Chương 58:
Có lúc Phó Minh Thời cũng cố gắng khích lệ tinh thần, Chân Bảo cũng thành công hoàn thành buổi chụp ảnh.
Chiếc váy dài tung bay nhàng nhàng phấp phới, làm chói mắt cả ánh sáng đèn chụp ảnh, sau khi theo thợ trang điểm xong, nhìn như con vịt xấu xí biến thành thiên nga giống như giấc mộng ở trong truyện cổ tích. Mà cũng trong giấc mộng này, Phó Minh Thời mới từ từ bắt đầu giúp đỡ trường, dùng cặp mắt đen thâm thúy kia nhìn chằm chằm vào Chân Bảo, tán thưởng , khích lệ .
"Thích công việc như vậy sao?" Sau khi tháo trang sức ra, Phó Minh Thời vào phòng trang điểm, những nhân viên khác đều ra ngoài, hai tay vịn ở cái ghế chỗ Chân Bảo ngồi, khom lưng xuống hỏi .
Chân Bảo vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh lại, kìm lòng được mà gật gật đầu, thích mặc quần áo xinh đẹp, thích máy ảnh chụp hình lúc còn trẻ, thích mọi ánh mắt kinh diễm của mọi người, thích cái cảm giác này.
"Khuôn mặt em rất đẹp, dáng người cũng được, em thử gia nhập vào giới thời trang ." Phó Minh Thời nghiêm túc khuyên , tay trái nhàng lay lay cái khuyên tai bảo thạch ở lỗ tai , " năm chụp mấy loại tạp chí này, tiếp xúc với mấy cái ngôn ngữ kia, so với việc em làm bác sĩ thú y (thú cưng) việc này còn thoải mái hơn nhiều mà cũng kiếm được nhiều tiền." Chân Bảo là người mới, nhưng tâng bốc nâng lên, chỉ cần muốn.
Phó Minh Thời cũng có kỳ thị với bác sĩ thú y hoặc những nghề nghiệp có mức thu nhập thấp, nhưng nỡ nhìn vợ mình cực khổ, còn phải chịu đựng những nguy hiểm.
Chân Bảo mơ màng chợt đôi mắt dần dần khôi phục lại vẻ trong sáng ấy, nhìn Phó Minh Thời, nở nụ cười, cười giống như đóa hoa mọc ở núi, trong sáng giản dị, "Nhưng em rất thích làm bác sĩ thú y."
Đối với Chân Bảo mà , chụp ảnh thời trang cũng giống như Phó Minh Thời tình cờ dẫn ăn bữa tiệc lớn, tình cờ là được rồi, có thể sống mà tăng thêm tình cảm, nhưng Chân Bảo thích việc mỗi ngày ăn sáng ở nhà, nhưng Chân Bảo lại thích thức ăn hằng ngày hơn, ăn rất an tâm.
"Được rồi, vậy cứ theo ý em ." Phó Minh Thời bất đắc dĩ cắn vào vành tai Chân Bảo.
Tương lai của bà xã , bị tiền bạc cám dỗ, luôn suy nghĩ cao thượng như thế.
Bình tĩnh cầm bình hoa lên chụp ảnh, Chân Bảo tiếp tục tập trung vào việc thực tập ở bệnh viện, hết giờ làm chuyên tâm chuẩn bị cuộc thi để nhận giấy chứng nhận bác sĩ thú y, dần dần quên việc chụp ảnh cho tạp chí, mãi đến cuối tháng chín ở phòng ngủ ôn bài, bỗng nhiên nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh, gọi ra nhận đồ.
Cúp điện thoại, mới quay lại hỏi bạn cùng phòng của mình, "Gần đây mình có mua đồ gì, có phải bên chuyển phát nhanh có nhầm lẫn gì ?"
Từ giường Cổ Tiểu Ngư thò đầu ra, "Chắc phó tổng nhà cậu gửi từ bên kia bờ đại dương qua đây."
Phó Minh Thời lại ra nước ngoài, nhưng xưa nay Phó Minh Thời có gửi đồ cho qua chuyển phát nhanh chỉ trực tiếp đưa trước mặt, Chân Bảo nghĩ phải là gửi, nhưng vẫn xuống nhận đồ. Nhân viên chuyển phát nhanh đứng ở trước cửa trường đại học A, Chân Bảo tìm đến, rồi lấy hai tay ôm thùng lớn, rồi ký tên.
Nhìn thấy hai chữ "Hoa Đình", tim Chân Bảo đột nhiên đập nhanh, hình như trong đầu có suy đoán.
"Wow, lớn như cái rương vậy!" Nghe được tiếng mở cửa của Chân Bảo, ba người bạn của đồng thời quay sang nhìn ở phía cửa, Cổ Tiểu Ngư từ giường nhanh chóng xuống.
"Đồ gì vậy Chân Bảo?" Tiễn Nhạc Nhạc cũng đến bên người Chân Bảo nhìn xem.
"Mình cũng biết nữa." Chân Bảo để cái thùng xuống rồi tìm cây kéo.
"Hoa Đình, phải là công ty của mẹ chồng cậu sao?" Thấy thông tin của công ty mà chuyển phát nhanh đưa tới, Phạm Huyên hét to.
Chân Bảo nhìn đến chỗ Phạm Huyên dựng lên cái im lặng thủ thế.
"Chắc là lễ phục." Phạm Huyên chịu được kích động, Hoa Đình là công ty chuyên kinh doanh lễ phục xa xỉ, người bình thường cũng dám mua, cũng có nhiều trường hợp cần phải mặc lễ phục.
Chân Bảo cũng rất hưng phấn, cẩn thận mở thùng đóng gói đó ra, bên trong là cái hộp chuyên dụng của Hoa Đình, nhìn thấy vệt lụa trắng, Chân Bảo liền xác định, đây là bộ lễ phục nàng mặc chụp ảnh hôm đó.
" là đẹp..." Khi Phạm Huyên nhấc váy lên, Tiễn Nhạc Nhạc, Cổ Tiểu Ngư đều quay lại nhìn xem, rồi sững sờ,
Chân Bảo lại chú ý tới quyển tạp chí thời trang, bìa ngoài in hình hai nữ minh tinh.
"Minh Vi?" Tiễn Nhạc Nhạc tới, nhìn thấy bìa tạp chí, hai con mắt càng sáng hơn, là fan ruột của Minh Vi, đảm bảo đó chính là Minh Vi.
Trước tiên, Chân Bảo đưa tạp chí cho các bạn cùng phòng xem.
"Có thể mở ra sao?" Tiễn Nhạc Nhạc với lấy trước hỏi, Chân Bảo cười gật đầu.
Mở hết thùng đóng gói ra, Tiễn Nhạc Nhạc vui vẻ xem quyển tạp chí ở ngoài, đây là quyển mà ngày mai mới đến hạn bán ra thị trường. Sau khi tán thưởng phong cách cùng với tiêu đề giới thiệu của Minh Vi xong,Tiễn Nhạc Nhạc vừa muốn mở ra, bỗng nhiên lại để ý tới tiêu đề "Có được Chân Bảo đó là may mắn của tôi."
Đoán được người bên cạnh đó chính là "Chân Bảo", Tiễn Nhạc Nhạc lập tức mở quyển tạp chí ra, rất nhanh thấy trang về nữ minh tinh mới nổi danh, sau đó tìm được người mẫu đằng sau. Nhìn người trong hình mặc cái váy chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm, người đó giống Chân Bảo bạn cùng phòng với các , so với cách ăn mặc với các bạn cùng phòng Chân Bảo đẹp tựa như thần tiên, căn bản Tiễn Nhạc Nhạc rời tầm mắt ra, lẩm bẩm : "Chân Bảo, tấm này cậu đẹp quá..."
Chân Bảo còn chưa có xem qua sản phẩm của mình, thấp thỏm nhích lại gần, Cổ Tiểu Ngư, Phạm Huyên cũng tạm thời buông bộ lễ phục xuống, bốn cái đầu chụm lại thành vòng tròn, ai thuận tiện nhìn chữ, ai bất tiện xem ảnh chụp.
Đây là lần đầu tiên Chân Bảo mặc váy dài cúp ngực, trang trí váy xa hoa lãng mạn, mang hàm ý "Người đẹp ngủ". Tổng cổng có hai tấm ảnh, tấm bên trái là cảnh Chân Bảo nằm trong căn nhà cây tràn ngập hơi thở của thiên nhiên, còn có người đàn ông mặc bộ đồ tây đứng bên giường cúi người hôn Chân Bảo, nhìn rất là thân thiết, môi người đó áp lên môi Chân Bảo, mà Chân Bảo giống như được hoàng tử làm cho tỉnh dậy, mở mắt ra, đôi mắt rất trong sáng và tinh khiết.
Tấm bên phải là hình Chân Bảo đứng ở con phố lớn, ánh mắt tràn đầy hiếu kì với thế giới bên ngoài, mà tay bị bàn tay của người đàn ông khác cầm lấy, bất quá cũng chỉ lộ ra cánh tay của người đàn ông này, toàn bộ trọng điểm đều tập trung cái váy của Chân Bảo.
Nhưng dựa vào bên mặt của tấm hình thứ nhất, cũng khó nhận ra đó chính Phó Minh Thời.
"Hai người các cậu định tính cửa sau à, bình thường ân ái đủ sao, lại còn muốn ân ái tạp chí của mẹ chồng chứ." Phạm Huyên lắc cánh tay của Chân Bảo, ánh mắt của còn nhìn tấm ảnh cùng với câu trả lời phỏng vấn ở phía dưới. Người phỏng vấn là biên tập của Hoa Đình và người trả lời phỏng vấn là Phó Minh Thời.
Chẳng trách tiêu đề bài báo lại viết "Có được Chân Bảo là may mắn của tôi."
"Phó tổng lãng mạn." Cổ Tiểu Ngư ôm cánh tay còn lại của Chân Bảo, lòng như muốn mềm nhũn ra cả rồi.
Cả người Chân Bảo chắc cũng giống như Cổ Tiểu Ngư rồi, tưởng để trợ giúp chụp ảnh, lại nghĩ tới sở trưởng của là đệm thêm nội dung của bài viết. Trước mặt bạn cùng phòng, Phó Minh Thời ít ra những từ ngữ như vậy, Chân Bảo ngượng đến luống cuống nên vòng qua xem cái váy.
Tiễn Nhạc Nhạc vui vẻ đụng vào người Cổ Tiểu Ngư, sau đó chỉ chỉ vào cuối đoạn trả lời phỏng vấn. Cổ Tiểu Ngư hiểu, ngầm phối hợp, hắng giọng lên, dùng giọng điệu phỏng vấn để hỏi: "Nếu lấy câu đánh giá Chân Bảo, phó tổng hình dung như thế nào?"
Chân Bảo ngừng động tác lại, lén lút vểnh tai lên nghe. Ngay sau đó Tiễn Nhạc Nhạc vui vẻ : "She is my... Hey, tớ biết nghĩ ra từ gì để ."
Chân Bảo nở nụ cười, Tiễn Nhạc Nhạc liền giả bộ, học sinh trung học cũng nhận thức được cái từ kia.
"Cậu nhận ra, vậy làm sao mà qua nổi cấp bốn, angel, thiên cứt, Chân Bảo luôn ta là thiên cứt." Cổ Tiểu Ngư cố ý xuyên tạc , "Cứt" từ rất đặc biệt mà hơi nặng.
Thức ăn cho chó ăn xong, ba bạn cùng phòng bỏ quyển tạp chí xuống, rồi lại phỏng vấn Chân Bảo: "Cậu chụp ảnh khi nào, có phải là diễn tập trước khi kết hôn ?"
" có, bác là tìm được người mẫu thích hợp nên gọi tớ đến, sau đó liền chụp, còn việc sắp xếp như thế nào tớ cũng biết." Chân Bảo giải thích với khuôn mặt đỏ bừng, Phó Minh Thời cũng đúng là, chút tin tức cũng cho biết, còn giả bộ hỏi , Phùng Kha có trả thù lao chụp ảnh hay .
Nghĩ đến lời chuyện kia, trong lòng Chân Bảo cả kinh, cái váy này là Phùng Kha lòng muốn tặng cho , vậy mà Phó Minh Thời còn nhắc tới thù lao làm cái gì? Nếu như là người sau, vậy cũng quá mất mặt.
Cầm điện thoại di động lên, Chân Bảo ra ban công gọi cho Phó Minh Thời.
Sau khi điện thoại vang lên ba tiếng, Chân Bảo mới nhớ tới chắc bên Paris giờ này sáng tính cúp điện thoại, nghe thấy giọng của Phó Minh Thời truyền đến: "Nhớ rồi sao?"
Làm phiền ngủ, Chân Bảo rất ngượng, nhưng giọng nhàng rất nhiều, " có chuyện gì, ngủ tiếp ."
" thức rồi, em ." Phó Minh Thời xoa xoa đôi mắt, yên lặng chờ . Nhìn dáng dấp Chân Bảo nũng nịu giống như là chim non nép vào người, nhưng rất độc lập, gọi điện thoại chuyện phiếm với , chỉ cần chủ động gọi chắc chắn là có vấn đề mặc dù thỉnh thoảng vấn đề đó là "Sao con rùa này đáng quá!” vấn đề quá ngốc nghếch.
Nếu ngủ, Chân Bảo vểnh môi lên : "Bác vừa gởi bộ lễ phục tới cho em, chính là bộ hôm em chụp ảnh, phải và bác cầu em…?"
Phó Minh Thời nhắm mắt lại cười, "Vị hôn phu của em cũng nghèo đến mức phải lấy quần áo của mẹ."
Chân Bảo thở phào nhõm, "Chân Bảo ngốc, em có nhớ ?"
Chân Bảo cắn môi, " mới ngốc, nữa, em học bài rồi." Chân Bảo chịu được giọng điệu chuyện của , giọng điệu ái muội, nên quyết định kết thúc cuộc trò chuyện, lúc trở vô phòng, lại bị nhóm bạn cùng phòng kêu mặc bộ lễ phục vào cho mọi người xem.
Ngày hôm sau, quyển tạp chí của Hoa Đình được đưa ra thị trường, giữa trưa Tiễn Nhạc Nhạc chụp tấm ảnh cho xem, nhưng chủ đề lôi cuốn trong quyển tạp chí kỳ này trong đó có vài tin tức của Minh Vi, trong đó trang báo của Phó Minh Thời và Chân Bảo cũng bị mọi người phát cuồng lên. tại, Chân Bảo và Phó Minh Thời cũng là trong cặp tình nhân điển hình nhất, phía dưới mọi người đều bình luận chúc phúc cho hai người, lần này đám bình luận mạng càng hâm mộ có phúc, gặp phải người mẹ chồng rất tốt.
Lật đến tấm hình của Phùng Kha, nhìn người mẹ chồng tương lai này, trong lòng Chân Bảo cảm thấy rất ấm áp. Gặp được Phó Minh Thời đó cũng là vận may của .
Quốc khánh nghỉ dài hạn, đếm ngược đến ngày thứ ba, Phó Minh Thời về nước, vừa xuống máy bay liền tới lái xe tới trường rước Chân Bảo.
Chân Bảo cũng cầm bộ lễ phục xuống theo, ở trường học cũng được dùng những đồ, trang sức quý báu, nên cầm về biệt thự hết.
Lên xe, Chân Bảo lật đến tờ tạp chí kia, hỏi Phó Minh Thời: "Chủ ý của bản thảo này, là do đề suất ra?”
Phó Minh Thời gật đầu, nhìn chằm chằm nàng, tính là hôn cái ở trong xe nhưng vẫn cố gắng kìm nén chạy nhanh về biệt thự để lên lầu hôn cho .
"Sao lại đề suất ra?" Ánh mắt của Phó Minh Thời nóng như lửa nên Chân Bảo hơi căng thẳng cúi thấp đầu giọng hỏi.
"Nhìn em chụp ảnh, đột nhiên nghĩ ra." Phó Minh Thời bắt đầu lái xe, dám nhìn nữa, nếu cứ nhìn lại muốn...
Hormone tỏa ra quá nồng, Chân Bảo cũng lời nào, vì giờ tim cũng đập loạn xạ.
Nữa tiếng sau, xe tiến vào biệt thự, Chân Bảo tháo dây an toàn ra, vừa muốn xuống xe, bỗng nhiên Phó Minh Thời kéo lại, Chân Bảo quay đầu lại, tiến tới trước mặt , giữ đầu lại liền hôn. Trong lúc chia xa, giờ gặp lại tình càng thêm thắm thiết.
Sau nữa tiếng hai người mới ra khỏi xe, mới ra vẻ đạo mạo trong bóng tối, quần áo Phó Minh Thời chỉnh tề, quần áo Chân Bảo đều là quần áo giá rẻ nên có nhiều nếp nhăn, giấu đầu hở đuôi. Mẹ Vương rất cẩn thận, nên cũng làm bộ biết cái gì, thấy xong liền bận bịu làm chuyện khác.
"Đều tại ." Chân Bảo quẫn bách cực kỳ, giọng oán hận Phó Minh Thời.
"Em còn trách lần nữa ..." tay Phó Minh Thời bế Chân Bảo vai, tay cầm bộ lễ phục vội bước nhanh lên lầu, sau khi vào trong phòng liền vứt bộ lễ phục sang bên sau đó bế vị hôn thê tới bênn giường. gian trong xe rất chật hẹp nên căn bản chưa có hết hứng.
Chờ Phó Minh Thời thoải mái, chút sức lực Chân Bảo cũng còn. "Năm nay công ty có tiệc cuối năm, em có thể mặc cái váy kia." Phó Minh Thời ôm Chân Bảo, hôn lên bả vai .
Chân Bảo nghi hoặc mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Phó Minh Thời, cái gì mà tiệc cuối năm?
Phó Minh Thời hôn vào đôi mắt của , nắm tay Chân Bảo : "Là lúc em có mặt trong số hoạt động, nhiều người biết em, miễn cho sang năm làm tiệc cưới, cũng ai nhận ra em.”
Trước kia Chân Bảo là học sinh, nhưng từ giờ trở , muốn đưa Chân Bảo đến những nơi như vậy để nếm trải, lấy thấy phận là vị hôn thê của .
Chương 59:
Vào ngày thứ hai của tuần thứ sáu đếm ngược trước kỳ nghỉ đông, tập đoàn Thịnh Thế đúng hẹn cử hành buổi tiệc cuối năm ở sân vận động nào đó.
Chân Bảo và Phó Minh Thời xuất phát từ biệt thự, đường nhận được tin nhắn wechat của Cổ Tiểu Ngư, các đến.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Buổi tiệc cuối năm của tập đoàn lớn thường mời các đại minh tinh nổi, trình độ đặc sắc có thể so với buổi hòa nhạc, có Phó Minh Thời cung cấp tin tức nội bộ, Chân Bảo sớm biết được khách quý tập đoàn Thịnh Thế mời tới trong buổi tiệc cuối năm này, kể cả “ông chồng” chung của các . Vui mình bằng vui chung, Chân Bảo hỏi Phó Minh Thời có thể gọi ba bạn cùng phòng tới hay , Phó Minh Thời đặc biệt hào phóng, "Chỉ cần em đồng ý, có thể mời toàn bộ bạn học ở học viện của em."
Chân Bảo mới khoa trương như vậy, chỉ giúp bạn bè cùng phòng lấy ba vé rất gần phía trước.
Phía trước là sân vận động, đèn đuốc sáng trưng, Chân Bảo đột nhiên bắt đầu khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên theo Phó Minh Thời có mặt ở hoạt động lớn.
Phó Minh Thời tùy ý nắm chặt tay , bàn tay trắng tinh tinh tế trơn bóng, trong lòng bàn tay rịn ra tầng mồ hôi. Phó Minh Thời cười, mắt nhìn lái xe, nghiêng sang Chân Bảo giọng : "Số thú cưng ở bệnh viện nhiều hay ít? Có thể tưởng tượng mọi người thành thú cưng."
Nào có ví nhân viên công ty thành thú cưng?
Chân Bảo cố ý : "Vậy là là thú cưng đầu đàn?"
Khóe môi Phó Minh Thời giương lên, lúc chuyện bờ môi ấm áp ngẫu nhiên sát qua vành tai hồng hồng của , "Vậy Chân cảm thấy là loại thú cưng nào?"
Nghe thấy giọng trầm thấp mập mờ của , tình cảm của Chân Bảo đột nhiên bị lay động.
Quả có lần khi nhìn thấy con vật sau đó liên tưởng đến Phó Minh Thời ngay.
Đó là con chó nghiệp vụ Shepherd Đức xuất ngũ (gọi là chó chăn cừu Đức và ở VN gọi là béc giê), chủ nhân mang theo đến bệnh viện xem bệnh, làm việc ở bệnh viện thú y, Chân Bảo gần như gặp qua tất cả chủng loại chó, nhưng chỉ có con chó nghiệp vụ tên Hắc Phong này làm ấn tượng nhất. Màu lông của Hắc Phong trơn bóng, cao lớn uy mãnh, nhìn rất dọa người, nhưng biểu của nó ở bệnh viện lại vừa lạnh lùng vừa kiềm chế, ngoan ngoãn ở bên cạnh chủ nhân, con meo bên cạnh gan lớn duỗi móng vuốt đụng nó, Hắc Phong nghiêng đầu nhìn, sau đó tiếp tục ngồi chồm xổm xuống, quan tâm đến bên ngoài.
Nhưng lúc đó hiểu sao Chân Bảo cảm thấy, Hắc Phong rất dịu dang.
Như Phó Minh Thời, vừa lạnh lùng vừa đẹp trai lại vừa có kiên nhẫn, dịu dàng như gió xuân.
Chân Bảo quay đầu, nhìn bên ngoài cửa cười.
"Cười cái gì?" Phó Minh Thời từ mặt , đoán được tìm được thú cưng tương ứng .
Chân Bảo nhìn , cẩn thận : " ra được tức giận."
Phó Minh Thời gật đầu.
Chân Bảo lại nhìn cái, suy nghĩ, lấy tay tìm ảnh con Shepherd Đức kia, lại đưa di động cho .
Phó Minh Thời cúi đầu nhìn điện thoại, Chân Bảo tò mò theo dõi mặt , sau đó liền thấy, Phó Minh Thời cười, cười đến đặc biệt xán lạn, cười đến giống như sói xám lớn chặn ở cửa nhà bé quàng khăn đỏ...
" chờ em ." Chân Bảo đoạt lấy điện thoại di động, lại nhịn được nở nụ cười.
Phó Minh Thời nhàng vỗ vỗ đùi , gì.
Xe ngừng, Phó Minh Thời bảo Chân Bảo đừng nhúc nhích, xuống xe trước, tới đón . Cửa xe mở ra, Phó Minh Thời cúi người, đưa tay ra trước người , "Bà Đức, mời."
Bà Đức, bà Shepherd Đức...
bụng dạ hẹp hòi, Chân Bảo buồn cười, trong giây phút bước ra, quên phóng viên ngoài xe, quên trong chốc lát phải theo Phó Minh Thời làm quen các nhân viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thế, trong mắt chỉ còn Phó Minh Thời đứng ở ngoài xe, ngài Shepherd Đức của .
ngửa đầu, ánh mắt giao nhau với , nụ cười ngọt ngào động lòng người, hoàn mỹ được chụp lại.
~
Buổi tiệc cuối năm bắt đầu sau nửa giờ nữa, Phó Minh Thời mang Chân Bảo nghỉ ngơi ở phòng khách quý, ba chồng của Chân Bảo kiêm Đổng trưởng của tập đoàn Thịnh Thế Phó Chinh đến, nhìn thấy con trai âu phục phẳng phiu và con dâu xinh đẹp, Phó Chinh khỏi lộ ra nụ cười xuất phát từ trong lòng.
Các nhân viên cấp cao theo ánh mắt của Đổng trưởng nhìn qua, nhìn thấy Chân Bảo, đều kinh diễm mấy giây.
Trong vòng giải trí có đủ loại người đẹp, gợi cảm thanh thuần, dễ thương lạnh lùng, thể nghi ngờ Chân Bảo được quy vào loại thanh thuần, nhưng đều là người đẹp thanh thuần nhưng Chân Bảo thanh thuần tự nhiên hơn, giống đóa hoa lan tuyệt sắc sinh trưởng ở hang sâu tăm tối, mới được Phó Minh Thời đào trở về.
Bị nhiều ánh mắt đồng thời nhìn chăm chú như vậy, Chân Bảo cảm thấy mình sắp bước được.
Phó Minh Thời có chút cúi đầu, hỏi : "Cha cũng giống Shepherd Đức?"
Chân Bảo nhịn được, cười, trong phòng rạng rỡ.
Đám người đều cảm thấy, nhất định Phó tổng của bọn họ dỗ ngọt gì đó, nhưng ngờ đều đoán được Phó tổng vừa thận trọng vừa nghiêm khắc của họ bị so với thú cưng.
Có Phó Minh Thời trêu ghẹo, Chân Bảo hơi trầm tĩnh lại, luôn theo bên người Phó Minh Thời, từng bước từng bước đến chào hỏi, bên này gọi bác, bên kia Lý tổng, đến lúc và Phó Minh Thời còn nổi nữa, đổi thành người khác tới bắt chuyện.
Ánh đèn sáng chói, ngoài cửa bỗng truyền đến ồn ào.
Chân Bảo thăm dò nhìn lại, liếc nhìn thấy “ông chồng” minh tinh của các mặc đồ Tây, người còn đẹp trai hơn TV. Chân Bảo thấy hai mắt mình phát sáng, do dự định bàn bạc với đám bạn cùng phòng xin chữ ký, ánh mắt đột nhiên bị người chặn lại.
Chân Bảo ngẩng đầu.
Phó Minh Thời sâu kín nhìn chằm chằm .
Chân Bảo chột dạ cười.
Phó Minh Thời cũng cười, nhàn nhạt nhắc nhở : "Shepherd Đức tên đầy đủ là gì?"
Chân Bảo ngây ngốc chút, trong đầu lập tức xuất tên đầy đủ của Shepherd Đức: chó chăn cừu Đức
Cho nên , Phó Minh Thời là nhắc nhở , đừng hy vọng xa vời thoát khỏi ánh mắt của Shepherd Đức?
"Em có thể có được chữ ký của ta." Vì cho vị hôn thê tay mà về, Phó Minh Thời quan tâm đưa ra đề nghị đền bù tổn thất, Chân Bảo quay đầu, nhìn thấy minh tinh điện ảnh nổi tiếng thua “ông chồng minh tinh”, nhưng minh tinh điện ảnh này là ở con đường hài kịch, dung mạo thuộc về... Là loại hình Phó Minh Thời rất yên tâm.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Chân Bảo là có biện pháp gì với Phó Minh Thời, nhưng cũng rất thích minh tinh điện ảnh kia, vui vẻ xin kí tên.
Nửa tiếng hoáng cái qua, nhóm cấp cao, khách quý muốn ra trận.
Kéo cánh tay Phó Minh Thời tiến vào hội trường, lúc đối đầu hơn vạn nhân viên, tim Chân Bảo đập loạn, hai chân giống như giẫm ở bông, may mắn Phó Minh Thời bên cạnh luôn dùng sức đỡ . Đều là đầu người, Chân Bảo tìm thấy bạn bè cùng phòng ngồi ở đâu, hỗn loạn bị Phó Minh Thời đưa đến chỗ chính giữa hàng thứ nhất.
Mãi đến phiên Phó Minh Thời lên sân khấu chuyện.
Thẳng đến lúc này, Phó Minh Thời mới buông ra bàn tay của Chân Bảo, nghiêng đầu bảo đừng căng thẳng, rồi lên sân khấu. Người đàn ông mặc âu phục, bóng lưng thẳng tắp thon dài, Chân Bảo thấy mà chuyển mắt, khi Phó Minh Thời đến chính giữa sân khấu, chuyển nhìn người xem, nghe tiếng vỗ tay như thủy triều của vô số nhân viên, nhìn Phó Minh Thời bình tĩnh ung dung vội, lần đầu tiên Chân Bảo biết được phong thái khác của Phó Minh Thời.
Người đàn ông muốn có tiền là có tiền này, là của .
Giờ khắc này, cho dù ông chồng minh tinh kia mặc gì qua trước mặt , cũng hấp dẫn được ánh mắt nhìn Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời là thành tích trong năm nay của tập đoàn, Chân Bảo hiểu buôn bán của nhà họ Phó lắm, nhưng người là Phó Minh Thời nên Chân Bảo nghe rất say sưa ngon lành, còn nghiêm túc hơn lúc giáo sư đại học giảng bài. Phó Minh Thời xong xuống, Chân Bảo mới làm bộ nhìn nơi khác.
"Nghe nghiêm túc như vậy, có hứng thú tới công ty làm ?"
nghĩ tới Phó Minh Thời vừa ngồi xuống mở miệng trêu chọc .
Lỗ tai Chân Bảo nóng đến hoảng, khó có thể tin hỏi: " có thể thấy em?"
"Phải , chỉ nhìn thấy em." Tay nắm lấy , ánh mắt Phó Minh Thời sáng rực, "Những người khác là thú cưng."
Chân Bảo vụng trộm đánh mu bàn tay .
Tiết mục cùng rút thưởng tiến hành đan xen, rất nhanh đến tiết mục đếm ngược thứ hai, gọi là "Xem ai quỳ bàn phím". Người chủ trì rất hài hước, hóa ra là cuộc thi độ ăn ý của các đôi vợ chồng, tất cả năm cặp vợ chồng hoặc người dự thi, mỗi đội đại biểu hai số, tức là số ở sau ghế ngồi. Sau cùng là giải nhất cuối năm, đội chiến thắng thay mặt rút thăm người đạt giải hai trăm vạn tiền mặt!
Chân Bảo mở to hai mắt nhìn, hạng nhất thưởng nhiều như thế sao!
"Đau lòng? Phần thưởng rút thăm sang năm cho em quyết định." Phó Minh Thời cười .
Chân Bảo vội vàng lắc đầu, nếu để quyết định, lấy tầm mắt của , chắc chắn nhân viên ở Thịnh Thế khóc ra nước mắt.
Hai người còn thầm chuyện, MC sân khấu đột nhiên nghi hoặc : " đúng, Lý tổng, Lưu Tổng, Trương tổng, Cao tổng, lúc này mới bốn cặp vợ chồng, Còn thiếu đôi? Có phải trốn hay ? Mọi người hỗ trợ tìm cặp thứ năm có được hay ?"
Vừa dứt lời, dưới đài truyền đến ồn ào trăm miệng lời: "Phó tổng! Phó tổng! Phó tổng!"
Chân Bảo gần như ngừng đập, Phó tổng, phải là...
" thôi, mẹ tới." Phó Minh Thời chuyển tới trước mặt , xoay người cười với .
"Chân Bảo cố gắng lên, tớ số 5!"
Nghiêng nghiêng phía sau đột nhiên truyền đến cổ giọng rất to của Cổ Tiểu Ngư, Chân Bảo vô ý thức quay đầu, kết quả quá nhiều người, thấy được bạn cùng phòng. May mắn nhờ câu của Cổ Tiểu Ngư mà Chân Bảo bị dọa đến hồn bay phách lạc được kéo trở lại, được Phó Minh Thời nắm lấy từng bước lên sân khấu.
Đều là vợ chồng cấp cao, cặp của Chân Bảo là trẻ tuổi nhất, bởi vì thanh rống to của Cổ Tiểu Ngư, Chân Bảo, Phó Minh Thời đứng ở vị trí số ba, giữa hai người ngăn cách tấm che, dựa vào câu hỏi của MC mà viết câu trả lời.
Chân Bảo căng thẳng nhìn chằm chằm tấm bảng viết đáp án, dám nhìn xuống.
"Mời xem màn hình lớn, câu hỏi xuất ở trước mặt mọi người, tôi đếm tới ba, , hai, ba... Ngừng!"
"Tốt, câu thứ nhất, mời viết ra đáp án, khi các ông chồng gặp vợ lần đầu tiên các bà vợ làm gì, ừm, câu hỏi này, giống như Phó tổng càng chiếm tiện nghi, những người khác đều là vợ chồng rồi, thời gian có chút lâu."
Mặt Chân Bảo ửng hồng, suy nghĩ, đưa tay viết đáp án.
Phó Minh Thời trực tiếp viết.
Thời gian đến, Chân Bảo viết là "Thả ngỗng", Phó Minh Thời viết là "Ở rừng trúc thả ngỗng, dắt chó."
Tất cả các cặp còn lại đều trả lời đúng.
“Câu thứ hai, địa điểm nơi hôn môi lần đầu tiên.”
Chân Bảo, Phó Minh Thời đều trả lời là nhà để xe ký túc xá.
"Câu thứ ba, nhà thích bộ phận nào gương mặt, nhà trai lớn mật đoán !"
Chân Bảo do dự, ngũ quan, bộ phận nào của Phó Minh Thời đều rất đẹp trai, thích nhất mà , con mắt?
do dự trả lời, Phó Minh Thời có chút lo lăng, nhưng cuối cùng vẫn đáp đúng.
"Câu thứ tư, nhà trai thích nhất nữ minh tinh nào, câu này, khó đây."
Chân Bảo phát sầu, Phó Minh Thời giống như thích ai cả...
Bắt đầu đếm ngược, Chân Bảo cố gắng nhớ lại bộ phim hai người xem, tùy tiện viết cái tên: Scarlett. (Scarlett I. Johansson sinh ngày 22 tháng 11 năm 1984 là nữ diễn viên, ca sĩ người Mỹ có mang dòng máu Đan Mạch và Thụy Điển)
Nhưng mà Phó Minh Thời đáp là: Chân Bảo.
Nghe được MC đọc đáp án, Chân Bảo hận thể chạy trốn, cũng phải nữ minh tinh.
" Chân, tôi muốn thay Phó tổng hỏi chút, vì cái gì cảm thấy nữ minh tinh Phó tổng thích nhất lại là Scarlett? ràng Phó tổng chúng tôi rất thích ." Bên trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, người MC tới, hỏi Chân Bảo.
Chân Bảo vừa tưởng tượng vẻ mặt của Phó Minh Thời sát vách, vừa xấu hổ giải thích : " ra, tôi biết ấy thích minh tinh nào, mấy ngày trước đó có xem phim của Scarlett, lúc nãy quá căng thẳng, nên chỉ nghĩ đến tên này."
MC gật gật đầu, vòng qua phỏng vấn Phó Minh Thời, "Phó tổng có gì muốn với Chân ?"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Chân Bảo tập trung nghe.
Bên cạnh truyền đến giọng ý vị thâm trường của Phó Minh Thời, "Chuyên tâm trả lời câu hỏi tiếp theo, trở về tính sổ sau."
Tính sổ sau, câu chữ rất phổ thông, nhưng khi dùng cho các cặp đôi, cũng quá làm cho người suy nghĩ sâu xa.
Chân Bảo bịt tai nhìn vào tấm bảng viết câu trả lời, bên dưới lại trận ồn ào, sắc mặt như bị thiêu đốt.
Last edited by a moderator: 18/6/17