1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Every Breath You Take - Judith McNaught (52 c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 15
      "Phòng khám còn cách đây vài tòa nhà nữa," Mitchell lên tiếng khi đỡ rời khỏi con tàu neo tại Captain Hodges Wharf ở Philipsburg, thị trấn tuyệt đẹp mạn Dutch Stt. Maarten. "Chúng ta có thể bộ tới đó, song với cái va li của em và con chó tốt hơn hết là gọi taxi."

      "Chắc vậy ..." Kate vừa di động của đổ chuông, dừng lại lấy nó ra khỏi túi và nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi."Em cần nghe điện thoại. Em nhắn cho người quản lý gọi đến theo số này."

      " xách va li và dẫn theo con chó tìm taxi." Mitchell , chân bước xuống đường.

      Kate áp di động vào tai và bịt chặt tai kia lại, song quá nhiều tiếng ồn ào từ luồng xe chạy qua lại và những động cơ máy tàu làm phải đưa di động ra xa và chỉnh volume lên hết cỡ. "Vừa nãy tôi nghe thấy gì, giờ được rồi. Ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra à?"

      Chầm chậm bước theo sau Mitchell, Kate lắng nghe Louis Kellard trao đổi những việc xảy ra ở nhà hàng trong ngày.: Người cung cấp rau chỉ giao có nửa số lượng đơn hàng, dẫn đến món ăn đầu tiên đặc trưng của nhà hàng phục vụ vào buổi tối phải thay đổi; nhân viên pha rượu từ chối phục vụ thêm rượu cho ông khách say bí tỉ làm náo loạn và phải có người hộ tống ra ngoài; sáng nay luật của ông ta gọi đến, dọa kiện nhà hàng vì làm thân chủ của ta bẽ mặt; hầm rượu cần được bổ sung trước khi Kate quay lại...

      Kate trượt vào phía ghế sau xe taxi còn Max nhảy ngay theo sau , vì thế ngồi dịch ra giữa ghế trong lúc chỉ đạo cho Louis: "Nếu gã luật sư kia gọi lại, đừng gì, hãy chuyển cuộc gọi cho luật sư của ta. Nhân viên pha rượu kia là ai vậy?" Khi Louis đó là Jimmy, trả lời. "Hãy Jimmy từ nay về sau phải xử lý khéo hơn. Bố tôi Jimmy rất hay tự ái, ta tính nghỉ việc. chuyện với người cung cấp rau quả và tìm hiểu tại sao chúng ta lại chỉ nhận được nửa đơn hàng chưa?"

      Trong lúc chiếc taxi giảm tốc độ con đường dọc theo phố Front, hai bên đường là dãy các cửa hàng và nhộn nhịp du khách chen nhau, Kate nghe nốt tràng than thở của Louis và cố hết sức giải quyết từng vụ việc , song hầu hết thời gian trả lời những câu hỏi của Louis bằng câu hỏi của chính . "Bố tôi làm gì?"

      Lúc Louis kết thúc xong, Kate cảm thấy vô vọng và khiếp hãi. "Hãy gọi lại cho tôi ngay trong buổi sáng nay, khi tìm hiểu xong chuyện gì xảy ra với đơn hàng rau quả và tại sao bản kiểm kê khăn trải bàn vải lanh đột nhiên lại thấp đến vậy." nhắc lại với trước khi tắt máy. Trượt di động vào trong túi; liếc sang Mitchell và thấy quan sát , đôi lông mày đen cau lại dò hỏi. "Em hình dung muốn biết cuộc gọi đó là gì," lên tiếng.

      " thể nghe lỏm được. có ấn tượng rằng em là nhân viên xã hội còn bố em làm chủ nhà hàng. Giờ có vẻ em điều hành cái nhà hàng đó thay ông."

      Hơi thở Kate run rẩy nhưng cố giữ cho giọng của mình vững vàng. "Bố em mất. Ba tuần trước ông bị giết chết đường đến nhà hàng. Tối đó muộn, cảnh sát cho rằng đó chỉ là tai nạn xe thông thường, vì trước đó vài ngày tai nạn tương tự như thế ở khu kế bên. "

      "Và em cố gắng điều hành cái nhà hàng đó thay ông, đúng ?"

      Kate gật đầu. "Em nghỉ làm ở DCFS để tập trung vào công việc. Suốt thời gian còn học ở trường và hồi đại học em làm bán thời gian ở nhà hàng, nhưng hoàn toàn chắc là em biết quản lý theo cái cách mà bố em làm. Em..." đột nhiên dừng lại và cúi đầu nhìn xuống, thấy đầu Max tựa lên gối , mõm nó nghếch lên và đôi mắt tỏ vẻ lo lắng dõi theo khuôn mặt .

      Mitchell lặng lẽ kết thúc câu còn dang dở. "Em lo mình thất bại."

      "Em sợ đúng hơn," Kate thú nhận.

      "Em xem xét đến việc bán cái nhà hàng đó chưa"

      " ra dễ dàng cân nhắc việc đó như ta tưởng. Bố em nó, ông dành cả cuộc đời cho nó. Ông cũng em, và vì hầu hết mọi lúc ông ở đó, hầu hết những ký ức đẹp em có có với ông cũng gắn liền với nó. Nhà hàng là phần của chúng em. Giờ nó là tất cả những gì còn lại của ông... và cũng là tất cả những gì còn lại của "chúng em. khó để giải thích...."

      Ngỡ ngàng vì mong muốn được thổ lộ với Mitchell về khoảng thời gian bên cạnh bố, đưa tay xoa đầu Max, cố cưỡng lại cơn bốc đồng tức thời ấy. Sau vài giây do dự, liếc trộm sang Mitchell, nữa mong tỏ ra buồn chán và lơ đãng.

      Thay vì thế, lại chăm chú nhìn vào . "Tiếp ," .

      Kate cố nghĩ lại lý do tốt đẹp nào đó để giải thích tại sao nhà hàng lại giữ những hoài niệm dấu trong thời gian ở bên bố như thế và bật thốt lên ý nghĩ đầu tiên nháng qua tâm trí . "Thường buổi chiều nhà hàng đóng cửa từ 3 đến 5 giờ, khi em còn , em thường ngồi làm bài tập về nhà bên cạnh bố ở quầy bar trong lúc ông làm những việc phải làm. Ông ngồi sát em để giúp em những bài khó. ra, chỉ vì đó là cách duy nhất để ông chắc chắn em phải hoàn thành xong đống bài tập. Ông thích toán, lịch sử và môn khoa học, nhưng em biết ông ghét môn ngữ pháp tiếng và ông ghét luyện cho em đánh vần." Kate mỉm cười buồn bã, "Em ghét làm bài tập về nhà, có lúc em bắt ông phải giúp em làm ngữ pháp tiếng và luyệt cho em đánh vần, liên tục hết ngày này đến ngày khác, chỉ để em thoát khỏi ông."

      Thay vì đưa ra lời nhận xét, Mitchell nhướng mày, lặng lẽ ra hiệu tiếp. Hơi ngạc nhiên vì dường như tỏ ra thành quan tâm, Kate cố tìm lý do khác nữa để kể cho nghe. "Lúc em lên lớp 4," ngập ngừng, "em quyết định rằng em muốn tham gia khóa học trượt batanh. Bố em tán thành kiểu những đứa trẻ con cứ lượn lòng vòng ở đó, thế nên ông tống em vào lớp học bale hai buổi tuần, cho dù em muốn học. Trường dạy bale cháy ngay sau ngày em học buổi đầu tiên – em dính líu gì đâu, nếu có thắc mắc."

      "Khả năng đó chưa bao giờ nghĩ đến," Michell cam đoan.

      Kate nhận thấy rất nghiêm túc và nín cười trước niềm tin rằng thiên thần bé , cho dù ra ngày xưa tính tình có đôi chút hỗn xược. "Khi ngôi trường đó cháy, lớp học gần nhất phải xe bus, và em biết ông bao giờ để em bằng xe bus đến đó, vì thế em cứ lải nhải rằng em thấy giáo viên ở đó tệ đến thế nào và em thể học thêm bất kỳ lớp bale nào nữa..."

      "Và?" Michell thúc giục khi Kate bật cười khúc khích

      "Và thế là bố em mời hẳn giáo đến dạy cho em ngay tại nhà hàng. Chúa ơi, nhìn thấy ông cố gắng nhăn mặt mới tức cười làm sao khi ba mươi bé mặc váy xòe múa may quanh phòng khách của ông hai ngày tuần và người phụ nữ nặng 300 pound nện thình thình vào chiếc đàn piano cổ của ông."

      Kate im lặng, mỉm cười nghĩ đến những bữa tiệc sinh nhật mà bố tổ chức cho ở nhà hàng Donovan. Khi thấy Michell tỏ vẻ chờ đợi kể tiếp, với những gì nhớ được. "Mọi năm vào ngày sinh nhật em, ông mở bữa tiệc lớn "bất ngờ" cho em ở nhà hàng và mời tất cả bạn học của em ở trường. Ông treo bóng bay khắp nơi và làm cái bánh đẹp – lúc nào cũng là bánh socola trang trí kem lạnh màu hồng, vì em là con . Trước đó hàng tuần, ông cố phỉnh phờ em nghĩ ông tổ chức tiệc. Ông người khác đặt trước phòng khách rồi vì chúng em cần tiền, hay là ông mắc bận phải vào ngày ấy. Ông muốn làm em bất ngờ khi em bước vào nhà hàng khi học về và thấy tất cả mọi người đều có mặt ở đó."

      "Vậy em có bất ngờ ?"

      Kate lắc đầu. " bao giờ. Làm sao ông có thể mong em đừng để ý đến cái hũ lớn đựng kem lạnh màu hồng đặt trong bếp ngay trước hôm sinh nhật em được, cả những cái hộp kem socola trong tủ lạnh, cả hai trăm quả bóng bay và bình khí helium đặt sau nhà. Hơn nữa, ông lúc nào cũng hòi hoặc 2 người bạn của em để chắc chắn ai trong lớp cũng được mời, vì thế dĩ nhiên là em được bạn em kể cho nghe."

      " hiểu lý do em bao giờ bị bố phỉnh rồi.' Mitchell cười toe toét.

      Kate bắt đầu đáp lại tiếng cười của , song bỗng trở nên nghiêm túc. " ra, em bị phỉnh lần – vào ngày sinh nhật lần thứ 14 của em ấy."

      "Lần đó ông lừa em thế nào?"

      "Bằng việc quyết định tổ chức tiệc sinh nhật cho em nữa." Để đừng hỏi thêm về ngày sinh nhật buồn bã đó, Kate kết thúc những hồi tưởng của mình và quay lại với câu hỏi trước của về chuyện liệu cân nhắc việc bán nhà hàng đó hay . "Dù em có quyết định mình bán cái nhà hàng đó hay , em vẫn phải tiếp tục mở cửa, vì thế em thực còn lựa chọn nào khác trong lúc này ngoài việc phải đứng ra quản lý – nếu em có thể."

      Thay vì khách sáo lên những lời động viên rằng hoàn toàn đủ khả năng làm việc đó, việc mà Kate mong thể ra, lại choàng tay ôm lấy bờ vai và siết chặt, chà xát cánh tay trong cử chỉ dỗ dành an ủi. Kate tựa vào , để bàn tay làm dịu những lo ngại cho tương lai sắp tới, ít nhất cũng là cho mối lo lắng thời.

      " lấy làm tiếc vì cái chết của bố em." lên tiếng sau cả phút im lặng. " tự hỏi tại sao em lại đem theo cuốn sách về việc đối phó với nỗi đau ở nhà hàng hôm qua."

      Kate nhìn sững sờ. " bỏ qua bất cứ thứ gì, phải ?"

      " khi tập trung vào thứ nào đó. Hoặc ai đó," thêm vào, và chuyển cái nhìn chăm chút đầy ý nghĩa xuống đôi môi .

      Kate biết cố tình tán tỉnh nhằm làm xao lãng và giúp lấy lại tinh thần, mỉm cười và theo tính toán của . " tập trung vào cái áo của ngày hôm qua chứ phải em."

      " khả năng hiếm có – tập trung được vào cả hai thứ cùng lúc."

      "Em cũng vậy," đùa, "chính là tại sao em lại biết được taxi dừng và tài xế chờ chúng ta ra khỏi xe."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 16
      Phòng khám của bác sĩ thú y nằm trong ngôi nhà ván ghép sơn hồng, và khu vực phòng chờ cũng chính là phòng khách của bác sĩ. Mitchell tìm ra địa chỉ này trong cuốn niên giám điện thoại sáng sớm hôm nay và gọi điện hẹn trước, nhưng cho dù làm thế, hai người vẫn phải chờ gần bốn mươi lăm phút đồng hồ, trong suốt thời gian đó Kate điền vào tờ thông tin của bác sĩ còn Max lùng sục khắp căn phòng chật hẹp, khụt khịt dí mũi vào con mèo đầy phẫn nộ, con chó xù nhút nhát, và con chim hoàng yến khiếp đảm rút vào trong lồng, những con vật này đều được chủ của chúng mang đến trước khi Mitchell và Kate tới.

      Cuối cùng vị bác sĩ cũng thò đầu ra gọi đến lượt "Mary Donovan," Kate để lại túi xách lên ghế bên cạnh Mitchell để rảnh tay giữ Max trong lúc vị bác sĩ khám cho nó.

      Mitchell dõi mắt theo hình dáng khuất sau cánh cửa; sau đó nhặt cuốn sách hướng dẫn du lịch được viết ở Dutch vì chẳng còn gì trong phòng đợi để mà đọc. Ngay tiếp đó tiếng chuông di động của Kate vang lên, để cuộc gọi theo chế độ trả lời tự động ghi lại tin nhắn, thay vì trả lời thay cho .

      vài phút điện thoại lại reo, chế độ trả lời tự động lại nhận cuộc gọi.

      Mười phút sau, di động của lại nhận cuộc gọi khác. Mitchell cau mày nhướng mắt vào túi xách của , tự hỏi liệu gã bạn trai – luật sư ấy có phải cố liên lạc với . Nếu thế, hẳn là ta hoặc rất kiên trì hoặc kẻ nào đó có giác quan thứ sáu cảnh báo cho ta biết rằng bạn lờ những cuộc gọi của ta bởi vì còn lang thang với gã đàn ông khác. Nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách, Mitchell mường tượng đến gã luật sư trung tuổi, bệ vệ người chắc tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt khi Kate lần đầu gặp ta nhiều năm trước, nhưng giờ hẳn ta phệ cả bụng ra và mất hết hình tượng – và trở nên tuyệt vọng níu giữ lại người đàn bà trẻ hơn ta rất nhiều – người mà sợ là, có khi chán chường với vai trò của như thứ "đồ chơi''.

      Michell chứng kiến cái kịch bản đó rất nhiều lần đủ để chắc chắn khẳng định niềm tin của mình, nhưng lần này có cảm giác hơi chút trắc kiểu quân tử cho gã luật sư kia. Rốt cuộc, tên khốn tội nghiệp đó tiêu tốn cả gia tài mới đưa được đến khu nghỉ mát hàng đầu như thế này ở Caribbean, và trong lúc ta còn mắc kẹt ở Chicago, Mitchell lại sắp sửa đưa lên giường.

      ngước lên khi Kate xuất cùng vị bác sĩ, ta ngừng vỗ về cánh tay bằng cái cách mà khiến cho Mitchell bất bình. "Tốt hơn là tôi chụp X-quang phần vai và đầu cho Max." vị bác sĩ kia cam đoan. "Tôi diệt luôn bọ chét cho nó và tiêm các mũi chích ngừa. Nếu như muốn tôi đưa nó trở lại tàu tối mai, chỉ việc gọi cho tôi thôi. Trong khi đó, " ta tiếp tục lúc Mitchell đứng dậy, "tôi chuẩn bị tất cả mọi giấy tờ sẵn sàng để có thể đưa nó về Mỹ."

      Mitchell nhìn chằm chằm vào tỏ vẻ thể nào tin nổi; sau đó nhấc va li của lên và đưa túi xách cho . "Thay vì gọi xe cứu thương đến cho Maz tối qua," đùa khi mở cửa cho bước ra ngoài. " đáng ra phải mua vé máy bay cho nó mới đúng."

      Kate chấp thuận lời nhạo báng với tiếng cười ngắn và đưa ra lời giải thích cho việc làm của . "Em phải mang nó về nhà với em, nếu người ta giết chết mất."

      "Đó có phải là lời vị bác sĩ kia với em ?" Mitchell hỏi khi bước ra khỏi vỉa hè ngay phía trước nhà bác sĩ và vẫy tay ra hiệu cho chiếc taxi ở góc đường.

      Kate gật đầu. " ta hầu như có cơ hội nào để tìm ngôi nhà cho nó ở đây hay ở Anguilla. Max là con chó hoang lạc, và vì nó lớn quá nên nuôi nó rất tốn kém."

      chiếc Chevrolet màu xám bạc méo mó với biển "taxi" dán ngay cửa dừng lại, và khi cả hai leo lên xe, Michell chỉ đường cho tài xế. "Sáng nay em gọi cho bạn em là Holy, bác sĩ thú y ở Chicago." . "Holly bảo em điều trị bệnh dại còn khó khăn nữa, nhưng trong vài trường hợp ngoại lệ chích ngừa bệnh dại là nghiêm trọng, thậm chí có những phản ứng phụ gây tử vong cho số người. Đêm qua ông bác sĩ kia hoảng hốt ngay cả khi bệnh dại phải là vấn đề nghiêm trọng đảo này. Thay vì cách ly tối đa Max trong vòng mười ngày, ông ấy có thể tiêm thuốc cho nó và biết ngay nếu như Max mắc bệnh. Em nghĩ ông ta định làm thế ."

      Chắc là đúng, Mitchell biết vậy, vì thế đổi chủ đề câu chuyện. "Điện thoại của em reo mấy lần trong lúc em bận với bác sĩ."

      "Có lẽ Louis gọi từ nhà hàng và cả Holly nữa," Kate lên tiếng, tay với lấy túi xách. Quên mất rằng điều chỉnh lượng đến mức lớn nhất, Kate nhấn nút nhận tin nhắn thoại trong lúc Mitchell lịch lôi ra tập sách du lịch từ lưng ghế người tài xế và liếc qua nó.

      Tin nhắn đầu tiên phải là từ Louis mà là của Evan, giọng lo lắng đến nỗi Kate cảm thấy đau nhói vì tội lỗi. "Kate, tại sao em gọi lại cho tối qua, em ? gọi lại cho em ở khách sạn sáng nay và để lại tin nhắn, và vẫn chưa nghe thấy em hồi lại, rất lo. Có phải em ốm ? Hay là cơn đau đầu lại tái phát?"

      Tin nhắn thứ hai của Evan càng làm cho tinh thần Kate tệ hơn. "Em , vừa gọi cho Holly và ấy bảo chuyện với em hôm qua và cả sáng nay nữa, và báo là em vẫn khỏe. ràng em rất giận ở cùng em đến nỗi em nhận điện thoại của . nhớ em phát điên lên, Kate, và mệt mỏi vì phải xa em và thể ở cùng em suốt những ngày này. Chúng ta đáng ra phải ở cùng nhau ngay tại Chicago này. Chúng ta bên nhau nhiều năm rồi và đều biết là cả hai đều hạnh phúc. Cả hai đều mong ước giống nhau mà – ngôi nhà, đám trẻ con, và được bên nhau. Còn gì khác nữa? ...."

      chịu nổi phải nghe thêm từ nào nữa, Kate tắt di động của mình mà nghe hết tin nhắn tiếp theo. lén lút liếc sang Mitchell, nhõm vì dường như vẫn mê mải đọc cuốn sách hướng dẫn du lịch tay, nhưng cau mày, quai hàm căng ra. Sau lúc im lặng khó chịu, Kate lên tiếng. "Mọi chuyện đều ổn."

      Đáp lại, nhét trả lại cuốn sách và nhăn mày nhìn . "Bạn trai em dường như lại nghĩ khác đấy."

      " nghe được?"

      " thể nghe. ta kết hôn rồi phải ?"

      ", dĩ nhiên là chưa. Sao lại nghĩ thế?"

      "Vì điều, em hai người ở bên nhau nhiều năm rồi, nhưng từ những gì nghe thấy ta hình như hai người sống cùng. ta bao nhiêu tuổi?"

      "Ba mươi ba. Tại sao ..." nhận thức mới mẻ đập vào Kate và xoay người đối diện với . " có ấn tượng rằng em là ..." ngập ngừng và rồi sắp xếp lại những từ ngữ mô tả khủng khiếp nhất lướt qua trong tâm trí. . –" tình nhân?"

      " dừng lại ở những khả năng đó, nhưng đó có thể là khả năng thực tế nhất, dựa vào những gì biết về các tình huống tương tự."

      " có nhiều kinh nghiệm về các tình huống "tương tự"?

      tựa người ra sau, duỗi dài đôi chân và lưỡng lự, thế rồi nhìn thẳng thừng. "Đúng."

      Trước khi Kate có thể tiêu hóa hết câu trả lời ấy, thay đổi chủ đề. "Tại sao vị bác sĩ kia lại gọi em là "Mary"?

      ,"Bởi vì em điền vào bản câu hỏi của ta bằng tên khai sinh, Mary Katherine. Từ lúc còn mọi người ai cũng gọi em là Mary Kate. Bố em chưa bao giờ gọi em bằng cái tên khác."

      "Mary Kate," lặp lại tên có chút dứt khoát. "Rất dễ thương. ra là tuyệt hảo với Ailen thánh thiện."

      Sững sờ trước điệu của , Kate lên tiếng. "Em chưa bao giờ là thánh thiện theo cái cách mà nghĩ. Thậm chí, em còn là đứa bé ngỗ ngược."

      "Tốt thôi" ngắn gọn.

      Kate quay và nhìn chăm chú vào những ngọn đồi nhấp nhô bên phải trong lúc cố gắng tìm lời giải thích cho thái độ của . điều gì đó mà nghe trong những phút cuối cùng làm phiền lòng, nhưng thể phán đoán ra chính xác đó là gì.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 17
      Vài phút sau, Kate liếc sang bên cạnh và bắt gặp nhìn , trán nhăn lại thành cái cau mày trầm ngâm. Dằn xuống cơn bốc đồng e dè bằng cử chỉ vuốt thẳng tóc, phá vỡ im lặng với câu ngớ ngẩn đầu tiên xuất trong tâm trí. "Thời tiết ở đây lúc này quả là đẹp.'"

      "Đúng vậy."

      "Em nghĩ có lẽ mưa, nhưng bầu trời lại hề gợn chút mây nào."

      "Nếu trời mây mà lại mưa quả là ngạc nhiên." long trọng tán đồng, nhưng miệng nhếch lên chỉ chực cười, còn Kate quá nhõm đến độ trao cho nụ cười toe toét ngượng ngập.

      Cái nhìn của Mitchell trượt từ đôi mắt xanh rạng rỡ của xuống tới bờ môi mềm mại, và cơn bốc đồng muốn hôn quá mạnh mẽ đến nỗi phải ngoảnh mặt và nhìn sang phía khác. Lương tâm của đột ngột lên tiếng sau cả thập kỷ im lặng về vấn đề đạo đức tình dục, và nó tràn qua tâm trí bằng hình ảnh chân thực nhào nặn từ Mary Kate Donovan. Trong taxi, đường tới văn phòng bác sĩ thú y, thổ lộ với về người bố thân và thời gian họ được ở bên cạnh nhau. Theo như lời , ngay cả với Michell- người rất ít cảm nhận về các mối quan hệ gia đình ấm áp cũng thấy rất rằng Kate bố sâu sắc, và đau buồn vì cái chết của ông. , như chính thừa nhận, rất sợ hãi vì phải gánh lấy trách nhiệm lên đôi vai bé cố gắng để quản lý cái nhà hàng của ông ở Chicago. Gã bạn trai vắng mặt, người mà Mitchell giả định ban đầu là gã tay chơi đến tuổi, giàu có chỉ biết sử dụng Kate như món đồ chơi, thực tế lại là kém Mitchell tuổi, và ta chỉ quan tâm chăm sóc cho , mà còn mong mỏi được kết hôn với nữa. ta đưa đến khách sạn lộng lẫy hòn đảo nhiệt đới xinh đẹp này, ràng là muốn giúp khuây khỏa. Khi ta cần phải quay lại Chicago, ta để lại sau lưng người phụ nữ đầy sức quyến rũ là Kate đẹp, u buồn, hoảng hốt hẳn chưa bao giờ phản bội ta, nhưng cũng quá mềm yếu vì đơn và nỗi buồn đến nỗi sẵn sàng ngã vào vào vòng tay của Mitchell.

      Tuần tới, hoặc là tháng tới, bắt đầu hối hận vì lên giường với , và rồi cảm thấy tội lỗi đối phó với nó cùng với tất cả các gánh nặng khác đè nên vai . Bản chất tốt bụng và dịu dàng đến nỗi ngay lúc nỗi buồn đau về cái chết của bố là của riêng , kiên quyết nhận nuôi con chó hoang để giữ cho nó an toàn. lúc nào cũng dằn vặt bản thân mình vì bất cứ việc gì "nhẫn tâm" như việc phản bội lại người bạn trai kia.

      Lương tâm của Mitchell chỉ ra rằng nếu như thực thích Kate như cảm thấy giờ, phải để cho quyết định việc ngủ với bằng cách cho người tài xế kia quay lại và đưa họ trở về Philipsburg. Chính quan trọng nhu cầu xác thịt kia. Trong nhiều thứ khác, có ý định ở lại Chicago lâu hơn tuần sau khi quay lại đó. xuất của ở buổi tiệc sinh nhật Cecil được đăng mục xã hội của tờ Tribune, và nếu còn tiếp túc bị bắt gặp ở Chicago, có kẻ bắt đầu sục xạo, và sớm muộn cái quá khứ riêng tư của trở thành chuyện ngồi lê đôi mách trêu ngươi trước mặt những kẻ mà bao giờ muốn chia sẻ chỉ tối cùng dưới mái nhà, huống hồ là chia sẻ cái câu chuyện nhớp nhúa đời . Hơn nữa, cảm thấy nỗi ác cảm mãnh liệt, mơ hồ giải thích được trong việc ghi nhận mối quan hệ của với dòng họ Wyatt đầy tiếng tăm, nhưng trong cái thành phố mà Kate Donovan sống, còn có lựa chọn nào khác.

      Lập luận của Mitchell tranh đấu với lương tâm và lý luận rằng Kate đủ tuổi để quyết định cho mình những gì mà muốn, và những gì là tốt nhất với . Hơn thế, cuộc ái ân nồng nhiệt kéo dài cho khoảng sao lãng tạm thời, dễ chịu khỏi những điều phiền muộn. Lương tâm phẫn nộ của Mitchell lên tiếng, phần cuối cùng đó logic chút nào, mà chỉ là thói dâm ô hèn hạ mà thôi,.

      Người tài xế chọn đúng lúc để quay lại và chờ Michell dẫn đường. "Còn bao xa nữa là dừng đây?'"

      Mê mải trong những dòng suy tính, Mitchell ngập ngừng, và rồi lên tiếng dứt khoát. "Vài dặm nữa." Đam mê và logic hẳn ít nhiều tranh cãi, nhưng lại có tiếng át cả lương tâm của .

      Kate mong quay lại nhìn và giải thích nơi họ đến, nhưng lại đưa mắt hướng ra ngoài ô cửa kính xe phía chỗ ngồi và mở lời. Bối rối vì im lặng ấy, vươn người qua rút cuốn hướng dẫn du lịch mà vừa mới xem qua. lấy cuốn tương tự ở sảnh ngoài khách sạn Island Club, cuốn sách mỏng này cũng chỉ nhắc lại cùng thông tin: St. Maarten là hòn đảo diện tích chỉ 36 dặm vuông, nó bị tách ra giữa hai hệ thống cầm quyền - khu vực phía bắc của Pháp, và khu vực phía nam thuộc về Hà Lan.

      Bản đồ chi tiết của hòn đảo được in ngay sau cuốn sách, và Kate mở nó ra, hy vọng đoán được nơi sắp đến. Họ đường quốc lộ, và theo bản đồ chỉ có con đường duy nhất, nó tạo thành vòng quanh hòn đảo. nhớ qua những tấm biển báo hiệu hết địa phận Vịnh Simpson và Sân bay Princess Juliana ngay sau khi họ qua Philipsburg, nghĩa là họ về phía đông. Dựa theo những điểm mốc mà nhìn thấy từ nãy, giờ họ lái xe về hướng bắc dọc theo bờ biển thuộc địa phận của Pháp, bên trái là Vịnh Caribbean và bên phải là những ngọn đồi thấp dưới chân núi.

      Nơi đến sắp tới hẳn là trong địa phận của Pháp, vì thế Kate bắt đầu đọc phần cuộc sống về đêm sôi động, những gian hàng tuyệt đẹp, những khu chợ mở cửa tự do, và những bãi biển lộng lẫy, vài bãi cho phép tắm trần. Tập trung vào tất cả những thứ đó dễ dàng hơn là việc cứ băn khoăn hiểu cái gì làm người đàn ông ngồi bên cạnh phải bận tâm. Điều đó cũng tránh cho khỏi nghĩ ngợi về những tin nhắn mà Evan để lại.

      đọc đến trang sách thứ ba chiếc taxi quành thành vòng cung, tốc độ chậm lại và rồi rẽ sang phải vào con đường đẹp quanh co giáp với những bức tường ốp đá. Trong vài phút con đường dẫn lên ngọn đồi bao phủ bằng những hàng cây nhiệt đới rậm rạp; rồi chiếc xe vòng vòng dừng lại trước cổng đá, nơi người bảo vệ mặc đồng phục đứng cạnh hai cánh cổng sắt sơn đen lừng lững với tấm biển bằng đồng ghi dòng chữ "The Enclave" ốp ngang cánh cổng.

      Mitchell nhoài người ra tên cho người bảo vệ; chiếc cổng mở ra; và xe taxi chầm chậm lăn bánh tiến vào, rẽ thêm khúc quanh nữa, và Kate vô cùng kinh ngạc ngay cái nhìn đầu tiên: khách sạn bốn tầng theo phong cách kiến trúc Địa Trung Hải được xây áp lưng vào sườn đồii nhìn ra Vịnh Caribbean, những bậc thang bằng đá có tay vịn dẫn xuống bãi cát hình lưỡi liềm trải dài, cát trắng nguyên sơ. Những người phục vụ bước vội vã lên xuống bậc thang bưng bê các khay đồ ăn thức uống cho các vị khách tắm nắng nằm dài bãi biển, họ bị che khuất bởi những chiếc dù lớn. "Nơi này đẹp quá!" Kate trầm trồ.

      Người gác cổng mở cửa xe, Kate bước xuống, ngẩng đầu lên để ngắm toàn cảnh khách sạn. Mái nhà được làm bằng ngói, và toàn bộ công trình xây bằng xi măng trắng với những ban công ngoài trời hình vòng cung duyên dáng ngoài mặt tiền và những ban công lớn hơn , thụt vào ở hai bên hông nhà.

      Phía trong, sảnh chờ mát lạnh và thanh lịch, với sàn nhà lát đá bóng kiếng và những ô cửa sổ kiểu Pháp mở ra ban công phòng ăn giáp với sườn đồi. Kate bước theo Mitchell qua bàn lễ tân, nơi cặp đôi đăng ký thuê bình khí lặn và chiếc thuyền buồm, nhưng khi Mitchell ngang qua thang máy tiến về bàn có vẻ như là bàn Đăng ký Khách nghỉ, do dự liếc sang .

      " vẫn chưa đặt phòng," giải thích

      " phải ở đây à?"

      lắc đầu phủ nhận. " thuyền người bạn, nhưng nghĩ nơi đây thuận tiện hơn cho cả hai chúng ta."

      Thay vì bước theo đến bàn đăng ký, Kate đưa tay ra hiệu về phía bộ bàn ghế đặt gần thang máy, bàn đặt sẵn chồng sách quảng cáo khách sạn. "Em đợi ở đó."

      Khi Mitchell sải bước tiếp, hai người phụ nữ rất hấp dẫn xuất từ trong cửa hàng ở tiền sảnh. Cả hai liếc vào , tiếng cười im bặt, và rồi xoay người nhìn chằm chằm theo . Họ giữ những lời bình luận cho đến khi tiến gần về phía thang máy, nơi Kate ngồi.

      " ta phải là người đàn ông điển trai nhất mà từng gặp à?" người trong số họ lên tiếng.

      " ta là thứ phải gọi là xuất chúng mới đúng!" người bạn kia tán đồng theo bằng giọng mang điệu Pháp đầy kính cẩn, rồi ta quay hẳn lại để nhìn theo .

      Kate tự động hướng theo cái nhìn dán chặt của ta, Mitchell đứng trước bàn đăng ký điền vào những mẫu đơn thông thường. Từ phía sau, Kate thấy đôi vai rất rộng, nhưng nhận thức khác dội vào tâm trí xua những ý nghĩ quanh dáng vóc nam tính của . "Con người "xuất chúng" đó mang theo va li theo cùng!

      Lời giải thích duy nhất mà nghĩ ra là rằng Mitchell định ở trần với cho đến khi họ làm thủ tục trả phòng vào ngày mai, và kết luận đó khiến ruột gan Kate trở nên nhộn nhạo. Tối qua nhấn mạnh với việc mang theo thứ gì đó đẹp đẽ để diện vì muốn đưa ra ngoài đánh bạc, nhưng chính lại mang theo đồ thay đổi, ngay thậm chí còn có cả đồ bơi....

      Bởi vì bãi biển và hồ bơi nơi đây có thể cho phép tắm trần!

      Theo cuốn sách hướng dẫn du lịch mà đọc xe, vài bãi biển ở địa phận của Pháp là bãi tắm nude, chắc chắn khách sạn này nằm trong địa phận này. Viễn cảnh ở bãi tắm nude thôi – còn chưa đến chính để trần đứng đó – tống cho Kate cơn rùng mình kinh dị, lún sâu vào ghế. thể nào chịu nổi việc trần truồng lung tung hay thậm chí phơi ngực trần trước đám người xa lạ. thât thể nào.

      Viên quản lý khách sạn đợi để chặn Mitchell lại khi đăng ký xong phòng và đường về phía . "Tôi rất vui có thể cấp được loại phòng hạng sang mà ông chọn, Ngài Wyatt." Viên quản lý xun xoe, tay chìa ra chờ đợi cái bắt tay của Mitchell. "Việc đó đòi hỏi chút khéo léo, song phía phía bên kia rất hài lòng với lời đề nghị của . ra, họ rất thoải mái."

      Kate quan sát Mitchell ngẫu nhiên đút tay vào túi trước khi bắt tay viên quản lý, và lơ đễnh tự hỏi "lời đề nghị" nào được đưa ra và ai là "phía bên kia."

      "Diederik đợi ngài ở lầu." viên quản lý tiếp tục. " ta chuẩn bị tất cả những thứ mà ông cầu."

      Kate mong những cầu đó bao gồm cả quần áo và bộ đồ tắm cho Mitchell. Cái ý niệm đó chắc chắn đến độ lố bịch, và cúi đầu nhìn xuống để giấu nỗi bồn chồn lo sợ bằng nụ cười khúc khích. Đôi giày của Mitchell ra ngay trước mắt .

      "Xong chưa?" .

      eKate trượt cái nhìn của mình qua hết đôi chân dài, lên đến phần hông hẹp của , và chiếc áo sơ mi đen che phủ vầng ngực vạm vỡ và đôi vai rộng, và cuối cùng dừng lại bắt gặp khuôn mặt rám nắng cùng đôi mắt xanh sắc sảo của . "Diederik chuẩn bị những cầu gì của vậy?" Kate hỏi khi đứng lên, tiếng cười vang trong lời của .

      Nét mặt dịu trước điệu cười của . " hy vọng đó là bữa trưa."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 18
      Căn phòng theo " lựa chọn" của Mitchell hóa ra lại nằm tầng thượng của khách sạn ở cuối hành lang. Cửa ra vào căn phòng khép hờ, và tấm bảng bằng đồng nằm kín đáo phía tường sát cửa cho biết đó là Phòng Tổng thống.

      Mitchell mở toang cửa cho , Kate vượt lên trước , bước vào gian rộng lớn, sau đó rẽ trái và nín thở. Phần tường nhìn ra phía ngoài của căn phòng sang trọng như cung điện được ốp toàn bằng kính, cho khách có tầm nhìn toàn cảnh vịnh Caribbean từ phía tây sang phía bắc. Thảm trải sàn màu xanh biển , các đồ nội thất chủ yếu là màu trắng, với những lọ hoa rất lớn cắm đủ loại hoa nhiệt đớ tươi tắn rực rỡ sắc màu.

      Phía cuối phòng kê bộ bàn ăn sáu ghế. Thẳng ở ngay giữa phòng, đối diện với cửa sổ, là chiếc giường lớn phủ lớp chăn lông vịt màu trắng tinh và chồng gối cao. Nó được đặt ở đó để cho khách nằm giường vẫn nhìn thấy được toàn cảnh Carribean. Dàn đèn trần tỏa thứ ánh sáng dìu dịu xuống giường. Ánh sáng cũng được bố trí sao cho khách có thể thấy được những gì họ làm với nhau... Kate kéo giật ánh mắt chằm chằm của mình khỏi cái giường và bước thêm vài bước nữa.

      Phía bên kia giường, ngay phía trước cửa sổ, là dãy ghế sofa trắng và ghế tựa bọc gối tròn sắp theo hình chữ U để khách nhìn ra biển Caribbean.

      "Nơi này đẹp," Kate thú nhận.

      " rất mừng vì em thích," Mitchell đáp lại, tiến về hướng ban công lớn mở ra phía tây căn phòng. người đàn ông mà Kate cho là Diederik đứng ngoài đó bên cạnh chiếc bàn, tay rót rượu vào cốc. "Hãy dành vài phút dạo quanh trong lúc xem liệu Diederik chuẩn bị đồ ăn gì chưa."

      "Nghe như đói ngấu ấy." Kate đùa.

      quay lại và Kate cảm nhận được sức mạnh quyến rũ trong nụ cười trắng lóa chậm rãi và cái nhìn trực diện của . " vị giác rất ngon miệng, Kate."

      Lời của hàm ý thể nào nhầm lẫn được, toàn bộ cơ thể Kate căng ra, phần vì lo lắng và phần vì căng thẳng. tỏ ra quá lơ đãng và xa cách lúc ở trong xe đến nỗi phải tự hỏi liệu có phải bàn tính đến việc khác ngoài việc lên giường với . Sau lời nhận xét vừa rồi của , giờ Kate lại thắc mắc liệu có phải tính toán ăn chưa với ngay tại đây để tiết kiệm thời gian . Muộn màng nhận ra rằng đứng đó như thể chân mọc rễ dưới nền thảm sàn nhà, Kate bước chầm chậm theo sau .

      quầy bar lớn với bốn chiếc ghế cao được đặt ở gần cửa ra vào ban công. Trong bức tường phía bên phải quầy là lối vào phòng khác, hóa ra đó là phòng thay đồ kèm phòng tắm với bức tường khảm mô tả cảnh hòn đảo. Chính giữa căn phòng, bên dưới mái vòm lộ thiên lấy ánh sáng trời, bốn bậc thang dẫn xuống cái bồn lớn lót bằng những viên gạch và bao quanh bởi các trụ lớn. buồng tắm lớn đủ cho bốn đến năm người ốp kính trong suốt ba mặt có các vòi sen treo cao thấp khác nhau.

      Kate đặt túi xách của mình lên bàn trang điểm chạy dọc gần như hết chiều dài phòng, và dùng phòng tắm. làm khô tay vô tình nhìn xuống chiếc túi và những tin nhắn điện thoại của Evan bất thần quay lại ám ảnh .

      luôn biết rằng quan tâm đến rất nhiều, nhưng chưa bao giờ hình dung ra có thể phát điên lên vì lo lắng và sợ hãi cho đến mức cầu hôn ngay điện thoại – , tin nhắn thoại mới đúng. Quả là việc làm bốc đồng đúng với tính cách của . Cho đến tận bây giờ, cho phép trốn tránh chủ đề hôn nhân, và Kate luôn cho đó là vì thâm tâm mãn nguyện với trạng cuộc sống của mình – cuộc sống đầy những công việc mà đam mê, phụ nữ quý và khoảng thời gian chơi golf xen kẽ giữa hai thứ .

      Nhưng có lẽ điều đó hoàn toàn đúng. có lẽ quan tâm đến nhiều đến múc sẵn sàng trì hoãn cuộc hôn nhân vì muốn gây áp lực bắt phải thực cam kết cho đến khi hoàn toàn sẵn sàng cho việc đó.

      Cách cư xử mới dịu dàng, vị tha và rộng lượng làm sao....

      Kate lắc đầu, cố gắng xua cảm giác tội lỗi trong lòng; sau đó cầm túi xách lên và mang nó theo vào phòng chính. đặt túi lên mặt quầy, bước về phía ban công, dừng lại và vơ vẩn quanh đó. Lúc trước, khi kiểm tra tin nhắn thoại, thấy có ba tin nhắn nhưng chỉ nghe hai. Tin nhắn thứ ba có lẽ là từ Louis ở nhà hàng. Nếu thế, thực nên xem lại. Quay lưng về phía ban công, lôi di động ra từ trong túi, và sau đó bật máy.

      Nếu tin nhắn đó là từ Evan thể còn lòng dạ nào nghe nổi. phải bây giờ. khi vừa mới làm thủ tục nhận phòng khách sạn với người xa lạ, người mà bị hút vào như thỏi nam châm, và nhiều mức độ gây nhầm lẫn, tài nào hiểu được cái gì xảy ra nữa. Tất cả những gì biết chắc là rằng cảm thấy điều nào đó sâu sắc và huyền diệu tối qua, và muốn trải nghiệm lại nó môt lần nữa, mọi thứ xung quanh nó: nỗi khao khát tuyệt vọng đến từ những nụ hôn của Mitchelll; niềm hân hoan vui sướng được ở trong vòng tay của với cơ thể áp sát vào ; và cảm giác gần gũi thể nào giải thích nổi mà cảm nhận được trong những lúc chỉ cần nhìn thấy hay lắng nghe .

      Nhưng thể phủ nhận thực tế chỉ biết mới chỉ ngày, và rồi những gì suy tính dường như trở nên hoàn toàn rối loạn. Hoàn toàn thiếu thận trọng. Và có chút điên cuồng.

      Tình trạng căng thẳng và do dự siết chặt lấy các bó cơ ở sau cổ thành gút cứng ngắc. Tưởng mình có thể ở bờ vực cơn đau đầu nhức nhối mặc cho dùng thuốc, Kate chà tay xoa bóp phần gáy, sau đó kéo sợi dây thun buộc tóc ra.

      Đứng ban công, Mitchell dõi theo mái tóc dày của Kate xõa tung tràn xuống hai bờ vai thành dòng thác đỏ sẫm, lơ đãng quên mất cả những gì người phục vụ . vật lộn để đưa ra quyết định nào đó, cảm nhận được điều đó ở và rồi hất đầu lên, xoay gót bước thẳng đến chỗ . Nâng li rượu lên môi giấu nụ cười tán thưởng, quan sát tiến vào ban công – thuần Mỹ lành mạnh, bình thản trông vô cùng nữ tính trong chiếc áo T- Shirt và quần jeans... Ai len hay lễ nhà thờ giữ những nguyên tắc cao cả, trái tim hiền dịu đáng ngạc nhiên, và vị hôn phu – tương – lai con nhà gia giáo, giàu có sống trong cùng thành phố với .

      Mitchell có quyền đưa lên giường và hủy hoại bất cứ điều gì trong số những điều mà có.

      bước hẳn ra ban công tới bên – người phụ nữ quyến rũ, đam mê, tươi cười với khuôn miệng rất đáng được hôn, đôi mắt xanh biếc dưới hàng mi dài rợp bóng làm tan chảy, và thân hình mảnh dẻ mà thèm muốn được vuốt ve và kéo áp sát vào với .

      Mitchell dứt khoát rằng có mọi quyền đưa lên giường, miễn là trung thực với trước và đảm bảo rằng có bất kỳ ảo tưởng sai lầm hay những kỳ vọng thiếu thực tế nào.

      đưa cho ly vang trắng. "Dirderik kể cho nghe về những người khách trước đây của căn phòng này." Nét mặt Kate cho biết chẳng màng đến chuyện này ngoài việc tỏ ra lịch mở lời với trong lúc Diederek còn có mặt ở đó.

      Diederik độ gần bốn mươi tuổi, hói đầu và bộ ria mép cắt tỉa gọn gàng, ta hẳn liệu trước cơn thèm ăn của Mitchell. Đủ các khay hoa quả và pho mát, cùng mới đĩa salad đầy tận ngọn, đĩa to sandwich, liễn súp, và hai cái bát nóng bỏng bốc hơi nghi ngút đặt bàn, ta xếp những lát chanh và mùi tây quanh cái đĩa đầy tôm padan. ta chuyện với Mitchell bằng tiếng Hà Lan, song khi có mặt tự động chuyển sang ngôn ngữ tiếng vì đó là thứ tiếng mà Mitchell sử dụng với . "Các vị khách là đôi vợ chồng trẻ mới cưới, thiếu kinh nghiệm du lịch nước ngoài, đến trước ba ngày so với đăng ký phòng trọn gói 4 ngày với chúng tôi." Diederik giải thích. "Ngay ngày đầu tiên, họ thăm các khu chợ phía bên kia hòn đảo, và ăn phải đồ ăn ôi thiu. Sáng hôm sau, họ ốm đến độ bác sĩ của khách sạn phải cho uống thuốc trị ngộ độc thực phẩm, và kể từ đó họ ra nổi giường, ngoại trừ những lúc cần thiết,"

      Kate nhớ đến cuộc thảo luận ngắn ngủi giữa Mitchell và vị quản lý lúc ở tiền sảnh, và chiếu cái nhìn buộc tội vào Mitchell trong lúc hỏi thẳng Diederik. "Giờ đôi vợ chồng đó ở đâu?"

      " nhờ người lôi họ ra và quẳng xuống vách đá rồi," Mitchell trả lời thay.

      "Họ ở phòng khác," Diederik buột miệng. "phòng mà Ông Wyatt rất vui lòng đề nghị thanh toán thay họ. Vị chú rể trẻ rất lo đến chi phí cho căn phòng mà họ thể hưởng thụ được hết," Mãn nguyện với cách bài trí đĩa tôm, ta ngước lên bảo Kate. "Tôi dỡ đồ cho trước khi . có cần gì thêm nữa ?"

      ", cám ơn ," Kate đáp lời và nhặt nửa khoanh bánh kẹp và bước tới lan can thành cao của ban công để nhìn xuống dưới hơn.

      Đằng sau , Diederik lên tiếng, "Tôi là toàn bộ quần áo, thưa ông Wyatt, và treo trong tủ."

      nhận ra Mitchell theo , Kate quay phắt lại và gần như đập khoanh bánh mì vào ngực , " có quần áo mặc?" vui sướng kêu lên.

      Chống hai tay lên bức tường hai bên , giữ lại trong cái bẫy của mình và quan sát với mê hoặc thích thú. "Em trông có vẻ mừng vui với khuây khỏa đó nhỉ."

      Trước khi Kate mở miệng đáp lại, Diederik lịch xen vào. "Khi tôi xong việc dỡ đồ, có cần thêm dịch vụ nào nữa ?"

      Cái nhìn hào hứng của vẫn dán chặt vào Kate, Mitchell lên tiếng. "Vui lòng chuẩn bị giường trước khi , và hãy nhớ chúng tôi muốn bị làm phiền."

      Kate há hốc miệng nhìn kinh hoàng. " hơn được ?"

      "Ở đây là khách sạn," chỉ ra cách hợp lý.

      "Em biết rồi. Nhưng trong năm ngày vừa rồi em làm thủ tục nhận hai phòng với hai người đàn ông khác nhau. Em thấy mình giống như điếm từ đầu đến chân."

      cười lục khục trước mô tả về bản thân và trượt khớp ngón tay dọc theo cánh tay bằng cử chỉ vuốt ve uể oải. "Vì thế mà em nghĩ mang theo quần áo đúng ?"

      " mang theo vali lúc lên taxi." Kate chỉ ra, cố tỏ vẻ bình thản trước đụng chạm của làn da .

      " đem đến sáng nay lúc cố dàn xếp đặt được căn phòng này hoặc ít nhất là căn phòng tốt hơn so với thứ mà lễ tân đưa ra cho ." Những khớp ngón tay trượt lên vai và lần theo đường viền quai hàm, cho phép những ngón tay trượt xuống bên dưới viền áo sơ mi của và lướt qua phần xương quai xanh lộ ra của . "Để khỏi tò mò, em nghĩ làm gì với quần áo trong lúc chúng ta ở đây?"

      "Em tưởng cho rằng cần đến quần áo," Kate run , cố tập trung vào lời của chứ phải là những ngón tay chạm vào . "Theo như sách hướng dẫn du lịch, vài bãi tắm ở St. Maarten cho phép tắm trần."

      "Các sòng bạc ."

      "Dĩ nhiên là rồi. Em tưởng có thể định bỏ qua vụ sòng bạc tối nay."

      "Và thay vào đó làm gì?"

      "Em biết."

      "Có, em biết."

      Bậm miệng nín cười, Kate liếc mắt về phía cửa. "Suỵt. Diederek ở kia kìa. ta nghe thấy mất.:

      "Ai thèm bận tâm?"

      "Em. Chuyện này có vẻ phức tạp với , nhưng em ra chưa bao giờ nhận phòng ở khách sạn với mục đích duy nhất là lên giường với người khác, và em tự có chút ngại ngùng vì chuyện đó. Em cho là trải qua rất nhiều lần rồi, phải ?"

      "Giờ cảm thấy ngại đây."

      "Đáng ra em nên hỏi như thế," Kate phiền muộn.

      "Chắc là ," thầm.

      Kate cứng người trước lời khiển trách hàm ý, nhưng trước khi nghĩ được ra câu đáp trả thích hợp, luồn tay vào tóc và ngửa đầu lên. Đôi môi nóng ấm của áp vào môi cho nụ hôn dài, chậm rãi, sâu lắng tràn đầy nỗi đói khát uể oải. Cuối cùng, dứt ra khỏi . " vào trong nào."

      Kate gật đầu đồng thuận. Nếu như có gợi ý cả hai cùng nhảy đâm đầu xuống ban công hẳn cũng theo luôn, nhưng vì họ ở trong phòng, sắc và lời của khiến giật mình thoát ra khỏi cơn mê mải nhục dục của mình.

      "Chúng ta cần chuyện, Kate. Em ngồi ."

      Ngạc nhiên vì điệu nghiêm túc của , Kate tựa hông vào thành ghế sofa và tò mò dõi theo những bước chân về phía cửa sổ, hai tay đút túi quần, và mắt nhìn xuống lúc như thể sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu. Khi quay lại, nét mặt ôn hòa nhưng kiên quyết. "Trước khi em lên chiếc giường đó cùng , muốn chắc em hề có bất kỳ những ảo tưởng sai lầm nào về chuyện diễn ra giữa hai ta. với em vì bao giờ muốn em nhìn lại khoảng thời gian hai ta ở bên nhau rồi cảm thấy hối tiếc."

      "Tiếp tục ," Kate thúc giục khi ngừng lại để có thời gian suy ngẫm vấn đề.

      "Như em tự thừa nhận, em có "bản tính lãng mạn" và tối qua, chúng ta bị cuốn vào tình huống mà dường như ... rất có ý nghĩa ,... nhiều hơn thực tế nó vốn thế. Những điều cố bày tỏ là giữa hai ta xảy ra phản ứng hóa học rất đáng ngạc nhiên, nhưng tối qua, bãi biển dưới ánh trăng, những nụ hôn của chúng ta có vẻ như... nghĩ đến từ gì nhỉ?"

      "Kỳ diệu?" Kate gợi ý, sử dụng ngay từ phù hợp nhất với cảm nhận của riêng vào lúc tối qua. Ngay khi thốt lên, lại hối tiếc vì bội phản lại những cảm xúc của mình, nhưng Mitchell dường như tán đồng với đánh giá của .

      "Từ "kỳ diệu" gần đúng theo ý . Em phải là người duy nhất chịu ảnh hưởng bởi gian và thời gian lúc đó. thực quay lại để trả lời những câu hỏi mà chưa bao giờ làm trong những hoàn cảnh bình thường. Tuy vậy, đó là đêm qua và đêm qua là ... phút giây lầm lạc."

      Vật lộn với chính mình để đưa ra bất kỳ lời kết luận vội vàng nào và để tỏ ra bình thản, Kate ngoảnh đầu sang bên và cười nhạt hỏi. " cố cảnh cáo em phải ?"

      ". thèm muốn được đưa em lên giường kể từ khi chúng ta ngồi ăn tối hôm qua."

      "Thế có phải cố đặt ra số nguyên tắc căn bản?"

      " nghĩ thế?"

      "Thế làm gì?"

      " cân nhắc rất kỹ càng," tỏ ra phẫn nộ, "và cố giải quyết với việc này."

      "Đây có phải là cố bất thường với ?"

      "Trong những tình huống như thế này chưa," thẳng thừng.

      "Nếu vậy , em bị hy vọng hão," Kate đáp trả, nhưng hề hy vọng hảo huyền; bối rối, khó chịu và cảm giác đó càng lúc càng tăng cho đến thời điểm này.

      " cố gắng giải thích rằng cần đảm bảo có mặt thời của em ở đây với là vì những lý do xác đáng, phải là những lý do sai lầm. Cho đến sáng nay, hề biết bố em vừa mất. Hai bố con em ràng là rất thân thiết, và em cảm thấy có chút mất mát và đơn. hết, em phải đối phó với gánh nặng quản lý công việc kinh doanh thay cho ông. Em lo lắng và em sợ hãi. Toàn bộ các cảm xúc có thể làm em xuy xét chưa kỹ về những gì và em làm." dừng lại để chờ phản ứng của ."

      Thận trọng trong lời phát ngôn, Kate đơn giản chỉ gật đầu tỏ vẻ rằng hiểu, cho dù trong thâm tâm chẳng hiểu gì. Hoàn toàn . Và chưa.

      "Cho đến tận cách đây tiếng đồng hồ." tiếp tục. " nghĩ bạn trai em ở Chicago chỉ là gã trung niên xuẩn ngốc nào đó chỉ muốn khoe khoang và đưa em nghỉ cùng. Từ nãy đến giờ em có nghe đấy?"

      Kate chầm chậm gật đầu.

      "Tốt. Thực tế lại là: Ở Chicago, có người hội tụ đủ các điều kiện và đủ tư cách mong muốn được kết hôn với em. Tại đây, trong căn phòng này, có người chỉ muốn đem em lên giường và làm tình với em cho đến khi cả hai chúng ta còn sức mà cử động. Nhưng chỉ thế thôi, hơn. Nếu trở nên quá phức tạp."

      "Và hề thích phức tạp ấy?"

      "," Mitchell thừa nhận. "Đặc biệt phải là kiểu chúng ta có."

      "Em đánh giá cao lời cảnh báo," Kate lên tiếng, vật lộn để thể ra lời tiên đoán của cách điềm tĩnh mà cảm thấy bẽ mặt vì đẩy mình đến lời tiên đoán trước hết này.Xem xét từ quan điểm thích hợp, biết mình tốt hơn hết là phải tìm hiểu ngay lúc này, hơn là để lại sau, rằng mối quan tâm duy nhất của Mitchell đối với chỉ như đối tác thuận tiện, qua đường cho thứ quan hệ tình dục giải trí ngắn ngủi. Giờ hiểu, cũng biết mình nên cảm thấy tội lỗi và căm ghét bản thân lừa dối Evan vì điều vô nghĩa và vô giá trị như những gì Mitchell ngang nhiên gợi ý.

      Hơn nữa, lập luận của Michell về trạng thái tinh thần có thể chính xác: bấn loạn sau cái chết của bố mình và thể tư duy hợp lý. Rất may là Mitchell lại suy tính vô cùng hợp lý và hành xử rất lịch thiệp qua việc cho hiểu cảm xúc thời của . Và để tăng thêm độ tin cậy, hề ép buộc làm theo những gì đề nghị. tóm lại, quả là khá mâu thuẫn.

      Kết luận xong, Kate cảm thấy thực nhõm và đầu óc cực kỳ thông hiểu – nhưng , nơi đâu đó sâu thẳm trong trái tim , cảm thấy thất vọng đau đớn và hoàn toàn khổ sở. Ngay lúc này, tuy thế, có gì làm được ngoại trừ việc cố tỏ ra bình thản và tự nhiên, và rồi giải quyết những xáo động về mặt tinh thần sau, khi được ở mình.

      " ràng đúng khi rằng em quá rối loạn trong những ngày này vì cái chết của bố em, và phán đoán của em có thể cũng bị kém ." Thậm khí khi ra điều đó, bản năng trong Kate và trái tim vẫn níu giữ cho dù có thể sai về mọi thứ khác, nhưng hẳn có điều đặc biệt về " sợi dây kết nối vô hình" mà cảm nhận được với và chết tiệt là cũng cảm nhận được về như thế.! quyết định túm lấy mạo hiểm nho và đặt cược vào . Ngoài việc vui vẻ với chẳng muốn gì thêm, và cũng nghĩ làm điều đó. Ngẩng lên nhìn , , "Em nghĩ định mệnh đưa chúng ta gặp nhau và trở thành bè bạn theo cách của chúng ta – đó là duyên tiền định."

      Ngay khi đến từ "duyên tiền định," trao cho cái nhìn hoài nghi, vai tựa vào khung cửa sổ, hai cánh tay vòng trước ngực.

      Ngôn ngữ cơ thể của bác bỏ hùng hồn trước bất kỳ ảnh hưởng siêu nhiên nào có liên quan, nhưng Kate từ chối cho phép nhạo báng giả thuyết của trước khi hiểu ra. "Em rất mến ," lặng lẽ tiếp tục , " và em nghĩ cũng mến em..."

      " có. Rất nhiều," đột ngột mỉm cười thừa nhận cách nồng nhiệt và chân .

      "Đó là ý của em khi em đề cập đến định mệnh và duyên tiền định. Em thường cẩn trọng về cảm xúc mến thực ai đó, và em hoàn toàn bị dẫn dắt để thích ..."

      "Tại sao?"

      cười khúc khích. " có bao giờ nhìn vào khuôn mặt mình chưa?"

      "Ngày nào cũng cạo râu."

      "Ờ, người đàn ông sở hữu ngoại hình quá ưa nhìn cũng như cả lòng tốt và danh tiếng , và cả nhiều lớp mặt nạ che giấu nữa." còn lời giải thích nào nữa, Kate đưa ra cho ví dụ thực tế duy nhất mà nghĩ được ra. "Cách tốt nhất để minh họa cho những điều em vừa là..." Ngửa hai bàn tay ra, mỉm cười nhăn nhó. "Hãy nhìn xem, chúng ta ở cùng phòng, chủ đề của chúng ta là sex, và chúng ta chuyện về nó như thể bạn bè lâu năm vậy. giận dữ hay giả tạo, chúng ta đưa ra quyết định rằng nên ngủ với nhau nữa." Kết thúc, Kate chờ tán thành.

      Nheo mắt lại suy tính, chầm chậm gật đầu như thể tính toán cái kết luận gây ngạc nhiên và phần nào khó chịu. " hiểu. Đó là việc chúng ta làm phải ?"

      Vì dường như tự trả lời cho câu hỏi đó, Kate thấy có lý do nào để phải đáp lời. Hơn nữa, câu hỏi kỳ quặc vào tình huống này, và cạn hết các phương án trả lời xác đáng khôn ngoan. Thay vì lên tiếng, đứng dậy và sải bước về phía cửa ban công. "Nào, vì em lừa dối bạn trai của mình, " , "và ai trong chúng ta làm điều gì để phải hối tiếc, vậy tại sao chúng ta cư xử như cách bạn bè cư xử với nhau hòn đảo tuyệt đẹp như thế này – hãy ngắm cảnh. Khi em quay lại Chicago, và - ở nơi nào đó – chúng ta có thể trao đổi bưu thiếp cho nhau và viết những chuyện ví dụ như là câu "Hãy nhớ đến quán cà phê xinh xắn ở St. Maarten." Sau khi ngắm cảnh xong, có thể đưa em quay về phòng khám bác sĩ thú y, nếu phiền. Em đón Max và mang nó về Anguilla."

      Khi Michell im lặng, Kate quay lại và thấy hề di chuyển. vẫn đứng lặng yên, đôi vai tựa vào cửa sổ và tay vẫn khoanh ngực, chỉ nhìn qua đôi mày cau lại. ngắm khuôn mặt đẹp, bí hiểm của thể dò được bất kì biểu này. "Em hỏi được ?" ngập ngừng.

      gật đầu.

      Tránh cái nhìn chăm chú của khi lên tiếng, Kate quay về phía ban công, lơ đãng chà xát đôi vai. " có thất vọng vì hề có điều kỳ diệu thực xảy ra giữa hai chúng ta tối qua ? Đó chỉ là do ảnh hưởng của gian và thời gian?"

      trả lời ngay, liếc trộm qua vai. còn nhìn vào , đầu hơi cúi xuống sang phải, như thể săm soi nghiên cứu mặt thảm sàn nhà vậy. ",
      cộc lốc; sau đó ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào . "," lặp lại.

      Nhận thức đó đánh mạnh vào tâm trí Kate như cú giật điện kinh hoàng. ràng như lời , biết điều đó là , và xoay người đối diện . " thất vọng, vì hề mong muốn điều đó xảy ra ngay buổi ban đầu, đúng ?"

      "Chính Em dùng thuật ngữ "kỳ diệu" để mô tả cho tối qua chứ phải ." trả lời khi đứng thẳng lên từ chỗ tựa của mình. Sải bước đến chỗ , cho bài giảng thiếu kiên nhẫn với thực tế của . " tin vào "điều kỳ diệu" hay những việc "kỳ diệu" theo kinh nghiệm của con người . cũng tin vào câu chuyện thần tiên, phép thuật, bùa mê, thuật, hay ma quỷ."

      "Hãy giữ mồm giữ miệng," Kate đùa.

      thoáng căng thẳng lên mặt sau câu của . "Em thực tin vào điều vớ vẩn đó chứ?"

      Nỗi thất vọng của Kate chuyển thành đau đớn và tổn thương, vì giờ nhận ra rất hài lòng với hoàn cảnh của họ ngày hôm nay và thậm chí còn cố tình khoét sâu khoảng cách nữa. Đấu tranh để giữ cho giọng mình bình thản, lên tiếng. "Vào đúng thời điểm này những gì em tin đâu còn quan trọng nữa."

      "Cứ cho là thế ."

      "Thôi được, em tin vào Ông già Noen hay Thỏ Phục sinh. Nhưng em tin vào điều kỳ diệu khi em cảm nhận nó, và vào tối qua đúng thế. Em sẵn sàng đồng ý rằng phải là nguyên do, nhưng..."

      ngắt lời bằng lời thách thức nhạo báng. " cho rằng em tìm cách thuyết phục rằng giữa em và người bạn trai kia cũng giống thế?"

      Kate trở nên nghiêm túc. "Trước hết, em tìm cách thuyết phục . Sau nữa, nếu câu trả lời cho câu hỏi của là có, em ở bên tối qua và em cũng ở đây. Thứ ba, và quan trọng hơn hết, đừng nhắc đến ấy nữa.:" cảnh báo cách kiên quyết. " có quyền bàn cãi về ấy và em cũng vậy."

      Lời biện hộ đầu tiên cho người bạn trai này gióng lên tiếng chuông cảnh báo Mitchell rằng kéo căng sợi dây thừng kết nối với đứng bấp bênh ở rìa bờ vực nguy hiểm. quá tự trọng và tự tôn để ngả theo việc mà sẵn lòng đề nghị. muốn điều kỳ diệu xảy ra, và có nó, bày tỏ lòng chung thủy với gã bạn trai kia. Thực ra, tâm trí quyết định ở cùng .

      "Điều quan trọng," tiếp bằng giọng ngọt ngào biểu lộ hối tiếc khi vô tình đẩy ra khỏi bờ vực. "là tin vào kì diệu, và em cũng thế. Và ở đó là khoảng trống mà chúng ta thể lấp đầy. ngay trong căn phòng này hoặc ỏ bất cứ nơi nào khác."

      Mitchell thấy chìm nghỉm trong bầu khí đặc quánh, lao thẳng xuống vực bởi trẻ trung tóc đỏ xinh đẹp với khuôn mặt thiên thần và lòng kiêu hãnh ngoan cường của phiến quân nổi loạn Ai len. Dù vậy, dùng hết sức để để níu thêm bước chân và chặn đứng cú rơi của mình bằng lời gợi ý. "Sao chúng ta lên giường xem xem chuyện gì diễn ra ở đó?"

      lắc đầu và trưng ra nụ cười thánh thiện của ."Tại sao? Vì em có thể tìm cách làm cho cảm thấy được điều kỳ diệu trong khi tìm cách chứng minh ngược lại? người thể tạo ra thứ đó. Phải cần đến hai. ràng là thắng và em thất vọng. Nếu em thất vọng," thẳng thắn thừa nhận, "em muốn điều đó lại xảy đến với . Em biết tại sao, nhưng với em nó lại quan trọng." quay và bước qua ngưỡng cửa ban công, đưa mắt nhìn ra ngoài biển. "Hãy tham quan và cố gắng tìm hiểu nhau thêm chút trước khi em đến đón Max và đưa nó quay về Anguilla với em. Em đợi ngoài kia nếu muốn thay quần áo."

      Mitchell thấy mình rơi thẳng xuống vực sâu bằng cú rơi mới, cảm giác dạ dày mình xoắn lại thành gút và gió thổi ù ù qua tai . Hít vào hơi thở sâu, ổn định, nhìn chằm chằm vào cái lưng mảnh dẽ của người phụ nữ mà để cho làm việc này với . Trạng thái thăng bằng quay trở lại, và rồi cảm nhận được sàn nhà ngay dưới chân mình. Nơi ban công kia là người Ai len mạnh mẽ chạm được đến nơi sâu thẳm trong trái tim , khuấy động dòng máu nóng, và khiến cười, làm vui. nồng nhiệt và ngọt ngào, trung thực và thông minh, tự trọng và bí hiểm. hát trong dàn đồng ca, nụ cười như thiên thần, và nhận nuôi con chó hoang xấu xí toàn bọ chét. câu chuyện thần tiên. Và ....

      Bị mê hoặc hoàn toàn.

      Bước theo , vòng tay ôm lấy và áp lưng sát vào ngực . "Hãy cứ để mọi chuyện phức tạp , Kate." Giọng của phảng phất nét cười.

      "Cám ơn vì lời đề nghị," lịch thiệp, "nhưng tốt hơn hết hãy để mọi chuyện như nó vốn thế."

      Cố tình lờ , Mitchell ép môi lên đỉnh đầu thầm. "Hãy đọc những câu thần chú của em, phù thủy đáng này. Hãy dệt câu thần chú ma thuật của em."

      "Làm ơn dừng lại , hoặc tình bạn của chúng ta kết thúc đấy" cảnh báo.

      "Chúng ta thực là bạn rồi," lầm bầm, miệng vạch đường dài qua tai . "Chúng ta sắp trở thành người tình của nhau."

      rùng mình trước hơi thở của phả vào tai , và hề dịu lại. "Em em muốn."

      "Có, em có muốn, và cũng vậy," lên tiếng, và hôn vào thái dương . "Hãy vòng tay ôm và cuốn chúng ta vào kì diệu . thể làm thế mà thiếu em."

      "Ôi, vì chúa," bùng lên giận giữ. " nghĩ mình là gì mà..."

      Michell chuyển từ chiến thuật thuyết phục nhàng sang hành động quyết đoán và lấy tay che miệng trước khi hết câu. "Kate," hạ giọng kiên quyết, " tiếng đồng hồ nữa, những thanh duy nhất muốn nghe từ em là những tiếng rên rỉ thỏa mãn và những lời "có", "nữa ," và "làm ơn,".

      nới lỏng bàn tay chút, và thốt lên. "Thôi !"

      " sai rồi," Mitchell bảo , và xoay lại. "Nhìn , Kate."

      Đôi mắt xanh cảnh giác và đầy khó chịu, nhìn thẳng vào từ bên dưới đôi lông mày màu nâu đỏ thanh nhã cau lại.

      Michell để tâm đến nét mặt và cẩn trọng dịu giọng. " cố thừa nhận. cảm thấy giống như em tối qua, và em biết thừa là có."

      Nhìn sâu vào đôi mắt xanh ban của , lắng nghe sắc hơi khàn trong giọng trầm ấm, Kate cảm nhận được cho cũng như cho phép chạm vào sau những lớp mặt nạ của , và thấy cú thúc mạnh mẽ trong trái tim . Lời giải thích tiếp theo của tác động đến như làn sóng trào:

      Những điều ngăn cản cho em vài phút trước gần như là kết quả của lòng mong mỏi tâm muốn bảo vệ em tránh xa ..." dừng lại, nghiêng đầu, và sau giây suy tính, thừa nhận với vẻ lạnh lùng thích thú. " thực tế, có thể là ngược lại."

      Bặm môi cố nén cười, Kate nhanh chóng hạ cái nhìn xuống vai , nhưng việc nhìn tránh này cũng giúp ích gì. quá tuyệt vọng né tránh bằng mọi cách mà thể nào chống đỡ nổi. Sững sờ trước nỗi tuyệt vọng của chính mình, hơi lắc đầu. Mitchell ràng hiểu lầm cử chỉ đó của dấu hiệu sắp sửa chối bỏ những điều vừa , đưa ra cho lời cảnh báo nghiêm khắc. " chấp nhận từ "" trong cái danh sách những từ có thể chấp nhận của đâu nhé."

      Bị mắc kẹt giữa trạng thái đùa cợt và dịu dàng, Kate chịu thua cuộc. Mĩm cười, đặt hai lòng bàn tay lên ngực và êm ái qua hơi thở từ cũng có trong bản danh sách của . "Mitchell..."

      bắt gặp tia nhìn thích thú nháng lên trong mắt khi gọi tên bằng cách ấy. " có thể thêm từ đó vào bản danh sách đó."

      Nhón chân lên, mắt lấp lánh ánh cười, giọng run run vì khao khát cháy bỏng, Kate vòng tay ôm lấy cổ . "Làm ơn ," thầm, đôi môi gần sát vào môi .

      " lựa chọn hoàn hảo," Mitchell đáp lại, và miệng chà qua lại môi trong nụ hôn nhàng, trêu chọc.

      "Nữa," Kate qua hơi thở khi ngẩng lên.

      " lựa chọn còn hoàn hảo hơn." Mitchell cười toe toét, và vòng tay cuốn sát vào , sẵn sàng thưởng thức và khám phá cách nhàn nhã khuôn miệng . đưa từ tâm trạng hài hước thoải mái đến nỗi đói khát hoang sơ chỉ trong vòng vài phút đồng hồ.

      khéo léo dìu hề có chút kháng cự - đến bên giường, và buông ra chỉ để kéo chiếc áo của mình ra khỏi đầu. Khi thả nó xuống sàn và vươn tay giúp cởi đồ, mỉm cười nhìn lên và nhè lắc đầu như thể muốn tự làm việc đó vì . kéo vạt áo thun của mình ra khỏi quần, nắm lấy chân áo và tuột ra khỏi đầu. Khi kết thúc, đứng trước trong chiếc áo ngực đăng ten màu trắng tinh, và Mitchell thấy mình mỉm cười với nụ cười ấm áp, vui tươi thoáng nét thách thức. .

      chuyển cái nhìn chăm chú của mình lên đôi mắt xanh thẳm của , và đôi tay chạm vào nơi thắt lưng.
      Kate buộc phải tháo đôi săng dan trước khi có thể thoát khỏi chiếc quần jean, vì thế cúi xuống xoay xở với chúng. Ngay trước đôi mắt hạ thấp của , quần đùi và quần dài của nằm dưới sàn nhà. Những ngón tay run rẩy, Kate tập trung vào việc tháo từng chiếc săng đan . bước khỏi chúng và bắt đầu đứng thẳng lên. Ngay lúc đó, ánh mắt của trượt đến phần cơ thể đàn ông nam tính của , và vội vã tránh . Nhìn vào vầng ngực vững chãi của còn ít phá hủy thần kinh hơn là thấy khỏa thân lần đầu tiên. Hai bàn tay đặt lên vai kéo tuột hai dây áo ngực xuống, chúng lỏng ra cánh tay , trước khi trượt xuống vòng lấy lưng và tháo chiếc móc áo đằng sau với thành thục của người đàn ông làm việc đó rất nhiều lần.

      Thoáng nghĩ về điều đó, ngước lên nhìn chăm chú và bắt gặp nét mặt thông hiểu lướt qua khuôn mặt , trước khi hạ thấp ánh mắt của mình và buông rơi chiếc áo lót ra khỏi khuôn ngực của . Kate bước ra khỏi chiếc quần jean, cái nhìn uể oải, chậm rãi của buông lơi khắp dọc người , mê mải đắm đuối khuôn ngực , nơi thắt lưng và bụng rồi xuống đến những lọn xoăn giữa hai bắp đùi thon. Theo cách thường cảm nhận được những gì diễn ra trong , biết mong đợi cũng đánh giá trọn vẹn, nhưng dù cho có sẵn sàng để tiếp nhận và được tiếp nhận chăng nữa, vẫn chắc mình sẵn sàng nhìn vào thứ mà vô tình đập vào mắt vừa nãy. .

      Giọng của trầm sâu và vững vàng khi bàn tay cuối cùng cũng vươn ra chạm vào , nhưng tới những nơi mà mong mỏi được chạm vào. Bàn tay dịu nâng cằm lên, "Em ngượng phải ?" hỏi.

      bắt gặp cái nhìn chăm chú hoàn toàn nao núng và bật thốt. ", chỉ là có hơi chút.... ngần ngại thôi."
      hiểu lầm ý nghĩa trong lời của . "Giờ đừng ngần ngại gì hết."

      Kate mím môi che giấu nụ cười, áp tay vào cơ ngực vững chãi của , và trong lúc đôi bàn tay siết chặt lấy eo , tạo nên áp lực cho . chầm chậm trượt đôi bàn tay mình qua hai núm vú của , và rồi xòe tay thả rơi xuống trở lại trong lúc quan sát những ngọn lửa trong đôi mắt giờ bùng lên ỉ cháy." phải là kiểu / ngần ngại đó." thầm đáp lại.

      Họ đứng đó, sát bên nhau, hoàn toàn khỏa thân, mặt đối mặt. khuôn ngực đẹp, lớn, nhưng đầy đặn, và khi vạch đường dài bằng bàn tay mình xuống đến eo , đôi mắt nhắm hờ cảm nhận khoái cảm được chạm vào làn da mịn màng như lụa của . xòe tay đong đầy lấy khuôn ngực . gia tăng áp lực cho đến khi bật thốt lên tiếng thở hổn hển đầy thích thú đầu tiên.

      Hai tay lướt đến bờ vai , trong lúc đôi môi mềm mại của chạm đến miệng dịu dàng và toàn bộ cơ thể áp sát vào .

      Niềm khoái lạc uể oải của những giây phút trước giờ nổ tung thành cơn đại hồng thủy dục vọng nguyên sơ, Mitchell vòng tay ôm siết lấy và xoắn chặt vào lòng, dịch chuyển đưa cả hai vào giường. Hông tỳ lên phần lọn xoăn quyến rũ giữa đùi , và đôi tay chuyển trở lại ngực . nhìn , đầy nhục cảm, đôi mắt ánh cười ấm áp. thể nào nhớ nổi từng bao giờ có được niềm thân mật nào như thế – ngay cả chỉ cần ngắm và biết rằng nhìn trong lúc này.

      Đôi tay dịu dàng chậm rãi lướt qua lưng và xuống phần mông, níu giữ sát vào . mở rộng đôi chân, và nhắc mình chuyện này vẫn còn quá sớm, những màn khởi động vẫn chỉ vừa mới bắt đầu. Nhưng thả lỏng cơ thể mình lối vào của , trải qua cảm giác sung sướng khám phá ra nơi đó của ẩm ướt dành cho .
      .............................

      (Chỗ này dot dot dot được rồi a, vì bà Judith này tả hot thô quá, tranh thích, nếu ss nào quan tâm tìm đọc bản tiếng , chịu khó , Tranh buông tay đầu hàng. Sau này có làm ebook để tranh edit lại nhé, còn có đoạn in ít nữa thôi.)

      Sau đó, nằm trong vòng tay , ngước nhìn lên, những ngón tay nhắn biếng nhác êm ái vuốt ve phần tóc phía thái dương . "Nữa?" háo hức chờ đợi.
      Mitchell bật cười toe toét và siết chặt lấy hơn. "Đó là từ ưa thích của ."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 19
      Thám tử Childress quẳng chiếc vali đánh ịch xuống trong hai cái giường phòng 102 khách sạn Enclave. "Cậu có thấy gã trực tầng chết dẫm kia cố tranh giành cái va li của tôi ?"

      " ta hy vọng có được khoản tiền bo 10 đô thôi mà," MacNeil trả lời trong khi lôi chiếc máy tính xách tay hều ra khỏi túi xách.

      "Cậu có biết điều gì làm tôi vãi ra ở đây ?" Thấy MacNeil đáp lại, Childress liền giải thích. "Hàng đống đàn bà phụ nữ đẹp lộng lẫy mặc đồ tắm hai mảnh diễu qua mặt chúng ta, còn chúng ta trông chả khác nào cặp đồng tính nam ấy."

      MacNeil ngước lên nhìn vào đồng của , mệnh lệnh đưa ra cầu phải giả trang thành du khách bình thường biến thành quần lửng sặc sỡ kiểu Bermuda, áo phông in hàng chữ St. Maarten uốn éo giữa hàng cây cọ, chiếc mũ lưỡi trai, cặp kính râm, và chiếc

      camera
      lủng lẳng nơi cổ. "Đó là do cái quần lửng Bermuada của ông có," MacNeil lên tiếng.


      Suy tính của Childress nhảy qua những vấn đề khác. "Tôi thích kiểu "tiến sát và tới gần" này khi còn tiến hành điều tra. Nó tăng khả năng bị Wyatt phát ra lên gấp ba lần." Vừa ông vừa sải chân bước ra cửa và quan sát xung quanh. " đêm ở cái nơi này còn đắt hơn cả tiền tôi mua chiếc xe mới nhất của mình. Gã ủy viên công tố quận thể nào cũng nhảy dựng hết lên lúc đống hóa đơn thanh toán chuyển đến mất."

      "Tôi cho ta: Đường chính hay đường phụ ở cái chốn này cũng chả có chỗ nào để mà đậu xe cả ngày lẫn đêm mà chờ đợi Wyatt. Bảo vệ ngoài cổng chỉ cho chúng ta dừng xe có tiếng đồng hồ, sau đó nhân viên khách sạn chường mặt ra và đuổi chúng ta . Vậy chúng ta phải đăng ký phòng ở đây thôi."

      "Đúng, tôi biết cả đấy, nhưng tôi mừng vì chính cậu mới là người phải giải thích điều đó cho Elliot."

      MacNeil đưa mắt nhìn giờ và rút di động ra. Đến lúc phải gọi điện báo cáo tình hình hàng ngày rồi.

      *****

      "Thưa ngài Elliot?"

      Gray Elliot ngước lên khỏi đống ảnh bày khắp bàn trong văn phòng ở Chicago của , khuôn mặt cau lại. "Sao?"

      "Thám tử MacNeil chờ máy."

      "Đóng cửa lại giùm tôi!" Gray lên tiếng. Xoay người ghế, chờ cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại phía sau lưng người thư ký trước khi nhấc điện thoại lên. "Chào, Mac."

      " nhận bản báo cáo và ảnh chụp mà chúng tôi e-mail tối qua chưa?"

      Quá bồn chồn, Gray đứng dậy. "Tôi nhận được rồi," ngắn gọn.

      "Wyatt đến đón tóc đỏ ở khách sạn nơi ta ở sáng nay, và họ vừa làm thủ tục nhận phòng ở St.Maarten. Chúng tôi vẫn chưa biết danh tính ta, nhưng phòng khách sạn ở Anguilla được đăng ký dưới cái tênBartlett. sớm muộn ta phải dùng đến thẻ tín dụng hay đưa ra bằng lái xe, lúc đó chúng tôi lần theo ta...."

      "Đừng bận tâm," Gray ngắt lời thẳng thừng, ánh mắt nhìn chăm chú vào bức ảnh cận cảnh người đàn ông và phụ nữ ôm nhau đầy đam mê sát ngay bãi biển. Bức ảnh được chụp lúc trời tối sử dụng máy camera hồng ngoại. Nó hơi mờ, nhưng hai nhân vật trong bức ảnh vẫn dễ dàng nhận diện. "Tên ta là Kate Donovan."

      "Cái tên dó có nghĩa gì với tôi ?" Mac hỏi. "Nghe quen lắm."

      "Bố ta là Daniel Donovan."

      "Daniel Donovan chủ nhà hàng phải ?"

      'Chính thế," Gray nhạo báng. "Daniel Donovan chết vài tuần trước trong vụ được cho là tai nạn đâm xe thông thường."

      MacNeil ngã người ra thành giường, trong đầu ráp từng chi tiết vụ việc lại với nhau và dẫn đến kết luận đồng thuận với cái kết luận mà Gray đưa ra. "Trong vòng vài tháng có 3 người liên quan đến Wyatt chết yểu."

      "Đúng vậy."

      "Gã Bartlett này có liên quan trong vụ việc như thế nào?"

      "Kate Donovan là bạn của Evan Bartlett," Gray chỉ ra. "Hay ít nhất cũng là tôi nghĩ thế. Evan và tôi quen nhau ngay từ khi còn . ta là luật sư trong đám luật sư có danh tiếng tì vết. Tôi khá chắc Evan Bartlett hề biết về bất kì những việc mà ta có liên quan."

      Thay vì tranh luận về chuyện đó, MacNeil chỉ bình thản lên tiếng. "Chúng tôi thấy Bartlett có mặt tối qua, nhưng ta đứng tên đăng ký căn biệt thự ở Anguilla nơi ta ở."

      " ta dùng tên ta, nhưng Evan ở đó. Tôi gặp ta ở tòa án hôm qua, và ta thụ lý vụ kiện. "Thay vì để MacNeil nghĩ rằng để cho những xúc cảm cá nhân của mình can thiệp vào tính khách quan – Gray cộc lốc, "Đừng để Wyatt hay Donovan rời khỏi tầm mắt cậu. Tôi phải tham dự cuộc họp bây giờ. điều nữa..." thêm, "Nếu chiếc du thuyền của Benedict chạy qua phận quốc tế, tôi muốn cậu báo cho tôi biết ngay. Và cũng tương tự nếu máy bay của Wyatt chuẩn bị cất cánh rời khỏi St. Maarten."

      " có cài hai thợ máy chốt tại sân bay Princess Juliana theo dõi chiếc máy bay giùm ta rồi. Tôi bám theo Wyatt đến Khách sạn ở St. Maarten sáng nay, ta gửi hành lý ở đó. Tôi nghĩ ta tính quay về du thuyền của Benedict tối nay đâu, nhưng nếu ta và con nhà Donovan mỗi người mỗi hướng, chúng tôi thể nào trông chừng cả hai người họ và chiếc du thuyền cùng lúc được.

      "Ngân sách của tôi chi thêm bất cứ khoản nào nữa cho vụ công tác này. Quên chiếc du thuyền , nếu như phải lựa chọn. Nếu nó chạy đến hải phận quốc tế, chúng ta thể làm gì để kéo gã Wyatt ra khỏi đó, nhưng có thể gây áp lực cho Zack Benedict phải trao lại Wyatt cho chúng ta.

      " mong Wyatt dẫn chúng ta đến chỗ thi thể ở chốn này hay là bắt quả tang cùng kẻ đồng phạm hay gì thế?"

      "Tôi biết đến đồng phạm nào cả, nhưng nếu đánh cược khoản tiền hưu của mình rằng thi thể William ở đâu đó phơi ra đất nhà ta. Có đến 500 arc rừng rậm ngoài kia, và chúng ta giúp cho dân ở đó xới tung đám đất lên. Băng vẫn còn chưa tan, nhưng thi thể trồi lên bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, tôi muốn biết đích xác phải tìm Wyatt ở đâu. Đừng hỏi làm sao tôi biết Wyatt là tên giết người hay thi thể William ở đâu. khi thi thể được tìm thấy, nhân chứng tới thẳng và khai nhận hết. Tôi nhận được thông tin từ kẻ nặc danh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :