1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Every Breath You Take - Judith McNaught (52 c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]


      Tên truyện : Every Breath You Take
      Tác giả: Judith McNaught
      Dịch: hientranh (chap 1 - chap 29)
      puha1182 ([email protected]) (chap 30 - chap 52)

      Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/tieu-thuyet/tieu-thuyet-phuong-tay/463-every-breath-you-take.html
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.
      Số chương: 52c

      Giới thiệu:

      Mitchell Wyatt bị D. A ( Ủy viên công tố quận) Gray Elliot nghi ngờ phạm vào tội giết người. Dường như kể từ khi Mitchell xuất đầu lộ diện ở Châu Âu cái chết bất ngờ của nhiều người xảy ra. Nạn nhân mới nhất là người cùng cha khác mẹ của Michell, William. ta bị phát mất tích và được cho là chết.

      Mitchell là đứa con ngoài giá thú của người đàn ông giàu có và quyền lực. Ông nội của , Cecil Wyatt thậm chí còn có ảnh hưởng đến xã hội nhiều hơn thế. Vì vậy Mitchell bị đưa đến Châu Âu ngay từ lúc mới sinh ra, đầu tiên được gia đình ở Ý nhận cậu làm con nuôi và sau đó cậu chuyển tới nhiều trường dự bị và trường nội trú ở khắp nơi. nhập học với tư cách là sinh viên "được nhận học bổng từ nhà tài trợ vô danh". Đối với các bậc phụ huynh khác, Mitchell đủ tốt để kết giao với con cái họ, do vậy bị lập trong hầu như suốt cả tuổi thiếu niên. Nhưng chính độc đó nuôi dưỡng và tạo cho tính nhạy bén trong kinh doanh và cả mức tài sản giàu có. Bố của người bạn bảo trợ và dạy làm thế nào để thành công theo phong cách quý tộc Hy Lạp. Mitchell thấm nhuần và sớm xây dựng cơ đồ cho chính mình.

      thời gian sau, William, người cùng cha khác mẹ và là người thừa kế tài sản dòng họ Wyatt, phát ra những tài liệu chi tiết về cuộc đời Mitchell. William liên hệ với Mitchell và họ thiết lập mối quan hệ mong manh. Nhưng trước khi quan hệ đó biến chuyển thành tình em sâu đậm, William mất tích và Mitchell bị bắt gặp thường xuyên liên lạc với vợ và cậu con trai mới lớn của William. Mọi chuyện trở nên rất đáng ngờ.

      Kate Donovan hẹn hò với Evan Bartlett gần 4 năm, nhưng chưa bao giờ thực muốn dẫn đến hôn nhân với ta. Họ xuất thân từ những tầng lớp khác nhau. Evan xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc được thừa hưởng của cải và thừa kế luôn hãng luật của bố ta... chính hãng luật này đứng ra làm các thủ tục để nhà Wyatt tống khứ Mitchell ngay từ khi còn . Kate chỉ là nhân viên xã hội và là con của ông chủ nhà hàng Ai len vừa mới qua đời. đau buồn Evan mời nghỉ tuần lễ tại khu nghỉ mát sang trọng ở Anguilla. chấp thuận, nhưng rồi Evan lỡ hẹn để tới đó mình.

      Và những chuyện xảy ra tiếp sau đó đúng theo phong cách của Judith McNaught. Kate gặp được Mitchell người được coi là hình mẫu của hiệp sĩ cao thượng. Họ nhau sau khoảng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng thực bày tỏ cho nhau. Hoàn cảnh khiến họ tin rằng người này phản bội người kia. Cuối cùng được sáng tỏ và họ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

      Nhưng từ "cuối cùng" đó phải trải qua cả cuộc hành trình dài trải qua hạnh phúc, đau khổ, vui sướng, và cả cuộc tranh đấu của cả hai người cố gắng để sống với cảm giác tội lỗi và tình bị mất. Kate tỏ tình cảm, nỗi đau, sức mạnh và trí thông minh của mình. Mitchell là người hùng làm cho bất kỳ người đọc nào cũng phải mê mẩn. Bạn sớm nhận ra rằng phải là kẻ giết người, nhưng trong bản thân thể rất nhiều những mảng tính cách đối lập nhau. Chính điều đó càng khiến trở nên hấp dẫn hơn.

      Every Breath You Take là cuốn sách giải trí hấp dẫn tuyệt vời, cho bạn niềm tin về mối tình lãng mạn đương thời với những nét tính cách rất riêng và cả chiều sâu trong tâm hồn.


    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 1
      đỉnh ngọn đồi tuyết phủ trắng xóa, dinh thự Wyatt sừng sững như chiếc vương miện vương triều, những chóp nhọn bằng đá theo lối kiến trúc Gothic vươn thẳng lên trời, các ô cửa kính màu lấp lánh như những tia sáng phát ra từ các viên đá quý.

      Những chiếc limousine và các loại xe sang trọng khác nối đuôi nhau thành hàng dài cả dặm chậm chạp tiến về phía nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đứng chặn ngay tại lối vào dinh thự. Bất cứ chiếc xe nào trờ đến bên cạnh, bảo vệ đều kiểm tra tên các vị khách trong bản danh sách cầm tay; rồi ta lịch đưa ra lời cáo lỗi đến người tài xế. "Xin lỗi, do tuyết rơi quá dày, nên Ngài Wyatt muốn bất kỳ phương tiện nào vào bên trong tối nay."

      Nếu người ngồi bên tay lái là tài xế, ta liền bước qua bên, cho phép họ thẳng qua cổng, tiến vào con đường bên trong và đưa hành khách của mình tới khu dinh thự trước khi vòng lại ra đường chính để đỗ xe và chờ ở đó.

      Còn nếu tài xế chính là vị khách được mời, ta liền ra hiệu cho người đó quành về phía dãy các xe Range Rovers màu đen bóng loáng đậu bên con đường vòng lên đồi, làn khói thải từ các ống bô tỏa ra như sương. "Vui lòng lái xe lên trước và để cho nhân viên lo liệu.", ta hướng dẫn, "Ông bà được đưa vào trong dinh thự."

      Tuy vậy, khi mỗi chiếc xe mới đến, quá trình xử lý này hề đơn giản cũng như thuận tiện. Dù xuất rất nhiều các nhân viên nhanh nhẹn và đội quân Range Rovers chờ sẵn rất gần, song tuyết rơi dày và các loại xe đỗ chật cứng đường làm ngáng trở đến nỗi các lối gần hẹp lại đến nỗi rất khó len qua, và cùng với những chiếc xe dọn tuyết chậm chạp khuấy tung tầng tuyết dầy cả 4 inch mặt đường.

      Toàn bộ thử thách đó gây phiền nhiễu cho các vị khách... Tất cả ngoại trừ Thám tử Childress và MacNeil ngồi trong chiếc Chevrolet rất bình thường đậu phía con đường ngọn đồi cách đó 150 yards so với cổng vào khu dinh thự Wyatt. Hai người đều là thành viên của đội được lựa chọn kỹ càng, thành lập vào hôm kia, được giao cho nhiệm vụ giám sát Mitchell Wyatt 24/24 h.

      Vào lúc 8 giờ tối, họ theo đến đây, tới khu dinh thự của Cecil Wyatt, nơi bất thình lình vượt qua người gác cổng cố vẫy quay lại, tiến thẳng vào con đường dẫn tới tòa nhà và biến mất khỏi tầm nhìn. Khi Wyatt khuất dạng, Childress và MacNeil còn biết làm gì khác ngoài việc đỗ xe lại và ghi chép lại ... Để việc đó được tiến hành thuận lợi, Childress quan sát khung cảnh trước mắt qua cặp ống nhòm dùng cho ban đêm, đọc to các biển số xe và những thông tin linh tinh khác cho MacNeil, người lúi húi ghi lại vào trong cuốn sổ tay.

      "Chúng ta có đối thủ mới sắp tiến đến đầu dòng xe," Childress thầm khi ánh đèn pha rọi đến người bảo vệ đứng trước cổng. Ông đọc to biển số cho MacNeil; rồi mô tả tỉ mỉ chiếc xe và người lái. "Mercedes AMGtrắng; đời xe sản xuất trong năm hoặc có thể là năm ngoái. Lái xe đàn ông, da trắng khoảng 60 tuổi, vị khách ngồi cạnh là nữ, da trắng, độ ba mươi, tựa sát vào lão già dại cười hớn hở.

      Khi thấy MacNeil đáp lại, Childress liếc sang cậu ta và nhận thấy chú ý của MacNeil tập trung vào cặp đèn pha chầm chậm rẽ xuống đồi phía tay phải. "Hẳn là ai đó sống ở này," Childress nhận xét. "Và ta chỉ giàu mà còn có tính tò mò nữa," ông thêm khi chiếc Lincoln Town màu đen dừng lại đột ngột và tắt đèn pha ngay phía trước con đường nơi xe họ đỗ.

      Cửa sau mở ra, người đàn ông tầm gần 40 mặc chiếc áo khoác tối màu bước ra. Childress cuộn kính xe xuống định mở lời xin lỗi vì có mặt của họ, nhưng khi người kia dừng lại và đưa tay lên áp chiếc di động vào tai, Childress nhận ra ta. "Đó là Grat Elliot. ta làm gì ngoài kia thế?"

      " ta sống gần đây thôi. Chắc tham dự buổi tiệc."

      "Hoặc ta muốn hỗ trợ và làm cuộc giám sát cả hai ta," Childress đùa, nhưng trong giọng ông có thán phục. Sau năm ngắn ngủi với tư cách luật sư tại văn phòng luật Quận Cook, Gray Elliot trở thành hùng dưới con mắt đội ngũ cảnh sát – vị luật sư sáng chói hề tỏ ra e sợ tham dự vào bất kỳ tình huống cam go, mạo hiểm nào. Thực tế ta cũng là kẻ giàu có vai vế trong xã hội cống hiến chính bản thân mình để phục vụ công chúng chứ phải là theo đuổi mục đích kiếm nhiều tiền hơn nữa để làm tăng thêm hình ảnh của mình trong con mắt người khác.

      MacNeil thích ta vì tất cả những lý do ấy nhưng ra ngay từ khi còn là gã thiếu niên lông bông, vô công rồi nghề bị bắt vì vài vụ phạm tội nho rất quý mến ta.

      Elliot kết thúc cuộc gọi liền tiến thẳng đến chiếc xe, nghiêng người nhìn vào trong. "Hẳn ông là Childress," ta mở lời thay cho câu chào hỏi, rồi chuyển chú ý của mình sang MacNeil. "Tôi muốn chuyện với , Mac."

      MacNeil bước ra và theo ta về phía sau xe. Gió ngừng thổi, nhưng động cơ vẫn còn hoạt động phả luồng khói ấm áp dưới chân họ. "Tôi chỉ định cậu nhận nhiệm vụ này." Gray lên tiếng. "vì cậu trực tiếp điều tra về biến mất của William Wyatt, và cậu biết tất cả những người có liên quan"

      " hẳn thế" Mac ngắt lời, khó có thể giữ nổi nỗi tò mò của mình. "Tôi chưa từng nghe về Michell Wyatt cho tới tận hôm nay. ta là ai, và tại sao chúng tôi lại phải theo dõi ta?"

      "Là em cùng cha khác mẹ của William Wyatt, tôi tin ta có liên quan đến vụ William mất tích."

      "Em cùng cha khác mẹ ư?" MacNeil lặp lại, trán ta nhăn tít vì cái cau mày hồ nghi. "Khi William biến mất, tôi phỏng vấn toàn bộ các thành viên trong gia đình và bạn bè ta. ai từng đề cập đến người em trai như thế cả. ra khi tôi chuyện với Ceccil Wyatt, ông lão đó cứ lại về việc chúng ta phải tìm ra người cháu trai duy nhất của ông ta, đưa William về với vợ con quan trọng đến thế nào."

      "Cậu bị ông lão ranh ma, cao ngạo đó lừa rồi, ông ta sẵn lòng thú nhận rằng mình có người cháu mà ngay chính ông ta cũng chưa bao giờ thừa nhận. Cả đời tôi biết về dòng họ Wyatt này, và tôi hề biết William có người em trai cùng cha khác mẹ. Vì chuyện đó, ngay cả Willam cũng cho đến tận tháng Sáu vừa rồi.

      Theo như câu chuyện tôi vừa kể bố của William, ngài Edward dính dáng đến thư ký khi William được vài năm tuổi và mẹ cậu ta sắp chết vì ung thư. thư ký có thai, còn mẹ William chết vài tháng sau đó, nhưng khi thư ký ép Edward phải cưới mình như hứa ông ta lại lảng tránh và chối bỏ luôn đứa bé. ta trả đũa bằng cách dọa đưa toàn bộ câu chuyện bẩn thỉu này cho tờ Tribune."

      Di động của Elliot reo, dừng lại liếc vào tên người gọi đến, bỏ qua cuộc gọi và tiếp tục. "Vào thời điểm đó, Cecil lên rất nhiều kế hoạch chính trị lớn dành cho Edward, vụ bê bối phá hủy tất cả, nhưng việc cho phép " bé tầm thường" kết hôn và gia nhập vào gia đình này là thể tưởng tượng nổi. Cecil cố gắng mua chuộc ta, nhưng ta lay chuyển về quyền hợp pháp của đứa trẻ được mang cái họ Wyatt, và được nuôi dưỡng như người của dòng họ Wyatt. ta thuê luật sư, và cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết: Edward cưới ta ngay trước khi đứa trẻ ra đời, và ly dị ngay sau khi sinh. ta từ bỏ mọi quyền của mình đối với đứa trẻ, thỏa thuận ràng bằng giấy tờ với Cecil. Ngược lại, Cecil có nghĩa vụ phải để cho đứa bé được nuôi dưỡng "với toàn bộ các lợi ích gắn liền với tiền bạc và các mối quan hệ xã hội của nhà Wyatt", cộng thêm nền giáo dục tốt nhất, du lịch nước ngoài, và vân vân. ta nhận khoản tiền đáng kể với điều kiện rằng bao giờ tiết lộ bất cứ lời về chuyện xảy ra và được phép liên hệ với bất kỳ người nào có liên quan, kể cả đứa trẻ. "

      MacNeil dựng cổ áo jacket của mình lên. Nửa người phía dưới của ấm áp, nhưng đôi tai lạnh cóng. " ràng là Cecil sau đó thay đổi quyết định về đứa cháu nội," xoa hai bàn tay vào nhau trước khi thọc sâu vào túi áo khoác để giữ ấm.

