1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em là công thức mĩ vị tình yêu của anh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. docnhatvonhi

      docnhatvonhi Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      44
      Hay quá mới đọc đoạn văn án thấy hay rồi lót dép hóng~~

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.
      Editor: Tiểu Lăng
      Beta: Nana Trang

      Tây Mễ thuê căn phòng loại thường ở tầng , trong phòng có điều hòa, nóng đến mức phải nằm úp sấp ở cửa sổ thè lưỡi.

      Cửa sổ cao lắm, ngồi ở bên trong, tựa cằm lên bệ cửa sổ.

      Đối diện là căn phòng cao cấp của khách sạn, là lầu độc lập, tương đương với phòng tổng thống của khách sạn năm sao. Ngoài cửa sổ phòng con đường trải đá xanh, vị khách ở căn lầu độc lập kia nhất định qua con đường này, ngang qua cửa sổ phòng .

      Hoàng hôn buông xuống, đèn lồng ở sân của trấn cổ sáng lên, khách sạn ban đêm càng đậm màu cổ xưa.

      Di động no pin cuối cùng cũng khởi động được, Tây Mễ nhàn nhã lấy di động ra lướt blog, khu bình luận blog của vô cùng náo nhiệt, lượng fan cũng tăng lên nhanh chóng, rốt cuộc cũng qua con số 100, từ 99 nhảy lên 199.

      Tây Mễ tiện tay chụp sân của khách sạn lại, đăng lên blog.

      … Tây Tây Tây Mễ: “Trốn hôn thành công, hoàn cảnh của khách sạn cũng tệ, chiều nay làm mì tôm ăn, [ợ…] no quá.”

      Bức ảnh vừa vặn dính cả lầu độc lập ở đối diện, còn có dẫy đèn lồng kiểu Trung và cây đa già, kiến trúc cổ xưa phối với cây già, đèn lồng, quả là đẹp tuyệt vời, cách bức hình cũng có thể cảm giác được yên tĩnh của khách sạn, cảnh đẹp của thị trấn cổ.

      Bình luận bên dưới:

      … [Tiểu Nê Thu]: trốn hôn rau quả toàn thế giới đều khinh bỉ chào đấy. [icon ngoáy mũi]

      … [Hoa Gia Hoàng Hoa Thái]: Biết ngay phải dân chịu cúi đầu nhẫn nhục mà, chúc mừng được tự do, lúc nào đăng thực đơn mới? Khách sạn ở trấn cổ đẹp quá… [﹃]

      … [Nick phụ của Mỹ Thực Đạo]: Đợi thực đơn.

      … [Tiểu Nê Thu] trả lời [Nick phụ của Mỹ Thực Đạo]: Wow? là nick phụ à?

      … [Hoa Gia Hoàng Hoa Thái] trả lời [Tiểu Nê Thu]: Sao có thể!! Bạn thấy ai đăng ký nick phụ mà để tên là “Nick phụ của XXX” chưa? Bị bệnh à!

      Đúng, có bệnh hả! Tây Mễ tiếp tục lướt blog, sau đó nhận được tin nhắn của “Nick phụ của Mỹ Thực Đạo” gửi tới.

      … Nick phụ của Mỹ Thực Đạo: “Là tôi, kinh phí trốn hôn đủ ? Có nóng ? Có điều hòa ?”

      Tây Mễ: “…” ngờ có người đăng ký nick phụ như vậy.

      … Tây Tây Tây Mễ: “… Đủ. Ba ba tôn đạo, hiến ân tình*, phải kẻ gian tức là trộm cắp đấy.”
      (* có chuyện gì lại tặng ân tình cho người ta)

      … Nick phụ của Mỹ Thực Đạo: “Ừm. Cho nên khi nào đăng thực đơn? ”

      Tây Mễ vận hành đầu óc, trấn cổ Đường Tây, lưng dựa vào sông Lăng, sản sinh tôm cá, chợt nhớ tới món ăn cổ xưa. Món ăn này từng thấy trong quyển sách dạy nấu ăn thời Minh, thử làm lần, hương vị quả rất ngon.

      Từ khi tay nghề nấu nướng của nhà họ Tây được xếp vào hàng di sản văn hóa phi vật thể, cầu về đồ ăn trong quán nhà họ Tây của ông cụ Tây trở nên hà khắc hơn, bởi vì thể giải quyết được vấn đề vệ sinh cho cá sông tươi, nguy cơ nhiễm ký sinh trùng cực cao, nên ông cho phép Tây Mễ làm cho khách ăn, dù hương vị của nó quả tồi chút nào.

      Từ Tây Mễ có thiên phú nấu nướng, trình độ nhạy cảm của đầu lưỡi và khứu giác vượt xa người thường, đủ để bù vào khuyết điểm dáng người gầy của . Bởi vì thân hình gầy, lúc học xóc chảo để rang xào vô cùng khổ cực, song dần dà, cánh tay xóc chảo trở nên săn chắc, tràn đầy sức lực.

      Khi 15 tuổi, nhờ vào món " Thiết Khoái* " này mà đánh bại Đại sư huynh Lâm Nam, trở thành đầu bếp chính của nhà hàng nhà họ Tây. Bởi còn tuổi, ông cụ Tây để cho tiếp xúc với khách. Nên khách bên ngoài chỉ biết nhà hàng nhà họ Tây có thần bếp Tam Xuyên, lại chưa từng thấy người bao giờ, càng biết sau lưng cái tên Tam Xuyên khí phách này chỉ là gầy.
      (* ko bk tên chính xác là món chi nên để hán việt, hình đính kèm bên dưới nhé. Giải thích cái hình xí, tra gút gồ nó ra tên y vậy nhưng hình cá hồi vs lại cắt khối, còn món c Mễ làm là cá trắm vs cắt lát)

      cầm di động ngồi trước cửa sổ nhớ lại công thức, nghiêm túc ghi lại vào sổ.

      biết có phải là ảo giác hay , cảm thấy đối diện có người nhìn . Ngẩng đầu nhìn lầu độc lập đối diện, lầu đèn sáng rỡ, dường như bên cạnh cửa sổ có người đứng, nhưng cách xa quá, mắt thể nhìn .

      Nửa tiếng sau, Tây Mễ cập nhật blog.

      … Tây Tây Tây Mễ : "Ăn ngại ngon, cắt ngại mỏng. Thiết Khoái là món ăn vô cùng thịnh hành ở Trung Quốc cổ đại, người cổ đại thích ngồi bên sông câu cá, rồi lấy cá tươi cắt sợi ra, cắt lát cũng có. Nhưng cách làm của tôi là cắt lát, cắt sợi thể ăn thoải mái được, cắt lát có thể ăn ngấu nghiến. Dùng cá trắm tươi róc thịt bỏ xương, cắt thành lát mỏng như tờ giấy, lại dùng giấy hút hết máu, xếp thành hình rồi dùng miệng thổi, thổi được lên là ổn rồi. Cuối cùng là nước chấm, mùa xuân dùng hành lá, mùa hè dùng mù tạt. Cách làm và cách ăn có hơi giống cá sống của Nhật, nhưng hương vị lại ngon hơn cá sống của Nhật rất nhiều. Cho tới hôm nay món ăn này gần như có ai ăn được, bởi vì nó quá thách thức tay nghề của đầu bếp."

      Vừa đăng lên blog, đoàn ngắm cảnh và đoàn ủng hộ của blog Mỹ Thực Đạo lậ tức giá lâm.

      … "Cuối cùng cũng đăng thực đơn, cho nên Mỹ Thực Đạo nhà chúng ta làm cá sống sao?"

      … "Là Thiết Khoái, phải cá sống, bạn lầu à, so đồ của tổ tiên với bên Nhật Bản tốt lắm sao? chừng cá sống của Nhật lại học Thiết Khoát bên tổ tiên mình đấy!"

      … "Wow wow, cắt mỏng đến mức nào mới có thể dùng miệng thổi lên chứ? Kỹ thuật cắt này là đáng sợ! Cho nên chúng ta có thể nhìn thấy kỹ thuật cắt xuất sắc của Mỹ Thực Đạo, rồi thấy ấy dùng miệng thổi lát cá lên ư? Aaa, vậy có nghĩa là chúng ta có thể nhìn thấy mặt của Mỹ Thực Đạo?"

      Món ăn cổ này quả có hơi giống cá sống, nhưng cách làm thú vị hơn làm cá sống nhiều. Thực đơn nhìn như đơn giản, nhưng trình độ thao tác cực khó, ví dụ như cắt cá trắm thành lát mỏng như tờ giấy, vô cùng thách thức kỹ thuật cắt và độ kiên nhẫn.

      Ứng Khúc Hòa ghi nhớ thực đơn.

      Tuy khó, nhưng có thể thử.



      Ngày hôm sau Tây Mễ dậy rất sớm, đến quảng trường của trấn cổ xem vòng loại của " Mỹ vị Trung Hoa ". Tuy bỏ lỡ thời gian đăng ký, nhưng vẫn muốn thử vận may chút, giới mỹ thực lớn như vậy, có lẽ có giám khảo quen cũng nên.

      Lúc đến có rất nhiều người, chen lấn vào bên trong, thấy hơn trăm đầu bếp cầm cái nồi để bếp dựng tạm thời, nồi chảo chen nhau, trường trận đấu nóng bỏng vô cùng.

      Có đầu bếp kéo mì như khiêu vũ, từng sợi thô như ngón cái chỉ trong giây lát biến thành chỉ mảnh xâu kim.

      Có đầu bếp cắt tỉa siêu nhanh, trong chớp mắt điêu khắc ra hoa văn phức tạp củ cà rốt, nhanh chóng bày dĩa.

      Tóm lại đủ loại đủ kiểu, quần chúng vây xem chỉ biết trầm trồ khen ngợi.

      Tây Mễ cọ cọ mũi châm chọc: "Đây là xem thi nấu ăn hay là xem xiếc ảo thuật phố vậy?" Điển hình của thùng rỗng kêu to, tha hồ tìm ra cả đống khuyết điểm.

      Sau đó dẫn tới loạt ánh mắt khinh bỉ " cao siêu lắm sao, đừng có mù quáng chê bai người ta".

      Có bốn giám khảo bình phẩm, Tây Mễ biết ba người, bộ ba nhà mỹ thực nổi danh đến từ ba thành Nam,Tây, Bắc, ba vị này từng qua thăm hỏi ông cụ Tây, có ấn tượng.

      Vị giám khảo thứ tư mặc đồ tây, tuy ngồi nhưng vẫn cao hơn ba vị kia hẳn cái đầu, trang phục thẳng thớm, khí thế cũng , cầm cây bút máy mạ vàng, cúi đầu viết gì đó.

      Tây Mễ nhìn bảng đề tên của vị giám khảo thứ tư - Ứng Khúc Hòa, lập tức hiểu ra ngay. hề xa lạ với cái tên này, ông chủ của Ứng Thực Hiên, nghe cái miệng vừa độc lại vừa soi mói, đầu bếp nào có thể "sống sót" dưới tay đều là những dũng sĩ.

      Đợi đến lúc bình phẩm món ăn, Ứng Khúc Hòa mới đặt bút xuống, ngẩng mặt lên.

      Dưới phụ trợ nhan sắc của ba vị giám khảo còn lại, cái ngẩng đầu này của Ứng Khúc Hòa lại khiến người ta có cảm giác đẹp đến kinh ngạc. Quần chúng vây xem ồ lên, đặc biệt là đám phía sau Tây Mễ là kích động nhất: "Giám khảo đầu tiên bên trái đẹp trai quá ."

      Tây Mễ cũng nhìn thêm hai lần, cảm thấy thế giới này , đây phải người đàn ông thần kinh hôm qua muốn ăn mì của sao ?

      ra ta là Ứng Khúc Hòa, nghe lão sành ăn độc miệng.

      Xem ra hôm qua ta lòng muốn ăn mì của , cũng có hứng thú gì với cả, chỉ do nghĩ nhiều quá thôi.

      Ứng Khúc Hòa hổ là lão sành ăn độc miệng, lúc nếm đồ ăn, tất cả các đầu bếp nghe thấy tên sợ mất mật, nào dám chuyển đồ ăn lên cho . nữ đầu bếp xung phong, lấy hết dũng khí bưng tô mì Dương Xuân đến trước mặt Ứng Khúc Hòa.

      tay của lão sành độc miệng cực kỳ tùy ý móc giấy, tay còn lại phất phất phía tô mì, ngửi được mùi thơm muốn có chút thất vọng. Vì thế ngắn gọn ra chữ "Pass".

      Cùng là mì, nhưng sao tô mì tối qua lại thơm đến vậy? So với tô mì ấy, tô trước mặt này quả là nhạt nhẽo vô vị, chẳng muốn nếm thử chút nào.

      tô mì chay thử thách tài nghệ đầu bếp vô cùng, tham gia kiểu thi đấu này, nếu ngay cả mùi mì cũng đương nhiên chỉ là tác phẩm thất bại.

      Nữ đầu bếp ràng phục: " Ứng, còn chưa nếm thử mì, như vậy có công bằng với tôi ?"

      So với dứt khoát vừa rồi, Ứng Khúc Hòa mềm mại hơn nhiều, " muốn công bằng?" dùng đũa trúc gẩy sợi mì trắng mềm trong tô, luồng sương trắng nóng hầm hập bốc lên, bên có thả hai cọng rau.

      Màu phần lá của rau quá đậm, quá mềm, là do quá nóng, rau ăn kèm như vậy mất vị giòn vốn có, ngay cả thứ cơ bản nhất là rau cũng xử lý tốt được có tư cách gì vào vòng trong?

      Áp lực đè nặng ghế giám khảo và cả khán phòng, Ứng Khúc Hòa gắp đũa đưa vào miệng, mày lập tức nhăn lại.

      Tim của nữ đầu bếp cũng thót lên theo.

      Ứng Khúc Hòa bỏ đôi đũa trúc xuống, hỏi ta: " có ăn thịt heo chưa?"

      Nữ đầu bếp cứng đơ như khúc gỗ. Giọng Ứng Khúc Hòa nghiêm túc: "Trả lời tôi."

      Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nữ đầu bếp, ta gần như run rẩy : "Thưa… thưa thầy, hồi trước nhà nghèo, từng ăn rồi ạ."

      Ứng Khúc Hòa hỏi tiếp: "Ồ, vậy có từng thử phân chó chưa?" (=.= nguyên văn đấy ạ)

      Nữ đầu bếp lắc đầu.

      Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa hề gợn sóng, giọng cũng có bất kỳ cảm xúc lên xuống nào: "Ừm, vậy sau này nên thử , chừng hương vị đó còn tuyệt hơn đấy."

      đòn trúng tim.

      Hốc mắt của nữ đầu bếp lập tức bị nước mắt xâm chiếm, rất ràng là muốn kìm chế cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn nhịn được mà tí tách rơi xuống.

      Đừng là nữ đầu bếp, ngay cả Tây Mễ cũng cảm thấy Ứng Khúc Hòa vô cùng quá đáng.

      Nhưng nhan sắc là chính nghĩa, Tây Mễ nghe thấy đám đằng sau điên cuồng lẩm bẩm:

      "Hơi đẹp trai đó nha…"

      "Giám khảo độc miệng cool mà…"

      Tây Mễ : "…"

      Tha cho con mắt thẩm mỹ của , nhìn ra được vị giám khảo độc miệng này cool ở chỗ nào. Tuy Ứng Khúc Hòa cũng đẹp trai đấy, nhưng cái vẻ nhíu mày bới móc này lại rất giống con chó lớn nghiêm túc ở cuối phố nhà .

      Ngay cả ngồi xổm ở góc tường lè lưỡi vẫn trưng ra vẻ cương trực liêm chính, bộ dạng uy nghiêm thể xâm phạm.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4.
      Editor: Nana Trang

      Tây Mễ lớn chừng này, nhìn thấy rất nhiều người, nhưng cảm thấy người có bộ dạng giống chó săn nhiều lắm.

      Ông cụ Tây nhà chính là lão già chó săn điển hình, bảy tám chục tuổi rồi mà tinh thần vẫn khỏe mạnh, lúc im lặng chuyện có thể hù đứa con nít khóc. Ứng Khúc Hòa là chó săn đẹp trai nhất từng đấy, cần chuyện, chỉ ngồi vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.

      Nhìn xem trận đấu lát, Tây Mễ hạ quyết tâm tham gia.

      Trốn hôn là vì chống lại ông cụ Tây, nếu có thể tham gia thi đấu giành được giải nhất, cái này chỉ là chống đối nữa, mà cũng là chứng minh phương thức của mình.

      Lúc trước thi đấu nội bộ trong nhà hàng của nhà họ Tây, thắng Đại sư huynh Lâm Nam, trở thành đầu bếp chính, nhận được phong hiệu trù thần ở thị trấn cổ, ông cụ Tây lại món ăn làm bày lên bàn được, chỉ chọn đúng thực đơn thôi, thuần túy là may mắn cộng thêm thông minh, tính là có bản lĩnh.

      Tây Mễ phục, làm trù thần Tam Xuyên mấy năm qua, có ai từng nấu ăn ngon chưa hả?

      Kỹ thuật nấu nướng của nhà họ Tây truyền thừa mấy đời, đến đời này, chỉ còn chi dòng độc đinh Tây Mễ.

      Năm mười lăm tuổi trở thành trù thần "Tam Xuyên", vừa qua mười chín tuổi bị ép kết hôn, ông cụ Tây gả cho Đại sư huynh Lâm Nam lớn hơn gần hai mươi tuổi.

      Dựa theo quy tắc, sau khi Lâm Nam cưới sửa thành họ Tây, là con rể ở rể, rồi danh chính ngôn thuận tiếp nhận danh hiệu trù thần "Tam Xuyên" từ trong tay .

      Tây Mễ đồng ý mới là lạ đấy.

      Đại sư huynh lớn hơn gần hai mươi tuổi, đây là quan niệm gì chứ? Đây gọi là trâu già ăn cỏ non!

      Bố Tây Mễ có hứng thú với nghề đầu bếp, mười mấy tuổi xuất ngoại du học, sau đó cưới vợ đẹp ở bên đó, định cư ở Mĩ, cuộc sống gia đình đầy đủ sung túc. Nhưng tiệc vui chóng tàn, lúc Tây Mễ tám tuổi, hai vợ chồng bất ngờ qua đời.

      Khi Tiểu Tây Mễ được đón về Trung Quốc còn , lại gặp trở ngại về mặt ngôn ngữ, ông cụ Tây đưa đến trường tư thục ở thị trấn cổ học văn hóa Trung Quốc, mười ba tuổi mới vào trường cấp ba công lập.

      Ngược với tài nấu ăn, việc học của trì ệ hơn nhiều, môn toán học vật lý cấp ba đều bị tùy hứng quăng qua bên, chỉ học mấy môn có thể học, kết quả bốc đồng chính là... thi đậu đại học.

      Đợi tìm đến tổ phụ trách chương trình "Mỹ vị Trung Hoa", mục đích đến, trực tiếp bị bảo vệ đuổi ra ngoài. Tây Mễ ôm cánh tay khoẻ mạnh của bảo vệ đến chết cũng , " trai à, mấy cho tôi tờ giấy đăng ký, tôi ngàn dặm xa xôi từ quê hương đến đây là vì tham gia thi đấu, các thể hủy hoại mộng quán quân của được!"

      Người phụ trách liếc cái, cười : "Mộng quán quân? Nằm mơ giữa ban ngày à? Đến từ đâu về lại nơi đó ."

      Người phụ trách nơi này vô lý, lại đến toilet nam chặn giám khảo.

      Vấn đề lớn nhất ở chỗ, biết đối phương nhưng đối phương lại nhớ , càng nhớ Tây Văn Đạo có cháu .

      Hi vọng tham gia thi đấu hoàn toàn tan vỡ, thân thể gầy của bị hai bảo vệ vác lên, hai chân rời mặt đất, bị ném ra ngoài.

      Ngồi ở bậc thềm quảng trường của trấn cổ, đột nhiên Tây Mễ cảm thấy cuộc sống vô cùng xám xịt, chân trời mờ mịt dường như cũng giống chó săn lớn...

      ôm di động vừa khóc vừa xem blog, nhìn thấy blog của Mỹ Thực Đạo đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ.

      Mỹ Thực Đạo có thể quay video nấu ăn, tại sao thể? Nếu có thể trở nên nổi tiếng blog như Mỹ Thực Đạo, có vài fan hâm mộ, vậy cũng có thể chứng minh với ông cụ Tây, đây cũng coi như là bản lĩnh.

      Nhưng muốn nổi tiếng mạng phải muốn là có thể, cho dù blog được nhiều người ghé xem cũng chỉ mới có 199 fan.

      ...

      Giữa trưa nắng cháy nướng người, trường thi đấu bốc hơi nóng.

      Trận đấu tiến hành vòng hai, bầu khí có chút đê mê, có lẽ là trận đầu khám giả nghiêm khắc quá mức, loại ra ít người, nhưng cũng có ít đầu bếp có thực lực thể khinh thường.

      Ứng Khúc Hòa cởi áo khoác tây trang xuống, nới lỏng caravat ra chút.

      Cho dù đỉnh đầu có vật che, sau lưng có quạt, nhưng ở trong quảng trường như lồng hấp lớn này chả có mấy tác dụng. Chỉ có thể lui về hậu trường, ở trong gian có điều hòa do ban tổ chức dựng tạm.

      Ứng Khúc Hòa tựa lưng vào ghế, tay cầm bút máy, laptop để bên cạnh, nhàm chán tùy tiện vẽ bức tranh, con ba ba xuất tờ giấy.

      Nhớ tới Tây Mễ, khóe môi nhếch lên.

      Ứng Sênh Nam đẩy cửa vào nhìn thấy khóe môi em trai nhếch lên, nụ cười như tư xuân khiến ta cảm thấy khó tin. tới gần nhìn xem, ngờ lại vẽ con ba ba, ánh mắt ta nhìn em trai như nhìn quái vật lạ lẫm vậy, xuất phát từ lương tâm, Ứng Sênh Nam cảm khái : "Em hai à, con ba ba* này em vẽ tệ đâu."
      (* ba ba của UKH là con ba ba chính tông, còn ba ba của USN còn có nghĩa là vương bát, có ý nghĩa khác là
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5.
      Edit: rubymoon2710
      Beta: Nana Trang

      tay Ứng Khúc Hòa xách dụng cụ rửa mặt chuản bị giúp Điềm Giản, vẻ mặt mỏi mệt, áo vest tây trang được khoát lên cẳng tay, áo mơ mi trắng làm nổi bật lên phong thái thanh nhã.

      Sau lưng là cánh cửa sổ được mở nửa, cả người đắm chìm trong ánh sáng trời chiều, da thịt nhuộm vầng sáng màu vàng nhạt ấm áp, Tây Mễ ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy cảnh này, tầm mắt đối diện với đôi mắt thâm thúy đen nhánh của , hiểu sao gò má có hơi nóng lên, cuống quýt quay mặt , ánh mắt trở lại người Điềm Giản.

      phải là người cuồng sắc đẹp, luận về nhan sắc Đại sư huynh Lâm Nam của mặc dù già, nhưng dáng dấp cũng tệ.

      Những sư huynh trong nhà có ai là có dáng vẻ xấu cả, mọi người đều trắng trẻo giống những diễn viên nam ti vi. sớm nhìn trai đẹp đến ngán rồi, nhưng Ứng Khúc Hòa lại có năng lực hấp dẫn khiến nhìn lâu thêm chút.

      Có lẽ… thân người đàn ông này có… khí chất chó săn giống ông cụ Tây?

      Vì vậy trong đầu lên hai con chó săn đen oai phong lẫm liệt.

      con già nua, con trẻ tuổi.

      Khí chất của hai con chó săn đen đều giống nhau.

      Hai ngồi ở ghế dài, Điềm Giản cao hơn Tây Mễ nửa cái đầu. Mặt Điềm Giản là mặt trái xoan, mặt của Tây Mễ lại hơi tròn, kiểu tóc ngang tai màu nâu, những lọn tóc ngang tai hơi xoăn tự nhiên, có phần giống búp bê, có chút láu lỉnh.

      Nếu phải là ngũ quan đầy đặn thanh tú, nhìn từ phía sau, có người cho rằng cậu con trai.

      đáng .

      Điềm Giản từng lên sân khấu với đệ nhất mỹ nữ Đài Loan Tiêu Tiêu, nhan sắc của Điểm Giản hề kém Tiêu Tiêu chút nào. Nếu như Điềm Giản mở miệng chuyện, yên lặng đứng ở đó, nhất định hoàn mỹ. Nhưng vừa mở miệng có người phát ra điều bất thường, hóa ra là thân thể xinh đẹp chứa đựng linh hồn ngốc nghếch.

      Ở đây có mỹ nữ làm nền, từ tận đáy lòng Ứng Khúc Hòa cảm thấy… Ừ, vẫn là Tây Mễ nhìn thuận mắt hơn.

      Tốc độ ăn cơm của Điềm Giản vốn rất nhanh, nhìn thấy Ứng Khúc Hòa vào lập tức để bát mì xuống ngồi nghiêm chỉnh lại, gần như là phản xạ có điều kiện tốc độ cơ giới hóa để : "Ừ… Món này đặc biệt ở chỗ trong nước mì có cho thêm nước bạc hà, mặc dù nước mì có hương thịt bò nhưng đáy nước là hầm bằng xương heo."

      Tây Mễ sửng sốt.

      ấy có thể nếm ra trong mì có thêm bạc hà? Đây chính là ham mê của . Đầu lưỡi này nhạy bén cỡ nào mới có thể nếm ra có cho thêm nước bạc hà vào trong mì chứ?

      cần báo cáo món ăn với em, chị ăn tiếp .” Giọng của Ứng Khúc Hòa rất , quả trời vực so với bộ dạng nghiêm nghị ở sàn thi đấu.

      Đầu lưỡi của Điềm Giản rất nhạy cảm, Ứng Khúc Hòa rất thích để ấy thử món ăn, mỗi lần đều mời ấy vài chỗ đặc biệt của món ăn. Cho nên mỗi khi Điềm Giản ăn cơm mà nhìn thấy Ứng Khúc Hòa, đều phản xạ có điều kiện báo cáo điểm đặc biệt của món ăn.

      Trong mắt người thường, Điềm Giản là ngốc, nhưng ấy cũng có chỗ hơn người khiến người ta lực bất tòng tâm.

      Đầu óc của ấy, có thể phá vỡ nhận thức của người thường về thiên tài và kẻ ngốc.

      Càng tiếp xúc với ấy, Ứng Khúc Hòa càng cảm thấy ra thiên tài và kẻ ngốc khác nhau mấy.

      Ứng Khúc Hòa đặt đồ rửa mặt lên bàn, hỏi Điềm Giản: " xem phòng chưa?"

      Điềm Giản lắc lắc đầu, nghiêng đầu liếc nhìn Tây Mễ, lại nhìn Ứng Khúc Hòa : "Lão Khúc, chị muốn ngủ cùng Mễ Mễ." ấy thuận tay khoác lên cánh tay Tây Mễ, nghiêng đầu tựa lên vai .

      Lần này khiến Tây Mễ bất ngờ phản ứng kịp, đầu mỹ nữ đặt vai , có mùi hương thơm ngát xông vào mũi, khiến hiểu sao ưỡn thẳng ngực, tràn ngập cảm giác “bạn trai tinh thần”,

      Cho nên có phải có hơi đột ngột ?

      và mỹ nữ này biết nhau cũng chưa tới nửa tiếng, chỉ biết tên của nhau.

      Mặc dù là cùng giới, nhưng dù sao cũng mới quen, ở cùng phòng khó tránh khỏi thích hợp. Tây Mễ mở miệng muốn từ chối khéo, Ứng Khúc Hòa gập ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, gọi : " ra ngoài với tôi chút." Chợt nhìn về phía Điềm Giản, giọng điệu như dỗ trẻ em: "Giản giản, chị ngồi đây lát nhé."

      Quả nhiên, hai cánh tay của Điềm Giản đặt ngay lên mặt bàn, ngồi ngay ngắn, trịnh trọng gật đầu.

      Tây Mễ và Ứng Khúc Hòa đến sân sau, dừng lại dưới tàng cây đa.

      Ứng Khúc Hòa liếc nhìn sảnh khách sạn, nhíu mày, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa để chuyện với : "Tình huống của Điềm Giản có hơi đặc biệt, có phát ra ?"

      Tây Mễ gật đầu cái, khi ngẩng đầu nhìn dám nhìn thẳng ánh mắt của , chỉ nhìn chằm chằm vào cằm .

      "Nơi này."
      [​IMG]

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Truyện hay ghê mà mỗi lần có 1c ko ép phê gì hết :yoyo42::yoyo42::yoyo25::yoyo25::031::031:
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :