1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em là công thức mĩ vị tình yêu của anh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6.
      Edit: Tiểu Lăng

      Beta: Nana Trang

      đĩa cá lát đủ cho Điền Giản có cảm giác no bụng, Tây Mễ lại xoay người rửa dưa chuột tươi.

      Ống dẫn nước của khách sạn nối đến giếng ở sân sau, nước giếng mát lạnh chảy xuống từ vòi nước, phun ào lên vỏ dưa chuột; Tây Mễ lấy tay cạy mấy cái gai khó giải quyết, lại lỡ bẻ luôn quả dưa chuột, “rắc” tiếng, nó biến thành hai nửa, nước dưa bắn tóe ra.

      đưa nửa quả dưa chuột cho Điềm Giản, nữa còn lại để cho mình.

      Cắn miếng, nước dưa tràn vào miệng, mang theo cả chút trong veo của nước giếng tươi mát, ngọt ngấy như hoa quả, mà lại mát lạnh nhàn nhạt quẩn quanh đầu lưỡi.

      Cuối cùng nửa quả dưa chuột an ủi được tâm trạng hoảng sợ của Tây Mễ.

      biết chương trình “Đại não siêu cấp” này, sân so não của những nhân tài IQ cao. Điềm Giản được giải quán quân, vậy IQ phải cao bao nhiêu đây?

      Tây Mễ nhìn vẻ mặt ngô nghê của Điềm Giản, hoàn toàn thể liên tưởng ấy với giải quán quân. Điềm Giản bị nhìn nên hơi mất tự nhiên, “Mễ Mễ, sao cậu gì thế? Có phải chê fan của mình quá ít, làm mất mặt cậu ?”

      Lời này giống như cái búa nên xuống đỉnh đầu .

      250 vạn fan còn chê ít? Vậy 200 fan của còn mặt để đặt chân ở đất trời này sao?

      Tối Tây Mễ nằm giường lăn qua lộn lại ngủ được, ngược lại Điềm Giản ngủ rất ngon lành.

      Phòng khách ở tầng ban công , dây leo quấn quýt, bên ngoài còn có chiếc đèn lồng màu đỏ kiểu Trung rung rinh. dây leo có treo chiếc chuông gió bằng sứ hình giọt nước tinh xảo, hoa văn tinh tế khắc họa men xanh của sứ, gió thổi qua, leng keng kêu vang.

      Mũi chân của Tây Mễ giẫm lên lan can bằng gỗ, nửa người thò ra khỏi lan can, dùng tư thế vô cùng nguy hiểm chơi điện thoại.

      Blog của bùng nổ.

      Video Thiết Khoái được hai vị siêu cấp “hot” mạng share, chỉ mấy giờ ngắn ngủn, đạt vạn lượt view.

      Bà mai Kiều San nổi tiếng giới mạng theo dõi , để lại tin nhắn: “Phụng mệnh Giản Giản đến theo dõi .”

      CEO tập đoàn Ứng thị Ứng Sênh Nam cũng theo dõi , đây là tổng giám đốc bá đạo dựa vào giá trị nhan sắc, dựa vào thân phận, dựa vào tính hóm hỉnh để trêu chọc các em .

      Tổng giám đốc bá đạo nhắn tin: “Phụng mệnh đến theo dõi .”

      Tên của hai người này có hơi quen.

      Được hai đại thần ngàn vạn fan cực “hot” này cùng theo dõi, người hề chuẩn bị tâm lý là Tây Mễ trượt chân cái, cả người mém chút nữa ngã qua lan can, chổng vó xuống đất.

      May mà sau lưng có bàn tay đưa ra, lập tức túm lấy vai .

      được người đằng sau kéo lại, sau khi hạ xuống bị bức tường thịt người chặn lại lát, thành công ổn định hai chân.

      Tuy ban công tầng cao lắm, nhưng ở dưới là nền đá xanh, ngã xuống biết thảm hại đến mức nào.

      Tây Mễ thở phào, xoay người lại đâm vào khuôn ngực rắn chắc của ai đó, cách lớp vải mỏng mềm mại, thân nhiệt cực nóng của người đàn ông từ chóp mũi ngừng chạy khắp người, khiến bất giác lùi ra sau.

      Tây Mễ ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi, “Cảm… cảm ơn.” Nếu phải vừa rồi Ứng Khúc Hòa nhanh tay, có lẽ thực ngã cắm đầu xuống đó rồi.

      Năm ngón tay thon dài của Ứng Khúc Hòa cầm cái ly thủy tinh long lanh, lượng nước bên trong còn nhiều lắm. Ngoài ban công mở đèn, dáng người cao ráo của người đàn ông gần như che phân nửa ánh sáng.

      Đứng gần ngay trước mặt Ứng Khúc Hòa, Tây Mễ cảm thấy người đàn ông này như bức tường vậy.

      bức tường thịt… tản ra hormone nam tính.

      Ánh sáng lờ mờ cũng ngăn được tia sắc bén u ám đến từ trong mắt người đàn ông.

      Yết hầu của Ứng Khúc Hòa hơi động, nhìn vào đôi mắt ngập nước của Tây Mễ, hít sâu hơi, nuốt lời đến bên miệng trở về, đưa ly nước lên môi khẽ nhấp ngụm, dòng nước mát lạnh đánh tan xúc cảm bộp chộp.

      Chốc lát sau mới dời ánh mắt lên người Tây Mễ lần nữa: “ ngủ được?”

      Tây Mễ hơi sửng sốt. Vừa rồi ràng ánh mắt của ta có phần hung dữ… là nhìn lầm sao?

      hơi mất tự nhiên, cúi đầu chọc chọc ngón tay vào nhau: “Ừm… ngủ được, sợ đánh thức Điềm cho nên ra ngoài đứng lúc.”

      “Cho nên đứng ở lan can sao?” hiểu sao giọng lại lạnh hơn độ, mang phần trách cứ: “Sao giống như đứa bé mười tám, mười chín vậy? biết việc đó nguy hiểm cỡ nào à?”

      Tây Mễ ho tiếng, hơi chột dạ.

      nhìn hướng phòng ngủ, sợ đánh thức Điềm Giản, hạ giọng hỏi : “ Ứng, ra Điềm hoàn toàn cần tôi chăm sóc mà? Blog của ấy…”

      Ứng Khúc Hòa : “Ừ, trí nhớ của ấy vượt xa người thường, đầu lưỡi nhạy cảm, có thể được chính xác điểm đặc biệt của món ăn. Nhưng chỉ số IQ của ấy lại như bé tám tuổi, vậy có lẽ hơi mâu thuẫn, hiểu đơn giản hơn ấy khác với người thường, chung đụng với người khác rất đơn giản, có thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.”

      Tây Mễ cái hiểu cái .

      Ứng Khúc Hòa: “ hiểu cũng sao, làm bạn với ấy, bị thiệt.”

      “Ừ… quả nhờ ánh sáng của ấy,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7.
      Editor: Nana Trang

      Cái này... phải gọi là khích lệ sao? Vẻ mặt Tây Mễ khó hiểu, đưa mắt nhìn Nam Tinh xuống lầu, nhìn ấy lên chiếc xe màu đen.

      ra khỏi quán rượu, Tây Mễ gọi chiếc xe quay về khách sạn, ngồi xe lướt blog, lâu sau nhận được tin nhắn của ban tổ chức gởi tới.

      Đề tài cuộc thi định, là món ăn dân dã.

      So với nhóm truyền thống, đề tài của nhóm nổi tiếng mạng càng xảo trá hơn, bởi vì ít người nên cảnh quay càng tập trung hơn, cộng thêm phối hợp với bên mạng, tỉ lệ người xem nhất định kém.

      Thị trấn cổ Đường Tây kế núi gần sông, quả nơi sản sinh món ăn dân dã. Nguyên liệu để thi đấu có thể do bên chương trình cung cấp, cũng có thể do tuyển thủ dự thi tự mình mang theo, cái này có hạn chế.

      Cách ngày thi đấu còn hai ngày, đủ thời gian để tìm nguyên liệu nấu ăn rồi.

      Tây Mễ vội vàng đóng dấu tư liệu ngay cả cơm trưa cũng ăn, trở lại khách sạn nhìn thấy Điềm Giản ngồi ở bậc cửa, ỉu xìu như trái dưa chuột, nhũn như con chi chi ngẩng mặt lên nhìn , "Mễ Mễ, mình đói..."

      Bà chủ trong quầy bất đắc dĩ : " Điềm Giản này sống chết chịu ăn đồ do chị làm, chê đầy dầu mỡ, khó ăn, em mau giải quyết vấn đề thức ăn cho nàng này , chị chịu nổi rồi."

      Khẩu vị của Điềm Giản bị Ứng Sênh Nam nuôi hư rồi, tay nghề bình thường hoàn toàn thỏa mãn được ấy. Mùi vị, màu sắc thức ăn hơi tệ chút ấy có thể chau mày rất lâu.

      Lúc này thấy Tây Mễ trở về, so với thấy Ứng Khúc Hòa còn thân thiết hơn, bụng đói ục ục ôm lấy cánh tay lắc lắc.

      Hoàng hôn buông xuống, những ngọn đèn lòng đường phố sáng lên.

      Tây Mễ cầm lồng đèn đến vườn rau ở sân sau hái dưa hấu, lúc trở lại phòng bếp thấy Ứng Khúc Hòa đứng ở trước bàn ăn, giọng gì đó với Điềm Giản.

      Tây Mễ ôm quả dưa hấu lớn đứng ở ngưỡng cửa, gõ vào cửa gỗ dày đầy phong cách cổ xưa: "Tôi có thể vào ?"

      "Vào ." Ứng Khúc Hòa xoay người lại, nhìn thấy ôm quả dưa hấu lớn.

      Dưa hấu ở trong ngực làm cho khuôn mặt của nay càng hơn. Nếu so ra mặt chắc hẳn bằng bàn tay...

      Trong mắt , Tây Mễ nhắn, có chút đáng .

      Tây Mễ ôm dưa hấu vui vẻ qua mặt , đặt dưa hấu lên tấm thớt, sau đó lấy cái nồi đổ nước vào chuẩn bị nấu nước, bỗng "Ối" tiếng: "Khí đốt thiên nhiên ngừng rồi."

      Nguyên liệu chính của kiến trúc khách sạn là lấy gỗ làm chính, bà chủ lo dẫn tới hỏa hoạn nên cả khách sạn chỉ có phòng bếp này. Tây Mễ nhìn khắp nơi, phòng bếp có bếp lò đất nguyên thủy nhất, ở góc tường còn đặt mấy bếp củi, quả quyết: "Tôi đốt bếp lò."

      vừa xong, Ứng Khúc Hòa liền cắt ngang : " định làm gì?"

      Tây Mễ ôm bó củi, nhìn : "Dưa hấu hai món, dùng ruột dưa làm 'Dưa hấu song phụng', còn vỏ làm 'Tuyết sơn phi tằm'."

      Nghe thấy cái tên cảm thấy hơi mát, Ứng Khúc Hòa vốn có khẩu vị lại có chút thèm ăn, thậm chí có chút vội vã. tới, giành lấy bó củi trong tay : "Tôi giúp ."

      Tây Mễ nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Ứng Khúc Hòa.

      vẫn mặc sơ mi trắng, quần tây đen. Tây Mễ rất khó tưởng tượng ra khi mặc bộ đồ này ngồi xuống đốt củi...

      Ứng Khúc Hòa "thân thiết" thiếu chút nữa khiến quên rằng, là ông chủ lớn cỉa Ứng Thực Hiên, là giám khảo độc miệng của "Mỹ vị Trung Hoa."

      Nhân vật lớn như vậy giúp đốt củi, khiến cảm thấy rất khó tin.

      loại ảo giác... đẹp trai nứt trời, mang theo tiên khí đột nhiên xuống đồng ruộng chọn phân heo vậy.

      Nếu phải Điềm Giản ngồi bên cạnh, Tây Mễ chột dạ run rẩy.

      Tây Mễ cắt quả dưa hấu, lén nhìn Ứng Khúc Hòa thêm củi, thấy tay cầm củi tay cầm bật lửa, đốm lửa ngừng đốt khúc củi to bằng cánh tay, hề có xu hướng nhen nhóm lửa.

      Dùng bật lửa đó đốt khúc củi to đó cháy mới gặp quỷ đấy...

      Tây Mễ muốn tới giúp , nhưng lại do dự, như vậy có khiến cho ông chủ lớn cảm thấy xấu hổ ?

      Điềm Giản ôm Ipad chơi "Cầu Cầu đại tác chiến", say sưa vui vẻ cùng đám học sinh tiểu học, tiếng rống giận của đám học sinh tiểu học ở kênh Thế giới phá tan bầu khí xấu hổ ở phòng bếp.

      "Điềm Tâm Giản đại vương! 15 khắc địa cầu chị cũng ăn! Tính người đâu rồi!"

      Điềm Giản lầm bầm tiếng: "Ăn ăn thôi, ai bảo ban nãy ăn chồng chị!"

      Trong trò chơi Điềm Giản là siêu cấp đại cầu thống trị Trung Quốc, đám tiểu cầu tránh né kịp, phân thân của Điềm Giản cũng có thể ăn bọn họ.

      Trong Ipad truyền đến giọng nam trầm lắng lười biếng: "Vợ à, ăn tên thứ hai báo thù cho , vừa rồi nhóc đó ăn mười hai lần!"

      Sau đó lại truyền đến thanh non nớt của đứa bé: "Em khinh! Điềm Tâm Giản đại vương đừng nha! Em muốn tổng giám đốc bá
      [​IMG]

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá ...

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8
      Editor: Tiểu Lăng
      Beta: Nana Trang

      Rốt cuộc vẫn chỉ là , bị người đàn ông này dạy dỗ như vậy có hơi cam lòng, sinh ra tâm trạng mâu thuẫn. Tây Mễ nhìn Ứng Khúc Hòa, cảm thấy chàng chó săn trẻ tuổi trước mặt này dường như chính là lão chó săn già che dấu uy nghiêm* trong nhà kia.
      (* dù bề ngoài bình thường, có gì lạ nhưng vẫn tạo ra cảm giác uy nghiêm đáng được tôn kính)

      Ngay cả giọng điệu dạy dỗ cũng giống y xì.

      Nhớ tới cái quan niệm trọng nam khinh nữ của ông nội, bất kể làm cái gì cũng đều sai, đều được chấp nhận. Lòng Tây Mễ khỏi tràn ngập uất ức, đáy mắt đè nén cam lòng, nắm chặt tay lại, đột nhiên đứng dậy, trừng mắt : “ rất đúng, tôi quá may mắn, quá dễ dàng lấy được số báo danh này, nên biết trân trọng!”

      Giọng nữ mềm mại bỗng trở nên kiên cường, tựa như bị đâm phải chỗ đau đớn nào đó. Ánh mắt yếu mềm luôn sợ sệt nhìn cũng bỗng trở nên kiên nghị, dường như từ con thỏ trắng biến thành con nhím xù lông vậy.

      Tây Mễ nắm chặt tay về phòng, để lại hai người Ứng Khúc Hòa và Điềm Giản ngồi dưới giàn nho.

      Điềm Giản đút miếng “Tuyết Sơn phi tằm” vào trong miệng, quanh môi dính vòng kem trắng, thè lưỡi ra liếm liếm. ấy nhìn hướng Tây Mễ rời , nháy mắt mấy cái, duỗi ngón tay ra chọc cùi chỏ Ứng Khúc Hòa, yếu ớt : “Lão Khúc, em làm Mễ Mễ giận rồi à?”

      Ứng Khúc Hòa nhướng mày lên, vẻ mặt vô tội: “Em có gì đâu?”

      Điềm Giản: “Em dữ với Mễ Mễ phải ?”

      cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, cũng cảm thấy có gì ổn. Điềm Giản bổ nhát đao sắc bén: “Lão Ứng đúng, em như thế sao tìm được bạn chứ, toàn bị em làm cho tức đến bỏ thôi.” Cúi đầu xuống lẩm bẩm với điện thoại: “Đáng đời lão xử nam…”

      “…” Ngực Ứng Khúc Hòa nghẹn ứ máu.

      Điềm Giản là tốt, bị cả của dạy thành cái đức hạnh này, bị Điềm Hạo cắt chân chó cũng đáng đời.

      Năm giờ sáng, trời vừa tờ mờ, mưa rơi xuống trấn cổ.

      Oi bức mấy ngày cuối cùng cũng được trận mưa tươi mát này tưới bớt. Tây Mễ mặc áo mưa ra khỏi khách sạn, vừa lúc gặp bà chủ ra ngoài mua đồ ăn về, gọi lại: “Tây Mễ, em làm gì vậy?”

      muốn tóc bị ướt mưa, Tây Mễ kéo sụp mũ áo mưa xuống, thắt chặt dây chun lại, chỉ lộ ra gương mặt cỡ bàn tay.

      “Em lên núi tìm nguyên liệu nấu ăn cho trận đấu ngày mai.”

      Bà chủ vội kéo vào, chỉ trời, hùng hùng hổ hổ: “Em có bệnh đó? Mưa lớn như thế mà em lại lên núi? Bà lỗ mãng của tôi ơi, em có não sao?”

      “…” Ý Tây Mễ quyết, tuyệt đối thay đổi.

      thể để cho Ứng Khúc Hòa xem thường , thể thua trận đấu để ông nội Tây chế giễu.

      muốn mọi người biết , nữ cũng có thể làm đầu bếp giỏi, cũng muốn trở thành trù thần chân chính được người người kính trọng.

      Mưa bắn tóe từ mái ngói hiên xanh xuống, văng khắp nơi như kim bạc rời chỉ, rơi bộp xuống nền đá xanh, tóe ra vô số bọt nước. Tây Mễ lưng đeo cái gùi trúc xông vào màn nước, ai ngăn được.

      Bà chủ tức giậm chân, dùng giọng địa phương mắng câu về phía màn mưa: “Bà lỗ mãng!! Về đây cho tôi!”

      Bóng lưng nho óng ánh màu xanh kia hề quay đầu, biết mất trong mưa giăng đầy trời.

      Xem dự báo thời tiết, tầm sáu giờ mưa ngừng, ngờ đường núi lại quanh co lầy lội, khó như thế, đến giữa sườn núi là tám giờ, nhưng mưa vẫn chưa ngừng.

      Tây Mễ tìm cái chòi ở lưng chừng núi để tránh
      [​IMG]
      ly sắcChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9.
      Editor: Nana Trang

      Mưa tạnh, bầu trời quang đãng.

      Ứng Khúc Hòa cởi mũ áo xuống, liếc nhìn đường núi lầy lội, lại cúi đầu nhìn nước bùn giày nhíu chặt mày. trả lời ngay vấn đề Tây Mễ hỏi, mà lấy điện thoại ra gọi cuộc.

      Đưa lưng về phía Tây Mễ, giọng hai câu với trợ lý ở điện thoại đầu kia:

      "Tìm được người rồi, bảo Điềm Giản yên tâm ."

      "Ừm, khỏi cần lên núi, trông chừng Điềm Giản là được."

      Ngắn gọn hai câu rồi cúp điện thoại, Tây Mễ liền hiểu ra.

      ra là có liên quan tới Điềm Giản nên Ứng mới lên núi tìm . Ứng Khúc Hòa cất điện thoại, giải thích : "Giản Giản lo cho , trong khách sạn tạm thời có khách nam, nên tôi lên đây tìm trước."

      Tây Mễ cúi người góc chín mươi độ tiêu chuẩn về phía , " ngại quá, gây phiền toái cho rồi. Đường núi dễ , hay là xuống núi trước , tự tôi lên núi là được rồi. đúng, thức ăn ngon hoàn toàn quyết định ở vị."

      "Ừ, trẻ dễ dạy." Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm vào cái đầu của , khóe môi cong lên góc độ như có như , "Tôi với ."

      Hạ cánh tay có phần kích động nâng lên muốn đưa tới xoa xoa đầu tóc ngắn bị gió thổi loạn của .

      Ngón trỏ khẽ nhúc nhích, dùng lý trí dằn kích động này xuống.

      Phải kiềm chế.

      Vóc người cao lớn của người đàn ông phía trước, tốc độ thong thả từ tốn. Tây Mễ đeo cái gùi sau lưng ở phía sau, nhìn bóng lưng vĩ ngạn của người đàn ông, hiểu sao cảm thấy khí trường của người đàn ông mạnh mẽ, hơi thở bắt đầu dịu dàng hơn.

      ra cũng đáng sợ như trong tưởng tượng.

      Có thể là vì Điềm Giản, người đàn ông này đối xử với cũng có chút ôn hòa nhỉ.

      Bầu khí im lặng đường có hơi lúng túng, bước nhanh lên trước, nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng đẹp trai, lấy hết dũng khí hỏi câu: " Ứng, vì sao... thuê bảo mẫu chăm sóc Điềm Giản, mà lại là tôi?"

      Ứng Khúc Hòa giương mắt nhìn đường núi còn dài xa tít, : "Bảo mẫu có tài nấu nướng tốt cũng dễ tìm."

      Giọng nam lành lạnh như mang theo chút gió lạnh sau cơn mưa, trong hơi thở của người đàn ông ràng có từng cơn thở sau khi mệt mỏi, mặt lại hề có cảm giác chán chường. Trán của xuất ra mồ hôi vì vận động, dưới ánh mặt trời trong sáng sau cơn mưa khúc xạ ra ánh sáng long lanh bóng loáng, nổi bật làn da như bạch ngọc.

      im lặng bao quanh hai người, Tây Mễ cũng biết phải gì. và Ứng Khúc Hòa quen thân, thân phận của hai người cũng khác nhau trời vực, là ông chủ lớn của Ứng Thực Hiên, là nhân vật truyền kỳ từng nghe các đầu bếp khác .

      Chân chính tiếp xúc mới cảm thấy, ra cảm thấy cũng phải là kiểu người xa vời thể chạm tới như trong truyền thuyết.

      Cảm giác rất... thân dân*.
      (* tra baidu là khiến người ta vứt bỏ cái cũ mưu đồ cái mới, bỏ ác sang thiện)

      " Ứng, tôi cảm thấy giống như lời người ta đồn."

      Ứng Khúc Hòa liếc mắt sang, dừng ở người : "À? Đồn thế nào?"

      Tây Mễ tìm được chủ đề, bắt đầu lẩm bẩm: " phải rất ác. Trong ấn tượng của tôi, ông chủ lớn ra cửa cần phải sắp xếp bảo vệ, đâu cũng phải dẫn theo hai trợ lý, dù sao ông chủ lớn ngày kiếm tỷ bạc, cho dù có mấy cái đó, cũng phải có bảo mẫu."

      "Ừm." Giọng Ứng Khúc Hòa nhàn nhạt, ánh mắt nhìn có phần trêu chọc, " phải có bảo mẫu đó sao?"

      Tây Mễ sửng sốt chút.

      Rất nhanh phản ứng lại, ra Ứng Khúc Hòa bảo mẫu là chỉ .

      Bị xếp ở vị trí này, lòng tự trọng nho của khỏi có chút khó khăn. Nhưng luồng cảm xúc đứng đắn này rất nhanh vụt tắt, trong cái ngành mua bán này, gì là có thể xem thường.

      dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, hẳn là tôn trọng chính mình, tôn trọng nghề nghiệp này.

      Ứng Khúc Hòa biết trong lòng này nghĩ gì, càng chú ý tới cảm xúc dao động nho của . Đến trấn cổ làm giám khảo, nhân tiện nghỉ phép luôn, bảo vệ cần, trợ lý tùy thời chờ lệnh.

      Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm kiếm ăn ở thôn quê của , tới cửa vào rừng dừng lại.

      đột nhiên dừng bước ở chỗ quẹo, Tây Mễ lơ đễnh đụng đầu vào sống lưng rắn chắc của .

      Tây Mễ oa tiếng, xoa xoa cái trán, hít hà tiếng.

      Ánh mắt Ứng Khúc Hòa tập trung ở trong rừng rậm sâu thẳm, nhìn bùn lầy chung quanh, vẻ mặt hơi rầu rỉ: " sao chứ?" Giọng phảng phất ý lạnh quen thuộc, lột ra lớp vỏ ngoài um tùm mát lạnh, Tây Mễ tìm được rồi vẻ ôn hòa quan tâm trong giọng của .

      Thuận theo ánh mắt của Ứng Khúc Hòa, nhìn vào trong rừng rậm, Tây Mễ : "Bà nội tôi , nấm dại sau mưa tươi mới nhất, trong rừng mới có thể tìm được."

      Vừa mới mưa xong, khắp nơi trong rừng rậm đều là nước bùn, đường cũng dễ .

      "Ừ, , vào xem sao." Ứng Khúc Hòa do dự lát, vẫn quyết định nhảy vào, cố sức dẫm vào những nơi có cỏ dại, có quá nhiều bùn nhão.

      Tây Mễ theo sát bước chân của vào trong rừng.

      Cây cối trong rừng được nước mưa cọ rửa, giống như được quét lớp dầu ô liu, xanh biếc, tươi mới mà lại ngún nguẩy, cho thêm chút muối, tiêu, dấm là có thể cho vào miệng thưởng thức.

      gò đất khá trống trải, Ứng Khúc Hòa nhanh chóng bắt được mấy ổ màu trắng, là nấm dại tán dù hình cái nón. Nhìn thấy loại tươi mới này là biết thức ăn dại hiếm có, bắt đầu mơ mộng hương vị của bọn nó, trong khí ẩm ướt dường như có từng mùi thơm vấn vít.

      Tây Mễ cẩn thận đào mấy ổ nấm dại từ trong đất ra, ngẩng mặt lên : " Ứng, xem, những nấm này rất tươi, đem hầm cách thủy nhất định rất tuyệt, tại giữa trưa rồi, đói ?"

      Ứng Khúc Hòa vốn quên bẫn giờ cơm trưa, vì câu nghi vấn của mà dạ dày đột nhiên sôi sục. đợi trả lời, Tây Mễ bắt đầu di chuyển đá , xây thành lò bếp đơn giản, lấy chảo sắt từ trong cái gùi ra, đặt ở bếp .

      Sau cơn mưa củi ươn ướt, dễ nhóm lửa, Tây Mễ nhặt đống rơm, cành cây dễ cháy đặt ở tảng đá phơi nắng. Trong lúc đợi hong khô đến dòng suối
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ở, ly sắcChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :