẻ dửng dưng quan tâm.

      Ngay lập tức MacNeil đoán ngay ra lý do. "Có thứ gì đó dưới giếng?"

      " cái nút áo bọc da màu đen, kích thước hợp với áo khoác đàn ông, sợi chỉ vẫn còn dính vào."

      " cái nút áo ư?" MacNeil lặp lại, cau mày và ngồi xuống mép giường.

      " cái khuy áo thủ công, rất đặc biệt," Gray làm hơn, "nhãn hiệu thiết kế in ngay phía trước và biểu tượng phía sau, xác định rất người thiết kế."

      "Tôi cá rằng nghĩ mình có khả năng lần ra được người sản xuất?"

      "Chúng tôi đáng ra còn có thể làm tốt hơn thế nhiều. Nó chỉ ra rằng những chiếc nút như thế này thường được đặt hàng độc quyền bởi các nhà thiết kế Châu Âu ghi chép rất cẩn thận đến mức tìm ngay được các loại khuy áo phù hợp với khách hàng khi cần."

      "Châu Âu rất rộng. nghĩ mất bao lâu mới có thể lần theo dấu người thiết kế hay người sản xuất nút áo?"

      "Giám định cho biết loại da và thuốc nhuộm dùng cho chiếc nút là của , vì thế chúng tôi tập trung trước hết vào những nhà may ở Luân Đôn. Ngay lúc này, vấn đề của tôi chỉ còn là thời gian. Đó chỉ là vấn đề về thời gian trước khi phương tiện truyền thông thổi tung lên rằng chúng ta phát ra thi thể của Willliam, và nếu Wyatt nghe được chuyện đó máy bay của ta cất cánh rời khỏi St. Maarten,

      "Nếu tôi có khả năng kéo ta trở lại Chicago, tôi có đủ căn cứ để bắt giữ ta, tiến hành thẩm vấn và buộc ta phải nộp lại hộ chiếu. Điều đó cho chúng ta thời gian để tìm ra người thợ may chiếc áo. khi chúng ta có bằng chứng, có thể xin được lệnh bắt giữ. Tôi dàn xếp với NYPD (Cảnh sát New York) chiều muộn hôm qua để tìm ra căn hộ ở New York của ta khi tôi đưa cho họ tín hiệu xuất phát đầu tiên đó. ta cũng có nhà ở Rome, London, Paris và tôi cố gắng cùng lúc tìm ra chúng, nhưng chính quyền ở Châu Âu chắc khó mà hợp tác. Tôi bắt đầu dò theo những mối quan hệ cá nhân."

      " cần phải vận hết cả công lực để tách ta ra khỏi nhà Donovan."

      "Tôi có kế hoạch.này: Gray lên tiếng. "Tôi nhanh chóng đến chỗ trong khoảng thời gian ngắn. Trong khi đó, đừng để mất dấu ta, và cũng đừng lo về chuyện bám sát Kate Donovan nếu như họ chia tay. Tôi giải quyết với chính ta ngay khi tôi tóm được Wyatt trong thẩm quyền của chúng ta."

      "Chúng tôi bám theo ta." MacNeil cam đoan.

      "Mac?"

      "Sao?"

      "Tôi cũng có nhân chứng nhìn thấy Wyatt mặc chiếc áo khoác có hàng nút giống như chiếc ta tìm thấy ở trong giếng. "

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 24
      Di động của Kate mặt quầy bar reo lên ngay khi Mitchell đưa tay với lấy tuýp kem cạo râu trong phòng tắm. Lơ đãng lắc tuýp kem, dõi theo từ khóe mắt hình ảnh bước vào từ ban công và nhấc di động để xem số người gọi. lưỡng tự, cắn môi sau đó áp di động vào tai và trả lời cuộc gọi.

      Tiếng vòi nước nóng xả ra ngay bồn rửa làm thể nghe được lời , nhưng đôi vai cứng lại, mái đầu nghiêng nghiêng, và xoa bóp phần gáy sau đầu với bàn tay còn lại. Ngôn ngữ cơ thể cho biết căng thẳng và lo lắng. Từ đó, Mitchell suy ra được gã luật sư kí hoặc bảo ta dự tính quay lại St. Maarten, hoặc mắng nhiếc nghe những cuộc gọi của ta. Cuộc gọi kéo dài lúc, sau đó đặt di động xuống.

      Cuộc gọi kéo dài đủ lâu cho bất kỳ phẫn nộ bộc phát nóng nảy nào – phải từ gã luật sư. Mọi luật sư đều lập kế hoạch cho tràng diễn thuyết. và cuộc gọi chẳng đủ lâu để gã thậm chí còn bắt đầu chạm đến lòng tổn thương của người khác. Kết luận hợp lý tồn tại duy nhất là rằng gã luật sư- bạn trai của Kate đơn giản chỉ thông báo cho biết ta trở về Anguilla và , cũng dựa vào thời gian ngắn ngủi của cuộc gọi, Kate cố gắng tìm cách ngăn cản ta. Đó phải là cách xử mà Mitchell dự tính ở .

      Khi Kate bước vào phòng tắm, Mitchell đứng trước bồn rửa, khăn tắm quấn ngang hông, và cạo râu. NGạc nhiên vì cảm xúc thân mật ngọt ngào của thời khắc này, dựa người vào cạnh bàn trang điểm và dõi mắt nhìn vào chiếc gương khi đưa lưỡi dao cạo xuống đến phần cổ họng của mình. Khuôn mặt được che phủ sau đám bọt trắng xóa, chỉ lộ ra đôi lông mày đen, đôi mắt xanh thẫm dưới hàng lông mi dài và cái miệng gợi cảm, nét môi như chạm khắc.

      rửa con dạo cạo dưới dòng nước chảy và liếc nhìn bóng trong gương, khuôn miệng nhếch lên cười trước thái độ đờ đẫn của ; sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Dứt khoát trong từng động tác khéo léo với con dao cạo, khuôn mặt rám nắng của , với đường viền quai hàm vuông vắn, cương nghị và hai bên xương gò má mạnh mẽ như tạc, bắt đầu xuất sau khi từng mảng bọt trôi .

      Ánh mắt Kate lơ đãng nhìn theo, nhưng dòng suy nghĩ của trôi về cuộc gọi ban nãy từ thư ký của Evan nhanh chóng khiến cho trán hằn lên thành cái cau mày. Theo Patricia, ta và Evan phải làm việc rất muộn tối hôm chủ nhật, và Evan cuối cùng cũng đưa ra giải pháp thỏa đáng đối với phía bên kia mà cần phải đưa nhau ra tòa. cố gọi cho Kate từ văn phòng của mình để báo rằng bắt chuyến bay lúc 2:30 sáng, và đến vào 12:35 chiều, theo giờ St.Maarten, nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là lời nhắn thoại từ căn biệt thự và di động của . Từ chối để lại tin nhắn, quẳng bay di động của mình và chỉ đạo cho Patricia gọi liên tục ngay cho Kate vào sáng thứ hai cho đến khi nào Patricia nghe được giọng của mới thôi. "Nếu tôi là ," Patricia cảnh báo vẻ cười cợt, "tôi gặp ấy tại cửa với nụ cười nở môi và chai martina ngay chiều nay. ấy điên tiết vì thể nào nối máy được với hai ngày nay rồi." Evan còn cảm thấy tệ hơn thế nhiều, Kate biết, khi gặp ở ngưỡng cửa với đống hành lý đóng gói gọn gàng dưới chân mình.

      Mitchell để tâm đến nét mặt trong gương. "Em trông như người rối tinh lên vậy." chăm chú quan sát.

      " ấy đường tới Anguilla."

      "Em chắc chắn gặp rắc rối rồi."

      "Em phải gặp ấy ở biệt thự và cố gắng giải thích cho ấy mọi chuyện ngay ở đó. Em biết mình nên gì hay làm gì nữa..."

      "Thế còn to chuyện hơn nữa.'

      Ngạc nhiên và hơi chút tổn thương vì phản ứng trơn tuột của và thái độ dường như lãnh đạm về vấn đề hẳn rất khó khăn đối với , Kate nhàng.
      " hình như sẵn lời giải đáp trong đầu. có lời khuyên nào trong tình huống như thế này ?"

      "Vì ta đường tới đây, kịch bản ấn định và quá muộn để thay đổi." trả lời, và đưa con dao cạo xuống vòi nước rửa lại lần nữa. "Giả sử ta và đều quân tử vai trò của bọn được định sẵn rồi, và có những quy tắc bất di bất dịch phải tuân theo. Giả sử em có ý ở bên ngay từ bây giờ, thay vì ở bên ta, với em cũng giống nhau cả thôi."

      Gần như gỡ ngàng trước cách dùng cụm từ mập mờ theo kiểu "giả sử em định," Kate đưa mắt nhìn đưa lưỡi dao cạo xuống phần môi dưới, và rồi lên tiếng. "Chính xác cái vai trò "quân tử" của là gì?"

      " rất vui lòng bày tỏ tự nguyện tạm thời rút lui để ta có thể có bất cứ điều gì còn lại với kỳ nghỉ cùng em, cùng với cơ hội để chiến đấu vì em trong suốt quãng thời gian đó."

      "Vai trò của ấy sao?"

      Vạch đường cạo từ quai hàm đến xương gò má phía mặt trái, lên tiếng. "Ngay khi ta biết em nghiêm túc về chuyện muốn ở cùng người khác, ta có nghĩa vụ phải chấp nhận thất bại cách lịch thiệp và mong em ổn – do đó gây ấn tượng cho em về chuyện em đánh mất chàng hoàng tử trong mơ trong lúc dìm em xuống trong cảm giác tội lỗi và nghi ngờ - và rồi để em tránh cho khuất mắt ."

      "Và vai trò của em?"

      "Là thuyết phục ta rằng em nghiêm túc trong quãng thời gian ngắn ngủi này – được tính bằng tiếng đồng hồ chứ phải là ngày – và để tránh việc ta cố dụ em vào gần chiếc giường êm ái đó trong lúc em mở lời giải thích và thuyết phục của em."

      Lý do dcho giọng cộc lốc và lời ám chỉ đến chiếc giường khiến rung động, Kate nhìn chằm chằm vào . " ghen à?"

      " hẳn, nhưng hướng đến điều đó, " lên tiếng, đưa những nhát dao cạo nhanh gọn dưới phần tai trái.
      "Nhưng tại sao?" Kate hỏi, cố gắng che dấu cảm xúc vui sướng đáng xấu hổ dâng tràn trong lòng trước lời thừa nhận của . "EM thể chia tay ấy điện thoại hay ngoài ở sân bay được. Em cần có mặt ở biệt thự để chuyện với ấy và giải thích cho ràng để ấy hạ hỏa."

      Thay vì đáp lời, Mitchell cúi đầu rửa mặt và hỏi câu hỏi cho chính . "Mất bao lâu để bay từ đây về Chicago?"

      "Khoảng tám tiếng đồng hồ, vì có chuyến bay thẳng."

      "Có vẻ như với việc khích lệ ta bay 8 tiếng để tới đây, tưởng ta ở bên em suốt thời gian còn lại của kỳ nghỉ này, là tình thế hiếu kỳ để " ta hạ hỏa"?"

      Kate cuối cùng cũng vỡ lẽ ra rằng trong ấn tượng sai lầm, và nhanh chóng làm tình thế. "Cuộc điện thoại đó phải là từ ấy mà từ thư ký. ấy nhờ ta gọi cho em để báo chuyến bay cất cánh lúc 2h 30 sáng nay, và hạ cánh lúc 12:35. Em nghĩ ấy cố xuống đây khi chỉ còn 4 ngày còn lại trong kỳ nghỉ của chúng em. Nếu em có cơ hội chuyện thẳng thắn với ấy ngay trước khi bay, em bao giờ để ấy tới đây mà nghĩ mọi chuyện giữa chúng em vẫn như cũ."

      " xin lỗi. Đáng ra nên biết điều đó."

      Kate bác bỏ nỗi lo lắng của bằng nụ cười mỉm, nhưng bị kích thích vì phát đầy hãnh diện về quyền lực nữ tính của ảnh hưởng tới , và bị mê hoặc vì những quy tắc ứng xử mà đặt ra cách chắc chắn tuyệt đối. Quyết định đưa cả hai đến bài kiểm tra vô hại, mục đích chỉ để vui đùa, bắt chéo hai tay trước ngực, nghiêng đầu sang bên, và giả vờ săm soi móng tay. "Về những quy tắc mà vừa nhắc đến – Là quý ông, cầu gì nếu em, ờ, có đôi chút dao động trong việc chia tay với bạn trai mình?"

      Vẻ lãnh đạm cố tình trong giọng của ngay lập tức cảnh báo đến Mitchell đến việc dự tính, dằn lại tiếng cười khi với tay lấy khăn mặt. kẻ lạ trước những trò chơi đòi hỏi cân bằng quyền lực tinh tế giữa đàn ông và đàn bà, hề lạ gì. "Trong trường hợp đó," cười , "các quy tắc rất ràng, và cũng rất đơn giản: Em được cầu phải gọi điện báo cho biết điều đó, và rồi đơn giản chỉ cần hoán đổi các vai trò với ta mà thôi."

      " chấp nhận thất bại cách lịch , chúc em hạnh phúc, và sau đó tránh sang bên?"

      Đằng sau chiếc khăn mặt, nụ cười của Mitchell chuyển thành cái cười toe toét. "Em có chắc em muốn chơi trò chơi đặc biệt này với , em ?"

      "Em nghĩ vậy," vẻ thận trọng, và cười phá lên.

      Lòng tràn ngập nỗi vui sướng trước biểu lộ mến của , Kate nghiêm giọng. "Chỉ đừng để cho những lọn tóc Orphan Annie của em và hình ảnh thánh thiện của em đánh lừa ; em có thể giữ vững lập trường với đấy!"

      "Em có hồ sơ của cảnh sát; hình ảnh thánh thiện của em tan thành mây khói rồi."

      Kate cười và lắc đầu nhìn giả vờ phẫn nộ. nhướng mày, chờ đợi cú phản công bằng lời , và khi im lặng, trao cho nụ cười toe toét vô cùng thỏa mãn đầy vẻ trẻ con và quay lại bồn rửa để chải tóc.

      Kate liếc vào đồng hồ đeo tay. "Em muốn ấy phải nhìn thấy em dọn đồ, vì thế em cần phải về trước 1 giờ, chắc lúc đó ấy sắp đến rồi. Gần 11 giờ, em nên khỏi đây trong vòng 15 phút nữa." nhìn xuống chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bằng lụa mà thắt nút bụng cùng với quần sooc trắng, và quyết định mặt quần dài thay vì những thứ lộ ra trước mắt . "Em nghĩ em nên thay đồ." to khi bước qua tủ quần áo. lấy ra chiếc quần dài màu trắng và nhận thấy chiếc váy đen và đôi giày mà mặc tối qua lẫn đâu mất. " có biết chiếc đầm màu đen em mặc tối qua đâu ?"

      Mitchell dừng lại, tay cầm lược và cau mày hoài nghi khi bước đến sau . "Nếu đó là thứ em định mặc trong lúc em mở lời giải thích và giúp ta hạ hỏa, nghĩ em hiểu hết cái khái niệm đằng sau những quy tắc mà chúng ta vừa thảo luận đâu."

      Phản ứng của Kate đầu tiên là kinh hoảng, rồi sau đó chuyển thành vui vẻ trước hình dung của , và rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, duyên dáng ngồi vào chiếc ghế bàn trang điểm đối diện với bồn rửa để chải tóc. "Lại cái giọng đó." mơ màng như thể đầu óc phân tán. "Cái giọng... à, em nghĩ đó là... giọng của người hơi ghen tuông tuyên bố rằng ta từ bỏ em mà có quá nhiều phản đối nếu em thay đổi ý kiến ngày hôm nay ở biệt thự."

      Nhắm hờ mắt, Mitchell thầm thừa nhận vòng đấu bằng lời cuối cùng với và tiếp tục chải tóc. " bắt đầu hiểu tại sao bố em lại khóc." hoàn toàn ngược lại – khi nhìn thấy chải mái tóc màu đỏ lộng lẫy của mình, thể nào nhớ nổi có bao giờ cảm thấy hoàn toàn thư thái và toại nguyện như giờ . "Diederik tối qua mang quần áo của chúng ta trong lúc em còn tắm. ta đem trả sau khi giặt là ngay thôi."

      gặp ở ngoài ban công mười phút sau, nơi đứng tựa lưng vào tường, mắt nhìn ra mặt nước phía xa, "Em phải rồi."

      Mitchell quay lại, nhìn vào chiếc va li cầm trong tay và hình ảnh đập vào mắt khiến đứng đờ người khoảnh khắc trước khi nhận ra cần nó để đóng gói đồ đạc của ở căn biệt thự.

      Tâm trạng vui vẻ vài phút đồng hồ trước đó biến thành ủ rũ khi với lấy túi quần áo đặt bàn và bước đến chào tạm biệt. "Em có chắc em muốn cùng và đợi ở Philipsburg ?" hỏi, hai tay vòng qua eo siết lại.

      Kate áp tay lên ngực và lắc đầu. Bên dưới làn vải áo phông bó màu trắng, cảm nhận được trái tim đập những nhịp chầm chậm, đều đặn và bị mê hoặc vì sức mạnh của nó. "Em cần khoảng thời gian mình trước khi gặp ấy, thời gian để tách biệt cảm xúc và tâm trí giữa hai chúng ta và tập trung vào ấy. Em gặp ở Catain Hodges Wharf, ngay chỗ chúng ta cập cảng ngày hôm qua ấy, lúc 4 giờ."

      "Dựa vào cách cư xử của ta, em có thể phải mất ít nhất là 3 tiếng đồng hồ sau khi em báo tin cho ta."

      "Thế em dùng thời gian để tâm trí thoát khỏi ấy và bắt đầu tập trung lại vào chúng ta."

      Mitchell mỉm cười nhìn xuống đôi mắt xanh của , ngưỡng mộ tính ngay thẳng và đạo đức của .

      cười lại với , làn gió tung mái tóc, những ngón tay của mở ra áp vào trái tim với cái chạm dịu dàng

      Mitchell thấu hiểu rằng hoàn toàn đúng, về suy xét sáng suốt phải quên "cả hai người bọn họ" trong vài tiếng đồng hồ tới. "Hôn tạm biệt nào." lên tiếng, chuẩn bị trao cho nụ hôn ngắn ngủi, nhàng nhưng lại vòng hai cánh tay ôm lấy , áp đôi môi hé mở của mình vào môi , và trao cho nụ hôn dài và nồng nhiệt khiến hai tay co lại và những ngón tay bấm vào lưng .

      Phía dưới bãi biển, Thám tử Childress đưa máy quay lên và tình cờ lia đến khu mặt tiền khách sạn; rồi ông xoay sang trái lên , và cũng ngẫu nhiên chộp được ngay tức hình ảnh đôi uyên ương đứng ngoài ban công tầng 4.

      Mitchell vẫn đứng yên lặng; thay vì bước theo ra đến cửa phòng, tầm nhìn của từ phía ban công có thể nhìn xuống được cổng chính khách sạn, vì thế thấy sau vài phút khi người gác cổng ra hiệu vẫy chiếc taxi giùm cho và xách vai đặt vào ghế sau. Khi chiếc taxi ngang qua ban công phòng họ, mỉm cười vẫy tay chào qua ô cửa mở.

      "Nhanh quay lại nhé," gọi với theo và thấy gật đầu.

      Chiếc taxi vòng vòng chữ U qua phần đường riêng của khách sạn đến đường chính, Mitchell nhìn theo bóng chiếc xe khuất dạng; sau đó quay đầu hướng về phía biển và tựa hai khuỷu tay xuống lan can, dõi mắt nhìn con tàu thủy chầm chậm lướt phía đường chân trời xa xa. quyết định ngày mai, đưa Kate tới chiếc du thuyền của Zack đậu ngoài khơi kia. Trong vài ngày nữa, Zack và Julie quay lại từ Ý, và có thể giới thiệu Kate với cả hai người bọn họ. muốn chỉ cho ngôi nhà xây ở Anguilla, ngôi nhà đầu tiên của , ngôi nhà được xây lên giữa những hàng cọ xanh dải bờ biển nguyên sơ lộng lẫy với tầm nhìn ra mặt nước cực kỳ ấn tượng.

      Khắp thế gian này nơi muốn xây tổ ấm của riêng mình, chọn hòn đảo bé ở vùng biển Caribbean này nơi tóc đỏ với đôi mắt xanh ngời sáng và nụ cười rung động hất vào ly rượu, dấy lên trong mọi cảm giác say mê, hào hứng và sưởi ấm trái tim và rồi lấy trái tim mất. Tất cả những điều đó – đều chỉ xảy ra trong chưa đầy bốn mươi tám tiếng đồng hồ mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :