Chương 3: Nước chảy hữu ý, hoa rơi vô tình
Tại sao chúng ta lại thích người? Có thể ban đầu là do ngưỡng mộ, sau đó dần dần bị hấp dẫn; cũng có thể là do mới gặp thấy hợp, rất muốn gần gũi hơn với người ấy. Tâm tình khi đó cũng thay đổi, bắt đầu trở nên thất thường, thi thoảng bất giác nhớ về người ấy, cảm thấy rất ngọt ngào, rồi thẫn thờ, cười ngây ngốc, bỗng muốn thay đổi bản thân mình...
Thông tin về hôn lễ sắp được cử hành của Cốc Vũ dần bị rò rỉ mạng. Ngay lập tức, Bắc Hải Thịnh Đình, với tư cách là đơn vị tổ chức, cũng nhận được ít chú ý. Bộ phận Marketing cũng nhân cơ hội này tung số hình ảnh về khách sạn để quảng bá.
Thịnh Đình mời nhiếp ảnh gia tới chụp album tuyên truyền. Đầu tiên là bức ảnh tập thể của tất cả các Giám đốc. Sau đó là ảnh về công việc hằng ngày của mỗi bộ phận, nhân viên khách sạn luôn mỉm cười khi phục vụ, khách sạn được quốc tế hóa như thế nào, bảo vệ tiếng lưu loát ra sao... Ngoài ra, còn có vài bức ảnh chụp phòng Tổng thống, đây mới chính là trọng điểm khi nhắc đến các khách sạn năm sao.
Vì Khương Kỷ Hứa làm người mẫu, nên Quý Đông Đình đành miễn cưỡng chấp nhận để nhiếp ảnh gia vào chụp trong căn phòng Tổng thống của mình.
Trước khi bắt đầu, nhiếp ảnh gia nhắc nhở Khương Kỷ Hứa những điều cần lưu ý: “Quan trọng là thần thái, nhất định phải vừa tự nhiên vừa tự tin. Mà trong thần thái quan trọng nhất là ánh mắt, phải dịu dàng, lại phải có chút kiên định. diễn thử xem sao!”
“Người mẫu bất đắc dĩ” Khương Kỷ Hứa sầu não: “Tôi làm được đâu, đổi người khác !”
“ ra, còn điều quan trọng nữa là khí chất.” Nhiếp ảnh gia động viên Khương Kỷ Hứa: “Đừng lo lắng, cùng lắm là chúng ta chụp chụp lại vài lần!”
Khương Kỷ Hứa biết gì nữa.
Hai giờ chiều, Quý Đông Đình trở về, đúng vào lúc ánh sáng thích hợp để chụp ảnh. Quý Đông Đình ngồi xuống sofa, quan sát quá trình tác nghiệp của nhiếp ảnh gia. cầm đại cuốn tạp chí lên xem, còn quên trêu chọc: “Là tuyên truyền cho khách sạn hay là quảng bá cho Giám đốc Khương vậy?”
Khương Kỷ Hứa biết Quý Đông Đình muốn chọc ngoáy, chỉ nhún nhường đáp lại câu: “Tôi là nhân viên của khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình, đương nhiên cũng là đối tượng tuyên truyền của khách sạn.”
Quý Đông Đình lắc đầu, mỉm cười.
Nội dung bức ảnh ra rất đơn giản: Khương Kỷ Hứa chỉ cần đứng bên chiếc tủ theo phong cách châu Âu, cắm bông tử la lan còn tươi vào trong bình hoa Roma. Điều mà bức ảnh muốn thể cho mọi người xem tất nhiên phải Khương Kỷ Hứa, mà là bối cảnh sau lưng : bức tranh sơn dầu của họa sĩ châu Âu thời kỳ Phục Hưng, có giá hàng chục triệu.
Khương Kỷ Hứa phải người mẫu chuyên nghiệp, lại thêm Quý Đông Đình ngồi cách đó xa cứ chốc chốc lại nhìn về phía , khiến càng mất tự nhiên hơn.
“ được, còn gượng gạo!” Nhiếp ảnh gia mấy hài lòng với lần biểu diễn đầu tiên của Khương Kỷ Hứa: “Ánh mắt nhất định phải vừa dịu dàng, vừa thân thiết, lại vừa tự tin, có làm được ?”
“Tôi cố gắng.” Khương Kỷ Hứa .
Nhiếp ảnh gia chụp lại lần nữa, vẫn thấy ưng ý. Khương Kỷ Hứa hết sức xấu hổ, chỉ biết gật đầu lia lịa khi được góp ý.
Quý Đông Đình cuối cùng thể chịu nổi, bèn đứng dậy về phía Khương Kỷ Hứa, với nhiếp ảnh gia: “Gỗ mục khắc làm sao được !”(*)
(*) Ý : Kẻ vô dụng còn cách uốn nắn nữa.
Nhiếp ảnh gia mỉm cười: “Vẫn khắc được mà, tôi hướng dẫn thêm lần nữa là làm được ngay thôi.”
“ ngại quá, ý tôi là kỹ thuật chụp ảnh của ấy!” Quý Đông Đình chẳng hề nể mặt nhiếp ảnh gia, hơi cau mày: “Đưa máy ảnh cho tôi, để tôi thử xem!”
Lần chụp tiếp theo, Quý Đông Đình đích thân ra tay. Khung cảnh là Khương Kỷ Hứa đứng cắt tỉa chậu hoa dưới mái vòm thủy tinh.
Khương Kỷ Hứa bước đến bên hai cây hoa trà vừa mới trồng, lấy kéo cắt xoẹt mấy cái rồi quay lại hỏi Quý Đông Đình: “Thế này phải ạ?”
Quý Đông Đình cúi xuống điều chỉnh ánh sáng, đầu cũng ngẩng lên: “Tùy , bình thường làm thế nào giờ cứ thế mà làm!”
Quý Đông Đình chụp ảnh vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ chuyên nghiệp này chẳng giống nhà tư bản chút nào, trông tại giống thanh niên say mê công việc hơn. Khương Kỷ Hứa cười thầm, ngắm nhìn cây hoa trà trước mặt rồi bắt đầu tùy ý cắt tỉa.
Chỉ lát sau, Quý Đông Đình bảo dừng. Khương Kỷ Hứa bỏ chiếc kéo chuyên dụng trong tay xuống, hỏi : “Có cần chụp lại lần nữa ?”
“ cần!” Quý Đông Đình cảm thấy rất hài lòng với những bức ảnh vừa chụp, vẫy tay ra hiệu cho Khương Kỷ Hứa cùng tới xem. hết sức kinh ngạc khi nhìn vào màn hình: mặc đồng phục khách sạn đứng trong vườn hoa rực rỡ sắc màu, sau lưng là trung tâm thương mại cao chọc trời, còn có thể thấy được cả dòng Hoài Giang biểu tượng của thành phố S nữa.
“Quý tiên sinh chụp đẹp đấy!” Khương Kỷ Hứa lòng khen ngợi.
“Cũng tạm thôi.” Quý Đồng Đình bỏ chiếc máy ảnh trong tay xuống: “Năm ngoái tôi có Nam Cực chụp ảnh chim cánh cụt, giờ tay nghề cũng còn được như trước.”
Chim cánh cụt... Khương Kỷ Hứa cười gượng gạo, coi là chim cánh cụt ư?
Bộ ảnh tuyên truyền nhanh chóng được đăng tải trang chủ của khách sạn. Việc hé lộ về căn phòng Tổng thống “tám ngàn tám vạn tệ đêm” khiến mọi người có cái nhìn mới về Bắc Hải Thịnh Đình. quan tâm của giới truyền thông bắt đầu chuyển từ đám cưới của ngôi sao sang nhà tổ chức là khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình này.
Trong cuộc họp giao ban buổi sáng hôm sau, Lục Tự công khai giao quyền phụ trách hôn lễ của Cốc Vũ cho Khương Kỷ Hứa. Về cờ bản, ai phản đối, chỉ riêng Hà Vân có ý kiến: “Tổng Giám đốc Lục, tôi lo là Giám đốc Khương quá bận rộn làm kịp ấy, bên phía Quý tiên sinh cũng thể qua quýt được!”
“Vấn đề này lớn.” Lục Tự nhìn về phía Hà Vân: “Thời gian hoàn toàn trùng nhau, biết nhiều làm nhiều.”
Chị ta giận tím mặt khi Khương Kỷ Hứa được Lục Tự đánh giá cao như vậy.
Lúc tan họp, Khương Kỷ Hứa qua chỗ Hà Vân nghe thấy chị ta nghiến răng nghiến lợi : “Khương Kỷ Hứa, leo lên giường của Tổng Giám đốc Lục có cảm giác thế nào?”
Trong phòng chỉ có hai người phụ nữ. Khương Kỷ Hứa nhìn thẳng vào mắt Hà Vân, chậm rãi nhả từng chữ: “Giám đốc Hà, xin chị đừng suy bụng ta ra bụng người!”
Hà Vân nhất thời thốt nên lời. Chị ta ngờ con người giỏi chịu đựng như Khương kỷ Hứa lại có ngày dám “bật” lại mình. Chị ta ghé sát vào tai Khương Kỷ Hứa, thầm: “Bản thân làm những chuyện gì trong lòng nhất.”
Khương Kỷ Hứa mạnh mẽ chống trả: “Hà Vân, chị nên biết rằng, khi chị cầm gáo nước bẩn hắt vào người khác tay chị bị bẩn trước tiên đấy. Có những chuyện tôi ra, nhưng có nghĩa là tôi biết, tôi có thể tạm thời so đo với chị, có nghĩa mãi mãi vẫn như vậy.”
Hà Vân trừng mắt lườm Khương Kỷ Hứa rồi rời khỏi phòng họp.
Chỉ còn lại mình Khương Kỷ Hứa, hít thở sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng. Bỗng có tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại, thấy Lục Tự bước ra từ kho tài liệu trong phòng họp. Lẽ nào nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi giữa và Hà Vân?
Khương Kỷ Hứa chợt nhớ đến chiếc cà vạt rơi ra từ trong túi của Hà Vân cách đây hai hôm, trong lòng càng cảm thấy bất ổn. cũng chẳng biết gì hơn ngoài câu: “Tổng Giám đốc Lục!”
nghĩ là Lục Tự sắp hỏi tội mình, bèn cúi gằm mặt. Nhưng chỉ mỉm cười: “Tôi còn nghĩ, nếu Giám đốc Khương và Giám đốc Hà mà lao vào đánh nhau mình phải giải quyết thế nào đây?”
Quả nhiên là Lục Tự chứng kiến toàn bộ.
Khương Kỷ Hứa hết sức rầu rĩ vì hành động nông nổi vừa rồi: “Tổng Giám đốc Lục, hiểu lầm rồi, giữa tôi và Giám đốc Hà hoàn toàn xảy ra vần đề gì.”
“Vậy sao?” Lục Tự đến gần Khương Kỷ Hứa thêm bước, cũng chẳng thèm lật tẩy nữa: “Có lẽ vừa nãy tôi bị hoa mắt ù tai nên nhầm rồi.”
“Tổng Giám đốc Lục...”
“Khương Kỷ Hứa, trong công việc, tôi nghĩ có những chuyện mình cần phải nhắc nhở nữa. Hà Vân dù sao cũng là cấp của , muốn dạy bảo ấy cũng được thôi, nhưng hãy đợi đến khi leo lên cao hơn ấy rồi hãy tính! Có hiểu điều tôi ?”
“Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lục!”
“ làm sai xin lỗi gì chứ? Cây ngay sợ chết đứng, chưa gì phản ứng dữ dội như vậy càng khiến người khác nghi ngờ hơn đấy!”
Ngay đến cả câu Hà Vân leo lên giường này nọ cũng nghe thấy cả rồi sao? Khương Kỷ Hứa cảm thấy quá mất mặt!
“Tôi hiểu rồi.” cúi đầu, chào tạm biệt Lục Tự sau đó rời khỏi phòng họp bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Khương Kỷ Hứa muốn xin Quý Đông Đình cho nghỉ phép, sắp xếp để An Mỹ trực thay thời gian, nhưng thẳng thừng từ chối. Vì vậy, khi phục vụ Quý Đông Đình dùng bữa tối, nụ cười môi Khương Kỷ Hứa cũng còn tươi vui như lúc trước.
Quý Đông Đình chậm rãi xử lý miếng bít tết của mình thỉnh thoảng lại ngước nhìn Khương Kỷ Hứa, tâm trạng cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Cái quản gia này còn giở trò hờn dỗi với à?
“ ăn nữa!” Quý Đông Đình buông dao dĩa trong tay xuống, đứng dậy.
“Quý tiên sinh, hợp khẩu vị ư?”
“Em thử xem!”
“Bữa ăn này vẫn được làm theo khẩu vị thường ngày của mà.” Khương Kỷ Hứa xong mới phát ra mình lỡ lời, sao có thể chất vấn khách như thế này?
Quý Đông Đình cũng chẳng muốn làm khó . quay người ra phòng khách: “Là vì tâm trạng tôi tốt.”
Khương Kỷ Hứa lặng thinh.
hỏi lý do gì khiến mất hứng à? có biết rằng muốn chăm sóc khách cho tốt quan trọng nhất là phải để ý tới tâm tình của người ta hay ?
lúc lâu sau, Khương Kỷ Hứa mới nhớ ra nhiệm vụ hỏi han ân cần của nhân viên khách sạn năm sao: “Tại sao lại vui vậy?”
Quý Đông Đình bắt đầu tính sổ món nợ cũ với Khương Kỷ Hứa: “Theo em tôi có nên tham dự hôn lễ của Triệu Ninh hay đây?”
Khương Kỷ Hứa cứng họng.
Quý Đông Đình chống tay vào cằm, bắt đầu “ôn nghèo kể khổ” với Khương Kỷ Hứa: “Tôi hoàn toàn hề có ý định hợp tác làm ăn với cái tay Triệu Ninh này. ta là kẻ chuyên bợ đỡ, xảo quyệt tới mức khiến người ta thể ưa nổi. Nhưng thiệp mời được gửi tới đây rồi, nếu tham dự hôn lễ nhất định phải tặng quà to, còn nữa... dù sao lần trước tôi cũng từng đánh golf cùng ta...”
quá khó xử! Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh, vậy nghĩ thế nào?”
“Thôi, tôi thích nợ nần người khác.” Quý Đông Đình đứng dậy, khẽ thở dài: “Gọi xe giúp tôi, tôi phải ra ngoài chuyến!”
Khương Kỷ Hứa định bước giọng hờ hững của Quý Đông Đình vang lên: “ phải em định xin nghỉ sao? Ba tiếng đủ chưa?”
Khương Kỷ Hứa mừng đến phát khóc, Quý tiên sinh đúng là người rộng rãi!
Quý Đông Đình vừa vừa chỉnh lại áo khoác, nghiêng đầu nhìn ngay đằng sau: “Tối nay có kế hoạch gì chưa?”
“Tôi định khao mọi người.”
“À, tôi biết rồi, em được lĩnh thưởng giải Nhân viên xuất sắc nhất rồi chứ gì?”
“ tiên đoán như thần vậy!”
Mấy chuyện cỏn con thế này mà cũng có thể coi là “tiên đoán như thần” ư? dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được. này xem thường trí thông minh của quá rồi đấy!
Buổi tối, Khương Kỷ Hứa mời mọi người ăn hải sản. Sau khi ăn uống no nê, mọi người kéo nhau ra về, còn riêng phải quay lại khách sạn, hơn nữa, còn được quá mười giờ đêm, đây là điều kiện mà Quý Đông Đình đặt ra cho . Khương Kỷ Hứa cảm thấy hơi bực. ngồi băng ghế dài ở trạm chờ xe buýt. biết có bao nhiêu chiếc xe qua rồi, chuyến xe của mãi vẫn chưa tới. Gió đông thổi tới, bầu trời đêm chỉ toàn màu đen, Khương Kỷ Hứa kéo chặt chiếc áo nỉ người mình, thực ra vừa uống rượu nên cũng thấy lạnh lắm.
“Kỷ Hứa?” Hình như có người gọi .
quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cặp tình nhân trẻ quấn quýt ngọt ngào, người đường lại như mắc cửi, làm gì có ai gọi mình đâu. Khương Kỷ Hứa buồn bã đứng dậy, bỗng va phải ai đó. rối rít xin lỗi, tới lúc ngẩng đầu lên mới nhận ra người đàn ông mặc áo khoác đen đứng trước mặt mình là Thẩm Hoành. chẳng buồn chào hỏi, cứ thế lướt qua Thẩm Hoành. ngờ, ta đột nhiên giữ lấy tay , rồi ôm vào lòng, sau đó cất giọng khàn khàn: “Tiểu Hứa, vẻ mặt đau buồn của em rất hấp dẫn!”
Khương Kỷ Hứa muốn thoát ra, nhưng lại càng bị Thẩm Hoành ôm chặt hơn, cái ôm này giống như muốn bóp nghẹt trái tim .
“Báo cảnh sát!” Quý Đông Đình ngồi trong chiếc xe đỗ bên đường, ra lệnh cho Dean.
Dean cầm điện thoại lên, còn chưa kịp nối máy Quý Đông Đình bước xuống xe. Đến khi Dean định thần lại, sếp đến bên cạnh quản gia Khương rồi kéo ấy khỏi vòng tay của Thẩm Hoành.
Cái kiểu cướp đoạt tình ngang ngược thế này luôn khiến cho người xem cảm thấy kích thích và hưng phấn.
“Quý tiên sinh?” Thẩm Hoành có chút khó tin nhìn người đàn ông xuất bất thình lình. ta xoa xoa má trái vừa lĩnh trọn đấm của mình: “Có thể giải thích chút được ?” Quý Đông Đình cúi đầu nhìn trong lòng mình, lãnh đạm lên tiếng: “Rất xin lỗi Thẩm tiên sinh! Tôi báo cảnh sát rồi, có thể trình bày mọi chuyện với họ.”
“ bị thần kinh à? Khương Kỷ Hứa là người con của tôi.” Thẩm Hoành cực kỳ tức giận.
“Ồ!” Quý Đông Đình cười khẩy, nhìn Khương Kỷ Hứa bằng ánh mắt ai oán: “Chẳng phải em , tôi mới là bạn trai của em sao?”
Ngay sau đó, Quý Đông Đình lập tức kéo Khương Kỷ Hứa lên xe. Hành động này của chẳng khác nào chặn đường trấn lột.
Chiếc xe lao rất nhanh. Khương Kỷ Hứa áp mặt lên cửa kính, nhìn về phía Thẩm Hoành vẫn đứng thẫn thờ, rồi quay đầu hỏi Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh, rốt cuộc là làm gì vậy?”
Quý Đông Đình lãnh đạm lên tiếng: “Thấy quản gia Khương bị gã đàn ông lạ mặt vô lễ giữa đường, tôi có lòng tốt nên mới ra tay cứu giúp.”
Khương Kỷ Hứa: “Cảm ơn !”
Ban nãy, nếu Dean chỉ Quý Đông Đình cũng chẳng nhận ra trẻ mặc áo lông màu đỏ, tóc búi cao đứng ở trạm xe buýt chính là Khương Kỷ Hứa. Quý Đông Đình bỗng thấy trong lòng xao xuyến, diện của giống như mảng màu sáng tô điểm cho bức tranh ảm đạm đêm đông. từng gặp ít phụ nữ đẹp, nhưng người có thể khiến rung động nhiều.
Chỉ có điều, tại, sau màn ôm ấp với cái tên cầm thú Thẩm Hoành, mái tóc mềm mại của ấy nhìn chẳng khác nào cây chổi quét nhà. Quý Đông Đình vốn giận nay càng giận hơn khi thấy mà mình cất công “giải cứu” cứ quyến luyến nhìn ra ngoài cửa xe.
“Bệnh hoạn!” thầm chửi rủa.
Khương Kỷ Hứa dè dặt quay sang nhìn Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh, túi xách của tôi hình như vừa bị rơi ở đó.”
lúc lâu sau, Quý Đông Đình mặt lạnh băng hạ lệnh cho tài xế: “Quay lại chỗ vừa rồi!”
Khi bọn họ vòng về chỗ cũ, Thẩm Hoành vẫn còn đứng ở đó, có lẽ ta đoán được Khương Kỷ Hứa nhất định quay lại.
Gặp nhau lần thứ hai, Thẩm Hoành chủ động bước tới đưa cho Khương Kỷ Hứa chiếc túi xách nữ màu đen trong tay mình: “Nếu em trở lại, chắc tôi phải đưa nó cho đám cảnh sát đường tới đây mất!”
Cái tên này còn cố tình làm ra vẻ phong độ nữa, là ấu trĩ! Quý Đông Đình lạnh lùng hừ tiếng, tay trái đặt lên vai Khương Kỷ Hứa: “ thôi!”
Lên xe, Quý Đông Đình cầu để mình tự lái. Dean lập tức hiểu ý của ông chủ, vội kéo tài xế xuống xe: “ nào! Hôm nay chúng ta được về sớm, nhậu thôi!”
Tài xế cũng ngốc: “! Tôi đưa đến chỗ quán bar nổi tiếng nhất thành phố S.”
Trong xe chỉ còn lại hai người, Khương Kỷ Hứa ngồi ghế lái phụ nhìn Quý Đông Đình đích thân lái xe! sợ quen đường nên bắt đầu chỉ dẫn: “Quý tiên sinh, cần rẽ đâu, cứ thẳng là được rồi!”
Quý Đông Đình chưa từng gặp người con nào khô khan, nhạt nhẽo như Khương Kỷ Hứa. thể dịu dàng hỏi: “Quý tiên sinh, bây giờ chúng ta đâu?” được sao?
“Tạm thời chúng ta về khách sạn.” Quý Đông Đình bật bản nhạc violon mà mình thích nhất lên, tiếp: “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?” muốn hỏi về việc vừa nãy.
Khương Kỷ Hứa nắm chặt tay lại, sau hồi suy nghĩ mới lên tiếng: “Tôi và Thẩm Hoành quen nhau từ trước.”
“Thế là kích động tới mức ôm nhau?” Quý Đông Đình thản nhiên suy đoán.
Khương Kỷ Hứa cảm nhận được chế giễu trong lời của Quý Đông Đình. Có lẽ là do tác dụng của rượu, Khương Kỷ Hứa bỗng nhiên muốn được dốc bầu tâm cùng người đàn ông này: “Chúng tôi quen nhau khi còn học cấp ba. Khi ấy, bố tôi và bố ấy cùng hợp tác làm ăn, quan hệ giữa hai gia đình rất tốt, chúng tôi vô cùng thân thiết. Sau đó, do nảy sinh mâu thuẫn trong công việc kinh doanh, hai nhà bắt đầu kiện nhau ra tòa, chúng tôi cũng vì vậy mà... chia tay.”
“Ha ha...” Quý Đông Đình bật cười.
Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn Quý Đông Đình: “ thấy buồn cười lắm à?”
Quý Đông Đình nghiêm túc gật đầu: “Đúng là có hơi buồn cười.”
Khương Kỷ Hứa thở dài: “Chúng tôi chuẩn bị đính hôn rồi.”
Quý Đông Đình im lặng lái xe vòng qua hai quảng trường, rồi đỗ xe cây cầu mới xây của thành phố S. Khương Kỷ Hứa bước xuống xe, ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp. Giữa đêm đông giá lạnh, vậy mà có ít người lên đây hóng gió, trong đó đa phần là các cặp tình nhân. Đứng ở nơi này, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ phản chiếu mặt nước, Khương Kỷ Hứa bỗng thấy trong lòng nhõm, dường như dòng nước kia cuốn trôi mọi muộn phiền trong .
“Quý tiên sinh!” Khương Kỷ Hứa quay đầu lại, gương mặt rạng ngời: “ từng đến rất nhiều nơi thế giới, vậy theo cảnh đêm ở đâu là đẹp nhất?”
Quý Đông Đình mắc chứng OCD(*) , chịu nổi mái tóc bị gió thổi cho rối tung lên của Khương Kỷ Hứa, rất muốn đưa tay ra vuốt lại giúp , nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, chỉ nhàng nhắc nhở: “Tóc kìa!”
(*) OCD (Obsessive-Complulsive Disorder - chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế): Là chứng bệnh rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, hay có ý nghĩa ám ảnh, lo lắng có lý do chính đáng, phải thực các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
Khương Kỷ Hứa vội vàng dùng tay vuốt lại mái tóc của mình.
Lúc này, Quý Đông Đình mới bình thản trả lời: “Chỉ có ký ức là đẹp, những khung cảnh gợi lên nhiều kỷ niệm mới được coi là động lòng người.”
Khương Kỷ Hứa nghe lắm, ngước nhìn Quý Đông Đình, nhất thời bị chói mắt trước vẻ đẹp của . cũng nhìn , dường như còn đọc ra được cả ái mộ trong ánh mắt kinh ngạc mà dành cho mình.
Gió đêm lạnh! Khương Kỷ Hứa nhét đôi tay lạnh buốt đặt thành cầu vào túi áo. Khách sạn của quanh năm suốt tháng đều ấm áp như mùa xuân, chẳng mấy khi có dịp tận hưởng khí ngày đông rét mướt như thế này, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Quý Đông Đình khi ấy lại chăm chú dõi theo cặp tình nhân đứng cách mình xa: người con trai bọc người con trong chiếc áo khoác lông của mình, hai người tựa vào thành cầu ngắm cảnh đêm, lát sau, người con quay sang hôn người con trai.
này... là chủ động! Quý Đông Đình suy nghĩ vẩn vơ người con trai kia quay ra, hét lên với : “Này, người em! cũng có mà, sao cứ nhìn người khác thế hả?”
Quý Đông Đình sa sầm mặt mày, lập tức quay . Khương Kỷ Hứa rụt rè lên tiếng: “Hay là chúng ta về thôi!”
đáp lại, chỉ cúi xuống tháo chiếc găng tay da của mình đưa cho Khương Kỷ Hứa, hạ lệnh: “Đeo vào!”
Khương Kỷ Hứa ngẩn người, hơi khó xử, đeo cũng được, mà đeo cũng chẳng xong. Nhưng trước ánh mắt “uy hiếp” của Quý Đông Đình, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn đeo đôi găng tay vừa to vừa ấm ấy vào.
“Cảm ơn !” Khương Kỷ Hứa dịu dàng lên tiếng. Quý Đông Đình trầm mặc lát rồi đặt tay lên vai , thấp giọng hỏi: “Lạnh ?”
Khương Kỷ Hứa vội vàng lắc đầu: “ lạnh.”
Quý Đông Đình nhíu mày: “ dối! Môi thâm tím lại rồi kìa!”
Khương Kỷ Hứa vô thức liếm liếm môi. ngờ Quý Đông Đình đột ngột thu tay kéo về phía mình. vô thức lùi về phía sau, lưng chạm vào thành cầu. Nhưng cánh tay sau lưng chỉ dùng chút lực khiến cả người áp sát vào . Khoảnh khắc ấy, trái tim của hai người dường như cùng rủ nhau nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khung cảnh tại quá quen thuộc với Khương Kỷ Hứa. Nhiều năm trước, cũng vào đêm đông nhiều sao như hôm nay, cũng ở cây cầu bắc qua sông như thế này, cũng là đôi tay trắng trẻo và gương mặt lạnh lùng như người đàn ông trước mắt...
“Quý tiên sinh!” dùng sức đẩy Quý Đông Đình ra.
Quý Đông Đình bất ngờ tiến thêm bước, tay giữ lấy đầu , tay còn lại vòng qua eo , rồi đặt nụ hôn lên môi .
Toàn thân Khương Kỷ Hứa cứng đờ đón nhận nụ hôn nồng nàn của Quý Đông Đình. Nhiệt độ nóng bỏng từ đầu lưỡi truyền đến khiến trái tim khẽ run rẩy. Quý Đông Đình vô cùng nhẫn nại nhưng cũng hết sức tự tin, dường như khẳng định, chắc chắn đáp lại mình.
Gương mặt Khương Kỷ Hứa càng lúc càng nóng, đầu óc quay cuồng với hàng trăm ngàn suy nghĩ ngổn ngang. Đúng là buổi tối quỷ quái!
Chiều cao của người đàn ông này giống hệt với người trong ký ức của Khương Kỷ Hứa, cảm giác quen thuộc khiến cho chút lý trí còn sót lại trong tan thành mây khói. những ngừng kháng cự mà còn nhắm mắt phối hợp, tay cũng từ từ luồn vào túi chiếc áo khoác nam...
Mười mấy phút trôi qua... Khương Kỷ Hứa là người kết thúc nụ hôn nồng cháy đó. bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, gương mặt đỏ bừng. Còn cái người bị buộc phải kết thúc kia vẫn mơ màng, phải mất lúc mới tỉnh táo lại. dịu dàng lên tiếng: “ biết lấy hơi sao?” Sau đó, lại ôm vào lòng, giọng đầy thỏa mãn: “Vừa rồi tôi thấy rất tuyệt, em sao?”
Khương Kỷ Hứa thể diễn tả nổi tâm trạng hỗn loạn của mình: chút hối hận, chút lo lắng, thêm chút băn khoăn... ngoài chút cảm giác tuyệt vời còn vương lại ra, toàn bộ đều là những cảm xúc tồi tệ. im lặng của Khương Kỷ Hứa trong mắt Quý Đông Đình lại trở thành e thẹn của người con , vì vậy, tỏ ra rất đàn ông, ân cần vỗ vai an ủi .
Đêm hôm đó, Khương Kỷ Hứa hết sức đau lòng nằm bò lên mặt bàn tự kiểm điểm bản thân. Chỉ vì phút nông nổi, nhất thời mất kiểm soát mà ngày mai biết nên đối mặt với Quý Đông Đình như thế nào đây.
Nhưng may mắn, vì những ngày tiếp theo vô cùng bận rộn.
Hôn lễ của Cốc Vũ được tổ chức sớm hơn dự định, công cuộc chuẩn bị cực kỳ tất bật. Khương Kỷ Hứa phải mở cuộc họp bàn bạc về vấn đề an ninh trong hôn lễ, giao cho đám Tiểu Khả phụ trách sáu bộ váy cưới của Cốc Vũ mới được mang tới khách sạn hồi chiều.
Khách mời trong hôn lễ ngoài bạn bè thân thiết của dâu và chú rể ra, còn có tới năm mươi phóng viên cùng ít các nhân vật quyền quý trong giới kinh doanh, thậm chí là cả quan chức nữa. Chỉ riêng việc sắp xếp chỗ ngồi cũng đủ khiến Khương Kỷ Hứa đau đầu, nhất là khi hai cái tên mà vừa nhìn thấy phiền là Quý Đông Đình và Thẩm Hoành lại cùng xuất trong bàn tiệc.
Đúng lúc này, Tiểu Khả gọi điện tới, giọng đứt quãng đầy lo lắng: “Giám đốc Khương... Em xin lỗi... Váy cưới của Cốc Vũ... bị mất bộ...”
Khương Kỷ Hứa day day hai bên thái dương, lập tức thẳng đến phòng trang điểm. Tiểu Khả vừa nhìn thấy òa khóc.
Khương Kỷ Hứa hít sâu hơi rồi hỏi: “ tìm khắp nơi rồi chứ? Lúc nhận váy cưới có xác nhận ràng ?”
Tiểu Khả lắc đầu: “ tìm khắp mọi nơi rồi. Em chỉ ra ngoài có lúc mà quay vào chẳng thấy đâu nữa.”
Khương Kỷ Hứa chạy tới phòng bảo vệ, cầu được xem lại băng ghi hình từ camera của phòng trang điểm chiều nay, nhưng đúng chỗ để váy cưới lại là góc chết. Trưởng phòng bảo vệ lại mở cả camera của thang máy ra xem mới phát , hồi hai giờ chiều, người đàn ông trông giống nhân viên chuyển phát nhanh tới mang kiện hàng rất to.
Lúc Khương Kỷ Hứa tìm Lục Tự để báo cáo việc, ta có buổi họp cùng mấy vị Giám đốc bọộ phận kinh doanh. Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, thư ký của Lục Tự mới gọi vào.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lục Tự hỏi thẳng.
Khương Kỷ Hứa ái ngại nhìn Lục Tự: “Mất bộ váy cưới của Cốc Vũ.”
“Ai làm mất?” lại hỏi.
Khương Kỷ Hứa hiểu ý Lục Tự. định chuyện này với Triệu Ninh và Cốc Vũ, sau đó tìm người gánh vác. Có lẽ trước mắt, đây thực là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện, nhưng Khương Kỷ Hứa tài nào ra được tên của Tiểu Khả.
“Tổng Giám đốc Lục, có thể cho tôi chút thời gian, được ? Nếu tìm ra, tôi tự giải thích với Triệu.”
Lục Tự chau mày, nghĩ ra phương án giải quyết ổn thỏa cho rồi, vậy mà những chẳng cảm kích lại còn ôm hết trách nhiệm về mình.
“Được, chuyện này tôi quan tâm nữa. Xảy ra chuyện gì tự gánh chịu!”
Vì nhân vật chính của hôn lễ có thân phận đặc biệt, nên việc bộ váy cưới của nhà thiết kế người Ý bị đánh cắp được báo cho cảnh sát.
Khương Kỷ Hứa ngồi trong phòng giám sát xem xem lại đoạn băng: Người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong thang máy cúi đầu rất thấp, người mặc bộ đồ thể thao, dưới chân đôi giày màu đen. chăm chú nhìn ta, sau đó, bỗng nhiên reo lên: “ Vương, xem, có phải bên đôi giầy thể thao của ta viết chữ Thiên Kiện ?”
Trưởng phòng bảo vệ ghé đầu nhìn: “Đúng rồi, chính là giầy của câu lạc bộ bóng rổ Thiên Kiện!”
Khương Kỷ Hứa vội vàng chạy xuống bắt taxi đến Thiên Kiện, nhưng tại là giờ tan tầm nên việc bắt xe hề dễ dàng. sốt ruột thấy chiếc Porsche màu trắng đỗ xịch trước mặt, cửa xe từ từ hạ xuống, gương mặt quen thuộc lộ ra: “Em muốn đâu?”
Khương Kỷ Hứa nhìn Thẩm Hoành, lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn leo lên xe.
Câu lạc bộ bóng rổ Thiên Kiện nằm ở gần cung thể thao của khu thành cổ. Trước đây, Khương Kỷ Hứa từng thuê nhà ở gần đó nên biết đường . ngồi ghế lái phụ chỉ đường cho Thẩm Hoành.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Hoành tò mò.
Khương Kỷ Hứa giải thích ngắn gọn: “Khách sạn bị mất bộ váy cưới, kẻ trộm giày của câu lạc bộ Thiên Kiện.”
Thẩm Hoành “ồ” tiếng rồi tiếp tục lái xe. Con đường chật hẹp ở khu thành cổ đông đúc xe cộ, cứ được đoạn lại tắc. Ruột gan Khương Kỷ Hứa nóng như lửa đốt, bèn nhảy xuống xe, quay lại với Thẩm Hoành: “Tôi xuống ở đây thôi, hôm nay cảm ơn nhiều!”
Thẩm Hoành bị bỏ lại xe, giận dữ bấm còi liên hồi, thậm chí còn đá cả vào chân phanh. Cuối cùng, ta nhịn được, mở cửa xe chạy theo Khương Kỷ Hứa. Lúc đến câu lạc bộ bóng rổ Thiên Kiện, ta kéo tay dặn dò: “Lát nữa tất cả mọi việc cứ để tôi lo, em chi cần theo tôi là được!”
Khương Kỷ Hứa phản đối: “ cần đâu! quay về ! Mà xe của đỗ ở đâu rồi? Tốc độ làm việc của cảnh sát giao thông khu vực này nhanh lắm đấy!”
Thẩm Hoành cười thầm trong lòng, mấy độc lập như rất dễ khiến đàn ông tức giận. Giờ là lúc nào rồi mà còn lo lắng cho người khác?
Cũng may là Thẩm Hoành có người bạn làm trong ngành, nên dễ dàng lấy được thông tin liên hệ của thành viên đội bóng từ chỗ Giám đốc câu lạc bộ. Nếu có ta, Khương Kỷ Hứa biết phải làm sao. nhìn tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, do dự : “Cảm ơn ! Hay là ...”
“Hay là tôi trước, để mình em tìm tên Điền Kha này phải ?” Thẩm Hoành ngắt lời Khương Kỷ Hứa, trong giọng có chút phẫn nộ.
Khương Kỷ Hứa cảm thấy ái ngại: “Thế làm phiền vậy!”
Thẩm Hoành gì. Hai người quay lại chỗ ban nãy lấy xe, nhưng vì nó bị cảnh sát giao thông kéo rồi nên họ đành phải gọi taxi. Khi tới nơi, Thẩm Hoành với Khương Kỷ Hứa: “Em ở dưới này đợi tôi!”
Khương Kỷ Hứa bước xuống xe: “Tôi cùng .”
Thẩm Hoành nhắc nhở : “Khương Kỷ Hứa, em lên đó là gây thêm phiền phức đấy!”
Khương Kỷ Hứa cúi đầu, lời Thẩm Hoành quả sai. Vì vậy, lùi lại hai bước, dặn dò ta: “Vậy chú ý an toàn nhé! lấy lại được váy cưới cũng sao đâu.”
Thẩm Hoành nhìn bằng đôi mắt đen sâu hun hút, gật đầu: ‘Em ở đây đợi tôi!’ xong, ta sải bước lên lầu.
Trời tối dần, đèn đường bắt đầu bật sáng, hơn sáu giờ rồi, Khương Kỷ Hứa chờ tới mức sốt ruột. nhặt thanh gỗ ở gần đó, lên tầng bốn, rón rén đến gần căn hộ của kẻ tình nghi. Đột nhiên, “rầm” tiếng, cánh cửa trước mặt bị đá tung ra, sau đó, Thẩm Hoành xuất với chiếc túi to trong tay, có lẽ bên trong đó là váy cưới của Cốc Vũ. Khương Kỷ Hứa vừa buông cây gậy xuống bị Thẩm Hoành nắm chặt tay kéo ra khỏi khu nhà. được lúc, Khương Kỷ Hứa bỗng cảm thấy có gì đó bất thường. gỡ tay Thẩm Hoành ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay ta toàn là máu. hết sức lo lắng: “Chúng ta mau đến bệnh viện thôi!”
Thẩm Hoành liếc nhìn vết rách tay: “ sao đâu! Tên Điền Kha đó còn bị tôi dạy dỗ cho thê thảm hơn nhiều.”
Khương Kỷ Hứa mím môi, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
“Thế này , tới chỗ tôi băng bó !” Nơi này cách nhà xa, Thẩm Hoành vừa mới giúp đỡ , thể vờ như thấy vết thương của ta được.
Thẩm Hoành gật đầu: “Được!”
Trước đây, Thẩm Hoành từng tới nhà Khương Kỷ Hứa, nhưng đây là lần đầu tiên ta vào trong. Căn nhà được sắp xếp gọn gàng, hợp lý. cây đàn violon quen thuộc đập vào mắt ta...
Khương Kỷ Hứa lục lọi khắp nơi mới tìm ra túi thuốc, nhàng xử lý vết thương cho Thẩm Hoành. lúc sau, bàn tay đầy máu khi nãy được bôi thuốc và dán băng cẩn thận. Thẩm Hoành cúi nhìn tay mình, khẽ : “Cảm ơn!”
“Người nên lời cảm ơn là tôi mới phải!” Khương Kỷ Hứa cười, sau đó giở bộ váy cưới của Cốc Vũ ra kiểm tra. Bộ váy do nhà thiết kế nổi tiếng người Ý đích thân cắt may này đẹp! Khương Kỷ Hứa bỗng nhớ đến câu của An Mỹ: “Phụ nữ khi nhìn quần áo đẹp đều xúc động như thấy mối tình đầu, còn bộ váy cưới trong tưởng tượng của họ chính là biểu tượng của niềm khát khao hạnh phúc.”
“Váy cưới có vấn đề gì ?” Thẩm Hoành hỏi.
Khương Kỷ Hứa nhìn nhìn dưới mấy lượt, lắc đầu: “ có!” Sau đó, cẩn thận gấp lại bộ váy, cho vào trong túi.
Nhìn dáng vẻ tại của Khương Kỷ Hứa, Thẩm Hoành bỗng thấy trong lòng hơi tê tái. ta định lên tiếng chuông điện thoại reo vang...
“Quý tiên sinh... Vâng, tôi có chút việc nên phải về nhà chuỵến... Cũng có chuyện gì quan trọng đâu... Lát nữa tôi quay lại...”