1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em là công thức mĩ vị tình yêu của anh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22.
      Edit: Tiểu Lăng
      Beta: Nana Trang

      nhạc tại sân đấu thay đổi càng làm tăng thêm áp lực, các tuyển thủ xung quanh cũng căng thẳng theo, tim của khán giả cũng thắt chặt lại.

      Quý Đông Lâm hồi hộp đến mức gần như bóp nát gậy phát sáng: “Ứng Khúc Hòa bị bệnh à?” Trước mặt nữ thần có nam thần, lúc này cậu chỉ là fanboy bé của Tây Mễ.

      Bà cụ ôm ngực căng thẳng, “Loại con trai này làm sao tìm được bạn đây?”

      Tiểu Minh phẫn uất: “ thế nào nữa nữ thần vẫn là số ! Cháu mặc kệ!”

      Lão Tần cũng cau mày : “Giờ là lúc mấu chốt của trận đấu, nghe xem giám khảo thế nào.”

      Dân mạng xem trực tiếp:

      “OMG, còn cảm thấy giám khảo độc miệng đáng nữa! Tại sao lại tổn thương nữ thần của tôi!”

      “… Cái miệng này thể uyển chuyển hơn được sao? cho phiếu thôi, sao lại phải đả thương người ta như vậy. Phủ nhận món ăn, đả kích đầu bếp ấy biết bao ta có biết vậy!”

      “Ha ha ha, nấu ngon còn cho người ta à? Nữ thần Nam Tinh của bọn tôi mới là tuyệt nhất!”

      “Đúng! Trận đấu trước mặt, có CP! Nữ thần Nam Tình là tuyệt nhất!”

      “…”

      Hôm qua còn mạnh mẽ ghép CP, hôm nay hủy nó rồi.

      Lòng của dân mạng, mưa gió khó lường.

      Khán phòng cũng toàn cảnh châu đầu ghé tai.

      khúc nhạc hồi hộp chấm dứt, Ứng Khúc Hòa chỉ vào món của Tây Mễ, bình luận: “Chất thịt cá mú khá béo và tươi non, chọn thìa là để khử mùi tanh, dùng bơ để chiên, ý tưởng rất tốt. Nhưng lại dùng kỹ thuật cắt xuất sắc của mình để cắt ra lát cá mỏng như tờ giấy, đây là sai lầm lớn nhất của : cá cắt lát quá mỏng, dù chỉ lên lửa giây, nó cũng vàng giòn, mất vị tươi non tinh tế vốn có. Như lời thầy Tống, khiến cho vị cá này của biến thành thịt dê xiên nướng. Thịt dê xiên nướng là gì? Là thức ăn đơn giản chế biến từ xiên thịt dê và chút thìa là. lại dùng nguyên liệu phức tạp để tạo ra hương vị của nó, đây là lãng phí cực lớn.”

      Ngực Tây Mễ khó chịu, mặt tái .

      Lúc này, tất cả những lời giải thích đều trở nên yếu ớt vô cùng, lời bình của Ứng Khúc Hòa rất có sức sát thương.

      “Đây là sàn đấu, phải là màn biểu diễn cá nhân.” Ứng Khúc Hòa ấn đèn bỏ phiếu, “Nên trận này, tôi chọn Nam Tinh.”

      Ứng Khúc Hòa bình luận như vậy, mọi người cũng cảm thấy khá có lý.

      MC thổn thức: “Trận đầu tiên, Tây Mễ dùng nguyên liệu đơn giản làm ra món ăn tinh xảo xa hoa, nhận được phiếu của thầy Ứng. Trận này, Tây Mễ dùng nguyên liệu tốt tạo ra món ăn hương vị đơn giản, lại nhận được phiếu của thầy Ứng. Đợt bình chọn bỏ phiếu lần thứ hai của khán giả kết thúc, chúng ta hãy cùng nhìn lên màn hình lớn, xem kết quả cuối cùng!”

      Trăm ngàn ánh mắt đều nhìn lên màn hình lớn chớp nháy.

      Nhịp trống nhạc dồn dập gõ vào lòng người, sắp gõ nát trái tim lả của Tây Mễ.

      Thùng…

      Thùng…

      Thùng…

      Ting…

      Màn ảnh ngừng lại, Tây Mễ dám quay lại nhìn, trong khán phòng chợt vang lên tiếng thở phào.

      MC hỏi Tây Mễ: “Tây Mễ, nếu tôi cho biết, bị loại, lúc này muốn cái gì nhất?”

      “…” Mũi của bỗng hơi chua, rất muốn khóc.

      Bỗng thấy thất vọng với chính mình.

      Hốc mắt đầy ngập ánh nước, cố gắng đè nén tâm tình, há miệng hít sâu hơi : “Lần này… quả tôi mắc sai lầm lớn, nếu tôi có thể cắt lát cá dày hơn nó vẫn có thể giữ nguyên vị tươi non, mà vẫn mất lớp vỏ xốp giòn.”

      ràng tâm trạng của dao dộng rất mạnh, được hai chữ nuốt mất .

      Dáng vẻ này đến MC cũng phải đau lòng, vỗ vỗ lưng bày tỏ an ủi. Đầu bếp xếp hạng nhất Lý Thành nhận lấy micro từ trong tay MC, với Tây Mễ: “ , rất tuyệt rồi, kỹ thuật cắt cũng là phần trong nghệ thuật nấu nướng cao cấp, đừng nản lòng, trận tiếp theo, chúng ta lại đấu món ăn cùng sân khấu mà.”

      Tây Mễ gật gật đầu, lại hậu tri hậu giác trừng to mắt.

      Trận tiếp theo?

      quay lại nhìn màn hình lớn, ngờ dùng 40 phiếu của mình để thắng Nam Tinh với 39 phiếu!

      Chỉ kém nhau 1 phiếu mà thôi.

      … thắng? Tiến vào top 10 sao?

      MC đưa micro cho Nam Tinh. ấy nhìn khắp khán phòng, hít sâu hơi, hé miệng giữ nguyên nụ cười: “ ra tôi cũng cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này, từ đầu trận đấu đến giờ tôi vẫn luôn tự hiểu , cũng biết giữa tôi và Tây Mễ vẫn luôn tồn tại chênh lệch nhất định. Cuối cùng, cảm ơn những khán giả ủng hộ và giúp tôi đến trận đấu này, cảm ơn.”

      Cúi người chào sâu, và được vỗ tay nhiệt liệt.

      So sánh với Nam Tinh, tố chất tâm lý của Tây Mễ lại có vẻ hơi kém.

      Tất cả vì người đả kích là Ứng Khúc Hòa…



      Kết thúc trận đấu, Tây Mễ lả nằm ghế sofa sau sân khấu, nhìn Nam Tình tẩy trang.

      Nam Tinh nhìn qua gương, “Thắng mà suy sụp thế? Là vì những lời Khúc Hòa à?”

      Tây Mễ phủ nhận.

      Nam Tinh tẩy lớp trang điểm sân khấu, đánh lại lớp trang điểm hằng ngày, nhìn gương nhấp son môi, với : “ thích ta?”

      Tây Mễ bật thẳng dậy, hai má đỏ lên: “Ai thích ấy chứ,” ấp úng tiếp: “ ra… ấy là thầy của tôi, bị thầy đả kích như vậy, thấy thoải mái rất bình thường mà?”

      “Thầy?” Đáy mắt Nam Tinh lên chút kinh ngạc, “Khúc Hòa nhận học trò, lại phá lệ vì , có thể thấy ta phải muốn tán tỉnh , vậy chính là coi trọng tiềm lực của .”

      Nam Tinh tháo dây cột tóc ra, mái tóc dài đen nhánh xõa thẳng xuống đến tận ngang lưng. ta cầm túi xách, kéo Tây Mễ đứng lên: “, tôi mời ăn khuya.”

      “Muộn như vậy còn sao?”

      phải muốn biết rốt cuộc quan hệ của tôi và Khúc Hòa là gì sao?”

      theo Nam Tinh đến quán bên bờ sông, Tây Mễ vẫn rầu rĩ vui. Nam Tinh gọi hai nồi lẩu tôm hùm , thùng bia, cạy nắp, đưa cho Tây Mễ chai.

      Tây Mễ nhìn chai bia vẫn còn phủ nguyên lớp đá, giương mắt nhìn Nam Tinh: “Tôi cứ nghĩ chị là thục nữ, ngờ chị còn uống bia?”

      Nam Tinh lấy dây cột mái tóc dài đến eo thành tóc đuôi ngựa, gạt ra sau vai, giơ chai bia lên cụng với : “ bé chưa từng uống bia như vậy à?”

      Tây Mễ gục đầu xuống, uể oải hỏi : “Thế chị muốn gì với tôi đây?”

      Nam Tinh chỉ vào mười hai chai bia bàn, : “ uống hết hai chai, tôi cho .”

      “…” Tây Mễ nắm chai bia lên, ngửa đầu ngậm lấy miệng chai, rót mạnh vào cổ họng.

      thích vị chát nhàn nhạt này lắm, mùi bia thuần, như uống nước vậy, quá nhạt. Uống ba hơi hết chai, lại lấy chai khác, dùng răng cạy nắp chai ra, lại tiếp tục rót mạnh vào cổ họng.

      Uống hết giọt “nước” cuối cùng, quăng chai bia lên bàn: “Ợ… Giờ cho tôi biết được chưa?”

      Tây Mễ uống thả ga tu ực ực khiến Nam Tình trợn mắt há hốc mồm.

      ấy … hơi sợ này rồi.

      Vốn tưởng rằng uống ly là gục, ai ngờ tu hai chai vậy mà sắc mặt vẫn đổi sắc.

      Nam Tinh uống hớp bia lạnh, : “Tôi và Khúc Hòa bị hai ông già nhà bắt xem mắt, trước đó ta biết tôi, tôi lại biết ta. ta rất ghét chuyện xem mắt, sau khi gặp mặt cũng ghét luôn tôi. Sau đó hai ông già lại ăn cơm với nhau, bảo chúng tôi thử sống chung, nếu có thể cuối năm kết hôn.”

      ra là vậy.

      Ăn vài con tôm hùm, Tây Mễ cảm thấy bia nghiền, bèn gọi hai bình rượu lương thực đặc sản địa phương. Rượu mạnh chảy qua đầu lưỡi, lưu lại cái đậm đà của lương thực.

      Nam Tinh bị Tây Mễ rót cho ly rượu mạnh, bắt đầu lờ mờ, cũng nhiều hơn: “Khúc Hòa rất tôn trọng ông lão nhà mình, dám nể mặt ông già, nên uyển chuyển đáp ứng. Nhưng sau đó, gần như gặp tôi là ta trốn. Hôm đấy đụng phải hai người ở bệnh viện, thấy ta mang giày cho , tôi rất ghen tỵ, còn nghĩ, tôi thua kém con nhóc xấu xí ở chỗ nào?”

      Tây Mễ ngắt lời : “Chị Nam, chị nghĩ vậy là đúng, tôi xấu ở đâu chứ? Chị vẽ ra cho tôi xem nào!”

      Nam Tinh nhìn Tây Mễ, dường như từ nhóc biến thành hai nhóc rồi.

      Nam Tinh duỗi ngón tay ra ấn lên chóp mũi Tây Mễ, “ được lắc lư… Ợ… ra rất đáng , cũng tốt hơn những đồ diêm dúa đê tiện bên ngoài kia nhiều.”

      “Này, chị say rồi.”

      “Say? Tôi… tôi say!” Nam Tinh nâng ly, ngửa đầu lại bắt đầu điên cuồng uống tiếp, nhưng lần này lại bị sặc, ngực cay xè.

      Tây Mễ chống cằm nhìn Nam Tình say xỉn, “ ra tôi rất hâm mộ mái tóc dài của chị.”

      “Đừng có tóc tai gì với tôi, , có phải thích Khúc Hòa hay ?” Nam Tình quăng mạnh ly rượu lên bàn, trừng , như bé sư tử con đáng .

      “Thích sao? Thiếu nữ mơ mộng phải rất bình thường à?” Tây Mễ cảm khái, “Hồi học chưa từng nếm thử hương vị thầm mến, giờ lại có cảm giác ‘thình thịch’ với ấy. kỳ diệu mà.”

      “Nếu thích… vậy… vậy…” Nam Tình líu lưỡi, ngón tay khua khua , dừng lại chóp mũi Tây Mễ, “Vậy… ngủ với ta !”

      Tây Mễ: “Này, chị ăn giấm chua à?”

      Nam Tinh khinh thường vung tay lên, cười nhạo: “Thích sao? Cho xin , ta suốt ngày trốn tránh tôi khiến tôi mất hết cái thích này với ta rồi. Bà đây muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, chẳng lẽ còn phải treo cổ thân cây là ta à? Con mẹ nó chứ, bà đây muốn tìm tên đàn ông trẻ hơn ta! ngọt hơn ta!”

      Nam Tinh nâng ly, điên cuồng hét lên, khí thế hùng hồn, khiến cho những người xung quanh nhìn chăm chú.

      Tây Mễ kéo cái tay giơ lên cao của ấy xuống, “Chị giọng giùm chút , nhiều người nhìn đấy!”

      Nam Tinh đứng dậy, nhìn những người xung quanh, lảo đảo chỉ vào họ: “Mấy người nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả? được nhìn!”

      Mọi người: “…”

      Tây Mễ đỡ trán.

      So với Nam Tinh, Ứng Khúc Hòa say rượu quả rất đáng .

      “Nữ thần!” Quý Đông Lâm xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ, bước vào quán, thấy Tây Mễ và Nam Tinh.

      Đợi Quý Đông Lâm đến gần, Nam Tình nấc rượu, mơ màng nhìn cậu, chỉ vào mũi mình hỏi: “Nhóc, cậu gọi chị à?”

      “Thần kinh.” Quý Đông Lâm liếc ta, ánh mắt rơi xuống mặt Tây Mễ, “Nữ thần, sao em lại ở cùng với ta?”

      Nam Tình vươn tay đẩy Quý Đông Lâm cái: “Cậu mắng ai thần kinh đấy?”

      Quý Đông Lâm lùi ra sau, nóng nảy muốn tiến lên, lại ngại Tây Mễ, dứt khoát thèm để ý đến bà điên say rượu này nữa. Tây Mễ dìu Nam Tinh, hỏi Quý Đông Lâm: “ lái xe tới à? Đưa bọn tôi về nhà được ?”

      “Được được được, cầu còn được ấy chứ.” Quý Đông Lâm buông tha cho tôm hùm, rất vui vẻ đưa nữ thần và “bà thần kinh” về nhà.

      Lên xe, Quý Đông Lâm hỏi : “Đưa ai về trước đây?”

      Tây Mễ: “Đưa Nam Tinh về trước.”

      Quý Đông Lâm: “Địa chỉ nhà ta ở đâu?”

      “Tôi… cũng biết.” Tây Mễ đẩy Nam Tinh dựa vào lòng mình cái, “Chị Nam, nhà chị ở đâu vậy?”

      “Nhà tôi… Nhà tôi ở…” Tây Mễ đưa lỗ tai của mình đến gần miệng ta, cẩn thận nghe. Nam Tinh mơ mơ màng màng, bắt đầu hát: “Nhà tôi ở… dốc cao đất vàng… í a ~”

      Tây Mễ: “…”

      Quý Đông Lâm: “Quả nhiên là thần kinh mà.”

      Tây Mễ gãi gãi đầu, nghĩ chốc, : “Đến khách sạn gần đây .” Nam Tinh như thế này, cũng dám mang về nhà Ứng Khúc Hòa.

      Quý Đông Lâm: “ ta như vậy có thể ngủ mình ở khách sạn sao? Nửa đêm ta tự đứng lên ngủ ở hành lang đấy chứ?”

      Tây Mễ: “Vậy tối nay tôi ở cùng chị ấy là được.”

      “Vậy càng đừng ngủ khách sạn.” Quý Đông Lâm nhếch môi cười, lộ ra hai cái răng khểnh, “Đến nhà tôi , đủ rộng để hai các em tiện ở lại đấy.”

      “Có tiện vậy?” Tây Mễ ngờ vực hỏi.

      “Tiện chứ, tiết kiệm được tiền thuê đêm.” Quý Đông Lâm bổ sung: “Chúng ta là bạn bè, tiện với bạn bè chính là tiện với chính mình.”
      (tiện ở đây là thuận tiện nha chứ thể ti tiện mô ~_~)

      “Vậy, làm phiền rồi.”



      Kết thúc trận đấu, giám khảo rời trước tuyển thủ nửa tiếng.

      Ứng Khúc Hòa về nhà, hiếm khi xuống bếp, bấm giờ bày đồ ăn lên, xếp đầy bàn.

      bàn ăn để phần cơm cho Tây Mễ còn có hộp quà tinh xảo, đĩa sứ trắng còn đặt cành hoa hồng tươi, trong ly đế cao là rượu vang mà chọn kỹ.

      Quà tặng, rượu ngon, hoa hồng, kết hợp với thức ăn ngon, Ứng Khúc Hòa rất hài lòng.

      Đợi tiếng, hai tiếng, ba tiếng…

      Đến tận rạng sáng hôm sau, đồ ăn lạnh ngắt, gọi điện cho Tây Mễ, nhưng người nhận lại là Quý Đông Lâm.

      “Alo? Tìm Tây Mễ ư? ấy ở trong toilet nên tiện nghe máy, muốn gì, tôi chuyển lời giúp cho.”

      Ứng Khúc Hòa nhíu mày.

      Mới sáng sớm, Tây Mễ ở chung với Quý Đông Lâm?
      Last edited: 8/12/17
      M è o Q u ê n T h ở, Christhuyvy2711 thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hố hố, cho cái tội ăn hiếp chị...

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23.
      Editor: Nana Trang


      Cúp điện thoại, Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn, vò nát hoa vứt vào thùng rác, lấy lại hộp quà lên lầu.

      Hoa hồng đâm rách lòng bàn tay, có máu chảy ra, chút đau đớn này áp chế cảm giác phiền muộn muốn phóng thích ở trong lòng .

      Cái đồ vong ơn phụ nghĩa. bằng con chó nuôi!

      ...

      Nam Tinh uống say mèm, ôm bồn cầu ói như điên lúc lâu, bắt đầu bưng mặt Tây Mễ hát "Đất vàng cao pha".

      Quý Đông Lâm cầm điện thoại đứng ở ngưỡng cửa, hỏi Tây Mễ: "Nữ thần, vừa rồi Ứng Khúc Hòa điện thoại tới, tôi chỉ câu thôi thế mà ta lại ngắt máy? Em có muốn điện thoại lại cho ta ?"

      Tây Mễ đỡ Nam Tinh đến phòng ngủ: "Ngày mai hẵng ."

      bất lực nhìn trời.

      Có lẽ bởi vì bị trận đấu ám ảnh, bây giờ có hơi dám đối mặt với Ứng Khúc Hòa.

      Ba giờ sáng ngủ, sáu giờ sáng dậy, Nam Tinh bắt đầu lên cơn sốt.

      Hôm qua Tây Mễ bị Nam Tinh hành hạ đến cả người đau nhức, bảo Quý Đông Lâm cõng Nam Tinh xuống lầu, thằng nhóc bĩu môi lùi về sau: "Tôi tay trói gà chặt, sao có thể cõng bà điên này?"

      Tây Mễ thở phì phì chống nạnh: "Quý Đông Lâm, có chút phong độ đàn ông được ?"

      "... Được được được." Quý Đông Lâm mấy tình nguyện cõng Nam Tinh xuống lầu, lại tự mình đưa đến bệnh viện. Tây Mễ bị dày vò đêm mệt đến mức chịu nổi, ngồi ở ghế hành lang bệnh viện dựa tường bắt đầu ngủ gật.

      biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại phát mình tựa lên vai Quý Đông Lâm, vội vàng ngồi thẳng người, dụi mắt hỏi: "Nam Tinh sao rồi?"

      "Tài xế của ta mang rồi."

      Tây Mễ kinh ngạc: "Hả? bao lâu rồi?"

      Quý Đông Lâm: "Khoảng chừng năm sáu tiếng rồi."

      "... Tôi ngủ lâu vậy sao? Tại sao gọi tôi dậy?"

      Quý Đông Lâm nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh, " nỡ đánh thức nữ thần." Nụ cười của cậu giống như mặt trời ngày đông làm tan băng tuyết, khiến cho người ta được sưởi ấm bởi ánh mặt trời.

      Tây Mễ nhìn đồng hồ, là xế chiều, xoa dạ dày đứng lên: "Tối hôm qua phiền chết rồi, tôi mời ăn cơm được ? muốn ăn cái gì?"

      "Nữ thần cái gì chính là cái đó." Quý Đông Lâm nghĩ trong chốc lát, " bằng mời tôi ăn bát cháo Cẩm Dương ?"

      Quý Đông Lâm thích ăn vặt, nhưng suy nghĩ chút chọn thứ thuận tiện nhất.

      Tây Mễ tìm quán cháo thơm tho, gọi hai bát cháo. Trời rất nóng hai người ăn đến mồ hôi đầm đìa, Quý Đông Lâm hỏi: "Nữ thần, hôm qua Ứng Khúc Hòa với em như vậy, em có tức giận ?"

      Tây Mễ hít mũi cái, lắc đầu: " tức giận."

      Nhưng rất khổ sở, tim có hơi đau, thậm chí là dám về nhà đối mặt với Ứng Khúc Hòa.

      Sợ về nhà bị trách móc nặng nề trận.

      Ăn cháo được nữa, Tây Mễ nhận được wechat của Mỹ Thực Đạo.

      .... Mỹ Thực Đạo: "Trận đấu kết thúc, chúc mừng thăng cấp, tại vui vẻ ?"

      .... Tây Tây Tây Mễ: "Cũng vui vẻ mấy, có chút khổ sở, thi đấu xảy ra sai sót, tại tôi biết có nên về nhà đối mặt với thầy , sợ ấy..."

      .... Mỹ Thực Đạo: " ta có gì mà sợ?"

      .... Tây Tây Tây Mễ: "Sợ ấy mắng tôi đến ngốc luôn. QAQ"

      .... Mỹ Thực Đạo: " sợ ta chỉ trích thẳng vẫn chưa đủ tự tin, tâm tính như vậy ảnh hưởng đến phát huy trận đấu. cần phải có tâm tình tốt, nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, như vậy mới tốt khi đối mặt trận đấu tiếp theo."

      Tây Mễ thán tiếng, giương mắt nhìn Quý Đông Lâm, lại rũ mắt nhìn tin nhắn của Mỹ Thực Đạo, có mấy lời rất dễ dàng dùng chữ viết ra ở mạng. Nhưng có mấy lời lại thể ra thành lời, dùng phương thức khác để biểu đạt với người trước mặt.

      Mỹ Thực Đạo rất đúng, nhất định phải có tâm tình tốt. Ứng Khúc Hòa là giám khảo, hẳn nên công bằng thiên vị.

      câu tựa như đẩy tan đám mây trong lòng , ra khỏi quán ăn, dường như cả bầu trời xanh hơn rất nhiều.

      ngang qua quán ăn gia đình, Tây Mễ nhìn thấy thông báo tuyển dụng đầu bếp, dừng lại đọc cầu. Quý Đông Lâm ở bên cạnh , "Em muốn tìm việc à?"

      Tây Mễ gật đầu: "Ừ, cách cuộc thi còn hai tuần nữa, thời gian của tôi rất nhiều, trong khoảng thời gian này thể dựa mãi vào nhà thầy ăn uống , tôi phải sống bằng sức mình."

      cúi đầu nhìn đôi giày chân mình, hiểu sao tim bắt đầu nhói đau.

      Bây giờ bị nợ đè lên người, áp lực rất lớn. Hoàn toàn có động lực làm việc.

      Ông chủ của quán ăn gia đình là ông chú trung niên, đầu bóng bụng lớn, tướng mạo có hơi buồn cười. ràng là giờ cơm, nhưng bên trong lại lạnh lẽo vắng ngắt, khách rất thưa thớt.

      Ông chủ ngồi ở trong quầy, cắn hạt dưa xem "Mỹ vị Trung Hoa".

      Tây Mễ gõ gõ tủ quầy, hấp dẫn chú ý của ông, "Xin chào, cháu muốn hỏi chỗ chú có còn tuyển đầu bếp ạ?"

      Ông chủ quay đầu lại, ngừng thở nhìn chằm chằm vào màn hình, "Tự xem cầu dán ở cửa!"

      Ông chủ khẩn trương xem, đột nhiên đoạn quảng cáo 60 giây chen vào, ông tức giận vỗ bàn: "Quảng cáo bà nó! Đợi ông đây mở cuộc hộp thành viên!"

      Thừa dịp quảng cáo, ông chủ quay đầu lại, nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi đứng bên ngoài tủ quầy, ánh mắt ngừng ở mặt Tây Mễ vài giây, lại xoay người nhìn hình ảnh dừng video lát, so sánh Tây Mễ trong chương trình và Tây Mễ ở trước mặt, sau lúc lâu kích động hỏi: "Tây Tây Tây Mễ? Cháu là Tây Tây Tây Mễ?"

      Tây Mễ cười híp mắt: "Chào ông chủ, cháu tới xin làm đầu bếp ạ."

      Ông chủ vội vàng lấy bút và vở ra, vòng qua tủ quầy đưa cho Tây Mễ kí tên, sau đó đẩy Quý Đông Lâm sang bên, kề đầu tới gần Tây Mễ, làm ra cái dấu tay "V", tích tích chụp tấm hình.

      "... o(╯□╰)o" Tây Mễ ngượng ngùng: "Ông chủ, cháu tới phỏng vấn."

      Ông chủ hưng phấn nắm chặt tay : "Chúc mừng cháu thông qua phỏng vấn! Hoan nghênh gia nhập 'Món ăn gia đình Quang Não Xác'!"

      Tây Mễ tình huống của mình, làm sáng và tối. Ông chủ cảm thấy sao cả, bây giờ có đầu bếp nổi tiếng đối với ông mà mới là quan trọng hơn tất cả.

      Ông chủ: "Cháu có triển vọng như vậy, sao có thể để cháu ủy khuất ở phòng bếp trong quán ăn của chú? Quán ăn của chú chỉ bán buổi trưa và buổi tối, cháu làm buổi tối, tiền lương giảm 50%, tháng 3000, xin nghỉ ngày trừ 66, chừng nào cháu muốn nghỉ luôn báo trước tuần với chú, như thế nào?"

      Tây Mễ hỏi: "Vậy, thỉnh thoảng cháu có thể làm món ăn mới ?"

      Ông chủ: "Hoàn toàn thành vấn đề!"

      Tiền công tính là thấp, những trận đấu còn lại đứt quãng cũng tháng, vừa vặn có thể sử dụng quán ăn luyện tập, thử món ăn mới.

      Bàn xong công việc, Quý Đông Lâm khó hiểu: "Nữ thần, rốt cuộc em thiếu bao nhiêu tiền?"

      Tây Mễ: "Thiếu tiền đến mức mắc nợ tứ giăng."

      Quý Đông Lâm hỏi : "Với trình độ của em, tại sao phải ủy khuất bản thân ở quán ăn này?"

      Tây Mễ giải thích : "Trong thời gian thi đấu này, tôi cần phải có hoàn cảnh đủ thoải mái. Có thể để cho tôi tùy ý phát huy, lại có thể để cho tôi chuyên tâm nghiên cứu món ăn mới, quán ăn là thích hợp nhất. nhìn thấy ? Ông chủ kia là fan của chương trình, tiền lương cho tôi quá thấp, cũng có thể chịu được điều kiện của tôi."

      Buổi trưa Ứng Khúc Hòa về nhà, đủ thời gian để ra ngoài kiếm chút đỉnh tiền.

      Có thể để bản thân bận rộn chút, tuyệt đối thể lười biếng.

      ....

      Tây Mễ ngại tiếp tục quấy rầy Quý Đông Lâm, tự mình thuê xe về nhà.

      Đến cửa nhà, Tây Mễ vừa lấy thẻ ra, cửa sắt mở từ bên trong.

      Ứng Khúc Hòa đứng ở bên trong, dùng ánh mắt lạnh lẽo trước sau như nhìn , dưới mắt là hai vành đen, tựa như tối qua ngủ ngon. nghe thấy tiếng "hô hô", cúi đầu nhìn xuống, phát Ứng Khúc Hòa dắt con chó săn lớn, con chó săn lưng đen, tuấn bất phàm, dựng thẳng hai lỗ tai, lè lưỡi, nét mặt lạnh lùng uy nghiêm giống ông chủ y đúc.

      Lưng đen sủa hai tiếng về phía Tây Mễ.

      Tây Mễ sợ tới mức lui về sau bước: "Hôm nay thầy đến công ty sao?"

      Ứng Khúc Hòa cười nhạt: "Ha ha, có người cả đêm về, tôi chuẩn bị ra ngoài báo cảnh sát đây."

      "..." Tây Mễ im lặng. ra là muốn ra ngoài dắt chó dạo nhỉ?

      Đêm đó vừa tới nhà Ứng Khúc Hòa, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa nhưng chưa từng thấy hình dáng con chó, Ứng Khúc Hòa chỉ câu sân sau có chó dữ, cho qua.

      ngờ bộ dạng của con chó dữ này lại hung như vậy, quả ... cùng dạng với Ứng Khúc Hòa.

      Sau khi vào nhà Tây Mễ nhìn thấy bàn món ăn lạnh ngắt, có món thiêu rồi, quay đầu hỏi Ứng Khúc Hòa: "Tối qua làm cơm chờ tôi trở về?"

      Tây Mễ nhìn thấy Ứng Khúc Hòa ngồi xổm xuống, dùng ngón tay gãi gãi cằm con chó, chó dữ cực kỳ ngoan ngoãn nằm sấp xuống.

      Trong giọng Ứng Khúc Hòa mang theo chút thoải mái: " cho rằng tôi là trong ốc bươu vàng sao? Ngày hôm qua sinh nhật Ulrica, dạ dày nó thoải mái, cái gì cũng chịu ăn."

      Ulrica giống như nghe hiểu lời chủ nhân, hất càm lên, ăng ẳng tiếng, giống như : "Chủ nhân, sao tôi biết sinh nhật tôi?"

      ra con chó này tên "Lang Vương", con chó này y như tên của nó, bộ dạng quả giống Lang Vương. Tây Mễ dọn đồ ăn xuống, xử lý sạch từng cái, sau khi ra Ulrica bị Ứng Khúc Hòa dắt ra ngoài.

      Tây Mễ có chỗ hiểu, hỏi sống mình sao mời giúp việc.

      "Bởi vì thích bị quấy rầy." Ứng Khúc Hòa pha ly trà cho Tây Mễ, ra dấu lại đây ngồi.

      Tây Mễ ôm theo tâm trạng thấp thỏm sang ngồi xuống, xây dựng tốt tâm lý. ngờ Ứng Khúc Hòa trách móc mà cho biết: "Món ăn ngày hôm qua ra có thể tham khảo cách nấu món cá lát đằng tiêu, đồng thời thể kỹ thuật cắt của , cũng có thể loại bỏ mùi tanh của nó, giữ được vị tươi non đặc biệt của cá mú đá."

      Được nhắc nhở, Tây Mễ cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc được đả thông, trong nháy mắt sáng tỏ ra.

      Đúng vậy, sao lúc ấy lại nghĩ tới nhỉ?

      Ứng Khúc Hòa thấy cắn ly trà, có chút khẩn trương, lại : "Theo đuổi sáng tạo ra sai, nhưng có vài trường hợp nấu nướng theo kiểu truyền thống thích hợp hơn. Sở dĩ Lý Thành có thể dành được thứ nhất, có gì hơn ngoài kinh nghiệm, ông ấy biết khuyết điểm của mình, cho nên chọn dùng cách nấu truyền thống, dám mạo hiểm."

      Tây Mễ uất ức thầm: "Đạo lý này tôi cũng hiểu, nhưng ngày hôm qua ở trong trận đấu như vậy, khiến tôi rất đau lòng. Còn học trò ruột thịt đấy?"

      Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa nghiêm túc: "Ở trong trận đấu tôi là giám khảo, phải là bạn , càng phải là thầy ."

      Tây Mễ: "Biết rồi."

      Ứng Khúc Hòa rót trà cho , nhìn thấy trong lòng bàn tay có mấy vết rách, đỏ thẫm chói mắt. đặt ly trà xuống "A" tiếng, nắm lấy cổ tay , lật ngửa lòng bàn tay của lên, "Tay bị sao vậy?"

      Tây Mễ dùng lòng ngón tay khẽ ấn lên vết thương của , nhìn vết rách dường như là bị vật nhọn đâm vào, thổi thổi vết thường. hỏi: " cầm nguyên liệu gì có gai sao? Có đau ?"

      Ứng Khúc Hòa muốn rút tay về, Tây Mễ lại nắm chặt lấy, kéo đến bên môi mình: "Đừng động, tôi thổi lát cho , tại chắc chắn đau rát, sao đến bệnh viện xử lý vết thương?"

      "Tối hôm qua ở cùng Quý Đông Lâm?"

      Tây Mễ: "Tối qua tôi và Nam Tinh ngủ nhờ ở nhà cậu ta, Nam Tinh uống say."

      "Sao trở về?"

      Vẻ mặt Tây Mễ có chút quýnh: "Tôi sợ dẫn Nam Tinh say khướt về, đánh tôi, cho nên..."

      Ứng Khúc Hòa nín nhịn phiền muộn đêm, trong nháy mắt bị chuyển thành loại dục vọng thể đè nén.

      Trán ở ngay dưới môi , chỉ cách nửa quyền, trong đó dường như có mấy sợi tơ vô hình lôi kéo, khiến nhịn được cám dỗ, cố ý cúi đầu, di chuyển xuống dưới, xuống chút nữa...

      "Thổi xong rồi! Đợi lát nữa bệnh viện băng bó..."

      Khoảng cách của hai người quá gần, Tây Mễ ngẩng đầu, cái trán đụng vào đôi môi Ứng Khúc Hòa. Xúc cảm lạnh lẽo ẩm ướt khiến khuôn mặt Tây Mễ đỏ lên trong nháy mắt, phản xạ có điều kiện giật lùi ra.

      bưng mặt đỏ lên: "A a a... xin lỗi, tôi cố ý!"
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24.
      Editor: ღDuღ
      Beta: Nana Trang

      Ứng Khúc Hòa “Ừ” tiếng: "Tôi biết rồi."

      Tây Mễ xoa xoa trán đứng dậy: "Tối hôm qua bị Nam Tinh giày vò đêm nên có hơi mệt mỏi, tôi lên lầu ngủ lát trước đây."

      "Ừm."

      Ứng Khúc Hòa thấy đỏ ửng từ cổ lên đến gò má, muốn vươn tay qua xoa đầu của , nhưng lại như cá chạch, nhanh chóng chạy lên lầu.

      Sau khi tắm rửa thoải mái xong, Tây Mễ lại hề có chút buồn ngủ nào. mặc áo ngủ hình con gấu lăn qua lộn lại ở giường lớn mềm mại, cuối cùng tâm tình cũng khôi phục lại, post bài lên blog.

      "Cho dù kết quả trận đấu ra sao, trong quá trình này tôi đều toàn lực ứng phó, để mọi người thất vọng với tôi. Thầy, tôi cố gắng, moa moa! (づ ̄3 ̄)づ╭"

      Bình luận phía dưới:

      "Thầy của nữ thần nhất định tiên phong đạo cốt, thế ngoại cao nhân!"

      "Tây Tây Tây Mễ chị tuyệt nhất! Cố gắng lên! Chờ em thi đậu được điểm cao, em ba mẹ dẫn em tới Cẩm Dương ăn đồ ăn do chị nấu!"

      "Có người đứng sau cố gắng gì chứ? Ha ha."

      "Người đứng sau rất mạnh sao? Dù lấy được giải quán quân tôi cũng phục. ràng là sai sót của trận đấu, cuối cùng lại đánh bại Nam Tinh, Ứng Khúc Hòa sai, chỗ nào cũng sai (icon mỉm cười)"

      " càng ngày càng thích Ứng Khúc Hòa rồi, người bên câu rốt cuộc cũng khiến tất cả mọi người thống khoái! Chỗ nào cũng sai, người đứng sau chó má. (icon dog)"

      "Mẹ nó! Anti fan có thôi !! Bản thân Nam Tinh cũng thực lực cách xa, đám anti fan mấy người mù quáng gì đấy hửm?"

      "..."

      Đám anti fan gần như dũng mãnh trào từ Địa ngục ra, thổi sạch khu bình luận. Bình luận dần dần bay lên công kích đến cuộc sống, Tây Mễ thấy cũng kinh hãi rồi.

      #Thí vị* Trung Hoa# được tìm kiếm blog, những anti fan này có kết cấu, có tổ chức, hiển nhiên có người điều hành.
      (* thí là phân => có thể hiểu mùi vị của phân)

      Nam Tinh nhìn nổi nữa, ủng hộ : " Tây Mễ có người đứng sau, mấy người ăn món ăn ấy nấu rồi sao? Là tài nghệ của tôi bằng người, thua tâm phục khẩu phục, mời những người não tàn tự xưng là anti fan kia tích chút đức, đừng tưởng rằng ai biết đội ngũ hoạt động phía sau của mấy người. Những anti fan khác tôi xen vào, còn anti fan của Tây Mễ tôi hỏi thăm từng chút, tôn trọng đối thủ của tôi, tôn trọng p của tôi, những lời tôi muốn hết ra ở đây, ngại tôi chuyện dễ nghe, vậy xin mời, tiễn. [icon dog] "

      Ngoại trừ câu "Tôn trọng p của tôi” kia, những câu còn lại ở trong mắt các anti fan đều là hơi nước thổi cái liền tan.
      (p ở đây hình như là cái mông ý phải)

      Fan của Nam Tình và Tây Mễ điên cuồng gửi bình luận:

      "A a a ông trời ơi, hiểu sao cảm thấy rất ngọt, xảy ra chuyện gì vậy á. QAQ "

      "Nam Tinh là tổng công tốt! Đây là ra mặt bảo vệ vợ sao? Huhuuhu, ngọt ngào đến muốn khóc rồi~"

      "Thức ăn cho chó bị nguội tùy tiện đập phá..."

      " ngờ Nam Tinh lại thừa nhận... Tôi vẫn cho rằng ấy rất đoan trang. :) "

      "..."

      ủng hộ của Nam Tinh cuối cùng cũng khiến Tây Mễ tỉnh lại.

      Quý Đông Lâm V: "Nữ thần của tôi tuyệt nhất. Cho dù toàn bộ thế giới đều là địch của nữ thần, tôi nguyện ý rời nửa bước, phải ở cùng chỗ với nữ thần của tôi!"

      Bình luận của Quý Đông Lâm khiến fan của Tây Mễ sôi trào, đoàn fan của Tây Mễ hợp thành bầy giá lâm.

      Tiểu Minh quản lý fandom rống tiếng trong bầy: " hết chỗ khác, nữ thần của em cố lên!! Ngày mai đeo khăn quàng đỏ em giữ fan!"

      Đám học sinh tiểu học vì đeo khăn quàng đỏ, đều ào ào nhắn lại blog.

      Bình luận rất nhanh quay về nhiệt độ ấm áp, bình luận của đám anti fan chẳng mấy chốc bị áp chế.

      Đợt thứ hai quân đoàn anti fan đột kích, hiển nhiên có tổ chức có kỷ luật, chém giết với Nam Tinh, Quý Đông Lâm, Tây Mễ, học sinh tiểu học bốn phương của fan Tây Mê, lại lần nữa ló đầu ra.

      Suy cho cùng vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm tấn công tranh đấu mạng này, Tây Mễ có tố chất tâm lý cứng rắn, bắt đầu trả lời, giải thích từng câu. Nhưng lời giải thích của ở trước mặt đám anti fan lộ ra vẻ vô lực yếu ớt, tùy tiện bị xé nát, lần nữa gia công cấu trúc, biến thành vũ khí kích thích .

      Đám anti fan lật mình “trốn hôn” blog..

      Từ nấu nướng bắt đầu bay lên đến nhân phẩm, công kích chút thành tín, chuyện trốn hôn vô lương tâm này cũng làm ra được, nhà trai chắc đau lòng lắm nhỉ? Tây Mễ muốn xóa blog, nhưng lại nuốt trôi chuyện này.

      Mỹ Thực Đạo gửi wechat cho : "Đừng sợ, cần trả lời, dù có giải thích nhiều hơn nữa bọn họ cũng thay đổi cái nhìn về . Mục đích của bọn họ là bôi đen , chứ phải nghe giải thích."

      "Tôi đắc tội với ai chứ?" Tây Mễ tức giận đánh chữ, ngón tay dùng lực, gần như đập nát màn hình, "Bộ họ nghĩ tôi cũng dễ dàng lắm sao?"

      Cũng may những người này biết quan hệ của với Ứng Khúc Hòa, nếu lại có chuyện lớn hơn nữa.

      Mỹ Thực Đạo: "Người nổi tiếng nhiều scandal, rất bình thường, tồn tại của làm cho người ta cảm thấy uy hiếp, mới có người hao hơi tổn sức bôi đen như vậy. Có lẽ nên vui mừng vì có người đố kỵ, lên rất ưu tú đó."

      Tây Mễ: "Cảm ơn ba ba tôn đạo, mồm cháo gà này tôi uống QAQ "

      Trong blog Mỹ Thực Đạo yên lặng lâu bỗng nhiên xuất , đăng bài lên blog của Tây Mễ: " rất giỏi, trong trận đấu cố gắng lên."

      Mỹ Thực Đạo lên tiếng, fandom của gần như giẫm nát dư nghiệt của đám anti fan, lần này blog vượt qua tổng số ngàn vạn, bình luận vượt qua hai mươi vạn, con số rất đáng sợ, làm đổi mới nhận thức của Tây Mễ về blog.

      Lần đầu tiên lĩnh hội được đáng sợ của fan Mỹ Thực Đạo.

      Ở trang đầu bình luận blog của cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh, gởi wechat để cảm tạ Mỹ Thực Đạo: "Cảm ơn nhé ba ba tôn đạo, lời lần trước có còn tính ? Mời tôi ăn lẩu, tôi mời ăn cơm nhé! Tôi làm việc ở chợ ẩm thực “Quán ăn gia đình Quang Não Xác”, đến tìm tôi, tôi làm vài món cho ăn."

      Mỹ Thực Đạo: " tìm công việc?"

      Tây Mễ: "Ừ, đúng vậy, tôi nghĩ hai ngày nữa là tôi có thể trả tiền lại cho rồi. Tôi rất muốn gặp , ân nhân cứu mạng của tôi. [icon đáng ]"

      Mỹ Thực Đạo: "Nếu như, tôi lừa , tha thứ cho tôi ?"

      [vẻ mặt mờ mịt.ipg]

      Tây Mễ: "(⊙v⊙)? lừa tôi cái gì?"

      Mỹ Thực Đạo: "Về thân phận của tôi."

      Tây Mễ: "Chuyện này tôi cảm thấy khó lý giải nhỉ? Nếu như có thể, tôi cũng muốn mang nick ảo thứ hai vui vẻ chạy nhanh. Nếu như muốn... Vậy thôi."

      Khung đối thoại hiển thị đứt quảng "Đối phương nhập", trong lòng Tây Mễ vội vàng xao động.

      lâu sau, đối phương mới : "Tối thứ bảy 7 giờ, gặp ở nhà hàng Ứng Thực Hiên."

      "Được! lời định, gặp về! Nếu dám lỡ hẹn, tôi lấy trù nghệ cả đời nguyền rủa đầu lưỡi biến ngọt. :) "

      Mỹ Thực Đạo: "Vậy, chờ mong đến thứ bảy."

      "Chờ! Chờ chứ!"

      Hẹn thời gian với Mỹ Thực Đạo xong, cuối cùng cũng hơi hiểu được tâm tình của Quý Đông Lâm lúc sắp nhìn thấy rồi.

      Cảm giác hưng phấn bốn bể gặp tri kỷ miêu tả rất sống động.

      Sau đó mới phát , địa điểm Mỹ Thực Đạo hẹn là ở Ứng Thực Hiên? Là nhà hàng của Ứng Khúc Hòa, đại lý nhà hàng ăn uống cao cấp lớn nhất trong giới ăn uống.

      Hiểu lầm trong việc hôn nhân khiến Tây Mễ có cách nào nhìn thẳng vào Ứng Khúc Hòa, dù cho hai người sống chung nhà dùng chung phòng bếp, nhưng cũng cố gắng giữ khoảng cách với . Thủ pháp rửa rau của Ứng Khúc Hòa độc đáo, lúc nào cũng có thể hấp dẫn lực chú ý của tay .

      Tình huống này kéo dài suốt hai ngày, Tây Mễ cảm thấy mình sắp điên mất rồi. Thậm chí còn bắt đầu cân nhắc, có nên tranh thủ thời gian tìm bạn trai để phân tán lực chú ý chút hay . QAQ.

      Ngày thứ hai làm, tài nấu nướng và danh tiếng của Tây Mễ giúp quán ăn chiêu dụ rất nhiều khách hàng đến, mỗi ngày quán ăn đều kín người hết chỗ, vì cầu bữa của Tây Mễ nấu, cánh cửa của quán ăn gần như bị đạp vỡ.

      Dưới trợ giúp của ông chủ Quang Não Xác, Tây Mễ miễn cưỡng sống sót, mỗi ngày về nhà đều ở trong trạng thái mệt mỏi lã lời, cho dù cánh tay đau nhức đến rút gân, buổi tối cũng phải làm bộ như có chuyện gì, kiên trì học làm đồ ăn hải sản với Ứng Khúc Hòa.

      Quán ăn buôn bán tốt, ông chủ tạm thời cho thêm 2000 tiền lương, cho ứng trước 6000, còn tặng trái sầu riêng ThaiLand vận chuyển bằng đường hàng về cho .

      Hương vị ngọt ngào của sầu riêng thấm vào vỏ cứng bên ngoài, Tây Mễ tham lam hít hà hương vị của nó, kềm chế xúc động ăn mình, ôm về nhà chia sẻ với Ứng Khúc Hòa.

      Buổi chiều Ứng Khúc Hòa về đến nhà, dắt Ulrica vào phòng ăn, vị sầu riêng gay mũi bay đến trước mặt, Ulrica chịu được hương vị đó, điên cuồng giãy giụa dây xích chó, vọt tới ban công, mũi chó kề sát vào cửa sổ thủy tinh, nhìn từ bên ngoài vẻ mặt mấy đáng .

      Đối với Ứng Khúc Hòa mà , thứ mùi này khác gì mùi xăng thối kia.

      Tây Mễ ra phòng bếp, nhìn thấy Ulrica giãy giụa kéo căng dây xích chó, sợ hãi dựa vào bên người Ứng Khúc Hòa, kéo ống tay áo của , chỉ chỉ sầu riêng: "Tặng ông chủ trái sầu riêng này." lấy múi đút cho Ứng Khúc Hòa, đối phương ghét bỏ quay đầu ra chỗ khác.

      "Cái mùi này sao mà ăn?"

      Ngược lại Tây Mễ cảm thấy đây là hương vị ngọt ngào, hỏi: " phải dám ăn sầu riêng đấy chứ? Người hiểu nó, cảm thấy nó tanh tưởi. Người hiểu nó, nếm được hương vị ngọt ngào đầy hấp dẫn chỉ mình nó có, hương vị có dư vị vô tận này, khiến cho người ta nghiện. Ngửi như rơi xuống Địa ngục, nếm thử rồi giống như mình bay đến Thiên Đường vậy."

      Ứng Khúc Hòa ra khỏi phòng ăn đến ban công, đẩy tất cả cửa sổ ra, dắt con chó: "Đây là mùi mà tôi ngửi thấy buồn nôn nhất, nó phụ cái từ mỹ vị này."

      " đợi tôi lát, tối nay dùng sầu riêng làm nguyên liệu nấu ăn, làm cho món."

      Tây Mễ vào phòng bếp lấy cơm thừa còn lại của tối qua, trộn với thịt băm, cà rốt, đậu nành sau đó bỏ vào nồi xào. Phòng bếp nóng đến ngất trời, Tây Mễ nhắc nồi đung đưa, gạo và đồ ăn ngừng quay cuồng trung, cơm trắng như bị vật mạnh đánh tan, va chạm trung, biến thành từng hột .

      Cơm chiên Ri-ga cho thêm gia vị đặc chế của Tây Mễ, cuối cùng là hạ nồi sầu riêng xuống, trộn đều với cơm.

      Sầu riêng được ướp lạnh rồi lại hâm nóng, cái gọi là vị “thối” cũng được giảm xuống.

      Cơm chiên ra nồi, màu vàng óng tỏa cả vùng. Tây Mễ bới hai phần, phần cho Ứng Khúc Hòa, phần cho Ulrica.

      Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm vào dĩa cơm chiên sầu riêng trước mặt, mùi thối còn nồng như khi nãy, trong mùi cơm chín có xen lẫn chút hương vị ngọt ngào.

      Hình như cảm giác tệ lắm?

      Tây Mễ ngồi xổm mặt đất, bưng bát cơm chuyện với Ulrica: "Lang Vương, tao nấu cơm cho mày ăn, mày kiềm chế chút, được cắn người, nha?"

      Ulrica "ẳng" tiếng, Tây Mễ sợ tới mức đẩy bát cơm ra xa.

      Tây Mễ vỗ ngực cái tỏ vẻ bị kinh hãi: "Con chó này nên buộc ở phía sau để giữ cửa mới đúng."

      "Bình thường nó vào nhà, dắt nó vào chỉ là muốn để nó quen thuộc với , để tránh sau này ra phía sau nó làm bị thương." Ứng Khúc Hòa lấy muỗng ra, gảy chút cơm chiên, múc muỗng.

      dĩa cơm chiên vàng óng, từng hột cơm trắng rời rạc nhau. Nhưng dĩa cơm chiên sầu riêng này, gạo trắng được thịt quấn dính thành viên , cho vào miệng nếm thử, hương vị ngọt ngào lập tức ngấm vào vị lôi. Mùi thơm ngát của thịt và vị giòn của cơm chiên, cà rốt dung hợp lại cùng nhau, khi nhai răng va chạm với thịt băm, tạo thành hương vị tuyệt diệu.

      Từ bên trong sầu riêng, lại ăn ra… vị quả xoài?

      Tây Mễ nâng mặt nhìn , chờ cho lời phê bình: "Như thế nào? Hương vị thế nào?"

      Câu hỏi bị chuông điện thoại cắt ngang. Ứng Khúc Hòa nghe điện thoại xong, cho biết: " cả và Điềm Giản rủ chúng ta hát, chúc mừng thăng cấp."

      Tây Mễ nghi hoặc: "Rất lâu rồi tôi thấy bọn họ."

      Ứng Khúc Hòa dùng khăn ăn lau miệng, hỏi ý kiến của : " có muốn ?"

      Tây Mễ kích động đứng dậy: " chứ, danh xưng trùm mạch phải cho ?"

      tò mò dáng vẻ khi ca hát của Ứng Khúc Hòa.
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25.
      Edit: Tiểu Lăng
      Beta: Nana Trang

      Thị trấn cổ có KTV, phần lớn là quán bar có tính văn nghệ.

      Tây Mễ rất thích chơi, ca sĩ người ta ngồi đàn hát sân khấu, thỉnh thoảng gào theo hai tiếng. Hành khách các nơi nghe ngâm nga đều cảm thấy dường như trong cơ thể nho của này chứa nguồn năng lượng cực lớn. hát được điệu dân ca nơi trấn cổ, cũng hát được dân dao chốn Mĩ.

      còn nhớ lần đầu tiên hát ở quán bar, bị ông cụ Tây ngang qua bắt quả tang, ông lão vững bước tới, giơ cây ba-toong lên, quất vào mông gậy nể nang tý nào.

      chạy thục mạng như điên đường phố trấn cổ, vừa chạy vừa xoa mông hét: “Ông cụ Tây giết người! Ông cụ Tây giết người này!”

      Sau khi về nhà đương nhiên tránh được phải quỳ, quỳ ở sân trong được ăn cơm, Đại sư huynh và tiểu sư đệ lại lặng lẽ tới nhét vội bánh màn thầu cho .

      Tây Mễ dựa vào ghế xe, quay đầu nhìn thành phố nghê hồng đan xen ngoài cửa, có chút tiết tấu nhớ tới thị trấn cổ. Tản bộ sau bữa chiều, có thể nhìn thấy ánh xế tà vàng kim rơi xuống mái ngói xanh; đến rừng trúc hoang xanh um sau mưa, có thể đào ra toàn những măng là măng đủ cho tất cả người trong trấn cổ ăn no.

      Lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, Ứng Khúc Hòa quay đầu thấy thừ người, đưa tay búng trán , “Ngẩn người gì đó?”

      “Aiz, nhớ nhà.” Tây Mễ nắm chặt đai an toàn trước ngực, nhìn nhà ba người tản bộ bên ngoài, cảm khái , “Lúc ở trấn cổ, tôi cũng thường xuyên dắt chó dạo với bạn bè, bé Teddy nhà họ thường chạy cực nhanh ở đằng trước, chúng tôi từ từ ở đằng sau, để gió đêm mát rượi thổi qua, rất dễ chịu.”

      Ứng Khúc Hòa tiếp tục lái xe, nhìn chằm chằm phía trước, “Ý của muốn KTV, muốn về dắt chó dạo?”

      “Tôi vậy mà, rất lâu rồi tôi hát, họng ngứa.” nhe răng cười, “ biết ? Hồi trước có nhà sản xuất nhạc đến trấn cổ du lịch muốn tôi đầu quân vào giới nghệ sĩ đấy.”

      Ứng Khúc Hòa trêu chọc, “Chắc là lỗ tai nhà sản xuất kia bị điếc?”

      “…”

      Tây Mễ muốn cấu người.

      Trong phòng KTV chỉ có vợ chồng Ứng Sênh Nam, còn có cả Kiều San và Tả Dịch. Năm ngoái Tây Mễ quen họ ở trấn cổ Đường Tây, khi đó Ứng Sênh Nam phải tốn hết lòng dạ để tác hợp cho hai người.

      Tây Mễ câu nệ chào hỏi họ: “Chào chị Kiều.” qua ngồi xuống, chỉ vào mũi mình hỏi: “Chị còn nhớ em ? Năm ngoái, khách sạn Tê Giác của trấn cổ.”

      Sao Kiều San có thể nhớ , ấy nắm lấy tay , sờ sờ đầu: “Ôi, lớn vậy rồi à? Tóc càng lúc càng ngắn kìa.”

      Tính Tả Dịch yên tĩnh, thấy cũng chỉ gật đầu cười mỉm, lột vỏ quả nho cho Kiều San, đưa lên bên miệng .

      Tây Mễ cảm khái cho thời gian, lúc biết Kiều San và Tả Dịch, hai người ấy vẫn còn là oan gia kia đấy.

      Giọng hát ấm áp của Điềm Giản vang lên bên tai, bài “Đúng lúc” khiến tất cả đều yên tĩnh. Điềm Giản cầm micro, mỗi câu mỗi chữ đều hát rất đúng luật, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa căng thẳng nhìn Ứng Sênh Nam.

      Dường như Ứng Sênh Nam cũng hiểu ý Điềm Giản, giơ ngón tay cái lên với ấy. Điềm Giản là đứa bé muốn được cổ vũ, được Ứng Sênh Nam cổ vũ, ấy càng hát càng tốt hơn.

      Trong phòng có hai đôi vợ chồng, Ứng Khúc Hòa ngồi cùng với Ứng Sênh Nam, mình Tây Mễ ngồi cạnh vợ chồng Kiều San. thấy ngượng, cảm giác cái bóng đèn là mình này hơi lớn, lặng lẽ rời chỗ, mình chọn bài.

      Điềm Giản hát xong, ngồi lại bên cạnh Ứng Sênh Nam.

      Ứng Sênh Nam nhìn Tây Mễ ngồi ghế chân cao chọn bài hát, nghiến răng nghiến lợi chọc vào đầu Ứng Khúc Hòa: “Em bị ngốc à? ngồi ngay kia, qua cưa cẩm chứ! Mang theo chai rượu qua. Bàn rượu Tây đỏ này là gọi riêng cho mấy em đấy.”

      “…” Tay Ứng Khúc cầm ly rượu Tây, uống từng ngụm , cười lạnh chế giễu: “ biết tửu lượng của em à? Cả hát nữa, lúc nào cũng bị lạc điệu.”

      Ứng Sênh Nam chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Em bị ngốc sao?”

      Điềm Giản ôm tay Ứng Sênh Nam nhìn sang, xen vào: “Đúng đấy, lão Khúc em bị ngốc à? Say em có thể nổi thú tính, cưa được Mễ Mễ đấy.”

      Ứng Khúc Hòa lắc lắc rượu trong ly, đảo mắt nhìn Điềm Giản, lại nhìn chăm chú vào mặt Ứng Sênh Nam, giọng hơi phẫn nộ: “Lão cầm thú nhà , tốt như Điềm Giản lại bị dạy thành cái đức hạnh này?”

      Ứng Sênh Nam: “Ha ha, mắng ai là lão cầm thú đấy? Đúng đúng đúng, là lão cầm thú, biết . giống lão xử nam nham hiểm nào đó.”

      Điềm Giản học Ứng Sênh Nam: “Ha ha!”

      Ha ha… Ứng Khúc Hòa tức ách, đặt mạnh ly rượu xuống, đứng dậy đến bàn chọn bài. Tiếng thủy tinh va chạm khiến Điềm Giản sợ tới mức rụt vào lòng Ứng Sênh Nam.

      Tây Mễ chậm chạp tìm bài hát, sau lưng bỗng có người đè lên, bàn tay có khớp xương ràng xuất phím chọn, bài dân dao Mĩ.

      quay đầu lại, nhìn thẳng vào cằm Ứng Khúc Hòa. Người đàn ông hơi cúi đầu, hỏi : “Tôi chọn bài, ngại chứ?”

      Hơi thở nóng rực phun lên mặt .

      lắc đầu.

      ngại.

      Nhạc dạo của << Jamaica Farewell >> (Tạm biệt Jamaica) vang lên, Tây Mễ lắc đạo cụ trong tay theo nhịp điệu. Ứng Khúc Hòa vừa cất tiếng, Tây Mễ hơi nhíu mày, hình như bị sai điệu…

      Được cái là chất giọng êm tai, bài hát dân dao bị đọc thành thơ diễn cảm, cũng tạm coi là… đặc sắc nhỉ? Hẳn là trong phòng chỉ có mỗi Tây Mễ thưởng thức cái kiểu hát như đọc diễn cảm này của Ứng Khúc Hòa.

      Kiều San chưa từng nghe bài hát này bao giờ, cho là kiểu hát của bài này là đọc diễn cảm. quay đầu hỏi ông xã: “Tả Dịch, đây là bài thiếu nhi nào thế? Vì sao hai vẫn luôn đọc diễn cảm vậy? Sao lại hát câu nào?”

      Tả Dịch: “… Chắc là hai đọc thơ tình.”

      Ứng Sênh Nam cố nín cười, giọng châm chọc với Điềm Giản: “Em hai của chúng ta hơi có tâm cơ đấy, hát được đúng nhạc nên cố tình chọn bài dân dao Mĩ, chất giọng nó tồi, dù hát đúng nhạc cũng khiến người ta cảm thấy chói tai, cùng lắm là cảm thấy nó đọc diễn cảm. Từ Tây Mễ sống ở trấn cổ, nhất định chưa từng nghe bài này bao giờ.”

      Điềm Giản “Ồ” tiếng, nhìn Tây Mễ, ngây ngô hỏi: “Lão Ứng, Tây Mễ cầm mic rồi kìa, ấy định hát sao?”

      Vừa dứt lời, trong loa phát ra giọng nữ cao linh hoạt đến diệu kỳ, hòa cùng giọng nam trầm của Ứng Khúc Hòa, hình thành nên đối lập nét, song lại xứng đôi đến lạ, hai chất giọng quyện lại với nhau, êm tai đến mức nổi da gà.

      Ứng Khúc Hòa dừng hát.

      Giọng cao của Tây Mễ dần dần cất lên lớn hơn.

      “Down at the market, you can hear

      Ladies cry out while on their heads they bear

      ‘Akey’ rice, salt fish are nice

      And the rum is fine any time of year

      But I’m sad to say I’m on my way…”

      (Tạm dịch:

      Xuôi theo chợ, bạn có thể nghe thấy

      Tiếng những người phụ nữ chào hàng khi đầu họ đội

      Ackee và cá muối tuyệt

      Và rượu rum vẫn luôn thượng hạng bất cứ lúc nào trong năm

      Nhưng tôi buồn khi phải tôi đường…)

      Ứng Sênh Nam khiếp sợ, vỗ tay đầu tiên: “Lần này Khúc Hòa mất sạch mặt mũi rồi.”

      Ứng Khúc Hòa yên lặng đặt mic xuống, ngồi trở lại sofa, nhìn ngồi ghế chân cao, vui sướng đung đưa đôi chân, hát dân dao.

      Bài hát này khiến Tây Mễ nhớ tới hồi mình còn bé.

      Thị trấn Carmel ở Mĩ, cũng có ngôi nhà.

      Từng mảnh vụn trí nhớ chắp vá lại, ở thị trấn ven biển, Tiểu Tây Mễ đạp chiếc xe đạp con đường phẳng lặng yên ắng, cha Tây đẩy đằng sau, cho động lực tiếng lên.

      Mỗi Chủ nhật, cha Tây tổ chức picnic, mang theo tấm vải ăn cơm dã ngoại có hình hoa và đồ ăn vặt mà thích nhất, hưởng thụ non xanh nước biếc của thị trấn .

      Trận tai nạn xe cộ ấy kết thúc cuộc sống công chúa thời thơ ấu của .



      Bài dân dao làm nhớ lại vài chuyện tốt, bài hát kết thúc, mắt ươn ướt. đặt mic xuống, câu “Em toilet” rồi vội vàng ra khỏi phòng.

      Ứng Sênh Nam dùng cùi chỏ đụng Ứng Khúc Hòa: “Con bé khóc kìa, xem .”

      Ứng Khúc Hòa: “ phải toilet sao?”

      Lần này ngay cả Điềm Giản cũng nhịn được, vỗ phát lên đầu Ứng Khúc Hòa: “Lão Khúc à, em bị ngốc sao? Phòng chúng ta có toilet mà, ràng là Mễ Mễ có chuyện đấy, em mau xem .”

      xong đẩy đẩy Ứng Khúc Hòa.

      Tây Mễ đến nhà vệ sinh rửa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng rồi trở về, phòng ở góc vừa vặn mở cửa ra, đụng phải người quen, phản xạ có điều kiện lui ra sau, xoay người bước nhanh ra ngoài.

      Người nọ nhìn thấy bóng lưng , kêu tiếng: “Tây Mễ?”

      Tây Mễ vùng chạy, vọt vào thang máy, ấn tầng tiếp theo.

      Trong nháy mắt cửa thang máy khép lại, bàn tay với vào, cửa lại mở ra hai bên. Tây Mễ xoay người che mặt, cuộc đời còn gì lưu luyến, lường trước được hình ảnh mình bị treo lên đánh, sau lưng lại truyền đến tiếng của Ứng Khúc Hòa: “ định đâu?”

      Tây Mễ quay người, thấy là Ứng Khúc Hòa lập tức thở phào nhõm, ánh mắt lướt qua vai Ứng Khúc Hòa, thấy Trâu Thành Phong đuổi theo… Dưới tình thế cấp bách, túm lấy cổ áo Ứng Khúc Hòa, kéo vào bên trong, vòng tay qua eo , mặt dán vào ngực : “Đừng nhúc nhích, ôm chặt tôi.”

      “…” Ứng Khúc Hòa cúi đầu nhìn , ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu , “ lặp lại lần nữa?”

      Dường như Tây Mễ nghe ra tức giận trong giọng , kịp giải thích nhiều: “Gặp người quen!”

      Trâu Thành Phong xác định là Tây Mễ, đuổi theo vào thang máy, lại trông thấy màn bất nhã.

      Người đàn ông ôm trong thang máy, thân hình cao lớn che lại hình dáng . Trâu Thành Phong bước vào, vỗ vỗ vai Ứng Khúc Hòa: “Chào .”

      Ứng Khúc Hòa bị “quấy rầy”, hai tay ôm chặt lấy Tây Mễ, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Có việc gì?”

      Vẻ mặt Trâu Thành Phong áy náy, “Xin lỗi quấy rầy, bạn… của cậu, hình như là sư muội của tôi, tôi tới chào hỏi.”

      “Cút .” Ứng Khúc Hòa ôm Tây Mễ xoay sang phải, hai tay che kín , quay đầu hung ác trừng Trâu Thành Phong, “Sư muội? chơi Tiếu Ngạo Giang Hồ hả trai?”

      Trâu Thành Phong nhìn trong lòng Ứng Khúc Hòa, trừ cách ăn mặc ra, dáng người rất giống Tây Mễ.

      Trong lòng Ứng Khúc Hòa truyền ra giọng nhõng nhẽo của Tây Mễ: “ Ứng, em sợ… Đó là ai vậy?”

      Giọng nữ nhõng nhẽo vang lanh lảnh, mang theo vài phần lẳng lơ. Nghe giọng giống người Trung Quốc, mà giống như tiếng Trung sứt sẹo của Tây.

      Ứng Khúc Hòa dùng tay vỗ vỗ sau đầu , an ủi: “Đừng sợ, bảo bối.”

      Giọng này hoàn toàn đánh nát suy đoán của Trâu Thành Phong, đây phải là giọng Tây Mễ. Trâu Thành Phong nhìn Ứng Khúc Hòa, thấy quen quen mắt, hỏi: “Cậu là giám khảo Ứng Khúc Hòa của Mỹ vị Trung Hoa?”

      Ứng Khúc Hòa: “Quý này, làm phiền chọn đúng lúc để bắt chuyện được ?”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :