Chương 31:
Chân Bảo mua 21 cuộn len, 22h, khăn quàng cổ đan xong, còn dư dây rất nhiều, Chân Bảo lên mạng tìm kiểu bao tay, bên ngoài đại học A mua mấy thứ phối màu cùng len, bắt đầu đan bao tay.
"Chân Bảo là điển hình cho kiểu vợ hiền mẹ tốt." Cổ Tiểu Ngư lấy chiếc ghế thủy tinh ra ngồi phơi nắng, vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn Chân Bảo đan bao tay.
"Vậy cậu là mẫu nào?" Chân Bảo ngẩng đầu, hỏi bạn cùng phòng.
"Cậu ấy là ăn hàng." Tiễn Nhạc Nhạc nằm lỳ giường, đột nhiên xen vào.
"Cậu mới ăn hàng, hôm qua cậu mua đồ ăn vặt còn nhiều hơn tớ đấy?" Cổ Tiểu Ngư phục .
Tiễn Nhạc Nhạc cười ha ha.
Cổ Tiểu Ngư hỏi Chân Bảo: "Cậu đan khan quàng cổ và bao tay xong, định khi nào đưa ra?"
Chân Bảo nghĩ: "Lễ Giáng Sinh ."
Cổ Tiểu Ngư dựa vào thành ghế than thở, hâm mộ nhìn Chân Bảo: "Có bạn trai tốt, gì mà lễ Giáng Sinh lễ tình nhân, đều chuyên môn ngược cẩu độc thân như chúng ta."
Chân Bảo cúi đầu cười.
Bên ngoài có người gõ cửa, kèm theo giọng của Phùng Nguyệt.
Cổ Tiểu Ngư vô cùng ghét Phùng Nguyệt, đẩy Chân Bảo ra, cố ý đẩy ghế về hướng nam, tự mình ăn của mình.
Chân Bảo cười khổ. Năm nhất sắp sửa kết thúc rồi, trong khoảng thời gian ở chung này, Chân Bảo cũng phát tính cách Phùng Nguyệt có chút vấn đề, lòng hiếu kỳ rất mạnh, thí dụ như Phó Minh Thời đưa ra ngoài chơi, Phùng Nguyệt đều muốn hỏi hai người làm gì, còn có nhiều vấn đề khác mà Chân Bảo muốn trả lời.
Nhưng mọi người đều là đồng hương, Phùng Nguyệt cũng còn khuyết điểm nào lớn, Chân Bảo cũng thể bởi vì Phùng Nguyệt nhiều liền quan tâm ta.
"Hôm nay cùng Thời Minh hẹn hò à?" Phùng Nguyệt đứng tại cửa, trêu ghẹo hỏi.
" chuẩn bị thi cuối kỳ, rảnh như vậy." Chân Bảo dối chớp mắt. Phó Minh Thời là người bận rộn, gần đây lại xuất ngoại, khoảng 20 tây mới trở về.
"Vậy tốt, cùng dạo phố thôi, tớ muốn mua ít đồ." Mắt Phùng Nguyệt nhìn trong phòng, mong đợi nhìn Chân Bảo.
Bên ngoài trời lạnh, Chân Bảo muốn mua gì, khổ sở : "Tớ muốn đọc sách..."
"Thành tích của cậu tốt như vậy, tớ còn sợ thi rớt tín chỉ, cậu lo lắng gì chớ." Phùng Nguyệt nhanh chóng cắt ngang Chân Bảo, sau đó kéo Chân Bảo ra cửa, đóng cửa lại thầm: "Chân Bảo, thứ tư tuần này là sinh nhật Mạnh Kế Ninh, cậu cũng nên chuẩn bị quà cho cậu ấy, lần trước du lịch mùa thu là do Mạnh Kế Ninh mời, bây giờ sinh nhật người ta, chúng ta cũng nên bày tỏ chút, đúng hay ?"
Chân Bảo kinh ngạc: "Sao cậu biết sinh nhật cậu ấy?"
Phùng Nguyệt: "Hồi trung học thiếu nữ sinh thầm mến cậu ấy, mỗi lần sinh nhật Mạnh Kế ninh, bàn đều nhiều thêm đống quà lớn, lớp chúng tớ ai biết sinh nhật cậu ấy."
Chân Bảo ngẫm lại lần du lịch mùa thu kia, gật đầu: "Cậu chờ chút, tớ lấy tiền."
Phùng Nguyệt như vậy, giả vờ biết sinh nhật của Mạnh Kế Ninh, lại lộ ra chuyện ‘tiết kiệm thái quá’.
Đeo túi xách lên, chen lấn mấy trạm tàu điện ngầm, Chân Bảo theo Phùng Nguyệt vào cửa hàng quà lưu niệm.
Đủ loại quà tặng, rực rỡ muôn màu, Phùng Nguyệt kéo tay Chân Bảo nhìn từng món, Chân Bảo xem xét những giá tiền kia, nỡ mua, có nhiều tiền, muốn vì bạn bè bình thường mà mạo danh hùng.
"Cái ấm này thế nào?" Phùng Nguyệt chỉ vào ấm giữ nhiệt hỏi .
Chân Bảo có thói quen nhìn giá tiền trước, hơn năm trăm, lại nhìn ấm giữ nhiệt, quả thực rất đẹp, ngắn gọn hào phóng, rất hợp với đàn ông dùng.
Lấy được đáp án, Phùng Nguyệt hào phóng chọn lấy cái này, lại cùng Chân Bảo chọn.
Chân Bảo mua cây bút máy, 99 tệ.
Phùng Nguyệt quá hiểu thói quen chi tiêu tiết kiệm của , Chân Bảo tặng đồ rẻ tiền như vậy, ta rất yên lòng.
~
Buổi tối thứ tư, Chân Bảo làm thêm xong ăn cơm tối, như hứa gọi cho Phùng Nguyệt, cùng đến kí túc xá nam tìm Mạnh Kế Ninh. Phùng Nguyệt ngay cả Mạnh Kế Ninh ở khu nào cũng biết, lúc đến lầu dưới, lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạnh Kế Ninh. Gọi ba lần, ai nghe.
"Cậu thử xem?" Phùng Nguyệt nhìn ban công phòng ngủ của Mạnh Kế Ninh, khuyến khích Chân Bảo.
Chân Bảo cảm thấy cần thiết, đoán rằng: “Có thể là tắm, đợi lát nữa thử lại lần nữa ?"
Phùng Nguyệt mím môi, cam lòng tiếp tục gọi, vẫn nghe.
Phùng Nguyệt có chút vui, hối Chân Bảo: "Cậu thử , được chúng ta ."
Chân Bảo đành phải lấy điện thoại ra.
Mạnh Kế Ninh ở thư viện, điện thoại cài chế độ im lặng, Phùng Nguyệt điện đến cậu ta có nhìn thấy, chỉ là muốn nghe. Màn hình sáng lên lần nữa, người gọi đến trở thành Chân Bảo, trong lòng Mạnh Kế Ninh hơi động, nhanh chóng cầm điện thoại lên, ra ngoài, vừa muốn nhận, điện thoại tắt.
Mạnh Kế Ninh ra khỏi phòng, gọi lại.
Bên kia Chân Bảo kết thúc trò chuyện, lòng ngóng trông có thể , nhưng Phùng Nguyệt lại kiên trì chờ thêm chút, Chân Bảo bất đắc dĩ, điện thoại di động vang lên, móc ra xe, là Mạnh Kế Ninh. Phùng Nguyệt cũng nhìn thấy, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, sắc mặt ta hết sức khó coi.
"Ừm, Phùng Nguyệt bảo hôm nay là sinh nhật cậu, chúng tớ có mua vài món quà muốn tặng cậu, cậu ở trong phòng sao?" Chân Bảo vội nghe, để ý ta.
Chỉ đơn giản mấy câu, trò chuyện kết thúc.
" thế nào?" Phùng Nguyệt nhìn chằm chằm Chân Bảo hỏi.
Chân Bảo chi tiết: "Cậu ấy ở thư viện, trước đó để ý đến điện thoại, bây giờ về."
Phùng Nguyệt quay người, tim như vỡ vụn. ta gọi bảy tám lần, Chân Bảo chỉ gọi lần, tại sao Mạnh Kế Ninh lại gọi cho Chân Bảo? chừng trước đó là cố ý nghe máy của ta, chê ta đẹp bằng Chân Bảo, mặc kệ ta. Càng nghĩ càng khó chịu, Phùng Nguyệt đưa lưng về phía Chân bảo, cố gắng nén mắt nước mắt.
Thầm mến ba năm rưỡi, ta thích Mạnh Kế Ninh.
Lại đợi vài phút, Mạnh Kế Ninh chạy xe về, đeo cặp sách ngừng ở trước mặt các , cười thân thiện "Hai người đẹp tặng quà sinh nhật cho tớ, kỳ thi năm nay chắc chắn rớt." Lúc chuyện, ánh mắt nhìn về phía Chân Bảo. Buông tha theo đuổi, nhưng cảm tình cậu ta đối với Chân bảo vẫn còn, đồng ý xem Chân Bảo là bạn bè chân chính.
"Sinh nhật vui vẻ." Chân Bảo cười đem hộp quà đưa cậu ta: " chút tấm lòng, cậu đừng ghét bỏ.”
Mạnh Kế Ninh mở ra trước mặt, là bút máy, hài lòng : "Thi cuối kỳ dùng nó."
Cất quà, Mạnh Kế Ninh nhìn về phía Phùng Nguyệt.
Phùng Nguyệt đưa quà tới, Mạnh Kế Ninh cũng mở ra, phát là ấm giữ nhiệt, đáy mắt Mạnh Kế lướt qua chút phức tạp, nhưng cậu ta biểu ra ngoài, bên đem ấm giữ nhiệt bỏ vào túi : " thôi, tớ mời hai cậu ăn đồ nướng, đọc sách hồi lâu, đúng lúc đói bụng."
Chân Bảo vừa ăn xong lâu, có đói: "Nếu hai người..."
còn chưa dứt lời, bị Phùng Nguyệt ôm lấy cánh tay, ta chạy chiếc xe chở ban nãy, thuận tiện : "Tớ đói, cậu làm bạn với tớ."
Chân Bảo đành phải đáp ứng.
Bên cạnh trường học mở rất nhiều nhà hàng, ba người vào nhà hàng đồ nướng.
Chân Bảo gọi hai xâu thịt dê nướng, ngoài ra cái gì cũng cần, khẩu vị Phùng Nguyệt tệ, muốn mấy loại. Nhân viên phục vụ chân trước lấy menu, chân sau Cổ Tiểu Ngư gọi điện thoại tới, hỏi Chân Bảo sao còn chưa về phòng, biết Chân Bảo ăn sinh nhật của bạn, Cổ Tiểu Ngư mới yên tâm cúp máy, như thể Chân Bảo bị người khác cướp mất.
Ăn xong xâu thịt dê nướng, Phó Minh Thời gọi đến.
Trong nhà hàng quá ồn, Chân Bảo ra ngoài nghe.
" ở trong phòng sao?" Chênh lệch múi giờ, bên kia Phó Minh Thời vừa rời giường, nghe ra bên Chân Bảo ồn ào.
" Sinh nhật Mạnh Kế Ninh, mời em và Phùng Nguyệt ăn đồ nướng." Chân Bảo rất ràng.
Phó Minh Thời nhíu mày: "Cậu ta chủ động mời à?"
Chân Bảo nghĩ: " phải, chúng em tặng quà cho cậu ấy trước, cậu ấy mời xem như cảm ơn thôi."
Lông mày Phó Minh Thời giãn ra: "Làm sao em biết sinh nhật cậu ta?"
Chân Bảo quét mắt trong nhà hàng, giọng : "Phùng Nguyệt cho em biết, lôi em mua quà, em cũng muốn.”
Phó Minh Thời cười: "Bỏ ra bao nhiêu tiền rồi?"
Chân Bảo có chút xấu hổ: "99."
Phó Minh đề cao lượng: "Đắt thế?"
Lời trêu chọc của người đàn ông quá ràng, Chân Bảo thèm để ý : "Còn việc sao? có em phải quay lại."
"Trở về phòng báo cho biết." Phó Minh Thời cười .
Chân Bảo khẽ dạ.
Quay lại nhà hàng, xa xa nhìn thấy Phùng Nguyệt, Mạnh Kế Ninh vừa vừa cười, Chân Bảo cũng nghĩ nhiều, tận khuya mới trở về phòng ngủ, Cổ Tiểu Ngư suy đoán lung tung: "Tớ thấy chắc chắn Phùng Nguyệt thầm Mạnh Kế Ninh, người có ý tứ hành động, còn lôi kéo Chân Bảo , tỏ vẻ bạn học trong sáng. Chân Bảo, sau này cậu đừng nữa, miễn cho Mạnh Kế Ninh hiểu lầm cậu cũng thầm mến cậu ta. Hừ, Phùng Nguyệt biểu ràng như vậy, Mạnh Kế Ninh thể nhìn ra, xem ra coi trọng ta, cố ý giả bộ biết đây."
Tiền Nhạc Nhạc phụ họa gật đầu.
Phạm Huyên cũng mặt đồng ý.
Chân Bảo cẩn thận hồi tưởng, Phùng Nguyệt đối với Mạnh Kế Ninh, hình như có ý như vậy .
Có nghi ngờ, Phùng Nguyệt lại đến mời ra ngoài dạo, chỉ cần cùng Mạnh Kế Ninh có liên quan, đều bắt Chân Bảo phải cùng.
~
Phó Minh Thời ở nước ngoài mất hai ngày, trở lại Thủ Đô, vừa lúc là thứ năm, đêm giáng sinh.
Hôm nay Chân Bảo tổng cộng có tám tiết, giữa trưa lầu dạy học, len lén tìm kiếm bóng dáng Phó Minh Thời, cảm thấy Phó Minh Thời có thể đến gặp , bên khu xe đạp cũng có người. Chân Bảo có chút mất mác, buổi chiều học, cách hồi liền nhìn điện thoại.
"Tuyết rơi." Cổ Tiểu Ngư chọt cánh tay , để nhìn ra ngoài.
Chân Bảo quay đầu, bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bông tuyết bay lả tả, đây là trận tuyết thứ hai năm nay.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Chân Bảo lập tức cúi đầu.
Phó Minh Thời: Tuyết rơi, tối nay cùng nhau ăn cơm.
Chân Bảo lén cười: Vâng.
Xác định tối nay Phó Minh Thời mới đến, 8 tiết kết thúc, trước tiên Chân Bảo chạy ra phòng học, lạch bạch xuống lầu, chạy làm thêm. Bên ngoài bông tuyết ngừng rơi, to như lông ngỗng, đường phủ lớp tuyết, khu học lát đá cẩm thạch, bởi vì học sinh lại nhiều, tuyết đọng đỡ hơn chút.
Chân Bảo đội nón lên, tăng tốc bước chân ra ngoài.
nghĩ tới tuyết đọng đá cẩm thạch quá trơn, Chân Bảo còn chưa kịp phản ứng, té “bịch" ngay tại chỗ, mông đau vô cùng!
Đằng sau có tiếng bạn học cười, Chân Bảo thể khó chịu, vỗ tay đứng lên, cúi đầu cẩn thận từng li từng tí lên phía trước. Rốt cục đến đường xi măng, Chân Bảo thở ra hơi.
"Có đau hay ?" Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng quen thuộc.
Chân Bảo ngạc nhiên ngẩng đầu.
Phó Minh Thời đầu đội mũ len, người mặc áo lông, mắt đen mỉm cười nhìn .
Cười gì chứ?
Nghĩ đến bộ dạng mình mất mặt ban nãy bị nhìn thấy, nhiệt độ mặt Chân Bảo đột nhiên tăng cao.
" đường kẹt xe, vừa tới, thể đến đại sảnh chờ em." Phó Minh Thời ôm vai , đưa về phía xe đạp hai người. Nếu như đến sớm hai phút, Chân Bảo bị ngã.
Mười ngày gặp mặt, vừa thấy mặt liền mất mặt, Chân Bảo muốn chuyện, lên xe đạp, mới rầu rĩ : " tại tới, hai giờ tới làm gì?"
"Đưa thẻ cho , chúng ta thư viện." Chung quanh đều là sinh viên, Phó Minh Thời chuyên tâm chạy xe.
Chân Bảo muốn uổng phí hết hai giờ, đầu dựa vào lưng : "Tuyết quá lớn, về trước , đêm mai lại đến." Ngày mai là thứ sáu, có thể về lại biệt thự đêm, Phó Minh Thời chờ càng có ý nghĩa hơn.
Phó Minh Thời hỏi đằng, trả lời nẻo: "Lần trước mấy em ăn đồ nướng ở đâu?"
Chân Bảo ngẩn người, vô thức : "Nhà hàng bên ngoài trường học."
"Ăn ngon ?"
"Tạm được."
Phó Minh Thời: "Tối mai em mời nhé."
Chân Bảo: ...
Chẳng lẽ cố ý tới ăn chực sao?
Chương 32:
Bóc hết, lại uống chén canh cà chua trứng gà vị chua sướng miệng, toàn thân đều nóng hầm hập.
đường tích tuyết dày, Phó Minh Thời tay đẩy xe đạp, tay nắm lấy tay Chân Bảo bỏ vào trong túi.
Tuyết rơi liên tục, tay của vừa rộng vừa ấm.
đến chỗ để xe, Phó Minh Thời xoay người khóa lại. Chân Bảo đặc biệt muốn, dưới trời rơi nhiều tuyết tới đây, đợi hai tiếng mà chỉ tiếp bữa cơm.
" dạo nữa nhé?" Liên tục có sinh viên học giờ buổi tối đẩy xe tới, chỗ để xe thích hợp hôn môi, Phó Minh Thời thấp giọng hỏi Chân Bảo.
Hóa ra ấy cũng thấy đủ như mình.
Trong lòng Chân Bảo ngọt ngào, giọng : "Em mang những thứ này lên trước ."
Phó Minh Thời: "Nhanh lên."
Chân Bảo đỏ mặt, nhanh chóng quay người, tay trái giỏ xách, tay phải mang theo túi quà Phó Minh Thời tặng. Lúc Phó Minh Thời vừa đưa cho Chân Bảo xem qua, hình như bên trong là bốn quả táo đỏ lớn.
"Trở về sớm như vậy sao? Tớ còn tưởng rằng các cậu còn phải dạo quanh trường nữa chứ, bước chậm trong tuyết, quá lãng mạn." Ba người Cổ Tiểu Ngư đều ôn tập, đọc sách rất mệt mỏi, Chân Bảo cầm theo túi quà tặng xinh đẹp vào, trêu ghẹo trêu ghẹo ai.
Loại trình độ chế nhạo này Chân Bảo có thể thản nhiên đối mặt, mang theo túi quà phát quả táo.
Tiễn Nhạc Nhạc người đầu tiên được quả táo cố ý khoa trương hít vào, nâng cao quả táo tán thưởng: "Oa, kiếp này tớ chưa bao giờ thấy quả táo nào to như vậy! Quả nhiên có tình tưới đều, quả táo cũng lớn hơn nhà người ta!"
Chân Bảo buồn cười.
Phát cho Phạm Huyên xong, Chân Bảo cúi đầu cầm lấy đưa cho Cổ Tiểu Ngư chợt phát bên trong ngoại trừ hai dải lụa xinh đẹp buộc lên hai quả táo ra, vẫn còn có hộp quà dài mảnh màu đỏ.
Chân Bảo ngẩn người.
Ánh mắt Cổ Tiểu Ngư sắc bén, lập tức tiếp cận sang đây xem, Chân Bảo vừa muốn che giấu, Cổ Tiểu Ngư nhanh tay lấy hộp trang sức ra. Nhà Phạm Huyên là có tiền nhất, hộp trang sức trong tay Cổ Tiểu Ngư chỉ thoáng qua, Phạm Huyên kinh ngạc đến quên gặm táo, thấp giọng : "Trời ạ, là Cartier!" (là tên hàng hiệu về các mặt hàng trang sức, nước hoa .... vân vân. Các bạn có thể lên gg để tìm hiểu thêm)
Chân Bảo nghe thấy lạ lẫm, Cổ Tiểu Ngư lại như bị phỏng tay nhét hộp trang sức vào trong tay Chân Bảo, sợ cẩn thận làm hư, đền nổi.
"Chân Bảo mau nhìn xem." Chỉ kinh ngạc trong giây lát, Tiễn Nhạc Nhac, Phạm Huyên đều bu lại, từ lúc từ trong miệng Phùng Nguyệt biết được Phó Minh Thời hơi đặt hai 'phòng cho tổng thống', ba người cùng phòng chắc chắn Phó Minh Thời là người có tiền, vì vậy trọng điểm tại là xem quà gì, có quá tìm tòi nghiên cứu hành vi thổ hào* của Phó Minh Thời. (Đây là từ ngữ mạng, mang ý nghĩa phô trương thích thể giàu có)
Chân Bảo khó xử, " ấy vẫn ở phía dưới..."
"Nhân tiện liếc mắt nhìn, xem xong cậu hãy lập tức xuống." Phạm Huyên hưng phấn .
ra Chân Bảo cũng tò mò là quà gì, trong giây phút đó hiểu sao trái tim căng thẳng, mở ra trước mặt ba người cùng phòng.
Phía trần nhà có hai ngọn đèn, tuy rằng ngọn đèn gần như bị ba cái đầu đám Phạm Huyên che mất, nhưng đồ trang sức trong hộp quả táo là sợi dây chuyền có viên hồng ngọc treo lủng lẳng vẫn xuất làm mù ánh mắt cả đám. Dây chuyền vàng bạch kim an phận bên trong, viên hồng ngọc lớn bằng ngón tay cái có màu như máu, hoa lệ sáng chói, dưới bầu khí lãng mạn hơn nữa đêm giáng sinh, có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt sức hút của nó.
"A a a!" Phạm Huyên kích động lay cánh tay Chân Bảo, nhưng giọng ép tới rất thấp, "Chân Bảo, Thời Minh nhà cậu quá hào phóng rồi, ai tặng tớ sợi dây chuyền này tớ lập tức lấy thân báo đáp!"
"Nếu như Thời Minh là bạn trai tớ, ấy tặng dây chuyền tớ cũng nguyện ý lấy thân báo đáp." Cổ Tiểu Ngư ôm cánh tay bên kia của Chân Bảo, hai mắt sáng rực lên.
Tiễn Nhạc Nhạc đứng ở đối diện Chân Bảo, vẻ mặt cười xấu xa, " chừng Chân Bảo sớm “cho” rồi ấy."
Chân Bảo thoáng cái đỏ mặt, "Cậu đừng nhảm."
Ba cùng bật cười.
Phạm Huyên nhắc nhở Chân Bảo cất kỹ dây chuyền, nhưng giọng đều luôn rất , "Sợi dây chuyền này ít nhất năm con số, Chân Bảo để ở nhà cậu , phòng ngủ của chúng ta thường có người tới đây, vạn nhất gặp chuyện may, mất tiền tài lại hỏng hòa khí."
"Tớ trả lại cho ấy, quá mắc." Chân Bảo gật đầu, bỏ hộp trang sức vào trong túi áo khoác, bởi vì Phó Minh Thời vẫn ở phía dưới, lắng nghe đám bạn cùng phòng khuyên bảo mà lập tức xuống lầu trước.
Bên ngoài ký túc xá quá nhiều người, Chân Bảo tay giao cho Phó Minh Thời, tay chú ý che miệng túi quà. Tuyết rơi đêm giáng sinh quả lãng mạn, bên ngoài có các nữ sinh cùng chụp ảnh, càng nhiều hơn nữa là cặp đôi đứng ở đối diện. Đèn đường bị bông tuyết bay lả tả che lại, mờ nhạt rồi lại thêm mông lung.
Đằng sau thư viện gần như có ai, bầu khí tốt nhất, Phó Minh Thời ôm bả vai Chân Bảo đè lên cây cột đương, cúi đầu nhìn , "Có nhớ ?"
Mặt hai người quá sát vào nhau, bông tuyết nhao nhao rơi vào mũ Phó Minh Thời, cách nào tham gia trong đó.
Ngọn đèn mông lung, Chân Bảo hơi ngửa đầu, con mắt màu đen của người đàn ông đối diện bừng lên giống như bầu trời đêm, bên trong có hai ngôi sao sáng nhất. Vừa dịu dàng vừa đẹp trai, giống như cổ tích, chỉ có trong phim thần tượng mới có, có thể những cái kia cũng phải , Phó Minh Thời có tiền như vậy, luôn sao?๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
"Vấn đề này, rất khó trả lời?" Nhìn ra có tâm , Phó Minh Thời tạm thời đè xuống xúc động muốn hôn .
Chân Bảo rũ mắt gật gật đầu. Nhớ, mỗi ngày đều nhớ.
"Vậy tại sao mất hứng?" Phó Minh Thời hôn lên trán .
"Tại sao mua đồ đắc tiền như vậy?" Chân Bảo móc hộp trang sức ra, nhét vào trong túi áo , "Em dùng quen."
"Em có thể chỉ đeo cho mỗi mình xem."
Lúc lên còn rất tốt, khi xuống lại được tự nhiên, Phó Minh Thời sớm đoán được là liên quan đến quà tặng. Đoạt lấy hộp trang sức, Phó Minh Thời mở ra lấy sợi dây chuyền, sau đó để hộp trang sức vào lại trong túi, tháo khóa dây chuyền, trực tiếp mang cổ Chân Bảo. Chân Bảo quay đầu, ôm lấy tay , "Em ..."
" thích?" Phó Minh Thời dừng lại hỏi.
Chân Bảo lắc đầu, biết nên như thế nào.
Phó Minh Thời bất đắc dĩ thu hồi dây chuyền, dán lên trán hỏi: "Biết giá trị con người tại của là bao nhiêu ?"
Chân Bảo gật đầu, lúc vừa tới Bắc Kinh, tìm kiếm tư liệu Phó Minh Thời, bản thân và gia đình hơn trăm triệu, cái này còn chưa tính đến hai người ông cụ Phó và Phó Chinh.
" có nhiều tiền như vậy, nếu như tiêu, vất vả khổ cực kiếm tiền làm cái gì?" Phó Minh Thời nhìn ánh mắt của , chiếm được ánh mắt đáp lại của Chân Bảo, Phó Minh Thời cười, bờ môi chậm rãi chuyển đến bên tai , "Chẳng lẽ em muốn, giữ tiền lại cho đứa con tương lai của hai chúng ta?"
Lỗ tai Chân Bảo thoáng cái nóng lên, nghĩ tới chuyện lấy thân báo đáp của đám bạn cùng phòng.
"Phượng Bảo, tiền lời buôn bán là để xài đấy."
Phó Minh Thời nâng hai tay lên, đặt ở bên môi hôn, con mắt màu đen luôn nhìn , " xài tiền bậy bạ, nếu như là thành phần tri thức bình thường, chỉ tặng cho em đồ trang sức phù hợp với năng lực của mình, em muốn đồ quý hơn nữa cũng mua được. tại có tiền, em thích điệu thấp, tặng đồ trang sức lúc bên ngoài, đồ trang sức này cũng chỉ có thể núp dưới đồ vật , em thể từ chối ."
Chân Bảo vừa muốn chuyện, Phó Minh Thời bỗng dùng ngón tay trỏ để lên môi ngăn lại, "Lý do duy nhất có thể làm chấp nhận từ chối, là em thích."
Chân Bảo lập tức còn lời nào để .
Phó Minh Thời lấy sợi dây chuyền ra lần nữa mang vào cho . Cổ áo lông rất dày, nghiêng đầu, đẩy tóc Chân Bảo ra đằng sau. Vòng cổ lạnh, cũng có bông tuyết nhân cơ hội rơi xuống, Chân Bảo khống chế mà run lên, Phó Minh Thời thấp giọng xin lỗi.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Ngón tay vô tình chạm vào cổ làm tim Chân Bảo đập rất nhanh, nỗ lực tìm chủ đề : "Đám Cổ Tiểu Ngư nhìn thấy."
Phó Minh Thời quan tâm, vừa vụng về quen tay cài dây chuyên vừa bình tĩnh : "Bạn học thời đại học có hai loại, loại sau khi tốt nghiệp dần dần mất liên lạc, xem như người xa lạ, loại khác là tiếp tục làm bạn, em cảm thấy ba người kia, là loại nào?"
Chân Bảo lập tức : "Loại thứ hai."
" như vậy, để các ấy sớm biết cũng sao, người bạn chúc phúc cho em." Buộc lại rồi, Phó Minh Thời thả tóc xuống, quay tới nhìn .
Chân Bảo thẹn thùng cúi đầu.
Sợi dây chuyền giấu ở trong cổ áo lông, Phó Minh Thời nhìn khoa trương : "Rất đẹp."
Chân Bảo thẹn thùng hơn.
Phó Minh Thời tới gần, nâng cằm lên, " tại, có thể chính thức trả lời chưa?"
Hai mắt Chân Bảo mờ mịt.
Phó Minh Thời như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi , "Nhớ ?"
Chân Bảo nhắm mắt lại, “có”.
Vừa thừa nhận, môi của đè chặt lên môi , mới đầu có chút mát mẻ, rất nhanh nóng lên. Xa xa từ tòa nhà dạy học bên kia loáng thoáng có tiếng động lớn rầm rì, làm nổi bật nơi yên tĩnh bên này, yên tĩnh đến có thể nghe thấy thanh tuyết rơi, có thể nghe thấy tiếng cổ họng chuyển động, có thể...
Có người tới, hình như là hai người, dường như họ chuyện.
Chân Bảo căng thẳng đẩy Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời như núi cao đè nặng , cho phép chuyên tâm.
Làm sao Chân Bảo có thể chuyên tâm, cơ thể nhúc nhích được, trốn, càng trốn, Phó Minh Thời đuổi theo lại càng nhanh, giống như là muốn bổ sung mười mấy ngày nay vậy, nhưng đủ săn sóc, dùng hai tay bưng lấy mặt , người kia đến trước mặt tuyệt đối nhìn ra .
Hai người kia rời khỏi rất nhanh, bông tuyết theo gió nhảy múa, tim Chân Bảo đập như trống.
vất vả mới dừng lại, đầu lưỡi Chân Bảo tê dại.
Phó Minh Thời chôn ở cổ áo thở gấp. Hơi thở, giọng mờ ám: " thuê phòng."
quá , Chân Bảo nghe , nghiêng đầu nhìn , "Cái gì?"
"Cần phải trở về." Phó Minh Thời cười khổ đổi giọng, thừa nhận bản thân có tiền đồ. quá đơn thuần, dám lộ ra vẻ thuần khiết của người đàn ông, mặc dù ở thời đại này, bạn trai bạn thuê phòng là bình thường, hơn nữa bọn họ còn là vị hôn phu hôn thê danh chính ngôn thuận.
Chân Bảo lấy điện thoại di động ra, sắp 90 rồi.
gật đầu, vô ý thức dậm chân cái. Đứng trong đống tuyết quá lâu, cơ thể được hôn nên rất ấm nhưng hai chân lại rất lạnh.
Thấy động tác của , Phó Minh Thời xoay người ngồi xổm trước mặt , muốn cõng .
Chân Bảo nhăn nhó, trước bước: " thôi." Trong trường học quá nhiều người.
Nhưng mà vài bước, sau lưng vẫn có thanh đáp lại, Chân Bảo quay đầu lại, chỉ thấy Phó Minh Thời vẫn ngồi xổm ở chỗ kia, con mắt màu đen mỉm cười nhìn . Chân Bảo chịu thua, tiếp tục về phía trước, nhanh cách năm mét, rốt cuộc vẫn phải thua , ngoan ngoãn trở về.
"Chụp tấm hình cho ông cụ xem." Hai tay Phó Minh Thời ôm đầu gối , quay người vòng, trở lại bên dưới đèn đường.
"Đừng chụp." Chân Bảo xấu hổ khi thân mật trước mặt trưởng bối.
"Ông cụ cũng phải chúc mừng giáng sinh, phải làm cho ông vui vẻ." Phó Minh Thời để lưng tựa vào đèn đường, tư thế chụp .
Từ xa lại có người tới, Chân Bảo có cách, đành phải lấy điện thoại di động ra, vì có thể cùng trong khung hình, phải dựa vào đầu vai Phó Minh Thời, đầu hai người sát nhau. Cái mũ len mà Phó Minh Thời mua ở khách sạn lần trước cho có màu gạo trắng, cái mũ của Phó Minh Thời cũng biết ấy mua khi nào, có màu xám nhạt, gần sát nhau, có chút giống như đồ đôi.
"Tách" tiếng, chụp xong rồi, nhìn thành quả, cũng tệ lắm.
" nhanh ." Chân Bảo cất điện thoại di động .
Phó Minh Thời cõng , tâm trạng tệ, "Trở về đặt làm màn hình nền."
Chân Bảo vẫn nằm bả vai ở , trông thấy miệng Phó Minh Thời nhếch lên, có lẽ rất thích .
Lần đầu tiên, nhịn được hỏi : "Tại sao thích em?"
Bước chân Phó Minh Thời hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn , "Phải có lý do sao?"
Chân Bảo "Ừ", nho làm nũng.
Phó Minh Thời nở nụ cười, vui vẻ mỉm cười nhìn , vừa vừa chuyện: "Hai nhà Phó, Chân có hôn ức từ , đời trước thành, việc hôn nhân hoãn lại rơi vào đầu chúng ta, là ông trời sắp xếp." xong quay đầu, nghiêm trang nhấn mạnh với : "Vận mệnh sắp xếp, thích em."
Bông tuyết rơi, khuôn mặt nhìn rất đẹp, lời tâm tình cũng êm tai, chỉ là quá ngắn.
" ." Chân Bảo xoay mặt ra ngoài, dám nhìn ánh mắt thâm tình của . Chân Bảo nhìn đỉnh chiếc mũ đáng , nghiêm túc , "Em muốn nghe nữa." Sau khi xong Chân Bảo dừng lại, ngoan ngoãn quay lại, xấu hổ mà từ từ nhắm hai mắt.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Phó Minh Thời nỗ lực hôn trán , dịu dàng chưa từng có trước đó, "Bởi vì thích em, cho nên thích em."
Chỉ đơn giản như vậy.Chương 33
Editor: Lovenoo1510
A lễ giáng giáng sinh này, khắp nơi đều là tuyết trắng xoá, vô cùng có khí.
Cổ Tiểu Ngư các nàng hẹn buổi tối xem phim, Chân Bảo “Có nhà có cửa”, bị ba tự động bỏ qua. Buổi chiều tan lớp, chứng kiến người đàn ông quen thuộc đứng bên ngoài lớp học, Cổ Tiểu Ngư, Tiễn Nhạc Nhạc trái phải ôm lấy cánh tay của Chân Bảo, hạ giọng cười: “Buổi tối lái xe chú ý an toàn nhé.”
Mặt Chân Bảo so với trang điểm còn đỏ hơn.
Học đại học được nửa năm, sớm lĩnh ngộ được cái tầng hàm nghĩa khác của “Lái xe”.
Sắp tới chỗ Phó Minh Thời, Cổ Tiểu Ngư rất ý vị lên tiếng gọi Phó Minh Thời, tới trước.
Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào Chân Bảo, “Em bị ốm à?”
Chân Bảo ấp úng phủ nhận, ánh mắt dám nhìn về phía Phó Minh Thời, trong đầu nhịn được lên tình hình ngày đó lúc Phó Minh Thời áp ở giường. Cùng đám bạn chuyện, thấy bảo Lễ giáng sinh, lễ tình nhân bạn bè nam nữ rất dễ…………Lái xe ngày lễ nhất, Phó Minh Thời phải có cái kế hoạch này chứ?
Ý niệm trong đầu cùng chỗ, làm tim đập loạn.
Phó Minh Thời tiễn đến cửa bệnh viện, làm bán thời gian, Phó Minh Thời tiếp tục ở Đồ Thư Quán, đợi nhanh chóng kết thúc công việc, Phó Minh Thời lại tới đón .
“Có đói bụng ?” Sau khi Phó Minh Thời ngồi lên xe đạp, liền kéo bạn vào trong ngực.
Chân Bảo gật đầu.
Phó Minh Thời hôn lên mặt , “Đỗ xe đạp ở bên này, chúng ta lập tức quay về biệt thự, đêm nay mẹ Vương làm món ăn ngon đấy.”
Lễ vật tặng cho vẫn còn trong phòng ngủ, Chân Bảo lấy cớ, trở về phòng ngủ trước.
Đến lúc xe, mặt Chân Bảo đỏ bừng cầm bọc khăn quàng cổ, găng tay. Phó Minh Thời thắt chặt dây an toàn, theo thói quen nhìn qua , nhìn thấy chính là lôi chiếc khăn quàng cổ lớn mày xám khói ra, Phó Minh Thời vốn còn nghi hoặc, sau khắc trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, “Quà giáng sinh?”
Chân Bảo ừ, mang thứ đó ra đưa cho , cúi đầu : “Tự em đan đấy, lúc ở bên cạnh em nhớ mang.”
Tại đại học A, chẳng qua là sinh viên bình thường, cần lo lắng bị người khác bình phẩm từ đầu tới chân.
Biết được là tự tay đan, ánh sáng trong mắt Phó Minh Thời càng sáng hơn, tiếp nhận khăn quàng cổ, nhìn kỹ từng chút từng chút , lại đem mặt vùi sâu vào khăn quàng cổ. khăn quàng cổ có mùi thơm nhàn nhạt, là mùi của .
Trong xe mở điều hoà, nhưng Phó Minh Thời vẫn đem khăn quàng cổ vị hôn thê quàng lên cổ, bên vừa lái xe vừa sung sướng : “Trở về chụp tấm ảnh cho ông nội xem.”
Chưa là thích, nhưng hành động biểu ra rồi.
Chân Bảo rất vui vẻ.
Phó Minh Thời bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại xin lỗi: “ quên chuẩn bị quà tặng cho em rồi.”
Chân Bảo nghi hoặc: “ phải là đưa cho em rồi sao?” Cái vòng cổ kia có giá trị ít nhất năm con số đấy.
Phó Minh Thời sửa chữa: “Đó là quà đêm giáng sinh.”
Chân Bảo nở nụ cười, giọng : “Cũng là quà giáng sinh mà.”
Phó Minh Thời tiếp nữa, xe chạy đến đoạn đường tĩnh, dừng xe ở ven đường, quay người lại ý bảo Chân Bảo lại gần, “ cho em biệt chuyện.”
Chân Bảo ngoan ngoãn nghe theo.
Phó Minh Thời cúi người, kề bên tai : “Lúc em đưa quà cho , muốn hôn em rồi.”
xong, đợi Chân Bảo kịp tiêu hoá những lời này, tay Phó Minh Thời cầm cằm Chân Bảo, thuần thục hôn lên bờ môi . Chân Bảo giờ mới hiểu được chính mình bị mắc mưu, có thể do quản được bản thân mình ưa thích, nên vụng trộm cười. Phó Minh Thời phát khoé môi nhếch lên, nên nhân cơ hội nụ hôn này mà hôn sâu.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Chân Bảo hướng ra ngoài cửa sổ, nhàng. Thở gấp.
Phó Minh Thời vẫn chống lưng ghế phụ như cũ, đôi mắt thâm trầm nhìn bên mặt , lại muốn ngụm ăn lấy .
Điện thoại Chân Bảo đột nhiên vang lên.
Lúc này Phó Minh Thời mới ngồi thẳng dậy, tiếp tục lái xe.
Chân Bảo thầm thở ra hơi, nhìn điện thoại, Cổ Tiểu Ngư gửi tới hình ảnh, ba ngồi song song trong rạp chiếu phim.
Chân Bảo cười chuyện phiếm với bạn cùng phòng, phim bên kia bắt đầu chiếu, và Phó Minh Thời cũng vừa đến biệt thự.
Mẹ Vương vẫn chuẩn bị cơm tối ở bên trong, Phó Minh Thời dắt Chân Bảo lên lầu, đến lầu ba, mới đưa Chân Bảo tới trước cửa phòng mình, quay người lại áp cánh cửa. Chân Bảo hiểu nên hốt hoảng, sợ đám bạn cùng phòng đoán trúng, nhưng chẳng qua là Phó Minh Thời chỉ hôn ở bên tai , thấp giọng : “Đêm nay, chúng ta ăn bữa tối dưới ánh nến nhé.”
Trong đầu Chân Bảo lập tực lên hình ảnh thần tượng trong mấy bộ phim, tuấn nam mỹ nữ, tình cảnh rất lãng mạn.
“ vì em mà chuẩn bị bộ lễ phục, em thay nhé?” Phó Minh Thời nhìn thẳng vào mắt .
Chân Bảo nhìn quần jean người mình, xác thực là hợp với bữa tối bên ánh nến.
“Ừ.” Chân Bảo nhu thuận trả lời, tối hôm qua Phó Minh Thời khá nhiều, lúc này đây, phân tâm mà cân nhắc giá tiền bộ lễ phục nữa. ấy chỉ là dùng phương phướng của mình để biểu thích, hơn nữa cũng chỉ lễ hội mới tiêu pha, hà tất phải làm mất hứng.
“Lễ phục ở trong phòng, lấy ra, hay là...” Phó Minh Thời hôn môi , “Em vào?”
À. Che giấu giọng điệu, Chân Bảo có chút chống đỡ nổi, tránh ra chỗ khác, để cho vào lấy đồ.
Phó Minh Thời cuời, lại hôn cửa rồi, lúc này mới vào phòng, rất nhanh cầm cái túi ra.
Chân Bảo khẩn trương về phía gian phòng của mình, Hắc Đản theo phía sau, ánh trăng, giống như dâu mới đằng sau cánh đồng hoa. Phó Minh Thời mực đưa mắt nhìn Chân Bảo vào phòng, rồi mới quay vào phòng đổi âu phục.
Sát vách phòng ngủ, Chân Bảo đặt túi đựng lễ phục lên giường, nhàng mở ra, đập vào mắt là mảnh hoa đào. Chân Bảo thích nhất là đồ màu hồng nhạt, chẳng qua màu sắc bộ lễ phục này cảm hoá lòng , mở ra cẩn thận từng li từng tí, làn váy mềm mại trơn bóng như lụa lướt qua ngón tay , sờ tới sờ lui rất thoải mái.
Chẳng qua sau khi thấy toàn bộ bộ lễ phục, gương mặt Chân Bảo nóng lên từng hồi, bởi vì đây là bộ lễ phục trễ ngực, tuy dây có thể thắt lại phần ngực. Nhưng dù thắt lại trước ngực và sau lưng vẫn để lộ ra quá nhiều, chỉ nghĩ mặc nó thôi Chân Bảo dám ra ngoài.
Nhưng bộ lễ phục xinh đẹp, Chân Bảo nghĩ hay là thử trước, mặc xong đến trước gương, liếc nhìn thấy mảng lớn da thịt trước cổ mình, còn có…Khe, xoay người nhìn, phía sau lưng cũng lộ ra mảng lớn. Cái này với cuộc hẹn của nam nữ trong phim truyền hình khác nhau lắm, có thể…
Ngay tại lúc Chân Bảo chuẩn bị cởi ra, có người gõ cửa, “Thay xong chưa?”
Chân Bảo khẩn trương vô cùng.
Bên trong có động tĩnh gì, Phó Minh Thời thấp giọng cười: “Đừng với , là em tiếp thụ được bộ lễ phục này nhé.”
Chân Bảo chính là tiếp thụ được, lớn như vậy, cũng chưa ăn mặc bạo như vậy. Váy hở nhiều quá.
“Phượng Bảo, chờ em tốt nghiệp, chờ chúng ta kết hôn, dẫn em tham dự rất nhiều nơi, em phải từ từ thích ứng.” Phó Minh Thời đối mặt với cánh cửa, hướng dẫn từng bước, “Em xem qua phim truyền hình, cho em biết, lễ phục trong thực tế còn khoa trương hơn, cái này của em là rất bảo thủ rồi.”
Chân Bảo nhìn chằm chằm vào tấm gương, cảm thấy bộ váy thực nhìn rất đệp, cũng thực rất lộ.
“Mở cửa, cho nhìn xem.” Phó Minh Thời lại gõ cửa.
Đầu Chân Bảo như muốn nổ tung, cuối cùng soi gương rồi che che ngực, bất chấp khó khăn ra mở cửa.
chậm chạp kéo cửa ra, Phó Minh Thời nhìn cánh cửa dần dần hé mở, trước là thấy váy bờ vai của , theo đó là khuôn mặt so với chiếc váy còn trắng nõn hơn nhiều, bởi vì ngượng ngùng nên cúi đầu, theo bản năng Phó Minh Thời nhìn xuống theo ánh mắt của , sau đó ỷ vào lợi thế chiều cao, nhìn phong quang trước ngực sót cái gì.
Phó Minh Thời sớm biết cơ thể trổ mã rất tốt, nhưng cho tới giờ khắc này, mới lĩnh giáo sâu sắc.
Cổ họng chuyển động, Phó Minh Thời nỗ lực dời ánh mắt tới khuôn mặt của , khàn giọng tán dương: “Rất đẹp.”
Chân Bảo vẫn còn cúi đầu.
Phó Minh Thời cố gắng hết sức hoá giải lúng túng của , lui ra phía sau bước, ra đề nghị, “Em có thể buông tóc xuống.”
Chân Bảo vô thức sờ sờ mái tóc buộc cao ở phía sau của mình.
Phó Minh Thời đột nhiên tiến lên, cơ thể dán sát vào , sau đó cúi đầu giúp tháo dây buộc tóc, động tác dịu dàng giúp cởi ra. Tóc Chân Bảo vừa mềm lại vừa suôn, thuận theo rơi hướng phía dưới đất tản ra sau lưng , có đám rớt xuống phía trước, sợi tóc đen nhánh kề sát khuôn mặt đỏ ửng, lại làm thanh thuần, trở nên quyến rũ ngoài ý muốn.
Phó Minh Thời cúi đầu, lại muốn hôn .
Dưới lầu bỗng truyền đến tiếng Mẹ Vương, cơm tối chuẩn bị xong.
Phó Minh Thời đành phải dừng lại, cầm chặt tay , “ xuống thôi.”
Chân Bảo khom người nhìn chân, chính là dép bông.
Phó Minh Thời bắt buộc bản thân được nhìn vào ngực , giọng khàn khàn: “ sao.”
ngại, Chân Bảo liền ngoan ngoãn cùng , lúc xuống dưới lầu mới vụng trộm dò xét Phó Minh Thời, thân tây trang màu đen, là quần áo Phó Minh Thời thường mặc, được cắt may vừa vặn, nổi bật lên thắt lưng rất , chân đặc biệt dài, lúc xuống thang lầu hai chân giao nhau, có mùi vị khó có thể .
Phòng khách lầu rất tối, mẹ Vương biết nơi nào, chỉ trước cửa sổ được sắp xếp chiếc bàn dưới ánh nến. Bên ngoài cửa sổ là tuyết đọng dày, bên trong cửa sổ lại ấm áp như mùa xuân, ấm đến mức toàn thân Chân Bảo đều nóng lên, phát ra nhiệt.
Phó Minh Thời kéo ghế thay , đỡ ngồi xuống, còn săn sóc giúp trải khăn ăn.
Khoảng cánh giữa đầu và ngực quá gần, thân thể Chân Bảo cứng ngắc, thẳng đến khi Phó Minh Thời chớp mắt ngồi ở phía đối diện, Chân Bảo mới buông lỏng. Quét mắt qua bàn ăn, thấy có lọ hoa hồng kiều diễm, chai rượu đỏ, ba ngọn nến cháy, còn có mấy món ăn ngon đến mê người.
Chân Bảo đói bụng, bụng thầm kêu, cách giờ cơm trưa hơn tám tiếng rồi.
“Ăn .” Phó Minh Thời cười đưa đĩa rau cho .
Chân Bảo ăn đặc biệt nghiêm túc, muốn thông qua phương pháp này để quên bộ lễ phục người.
Phó Minh Thời ngồi đối diện, bữa cơm này được đếm xỉa tới, ánh mắt hầu như có rời Chân Bảo, mỗi chỗ của đều bị hấp dẫn, thích thanh thuần, thích vô tình toát ra vẻ quyến rũ, thích tính cách của , cũng thích, cơ thể thành thục của .
Phát Chân Bảo nhìn qua, Phó Minh Thời kịp thời thu lại ánh mắt, rót rượu cho mình.
Chân Bảo liếc chai rượu, mắt thấy chai rượu sắp đến đáy, mới uống có ly , còn lại đều vào bụng của Phó Minh Thời.
Chân Bảo bỗng nhiên có chút lo lắng, sợ uống rượu say.
“Có khiêu vũ ?” Uống xong ly rượu đỏ cuối cùng, Phó Minh Thời nắm lấy khăn ăn lau miệng, cử chỉ ưu nhã, sau đó hỏi Chân Bảo, đầu hơi cúi thấp, đôi mắt xếch lên, giường như có thâm ý khác.
Chân Bảo hốt hoảng đáp: “ .”
“ dạy em.”
Phó Minh Thời buông khăn ăn xuống, di chuyển đến bên , tay trái để ra sau lưng, tay phải hướng về phía cúi người, kỹ thuật tư thế mời hoàn mỹ.
Chân Bảo ngẩng đầu, chứng kiến ánh nến trong mắt nhảy nhót.
lập tức quay mặt, giọng cự tuyệt: “Em học được.”
“ có kiên nhẫn, cũng có lòng tin có thể dạy được em.” Phó Minh Thời kiên trì .
mặt Chân Bảo đều như bốc cháy, sợ học khiêu vũ cùng , nhưng sợ cái khiêu vũ này thay đổi hứng thú.
Tay đột nhiên bị người cầm chặt, Chân Bảo sợ tới mức giật mình, quay đầu lại nhìn , Phó Minh Thời hướng cười, bên lui về phía sau, bên nằm tay rời khỏi chỗ ngồi. Đầu óc Chân Bảo trống rỗng, thẳng đến khi Phó Minh Thời tới ôm lấy eo , cái mảnh chỗ trống kia mới oanh tiếng nổ tung.
“Buông lỏng, làm theo lời bảo.” Phó Minh Thời cúi đầu, chậm rãi dậy nhấc chân.
Chân Bảo có bất kỳ kinh nghiệm nào, khó khăn dẫm lên chân nhiều lần, Phó Minh Thời rất kiên nhẫn, tựa hồ như nguyện ý dạy đến thiên hoang địa lão. Ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của , chậm rãi mang theo vào phòng khách, qua có thể thấy cảnh tuyết rơi lãng mạn ở ngoài sân qua cửa sổ sát đất, qua có thể nhìn thấy gốc cây tươi tốt trong bồn ở góc cửa sổ, lại từ từ tới sô pha ở giữa phòng khách.
Chân Bảo vừa mới đuổi kịp tiết tấu của , nhưng vẫn nhịn được nhìn chằm chằm vào xuống chân của hai người, nhìn chút, đằng sau chân đột nhiên đụng phải cái gì đó, theo bản năng ôm sát lấy Phó Minh Thời, hy vọng kéo chút, ai ngờ Phó Minh Thời vậy mà cũng theo bản năng ngã xuống!
có đau đớn như trong dự liệu, ngã ghế sô pha co dãn mười phần, dưới đầu là bàn tay rộng lớn của .
“Đau ?” Phó Minh Thời chống người , giọng trầm thấp.
Chân Bảo ngửi thấy được mùi rượu đỏ thuần hậu, tim đập nhanh hơn, lắc đầu.
“Vậy tốt.”
Nếu như có việc gì, Phó Minh Thời cũng yên lòng, chặn môi lại, đè ép lên người .
Last edited by a moderator: 18/6/17