Chương 10: Từng qua biển lớn sợ chi nước
Hoàng hôn dần tắt, chú chim mệt mỏi, cá cũng lạnh rồi. Thế nhưng, vì muốn chia ly, nên chú chim cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình bay thẳng xuống biển, còn cá dồn hết sức mạnh nhảy vọt lên mặt nước...
“Nếu là chim, có làm vậy ?”
“Ngốc ạ, cảm thấy câu chuyện Kỵ sĩ và nàng công chúa biển cả hợp với chúng ta hơn!”
Hai tháng nay, Khương Kỷ Hứa miệt mài tập leo núi ở cung thể thao. Ban đầu, vốn cho rằng leo núi chẳng phải việc gì khó khăn, chỉ cần kiên trì và có chút thể lực, cứ từng bước chậm rãi lên đến đỉnh thôi. Kết quả, lần đầu thử sức, chỉ leo được phần ba rồi suýt bật khóc vì cảm giác chơi vơi điểm tựa. ra, muốn lên được đỉnh cao chẳng dễ dàng gì, chỉ cần hụt bước là bao công sức đều đổ xuống sông xuống biển.
Hôm nay, Khương Kỷ Hứa tự thử thách bản thân với độ cao mười hai mét, tiếc rằng lại bị sẩy chân ở phút cuối cùng. chàng huấn luyện viên trẻ tuổi với khuôn mặt khôi ngô và thân hình cường tráng đỡ lấy : “Tiếc , chỉ còn bước nữa thôi!”
Khương Kỷ Hứa vừa tháo đồ bảo hộ người vừa : “Có những lúc, chỉ bước ấy thôi nhưng phải leo rất lâu.”
Huấn luyện viên nhìn , ánh mắt đầy mong đợi: “Khương tiểu thư, có hứng thú tham gia cuộc thi Thanh niên leo núi vào ngày mai ?”
“Rất xin lỗi! E là tôi thể tham gia được!” Khương Kỷ Hứa vuốt lại mái tóc rối bù.
“Vậy buổi tối có thể cùng ăn cơm ?”
“Thầy Vương!” Khương Kỷ Hứa phì cười, sau đó nghiêm túc trả lời: “Tôi rồi, tôi người kém tuổi.”
Ôi chao! Vương Dực Uy chỉ hận thể sửa ngay được tuổi của mình chứng minh thư. Vì khoảng cách ba tuổi ấy mà cho ta cơ hội ư? ta thích xinh đẹp này ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng theo đuổi hai tháng nay mà vẫn có tiến triển gì.
Ra khỏi khu leo núi, Khương Kỷ Hứa vào sân trượt băng, ngồi khán đài lắng nghe những thanh sống động. Chẳng mấy khi có buổi chiều thứ Bảy nhàn nhã như thế này. Khương Kỷ Hứa rất muốn trượt băng nhưng mãi vẫn đăng ký học. Lý do đều là vì người đàn ông ấy. bỗng nhớ tới dáng vẻ oai phong của khi chơi khúc côn cầu...
Khương Kỷ Hứa vừa tới bãi đậu xe lại nhận được điện thoại của Thẩm Hoành. cười : “Thẩm Hoành, gần đây em rất bận!”
“Tiểu Hứa, thể lần nào hẹn em cũng bận thế chứ!”
“Vậy có thể hiểu là em tìm lý do để từ chối .” Khương Kỷ Hứa hết sức thẳng thắn.
Đúng lúc này, người khác cũng gọi tới, chuyện trò qua loa với Thẩm Hoành vài câu rồi cúp máy, ấn nút nhận cuộc gọi của An Mỹ. Nửa năm trước, ấy chuyển tới Mester làm việc, là trợ lý của Khương Kỷ Hứa. Tháng Chín năm ngoái, Bắc Hải Thịnh Đình chính thức đổi tên thành Thịnh Đình. Bây giờ, cổ đông lớn nhất của Thịnh Đình phải Ngụy Bắc Hải mà là Lục Tự. Kết quả cuộc điều tra lần trước khiến Ngụy Bắc Hải lĩnh án bảy năm tù giam. Hà Vân, với tư cách là người đại diện của ông ta, biến Bắc Hải thành mớ bòng bong.
An Mỹ có vài thắc mắc liên quan đến báo cáo phát triển nghiệp vụ của Mester. Khương Kỷ Hứa ngồi vào xe, giải thích tường tận những vấn đề An Mỹ còn chưa hiểu.
An Mỹ có vẻ chán nản: “Tổng Giám đốc Tiểu Khương, có phải là em quá ngốc hay ?”
“ đâu!” Khương Kỷ Hứa an ủi An Mỹ: “Mester giống với Thịnh Đình, nên em thể dùng cách của Thịnh Đình áp dụng cho nó được! Nếu Thịnh Đình tôn thờ chủ nghĩa xa hoa Mester lại theo đuổi phong cách thự thái.”
An Mỹ cười hì hì: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Khương chỉ bảo!”
Khương Kỷ Hứa cúp máy, sau đó bật đài FM lên nghe. điệu dân ca Pháp êm ái truyền đến khiến cảm thấy dễ chịu. nhìn gương chiếu hậu, cẩn thận lùi xe, nhưng chiếc Audi đột ngột lao tới khiến vội vàng đánh tay lái, cẩn thận đâm thẳng vào đầu chiếc xe ở bên cạnh. Chủ nhân của chiếc Audi vội vàng xuống xe nhận lỗi, Khương Kỷ Hứa chụp lại ảnh người phụ nữ ấy rồi để bà ta . nhìn chiếc Volkswagen bị móp đầu, chỉ muốn chuồn thẳng. Nhưng lương thiện ấy cố gắng đợi đến nửa tiếng đồng hồ mà chủ nhân của chiếc xe vẫn xuất . Khương Kỷ Hứa bèn lấy giấy ghi tên và số điện thoại của mình, sau đó gài lên chiếc cần gạt nước. Vậy mà tới mấy ngày sau, cũng chẳng nhận được bất kỳ cuộc gọi bắt đền nào.
Sáng thứ Hai, Khương Kỷ Hứa tham dự cuộc họp giao ban. Dưới lãnh đạo của Chủ tịch mới, Mester có nhiều thay đổi: đội ngũ quản lý trẻ trung với độ tuổi trung bình quá ba mươi, phương châm hướng đến là thời thượng và thoải mái.
Cuộc họp kết thúc, Khương Kỷ Hứa ở lại bàn bạc với Giám đốc bộ phận tiếp thị về hạng mục sắp tới. Sau khi xong việc, Giám đốc Cố thở dài tâm với : “Tổng Giám đốc Khương, biết , tuần trước ông xã nhà tôi sang London công tác tham gia cá cược đua ngựa rồi bị thua mất trăm hai mươi nghìn, nhà chúng tôi sắp chết đói đến nơi rồi!”
“Sao có thể như vậy?” Khương Kỷ Hứa hết sức ngạc nhiên: “Trông chồng chị đâu giống người thích cờ bạc.”
“ bị người ta lừa gạt mà.” Mắt Giám đốc Cố đỏ hoe. “Nếu phải là vì con cái tôi ly hôn với ông ta.”
“Chị đừng quá kích động, tiền có thể kiếm lại được mà!” Khương Kỷ Hứa nhàng an ủi.
Giám đốc Cố tiếp tục than vãn: “Ông ấy cứ nghĩ con ngựa Argentina ấy thắng chắc rồi nên mới đặt cược đống tiền, ai dè lại bị con ngựa lai vượt mặt.”
Khương Kỷ Hứa chỉ biết tỏ vẻ tiếc nuối. Giám đốc Cố vẫn chưa hết phẫn nộ: “ ra cũng chẳng thể trách ông ấy được, nếu tôi mà ở trường đua chắc cũng chẳng đạt cược cho cái con ngựa tên Xuxu đó, nghe cái tên thấy chẳng có vẻ gì là quán quân cả!”
“Xuxu?” Khương Kỷ Hứa kinh ngạc há hốc miệng.
