Chương 36:
Editor: Maria Nyoko
Phía trước suối nước nóng là vòi sen, ao bên này có phòng tắm riêng biệt, Chân Bảo theo các bước Phó Minh Thời dạy cẩn thận tắm qua lần, thay áo tắm, bên ngoài lại bọc áo tắm kỹ lưỡng, chân trần đến trước cửa phòng tắm, vụng trộm nhìn qua. Trong hồ có người, phòng tắm sát vách truyền ra tiếng nước, Phó Minh Thời vẫn còn tắm.
Chân Bảo thở hơi, nắm chặt thời gian đến bên cạnh ao, quay đầu lại liếc mắt nhìn, lúc này mới cởi áo ngoài đặt ghế nằm, như trộm xuống nước. tâm tình cảm thụ khác biệt của suối nước nóng cùng nước ấm bình thường, Chân Bảo lòng đến chỗ giữa ao .
Phó Minh Thời từ phòng tắm ra, vừa mới bắt gặp bóng lưng vị hôn thê leo lên ao , hai tay chống mặt bàn như leo tường, chân nâng cao. Động tác trẻ con, nhưng phải là con nít, đôi cặp đùi đẹp thon dài cân xứng, ra óng ánh xanh ngọc.
Phó Minh Thời còn nhìn đủ, rốt cuộc Chân Bảo thành công bò vào, lưng tựa vách tường bờ vai ngâm vào suối nước nóng, cảm thấy che giấu tốt rồi, lại quay đầu lại, thấy bóng dáng cao gầy mặc quần đùi bên cạnh ao, Chân Bảo giống như bị phỏng quay lại, tim đập nhanh đến cực hạn.
yên tĩnh, rất nhanh nghe thấy thanh Phó Minh Thời vào nước, tiếng nước kia rất , đến càng gần .
Chân Bảo lại càng chìm trong nước, cúi đầu nhìn, áo tắm ướt đẫm dán thân thể, biểu lộ, nhưng đường cong nhìn sót gì.
Chân Bảo hối hận.
"Cảm giác như thế nào?" Phó Minh Thời đứng ở sau lưng Chân Bảo, mắt nhìn phần gáy vị hôn thê phiếm hồng, chuyển thân, đưa lưng về phía Chân Bảo hỏi.
Chân Bảo cúi đầu dạ.
Thanh Phó Minh Thời bình tĩnh, "Vậy là tốt rồi, trước ngâm mười lăm phút, xong nghỉ lát."
xong rồi bơi , muốn cho áp lực lớn.
Chân Bảo nhắm mắt lại, biết qua bao lâu, người mới bình tĩnh trở lại.
"Chân Bảo, đến giờ rồi." Suối nước nóng thích hợp ngâm quá lâu, Phó Minh Thời đến bên cạnh ao, giương giọng hô Chân Bảo.
Chân Bảo có cách nào trốn, kiên trì leo ra ao , mắt cũng nhìn Phó Minh Thời bên kia, bịt tai mà trộm chuông, dường như nhìn Phó Minh Thời, Phó Minh Thời thấy .
Leo ra ao , Chân Bảo rời xa vị trí Phó Minh Thời, có thể nhanh đến bên cạnh ao, vừa nhấc mắt, chỉ thấy Phó Minh Thời đứng trước mặt đối diện .
Phát bóng dáng , Chân Bảo lập tức cúi đầu, nhưng thấy được phần, trong đầu tất cả đều là hai chân lớn dài của Phó Minh Thời.
đỏ mặt tới mang tai.
" đỡ em lên." Phó Minh Thời xoay người, đưa tay cho .
Chân Bảo chỉ dám nhìn đầu gối phía dưới, nhắm mắt lại đưa tay ra.
Phó Minh Thời giống xách con gà con, nhõm túm lên bờ.
"Em về phòng trước." Chân Bảo muốn ngâm, bên tránh tay bên quay đầu .
Phó Minh Thời bất đắc dĩ cười: "Thời gian quá ngắn, có tác dụng."
Chân Bảo vẫn kiên trì.
"Sợ ?" Nhìn đỏ mặt, mắt Phó Minh Thời chuyển màu tối.
Chân Bảo lắc đầu.
Phó Minh Thời tin, "Nếu như sợ, vì cái gì mắt cũng dám nhìn ?" hy vọng quen sớm chút, thói quen mới có thể càng tự nhiên chung sống. Sau khi xoay cằm Chân Bảo qua, Phó Minh Thời cúi đầu hôn mi tâm , "Nhìn , nhìn xong rồi để em lên."
Phòng ngủ cũng có thể ngâm nước nóng, cố ý cho biết.
Chân Bảo run rẩy mà mở to mắt, đối diện là ngực Phó Minh Thời, trắng nõn rắn chắc. Bên tai ma xui quỷ khiến vang lên câu hỏi Phó Minh Thời có cơ bụng hay , Chân Bảo giống như đột nhiên quản được ánh mắt, ánh mắt chút dời xuống,...
Ngay lúc Chân Bảo vẫn muốn nhìn chút Phó Minh Thời có cơ bụng hay , trước khi cơ bụng xâm nhập mắt , là quần bơi màu đen rộng thùng thình của Phó Minh Thời, nhưng cái quần có chỗ cũng rộng thùng thình, giống như, giống như giấu cái bánh mì dài cách thức tiêu chuẩn!
Ý thức được đó là cái gì, toàn bộ người Chân Bảo đều muốn nổ, vừa muốn chạy , dưới mũi bỗng nhiên nóng lên.
Phó Minh Thời biết nhìn , cảm giác bị nhìn chăm chú lại khiến hưng phấn hiểu, chính là muốn nhìn Chân Bảo phản ứng gì, cúi đầu, thấy vị hôn thê chảy máu mũi. Tuôn, đôi mắt to bối rối mất định hướng mà nhìn qua .
" có tiền đồ." Phó Minh Thời thấp giọng , xong ôm lấy Chân Bảo, mang phòng tắm xử lý.
Chân Bảo bụm lấy cái mũi, trong nội tâm đặc biệt lúng túng.
Dựa theo kịch truyền hình, bình thường đều là đàn ông rình coi phụ nữ tắm. Tắm, lòng mang ý xấu mới có thể chảy máu mũi, tại chảy máu mũi, Phó Minh Thời có thể cho rằng sắc hay . Nữ? Chân Bảo cảm giác mình sắc, Phó Minh Thời như vậy... Có tiền vốn, sợ hãi vẫn kịp, làm sao có thể gặp sắc?
~
Máu mũi ngừng lại, Phó Minh Thời dám chọc Chân Bảo, đưa người trở về phòng, lại để cho Chân Bảo yên lặng chút.
Chân Bảo an tĩnh được, vô luận trợn tròn mắt hay là nhắm mắt lại, dù sao vẫn là nhịn được nghĩ đến màn kia.
Đây là lần đầu tiên nhìn trực diện nam nhân đặc thù, kinh tâm động phách.
Buổi tối ăn cơm, Chân Bảo dám nhìn Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời trong chốc lát liếc nhìn cái, chậm rãi phát giác đúng. Buổi chiều cho rằng Chân Bảo nhìn cơ bụng kích động chảy máu mũi, nhưng bây giờ nhìn phản ứng Chân Bảo, chỉ cơ bụng có lẽ có di chứng mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ, Chân Bảo còn nhìn cái khác?
như vậy, có thể chấp nhận thẹn thùng nhiều ngày
Vừa nghĩ như vậy, điện thoại Chân Bảo đổ chuông.
Phó Minh Thời để đũa xuống, nhìn .
Chân Bảo đến ghế sô pha bên kia, nhặt điện thoại lên, nghe trước rốt cuộc liếc nhìn Phó Minh Thời, "Là ông nội Phó."
Phó Minh Thời bỗng nhiên nổi lên dự cảm tốt.
"Phượng Bảo nghỉ đông rồi hả? Tới đây ở vài ngày cùng với ông nội , ông nhớ con, bên này ấm áp."
Biệt thự Houston, ông cụ Phó cười híp mắt .
Chân Bảo vừa muốn đáp ứng, nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời nhíu mày, im ắng hỏi thăm.
Chân Bảo đành phải kéo dài thời gian, hiếu kỳ hỏi: "Ông nội ở bên kia mừng năm mới?"
Ông cụ Phó: "Đúng vậy, bác sỹ tại ta thể ngồi đường dài, Phượng Bảo đến bên này mừng năm mới , Minh Thời cũng tới."
Chân Bảo ngẩng đầu, nhìn Phó Minh Thời đến bên cạnh .
Phó Minh Thời tiếp điện thoại. Ông cụ Phó nghe là cháu trai, giọng điệu lập tức thay đổi: "Con mỗi ngày bề bộn công việc, Phượng Bảo ở nhà con cũng có thời gian ở cùng, nó người đợi nhiều nhàm chán? Phượng Bảo hiếu thuận, khẳng định nguyện ý tới đây, con dám ngăn trở thử xem."
"Con hỏi ấy chút, thương lượng tốt rồi báo với ông." Cuộc hẹn bị cắt đứt, Phó Minh Thìời có bất cứ lưu luyến gì mà chấm dứt trò chuyện.
quay người, đưa di động trả lại cho Chân Bảo.
"Muốn sao?" Trở lại bên cạnh bàn ăn, Phó Minh Thời chậm rãi mà dùng cơm, dường như Chân Bảo trả lời thế nào đều sao.
Chân Bảo muốn . Nghỉ đông có tầm tháng, mỗi ngày chỗ cùng Phó Minh Thời, Chân Bảo sợ tiếp tục xuất tình chảy máu mũi, cùng ông cụ phó, rất nhàng. Nhưng Chân Bảo có ngốc như vậy, cẩn thận hỏi Phó Minh Thời: " nghĩ như thế nào?"
Phó Minh Thời ngẩng đầu, nhìn thẳng : "Lần trước gặp mặt là nửa tháng trước, hôm nay vừa nghỉ, em liền muốn tìm ông cụ?"
Chân Bảo hiểu, cúi đầu nhìn điện thoại, giọng : "Em xuất phát muộn vài ngày."
Phó Minh Thời có đáp lời.
Sau khi ăn xong Phó Minh Thời đề nghị ở phòng khách xem tivi, Chân Bảo liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế sa lon chờ.
Phó Minh Thời chọn xong tiết mục, ngồi bên người .
Chân Bảo tận lực xem cảm giác áp bách người đàn ông bên kia truyền tới, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, rất nhanh liền phát đây là chương trình nhảy cầu của nam. Chân Bảo hiểu cách châm điểm chuyên nghiệp, chỉ biết nhìn vận động viên trung động tác cùng bọt nước, động tác đẹp mắt bọt nước , khẳng định cao điểm.
Phía trước mấy động viên sau khi kết thúc, mới lên sân khấu chính là vận động viên người Nga, thân thể thon dài, cơ bắp to lớn cũng khoa trương, đôi mắt xanh giống như hồ nước trong sạch. Màn ảnh gần hơn, thấy đối phương thua đại minh tinh tuấn mỹ, Chân Bảo kìm lòng được "Oa", có phát ra thanh, trong lòng tán thưởng.
Nhưng miệng mở ra.
Phó Minh Thời quét về phía màn hình, đối với người Nga đẹp trai cũng hứng thú, lưng tựa ghế sô pha thản nhiên : " nghĩ em dám nhìn đàn ông mặc đồ tắm."
Chân Bảo cứng đờ, lại nhìn trai đẹp mặc áo tắm màn hình, rốt cuộc hiểu tại sao Phó Minh Thời phải xem thế vận hội Olimpic rồi, vốn dĩ chờ chỗ này. Có thể xem tivi cùng nhìn người giống nhau sao? vẫn cùng đám cùng phòng ghé vào cùng xem qua người khác hôn nhau đùa giỡn, nhưng dù nhìn nhiều hơn nữa, mỗi lần Phó Minh Thời hôn , đều xấu hổ.
Nếu như thích, Chân Bảo quay đầu nhìn.
Phó Minh Thời nhìn xem , thay đổi kênh điện ảnh tình Hollywood.
Chân Bảo lần nữa nhìn màn hình, nhưng lần này có đề phòng rồi, mỗi lần nam chính tuấn ra, Chân Bảo đều nhấp nhanh bờ môi, kiên quyết lộ ra dấu vết cái mê trai gì, cho dù nhân vật nam chính rất tuấn tú, đặc biệt là lúc cùng với nữ nhân vật chính mặt đối mặt khiêu vũ, thần thái khiêu khích trong mắt, quả thực mê chết người.
Nhân vật nữ chính quả nhiên bị mê chặt rồi, cười vui theo nhân vật nam chính chạy đến phòng vắng vẻ, bắt đầu cởi quần áo.
Chân Bảo lúng túng, loại phim này, thích hợp xem cùng bạn trai.
"Em lấy nước..."
Chân Bảo tránh trong chốc lát, có thể cái rắm. mới rời khỏi ghế sô pha, cánh tay đột nhiên bị người nắm lấy, sau khắc ngã đùiPhó Minh Thời. Chân Bảo rất sợ, TV nam nữ chủ bắt đầu rồi. nhạc làm cho tim đập nhanh hơn, muốn đẩy , Phó Minh Thời rồi lại áp đến khuỷu tay, Chân Bảo mở to mắt, chứng kiến khuôn mặt tuấn tú của Phó Minh Thời tới gần.
nhìn rồi, nhưng dừng lại, vẫn hôn lên, so với bão tố lại ôn nhu, so với mưa phùn lâm râm lại vội vàng.
Chân Bảo nắm chặt cánh tay , xấu hổ đáp lại, rồi lại cũng cự tuyệt.
Hôn, Phó Minh Thời chậm rãi lật lại, từng chút áp đảo ghế sa lon, thừa cơ bắt lấy điều khiển tắt tivi. Phim kết thúc, rồi lại kích thích Chân Bảo. Kích thích đùa giỡn, có động thủ kéo quần áo , lần nữa nhắc nhở vị hôn thê, là nam nhân kiêu ngạo.
Chân Bảo sợ choáng váng, lần thứ nhất, lần đầu tiên Phó Minh Thời như vậy che giấu...
Chân Bảo nỗ lực trốn bên trong ghế sô pha.
Phó Minh Thời động theo cùng , lúc tại Chân Bảo lo lắng muốn động , Phó Minh Thời bỗng nhiên lưu luyến rời cổ , bờ môi kề bên tai phải hỏi: "Tại sao phải chảy máu mũi?" Thanh giống như lọc qua từ trong nước, lại thấp lại khàn, mang theo lực từ làm cho người sa vào.
nhắc lại tình mất mặt, Chân Bảo quẫn bách mà che mặt.
Phó Minh Thời cười hôn tay , "Vì sao dám nhìn vận động viên, dám nhìn ?"
" đừng nữa..." Chân Bảo trở tay che miệng , cho phép biết còn cố hỏi.
Phó Minh Thời nắm lấy tay , ngón tay ngón tay mà hôn, tròng mắt đen nhánh như vô biên vô hạn, mực trói buộc , để cho lảng tránh.
Chân Bảo nhìn ngây người, nam nhân người , so với đại minh tinh đều tuấn tú hơn.
" thay áo tắm, dạy em bơi lội."
Phó Minh Thời đột nhiên buông Chân Bảo ra, nhanh đến phòng của .
Chân Bảo phát ngốc lát, nghĩ đến Phó Minh Thời dùng vận động viên nhảy cầu trêu chọc mà , sờ sờ mặt, nghe lời mà thay áo tắm. Cái áo tắm bị thấy, cũng gặp , có gì phải che lại, khó được lúc ngâm suối nước nóng, cùng công lãng phí, bằng tiếp nhận ý tốt của Phó Minh Thời, hai người nghỉ phép cùng chỗ.
Tắm vòi sen đổi áo tắm, mười lăm phút sau, Chân Bảo mới bọc lấy áo tắm vào suối nước nóng. Phó Minh Thời chưa có tới đây, Chân Bảo xuống nước trước, chỉ ở bên cạnh đợi, đại khái năm phút đồng hồ sau, nghe được tiếng bước chân Phó Minh Thời. thân thể Chân Bảo chìm xuống, quay đầu, chỉ thấy Phó Minh Thời chỉ mặc quần bơi tới, eo rộng chân dài mảnh, khuôn mặt... Cùng bình thường, có chút màu hồng.
Chân Bảo thu hồi ánh mắt.
Phó Minh Thời xuống nước từ bên , thái độ chuyên nghiệp mà dạy bơi lội, thân thể đụng chạm, tia lửa cùng nước suối ấm áp tồn tại. Hơn 10' sau, Phó Minh Thời kéo Chân Bảo lên, bước đến bên cạnh nghỉ ngơi, đặt Chân Bảo ở ghế sa lon hôn, gió táp mưa rào.
giờ về sau, Chân Bảo đỏ mặt trốn trở về phòng, đến trước gương kiểm tra, phía dưới xương quai xanh, đầu vai, cánh tay, bắp chân, thậm chí mu bàn chân, Phó Minh Thời đều lưu lại dấu vết. Người đàn ông này, quả thực xem trở thành cây vải rồi, lật qua lật lại nhấm nháp.
Trước mắt hiển lồng ngực Phó Minh Thời đầy mồ hôi, ánh mắt trầm trầm, Chân Bảo nhanh chóng tắt đèn chui vào chăn, bắt buộc bản thân bỏ qua những cái kiều diễm đấy, dụ dỗ. Người trầm luân. Nhưng qua chút, Chân Bảo hề buồn ngủ, càng muốn quên càng khó quên mất, Phó Minh Thời, so với tiền của càng làm cho người khó có thể cự tuyệt.
Vén chăn lên, Chân Bảo nắm ly lên, uống hơi hơn phân nửa ly nước.
~
Phó Minh Thời muốn thả Chân Bảo , nhưng hành trình gần nhất của quá kín, hoàn toàn chính xác có bao nhiêu thời gian cùng Chân Bảo.
Nghỉ đông ngày thứ năm, Phó Minh Thời tiễn Chân Bảo lên máy bay.
"Đến gọi điện thoại cho ." Phó Minh Thời nắm chặt tay , nỡ buông ra.
Ly biệt phía trước, Chân Bảo cũng nỡ bỏ , nhưng đến giờ xuất phát rồi, chỉ có thể nhìn Phó Minh Thời ra ngoài, xuống cái cửa lúc trước thành C đón lúc ngồi máy bay tư nhân. hồi lắc lư, máy bay bay lên , Chân Bảo tiến đến cửa sổ phía trước, nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Ngày hôm sau, máy bay đáp xuống sân bay Houston, bên này ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ khác lắm cùng quê quán Chân Bảo bên kia.
Ông cụ Phó phái quản gia tới đón , Chân Bảo biết.
"Chân Bảo?"
Người ngoại quốc chật ních sân bay, bỗng nhiên có người dùng tiếng phổ thông gọi , Chân Bảo giật mình mà nhìn về phía trước, nhìn thấy gương mặt đàn ông phương Đông lạ lẫm. Người nọ tóc ngắn màu đen, màu da trắng nõn, cao, ở trong nước, tuyệt đối là trai đẹp.
Có thể Chân Bảo cũng nhận ra , trong mắt nghi hoặc, " là..."
Trong mắt Trình Dịch lưu lại tia kinh hỉ, tới giải thích : " là họ của tiểu Nhã, năm nay nghỉ hè mang bucky tản bộ công viên, chúng ta gặp nhau." Lúc ấy cũng biết tên của , trở về tìm em họ bóng gió hiểu, về sau đặc biệt tìm em họ, còn tìm ảnh chụp chung của em họ cùng Chân Bảo, trong tấm ảnh Chân Bảo tươi cười ngọt ngào, Trình Dịch nhịn được giữ phần.
Dù sao mỹ nữ vẫn làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, cho dù nửa năm này Trình Dịch cũng có nghĩ tới Chân Bảo, thậm chí nhanh quên từng gặp qua bé hay thẹn thùng, nhưng hôm nay ngẫu nhiên gặp lại, trong biển người mênh mông lần nữa nhìn thấy gương mặt thanh thuần mỹ lệ, trong đầu Trình Dịch sâu trong trí nhớ, trong nháy mắt sống lại.
Chân Bảo đối với lạ lẫm, nhưng nhớ kỹ bucky lông vàng, vì vậy Trình Dịch vừa như vậy, cũng nghĩ tới, "Tại sao ở chỗ này?"
Trình Dịch mắt nhìn quản gia, cười : "Trong nước có bạn tới đây chơi, tới đón ta, còn em, khách du lịch?"
Chân Bảo gật gật đầu, "Xem như thế ."
Trình Dịch còn muốn vài câu, quản gia bên cạnh ho khục.
Chân Bảo cho rằng quản gia sốt ruột ly khai, vội vàng từ biệt Trình Dịch, "Em trước?"
Trình Dịch đưa mắt nhìn , tươi cười sáng lạn, "Gặp lại."
Chương 37
Chân Bảo học hành nửa năm, ông cụ Phó có nuôi con cho cái tên là Hắc Bối, là vợ của Hắc Đản.
Ông cụ dụng tâm lương khổ, Chân Bảo mượn cớ đem Hắc Đản nuôi ở biệt thự của Phó Minh Thời, sợ ông cụ Phó phát Hắc Đản còn ‘trứng’.
Hắc Bối nhanh chóng tuổi, kích thước rất lớn, hai chân trước nhảy lên có thể tới eo Chân Bảo. So sánh với Hắc Đản bướng bỉnh, Hắc Bối dịu dàng hơn nhiều, thích nhất là nằm trong sân phơi nắng, nhưng các chủ nhân đến đùa nó, Hắc Bối cũng rất phối hợp, vô cùng thông minh.
Trong nhà có chó, rất nhanh Chân Bảo dưỡng thành thói quen cùng ông cụ dẫn chó ra công viên dạo. Liên tục bốn ngày đều gặp người đẹp lai Tiểu Nhã và chó bucky Kim Mao, đến ngày thứ năm, người dẫn bucky thành Trình Dịch.
Lần thứ ba gặp mặt, cuối cùng Trình Dịch cũng giới thiệu àvới Chân Bảo. Biết được Trình Dịch ở Mỹ học bác sĩ thú y, Chân Bảo ngạc nhiên thêm Trình Dịch vào Weichat, vô tình trò chuyện vài thứ. Ông cụ Phó biết Chân Bảo chỉ xem người kia là đồng nghiệp, nên bóng gió nhắc nhở Chân Bảo, mãi đến hôm nay ở công viên, Tiểu Nhã nhiệt tình mời Chân Bảo tham gia tiệc mừng năm mới của ấy.
Tiệc tùng với người trong nước Chân Bảo còn chưa tham gia, ngoại quốc càng lạ lẫm, lo lắng mình xấu mặt, Chân Bảo liên tục từ chối. Tiểu Nhã nhìn ra Trình Dịch có chút thích Chân Bảo, đương nhiên đem tất cả vốn liếng ra khuyên Chân Bảo, Chân Bảo cản được nhiệt tình, đành phải đồng ý suy nghĩ lại.
"Chuyện gì xảy ra?" Ông cụ Phó ngồi ghế dài công viên, cười hỏi Chân Bảo tới.
Chân Bảo bất đắc dĩ : "Chủ nhật Tiểu Nhã tổ chức chúc mừng năm mới, gọi cháu tới chơi."
Ông cụ Phó: "Được đó, người trẻ tuổi nên gặp mặt bạn bè, sao Phượng Bảo đồng ý?"
Chân Bảo cúi đầu, nhăn nhó : "Cháu chưa từng ..."
Ông cụ hiểu, giả vờ giả vịt xem ngày điện thoại, tính toán : " sao, Minh Thời hôm đó về, để nó cùng cháu."
Chân Bảo nghe xong, vui mừng nhướng mày.
Cháu dâu có ý có mới nới cũ bỏ quên cháu trai ông, ông cụ Phó càng yên tâm hơn, Chân Bảo quay đầu hỏi Tiểu Nhã có thể đưa bạn cùng , ông cụ Phó gửi cho cháu trai tin nhắn, kèm theo tấm ảnh ông chụp.
Phó Minh Thời mở tin nhắn ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi tuấn của Trình Dịch, nhìn mấy chục giây, rồi từ từ dựa vào ghế, mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vị hôn thê cười ngây ngô trong ảnh. Vừa đuổi tên Mạnh Kế Ninh, lại tới người ‘đồng nghiệp du học’, số đào hoa của Chân Bảo có phải lúc thịnh vượng?
~
Tiểu Nhã tổ chức tiệc mừng năm mới vào ngày hai mươi tám tháng chạp, chạng vạng tối hai mươi bảy Phó Minh Thời mới đến được, ra sân bay, nhận ra Chân Bảo nghe điện thoại trong đám người, áo khoác màu trắng phối với quần bò màu đen, dưới chân là đôi giầy thể thao, vừa nữ tính lại đáng .
Phó Minh Thời nghĩ đến đến đón .
Cùng lúc đó, Chân Bảo cũng trông thấy , tuần gặp, Phó Minh Thời vẫn thân tây trang màu đen, càng đẹp trai hơn.
cười ngại ngùng.
"Tới mình sao?" Phó Minh Thời nắm chặt tay , cúi đầu nhìn .
" phải, chú Lý lái xe đưa em đến." Chân Bảo quay đầu, thấy chú Lý quản gia mất tiêu, ràng vừa mới đứng bên cạnh.
ngạc nhiên, Phó Minh Thời cười: " thôi, lên xe nào."
Chân Bảo gật đầu.
Lên xe, chú Lý lái xe, hai người ngồi ở phía sau. Chân Bảo tận lực chỉ nhìn phía trước, Phó Minh Thời cũng biểu vô cùng tự nhiên, chỉ có tay từ khi lên xe đến giờ vẫn nắm tay Chân Bảo, vô tình bóp. Chân Bảo dần đỏ mặt, cố gắng : "Chừng nào về nước?"
Phó Minh Thời nhếch mày: "Vừa về mong rồi?"
ghế lái, chú Lý cười tử tế.
Chân Bảo cúi đầu, , chu môi.
Phó Minh Thời nhàng bóp tay , thấp giọng : "Mùng hai về nước, em cùng chơi nhé." yên lòng để ở đây tiếp tục trêu hoa ghẹponguyệt.
Chân Bảo dạ.
Trở lại biệt thự, hai người ngồi trong phòng khách cùng ông cụ Phó chuyện, trò chuyện hồi cơm tối chuẩn bị xong, ba người ăn cơm trước. Ông cụ Phó trong giai đoạn tĩnh dưỡng, đúng tám giờ tối mỗi ngày ngủ, nên lên lầu. Chân Bảo ngồi ghế sa lông xem tivi, ra lực chú ý đều tập trung lên người Phó Minh Thời, tim đập rất loạn.
Quan hệ của hai người, từ trong sáng sang hôn, tiến triển thêm bước, Chân Bảo khó chịu khi Phó Minh Thời sờ vai mình, nhưng cảm giác kia quá kích thích, có chút chịu nổi, giống như... Bất kể lúc nào cũng có thể chảy máu mũi.
" tắm trước, lát nữa gặp lầu." gấp gáp, Phó Minh Thời lại vô cùng bình tĩnh, xong lên lầu.
Chân Bảo khỏi đưa mắt nhìn , hiểu ý của Phó Minh Thời, gì, là gặp nhau lầu? Biệt thự này có bốn tầng lầu, ông cụ ở lầu hai, Phó Minh Thời ở lầu ba, chiếm tầng cao nhất, lầu, chẳng lẽ Phó Minh Thời...
Vừa đoán, điện thoại di động vang lên, Chân Bảo nhặt điện thoại lên, nhận được tin nhắn của Phó Minh Thời: Về phòng chờ .
Lập tức máu huyết Chân Bảo sôi trào!
Phó Minh Thời muốn đến phòng sao?
Bất kể trong lòng hoảng, Chân Bảo vẫn có tiền đồ mà lên lầu, trốn trong phòng chờ Phó Minh Thời. Lâu rồi gặp, nhớ , ra lần Phó Minh Thời giam cầm , chủ yếu bởi vì mặc áo tắm, bả vai và đùi đều lộ ra bên ngoài, tại mặc áo lông cừu, nhiều nhất Phó Minh Thời hôn cái là đủ rồi chăng?
Suy nghĩ lung tung, cho đến khi Phó Minh Thời nhắn tin đến: Mở cửa.
Tim Chân Bảo đập nhanh hơn, mở màn hình laptop, giả bộ xem phim dở, lúc này mới ra mở cửa. Ngoài cửa Phó Minh Thời ăn mặc thoải mái, vừa mới tắm xong, người có mùi sữa tắm mát rượi, khuôn mặt ửng đỏ, tóc ngắn còn chưa sấy khô.
Chân Bảo tay chống cửa, buông thõng tầm mắt hỏi : "Có chuyện gì sao?"
Phó Minh Thời nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ ửng của , giọng trêu tức: "Nhất định phải có việc mới có thể đến nhìn vị hôn thê của sao?"
Chân Bảo nhịn được cười, nghiêng người để vào.
Phó Minh Thời bước vào, thuận tay đóng cửa, cũng như bình thường mà khóa trái.
Chân Bảo phảng phất như nghe thấy được tiếng tim mình đập.
như gặp kẻ địch, Phó Minh Thời động thủ ngay, đơn giản nhìn phòng ngủ phen Chân Bảo, bước đến bàn sách, thấy trong ly của Chân Bảo có nước, cầm lên, nghiêng người hỏi Chân Bảo: "Có thể uống ?"
Trong đầu Chân Bảo hoàn toàn nghĩ chuyện khác, gật đầu lung tung.
Phó Minh Thời ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó ngồi vào ghế của Chân Bảo, màn hình laptop dừng lại tại bộ phim hoạt hình. Môi Phó Minh Thời khẽ cong, đóng phim hoạt hình lại, tìm phim khác: " thích xem Anime, thay bằng phim tình cảm nhé?"
Chân Bảo dám cùng xem chung phim tình cảm, tới ngăn cản gõ bàn phím, giọng từ chối: "Em thích xem phim hoạt hình."
Phó Minh Thời ngẩng đầu, bỗng nhiên ôm Chân Bảo ngồi lên đùi, hôn vô cùng thành thạo.
Chân Bảo đầu váng mắt hoa.
Tay Phó Minh Thời di chuyển từ dưới ao lông cừu, từ từ dò xét lên.
Chân Bảo khẩn trương nắm lấy tay , nhưng ngay khi ngón tay Phó Minh Thời đụng phải da thịt mịn màng của , điện thoại Chân Bảo mặt bàn đột nhiên truyền đến tiếng thông báo tin nhắn Wechat. Thân thể Chân Bảo cứng đờ, Phó Minh Thời chôn mặt vào hõm cổ của , khoảng phút sau, buông Chân Bảo ra, bưng ly đổ nước.
Chân Bảo túm vạt áo, đỏ mặt nhìn Wechat, là Tiểu Nhã gửi ảnh trù bị tiệc đến, Trình Dịch cũng có mặt.
"Ai gửi tin nhắn thế?" Phó Minh cầm ly nước về phía này.
Chân Bảo vừa xem tin nhắn vừa : "Tiểu Nhã, ngày mai chúng ta đến nhà ấy."
Phó Minh Thời để ly xuống, ngón tay thon dài chỉ vào tấm ảnh người đàn ông đẹp trai: " chàng đẹp trai này là ai?"
" họ Tiểu Nhã." Chân Bảo thuận miệng .
Phó Minh Thời liền nghiêng đầu nhìn : "Em cũng cảm thấy cậu ta đẹp trai sao?"
Chân Bảo vừa trả lời xong Phó Minh Thời đào sẳn hố cho , khiến bị chọc cười, nhìn ảnh chụp giọng : " đẹp trai bằng ."
Phó Minh Thời thưởng cho nụ hôn đỉnh đầu.
~
Buổi tiệc bắt đầu lúc 6 giờ tối, Phó Minh Thời lái xe đưa Chân Bảo đến, đến biệt thự nhà họ Trịnh sớm 10 phút.
Nhìn thấy nhà này thua biệt thự nhà họ Phó chút nào, bỗng nhiên Chân Bảo ý thức được, ra nhà họ Trịnh cũng rất có tiền.
Khách tới, Tiểu Nhã, Trình Dịch cùng ra tiếp đón, xa xa nhìn thấy Chân Bảo bên người đàn ông đẹp trai, Tiểu Nhã ngạc nhiên che miệng lại. ấy đẹp nét đẹp con lai, phương đông, phương tây soái ca đẹp trai chút có thể miễn cưỡng nhìn, trong lòng tán thưởng xong, mới đồng tình nhìn về phía Trình Dịch: "Xem ra nên trêu ghẹo."
Trình Dịch cười khổ, nghĩ tới trong sáng mới học đại học năm nhất là hoa có chủ.
"Chân Bảo, ấy là bạn trai cậu à?" Đến gần, Tiểu Nhã dùng giọng điệu khoa trương .
Chân Bảo bị bạn bè cùng phòng trêu ghẹo quen, lúc này thần sắc tự nhiên, thoải mái thừa nhận.
Tiểu Nhã lập tức tán dương Phó Minh Thời, Trình Dịch đứng bên tia hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan, cũng may trước mắt chỉ có ấn tượng tốt với Chân Bảo, tình cảm còn chưa sâu đến bởi vì mức vì Chân Bảo có bạn trai mà đau lòng đến chết, bởi vì biểu này thong dong, lấy thân phận chủ nhân tiếp đãi Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời thấy ta kịp thời rút lui, liền bày ra bộ dạng khách, lòng cùng Chân Bảo vui đùa.
Tiệc tàn là 10 giờ tối.
Phó Minh Thời uống nhiều, tỉnh táo lái xe về biệt thự, xe dừng lại, xuống xe ngay, mà nắm chặt tay Chân Bảo, mắt đen phức tạp nhìn .
Lần đầu tiên Chân Bảo nhìn thấy Phó Minh Thời như vậy. Từ lúc bắt đầu mối quan hệ, Phó Minh Thời cho cảm giác như người TV, cùng thế giới với , giữa hai người cách khoảng. Từ từ ở chung, mới phát Phó Minh Thời rất quan tâm mình, dù cần gì, Phó Minh Thời tìm nhanh nhất cho , coi như hai người đồng nhất ý kiến, cuối cùng Phó Minh Thời cũng thỏa hiệp.
Nhưng Phó Minh Thời trước mắt, giống gặp phải vấn đề nan giải gì đó, biết mở miệng làm sao.
Tại sao lại như vậy? Chân Bảo có đầu mối.
"Thế nào?" Chân Bảo giọng hỏi.
Phó Minh Thời nhìn , cười: " có gì, chỉ là, ngày mai ba mẹ đến, bọn họ cũng ở đây ăn Tết."
Chân Bảo mở to hai mắt.
Phó Minh Thời dự đoán được có thể như vậy, trêu chọc : "Sợ à?"
Chân Bảo cứng đờ lắc đầu, ánh mắt rơi ở phía trước cửa sổ xe. sợ, chỉ hơi hoảng.
tháng năm đến Thủ Đô, chuẩn bị kiểm tra trong lúc đó cùng ba Phó Minh Thời Phó Chinh gặp mặt, lúc đó ba Phó ở đó. Ông cụ Phó lớn tuổi, chỉ nhìn cách đơn giản bề ngoài, Phó Minh Thời càng giống Phó Chinh. Phó Chinh hơn năm mươi tuổi, bên ngoài trẻ hơn tuổi rất nhiều, lạnh lùng uy nghiêm, phù hợp với chủ tịch tập đoàn như Chân Bảo tưởng tượng.
Phó Chinh là người ít , lúc gặp mặt chỉ hỏi ở chỗ có quen , còn số lời khách sáo khác. Chân Bảo nhìn ra vị trưởng bối này có thích mình hay , lúc ấy hề nghĩ đến mình và Phó Minh Thời ở cùng nhau, nên để ý thái độ của Phó Chinh, nhưng bây giờ và Phó Minh Thời thành người chân chính, nếu như Phó Chinh hài lòng với ...
Phó Chinh tốt hay xấu gặp qua, cũng hiểu biết đơn giản, mẹ Phó Minh Thời là Phùng Kha, mới là nỗi sợ Chân Bảo phải đối mặt.
Phùng Kha nổi danh trong nước là chuyên gia thiết kế thời trang hàng đầu, tự sáng tạo quần áo mang nhãn hiệu "Hoa Đình", nghiên cứu thiết kế âu phục rất đẹp, những bộ quần áo Phương Đông đẹp đẽ quý phái, rất được minh tinh trong nước ưa chuộng, doanh nhân thành đạt vây quanh, dẫn dắt trào lưu các quý, cùng lượng tiêu thụ tên tạp chí cao nhất trong các loại tạp chí đồng loại.
Bạn đồng học , Phùng Kha là là người phụ nữ vừa tài hoa vừa mạnh mẽ. Mà tính cách Phùng Kha cũng vô cường lạnh lùng át người, mạng lan truyền video phỏng vấn hoặc ảnh chụp, rất ít khi nhìn thấy Phùng Kha lộ ra nụ cười, Chân Bảo chỉ nhìn thấy trong Album ảnh điện thoại Phó Minh Thời, thấy Phùng Kha cười, nụ cười rất nhạt.
"Ba em gặp qua, còn về mẹ ..." Nhìn bộ dạng thấp thỏm của Chân Bảo, Phó Minh Thời cẩn thận xử lí từ ngữ: "Mẹ tương đối nghiêm khắc, nhanh mồm nhanh miệng, muốn gì nấy, thông cảm cho cảm xúc người khác, bắt bẻ cách ăn mặc của người khác vô cùng, có đôi khi ngay cả ông cụ cũng bị chê bai vài câu. Nhưng mặc kệ bà ấy thế nào, em cần để trong lòng, dù sao em muốn gả là ."
Phó Minh Thời muốn hù dọa Chân Bảo, nhưng tính tình mẹ quá thối, nhất định phải để Chân Bảo sớm chuẩn bị tâm lý tốt, lấy da mặt của Chân Bảo, khi mẹ nặng, Chân Bảo có thể bị đến khóc.
Trong lòng Chân Bảo rối như tơ vò, Phó Minh Thời càng giải thích, càng cảm thấy đáng sợ.
"Được rồi, bây giờ ngủ , ngày mai hết thảy có ." Hôn trán Chân Bảo, Phó Minh Thời dịu dàng an ủi .
Chân Bảo dạ, xuống xe.
~
Vợ chồng Phó Chinh đáp sân bay lúc giữa trưa, Phó Minh Thời đến đón sớm hơn tiếng, theo lễ phép, Chân Bảo cũng muốn , bị ông cụ Phó khuyên nhủ, giọng điệu Chân Bảo mới là người nhà ông: "Phượng Bảo cùng ông nội đợi, để Minh Thời tự mình , hừ, ba mẹ Minh Thời nổi danh mặt thối, chúng ta nhìn ít chừng nào hay chừng đó."
Người con dâu Phùng Kha này, là con trai tự mình coi trọng, ông cụ Phó phản đối, nhưng đối mặt với người con dâu còn lạnh lùng hơn cả con trai, ông cụ Phó cũng cách nào thân thiết hơn nhiều được. Dù sao ông là ông, bọn là bọn , tất cả mọi người bận bịu, chỉ có ngày lễ ngày tết mới họp mặt.
Người Chân Bảo ở biệt thự, nhưng tim lại lơ lửng cố định, trầm ngâm chú ý động tĩnh bên ngoài biệt thự.
Sân bay, Phó Minh Thời đợi nửa giờ, mới đón được hai người già trong nhà.
Phó Chinh giày Tây, nhìn thấy con trai cười, Phùng Kha bên cạnh thân áo khoác đen, mắt đeo kính râm, khung kính hạ xuống lộ ra làn da phù hợp lứa tuổi, còn có bờ môi đỏ tươi. Bà dáng người cao gầy, xuất cái, liền hấp dẫn tầm mắt mọi người trong sân bay, bất kể nam nữ.
"Ba, mẹ." Phó Minh Thời bước lên, dùng xưng hô đánh nát ít tư tưởng thiết thực của số đàn ông.
Tỉnh , người phụ nữ này là mẹ của người đàn ông ba mươi tuổi rồi..
Last edited by a moderator: 18/6/17