Chương 11: Chứng biến hóa của trái tim
"Hắc, Tri Tri." Ngược lại, khi Bạch Tề liếc mắt phát ra liền lên tiếng chào.
Trần Tri Tri bưng khay cơm tới, thấy Bạch Tề và Từ Trì ngồi bên nhau ăn mì có chút kinh dị. Bạch Tề ngẩng đầu lát cười với , "Trùng hợp quá, tớ biết là cậu cũng học ở trường này."
"Ừ..." Trần Tri Tri gật đầu cái, đến ngồi bên cạnh bạn, "Tớ cũng biết là cậu học ở trường này. Kể từ khi cậu chuyển khỏi lớp sơ trung, sau đó hình như tớ chưa từng gặp lại cậu."
"Từ Trì lại với cậu sao?"
Trần Tri Tri liếc mắt nhìn Từ Trì, "Tớ và Từ Trì cũng liên lạc với nhau nhiều lắm."
"Ái chà, cái cậu này!" Bạch Tề mắng Từ Trì, "Nhà cậu và nhà Tri Tri ở cùng nơi, lại còn học cùng trường đại học, vậy mà lại liên lạc với nhau nhiều lắm." Thấy khóe miệng Từ Trì nhếch lên vẻ bất đắc dĩ, Bạch Tề lại quay đầu nhìn về phía Trần Tri Tri : "Ngày hôm qua tớ nghe cậu ấy kể lại mới biết cậu cũng học ở đây, sáng sớm hôm nay còn biết phải đâu để tìm cậu, ngờ là có thể gặp nhau ở đây."
Trần Tri Tri gật đầu cái, trong lúc nhất thời biết thế nào.
Ngày trước ba người bọn họ vốn cực kỳ thân thiết với nhau. Nhà ở cùng chỗ, cùng học vườn trẻ, đến tiểu học, rồi bậc sơ trung học cũng cùng học với nhau, có thể họ chính là bộ ba rất thân thiết. Đáng tiếc kể từ lúc học sơ tam, nhà của Bạch Tề lại chuyển , Từ Trì cũng thi đậu vào học ở trường sơ trung khác, dần dần họ liền mất liên lạc với nhau.
Trước kia khi còn học sơ trung học với nhau, ràng họ còn thân mật với nhau là thế, vậy mà qua nhiều năm sau hiểu sao lại trở nên xa lạ, khác hẳn ngày xưa.
"Bạch Tề, nghe cậu định xuất ngoại à?" Trần Tri Tri chuyển đề tài chuyện.
"Hả." Bạch Tề vẫn ăn mì, "À ừ, tớ xin được nhà trường và trường bên nước Mỹ theo phương thức trao đổi sinh viên. Học kỳ thứ hai của đại học tớ . Tớ học tài chính, cho nên vẫn luôn rất muốn mình được quẳng ra nước ngoài để xem xét chút."
"À..." Trần Tri Tri còn nhớ lời tỏ tình của Từ Trì hôm biểu diễn ca nhạc, ánh mắt liếc mắt Từ Trì cái. ta hề phản ứng, cũng tiện . Dùng cái muỗng gạt gạt cháo, "Cậu bao lâu?"
"Khả năng là khi tốt nghiệp mới trở về, nếu , tớ cũng muốn trở lại đâu."
Bạch Tề cười.
Trần Tri Tri "A" tiếng, " ngờ tớ vừa mới gặp lại cậu, cậu lại phải rồi. "
Bạch Tề nghe lời này, khóe miệng hơi cong lên, duỗi tay ra khoác vai Trần Tri Tri, " sao, chẳng phải vẫn còn chút thời gian đó sao. Bạn bè chỉ là thiên trường địa cửu, lúc này mỗi giây mỗi khắc cũng đều được quý trọng như nhau."
Bạch Tề cười híp mắt, tựa như đưa Trần Tri Tri trở lại thời gian trước kia.
giống như người chị cả tài cao gan lớn, vĩnh viễn luôn cầm nhánh cây ngẩng đầu ưỡn ngực tuốt ở đàng trước, Trần Tri Tri theo thói quen ở chính giữa, gặp người lớn chịu trách nhiệm ra sức giả vờ làm nũng giáo viên (ai bảo từ dáng dấp của tròn trịa, tất cả đều mập mạp trơn bóng, thoạt nhìn khiến người ta thích), Từ Trì là người chịu trách nhiệm sau cùng, mỗi lần gây ra những trò quái đản, sau khi người lớn phát thường bị ăn đòn.
Tổ tam tam thân thiết này của ba người bọn họ từng cùng trải qua rất nhiều thời gian tốt đẹp, chạy tới chạy lui trong sân, cùng bắt ếch, chơi đùa giữa các nhà.
Trần Tri Tri nghĩ tới đây liền bật cười.
"Tốt nghiệp rồi cậu cũng trở lại sao?" Từ Trì đột nhiên lên tiếng, đặt đũa xuống nhìn về phía Bạch Tề.
Giữa mái tóc ngắn cậu ta để chỏm tóc dài quá tai, đuôi tóc nhuộm màu nâu nhạt, dưới ánh nắng ban mai lại biến thành màu vàng nhạt. Bởi vì thích mặc áo sơ mi trắng, lại có làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan, dáng dấp rất thanh tú, cậu ta đúng hình mẫu của tiểu soái ca, cộng thêm ý thích tự mình sáng tác nhạc phẩm, cho nên vẫn luôn được mọi người trong trường đại học đặt cho danh hiệu " Tài tử nhạc " và "Ngôi sao sáng của tương lai ".
Trần Tri Tri biết cái danh hiệu này lâu rồi, từ sau khi lên học kỳ đầu của năm nhất đại học, do Từ Trì được cả trường học rất chú ý.
Khi đó Trần Tri Tri chỉ nghe người lớn trong nhà chuyện . Từ Trì và cùng thi vào Trường Đại Học, nhưng vẫn bao giờ chủ động liên lạc với nhau. vẫn luôn trốn tránh, đối với hình mẫu con người ấy, cảm thấy khả năng mình thể nào cầm giữ được con người đó, tình nguyện lựa chọn tránh mà chịu gặp.
Đúng vậy, Trần Tri Tri cũng phủ nhận, từng thầm mến Từ Trì.
Từ khi bắt đầu vào tiểu học, trong khoảng thời gian rất dài thích cậu ta, mặc dù luôn cho rằng kiểu người đó thích chỉ là bởi vì bao năm qua họ ở chung chỗ, cộng thêm ở trong lớp, Từ Trì vẫn rất được nữ sinh thích thú hoan nghênh.
Nhưng mặc dù lên đại học, Trần Tri Tri vẫn ở vào thời kỳ trưởng thành, vẫn sao thoát khỏi loại tình cảm có tên là thầm mến gì đó, mặc dù bên cạnh có Chu Đông.
Trần Tri Tri yên lặng nghe xem Bạch Tề trả lời thế nào.
Bởi vì ngay cả cũng nghe thấy trong giọng của Từ Trì cất giấu tức giận nhàn nhạt.
"Ừ, tớ có ý định trở lại. Tốt nghiệp bảo với người ta làm cho bản chứng thư là xong." Bạch Tề vẫn tiếp tục ăn, trả lời rất hời hợt. Từ Trì nhất thời gì, chỉ nhìn chằm chằm.
thể phủ nhận, dung nhan của Từ Trì rất ưa nhìn. Cũng vẻ lạnh nhạt của trời đông giá rét giống như Chu Đông. Tướng mạo ấm áp giống như ánh nắng khác hẳn với vẻ mặt. Từ Trì đẹp nhưng cũng chỉ biểu ở bề ngoài. ta giống như bông hoa kiêu căng nở trong mùa xuân, trước sau đều phát ra thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ đến chói mắt, cao ngạo như hoa hướng dương, giống như thể nào coi thường được.
Cho dù lúc này ta có bộ dáng lườm nguýt, Trần Tri Tri cũng cảm thấy ... Đẹp trai chết người !
Trần Tri Tri cúi đầu chọc chọc vào trong chén cháo. Bây giờ cảm thấy có lỗi với Chu Đông, nên có ý nghĩ như vậy.
"Vậy tôi thế nào?" Từ Trì hơi vươn thẳng người lên, hỏi: "Bạch Tề, cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Đợi cậu thêm bốn năm nữa sao?"
"Tôi bảo cậu phải đợi."
"Vậy ý của cậu là tôi rất ngu xuẩn, nên chờ đợi cậu chăng? !"
Bạch Tề trả lời.
Từ Trì dường như là nổi nóng, duy trì tư thế trừng người hề nhúc nhích.
Bát mì mới ăn được nửa, Bạch Tề tựa như no rồi, hoặc là chẳng qua chịu đựng đủ rồi, đặt đũa xuống, "Từ Trì, cậu có thể đừng nên như vậy được ? Cậu muốn tôi cho cậu câu trả lời thế nào đây? Điều cần phải tôi cũng rồi, tôi muốn cùng với cậu, cho nên tôi cũng muốn bảo cậu chờ!"
Những lời này vừa dứt khí liền trầm mặc. Trần Tri Tri cúi đầu cũng dám nhìn vẻ mặt của bọn họ, chỉ núp ở bên, cảm giác mình ở chỗ này là khó xử và lúng túng, thực là bóng đèn sáng choang, con kỳ đà cản mũi.
Tiếng chuông vang lên, tựa như có tin nhắn được gửi tới
Trần Tri Tri vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn, là Chu Đông gửi tới: "Em ở đâu? Buổi tối có rỗi ?"
Trần Tri Tri vội vàng mượn cơ hội : "A, Bạch Tề à, tớ có việc phải trước đây!"
"Ừ." Hai người còn giằng co với nhau nên cũng có ai chuyển động quay đầu lại, chỉ có giọng của Bạch Tề vẫn rất bình tĩnh, "Quay đầu lại đọc số điện thoại của cậu cho tớ, chúng ta có thể liên lạc với nhau chút."
"Được."
Trần Tri Tri vừa ra được mấy bước liền nghe thấy giọng của Từ Trì ở phía sau: "Vậy tại sao ngày hôm qua cậu lại cùng tôi lên giường? !" Mặc dù tốc độ chậm chạp, từng chữ từng câu, nhưng thanh truyền đến có thể nghe thấy ràng.
Trần Tri Tri hơi dừng bước chút.
"Cậu có thể cho tôi biết lên giường đại biểu cho cái gì? Là đại biểu cho việc tôi thích cậu, hay là phải là cậu thể?"
"Cậu là lần đầu tiên."
"Sau đó sao?"
Nhưng ngược lại chính là, Bạch Tề chuyện trước sau vẫn rất tỉnh táo, rất nể mặt.
Câu kế tiếp Trần Tri Tri nghe được, nhưng mà cục diện của bữa ăn sáng hôm nay có thể hiểu được. Trong đầu Trần Tri Tri biết rốt cuộc nên buồn hay hay nên vui. Điện thoại di động lại báo có tin nhắn nữa gửi tới, "Tri Tri?"
Trần Tri Tri suy nghĩ xem nên trở về, hay là nên trở về, cuối cùng vẫn quyết định trở về.
Vừa mới cất điện thoại vào trong túi, liền chạm mặt với Chu Đông cùng Phương ca tới. Từ xa Phương ca nhìn thấy Trần Tri Tri, liên tục vẫy vẫy: "Tri Tri!"
Trần Tri Tri vừa nhìn thấy Phương ca vẫy vẫy tay về phía , cảm thấy có chiếc máy hát kiểu cổ điển với chiếc loa màu vàng to tướng về phía mình. Bởi vì từ Chu Đông và lão Vương, người bạn cùng phòng mà từng hình dung: Phương ca, vốn tên là Phương Ca, ngoại hiệu Phương ca, Phóng Ca, siêu trùm sò KTV, người được tặng cái tên thân mật là cái loa to. miêu tả kia nhiều khi là nhảm, có khi là do bát quái, có khi là tin đồn, hoặc có khi là do bừa nhiều, chung là từ rất nhiều nguồn.
"Tri Tri, ái chà, sao lại khéo gặp được em thế này?"
"Chào !" Trần Tri Tri gật đầu cái, nhìn về phía Chu Đông.
" gửi cho em tin nhắn, em nhận được chưa?" Chu Đông mặc chiếc áo choàng màu đen phong y cúi đầu hỏi.
Lúc này tay Trần Tri Tri cất cầm điện thoại di động vào túi, hơi chột dạ cúi đầu, "Chưa đâu."
Chu Đông liếc nhìn cái, tỏ thái độ gì, "Hôm nay là sinh nhật lão Vương, ấy mời chúng ta đến ăn mừng, em có ?"
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên, "Hôm nay ư? Sao sớm?"
"Hôm nay bọn cũng mới biết." Phương ca chen miệng trả lời, "Lão Vương còn muốn gạt nữa kia, nếu phải nửa đêm hôm qua bạn của ấy, à , bạn trước gọi điện thoại cho ấy chuyện suốt giờ, tụi cũng biết đâu."
"Bây giờ đâu ăn mừng đây?"
"Bọn lên kế hoạch rồi, trước tiên là tới tiệm ăn bên cạnh trường học ăn cơm , sau đó đánh bi-a, cuối cùng KTV suốt đêm, em thấy thế nào?" Phương ca vừa đến KTV cũng tỏ ra rất hưng phấn.
" chứ, sinh nhật lão Vương tại sao em lại có thể ?" Trong phòng Chu Đông, Trần Tri Tri có quan hệ với lão Vương tốt nhất, bởi vì là người tốt, lại lớn tuổi giống như trai, đối xử với nữ sinh đặc biệt bao dung quý trọng, hơn nữa lại giao thiệp rộng, quan hệ với giáo viên vô cùng hoà đồng. Lần trước thời điểm thi cuối kỳ mượn cho Trần Tri Tri xấp lớn tài liệu chuyên ngành của các chị học khoá trước khiến Trần Tri Tri được hưởng phúc, bài làm của đứng đầu lớp luôn, Trần Tri Tri vẫn muốn mời bữa.
" mua chút quà tặng sao?"
Chu Đông trả lời: "Lão Vương , ấy thích quà tặng. và Phương ca dự định mua bánh sinh nhật. Lưu Hãn cậu ta chịu trách nhiệm nồi lẩu và KTV."
"Được, vậy tính cho em phần."
"Tiểu Tri Tri vừa nghe đến có ca hát, vui mừng đến ánh mắt cũng mở ra được."
Trần Tri Tri im lặng, "Là có."
"Bạch tỷ!" Phương ca định mở miệng đáp lại, chợt nhìn về phía trước gọi tiếng, như cái trục quay bất giác đứng thẳng lại.
Bạch Tề từ phía xa tới, "Phương ca, danh sách người thi đấu trong cuộc thi chỉnh sửa xong chưa?"
Phương ca lòng tràn đầy tự tin, ánh mắt lấp lánh, giống hệt như chú cún chờ đợi được khen: "Chỉnh sửa xong rồi."
Bạch Tề khẽ mỉm cười, "Tốt lắm. Lần đầu tiên thấy làm vượt năng suất trước kia đấy." đợi Phương ca cười xong, tiếp: "Đúng rồi, em nhớ ra vẫn còn bản quy trình thi vấn đáp nữa, lúc nãy Hoàng Linh vừa nhắn tin cho em, hôm nay ấy có việc nên làm chưa xong, có thời gian rảnh rỗi thuận tiện làm giúp cho ấy chút. Trước hội nghị bốn giờ chiều chuẩn bị xong cho em là được."
"..."
Phương ca yên lặng rũ đầu xuống, buổi sáng hôm nay nhận được tin hội nghị mười giờ đổi đến bốn giờ chiều, vốn định dùng thời gian dư thừa này để vui vẻ, ngờ... ngờ... Bạch tỷ quả thực rất có nhân tính!
Bạch Tề vừa nhìn về phía Trần Tri Tri: "Lúc nãy sao chuyện được với cậu, xin lỗi."
" có gì."
Bạch Tề cười cười: "Hình như tớ có ngươi mã số QQ của cậu phải, buổi tối tớ liên lạc với cậu nhé."
"Được!."
"Hẹn gặp lại."
Trần Tri Tri yên lặng nhìn Bạch Tề rời , trong lòng nghĩ: Rốt cuộc lúc nãy bọn họ chuyện gì nhỉ? quay đầu lại nhìn, suốt từ nãy vẫn chưa thấy Từ Trì ra ngoài.
"Này Tri Tri, em cơm nước xong rồi hả ?" Phương ca hỏi.
Trần Tri Tri gật cái: "Em ăn rồi. Khi nào các mua bánh ga to vậy?"
" thể được rồi, Tiểu Tri Tri, em cùng với Tiểu Chu Chu của mình . định mua hai cái bánh bao rồi trở về tranh thủ làm nốt tài liệu của cuộc thi, ô ô ô ô ô..." Phương ca vẻ đáng thương nhấc chân vào nhà ăn.
Trần Tri Tri hỏi Chu Đông, " định ăn chút gì sao?"
" cần đâu, đến khu chợ phía sau trường học mua cái bánh rán ăn là được."
"Vâng." Trần Tri Tri gật đầu cái.
Rất nhanh hai người đến tiệm bánh phố đặt chiếc bánh gato, hẹn đến buổi tối tới lấy.
đường vè nhà, Trần Tri Tri cùng Chu Đông tán gẫu.
"Tối nay chỉ có năm người chúng ta thôi sao? Bạn của lão Vương đến à?"
"Ừ. chia tay rồi."
"Lại chia tay rồi sao? Hay nhỉ?" Ngữ điệu của Trần Tri Tri mang đầy tiếc hận. Đây là bạn thứ tư của lão Vương, gặp mặt mấy lần, cảm thấy cũng tệ lắm.
Tiếp nối trường học và khu ký túc xá, có con đường phía sau khu hàng hóa lối dẫn đến chiếc cầu vòm. Trần Tri Tri và Chu Đông con đường đó. Lúc này là cuối thu, gió lạnh ào ào thổi. Trần Tri Tri chịu được liền hắt hơi cái, "Hắt xì!"
"Bị cảm à?"
" phải." Trần Tri Tri lấy khăn giấy ra lau mũi.
Chu Đông cầm bàn tay phải của , bàn tay lạnh ngắt. "Nhất định là buổi tối em lại ngủ ngon giấc rồi!"
"Làm sao biết em ngủ ngon?"
"Sáng sớm hôm nay em nằm có chăn, vì chăn bị em đạp xuống giường, bị lạnh cóng nên mới tỉnh giấc, đúng ?"
Trần Tri Tri ngẩng mặt lên, thấy hơi lạnh. Thời tiết miền Nam thay đổi quá nhanh, chóp mũi hồng hồng, "Này, Chu Đông, có phải mỗi ngày vào lúc sáng sớm đều bay lên trung đến kiểm tra em lần hay ?"
Chu Đông im lặng nhìn nàng.
"Được rồi, được rồi, hỏi nữa. Em cũng biết là người cảm thấy rất khó chịu khi chăm sóc tỉ mỉ cho bạn mình. Ngày hôm qua bạn cùng phòng em còn bảo em phải trị cho trận, để trong đầu còn lúc nào cũng nghĩ đến cái gì sắc sắc kia nữa." Trần Tri Tri cười trêu , lui về phía sau, tựa vào dãy lan can bằng đá của chiếc cầu vòm.
Hai tay Chu Đông cắm ở trong túi áo choàng màu đen, đến trước mặt , " nào có nghĩ đến những chuyện đó?"
"Thế ư, vậy tối ngày hôm qua cái gì đấy?"
Chu Đông khẽ cười. Mặc dù buộc tóc lại, nhưng bởi vì gió mạnh nên sợi tóc vẫn bị gió thổi bay tung lên. Cuối thu nên làn da của có vẻ tái nhợt hơn, chóp mũi cũng hơi hồng hồng. Chiếc áo khoác có mũ màu trắng hơi dày trùm qua mông, để lộ ra chiếc quần màu đen bằng vải bông và đôi ủng ngắn màu nâu chân.
cao thước sáu hai, vóc người đến mức quá mảnh mai, nhưng cũng có gì trở ngại.
Phong cách ăn mặc của thiên về màu sắc, nhìn rất dễ thương, cực kỳ giống trẻ con trong chuyện manga.
chỉ cảm thấy lúc này phải lui lại bước, ánh mắt của sáng ngời, xinh đẹp đến khó tin.
" được điều gì sao?"
Vẻ dương dương đắc ý của đáng .
"Phía sau có bậc thang đấy!." Chu Đông nhìn về phía sau, giọng ấm áp nhắc nhở .
Nhưng đáp lại lời của , từ trong mũi Trần Tri Tri khẽ hừ tiếng, xoay người nhảy xuống bậc thang.
Đầy duyên dáng dễ thương.
Chung quy Chu Đông cảm thấy tựa như có cái gì đó làm cho trái tim của trở nên biến hóa. hơi nhếch khóe miệng. Có lúc chỉ nhìn thôi trái tim của cũng có thể trở nên mềm yếu. kìm chế nổi bước thêm mấy bước đuổi theo . rút tay ra khỏi túi nắm chặt lấy tay , rất tự nhiên nhét tay của vào trong túi áo của mình.
Tay của hơi lạnh, nhưng nhắn và mềm mại, sờ rất dễ chịu.
giả bộ quay mặt , thèm nhìn . Nhưng cánh môi lại cong lên mang vẻ kiêu ngạo nho , làm cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn phát, sau đó hung hăng chà sát mấy cái, chà xát mạnh cho bõ tức.
Nhưng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, nghĩ đến ngày kia, khi có thể hoàn toàn chiếm giữ .
Trong túi áo, mười ngón tay đan vào nhau chặt, như muốn hòa vào nhau.
"Buổi tối lúc ngủ em nằm sát vào bên trong chút. Chăn cũng để vào bên trong." dặn dò .
"Biết rồi !"
Trước mắt chỉ có thể làm được như vậy.
còn cách nào để có thể hoàn toàn thỏa mãn.
"Hôm nay kết bạn với nhau rồi nhé. Nghĩ buổi trưa hôm nay ở nhà ăn thấy cậu và Phương ca chào hỏi nhau, tớ định hỏi ấy nick QQ của cậu."
Trần Tri Tri gõ xong hàng chữ định đưa tay nhấn phím gửi , rất nhanh, trong khung chat lên tin nhắn bên kia gửi tới: "Người mà tớ gặp ở nhà ăn lúc trưa có phải là bạn trai cậu ?"
cần hỏi cũng biết là cái loa to Phương ca kia , "Đúng vậy."
"Dáng dấp cũng tệ."
Trần Tri Tri có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhàn nhạt của Bạch Tề khi ra những lời này. Mặc dù từ cá tính của hai người khác nhau, nhưng ánh mắt nhìn trai đẹp lại rất giống nhau. Bởi vì chuyện này mà khoảng cách giữa Trần Tri Tri và Bạch Tề càng xích lại gần hơn, "Ừ, tớ cũng cảm thấy như vậy!"
Bên kia Bạch Tề cười, " ấy đối xử với cậu có tốt ?"
"Hoàn hảo, theo cảm nhận của tớ ấy rất tốt. ". Lời này là suy nghĩ trong lòng của Trần Tri Tri. Tuy con người Chu Đông có kiểu ăn phóng khoáng hay khéo léo để lấy lòng Trần Tri Tri, nhưng thực Chu Đông đối xử với rất bao dung cũng rất quan tâm đến , có điểm nào khiến thấy hài lòng về .
"Vậy tốt."
Trần Tri Tri chờ lát, thấy bên kia tiếp tục gửi lời tán gẫu tới nữa, hỏi: " tại cậu có bạn trai chưa?" chuyện trực tiếp với nhau nhưng ngược lại, Trần Tri Tri lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Trần Tri Tri biết lúc này Bạch Tề chủ động kết bạn với là muốn bồi dưỡng lại quan hệ trước kia.
"Vẫn chưa có."
"Sao thế?" ấy vẫn xuất sắc như vậy, dáng dấp cũng xinh đẹp như vậy, mặc dù từ bậc sơ trung học trở Trần Tri Tri còn học cùng lớp, nhưng cũng có thể đoán ra chắc chắn Bạch Tề phải được rất hoan nghênh.
" tìm được người thích hợp."
Trần Tri Tri định hỏi "Từ Trì sao?" Tay gõ phím, chữ ra theo suy nghĩ, nhưng sau đó lại xoá , đổi thành câu khác thuận theo ý của bạn: "Đúng thế. Tìm được người thích hợp với mình rất dễ dàng."
Bên kia Bạch Tề khẽ mỉm cười, gõ phím gửi tới: "Tri Tri, sau khi tớ , cậu có thể giúp tớ khuyên nhủ Từ Trì chút được ?"
Trần Tri Tri thoáng sững sờ: "Tại sao?"
"Tớ sợ cậu ấy nghĩ thông."
" xảy ra chuyện gì sao?" Trần Tri Tri nhạy bén cảm thấy ra mục đích lần này Bạch Tề kết bạn với chủ yếu vì Từ Trì nhiều hơn, "Cậu và ta sao vậy?"
Rất lâu cũng thấy Bạch Tề ở bên kia đáp lại.
Chuông điện thoại di động chợt vang lên, Trần Tri Tri nhìn lướt qua tên người gọi đến màn hình liền vuốt nhận cuộc gọi: "A lô, Chu Đông." Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
"Tri Tri, tại em ở đâu?"
"Vẫn ở trong phòng ngủ ."
"Chúng ta hẹn sáu giờ lên đường để lấy bánh gato, sau đó quán lẩu Trùng Khánh ăn cơm tối, em quên à?"
"Ối, xin lỗi!" Trần Tri Tri hốt hoảng vội vàng đứng lên, " chờ em chút, em xuống ngay lập tức!"
Cúp điện thoại Trần Tri Tri lập tức chạy đến trước gương chải đầu, túm tóc chuẩn bị dùng chiếc dây hoa để buộc lại, từ máy vi tính vang lên thanh tích tích trả lời, Trần Tri Tri vừa túm tóc vừa chạy tới nhìn.
"Từ Trì bị bệnh." Bên kia .
Chu Đông đứng chờ ở dưới ký túc xá năm phút đồng hồ, thấy Trần Tri Tri từ lầu ký túc xá nữ sinh chạy xuống.
tới đón " thôi."
"Vâng." Trần Tri Tri gật đầu cái, đầu hơi cúi xuống, giọng dường như có chút suy sụp.
"Sao đấy?" Chu Đông nhạy bén hỏi lại.
" có gì."
Nhưng đường , Trần Tri Tri vẫn muốn ra, nhất là người đó lại là Từ Trì, người con trai mà từng thầm mến. Từ khi Trần Tri Tri biết Từ Trì thích mình, khắc kia dự định buông tha. ghét lằng nhằng trong quan hệ tình cảm cùng với người khác, thích tôi, tôi thích người kia, người kia lại thích , quan hệ có n góc như vậy rất mệt mỏi, tình nguyện chỉ lo cho thân mình.
Khi đó Trần Tri Tri cũng biết người mà Từ Trì thích là Bạch Tề. Chẳng qua vào dịp nghỉ hè năm lớp mười, cùng bạn bè dạo ở trung tâm thương mại, lúc đó thấy Từ Trì vừa vừa cười dắt tay nữ sinh khác cùng dạo. Tới năm Từ Trì vào học cao trung có bạn , chung quy Trần Tri Tri biết được chuyện này là do trước kia khi ở nhà mẹ thầm với , đứa Từ Trì này thay đổi, vừa lên học cao trung kết giao với bạn , tham gia ban nhạc, cả ngày thấy bóng người, làm cho ba mẹ Từ Trì giận ghê gớm.
Trần Tri Tri nghe thấy chỉ yên lặng.
Chuyện như vậy vốn dĩ có thể hàn huyên chút với Bạch Tề, nhưng kể từ sau khi Bạch Tề chuyển , mỗi lần lên QQ tìm Bạch Tề, Bạch Tề luôn trả lời. Sau đó điện thoại cũng đổi số, khi đó Trần Tri Tri hiểu tại sao, giờ mới nghĩ ra có lẽ là bởi vì khi đó và Từ Trì cũng xảy ra vấn đề.
phải là Bạch Tề tránh Trần Tri Tri, mà là tránh Từ Trì.
Bữa liên hoan này của bọn họ và lão Vương xem ra khá vui vẻ. bàn ăn chỉ có mình là nữ sinh, nên tất cả mọi người đều chăm sóc . Trần Tri Tri cũng muốn bởi vì chút chuyện lúc nãy mà để tâm tình bị sa sút, làm ảnh hưởng tới cao hứng của mọi người, cho nên vẫn biểu rất sôi nổi.
Lúc đầu vẫn uống Sprite, nhìn lão Vương và bọn họ uống rượu, uống say sưa, cũng nhịn được liền rót ly rượu.
Chu Đông khẽ hỏi: "Em có uống rượu được đấy?"
" sao, chút xíu có thể."
Trần Tri Tri cứ từng ngụm từng ngụm, bất tri bất giác uống gần hai ly.
Trước kia chưa từng bao giờ uống rượu, tửu lượng của tốt. Mặc dù say, nhưng cảm giác say làm cho gương mặt nóng rực, đỏ bừng. Lúc này trong quán lẩu Trùng Khánh đông khách nên rất huyên náo, nước trong nồi sôi kêu ùng ục xen lẫn tiếng cười đùa càng làm cho người ta cảm thấy nóng.
Bởi vì buổi tối ra ngoài nên Trần Tri Tri còn mặc thêm cái áo khoác, tại lại thấy nóng đến chịu nổi.
đứng lên với Chu Đông ngồi cạnh mình phía bên ngoài: "Em bên ngoài hóng mát chút."
Chu Đông đứng dậy để cho ra ngoài, thấy chỉ đứng ở cửa mới yên lòng ngồi xuống.
"Chu ca, cần phải trông giữ chặt chẽ như vậy, Tri Tri chạy đâu. Qua đây Chu ca, ta uống rượu!" Phương ca cầm ly rượu lên muốn mời Chu Đông, bàn ăn này và lão Vương là người ồn ào nhất. Đặc biệt thích kính người khác uống rượu, nhưng tửu lượng của mình lại tốt, giống như Trần Tri Tri cảm giác say dễ dàng bốc lên mặt, mới uống bốn năm bình, vẻ mặt trắng trẻo tựa như được thoa phấn. Nhưng đáng sợ nhất phải là điểm này, mà là mỗi khi uống rượu say, há miệng ra đó phải là cái loa lớn nữa, mà chính là sét đánh liên hồi như pháo đốt! từng uống rượu với người sau đó say và đến mức người bạn học đó phải quỳ xuống hét to liên tiếp cầu xin tha thứ: "Đừng có nữa, đừng có nữa!"
Đó là trong những chuyện đặc sắc nhất của trong trường học.
Trần Tri Tri đứng ở cửa dùng tay quạt quạt vào cổ mình. Phía ngoài khí lạnh như băng làm cho đầu óc tỉnh táo rất nhiều. Bầu trời đêm màu lam dần sáng hơn bởi ánh trăng rằm và ánh sao rải rác. Đèn đuốc sáng choang, đường người qua lại nhộn nhịp. Tiếng gào la chào mời khách mua hàng từ các quầy bán hàng vỉa hè, tiếp đó là tiếng cười đùa huyên náo rộn đường.
Đột nhiên trong đám người qua lại, ánh mắt Trần Tri Tri phát ra bóng dáng quen thuộc. Lại là Từ Trì, hôm nay ta mặc chiếc áo màu lam nhạt bên ngoài là chiếc áo khoác nhung màu trắng, ôm eo dáng điệu lả lướt. thấy mặt mũi nữ sinh đó, nhưng hiển nhiên đó phải là Bạch Tề.
Bọn họ rất thân mật, lúc bộ chóp mũi hai người còn cọ cọ vào nhau, nét mặt rất vui vẻ.
Nếu là lúc trước Trần Tri Tri làm như nhìn thấy, nhưng bởi vì hôm nay ở QQ Bạch Tề với câu kia, nên nhất thời kiềm chế nổi liền gọi ta: "Từ Trì."
Từ Trì nghe thấy, giương mắt nhìn về phía , sau đó câu với nữ sinh ở bên cạnh, về phía .
************************************************
Trần Tri Tri nhìn ta.
Bầu trời đêm quang quẻ, mà người qua lại đông.
Mới đầu mùa đông nên ta mặc chiếc áo màu lam nhạt cùng với chiếc áo khoác nhung trắng bên ngoài rất thích hợp với ta, mái tóc dài ngắn lộn xộn áp sát bên tai được sấy hơi bồng bềnh, dưới bầu trời đêm ánh lên sáng bóng. Bởi vì chân dài, khi bước lại lộ vẻ chậm rãi, nên càng thêm vẻ ưu nhã. Hai tay ta cắm vào trong túi, cộng thêm với tuổi trẻ, nên nhìn rất thảnh thơi, rất nhàng, ánh mắt màu đen sáng ngời khi nhìn ta, mọi người đều rất dễ dàng bị thu hút.
Rốt cục, ta đứng lại ở trước mặt Tri Tri: " ngờ ở nơi này lại gặp được cậu, vừa khéo."
Chiều cao của Từ Trì và Chu Đông cũng khác nhau lắm. biết Chu Đông cao thước bảy chín, như vậy Từ Trì cũng khoảng thước bảy bảy hoặc bảy tám, bởi vì Trần Tri Tri ngước mắt lên nhìn cảm thấy khoảng cách giữa ta và gần hơn Chu Đông.
"Vậy sao." Trần Tri Tri mỉm cười , mặc dù trước kia họ chơi với nhau rất thân thiết, nhưng khi lên lên học cao trung còn mặn mà lắm, mặc dù cả hai biết mình cùng học ở trường này, cha mẹ trong nhà cũng họ nên liên hệ với nhau nhiều hơn, nhưng trước sau Trần Tri Tri và Từ Trì cũng thể trở thành trở thành bạn thân như ngày xưa được nữa.
"Đó là bạn của cậu sao?" Trần Tri Tri hất hất đầu nhìn nữ sinh đứng đối diện bên đường, do ăn mặc hơi mỏng manh nên giờ ôm tay giậm chân.
" được tính." ta trả lời có phần hời hợt.
Trần Tri Tri giả bộ làm vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn ta, nhưng thực ra cũng hề kinh ngạc, "Tại sao?"
"Cùng người nữ sinh ở chung chỗ mà lại phải bạn bè trai là sao?"
Vấn đề là chỉ có ở chung chỗ, cái kiểu tư thế thân mật đó bất cứ là ai cũng liên tưởng ngay đây là bạn bè trai ! Nhưng Trần Tri Tri cũng lên tiếng hỏi, có ý định tranh luận chuyện này với ta ở nơi này, "Bạch Tề cậu bị bệnh, ?"
" ấy cho cậu lúc nào vậy?"
Quả nhiên, vừa nhắc tới Bạch Tề, vẻ mặt có chút lạnh lùng của Từ Trì mới hơi biến hóa.
"Hôm nay, ở QQ, cậu bị bệnh gì vậy?" Từ lời của Bạch Tề có cảm giác, bệnh này cũng phải là rất . Vậy mà Từ Trì trả lời lại hoàn toàn ngoài dự kiến của : "Tôi có bệnh, chỉ lừa gạt ấy thôi."
Trần Tri Tri nhìn ta chằm chằm, ngỡ ngàng giây.
Từ Trì cười phì tiếng, " ngờ ấy lại cho cậu biết, chứng tỏ là ấy tin . đáng tiếc, cho dù tin nhưng ấy cũng vì thế mà nguyện ý ở lại cùng tôi."
Trần Tri Tri vốn muốn hỏi ta tại sao phải giả vờ mình mắc bệnh, nhưng bây giờ cũng muốn hỏi nữa. Trần Tri Tri im lặng cúi đầu xuống, mũi giày đá đá mặt đất.
"Cậu có biết kia là ai ?" Từ Trì xoay người chỉ chỉ nữ sinh ở phía sau.
"Ai vậy?"
"Sáng hôm nay tôi đụng phải ấy, ấy với tôi là thích tôi. Hơn nữa còn thích tôi từ lâu rồi. Tôi : 'Tốt lắm, em thích , vậy chúng ta hãy thử chút, lên trước giường .' "
Lần này Trần Tri Tri kinh ngạc , đến mức hai mắt trợn to.
" ta đồng ý?"
Từ Trì khẽ cười, "Nếu cậu cho rằng trễ như thế bọn tôi còn ở chỗ này là định làm gì?"
Trần Tri Tri khỏi quan sát nữ sinh kia lần nữa. Mặc dù ta rất cao gầy gò, nhưng thoạt nhìn lại rất dễ làm cho người khác phải thương xót. Có lẽ là bởi vì hôm nay hẹn ước với Từ Trì nên mới ăn mặc mỏng manh như vậy. người là áo sơ mi thêm chiếc áo len, phía dưới là chiếc váy ngắn kẻ ca rô màu đỏ sậm, còn dưới nữa là cặp chân dài duyên dáng với đôi tất chân bằng lụa màu đen, đôi giày cao gót màu đen.
"Cậu làm gì thế, cậu làm vậy là định lừa gạt con nhà người ta nương?" Trần Tri Tri sao hiểu nổi.
"Tôi lừa gạt ta sao? Tôi với ta là chỉ thử chút thôi."
"Nhưng mà người ta chỉ với cậu câu như thế, mà cậu liền cùng...” Trần Tri Tri dừng chút, ngẩng đầu lên, "Hơn nữa khẳng định luôn là cậu cũng chịu trách nhiệm. Từ Trì, cậu đừng như vậy. Hôm nay ở QQ, Bạch Tề vẫn còn dặn tôi hãy quan tâm đến cậu chút. Như vậy trong lòng ấy cũng có cậu đấy chứ."
"Vậy sao?" Từ Trì cười nhàn nhạt, vẻ mặt lại rất hờ hững như cũ, " ấy rất vĩ đại đấy."
Trần Tri Tri đưa tay kéo kéo khuỷu tay của ta: "Ba người chúng ta là bạn tốt, cho dù Bạch Tề cùng với cậu, cậu cũng đừng tự chà đạp mình như vậy có được ? Cũng đừng chà đạp người ta!"
"Chà đạp, đây mà gọi là chà đạp sao? kia thích tôi, ấy nguyện ý theo tôi lên giường, có cái gì là tốt nhỉ? Tôi cũng muốn thử chút, xem xem khi lên giường với người mà mình hoàn toàn hề thích rốt cuộc có cảm xúc ra sao? khó chịu hay là rất vui vẻ đây?"
Trần Tri Tri nhớ tới những lời bọn họ buổi trưa hôm nay, Từ Trì ghi hận Bạch Tề sao?
"Tri Tri, tôi hỏi cậu, cậu lên giường với người mà mình thích chứ? Lý do chỉ bởi vì ta thích cậu, theo đuổi cậu từ rất lâu rồi, cậu có thể tặng đêm đầu tiên của mình cho ta, sau đó cho rằng hai người còn thiếu nợ nhau nữa ?"
Nhìn Trần Tri Tri sững sờ, Từ Trì cười: "Cậu trả lời được, đúng ? Cũng đúng thôi, tôi nên hỏi cậu vấn đề này."
Từ Trì nhìn chòng chọc như đóng đinh mặt đất, mặt đất có gì cả, chỉ có cái bóng màu đen của bọn họ đó. Sau đó, ta ngẩng đầu lên : "Cậu có biết tôi và Bạch Tề lên giường từ lúc nào ? Đúng vào đêm hôm biểu diễn ca nhạc đó."
"Tôi đuổi theo ấy, giải thích với ấy hồi lâu. Rất lâu mà ấy cũng hề lời nào, đột nhiên quay đầu lại hôn tôi. Tôi bối rối, nhưng rồi cũng hôn lại ấy. Hai chúng tôi cứ củi khô lửa bốc vậy, thuê gian phòng nghỉ qua đêm... Đây thực chính là đêm đặc biệt tuyệt vời. Nhưng sáng ngày thứ hai, ấy dường như thay đổi thành người khác vậy, đối xử với tôi hờ hững, còn : “Cậu cần đền bù tôi cũng đền bù lại rồi, sau này cậu cũng đừng nhớ nhung gì tôi nữa!” Buồn cười, điều này mà cũng gọi đền bù lại sao? Ở trong mắt của ấy, chỉ cần đêm thôi cũng đủ để đền bù lại tình cảm của tôi đối với ấy suốt bao nhiêu năm qua sao."
Trần Tri Tri nửa ngày mới có thể trả lời quanh co: ". . . Có lẽ ấy có nỗi khổ tâm gì đó chăng?"
"Nỗi khổ tâm ư? ấy có thể có nỗi khổ tâm gì chứ, chẳng qua là ấy muốn trêu cợt (trêu chọc, đùa cợt) tôi mà thôi. Cậu có biết Tri Tri, hồi học sơ trung, chính Bạch Tề thổ lộ với tôi trước." Thấy Trần Tri Tri trợn to hai mắt, Từ Trì tiếp: "Hai chúng tôi chung sống thời gian tôi thích ấy. Nhưng sau đó đột nhiên ấy dọn nhà nơi khác, tiếp đó, ấy bao giờ ... nhận điện thoại và tin nhắn của tôi nữa. Có lần tôi tới trường học để tìm ấy, ấy lại cực kỳ lạnh lùng với tôi, coi tôi như người xa lạ vậy. Bởi vì chuyện này mà suốt ba năm học cao trung tinh thần của tôi cực kỳ sa sút. Nhiều năm sau, vào kỳ nghỉ đông, đột nhiên ấy tới tìm tôi, trong lòng vẫn còn có tôi, muốn theo tôi cùng lên học trường Đại học, tiếp tục mối duyên xưa. Tôi vui mừng chết được. Do đó tôi dốc sức vào học, rốt cục thi được vào trường này. Ngày tựu trường đầu tiên tôi tìm ấy." đến đây, Từ Trì thoáng cười, cũng biết là cười gượng hay là cười gằn nữa. "Nhưng cậu có biết ấy gì ? ấy ấy lại còn cảm xúc gì với tôi nữa rồi. ấy : “Từ Trì, xin lỗi, cậu hãy tìm người khác để thích .” Cho đến bây giờ tôi vẫn có thể nhớ rất ràng những lời ấy . Lời chút tình cảm, ngay cả ánh mắt cũng nhìn tôi lần."
Từ Trì chợt móc túi lấy ra bao thuốc lá, rút điếu châm lửa rít hơi.
Trần Tri Tri vốn định khuyên nhủ, nhưng quả cũng biết nên cái gì.
Ánh lửa hắt lên, gương mặt Từ Trì vốn nhợt nhạt, lúc này càng trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt màu đen của ta hờ hững chút cảm xúc. Vào giờ phút này, Trần Tri Tri đột nhiên cảm thấy mình nhận ra nổi Từ Trì nữa. Từ Trì của trước kia đáng , luôn luôn hơi mỉm cười, luôn luôn cuối hàng chịu trừng phạt của "Hoàng tử Ếch" thay cho các . Nhưng Từ Trì bây giờ lại giống như gốc cây mục, chỉ còn lại sắc xanh đậm bề ngoài.
"Tri Tri, bây giờ con các cậu hời hợt với tình cảm như vậy sao? Khi thích bất cứ điều gì cũng cần quan tâm, khi thích nữa có thể cước đá văng ra. kia sau này đối với con người tôi cũng vậy thôi, gì mà thích tôi, cái gì mà luôn sẵn lòng làm vì tôi. Nhưng chỉ cần tối hôm nay vừa lên giường xong, tôi với ta câu hứa hẹn gì, ngày mai khi gặp lại ta khóc lóc nỉ non, sau đó nếu như tôi với ta mấy lời hờ hững, ta hận tôi, cảm thấy tôi là con người cặn bã."
"Nếu biết như vậy tại sao cậu còn muốn làm?"
Từ Trì phun ra hớp khói, ánh mắt đột nhiên trở nên lão luyện, khẽ cười tiếng: "Tri Tri, tôi nghĩ muốn thử chút, rốt cuộc tôi có thể cùng lên giường với người mình thích được ? Có tôi vui vẻ ? Giải quyết thể xác xong, liệu tinh thần còn bị đau khổ nữa ? Mọi người đều là đau khổ, liệu đây là hay chẳng qua chỉ là ảo giác của nội tiết tố?"
Những vấn đề này Trần Tri Tri cũng sao trả lời được, chỉ có thể im lặng đứng đó. Từ Trì ném thuốc lá xuống mặt đất, dẫm chân dụi tắt: " với cậu tất cả những chuyện này xong, tự nhiên trong lòng tôi thấy thoải mái hơn nhiều." ta vỗ vỗ vào đầu Trần Tri Tri: "Cậu thay đổi, quá tốt."
Trần Tri Tri định : “Nhưng vì sao các cậu lại cứ phải thay đổi chứ?” Nhưng cuối cùng cũng ra nữa.
Từ Trì lại cắm tay vào túi: "Tôi phải rồi."
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn ta xuyên qua đám đông tới bên cạnh nữ sinh kia, tiếp tục ôm eo bé kia kéo . Càng càng xa, càng càng xa, cuối cùng biến mất giữa đám người đông đúc.
biết tại sao, trong lòng Trần Tri Tri cảm thấy đêm nay sao mà buồn thế, cổ họng tắc nghẹn khó tả.
Từ lúc bắt đầu biết người mà mình từng thích lại muốn lên giường với khác, lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Đúng vậy, bọn họ từ thân thiết với nhau, vậy mà khi lớn lên lại trở thành như vậy. Mà , lúc này cũng biết mình có cảm giác gì nữa.
Sau lưng đột nhiên phả tới mùi rượu nhàn nhạt, ngay sau đó hai tay Chu Đông ôm lấy eo Trần Tri Tri.
Dường như hơi say nên chuyện có chút chậm rì, cằm cọ ở cổ của : "Tri Tri, em chuyện với người ai vậy?"
Last edited by a moderator: 29/6/16
trangtrongnuoc thích bài này.