Giám đốc Cố chợt nhận ra: “Hình như đồng với tên của Tổng Giám đốc Khương phải!”
Buổi trưa, Khương Kỷ Hứa lên mạng tìm kiếm hình ảnh của Xuxu. Chú ngựa non nghịch ngợm của ngày xưa giờ oai phong lắm rồi!
Dean đến trang trại Budde, gặp ngay Quý Đông Đình dắt Xuxu lững thững tới. Cậu ta hớn hở: “Quý tiên sinh, vừa từ thành phố S trở về là tôi tới đây tìm luôn. xem, tôi tốt với biết nhường nào!”
“Cảm ơn cậu nhớ nhung!” Quý Đông Đình dắt Xuxu về chuồng rồi cùng Dean tới căn nhà màu trắng cách đó xa. xem qua tập tài liệu Dean vừa mang tới, gật đầu: “Dean, cậu làm khá lắm!”
Dean đột nhiên đưa cho tờ giấy xinh. Quý Đông Đình nhìn nét chữ quen thuộc đó, cũng có phản ứng gì quá khích, chỉ khẽ nhíu mày hỏi: “Thế này là ý gì?”
Dean kể lể: “Tôi mượn bạn chiếc xe mới mua, nhưng vừa mới được lúc bị đâm rồi. Người ta còn tốt bụng để lại mẩu giấy này.”
Quý Đông Đình đặt mẩu giấy xuống mặt bàn: “Bảo bạn cậu tìm người gây chuyện ấy, chứ với tôi để làm gì? Tôi đâu có làm ở sở cảnh sát!”
“Thôi được rồi, phí sửa chữa đắt lắm!” Dean rút điện thoại ra: “Tôi đành thẳng với bạn, bảo cậu ấy mau chóng liên lạc với người gây họa vậy. Quản gia Khương là người dễ thương lượng, có khi còn bắt chẹt được khoản ấy chứ!”
“Ha ha...” Quý Đông Đình cười lớn: “Khương Kỷ Hứa giờ là người có tiền. Tổng Giám đốc Khương tài giỏi chẳng lẽ lại thể đền được ư?”
“Cũng đúng! Mặc dù thu nhập hàng năm là năm trăm nghìn, nhưng tiền lương mỗi tháng cũng chỉ có hơn mười nghìn thôi.” Dean đặt điện thoại bên tai: “Bạn tôi cũng khá rộng rãi, có thể bảo quản gia Khương trả theo kỳ.”
Quý Đông Đình đứng dậy, tiện tay vơ mẩu giấy mặt bàn đút vào túi áo: “Phí sửa chữa cậu cứ tạm ứng trước , tôi tính vào tiền lương của cậu!”
Dean nở nụ cười rạng rỡ. Kỳ thực, ta vừa bấm số của bạn người Hà Lan. nhắn đáng nhanh chóng bắt máy, Dean ngọt ngào thầm những lời có cánh vào điện thoại. Quý Đông Đình chau mày, thẳng ra ngoài. Trong lòng Dean hết sức sung sướng, bây giờ cục diện thay đổi, chàng “trai tân” này mới là người có đôi có cặp, còn cái vị đa tình ngoài kia đơn lẻ bóng.
Cuối tuần, Quý Đông Đình ngồi đọc sách trong thư phòng. Có lẽ thời gian gần đây thực quá nhàm chán, nên ngay cả cuốn sách thiếu nhi nhạt nhẽo mà Khương Kỷ Hứa từng xem cũng có thể khiến mất cả buổi chiều nghiền ngẫm.
Lúc bà Quý đến cũng gần tới giờ cơm tối, liền hỏi mẹ: “Tối nay mẹ ở lại đây ăn cơm chứ? Để con bảo quản gia chuẩn bị thêm ít thức ăn!”
“Kingsley, trước nay con chưa bao giờ giữ mẹ ở lại ăn cơm cả!” Bà Quý có vẻ hoảng hốt.
“Vậy ư? Nhưng có vấn đề gì ạ?”
“Đương nhiên là có! Từ sau khi chia tay Hứa Hứa, con hẹn hò với bất kỳ nào, đến cả bạn trai cũng có nữa!”
“Con hoàn toàn bình thường!”
“Mẹ biết!” Bà Quý nắm lấy tay con trai: “Nhưng làm gì có người mẹ nào lo lắng cho con mình kia chứ? Mẹ chỉ sợ con buồn thôi!”
“Con sao!”
“Vậy tốt!” Nét mặt bà Quý bỗng trở nên tươi tỉnh: “ cho con biết chuyện nhé!”
“Gì ạ?” Quý Đông Đình hết sức thờ ơ.
“Tháng trước, lúc mẹ tới thành phố S chơi, Hứa Hứa làm hướng dẫn viên du lịch cho mẹ đấy!” Bà Quý nháy mắt với con trai.
“Ồ!” Quý Đông Đình chẳng mấy hào hứng. Có phải là làm hướng dẫn viên du lịch cho đâu!
“Mẹ cảm thấy Hứa Hứa rất tốt! Công việc bận rộn là thế mà trong bảy ngày mẹ ở thành phố S, gần như hôm nào con bé cũng dành thời gian cùng mẹ dạo phố rồi còn ăn cơm nữa. Đứng là làm khó cho con bé rồi!”
“Có mà mẹ mặt dày làm phiền người ta ấy!”
“Sao lại là mặt dày? Cho dù con chia tay với Hứa Hứa, nhưng có nghĩa là mẹ thể làm bạn với con bé!”
Quý Đông Đình chẳng buồn nữa.
Bà Quý nhìn thấy quyển sách trong tay con trai, kinh ngạc thốt lên: “Kingsley, từ lúc con đọc truyện cổ tích, sao bây giờ lại đọc vậy? Lẽ nào con trưởng thành ngược ư?”
Quý Đông Đình tiếp tục giở sách: “Con xem hộ con mình được à?”
“Đương nhiên là được!” Bà Quý nhớ lại khi xưa: “Lúc mẹ mới mang thai bắt đầu chọn đủ các loại truyện cổ tích cho con rồi. Kết quả là Hoàng tử bé hay Vị hoàng đế và con chim họa mi con đều xem. Sau này con cũng chỉ đọc Thủy hử, Tam quốc diễn nghĩa với Kim Bình Mai gì gì đó của ông nội.”
Quý Đông Đình hết chịu nổi: “Lúc con xem Kim Bình Mai đâu mẹ!”
“Vậy ư? Lẽ nào mẹ nhớ nhầm?” Bà Quý chống chế: “Nhưng dù sao cũng từng đọc, đúng ?”
Kể từ sau khi chia tay Khương Kỷ Hứa, hầu như tối nào Quý Đông Đình cũng ngủ rất sớm. Hôm nay, nằm giường trằn trọc mãi rồi bật dậy, sang căn phòng mà Khương Kỷ Hứa từng ở. Sau hồi lục lọi, tìm được cuốn sổ ghi chép của . trang cuối cùng viết dòng chữ tiếng : Don’t try so hard, the best things come when you least expect them to - Kingsley. Bên dưới đó còn viết thêm mấy chữ “Kingsley” và ba chữ “Quý Đông Đình” nữa. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thân thuộc, cầm bút viết chữ “Khương Kỷ Hứa” ngay cạnh chữ “Quý Đông Đình”. tưởng rằng mình đem đến cho những thứ tốt nhất, nhưng chưa từng nghĩ xem đó có phải là điều mà muốn hay .
Khách sạn nghỉ dưỡng Nam Việt sắp chính thức vào hoạt động. Tuy còn chưa khai trương nhưng Nam Việt giành được nhiệm vụ cao cả là đón tiếp các vị khách quý tới dự triển lãm Khoa học quốc tế. Khương Kỷ Hứa rất nỗ lực cho hạng mục này, bên phía Lục Tự cũng có nhiều cố gắng, vậy mà đến cuối cùng vẫn bị Nam Việt dễ dàng qua mặt.
Buổi tối, Lục Tự hẹn Khương Kỷ Hứa ăn món lẩu cá ở nhà hàng bình dân trong thành phố S. Khương Kỷ Hứa áy náy nhìn Lục Tự khi đến muộn tận hơn hai mươi phút: “Đường tắc quá!”
Lục Tự nhìn đồng hồ đeo tay: “Cũng may là phụ nữ có quyền đến muộn!”
Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “ đói rồi phải ? Gọi món luôn nhé!”
Lục Tự gọi con cá quả nặng cân, những món khác đều do Khương Kỷ Hứa quyết định. làm việc ở Thịnh Đình ba năm, nên biết rất khẩu vị của Lục Tự.
“Bữa này tôi mời.” Khương Kỷ Hứa .
Lục Tự dựa ra sau ghế: “Được, bữa sau tôi lại mời !”
“Tổng Giám đốc Lục giờ là ông chủ lớn rồi, lần sau nhất định phải mời tôi bữa thịnh soạn đấy!”
“ thành vấn đề! Hay là tới Ngọc Phủ Lầu?”
Khương Kỷ Hứa lắc đầu. thiết tha gì với mấy nhà hàng mà chỉ ăn bữa cũng tốn đến mấy chục nghìn. bắt đầu chủ đề chính: “Tổng Giám đốc Lục tìm tôi có việc gì vậy?”
“ có nhận được lời mời ?” Lục Tự hỏi.
Có lẽ Lục Tự tới bữa tiệc khai trương khách sạn Nam Việt. Khương Kỷ Hứa thoáng ngẩn người. Đúng là Mester muốn để ... nhấp ngụm trà: “Có. Nhưng tôi định .”
Lục Tự tỏ vẻ tiếc nuối: “Tôi lẻ loi nên muốn cùng với tôi.”
“ ra tôi vẫn luôn muốn tới thăm khách sạn nghỉ dưỡng Nam Việt.”
“Lúc trước, vì Thịnh Đình mà tôi bán toàn bộ cổ phần ở Nam Việt. Có thể , Nam Việt luôn là niềm tiếc nuối trong tôi, thế nên, cho dù có là Hồng Môn Yến tôi cũng phải tham gia.”
Khương Kỷ Hứa do dự lúc rồi mới lên tiếng: “Được, tôi cùng với Tổng Giám đốc Lục! Nhưng danh nghĩa, chúng ta là đối thủ cạnh tranh, tôi e rằng sếp của tôi nổi giận.”
“Tôi là sếp cũ của .”
“Đương nhiên là sếp tại quan trọng hơn rồi!”
Nam Việt, khách sạn sáu sao đầu tiên ở thành phố S, trước mắt cũng là khách sạn sáu sao duy nhất toàn quốc, chính thức mở cửa vào ngày mùng sáu tháng Sáu. Khương Kỷ Hứa xem lượt danh sách khách mời của buổi tiệc, khi chắc chắn có Quý Đông Đình, mới thở phào nhõm.
chuyến bay từ London tới thành phố S, Dean hỏi Quý Đông Đình: “Khi chuẩn bị cho buổi lễ khai trương Nam Việt, chúng tôi hỏi có muốn đích thân tới cắt băng khánh thành hay , là cơ mà. Bây giờ trong danh sách khách mời có tên , nên xuất với tư cách gì đây?”
“Tôi là ông chủ lớn nhất của Nam Việt, chẳng lẽ tôi thể đến tham dự lễ khai trương khách sạn của mình hay sao?” Quý Đông Đình bình thản giở báo ra xem.
“ thể như vậy được! Tôi vẫn cảm thấy ổn lắm!”
“Cứ coi tôi là khách mời bí mật !”
Dean há hốc miệng: “Hả?”
“Xuất với tư cách khách mời bí mật.” Quý Đông Đình nhắc lại lần nữa.
Dean lặng lẽ quay đầu , trong lòng thầm nghĩ: Khách mời bí mật cái nỗi gì, là vị khách mời mà tới mới đúng!
Đến tham dự buổi tiệc của Nam Việt, Khương Kỷ Hứa chọn cho mình bộ váy ren màu be vừa trang nhã lại vô cùng nữ tính. Trước khi , An Mỹ tặng cho thỏi son màu khá đậm, nhưng rất hợp với chiếc váy mà mặc. An Mỹ nịnh nọt: “Đây là màu son mà các ngôi sao hay dùng. Em thấy Tổng Giám đốc Tiểu Khương còn đẹp hơn cả mấy nữ minh tinh đó, chị dùng màu son này là chuẩn đấy!” An Mỹ đề cập đến mục đích của mình khi tặng son cho sếp: “Trong buổi tiệc, chị có thể xin giúp em chữ ký của người được ?”
“Là ai vậy?” Khương Kỷ Hứa hỏi.
“Chính là Trịnh Khải ạ. Em thấy trong danh sách khách mời có tên của ấy. Em thích ấy lắm!” An Mỹ năn nỉ: “Tổng Giám đốc Tiểu Khương, em biết chị tốt với em nhất mà!”
“Chị cố gắng, nhưng dám chắc là xin được đâu nhé!” Khương Kỷ Hứa đành nhận lời.
Khương Kỷ Hứa ngồi xe của Lục Tự tới khách sạn Nam Việt. Khách sạn này được xây dựa vào núi, tòa nhà chính nằm đỉnh núi. qua hai trạm bảo vệ thiết kế theo kiểu châu Âu, trước mắt Khương Kỷ Hứa ra con đường màu xanh đẹp tuyệt vời. cảm thấy nên gọi nơi này là “làng du lịch hào hoa” đúng hơn là “khách sạn nghỉ dưỡng”. bước xuống xe, quay sang nhìn Lục Tự: “ có thấy giống chốn bồng lai tiên cảnh ?”
“Nhìn bề ngoài giống, nhưng bên trong chưa chắc!” Lục Tự nhàng cầm tay Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa thoáng ngạc nhiên, sau đó chủ động khoác tay Lục Tự. và cùng tới đây, đương nhiên phải khoác tay nhau vào rồi.
Sau khi hướng dẫn viên của Nam Việt đưa khách khứa tham quan vòng, nghi thức cắt băng khánh thành nhanh chóng được bắt đầu. Tất cả các khách mời đều ngồi vào vị trí được xếp sẵn, vì vậy, dù Khương Kỷ Hứa và Lục Tự đến cùng nhau nhưng mỗi người lại ngồi nơi. Khương Kỷ Hứa ngồi cạnh xinh đẹp đeo kính đen. Hình như Khương Kỷ Hứa từng nhìn thấy ta ti-vi phải. nhìn quanh rồi lẩm bẩm: “Lẽ nào Kingsley tới sao?”
Khương Kỷ Hứa thầm thở dài.
Trong lúc Chủ tịch thành phố S bận rộn đọc bài diễn văn dài lê thê Quý Đông Đình lại nhàn nhã đứng kéo violon trong vườn hoa tầng sáu mươi sáu. chơi trọn vẹn bản dân ca rồi quay sang hỏi Dean: “Thấy tôi đàn thế nào?”
Dean nịnh nọt: “Đúng là Paganini(*) đầu thai!”
(*) Niccolò (hay Nicolò) Paganini (1782 - 1840) là nghệ sĩ chơi violin, viola, guitar và nhà soạn nhạc người Ý. Ông được coi là trong những nghệ sĩ violin vĩ đại nhất trong lịch sử.
“Vớ vẩn!” Quý Đông Đình đặt cây đàn trong tay xuống: “Đây là bản nhạc tệ nhất mà tôi từng chơi!”
Dean đánh trống lảng: “Quý tiên sinh cần chuẩn bị gì sao? Quản gia Khương tới rồi, hôm nay ấy mặc chiếc váy màu be rất đẹp.”
Quý Đông Đình vẫn tỏ ra bình thản: “Đến cùng Lục Tự phải ?”
Dean ngập ngừng: “Hình như là vậy.”
Quý Đông Đình ngồi xuống ghế sofa: “Dean, tôi hỏi cậu câu, khi người phụ nữ lựa chọn đối tượng quan tâm đến điều gì nhất?”
Mặt Dean méo xệch: “Quý tiên sinh, tôi đâu phải phụ nữ!”
“Vậy tại sao bạn của cậu lại thích cậu?” Quý Đông Đình đổi cách hỏi khác.
Dean ngượng ngùng: “ ấy tôi đẹp trai.”
Quý Đông Đình có vẻ tiếc nuối: “Nếu Khương Kỷ Hứa cũng suy nghĩ đơn giản như bạn của cậu tốt!”
Dean sững sờ. Lần đầu tiên ta nghe ra được chút thương cảm trong giọng lúc nào cũng tràn đầy tự tin của Quý Đông Đình.
Mọi thủ tục rườm rà kết thúc, phần dạ tiệc chính thức bắt đầu. Khương Kỷ Hứa theo Lục Tự đến chào hỏi làm quen với số nhân vật tầm cỡ. cũng kể cho Lục Tự nghe việc An Mỹ nhờ cậy. cười : “Tôi có quen người quản lý của công ty giải trí Thiên Hoàng. Tôi thấy hôm nay cậu ấy cùng Trịnh Khải tới đây. Để tôi tìm cậu ấy nhờ giúp!”
Khương Kỷ Hứa đưa cho Lục Tự ba tấm thiệp: “Chỉ cần ký tên vào đây là được rồi. Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục, đúng là người tốt!”
“Chuyện thôi mà!” Lục Tự mỉm cười rồi tìm người quản lý của Trịnh Khải.
Khương Kỷ Hứa bắt đầu nghiên cứu các món ăn trong bữa tiệc. Nghe , Nam Việt mời nhóm đầu bếp nổi tiếng thế giới tới đây chế biến, thế nên, đồ ăn hôm nay thực rất ngon. Chẳng bù cho thức ăn ở Mester, vừa tầm thường lại nhạt nhẽo, có lẽ đấy chính là điểm yếu nhất của khách sạn nơi làm việc.
Lục Tự nhanh chóng quay lại: “Tôi đưa thiệp cho người quản lý của Trịnh Khải rồi. Cậu ấy ký tên xong nhờ người mang tới đây.”
Khương Kỷ Hứa lại cảm ơn lần nữa. Lục Tự có vẻ hài lòng: “Tổng Giám đốc Khương, có nhất thiết phải khách sáo như vậy ?”
Khương Kỷ Hứa chỉ biết cười trừ.
Luc này, người dẫn chương trình sân khấu đột ngột lên tiếng: “Tối hôm nay, Nam Việt rất hân hạnh được đón tiếp vị khách mời bí mật! Mọi người thử đoán xem, là ai vậy?”
người phục vụ tới trước mặt Khương Kỷ Hứa rồi đưa cho ba tấm thiệp. Những người có mặt trong khán phòng vẫn xôn xao bàn tán về vị khách đặc biệt.
Người dẫn chương trình gợi ý: “Tôi xin được tiết lộ ba điều về vị khách ấy. Đầu tiên, đó là chàng đẹp trai. Thứ hai, ấy là người thường xuyên phải di chuyển bằng máy bay. Thứ ba, ấy rất giàu có.”
Vừa đẹp trai vừa có tiền, lại được làm khách mời bí mật trong dạ tiệc của khách sạn Nam Việt? Trong lòng Khương Kỷ Hứa bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành. mở tấm thiệp trong tay ra, ba chữ “Quý Đông Đình” như rồng bay phượng múa đập vào mắt , bên cạnh còn đề câu thơ:
Từng qua biển lớn sợ chi nước
Chưa đến Vu Sơn chẳng biết mây(*)
(*) Hai câu thơ trong bài thơ Ly tứ ngũ thủ của nhà thơ Trung Quốc thời Trung Đường - Nguyên Chẩn (779 - 831). Bài thơ được ông viết để tưởng nhớ người vợ nhất là Vi Tùng.