Chương 13: Chia tay
Trần Tri Tri mệt mỏi.
biết mình dạng chân ở người bao lâu – sau khi bắn trọn vẹn vào thân thể của , biết mình dạng chân bao lâu. chỉ cảm thấy mình còn sức để khóc nữa.
Chu Đông ngủ, nhịp thở của rất bình ổn, mặt mũi bình thản, mặc dù tay vẫn đè ở người nhưng có lực. Trần Tri Tri dễ dàng thoát khỏi đứng dậy.
Rất nhanh, dòng nước ấm chảy dọc xuống ở bên đùi, Trần Tri Tri cúi đầu kiểm tra xem xét mình chút, rút khăn giấy bàn lau sạch . khăn giấy ngoài chất dịch màu trắng còn lẫn chút tơ máu.
Trần Tri Tri cắn môi, chăm chú nhìn kỹ nó hồi rồi ném nó vào đáy thùng rác, mặc lại váy.
hề muốn lần đầu tiên của mình lại ở tại căn phòng này, dưới tình huống này. cũng trong tình cảnh hoàn toàn biết mình làm gì, hề thương tiếc, hề vuốt ve an ủi, chỉ có vật nam tính trần trụi đầy ham muốn.
ngước mắt nhìn Chu Đông ngủ say, bao giờ ... là người điềm đạm nữa, bao giờ ... là người tốt đẹp nữa. Rất nhanh có cảm giác mình hận thấu xương.
hận , hận , hận chết được!
Trần Tri Tri chỉnh đốn lại quần áo chút, lau nước mắt, đóng cửa ra ngoài.
Khi qua lầu dưới, bị bác bảo vệ gọi lại, "Ấy này này, , thẻ sinh viên của cháu!"
Trần Tri Tri mới nhớ ra thẻ sinh viên của mình còn để ở đây, vì vậy quay lại mấy bước. Bác bảo vệ chỉ vào chỗ ký tên : " Ký tên ở chỗ này, mấy giờ mấy phút ra cũng phải ghi nhé."
Trần Tri Tri nhìn thời gian ký lúc mình vào, chính là 22 giờ 28 phút . tại khi ra cũng chỉ mới 22 giờ 44 phút .
Mới mười sáu phút, nhưng giống như bị xe nghiền qua rồi ném vào trung vậy, tức cười mà lại bi thương, có khoảnh khắc thể tin được, chuyện này xảy ra rồi sao? Nhưng đau đớn thân thể lại xác nhận với rằng: Đúng vậy, chuyện ấy xảy ra.
Sau khi trở về, Trần Tri Tri tắm rửa sạch .
Khi trở về rất muộn, ký túc xá đúng 11giờ đêm là tắt đèn, mà sau khi tắt đèn cũng có nước nóng nữa. Nhưng Trần Tri Tri vẫn nhất định tắm, nhất định phải tắm. thân mình tắm rửa trong bóng tối của nhà tắm nữ nghe tiếng nước chảy róc rách.
Chẳng ai hiểu loại cảm giác mất mát này bằng tự cảm nhận của chính bản thân!
cảm thấy mình quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức hoàn toàn, tựa như kẻ quá đần độn, quá ngốc nghếch, quá ngu dốt. Tại sao khi đó lại phải nhớ đến Bạch Tề, nhớ đến Từ Trì, lại cho rằng mình có thể thử trải qua cuộc sống như bọn họ, cảm thấy đắc chí khi mình cũng theo chân bọn họ như thế?
Nhưng ràng là cũng chưa hề chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí cũng biết chuyện kia thú vị như thế nào.
cũng phản kháng, cũng sớm phản kháng.
Trần Tri Tri ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình, quá ngu xuẩn.
Từ hơn bảy giờ sáng Trần Tri Tri bắt đầu nhận được rất nhiều cuộc điện thoại Chu Đông gọi đến. cứ gọi, cứ gọi, cách mấy phút lại gọi cuộc. Trần Tri Tri sớm tỉnh, nhưng buồn để ý đến . Mới đầu lấy gối đè lên để khỏi nghe thấy tiếng chuông réo, tiếp đó chuyển chế độ yên tĩnh, cuối cùng tắt máy luôn.
Làm ổ giường đến hơn mười giờ trưa Trần Tri Tri thấy đói bụng.
Hôm nay vốn dĩ giờ lên lớp, nhưng khi ngồi dậy cũng thấy các bạn cùng phòng đâu, chỉ có ở phía giường đối diện, cũng có người nằm giường giống như , lúc này vẫn còn ở giường chơi trò chơi điện thoại di động.
Trần Tri Tri tung chăn xuống giường, cầm theo ít tiền ngay cả điện thoại di động cũng mang theo, định mua ít đồ ăn.
Vừa xuống đến lầu dưới thấy Chu Đông đứng ở bậc thềm ngay cửa ký túc xá, nơi có bóng râm nhìn về phía bên này, đến khi muốn quay đầu lại còn kịp nữa rồi."Tri Tri." Chu Đông lập tức gọi lại, đuổi theo.
Hai người đứng ở góc nơi cửa chính của ký túc xá, Trần Tri Tri quay nghiêng người, hề nhìn , cũng chuyện.
Chu Đông dừng trong chốc lát, đưa tay nắm lấy cánh tay : "Em giận phải ?"
Trần Tri Tri giật tay ra khỏi tay của , vẫn lời nào.
" xin lỗi, tối hôm qua phải cố ý, cho rằng đó chỉ là nằm mơ, hề có ý nghĩ muốn cưỡng bức em..."
Trần Tri Tri vẫn đáp lại, ngay cả ánh mắt cũng chịu nhìn về phía . Nếu là trước kia phải than thở với đến nửa ngày, nhưng hôm nay đặc biệt trầm mặc khiến đau lòng.
Môi của vẫn mím chặt, sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, quả rất khó chịu, khó chấp nhận.
cúi đầu nhìn gương mặt của : " làm cho em đau lắm phải ?" cũng muốn như vậy, vốn dĩ muốn cho đêm tuyệt vời đầy lưu luyến và dịu dàng, chứ phải giống như tối hôm qua...
Chu Đông nhìn Trần Tri Tri vẫn muốn chuyện, bỗng chốc trái tim giống như bị khoét vậy!
Tại sao lại làm cho phải trải qua khó chịu như vậy chứ?
" xin lỗi, Tri Tri, xin lỗi." thành khẩn lời xin lỗi mà trong lòng áy náy thôi, ôm vào trong ngực chặt: "Em hãy tin tưởng , chịu trách nhiệm đối với em, cả đời này cũng luôn đối xử tốt với em."
Chuyện tới mức phải chia tay, nhưng cũng đơn giản chỉ thoáng qua cái là hòa thuận lại với nhau được.
Đối với Chu Đông, dù sao Trần Tri Tri vẫn có chướng ngại tâm lý. Trước khi trải qua chuyện này, nhận thức của Trần Tri Tri về chuyện tình cảm trong cuộc sống hoặc là chuyện quan hệ nam nữ vẫn rất đơn thuần. Nhưng sau lần này mới hiểu được rằng, về bản chất, con người vẫn là loại động vật, chỉ có hành vi giao phối mới là thực tế.
Có khoảng thời gian rất lâu Trần Tri Tri dám nhớ tới chuyện kia, cho dù chỉ là thỉnh thoảng trong đầu thoáng qua chút ngắn ngủi, cũng lập tức lắc lắc đầu gạt nó ra ngoài. Chuyện cũng qua, nên cứ dùng nó để oán giận chính mình. biết vậy, nhưng chuyện đó thực tế xảy ra rồi, cũng giống như thực tế cuộc sống, đối với nó, bất kể thế nào, cho dù muốn nhớ hoặc là muốn quên cũng sao sửa đổi được .
Từ sau lần đó Chu Đông đối xử với tốt hơn gấp bội lần, mặc dù Trần Tri Tri ra, nhưng trong lòng biết rất .
... Quả , giữ đúng lời hứa của mình.
Khoảng thời gian này chung sống này, đột nhiên Trần Tri Tri cảm thấy mình ít nhiều hiểu được về Chu Đông. biết rất , cho dù biểu của đối với có tốt đến bao nhiêu, dịu dàng đến bao nhiêu nữa, nhưng ràng, là con người, phải là thần, nội tâm và thân thể của cũng có ham muốn. Cho nên thể dùng nguyện vọng chủ quan để duy trì đoạn tình cảm này, buộc nó phải luôn luôn phát triển theo ý muốn của mình được.
Cuộc sống đại học, trừ thỉnh thoảng có cuộc thi đáng ghét hoặc là quan hệ giao tiếp giữa con người, ra cũng chẳng có gì phải lo nghĩ.
vào học kỳ đầu của đại học năm thứ hai. Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của Từ Trì và Bạch Tề luôn luôn được cư dân mạng bàn luận rất nhiệt tình. Kể từ khi có người post ảnh của Từ Trì cùng nữ sinh khác thuê phòng, mấy tháng nay những chuyện bên lề của hành vi đó vẫn xôn xao dứt.
Suốt trong thời gian ấy Bạch Tề vẫn duy trì thái độ vô cùng yên tĩnh, giống như hề có liên quan gì với mình. Mà đúng là cũng liên quan đến . Thời gian thi chuyên ngành của được tổ chức trước cuộc thi thường xuyên của sinh viên đại học năm thứ hai. Từ tháng trước, sau khi thi xong vòng sơ khảo, về thẳng nhà để chuẩn bị làm thị thực ra nước ngoài, đợi nhận giấy tờ, trừ phi phải tới trường học làm thủ tục, cũng phải trở lại trường nữa.
Buổi biểu diễn cuối cùng của Từ Trì cũng bởi ta vắng mặt nên cũng tổ chức nữa.
Kể từ khi Bạch Tề rời , hình như Từ Trì cũng biến mất theo, cũng nghe thấy tin tức gì của ta nữa.
Đôi lúc nữ sinh trong trường học khi tới Từ Trì đều có cảm giác rất tiếc nuối. Quả ta rất tài hoa trong lĩnh vực nhạc, những ca khúc ta hát và sáng tác luôn có chủ đề về chuyện tình , tình bạn, khiến người nghe rung động đến mức xương cốt tê dại, mềm nhũn sao kềm chế được.
Mấy năm sau, Trần Tri Tri xem chương trình ca nhạc “Tôi là ca sĩ” của Lâm Chí Huyễn, khi ta mặc bộ đồ đen đứng giữa sân khấu hát lĩnh xướng ca khúc “Yên Hoa dịch lãnh”, bất giác liên tưởng đến Từ Trì thời trẻ tuổi. Ngày ấy giọng của Từ Trì khàn hơn, cũng chưa được lão luyện như giọng hát của Lâm Chí Huyễn bây giờ. Màu tóc của Từ Trì luôn nhuộm màu hạt dẻ sáng, mình đứng ở giữa sân khấu, nhắm mắt lại, cần ai phụ họa, mình đơn ca. Cả sân trường rộng lớn như thế, trong đêm tối, dưới ánh đèn màu cam nhạt, tất cả mọi người đều lặng im, nín thở lắng nghe hát, thỉnh thoảng giữa các đoạn ngắt có thể nghe thấy tiếng thở dốc.
Có lẽ Trần Tri Tri hơi cường điệu hóa, chỉ là cuộc biểu diễn ca nhạc của sinh viên trong trường học, hiệu quả làm sao so sánh được với buổi biểu diễn của siêu sao ca nhạc trong thời kỳ rực rỡ kia. Nhưng với Trần Tri Tri hình ảnh đó của Từ Trì vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí , mãi quên.
Mấy năm sau, Từ Trì vào làm việc ở công ty Trần Tri Tri làm. Nhưng bây giờ nhìn rất điềm đạm và vui vẻ, có tác phong chín chắn, còn chút bộ dáng của ngày xưa.
kết hôn, tay có đeo chiếc nhẫn.
Cũng rất lâu rồi còn sáng tác ca khúc nữa, tại tất cả mọi quan tâm của đều dồn vào con bảo bối mới được bốn tuổi kia.
Đúng vậy, vào năm đại học thứ hai, mùa xuân năm ấy, Trần Tri Tri về nhà ăn tết. Nghe thấy mẹ nhắc nhắc lại chuyện Từ Trì làm cho mang thai, bây giờ cha mẹ đó tìm tới cửa, làm cho chú dì Từ bể đầu sứt trán, mà biết làm sao bây giờ.
Ở bàn cơm mẹ nhắc nhắc lại rằng: “ biết tại sao Từ Trì lại trở thành như vậy, từ đứa trẻ ngoan ngoãn, từ hồi học cao trung cho tới nay như thay đổi thành người khác vậy. Làm cho con nhà người ta mang thai, phá hủy con nhà người ta rồi!
Sau đó mẹ lại còn dặn dò Trần Tri Tri, cho phép được tùy tiện như vậy, cùng bạn trai ở chung chỗ nhất định phải cẩn thận.
Trần Tri Tri cúi đầu ăn cơm, chỉ nhàng lên tiếng đáp ứng. có cho mẹ biết, và Chu Đông cũng từng phát sinh quan hệ rồi, chẳng qua cũng chỉ có lần đó, về sau cũng còn để cho Chu Đông chạm vào mình nữa.
Nhưng cũng bởi vì chuyện này mà chút xíu quyến luyến cuối cùng còn sót lại trong đáy lòng của đối với Từ Trì tan thành mây khói.
Mùa đông năm ấy, đêm 30 tết, Trần Tri Tri mình nằm nhoài ở bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm tràn ngập pháo hoa. Đột nhiên cảm thấy, thời gian đúng là thứ vũ khí sắc bén, mài mòn, rửa sạch tất cả mọi điều tức giận trong lòng .
Trần Tri Tri ngồi bó gối ở đầu giường, nhớ lại đoạn chuyện cũ này cảm thấy khó mà chịu nổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ tốt nghiệp đại học cái là tiến vào xã hội. Những việc trải qua trong ba năm khác xa rất nhiều so năm học thứ tư ở trường học. tại tất cả mọi người đều trời nam đất bắc. Sau khi tốt nghiệp, lão Vương, bạn học Lưu tặc tử, nguyên có tên gọi là Lưu Bân, Thâm Quyến, Phương ca Thượng Hải, Bạch Tề sau khi về nước đến nơi này làm việc, sau đó cũng tại chỗ này Trần Tri Tri đụng phải Khâu Đình, bạn cùng học thời cao trung trước kia, bây giờ còn có thêm Từ Trì.
Còn có rất nhiều người khác đều là năm, hai năm, cho dù là ba năm bốn năm cũng chạm mặt nhau tới lần.
"Ý em muốn là cho tới bây giờ em vẫn còn để ý đến chuyện kia sao?" Trước mặt Chu Đông đợi lâu, thấy vẫn đáp lại, đột nhiên hỏi.
Trần Tri Tri ngẩng đầu liếc nhìn cái, trả lời.
Chu Đông nhìn thấu ý bên trong cái nhìn đó, khẳng định, "Tại sao em ?" cho là chuyện kia sớm qua . Lúc ấy việc làm của có chút quá đáng, đúng vậy. Nhưng ngày hôm sau với lời xin lỗi ngay lập tức, còn bảo đảm sau này đối xử tốt với tăng gấp bội lần.
Sau này, quan hệ của bọn họ cũng nhanh chóng phát triển, năm học đại học năm thứ ba ấy, Trần Tri Tri vui vẻ chấp nhận , chính thức phát sinh quan hệ với .
vẫn nhớ như in đêm đầu tiên ấy của tiết trời tháng ba, tại căn phòng trọ phía sau trường học, hôm đó là sinh nhật của . Ngoài cửa sổ những bông tuyết bay lả tả, bọn họ ở trong phòng khách, vành tai và tóc mai chạm vào nhau cả đêm.
Nghĩ tới đây, gương mặt bỗng biến sắc, tròng mắt đen nhìn chăm chú: "Ý em muốn với là, có những điều khiến em vừa lòng?"
hiểu rồi, rốt cuộc hiểu ràng rồi.
Nguyên nhân muốn chia tay phải là vì kiểm soát cho ra ngoài gặp gỡ với Từ Trì. Cũng phải bởi vì tức giận từng khóa cửa nhốt ở trong phòng ba ngày, mà là vì những bất mãn được tích lũy từ trước.
... Bắt đầu từ ngày đó, có bất mãn đối với .
Chu Đông nghĩ đến điều suy đoán này, trong lòng giống như có đổ vỡ, hít sâu hơi, cảm thấy trái tim mình như rơi vào cái động đáy, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thổi vù vù vang dội ở bên tai.
Đầu toàn những tiếng ong ong.
"Chuyện ngày đó chúng ta ở chung." Trần Tri Tri ôm chặt hai chân khẽ : "Lúc ấy em cũng mong muốn."
Chu Đông nhìn , qua lời thấy ra ràng từng chuyện từng chuyện mà làm vui. Từ giữa đôi môi mềm mại, sạch như quả đào kia vang lên ngữ điệu giọng còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết bên ngoài cửa sổ, khiến cả người lạnh như băng.
Đúng thế, quả thực hề muốn.
Sau kỳ học đại học năm 3 năm ấy, bọn họ phát sinh quan hệ. Chỉ sau, hai tháng dính lấy nhau thấy chán ngán. Sau đó bởi vì phải ra ngoài tìm việc làm, lại còn phải làm rất nhiều thủ tục tốt nghiệp, nên số lần bọn họ gặp nhau cũng nhiều.
Sau đó Trần Tri Tri dự định Bắc Kinh để làm việc nên muốn với chút. Chu Đông vốn là dự định làm việc ở trong thành phố này, vì dù sao nhà của và Trần Tri Tri đều ở đây. Nhưng bởi vì Trần Tri Tri muốn Bắc Kinh, nên cũng lập tức liền thu xếp gói ghém hành lý cùng với .
Lúc mới tới, căn nhà trọ mà Trần Tri Tri và Chu Đông thuê chính là nhà cho thuê giá rẻ dành cho những người tìm việc, giống như kiểu ký túc xá của trường học, nam nữ sống riêng, mỗi bên sống trong căn phòng lớn, dùng chung nhà vệ sinh và phòng bếp. Nhưng bởi vì người quá đông nên mọi điều kiện đều thuận tiện, có lúc phải chờ đến hai giờ sau mới được tắm rửa
Trước khi Bắc Kinh, Chu Đông cũng viết mấy bản lý lịch sơ lược của mình gửi trước cho mấy công ty để so sánh. học chuyên ngành về máy tính, cũng từng có số sản phẩm đạt kết quả khá nổi trội. Rất nhanh được công ty mới gây dựng nghiệp thiết kế phần mềm của điện thoại di động tuyển dụng. Còn Trần Tri Tri bởi vì đúng với chuyên ngành học, cộng thêm tìm công việc chủ yếu dành cho nữ cần nam, nên phải mất đến hơn tháng sau mới tìm được công việc chính thức.
ra người Chu Đông có khoản tiền để dành . Đó là khoản tiền kiếm được từ việc thiết kế phần mềm, đến nỗi phải ở dạng nhà trọ giá rẻ có nhiều người phức tạp như vậy. Nhưng nhà trọ là do Trần Tri Tri tìm, chị cùng học khoá trước giới thiệu cho . Trước khi tìm được công việc, Trần Tri Tri có ý định thuê phòng trước, dù sao địa điểm công việc của cũng chưa ổn định, giá phòng Bắc Kinh lại cao, ký lần đầu mà phải thế chấp cho cả ba tháng, số tiền thuê nhà phải trả phải là .
Cũng bởi vì Chu Đông lo lắng cho Trần Tri Tri, muốn ở mình trong nhà trọ đó, nên cũng đành phải vào sống trong nhà trọ của nam, ở lầu dưới phòng trọ nữ.
Biết Trần Tri Tri tìm được công việc, Chu Đông thở phào nhõm. ๖ chịu đủ rồi, hơn tháng trời phải chờ nhà vệ sinh, chờ đến lượt được tắm. Trong phòng vĩnh viễn đầy chặt tám người ở, hơn nữa còn định giờ ngủ, hơn nửa đêm vẫn có người hút thuốc lá, uống rượu luyên thuyên, gọi điện thoại tán gẫu.
Buổi tối hôm đó liền dứt khoát lên mạng tìm thuê nhà có địa điểm ở giữa nơi làm việc của hai người, ngày hôm sau vừa vặn là thứ bảy, dứt khoát đưa Trần Tri Tri xem phòng, vừa đúng gặp được căn phòng hết sức hài lòng. Ngày hôm đó Chu Đông nhân tiện nộp luôn năm tiền đặt cọc.
Kể ra mà , lúc ấy thái độ khi tìm phòng của Trần Tri Tri cũng xem như là tích cực, nhưng quả trong lòng vẫn còn có chút do dự. tại Chu Đông nghĩ lại, mới nhớ tới ngày hôm ấy bọn họ tìm phòng cho tới trưa, sau đó đến quán ăn cơm.
Trần Tri Tri hỏi: "... Phải chuyển nhanh như vậy sao?"
Lúc ấy ăn mì, ngẩng đầu lên luôn: "Ừ, sớm chuyển sớm khoẻ, nếu lại phải đợi đến Chủ nhật sau."
"Oh." Khi đó Trần Tri Tri chỉ lại câu như vậy.
Ngày ấy lại nghĩ là cần thiết phải tìm phòng, tìm được rồi cũng cần phải chuyển gấp như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ý muốn là: cần thiết phải ở cùng chỗ nhanh như vậy.
Ở trong mắt Trần Tri Tri, ở chung là chuyện rất trọng đại. Trong chuyện ấy xem ra là người khá bảo thủ, ở chung là chuyện chỉ có thể có sau khi dự tính chuẩn bị chuyện kết hôn. Mặc dù rằng cũng phải là có ý định kết hôn với Chu Đông, nhưng vẫn còn chưa tốt nghiệp mà ở chung rồi hơi vượt quá giới hạn tâm lý của .
Lúc ấy do dự rất lâu.
Quả khu nhà trọ nữ ở bên kia rất phiền toái, chủ ý của là chỉ muốn hai người ở nhà riêng bên cạnh nhau mà thôi. ra công ty cũng phải là rất xa, họ vẫn có thể thường thường gặp nhau được. Nhưng ngày thứ bảy đó, Chu Đông lại dứt khoát lôi kéo xem phòng. Ở trong suy nghĩ của dường như sớm có dự định này, cho rằng chỉ cần Trần Tri Tri tìm được công việc bọn họ nên ở cùng chỗ. Bởi ở cùng chỗ có thể tiết kiệm được rất nhiều khoản chi tiêu gì đó, hơn nữa bọn họ cũng phải là chưa từng phát sinh quan hệ với nhau...
Nhưng thế nào, vẫn có chút tình nguyện, có thể là vì luôn luôn chỉ chấp nhận quan hệ nam nữ đứng đắn, hơn nữa lại thiên về khuynh hướng bảo thủ.
Sau đó đến xế chiều lại thấy Chu Đông tính chỉ tìm thuê gian phòng lớn như thế, lại là phòng mới hoàn toàn. Tiền đặt cọc năm là năm vạn tệ, mỗi tháng hơn bốn ngàn tệ, Trần Tri Tri có chút chịu nổi. biết Chu Đông tìm phòng lớn là vì . Căn phòng lớn ấy có phòng ngủ chính, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, ban công. Bên cạnh nhà thuê lại có đầy đủ mọi thứ: nơi ở rất gần với công ty làm việc, ga tàu điện ở ngay bên cạnh, mười phút là đến siêu thị Carrefour.
Cho nên đành lòng từ chối, nhìn nộp nhiều tiền như vậy, lúc ấy thể nào ra miệng.
Sau này muốn lại càng muộn hơn, sau đó Trần Tri Tri vẫn còn thăm dò tin tức cho thuê nhà ở mạng. Tính toán lương tháng của mới được 3500 tệ, trong thời gian thử việc hưởng 80%, xem ra chưa trừ bảo hiểm xã bảo chỉ còn hai ngàn tám trăm tệ, khả năng thuê nhà riêng e rằng cũng chỉ có thể đến mức bảy tám trăm tệ, hoặc là vẫn ở lại nhà trọ nữ.
cũng mệt mỏi lắm rồi, cảm nhận sâu sắc thể xem điều kiện sinh hoạt, cho nên cũng đành ngầm chấp nhận.
Hôm sau ngày chủ nhật, Chu Đông liền dứt khoát gọi chiếc xe taxi đến vận chuyển hành lý của bọn họ, mặc dù chủ cho thuê nhà đồ dùng gia đình chưa được đầy đủ, nhưng sao vì Chu Đông rất thích gian phòng này, hoặc đúng hơn, rất thích có thể được tự do sống chung với Trần Tri Tri trong môi trường riêng tư, dù sao, bắt đầu từ ngày xa xưa đó, bọn họ xác định hình thái ở chung rồi.
ra sau khi ở chung, so với tưởng tượng của Trần Tri Tri hiệu quả còn tốt hơn. Hai bên cũng có gì khó chịu. Nhưng cảm giác đầu tiên của con người lại rất kỳ quái, có lúc thỉnh thoảng nó lại cảm thấy khó chịu, hoặc là trong lúc va chạm, đột nhiên nó lại nhảy ra cho bạn biết - ban đầu bạn vốn dĩ muốn ở chung, chính ra ấy nên có quyết định nhanh chóng như vậy, tất cả đều là lỗi của ấy.
"Còn gì nữa ?" Chu Đông hỏi.
Ngữ điệu của nặng nề, tim của cũng lạnh ngắt.
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn Chu Đông, môi vẫn mím chặt, biết mình có nên tiếp hay . Chu Đông cứ lẳng lặng nhìn như vậy, trong tròng mắt gần như còn chút cảm xúc: " sao đâu, nếu như em còn có điều chưa vừa lòng, cứ ra."
Trần Tri Tri lắc đầu cái.
Chu Đông nhìn lắc đầu, vốn định hé miệng chuyện, nhưng lại lộ ra nụ cười khổ sở: " ngờ bất mãn của em đối với lại nhiều như vậy. Tại sao em lại sớm cho biết chứ?"
Trần Tri Tri vẫn ngồi ôm hai chân lời nào.
Bản tính của phải như thế, bản tính của vốn rất hoạt bát cũng rất thẳng thắn, nhưng biết tại sao khi đối mặt với Chu Đông, luôn lão có cảm giác lực bất tòng tâm, chỉ sợ mình làm tổn thương đến .
Chu Đông cảm thấy trong người mình lạnh đến mức còn nhận biết được nữa, con ngươi đen sẫm như muốn nhìn sâu vào ánh mắt của , "Trần Tri Tri, em cho biết, em có ? Nhiều năm qua, cho tới bây giờ em vẫn hề với ba chữ “Em ” kia."
Im lặng.
Rất lâu sau, câu trả lời vẫn là im lặng.
Trần Tri Tri nghe thấy thay đổi cách xưng hô, từ "Tri Tri" đổi thành " Trần Tri Tri" rồi. cũng biết đau lòng. Nhưng thể nào trả lời được.
Nhưng kế tiếp nghe thấy Chu Đông cười tiếng lạnh lẽo nhưng lại chứa mất mát, " độc ác, phải ?" đứng lên, "Bao nhiêu năm qua, vẫn luôn cho là em thích , ra em hề thích , dù chỉ là chút xíu !"
Trần Tri Tri ngờ đột nhiên lại lời như vậy, ngẩng đầu lên đầy vẻ ngạc nhiên.
"Cho nên em thể chịu đựng được bất kỳ chút khuyết điểm nào của , cho dù việc làm cũng chỉ vì muốn tốt cho em, em cũng hài lòng, nhưng cho đến tận bây giờ em đều . Chẳng qua là em đợi thời cơ, để cho bất mãn của mình đối với đạt tới cực điểm, tạo cái cớ tốt nhất cho mình để rời bỏ , đáp án như vậy có đúng ?"
Nhớ tới trước kia cũng từng đề cập với rằng muốn chia tay.
cho rằng chẳng qua đây là đùa, cuối cùng ôm lấy , cắn vào đầu ngón tay của , cố ý trầm giọng : " cho." làm sao chịu nổi chia tay với , như thế, làm sao có thể chấp nhận chia tay với được chứ?
Chu Đông tựa như tức giận, lại vừa tựa như chẳng qua chỉ là khó chịu, khó chấp nhận.
Trần Tri Tri quay sang nhìn , cảm thấy ánh mắt của giống như vùng nước xoáy tối đen, bên trong chứa sóng lớn sắp cuộn trào. ngồi dậy nhìn về phía , đồng thời tay phải đột nhiên cầm cổ lấy tay của , "Chuyện với Từ Trì là em cố ý chọc giận , đúng ?"
Đúng thế!
Trần Tri Tri biết, thực ra là mình cố ý chọc giận . Khi đó Từ Trì cũng kết hôn, hơn nữa đối với Từ Trì, sớm còn cảm giác nữa rồi. Nhưng vẫn cùng Từ Trì cùng nhau ăn cơm trưa, thỉnh thoảng còn cùng đồng nghiệp công ty KTV, mặt chỉ để tán gẫu, mặt khác ra là muốn chọc tức , đặc biệt là cố ý nhận điện thoại của , sau khi về nhà cũng chỉ hai ba câu đầy lạnh lùng với , hỏi cái gì cũng chịu trả lời.
Đến cuối cùng, rốt cuộc chọc giận , bị giam lại ở trong phòng.
... Nghĩ như vậy đứng lên, tất cả những gì vừa mới đây chính là nguyên nhân sao? Nhưng chọc tức Chu Đông có phải là lý do hay , Chu Đông khi đó... Cổ tay lại bị nắm chặt hơn chút, Chu Đông tràn đầy tức giận hỏi lại câu nữa: "Có phải hay ? !"
Trần Tri Tri cúi đầu: "Vâng..."
Chu Đông nhìn chăm chú vào ánh mắt của , hồi lâu sau, chán nản buông thõng cánh tay xuống.
hiểu rồi, tới hôm nay rốt cục hiểu toàn bộ rồi.
ra là tất cả đều chỉ vì... thích .
" vô cùng ghê tởm, đúng ?" Trần Tri Tri cúi đầu, nhìn thân hình của ở đối diện, khoảng cách giữa và dường như rời xa hơn rất nhiều. Giọng trầm ấm của nghe đầy vẻ trống rỗng bất cần, giống như trước, tâm tình của lúc này làm giọng thay đổi.
"Nhiều năm qua, vẫn đương nhiên cho rằng em thích . Nếu như phải lúc đầu cứ quấn quít chặt bên em, có lẽ em sớm được giải thoát." Trong giọng của ngập tràn điệu tự giễu, còn có nhiều điều nữa, nhưng Trần Tri Tri thể nào nghe nổi.
Ánh mắt Trần Tri Tri chỉ có thể sững sờ đuổi theo bóng lưng của .
ra ngoài cũng hề quay đầu lại cái.
tới cửa dừng bước, tay gác lên khung cửa, chỉ hơi nghiêng mặt sang bên: "Em . Yên tâm, sau này bao giờ còn quấn lấy em nữa."
Last edited by a moderator: 29/6/16