      ", ông ta tôn trọng bản thỏa thuận nhưng phải về mặt tinh thần. Ông ta đồng ý cho Mitchell lớn lên "với toàn bộ các quyền lợi gắn liền với tiền bạc và quan hệ xã hội của nhà Wyatt," nhưng Cecil bao giờ đồng ý cách ràng về "các mối quan hệ xã hội," có liên quan đến chính dòng họ Wyatts. tuần sau khi đứa bé ra đời, Cecil gửi Mitchell tới gia đình ở Ý, kèm theo tờ giấy khai sinh giả mạo. Khi ta lên bốn hay năm tuổi, Cecil kéo phắt ta ra khỏi gia đình ấy và đưa đến trường nội trú tư ở Pháp. Sau đó, Mitchell được đưa đến trường dự bị ở Thụy sĩ, và rồi vào đại học Oxford."

      "Đứa trẻ đó có biết nó là ai , hay có biết người trả tiền cho việc học của nó ?" MacNeil lên tiếng hỏi.

      "Gia đình mà ta sống cùng ở Ý kể cho ta những điều họ được chỉ dẫn, rằng ta bị bỏ rơi ngay khi vừa sinh bậc cửa ở California và cái tên ta chỉ là kết hợp giữa hai cái tên chọn ra từ cuốn danh bạ điện thoại bởi nhóm các nhà hảo tâm hào phóng người Mỹ thường xuyên quyên tiền hỗ trợ cho những đứa bé giống như ta được học. Những nhà hảo tâm này mong muốn gì khác ngoài việc giấu tên mình."

      'Xì," MacNeil cúi đầu xuống.

      "Nếu đó là điều đáng tiếc mà tôi được nghe, cứ giữ lại cho kẻ xứng đáng với điều đó ấy." Elliot châm biếm. "Từ các tài khoản chuyển tiền, cậu bé Mitchell tận hưởng cuộc sống và tạo ra gần như toàn bộ các cơ hội của mình. ta là vận động viên có tố chất thiên bẩm xuất sắc các môn thể thao, đỗ vào các trường tốt nhất, dễ dàng hòa nhập với những đứa trẻ sinh ra trong các gia đình thế lực và giàu có ở Châu Âu. Sau khi tốt nghiệp đại học, ta sử dụng rất tốt bằng cấp, vẻ ngoài đẹp đẽ và các mối quan hệ xã hội của mình để kiếm ra rất nhiều tiền. ba mươi tư tuổi, quản lý các công ty có trụ sở ở khắp Châu Âu. Có nhà ở Rome, London, Paris, và New York. "Elliot dừng lại nhìn đồng hồ, ta cau mày khi ghé sát vào mặt đồng hồ để xem giờ. "Đồng hồ của cậu chỉ mấy giờ rồi?."

      MacNeil kéo ống tay áo liếc vào những con số phát sáng màu xanh chiếc Timex. "8:45,"

      "Tôi phải thôi. Tôi cần xuất ở bữa tiệc của Cecil."

      "Làm sao Wyatt kết thúc được ngay đây, ngay lúc này , sau mọi chuyện xảy ra?" MacNeil nhanh, cố gắng sử dụng tối ưu chút thời gian ít ỏi còn lại.

      "Bảy tháng trước, khoảng tháng Sáu, William tìm ra và đọc được những tài liệu trong cái két sắt cũ, ta rất phẫn nộ vì cách cư xử của ông nội và bố đối với người em trai cùng cha khác mẹ của mình. ta thuê thám tử, khi họ tìm ra Mitchell Wyatt ở London, William đưa vợ con bay cùng tới London để gặp mặt và giải thích những gì xảy ra."

      "Quả là hành động tử tế."

      Elliot ngẩng đầu nhìn lên trời. "Đúng vậy," ta bằng giọng kiềm chế của người cố để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. "William hoàn toàn là người tốt – người duy nhất trong gia đình nhiều thế hệ của ta phải là kẻ tự cao tự đại. " Đột nhiên, ta nhìn vào MacNeil và kết thúc. "Khi William quay lại từ London mang theo toàn bộ những thông tin về các thành công đáng kinh ngạc của Mitchell, Edward muốn dính dáng gì đến đứa con trai thất lạc từ lâu của mình, nhưng ông cụ Cecil ràng là bị ấn tượng đến mức cầu cuộc gặp gỡ. Cuộc gặp này tổ chức vào tháng Tám, khi Mitchell được cho là về đây kinh doanh. Và rồi, sau khi Willliam mất tích vào tháng 11, Cecil đề nghị Mitchell quay trở lại Chicago để họ có thể hiểu nhau hơn. Trớ trêu thay, ông lão khá thân thiết với đứa cháu trai hoang đàng của mình đến nỗi cầu ta phải có mặt đêm nay, trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 80 của mình. Tôi phải thôi." ta bắt đầu quay trở về xe của mình.

      MacNeil bước bên cạnh ta. " hề giải thích gì cho tôi lý do tại sao chúng tôi phải giám sát Mitchell Wyatt."

      Eliiot dừng phắt lại, biểu nét mặt ta cứng nhắc, giọng cất lên lạnh băng và ràng. "Ô, tôi quên sao?" ta hỏi. "Chỉ có hai lý do thôi: Tháng chín, tháng sau khi cuộc tái hợp đầu tiên giữa Cecil và Mitchell, Edward – bố của William và Michell "ngã" xuống từ ban công và ai biết nguyên nhân cái chết của ông ta. Tháng 11, William biến mất. Trùng khớp là theo hộ chiếu Mỹ và hồ sơ di trú, Mitchell Wyatt tới Mỹ ngay trước khi các kiện đó xảy ra và khởi hành gần như ngay sau đó."

      Đôi mắt MacNeil nheo lại, Eilliot tiếp tục. "Giờ ráp phần của việc. Thêm nữa: Mitchell ở lại Chicago trong vòng hai tuần lễ. ta ở tại nhà của William,, an ủi vợ xinh đẹp của William, và kết bạn với cậu con trai mười bốn tuổi của William. " thể giữ nổi giọng của mình lộ vẻ khinh ghét, Elliot tiếp , "Mitchell Wyatt tuần tự hủy diệt các thành viên trong gia đình của chính ta và sắp xếp lại cơ cấu gia đình cho phù hợp với chính mình."

      " nghĩ ta đứng sau những việc của gia đình này." MacNeil kết luận.

      "Tôi nghĩ gen sinh học của dòng họ Wyatt sản sinh ra sociapath khác hẳn. – kẻ giết người máu lạnh."

      Khi ta khỏi, MacNeil quay trở về chiếc Chevy với Childress, họ dõi theo chiếc xe của Elliot dừng lại tại giao lộ và chờ đợi trong khi tốp khách dự tiệc được chuyển sang chiếc Range Rovers. Người phụ nữ tóc xám trượt chân nền tuyết tan, người chồng vội vàng đỡ lấy bà ta. cặp vợ chồng trung niên run rẩy vì lạnh trong khi đôi ông bà lão già cả bồn chồn cố sức bước vào trong chiếc Range Rover nổ máy với trợ giúp của những nhân viên phục vụ tại khu vực đỗ xe.

      "Cậu biết đấy," Childress lên tiếng, khi dòng xe cộ cuối cùng cũng vào hàng. "lúc lái xe qua các cổng an ninh tối nay, tôi nhìn thấy con đường dẫn vào khu dinh thự, tôi thề là nó hoàn toàn sạch bong, ít nhất là ở khoảng cách mắt tôi nhìn được."

      "Đúng vậy," MacNeil đồng tình.

      "Vậy tại cái quái gì mà gác cổng lại bắt các vị khách rời xe ở ngay ngoài đường chính?"

      MacNeil nhún vai. "Ai mà biết được?"

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 2
      Dòng người di chuyển dần lên phía trước từng vị khách xuất ánh đèn pha tiến gần cổng vào, rất chậm. Childress đặt cốc cà phê ông vừa rót ra từ bình giữ nhiệt và nhặt ống nhòm lên. MacNeil với lấy cuốn sổ tay và bắt đầu cắm cúi ghi những thông tin mà Childress đọc cho cậu.

      "Loại xe Rolls cũ – sản xuất vào khoảng những năm 1950 – màu nâu bóng, còn mới nguyên," Childress lên tiếng. "Tài xế lái xe. Khách nữ ngồi ghế sau. Chúa ơi, quả là đẹp!"

      "Chiếc Rolls hay vị khách?" MacNeil hỏi.

      Childress phì cười. "Chiếc Rolls. Vị khách khoảng 90 tuổi, khuôn mặt bà ta nhăn lại như quả mận khô bất kể gã gác cổng có gì với tài xế chăng nữa. Ông này chắc cũng phải tầm 90. Tôi đồ là bà lão vui vẻ gì với việc chiếc Rolls bị bắt đỗ ngoài đường đâu."

      Childress sai bét. Chị của Cecil Wyatt, Olivia Hebert, vui vẻ gì với lệnh cấm -đỗ-xe--đường-vào-dinh-thự của em trai bà: bà nổi cơn thịnh nộ sấm sét.

      "Tên bạo chúa ngạo mạn đó!" bà thét lên với người tài xế khi ông lái xe qua cổng theo sau ba chiếc Range Rover. "Nhìn đường vào này, Granger. Ông có thấy tí tuyết nào ?"

      ", thưa bà."

      "Cecil quây các vị khách của mình như bầy cừu, chỉ để chứng minh rằng ông ta thừa sức làm thế."

      "Đúng vậy, thưa bà." Người tài xế bốn mươi tuổi đáp lời, giọng ông rung lên vì tuổi tác và phẫn nộ.

      Hài lòng vì Granger hiểu và đồng tình, Olivia Herbert dựa lưng ra sau chiếc ghế bọc da mềm mại của chiếc xe, bừng bừng cơn thịnh nộ bất lực. Như tất cả những người quen biết em trai mình, Olivia quá quen với các thói quen "lập dị" bất thần, cứng nhắc của Cecil – các tính cách nảy sinh theo thời gian vì mục đích nào khác ngoài chuyện quăng ý muốn của mình vào những kẻ ngang bằng trong xã hội, và chứng minh với chính bản thân, lần nữa, rằng ông vẫn vượt trội so với bất kỳ ai và với tất cả mọi người.

      "Tôi thể tin nổi người ta vẫn chịu được bản tính ngạo mạn của ông ta sau cả tám mươi năm trời." bà cay đắng thốt lên. "Thú , tôi lấy làm sửng sốt khi những người này quay lại và về nhà ngay khi họ nhận ra con đường này hoàn toàn sạch tuyết." Olivia thêm vào, nhưng phần đó chính xác cho lắm. Bà biết thừa lý do những vị khách của Cecil sẵn sàng chịu đựng bất tiện vô lý của đêm nay. Vì điều, Cecill là nhà từ thiện hào phóng quyên tặng đến mười triệu đô vào các quỹ từ thiện của họ. Hơn nữa, họ đến đây tham dự bữa tiệc sinh nhật lần thứ 80 của Cecil phải để cùng ông ăn mừng mà là để giúp ông vượt qua biến cố vì mất tích của William, cháu trai ba mươi sáu tuổi của ông.

      "Hơn nữa, đêm nay ông ta lợi dụng lòng thương cảm của mọi người, đó là điều ông ta tính toán trong đầu." Olivia thêm vào khi họ dừng xe ngay phía trước dinh thự và bà quan sát dòng người nối đuôi nhau xuống từ những chiếc Range Rover.

      Thay vì đáp lời, Granger quyết định giữ sức cho cuộc hành trình gian khổ vòng qua chiếc Rolls để đến được cửa sau xe. Đôi vai ông còng xuống vì tuổi tác, lưng và hai đầu gối võng lại vì bệnh khớp, mái tóc bạc trắng mỏng dính bên dưới chiếc mũ tài xế màu đen, và khung người mảnh khảnh của ông bị chiếc áo khoác ngoài màu đen nuốt chửng vì gần đây nó trở nên quá rộng đối với ông. Ông mở cửa chìa bàn tay xương xẩu của mình cho bà. Olivia đặt bàn tay đeo găng vào tay ông.

      "Chúng ta phải xem xét đổi áo khoác cho ông thôi." Bà lên tiếng khi xoay mình ra khỏi xe và chống chiếc gậy xuống đất. "Nó hơi rộng với ông rồi."

      "Tôi xin lỗi, thưa bà."

      Tay phải siết chặt lấy cây gậy còn tay kia vịn vào ống tay áo của ông, Olivia để ông lão dẫn mình chầm chậm bước lên dinh thự, nơi người quản gia của Cecil chờ sẵn lối sáng rực. "Cố mà ăn nhiều vào, Granger.."

      "Vâng, thưa bà." Khi giúp bà hết ba bậc thang lát đá dẫn tới cửa chính, ông mới lên tiếng. "Bà cho tôi biết khi nào bà muốn tôi quay lại đón?"

      Olivia dừng phắt lại, cứng đờ người và nhìn trừng trừng hung dữ vào ông. "Đừng có hòng rời khỏi con đường này!" Bà cảnh cáo. "Ít nhất chúng ta tham gia vào cái ý muốn quái gở của tên độc tài mọn đó. Hãy đỗ xe ở ngay kia dưới lối cổng vào có mái che ấy."

      Người quản gia của Cecil nghe thấy vậy liền lạnh lùng hủy bỏ luôn câu mệnh lệnh đó trong lúc ông ta giúp bà cởi áo khoác.

      "Xe ô tô của bà phải đợi ở ngoài cổng, phải dưới lối cổng vào có mái che." Ông ta hống hách ra lệnh khi Granger quay người bước bước từng bước cẩn thận xuống thềm. "Vui lòng hướng dẫn cho tài xế của bà..."

      "Tôi chả việc gì phải làm thế!" bà thô bạo cắt phụp, cây gậy chỉ thẳng vào ông ta và tự mình vật lộn cởi áo khoác.
      "Granger!" bà gọi với theo.

      Granger dừng nơi bậc thứ hai và quay lại nhìn, đôi lông mày bạc trắng của ông nhướng lên dò hỏi.

      "Trong lúc ông đưa xe tới lối cổng vào có mái che, nếu có ai ngăn lại, ông cứ cán thẳng qua người đó luôn cho tôi!" Vô cùng thỏa mãn, bà chiếu cái nhìn băng giá vào ông lão quản gia. "Ở đó có chiếc xe ô tô thể thao màu đen biển nước ngoài. Của ai vậy?"

      "Ngài Mitchell Wyatt." ông trả lời.

      "Ta biết ngay là cậu ta mà." Olivia kêu lên cách hân hoan, quẳng luôn chiếc áo khoác vào tay ông quản gia và giật cây gậy ra khỏi bàn tay nắm chặt của ông lão. "Cậu ta cũng chịu được những ý muốn quái gở của tên độc tài mọn đó." Bà tự hào thốt lên. Nặng nề chống chiếc gậy xuống, bà bắt đầu bước cách khó nhọc lớp sàn lát đá trong phòng giải lao, tiến về phòng khách nơi những tiếng ồn ào vọng ra. Đằng sau bà, ông lão quản gia lên tiếng. "Ngài Cecil cho biết bà hãy chờ ông ấy ở trong phòng làm việc."

      Mặc cho bề ngoài tỏ vẻ bạo gan của mình, Olivia cũng hề thoải mái gì với việc phải đối phó riêng với ông trai ghê gớm ở chốn riêng tư. Ông có linh tính lạ thường trong việc đoán trước những việc bất tuân, thậm chí ngay cả trước khi hành động đó diễn ra. Thay vì thẳng tới phòng làm việc của ông, bà rẽ ngang sang phòng khách phía bên tay phải. Dừng bước ngay phía dưới lối vào phòng có mái vòm, bà ngẩng cao đầu hy vọng tóm được đồng minh - chính là người đàn ông cao lớn khác thường, tóc đen chống lại mệnh lệnh của Cecil và đỗ xe của ta dưới lối cổng vào kia.

      Phòng khách đông nghẹt người, nhưng hề có dấu hiệu nào của Mitchell, cũng có ở phòng ăn, nơi đám đông khách khứa tham dự vào bữa tiệc buffet xa hoa. Bà quay lại ngang qua phòng khách bị Cecil bắt gặp lúc ông ngước nhìn lên qua vài người đứng trò chuyện cùng. Ông nhìn trừng trừng vào bà với nét mặt lạnh lùng, suy sét biểu với ánh mắt của đối thủ lọc lõi trải đời; rồi hất đầu về phía phòng làm việc, ông ra hiệu cho bà phải ngay lập tức đến đó đợi ông. Olivia bướng bỉnh hất cằm lên thách thức, nhưng bà vẫn tuân theo."

      Phòng làm việc của Cecil đối diện với phòng khách qua hành lang lát đá, cách xa cầu thang chính và đối diện khu vực sau của dinh thự. Thông thường, hai cánh cửa nặng trịch của phòng làm việc đều đóng kín trong thời gian các bữa tiệc lớn diễn ra để ngăn cho khách khứa xâm nhập vào khu vực riêng tư của Cecil, nhưng tối nay ánh đèn dìu dịu hắt ra qua hai cánh cửa khép hờ. tay tì vào cửa, Olivia dừng lại để cho đôi chân và lá phổi của mình được nghỉ ngơi, rồi sau đó lưng bà thẳng lên, đầu ngẩng cao – và đứng chết sững trước hình ảnh đập vào mắt bà trong thứ ánh sáng mờ mờ.

      Mitchell vòng tay quanh vợ của William, và Caroline má tựa sát vào ngực , tay nắm chặt chiếc khăn. "Tôi biết mình còn có thể tiếp tục như thế này bao nhiêu lâu nữa." đứt quãng, và mặt áp vào .

      "Chúng ta lựa chọn," giọng dứt khoát, vồn vã nhưng ấm áp.

      Cú sốc nhất thời của Olivia nhường chỗ cho hiểu biết đầy cảm thông. Caroline tội nghiệp trông nhợt nhạt và mỏng manh như đứa trẻ bị bỏ rơi. Đương nhiên là tìm kiếm an ủi và hỗ trợ từ thành viên nam giới trong gia đình, nhưng ông bố trác táng của giờ còn mải mê hưởng tuần trăng mật ở đâu đó quanh Châu Âu với vợ thứ năm, còn Cecil chỉ quăng vào hơn gì những lời rao giảng cộc lốc về cần thiết phải thể bản thân mình trong những tình huống khó khăn như thế này. Cậu con trai 14 tuổi của Caroline cần mẹ an ủi mình, và Caroline bắt buộc phải trưng ra bộ mặt can đảm trước cậu, nhưng ai để dựa vào – ai ngoài Mitchell.

      Olivia lấy làm cảm kích vì Mitchell đến với gia đình Wyatt đúng lúc để giúp đỡ Caroline và Cecil vượt qua nỗi đau của họ. may, Olivia có cảm giác Mitchell sẵn lòng "giúp" Cecil thoát khỏi ngôi nhà cháy bùng bùng nếu được phép lựa chọn. Cậu ta ràng hài hứng gì trong việc đẩy mối quan hệ họ hàng này trở nên thân thiết hơn với gia đình hay thậm chí gặp gỡ bất kỳ bạn bè nào của họ, và - tồi tệ nhất là – Olivia khá chắc cậu ta có ý định rời khỏi Chicago sớm thôi và muốn thông báo cho ai ngoài Caroline.

      Olivia hiểu chính xác lý do tại sao cảm thấy thế nào. Dòng họ Wyatt chối bỏ Mitchell ngay khi còn là đứa bé con như thể chẳng là gì ngoài mẩu rác chướng tai gai mắt ra khỏi cuộc sống hoàn hảo, ngăn nắp của họ. Bà biết đôi chút về số phận đứa bé mong đợi của Edward từ rất lâu, song Olivia hề làm gì để xoay chuyển tình thế tốt đẹp hơn; vì thế, bà chấp nhận khinh miệt của Mitchell đối với mình như cách đối xử công bằng. Việc mà bà thể nào chấp nhận nổi là ý định rời khỏi Chicago quá sớm của . Bà muốn làm quen với bà trước tiên và phải nhận thấy hoàn toàn có thể tin tưởng nơi bà. Bà mong mỏi gọi bà là "Dì Olivia" trước khi khỏi đây. Chỉ câu "Dì Olivia" trước khi , và bà cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện. Nhưng có điều khác nữa mà Olivia còn mong đợi hơn, thứ mà bà phải lấy được từ trước khi qua muộn: đó là lòng tha thứ.

      Thế nhưng vào lúc này đây, mối quan tâm cấp bách nhất chính là Cecil có thể oai vệ bước tới sau bà, mở tung cánh cửa phòng làm việc và đặt ra trong đầu giả thiết hoàn toàn sai lầm về việc diễn ra bên trong. Thay vì xông vào cắt ngang đôi nam nữ hay làm gì tương tự như thế, để khiến cho Caroline cảm thấy tội lỗi và bắt Mitchell đưa ra những lời giải thích cần thiết, Olivia quyết định đánh động họ qua có mặt sắp tới của bà. Thế là, bà đập cây gậy vào cánh cửa nặng trịch khi lóng ngóng mò mẫm cái chốt cửa, và rồi bằng cách xử trí hay tuyệt, bà quờ quạng cây gậy ra phía trước như người mù dò đường và tiến vào phòng, gõ lộc cộc sàn gỗ sồi, cái nhìn dính chặt vào những tấm ván cũ xì như thể sợ chúng đáng gánh nổi trọng lượng thời của mình.

      "Bà có cần thêm ánh sáng nữa ?" Mitchell lên tiếng hỏi.

      Olivia ngẩng đầu lên tỏ vẻ ngạc nhiên vì có mặt của , nhưng giọng mỉa mai của Mitchell làm bà khựng lại. đứng phía trước lò sưởi, chính xác là nơi đứng trước đó, còn Caroline ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành kế bên. Lồng ngực Olivia đập thình thịch với hình ảnh hai bóng người đen thẫm trong đôi mắt mờ đục. " bé tội nghiệp của ta," bà thốt lên, đặt bàn tay vỗ về lên mái tóc vàng của Caroline.

      Caroline ngửa đầu ra sau và áp tay Olivia vào má mình. "Dì Olivia," giọng vỡ vụn và tuyệt vọng.

      Olivia đáng lý phải ở lại bên cạnh Caroline, nhưng bà nhận ra Mitchell bước khỏi chỗ đứng bên cạnh lò sưởi và lơ đãng quan sát những tấm chân dung treo trong phòng làm việc. Căn phòng rộng là ngôi đền thực của dòng họ Wyatt qua những tấm chân dung được đóng khung đủ mọi kích cỡ treo xung quanh tường, cả mặt lò sưởi.

      Đây là dấu hiệu công khai đầu tiên bà thấy tỏ ra có chút quan tâm đến bất kỳ thứ gì liên quan đến dòng họ Wyatt – hay ít nhất Olivia muốn cho đó là dấu hiệu quan tâm. "Đó là ông cố nội của cậu," bà , di chuyển đến bên cạnh và chỉ vào tấm chân dung đặt ngay lò sưởi. "Cậu thấy giống nhau ?"

      "Với cái gì?" lên tiếng, cố ý tỏ ra nhạo báng cái ý niệm bà vừa nêu.

      "Với cậu," Olivia bướng bỉnh theo đến cùng, nhưng bắn sang bà cái nhìn cảnh cáo lạnh băng – cái nhìn giống y như cái nhìn cảnh cáo của ông cố nội ; rồi đút tay vào túi quần và bước thêm vài bước nữa. Olivia lưu tâm đến lời cảnh cáo ấy, nhưng bà vẫn quan sát qua khóe mắt, hy vọng có cơ hội khác để phá tan hàng rào phòng thủ băng giá của nếu như có chút thể quan tâm đến tấm chân dung khác.

      Cecil lúc nào cũng bắt người khác phải chờ; điều đó chứng tỏ vị thế cao họ của ông. Thường Olivia bực bội khi ông làm thế với bà, nhưng giờ bà mong ông bắt họ phải chờ cả tiếng đồng hồ nữa cũng được. vài giây trôi qua, Mitchell dừng lại ngắm nghía tấm ảnh khác, Olivia vội vã đến bên cạnh ; rồi mắt bà mở to nhìn vào hình ảnh mà chọn. Đó là bức chân dung của e dè ngồi xích đu trong vườn, những nụ hồng bện thành vòng quanh mái tóc dài và chiếc váy trắng tinh thêu những bông hoa hồng bằng lụa. Mitchell liếc xéo sang Olivia.

      "Bà phải ?" hỏi.

      "Trời đất!" Bà thốt lên." Sao nhận ra được? Hồi đó ta mới chỉ 15 tuổi."

      Thay vì trả lời bà, hất đầu về bức chân dung khác. "Đó cũng là bà ư?"

      "Đúng rồi, ta 20 tuổi, và vừa mới đính hôn với Ngài Hebert. Ông ấy kia kìa. Tấm ảnh hai chúng ta chụp cùng ngày."

      "Bà trông vui vẻ gì lắm với lễ đính hôn như ông ấy"

      "Ta ," Olivia tâm , quên mất rằng bà vừa mới định khai thác Mitchell chứ phải là ngược lại. "Ta nghĩ ông ấy và gia đình có hơi chút ... nghiêm nghị."

      Điều đó khiến cho nở điệu cười quyến rũ. "Tại sao bà lại nghĩ họ "nghiêm nghị"? hỏi, toàn bộ chú ý hướng cả vào bà.

      "Lúc này nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng người tổ tiên của ông ấy ký bản Tuyên ngôn Độc lập và vị khác được phong tướng trong cuộc Nội chiến, còn ta cảm thấy gia đình ông ấy có hơi quá chút, biết đấy, tự hào về chuyện đó đúng cách."

      "Cách cư xử hãi hùng." hài hước tán đồng.

      Hòa cùng tâm trạng đùa bỡn của , Olivia nỗ lực thêm vào. "Đúng thế. Ý ta là phải giống như họ vượt biển con tàu Mayflower!"

      Liên quan đến lịch sử di cư và phát triển của những người Pilgrims con tàu lịch sử Mayflower. Người Pilgrims dù phải là những người đầu tiên đặt chân đến Mỹ nhưng lại chính là những người đặt nền móng cho nền tự do tôn giáo ở Mỹ. (Từ "pilgrim" có nghĩa là người hành hương, đường tìm kiếm). Có 102 hành khách và thủy thủ đoàn từ 25-30 người.

      "Tôi chắc là họ cố thử," Mitchell đùa, "nhưng con tàu đó lớn , chắc họ đặt chỗ trước nổi."

      "Ô, nếu thế chỉ vì chúng ta đó rồi." Olivia đứng tựa gần hơn.

      cười phá lên, còn đầu óc Olivia trở nên mụ mẫm, trong đầu bà vang vang ý nghĩ. "Đàn ông nhà Wyatt rất nhiều kẻ đẹp trai, nhưng ở thời này, chúng ta đáng ra phải gọi cậu là kẻ vô cùng hấp dẫn, cậu trai ạ."

      Vẻ mặt lạnh lẽo của ngay lập tức làm bà nhớ lại rằng chính là thành viên trong dòng họ Wyatt, Olivia tuyệt vọng khơi lại kí ức về thuở xa xưa mà bà quên để tìm ra nét đặc trưng mà tổ tiên có. "Mắt họ màu nâu, còn mắt của lại xanh."

      "Tôi tự hỏi làm thế nào điều đó lại xảy ra," giọng kéo dài chán nản,

      "Mẹ ..." Olivia dừng phắt lại; bà ngẫm nghĩ và quyết định rằng có quyền được biết. Có thể là mong được biết. "Ta nhớ mẹ đôi mắt xanh thẫm rất đẹp. Ta chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt xanh nào như thế."

      Bà chờ đợi hỏi thêm về mẹ, nhưng thay vào đó, lại vòng tay trước ngực và nhìn bà chăm chú, cái nhìn lạnh lẽo thiếu kiên nhẫn và vô cùng buồn chán. Olivia lảng và chỉ vào bức ảnh treo ngay bên bức của George Hebert. " nghĩ gì về ông ấy?" bà hỏi, chuyển chú ý của Mitchell sang hình ảnh quý ông bệ vệ mặc sơ mi hồ bột cứng và đeo cà vạt sọc ba màu hồng, xanh và vàng.

      "Tôi nghĩ ông ta có khẩu vị khủng khiếp với những cái cà vạt." Mitchell cộc lốc trả lời và bước .

      Olivia liếc sang Caroline, người chầm chậm lắc đầu, thầm tỏ ra hiển nhiên: Olivia sai lầm khi đề cập đến mẹ và lại sa lầy vào sai lầm khác khi cố khiến cho Mitchell thừa nhận mối liên quan của với những người đàn ông trong ảnh.

      Olivia quan sát chuyển ánh nhìn sang bức tranh kế bên – người đàn ông vai rộng, cao lớn chiếu thẳng vào các bức chân dung của những người quá giống đến mức cảm thấy như thể nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương, có đôi lúc hơi mờ, nhưng vẫn giống y. Lòng tự trọng bắt buộc từ chối thừa nhận giống nhau đó cũng như tài sản thừa kế của , nhưng khi bà quan sát ngang qua căn phòng, bà ngạc nhiên trước nỗ lực vô vọng của . Những người tổ tiên của đều cao lớn, cũng thế, dáng vẻ kiêu hãnh, trí tuệ khác thường, cùng với cả những tính khí thất thường. trong số họ.
      Bà nghĩ đến lời bình phẩm của về chiếc cà vạt mà bố chồng bà đeo, và khi nhìn vào nét mặt của Mitchell, trong lòng bà có đôi chút thích thú. Từ đôi giày Ý màu đen bóng loáng của Mitchell cho đến áo khoác màu than vừa vặn cắt may riêng, chiếc áo sơ mi trắng tinh đến mái tóc đen dày hoàn hảo của mình, Mitchell - giống như mọi người đàn ông nhà Wyatt – bảo thủ cách rất trang nhã và tề chỉnh tì vết.

      Tuy thế, bà khám phá ra ở ba điều làm khác hẳn so với các vị tổ tiên kia trong lúc họ đứng ngắm các bức chân dung: tính hài hước tỉnh khô, nét duyên dáng mềm mại hòa nhã và nụ cười đó. kết hợp ấy ràng là quyến rũ đến chết người đủ để thậm chí bà lão như bà cũng cảm thấy có đôi chút dạ. Đàn ông nhà Wyatt mạnh mẽ và năng động, nhưng thường thiếu tính hài hước và thậm chí còn ít nhiều cứng nhắc nữa. Nếu họ là những Humphrey Bogart, Mitchell là Cary Grant, nhưng có thêm chiếc cằm cương nghị và đôi mắt xanh lạnh lẽo.

      "Chuyện này lâu," Giọng Cecil vang lên đột ngột khi ông bước vào trong phòng.

      Đầu óc Olivia đông cứng lại, bà dõi theo ông trai của mình bước thẳng đến bàn làm việc. Bà cáu kỉnh vì Cecil hơn bà chỉ hai tuổi nhưng bệnh viêm khớp hề buộc được xương sống của ông cong lại. "Ngồi xuống." ông ra lệnh.

      Mitchell bước về phía Olivia và kéo ghế cho bà; rồi vòng qua góc bàn của Cecil, hai tay đút túi quần, nhướng mày.

      "Ta ngồi." Cecil cảnh báo .

      biểu hài hước lạnh lẽo ánh lên trong đôi mắt Mitchell, nhìn về phía sau mình.

      " tìm cái gì thế?" Cecil hỏi

      "Con chó của ông," Mitchell đáp lời.

      Olivia đờ cả người còn Caroline thở mạnh. Cecil chiếu cái nhìn gay gắt vào , nét mặt ông tỏ vẻ hề bằng lòng --- và sau đó, gần như chuyển thành tôn trọng. "Tùy thôi," ông , rồi đưa mắt soi Olivia và Caroline. "Ta muốn cả hai cùng có mặt ở đây vì ta cảm thấy mình còn nợ Mitchell việc công bố chuyện này trước toàn thể gia đình, và cuộc đời chẳng trước được điều gì, chúng ta ở đây là những người lớn duy nhất trong gia đình này."

      Nhìn lại Mitchell, ông lên tiếng. "Nhiều năm trước, lòng tự ái và cơn giận khiến ta đối xử bất công với , giờ ta phải thừa nhận điều đó ngay trước dì và chị dâu của . Cơn giận của ta phải với mà là với bố và người phụ nữ là mẹ . Con trai ta, Edward, là kẻ lăng nhăng mà ta vô cùng ghê tởm. Trong lúc vợ trẻ của nó sắp chết vì ung thư nó lại làm cho người đàn bà khác mang thai – chính là mẹ – và ta thể tha thứ cho nó được. CHẳng phải ta nhìn ra thiếu thận trọng của mẹ . ta lại với thằng con trai vô đạo của ta, thừa biết vợ nó sắp chết, ta cư xử hoàn toàn thiếu đạo đức đến nỗi hiểu được xúc phạm khi Edward cưới ta và sản sinh ra đứa bé chỉ sáu tháng ngay sau cái chết của vợ nó."

      Cecil ngừng lại, còn Olivia lo lắng xem xét nét mặt của Mitchell, tự hỏi cậu ta cảm thấy thế nào khi nghe được những xấu xa về cả hai bậc phụ huynh ấy, nhưng trông xa cách – như thể nghe câu chuyện hơi khó chịu chẳng liên quan gì đến mình. Nếu Olivia để ý nét quai hàm siết lại hồ như rất , bà tin rằng vô cùng chán nản.

      hề nhận thấy sắc thái của biểu ấy mặt Mitchell, Cecil lên tiếng. "Liệu ta có thể tiếp tục thẳng ra ?"

      "Chắc chắn rồi, xin mời" Mitchell lịch đáp lại vẻ nhạo báng.

      "Ta phẫn nộ - – ta ghê tởm cách cư xử của bố mẹ mới đúng, nhưng khi mẹ thuê gã luật sư nhếch nhác để cố tống tiền ta và bắt ta phải nuôi nấng đứa con hoang như người nhà Wyatt, ta đối với ta trở nên khinh ghét, và ta thà làm bất cứ việc gì trong quyền hạn của mình để ngăn ta lại. có hiểu được cảm giác của ta trong chuyện này ?"

      "Hẳn rồi."

      "Nếu mẹ chỉ đơn giản muốn lấy tiền để nuôi đứa bé và sống cuộc sống an nhàn, ta hoàn toàn thông cảm được." Cecil thêm vào, và lần đầu tiên, Olivia nghĩ bà nhận thấy vẻ hoang mang hay thứ cảm xúc nào đó lướt ngang qua khuôn mặt bí của Mitchell. "Nhưng ta mảy may chút tình mẫu tử. Tiền bạc và việc "trở thành người giàu có" là tất cả những gì ta tính toán, và cho rằng hiển nhiên cũng đủ cho đứa con của mình."

      Cecil đứng lên. Olivia nhận thấy mình phải bám chặt hai tay vào ghế, như thể ông yếu hơn so với thể ra ngoài. " là đứa con của người đàn ông nhu nhược thiếu chí khí, theo khuôn phép với ả đàn bà bé hám lợi, mưu đồ. Chưa bao giờ ta nảy ra ý nghĩ rằng có thể thành công trong cái mớ bòng bong đó, nhưng ta nhầm, Mitchell. Di sản của nhà Wyatt trong chảy mạnh mẽ và hề ô uế. Ta trai William, nó là người chồng và người cha tốt, nhưng nó mềm yếu và tham vọng như Edward. , Mitchell, là lại giống của tổ tiên nhà này. Ta ném vào thế giới có gì ngoài cơ hội học tập của chính bản thân và tạo ra những mối quan hệ xã hội. biến nó thành đế chế tài chính bé rất ấn tượng trong vòng thập kỉ. thừa hưởng khả năng của mình từ dòng họ Wyatt để làm việc đó. có thể được nuôi dưỡng như người nhà Wyatt, nhưng chính là trong số đó." Celcil xong liền nhìn chờ đợi.

      Thay vì nghe có vẻ vui lòng, Mitchell lại hồ nghi. "Liệu tôi có được phép coi đó là lời khen ?"

      Lông mày Cecil cau lại thích thú với giọng của Mitchell; rồi sau đó ông nở nụ cười hài lòng đôi môi mỏng. "Dĩ nhiên là . là người nhà Wyatt, và nhà Wyatt chúng ta tìm kiếm, cũng cần có đồng thuận của những kẻ khác." Như thể bất thần nhận ra ông thể làm cho chàng trai trẻ này nhụt chí, Cecil liền thay đổi chiến thuật. "Vì người nhà Wyatt, cũng hiểu được rằng khó cho ta đến thế nào khi phải thừa nhận cơn giận và tự ái khiến ta gây ra lỗi lầm tai hại trong phán quyết nhiều năm trước – lỗi lầm mà phải trả giá bằng cả cuộc đời mình. Ta mong tha thứ cho ta, vì dòng họ Wyatt chỉ đơn giản mở lời xin lỗi cho những gì khó tha thứ được, và ta giờ tám mươi, vì thế còn nhiều thời gian để ta chuộc lỗi nữa đâu. Ta, cũng là người nhà Wyatt, vì thế ta thể cầu xin tha thứ mà ta đáng hưởng. Ta chỉ cầu việc này..." Người đàn ông già cả đưa tay lên, bàn tay có chút run rẩy. " bắt tay ta chứ?"

      Olivia gần như khóc òa, còn môi dưới mềm mại của Caroline cong lại thành nụ cười khích lệ, nhưng Mitchell bỏ qua cử chỉ đó của Cecil. " chho đến khi nào tôi hiểu được chúng ta bắt tay vì cái gì?"

      "Vì sinh nhật lần thứ 80 của ta," Cecil mệt mỏi trả lời, bàn tay ông buông thõng xuống. "Ta chịu trách nhiệm về Olivia, Caroline và đứa cháu Billy; nhưng khi ta ra , còn ai chăm sóc họ nữa. Ta biết Olivia trở nên quý mến . ràng là bà nghĩ về như kẻ đồng minh, vì cả hai người đều bị bắt gặp là lờ mệnh lệnh để xe ở ngoài đường."

      Mitchell chiếu cái nhìn ngạc nhiên sang Olivia, bà cho là mình thấy được ánh mắt thích thú trước khi quay lại Cecil.

      "Ta biết William cảm thấy thân quen với ngay từ khi gặp mặt, và William của chúng ta có tính cách phán đoán lạ thường. Caroline và Billy rằng giờ dành thời gian ở bên cạnh họ trong lúc William --- mất tích, và ta cho là chia sẻ quan tâm thân quyến với họ. " Ông dừng lại, nhưng Mitchell thừa nhận cũng chối bỏ, vì thế Cecil lại đưa tay ra và ngả về phía trước. "Thích hay thích vẫn là cháu ta. Ta cần biết – và cả họ nữa – "ông nhấn mạnh thêm – "rằng giờ phải chấp nhận vai trò này, và đồng ý chăm lo cho họ nếu có chuyện gì xảy đến với ta. bắt tay ta vì điều đó chứ?"

      Olivia sửng sốt vì Cecil đưa ra thêm lần nữa lời cầu của ông cách khéo léo làm sao, như thể ông thay cho Caroline và chính bản thân bà vậy, và quá hài lòng vì lần này, Mitchell chỉ hơi chút lưỡng lự trước khi với tay ngang qua bàn nắm chặt bàn tay ông nội.

      "Giải quyết xong," Cecil đột ngột lên tiếng, "Olivia, Caroline, hãy đưa Mitchell đến phòng khách và đảm bảo rằng cậu ta gặp đúng người ở đó."

      Olivia cau mày. " đưa ra thông báo về danh tính cậu ấy hay suốt thời gian qua cậu ta ở đâu chứ?"

      "Chắc chắn ! lời thông báo chính thức kéo theo rất nhiều câu hỏi khác mà ta muốn trả lời. Ta với vài người rằng Mitchell bỏ qua các công việc kinh doanh của mình ở Châu Âu để dành vài tuần với chúng ta. Khi đưa Mitchell đến phòng khách, ta muốn cư xử như thể mặc nhiên cho là họ biết cậu ta là ai và, thực tế, có thề họ gặp cậu ta ở ngay đây lúc trước." Hài lòng với vấn đề được giải quyết, Cecil tiến về phía cửa.

      "Tôi làm việc đó thế quái nào?:" Olivia hỏi.

      . Ông quay lại, và cáu kỉnh giải thích cách làm: " bước tới trước nhóm người, Olivia, và với họ, "Các bạn gặp Mitchell rồi, phải ?" Và khi họ chưa, hãy tỏ vẻ ngạc nhiên. Cả buổi tối còn lại họ tự hỏi làm thế nào và khi nào họ lại xúc phạm đến tôi đủ để bỏ sót cái kiện ấy."Ông lại quay , bước thêm hai bước nữa, và nhếch miệng cười. "Tốt hơn nữa, thỉnh thoảng, khi đưa Mitchell tới gặp ai đó, nên bắt đầu bằng câu , "Mitchell, biết người này, phải nào?" Họ nhớ gặp cậu ta, dĩ nhiên rồi, nhưng họ thậm chí còn bị sốc hơn vì cậu ta nhớ gặp họ ở đâu. Điều đó khiến Mitchell đứng thế thượng phong." xong, ông bước hẳn ra ngoài.

      Olivia nhìn sang Mitchell để đánh giá phản ứng của qua toàn bộ câu chuyện, nhưng nhìn chằm chằm khô khan vào cái lưng của Cecil, vì thế bà lên tiếng. "Cecil đầy khôn ngoan ngoại trừ những thủ đoạn nho ranh ma."

      "Cecil đầy..." Mitchell quay phắt sang nhìn vào khuôn mặt kinh hãi của Olivia và tiếp. Tiếng Caroline vang lên làm sao lãng cả hai người bọn họ.

      "Tôi thực có nhiệm vụ phải trò chuyện tối nay hay bị vây quanh với các câu hỏi có gì mới về William Tôi nên đợi ở đây."

      "Tôi đưa chị về nhà." Mitchell nhanh chóng , nhưng lắc đầu và mỉm cười nhìn lên . "Cecil đúng – tối nay là thời điểm tốt nhất để giới thiệu cậu với mọi người, khi rất nhiều bạn bè của Cecil có mặt nơi đây."

      "Tôi đâu phải lần đầu ra mắt công chúng," mỉa mai.

      " chẳng có ai nhầm cậu với lần đầu ra mắt đâu," Caroline khô khan đáp. "nhưng số phụ nữ nhìn cậu thành thanh kẹo đẹp trai và bí tuyệt trần đó."

      đưa tay định giúp đứng lên khỏi ghế. "Lần khác."

      Caroline ngồi ép sát vào lòng ghế hơn nữa và kiên quyết lắc đầu. "Đây là thời điểm phù hợp nhất và là cách tốt nhất. Giờ hãy cùng Olivia . Hãy làm điều đó vì tôi,..." kêu lên khi trông vẫn hài lòng. "Sau tối nay, Billy và tôi có thể được cùng cậu mà phải lo rằng người ta nghĩ tôi thay thế William bằng gã bạn trai khác."

      "Năm mươi phút." Mitchell nôn nóng chấp thuận, rồi đưa tay cho Olivia, và bà vịn vào.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 3
      Dừng lại ngay ngưỡng cửa phòng khách, Olivia để cho nhìn lượt qua những nhân vật thế lực có mặt, cùng lúc bà cung cấp những thông tin ngắn gọn về dòng dõi và nghiệp của họ. "Vị khách mà Cecil vừa chuyện là cháu trai của người sáng lập ra Universal Rubber. Ông ta giữ chức thượng nghị sĩ và ai cụng đều cho là ông ta sớm trở thành tổng thống. Vợ ông ta là người đàn bà da nâu hấp dẫn cùng ."

      Mitchell để bà tiếp, nhưng chỉ qua cái liếc nhìn thoáng qua cũng thừa biết những người đó là ai và là cái gì: những người đàn ông quyền thế, ngạo mạn tin tưởng vào cái "giống tốt" của họ vượt trội hơn người khác; những phụ nữ rỗng tuếch, tự nuông chiều nhàm chán cuộc sống và chồng họ, tự tiêu khiển bằng công việc từ thiện và những cuộc tình nồng nhiệt nho . Khung cảnh trong phòng có gì mới với Mitchell, ngoại trừ việc nó thiếu đa dạng về quốc tịch mà vẫn quen thuộc . Hơn thế, đây chỉ đơn giản là bản sao thu , góc trong cuộc sống của chính mà thôi.

      "Vị khách mặc bộ đồ màu xám đen và cà vạt nâu kia là Gray Elliot," Olivia lên tiếng. "Gray xuất thân từ gia đình quyền thế lâu đới ở Chicago, ta là người trẻ nhất từ trước tới nay được bầu vào văn phòng luật sư hạt Cook County. ta chứng minh được bản lĩnh của mình và tự tạo dựng tiếng tăm. Đứng trước Gray là Evan Bartlet và ông bố, Henry. Nhà Bartlet xử lý những vấn đề về pháp lý cho nhà Wyatts từ rất lâu, ta nhớ là qua nhiều thế hệ."

      Mitchell quan sát ngài Bartlet bố và cho rằng Henry hẳn phải xử lý những tiểu tiết lộn xộn liên quan đến ra đời của ta : giấy khai sinh giả mạo, các điều khoản ly hôn, và khoản tiền chi trả cho mẹ của ta.

      "... Evan con là luật sư xuất sắc," Olivia nhiệt tình chỉ dẫn. "người nối nghiệp Henry..."

      Evan con, Mitchell lạnh lùng nghĩ, hẳn lục lọi đống hồ sơ cũ vào ngày mai sau khi bố ta cho biết những điều ông ta nhớ được về Mitchell Wyatt.

      Olivia dừng lại để săm soi nét mặt của Mitchell và đánh giá xem phản ứng thế nào. " chán rồi phải ?" bà hỏi, trông có vẻ ngỡ ngàng.

      Mitchell còn hơn cả chán, nhưng bà ràng là quá háo hức muốn gây ấn tượng với và mong muốn tham gia và toàn bộ chuyện này đến mức đành thốt lên. " chút nào."

      Bà hồ nghi." tính rời bỏ chúng tôi sớm thôi phải ?" bà hỏi thẳng

      "Đúng vậy, trong vòng hai tuần."

      Bà ngoảnh ngay, bàn tay siết chặt cánh tay trong lúc cơn run rẩy dường như khiến toàn thân bà rung lên. Mitchell tự động quàng tay ra sau lưng bà để trấn an và nhướng mắt tìm chiếc ghế gần nhất. "Bà yếu...." buột miệng, nhưng phần còn lại của câu nhanh chóng biến mất như khi nó vừa xuất .

      "Ta còn lâu mới yếu.," bà đáp lại khoan nhượng, "và nếu như ta mà ốm, đảm bảo với , ta bao giờ để chuyện đó xảy ra trước mặt tất cả mọi người,". Để chứng minh, bà ngẩng đầu nhìn đầy thách thức và nước mắt dâng lên lấp lánh trong đôi mắt hổ phách mờ đục của bà.

      Quai hàm Mitchell căng ra trước cảnh khóc lóc. chấp nhận cho bà cái quyền cảm thấy suy sụp về cáo biệt sắp tới của mình. thừa biết lúc ở trong phòng làm việc của Cecil lý do bà muốn nhìn vào chân dung các vị họ hàng của . biết lý do bà tỏ ra lo lắng thái quá khi phải đưa vào phòng khách tối nay và giới thiệu với tư cách là cháu trai của bà. Suốt ba mươi bốn năm vừa qua, bà hề tìm cách gửi cho lời nhắn riêng rằng là ai hay bà là gì đối với , và giờ bà lại định chuộc lỗi chỉ bằng vài điệu bộ vô nghĩa đó. Vẻ mặt buồn rầu của bà và cái bàn tay nắm chặt đó thể bất kỳ thứ tình cảm mến thực nào đối với ; chúng chỉ thể cảm giác tội lỗi và sợ hãi của bà thôi.

      Bà là bà lão hoảng hốt, cận kề cái chết cùng với lương tâm tội lỗi; bà là bà lão ngạo mạn muốn nhanh chóng được chuộc lại lỗi lầm của mình; và bà muốn chặn đứng ý định đó bằng cách rời khỏi nơi đây quá sớm. ra, bà thu lại nỗi buồn đau hiển của mình gần như ngay tức khắc và hỏi cách bâng quơ, điềm tĩnh. " quay trở lại London, hay là Paris?"

      "," Mitchell ngắt lời, quyết định dẫn bà đến chiếc ghế gần nhất và bỏ qua những lời chỉ dẫn trong phòng khách. "Muộn rồi, tôi muốn đưa Caroline về nhà."

      " định quay lại Chicago vào thời điểm nào đó sau này phải ?"

      "Hai tuần sau khi tôi rời khỏi đây," Mitchell đáp lại, buộc phải chuyển hướng về phía chiếc ghế kiểu cổ trông được thoải mái lắm đặt ngay bên cạnh lối vào phòng khách.

      Bà ngăn ngay từ bước chân đầu tiên bằng cách ngáng cây gậy của mình vào hai đầu gối . " quay về sau vài tuần nữa?"

      Mitchell cúi xuống nhìn vào khuôn mặt ngây ra và đôi mắt ngấn nước của bà, tảng đá rơi xuống khỏi thành lũy thờ ơ mà dựng lên để chống lại các thành viên của gia đình mà đối với họ hoàn toàn xa lạ. Bà cười rạng rỡ và ôm chặt lấy bên tay như thể bà chịu nổi phải rời xa nó.

      Bà làm nhớ đến con nhện bé dễ thương, thèm để ý đến dáng vóc khổng lồ của và can đảm đối mặt với nỗi hiểm nguy trước những kẻ cả gan tiến tới gần những bức tường sụp đổ. có thể phủi con nhện đó ra khỏi ống tay áo chỉ bằng những ngón tay, và ngay lúc định bụng làm như định, lại nghe thấy chính mình thốt lên rất ràng. "Tôi xây ngôi nhà ở Anguilla. Tôi cần phải ở đó vài tuần, và sau đó tôi quay lại."

      "Ta rất vui!" bà thốt lên, và bốc đồng áp bên má nhăn nheo của mình vào cánh tay để chứng minh điều đó. "Ta nghe Anguilla là hòn đảo xinh đẹp. Ở đó có khách sạn ai cũng trầm trồ. Henry Bartlett thường hay ở đó." Bà thêm vào, nhưng bà nhanh chóng quay lại với nhiệm vụ đặt ra trước đó và tiến hành. "Kia là Mathhew Farrell và vợ, Meredith Bancroft. Họ vừa quay trở về sau chuyến du lịch đến Trung QUốc. Ta chắc nghe về họ rồi?"

      "Đúng," Mitchell ngạc nhiên là hóa ra quen biết hai người bọn họ- và thực còn cảm thấy quý mến nữa là đằng khác.

      Nghển cổ lên, Olivia chuẩn bị dẫn xông pha vào giữa chiến trường. "Nào, ta giới thiệu với ai trước tiên đây?'

      "Mathew Farrell," Mitchell thẳng thừng đáp.

      "Rất tốt, nhưng chúng ta phải ngang qua Evan và Henry Bartlelt, vì thế hãy bắt đầu với họ trước." Bà nhét tay mình vào dưới cánh tay , nụ cười hăm hở, và kéo thẳng tiến. còn lựa chọn nào khác, Mitchell đành trình ra bộ mặt lịch thiệp và theo bước bà lão.

      Cecil hẳn có lời về diện của Mitchell, và tuyên bố đó lan nhanh chóng, vì giây phút Mitchell tiến vào phòng khách cùng với Olivia bên cạnh, tất cả các khuôn mặt đều quay hết cả về phía họ như bị thôi miên, những ánh mắt săm soi từ đầu đến chân. Các cuộc chuyện trò im bặt sau đó nổ ra thành những lời thầm xôn xao.

      Olivia cẩn thận chú ý đến tác động có lợi mà có và bắt đầu chậm lại, những bước chân chậm rãi để bà trình diễn được lâu hơn. " lặng lẽ gây ra khuấy động với các quý có mặt ở đây đấy." bà hài lòng cho biết. Sau cái liếc nhanh kín đáo qua khắp căn phòng, bà thêm vào "Thậm chí với cả các bà có chồng."

      Đặc biệt những quý bà có chồng, Mitchell lạnh lùng suy xét. con ngựa giống mới toanh bị dẫn vào chuồng – và hẳn là giống thuần chủng, nếu người nhà Wyatt. Là người tình đầy tiềm năng, việc trở thành gã nhà nòi khiến đáng khao khát hơn nhiều so với gã dạy chơi tennis bình thường, hay huấn luyện viên thể dục thể hình, hay gã nghệ sĩ nghèo kiết xác.

      ở trong những cuộc chơi lớn, cùng với những kẻ như thế này, am hiểu về luật chơi, và làm thế nào để chơi cùng họ. cũng biết cách làm sao để thắng. tự hào cũng xấu hổ về những thành công trong quá khứ, cũng quan tâm đến việc gắng sức đạt được nhiều thành công hơn nữa. ra, phản ứng duy nhất của trước phòng chật cứng toàn những phụ nữ giờ quan sát chính là cảm giác cả lòng vì Olivia quá già và cổ lỗ thể tưởng tượng được những suy nghĩ diễn ra trong đầu vài phụ nữ ở đây.

      Bà giật giật tay để gây chú ý, và Mitchell nghiêng đầu về phía bà. "Ta biết những quý kia nghĩ gì." Bà báo cho .

      Mitchell giật mình cảnh giác hỏi lại. "Bà biết?"

      Bà gật đầu khẳng định và hạ giọng xuống thầm. ""Bọn họ nghĩ gã đàn ông vô cùng hấp dẫn."

      Henry Bartlett lại hề cho rằng Mitchell là gã vô cùng hấp dẫn. Henry Bartlett biết đích xác Mitchell Wyatt là ai, và Henry Bartlett muốn Mitchell phải biết điều đó. Khi Olivia mở lời, "Henry, gặp Mitchell rồi phải ?" y như lời Cecil hướng dẫn cho bà, nụ cười lạnh giá của Bartlett biến thành nụ cười tự mãn.

      "Phải," ông ta đáp lại, thô lỗ đút tay phải vào túi quần thay vì chìa ra cho Mitchell.

      "Khi chúng tôi quen nhau, tất nhiên rồi, lúc đó Mitchell còn lắm."

      Câu trả lời mong đợi của ông ta làm cho Olivia hoàn toàn nhầm lẫn. "Henry," bà thốt lên, " hẳn tưởng lầm sang người khác rồi. hề biết Mitchell khi cậu ta còn ..."

      "Tôi nghĩ Henry đúng đấy," Mitchell ngắt lời, thẳng với Olivia trong lúc thản nhiên chiếu cái nhìn của mình vào Bartlett. " ra tôi cược rằng Henry đưa tôi đến với chuyến lái máy bay đầu tiên của mình."

      "Tôi mang đến với nó, chứ phải là nó."

      "Mitchell giờ có máy bay riêng rồi." Olivia êm ái chêm vào, khiến cho Mitchell bị ấn tượng rất về việc bà chẳng hiểu gì những lời Henry vừa , nhưng bà nhận thức được chuyện diễn ra và bà hề thích thú gì. Bà quay qua con trai của Bartlett . "Mitchell, đây là Evan Bartlet, con trai của Henry." Rồi nhận ra sơ suất của mình, bà vụng về thêm. " nhớ Evan chứ..."

      "Chúng tôi chưa hề gặp mặt," Mitchell huỵch ra, những ngón tay của Olivia bồn chồn chạm vào chuỗi vòng ngọc trai cổ.

      Evan Bartlett cư xử lịch thiệp hơn ông bố của mình. ta bắt tay Mitchell, đưa ra vài câu dò hỏi, và khéo léo lái sang chủ để những chiếc máy bay tư nhân để bắt đầu câu chuyện. "Chúng tôi vừa ngó qua chiếc Gulfstream G-3 hai năm sử dụng đặt ở công ty. Thấy bay các máy bay thương mại rắc rối và tốn thời gian quá nên chúng tôi quyết định dù tốn kém cũng nên có chiếc máy bay riêng."

      Mitchell trả đũa lại Henry cách chính đáng bằng cách buộc cho con trai ông ta phải lúng túng. Thay vì đáp lời, Mitchell chỉ nhướng mày im lặng.

      "Vấn đề là.." Evan lên tiếng sau khoảng khắc ngượng ngịu. " khó biện minh cho giá của chiếc G-3 khi mà chiếc Lear cũng đưa được ta đến đúng nơi cần đến."

      "Nhưng thoải mái bằng." Mitchell cuối cùng lên tiếng.

      "Đúng vậy. Dĩ nhiên rồi, nếu chỉ tính đến thoải mái và xa hoa, thêm nữa nếu phải lo về vấn đề tiền bạc chiếc G-5 mới đúng là chiếc máy bay riêng. Trời, quả là báu vật trời. Tôi thèm khát chiếc máy bay đó mỗi khi nhìn thấy chiếc đường băng. Thú vị y như nhìn ngắm phụ nữ đẹp vậy. xem bên trong chưa?"

      Mitchell đoán chừng ta đề cập đến chiếc máy bay, chứ phải là người phụ nữ. Nếu như Olivia có mặt ở đó, hẳn lên tiếng hỏi cho chỉ để tiêu khiển trước phản ứng của Evan. Nhưng vì bà đứng bên cạnh, chỉ cộc lốc. "Có."

      "Vậy có loại máy bay gì?" Evan tiếp tục.

      " chiếc G-5."

      Olivia phát ra tiếng khịt mũi và rồi bỗng nhiên tỏ ra kinh hãi. "Mitchell tới Anguilla trong vòng hai tuần." bà thốt ra. " về đó khá thường xuyên phải , Henry?"

      "Vài lần năm." Evan trả lời thay cho bố cậu ta, khi mà Henry đáp. "Lần đầu tiên tôi tự mình xuống đó trong vòng ba tuần. Tôi muốn đến vào tháng 11, nhưng thể nào đặt chỗ trước tại Island Club cho đến tận đầu tháng 2. Nếu phải khách quen khó mà ở đó được. Trong lúc ở đó chắc nghỉ tại Island Club chứ?"

      "." Để chặn Olivia cho họ biết xây nhà riêng ở Anguilla, thừa biết bà muốn đến chết được có thể làm việc đó, Mitchell nhanh chóng thêm vào. " người bạn của tôi sở hữu con thuyền. Tôi ở lại tàu."

      "Tôi hy vọng hủy bỏ chuyến của mình." Evan lên tiếng. " khách hàng của chúng tôi đột ngột qua đời và con ông ta buồn. ấy có thể ..." ta dừng lại, liếc vào đồng hồ và cau mày. " đến cái chết của người khách hàng, tôi phải đến tang lễ của ông ta tối nay, tôi chắc muộn mất." ta chào tạm biệt bố mình và Mitchell, rồi hôn lên má Olivia và bắt đầu len lỏi qua căn phòng đông nghẹt người để tiến ra lối cửa chính.

      Olivia lợi dụng ngay vắng mặt của ta và kéo Mitchell ra khỏi Henry sau cái gật đầu lãnh đạm.

      "Giờ chúng ta xem Mathew ở đâu nào," Bà nghển cổ lên tìm kiếm. "ô, nhìn kìa, ta tới đây. Ta nghĩ ta hẳn rất nóng lòng muốn gặp ."

      "Sao bà nghĩ thế?" Mitchell hỏi, thưởng thức nụ cười toe toét đầy bối rối mặt bạn .

      "Hãy tự mà tìm hiểu- ta cười với kia kìa."

      'Có khi ta nghĩ tôi là gã vô cùng hấp dẫn." Mitchell đùa khi vui thích sau vài phút đồng hồ biến thành buồn chán và cáu kỉnh.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 4
      Bao quanh giữa khu vườn ngập tràn hương thơm của những bông hoa nhài và hoa đại nở rộ, Katie Donovan đứng ngoài hiên căn biệt thự mà Evan đặt riêng cho họ ở Khách sạn Island Club, đưa nhìn chăm chú vào khung cảnh y như thiên đường ra trước mặt.

      Dưới bầu trời xanh rực rỡ rải rác những đám mây trắng xốp lờ lững trôi nhè , những chiếc du thuyền bóng loáng lướt qua vùng biển lấp lánh của vịnh Maundays. Gần đó, các du khách tắm nắng nằm dài nghỉ ngơi bãi biển hình lưỡi liềm cát trắng tinh trong lúc nhân viên khách sạn quanh quẩn gần đó phòng có người vẫy lá cờ lên ra hiệu họ cần khăn tắm lạnh, đồ uống hay thứ gì đó để ăn.

      đôi uyên ương cố chèo chiếc xuồng caiac gần bờ giờ bỏ cuộc và lội xuống nước, cười đùa kéo theo chiếc xuồng đằng sau họ. Katie mỉm cười thích thú trước khi đợt sóng quạnh rệt quét qua trong lòng và nhấn chìm .

      Hòn đảo Anguilla vô cùng đẹp, khách sạn là kiểu cung điện Maroc y như trong câu chuyện cổ tích, với các mái vòm và tháp cùng những khu vườn thần thoại, nhưng đơn độc. Thay vì làm cho lãng quên nỗi đau buồn vì cái chết của cha ở nơi thiên đường nhiệt đới xa lạ này đơn độc mình càng khiến thấy quạnh hơn sau đám tang ông.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên, vội vã leo từ ngoài hiên bước vào nhà, mong mỏi đó là Evan.
      "Katie, Holly đây. Giữ máy..." giọng vui vẻ của người bạn thân là niềm an ủi với tâm hồn Katie, vọng vào xen lẫn với những tiếng chó sủa quen thuộc. Holly là bác sĩ thú y nhận chăm sóc cho những chú chó hoang "được giải cứu" trong lúc tìm nhà cho chúng. Hầu như thể nào trò chuyện nổi mà kèm theo cái điệp khúc ủng ẳng của đủ mọi chủng loài giống chó khác nhau. "Xin lỗi vì ồn quá," Holly thốt lên có đôi chút hổn hển. "Tớ vừa mới nhận chú Doberman được giải cứu, nó quấy rối.
      Sao, Anguilla thế nào?"

      " hòn đảo đẹp, vẫn còn rất nguyên sơ."

      "Cậu thấy thế nào? Còn đau đầu ?"

      " sau cơn đau bốn ngày trước máy bay từ Chicago. Nó tệ đến nỗi khi họ hạ cánh ở St.Maarten, Evan phải bắt tài xế taxi đưa cả hai đến bác sĩ. Người tài xế đưa chúng tớ đến bác sĩ riêng của ta, ông già tốt bụng mở phòng mạch ngay tại nhà và chỉ được tiếng Pháp. Người tài xế đôi chút tiếng , thế là ta kiêm luôn cả thông dịch viên."

      "Tạ ơn chúa là cậu mắc bệnh phụ khoa."

      MỈm cười trước lời đùa của Holly, Katie lên tiếng. " ràng là ta làm việc đó rất tốt, vì bác sĩ chuẩn đoán tớ mắc chứng đau nửa đầu- từ duy nhất ông ta mà tớ hiểu được. Dù gì ông ấy cũng kê cho tớ đơn thuốc bắt tớ phải uống thuốc đều trong vòng hai tuần. Tớ uống, nhưng tớ cho là những cơn đau đầu có lẽ là do căng thẳng, chúng tự khỏi khi tớ đến đây."

      "Cứ uống cho hết thuốc ." Holly nghiêm khắc ra lệnh, và cho đến khi Katie phải hứa chắc nịch, Holly mới thay đổi sang chủ đề khác nhàng hơn. "Còn Island Club, trông nó thế nào?"

      Cẩn trọng cất giọng lạc quan vì lợi ích của Holly, Katie tả về khách sạn. "Có ba mươi căn biệt thự riêng biệt rải rác dọc theo bờ biển, mỗi căn đều có sân vườn, mái hiên và nhìn được toàn cảnh biển. Tất cả đều là màu trắng: khách sạn này, các căn biệt thự, thậm chí cả sàn nhà trong phòng nữa. Khu vực lễ tân hơi nhưng các quầy bán hàng bên trong tuyệt vời, và thức ăn ở đây rất ngon."

      "Cậu có gặp người nào nổi tiếng ?"

      " nhân viên trực tầng cho tớ biết tuần trước Donald Trump ở đây còn tháng trước có Julia Roberts. gia đình nghỉ ở biệt thự có vệ sĩ theo sát những cậu con trai tuổi teen, nhưng tớ biết gia đình đó là ai, mà nếu có hỏi tớ nghĩ nhân viên cũng chẳng . Nhân viên ở đây vô cùng kín đáo và chỉ biết có mỗi phục vụ thôi. ra, có chàng mà tớ rất thích mời về làm việc cho chúng ta. Ý tớ là cho tớ ấy." Kate chữa lại, cố gắng thể cho có vẻ chút thay vì lộ ra vẻ tuyệt vọng.

      Holy bị lừa phỉnh. "Đừng có nghĩ về cái nhà hàng đó nữa. Gọi Evan cho tớ chuyện nào. Tớ nghiêm khắc dạy cho ta cách để cậu cười và làm tình với cậu đến nỗi cậu còn nghĩ được gì nữa cho tới tận lúc về nhà,"

      Kate lưỡng lự và rồi miễn cưỡng lên tiếng. "Evan có ở đây."

      " ta chơi 36 lỗ gôn ngày hay chỉ có 27 thôi?"

      " ấy chơi gôn là ở Chicago."

      "Cái gì?" Holly tức tối.

      "Bố ấy được chỉ định thụ lý vụ kiện lớn" Kate giải thích, "nhưng thẩm phán từ chối gia hạn. Evan phải quay về và đến thẳng Chicago vừa cố gắng đưa vụ việc ra tòa vừa phải thuyết phục bồi thẩm đoàn tiếp tục."

      " ta định khi nào quay lại Anguilla?" Holly hậm hực.

      "Có thể là ngày mai. Có thể thôi."

      "Evan là gã ngu ngốc ngạo mạn, thiếu suy nghĩ còn tớ cóc quan tâm tới lý do tại sao ta lại ở đây. ta chỉ có mặt ngay trước khi đám tang kết thúc, bởi vì ta còn bận tham dự bữa tiệc mừng sinh nhật của lão già nào đó. ta biết thừa cậu muốn chuyến này ngay sau tang lễ, thế mà lại làm cậu phải cảm thấy tội lỗi vì đồng ý du lịch với ta. Và giờ cậu mắc kẹt ở đó có mình."

      "Có vài nơi bị mắc vào còn tồi tê hơn nhiều." Katie chòng ghẹo và cố làm cho Holly bình tĩnh lại. Từ khóe mắt nhìn thấy chú chó lớn len lén chui ra khỏi bụi cây và lỉnh vào vườn của . kẹp điện thoại vào tai, tay giở khăn ăn gói miếng thịt lợn muối mà để dành cho nó. " ra có chàng khá đẹp trai tớ gặp rất nhiều lần. Max và tớ ăn với nhau đây."

      Holly ngay lập tức bị hấp dẫn. "Trông ta thế nào?"

      Điện thoại vẫn kẹp vào tai, Kate bước ra hiên và mô tả chú chó khi nó ngấu nghiến miếng thịt muối vừa quẳng ra, và kiên nhẫn ngóc cổ ngồi chờ thêm miếng nữa. " chàg rất cao, mái tóc nâu sáng và đôi mắt nâu rất thông minh. Hòa nhã cách đáng ngạc nhiên, nhất là với chàng cao to như thế. Tớ gọi là Max, viết tắt của Maximilian."

      Holly nghe thấy giọng của Kate có vẻ đùa cợt. "Có chuyện gì với ta vậy, Kate?" cảnh giác.

      " ta quá gầy, cần phải tắm, và chưa từng đụng tới cái bàn chải răng bao giờ."

      "Chúa tôi."

      "Và có bốn chân."

      "Này, Cậu thể sửa được cái tính đó," Holly cười ngặt nghẽo. "Chúng ta về con chó hay con mèo đây?"

      " chú chó khổng lồ," Kate khẳng định, miệng cười toe toét vứt cho con chó miếng thịt muối cuối cùng và chùi tay vào chiếc khăn ăn. "Nó làm tớ nhớ đến con chó mà cậu nhận vào lâu lắm rồi– cái con mà bọn mình bao giờ bắt được ấy. Nó có bộ lông ngắn màu nâu vàng và cái mõm đen kít. Tớ nghĩ cậu nó là giống thuần chủng chuyên săn cọp."

      " phải cọp mà là sư tử." Holly đáp. "Con chó đó là giống chó săn sư tử Châu Phi."

      "Max khác, nó có lằn lưng và chắc chắn là con chó hoang. chàng có hai bạn lếch nhếch, bé hơn nó và chúng lúc nào cũng kéo cả đàn đến xin ăn, nhưng Max bắt đầu ghé vào đây mình chỉ để chào hỏi. chàng chỉ tán tỉnh tí chút thôi."

      "Tiện bàn về chủ đề tán tỉnh, c ho tớ nhờ chuyện trong lúc cậu còn bị mắc kẹt ở đó mình
      , vì Evan còn "bận bù đầu" khó mà quay về?"

      "Nhờ cái gì?" Kate hỏi, ngay lập tức cảnh giác với đổi khác trong tông giọng của Holly.

      "Có gã con người hấp dẫn nào mà chưa lập gia đình ở trong khách sạn đó vậy?"

      "Tớ nghĩ thế đâu."

      "Thôi được, thế cậu có gặp gã gác cổng nào đẹp mã ? Hay gã trực tầng duyên dáng?"

      "Sao cậu hỏi vậy?"

      "Vì tớ sung sướng đến phát rồ lên nếu như tớ nghĩ cậu nhào vào gã nào đó khi Evan còn phải trả tiền cho cái hóa đơn khách sạn chết tiệt ấy." Holly tỏ ra ác ý.

      Kate cố nén cười. "Được thôi."

      Cơn giận của Holly chuyển này kinh ngạc. "Cậu làm việc đó hả?"

      "," Kate mỉm cười ương ngạnh. "nhưng tớ để yên cho cậu nghĩ thế, nếu như điều đó khiến cho cậu "sung sướng đến phát rồ" lên."

      Đùa cợt với Holly khiến cho tinh thần Kate có đôi chút phấn chấn lại, và khi cúp máy, quyết định tìm ra cách tốt nhất để giữ cho bản thân mình bận rộn. có thể bơi và rồi ăn trưa ở trong Sandbar, nhà hàng ấm cúng có hàng hiên bao quanh và những mái vòm theo kiểu maroc. Từ đó nhìn được toàn cảnh khu vịnh và nếu cảm thấy thích ngắm mặt nước, đọc cuốn sách mua ở Sân bay O'Hare có tựa đề Coping with Grief (Đối phó với nỗi đau).

      Nếu muốn vậy, có thể lên danh sách những điều cần làm ngay khi trở về Chicago. có những việc phải giải quyết ở nhà hàng, giờ là người duy nhất chịu trách nhiệm về cái nhà hàng đó, và cũng có cả hàng tá việc cần quan tâm liên quan tới cái chết của bố và tài sản của ông.

      Thường , viết ra giấy những việc cần làm theo thứ tự luôn khiến cho Kate cảm thấy tinh thần thoải mái hơn. ra mỗi khi thấy căng thẳng thường liệt kê ra nhiều bản danh mục – danh sách các việc cần làm, thứ tự quan trọng, và các điểm thuận lợi và bất lợi khi cảm thấy khó khăn phải đưa ra quyết định cuối cùng. Holly chòng ghẹo về việc trở thành nhà sản xuất đủ loại danh sách, nhưng chính điều đó lại hoàn toàn có tác dụng với .

      Giờ có kế hoạch dành cho chiều nay, Katie cảm thấy thoải mái hơn và tràn đầy năng lượng. Trước khi nỗi buồn khác và cảm giác đơn độc bao trùm lấy mình, thay bộ đồ tắm màu vàng và buộc thêm quanh eo cái khăn theo kiểu xà rông rồi chụp lấy cuốn sách và viên thuốc trong ngăn kéo bàn cho vào chiếc túi vải màu xanh lá cây mà dùng kết hợp thành cả túi xách và túi biển, rời phòng ra bãi biển. Đầu tiên cuộc bơi tiếp thêm sinh lực, sau đó bữa trưa ngon lành.

      Người bồi bàn trẻ tuổi xuất ngay lúc đôi sandal của Kate chạm xuống mặt sàn hàng hiên nhà hàng Sandbar, nhưng khi ta chuẩn bị dẫn tới chiếc bàn trống duy nhất ở ngoài lại tỏ ra lưỡng lự. Vì muốn tránh ánh mặt trời nhiệt đới như thiêu đốt trước khi nó làm làn da đẹp của cháy xém qua lớp kem chống nắng. Và thêm nữa, ba cậu choai choai cùng gã vệ sĩ ngồi ở bàn bên cạnh. Chúng cố tình tán tỉnh ngày hôm qua, và giờ chúng lại dán mắt vào với niềm hy vọng mới. "Tôi chắc mình vào trong." với bồi bàn.

      ta khổ sở. "Nhưng thế lại phải ngồi ngay ở quầy bar, trừ khi muốn chờ cho đến khi có bàn trống ngoài kia."

      Katie dừng lại dưới mái vòm kiểu Macroc và ngó vào trong. có ai ngồi ở phía quầy bar , và những cái ghế cao trông có vẻ thoải mái với phần lưng ghế xinh xắn. Ăn ở quầy bar chắc hợp với ý thích của hơn. chọn chiếc ghế cao nhìn ra ngoài hiên; và rồi lôi cuốn sách, tập giấy dùng để ghi chép, cái bút ra khỏi chiếc túi vải của mình. Hài lòng vì có mọi thứ mình cần, treo hai quai của chiếc túi màu xanh ra sau lưng ghế và gọi đĩa salad, cốc nước cà chua ép cho bữa trưa.

      Khi bước lên khỏi mặt biển sau khoảng thời gian bơi lội thỏa thích, nhân viên mang lại cho khăn sạch quấn tạm, và làn gió dìu dịu thổi qua những mái vòm mở của nhà hàng, nhàng làm khô dần mái tóc còn ẩm của . tốt khi tránh xa được ánh mặt trời chói chang, và các cuộc chuyện trò ồn ã quanh các bàn kê san sát vào nhau khiến cho thể nào tập trung nổi vào cuốn sách. Kate nhìn ra ngoài biển, nghĩ xem bản danh sách nào cần được bắt đầu trước tiên, lơ đãng gõ đuôi bút bi xuống bàn.

      quyết định bắt đầu với mối quan hệ của mình với Evan. Người bồi bạn mang đến cho cốc nước cà chua ép ngay khi chia tờ giấy trong cuốn sổ tay của mình thành hai cột bằng bút bi. Cột bên trái ghi. " Lý do để Tiếp tục," và cột bên phải là "Lý do để Kết thúc."

      phó mặc số phận của mình trong mối quan hệ với Evan, cảm thấy có đôi chút lầm lạc, vì chắc mình thực muốn tiếp tục với . Holly đổ lỗi cho Evan về nhiều việc, đặc biệt là thực tế trao cho Kate chiếc nhẫn đính hôn sau gần bốn năm trời, nhưng đó phải là mối bận tâm chủ yếu của Katie. Mỗi khi cảm thấy cân nhắc chuyện kết hôn, lại gì đó hoặc làm gì đó để bảo đảm phải hoãn lại và suy nghĩ thêm nữa. Bố rất mến Evan, ông chắc rất mừng với ý tưởng Katie kết hôn với người nhà Bartlett. Ông mong cho Kate có được cuộc sống hạnh phúc, phải lo lắng về tiền bạc, và ....

      "Gì thế này?" hỏi người bồi bàn khi ta đặt cốc nươc ép cà chua thứ hai bên cạnh chiếc cốc mà uống cạn.

      "Lời thăm hỏi từ những quý ông trẻ tuổi ở ngoài hiên," ta mỉm cười trả lời. "CHúng hỏi liệu có uống với chúng ly tính phí vào hóa đơn của bố mẹ chúng." Katie nín cười nhìn ra ngoài về phía bàn đám nhóc con ngồi.

      Ba khuôn mặt nhóc con cười toe toét hăm hở hướng vào . Gia đình ngồi bàn bên cạnh ràng biết đám nhóc làm gì, vì họ mở to mắt quan sát Kate – và cả đôi uyên ương ngồi gần Kate nghe được lời nhắn từ người bồi bàn khi ta đặt trước mặt cốc nước ép cà chua.

      Đám nhóc nhìn như thể chúng chỉ ở độ tuổi từ 13 đến 16, và Kate trong đầu tính toán làm thế nào để xử lý tình huống này cho tốt đẹp mà động chạm đến cái tôi dở hơi của bọn chúng. "Hãy với chúng là tôi cám ơn. Và – với chúng rằng tôi bận việc." thêm vào. Có đôi chút khập khiễng, Kate nghĩ bụng, nhưng chắc giữ được chúng đừng có mon men tiếp cận ở quầy bar này.

      Vào lúc người bồi bàn mang đến cho món salad, Kate viết được vài gạch đầu dòng vào cả hai bên cột trong bản danh sách của mình, nhưng nhận thấy ngay lúc này quá xúc động khó mà phán xét cách khách quan về Evan và những cảm xúc của họ dành cho nhau. lật sang trang giấy khác để bắt đầu lại từ đầu. Ngay cùng trang giấy viết. "Những việc cần làm ở Nhà hàng." ngước mắt lên khi người bồi bàn đặt thêm cốc nước cà chua ép lên trước mặt .

      "Lời hỏi thăm của các quý ông trẻ tuổi." Lần này ta đảo tròn mắt và cười toe toét.
      Khi Katie nhìn quanh, vài cặp đôi khác ở các bàn bên trong phòng cười và tò mò quan sát , và khi liếc ra phía đám nhóc, mọi người xung quanh chúng cũng nhìn lại - ngoại trừ người đàn ông ngồi mình ở chiếc bàn mà trước đó từ chối. BỐi rối với đám nhóc, chứ phải với bản thân mình, Kate chiếu thẳng cái nhìn vào chúng và chầm chậm lắc đầu, nhưng lại bật cười khi ra hiệu cảnh cáo đám nhóc dừng ngay trò trẻ con ấy lại.

      nhìn xuống cái tiêu đề của bản danh sách mới, tay run . Nhà hàng của Donovan luôn gợi lên trong tâm trí hình ảnh của bố mình. Tọa lạc ngay dưới phố, Nhà hàng Donovan khởi nghiệp như quán rượu Ai Len nho mà bố dựng lên, và qua hơn ba mươi năm nó mở rộng và biến đổi cho đến lúc này nó trở thành trong những nhà hàng được ưa chuộng và thanh lịch nhất ở Chicago. Daniel Patrick Donovan luôn có mặt ở đó - người đàn ông dí dỏm lôi cuốn lăng xăng giữa đám thực khách của ông trong lúc mắt vẫn dõi theo từng chi tiết nhặt liên quan đến món ăn và dịch vụ tiếp đón của nhà hàng. Ông trở thành linh hồn và sức sống của Nhà hàng Donovan, và giờ nó tùy thuộc vào nỗ lực tiếp quản của Kate mà thiếu có mặt của ông.

      Đấu tranh để kiểm soát những xúc cảm trong lòng mình, Kate tiếp tục tập trung vào bản danh sách của . Theo như lời người phụ trách, nhà hàng được đặt kín trong vòng 11 ngày tới, và bản danh sách chờ còn dài hơn cả số lượng hủy bình thường. Kate cần tìm hiểu chi tiết về ngân sách hoạt động của nhà hàng, cũng cần thiết lập các biện pháp an toàn để đảm bảo duy trì hoạt động của nó... cần có các cuộc họp giao ban hàng tuần với đội ngũ nhân viên trong khoảng thời gian nhất định cho đến khi họ tin tưởng ràng hoàn toàn có khả năng thay thế bố mình – và cho đến khi cũng cảm thấy chắc chắn về điều đó. cũng cần xem liệu các quyển thực đơn mới mà bố đặt được giao chưa. Ông thích những quyển thực đơn bằng da lộn màu nâu sáng với dòng chữ "Donovan's" dập nổi màu vàng đậm ngay ngoài bìa.

      Ông thích những chiếc ghế da màu nâu sáng bọc đồng, đau đớn hồi tưởng lại.

      Và những người phục vụ mặc áo vec đen, thắt nơ hoa là lượt vừa như in...

      Và cả những món đồ pha lê lấp lánh...

      Và những đường viền bằng đồng thau sáng loáng ở quầy bar....

      Katie ngừng viết và ấn hai ngón tay vào sống mũi cố giữ những giọt nước mắt đừng tràn ra mi mắt. Mội tràng cười vang phát ra từ ngoài hiên vọng cả vào phía trong nhà hàng. Katie chớp mắt ngẩng đầu lên.

      "Lời hỏi thăm của các quý ông trẻ tuổi." Người bồi bàn thông báo.

      "Trả lại với chúng tôi nhận đâu," Katie cầu, giọng vỡ vụn. đưa mắt nhìn tỏ vẻ hối tiếc với những khán giả háo hức ở trong phòng, rồi cúi đầu lật trang giấy mới trong cuốn sổ tay. bắt đầu bản danh sách mới những việc cần làm với ngôi nhà của bố .

      Bên ngoài hiên, đám nhóc thốt lên tiếng than van khi người bồi bàn bước ra khỏi nhà hàng mang theo chiếc cốc nước cà chua ép chưa được động đến cái khay.

      Ngồi ở bàn bên cạnh, Mitchell Wyatt cúi đầu giấu vẻ thích thú của mình và bắt gặp những cái nhìn háo hức từ đám người bên tay trái . Đến giờ, tất cả số người ngồi ngoài hiên đều quan tâm đến những hành động thể nỗi si mê của đám nhóc nhằm gây ấn tượng với người phụ nữ bên trong kia.

      Dù Mitchell từ chỗ ngồi của nhìn được dáng bên cạnh quầy bar, nhưng hình bóng đó ràng, vì thế nhìn vẻ ngoài của . Theo như lời đám nhóc, ba ông lỏi nhiều lần bày tỏ ý kiến của mình đến tất cả mọi người lắng tai nghe ngóng, "cực cực kỳ nóng bỏng" và "Y như chú cáo ."

      Người bồi bàn đặt cốc nước cà chua ép lên bàn, lạnh lùng thông báo cho chúng. "Quý kia muốn thêm nước quả."

      Cố gắng bỏ ngoài tai tiếng cười phá lên và những lời than vãn thất vọng ngay sau lời truyền đạt của người bồi bàn, Mitchell với tay lấy bản dự toán mà nhà thầu đưa cho , nhưng cậu nhóc tuổi nhất ràng quyết định tìm lời khuyên từ người lớn tuổi hơn, trải đời hơn. Ngả người sang Mitchell, cậu ta đưa tay lên phác cử chỉ tỏ vẻ bất lực và hỏi . "Theo ông ông làm gì?"

      Hơi khó chịu vì bị quấy rầy, Mitchell liếc sang cốc nước cà chua ép chẳng ngon lành gì kia và đáp lại. "Nếu là tôi tôi cho thêm vào nhánh cần tây và chút vodka."

      "Đúng rồi!" cậu nhóc hào hứng kêu lên và liếc sang người bồi bàn.

      ta ngó vào gã vệ sĩ ngồi ì chúi đầu đọc báo bên cạnh đám nhóc vẻ dò hỏi. Đám nhóc cũng liếc sang gã đầy hy vọng. "Giúp chúng tôi tay , Dirk." , đứa lên tiếng khẩn nài. Gã vệ sĩ thở dài sườn sượt, lưỡng lự rồi gật đầu với người bồi bàn và . "Chỉ lần này thôi đấy nhé."

      Đám nhóc vỗ tay ầm ĩ và đập tay vào nhau.

      Người ngồi bàn bên trái hào hứng tâm với Mitchell. " thể mắng chúng vì làm thế đâu. Chết tiệt, nếu còn độc thân, tôi nhảy vào tán tỉnh ta rồi. ta quả là nóng bỏng."

      Chán nản, Mitchell còn muốn tập trung vào bản dự toán nữa mà nhìn quanh tìm người để thanh toán. ta khỏi tầm mắt và khuất vào trong khu vực nhà hàng.

      Quên luôn vụ rắc rối ngoài hiên, Katie xem xét các nhiệm vụ cần phải làm ở nhà bố mà vừa viết ra, nỗi đau trong lòng cứ dâng lên càng nhiều. Quyên tặng quần áo cho Đội quân cứu tế (Salvation Army). Quần áo của bố ... Cái áo len màu xanh ưa thích làm cho đôi mắt của ông xanh hơn. Ông có đôi mắt đẹp làm sao... ấm áp, ánh cười, đôi mắt sáng đặc trưng của người Ailen. bao giờ còn nhìn được đôi mắt ấy nữa.

      Mình khóc, Katie kinh hoàng nhận ra. phải ra khỏi đây thôi. gập cuốn sổ lại và tuột xuống khỏi chiếc ghế đẩu, vừa vặn lúc người bồi bàn đặt ly Bloody Mary trước mặt và người khác sải bước từ ngoài hiên vào, thẳng tiến về phía . "Lời hỏi thăm từ những quý ông trẻ tuổi." bồi bàn giải thích.

      "Nước cà chua ép tốt thôi," với ta. "Còn ly Bloody Mary tốt. Đám trẻ đó làm những chuyện như thế này chẳng thích hợp và chướng mắt."

      "Đó phải là ý tưởng của chúng, thưa ." ta nhanh.

      "Vậy của ai?" Katie dò hỏi, quan tâm đến mọi người trong nhà hàng – và cả ngoài hiên kia nữa- đều tò mò quan sát xem phản ứng như thế nào trước ly Bloody Mary.

      "Của tôi," người mới đến lên tiếng ngay bên cạnh .

      Kate có thể đoán qua giọng trầm sâu rằng ta đủ tuổi hiểu biết rồi, và thậm chí còn lịch thiệp trao cho ta đến cái liếc nhìn. "Giúp những đứa trẻ đó mua đồ uống có cồn là hành vi sai trái." Tay trái với lấy cuốn sổ của mình và cuốn "Coping with Grief" dưới cái đĩa thức ăn, tay phải nhấc hai quai của chiếc túi vải màu xanh mắc ghế và cầm luôn ly Bloody Mary định đưa lại cho ta. " Tôi muốn thứ này..." Hai quai túi xách của vướng vào lưng ghế, nôn nóng giật ra trong lúc giúi thứ đồ uống ấy vào tay .

      Chất lỏng màu đỏ tràn ra khỏi ly và tưới đẫm vạt áo trắng tinh phía trước ngực .

      "ôi, ...:" Kate la lên, giật mình trước câu rủa của và những tiếng thở hổn hển của đám người chứng kiến.

      "Tôi rất xin lỗi." Buông tất cả mọi thứ cầm tay trừ ly rượu Bloody Mary, đặt chiếc ly vơi hết nửa xuống mặt quầy, nhanh chóng đổi thành chiếc ly nước lạnh của mình và mảnh khăn ăn. "Nước cà chua ố vàng nếu chúng ta gột sạch ngay lập tức." luống cuống, dám liếc mắt nhìn lên.

      Khi dấp thứ nước lạnh buốt đó vào chiếc áo sơ mi lụa của , làn da Mitchell co lại, và khi bắt đầu gột như điên cái mảng ố bằng chiếc khăn ăn, miệng xin lỗi rối rít, nỗi phiền toái của chuyển thành vui thú miễn cưỡng, nhưng khi với người bồi bàn lảng vảng quanh đó để mang cho ly soda to tướng, Mitchell thể nào chịu nổi. "Đừng có mà đưa cho ấy thứ gì khác để đổ vào người tôi." cảnh cáo. "Thay vào đó hãy mang cho chúng tôi cái khăn."

      đổ thứ thức uống đó vào người trước khi mắt kịp điều chỉnh với bóng tối bên trong phòng, và nâng tầm mắt của mình qua khỏi ngực kể từ lúc ấy, vì thế biết thực trông như thế nào ngoại trừ chiều cao khoảng 6 feet của , và mái tóc dài, đỏ sẫm rất dày, ẩm ướt, xoăn thành từng lọn dày. Ngoài ra, tất cả những gì có thể tả được từ ưu thế nhìn từ cao xuống thời của mình là đôi lông mày và lông mi của đồng màu với mái tóc. cúi đầu xuống và ngắm nghía đôi lông mi của . " ai dạy cách câu. "Vô cùng cám ơn, nhưng ," à?"

      Cuối cùng Kate cũng nhận thấy hề tức giận, nhưng nỗi khuây khỏa của lại chuyển thành ngượng ngùng.

      "Tôi sợ rằng cái áo của bị hỏng rồi," khi tay phải nhận lấy chiếc khăn từ người bồi bàn và bối rối đặt những ngón tay trái của mình chạm vào nút áo sơ mi và làn da trần ngực . "Tôi thử thấm vết bẩn ra khỏi áo càng nhiều càng tốt."

      "Kế hoạch này nghe hay hơn là cứ cố tạt cái thứ đó vào tôi."

      "Tôi thể nào cảm thấy có gì tồi tệ hơn chuyện này." Giọng thốt lên nghèn nghẹt.

      "Có, có." Mitchell đáp lại, nhưng chú ý của hướng về tiêu đề cuốn sách mà vừa đánh rơi, cố đọc ngược.

      "Tôi làm sao?"

      "Tôi định để cho bọn nhóc gửi đến cho ly Bloody Mary đó." trả lời ngay trước khi đọc ra cái tiêu đề cuốn sách là "Đối phó với nỗi đau."

      Sửng sốt, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, và trong chớp mắt, Mitchell hiểu đích xác tại sao ba ông lỏi kia biến thành những gã ngốc trước . Mái tóc hung sáng quăn thành lọn bao quanh khuôn mặt chút son phấn, gây ấn tượng với hai gò má cao, làn da trắng ngà và cái cằm vuông xinh có vết chẻ đầy hấp dẫn. Sống mũi thẳng tắp, khuôn miệng mềm mại và rộng, nhưng chính đôi mắt mới khiến cho ngay tức khắc bị mê hoặc:
      Dưới đôi lông mày đỏ sậm duyên dáng và hàng mi dày cong vút, sở hữu đôi mắt màu xanh huyền hoặc của những chiếc lá còn đẫm hơi sương. Muộn màng, Mitchell nhận thấy đôi mắt ấy tràn đầy những giọt nước mắt lấp lánh, và cảm thấy nỗi dằn vặt hối tiếc ngớ ngẩn, bất thần dâng lên trong lòng mình vì góp phần gây ra cho .

      "Đương nhiên tôi muốn trả tiền chiếc áo cho ." bước lùi lại và quay .

      "Tôi mong đợi ít hơn từ ai đó với các nguyên tắc cao cả của ." Mitchell nhàng, quan sát vắt chiếc khăn lên mặt quầy và với lấy cái túi vải của mình. để ý đeo nhẫn bàn tay trái.

      Kate nghe giọng đùa cợt và thể tin nổi ta trở nên tốt bụng đến thế. Hoặc là đẹp trai cách khó tin đến thế. Quay lưng về phía , nhét cuốn sách vào túi và mò mẫm tìm trong đó cái bút. "Tôi phải viết số tiền bao nhiêu vào tấm séc đây?"

      Mitchell ngập ngừng, thâm tâm bận đánh giá và quan sát nhanh: Island Club là khách sạn vô cùng tốn kém, đắt đỏ, nhưng chiếc đồng hồ đeo tay và chiếc nhẫn tay phải của lại rẻ tiền, và cái túi vải chỉ in tên hiệu sách chứ phải là logo của hãng thiết kế sang trọng. Điều đó nghĩa là có thể ở đây với ai đó trả toàn bộ những chi phí của . Với vẻ bề ngoài ấn tượng, chắc chắn những gã đàn ông giàu có phải xếp thành hàng để được quyền đưa đến những nơi tốt nhất và cùng vui thú... nhưng bộ áo tắm mà mặc lại hơi quá khiêm tốn so với "vui thú". Ngoài ra, có cái gì đó yếu đuối và dễ bị tổn thương ở này, thậm chí còn hơi... nghiêm nghị?

      Khi thấy trả lời, Kate ngó quanh quất và nhìn dò hỏi.

      "Chiếc áo này vô cùng đắt," tỏ ra nghiêm trọng, nhưng nụ cười ranh mãnh ra khóe miệng. "Nếu tôi là , tôi mời ăn tối thay vào đó."

      Katie bật cười, tự dưng cảm thấy nỗi buồn đau đeo đẳng suốt cả gần hai tuần qua lùi ra xa. "Áo sơ mi của đắt tiền thế ư?"

      gật đầu vẻ hối tiếc vờ vịt. "Tôi e là thế. Mời tôi ăn tối là lựa chọn sáng suốt nhất về mặt tài chính của , tin tôi ."

      "Sau việc mà tôi vừa làm với , lại muốn ăn tối cùng tôi?" Kate hỏi, hơi có đôi chút khó tin.

      "Đúng thế, nhưng chỉ quanh quanh với đồ ăn đặc thôi. bất kỳ thứ thức lỏng nào trong tầm tay với của ."
      thể nào giữ nổi khuôn mặt nghiêm trang, Kate cúi đầu, đôi vai rung lên vì cười trước giọng tỉnh bơ của .

      "Tôi hiểu rằng sẵn sàng thanh toán món nợ của mình – chúng ta chuyện vào tám giờ tối nay chứ?" Mitchell êm ái hỏi, ước gì thấy được vẻ mặt của .

      lưỡng lự đôi chút, rồi gật đầu và cuối cùng ngước lên nhìn . Cái nhìn chăm chú của Mitchell rơi từ đôi mắt xuống đến nụ cười rộng mở, và trái tim lỡ mất nhịp. Khi mỉm cười, khuôn miệng lãng mạn, mời gọi nhất mà từng thấy.

      "Tôi là Kate Donovan." lên tiếng, cái miệng xinh xắn mỉm cười thân thiện khi chìa tay ra.

      Cái bắt tay cũng đẹp, Mitchell dứt khoát nghĩ thế khi những ngón tay dài trượt ngang qua lòng bàn tay và siết chặt. "Mitchell Wyatt," đáp.

      Tâm trí Katie quay về với thực tại. Evan đặt chỗ trước cho cả hai người buổi tối nay ở Voyages, nhà hàng ốp toàn kính rất đẹp ở bên bờ biển. "Vậy gặp nhau ở Nhà hàng Voyages vào lúc tám giờ nhé,"

      "Hay gặp trước khách sạn . Tôi nhớ có nhà hàng khác nữa."

      Nỗi lo lắng mơ hồ lướt qua trong tâm trí Kate, nhưng bận rộn với chiếc áo sơ mi hỏng của ; khuôn mặt đẹp trai, rám nắng; và đột nhiên nhận ra rằng tất cả mọi người trong nhà hàng này đều nhìn vào họ và lắng nghe họ chuyện với nhau. "Thôi được." đáp, và thu hết những món đồ của mình lại. Thay vì bước ra ngoài hiên và ngang qua bàn đám nhóc, Katie lại quay người tiến thẳng đến lối cửa sau, nơi có thể tắt ngang qua bãi cát về căn biệt thự mà ở. được nửa đường, liếc nhanh qua vai, và khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc chiếc sơ mi ố vệt đỏ lớn ngay vạt trước, cho là rời nhà hàng theo lối cửa trước. tự hỏi hơi chút tội lỗi rằng kiểu đùa cợt nào mà phải chịu đựng từ đám nhóc ngồi ở hiên khi ngang qua chúng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :