1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Every Breath You Take - Judith McNaught (52 c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 10
      Kate mở cửa cho hai người phục vụ vào, người gần 30, người kia gần 50. "Bữa tối của thế nào, thưa ?" chàng trẻ tuổi lên tiếng hỏi khi ta đẩy xe vào.

      "Tuyệt vời," thể nào nhớ nổi mình ăn gì nữa và phát ra tiếng thở dài nhè .

      "Rượu có vừa ?" người già hơn dò hỏi, bước cách cẩn trọng qua con chó ngủ say.

      "Vâng," trả lời. "Rất ngon," thêm vào với nụ cười ngắn ngủi, cố gắng khôi phục lại trạng thái cân bằng của mình. kiểm tra để đảm bảo rằng Max vẫn ổn; sau đó vuốt lại tóc và bước ra ngoài hiên. Mitchell đứng ngoài vườn, hai tay đút sâu vào túi quần, mắt nhìn lơ đãng vào vùng ánh trăng như thể mất hồn vậy.

      nhạc lại vang lên và khi Kate vòng qua bàn, người phục vụ trẻ tuổi tạm dừng công cuộc vật lộn của ta để ấn cái nút trở lại chai rượu đỏ còn dở. "Có bữa tiệc riêng dưới đó," ta lên tiếng. "Tôi hy vọng tiếng nhạc quấy rầy và chồng."

      "Chúng tôi... tôi rất thích." Kate lên tiếng, nhưng từ "chồng" khiến ngập ngừng giây lát, phải vì Mitchell chỉ là người bạn, nhưng vì nhận ra cảm thấy tình cảnh này khó xử đến thế nào vào đêm mai, hay đêm sau đó, nếu chính những người này lại phục vụ đồ ăn đến cho và Evan. Điều đó làm tổn thương. Rồi rung động khi nghĩ khả năng này có thể xảy đến với Mitchell và đó chính là lý do bước về góc tối kia ở phía cuối vườn.

      Kate buộc những lo lắng của mình lùi và rời bước xuống bãi cỏ. SỚm thôi, phải đối mặt những hậu quả từ quyết định muốn được ở cùng Mitchell tối nay, nhưng cho đến bây giờ, định rồi. thể quay đầu lại được nữa. muốn rút lại. sau nụ hôn giữa hai người. Chưa bao giờ có nụ hôn như thế - đối với – và cảm giác hồi hộp rằng Mitchell tỏ ra gần như choáng váng và bị cuốn giống như vậy.

      xoay về phía , và Kate dõi theo nét mặt của , kiếm tìm dấu hiệu nào đó thể ra dư vị của nụ hôn vừa nãy tác động đến nhiều như muốn nghĩ. muốn tin đó phải là nụ hôn bình thường đối với . cần phải tin, và trong ánh trăng mờ ảo, dường như cau mày nhìn vào . Tuy vậy, quá xa để có thể đánh giá nét biểu cảm đó cách chính xác, vì thế Kate mỉm cười ngập ngừng và cố gắng để quyết định xem mình cần với điều gì khi đến đủ gần. cười lại với , và tự hỏi rằng tại sao.

      Mitchell cười vì nhìn theo người phụ nữ vừa xoay xở cuốn đến bờ vực ham muốn sở hữu, thể kiểm soát chỉ với nụ hôn, và hề thích thú chút nào trước những gì nhìn thấy. Với hai bàn tay siết chặt sau lưng , và làn gió vờn quanh mái tóc dài, gợi cho nhớ đến bé Ai len thánh thiện, và thứ trang phục gợi cảm mà mặc – tâm trí muốn lột trần trong bữa tối này – giờ đập vào thành vẻ ngây thơ trong trắng.

      Kate Donovan hoàn toàn phải là kiểu phụ nữ của , và cũng phải là phản ứng cơ thể sâu sắc của trước nụ hôn đơn giản. Trước đó, khi đổ ly Bloody Mary đó lên người , nỗi khao khát được gặp lại trở thành phản ứng thông thường trước khuôn mặt quyến rũ với mái tóc đỏ rực bao quanh. TỐi nay, tuy vậy, sức thu hút của với tăng lên quá mãnh liệt trước tất cả những việc làm và nụ hôn giản đơn – thứ dự tính chẳng hơn gì biểu mong muốn yếu đuối sớm trở thành cái gì đó khiến hài lòng – trở thành nụ hôn gấp gáp đầy hoang dại.

      nhìn theo khi dừng chân ngắt đóa hoa màu trắng từ bụi cây phủ đầy hoa. đưa đóa hoa lên mũi, hít lấy hương thơm, mắt thoáng qua làn nước. Đột nhiên, Mitchell bị xoáy trở lại ký ức mười năm trước ở bữa tiệc tham dự tại nhà của doan nhân người Hy Lạp. Chán ngán với những thứ xung quanh, Mitchell mang theo đồ uống của mình bước ra ngoài, nơi lang thang bước xuống con đường dẫn đến lối vào căn vườn xinh, thắp đuốc sáng ở rìa vách đá. Ngay giữa vườn bức tượng người phụ nữ trẻ bằng kích thước với mái tóc suôn dài tay hờ hững cầm đóa hoa. Dựa vào bộ đồ mà mặc, bức tượng hẳn mới được dựng gần đây, nhưng có thứ gì đó làm mê hoặc. "Có phiền nếu tôi tham gia cùng ?" hỏi bức tượng khi ngắm nghía những nét mặt khắc chạm bằng thạch cao.

      Câu hỏi ấy hồi đó ngốc nghếch y như thực tế giờ so sánh giữa Chicago tóc đỏ với bức tượng thạch cao Hy Lạp. Phản ứng của trước Kate Donovan chỉ là huyễn hoặc, mà nó hoàn toàn tài nào đoán nổi, và mặc dù Mitchell chẳng hề ý niệm được lý do tại sao lại tác động đến theo cách đó – hay chính xác là mọi chuyện này dẫn đến đâu – đột nhiên có đôi chút đề phòng chiều hướng mơ hồ mà nó dẫn dắt . quyết tâm xoay chuyển phần còn lại của diễn tiến này cách thận trọng hơn và theo những điều khoản đặt ra.

      Kate dừng lại trước và đưa mắt nhìn qua vai ra hướng biển, nơi những nhạc công bắt đầu chơi bản samba khác. "Chúng ta lại có nhạc rồi," nhàng bình luận, cố cảm thấy lo lắng về thực tế rằng nhìn vào với nụ cười khá lạnh lùng và vẫn giữ hai tay trong túi quần mình. "Phục vụ bữa tiệc riêng ở dưới kia." thêm.

      Mitchell nhìn theo hướng chỉ và đọc ra bản nhạc mà các nhạc công chơi. "Corcovado." lên tiếng, nhưng thể biểu lộ muốn được nhảy cùng , và Kate quyết định rằng diện liên tục của hai nhân viên phục vụ kia ở ngoài hiên là lời giải thích cho cách cư xử do dự của .

      thể nào phục hồi lại tâm trạng mà có ngay trước khi những người phục vụ kia tới, quyết định cố gắng tiếp tục vẻ đùa cợt thân thiện mà chia sẻ với lúc ăn tối và, hy vọng rằng, có được cơ hội để hiểu thêm người đàn ông sắp sửa chia sẻ cùng trong đêm nay. "Tôi biết nhạc," nhàng. "Tôi có thể thế qua cái cách nhảy. Loại nhạc ưa thích của là gì?"

      "Jazz."

      Kate thở dài tỏ vẻ tuyệt vọng cường điệu. "Đàn ông thích nhạc Jazz vì ta bận tâm phải nghe phần lời. Với nhạc Jazz, thậm chí cần giả vờ mình lắng. Loại nhạc ưa thích thứ hai của ?"

      "Nhạc cổ điển." Mitchell trả lời,

      no"Cái đó cũng cần lời." giọng tự mãn đến độ Mitchell bật cười đếm xỉa đến bản thân. "Loại ưa thích thứ ba?" dò hỏi.

      "Opera." Mitchell trả lời.

      ,"Thứ có lời nhạc mà chả hiểu gì," Kate lạnh lùng chỉ ra, xòe hai lòng bàn tay của như thể những câu trả lời của hoàn toàn chứng minh quan điểm của , nhưng thoáng do dự lên nét mặt khiến thả tay xuống và quan sát gần hơn. " có biết tiếng Ý ?"

      Tiếng Ý là ngôn ngữ mẹ đẻ của Mitchell chứ phải là tiếng , nhưng thay vì kể cho nghe và kích động thêm các câu hỏi khác, chỉ gật đầu và trả lời cộc lốc. "Có,"

      " giỏi ? Ý tôi là có thông thạo tiếng Ý như tiếng và tiếng Hà Lan ấy?"

      "Tôi giỏi tiếng Hà Lan," nhắc cho nhớ.

      Từ câu trả lời ấy, Kate suy ra là giỏi tiếng Ý và tỏ ra bị ấn tượng và mê hoặc y như cảm thấy trong lòng. " được bao nhiêu thứ tiếng?"

      " Tôi chưa bao giờ liệt kê ra cả."

      "Thế giờ liệt kê ra nhé," Kate đùa, và bắt đầu giơ những ngón tay lên.

      "," đáp lại cộc lốc, dập tắt nụ cười và nỗi hăm hở của hiệu quả cách nhanh chóng mà ngay cả cũng cảm thấy bực bội, đến nỗi phải đưa ra nỗ lực vụng về để chuộc lỗi cho khiếm nhã của mình và dẫn đến việc trao cho lời giải thích khờ dại làm bối rối. "Hầu hết dân châu Âu đều đa ngôn ngữ," lên tiếng.

      " phát giống người Mỹ đến nỗi tôi hình dung được lại là người châu Âu."

      "Tôi ,"

      "Thế là gì?" hỏi, đôi mắt xanh của dò hỏi.

      "Tôi phải người này cũng phải người kia," Mitchell đáp thẳng thừng. "Tôi là người lai." thêm, vì đó chính xác là những gì tự nghĩ về mình, nhưng khi nhận ra rằng vừa bị ru ngủ bởi giọng nhàng và đôi mắt sáng bằng việc ra điều chưa bao giờ thổ lộ, thích cảm xúc đó đến với . Sốt ruột, liếc nhìn về phía hiên, và sau đó đặt tay dưới khuỷu tay của Kate, dẫn về hướng đó." Nhân viên phục vụ rồi. Hãy vào trong nào," định đưa lên giường mà trò chuyện gì thêm nữa.

      Khi gật đầu và ngoan ngoãn bước theo , Mitchell cho rằng sẵn sàng thuận theo dự định ấy, nhưng vào lúc họ bước lên hiên nhà, thoái lui khỏi biết vô tình hay cố ý bằng cách lùi lại và ngồi xuống hàng lan can bằng đá. "Mitchell..." gọi tên lần đầu tiên bằng giọng thấp, ngọt ngào; sau đó liếc xuống và ngừng lại như thể việc gọi tên mang lại cho nỗi nhức nhối của niềm vui sướng bất ngờ cũng như cảm xúc xuất trong lòng .

      Mitchell tựa người vào phía lan can đối diện và vòng tay quanh ngực. "Ừ?" sẵn sàng bằng cả vài thứ tiếng trước khi có thể đưa được vào trong nhà cùng với mình.

      ngước lên nhìn , nụ cười bối rối. "Sao lại tự gọi mình là "người lai"?"

      "Bởi vì tôi sinh ra là người Mỹ và lớn lên là người Châu Âu."

      gật đầu thỏa mãn. " có chị em gì ?"

      Giật mình và khó chịu vì loạt các câu hỏi mong đợi, Mitchell ngắn gọn. ", thực ."

      " ." lặp lại, và rồi nửa đùa nửa lên tiếng. "Còn về người mẹ hay người cha?"

      "."

      " có gia đình ở đâu à?"

      "Điều đó có tạo ra cái quái gì khác nhau ?"

      ", tôi đoán là ," , nhưng chút buồn và vẻ bỏ cuộc thoáng lên trong giọng của , cho Mitchell ấn tượng ràng là vì lý do nào đó, việc từ chối trả lời những câu hỏi xa hơn áp lên gánh nặng nặng nề hơn trong bất cứ quyết định gì mà do dự đưa ra.

      "Tôi có chị dâu, đứa cháu, và người dì lớn tuổi." thừa nhận bằng giọng ràng và nhanh, từ chối thừa nhận tồn tại của người ông nội.

      "Làm sao có thể có người chị dâu và đứa cháu nếu như chị em ruột?"

      "Cuộc trò chuyện này tới đâu đây?" hỏi ngắn gọn.

      " có làm việc trong CIA hay MIA hay gì gì đó ?"

      Nếu như quá phiền lòng, phá lên cười. "Chẳng gì hết."

      ", dĩ nhiên là ." và đứng lên. "Nếu như thế, hẳn đưa ra câu chuyện giả vờ tốt hơn, phải ?"

      Mitchell đứng dậy và trả lời bằng câu hỏi cộc cằn, nôn nóng của chính . "Lúc nào cũng quá tò mò phải ?"

      Đó là khiển trách tế nhị và lời cảnh cáo hãy đừng quá xa. Và Kate lùi lại – theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Xoay người lại với , đối mặt với thực tại lạnh lùng của tình thế này và phải khung cảnh đồng quê thơ mộng mà ấp ủ ngay lúc trước. Điều duy nhất muốn chia sẻ là giờ đồng hồ hoặc hơn nữa ở giường, và mối quan tâm duy nhất của đối với là chỉ như đối tác tình dục mà thôi. Trong phút chốc thực cân nhắc kết thúc mọi chuyện, nhưng có quá đủ nỗi buồn và bất an phải gánh chờ đợi khi trở về Chicago rồi. cần thêm nỗi nhục nhã và tội lỗi vào gánh nặng vai mình nữa.

      Ngôn ngữ của cơ thể thể rất ràng, và Mitchell đột nhiên quyết định tối nay phải khá hơn việc kết thúc chính xác như thế. Phải khá hơn nhiều. Thực ra, thoải mái với kết cục này. Ngày mai, khi họ ở St. Maarten, có thể có được trong vòng tay mình – cả tâm hồn lẫn thể xác . "Muộn rồi," giọng thực tế êm ái. "Tôi đến đón mười giờ sáng mai."

      Thay vì đồng ý như dự tính, lắc đầu; sau đó hắng giọng. ". Tôi sắp xếp tự mình đến đó, dù sao cũng cám ơn ."

      Mitchell đoán là hờn dỗi,và vì thể nào chịu đựng được kiểu phụ nữ hờn dỗi, quá hài lòng với việc khám phá ra trong số họ. Ngay khi quay lại chiếu cái nhìn vào , nhận ra hoàn toàn hề hờn giận. Mỉm cười , lên tiếng. "Tạm biệt, Mitchell. Cám ơn vì buổi tối đáng nhớ và thú vị này. Tôi bỏ lỡ nó vì bất kỳ điều gì thế gian này."

      Mitchell quá ngỡ ngàng trước vẻ mặt và những lời đến nỗi xoay ngược quyết định trước đó của mình về cách tốt nhất để kết thúc tối nay. " cần thiết phải dừng lại bây giờ." chỉ ra.

      "Có chứ."

      Cho dù Mitchell sẵn lòng thay đổi suy nghĩ của mình, hề sẵn lòng nhượng bộ hay buộc phải thỏa hiệp. "Bởi vì tôi muốn kể cho câu chuyện cuộc đời mình?" bình thản suy đoán.

      ", vì tò mò về câu chuyện cuộc đời tôi, nhưng lại hề trao cho tôi bất kỳ điều gì về bản thân ."

      " gì ư?" nhướng mày giễu cợt.

      nhắc cho nhớ rằng trao cho thân thể giường, thay cho tiểu sử cuộc đời mình và khi Kate gạt bỏ dâng trào cảm xúc cám dỗ mới mẻ, ngỡ ngàng nhận ra lần nữa rằng cảm xúc lạ lẫm của tình bạn xác định trước đó vuột mất. hề nhận ra việc mình làm , đưa tay áp vào gò má vững vàng của và mỉm cười rạng rỡ nhìn vào đôi mắt khép hờ của . "Những gì trao cho tôi thỏa mãn bất kỳ người phụ nữ nào, tôi biết, " trêu chọc, "nhưng vấn đề là thấy ở chỉ có khuôn mặt đẹp mà còn hơn thế nữa..."

      Trước lời nhận xét ấy, mắt lóe lên tia vui vẻ miễn cưỡng và khóe môi co giật, và kết giao ấm áp mà Kate cảm thấy với trở nên mạnh mẽ hơn , cùng với cảm giác mất mát đau đớn. " là, tôi nghĩ có rất nhiều lớp vỏ che đậy bên ngoài, và nếu ngày mai chúng ta lại gặp nhau, tôi vẫn cố gắng bóc từng lớp để xem có gì giấu ở đó." Khi đáp lại, thay tiếp tục. "Nhưng để cho tôi làm thế, và hề thích nếu tôi cố thử, phải ?"

      Vướng vào nỗi choáng váng trước thẳng thắn của ngưỡng mộ lòng can đảm của , Mitchell cho câu trả lời trung thực. "Đúng."

      "Tôi biết mà." thầm, chầm chậm đưa tay rời khỏi gò má , trượt xuống vai cho đến khi cuối cùng buộc bản thân mình phải buông ra. "Giờ hãy trước khi tôi đổi ý."

      Mitchell nhận ra bàn tay vẫn còn nấn ná, nghe thấy tiếng rung nhè trong giọng của biết rất rằng có thể kéo vào vòng tay và thay đổi quyết định của . thậm chí còn cảm nhận được hơn thế, muốn thực cách chính xác nhiều như bị kích thích thực điều đó vậy. Thay vào đó quyết định làm đúng theo những gì , phần vì biết có thể đó là cách giải quyết khôn ngoan nhất. Tuy thế, thay vì kết thúc mối thân tình sơ qua của họ bằng câu nhẫn tâm, cố tình đùa cợt về quyết định của khi chuẩn bị ra về. " phải hối tiếc." tiên đoán với vẻ nghiêm nghị giả đò.

      gật đầu đồng tình và tiếp tục câu của . " nghi ngờ gì," đảm bảo với , nhưng đôi mắt lại sáng lên vẻ hồ nghi.

      Hòa theo với từng sắc thái biểu của nét mặt giờ, Mitchell cho rằng nước mắt hẳn là nguyên do cho ánh mắt lóng lánh của . "Nếu đổi ý về chuyện ngày mai."

      "Tôi ," lặng lẽ ngắt lời. "Tạm biệt," thêm vào , và đưa tay ra bắt lấy tay , chỉ như làm 12 tiếng đồng hồ trước lúc tự giới thiệu mình sau khi hất ly rượu vào người .

      nhìn xuống tay , và thể báo trước hay lý do, cảm thấy khao khát dữ dội thay đổi quyết định của và trải qua đêm nay với sau tất cả. Bỏ qua bàn tay đưa ra, nắm lấy cằm bằng hai ngón tay, ngửa đầu lên và mỉm cười nhìn vào mắt . "Ở châu Âu, khi người đàn ông và đàn bà trải qua tối bên nhau, họ hôn tạm biệt."

      NẾu như nhìn nơi khác hay cố thoát khỏi bàn tay của , Mitchell ép buộc phải hôn và làm dịu những chống đối của bằng miệng và hai tay ,. Thay vì thế lại trao cho cái nhìn ngây thơ, bối rối. "Ở nơi nào của Châu Âu? Pháp? Hay Thụy Điển? Hay là Bỉ?"

      Lông mày Mitchell cau lại. " ngang bướng như quỷ ấy, phải ?"

      "Tây Ban Nha? Hay là Transylvania?" cố chấp. Mitchell buông tay ra trong tình trạng bị chọc tức. bước lùi lại, "Tôi tiễn ," lịch lên tiếng, và quay người bước vào nhà.

      từ chối lời đề nghị của bằng giọng nôn nóng, chán nản. "Đừng bận tâm. Tôi theo con đường này vòng qua nhà."

      Cố nuốt nước mắt, Kate nhìn theo bước ra khỏi hiên nhà rẽ trái, lững thững vòng ra phía sau khu biệt thự, nhưng khi thò tay vào túi quần và rút chìa khóa xe ra, dừng lại lúc, cúi đầu xuống nghĩ ngợi, sau đó quay lại về phía . Niềm hy vọng của Kate tăng lên trước nụ cười ngắn ngủi của , nhưng những lời kéo giật về với thực tại đau đớn. " lựa chọn đúng."

      Trong thâm tâm Kate nao núng trước tổn hại mà bắt chịu đựng vì nụ cười chiếu lệ và câu hờ hững của , nhưng buộc những cơ măt căng cứng nhức nhối của mình căng ra thành nụ cười đáp lại. "Tôi biết." dối.

      gật đầu, như thể hoàn toàn hài lòng với các vấn đề giữa họ thời; sau đó quay trở lại con đường và biến mất sau góc nhà. Và ra khỏi cuộc đời .

      Trong bụi cây phía sau, thứ gì đó tạo ra tiếng động xào xạc, nhưng lần này Kate hề giật mình hay bận tâm ngước lại. Vì biết đó phải là Mitchell, quan tâm cái gì ở đằng đó. Nhắm mắt lại, cúi đầu xuống trong trận chiến mất mát với nỗi nghi hoặc và cảm giác bẽ bàng.

      notNhững lý do mà đưa ra trước Mitchell để kết thúc đột ngột khoảng thời gian bên nhau giữa họ chẳng là gì ngoài những nửa vời. Lúc đầu khi định lên giường với , cần biết được bao nhiêu thứ tiếng hay chuyện có bao nhiêu chị em ruột trước khi đưa ra quyết định. Những lý do mà tự vạch ra để thối lui là hợp lý, nhưng lại khập khiễng và thành . nhận ra mình có thể cảm giác tội lỗi hay bẽ bàng sau đó nếu như ngủ với tối nay, và sẵn sàng mạo hiểm, chấp nhận nếu như chuyện đó xảy ra. Thứ mà sẵn sàng đối mặt là việc quay trở lại Chicago và hành xác với những câu hỏi thể trả lời. Lý do cho cái chết của bố ; tương lai của nhà hàng mà ông dâng hiến cả đời mình là mơ hồ gánh lên trách nhiệm của Kate. Khi Mitchell từ chối về bản thân, hốt hoảng nhận ra bực bội khác ập xuống – chình ình trước , ra là nhìn vào bằng đôi mắt sụp mí, quyến rũ và nụ cười biếng nhác trẻ trung trong khi thực tế thách cố gắng để làm sáng tỏ những gì diễn ra trong .

      Và điều khiến cho Kate quá tức giận với chính bản thân mình, và quá ngượng ngùng, là rằng , ít ra cũng có thể thực được. nhận bằng thạc sĩ tâm lý học và vài năm kinh nghiệm xử lý những vụ việc xảy ra trong số gia đình khác thường. Bữa tối nay, nhận ra rất nhanh rằng có những rào chắn xúc cảm được dựng lên cẩn thận quanh Mitchell, và cho là chúng ở đó từ rất lâu – có thể là ngay từ thời thơ ấu.

      Thay vì cho phép cái quyền đặt ra những giới hạn và thay vì ngưỡng mộ sức mạnh và nồng ấm đáng kinh ngạc mà ràng sở hữu – thay vì để thể ra bản năng giới tính cưỡng nổi của mình , thứ mà định làm với , Kate lại đào bới gốc rễ quanh các rào chắn của và bắt đầu bằng những câu hỏi tọc mạch thành viên gia đình .

      Cuối cùng đưa ra cho câu hỏi đáng giá triệu đô. " "Điều đó có tạo ra cái quái gì khác nhau ?"

      Và câu trả lời là, Kate đau đớn thừa nhận - hề khác biệt. Người trưởng thành nào cũng có những rào cản cảm xúc trong lòng họ. Đôi khi, họ hạ chúng xuống vì người phụ nữ họ quan tâm sâu sắc, nhưng bao giờ họ lại làm thế đơn giản chỉ vì người chỉ quen sơ cầu họ làm điều đó - và còn ngay lập tức.!

      Nuốt nước mắt vào trong, Kate quay về hiên nhà nơi cười đùa và nhảy cùng ... và bị tan chảy bởi nụ hôn thể nào quên. Vô thức đưa tay lên, cọ xát các cơ bắp đau nhức sau gáy, rồi thả tay xuống ngang hông. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ trước, chua xót nhớ lại, những ngón tay thon dài của đặt ở gáy , luồn vào tóc , và miệng ngấu nghiến lấy .

      Tiếng nhạc im ắng ngay khi về, nhận thấylúc lang thang vô định ra hướng biển. Đêm nay hết khi rời .

      nghĩ đến cách lúc nãy quay lại, như thể hành động lấy chìa khóa ra khỏi túi đột nhiên nhắc nhớ đến hành động khác mà cần thể ... " lựa chọn đúng." bảo với nụ cười ngắn ngủi, và lần đầu tiên, Kate hiểu ra cử chỉ có vẻ kỳ quặc của : lịch nhận hết lời khiển trách về lỗi lầm tối nay – xử như quý ông lịch thiệp. Cách cư xử của chỉ là tuyệt vời, Kate nhận thấy, chúng còn vô cùng hoàn hảo . Cho dù bị hất ly nước lạnh buốt vào người hay bị từ chối với những mong ước dục vọng chưa thỏa mãn, cũng hề đánh mất tính cách hay điềm tĩnh trong con người mình.

      dừng lại, mơ hồ cố gắng nối kết cách cư xử quen thuộc ấy với điều gì đó mà biết, và rồi nhớ ra đó là gì: Tầng lớp quý tộc được cho là cử xử như thể họ bị hề bị ảnh hưởng trong các hoàn cảnh hỗn độn. Bất kì thể ra ngoài hành vi bình tĩnh nào đều được coi là dấu hiệu của tầng lớp dưới. ràng, bản thân Mitchell bằng cách nào đó có cách cư xử của người thuộc tầng lớp quý tộc.

      bao giờ chắc chắn liệu mình đúng về điều đó hay . Bởi vì bản chất nhút nhát và nỗi háo hức dại khờ muốn biết hết về mọi điều xung quanh , bỏ lỡ cơ hội được khám phá con người .

      Nhận thức điều đó khiến quá đau đớn đến nỗi gần như cảm thấy giải thoát khi nghĩ rằng chẳng hề thực để ý đến . Ít nhất cũng thể đổ lỗi cho mình vì bỏ qua những cơ hội mà chưa từng có với .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 11
      Kate thơ thẩn đến góc vườn. Đắm mình trong nỗi tiếc nuối và khao khát vô vọng, dõi theo những bọt nước lóng lánh dưới ánh trăng tràn cát và rồi dạt ra xa bờ.

      quá mải mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ đến nỗi nhận ra tiếng những chân bước thảm cỏ đằng sau cho đến khi bóng người đổ dài ngang tầm nhìn của . đứng lặng người, sợ rằng nếu quay nhìn lại, vỡ lẽ ra đó chỉ là vị khách dạo biển vào đêm muộn. Khoảng khắc sau đó, nỗi sợ hãi của nổ tung thành làn sóng hân hoan khi thấy Mitchell hai tay chống nạnh và bước gần đến mức vải áo sơ mi của chạm vào lưng và hai cánh tay . Mất lúc, những gì Kate nghe được chỉ là tiếng đập thình thịch của tim và tiếng lá cây xào xạc phía đầu. Và rồi nghiêm nghị , " người trai tên là William."

      Cách sử dụng quá khứ cho Kate biết trai chết, và cúi đầu xuống ngượng ngùng hối tiếc vì buộc phải kể về điều đó.

      Như thể muốn trấn an , lên tiếng. "Bọn hiếm khi gặp nhau. Hai người là em cùng cha nhưng khác mẹ. lớn lên ở Châu Âu còn Bill lớn lên ở Mỹ cùng với gia đình cha ."

      "Em rất tiếc vì hỏi." Kate thầm. "nhưng cám ơn kể cho em nghe."

      nhàng chà xát cánh tay , và khi tiếp tục, ngập ngừng từng lời như thể cảm thấy khó lên được những gì muốn tâm với . "Hai bọn ai biết nhau cho đến tận mấy tháng trước, mãi cho đến khi ấy tình cờ khám phá ra mình có người em trai. ấy lần theo địa chỉ của đến tậnLondon và gửi bức thư giải thích ấy là ai. Tuần tiếp theo, ấy gọi điện đến vài lần. tuần sau nữa, ấy đưa vợ và cậu con trai tuổi thiếu niên, hề báo trước, đứng ngay trước cửa nhà ."

      Những lá cờ hiệu vẫy vẫy trong tâm trí cảnh báo Kate về vai trò mờ nhạt của người cha trong cuộc hội ngộ này, nhưng điều cuối cùng muốn là tò mò hơn nữa. Thay vào đó, nắm bắt ngay lấy phần cao trào nhất của câu chuyện và mỉm cười quay lại đối diện với và đưa ra lời bình luận của mình. " trai của hẳn là người giỏi về chiến lược."

      "Tại sao em thế?"

      "Bởi vì, bằng việc đưa vợ con cùng, ấy chứng minh rằng gia đình mình hoàn toàn đồng thuận với mong ước được đoàn tụ của ấy."

      " ra, ấy mang vợ con cùng là để gây khó cho túm cổ ném ấy ra ngoài."

      "Sao ấy lại cho rằng có thể làm việc như thế?"

      "Có thể vì trả lời thư hoặc nhận các cuộc gọi đến của ấy," lạnh lùng đáp.

      " ư?"

      "," trả lời, nhưn vẻ mặt dịu lại đủ để khiến cho Kate đánh bạo ước đoán. "Khi bắt buộc phải gặp, lại quý ấy, phải ?"

      tránh nhìn vào trước khi trả lời và ánh mắt hướng ra biển. "Đúng vậy," , và vài giây sau, bằng giọng trầm thấp thêm. " rất quý ấy."

      Mắt Kate ngấn nước vì câu đong đầy xúc cảm của .

      cúi xuống nhìn . "Em còn muốn biết gì nữa nào?"

      Điều duy nhất Kate muốn biết ngay lúc này đây là làm thế nào để giải thoát cho cả hai khỏi chủ đề nghiêm túc đầy buồn phiền này. Bất chấp cảm giác nhõm của trước đó rằng chẳng là gì đối với , thực là quay lại nơi đây để kể cho nghe bất cứ chuyện gì muốn biết. thực quay lại. Đó mới là điều đáng kể. Sau thoáng suy tư, nghĩ ra cách khôi hài để trả lời câu hỏi cuối của và hy vọng rằng tâm trạng của cả hai biến chuyển khác . Cố làm ra vẻ vô cùng trang trọng, lên tiếng. "Có câu hỏi duy nhất nữa mà em thực cần được nghe – nó rất riêng tư, nhưng lại vô cùng quan trọng với em. " Đôi lông mày nhướng lên dò hỏi, nhưng nét mặt lại đề phòng và hờ hững đến nỗi Kate bật cười và hỏi câu hỏi "vô cùng quan trọng" của . " được bao nhiêu thứ tiếng?"

      Tiếng cười ròn rã vang lên của chuyển thành nụ cười biếng nhác, gợi cảm khi giả vờ ra vẻ nghiêm túc suy ngẫm. " chắc lắm," trả lời, bàn tay vuốt xương sống của và kéo lại gần hơn. " liệt kê hết để cho em đếm." nhìn chăm chú vào miệng , và cúi đầu xuống. " giỏi tiếng Ý..." Khuôn miệng ấm áp của chạm vào và chậm rãi chà xát từ góc miệng này sang góc miệng kia, lúc đầu đầy vẻ thăm dò và cuối cùng siết mạnh lấy .

      " Và tiếng Tây Ban Nha..." Nụ hôn của sâu hơn, miệng áp sát, vòng tay siết chặt. Lưỡi trượt đường nối giữa đôi môi , và nhịp đập của Kate tăng vọt lên gấp gáp.

      "Và Pháp-" bàn tay của ôm xung quanh gáy , miệng chầm chậm mở ra khuôn miệng . Lưỡi chạm lên thăm dò, và Kate trả lại nụ hôn kín đáo ấy, mê mải quấn tay lên cổ và áp sát cơ thể mình vào những đường nét cứng rắn của người . Trước nỗi ngạc nhiên của Kate, phản ứng của khiến đột ngột kết thúc nụ hôn. Thay vào đó, đặt lên trán mộ nụ hôn rất thầm. " cũng được chút ít tiếng Đức và ít tiếng Hy Lạp..." Bờ môi áp vào thái dương , tiếp tục. "và ít tiếng Nga, ít tiếng Nhật nữa." trượt khuôn miệng mình qua gò má mịn màng lên tai , và hơi thở ấm áp của khiến rung động và tự động tựa vào sát hơn khi tinh nghịch kết thúc câu của mình. "và hầu như biết tiếng Hà Lan."

      Mặc cho giọng thoải mái của Mitchell, phản ứng run rẩy của cũng làm khao khát mong muốn bắt cảm nhận nỗi rung động lần nữa, mạnh mẽ hơn , và dài hơn, phải vận hết sức lực để ngẩng đầu lên. thể hiểu tại sao việc hôn thôi cũng dấy lên trong tác động cơ thể mạnh mẽ đến như vậy, và thực nhõm vì xoay sở để đưa ra tất cả những thứ ngôn ngữ mình được trong lúc giữ mọi chuyện trong vòng kiểm soát của mình.

      Kate cựa quậy trong vòng tay và ngước lên. " quên chưa đến tiếng . " cười.

      Hòa theo thích thú, Mitchell đột nhiên cảm thấy rằng tiếng cũng cần phải tính vào cùng với nụ hôn như các thứ tiếng khác. "Chưa à?" hỏi, và chầm chậm cọ xát ngón cái lên viền môi dưới mềm mại của ; rồi nhìn vào cử động của ngón tay mình. kiềm chế vỡ tan. ấn ngón cái xuống mạnh hơn, buộc đôi môi tách ra, và đột ngột áp lên cái hôn đói khát, ngấu nghiến. Lưỡi tìm sâu trong miệng , và nụ hôn trở nên hoang dại. hôn trả lại , những ngón tay bám chặt lên những bắp thịt sau lưng , kéo sát lại trong lúc hai bàn tay trượt ngơi nghỉ khuôn ngực , rồi xuôi về sau, áp chặt lấy hông và kéo vào phần cương cứng của mình.

      Khi Mitchell buông được ra, nỗi khao khát trong cuồng nộ thét gào, và ý tưởng cùng về căn biệt thụ trong tình trạng cơ thể của phấn khích quả quá hài hước để cân nhắc đến. Thay vào đó, giữ trong vòng tay mình, khuôn mặt nép vào lồng ngực vững chãi của , mái tóc hung đỏ đổ tràn cánh tay thành dòng thác rực rỡ. Ngước lên nhìn qua đỉnh đầu , ánh mắt dõi ra phía ngoài khơi xa kia, những xúc cảm của lẫn lộn đâu đó giữa cảm giác kích động, vui sướng và cả hoài nghi. tựa sát vào tìm nơi nương tựa, bàn tay đặt lên phía con tim đập thình thịch, những ngón tay xoa dịu dàng. thích cách chạm vào . biết cũng cảm nhận được xúc cảm thể chất nhiều như vậy, và cũng thích luôn điều ấy.

      Thực ra thích tất cả mọi thứ nơi .

      thích tính hài hước của , nồng nhiệt và vẻ gợi cảm của . thích lòng can đảm và tính thẳng thắn cùng niềm kiêu hãnh trong . thích nụ cười và cả tiếng cười khúc khích êm tai của . thích khuôn mặt, mái tóc của và cách chạm tay lên quai hàm lúc trước, khi với rằng. " Tôi cảm nhận rằng nơi còn có nhiều hơn chỉ khuôn mặt đẹp."
      thích cách cơ thể vừa khít với , và cách khuôn ngực trong hai bàn tay . Mitchell xem xét lại hướng suy nghĩ của mình và cúi xuống, buông ra và bước lại ngôi nhà. "Đó là thứ tiếng bao nhiêu rồi?"

      ngẩng đầu lên khỏi ngực , nghiêng người trong vòng tay , ánh mắt ngây ngô trong giây lát; thế rồi nở nụ cười vẻ thất vọng rất đáng . "Em biết. Em quên đếm từ lúc nhắc đến tiếng Pháp."

      "Thế chúng ta phải bắt đầu lại từ đầu thôi."

      "Ôi, chúa..." Tiếng cười nghẹn lại, và yếu ớt tựa trán mình vào ngực .

      "Nhưng phải ở đây," Mitchell thích thú trước phản ứng của ; rồi vòng tay quanh eo và dẫn về ngôi biệt thự. Khi họ bước qua bãi cỏ, cố nhớ xem lần cuối cùng mà người phụ nữ khiến trải qua những biến đổi mạnh mẽ, thường xuyên, lặp lặp lại từ tiếng cười đến lòng ham muốn, và từ thất vọng đến bị mê hoặc là lúc nào. thể nhớ nổi chuyện đó từng xảy ra với nữa. Trải nghiệm này đáng ngạc nhiên, kích động và thích thú. muốn làm gì để giảm bớt , hay người phụ nữ ảnh hưởng đến như thế, và khi liếc nhìn về phía cánh cửa ngoài hiên mở, tự hỏi liệu đó có phải là sai lầm khi đưa lên giường trong chính căn phòng của bạn trai ở khách sạn này . Thế rồi lại tự vấn rằng chính cái gã mà nghĩ đến có bận tâm gì đến ? Đến ? Hay đến cả hai người bọn họ?

      Khả năng thích ý tưởng lên giường cùng trong căn phòng của gã đàn ông khác có vẻ buồn cười, vì làm những điều tương tự như thế trước đây và hề có chút băn khoăn dù là nhất. Theo quan điểm của về điều đó, Mitchell quyết định rằng mối quan tâm của là hoàn toàn vì lợi ích của – cho đến khi họ bước vào phòng và cả hai người nhìn thấy chiếc áo khoác thể thao gá lưng ghế trong phòng khách.

      Kate phản ứng với câu ràng là ngạc nhiên. "Lúc trước khi , quên áo khoác rồi."

      "Giải thích chuyện đó cho luật sư chắc là khó đây," Mitchell buột miệng mà hề định phát ngôn câu như thế. Gã luật sư là chủ đề bị cấm trong mọi tình huống, và thể nào tin nổi vừa ngu ngốc hay thô bỉ đến mức lôi ta vào ngay lúc này.

      "Em đáng lẽ phải nhận ra và...."

      "Và gì?" dò hỏi, mặt dù hẳn làm tệ thêm vi phạm cuối cùng của và làm thậm chí còn bực bội với chính mình hơn nữa.

      Kate quăng cho nụ cười khó chịu và cúi xuống xem xét con chó ngủ say. Mũi Max mát lạnh và ẩm ướt, nó mở hé mắt khi chạm tay vào; rồi cái đuôi vẫy nhè và nó lại chìm vào giấc ngủ. Hài lòng, đứng dậy và lau hai lòng bàn tay vào hai bên quần. cố gắng nghĩ đến việc mình phải làm với chiếc áo của Mitchell, và ước gì vật này đừng xuất , vì nó khiến cảm thấy lén lút và tội lỗi trước việc lên giường cùng ở ngay đây trong phòng ngủ của Evan, những giây phút trước khi cảm thấy vui sướng và hạnh phúc. "Em đoán em có thể gói nó vào túi đề tên và đặt lên bàn."

      Mitchell hiểu đó là giải pháp hợp lý vô cùng, nhưng vì lý do nào đó đột nhiên thấy cái ý tưởng đó khó chịu – gần như thể đó chính là , thay vì chỉ là chiếc áo, quăng vào túi và vứt lên chiếc bàn kia.

      "Hay em đoán là em tống nó vào tủ và chờ khi nào gọi đến và cho em biết phải làm gì với nó."

      Mitchell ghìm lại lòng thôi thúc ngu ngốc hỏi liệu có nghĩ gã luật sư kia và mặc chung size áo hay ; rồi đưa mắt sang chiếc điện thoại và hình dung gã luật sư kia đứng đó, trả lời cuộc gọi của Mitchell về chiếc áo khoác và để lại lời nhắn của Mitchell. Khi nhìn vào điện thoại, trong óc nhận ra ánh đèn báo tin nhắn còn sáng nữa. Có nghĩa Kate nhận cái tin thoại kia vào lúc nào đó trong tối nay.

      nhìn sang , nửa mong đợi cũng ngó đến điện thoại, nhưng nhìn về phía cái giường với vẻ mặt ràng là tội lỗi, thay vì vẻ mặt dịu dàng, mỏng mảnh mà tỏ ra vài phút trước. Dù cho gã luật sư kia hề diện trong căn phòng này trở thành trở ngại rất dễ thấy đối với niềm vui hưởng thụ kiểm soát nổi của cả hai người bọn họ, Mitchell căm ghét nhận ra. " ta vẫn bay tới vào ngày mai chứ?"

      Kate lắc đầu. "Ngày kia." lên tiếng, nhưng cuộc đối thoại của họ về Evan khiến cảm thấy bực bội đến nỗi thể nhìn vào chiếc giường kê ở góc phòng kia mà cảm thấy hèn hạ. Về mặt luân thường đạo lý mà , đây phải là phòng khách sạn của hay giường của . Evan trả tiền cho tất cả những thứ đó. Giờ hãy quyết định , trí óc nhắc nhở. Quyết định . Quyết định . Bận rộn với cuộc đấu tranh riêng giữa đạo đức và tính hợp lý, Kate quay sang sửng sốt, từ khóe mắt, thấy Mitchell nhấc chiếc áo lên. " sắp sao?" phiền muộn thốt lên.

      gật đầu, sau đó phần nào xua tan nỗi sợ hãi của bằng cách nắm lấy cổ tay và kiên quyết kéo vào vòng tay mình.

      lưu ý rằng trông vui vẻ, chứ bực bội. "Nhưng, tại sao vậy?"

      "Bởi vì, " khô khan đáp, "có điều cho anhi biết những thánh thiện người AI len xinh đẹp nghĩ hư khi ngủ với người đàn ông trong phòng của người đàn ông khác."

      Đôi mắt Kate mở to trước lời sắc bén của , nhưng cụm từ " thánh thiện" dường như quá thích hợp trong hoàn cảnh này đến nỗi khó che giấu sau lời giả tạo. "EM hầu như cư xử giống như thánh thiện."

      " đoán sai về căn phòng này?" chỉ ra với nụ cười hiểu biết.

      " hẳn, nhưng..."

      "Và cũng nghĩ rằng nếu như chúng ta ngủ với nhau "ngay từ cuộc hẹn đầu tiên," trong hai ta quyết định vào ngày mai rằng cách cư xử tối nay của hai ta sặc mùi quan hệ tình dục bừa bãi, nhớp nhúa."

      "Ý là phải ?" Kate ngây ra, còn bật cười.

      " phải . Mà là em."

      Kate ngẫm nghĩ đến lời vừa , và cố che giấu nỗi khao khát hay vẻ bối rối mà cảm thấy. "Em chưa bao giờ nhận ra em phải trở thành phụ nữ ra vẻ đoan trang ."

      đáp lời bằng việc trượt những ngón tay mình qua hai bên tóc và xoay mặt ngửa lên cho nụ hôn đòi hỏi để đưa ra câu mệnh lệnh cộc lốc. "Ngày mai hãy vượt qua chuyện đó."

      Kate cố nghĩ lời đối đáp thông minh và thay vào đó nhàng . "Vâng," Hài lòng vì vấn đề được giải quyết ổn thỏa, bỏ tay xuống và quay ra hướng cửa hiên, dường như có ý định bộ vòng qua tòa nhà. " biết là cửa chính ở kia mà." Kate chỉ ra.

      "Nếu ngang qua cái giường kia với em, có em ở đó trong vòng ba mươi giây."

      " chắc chắn về bản thân mình quá đấy." đùa.

      nghiêng đầu quay lại, nhắm chặt mắt và . "Cứ thách chứng minh . Hãy cho cái cớ thôi. Đó là tất cả những gì cần ngay lúc này – chỉ cái cớ rất và những do dự mới mẻ mỏng manh của chẳng còn là vấn đề."

      Kate khôn ngoain quyết định làm điều đó, mở mắt ra. " đón em và Max lúc 10 giờ. Chúng ta đưa nó đến bác sĩ thú y ở St. Maarteen và nghỉ cả ngày đảo. Và buổi tối," thêm đầy ý nghĩa. Khi tỏ ý phản đối, . "Em có thích đánh bạc ?"

      Kate nhìn vào người mà đồng ý qua đêm ngay sau khi quen chỉ vài tiếng đồng hồ và với nụ cười duyên dáng. "Chắc rồi."

      hiểu ý và cười toe toét. "Thế hãy mang theo quần áo để thay vào buổi tối – thứ gì đó đẹp nhé."

      quay và biến mất sau ngưỡng cửa.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 12
      Ngồi ở cuối boong tàu chiếc du thuyền của Zack Benedict cùng với tách cà phê, đĩa bánh mì nướng và tờ báo đặt bàn ngay trước mặt, Mitchell ngước lên nhìn qua hàng lan can sắt khi người thuyền trưởng lẩm bẩm chửi thề, mắt nhìn trừng trừng vào con thuyền áp lại gần.

      Đồng phục trắng tinh từ phần cổ cồn hồ bột cứng của chiếc áo sơ mi dài tay đến tận đôi giày chống trượt bóng loáng, thuyền trưởng Nathaniel Prescot cao, tóc xám với dáng người thẳng tưng và toát ra khí chất mạnh mẽ. "Chuẩn bị ," ông cảnh báo Mitchell. " cái nữa lại tới kìa." Vừa dứt lời, cái phà chở đầy du khách tới hòn đảo lân cận lướt sát chiếc du thuyền chỉ cách 50 feet hơn, và giọng của nhân viên phụ trách phà om sòm thông báo qua chiếc loa tới những vị khách của ta. "Kính thưa quý vị, nằm ở bên mạn phải chúng tôi– chính là bên phải của quý vị - là chiếc du thuyền dài 125 foot, thuộc quyền sở hữu của ngôi sao điện ảnh Zack Benedict, chiếc thuyền đặt tên Julie, theo tên vợ của . Hãy chuẩn bị máy quay sẵn sàng, và tôi đưa quý vị vào gần hơn nữa. Tôi nhìn thấy người đàn ông boong tàu có thể chính là Benedict.

      Mitchell lẩm bẩm rủa thầm và đưa tờ báo lên che mặt. "Tôi hiểu làm sao Zack lại chịu đựng được việc này. Tôi những muốn chĩa súng vào mặt bọn họ."

      Cho đến tận ngày hôm qua, chiếc Julie bình an cập vào cầu tàu tại trong những bến du thuyền xinh đẹp của St. Maarten, nhưng vài fan hâm mộ điên cuồng của Zack phát ra con tàu và nhận ra nó thuộc quyền sở hữu của ai. Tin tức lan rất nhanh khắp hòn đảo. Trong vòng nhiều giờ đồng hồ, cầu tàu trở thành điểm thu hút khách du lịch, với những người hâm mộ Zack túm tụm vây quanh con tàu, hy vọng chộp được vài kiểu ảnh, và tạo nỗi phiền toái chết tiệt. Vài người trong số họ vẫn lượn lờ bám theo suốt cả đêm qua khi Mitchell quay lại từ chỗ Kate, và để cho Mitchell có chút yên ổn, thuyền trưởng của Zack phải lái con thuyền rời khỏi bến ngay khi Mitchell trở lên boong. Giờ chiếc du thuyền này neo ngay bên ngoài bến, tách xa khỏi những vị khách bộ hành phiền toái, nhưng lại thể tránh khỏi đám du khách những chiếc phà và các tàu du lịch .

      "Tôi liên lạc với các bến khác để xem liệu họ có luồng vào đủ rộng ." Prescott bằng tông giọng nhẫn nhục của người nhiều lần trải qua những tình huống như thế này rồi. "Đáng tiếc là tới giờ chúng ta phải dùng xuồng để đưa vào bờ thôi. "

      " sao," Mitchell lên tiếng. "Tôi có ít việc lặt vặt phải làm ở St. Maarten sáng nay."

      "Tôi bảo Yardley chuẩn bị sẵn xuồng trong vòng...." Ông ngừng lại, chờ câu trả lời của Mitchell.

      Mitchell liếc vào đồng hồ. 8:15. "trong vòng 1 tiếng rưỡi nữa."

      "Tôi gọi vào di động, và cho ông biết nơi bọn tôi cập và để ông dễ tìm tối nay," Presscot tự nguyện.

      "Tối nay tôi quay lại. Tôi ở khách sạn."

      Sáng nay, trong ánh nắng ban ngày, thích thú và có chút bối rối vì khoảng thời gian dài mà dành cho . Khi khẩn nài giúp cho con thú lai lạc, nhanh chóng điều đến chiếc cứu thương cùng bác sĩ và rồi còn tự nguyện đưa con chó khám nữa. Sau đó, khi từ chối ngủ với và gặp lại nếu như kể cho nghe về bản thân mình, áp cho tối hậu thư, và ngay lúc đó thừa hiểu ý định ấy. đồng ý bị thao túng, và bỏ – chính xác là đáng ra phải làm thế. Nhưng rồi, bị cuốn bởi ham muốn mãnh liệt mờ mắt trong ký ức mình, chịu nhượng bộ và quay lại trả lời những câu hỏi của . Và nếu đó còn chưa đủ lạ kỳ, lại chịu đựng cuộc công kích của cái tinh thần hiêp sĩ tức cười và quyết định đưa lên giường trong căn phòng nghỉ khách sạn của gã bạn trai , nhưng phải đợi đến tận ngày hôm nay và đưa đến khách sạn khác ở St.Maarten thay vào đó.

      Quyết định ngoại lệ cho việc chờ đợi này còn kỳ cục gấp đôi xét thấy cái thực tế rằng suốt cả tối thẳng thừng thái quá với về ý định ngủ cùng . Muộn màng nhận thức ra hầu như cách xử của tối hôm kia thất bại, à mà cũng hoàn toàn như thế. Thời khắc sau lái xe đến khách sạn của tối qua, mọi thứ xung quanh bắt đầu ảnh hưởng tới .

      ÍT nhất đó cũng là cảm nhận của ngày hôm qua. Nhưng đây là hôm nay, và có ánh trăng, tiếng nhạc – kết hợp của các chi tiết nho làm cho bằng cách nào đó đêm ấy dường như trở nên đáng nhớ – có khi còn là " điều kỳ diệu" nữa. Ngay lúc này đây, Mitchell chắc lắm rằng muốn vụ việc này diễn tiến như thế nào. Kể từ khi người cùng vợ con đến London, rất nhiều lúc Mitchell thấy trở nên "mềm yếu", và đó là thứ xúc cảm xa lạ và khá phiền phức. Đầu tiên William đến với ; sau đó ấy lại lôi cả bà dì Olivia vào, và thậm chí còn bắt tay với cả ông nội nữa. Giờ lại dính dáng vào người AI len tóc đỏ.

      Cắt ngang dòng suy nghĩ, Mitchell nhận thấy chiếc phà khác tiến đến sát bên con thuyền. Thay vì với lấy tờ báo, lại đưa tay nhón lát bánh mì nướng, bẻ miếng và quăng lên sàn tàu. Những con chim mòng biển rít lên chói tai và sà xuống. bẻ thêm bốn miếng nữa và đám mòng biển trắng tinh muốt vào từ khắp mọi hướng.

      "Thưa quý vị," giọng người phụ trách phà vang vọng. "Nếu các vị hâm mộ ngôi sao điện ảnh Zact Bennedict..."

      Mitchell rải thêm hai miếng bánh mì nướng nữa lên boong tàu, những con chim mòng biển từ bầu trời nhào xuống như mưa, tiếng rít chói tai.

      "... Hãy chuẩn bị sẵn máy quay..."

      Mitchell nhặt hết phần bánh mì còn lại và chậm rãi tung những mẩu vụn ra boong tàu cùng lúc. Đám mòng biển phải đến hàng trăm con quây lại thành bức màn dày màu trắng xám.

      "... Hãy coi chừng đàn mòng biển...."

      Mitchell liếc vào đồng hồ và kéo ghế đứng lên. vẫn phải chuẩn bị đóng gói đồ qua đêm.

      Được che chắn khỏi tầm nhìn của các vị du khách bằng tấm chắn của đàn mòng biển điên cuồng, lững thững dọc boong tàu.

      *****

      Chiếc vali màu xanh đen của Kate đặt ngay dưới gầm giường, đồ bên trong sắp xếp gọn gàng và đầy đủ.

      Ngồi chiếc sofa trắng muốt kê ngoài phòng khách, lơ đãng xoa đầu Max trong khi mắt nhìn chằm chằm vào cái vali và lo lắng cố lấy lại những xúc cảm mà có tối qua – những xúc cảm có vẻ như hoàn toàn thích hợp và cực kỳ hợp lý với để đồng ý qua đêm với . Sáng nay, việc toan tính làm dường như có chút điên khùng.

      nghĩ mình cảm thấy vui mừng khôn xiết thế nào tối qua khi Mitchell bước tới ngay sau lưng trong vườn và với rằng. " trai tên là William," . Trong lúc hồi tưởng lại, hình như hoàn toàn bị mê muội bởi người đàn ông chỉ vì ta miễn cưỡng đề cập đến vài chi tiết thực về trai mình và tiết lộ những thứ tiếng mà biết. vô lý.

      ràng bị ảnh hưởng cách ngớ ngẩn bới cái khí lúc ấy, thêm với vẻ ưa nhìn hấp dẫn của và nét quyến rũ tinh tế mà hiển nhiên là cám dỗ – chính xác đó là những thứ mà có ý định để xảy ra. Từ đầu buổi tối, tỏ nỗi ham muốn ấy. "Tôi còn mất tinh thần hơn nếu kể cho tôi bà xơ... tôi muốn chắc chúng ta cùng suy nghĩ... nhưng tôi thực định cưỡng đoạt .

      Ngay cả cách hôn cũng là cố tình cám dỗ. Những nụ hôn chậm rãi, khuấy động chuyển thành nóng bỏng và đòi hỏi – cách ấn hông sát vào hai bắp đùi chắc nịch của trong lúc mê mải hôn . nhận ra đó là cái hôn có mục đích hiển nhiên, ràng. Tuy vậy, ngốc nghếch đến độ sẵn lòng ngủ cùng chỉ vì đồng ý làm chuyện đó tối qua.

      Sau khi Mitchell khỏi, trằn trọc giường, quá bồn chồn và kích động, vì thế xổ tung hết đống quần áo mang theo, cố chọn ra những bộ trang phục phù hợp nhất, cho dù Mitchell quyết định hai người nên làm gì lúc ở bên nhau chăng nữa. Khi xong việc gần 3 giờ sáng, và những bộ đồ nằm ngay ngắn bên cạnh chiếc va li cùng với giày, túi xách, vòng tay và đôi hoa tai. Thứ duy nhất mà quyết định được là thứ mặc và kiểu tóc mà chọn khi đến đón .

      Sáng nay, quá bận tâm lo lắng đến vẻ ngoài của mình. Thay vì nhặng xị lên với mái tóc, chỉ việc túm gọn lại thành cái bờm ngựa đằng sau, và chọn ngay bộ đồ đầu tiên đập vào mắt mình lúc mở cánh cửa tủ - quần jean, áo phông trắng ngắn tay và đôi dép săng đan bằng da thuộc.

      Với tiếng thở dài bồn chồn, Kate cúi xuống vỗ nhè lên đầu Max. "Tất cả là do lỗi của mày hết," tròng ghẹo. "Chỉ vì ấy giúp ta cứu mày và rồi lại phải gọi thuốc diệt rận, tao cảm thấy ngủ với ấy hơi bị ép buộc ..."

      Ba tiếng gõ đanh gọn vang lên ở ngoài cửa làm giật mình. Max bò dậy bước lững thững bên cạnh , lê theo cái "vòng cổ" tạm thời mà sáng tạo ra bằng hai dây đai thắt lưng buộc vào từ hai chiếc áo choàng phòng tắm mà khách sạn cấp cho khách.

      ngước lên nhìn đồng hồ. Đúng 10 giờ sáng.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 13
      Đặt tay lên tay nắm cửa, Kate lưỡng lự, lo lắng lấy hết cam đảm đối mặt với người lạ mà đồng ý qua đêm trong phút giây bốc đồng điên rồ. nặn nụ cười rạng rỡ mặt, và phòng khi định tiến tới cho nụ hôn chào buổi sáng, cố tình bước ba bước về phía sau trong lúc giật mạnh cánh cửa.

      Dáng vóc cao lớn, đôi vai rộng của Mitchell ngay ngưỡng cửa. Mặc chiếc quần đen thường và chiếc áo polo đồng màu làm cho làn da sẫm hơn và biến đôi mắt thành màu xanh biếc, nhìn đẹp trai đến chết người và vẻ quyến rũ thể nào tin nổi.
      Kate bước lùi thêm bước nữa cho chắc. " đến đúng giờ." cười rạng rỡ.
      đứng im trong giây lát, đánh giá khoảng cách mà cẩn thận đặt ra giữa hai người bọn họ, sau đó nhướng mắt vẻ hiểu biết lên nhìn và chậm chậm tiến vào. "Đúng giờ là trong số ưu điểm ít ỏi của ." nhún vai trả lời, lơ đãng nhìn quanh phòng. Kate dõi theo ánh mắt vào chiếc va li màu xanh đặt giường; sau đó chuyển chú ý của mình sang con chó, kẻ đứng chình ình trước mặt . "Max sao rồi?"

      "Nó có vẻ ổn." Kate đáp lại, liếc sang chiếc túi Mitchell cầm trong tay. "Em hy vọng là mang theo vòng cổ và sợi xích đến. Em phải gút hai cái dây đai áo choàng tắm để giữ nó trong nhà sáng nay."

      " thấy rồi. Nó trông như vừa mới thoát khỏi gian spa phục vụ chó vậy." châm biếm, tay đưa cho cái túi giấy.
      Những kí ức vui vẻ mà họ chia cùng nhau tối qua quay trở lại như dòng thác lũ, cuốn chút xa cách lo sợ mà Kate cảm thấy sáng nay. " đóng cửa." Mitchell bước đến phía hiên nhà.

      "Đồ ăn sáng vẫn còn đặt bàn đấy. Cứ tự nhiên." Kate đằng sau lưng khi mở cái túi giấy xẹp lép, hầu như bẫng ra.

      " tìm được cửa hàng bán dây xích và cũng muộn rồi nên mua cái tương tự." vừa vừa bước ra ngoài để xem xét những cái đĩa được đậy cẩn thận đặt bàn.

      Kate lôi từ trong chiếc túi ra hai cái vòng cổ lòe loẹt nhất mà từng thấy, cái in hình cây cọ, cái kia có dòng chữ St.Maarten màu vàng chói lói in nền xanh da trời. Cười thầm, cúi xuống trước Max, xoay lưng tránh tầm nhìn của Mitchell trong lúc nhanh chóng tháo cái dây buộc tạm. Kate học cách thắt nút kiểu Windsor cà vạt khi làm việc tại nhà hàng Donovan trong những năm còn học đại học, những ngón tay thoăn thoắt tròng chiếc vòng cổ in hình cây cọ cho Max. liếc ra sau khi Mitchell nhấc cái nắp đậy cái đĩa đựng đồ ăn sáng lên. "Cứ coi như quá khó tính ," nhận xét, 'nhưng từ chối biến thành kẻ thứ hai phải nhai khúc xương."

      lúc sau, nghe thấy tiếng đóng cửa hiên, còn siết nút cuối cùng chiếc vòng cổ bằng nhát kéo thuần thục, sau đó tháo đôi kính râm đầu cài lên đỉnh đầu Max, vỗ về nó nhàng để nó đưa chân hất tung ra.

      "Em chắc "phong cách du lịch" của có tốt hơn cái "phong cách spa"của em nữa," Kate lên tiếng, Mitchel khựng lại ngay sau lưng . Xoay gót chân quay lại cách duyên dáng, tránh ra và cho góc nhìn thẳng đến Max.

      "Ít nhất những cái vòng cổ này cũng ..." buột miệng, rồi sau đó bật cười và cúi xuống nhìn Kate, ánh mắt ấm áp, nụ cười uể oải và tán thưởng. "Rất thông minh."

      Kate mỉm cười, ánh mắt khóa chặt vào , và cảm thấy sức nóng đam mê của đêm hôm trước bắt đầu bao quanh họ. cũng thấy điều đó, vì quàng tay vào eo , và giọng trầm sâu của trở nên khàn , gần gũi hơn ."Xin chào," nhìn vào mắt và cười.

      "Xin chào," Kate thầm. Tiếng chuông điện thoại vang lên, giật mình; sau đó quay lại liếc vào nó với ánh mắt tội lỗi. Mitchell nhìn điện thoại, trong thâm tâm thấy khó chịu vì xen ngang đúng lúc của gã luật sư kia. Thay vì hôn như định làm, Mitchell buông tay. "Hãy ra khỏi đây nào."

      Kate gật đầu đồng tình và cúi xuống tháo vòng cổ cho Max; sau đó buộc nó và cái dây kia trong túi lại thành sợi dây buộc tạm dài hơn.

      "Nó hơi khó chịu khi bị buộc dây vào cổ lúc em dẫn nó ra ngoài vườn sáng nay." với Mitchell khi họ bước xuống con đường từ biệt thự dẫn đến con đường chính của khách sạn. "nhưng nó cố vùng ra."

      "Cái đó chứng tỏ rằng nó biết thưởng thức miếng bít tết ngon lành." Mitchell đáp trả, nhưng nhận ra con chó to tướng đó dường như chỉ muốn sát ngay bên cạnh hơn là thử kiểm tra xem cái dây dắt dài đến đâu, và khá ngạc nhiên là con chó hoang lạc sẵn sàng lủi theo gót chân . ràng nhận thấy, KateDonovan hẳn có sức thu hút đối với những " con vật lang thang" thuộc giống đực, cho dù là chó hay là người chăng nữa. "Hy vọng là nó biết điều mà leo vào xe và ngồi yên vị thuyền." thêm vào.

      Mitchell hạ mui chiếc xe ô tô mui trần để con chó thể nhảy khỏi xe, nhưng Kate cũng thể nào mình bắt được con vật đó vào xe được. Sau khi nhét xong xuôi cái va ly của vào cốp, Mitchell quành qua phía bên kia xe để giúp Kate, đến nửa đường đứng khựng lại, thích thú quan sát cảnh tượng diễn ra. cúi xuống con chó, cố gắng vật lộn nhét hai chân trước của nó lên sàn ghế sau, và lần đầu tiên, Mitchell nhận ra rằng, từ phía sau, Kate Donovan đáng vô cùng trong chiếc quần jeans bó sát. "Nếu em vào xe trước, " cuối cùng lên tiếng gợi ý, "Max sẵn sàng theo sau em ngay,". Mánh khóe đó quả có tác dụng, Michell đóng cửa xe lại ngay sau con chó; rồi vòng qua đầu xe mở cửa bên tay lái để Kate leo ra khỏi ghế sau và ngồi vào ghế trước.

      *****
      Ở bãi đỗ phía bên kia đường, Thám tử Childress quan sát chiếc xe của Wyatt lăn bánh rời khỏi lề đường và liếc vào đồng hồ. Với tay lấy cuốn sổ ghi chú nằm ghế chiếc xe thuê màu trắng tí, Childress ghi lại chính xác thời gian khởi hành của Wyatt trong lúc Thám tử MacNeil vội vàng lao ra từ tiền sảnh khách sạn và vượt ngang đường. "Cậu tìm ra danh tính tóc đỏ chưa?" Childress lên tiếng hỏi, vào số xe trong lúc cánh cửa phía bên MacNeil đóng sầm lại.

      "Vẫn chưa. Người gác cổng trả lời y như gã quản lý lúc tôi hỏi tối qua – rằng tiết lộ danh tính của khách cho người khác là phạm vào nội quy của khách sạn.

      Chiếc mui trần của Wyatt chuẩn bị rẽ sang phải hướng quốc lộ, Childress liền tăng tốc theo, "Cậu có dúi cho gác cổng tờ 5 đô trước khi hỏi ?"

      MacNeil cười lục khục. "Tôi nhét hẳn cho ta tờ mười đô, và đó là câu trả lời tôi nhận được. Tuy thế, người trợ lý, Ngài Orly phụ trách ngày hôm nay, Orly trông rất bối rối. Trong lúc tôi còn ở sảnh đôi tên là "Wainwright" làm thủ tục nhận phòng, và Orly thể tìm được giấy tờ đăng ký đặt chỗ trước của họ. Sau khi ông ta giải quyết xong liền sai cậu chạy việc đưa họ xem khu nhà nghỉ và gọi họ là "Ông bà Rainright." Tôi khỏi hỏi Orly về tóc đỏ trong lúc còn ở đó vì chắc chắn ông ta , nhưng có thể ông ta quên tiệt cái tên "Ông Wainright"."
      xong, MacNeil rút điện thoại di động từ túi áo ra bấm số gọi đến khách sạn Island Club. "Tôi muốn chuyện với Ngài Orly," thông báo với nhân viên trực tổng đài.

      Sau khoảng thời gian chờ đợi đáng kể, Orly trả lời cuộc gọi của MacNeil, ông ta nhanh đến nỗi câu cú díu vào nhau. "Orly đây. Xin lỗi vì để phải chờ. Tôi có thể giúp gì cho ?"

      "Tôi là Phillip Wainwright," MacNeil dối, cố lấy giọng uy hiếp và đồng thời tỏ ra sẵn lòng bỏ qua những sai sót trước đó của Orly trong lúc làm thủ tục nhận phòng nếu như bây giờ ông ta sẵn lòng hợp tác. "Lúc tôi và vợ đường ăn sáng có gặp người phụ nữ trẻ nhớ ra chúng tôi từ lần trước ở đây. Chúng tôi đều nhớ buổi tối thú vị với ấy vào mùa xuân năm ngoái, nên muốn mời ấy dự tiệc cốc tai ngoài biển, nhưng tài nào nhớ ra tên ta. ta có mái tóc đỏ và có nhắc đến chuyện ở trong căn biệt thự số 6. Vậy tên ta là cái quỷ gì thế?"

      "Rất lấy làm tiếc, Ngài Wainwright, nhưng việc tiết lộ danh tính khách với người khác là vi phạm nội quy khách sạn."

      "Tôi phải là "người khác", tôi là khách !" MacNeil phẫn nộ hét.

      "Quy định của khách sạn áp dụng cho cả khách, cũng như với cả người ngoài."

      "Cho tôi chuyện với Maurice," MacNeil đòi hỏi, trong thâm tâm thừa biết vị quản lý đó vắng mặt, "Tôi quen ta lâu rồi, ta sẵn lòng cho tôi biết danh tính của ta."

      Vị trợ lý ngập ngừng trong giây lát. "Maurice có ở đây.... tuy thế, nếu ông chắc chắn rằng ông ấy sẵn sàng tiết lộ cho ông biết...."

      MacNeil cười thỏa mãn khi nghe thấy tiếng giấy lật sột soạt, nhưng câu tiếp theo của Orly đáng thất vọng, chả đưa thêm được chút thông tin nào hữu dụng hơn. "Căn biệt thự số 6 được đăng ký dưới tên quý ông, và có dấu hiệu cho biết tên người nữ. Rất tiếc, nhưng tôi có cuộc gọi khác..."

      "Tên người đàn ông ở căn biệt thự số 6 là gì?" MacNeil hỏi nhanh. "Có khi chúng tôi nhớ ra."

      "Người đó là Bartlett, tôi có ý khiếm nhã, nhưng thực tôi phải trả lời cú điện thoại kia ngay bây giờ."

      "Sao?" Childress háo hức hỏi.

      MacNeil tắt di động và đút nó vào túi áo. "Căn biệt thự số 6 được đăng ký dưới cái tên đàn ông là "Bartlett," MacNeil trả lời, lặp lại câu của Orly, " có tên người phụ nữ."

      Giao thông hòn đảo này di chuyển với tốc độ chậm rì , chiếc xe mui trần cũng bị sa lầy vào đó với tốc độ 1 phần 4 dặm giờ. "Tôi cá Wyatt thẳng tới Blowing Point," Childress dự đoán, nhắc đến cái cầu tàu nơi những chuyến phà và tàu cập vào đón và trả khách tới đảo. phút sau, chiếc mui trần màu đen nhá đèn xi nhan xin đường sang phải. "Chết tiệt, đúng là Wyatt về phía Blowing Point, chúng ta phải lên chuyến tàu đáng ghê tởm để theo sau . Tôi buồn nôn rồi đây."

      "Uống thuốc ."

      "Tôi uống được, loại thuốc đó làm tôi chuệnh choạng."

      "Đáng ra ông phải uống viên vào tối qua, thay vì cheo leo bên mép thuyền ói văng cả óc ra."

      "Khi báo cáo với gã luật sư hôm nay, hãy bảo với Elliot rằng nếu như tôi buộc phải ngủ tàu vì chiếc du thuyền mà Wyatt ở lênh đênh ngoài khơi chúng ta cần đến con tàu lớn hơn – thứ mà lắc như phao mỗi lần có sóng ấy. Tôi định để bị say sóng cả tiếng rưỡi đồng hồ khi chúng ta bám theo hết từ đảo này sang đảo kia đâu, nhưng tôi thể làm việc nổi khi bị nhồi lên nhồi xuống cả đêm dài chết dẫm thế."

      Đó là lời nhận xét cuối cùng dập tắt mọi nỗi vui thú của MacNeil, vì Childress quả thực rất xuất sắc khi thi hành nhiệm vụ giám sát bằng xe ô tô. Đằng sau tay lái, Childress có thể luồn lách qua bất kỳ loại phương tiện nào, vượt trái vượt phải mà hề thu hút bất kỳ chú ý nào. Ông ta cũng có mánh lới gần như lạ kỳ để biết khi nào cần áp sát xe Wyatt để xem Watt sắp sửa đâu và khoảng cách nào an toàn xa khỏi tầm gương chiếu hậu của Wyatt tránh khỏi bị phát .

      Chính vì điều đó mà Childress là người cầm lái, trong khi MacNeil xoay xở điều khiển con tàu. Để đề phòng, họ thuê nhiều loại xe và tàu khác nhau mỗi ngày, nhưng MacNeil tin chắc về năng lực lái xe của Childress hơn là khả năng lái con tàu đánh cá chiều dài lớn hơn 24 feet mà họ sử dụng hôm nay.

      "Con tàu Wyatt hôm nay lớn ?" Childress hỏi khi ông đánh xe sang bên phải.

      "Tôi biết, 36 feet hay 38 feet gì đấy chắc nữa."

      "Nếu lại phải ngủ tàu, tôi muốn con tàu cỡ như thế." Ông đợi cho đến khi Mac cuối cùng cũng quay lại trố mắt nhìn ông và tiếp tục. "Tôi đùa đâu, Mac."

      MacNeil mở miệng định trêu gì đó nhưng ngậm lại ngay. Những giọt mồ hôi túa ra trán Childress, mặt ông ta chuyển thành màu xám xanh dưới làn da rám nắng. Thay vì thừa nhận nghĩ mình có khả năng xoay ở đâu ra con tàu lớn hơn, MacNeil lên tiếng. "Sáng Wyatt để hành lý của mình ở khách sạn tại St.Maarten. Tôi nghĩ ta định ngủ lại con tàu Benedict tối nay đâu."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 14
      Cầu cảng ở Blowing Point hoạt động nhộn nhịp. Hai chiếc bè gỗ đôi bay phần phật những ngọn cờ đủ màu sắc sặc sỡ chở đầy du khách chạy ra khỏi dock, và những người khác xếp thành hàng dài chờ lên phà chạy từAnguilla về St. Maarten và ngược lại cứ nửa giờ chuyến.

      Mitchell tìm được chỗ đỗ xe gần cuối bến nơi con tàu thuê neo ở đó, viên thuyền trưởng đứng mũi tàu hút thuốc. " hy vọng Max sẵn sàng theo em lên tàu như khi nó theo em vào trong xe vậy." vừa vừa mở cửa xe cho Kate và đỡ ra ngoài. Cúi người ngó vào ghế sau, túm lấy sợi dây buộc tạm con chó. "Nó cứ lắc lung tung."

      "Nó sợ." Kate tỏ vẻ thông cảm. Khẽ vỗ vỗ lên chân, gọi. "Lại đây nào, Max, ..."

      Con chó to tướng cuống cuồng nhảy phắt từ ghế sau gần như xô vào . Cười lớn, loạng choạng lùi lại, giữ thăng bằng và giữ lấy sợi dây buộc cổ của nó.

      "Để giữ cho đến khi chúng ta đưa được nó lên tàu." Mitchell lên tiếng. Nắm chặt lấy vòng cổ để giữ con chó chắc hơn, ghìm lại; nhưng cần thiết nữa, vì khi con chó chân vừa chạm đất, Max lẻn đến bên cạnh Kate và chạy lon ton cách hớn hở đằng sau . "Em lúc nào cũng thuần hóa được bọn thú hoang hay Mac là ngoại lệ đây nhỉ?" Mitchell tỏ vẻ ngờ vực.

      "Max hẳn là chó hoang," Kate trả lời, gãi gãi đằng sau tai Max. Nó cả đời chắc chạy rông ngoài đường, nhưng nó quý con người, khi còn bé chắc nó ở quanh ai đó chơi đùa và nuôi nấng nó. Nếu phải thế - nếu nó "thích nghi" lại muốn cùng chúng ta rồi. " liếc sang Mitchell đầy vẻ hối lỗi và giải thích. "Bạn thân cũng là bạn cùng phòng cũ của em là bác sĩ thú y."

      Họ đến gần con tàu thuê của Mitchell, và chú ý của Kate chuyển sang nhiệm vụ làm sao để lôi được Max lên tàu. "Để em lên trước ," . Nắm lấy bàn tay đưa ra của viên thuyền trưởng, bước ra khỏi dock lên đuôi tàu, sau đó quay lại và vỗ lên chân ra hiệu cho con chó. "Lại đây, Max." gọi.

      Max lùi lại, toàn thân run lên vì khiếp sợ, nhưng khi Kate quyết định phải bế nó lên, nó liền nhảy bước dài và hạ cánh xuống ngay dưới chân , khiến mất thăng bằng va phải viên thuyền trưởng ngay phía sau, ông ta liền giữ lấy tay .

      "Cho đến giờ chuyện này dễ hơn tưởng nhiều." Mitchell nhận xét, bước xuống tàu.

      "Dễ hơn cho , phải em." Kate cười lớn, tay phủi lông chó ra khỏi quần.

      Mitchell cười thầm trước câu chế nhạo của dọc theo lan can sắt để đứng bên cạnh , con chó vướng ngay giữa họ. Viên thuyền trưởng khởi động máy tàu và Mitchell nghiêng người lơ đãng dõi theo cái bờm tóc buộc kiểu đuôi ngựa của tung bay trong gió khi con tàu tăng tốc rời xa bến.

      "Sao nhìn em?"

      Mitchell nhìn chăm chú vì là người đàn bà có đôi mắt xanh nhất, làn da mịn màng nhất và khuôn miệng đẹp nhất mà từng gặp. Và, nếu tận tâm của đối với con thú lai lạc chỉ là thứ biểu lộ vô tình cũng là người có trái tim dịu dàng nhất. hoàn toàn bị mê hoặc trước tất cả những nét tính cách của trừ điểm cuối cùng. Vì lý do nào đó, nó khiến cảm thấy bực bội cách mơ hồ, cắt nghĩa được. " nghĩ nụ cười của em đẹp. " trả lời, rồi quay về phía lan can và tì tay của mình lên, dõi theo mặt nước bị con thuyền rẽ đôi thành chữ V lớn.

      Lời khen tặng bất ngờ làm lòng Kate tràn đầy vui sướng, nhưng vì tỏ vẻ thích thú – hay thuyết phục khi trả lời câu hỏi của , quyết định đáp trả.

      Mười phút sau, khi họ tới gần St. Maarten, viên thuyền trưởng cuối cùng cũng phá vỡ im lặng. "Có ai trong hai người hâm mộ ngôi sao điện ảnh Zack Benedict ?" ông ta to.

      Khi Mitchell gì, Kate ngoảnh lại nhìn ông ta. "Tôi vô cùng hâm mộ ấy."

      "Phía kia là con tàu của Benedict," viên thuyền trưởng báo cho , tay ông chỉ về mạn trái đến chiếc thuyền buồm màu trắng lộng lẫy neo trong cảng. "Nó được đặt tên là Julie."

      "Nó được đặt theo tên của vợ ta." Kate giải thích với Mitchell khi háo hức ngắm nhìn con tàu thuộc quyền sở hữu của ngôi sao điện thích.

      "Sáng nay có vài du khách kể họ thấy Benedict ở ngoài boong đọc báo." Viên thuyền trưởng tiếp tục. " có muốn tôi tiến gần đó ? Tôi có thể giúp đến gần hơn, nếu ta ở boong nhìn được.

      "," Mitchell gằn giọng ngay cùng lúc Kate lịch thiệp lên tiếng. ", cám ơn."

      Giật mình vì giọng mạnh mẽ của , Kate tò mò quay sang. " hâm mộ Benedict à?"

      Lông mày cau lại và nụ cười khó hiểu nhếch lên trong lúc đưa ra câu trả lời cân nhắc của mình. " lòng thể tự mô tả mình là fan hâm mộ Zack Benedict với em. Tuy nhiên, " thêm vào. " rất thích được nghe lý do tại sao em lại " thích" ta đến thế."

      Kate nghĩ hạ mình, nhưng rút lại lời . "Em ngưỡng mộ ta phương diện con người bình thường hơn là ngôi sao điện ảnh." giải thích rất quả quyết. "Đàn ông nghĩ ta là đấng đại trượng phu mang tư tưởng cực đoan khi trốn khỏi tù vài năm trước và bắt Julie Mathison làm con tin, nhưng phụ nữ khắp nơi đều cảm thấy phát điên lên vì ấy tha thứ cho việc Julie dẫn vào bẫy và để bị bắt lại. Khi quay về thị trấn nơi ấy sống để hỏi cưới ấy làm vợ, nửa số phụ nữ ở Mỹ đều khóc khi họ nhìn thấy đoạn quay cảnh đó truyền hình."

      "Em có khóc ?" Mitchell hỏi, quay hẳn về phía .

      "Tất nhiên là em có."

      "Nghe như em là người lãng mạn hết thuốc chữa ấy."

      "Chắc vậy," thừa nhận.

      " ta phản bội ấy," Mitchell nhắc để nhớ. "Nếu kẻ giết người được tìm thấy Zack Benedict vẫn còn mục nát trong tù vì đặt lòng tin vào ta lúc đào thoát còn ta phản bội lại ấy."

      " dễ tha thứ, phải ."

      "Hãy cho rằng phải là kẻ lãng mạn."

      Dù câu phát ra nghe chắc như bắp, khi Kate nhìn vào khuôn mặt đẹp ấy, băn khoăn nghĩ lại những hành động tối qua của và dẫn đến kết luận. Cười , quay lưng lại với và dán mắt vào chiếc thuyền buồm của Zack Benedict.

      "Còn gì nữa vậy?" hỏi với vẻ tò mò háo hức.

      "Em tính xem có phải là người mơ mộng hay ."

      "Thế em nghĩ sao?"

      "Em cho là có."

      "Và em nghĩ em biết được chỉ bằng cách nhìn vào mắt ?"

      Kate gật đầu quả quyết nhưng câu trả lời của có chút run rẩy. "Em thực mong là thế."

      Mitchell dằn lại nụ cười toe toét trước tông giọng của và hào hứng với ý tưởng làm ngạc nhiên vào ngày mai bằng cách đưa lên con tàu của Zack và giải thích cho rằng thân với cả Zack và Julie, và rằng quý Julie. Tuy nhiên, ngay lúc này đây, sẵn lòng bất cứ điều gì dẫn đến cuộc tranh cãi kéo dài về người hùng lãng mạn thích của , và muốn tự sa vào ràng buộc cho bất kỳ kế hoạch nào khác ngoài việc lên giường với .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :