1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá - Quan Tựu (Full 45 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Bạn có cá tính, những việc làm của ấy khác hẳn với những nóng bỏng muốn túm chặt TBT Chu, bạn tại hề có ý tưởng ve vãn TBT nên chỉ làm những việc theo bản năng thôi , nhưng những điều này vô tình hấp dẫn chú ý của sếp Chu. Hóng chờ những màn đối đầu tiếp theo của hai người này, là thú vị. Thanks bạn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12 [1]
      Type by ❄Mạn Nhi❄


      Ăn đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, Tạ thầm hát khúc đồng dao. Dạ dày có chút khó chịu nhưng vừa thấy đồ ăn mới được đưa lên, Tư lại đắn đo nếu tối nay bỏ lỡ có lẽ phải đợi đến tận năm nữa mới được thưởng thức. Thế rồi, hít hơi sâu, che cái bụng căng phồng lên rồi quay lại căn cứ địa – bàn tiệc buffet.

      Cúi đầu, Tư mải mê chọn chọn lựa lựa, cái này cũng được, cái kia tồi, rồi gắp lên lia lịa. khẽ ợ hơi cái, ánh mắt vẫn đói khát liếc sang bên phải, oa, thịt cua béo ngậy, thế nhưng chiếc muỗng vừa chạm đến miếng thịt thơm ngon gặp phải cái muỗng khác.[Bạn theo dõi truyện tại
      Ngẩng đầu lên, gà ngốc Tư chết lặng, toàn bộ trí tuệ đều dùng cho việc tiêu hóa nên phản ứng có chút chậm chạp. Tuy nhiên, thay vì có phản ứng gì, Tư lập tức nặn ra nụ cười nịnh hót rồi thoắt cái rụt chiếc muỗng lại, “Tổng biên, mời , mời …”

      Chu Minh lạnh nhạt liếc cái, cũng bỏ lỡ cái bụng phình lên rệt của nàng, giả bộ nghiêm túc múc chút thịt cua: “ Tạ có hài lòng với bữa tiệc tối nay ?”

      Tạ trong trạng tháu chuẩn bị chiến đấu, ngay lập tức ưỡn thẳng lưng: “Rất hài lòng, rất hài lòng. Với tư cách là nhân viên của Sun Bird, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Công ty rất hiểu và thông cảm cho nhân viên chúng tôi, tôi…” “Ợ” lên tiếng to, tiếp, “Cực kì hài lòng.” Công ty cho tôi ăn no, chúng tôi có thể hài lòng được sao?

      Chu Minh khẽ gật đầu, để sót tiếng ợ lớn lẫn vào trong tiếng nhạc tuyệt vời, cảm thấy trong bụng như có thứ gì đó chịu yên phận ra sức cào cào, khiến rất muốn cười, “Có nhân viên lỗ nực như Tạ đây, tôi rất vui.” xong, cúi đầu, cố tình liếc cái bụng căng tròn của Tư, rồi ung dung rời khỏi.

      nhạc vui tai đến ủy mị mặc dù có làm tê liệt thần kinh Tạ Tư, nhưng còn may, trời sinh vốn thông minh, thuận theo ánh mắt khong lấy gì làm tốt đẹp của Chu Minh, quan sát lại mình, thấy khuy cài của chiếc áo vest bị bung, lộ ra cái bụng trông chẳng được đẹp mắt chút nào. Tư bối rối cài khuy lại, múc thịt cua xong liền chạy ngay đến chỗ khác.

      Thói đời sao lại thế này, dễ gì người nghèo mới có được bữa ăn ngon, vậy mà còn phải để ý đến sắc mặt nhà tư bản.

      Cho đến khi lại nhồi toàn bộ đĩa thức ăn đầy ú ụ vào bụng, Tạ Tư chỉ có thể bám vào tường mà , di chuyển chậm chạp khác gì con ốc sên.

      “Chị Tư, em cùng bọn Lượng muội hát đây, quái tóc dài cũng cùng đấy, chị có ?” Lạp Lạp chạy đến trước mặt Tư, dáng vẻ thoải mái khiến “ốc sên” cực kì ghen tị. dường như thức ăn vừa nuốt xuống kia vẫn còn mắc nghẹn ở cổ họng, Tư hít hơi sâu, cảm thấy hơi chóng mặt. Cố nặn ra nụ cười, : “ Lạp Lạp ạ, chị về nhà đây, các !"

      Vô cùng ghen tị dõi theo Lạp Lạp cùng Lượng muội nắm tay nhau rời , Tư xoa cái bụng phình to như sắp vỡ tự an ủi, mẹ kiếp, lần này tôi ăn no đến phát ốm rồi.

      Ăn no đến nỗi thể ợ nổi, Tư ưỡn thẳng bụng chầm chậm ra chỗ để xe. Có lẽ, do tác dụng của lực hấp dẫn, mỗi bước , Tư đều cảm thấy đồ ăn như sắp làm căng rách cả cái dạ dày sắt của , càng lúc càng khó chịu. Hít thở có chút khó khăn, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh, Tư dựa vào mui chiếc xe ô tô, cảm giác trời đất quay cuồng đáng sợ.

      Ai đến giúp Tạ Tư đây, ấy sắp toi rồi.

      làm gì ở đây thế?” giọng êm ái trầm thấp vang lên ngay sau lưng, tựa như vị cứu tinh bên ngoài trái đất cắt ngang bầu trời mà đến, trong lòng Tạ Tu mừng rỡ, nhưng lúc nghiêng đầu nhìn người đó, trái tim ấm áp nguội dần nửa.

      Nhìn người đó với ánh mắt ai oán, biết lúc này mắt mình rưng rưng. Có muốn cũng thể nặn ra nụ cười xu nịnh, thực là, muốn khóc.

      Nhìn bộ dạng người câm đáng thương của Tạ Tư, Chu Minh chau mày, lần nữa nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc bị sao thế?”

      “…Dạ dày tôi được tốt lắm..”

      Dạ dày như quả bóng da bị bơm quá tay, căng tràn sắp nổ, phình to đến nỗi cảm thấy ngày tận thế của trái đất đến rồi. còn biết gì nữa, bộ móng vuốt run rẩy kéo gấu áo vest của Chu Minh, mạnh mẽ Tạ Tư lần đầu tiên trong đời lộ ra vẻ yếu ớt: “Tổng biên, có thể đưa tôi đến bệnh viện ?” Chu Minh khẽ chau đôi mày, lúng túng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tạ Tư, kéo cái người mềm như đất sét, : “ thôi!” Dạ dày được tốt lắm? Coi là người có IQ 20 chắc? cứ theo cái kiểu ăn uống ngu ngốc đó dạ dày có gan góc hơn nữa cũng hỏng mất thôi.

      Để Tạ Tư tham ăn đến phát bệnh ngồi vào ghế sau, Chu Minh nhanh chóng khỏi động xe về phía bệnh viện gần nhất. Tư nằm nghiêng băng ghế sau cách ngoan ngoãn hiếm thấy, mắt nhắm nghiền, lặng yên như đứa trẻ, mồ hôi lạnh vẫn túa ra ngừng, những cơn đau liên tiếp như bóp chặt lấy cổ, đến nỗi muốn rên rỉ, nhưng vì phần tỉnh táo cuối cùng mà kìm chế lại. Hung tinh Chu Minh ngồi ngay ghế trước, dù thế nào chăng nữa, cũng phải giữ chút thể diện.

      Các banner màu sắc sặc sỡ trải dày đặc hai bên đường, đêm tối tỏa ra khong khí khác hẳn. Từ kính chiếu hậu, Chu Minh nhìn ngồi ghế sau, bộ dạng đau dớn xieu vẹo coi như cũng có vài phần dịu dàng của con .

      Cuối cùng ta cũng chịu ngừng rồi, Chu Minh khẽ mỉm cười lắc đầu, đạp mạnh vào chân ga phi thẳng đến bệnh viện phía trước.

      vẫn ổn chứ?” Ký hiệu chữ thập của bệnh viện ra trong tầm mắt, Chu Minh liếc nhìn Tư với hàng lông mày chau lại, còn cười nổi nữa. từng có người bạn bị thủng dạ dày, nghe tên bệnh biết, dạ dày bị đục lỗ, cuối cùng phải chuyển ngay vào phòng phẫu thuật để bác sĩ vá lại.

      “Ừ…” Chị đây ổn, cực kì ổn, sơn hào hải vị trong dạ dày nhộn nhạo hết lên rồi. ngừng vặn vẹo, uốn éo người, Tư vừa trở mình cảm giác nôn nao như dời non lấp bể trào lên cổ họng. muốn nôn.
      Mắt nhìn chiếc xe sạch hào nhoáng của Chu Minh sắp bị chính mình hủy hoại, nếu làm bẩn cái khaong xe này, chàng Chu Minh chắc chắn tiêu diệt luôn. Bộ óc nhanh nhạy bắt đầu hoạt động, đôi mắt Tư đảo tròn vòng, có túi ni lông. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, sống chết ngay đầu, quyết định gây chuyện trận ở khoang ghế sau, thế rồi bắt đầu nôn ọe.

      Phải kính chào đồng chí Tạ Tư quá ư tồi tệ.

      Nghe thanh sột soạt sau lưng, Chu Minh nghi hoặc lúc, khi tiếng nôn mửa chói tai vang lên tức khiến chết lặng giây. Tựa như sét đánh trời xanh, Chu Minh nghiến hàm răng trắng muốt lại, trừng mắt nhìn ký hiệu chữ thập chỉ cách xe mình trong gang tấc, sớm nôn, muộn nôn, đáng chết này lại nôn trong xe của .

      thanh nôn ọe ngừng tra tấn đôi tai Chu Minh, thế nhưng đối với Tạ Tư, so với dạ khúc đẹp đẽ tĩnh mịch càng thêm phần vui tai. Nôn đến mức chẳng còn biết trời đất là gì, Tạ Tư còn mắt đâu mà để ý thấy khóe miệng Chu Minh khẽ co giật, và tai cũng điếc đặc để nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của , chỉ thấy bên tai ù ù, mọi phiền toái được giải trừ, toàn thân thoải mái đến mức muốn ngâm khúc sơn ca.

      Chương 12 [2]
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      Tư lấy khăn giấy lau khóe miệng cách tùy tiện, cảm giác tồi tệ trong dạ dày tan biến theo làn gió đêm, cả người mềm nhũn, dựa lưng vào ghế da cách thoải mái. Mẹ kiếp, ấy sống lại rồi.

      “Đến bệnh viện rồi, xuống xe.” Chu Minh dừng xe, thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn Tạ nằm cách vui vẻ, tiêu dao, đôi môi phảng phất nụ cười gượng khổ não, day day ấn đường. nhìn qua gương lần nữa, cái ô nhiễm môi trường này rốt cuộc là người từ hành tinh nào đến?

      Tim Tư thắt lại, gần như muốn tát vào mặt mình hai cái, vừa rồi nôn ọe đến long trời lở đất, lại còn hoạt động địa bàn sang trọng của Chu Minh, nghe giọng ảm đạm của ta, chừng muốn lột da nữa ấy. Chu Minh xuống xe, lúc này, trong khoang xe vắng lặng, đèn nê-ông ngoài cửa sổ hắt lên chút tia sáng yếu ớt, nhưng khắp gian tràn ngập khí lạnh lẽo, Tạ Tư bối rối cúi đầu nhìn xuống, chợt rùng mình, vội mở cửa xe chạy ra ngoài.

      Trừng mắt nhìn Tạ Tư thoắt cái từ con ốc sên biến thành chú khỉ, Chu Minh có phần bối rối, thể ngó vào băng ghế sau kiểm tra, nhưng đột nhiên phát trong khoang xe sạch như có chuyện gì xảy ra, chẳng có lấy chút dấu vết dơ bẩn nào cả. Vừa rồi ràng còn nghe thấy tiếng nôn ọe của mà, sao cái thứ ói ra đó lại thấy tăm hơi đâu?

      Ngẩng đầu nhìn chạy vội phía trước, tay xách theo chiếc ví căng phồng, từ trong ví ra những giọt nước, đánh dấu cả đoạn đường. Đờ đẫn mất giây, đôi mắt nhìn người con hài hước trước mặt, lồng ngực bắt đầu rung lên dữ dội, dựa vào bên xe, cười phá lên ngừng.

      Tư chạy đến thùng rác, đôi mắt lén lút quét ngang quét dọc, nhân lúc mọi người để ý, quăng vèo chiếc ví đựng thứ nôn vào thùng, bộ dạng cực kì trẻ con. Dưới màn đêm, đôi mắt thấp thoáng ý cười của Chu Minh lóe lên chút tà khí, đêm tuyệt diệu thế này sao lại có thể trôi qua nhanh như vậy?


      Tư tiêu hủy xong tang vật, ngẩng cao đầu như có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng quay trở về bên xe của Chu Minh. Thấy Chu Minh uể oải đứng dựa vào cửa xe, tay đút túi quần, sợi tóc trán bay bay trong gió, chút gì đó phong lưu, hào phóng. thầm lầu bầu trong miệng, tiện nam, còn giả đa tình gì chứ?

      Hai tay đan lại, Tư trở về bộ dạng nô tài, ấp úng : “Hì hì, tổng biên, ngại quá… xem, dạ dày tôi được tốt lắm…” Đều là do cái đồ tiện nhân nhà hành hạ cả, kiên cường cũng trở nên thô lỗ, đặc biệt hiểu lí lẽ.

      “Vào xe .” Vẻ mặt Chu Minh nghiêm túc, lạnh lùng nhìn cái, trong mắt ra liên tiếp những luồng hàn khí khiến Tạ
      Tư tức co người lại. Cảm giác sảng khoái sau khi nôn xong tan biến hoàn toàn. Tạ Tư cúi sụp xuống, thầm than thở xót xa, ôi, nôn xong người yếu quá.

      “Tổng biên, thực ra, thực ra bây giờ tôi đỡ nhiều rồi. Tôi thấy cần phải vào xe nữa. Hì hì, về nhà, tôi uống mấy viên thuốc dạ dày là ổn. Hôm nay thực cảm ơn , về trước ạ, hì hì.” Hơi khom lưng làm điệu nghênh tiễn, ông nội, mời trước, chúng ta vẫy tay chào nhau, tốt nhất là mãi mãi đừng gặp lại.

      “Vào viện với tôi.” Chu Minh dường như biết, hạ chỉ, sau đó nho nhã sải bước về phía phòng cấp cứu.

      Tạ Tư nhe răng, trừng mắt nhìn Chu Minh đằng trước, đôi mắt đan phượng sáng rực như bắn ra nghìn thanh kiếm nhọn. Ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, than thở với cha mẹ nơi phương xa, cha mẹ con gặp phải gã tiện nhân trăm năm hiếm có rồi.

      “Sao còn chưa vào?” Chu Minh đến cửa quay người lại, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt tuấn thoắt thoắt , đôi mắt trừng lên nhìn Tư giống như đao sắc, ánh hào quang lạnh băng cho phép người khác coi thường.

      “Vâng, vâng, đến đây, đến ngay đây.” Chủ nhân ra oai, nô tài sao dám nghe, đừng là phòng cấp cứu, có là núi đao biển lửa, Tạ cũng phải nhắm mắt nhảy vào.

      trẻ sao thế?” Ông bác sĩ trung niên khoác người chiếc áo blu, hỏi với vẻ mặt hiền từ.

      “Chính là, là…” Tạ Tư ngồi đối diện với bác sĩ, tự nhiên thấy xấu hổ, khuôn mặt hơi nhợt nhạt chợt ửng hồng đúng lúc, cúi đầu húng hắng lúc lâu. Đứng ngay cạnh là cấp Chu Minh, Tạ thể mình ăn nhiều quá, dã dày chịu được nên nôn ra.

      ấy ăn nhiều quá!” Chu Minh bất ngờ lên tiếng làm Tạ Tư xấu hổ, miệng há hốc như hình chữ O. Đôi môi khẽ động đậy cho thấy, muốn mở miệng phản kháng nhưng lại dám ra. Bỗng nhiên, Tư muốn dùng móng tay tự đào cái hố để chui xuống, nguyên cả đời ngoi lên nữa. Chết đứng lúc lâu, máu nóng sục sôi, mặt đỏ lựng lên, lắp bắp cãi: “Tôi… tôi … ăn nhiều. Chỉ là dạ dày tôi… … tốt lắm.” Cái miệng lưỡi ngày thường liến thoắng lần này như bị ai đó đánh cái cho dính chặt lại, Tạ Tư thực lắp bắp rồi.

      “Vậy ai nôn ọe ra túi đầy?”

      “…” Ai đó hoàn toàn tắc tịt, làn mây hồng từ mặt lan xuống cổ, tựa như bông hướng dương kiêu hãnh dưới mặt trời, nhiệt độ nóng như lửa tỏa ra xua tan mịt mù, khiến con người trở nên vui vẻ.

      kiên cường Tạ Tư có lẽ chưa bao giờ biết bản thân lại có bản lĩnh lấy lòng người khác.

      Ông bác sĩ từ đầu vẫn trầm mặc, lúc này bỗng cười như Phật Di Lặc táu thế, cất tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của đôi tình nhân trẻ, phất phất tay: “ trẻ, phải sửa cái thói quen tham ăn ấy . khi ăn nhiều, dạ dày có phản ứng căng thẳng, dạ dày của chúng ta cũng có phải được rèn từ sắt thép đâu.” Ông đứng dậy, “Đến đây nào trẻ, tôi kiểm tra cho, đừng lo lắng, bạn trai cũng chỉ muốn tốt cho thôi!”

      Bạn trai? Tìm gã mặt người dạ thú thế này làm bạn trai, Tạ chán sống chắc? Kìm nén bực tức lại, Tạ Tư trừng mắt nhìn Chu Minh, nhưng vì sợ hãi trước uy hiếp từ phía , ánh mắt hung dữ thoắt cái mềm dịu nhưng vẫn lộ ra chút oan ức .

      Hai người cùng nhìn nhau, dùng ánh mắt đấu lại, ai ở thế thượng phong, ai ở thế hạ phong đều vô cùng ràng. Có điều, trong mắt ông bác sĩ già nhiều chuyện, ánh mắt chứa chan tình cảm chịu rời của đôi nam nữ trẻ, dường như nhắc nhở chính bản thân ông về thời thanh xuân hư như làn khói.

      Cả sinh lý và tâm lý của Tạ Tư đều chịu vết thương, sớm thầm ra sức đánh ông bác sĩ nhiều chuyện này rồi. Bác sĩ kiểm tra xong, cũng có chuyện gì đáng kể, chỉ kê cho chút thuốc. Lát sau, Tư cùng Chu Minh ra khỏi bệnh viện. Đương nhiên, tiền thuốc do Kim Quy Chu Minh trả, cũng phải Tạ Tư cướp của người giàu, mà thực ra vừa rồi, trong lúc vội vàng, cấp bách đổ mọi thứ ở ví xe, nên bây giờ xu cũng có.

      Tư lục tìm các túi người khắp lượt, ngay đồng cũng chẳng còn, hoàn toàn tuyệt vọng với đêm đông này rồi. Dùng ánh mắt thê thảm van nài Kim Quy, trái tim yếu đuối của Tạ rỏ máu. Tạ Tư đành mặt dày giơ tay hỏi mượn tiền nhà tư bản? Run rẩy cầm tờ ngân phiếu của Chu Minh, chuyện duy nhất muốn làm chính là ôm lấy bạn thân Đỗ Thuần khóc ròng ba ngày ba đêm.
      Last edited: 8/1/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13

      “Hì hì, tổng biên! Chuyện tối nay làm phiền ạnh quá!”
      Về đến xe của Chu Minh, Tư móc tờ tiền ra trả lại cho , trong lòng thầm mong Chu Minh nhanh biến như kiểu đuổi lợn.

      cần trả lại đâu.” Chu Minh vẫn đút tay túi quần, vẻ mặt uể oải nhìn Tạ Tư, làn da trắng trẻo tuấn có thể mê hoặc chúng sinh nhưng lừa được thô tục. Tạ Tư tuyệt đối thể quên, gã này có miệng lưỡi rất cay độc, sâu cay đến nỗi rất muốn phạm tội.

      “Sao có thể thế được!” Đặt tiền vào khoang xe của Chu Minh, Tư kéo đồ đạc của mình ra cách thô lỗ, rồi ôm hết vào lòng trông rất buồn cười, vừa xoay mông cái muốn chạy ngay. “Hì hì, tổng biên, tôi trước đây, tạm biệt, hẹn gặp lại.” Đại lão gia chịu rời đành chuồn trước vậy.

      “Lên xe , ôm đống đồ này muốn dụ người khác đến cướp sao?”
      Tư ngoái đầu lại, ánh đèn mờ ảo trong đêm tối chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn của Chu Minh, có chút sững sờ, nhìn thế nào mà gã ngụy quân tử này lại giống phường trộm cướp đến vậy? Hai chân yếu ớt, gió lạnh tàn phá mọi lỗ chân lông, trong lòng Tạ Tư khẽ thở dài tiếng, hiếm khi thấy Kim Quy độc ác kia có chút thiện chí, giúp ta tích đức chút vậy.

      “Hì hì, vậy đành làm phiền tổng biên rồi!” Tư lại cười hì hì, rồi nhảy phốc vào băng ghế sau. Khi vừa chạm đến cửa câu mệnh lệnh chặn đứng lại.

      “Ngồi ghế trước.” Từng câu thốt ra đều là luồng khí lạnh thấu xương, khiến gà ngốc Tạ Tư muốn hắt xì hơi. Nhân lúc cảnh sắc đêm mờ ảo, Tư cúi đầu bĩu môi vẻ bất mãn, lại muốn lau nước mắt, nước mũi giàn giụa. Ngoan ngoãn như đứa trẻ ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, mông dù có đau tê dại cũng dám thay đổi tư thế. Suy cho cùng, ngồi chiếc tàu cướp biển sang trọng, phải đề phòng lật thuyền, tránh bị đem làm mồi cho cá.

      Biển hiệu đèn xanh đỏ bên ngoài cửa sổ lướt qua tầm mắt, sáng lóa đến mức làm Tư hoa mày chóng mặt. Nhớ lại những món ngon lúc tối, đó đều là những món thượng hạng, vậy mà lại nôn thốc nôn tháo chẳng còn sót lại chút nào. kìm nén được, mặt Tư buồn rười rượi, nghiêng đầu cách vô thức, ngờ Chu Minh đột ngột rẽ trái khiến va đầu vào kính xe.

      Vốn dĩ tâm trạng Chu Minh vui vẻ khoan khoái, thấy đầu Tư va vào cửa kính, càng thêm vui. Nheo mắt lại, thậm chí còn gõ nhịp vô lăng, khoang xe thôi mà cũng Sở - Hán ngăn cách, bên thiên đường, bên là địa ngục.

      Đêm khuya luôn có hai mặt, dịu dàng nhiệt tình nhưng lại nhìn diện mạo vốn có của nó. Hương hoa đêm thơm ngát tràn ngập khắp nơi, có điều tốt đẹp lặng lẽ nảy mầm.

      Tạ Tư rầu rĩ xoa xoa cái trán đau, cơn thịnh nộ bùng phát dữ dội, quay đầu lặng lẽ trừng mắt nhìn Chu Minh mặt mày nghiêm túc. Tư nghĩ tối nay thực bị trúng tà rồi, lại lần nữa ở bên cạnh tên quái mặt trắng, cái thân thể và tâm hồn non nớt này sớm muộn cũng bị chết yểu mất thôi.

      Nhận thấy sắp về nhà, bảng hiệu rực rỡ bất ngờ lọt vào tầm mắt, Tư vội hét lên: “Tổng, tổng biên, cứ dừng lại ở đây , hì hì, phiền rồi, vất vả quá, cảm ơn ạ, vậy tạm biệt nhé!” Chưa bao giờ lại ăn đâu ra đấy như thế.

      Chu Minh chầm chậm dừng xe, đỗ ở bên đường, ngó nghiêng hồi, bối rối nhướng mày hỏi: “Nhà ở đây?”

      “E hèm, tôi dạo quanh đây chút.” Bê đống bảo vật của mình lên, Tạ Tư chỉ đợi ông chủ tàu cướp biển lên tiếng, ngay đến cái mông tê dại cũng tỉnh lại, chuẩn bị rút êm.

      dạo ở đâu?”

      Cái đồ tiện nhân nhà có phiền cơ chứ? Tôi dù có dạo trong nhà vệ sinh nữa, mông còn khỏe hơn so với việc ngồi gần kẻ lạnh lùng như .

      Làm nô lệ quen rồi, hoa lửa phản kháng của Tư chỉ cháy trong vài giấy ngắn ngủi, rồi lập tức lụi tàn, ngay đến hỏa tinh cũng còn dấu vết. thà chỉ vào quán ăn ven đường: “Tôi muốn … ăn chút cháo.” Thực ra định ăn mỳ thịt.

      còn muốn ăn?” Cái giọng êm tai của Chu Minh tăng cao lên tám độ, khẽ nhướn đôi mày, bắt đầu nghi ngờ IQ của ngồi cạnh.

      Tư lúng túng cúi gầm mặt xuống, “ phải tôi nôn sạch rồi sao?” Giọng đến mức giống như muỗi vo ve hát, yếu ớt lãng đãng trong khoang xe tĩnh mịch nhưng Chu Minh vẫn nghe mồn .

      Nhìn Tư, Chu minh nhịn được cười. Vờ nhìn cảnh đêm bên ngoài, khẽ nhếch môi cười. Từ trước đến nay, chưa bao giờ trải qua nhiều chuyện khóc dở mếu dở như thế này chỉ trong buổi tối, hơn nữa lại còn bắt nguồn từ cùng người.

      thôi! Tôi cũng đói rồi!” Màn kịch vui này khiến có cảm giác muốn đến tận cùng.

      Tạ Tư mỏi mắt chờ Chu đại lão gia rời khỏi, nhưng đáp lại là câu trả lời kiểu này.

      Ủ dột gãi gãi mũi, tư hứng khởi, ăn ăn, lẽ nào ngồi đối diện với ta Tạ nghẹn chết sao? theo sau Chu minh như con dâu mới về nhà chồng. Ngày thường Tạ tư hay khệnh khạng bước vào “Quán ăn hạnh phúc”, nhưng trong buổi tối khí độc ngút trời này, đổi tên thành Tạ ma cà bông rồi.

      “Ồ, phóng viên Tạ, hôm nay dẫn bạn trai đến à?” Bà chủ quán nhiệt tình nhắm thẳng vào đầu khiến tư lập tức muốn quay về nhà. Mẹ kiếp, tối nay là lần thứ hai rồi, món hàng đẳng cấp thế này, Tạ tư nào tiêu hóa nổi, thôi mời người khác hưởng thụ vậy… dạ dày được tốt.

      “Hê hê chủ quán, xem kìa, đây là ông chủ của cháu… Cho cháu bát …cháo trắng.” Thự ra tư rất muốn ăn bát mỳ bò.

      “Ồ, phóng viên Tạ, phải bữa đêm thường ăn mỳ bò sao?” chủ quán cứ hễ nhiệt tình là lại mau mồm miệng, thay tư tiết lộ hết bí mật rồi. “Có điều, cháo trắng cũng tốt, thay đổi khẩu vị.”

      Tạ tư gật đầu lia lịa, dùng ánh mắt ngốc nghếch đáp lại chủ quán quá mức nhiệt tình. Tay đặt dưới gầm bàn. tư ra sức xoa xoa vào nhau, nhưng càng xoa, càng nóng, khiến mặt đỏ bừng lên, nóng đến nỗi có thể nướng chiếc bánh. Ngồi đối diện, tư thầm đánh giá Chu minh, mặc bộ vest sang trọng, chỉ cử động cũng toát lên vẻ cao quý, nho nhã. Tên tiện nam này, hơn tiếng trước trong khách sạn năm sao vẫn tiếp mấy mỹ nhân hàng top, thế mà tiếng sau lại ngồi đây ăn mỳ bò với thô tục này, đúng là lúc lên đại sảnh lúc xuống nhà tranh. Cuối cùng tư cũng hiểu, muốn làm nhà tư bản xuất sắc cũng phải có trình độ.

      “Vậy ngài đây ăn gì?”

      bát mỳ bò”. Đôi mặt dài đẹp đẽ của Chu minh khẽ liếc Tạ cái như có chút khiêu khích, chưa bao giờ mong bát mỳ bò như thế.

      Khóe miệng tư kín đáo giật giật, muốn nhảy lên, đập bàn hét lớn, tiện nhân, tiện nhân, cố tình làm vậy. Rồi cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ, cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng: “Tổng biên biết chọn đồ ăn, mỳ bò ở đây là món ngon số 1 đấy ạ. Đảm bảo hối hận.”

      “Vậy sao, món mà do chính chuyên gia ẩm thực như Tạ đây giới thiệu, tôi tin là thể chán được.” Chu minh tựa lững vào ghế, vẻ mặt mãn nguyện, đảo mắt vòng nhìn quán ăn mộc mạc, ấm áp, cảm thấy rất bình yên nhưng mặt mày lại tỏ ra nét ngạo mạn.

      tư thầm phỉ nhổ gã đàn ông trước mặt – Kim quy đến nhân gian thị sát dân tình. Trong cái đầu gà bỗng lên cnahr tượng Hoàng đế xuống giang nam, ngay cả khi ông ta có ăn mặc giản dị ung dung cao quý từ trong xương tủy cũng chẳng thể giấu được. Hơn nữa, bên cạnh vị hoàng để này luôn có tiểu thái giám lúc nào cũng khom lưng uốn gối, chân trước chân sau, hễ gọi là có mặt.

      Đôi mắt đan phượng nhìn chủ nhân ngồi ngay trước mắt, tư cúi đầu than vãn: tôi chính là tiểu thái giám đó rồi.

      Vâng vâng dạ dạ cùng Chu minh ăn đêm, mùi mỡ quyện mùi hành của bát mỳ bò chốc chốc lại quấy nhiễu Tạ tư. Ngao ngán húp bát cháo trắng, tuy thanh đạm nhưng cũng vô cùng ấm áp, có cháo an ủi, Tạ tư tạm thời quên lời hẹn với bát mỳ bò. Hai người họ lặng lẽ ngồi ăn, khí nóng tràn ngập khắp nơi. Ngoài cửa sổ, dưới đêm trăng lạnh leo có kiều dựa vào cánh tay bạn trai như con chim non dựa vào người chủ của mình. Ánh trăng lạnh lẽo nhưng nhân gian thiếu ấm áp.

      Đêm đó, trước khi ngủ, Tạ tư hồi tưởng lại mỹ vị trong bữa tiệc, vỗ ngực liên hồi, hối hận đến mức cứ lăn qua lăn lại chiếc giường ngừng thầm gào khóc. Sau đó, nhớ đến chiếc ví mật gần nửa tháng lương của mình, gào lên như thú dữ trong lồng, tổ tông của dù gì cũng là ông Gia cát nổi tiếng hiển hách đấy. Sau đó, dành lượng lớn thời gian để nhớ về Chu minh hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.

      Làm ầm ĩ cả buổi tối, cuối cùng cũng do đêm khuya mà hạ màn. Tạ tư dần dần nhắm đôi mắt sáng long lanh lại, ngờ trước mặt bỗng xuất khuôn mặt tuấn nhưng tính khí cổ quái lúc nắng lúc mưa của Chu minh. Trong cơ buồn ngủ, khẽ lẩm bẩm, cái đồ hồn tan nhà , quyết xong với lão nương đâu.

      Cư như vậy, lần thứ ba tham dự bữa tiệc công ty, mở đầu trong hoa lệ, kết thúc trong thảm thương, kiên cường Tạ tư khổ sở chờ đợi trong hai năm, cuối cùng cũng chẳng ăn được gì.
      Hale205, Tôm ThỏPhamthanhhuong thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14

      Nằm dài giường cả ngày chủ nhật, đến sáng thứ hai, có lẽ do hôm trước ngủ nhiều quá, cũng có thể vì lý trí và con tim luôn nghĩ mở ra cuộc chiến thú cưng với Chu Minh. Tóm lại ngay từ sáng sớm tinh mơ, đôi mắt đan phượng sáng quắc của Tạ chào đón ánh bình minh ngày đông rồi. đứng trong phòng khách học Lý Tiểu Long tung cước, đá loạn xị “hô hô ha hây” trận. Sau đó, hài lòng khi thấy chiếc gối ôm ghế sô-pha bị đá bay lên bệ bếp, mới ra khỏi nhà với tinh thần vô cùng sảng khoái.

      Đường phố sáng sớm thứ hai cực kì đông đúc, đồng chí Tạ Tư vẫn còn chưa bắt đầu đấu tranh cùng thế lực đáng ghét bị con Kia quật ngã. Vừa ngâm nga hát, vừa ngồi vào xe, cắm chìa khóa khởi động hồi lâu mà con xe nát vẫn mảy may động đậy, tức giận dựa vào vô lăng, vò đầu bứt tai ngừng kêu than. Chẳng còn cách nào khác, Tư đành xuống xe, đầu tóc rối bù, như nanh ra đường quốc lộ bắt taxi. Đợi hồi lâu, lái xe dáng vẻ thấp bé có lẽ bị cái mặt nhăn nhó hung hãn của làm cho thất kinh nên dừng xe cách đầy do dự.

      Mặt mũi bặm trợn thúc người lái xe trườn bò con đường chen chúc, nhưng vẫn địch lại được dòng xe vừa tắc vừa hỗn loạn lúc sáng sớm, Tạ Tư đứng bên bờ vực muộn giờ. Vội vã dừng xe, Gia Cát đời thứ hai Tạ Tư quăng cho người lái xe cả đường ngoan ngoãn nghe lời tờ tiền lớn hiếm thấy, chưa kịp thưởng thức phong thái đại gia lại phải nhấc gót chạy luôn rồi.

      Cả con đương than trời than đất, than “đứa con” Kia hư hỏng, Tư phi như bay đến thang máy. Vừa may, thang máy sắp đóng lại, Tư dùng hết sức lực toàn thân, mặt mũi đỏ gay tách cánh cửa ra, đắc ý ngóac miệng cười. ngờ, lúc nhìn thấy người đứng bên trong thang máy, nụ cười đó bỗng cứng đờ lại.

      Mặt đơ ra hai giây, Tạ Tư lúc đầu còn mạnh mẽ như hổ, bây giờ bỗng khom lưng, quay lại với dáng vẻ nô tài: “Hê hê, xin chào tổng biên, xin chào trợ lý Ngô.” Bên trong thang máy thình lình xuất công tử bột Chu Minh và chàng Nhật Bản Ngô Khang, ngoài ra còn có vài nam nữ tinh mặc đồng phục. Tạ Tư đứng chôn chân ở cửa, dám bước vào.

      “Vào , tốn bao công sức tách cửa ra như thế cơ mà.” Chu Minh khoác người bộ vest đen, lạnh lùng , vẻ mặt xếp ngang hàng mỹ nam tủ lạnh tầng năm. Sau đó, ngay lập tức khuôn mặt tuấn lại lạnh nhạt, tiếp tục chuyện với nam nữ tinh bên cạnh.

      phóng viên Tạ Tư ăn mặc như con buôn co rụt cổ lại, ngao ngán bước vào thang máy đầy những bậc tinh . Thu lại góc và ngoan ngoãn như đứa trẻ, Tư dỏng tai theo bản năng nghe những câu chuyện từ miệng đám tinh . loạt các danh từ thương nghiệp được tuôn ra mà bản thân hiểu, trong đó có lẫn cả giọng trầm đầy uy lực của Chu Minh, có lẽ chỉ thị cái gì đó.

      tên tổng biên nát, chẳng phải chỉ có vài cái cổ phần nát thôi sao? Thế mà còn làm như mình ghê gớm lắm! Tạ Tư nghiêng tai nghe ngóng, lòng thầm khinh miệt, mạnh dạn khẽ nghiêng đầu nhìn người chỉ huy, ra lệnh là Chu Minh. ngờ, vừa đúng lúc gặp ngay đôi mắt đen láy nghiêm nghị của , kinh hãi đến nỗi ngay lập tức giả vờ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
      Trong lòng Tư khó chịu thầm lẩm bẩm, nhìn cái gì mà nhìn, ta đây đâu phải gián điệp.

      Đến tầng mười bảy, Tạ Tư lo muộn giờ, nhưng đành bất lực bước chầm chậm theo sau Chu Minh, khoảng cách cũng bình thường, chỉ cần bước là giải quyết xong, nhưng vào đúng cái sáng gặp vận đen này, phải dùng ba bước ngắn.

      “Sức khỏe ổn rồi chứ?” Chu Minh đột nhiên quay đầu lại, mặc dù miệng thốt ra lời hỏi thăm thân mật, nhưng ánh mắt lại dửng dưng, thờ ơ theo kiểu nhà tư bản.

      sao ạ, ổn rồi, cám ơn tổng biên quan tâm.” Thực ra hề hi vọng tên tiện nhân nhà ta quan tâm đến.

      Từ cầu thang máy đến văn phòng chỉ cách đoạn ngắn nhưng Chu Minh lại vừa vừa nhàn nhã, thủng thẳng như thưởng hoa, khiến nô tài Tạ Tư chẳng dám vượt lên. Sau khi đem cái lưng của Chu Minh ra ngấu nghiến mấy chục lần bằng ánh mắt, cuối cùng hai người họ cũng đến được văn phòng.

      Kết quả cho việc bước nằm ngoài dự đoán, sớm tinh mơ thức dậy mà Tạ Tư vẫn bị muộn giờ, dù chỉ có năm mươi lăm giây nhưng cũng bị tính là muộn.

      Thấy tư mặt mũi rầu rĩ quay về bàn làm việc, đôi mắt gấu trúc của Diệp Bội Bội liếc cái về phía cánh cửa gỗ hồ đào màu đen đóng kín, trông khá thích thú trước nỗi đau khổ của Tư, tiến sát lại gần bên : “Ha ha, chị Tư, hôm nay thất thủ rồi à, vào muộn rồi!” xong, ta quay mông thẳng vào nhà vệ sinh, bởi vì trong đó có chiếc gương lớn.

      Người tiếp theo là Châu Minh. Nhìn mặt tên nhóc này khá vui vẻ, có lẽ do tác dụng của việc điều hòa dương nên những đốm mụn mặt ửng lên đến tức cả mắt: “Chị Tư, đồ ăn trong bữa tiệc tối qua có ngon ?” Tên nhóc này cũng đặc biệt thích ăn uống, có điều may hôm đó lại là sinh nhật bạn , giữ đồ ăn và đêm nồng nàn, câu ta chọn việc thứ hai.

      “Ngon!” Mặt Tư tối sầm lại,cắn răng trả lời. Ngon có tác dụng khỉ gì chứ, đều nôn sạch ra rồi, tối đó thê thảm đến nỗi ngay bát mỳ bò cũng chẳng được ăn.

      Ánh mặt trời ngày đông chiếu rọi khắp mặt đất, Tạ Tư luôn được dạy “ được kêu khổ, được kêu mệt” bắt đầu công việc của tuần mới. Từ khi biết Tạ Tư là quả bóng trong tay Chu Minh, lão Từ lập tức dâng hai tay kính tặng. Ngoại trừ số việc vụn vặt sai bảo ra, ông chủ lớn Chu Minh dù bận trăm công nghìn việc cũng luôn dành chút thời gian sai khiến , nếu dùng mỹ từ để hình dung đó gọi là: “bồi dưỡng nhân tài”.

      Tạ Tư từ trước đến nay luôn tự hào là nhân tài, nay dưới đích thân “bồi dưỡng” của Chu Minh, cũng bắt đầu nhận thức sâu sắc rằng, bản thân thực ra cũng chỉ là tên ngu xuẩn.

      Tạ Tư của bộ phận phóng viên trở thành “đối tượng bồi dưỡng” trọng điểm của sếp lớn, tin này được lan truyền nhanh chóng trong giới đồng nghiệp. Ý kiến của mọi người giống nhau, kẻ buôn chuyện lắm điều Chu Minh thích Tạ Tư, người đứng đắn sếp coi trọng , người bình thường sếp đùa với . Tóm lại kiểu gì cũng được, mỗi người ý, khí sục sôi chờ đợi bước phát triển tiếp theo.

      Được mấy hôm, chuyện chờ đợi tiếp theo cuối cùng cũng đến. Bữa trưa, Kim Quy Chu Minh cùng mỹ nhân hàng top của công ty – A Na. Nhìn ánh mắt dịu dàng như mùa xuân của mỹ nhân, những người được chứng kiến đều ngầm so sánh với Tạ Tư, tất cả đều có cái nhìn giống nhau.
      Tôm ThỏPhamthanhhuong thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14 [2]
      Type: Mạn Nhi

      Sếp mà, đối đãi với mỹ nhân và nô tài, luôn có bên mùa xuân, bên mùa đông, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

      Thoắt cái lại đến thứ bảy, thành phố A bất ngờ xảy ra tai nạn, tất cả mọi người trong tòa báo đều tăng ca để chạy tin. Nhìn trộm về phía ánh đèn sáng trưng ở phòng biên tập, ai dám nghỉ ngơi. Nô tài số Tạ Tư sau khi phỏng vấn trường tai nạn, lại đến bệnh viện theo sát kiểm tra tung tích, về đến tòa báo viết bản thảo như máy, bận bịu đúng mười hai tiếng đồng hồ, khi mang bản thảo đến phòng biên tập mệt đến rụng rời chân tay, chỉ cần dựa vào tường là có thể chợp mắt ngay được.

      Đợi đến khi làm xong việc cũng gần mười giờ đêm, tất cả mọi người đều cạn kiệt sức lực, khéo ngủ ngay đường mất thôi. Khi sắc đêm tràn ngập khắp nơi, cuộc sống hối hả và nhộn nhịp của thành phố A mới bắt đầu. Hai mí mắt Tạ Tư sụp xuống, yếu ớt bên đường chờ taxi, muốn ngủ đến phát điên.

      Bất thình lình, chiếc xe màu đen đỗ xịch lại, đôi mắt đan phượng có thần của Tạ Tư bị lóa bởi sắc đen quý phái trước mắt, có chút choáng váng. Cửa kính xe chầm chậm hạ xuống, nhìn chăm chú, ra là chủ nhân Chu Minh.

      “Xe đâu?” Chu Minh khẽ nghiêng đầu ra hỏi, cũng làm việc gần mười hai tiếng đồng hồ nhưng mặt mảy may nhìn ra mệt mỏi nào. Tư tự hỏi, có lẽ đó là kết quả của phối hợp dương nhịp nhàng chăng?

      “Đưa sửa rồi!” Tư mệt mỏi đến nỗi sắp nằm lăn ra đất nên chẳng nặn ra được nụ cười giả dối nữa. cố gắng khiến tinh thần phấn chấn lên chút, nhưng cái giọng khàn khàn vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi. cũng phải lại, đồ xuẩn ngốc như đây cho dù có hiểu làm thế nào để nịnh hót, nhưng lại có sở trường làm biếng, chính vì điểm này mà tận sâu trong lòng, Tạ Tư vẫn bướng bỉnh tự nhận mình là nửa nhân tài.

      “Lên xe , tôi đưa về.” Đôi mắt sáng long lanh của Chu Minh nhìn Tư chăm chú, trong con ngươi đen láy có chút diụ dàng.

      Câu “tôi đưa về” ấy tức đánh trúng vào lòng tư, kẻ thức thời là trang hào kiệt. “kẻ ngốc” buồn ngủ đến nỗi chỉ muốn cướp xe giữa đường, bây giờ có người
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :