Chương 23: Tái hợp
Buổi sáng hôm sau hơn mười giờ Trần Tri Tri mới tỉnh, ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Vừa ngồi dậy, cảm thấy thân thể của mình đau lâm râm, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Chu Đông vẫn chưa tỉnh giấc.
vội vàng xuống giường cầm lấy quần áo ở giường, chạy đến nhà vệ sinh sửa sang lại cho mình chút.
ra ngoài, thấy Chu Đông vẫn ngủ. , Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, ánh sáng trong veo chiếu rọi khắp phòng, quần áo của Chu Đông vương vãi dưới sàn nhà, cánh tay trần của để ở bên ngoài, vẻ mặt trong giấc ngủ an tĩnh.
... tối hôm qua bọn họ rất điên cuồng.
Trần Tri Tri nhìn hồi lâu, sau đó từng cái quần áo của Chu Đông lên, nhàng đặt ở cuối giường. Cuối cùng, đưa mắt nhìn hôi, xoay người rời .
Nhưng vừa tới nắm vào tay cầm của cửa phòng, chợt suy nghĩ, mình cứ thế bỏ mà với tiếng hay sao?
quay đầu nhìn lại, mọi thứ bày biện trg căn phòng chút thay đổi, hoàn toàn giống như hồi còn ở đây, trong lòng vẫn nhớ tới chăng? lúc Trần Tri Tri còn do dự, từ cửa phòng ngủ vọng đến tiếng gọi còn ngái ngủ của Chu Đông: "Tri Tri?"
Theo phản xạ, Trần Tri Tri lập tức xoay mạnh tay cầm, mở cửa, chạy ra ngoài. Cho đến khi thang máy chạy xuống lầu dưới, bị cơn gió lạnh thổi luồng khí lạnh buốt vào mặt, mới bụm mặt sực nghĩ ra: Tại sao mình lại phải chạy nhỉ?
Trần Tri Tri lên xe buýt, trong xe nhiều người nên còn chỗ ngồi. bám lấy chiếc vòng treo lung la lung lay, suốt đường nghĩ mãi mà vẫn hiểu nổi từ hôm qua cho tới hôm nay xảy ra chuyện gì. Điện thoại di động trong túi vang lên, Trần Tri Tri móc ra, là Chu Đông gọi.
cố dằn mình, nhưng cuối cùng đành phải nhận cuộc gọi.
"Em ở đâu?" Điện thoại vừa thông Chu Đông hỏi luôn, trong giọng của chứa đầy tức giận.
" xe buýt."
" ràng em thấy tỉnh giấc sao còn chạy ? !"
Trần Tri Tri cúi đầu gì, Chu Đông tiếp tục chất vấn: "Bây giờ ngay cả việc chào hỏi với , em cũng muốn nữa phải ? Em cho rằng chuyện của đêm hôm qua chưa từng xảy ra hay sao? !"
tức giận rồi, Trần Tri Tri mấp máy môi, mãi lâu sau : " xin lỗi." Sau lát, lại : "Nhưng có bạn , em cảm thấy chúng ta làm như vậy được hay lắm." Huống chi đây đâu phải là chuyện tốt, giờ nghĩ lại, người bạn cũ sau khi bạn trai cũ có bạn mới chịu nổi đơn, lại lên giường cùng bạn trai cũ, quả làm cho người ta phải chán ghét.
"Chúng ta nên tiếp tục như vậy.... "
"Bây giờ em đâu? Về nhà sao?" Bên kia hỏi, cơn giận dường như dịu chút.
"Vâng, về nhà."
"Em chờ đó, đến tìm em. được chạy nữa." Chu Đông nghiêm nghị dặn dò sau đó cúp điện thoại.
Trần Tri Tri nhìn chằm chằm vào điện thoại di động: Cho dù bọn họ có gặp nhau, nhưng có thể gì đây?
Trần Tri Tri về đến nhà quá năm phút đồng hồ, Chu Đông tới rồi. Khâu Đình vốn còn muốn hỏi Trần Tri Tri tại sao tối hôm qua về nhà, nhưng nhìn thấy Trần Tri Tri tâm tình hình như được tốt lắm, vừa vào đến cửa thẳng vào phòng luôn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Khâu Đình ra mở cửa, thấy Chu Đông đứng sừng sững ở đó.
" tới tìm Tri Tri, muốn chuyện với ấy chút."
"Vâng." Khâu Đình ngây ngẩn gật gật đầu, đưa vào.
Chứng kiến thẳng vào trong phòng Trần Tri Tri, Khâu Đình thấy vẻ mặt hai người có điểm gì đó là lạ.
Chu Đông vào trong phòng, Trần Tri Tri biết tới, vẫn chỉ ngồi ở giường cúi đầu. Chu Đông đứng ở cửa nhìn hồi lâu, cơn giận cũng còn chỗ để phát tác, sau cùng mới câu: "Nếu như bởi vì chuyện với Điền Ni, em cần phải lo lắng, và ấy có gì hết."
Trần Tri Tri vẫn trầm mặc.
Chu Đông tới ngồi ở bên cạnh : "Có chuyện gì mà thể với ? Rốt cuộc em sợ cái gì?" Rất hiếm khi có bộ dạng lặng lẽ đầy vẻ yếu đuối ở trước mặt như vậy, "Chuyện gì khiến em phải lưu tâm như thế?"
"Chu Đông." Trần Tri Tri chậm rãi lên tiếng, " cho rằng giữa chúng ta... em muốn là hoàn cảnh giữa hai gia đình chúng ta liệu có phù hợp với nhau ?"
Chu Đông nhìn hồi, "Em vẫn còn tức giận chuyện lần đó sao?"
" phải là em tức giận, chỉ là em nghĩ, chúng ta có phù hợp với nhau ? Mẹ đúng, tính tình của em khờ khạo, năng cứng nhắc, hiểu biết gì về giao tiếp xã hội, hoàn toàn thể giúp được cái gì hết. Nhà là lãnh đạo, trong nhà có rất nhiều mối giao tiếp xã hội, em rất sợ đến lúc đó em biết cái gì hết."
"Tại sao em phải lo lắng những chuyện này?"
"Em thể lo lắng, hôn nhân là phải thực tế, là đồng điệu giữa hai gia đình, chỉ có tình chưa đủ. Từ ngày mẹ tới Bắc Kinh, em hiểu rằng, ở nhà em là cái gì hết. Nhà của chúng ta, trước mắt mẹ cũng phải là của em. Mẹ coi thường em, cũng coi thường ba mẹ em. Em muốn cả đời bị va chạm sứt đầu mẻ trán với người nhà của ."
"Trong lòng em có chuyện, tại sao ngày trước em với ?"
"Vậy theo em phải thế nào đây, cũng thể thay đổi được gì hết. Bà ấy là mẹ , mối liên hệ máu mủ thể thay đổi chỉ vì em được." Hơn nữa lần đó ràng bảo vệ mẹ của mình.
"Cho nên em mới chia tay với phải ? Bởi vì em cho rằng, cho dù sau này có kết hôn với , em cũng được hạnh phúc." Chu Đông đứng dậy, "Trần Tri Tri, em có từng thích ? Đối với chuyện bây giờ vẫn còn chưa xảy ra, mà em chỉ muốn chia tay, tại sao cho tới bây giờ em vẫn chịu nghĩ rằng, hai chúng ta cùng nhau giải quyết? Em có lòng coi là người em muốn chung sống trong tương lai, cùng em sống đến hết cuộc đời này ?"
Trần Tri Tri sửng sốt, chưa từng nghĩ Chu Đông lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Chu Đông đột nhiên xoay người rời . Trần Tri Tri hoàn toàn biết làm thế nào cho phải. Ngày trước lầm tưởng chia tay với vì thích Từ Trì, phản ứng của lúc đó cũng rất mạnh mẽ, nhưng kịch liệt như tại.
Trong tích tắc, khi Trần Tri Tri nghe thấy tiếng đóng cửa, gần như trong đầu vụt lóe lên thông suốt, cũng kịp đắn đo suy nghĩ, như theo phản xạ đôi chân đuổi theo .
mở cửa ra, Chu Đông chỉ đứng ở cửa phòng, chưa bỏ . Thoáng cái, Trần Tri Tri cảm thấy trái tim mình như sắp bị vọt ra bên ngoài rơi xuống đất... Hóa ra sợ bị mất còn hơn là phải chịu chút uất ức kia.
liếc nhìn cái, : " muốn được yên tĩnh chút."
Trần Tri Tri yên lặng đứng trong chốc lát, từ từ tiến lên vài bước, đứng ở bên cạnh , nắm lấy vạt áo của , khẽ giật giật mấy cái, dùng ngữ điệu cầu xin với : "Chu Đông, đừng , đừng , được ?"
Chu Đông xoay người ôm lấy , ôm chặt vào trong ngực.
" xin lỗi, đây là lỗi của ." hôn lên mái tóc của , trầm giọng . Ra ngoài tỉnh táo suy nghĩ lại, hiểu ràng mạch lạc đầu đuôi việc rồi. Từ lần chơi trò chơi “Lời lòng cực kỳ mạo hiểm” kia, khi chuyện đau lòng nhất mà trải qua chính là lần chia tay với , lẽ ra phải đoán ra rồi mới phải.
Chương 23 (tiếp theo)
thể còn thích Từ Trì, mà là thất vọng đối với .
ra chuyện kia có khởi đầu đặc biệt tốt đẹp, đó là vào tháng sáu sinh nhật của Trần Tri Tri. Lần sinh nhật đó quả bọn họ cảm thấy vui vẻ khác thường, trong đầu chợt nảy sinh ý nghĩ muốn kết hôn, do đó khi gọi điện thoại về nhà loáng thoáng về chuyện này.
Ban đầu cũng chỉ ý tưởng như vậy, nghĩ khi đến kỳ nghỉ Tết năm mới trở về nhà mới chính thức chuyện. . Ai ngờ sau buổi sinh nhật Trần Tri Tri cũng lâu lắm, trong nhà xảy ra chuyện.
Gia đình Trần Tri Tri chuyên sản xuất đồ dùng cho trẻ em và trẻ sơ sinh. biết thế nào mà sau khi Cục công thương kiểm tra lại có thông báo có sản phẩm do xưởng sản xuất vi phạm bản quyền nhãn hiệu sản phẩm, phải nộp tiền phạt hơn mười vạn tẹ. Mẹ Trần thoáng cái luống cuống đến độ biết phải giải quyết thế nào cho phải, mấy lần bà đến Cục công thương nhưng cũng có kết quả gì. Bà nghĩ tới Chu Đông, liền gọi điện thoại cho Trần Tri Tri bảo tìm mẹ Chu Đông nhờ giúp tay.
Trần Tri Tri chuyện này với Chu Đông, bởi vì và mẹ Chu Đông chưa gặp nhau lần nào, nếu trực tiếp với bà cũng được hay lắm. Buổi tối hôm đó Chu Đông gọi điện thoại chuyện này với mẹ của mình. lâu sau, mẹ Chu phải tới Bắc Kinh để họp, nhân tiện cũng ghé qua thăm Chu Đông chút. Dĩ nhiên mục đích chính của bà là muốn xem xét đánh giá Trần Tri Tri, những chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu rất .
Trần Tri Tri nghe tin mẹ Chu mẹ tới rất căng thẳng, trước kia Chu Đông từng đưa về nhà mình ăn cơm, nhưng khi đối mặt với mẹ Chu rất căng thẳng, hoàn toàn biết phải năng thé nào, ăn cơm xong cũng luôn. Lần này mẹ Chu muốn ở lại khoảng tuần, cho nên Trần Tri Tri cũng có ý định chuẩn bị sắn mọi thứ,đệm giường, chăn, mua bàn chải đánh răng mới, kem đánh răng, Chu Đông cũng cười bảo cần thiết phải trịnh trọng như thế.
Nhưng ngay ngày đầu tiên mẹ Chu tới có chút va chạm với Trần Tri Tri.
Nguyên nhân gây ra là do Trần Tri Tri buổi tối khi trải giường chiếu lại vẩy chút nước hoa trong phòng, nhưng mẹ Chu lại rất nhạy cảm với nước hoa, vừa vào trong phòng bị hắt hơi, hỏi: "Đây là mùi gì?"
"Mùi hương cỏ Lavender ạ." ra chỉ vẩy rất ít, nhưng ngờ mẹ Chu ngay cả chuyện này cũng hỏi cho bằng được. cho rằng hương cỏ Lavender làm tinh thần thư giãn, có thể giúp cho mẹ Chu ngủ đêm ngon lành sau chuyến bay dài.
Mẹ Chu lập tức nhíu mày : " yên lành vẩy nước hoa làm cái gì?" Bà lập tức tới cạnh giường mở toang cửa sổ hóng mát.
Trần Tri Tri biết mẹ Chu lại ghét mùi thơm nước hoa như thế, Chu Đông cũng gì với . Vì vậy có chút sững sờ, mẹ Chu nhìn cái, : "Tôi dị ứng với mùi nước hoa quá đậm."
"Dạ." Trần Tri Tri gật đầu cái, cũng biết phải gì hơn. Mẹ Chu nhìn hình như có chút vui: "Thôi được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi lúc, ra ngoài trước ."
Khi Trần Tri Tri ra cửa phòng loáng thoáng cảm thấy mẹ Chu hề thích .
Cách hai ngày, Trần Tri Tri lại nhận được điện thoại mẹ, bảo thừa dịp mẹ Chu ở Bắc Kinh, hỏi hộ chuyện kia của nhà mình chút. Hôm đó đúng vào thứ bảy, Chu Đông mua đồ ăn, mà mẹ Chu cũng phải họp, nên bà đeo kính ngồi ở trong phòng khách xem báo.
Trần Tri Tri suy nghĩ lát rồi ngồi ở trước mặt bà hỏi: "Dì Chu, cháu muốn hỏi dì chút, về chuyện sản phẩm đồ chơi trong xưởng nhà cháu ấy ạ. Ngài nghĩ có hi vọng gì ạ?" Trần Tri Tri cho rằng mình lựa chọn từ ngữ rất uyển chuyển, ngờ mẹ Chu chỉ liếc mắt nhìn cái, cũng ngẩng đầu, "Nhà rất nóng ruột à?"
Trần Tri Tri nghĩ thầm: Dĩ nhiên là sốt ruột chứ, đây là chuyện mười mấy vạn tệ cơ mà.
"Vâng, sớm giải quyết được tốt hơn ạ."
"Chờ tôi họp về rồi hỏi."
Trần Tri Tri ngẩn người, "Dì, ý của ngài là, đến bây giờ ngài vẫn chưa hỏi giúp cho nhà cháu?" Từ lúc Chu Đông gọi điện thoại cho bà, đến khi bà tới Bắc Kinh, khoảng thời gian này cũng bốn ngày. Bà ở đây cũng ba bốn ngày, mặc dù ở đây cách xa Cục Công thương, nhưng gọi điện thoại để hỏi thăm chút cũng vẫn có thể được, hơn nữa kỳ hạn nộp tiền phạt ở Cục Công thương cũng có thời hạn, quy định trong thời gian chưa phải nộp tiền phạt, cũng cho phép có thể tiến hành kiểm tra vật chứng bị niêm phong của nhà .
"Có chuyện gì ?" Mẹ Chu nhận ra trong giọng của có gì đó thoải mái, tháo kính ra khép lại tờ báo, bộ dạng tư thế nghiễm nhiên như bị buộc phải nghe xem cái gì.
Trần Tri Tri nhìn bà hồi lâu, buông ánh mắt xuống, : ", có chuyện gì đâu ạ."
Mẹ Chu lại đeo kính, cầm tờ báo lên.
Trần Tri Tri nghĩ: Bây giờ nhà là người “cầu xin", tất nhiên phải chịu đựng mọi chuyện, nhưng cũng có mấy lời vẫn thể : "Ý cháu muốn với dì, phải là cháu thúc giục ngài, cháu cũng biết cháu và Chu Đông vẫn chưa kết hôn, ngài bận rộn mà lại nhờ giúp chuyện lớn như vậy cũng tiện. Cháu chỉ muốn nhờ ngài nếu có thể hỏi được hỏi giúp chút, nếu như bây giờ có cách nào, vậy cũng sao."
"Ừ." chỉ được đáp lại bằng tiếng gần như là được phát từ trong khoang mũi, sau đó bà hất hất cái cằm về phía cái ly ở mặt bàn, "Giúp tôi rót chén nước."
Thái độ hoàn toàn tỏ ra vẻ cao cao tại thượng, Trần Tri Tri biết có phải người làm quan là phải như thế này hay , có chút được tự nhiên đứng dậy cho rót nước cho bà. Khi cầm chén nước đột nhiên mẹ Chu ngẩng đầu lên hỏi , " có biết làm cà nhồi thịt ?"
Trần Tri Tri lắc đầu cái: " biết ạ."
"Sau này nên học nhiều chút , món ăn này Chu Đông thích ăn nhất đấy. Còn cả món thịt kho tàu nữa, tốt nhất cũng nên học ."
Trần Tri Tri im lặng lát, cuối cùng chỉ nhàng : "Dì ạ, cháu phải là người biết là làm nhiều món ăn."
" học . ăn của Chu Đông, ở nhờ Chu Đông lâu như vậy, chẳng lẽ làm bữa cơm cho nó ăn cũng được sao?" Mẹ Chu để tờ báo xuống, lại tháo kính xuống lần nữa, nhìn nàng, "Đừng tưởng rằng được Chu Đông cưng chiều, có thể cần phải làm mọi việc đâu."
Hóa ra mẹ Chu bực bội là vì chuyện này, bà chê biết làm quá ít việc nhà.
thừa nhận thực công việc nội trợ bản thân được giỏi giang lắm, sống cùng Chu Đông trong tuần, cũng chia ra làm năm ngày, làm hai ngày. Nhưng như vậy có nghĩa là chăm chút cho căn nhà này. Hơn nữa càng phải ăn nhờ Chu Đông, ở nhờ Chu Đông như mẹ Chu . Ngày trước, khi vừa tới Bắc Kinh lương tháng chỉ có hơn ba ngàn, tiền thuê phòng của năm đầu tiên thực trả tiền , nhưng kể từ khi được tăng tiền lương, vẫn trả nửa tiền thuê phòng cho Chu Đông rất sòng phẳng.
" phải là tất cả mọi việc cháu đều làm."
"Vậy xem làm được cái gì? Hôn nhân phải là chỉ có thề non hẹn biển, còn là củi gạo dầu muối. Tôi muốn Chu Đông cưới rồi, hàng ngày những vẫn phải làm, làm việc xong về nhà lại còn phải phục vụ ."
"Chúng cháu là cam tâm tình nguyện, cháu chưa từng ép buộc ấy phải làm chuyện nhà. Nếu như ấy muốn làm, cứ với cháu, tự cháu làm. Chúng cháu vẫn đối xử với nhau rất tốt."
"Hai người vẫn đối xử với nhau rất tốt sao?" Mẹ Chu cười khẩy: "Vì sao hai người vẫn đối xử với nhau rất tốt được, đó là bởi vì cuộc sống của bây giờ vẫn còn quá đơn giản. Chuyện kết hôn cho dù coi trọng việc môn đăng hộ đối, cũng phải quan tâm đến điều kiện hỗ trợ lẫn nhau, có khả năng hỗ trợ được gì cho Chu Đông cả, đơn giản cút, xứng với Chu Đông nhà chúng tôi."
Last edited by a moderator: 9/7/16
trangtrongnuoc thích bài này.