1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa - Ichikama Takuji (thiếu 11-12)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        24


      Những ngày còn lại trôi qua nhanh hơn tôi tưởng.

      Mio dạy Yuji nấu ăn, còn tôi laị ngồi luyện chữ vào buổi tối. mỗi lần chợ về, chúng tôi lại rẽ vào công viên số 17 – nơi còn thầy Nombre và con Pooh (trong lúc tôi ốm liệt giường vì sốt cao, thầy được chuyển đến trung tâm khác ở rất xa), sau bữa tối, cả nhà lại dạo dọc con kênh dẫn nước.

      Tranh thủ những lúc Yuji để ý, tôi và Mio lén hôn nhau.

      Chương trình dự báo thời tiết tivi thông báo mùa mưa sắp kết thúc. Sáng nay, khi trời còn chưa tỏ, cơn mưa to kèm theo sấm chớp ập xuống, đây cũng là cơn mưa báo hiệu mùa mưa sắp hết.

      Còn hai ngày nữa.

      Yuji mải ăn sang nên để ý đến tivi.

      Tôi nhìn Mio.

      Nàng lắc đầu, mặt như muốn khóc.

      (Xin mùa mưa đừng kết thúc…)

      Yuji tiếp tục ăn mà biết chuyện sắp xảy ra.

      Đêm hôm đó, tôi và Mio làm tình.

      Sau khi chắc chắn nghe tiếng khò khè của Yuji, Mio chui vào chăn của tôi.

      “Hồi xưa, chúng mình phải mất hơn sáu năm”.

      “Giờ chỉ có sáu tuần, nhanh ”.

      Ở đất nước này, có biết bao nhiêu cặp đôi chỉ mất có sáu ngày cho chuyện này. Tôi dò dẫm cởi bộ đồ ngủ bằng vải cotton người Mio. Nàng gồng người lên, để tôi thoải mái cởi đồ cho nàng.

      “Chồng có vẻ thành thạo nhỉ?”

      “Ơn trời, được tập luyện rất nhiều với em”.

      Tôi cởi đồ lót của nàng, vo tròn lại rồi vứt ra khỏi chăn cùng bộ đồ ngủ. Nàng cuống cuồng thò tay ra giấu đồ lót xuống dưới đồ ngủ. Khi ấy, tôi nhìn thấy bầu ngực của nàng khẽ đung đưa. Phát ra tôi nhìn, nàng bèn kéo chăn đến tận vai.

      “Chẳng hiểu tại sao nữa?” nàng . “Em cứ cảm thấy yên tâm, chỉ vì mặc quần áo. Cảm giác cứ hớ hênh thế nào ấy”.

      “Vậy à?”

      “Vâng. Chồng cũng cởi quần áo . Em thích mình em mặc gì đâu”.

      “Được rồi.”

      Tôi cởi đồ ngủ, quần lót, vo tròn lại ném ra ngoài chăn.

      “Thế này là chúng mình giống nhau rồi”.

      Chúng tôi nằm nghiêng, quay mặt vào nhau, rồi nhàng và chậm rãi, ôm ghì lấy cơ thể nhau.

      “Hmm…” nàng . “ Hóa ra là thế này”.

      “Ừ. Nhưng chỉ thế này đâu”.

      “Lo quá. biết em có theo kịp ?”

      ổn thôi. Ít ra ngày xưa em cũng ổn”.

      “Em cố gắng”.

      “ Phải cố sao?”

      “Đương nhiên rồi”.

      “Ừ”.

      Tuy nhiên, mọi chuyện ổn chút nào. Nàng phải rất cố gắng.

      “Em thấy đau”.

      ?”

      ”.

      “Nhưng mà…”

      “Hay tại đúng vị trí?”

      Tôi cố gắng tập trung vào điểm.

      , đúng đấy”.

      “Vậy sao nhỉ?”

      Nằm bên dưới, nàng nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi chống hai tay để đỡ lấy cơ thể mình rồi ngẫm nghĩ.

      “Có lẽ mọi thứ bị xóa sạch khi em rời khỏi nơi đây rồi lại quay trở lại”.

      “Xóa sạch?”

      “Giống như trò chơi điện tử ấy. Tất cả kinh nghiệm có đều trở thành con số ”.

      “Vậy ạ?”

      “Thế nên em mới nhớ gì cả, khinh nghiệm cũng ”, tôi .

      “Chắc là vậy rồi. Trước hết phải nạp những thông tin cần thiết, sau đó mới bắt đầu được”.

      “Nghĩa là em còn trong trắng?”

      “Đúng vậy”.

      Nàng hoang mang.

      Đương nhiên.

      Bà mẹ nào có con sáu tuổi chẳng hoang mang khi bỗng nhiên bị bảo: vẫn còn trong trắng.

      ổn thôi em”, tôi .

      “Em cứ để . Vì luyện tập nhiều rồi”.

      Câu của tôi khiến nét mặt nàng bớt căng thẳng hơn.

      “Phải rồi. Phải rồi”.

      Nàng nhắm mắt lại, thả lỏng toàn bộ cơ thể như thể muốn bảo nàng sẵn sàng tuân lệnh. Khi tôi từ từ tiến vào trong nàng, nàng ưỡn người, hướng cái cổ trắng ngần về phía tôi. Nàng hé môi, rên khe khẽ.

      “Em xin chồng. thôi, từ từ thôi…”

      Tuy nhiên, tôi có cảm giác mình làm được khéo như nàng mong đợi. Có vẻ như lần đầu của hai đứa cách đây mấy năm còn khả dĩ hơn. Hồi ấy, tôi quá mải mê nên chẳng còn tâm trí đâu mà giữ ý với nàng, chuyện kết thúc khi cả hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Còn lần này, chính vì có kinh nghiệm đâm ra lại giữ ý và rụt rè hơn. Kết quả là tôi khiến nàng phải chịu đau lâu hơn.

      Tôi nằm ngắm bộ ngực trắng để trần của Mio với cảm giác hoàn toàn thư thái. Đôi gò bồng đảo đẫm mồ hôi của nàng trông như cặp mèo sinh đôi mới chào đời.

      “Em rất cố gắng. Em tuyệt lắm”.

      Nghe tôi vậy, nàng mỉm cười, mắt vẫn nhắm nghiền.

      “Nếu em bảo được như vậy đâu có sao ?”

      đâu, em rất cố gắng mà”.

      “Cám ơn chồng”.

      ”.

      Hai chúng tôi, mặc gì, nằm cạnh nhau, ngắm nhìn trần nhà màu da cam.

      Chồng à, Mio .

      “Em rất vui”.

      “Thế hả?”

      “Sáu tuần qua tuyệt”.

      “Ừ”.

      “Chúng mình nhau”.

      “Ừ”.

      “Chúng mình nắm tay nhau, hôn nhau”.

      “Và làm cả chuyện ấy”.

      “Em còn được làm mẹ nữa”.

      Thế là đủ rồi nhỉ, nàng .

      “Em mong gì hơn”.

      “Ừ…”

      “Em may mắn vì gặp được hai bố con”.

      “Ừ…”

      Nàng nhàng đặt hai cánh tay lên ngực mình.

      “Em nghĩ thế này, tuy có vẻ hơi buồn cười”.

      Nàng nghiêng đầu sang nhìn tôi.

      “Hồi đầu, em ghen với vợ của chồng”.

      “Vợ của chính là em mà”.

      Nàng lắc đầu.

      “Em là em. mới ra đời cách đây sáu tuần”.

      “Ừ, hiểu rồi. hiểu cảm giác của em”.

      ấy hạnh phúc. ấy được bố con quí, nhưng đó phải là em, mà là người phụ nữ trong kí ức của hai bố con”.

      Vì vậy, nàng .

      “Em nỗ lực hết mình. Nỗ lực để trở thành người vợ tốt, được bố con ”.

      “Ừ. Và . Giống như lần đầu tiên em”.

      “Vậy ư?”

      “Tim lại xốn xang. lại gục ngã”.

      Trước người con mới ra đời là em.

      Mio nhìn tôi, mắt nàng sáng bừng lên. Rồi nàng mỉm cười ngượng ngùng, mặt rưng rưng muốn khóc.

      “Em thể nào chồng được”.

      Tôi vươn tay, kéo nàng lại gần. Mồ hôi khiến cả cơ thể nàng lạnh toát.

      cũng vậy. Chắc chắn chúng mình còn nhau thêm nhiều lần nữa. Chỉ cần gặp nhau là mình bị hút về nhau”.

      ngày nào đó, tại nơi nào đó?”

      “Ừ, nhất định ngày nào đó, tại nơi nào đó. Khi đấy, nhất định em phải cho ở bên cạnh em nhé. Ở bên em dễ chịu”.

      “Vâng”, nàng .

      “Em cũng rất thích được ở bên chồng”.

      Nàng dúi đầu vào cổ tôi.

      “Tư thế thích hợp nhất, chồng nhỉ?”

      Giọng của Mio khẽ dội vào xương bả vai của tôi.

      “Vì chúng mình là vợ chồng mà”, tôi .

      “Vâng”.

      Sắp rồi, nàng .

      “Sắp sang ngày mới rồi”.

      Nàng hỏi tôi có buồn ngủ , tôi trả lời là .

      “Với lại, mai là thứ Bảy, phải làm, vấn đề gì đâu”.

      “Vậy, em nằm thế này thêm chút nữa nhé?”

      “Ừ, chúng mình nằm thêm chút nữa”.

      “Cảm ơn chồng”.

      có gì”.


      25


      Ngày hôm sau vẫn đến, chẳng có gì thay đổi so với ngày hôm trước. Chỉ có điều hôm nay là ngày buồn đối với chúng tôi. Giống như ngày này cách đây năm.

      phải chương nào cũng ngập tràn niềm vui. Vẫn có chương buồn. phần lớn những chương buồn đều dính dáng đến cảnh chia tay. Tôi chưa từng nghe câu chuyện nào có hội ngộ mà có chia ly.

      Mưa giăng như sương mù, lặng lẽ trút xuống mặt đất. Bầu trời nhuộm màu sữa trắng. Bầu trời trông nông choèn, chẳng có chút chiều sâu .

      Chúng tôi bộ vào rừng, tay cầm ô. xuất các vũng nước . Yuji lần lượt nhảy qua từng vũng.

      Xưởng rượu ở cửa rừng vẫn phát ra tiếng rên “gừ, gư, ga”. Chúng tôi tiến vào lối mòn đầy lá rụng ẩm ướt. cao, tán lá sồi và bồ đề thẫm nước mưa vươn ra che khuất cả bầu trời. Bên lề đường, cây me đất trổ hoa vàng li ti. Ánh nắng rọi thứ ánh sáng nhờ nhờ, ẩm ướt vào những giọt sương đọng đám rễ thông chồi lên khỏi mặt đất.

      Mưa rơi được đến chỗ chúng tôi vì vướng lá cây. Tôi cất ô, nắm tay Mio và Yuji bước .

      “Em muốn xem lại hoa ngọc trâm”, Mio .

      “Sắp đến nơi rồi. ngay phía trước thôi”.

      Nhưng khi chúng tôi đến nơi thấy hoa ở đó nữa. Chỉ còn những chiếc lá to, tuyệt đẹp đung đưa dưới mưa.

      “Hình như hết mùa rồi”.

      “Vâng, hình như vậy”.

      Chúng tôi bộ ra đến tận bìa rừng. Đường hơi dốc. hết dốc cũng là hết cánh rừng.

      Mio chậm lại để ngắm Yuji.

      “Gì thế mẹ?”

      Thằng bé hỏi khi nhận ra ánh mắt mẹ nhìn mình.

      “Mẹ…”

      “Dạ?”

      Tuy nhiên, Mio gì thêm nữa.

      “Gì ạ?”

      Yuji ngẩng đầu lên nhìn mẹ, nét mặt có vẻ phân vân biết nên mừng hay lo.

      “Mẹ…”

      Mãi Mio mới được tiếp.

      “Mẹ sắp phải tạm biệt con rồi”.

      Mặt Yuji biến sắc. Đôi môi khép hờ của thằng bé khẽ rưng rưng. Thằng bé nhìn mẹ lúc lâu.

      “Sắp là bao giờ ạ?” Yuji hỏi, mắt vẫn nhìn xuống nền đất ẩm ướt.

      Mio lắc đầu.

      “Mẹ cũng biết nữa”.

      “Mẹ là người quyết định cơ mà? Mẹ nhớ ra rồi phải ?”

      “Mẹ chưa nhớ ra đâu. Bố kể lại cho mẹ thôi”.

      Yuji làu bàu, mặt vẫn cứ cuối gằm xuống.

      “Tại mẹ bảo bố kể”.

      “Thế hả?”

      “Ừ”.

      Đến đó cả hai cùng im lặng.

      Hai mẹ con nắm tay nhau, thong thả tiếp. Tôi thấy hai mẹ con giống như hai người đầu tiên, hoặc hai người cuối cùng còn sót lại của thế giới. ai thay thế được hai người. Họ bên nhau như thể cùng chung số phận.

      Tôi phía sau, lơ đãng ngắm hai mẹ con. Mio mặc chiếc váy dài màu trắng, bên khoác áo len mỏng màu hoa đào. Bộ này giống bộ nàng mặc hôm ấy. Yuji mặc chiếc quần soóc dài quá đầu gối, là áo phông dài tay màu vàng. Dưới cẳng chân khẳng khiu là đôi ủng cùng màu với màu áo. đôi ủng có hình con chó lông xù rất giống con Pooh. Đây là đôi ủng Mio mua cho Yuji. Thằng bé đôi ủng này kể cả hôm trời nắng to.

      “Mẹ ơi?”

      Cuối cùng, Yuji cũng lên tiếng. Giọng thằng bé rất giống Mio, tuy vực cao hơn khoảng 3 độ.

      “Mẹ ơi, con xin lỗi”, thằng bé .

      Mio đứng lại, cúi người xuống để nhìn thẳng được vào mắt Yuji.

      “Sao con lại xin lỗi?”

      Nàng vén mái tóc ướt vì mưa lên để ghé sát vào mặt cậu con trai .

      “Con làm gì xấu cả”.

      Yuji khẽ lắc đầu.

      “Con có làm”.

      Yuji thào nhưng lại lên giọng ở cuối câu. Như thể thằng bé cố kìm nén thứ gì đó dâng lên trong cổ họng.

      “Con rất ngoan. Đừng vậy”.

      Mio nhàng đặt tay lên má Yuji. Mũi Yuji ửng đỏ. Thằng bé liên tục chớp mắt.

      “Lỗi tại con mà?” giọng Yuji run run. “Tại con mà mẹ mới chết đúng ?”

      Mio ngẩng lên nhìn tôi.

      Tôi vội lắc đầu, rồi từ từ gật đầu.

      phải lỗi tại thằng bé đâu.

      Em cũng biết mà? Suy nghĩ của cũng giống như những gì em đọc trong cuốn tiểu thuyết. Yuji hoàn toàn vô tội như bông tuyết chưa chạm tới mặt đất.

      Mio gật đầu.

      Vâng, em biết. Em cũng nghĩ như chồng.

      Nàng nhìn vào mắt Yuji, .

      có chuyện ấy đâu”.

      Nàng nghiêm mặt lại, chưa bao giờ nàng làm như vậy.

      phải đâu”.

      đúng. Con biết”.

      Yuji dùng mu bàn tay xíu để lau những giọt nước mắt tuôn ra xối xả.

      “Chính các bác trong nhà kể cho con. Tại sinh ra con mà mẹ phải chết”.

      Yuji ngẩng đầu lên nhìn Mio. Hai má thằng bé đỏ ửng, đầm đìa nước mắt. Nó mở đôi môi màu đào thành hình chữ O rồi phản bác lại mẹ.

      “Thế mà con chẳng biết gì”.

      Thằng bé chớp chớp mắt.

      “Con biết. Nếu biết, con ngoan hơn”.

      Con xin lỗi.

      Yuji khịt mũi.

      “Con muốn xin lỗi mẹ từ lâu rồi. Mẹ ơi, con xin lỗi”.

      Con xin lỗi.

      “Con đừng xin lỗi”, Mio .

      “Con có lỗi. Con là cậu bé ngoan. Ngoan hơn bất kì cậu bé nào thế giới này”.

      Giọng của Mio mà nghe chẳng hề thấy giống. Giọng nàng lạc hẳn , run rẩy.

      “Nhưng mà”, Yuji khịt khịt mũi. “Nếu có con mẹ và Takkun có thể ở bên nhau phải ?”

      phải”.

      phải thế.

      Mio vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của Yuji.

      “Mẹ nghĩ, kể cả mẹ sinh Yuji mọi chuyện vẫn như vậy”.

      Yuji ngừng chớp mắt.

      “Hơn nữa, mẹ thể tưởng tượng ra cuộc đời có Yuji. Có con, lần đầu tiên mẹ mới cảm thấy được mình sống”.

      “Thế hả?”

      “Ừ. Nếu gặp con dù có sống năm mươi năm mẹ cũng cảm thấy đủ đầy thế này đâu”.

      ạ?”

      “Ừ. đấy. Đó chính là lý do bố mẹ gặp nhau. Bố mẹ gặp nhau để được gặp con”.

      “Gặp con?”

      “Ừ. Gặp con. Là chính con chứ phải ai khác. Hoàng tử quốc của mẹ ạ”.

      “Ai đấy ạ?”

      “Là người lúc nào cũng tịt mũi, hay nhặt nhạnh các thứ bỏ , có tật hỏi ‘thế hả?’ ”

      “Thế hả?”

      “Ừ. Đó là tài sản quý nhất của mẹ”.

      “Là con ạ?”

      “Ừ. Đúng rồi”.

      Mio xoa má Yuji.

      “Lớn lên con phải ngoan nhé”.

      Mio hôn lên má Yuji, nàng vén tóc Yuji lên để hôn tiếp vào trán thằng bé.

      “Tuy mẹ thể ở cùng con đến lúc con lớn nhưng mẹ cầu nguyện cho con. Để cuộc đời con lúc nào cũng tràn ngập tình thương”.

      “Mẹ cầu nguyện ở tinh cầu Lưu Trứ ạ?”

      “Ừ. Ở tinh cầu Lưu Trữ. Mẹ luôn nhớ đến hai bố con”.

      “Con cũng quên mẹ”.

      Yuji thào vào cổ Mio.

      “Con quên đâu. Kể cả khi Takkun lên tinh cầu Lưu Trứ, con vẫn nhớ Takkun để Takkun được gặp mẹ”.

      “Cảm ơn con. Mẹ cũng quên con. Con trai của mẹ”.

      Mẹ con.

      Mio lại siết chặt Yuji.

      “Cuộc đời mẹ tuy ngắn ngủi, nhưng nhờ có con mà mẹ có những tháng ngày hạnh phúc”.

      Cảm ơn con.

      “Con lo cho bố giúp mẹ nhé. Hãy thay mẹ, chăm sóc bố chu đáo”.

      “Vâng, con biết rồi ạ”.

      Sau đó, Mio dùng khăn mùi xoa lau nước mắt và mũi cho Yuji.

      “Mẹ chưa ngay đâu”, nàng .

      “Con sao”.

      Yuji gật đầu, hai mẹ con lại nắm tay nhau tiếp.

      Đến cuối cánh rừng, bầu trời ra.

      Yuji mải mê tìm vật báu. Vật báu của thằng bé là loại bánh răng có răng cưa hình xoắn ốc với vài chiếc răng bé xíu.

      Cơn mưa cứ đuổi theo chúng tôi như cái bóng.

      Mio dùng cả hai tay để vén mái tóc ướt sũng nước. vầng trán rộng mà tôi ngắm suốt từ hồi cấp III ra. Vài sợi tóc đen dính bết vào trán nàng.

      biết em như vậy với con có ổn ?” Mio .

      “Ổn. Nhờ vậy mà con mới tha thứ được cho bản thân đấy”.

      ngờ thằng bé lại nghĩ ngợi nhiều thế”.

      “Lỗi tại nhận ra. Lẽ ra nên an ủi con nhiều hơn”.

      phải lỗi tại chồng đâu”.

      Giọng nàng ráo hoảnh. Như thể muốn bảo tôi: Đâu cần em phải nhắc chồng điều đó.

      Tôi gật đầu, như trút được gánh nặng.

      Chúng tôi đứng trước bức tường đổ nát. Sau chúng tôi là cánh cửa gỗ có ghi số #5. Bên cạnh là thùng thư xiêu vẹo. Tất cả đều ướt sũng nước mưa nên trông cũ kỹ hơn mọi khi.

      “Chồng à”, Mio .

      “Ừ?”

      Giọng nàng khác mọi khi nên tôi vẫn trả lời giống như mọi khi.

      Nàng .

      “Hình như chúng mình sắp phải chia tay rồi”.

      Nàng như thể đến chiều chúng tôi gặp lại nhau.

      Nhưng .

      Nàng giơ tay phải lên cho tôi xem. Hai đốt ngón tay cùng biến mất. Chỉ còn lại vòng tròn lơ lửng, toàn bộ phần bên trong bỏ nơi khác. Tôi nhìn thấy cả cánh rừng phía sau qua các ngón tay trong suốt ấy.

      Công tắc trong lồng ngực tôi bật lên.

      Cạch!

      Có thể cảm nhận được van mở, kim áp kế bật lên.

      “Em có đau ?”

      Giọng tôi run run lo lắng.

      Mio kinh ngạc nhìn vào đầu ngón tay (đúng hơn là nơi từng có đầu ngón tay).

      “Em thấy đau. Chỉ thấy lạnh thôi”.

      “Nghĩa là đầu ngón tay vẫn còn?”

      “Vâng. Chắc chắn còn đâu đó”.

      “Em ?”

      “Em nghĩ vậy”.

      phải làm gì?”

      “Hãy nắm tay em”.

      Mio mỉm cười buồn bã.

      “Hãy nắm tay em đến giây cuối cùng”.

      hiểu rồi”.

      Tôi đưa bàn tay phải ra để nắm lấy bàn tay trái của Mio. Tôi siết mạnh.

      Như thể bằng cách ấy, tôi giữ được nàng ở lại.

      Mio cũng siết chặt bàn tay tôi bằng những ngón tay thon gầy.

      Ngón tay nàng run rẩy. Nàng sợ. Tôi cảm nhận được lo lắng tột độ của Mio. Nhưng nàng vẫn vờ như có chuyện gì xảy ra.

      Tôi tự an ủi.

      Mình phải kiên cường.

      Kiên cường vì nàng.

      sao đâu em”, tôi . “Có đây rồi”.

      Mio gật đầu, mặt nàng tái xanh.

      Chúng tôi cầm tay nhau, hai trái tim hòa vào làm cùng vượt qua trận bão lớn đầu tiên.

      Giây phút thanh bình hiếm hoi cuối cùng cũng đến.

      “Chồng à”, nàng . “Chồng chăm sóc Yuji nhé”.

      “Ừ”.

      “Hãy con bằng cả phần của em nữa”.

      “Ừ”.

      Nhưng giọng nàng đột ngột bị ngắt quãng. Nàng mím chặt môi. Chiếc răng khểnh lộ ra qua làn môi mỏng.

      Nàng nhắm mắt, nước mắt tuôn thành dòng.

      “Đau xót quá”, nàng .

      “Em muốn chút nào. Em muốn ở lại đây. Em muốn được nhìn thấy Yuji lớn lên. Em muốn được ở bên chồng mãi mãi”.

      Nàng thở dài rồi ngẩng lên.

      được. Em vậy là làm khó cho chồng rồi”.

      sao. Em cứ những gì em nghĩ”.

      Nàng nhắm mắt, khẽ lắc đầu.

      được rồi. Em được nữa. Chồng , chuyện với em ”.

      …”

      Tâm tư chất chứa trong lòng tôi bấy lâu được dịp bật ra

      muốn làm cho em hạnh phúc”.

      Tôi dồn lực vào bàn tay nắm tay của Mio. Nàng cũng đáp lại bằng cách siết chặt tay tôi.

      muốn đưa em xem phim. Muốn hai đứa lên tầng thượng ngắm cảnh đêm. Muốn cùng nhau uống rượu. Giống như cặp vợ chồng bình thường. muốn chúng mình có cuộc sống bình thường”.

      Nhưng đó là điều thể.

      Mio kết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại thị trấn bé này. Chúng tôi có thể đến thế giới rộng lớn hơn, nhưng cả hai đều muốn xa thị trấn, muốn ở lại cùng góp nhặt những niềm vui nho , chẳng đáng kể gì dưới mắt người đời.

      Chẳng hạn như niềm vui có được bức chân dung trong chiếc khung giá rẻ.

      xin lỗi”, tôi .

      Nàng nhìn tôi, mắt đẫm lệ, miệng cố gượng cười.

      “Tại sao?”

      Nước mắt khiến giọng nàng nghẹn lại.

      “Sao đàn ông con trai nhà mình lúc nào cũng xin lỗi?”

      Làn môi nhợt nhạt của nàng run rẩy.

      “Em hạnh phúc lắm. Em cần gì cả. Chỉ cần được ở bên chồng thôi”.

      Chồng biết ? Đó là điều hạnh phúc nhất thế gian này.

      “Thế hả?”

      “Vâng”.

      “Chồng hãy tự tin lên. Chồng tuyệt lắm”.

      “Mỗi em với thế”.

      “Đâu có”.

      mà. Em khác người. Sở thích của em quá tệ”.

      Nàng gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

      “Em bảo này”, nàng . “Em có làm cho chồng hạnh phúc ?”

      “Có. Đối với , thế là quá đủ. Nguyên việc em đồng ý lấy cũng đủ khiến hạnh phúc rồi”.

      “Thế ư?”

      “Ừ”.

      Tiếp theo, từ bàn tay đến khuỷu tay của Mio biến mất. Thời gian còn lại rất ít.

      “Chồng nhớ giữ gìn sức khỏe”, nàng .

      Đôi mắt to thẫm đầy nước mắt, viền mắt chuyển sang màu hoa đào.

      “Em chỉ lo mỗi chuyện ấy”.

      chú ý. cố gắng để khỏe hơn, dù chỉ chút”.

      “Cố lên chồng nhé”.

      “Ừ”.

      “Chồng chỉ vất vả hơn người thường chút xíu thôi. Nếu cố gắng, nhất định chồng tiến được xa hơn”.

      Ừ, em đúng đấy.

      Người nàng run bần bật. Tôi cảm thấy chống chếnh trong các ngón tay của nàng.

      Nửa bên người phải của nàng biến mất.

      Mio cố với tôi.

      “Ở bên chồng rất dễ chịu… Nếu có thể, em muốn được ở bên chồng mãi mãi”.

      “Ừ”.

      “Em chồng. Em rất chồng. Em may mắn vì được làm vợ của chồng…”

      cũng thế. cũng…”

      Nàng mỉm cười.

      Nụ cười chỉ còn nửa.

      “Cảm ơn chồng…”

      ngày nào đó chúng mình gặp lại nhau…

      Lời của nàng tan vào cõi hư .

      Tôi nhìn xuống bàn tay phải của mình. Chỗ ấy chỉ còn lại làn sương màu hoa đào rất giống với nửa người của nàng. cơn gió thổi tới khiến làn sương biến mất.

      Chỉ còn lại mùi hương của nàng.

      Mùi hương ấy.

      Thứ ngôn ngữ thân mật nàng dành riêng cho tôi.

      Thứ ngôn ngữ có hai thế giới.

      “Mio”, nàng . “Đó là tên em?”

      Ừ.

      Đó là tên em.

      Tên của người vợ duy nhất đời này.

      Tạm biệt nhé, Mio.

      Yuji chạy lại, thở hổn hển.

      “Nhìn con này!”

      Trong tay thằng bé là bánh xích răng cưa nho .

      “Con giỏi chưa! Con tặng cho mẹ. Mẹ đâu rồi ạ?”

      Tôi được câu nào, cố gượng cười để ngăn những giọt nước mắt và gật đầu trả lời thằng bé.

      “Mẹ ở đâu ạ? Chỉ cho con ?”

      Thấy tôi chịu mở miệng, Yuji liền chạy tìm.

      “Mẹ ơi? Mẹ ở đâu?”

      “Mẹ ơi, con tìm được vật báu rồi này. Con tặng mẹ đấy.”

      “Mẹ ơi, mẹ ở đâu?”

      Mẹ ơi?

      Mẹ ơi?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      26


      Hai hôm sau ngày Mio ra , mùa mưa kết thúc. Có vẻ như nàng ra khá vội vã.

      Cuộc sống chỉ có hai bố con lại bắt đầu.

      Trong nhà, đâu đâu cũng vương vấn kỷ niệm về Mio. Kỷ niềm về người con đến trong sáu tuần lễ.

      “Thế còn chồng?” nàng hỏi. “Chồng có hạnh phúc ? Em có làm chồng hạnh phúc ?”

      Mỗi lần nhớ đến câu đó, tôi lại gọi nàng, lúc này hẳn tinh cầu xa xôi.

      Em luôn hỏi như thế. Rằng em có làm hạnh phúc ? Em biết là chỉ cần có người vợ nghĩ cho người chồng như vậy cũng đủ khiến người chồng thấy hạnh phúc rồi.

      “Chồng cố gắng. Phục chồng quá.” Câu cửa miệng của em đấy.

      rất buồn vì thể nghe em với như vậy nữa. Chừng nào còn có em động viên, còn cố gắng. Thậm chí còn được tên lửa lên tận sao Diêm Vương kia. Dù em chớp chớp mắt bảo được giỡn.

      Hai bố con tôi rất cố gắng. Yuji trở thành người bạn đồng hành tin cậy hơn hẳn, cùng lúc thằng bé cũng người lớn hơn.

      Thay vì nằm ngửa, hai tay luôn ở trong tư thế “muôn năm” như trước bây giờ, Yuji biết nằm sấp, tay chuyển sang tư thế chào cờ. thằng bé nhấc khuỷu tay phải lên, áp đầu ngón tay vào thái dương. Tư thế này trông có vẻ thoải mái lắm nhưng Yuji lại ngủ rất ngon. Chẳng hiểu thằng bé bày tỏ kính trọng với ai suốt cả đêm như thế.

      Buổi sáng, việc đầu tiên sau khi thức dậy của Yuji là đến chào bức ảnh đặt trước tủ quần áo. Ảnh chụp hôm ở vườn thực vật. Yuji đứng giữa, tôi và Mio đứng hai bên. Cả ba chúng tôi mỉm cười hạnh phúc với khóm hoa bách nhật trắng muốt sau lưng. Ánh mắt ai cũng rạng ngời như thể nhìn vào thế giới tuyệt đẹp chưa ai từng thấy. Yuji rất chăm chỉ tưới nước cho chậu “công chúa Kaguya”, chưa kể thỉnh thoảng thằng bé còn giúp tôi đổ rác.

      Hai bố con thay quần áo hàng ngày. Lúc ăn, hai bố con rất cẩn thận để dây thức ăn ra ngoài. Tôi cũng nhớ giũ thẳng quần áo trước khi phơi.

      Tối đến, tôi luyện chữ và tiếp tục với cuốn tiểu thuyết. Trước khi ngủ, tôi đọc truyện Jim Button cho Yuji. Cuối tuần, hai bố con vào rừng nhặt bu- lông ở nhà máy bỏ hoang.

      Hàng ngày, tôi vẫn đạp xe đến chỗ làm, vẫn nhìn những mẩu giấy nhớ gửi cho chính mình để hoàn thành công việc ngày hôm đó. Nagase còn những cử chỉ khó hiểu nữa. Tôi nhớ mặc vest đúng mùa. Nhớ cắt tóc hàng tháng. Ông giám đốc vẫn ngủ gật bên bàn làm việc.

      Bây giờ thể phân biệt được ông ấy với con St. Bernard nữa rồi.

      Cứ như vậy, chúng tôi dần dần trôi tới nơi xa xôi, tách hẳn “ngày hôm ấy”.

      Mio vẫn đồng hành với chúng tôi. Nàng vẫn ở bên cạnh tôi, bên cạnh Yuji.

      Mỗi khi luyện chữ, tôi cảm thấy như nàng ở đằng sau tôi. Tôi ngửi thấy mùi hương của nàng, thậm chí còn nghe được giọng nàng.

      “Chồng à”.

      Mỗi lần như thế, tôi lại ngoảnh lại.

      Buổi tối, trước khi ngủ, tôi lại cảm nhận được hơi ấm của nàng ở kế bên. Cảm giác như nàng dụi đầu vào cổ tôi, khúc khích cười và hỏi: Đây là tư thế thích hợp nhất phải ?

      có những thanh của mùa thu.

      Tiếng của sâu bướm, tiếng thào của hoa cỏ đung đưa trong gió.

      “Công chúa Kaguya” trổ những bông hoa vàng duyên dáng, tỏa hương thơm ngọt ngào.

      “Đây là mẹ”, Yuji . “Mùi hương này là của mẹ mà”.

      “Ừ nhỉ”.

      Nàng luôn ở bên chúng tôi, bất kể lúc nào.


        27


      Hai bố con đạp xe đến ga tàu điện, đầu là bầu trời thu trong xanh vời vợi. Từ đó, chúng tôi lên tàu thăm thầy Nombre ở thị trấn sát bờ biển cách đây hai tiếng tàu.

      Đó cũng là ước nguyện của Mio. Nàng lúc nào cũng lo cho thầy Nombre.

      mình thầy có buồn ?

      Có gì bất tiện ?

      Nàng từng bảo muốn mình thăm thầy nhưng sức khỏe của thầy tốt nên kế hoạch đổ bể.

      Trước khi ra , nàng dặn tôi “Chồng thăm thầy giúp em nhé”. Bản thân tôi cũng muốn gặp thầy. Có bao nhiêu chuyện tôi muốn kể với thầy, về Mio, về con Pooh, về cuốn tiểu thuyết tôi viết.

      Tôi quyết định thăm. Tuy nhiên, vừa quyết định xong mạch của tôi tăng thêm hai mươi.

      hết sảy!

      bồn chồn, đứng ngồi yên của phi hành gia trước chuyến bay đến sao Diêm Vương là tâm trạng của tôi lúc này.

      Đến ga tàu điện, điều đầu tiên khiến tôi sửng sốt là cái máy bán vé tự động. Cái máy này tiến hóa vượt bậc trong suốt mười năm qua. Số lượng nút bấm tăng lên gấp đôi. Có màn hình tinh thể lỏng, nếu làm đúng theo trình tự có phần hơi phức tạp khó lòng mua nổi vé cho trẻ con. Cái máy nhả ra cái vé tàu mỏng dẹt như đồ chơi. Hình như tôi phải nhét vé này vào khe ở cửa soát vé tự động.

      Tôi biết đến tồn tại của cửa soát vé tự động qua tivi. Tuy nhiên, lúc đến đứng trước cái cửa này, tôi trở nên căng thẳng quá mức cần thiết. Sau lần đối mặt với cái cửa xoay của khách sạn, đây là lần đầu tiên tôi bị căng thẳng đến vậy.

      Cuối cùng tôi cũng vượt được qua cửa soát vé. Tôi phải tiêu tốn khá nhiều năng lượng cho vụ này.

      Tôi với Yuji.

      “Bố con mình tàu thường”.

      tàu nhanh nhanh hơn chứ”.

      , tàu nhanh ổn. Rất lâu tàu mới dừng ở ga”.

      “Lâu sao ạ?”

      “Chẳng sao cả. Nhưng nhỡ bị làm sao rất nguy hiểm”.

      “Thế hả?”

      “Ừ”.

      Tàu thường dừng lại ở hơn bốn mươi ga.

      Chạy, dừng…phù… con tàu phát ra thanh như tiếng thở dài rồi lại xình xịch tiếp. Chu trình này lặp lại bốn mươi lần.

      Như cuộc đời con người.

      Phù…

      Tàu đến, chúng tôi lên tàu.

      Đúng như lường trước, hai chân tôi run lẩy bẩy. Tôi nắm chặt tay Yuji.

      “Takkun ơi!” Yuji gọi.

      “Gì thế?”

      “Tay Takkun đầy mồ hôi”.

      Chẳng cần tôi cũng biết đấy là mồ hôi lạnh.

      Cửa đóng, đoàn tàu chuyển bánh là lập tức tôi nghe thấy tiếng “cạch”. Thứ thanh quen thuộc. Phát ra ở giữa ngực và dạ dày.

      Tôi vội lấy lọ tinh dầu đàn hương, giọt vào khăn mùi xoa. Tôi dưa khăn lên bịt miệng. Mùi đàn hương ngọt ngào lan tỏa trong khoang mũi. Van mở nhưng chất hóa học tiết ra vẫn giữ ở mức tối thiểu.

      Tôi đứng ở ngay cạnh cửa lên xuống, cố gắng tập trung nhìn cảnh vật bên ngoài.

      “Ngồi thôi, Takkun. Tàu vắng tanh à”.

      , đứng tốt hơn”.

      “Thế hả?”

      “Ừ. Đứng thế này thoải mái hơn”.

      “Thế mệt lắm”.

      “Ừ, mệt lắm”.

      Tôi quyết định đếm số xe ô tô chạy dọc con đường men theo đường ray. Trước mắt, tôi phải làm gì đó để quên việc tàu.

      , hai, ba, bốn…”

      “Gì thế ạ?”

      “Bố đếm ô tô”.

      “Hay đấy. Con đếm cùng”.

      “Được thôi”.

      Phải rồi, đây trò chơi. Tôi coi đây là trò chơi chứ phải cách để tôi quên việc mình tàu. Thế là trong đầu tôi cứ ra câu “đây trò chơi.” Dù trò này chẳng có gì là vui,

      Lát sau, những chiếc xe bị ngắt quãng bởi cảnh đồng ruộng bát ngàn. Tỉ lệ nghịch với số lượng xe ô tô là lượng chất hóa học tiết ra bắt đầu tăng lên. Tôi hít vào sâu rồi từ từ thở ra.

      Tôi tru miệng kêu “pụ pụ pụ”.

      Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.

      “Cái gì thế ạ?”

      Pụ!

      “Đấy là cái gì?”

      “Kêu pụ pụ thế này giữ được bình tĩnh”.

      “Thế hả?”

      “Con làm thử ”.

      Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.

      Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.

      “Con bảo!” Yuji . “Mọi người nhìn đấy”.

      “Tại con đáng quá”.

      “Đâu có”.

      “Thế à”.

      “Mình hát ”.

      “Hát?”

      “Bài hát của mẹ. Bài mẹ dạy ý”.

      “Đúng rồi! Bài mẹ dạy”.

      “Cả hai cùng hát nhé?”

      “Ừ. Cùng hát nào.”

      “Hát bé thôi. Giọng Takkun to lắm”.

      “Được rồi”.

                chú voi


                Chơi đùa mạng nhện


                Vui quá bèn


                Gọi thêm chú nữa đến


      Cứ như vậy tôi vượt qua được cả chặng đường dài. Tôi ngửi mùi dầu đàn hương, đếm số xe ô tô, kêu pụ pụ và hát cùng Yuji. tôi phải xuống tàu ba lần để lấy lại bình tĩnh. Yuji phàn nàn gì, chỉ im lặng theo tôi.

      Sao Diêm Vương ở xa hơn tôi tưởng.

      Phù…

      Bệnh viện nằm lưng chừng quả núi, hướng mặt ra phía biển. Đó là tòa nhà sáu tầng, nom có vẻ giản dị và sạch .

      Tôi hỏi lễ tân số phòng của thầy Nombre. Phòng ở cuối hành làng tầng ba. Chúng tôi cầu thang bộ lên tầng ba.

      “Có thang máy mà”.

      “Ừ. Nhưng bố thích thang bộ hơn”.

      “Tại sao?”

      “Vì biết thang máy đưa mình đâu”.

      “Thế hả?”

      “Thang máy có cửa sổ, cửa ra vào lại đóng kín nên chẳng biết thang máy đưa mình đâu. Nhỡ bị đưa lên tận Sao Hỏa sao”.

      “Ồ?”

      “Thang máy là phương tiện tệ nhất đấy”.

      “Buồn cười ”.

      Thầy Nombre ở trong phòng. Thầy ngồi đọc sách chiếc giường cạnh cửa sổ trong căn phòng dành cho bốn người. thấy bóng dáng của ba người còn lại đâu.

      “Chào thầy”.

      Nghe thấy tiếng tôi, thầy liền rời mắt khỏi quyển sách.

      Thầy khẽ rên “ồ, ồ” rồi gật đầu mạnh.

      “Hai bố con đến đấy à”.

      “Vâng, cháu đến đây ạ”.

      Yuji .

      Thầy Nombre đặt quyển sách xuống chiếc bàn cạnh giường rồi xoay người để hạ chân xuống sàn.

      “Lên tầng thượng chuyện ”. Thầy bảo. “ Chỗ đấy là tuyệt nhất. Ngắm cảnh rất đẹp”.

      Thầy thận trọng đứng dậy, với tay lấy cây ba- toong dựng cạnh giường.

      thôi”.

      Thầy hơi kéo lê bàn trái, trước dẫn đường cho hai bố con.

      Thầy ngoảnh lại:

      “Nhờ luyện tập phục hồi chức năng đấy”.

      Thầy bảo:

      “Giờ tôi được bằng chính đôi chân của mình rồi”.

      Sắc mặt thầy rất tốt, giọng cũng sang sảng.

      “Có vẻ thầy khỏe hơn”.

      “Ừ. Hồi xưa tệ hơn bây giờ nhiều. Giờ khỏe như vâm”.

      “Vâng”.

      Thầy Nombre và Yuji thang máy, còn tôi vẫn nhất quyết thang bộ. Vừa mở cánh cửa thông ra sân thượng, cả khoảng xanh bao la đập vào mắt tôi. Thầy Nombre và Yuji nhìn tôi cười.

      “Chậm quá”.

      “Tại bố muốn bị lên sao Hỏa”.

      “Buồn cười ”.

      Toàn bộ mặt sân thượng được lót cỏ nhân tạo cùng rất nhiều ghế băng. Cụ ông, cụ bà và những người có vẻ là người thân của các cụ ngồi ngắm biển và chuyện trò rầm rì.

      “Cảnh đẹp quá”.

      “Đẹp !”

      “Mấy năm rồi em mới nhìn thấy biển. Còn Yuji chắc là lần đầu tiên?”

      “Biển mới lần đầu ạ”.

      “Ừ, đây là biển đấy”.

      “Con thấy hơi sợ”.

      “Ừ. Tại đây là biển mà”.

      nền trời xanh lên những vầng mây ti tích. Mây trôi về phía trời trông như bầy chim đổ về phương Nam. Gió biển se lạnh khiến mái tóc màu mật ong của Yuji bay bay.

      “Mio rồi hả?”

      Tôi gật đầu trước câu hỏi của thầy Nombre. Chắc Mio viết điều đó trong bức thư gửi cho thầy.

      “Em cả thấy mọi chuyện vừa xảy ra trong tích tắc”.

      “Đến cùng cơn mưa, ra cũng cùng cơn mưa…”

      Giống như hoa cẩm tú cầu.

      Ừ, thầy Nombre thào.

      “Nhưng em lại được thêm lần nữa”.

      Ừ ừ, thầy Nombre gật đầu.

      “Tuy tình chỉ kéo dài sáu tuần nhưng em rất hạnh phúc”.

      Thầy Nombre ngẩng lên nhìn những vầng mây ti tích cao.

      “Aio này”.

      “Dạ?”

      đời này, liệu có mấy người may mắn gặp gỡ nhau như vậy nhỉ?”

      Thầy Nombre từ từ cúi mặt xuống, quay sang nhìn tôi mỉm cười. Con ngươi trong đôi mắt ngân ngấn nước của thầy ánh lên những tia ấm áp.

      “Gặp nhau là bị hút về phía nhau. Dù có gặp bao nhiêu lần nữa”.

      Ngón tay thầy run run chỉ về phía đường chân trời.

      “Giống như thế kia. Như bầu trời và biển cả nhất định hòa làm . Dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào”.

      Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm người duy nhất đó.

      (Tôi tìm đối tượng. Có ai ?)

      “Và các em gặp được nhau”.

      “Vâng ạ”.

      “Giống như biển cả”.

      “Và bầu trời?”

      Tôi kể lại tường tận cho thầy chuyện con Pooh.

      Cậu chàng đó, thầy sau khi nghe xong.

      “Giờ cậu ta được tự do rồi. Hồi xưa bị tù túng chắc cu cậu khó chịu lắm”.

      biết nó có sống tiếp được ?”

      sao đâu. Cu cậu mạnh mẽ lắm. Giờ này chắc thảnh thơi ở đâu đó rồi”.

      Hự, Yuji .

      Thầy Nombre nhìn xuống Yuji như muốn hỏi: Gì thế cháu.

      Hự.

      Yuji đáp lại với vẻ khoái chí.

      “Ông à”, thằng bé . “Con Pooh biết sủa đấy. Thế này này.”

      Hự?

      Yuji bắt chước tiếng con Pooh rất chuẩn. Tôi chịu. Tuy là gió nhưng nghe rất lạ, giống như tiếng ai đó bị siết cổ vậy.

      “Nó sủa như thế à?” thầy Nombre hỏi.

      “Vâng. Nó sủa như thế ạ”.

      “Khi rời khỏi nhà thầy, lần đầu tiên con Pooh sủa như vậy”.

      Thế mà tôi biết, thầy .

      “Cu cậu là tệ. Cứ im ỉm suốt bao lâu nay. Được lắm”.

      “Trông nó có vẻ buồn. Vì phải xa thầy và xa ngôi nhà đó”.

      “Tôi cũng buồn. Buồn vì phải xa nó”.

      Nhưng mà, thầy tiếp.

      “Chúng ta vẫn phải sống. Dù phải chia tay bao nhiêu lần, dù bị trôi dạt đến nơi nào nữa”.

      Thôi, trời lạnh rồi. Về phòng thôi.

      Về đến phòng, thầy Nombre lấy từ ngăn kéo bàn ra chiếc phong bì màu trắng.

      “Của cậu đấy”.

      Tôi đón phong bì từ tay thầy, lật mặt sau thấy có dòng chữ “Aio Mio”.

      “Hôm đó là ba ngày trước hôm Mio vào viện. ấy đưa cho tôi lúc gặp ở công viên. ấy muốn tôi trao lại cho cậu khi mùa mưa kết thúc năm sau đó”.

      Thầy Nombre ngồi xuống giường, dựng cái gối lên để dựa.

      “Tôi biết trong đó viết gì. Mio gì cả. Tôi cứ thấp thỏm suốt, giờ đưa được cho cậu là yên tâm rồi”.

      Tôi ngắm nghía chiếc phong bì rồi cho vào túi áo ngực của áo khoác.

      “Cám ơn thầy bấy lâu nay giữ nó giúp em”.

      “Ừ. Kể ra tôi hơi lo. Nhỡ đâu tôi ra khi chưa kịp trao cho cậu”.

      “Ôi thầy…”

      sao. Giờ tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi”.

      “Nhưng tại sao? Tại sao lại là bây giờ?”

      “Ánh mắt Mio lúc đấy như thể tiên liệu được điều gì đó. Chắc ấy nghĩ bây giờ là thời điểm tốt nhất để cậu đọc chăng?”

      “Vâng”.

      đến lúc phải về, hai bố con đứng dậy chào thầy Nombre.

      “Hai bố con em lại đến thăm thầy”.

      “Ừ. Gặp hai bố con vui lắm. Biết hai bố con đến, tôi lại thấy mong đến ngày mai”.

      “Em hiểu cảm giác đó”.

      Tôi nhắc lại câu “Em hiểu” và vẫy hai tay trước ngực để chào thầy.

      “Chào thầy nhé”.

      “Xin lỗi vì tiễn được hai bố con”.

      “Vâng”.

      Hai bố con giật lùi đến giữa phòng mới quay người lại để ra cửa. Thầy dõi theo cho đến khi chúng tôi ra hẳn khỏi phòng.

      “Chào ông nhé”.

      Thầy Nombre vẫy bàn tay run run đáp lại Yuji.

      “Takkun à”. Nàng gọi tôi.

      “Takkun ơi, chồng khỏe ? Sức khỏe chồng vẫn ổn chứ?”

      xe điện trở về nhà, tôi dứng bám vào tay vịn gần cửa tàu và đọc bức thư của Mio. Còn Yuji đếm số xe ô tô chạy dọc đường tàu.



      Takkun ơi, chồng khỏe ?

      Sức khỏe chồng vẫn ổn chứ?

      Ba ngày nữa là em nhập viện rồi, em quyết định viết bức thư này trong khi vẫn còn được tự do.

      Chồng làm. Khoảng tiếng nữa Yuji mẫu giáo về. Viết thư xong, em chợ mua đồ ăn tối, đường về em gặp thầy Nombre và gửi thầy bức thư này.

      Em dặn thầy trao lại cho chồng sau năm nữa, khi mùa mưa kết thúc.

      Em biết, lúc đó em còn ở bên chồng nữa.

      Linh hồn của em về lại tinh cầu Lưu Trữ chưa hả chồng?

      Chồng ngạc nhiên?

      Chồng biết em là có khả năng dự đoán tương lai à?

      Em đùa thôi.

      Em ngoan ngoãn, nghiêm túc nhưng cũng biết đùa đấy.

      Còn bây giờ, em kể cho chồng chuyện có .

      Có thể chồng còn ngạc nhiên hơn khi nghe chuyện này. Nhưng đây là chuyện trăm phần trăm. Chuyện xảy ra với em.

      Để chồng hiểu được toàn bộ câu chuyện, em xin phép bắt đầu từ câu chuyện của chúng mình năm hai mươi tuổi.

      Được chồng?

      Chồng hãy đọc nhé.

      Đầu tiên là bức thư của chồng.

      Giờ nghĩ lại đó là bức thư cuối cùng chồng gửi cho em.

      Vì lý do bất khả kháng, tớ e rằng thể viết thư cho cậu nữa, tạm biệt. Chồng viết cho em bằng nét bút mực đen như thế đó.

      Bức thư chỉ có ba dòng.

      Chuyện của chúng mình kết thúc ở đây sao?

      “Lý do bất khả kháng là gì?”

      Em đọc đọc lại bức thư ngắn ngủi của chồng. Lần nào đọc em cũng khóc.

      Việc duy nhất em có thể làm là tiếp tục viết thư cho chồng. Em nén lại mọi câu hỏi muốn bật ra khỏi cổ họng, giả vờ như biết đến cự tuyệt của chồng, tiếp tục viết thư và kể cho chồng những chuyện thường ngày.

      công việc đơn độc như thể cố với sao trời vậy.

      Đọc đến đây, thế nào chồng cười ngơ ngác hỏi “ thế à?” cho mà xem. Còn em, em bị cuốn theo nụ cười ấy, để rồi cũng bật cười theo chồng.

      thể đau khổ thêm nữa, em quyết định đến chỗ chồng làm để gặp chồng.

      Em phải dốc hết can đảm.

      Những lời chồng với em hôm ấy.

      “Gặp lại được nhau vui nhỉ.” Và “ Lúc đấy cả hai đều có gia đình rồi.”

      Chồng nhớ ?

      Mặt đất dưới chân em như sụp xuống.

      Chồng cho rằng, tỏ ra lạnh nhạt với em như vậy em rời xa chồng phải ?

      Chồng chẳng hiểu gì cả.

      Em là người hiểu linh hoạt hơn chồng tưởng, lúc nào cũng suy nghĩ mọi việc cứng nhắc. Khi ai, em thể dễ dàng quên hay ghét bỏ người đó. Ông trời tạo ra em là người chỉ có thể lần trong đời. Vì vậy, em chỉ có thể sống và chồng thôi.

      Chắc chắn chồng phải có lý do nào đó.

      Điều này khiến em có thêm chút hy vọng.

      năm trôi qua, cuối cùng “ngày định mệnh” đó cũng đến.

      Đó là ngày mưa tháng sáu.

      Em đạp xe từ chỗ làm về nhà, đến đoạn gần nhà bị chiếc ô tô tông phải. Vụ tai nạn đến nỗi nghiêm trọng lắm. Xe đỗ, em bị ngã nhưng có vết thương ngoài nào.

      Em đứng dậy được vài bước ngất.

      Rất khó có thể miêu tả trình tự nhận thức của em trước và sau khi xảy ra việc. Em chỉ có thể kể lại những gì em nhớ lại sau này.

      Theo đó, cảnh tiếp theo là như thế này.

      Lúc tỉnh lại, em nhận ra mình ngồi co ro dưới trời mưa, bên trong nhà máy bỏ hoang.

      Chồng có hiểu những gì em viết ?

      Đây là bí mật em giấu chồng bấy lâu nay.

      Năm hai mươi mốt tuổi, em bị ô tô đâm và bay đến tương lai tám năm sau.

      bước nhảy vọt.

      Đúng sở trường của em.

      Em nhảy được khá xa.

      Giờ đây, khi chồng đọc bức thư này câu chuyện mới xảy ra chưa lâu.

      Em cứ than phiền về chuyện em đau đầu là vì em bị ngã dập đầu xuống đất trong vụ tai nạn đó. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ bảo em có dấu hiệu bị xuất huyết não. Có thể chuyện em mất hết trí nhớ cũng bắt nguồn từ việc này.

      Tuy nhiên, em cũng cho rằng.

      Trái tim con người thể chịu đựng nổi chuyện vượt thời gian, vì vậy để giữ được tỉnh táo, mình phải mất trí nhớ tạm thời. Bởi nếu còn trí nhớ, chắc em vô cùng hoảng loạn.

      Kể cả khi quay trở lại thế giới cũ, ký ức của em cũng còn nguyên vẹn. Ký ức sáu tuần ở cùng chồng và Yuji.

      Để lấy lại được toàn bộ trí nhớ, em phải chờ hai tháng.

      Nếu cú nhảy lần này của em là trò đùa của người tạo ra thế giới của chúng ta có lẽ việc em mất trí nhớ cũng là dụng ý của họ.

      Khi em hồi tưởng lại việc và viết cho chồng thế này, em thể cảm thấy diện của “mong muốn” điều khiển số phận của con người. Bởi sáu tuần lễ đó thay đổi toàn bộ cuộc đời em sau này.

      Việc em nhảy vọt đến đúng chỗ đó, vào chính lúc đó khi em hai mươi mốt tuổi thể là tình cờ được. Ai đó chìa tay ra giúp em khi thấy em mòn mỏi tìm lý do trong câu của chồng suốt năm trời.

      Bây giờ em cũng vẫn nghĩ như vậy.

      Lúc gặp hai bố con, hai bố con ở trong tình trạng rất kinh khủng.

      Nhà cửa bừa bộn và bẩn thỉu. Quần áo đầy vết ố của thức ăn, tóc tai người nào người nấy bù xù như tổ quạ. Yuji cả năm chưa được lấy ráy tai.

      Cứ nghĩ đến cảnh hai bố con sau này, em lại thấy lo.

      Nhưng ổn thôi chồng nhỉ. Chắc chắn hai bố con vượt qua. Hai bố con dựa vào nhau để sống.

      Em tin như vậy.

      Lúc chứng kiến cảnh chồng bị đột quỵ, em rất sốc. Giờ quen rồi nhưng đấy là lần đầu tiên em thấy chồng bị như vậy. Em dặn chồng được uống thuốc giảm sốt, thế mà chồng lại quên mất. Chuyện này là do lời cam kết “ được thay đổi lịch sử” kia chăng?

      Qua những gì em kể, chắc chồng hiểu lý do tại sao mắt kính đúng với số mắt em hay việc em hoàn toàn có kinh nghiệm trong chuyện ấy phải ?

      kì lạ.

      Em, hai mươi mốt tuổi, trao đời con cho chồng, chàng trai hai mươi chín tuổi. Hai tháng sau, em lại cùng chồng làm chuyện đó.

      Chồng tưởng cả hai bọn mình đều lần đầu tiên làm chuyện đó, nhưng phải vậy.

      Chính vì phải lần đầu tiên. Nên chúng mình mới ăn ý như vậy đấy chồng ạ.

      Chồng nghĩ sao?

      Chồng có thấy tổn thương ?

      Em nghĩ, đây mới là mô hình lý tưởng. Hẳn chồng lại bảo em suy nghĩ thực tế quá.

      Sáu tuần trôi qua trong nháy mắt.

      Em rất hạnh phúc.

      Được chồng, được nghe chồng kể câu chuyện tình tuyệt đẹp và vui sướng khi biết mình là nhân vật chính của câu chuyện ấy.

      Được gặp Yuji.

      Con trai em.

      Hoàng tử quốc.

      Yuji lúc học cấp I có vẻ mạnh mẽ hơn Yuji bây giờ.

      Con khôn lớn.

      trở thành chàng trai tuyệt vời.

      vui biết bao.

      Em biết được cả .

      Về số phận của em qua cuốn tiểu thuyết chồng viết.

      Em rời bỏ thế giới này vào năm hai mươi tám tuổi.

      Chỉ còn linh hồn của em ở đây mà thôi!

      Tất nhiên, đây chỉ là ngộ nhận của chồng nhưng em hoàn toàn tin vào câu chuyện đó.

      Cảm giác mơ hồ, phi thực cứ đeo đuổi em. Lối cư xử thiếu tự nhiên của hai bố con. Ánh mắt hoài nghi của mọi người xung quanh mỗi khi chúng ta ra ngoài. Hóa ra tất cả chỉ vì em là bóng ma.

      Em tin mà mảy may nghi ngờ.

      Chính vì thế, khi phải chia tay hai bố con, em thực đau đớn. Em cứ đinh ninh mình phải về tinh cầu Lưu Trữ . Phải xa hai bố con, em buồn lắm. Việc phải từ bỏ thế giới này cũng khiến em hoảng sợ.

      Em thể quên những điều Yuji vừa khóc vừa với em.

      Cứ nghĩ đến chuyện con phải khổ là tim em lại đau nhói. Khi nào con lại lớn hơn chút nữa, chồng hãy lại với con giúp em. với con những gì em nghĩ. Những gì em dành cho con trong lá thư này. Mong rằng qua đó, con có thể mạnh mẽ và sống lạc quan hơn.

      Em kể tiếp đoạn sau.

      Sau khi chia tay hai bố con tại chỗ đó, em quay về thời gian mà em sống.

      Em thấy mình nằm giường trong bệnh viện. Vụ tai nạn mới xảy ra cách đó vài tiếng. Em nhảy vọt đến tương lai của tám năm sau rồi lập tức quay trở lại. vắng mặt của em chỉ diễn ra trong khoảng phần bao nhiêu của giây thôi, cực kì ngắn ngủi.

      Người lái xe gây ra vụ tai nạn hình như cũng có gì bất thường.

      Em bị mất trí nhớ.

      Em đánh mất cả ký ức sáu tuần sống với bố con . Ngày qua ngày, em chỉ nằm ngắm trần nhà bệnh viện, biết bản thân mình là ai.

      tháng sau, em dần dần lấy lại được trí nhớ.

      Đầu tiên em nghĩ. Ký ức sáu tuần đó chỉ là ảo giác do em tự tạo.

      Nhưng ký ức đó vẫn rất tuyệt vời.

      Em cứ bị cuốn theo sáu tuần lễ sống với hai bố con.

      Nụ hôn với chồng.

      Những lần dạo trong rừng.

      Cậu bé xinh đẹp là con trai em.

      Cảm xúc dâng trào trong lòng ngực khi chúng mình làm chuyện ấy.

      Điều em cảm nhận rệt nhất là từng mẫu kí ức đều rất sống động, chúng tác động mạnh đến mạch cảm xúc của em.

      Niềm vui đó hoàn toàn có ?

      lo lắng, đau buồn khi phải chia tay. Ánh mắt buồn bã của chồng khi muốn làm em hạnh phúc”.

      Mỗi khi hồi tưởng lại quãng thời gian đó, em dần tin vào tính thực của câu chuyện, rằng em vừa trở lại sau cú nhảy vọt đến tương lai của tám năm sau. Vì vậy, ngay khi ra viện và lại được bình thường, em lập tức gọi điện cho chồng.

      Mẹ bảo em:

      “Takumi du lịch”.

      Giống hệt câu chuyện chồng kể cho em.

      Nhờ câu này mà em càng chắc chắn hơn. Em nhờ mẹ chuyển lại lời nhắn.

      “Nhờ bác nhắn Takumi gọi ngay cho cháu vì cháu có chuyện muốn . Cháu đợi”.

      Những ngày sau, em ngồi bất động hàng giờ trước máy điện thoại.

      Nhất định gọi điện. Chúng mình gặp nhau tại thị trấn có hồ nước.

      Rồi điện thoại đổ chuông.

      Em vồ ngay lấy máy điện thoại khi chuông mới đổ hồi.

      Chưa nghe thấy gì nhưng em biết đầu dây bên kia là chồng.

      Vì vậy, em mới hề do dự.

      “Aio phải ?”

      Giọng của chồng có vẻ lo lắng.

      Vì vậy, em bảo chồng.

      sao đâu , sao đâu .

      Cũng tại thị trấn đó, khi đứng dưới cầu bộ, em với chồng “ sao đâu”.

      Trong khi biết trước chồng cưới em vì câu này.

      Lúc chồng hỏi, em bảo rằng em nhớ nhưng đó là dối. Thực ra em vẫn nhớ.

      Bởi đó chính là lời cầu hôn của em với chồng.

      Đối với em, những ngày sau đó là quãng thời gian mong gặp lại mọi người.

      Em được gặp lại thầy Nombre. Thầy khác nhiều so với tám năm sau đó. Con Pooh còn trẻ và rất sung sức. Nhờ lần hội ngộ này mà em biết được tên của nó là Alex.

      Yuji ra đời, thời gian cứ êm đềm trôi.

      Vào khoảng thời gian này, ký ức về sáu tuần lễ trở nên quá xa vời.

      Tất cả đều rất mơ hồ, hay đó chỉ là ảo giác của em mà thôi? Có lúc em nghĩ vậy. Mỗi lần, những việc trước mắt trùng khớp với mảnh ký ức kia, em lại nghĩ hay đây chỉ là loại ký ức ảo giác?

      Nếu vậy, biết đâu em có thể vượt qua cột mốc hai mươi tám tuổi.

      Em giấu chồng, lén uống loại thảo dược để biến đổi thể trạng.

      Tuy nhiên…

      Ngày đó vẫn đến.

      Chúng ta thể trốn được tương lai định đoạt.

      Lý do em giấu chồng chuyện này là vì nghĩ đến giờ phút này, chồng hiểu em.

      Em muốn chồng biết tương lai đau khổ chờ chồng phía trước. Em muốn chúng mình luôn mỉm cười, tin tưởng vào tương lai như những cặp vợ chồng bình thường khác.

      Ngoài ra, em cũng nghĩ thế này. Chồng nghĩ gì khi biết động lực khiến em quyết định gọi điện cho chồng chính là câu chuyện hạnh phúc về những ngày tháng em vẫn tự huyễn hoặc mình?

      Chồng làm gì?

      Có thể, chồng muốn em - người đến từ thế giới của tám năm sau – hãy từ bỏ ý định làm ý định đám cưới với chồng. Chồng kể câu chuyện hoàn toàn bịa đặt để em – người trở lại thế giới cũ – hãy tránh xa chồng. Bởi vì bảy năm sau cuộc hội ngộ bên hồ nước và ba tuần sau khi viết bức thư này, em rời bỏ thế giới này mà?

      Chồng nghĩ, chính cuộc hôn nhân của chúng ta đặt dấu chấm hết cho cuộc đời em, dù em có phủ nhận thế nào nữa. Hoặc chồng chấp nhận việc chúng ta có con.

      Phải vậy ?

      Cứ nghĩ đến chuyện này là mọi thứ trong đầu em lại rối tung lên. Giả sử chồng bịa ra chuyện để em từ bỏ ý định làm đám cưới em thể ngồi đây viết lá thư này được. là em cưới chồng và sinh Yuji. Nếu vậy, tối nay, khi chồng làm về và đưa chồng lá thư này, biết chúng mình thế nào?

      Em biến mất, vào đúng giây phút đó?

      Hai chúng mình, mỗi người sống cuộc đời riêng, có chuyện chúng mình có Yuji nữa?

      Tất cả đều kì lạ và em thể tìm ra câu trả lời.

      Chính vì vậy, em quyết định giữ im lặng.

      Em ghét việc được sống với chồng.

      Em thích cuộc đời có Yuji.

      Nếu ngày ấy, em tới thị trấn đó biết mọi chuyện như thế nào?

      Rất nhiều lần, ý nghĩ ấy xuất trong đầu em.

      Thậm chí, lúc ngồi xe điện đến chỗ hẹn với chồng ngày hôm ấy, em cũng nghĩ vậy.

      Nếu em xuống tàu, quay về, gặp chồng nữa, cuộc đời em thế nào?

      Em cưới người khác?

      sống cùng người đó đến khi đầu bạc răng long?

      Những ngày tháng hạnh phúc tạm gọi là yên ả, êm đềm đợi em phía trước?

      Nhưng khi về già, em băn khoăn tự hỏi.

      Đây có phải cuộc đời em lựa chọn?

      Cuộc đời em mong muốn đến nỗi gạt bỏ cả những thứ quan trọng?

      Tương lai em nhìn thấy vào mùa mưa năm em hai mươi mốt tuổi.

      Người chồng vụng về, có gương mặt rất tội nghiệp mỗi khi có em bên cạnh.

      Chàng hoàng tử quốc của em.

      Em vĩnh viễn mất khoảng thời gian mà lẽ ra em phải có với hai người đó

      Em hối hận.

      Vì em biết trước.

      Vì em gặp chồng và con.

      Em thể sống cuộc đời khác khi vẫn giữ tất cả những kỉ niệm đó trong lòng.

      Em phải cưới chồng và sinh Yuji thôi.

      Phải cùng chồng chào đón cậu con trai của em.

      Em mỉm cười ra với con tim tràn ngập kỉ niệm hạnh phúc.

      Em quyết tâm như vậy và thẳng đến chỗ chồng.

      Em cũng muốn được sống lâu hơn nữa.

      Em cũng thấy sợ khi nghĩ đến những chuyện xảy ra với em.

      Em tiếc lắm khi thể chứng kiến Yuji trở thành chàng trai tuyệt vời.

      Nhưng đây là cuộc đời em chọn.

      Vì vậy…

      Ôi, sắp đến giờ Yuji học về rồi.

      Em phải đón con. Phải chợ để chuẩn bị bữa tối cho hai bố con. Bữa tối nay là món ca ri thích của Yuji.

      Em chỉ có thể nấu cho hai bố con ít hôm nữa thôi. Dù em rất muốn nấu nhiều, nhiều món ngon nữa cho hai người.

      Thứ lỗi cho em.

      Em thể làm gì nữa rồi.

      Thôi, em dừng ở đây nhé.

      Tình em dành cho chồng thể kể hết qua ngòi bút này.

      Mười bốn năm bên chồng, em rất vui. Chỉ cần được ở bên chồng em cũng thấy hạnh phúc, dù chúng mình thể du lịch cùng nhau, thể lên tầng thượng ngắm bầu trời đêm.

                Em lên tinh cầu Lưu Trữ trước.

                Bọn mình gặp lại nhau ở đó chồng nhé.

                Em luôn dành chỗ bên cạnh em cho chồng.

                Chồng nhớ giữ gìn sức khỏe.

                Chăm sóc Yuji hộ em.

                Cảm ơn chồng rất nhiều.

                Em .

                Từ tận đáy lòng.

                Tạm biệt .

                Mio



      Ngoài phong bì là trang xé ra từ cuốn nhật ký.

      Trang viết ngày 15 tháng Tám.



      đến lúc rồi.

                Mình phải thôi.

                Người ấy đợi mình ở ga bên hồ.

                Người đó mang theo tương lai tươi đẹp của mình.

                Đợi nhé, những chàng trai của tôi.

                Em đến bên .


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lời kết


      Hôm nay hai bố con lại vào rừng.

      Yuji đạp xe, áo sơ mi trắng của thằng bé lấp lánh dưới ánh nắng.

      Tóc cu cậu được cắt gọn ghẽ, khẽ phất phơ trong gió.

      Em à, bố con cố gắng đây.

      Cố gắng từng chút, từng chút như em mong muốn

      Chút thôi.

      Từng chút .

      Poco Poco

      Sinh linh em để lại cho lớn lên khỏe mạnh.

      Sinh linh đó rất em.

      viết điều này vào chương cuối cùng trước khi khép lại cuốn tiểu thuyết.

      thong thả chạy trong rừng chừng bốn mươi phút.

      mặc chiếc quần soóc bạc màu cùng chiếc áo phông có in chữ “KSC”.

      Yuji đạp xe theo sau .

      Giờ con bị bỏ lại đằng sau nữa. Con có thể đạp băng băng như thể bẩm sinh biết đạp xe.

      Hai bố con xuyên rừng đến chỗ nhà máy bỏ hoang.

      Thằng bé lại nhặt bu lông, đai ốc và lò xo.

      ngồi nghỉ ở góc và chợp mắt lát.

      Nhưng vẫn biết.

      Yuji giấu thứ trong túi quần. Đó là thư gửi cho em sau khi em đến Tinh cầu Lưu Trữ.

      Bức thư đề “Gửi Aio Mio, tinh cầu Lưu Trứ” viết bằng nét nguệch ngoạc (đáng tiếc điều này con lại giống )

      Mặt sau bức thư đề ”Aio Yuji”

      Thằng bé lén bỏ bức thư vào thùng thư xiêu vẹo có ghi số #5 (có vẻ như cu cậu tưởng đây là thùng thư bưu điện).

      hiểu sao con lại giấu . Vì vậy, trong lúc con mải mê nhặt bu lông, lấy lại bức thư mà bị phát .

      chưa bao giờ mở bức thư đó ra. chỉ lấy về và cất trong hộp đựng giày.

      Lát sau, sau khi kiểm tra bức thư còn trong thùng thư, Yuji khẽ gật đầu.

      ( thấy . Dù giả vờ ngủ).

      Theo cách đó, Yuji tiếp tục trò chuyện với em sau khi em tìm đến tinh cầu Lưu Trữ.

      Vào những hôm cuối tuần trời mưa, Yuji đặc biệt muốn đến nhà máy bỏ hoang. Thế là hai bố con đành phải bộ và che ô vào rừng.

      trải tấm ni lông lên cái bệ còn sót lại của nhà máy và ngồi nghỉ. Yuji giả vờ nhặt bu lông để mon men lại gần cánh cửa #5.

      Con khẽ gọi em.

      Mẹ ơi?

      Yuji tin rằng…

      ngày nào đó, em mở cánh cửa #5 đó và trở về với hai bố con.

      Ngày hôm đó, nhất định là ngày mưa.

      Và hôm nay, chàng hoàng tử quốc với chiếc ô màu vàng tay lại gọi em.

      Mẹ ơi?

      Mẹ ơi?

      Mẹ ơi?

        Hoàn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :