1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em là công thức mĩ vị tình yêu của anh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      cảm ơn editor!!! năng suất nha

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14.
      Editor: Nana Trang

      Ứng Khúc Hòa treo áo lên giá xong xoay người lại nhìn thấy Tây Mễ cúi đầu nhìn bánh sandwich sững sờ.

      Nhìn mái tóc ngắn rối tung của , muốn đưa tay qua xoa xoa đầu .

      muốn ngượng ngùng, Ứng Khúc Hòa kéo rèm cửa sổ phòng khách ra, nhìn xót ngọn đèn nào trong thị trấn.

      Tây Mễ lén nhìn , chỉ là bóng lứng thôi nhưng đủ khiến gò má của hồng lên. Trai đơn chiếc ở chung phòng khiến cảm thấy căng thẳng, mãi đến khi Ứng Khúc Hòa bật ti vi, có thêm thanh khách mới từ từ tán được bầu khí khẩn trương này.

      Tây Mễ cắn miếng bánh sandwich sữa, mùi vị hề ngọt ngán chút nào.

      Hình ảnh Ứng Khúc Hòa làm thức ăn nhất định càng sống động hơn Mỹ Thực Đạo, đáy lòng ngọt ngào mềm mại, lúc này cả người như ngâm ở trong chè đậu hũ.

      Điện thoại trong phòng reo lên, Ứng Khúc Hòa cầm ống nghe lên thấp giọng "Alo" tiếng.

      thanh xuyên qua khí truyền đến trong tai Tây Mễ, giọng mát lạnh khiến người ta cảm thấy thoải mái.

      "Ừ, được."

      Ứng Khúc Hòa hơi nhíu mày, " sao, chúng tôi nghĩ cách, tôi cũng dựa nguyên tắc khiếu nại mấy người."

      "Bộp" tiếng cúp điện thoại.

      Trong giọng ràng có xen lẫn tức giận, nhưng ánh mắt của lại bình thản, hề lắt léo chút nào. quay đầu với Tây Mễ: "Khách sạn còn phòng trống, tối nay ngủ trong phòng tôi, tôi sang phòng ngủ."

      Ứng Khúc Hòa đến cửa, lấy áo khoác tây trang treo giá xuống: "Hẳn thấy thông tin bên ban tổ chức thông báo rồi chứ? Trận tiếp theo là nhóm truyền thống và nhóm nổi tiếng mạng đấu với nhau, 100 chọn 50, địa điểm ở Cẩm Dương, thời gian cách trận đấu còn tuần, ban tổ chức sắp xếp chỗ ăn chỗ ở, cho nên tối nay nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm ngày mai quay về khách điếm thu dọn theo chúng tôi cùng trở về Cẩm Dương, dọc đường có thể giúp đỡ lẫn nhau."

      nghĩ đến cái gì đó, khựng chút lại tiếp: "Nếu cùng đến Cẩm Dương, có lẽ Điềm Giản rất vui vẻ."

      Tây Mễ thấy sắp , nhìn căn phòng trống trải lập tức bối rối. Người đàn ông vừa , dường như dương khí cũng theo, hiểu sao cả căn phòng lại trở nên u.

      "Sao vậy?" Ứng Khúc Hòa xách áo khoác hỏi .

      Tây Mễ khó mở miệng, kéo áo : "Tôi... Hôm nay chiến thắng trận đấu, muốn ăn mừng phen."

      " muốn ăn mừng thế nào?" Ứng Khúc Hòa cúi đầu nhìn , vẻ mặt hồi hộp.

      Tây Mễ cúi đầu nhìn tay mình, ấp úng biết nên ăn mừng như thế nào.

      Trong lòng bé này là có chuyện gì đó, thế nhưng muốn , Ứng Khúc Hòa cũng hỏi, gật đầu đồng ý: "Được, tôi ăn mừng cũng , tôi sai người mang chai rượu vang lên."

      "Đợi chút!" Tây
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ở, ly sắcChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15.
      Editor: Tiểu Lăng
      Beta: Nana Trang

      Đồi ngực cường tráng của Ứng Khúc Hòa phập phồng theo nhịp thở.

      Lòng ngón tay của Tây Mễ trượt từ đầu trán trơn bóng của xuống mũi, rồi đến nhân trung*, môi mỏng… cuối cùng chọt chọt vào mặt , chơi chán rồi mới đắp chăn lên cho .
      (* nhân trung: huyệt nằm giữa vùng rãnh nối mũi và môi )

      ngồi lên ghế sofa, đưa chân ra là có thể chạm đến đầu của Ứng Khúc Hòa.

      thử đưa chân qua, dùng ngón chân cái chạm vào lỗ tai .

      Thu chân lại, Tây Mễ hài lòng chôn mình ở trong ghế sofa, hương vị nồng đậm của rượu còn lưu lại đầu lưỡi khiến vô cùng thỏa mãn, nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ. mơ thấy giấc mơ ngọt ngào đầy bong bóng, Ứng Khúc Hòa biến thành chú gấu trắng ngây ngô như trẻ con, mở hai tay với , bập bẹ đòi ôm.

      Ứng Khúc Hòa tỉnh lại là sáu giờ sáng, nắng sớm hơi xanh chiếu vào từ cửa sổ. ngồi dậy, cả người đau nhức, cái chăn trượt xuống bụng, cúi đầu nhìn cái chăn, ngẩng mặt lên lại thấy Tây Mễ ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo ghế sofa.

      Thái dương đau nhức vô cùng, ký ức của tối qua lúc có lúc .

      Tửu lượng của tốt lắm, mỗi lần uống rượu vang tuyệt đối uống quá hai ly. lại chưa từng uống rượu lương thực kiểu này, trước kia chỉ cảm thấy đó là loại đồ uống rất thô, chà đạp đầu lưỡi.

      Chuyện tối qua…

      Hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn.

      Lúc này miệng đắng lưỡi khô, đứng dậy uống ít nước, rửa mặt. Động tác của , thậm chí còn cố ý tạo ra tiếng động, nhưng nhóc có chút dấu hiệu tỉnh giấc nào.

      Rất nhanh, thấy bình rượu vỡ vụn sàn, lại nhìn mu bàn bầm tím của nhóc, lập tức… hiểu được gì?

      Chẳng lẽ tối qua … say rượu nên luống cuống? Cầm bình rượu tấn công nhóc, thậm chí… đập vào chân ?

      Ứng Khúc Hòa chán nản ấn ấn thái dương, trong đầu nhớ ra tý gì.

      Tây Mễ tỉnh lại, ngáp cái, duỗi lưng đứng lên, hỏi : “ Ứng, thấy khỏe hơn chưa?”

      Ánh mắt Ứng Khúc Hòa phức tạp: “Tối qua tôi…”

      còn nhớ chuyện tối qua à?” Tây Mễ khập khiễng tới chỗ , chỉ vào mu bàn chân bầm tím của mình : “Tối qua nằm rạp ra đất, ôm bình rượu nện vào chân tôi, tôi khóc đến long trời lở đất, cũng nện đến trời long đất lở.”

      “…” Ứng Khúc Hòa nhíu mày chặt hơn.

      nhóc lại “phì” tiếng bật cười, đẩy đầu vai cái: “Đừng nghiêm túc quá vậy, tôi đùa đấy. Tối qua uống rượu, rồi bỗng ngã lên người tôi, bình rượu rơi xuống đất, vừa lúc nện lên mu bàn chân tôi. Tối qua kêu mãi mà tỉnh, lại nặng quá, tôi ôm được lên giường nên mới để …”

      Ứng Khúc Hòa lấy thuốc nước từ trong tủ thuốc của khách sạn ra, ý bảo ngồi xuống.

      Bầm tím kiểu này chỉ mấy ngày là tan, cũng yếu ớt như thế, vết thương thế này cũng chẳng coi vào đâu. Nhưng Ứng Khúc Hòa lại kiên trì muốn bôi thuốc cho .

      Tây Mễ nghĩ đến cảnh ngón tay Ứng Khúc Hòa chấm thuốc, bôi lên mu bàn chân , cả người
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16.
      Editor: ღDuღ
      Beta: Nana Trang

      Chín giờ tối chạy đến trạm nghỉ của đường cao tốc xuống xe ăn cơm.

      Ứng Khúc Hòa ăn hai miếng bỏ đũa xuống, vào trong xe. Tây Mễ cảm thấy Ứng Khúc Hòa hẹp hòi, chẳng phải trò chơi thôi sao, còn buồn bực lâu như vậy?

      thầm tiếng.

      Trợ lý Chu Minh ở bên cạnh bới chén cơm, : " Tây, vậy là hiểu rồi, ông chủ của chúng ta bị chứng OCD vô cùng nghiêm trọng, cung Xử Nữ điển hình, may mà tài nấu nướng của tốt, ấy mới miễn cưỡng dễ dàng tha thứ."

      "Cho nên bên cạnh có người có tài nấu nướng là chuyện hạnh phúc biết bao à." Tây Mễ cảm khái.

      Ngoài trạm nghỉ, dưới đèn đường có mấy dì bán bánh mân nướng. Nghĩ đến Ứng Khúc Hòa ăn gì, Tây Mễ mua hai cái bánh nướng, sau khi lên xe đưa túi giấy dai cho Ứng Khúc Hòa: "Nè, Ứng, ăn chút bánh lót dạ ."

      Ứng Khúc Hòa cúi đầu nhìn tạp chí kinh doanh, ngẩng đầu lấy tay ngăn lại, " đói bụng."

      "Ăn chút ?" Tây Mễ lại đưa túi giấy qua, cái này khiến Ứng Khúc Hòa rất mất kiên nhẫn.

      Chu Minh nhìn màn này yên lặng cảm khái trái tim của người tuổi trẻ cao tận mây xanh, lá gan hề chút nào, lại ép ông chủ ăn thức ăn. Chu Minh nổ mấy, làm như nghe thấy chuyện trong xe.

      " ăn?" Tây Mễ thu tay lại, mở túi giấy, lấy cái bánh còn nóng hổi ra.

      Vỏ ngoài của bánh có màu vàng óng ánh, rắc đầy hạt vừng, nóng nhưng bỏng. cắn miếng, bởi vì da xốp giòn nên tiếng “rộp” trong trẻo vang lên, hương vị mê người lập tức làm Ứng Khúc Hòa thèm ăn.

      Dạ dày của như biến thành cái hang đáy, tất cả tâm tình biến mất trong cái chớp mắt, bị mùi thơm của bánh nướng kích thích muốn cắn miếng.

      Tây Mễ thấy chuyển mắt sang lại đưa bánh cho : " ăn thử miếng xem, bánh này phải ở đâu cũng có thể ăn được. Sau này có muốn ăn cũng thể ăn được hàng chính tông đâu."

      Rốt cuộc Ứng Khúc Hòa cũng nhận lấy bánh nướng, thử cắn miếng , trong giây phút vỏ bánh bắn ra giữa răng môi, nghe thấy tiếng giòn vang. Bánh nướng ngoài cháy trong xốp, bên ngoài là lớp vỏ xốp giòn, bên trong bốc hơi nóng, hương vị lên men nhàn nhạt, rồi lại kiềm chế nổi cảm giác thuần phác do hương cháy sém mang lại.

      Loại bánh này cũng giống như rượu lương thực, đều có cảm giác đơn giản nhưng lại trở về như nguyên trạng.

      Hương vị này khác với kim thang xào nấm dại Đế Vương mà trước đó Tây Mễ nấu, hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau. Ứng Khúc Hòa suy tư hồi lâu mới chỉ điểm cho : "Lúc này nếu tiến vào vòng đấu 100 chọn 50, có thể thử làm hương vị đơn giản như thế này."

      Tây Mễ cũng có ý nghĩ giống như : "Trận đấu lần này là do bên tổ chức cung cấp nguyên liệu nấu ăn, độ tươi mới thể đảm bảo. Nếu như có thể đem thức ăn đơn giản nấu ra hương vị đơn giản nhất, dẫn dắt đầu lười người ăn trở lại nguyên trạng, cũng coi như là sáng tạo đối với món ăn, Ứng, đúng ?"

      Nếu lời này đặt ở ngày trước, nhất định Ứng Khúc Hòa cực lực phản đối. Nhưng sau khi nếm thử rượu lương thực và bánh mân nướng, tư duy của Ứng Khúc Hòa thay đổi, đồ ăn lúc trước khinh thường khi có cơ hội nếm thử biết nó ngon khó mà buông xuống được.

      Giống như khai quật được đầu bếp có thiên phú như Tây Mễ, khi gặp gỡ, muốn buông tay quả có chút thực tế.

      Tây Mễ thắng ở trẻ tuổi, càng có tính dẻo hơn đám đầu bếp già cổ hũ trong Ứng Thực Hiên.

      ….

      Đến Cẩm Dương rạng sáng.

      Ứng Khúc Hòa tạm thời có công việc
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ở, Chrisly sắc thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17.
      Editor: Nana Trang


      Có lẽ nghĩ tới Tây Mễ rời , Ứng Khúc Hòa cầm tờ giấy có chút mụ mị, cảm thấy từ đầu đến cuối giúp kẻ vong ân phụ nghĩa.

      Cùng lúc đó, Tây Mễ hắc hơi cái.

      Quý Đông Lâm đưa khăn tay qua, hỏi : "Điều hòa mở nhiệt độ thấp quá sao?"

      "Có thể mở cửa sổ ? Có lẽ gió trời thoải mái hơn." Trong xe của Quý Đông Lâm có mùi nước hoa, cộng thêm bật điều hòa khiến cho người thường ngồi xe như có chút ngột ngạt.

      Quý Đông Lâm hạ cửa sổ xe xuống, từng cơn gió mát trong lành ùa vào.

      Thừa dịp Quý Đông Lâm chuyên tâm lái xe, Tây Mễ vụng trộm liếc nhìn Quý Đông Lâm, là chàng trai trắng trẻo nõn nà, mặc sơ mi trắng chỉnh tề, vóc người rất gầy, so với kiểu đàn ông thành thục như Ứng Khúc Hòa, người cậu có thêm sức sống ánh mặt trời của người cùng lứa.

      Tướng mạo...

      Rất đẹp trai, được đám fans gọi là nam thần tiểu thịt tươi quả hề quá chút nào.

      Lúc đợi đèn xanh, Quý Đông Lâm vừa nghiêng đầu liền mắt đối mắt với Tây Mễ, cậu nhe răng cười tiếng : "Nữ hoàng đại nhân trầm mê trong sắc đẹp của tôi thể thoát khỏi sao?"

      "..." Tây Mễ suýt chút nữa bị nghẹn chết bởi nước miếng của mình, nhanh chóng quay đầu nhìn bên ngoài.

      Lúc Quý Đông Lâm cười lộ ra hai cái răng khểnh đáng : "Đùa chút thôi, nhìn em xấu hổ kìa. Chúng ta đến quán cà phê phía trước, các fan đều đợi ở đấy đấy."

      đến fan, rốt cục Tây Mễ cũng trở về chiến tuyến với cậu.

      kích động xoắn xuýt ngón tay, chớp chớp mắt hỏi Quý Đông Lâm: "Fan của tôi nhiều ?"

      Quý Đông Lâm cười vang: "Nhiều chứ, rất nhiều fan với tôi muốn gặp em. Tôi chọn mấy người đại diện gặp mặt, đều đợi ở quán cà phê á."

      Tây Mễ cũng cảm thấy fan của mình ít. Dù sao cảnh tượng ngày hôm qua vừa vào nhóm Chim cánh cụt tuyệt đối phải là ảo giác của !

      Quán cà phê được Quý Đông Lâm bao trọn, màn hình điện tử ở cửa ra vào viết "Hội giao lưu fan Tây Tây Tây Mễ".

      tới cửa Tây Mễ ngừng chút, nhìn chằm chằm vào bảng điện tử thầm cảm khái phô trương quá rồi.

      Hoàn cảnh bên trong rất tốt, nhóm người thoải mái trò chuyện ngồi ghế sofa, thấy vào đều rối rít đứng dậy nghênh đón.

      chú trung niên mang tây trang, thiếu niên mang khăn quàng đỏ ba gạch, còn có bà cụ hơn tám mươi.

      Bà cụ nắm lấy tay Tây Mễ, tựa như thấy cháu ruột: "Cháu chính là Tây Mễ của bọn ta sao? Ta chính là fan não tàn của cháu đấy! Ta và cháu trai đều là fan não tàn của cháu cả!" Bà cụ khựng lại, quay đầu lại hỏi cháu trai nhỉ: "Cái từ đó gọi là 'Fan cuồng' nhỉ?"

      Cậu trai mang khăn quàng đỏ nhìn thấy Tây Mễ, hiểu sao đỏ mặt, kiềm nén gật đầu với bà nội.

      Quý Đông Lâm chỉ vào ông chú trung niên giới thiệu: "Tây Mễ, vị này chính là phó đoàn trưởng fandom của chúng ta, lão Tần." Lại vươn tay chỉ về hướng bà cụ và cậu trai : "Hai vị này là hai đại hộ pháp của fandom chúng ta, bạn quản gia của fandom, phụ trách quản lý trật tự nhóm Chim cánh chụt và nhóm blog."

      "Quản lý?" Tây Mễ có hơi quýnh lên. Vậy là hộ pháp rồi, thế khác nào chính giáo chủ Ma giáo chứ?

      Tại sao phải để bạn làm quản lý!?

      Đứng trước vấn đề này, bà cụ bèn giải thích: "Lão ta biết mấy thứ cong cong quẹo quẹo kia, ngày thường công việc của tiểu Quý và tiểu Tần cũng bận rộn, Tiểu Minh nhà chúng ta bình thường ngoại trừ lên lớp có việc gì, cho nên nó thích hợp nhất."

      Tiểu Minh gật đầu cái, hiểu sao ngượng ngập : "Đúng vậy đó chị Tây, em học lắm, chị đừng xem thường em, trong lớp của em cũng là do em quản lý đó."

      Mấy người này đều đáng , khiến vui quá hóa sợ.

      chỉ vừa vào vòng thi đấu sơ tuyển, cũng phải là đầu bếp tài ba gì, có tài đức gì mà có được đoàn fan tốt như vậy. T.T

      Giữa trưa đám người đến ven sông ăn tôm hùm.

      Ven sông rộng rãi khoáng đạt, dưới bóng cây gió lành lạnh, tôm hùm chua cay với bia ướp lạnh, đúng là tuyệt phối.

      Quý Đông Lâm gắp vào trong chén Tây Mễ mấy con tôm tươi ngon, nhiều nước nhất. Tây Mễ nhìn tôm đầy trong chén, vội vàng dùng tay che cái chén lại: "Đầy rồi đầy ấp rồi, đợi tôi ăn hết tôi tự mình gắp."

      Quý Đông Lâm hớn hở để đũa xuống, ngồi ở đối diện Tây Mễ hai tay chống cằm ôm mặt, vẻ mặt si mê nhìn .

      Tây Mễ cầm con tôm lên, dùng miệng hút nước sốt cay ngọt ở giữa, sau đó bóc vỏ lấy phần thịt tôm ngon nhất, khiến vô cùng thỏa mãn. Nước sốt được làm rất tốt, ngoại trừ đầu lưỡi còn lưu lại vị cay còn có vị ngọt nhàn nhạt của thịt tôm.

      Quý Đông Lâm hỏi : "Có ngon ?"

      Tây Mễ uống ngụm bia, vị tê cay trong nháy mắt bị mát lạnh áp chế. gật đầu: "Ngon lắm, ăn rất ngon!"

      Bà cụ: "Ngon ăn nhiều vào, ăn cho no đấy nhé! Đúng rồi, nha đầu, tên của cháu là?"

      cười híp mắt : "Mọi người gọi cháu Tây Mễ là được rồi!"

      Bà cụ lại hỏi: "Nghe Tiểu Quý , cháu muốn mướn phòng à? Nhà ta có cho thuê phòng cũ, hai phòng ngủ phòng khách, tháng 500 tệ, cháu muốn thuê, ta lấy cháu 300 tệ thôi."

      Động tác gặm tôm của Tây Mễ đột nhiên dừng lại: " sao?"

      Lúc bà cụ cười hai mắt híp thành đường ngang, Tiểu Minh vỗ ngực chen vào :
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ởChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :