1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá - Quan Tựu (Full 45 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3 (1)

      Kể từ sau khi công tử bột tới, đám người ngày thường ra oai ngông nghênh của phòng biên tập bắt đầu tỉnh ngộ. Thư sinh mặt trắng mới nhậm chứ này ràng là pháp sư Đông Hải trong truyền thuyết bạch xà, chuyển thế đầu thai chạy đến bộ phận biên tập của bọn họ để thu phục quái. Bộ phận biên tập lừng lấy của Nhật báo thành phố A lập tức như chiến trường mù mịt khói lửa, bị quả bom tàng hình công tử bột nổ tung, thảm đến nỗi kêu than ngớt.

      Khuôn mặt của Chu Minh trắng có trắng, nhưng thủ đoạn giống với làn da láng mịn đó chút nào, có thể coi như vừa độc vừa cay. Đầu tiên, Chu Minh dùng làn da trắng mê hoặc người khác, sau khi lịch thiệp hòa nhã thăm tòan bộ đồng nghiệp trong tòa báo, ta lặng lẽ mất mấy ngày. Trong mấy ngày đó, đám tội phạm vẫn duy trì lí trí bản năng, cách công tử bọt ba mét phải cúi đầu nghiêng mình chào hỏi, loại người với IQ 20 nhìn thấy cũng biết đó là hành vi xu nịnh. Dường như Chu Minh rất hài lòng, duy trì nụ cười hòa nhã, gật đầu với đám nịnh thần nhưng cũng nhiều lời. Tất cả mọi người trong văn phòng chứng kiến cảnh đó, trong lòng ít nhiều hiểu , vị lãnh đạo mới này phải là gã giang hồ, cái mặt này chỉ trắng, ngay cả trái tim bé đó cũng trắng. Người tốt, đúng là người rất, rất tốt.

      Tất cả mọi người đều cảm thấy an tâm lại. Trong thời gian làm việc, lúc muốn nấu cháo điện thoại tiếp tục nấu, lúc cần buôn chuyện cứ buôn chuyện, mặc dù thay đổi triều đại, những ngày tháng tươi đẹp chẳng phải vẫn còn đó sao? Ngoại trừ Tư, e rằng cả tòa báo, chỉ là người duy nhất biết bộ mặt của Chu Minh, lại còn từng được trải nghiệm qua nữa, có quỷ mới biết hoa trong bụng công tử bột này có bao nhiêu màu. chừng, màu sắc trong bảng màu của mấy bạn mẫu giáo cũng nhiều bằng sắc hoa trong bụng ta. Vừa nghĩ đến đây, trong văn phòng ấm áp như mùa xuân dường như vừa tràn đến trận gió lạnh, lạnh đến nỗi khiến Tư sởn da gà.

      Ngày thường đầu óc Tư hồ đồ như lọ hồ dán, nhưng lần này đôi mắt đan phượng lại mở to, sáng quắc như mắt cú, chăm chú quan sát động tĩnh trong phòng, chuẩn bụ khi có động tĩnh ngay lập tức lui quân.

      Lưu Lan và Diệp Bội Bội là hai người bằng mặt nhưng bằng lòng đối phương. Với họ, sau lưng có tôi và thường xuyên thầm đấu đá nhau. Hai người phụ nữ luôn coi minh là người sàm catwalk tại Paris, mội ngày thay bộ quần áo. Trời mùa đông, gió bắc thổi vù vù, vậy mà họ còn ngạo mạn chẳng chút ngại ngần càn quét khắp các hang cùng ngõ hẻm. Sau đó hai người phụ nữ này bắt đầu diện những mẫu váy liền thân đầu hè, trực tiếp bỏ qua show thời trang mùa xuân khiến Tư sợ đến nỗi cuộn chặt chiếc áo dày sụ quanh người. Tư tự hỏi, ràng máy sưởi bật, coi cũng mặc rất nhiều áo, sao vẫn cảm thấy lạnh vào tận xương tủy thế này.

      Vốn dĩ bà Lưu Lan có số điều cấm kị với cái eo thùng phi của mình, nhưng khi thấy váy của Diệp Bội Bội càng ngày càng ngắn, hơn nữa mỗi lần Chu Minh nhìn ta nụ cười lại càng ấm áp như làn gió xuân. chứng minh, người phụ nữ ghen tuông đến hung ác, có thể so sánh với chó dại bị dồn ép phát điên, trước mặt có tường rào điện nó cũng dám trèo. Đến ngày thứ ba, Lưu Lan cung quyết định mặc đầm bó sát, trễ cổ, hài lòng đợi câu của Chu Minh: " Lưu Lan hôm nay rất đẹp." Chuyện đó làm cho cơ thể lạnh run lên của Lưu Lan lại càng run lên kịch liệt, dường như mỗi lỗ chân lông người đều vì ở cái tầm tuổi này mà còn được công tử bột chú ý nên cảm thấy thập phần hưng phấn.

      Vui có vui, nhưng bà già vẫn tiếc nuối. Giá mà cổ áo trễ xuống chút nữa có phải càng hoàn mỹ hơn ?

      Mấy ngày liền, hai người phụ nữ chào mừng mùa xuân đến sớm vì chàng tổng biên mà suýt xảy ra tranh cãi. Điểm này chính Tạ Tư trong lúc vệ sinh mới biết. Hôm đó, phỏng vấn xong liền quay về tòa báo, uống ừng ực bình nước ấm. lúc sau, vì vẫy gọi của bản năng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Lúc đứng lên cài quần, cái tai thính của Tư nghe thấy giọng phụ nữ quen thuộc, đó chính là bà già và qúy đỏng đảnh. Nổi hứng, dán tai vào cửa phòng vệ sinh nghe trộm.

      "Ồ, chị Lan, cái váy này của chị đẹp có đẹp, nhưng có điều phải mua size rộng hơn mới đúng chứ." Quý đỏng đảnh đổi mặt, chăm chọc cái eo thùng phi của bà già.

      Lén la lén lút trốn trong phòng vệ sinh, Tư dường như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của Lưu Lan.

      "Bội Bội à, em biết rồi, cỡ này là vừa vặn, cánh đàn ông nhìn kiểu đẫy đà của chị mới có hứng. Em xem, bọn học sinh tiểu học ấy, mặc cái váy cứ như treo cái bao tải, người nào biết còn tưởng chuột túi từ vườn thú xổng ra..ha ha..." Trong câu của Lưu Lan có hàm ý khác, con chuột túi mà ám chỉ chính là quý đỏng đảnh. Quý đỏng đảnh xưa nay cuồng giảm cân, theo con đường người đẹp giơ xương, hai chân giống như hai que củi. Quan Nghiên từng , cứ đến mùa hè, nhicn cái chân que củi của quý đỏng đảnh là thấy đặc biệt đói.

      Tư bụm miệng cười trộm, thầm nghĩ, tên công tử bột này vừa đến là chân que củi tái xuất giang hồ sớm hơn mấy tháng, chắc cái dạ dày của Quan cũng đói sớm theo.

      Quý đỏng đảnh lại cười duyên khác gì hồ ly tinh, sóng kì dị làm Tư cảm thấy tai có chút ngứa ngáy, ngoáy ngoáy lỗ tai rồi tiếp tục dỏng tai nghe trộm.

      "Chị Lan, xem chị kìa, bây giờ đàn ông trẻ tuổi thích kiểu con như thế, chứ cái kiểu dễ thương trưởng thành như chị Lan ấy mà, chỉ có đàn ông trưởng thành thôi."

      Quý đỏng đảnh cũng phải tay vừa, ba câu đến hai câu là ám chỉ bà già, mà tự soi gương, già còn đa tình, eo như thùng phi mà còn muốn quyến rũ sếp công tử bột, đến cái gấu áo của ta bà cũng chạm tới được đâu.

      "Chu Minh khen chị câu mà cứ ngỡ mình mới mười tám tuổi, có thấy tiểu nương mười tám nào có dáng tàn tạ như chị ?"

      Lưu Lan thấy quý đỏng đảnh kiêu ngạo hống hách, vừa định mở miệng kìm hãm uy phong của ta, để tiểu hồ lg này hiểu nước gừng già do Lưu Lan tự tay éo có thể khử được mùi thịt tanh hồ ly tinh thi ngờ, có đám mấy trẻ văn phòng hỉ hả bước vào, Lưu Lan đành nuốt giận, thêm gì nữa, gượng cười rồi cùng qúy đỏng đảnh về phòng.

      Tạ Tư coi như có việc gì xảy ra, bước khỏi nhà vệ sinh, lang thang bên ngoài lúc rồi mới quay về văn phòng. huýt sáo vào, ngờ vừa bước đến cửa, Tư thấy Chu Minh cầm bản tài liệu đứng cạnh bàn Quan Nghiêm, đôi mắt dài lướt về phía , ánh mắt nghiêm túc nhìn cái. Ánh mắt này như tia chớp màu bạc lóe lên giữa trời quang, xẻ trái tim của kiên cường thành hai mảnh. Lập tức, Tư nuốt cái huýt sáo thổi được nửa vào bụng, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ tỏ vẻ chăm chỉ làm việc, trong lòng run rẩy nghĩ, quái lộng hành, cuối tuần này phải nhanh chóng chùa cầu bồ tát tránh tà mới được.

      Đầu cúi xuống, thấp đến nỗi chóp mũi gần chạm vào mặt bàn, đôi tai của Tư lại như ăng-ten hoạt động ngừng, kéo dài rồi lại kéo dài. Nghe ra, khí văn phòng dường như khá vui vẻ.

      Chương 3 [2]

      nàng đỏng đảnh Bội Bội hăng hái trước:"Tổng biên tập, hôm nào sau giờ tan ca, chúng em mời ăn nhé? Mọi người rất vui khi đến đây." Tư ngồi kế bên nghe thấy vậy, rất bức xúc thầm trách Diệp Bội Bội: Đó là lòng ham muốn của mình , còn biết sĩ diện kéo cả người khác vào cuộc.

      "Được, mọi người cứ lên lịch trước, nhất định tôi ." Chu Minh cười , giọng ấm áp, khiến cái mặt bự phấn của mấy nàng ngồi đó được dịp ửng hồng hết cả lên.

      "Tổng biên, lời phải giữ lời đó nha..." Lưu Lan muốn bị bỏ rơi cũng lên tiếng, chữ "nha" bị kéo dài khiến tất cả mọi người sởn hết da gà, cũng phải lại, có ai chịu được trâu vừa già vừa to giả vẻ làm nũng dễ thương.

      Tình quả nhiên làm con người điên loạn, Tư thầm thở dài. Liếc bóng lưng cao to của công tử bột, lại quay sang nhìn cái vẻ mạnh mẽ gần như muốn ăn tươi nuốt sống công tử bột của bà già và quý đỏng đảnh £Q-Đ, Tư lắc đầu cảm thán, hai kẻ si tình các người, đem hổ dữ ra cưng chiều như thỏ trắng, cẩn thận đến lúc bị cắt cổ mà cũng hiểu vì đâu.

      chứng minh, Tư đại bộ phận thời gian ngu ngốc chịu nổi, lần này như nữ Gia Cát tái thế, cuộc tụ họp nịnh thần lần này còn chưa định ngày công tử bột ra tay.

      Mấy ngày Chu Minh im hơi lặng tiếng đó, đa phần thời gian đều nhốt mình trong phòng xem các loại tài liệu của tòa báo, từ tài chính đến cơ cấu nhân viên, bố trí sắp xếp các bộ phận, xem cặn kẽ tỉ mỉ bất kể lớn . Sau khi đọc xong, đứng bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ lại như mắc cửi phía dưới, bầu khí sâu lắng, vạn vật cũng như chờ tín hiệu của gió xuân, còn bao lâu nữa, màu xanh mướt bao phủ cả đất trời rộng lớn.

      Phụ trách các bộ phận được nhanh chóng triệu tập và tiến hành cuộc họp nội bộ. Tất nhiên, phóng viên bé như Tạ Tư từ trước đến nay đều nhân lúc lãnh đạo họp mà đánh giấc ngon lành, lần này chắc được ngủ rất lâu đây. biết ngủ được bao lâu rồi. Lúc tỉnh dậy, đầu tóc rối bù như tổ quạ, trán có quầng đỏ to nhe nắm tay, dụi mắt, cạy gỉ mắt thấy mấy người bước vào phòng làm việc với sắc mặt kì lạ, đầu là Chu Minh.

      Đầu óc kiên cường sau khi ngủ dậy thường ở trạng thái chờ máy. Tóc tai cứ bù xù như vậy, Tạ Tư nheo đôi mắt mơ màng nhìn tất cả mọi người. Thực ra, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn biết hòn đá lớn trời sắp rơi trúng vào cái đầu tổ chim của mình.

      Chu Minh nhìn Tư, quay đầu định về văn phòng, nhưng mới được vài bước, chau mày quay người lại, lạnh lùng với Diệp Bội Bội: " Diệp, có lược ?"

      Lần này, Diệp Bội Bội rút cuộc cũng được lĩnh giáo bản chất hổ báo của công tử bột, chớp chớp đôi mắt to long lanh kinh sợ đáp: "Tổng... Tổng biên, tóc em rất ....rối sao."

      "Tôi hỏi có lược ?" Con hùm dữ khoác bộ da thỏ bắt đầu giữ được bình tĩnh.

      "À... Có...em còn có gương, son môi..." đến lượt đầu óc quý đỏng đảnh trống rỗng.

      Vẻ mặt u ám, Chu Minh chỉ vào Tư vẫn mơ màng, lạnh lùng : "Đưa cho ấy, để ấy chải đầu." Rồi ngay lập tức quay người bước vào phòng riêng.

      "Để ấy chải đầu", này lập tức khiến Tư tỉnh hẳn. Mọi người có mặt ở đó liền đổ dồn ánh mắt vào mái tóc ngắn như mào gà của , có mấu lọn tóc còn chống lại ảnh hưởng của lực hấp dẫn, kiên trì treo lơ lửng giữa trung. Chứng kiến cảnh ấy, tất cả mọi người đều nhịn được mà nén tiếng cười.

      Chương 3.2


      Diệp Bội Bội lấy tay che miệng, cầm chiếc lược đặt lên bàn Tư chế nhạo: “Chị Tư, có cần thêm gương ?”

      Trong cuộc đời này, từ trước đến nay kiên cường luôn bị người khác cười nhạo, đến lúc nào đổi ngược lại mà cười người khác đây. Hỏa khí trong lòng Tư bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt, giống như sắp phun trào như dung nham núi lửa, thậm chí suýt chút nửa đem tất cả cái đám người vô lương tâm này nuốt chửng. Còn cười gì nữa, cẩn thận canh ba nửa đêm ta giả làm ma nữ hù chết cả đám có trái tim các người. Cứ nghĩ đến cái mặt cười của Chu Minh, gần như muốn đá cho cái bay lên tận cung trăng bầu bạn với chị Hằng.

      Tư giả vờ cầm cái lược, nho nhã : “Ai da, cần, tôi chải đây, chải đây. Mười hôm nay chưa gội đầu rồi, ngứa quá…” còn chưa kịp đợi Diệp Bội Bội ngăn lại, cầm cái lược gỗ cào cào lên mớ tóc rối, vừa chải vừa : “Nhiều dầu quá, còn có cả gàu nữa… Cứ mười ngày chưa gội thấy ấy mà.”

      Diệp Bội Bội thấy Tạ Tư ghê rợn như vậy, nhìn chiếc lược gỗ đào loại của mình bị chà đạp, sốt ruột đến nhảy cẫng lên. Cuối cùng, ta đành dậm chân, nhìn Tư đầy vẻ coi thường, hừm tiếng lạnh lùng rồi quay ngoắt : “Thôi, cho chị luôn đấy.”

      Thừa cơ, Tư cười hì hì với Diệp Bội Bội: “Bội Bội, chờ lát nửa dùng xong chị trả lại em.”

      Diệp Bội Bội phất phất tay: “ cần, cần đâu.” Miệng Diệp Bội Bội lẩm bẩm câu gì đó mà nghe xong Tư muốn phát ói. Chẳng thèm quan tâm, Tư vắt hai chân, nhếch méo cười, suýt chút nữa lại hát thành tiếng hai câu trong bài Khúc thiên du.

      Đắc ý chẳng được bao lâu, thực tập sinh mặt đầy mụn trứng cá bay vút đến trước mặt Tư, cái mặt lồi lõm như mặt trăng, kề sát người , che miệng : “Chị Tư, chị còn chưa biết sao?” Khoảng thời gian này Tư thân nhất với Châu Minh.

      Tư quay bút liếc mắt nhìn xéo Châu Minh: “Biết cái gì? mau!”

      Châu Minh lấm lét lướt mắt khắp văn phòng yên tĩnh lượt, rồi chỉ chỉ vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên: “Cuối cùng tổng biên cũng nổi giận, loạt người sắp bị cắt cổ rồi.”

      Tư hết sức kinh hãi, chớp chớp hai mí mắt: “Hả?”

      “Là đấy! Tổng biên buộc thôi việc mấy người phẩm chất kém, thường xuyên muộn về sớm, làm việc nghiêm túc. Mấy người đó đều là mình có người đỡ, tổng biên sợ cường quyền, cúi đầu trước cái ác, …”

      “Mẹ kiếp, tên heo đó nghe thấy lời xu nịnh của cậu đâu, ít thôi cho chị nhờ.”

      Tư hướng về phía cảnh cửa gỗ hồ đào, dẫu môi lên : “Muốn nịnh, ra gõ cánh cửa đó .”

      Châu Minh bị cười nhạo liền ngượng ngùng, xấu hổ gãi gãi mái tóc ngắn: “Chị Tư, những câu này đều là …”

      Tư trừng mắt nhìn Châu Minh, khách khí : “Phí lời, có câu nịnh hót nào mà xuất phát từ nội tâm, nịnh giỏi, sao có thể tiếp tục?”

      Châu Minh thà cười hì hì hai tiếng, rồi lập tức cúi đầu ghé sát bên tai Tư ba hoa: “Rm còn chưa xong. Nghe lúc họp, tổng biên vứt tập tài liệu lên mặt bàn, để người phụ trách của từng bộ phận giải thích vấn đề nội bộ. Sau đó ta chỉ từng người phục trách phê bình sâu sắc, lúc cuộc họp kết thúc, mặt ai cũng xám lại…”

      “Tôi này Châu Minh, sao kiếp này cậu lại đầu thai làm người nhỉ, nên đầu thai làm cái máy nghe trộm mới đúng…”

      Mồm mép tha ai, lòng Tư trĩu nặng, cắn chiếc bút chì suy nghĩ. Ái chà chà, chân nhân lộ tướng, lộ tướng phải chân nhân. Khí thế tên công tử bột này lớn , đăm chiêu nhìn cánh cửa gỗ hồ đào màu đen đóng chặt, Tư tiếp tục trầm tư. Tên Chu Minh này rốt cuộc có gốc gác thế nào? Mang theo cái mặt vịt mà dám đuổi người phụ trách mấy bộ phận đó đều là đồ cổ nhiều năm của tập đoàn, những bậc rất vai vế, cũng dám động vào, cẩn thận đường về bị người ta làm thịt biết chừng.

      Trong đầu Tư tưởng tượng ra cảnh công tử bột bị mấy tên cao to lực lưỡng đánh cho trận như chuột chạy qua đường. Khuôn mặt trắng trẻo trở thành cái bánh bao nướng, khiến người khác chỉ muốn bỏ ta vào lò, rồi tàn nhẫn nuốt chửng, sau đó tiêu hóa từ từ.

      Cảm giác ràng đến nỗi khiến nước miếng trào ra, Tư vừa định liếm lưỡi bị Châu Minh làm gián đoạn: “Chị … Tư, cái bút đó sắp bị chị cắn đứt rồi.”

      Tạ Tư hoàn hồn, nuốt nước bọt rồi liếc nhìn chiếc bút chì dính đầy nước miếng của mình. Ôi, suýt chút nữa coi nó là công tử bột mà nhai vào bụng rồi.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      Hale205 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.2

      nàng đỏng đảnh Bội Bội hăng hái trước:"Tổng biên tập, hôm nào sau giờ tan ca, chúng em mời ăn nhé? Mọi người rất vui khi đến đây." Tư ngồi kế bên nghe thấy vậy, rất bức xúc thầm trách Diệp Bội Bội: Đó là lòng ham muốn của mình , còn biết sĩ diện kéo cả người khác vào cuộc.

      "Được, mọi người cứ lên lịch trước, nhất định tôi ." Chu Minh cười , giọng ấm áp, khiến cái mặt bự phấn của mấy nàng ngồi đó được dịp ửng hồng hết cả lên.

      "Tổng biên, lời phải giữ lời đó nha..." Lưu Lan muốn bị bỏ rơi cũng lên tiếng, chữ "nha" bị kéo dài khiến tất cả mọi người sởn hết da gà, cũng phải lại, có ai chịu được trâu vừa già vừa to giả vẻ làm nũng dễ thương.

      Tình quả nhiên làm con người điên loạn, Tư thầm thở dài. Liếc bóng lưng cao to của công tử bột, lại quay sang nhìn cái vẻ mạnh mẽ gần như muốn ăn tươi nuốt sống công tử bột của bà già và quý đỏng đảnh £Q-Đ, Tư lắc đầu cảm thán, hai kẻ si tình các người, đem hổ dữ ra cưng chiều như thỏ trắng, cẩn thận đến lúc bị cắt cổ mà cũng hiểu vì đâu.

      chứng minh, Tư đại bộ phận thời gian ngu ngốc chịu nổi, lần này như nữ Gia Cát tái thế, cuộc tụ họp nịnh thần lần này còn chưa định ngày công tử bột ra tay.

      Mấy ngày Chu Minh im hơi lặng tiếng đó, đa phần thời gian đều nhốt mình trong phòng xem các loại tài liệu của tòa báo, từ tài chính đến cơ cấu nhân viên, bố trí sắp xếp các bộ phận, xem cặn kẽ tỉ mỉ bất kể lớn . Sau khi đọc xong, đứng bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ lại như mắc cửi phía dưới, bầu khí sâu lắng, vạn vật cũng như chờ tín hiệu của gió xuân, còn bao lâu nữa, màu xanh mướt bao phủ cả đất trời rộng lớn.

      Phụ trách các bộ phận được nhanh chóng triệu tập và tiến hành cuộc họp nội bộ. Tất nhiên, phóng viên bé như Tạ Tư từ trước đến nay đều nhân lúc lãnh đạo họp mà đánh giấc ngon lành, lần này chắc được ngủ rất lâu đây. biết ngủ được bao lâu rồi. Lúc tỉnh dậy, đầu tóc rối bù như tổ quạ, trán có quầng đỏ to nhe nắm tay, dụi mắt, cạy gỉ mắt thấy mấy người bước vào phòng làm việc với sắc mặt kì lạ, đầu là Chu Minh.

      Đầu óc kiên cường sau khi ngủ dậy thường ở trạng thái chờ máy. Tóc tai cứ bù xù như vậy, Tạ Tư nheo đôi mắt mơ màng nhìn tất cả mọi người. Thực ra, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn biết hòn đá lớn trời sắp rơi trúng vào cái đầu tổ chim của mình.

      Chu Minh nhìn Tư, quay đầu định về văn phòng, nhưng mới được vài bước, chau mày quay người lại, lạnh lùng với Diệp Bội Bội: " Diệp, có lược ?"

      Lần này, Diệp Bội Bội rút cuộc cũng được lĩnh giáo bản chất hổ báo của công tử bột, chớp chớp đôi mắt to long lanh kinh sợ đáp: "Tổng... Tổng biên, tóc em rất ....rối sao."

      "Tôi hỏi có lược ?" Con hùm dữ khoác bộ da thỏ bắt đầu giữ được bình tĩnh.

      "À... Có...em còn có gương, son môi..." đến lượt đầu óc quý đỏng đảnh trống rỗng.

      Vẻ mặt u ám, Chu Minh chỉ vào Tư vẫn mơ màng, lạnh lùng : "Đưa cho ấy, để ấy chải đầu." Rồi ngay lập tức quay người bước vào phòng riêng.

      "Để ấy chải đầu", này lập tức khiến Tư tỉnh hẳn. Mọi người có mặt ở đó liền đổ dồn ánh mắt vào mái tóc ngắn như mào gà của , có mấu lọn tóc còn chống lại ảnh hưởng của lực hấp dẫn, kiên trì treo lơ lửng giữa trung. Chứng kiến cảnh ấy, tất cả mọi người đều nhịn được mà nén tiếng cười.

      Diệp Bội Bội lấy tay che miệng, cầm chiếc lược đặt lên bàn Tư chế nhạo:” Chị Tư, có cần thêm gương ?”

      Trong cuộc đời này, từ trước đến nay kiên cường luôn bị người khác cười nhạo, đến lúc nào mới cười người khác đây. Hỏa khí trong lòng Tư bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt, giống như sắp phun trào như dung nham núi lửa, thậm chí suýt chút nữa đem tất cả cái đám người vô lương tâm này nuốt chửng. Còn cười gì nữa, cẩn thận canh ba nửa đêm ta giả làm ma nữ hù chết cả đám có trái tim các người. Cứ nghĩ đến cái mặt cười của Chu Minh, gần như muốn đá cho cái bay lên tận cung trăng bầu bạn với chị Hằng.

      Tư giả vờ cười cầm cái lược, nho nhã :” ai da, cần, tôi chải đây. Mười bữa nay chưa gội đầu rồi, ngứa quá...” còn chưa đợi Diệp Bội Bội ngăn lại, cầm cài lược gỗ cào cào lên mớ tóc rối, vừa chải vừa :”Nhiều dầu quá, còn cả gàu nữa... cứ mười ngày chưa gội thấy ấy mà!

      Diệp Bôi Bội thấy Tạ Tư ghe rợn như vậy, nhìn chiếc lược đào loại của mình bị chà đạp, sốt ruột đến nhảy cẫng lên. Cuối cùng, ta đành dậm chân nhìn Tư đầy vẻ coi thường, hừm tiến rồi quay ngoắt :” Thôi cho chị luôn đó.”

      Thừa cơ, Tư cười hì hì với Diệp Bội Bội:” Chờ lát dùng xong chị trả em nhé!”

      Diệp Bội Bội phất phất tay:” cần, cần đâu.”

      Miệng Diệp Bội Bội lẩm bẩm câu gì đó mà nghe xong Diệp TƯ muốn phát ói. Chẳng thèm quan tâm, Tư vắt hai chân, nhếch mép cười, suýt chút nữa lại hét thành tiếng hai câu trong bài hát Khúc thiên du.

      Đắc ý chẳng được bao lâu, thực tập sinh mặt đầy mụn trứng cá bay vút đến trước mặt Tư, cái mặt lồi lõm như mặt trăng kề sát người , che miệng :” Chị Tư, chị còn chưa biết sao?” khoảng thời gian này Tư thân nhất với Châu Minh.

      Tư quay bút, liếc mắt nhìn xéo Châu Minh:”Biết cái gì? mau!”

      Châu Minh lấm lét lướt mắt khắp căn phòng yên tĩnh lượt, rồi chỉ chỉ vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên:”Cuối cùng tổng biên cũng nổi giận, loạt người sắp bị cắt cổ rồi.” xong tay cậu ta kẻ ngang đường làm động tác cắt cổ.

      Tư hết sức kinh hãi, chớp chớp hai mi mắt:”Hả?”

      “LÀ đấy! Tổng biên buộc thôi việc mấy người phẩm chất kém, thường xuyên muộn về sớm, làm việc nghiêm túc. Mấy người đó đều là những kẻ mình còn có người đỡ, tổng biên thực sợ cường quyền, cúi đầu trước cái ác, ...”

      “Mẹ kiếp, tên heo đó nghe thấy lời xu nịnh của câu đâu, ít thôi cho chị nhờ.”

      TƯ hướng về phía cánh cửa gỗ hồ đào, dẩu môi lên :”Muốn nịnh, ra gõ cửa đó .”

      Châu Minh bị cười nhạo liền ngượng ngùng, xấu hổ gãi gãi mái tóc ngắn:”Chị Tư, những câu này đều là ...”

      Tư trừng mắt nhìn Châu Minh, khách khí :”Phí lời, có câu nịnh hót nào mà suất phát từ nội tâm, nịnh giỏi, sao có thể tiếp tục?”

      Châu Minh thà cười hì hì hai tiếng, rồi lập tức cúi đầu ghé sát bên tai TƯ ba hoa:”Em còn chưa xong. Nghe lúc họp, tổng biên vứt tập tài liệu lên mặt bàn, để người phụ trách của từng bộ phận giải thích vấn đề nội bộ. Sau đó, ta chỉ ting72 người phụ trách phê bình sâu sắc, lúc cuộc họp kết thúc, mặt ai cũng xám lại...”

      “Tôi này Châu Minh, sao kiếp này cậu lại đầu thai làm người nhỉ, nên đầu thai làm cái máy nghe trộm mới đúng...” mốm mép tha ai, lòng Tư trĩu nặng, cắn chiếc bút chì suy nghĩ. Ái chà chà, chan nhân lộ tướng, lộ tướng phải chân nhân. Khí thế tên công tử bột này lớn , đăm chiêu nhìn cánh cửa gỗ hồ đào màu đen đóng chặt. Tư tiếp tục trầm mặc. Tên Chu Minh này rốt cuộc có gốc gác thế nào? Mang theo cái mặt vịt mà dám đuổi người đầu về nhà, những người phụ trách mấy bộ phận đó đều là đồ cổ nhiều năm của tập đoàn, những bậc rất vai vế, cũng dám động vào, cẩn thận đường về bị người ta làm thịt biết chừng.

      Trong đầu Tư tưởng tượng ra cảnh công tử bột bị mấy tên cao lực lưỡng đánh trận như chuột chạy qua đường. Khuôn mặt trắng trẻo trở thành cái bánh bao nướng, khiến người khác chỉ muốn bỏ ta vào lò, rồi tàn nhẫn nuốt chửng, sau đó tiêu hóa từ từ.

      Cảm giác ràng đến nỗi khiến nước miếng trào ra, Tư vừa định líu lưỡi bị Châu Minh làm gián đoạn:”Chị ...Tư, cái bút đó sắp bị chị cắn đứt rồi!”

      Tạ Tư hoàn hồn, nuốt nước bọt rồi liếc nhìn cây bút chì dính đầy nước miếng của mình. Ôi, suýt nữa coi nó là công tử bột mà nhai vào bụng rồi.
      Last edited by a moderator: 12/12/14
      Hale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4

      Từ sau cuộc họp hôm đó, Chu Minh trở thành Sở Bá Vương Hạng Vũ thiện chiến dũng mãnh, tay cầm ngọn đuốc rực cháy, hừng hực khí thế đốt cung A Phòng. Tất cả mọi người trong Nhật báo thành phố A đều nằm trong trạng thái tự vệ, ai ai cũng che cái mông béo núc của mình, sợ bị đốt cháy, sau đó hóa thân bụi trần, bị đày xuống địa ngục A Tỳ chịu khổ, chịu tội.

      Thử nghĩ xem, hành lang đây đó còn diện nỗi hoang mang lo lắng đừng nhắc đến phòng biên tập - nơi nằm ngay dưới chân thiên tử. Ở đó đúng là có gió bấc Siberia thổi vù vù, bà già Lưu Lan phải lục lại áo mùa đông, biết điều chả dám lả lướt trước sài lang da trắng tú. Đừng nhắc đến mùa xuân nữa, thay vào đó phải nghĩ xem làm thế nào qua được mùa đông này?

      Vốn dĩ những cải tổ kiên quyết, táo bạo, điều hành các bộ phận lại từ đầu, việc gia tăng công việc bộ phận biên tập của Chu Minh hoàn toàn khiến cho hai người phụ nữ ấy từ bỏ việc săn. Bọn họ kiêu ngạo quen rồi, tự cho rằng đường cong chữ S mà họ cố độn ra chính là khẩu súng săn tốt nhất, bắn ai người ấy gục, rồi mặc ý giày vò cho đến chết. Nhưng Chu Minh là ai chứ? Chu Minh là đại sài lang đột biến thành tinh, toàn thân lông trắng sáng lấp lánh, dù hai người phụ nữ đó có biến mình thành cỡ L ta cũng quyết thèm ăn.

      Từ bỏ hi vọng hơi nhanh khiến quý đỏng đảnh và bà già biến thành bản đại của Tường Lâm tẩu(6), giữ lấy trái tim khao khát tình tan vỡ, oán thán trận với tất cả mọi người trong văn phòng.

      6. Tường Lâm tẩu (chị Tường Lâm) là nhân vật trong tiểu thuyết "Chúc phúc" của nhà văn Lỗ Tấn, được coi là điển hình của người phụ nữ lao động nông thôn TQ thời xưa.

      Quý đỏng đảnh vừa tao nhã duyên dáng lau hai hàng lệ, lại vừa thô bạo hỉ nước mũi, cái thanh "xì xì" đáng sợ ấy suýt nữa khiến Tư nhảy dựng lên cho ta đấm bất tỉnh nhân , sau đó thế giới bình yên trở lại. Khoảng thời gian trước, bởi vì màn trình diễn thời trang mùa hè với những bộ quần áo kiệm vải mà quý đỏng đảnh bị cảm cách vẻ vang, cái giọng khàn khàn như vịt, cay đắng lên án Chu Minh.

      "Hứ, chẳng qua có cái mặt trắng trẻo, dựa vào cái gì mà ngạo mạn như thế chứ?" Rút tờ khăn giấy, Bội Bội lại tiếp tục hỉ mũi.

      "Bội Bội, sao thế? ai thế?" Hỏi hỏi vậy thôi, ai mà biết người ta đến chính là công tử bột vừa bước ra từ phòng họp. Tư lúc này như nữ bồ tát hóa thân, giả bộ đưa cho Bội Bội tờ khăn giấy, nhưng vẻ mặt có gì đó hả hê khi thấy ta gặp họa.

      Nhận khăn giấy, Bội Bội lại tiếp tục xì mũi rất to, Tư cảm thấy tâm can như co thắt dữ dội, cố nén phập phồng của lồng ngực. Tất cả những chuyện liên quan đến công tử bột, phải cố nhịn thôi.

      "Còn ai vào đây nữa, chính là tổng biên tập ấy... Sáng nay, khi tôi soi gương bị tổng biên tập nhìn thấy, ta liền gọi tôi vào văn phòng." Diệp Bội Bội ném cái khăn giấy đầy thứ bài tiết vào sọt rác bên cạnh Tư, khiến tâm can co thắt của Tư gần như bất tỉnh. nguy hiểm, chỉ cần milimet nữa thôi cái thứ nhơm nhớp đó "say hello" với rồi, lặng lẽ xoa dịu tiểu tâm can lúc, lại tiếp tục nghe kịch hay.

      "Tôi vừa bước vào, ta lịch lãm đứng dậy, mỉm cười giơ tay mời tôi ngồi, tôi còn cho rằng..." Cái giọng vịt cái ngừng lại lát, dường như có chút do dự. Tư vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ , ngờ nghệch nhìn quý đỏng đảnh, thực ra lạnh lùng thầm nghĩ: "Hừm cho rằng cái gì, cho răng công tử bột muốn mời cùng qua đêm xuân sao? Cẩn thận có có về."

      "Tôi vừa ngồi xuống, ta còn cười, tỏ vẻ gì là ông chủ, kết quả các người có biết ta ?" Mũi quý đỏng đảnh đỏ lựng lên, trông cực kì giống cái mùi sùi đỏ của Gargamel trong Xì - trum.

      Con sâu trong bụng Tư kêu gào thảm thiết. Ồ, Gargamen gặp phải kẻ thù truyền kiếp rồi, chiến tranh , chiến tranh , tôi muốn thế giới hòa bình.

      "Tôi này Bội Bội, chắc bị sếp nắm được sơ hở nào rồi phải ? Tôi thấy làm việc có vấn đề gì mà." Lưu Lan nãy giờ im lặng, lúc này ung dung mở miệng, từ đôi môi đỏ thắm xinh đẹp lạnh lùng thở ra hơi lạnh bắc cực.

      Lúc này quý đỏng đảnh bị Chu Minh chọc giận đến nỗi thu hết mọi móng vuốt thường ngày lại, bệnh cảm cúm cũng vì thế càng trầm trọng hơn, tim suy thận suy, vì vậy cuộc chiến tranh giữa những người đẹp tạm thời ngừng, trước mắt việc lên án nhà tư bản mới là vấn đề chính. Hít hơi sâu, bỏ ngoài tai mọi lời châm chọc của Lưu Lan, Tường Lâm tẩu Bội Bội tiếp tục than: " ta , Diệp, mỗi lần đứng bên ngoài kia, tôi để ý thấy bình quân ngày soi gương đến mười lần. Nếu cứ tính thời gian mỗi lần là phút, tôi khẳng định, lấy mười phút trong quỹ thời gian làm việc để soi gương. Tôi làm có dành khoảng phần năm thời gian đứng ở bên ngoài, vì vậy tôi có thể ước lượng ngày dành bao nhiêu thời gian cho việc soi gương. Diệp, điều này có liên quan nghiêm trọng đến vấn đề hiệu suất công việc, nếu để tâm, trước giờ làm việc xin hãy soi cho lỹ. Hơn nữa, tôi có thể thay mặt chiếc gương mà với rằng, rất xinh đẹp rồi. Hãy tin ở tôi, tôi

      Còn trung thực hơn cả chiếc gương vẫn thường soi đấy.”

      Diệp Bôi Bội thuật lại từng câu từng chữ của công tử bột, Tư chớp chớp mắt, trong lòng khỏi run sợ. xong rồi, ngửi thấy mùi tanh hôi từ đuôi hồ ly của công tử bột, xem lời của ta kìa, logic chặt chẽ, khiến người ta có cả trăm cái miệng cũng cãi nổi lời. Câu cuối cùng, công tử bột còn cho Bội Bội chút mật ngọt, trắng ra, chính là để ta cam tâm tình nguyện bán mạng vì công việc.

      quay quay chiếc bút trong tay, đầu óc nhanh nhạy như bộ xử lý Pentium của Tạ Tư lại hoạt động ngừng, đất này nên ở lâu. Về điểm này, vẫn thể liều đấu trí với người xưa được,”ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách”, còn ngồi đây quái sớm muộn cũng nhắm vào mình, lúc ấy giang hồ bề”tanh phong huyết vũ”.

      bước nửa chân ra khỏi cửa, nhưng vì chuyện khác càng thúc giục liều chết cũng phải bảo toàn bản thân, xông vào văn phòng biên tập lần nữa.

      Lần này, kẻ bị vào tròng là Lưu Lan. Đối với quý đỏng đảnh chuyện soi gương nhe chứng bệnh rối loạn ám ảnh ép buộc, thiếu nó, toàn thân yếu mềm như kẻ nghiện, cả người khó chịu bứt rứt đến cực điểm. Lưu Lan thấy đối thủ suy tàn, héo hon, quay mông đắc ý đến mấy ngày. ngờ, Chu Minh lại lần nữa giết gà dọa khỉ, lần này ai khác chính Lưu Lan là con gà đó.

      già khóc than kêu trời kêu đất, lại màn hoành tráng, cảm động lòng người.”Tôi được xem phim người lớn sao? Xem phim người lớn là phạm oha1 à, cho phép người khác có sở thích sao...” chung quy là do bà già chinh chiến sa trường, mặt dày hơn cả da trâu, bây giờ khuôn mặt ửng hồng, lớn tiếng kêu gào ầm ĩ, như sợ người khác biết vì phim người lớn mà ta điên cuồng mụ mị đầu óc, thậm chí chạm mức” tẩu hỏa nhập ma.”

      việc thế này, Châu Minh từ lâu biết Lưu Lan có số lượng lớn hàng tồn”phim đen” kinh điển, đầy đủ chủng loại. Dò xét lâu, cậu chàng quấy rầy xin Lưu Lan rất nhiều làn, cậu ta chỉ muốn hòa hợp với bạn thêm chút mà thôi. Lưu Lan động lòng trắc , thầm nghĩ chuyện làm người khác hạnh phúc cao thượng biết bao, cũng là tạo phúc cho con cháu. Vì vậy, sáng sớm hôm sau, bà già miệng cười khúc khích, tay cầm túi phim kinh điển đến văn phòng, muốn nhanh chóng giúp Châu Minh và người thêm hòa hợp, hứng thú. Lúc hai người lén lút giao hàng. may, ông trời muốn tuyệt đường Lưu Lan, Chu Minh vào, bắt được vụ giao dịch giữa hai người họ.

      Lưu Lan nhìn theo cái túi bị Chu Minh xách vào văn phòng riêng, suýt chút nữa muốn quỳ xuống chân ta, vừa khóc vừa kêu,”Chu tổng, tôi có thể lấy mình thay thế cho cái túi phim đó , phim đen của tôi mặc dù có hơi đen nhưng xem xem lại vẫn còn hay lắm.”

      Sau khi tịch thu toàn bộ số phim đen đó scandal phim den cũng vào hồi kết. Ánh mắt Tư giễu cợt, nhìn chăm chú về phía cánh cửa phòng tổng biên, thầm nghĩ, cái đồ vịt bầu nhà đúng là vớ được món hời, thể hòa hợp đôi trẻ Châu Minh nhưng có thể hòa hợp cho rồi.

      Khuôn mặt Chu Minh đầy vẻ quân tử mỉm cười với Lưu Lan:” Lưu, với tư cách là cấp của , vốn dĩ tôi có quyền can thiệp vào sở thích của , có điều lại mang nó đến văn phòng, tôi muốn xem xét lại vấn đề hiệu quả công việc của và Châu Minh. Tạm thời tôi giữ những thứ này, hôm nào hiệu quả công việc của nâng gấp đôi, tôi gửi trả lại cũng muộn, thấy như vậy có được ?”

      Như thế ai còn dám thắc mắc nữa. Xem kìa, lý do quá chuẩn xác. Công tử bột chỉ là cao nhân mà ta còn là ông nội của cao nhân luôn ấy chứ.

      Tư nhìn mọi người trong văn phòng ai ai cũng như bị mất sổ gạo. Chu Minh trấn áp đến mức còn nước mà kiêu ngọa, hống hách. thầm nghĩ, mình cũng đến lúc nhanh chóng chuồn thôi, bây giờ phải mở con đường máu, may ra còn kịp.

      Hạ quyết tâm, rằng, Tạ Tư đến phòng phóng viên xã hội, ở đó vừa trống bàn. Nịnh nọt hồi lâu, đến tận khi khát đến độ đỉnh đầu sắp xì khói, bà phụ trách văn phòng mới gật gật đầu, cho phép – kẻ phản bội tạm thời quay về đại bản doanh.

      đường quay về phòng làm việc, Tạ Tư nở nụ cười ấm áp như mùa xuân, so về độ lanh lợi, ai có thể sánh với chứ. Đứng trong nhà vệ sinh, Tạ Tư chống mạnh, cười như điên với cái cần giật nước toilet, cái gọi là địch tiến ta lùi, địch mệt ta đành đúng là chân lý.
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      Hale205Tôm Thỏ thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5 [1]

      Ngày hôm sau, Chu Minh họp nên có mặt ở văn phòng, tất cả mọi người ai cũng thở dài, chỉ tiếc nỗi bày lư hương, hoặc dứt khoát để ta bị sa thải, từ đó nhân gian phương này thái bình thịnh thế.

      Buổi chiều, lúc nghỉ giải lao mười phút, thanh niên nhiệt huyết Châu Minh đứng lên, cao giọng diễn cảm ngâm: “Ôi, thanh xuân! Ôi, tổ quốc! Ôi, mẹ hiền!” cái miệng to như hai cái xúc xích dính vào nhau, lúc mở lúc đóng, kết hợp với mái tóc hơi dài như nghệ sĩ của cậu ta đúng là có vài phân khí chất thi nhân lãng tử.

      “Hơ, nhóc còn hiểu về thơ.” Quan Nghiêm gác hai chân to như hai cái cột đình ngắn tũn lên bàn, thân hình to béo dựa vào chiếc ghế da, đôi mắt như kẻ chỉ tỏ vẻ chế giễu lên mặt lão làng. Xem ra, lãnh đạo có ở đây, tâm trạng Quan Nghiêm cũng khá tốt, cặp chân ngắn khẽ rung.

      Quan, hiểu cũng có thể vờ hiểu mà, dựa vào cái khí chất này mà em lấy lòng được bạn đấy.” Châu Minh lao đến trước bàn Quan Nghiêm, mong được khen ngợi, cố tình làm vẻ từ tốn hất hất mái tóc trước trán, nhưng lời xem ra rất đắc ý.

      “Ồ, thêm chút tuổi nữa, cậu hiểu cách thức bên trong... rất có bản lĩnh...” Quan Nghiêm còn nheo mắt cười, với Lưu Lan ngồi kế bên.

      Tư ngồi bên giả vờ ngủ, nghe hai người đàn ông kẻ tung người hứng, lẩm bẩm trong lòng: Quan à Quan, cái bản lĩnh tấn công cửa ải mĩ nhân, đem cái thể biến thành có thể, mình thứ hai ai dám tranh thứ nhất?!

      Trong đầu tư chợt lướt qua nụ cười của vợ Quan Nghiêm, dáng vẻ thanh tú kiều diễm, rồi lập tức lại đến Quan Nghiêm và hình ảnh đứa con thứ hai – Quan Đậu đậu, mới tí tuổi đầu, mà thể trọng có thể gây sốc cho người lớn. Đó chính xác là bản sao do chính khuôn Quan Nghiêm tạc ra, ngay cả bản thân Quan Nghiêm cũng giống được như thế.

      Tạ Tư nhắm nghiền đôi mắt, mày nhíu lại, nghiến răng kèn kẹt, dáng vẻ như hung thần. Mỹ nhân vốn như hạt giống của loài hoa kiêu sa lộng lẫy, nay bị Quan Nghiêm làm hỏng rồi, miễn cưỡng trồng ra hạt đậu mập mạp. Rồi lắc đầu quầy quậy, Thuần Tuần à, nếu cậu dám đem đến cho mình gã xấu xí, ngay ngày hôm sau mình xách dao xử .

      “Em này chị Tư, ngủ rồi mà chị còn có thể lắc đầu, mơ thấy tổng biên ra tay với chị sao?” Cái giọng cao chót vót của Diệp Bội Bội vang lên, thu hút tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Tư.

      Tạ Tư từ từ mở mắt, trong đôi mắt đan phượng có tia sáng xẹt qua: “Ha ha, Bội Bội, nhân vật bé như tôi, tổng biên sao có thể nhắm vào chứ!” [Cập nhật chương mới nhất tại✧DĐⓛQĐ]Từ tận đáy lòng có chút lo âu: Tạ Tư, khúm núm như vậy, tôi quá coi thường.

      “Chị vừa nằm mơ, thấy con heo của mẹ chị nuôi bị bệnh pakinson(7), chạy ra khỏi chuồng. Chị sút cho nó cái, đá nó phát quay trở về chuồng, ha ha...ha ha...”

      7.Pakinson là bệnh biến tính hệ thần kinh thường gặp ở người trung niên và người cao tuổi.

      Diệp Bội Bội trố mắt nghe, đờ đẫn : “Ái dà, chị Tư, em còn chưa được nhìn thấy heo sống bao giờ, rất đáng sợ phải ? Chị cũng được chứng kiến muôn màu cuộc sống đấy nhỉ...” Thực ra, nếu dựa những chuẩn mực người thành phố mà đánh giá Bội Bội ám chỉ Tư chỉ là kẻ nhà quê lên tỉnh.

      Tư cũng chẳng giận, chỉ lườm quý đỏng đảnh cái. Cái đồ chân que củi nhà có gì mà đắc ý, ai mà biết cha mẹ của cha mẹ của cha mẹ năm đó sống ở vùng nông thôn miền núi. Ngày nào cũng ra vỗ vỗ mông và nịnh nó: Heo ngoan, mày sinh thêm mấy chú heo con nữa nhé, để ta có thêm vài đồng để nuôi bọn nhóc ăn bám ở nhà.

      Nếu bán những chú heo con, làm gì có Diệp Bội Bội hống hách như ngày hôm nay. Trong lòng Tư khinh miệt nhưng ngoài miệng vẫn khách khí: “Bội Bội, con thành phố các nhìn thấy heo sống lại tốt ấy, heo mà nhìn thấy người thành phố ấy à, nó rất thích cắn...” Vì vậy bị Chu Minh cắn rồi, giống như chị đây, “ăn đậu phụ” của người ta bao lâu, cũng chẳng làm sao, vào lúc này còn hồi tưởng về thơm ngon của miếng đậu phụ ngọt mềm đó ấy chứ.

      Diệp Bội Bội cười gượng hai tiếng, rồi rút chiếc gương ra tự sướng, đoán rằng trong cái đầu đó mô phỏng cảnh tượng bị heo rượt theo, lộ bộ dạng sởn tóc gáy.

      Tạ Tư thấy mọi người trong văn phòng đều có vẻ nhàn nhã, giả như vô ý quay ra với Lưu Lan, Quan Nghiêm ngồi cách đó xa: “Chị Lan, Quan, ngày mai em chuyển về bộ phận phóng viên rồi! Ha ha, bên đó bận bịu, em ở đây, chạy chạy lại thuận tiện lắm.” Thực ra, với những lời như thế này, người có chỉ số IQ 20 cũng có thể luận ra, căn bản đây chỉ là cái cớ.

      “Cái gì?” Quan Nghiêm, Lưu Lan ngạc nhiên cùng thốt lên. Lưu Lan tô son, liền dừng lại khiến môi tô hơi đậm, dưới ánh đèn điện giống như muốn thấm ra ngoài vài giọt máu, môi dưới hơi nhợt nhạt khác gì phù thủy.

      “Tạ Tư, được đấy! Để mấy người chúng tôi ở đây chịu tội, chuần nhanh quá nhỉ!” đôi giày cao gót đáng sợ, Lưu Lan loẹt quẹt chạy đến trước bàn làm việc của Tư, cầm thỏi son chỉ vào mà mắng, có lẽ vì quá xúc động mà nước miếng văng tung tóe khắp nơi.

      Tư nhìn chằm chằm vào giọt nước cuối cùng hạ cánh yên ổn mặt bàn, hình ảnh Lý Tiểu Long bị nước miếng bắn lên khiến cố thấy có chút ghê rợn. cười hì hì trả lời: “Chị Lan, xem chị kìa, bộ phận phóng viên bây giờ rất bận. Hơn nữa, đám người đó ngày nào cũng nịnh nọt lãnh đạo, mấy người thậm chí còn được tăng lương. Tạ Tư em đây có muốn chạy nịnh hót cũng phải mất hơn phút mới tới nơi. Quả nịnh này làm em rất mệt mỏi, mong mọi người thông cảm cho em chút.” xong, gật đầu lia lịa, biểu rằng mình rất thành khẩn, trung thực.
      Hale205 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5 [2]
      type: Mạn Nhi

      “Chị Tư, lúc này mà chị chuyển có nghĩa khí chút nào. ràng là chị biết ngày nào chúng ta cũng nằm trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.” Diệp Bội Bội ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, dẩu môi lên , nhìn Tư đầy oán giận.

      cũng chính vì nước sôi, ta sợ bỏng mới phải chuyển , nghĩa khí có thể làm canh mà ăn được ? chuyện nghĩa khí với đám ăn thịt người còn nhai cả xương ư? Hức, đợi hôm nào ta bị parkinson chuyện nghĩa khí với các người.

      “Bội Bội, xem kìa, tôi chỉ chuyển đến văn phòng khác, mọi người vẫn còn làm việc cùng nhau, nào phải chia ly gì đâu...Thực ra, tôi cũng nỡ rời ra mọi người.” Thế rồi chuyển giọng,: “Dù thế nào tôi vẫn thường xuyên qua đây. quen thuộc đến như vậy cơ mà, có phải ?...” Vừa cười vừa ngửa hai tay, Tạ Tư làm vẻ mặt thương cảm lưu luyến, thực ra trong lòng vang lên khúc li biệt bản rock and roll rồi.

      Tạm biệt nhé người bất lương, tạm biệt nhé người bất lương, tạm biệt nhé, tạm biệt nhé lũ người bất lương...

      Nghe vậy, lương tâm tất cả mọi người bỗng trỗi dậy. Quan Nghiêm bước những bước nặng nhọc, cái bụng to béo nẩy lên theo từng bước chân, đến vỗ vai Tư. Cảnh chia ly nào cũng làm cho người ta thấy đau lòng. Tư liền đứng thẳng lên, giơ tay ra cực kì nghiêm túc, hai đồng chí cùng chịu nhiều cảnh áp bức, cùng bắt tay nhau biểu đồng cảm.

      Đối với Tư mà , Quan Nghiêm là đồng chí tốt. Đầu óc chuyển biến nhanh nhạy, nay nhà tư bản đe dọa lãnh thổ, lúc này còn đợi đến lúc nào. Được, làm tốt lắm!

      Trong lòng Tư thầm nghĩ, mặc
      EM LÀ DƯA CHUA, LÀ CÁ- QUAN TỰU

      Chương 5.2:

      Trong lòngAnh Tư thầm nghĩ, mặc dù diện mạo Quan Nghiêm hơi xấu chút, hơi béo chút, nhưng trong văn phòng này, em tán dương nhất, tâm hồn thuần khiết “gầy ốm”. Tinh thần “Ngu công dời núi” của , con người kiên cường cuối cùng lấy được vợ, qua mấy chục năm trước sau như , vẫn ngày ngày dãi trước vợ mình. Em tán dương tiết tháo của . Tương lai, em lấy làm hình mẫu, dùng nắm đấm của mình lấy bằng được mỹ nam đẹp trai hơn , gầy hơn , nhưng có tâm hồn thuần khiết như , bởi vì tồn tại của khiến em tin rằng, đàn ông cũng có người biết nghe lời. Em rồi, nhớ bảo trọng! Mỡ người nhiều, bị công tử bột giày vò chút cũng tốt, giống như TạAnh Tư em đây, có ăn nhiều thịt hơn nữa cũng giống như dân tị nạn ở Kenya, em là người nên nhất!

      Sau lời chào tạm biệt, mọi người trong văn phòng nhìn vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên, tâm trạng rối bời giống như ăn phải phao câu gà. Ánh mắt của Diệp Bội Bội và Lưu Lan dịu dàng gặp nhau, lần đầu giữa họ nảy sinh đồng cảm. Người này vừa đẹp trai, vừa trắng trẻo, nên ngoan ngoãn là mỹ nam đầu gỗ, hay để chị em chúng ta “ăn đậu phụ” đến chán thôi. Nhưng cái tên Chu Minh này lại thông minh, “ăn đậu phụ” của ta có thể tắc nghẹn, vậy công lý ở đâu chứ?

      Lúc tan ca, Tư gọi Châu Minh giúp chuyển đồ đến văn phòng bộ phận phóng viên. đường , cả hành làng vắng tanh bóng người, Tư lén lút nhìn trước ngó sau, thầm dặn Châu Minh: “Nhóc, nên thông minh chút, bất kỳ chuyện gì cũng phải lấy việc bảo vệ cái đầu của mình là chính.”

      Châu Minh ngoan ngoãn gật đầu, giơ ngón tay cái lên vớiAnh Tư: “Em biết rồi, chịAnh Tư, chị đúng là ra-đa linh hoạt, vừa có động cái là chuồn ngay.”

      Tư hung dữ ném cho Châu Minh nắm hạt dẹ, lạnh lùng liếc xéo cậu ta cái: “ thế nào đây, tiền bối, tiền bối, chính là người mở đường phía trước. có chị liều chết làm ra-đa, cái đồ lớn xác mà ngu ngốc như cậu có bị cắt cổ cũng biết vì sao.”

      Châu Minh gãi gãi đầu vẻ vô tội: “Chị ra-đa, em sai rồi còn chưa được sao?”

      Hai hôm sau, Chu Minh quay về. Trong hai hôm ấy, thuận buồm xuôi gió ngồi ở văn phòng phóng viên, mỗi ngày đều chìm đắm trong gió xuân, mặc dù gian phòng phóng viên có chút , ánh sáng hơi tối, người hơi đông, lại có chút ồn ào, ghế hơi cứng, nhưng trong mắt TạAnh Tư, có đến làm việc ở cái chợ cũng sướng hơn ngồi ở phòng biên tập gấp trăm lần.

      tự khoe khoang mình là người theo chủ nghĩa tự do, sợ nhất bị người khác chèn ép áp bứa, lần này rời giống như ngựa hoang được tháo cương, ở cùng đám người phóng viên lúc nào cũng đầy lời bậy bạ hồ đồ. Thế nhưng cả thể xác lẫn tình thần đều khoẻ mạnh đến độ có thể chạy ba lần mười nghìn mét.

      MộtAnh Tư tiêu diêu đến quên lãng, bước an nhàn như bay giữa chốn thần tiên, hạnh phúc vui vẻ như bỏ quên hết thảy. LúcAnh Tư vừa vừa nhảy chân sáo vào nhà vệ sinh, đột nhiên nghe thấy giọng nam êm ái sau lưng vọng tới: “ TạAnh Tư, lâu rồi gặp.”

      Con thỏ non ngủ quên hai ngày trong lòngAnh Tư đột nhiên tỉnh lại, nhảy vũ khúc sam- ba . Da mặt giật giật hai cái, mũi hít hít, xong rồi, khí rất nặng.

      Làm ra vẻ nịnh hót, Tư quay người cười dịu dàng với Chu Minh: “Tổng … Tổng biên, xin chào, mấy hôm nay gặp, lại càng phong độ.”

      Đôi mắt dài của Chu Minh nhìnAnh Tư cái, khuôn mặt trắng trẻo nhận ra tâm trạng, chỉ là trong con ngươi phát ra luồng ánh sáng lạnh. ta lạnh lùng nhìnAnh Tư, trong nháy mắt, con thỏ non màu trắng trong lòng sợ đến bất tỉnh: “Đúng vậy, cũng biết lâu gặp cơ đấy! Sao rồi, quen với bộ phận phóng viên chưa?”

      Quen, đương nhiên là quen rồi, nơi nào , tôi đều quen ngay lập tức, Tư định thần lại, cố gắng duy trì nụ cười mặt: “Ha ha, lần này có lỗi với rồi, vì chuyển phòng bận quá nên chỉ nhờ chị Lưu nhắn lại với . phải … ha ha ha ha” Cũng biết cười bao lâu nhưngAnh Tư suýt nữa đau cả bụng, còn Chu Minh chỉ nhìn diễn trò, mím môi trầm lặng.

      “Được rồi, tôi biết rồi, bận cứ .” Lãnh đạo chuối cùng cũng mở miệng, tha choAnh Tư.

      Nhìn dáng người cao lớn của Chu Minh rời xa, con thỏ non bất tỉnh trong lòngAnh Tư cuối cùng cũng hồi lại. Lau mồ hôi lạnh túa đầy trán, Tư trách thầm Chu Minh như con ma Badako đầu thai, làm sợ tới mức chẳng còn tâm trạng vệ sinh nữa.
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :