1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em Là Đôi Cánh Của Anh - Chiết Chỉ Mã Nghị

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53





      Con chim dậy sớm có sâu ăn, Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu từ sáng sớm vội trở về nơi đóng quân, doanh trại cũng phái người tới sân bay đón họ.
      Cánh cửa doanh trại sư đoàn 1 ngày nét, Ưu Ưu mở cửa kính xe ra, thò đầu nhìn ra bên ngoài. Tuy trời vào mùa xuân từ rất lâu rồi, nhưng gió ở cái vùng đất này vẫn lạnh thấu xương, cành cây vẫn còn trơ trụi, chút sức sống nào.
      “Em cứ tưởng rằng, kịch liệt cầu trở về như vậy họ kéo dải cờ đỏ chứ?”
      Trử Tụng cười buồn, từ lúc xuống máy bay tới giờ chỉ nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, nghe xong câu của Kiều Ưu Ưu, mở mắt ra nhìn doanh trại bộ đội mà sống mười mấy năm qua, hình ảnh bây giờ cũng có gì khác so với mấy tháng trước, thỉnh thoảng vài người mặc quân phục xanh ung dung lại, đây là doanh trại “sư tử” chẳng bởi vì thiếu mà có bất cứ thay đổi nào.
      Chiếc xe đưa thẳng họ tới tòa nhà trung tâm, Trử Tụng kéo Kiều Ưu Ưu cùng tới văn phòng sư đoàn trưởng, đường cũng gặp vài lãnh đạo sư đoàn 1, mỗi người khi gặp lại Trử Tụng đều tỏ ra vui mừng nhưng cũng hơi buồn vì phải chia tay người phi công ưu tú như vậy, chắc cũng là việc đáng buồn nhất đối với họ.
      “Cốc, cốc, cốc.”
      “Vào !”
      Nghe thấy giọng của sư đoàn trưởng, Trử Tụng đẩy cánh cửa phòng sư đoàn trưởng ra, kéo tay Kiều Ưu Ưu vào. Sư đoàn trưởng Ngụy ngồi sau bàn làm việc, ngước mắt lên nhìn họ: “Tới rồi à?”
      “Vâng, chúng tôi tới rồi.”
      “Khi nào ?”
      “Chút nữa luôn.”
      Sư đoàn trưởng nghe vậy, cuối cùng cũng dừng bút, chống vào bàn làm việc đứng lên, châm điếu thuốc rồi chậm rãi tới đứng bên cửa sổ. Trử Tụng nhìn bóng lưng còn trẻ của ông, thấy đau lòng. Năm đó vẫn là lính quèn, sư đoàn trưởng Ngụy chọn từ trong đám tân binh về sư đoàn 1, có con mắt của sư đoàn trưởng, có lẽ cũng có Trử Tụng của ngày hôm nay.
      Trử Tụng xoa mũi, cố gắng kiềm lại và cười : “Sư đoàn trưởng, lâu rồi gặp, cho tôi hút thuốc thôi, chẳng nhẽ cũng cho cốc nước sao?”
      “Muốn uống tự rót.”
      Kiều Ưu Ưu lè lưỡi nhìn Trử Tụng, cũng may là cùng tới đây với , nếu như ở đây Trử Tụng có khi lại phải chịu phạt rồi cũng nên. Kiều Ưu Ưu hạ thấp giọng vào tai : “Sư đoàn trưởng của tính khí khó chịu .”
      Trử Tụng nghe vậy liền ra dấu im lặng với . Tuy sư đoàn trưởng già rồi, nhưng trước đây cũng xuất thân là phi công, tai ông vô cùng thính nhạy bén, thanh cho dù cỡ nào cũng khó thoát được khỏi tai ông.
      Sư đoàn trưởng Ngụy quay lại bàn làm việc, lấy từ trong ngăn kéo ra túi giấy da bò lấy tài liệu trong đó ra, cầm bút lên kí. “Bút sa gà chết” dù có là ai cũng có cách nào thay đổi.
      “Cầm về , cái cậu muốn đó.”
      Sư đoàn trưởng Ngụy đưa túi da bò ra giữa trung đợi Trử Tụng tới nhận. Nhưng lúc đó Trử Tụng lại do dự. muốn rời xa nơi này, Kiều Ưu Ưu chỉ là trong những nguyên nhân, nhưng phần nhiều là do muốn chào từ biệt chiếc máy bay ở chính nơi nhận được bao vinh quang, quá đau đớn, vậy mà khi thực đúng như mong đợi trong lòng lại toàn là hụt hẫng khó hiểu.
      “Còn chần chừ gì nữa? Mau nhận lấy !”
      Trử Tụng tiến lên mấy bước, cầm túi giấy tờ nặng nề, ngón tay nắm lại và tự cách châm biếm: “Mười mấy năm đổi lại là tờ giấy A4.” Trử Tụng nhìn sư đoàn trưởng: “Cảm ơn sư đoàn trưởng dìu dắt, tôi đây.”
      xong, kéo Kiều Ưu Ưu quay người định nhưng lại bị sư đoàn trưởng gọi lại.
      Trử Tụng đứng ở cửa, quay đầu lại.
      “Ăn bữa trưa xong hẵng , chắc cậu định đến bữa cơm cũng chẳng muốn mời tôi chứ?”
      Trử Tụng cố tỏ ra thong thả nhún vai: “Được thôi, ăn gì ạ?”
      Sư đoàn trưởng Ngụy mặc áo khoác vào, tới cạnh Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu: “Món dân dã, thịt lợn hầm mỳ, bánh chẻo nhân dưa muối.”
      Trử Tụng hiểu có phải mọi người muốn cố ý tránh , những đồng đội cùng phấn đấu bao nhiêu năm qua lại chẳng thấy bóng ai. Thực ra cũng biết phải đối diện với họ ra sao, ngưỡng mộ hay đố kị? Hay là oán hận tự thương mình? Nhưng lúc này khi được gặp họ, Trử Tụng lại thấy có chút cam lòng.
      Trong căn phòng riêng ăn bữa trưa, vẫn là nơi trước đây sau khi Kiều Ưu Ưu thu xong chương trình, được sư đoàn trưởng và chính trị viên mời “yến tiệc”. Khi đó hình như họ có rất nhiều điều để , nhưng hôm nay, bữa cơm họ lại gần như giao tiếp với nhau. Món ăn dù có ngon thế nào đối với họ cũng chẳng có mùi vị gì.
      Trử Tụng biết rằng, sau khi kết thúc bữa ăn này, chẳng còn lí do nào để ở lại đây. Trước khi từ biệt để lên xe, còn nhịn nổi và đưa ra thỉnh cầu: “Sư đoàn trưởng! Tôi, có thể tới sân bay xem chút được ?”
      “Ừ!” Sư đoàn trưởng hắng giọng, ánh mắt nhìn Trử Tụng như muốn lột da bằng, từng chữ như được ra từ trong kẽ răng: “Tôi tưởng rằng, tên tiểu tử như cậu thực nhẫn tâm như vậy, muốn xem lại cái máy bay của cậu lần nào nữa.”
      “Sư đoàn trưởng!” Trử Tụng cười đau khổ: “Có được ?”
      Trước khi lên xe, Ưu Ưu còn kéo tay Trử Tụng : “Em biết nỡ, nữa có được ? Em cùng chuyển về đây.”
      Trử Tụng dí tay vào mũi lắc đầu.
      có thể hối hận, cho dù có kí tên rồi cũng chẳng sao, em tìm bố để chuyện, ông ấy chắc chắn làm gì em đâu.”
      “Đừng những lời ngốc nghếch đó nữa, đây là con đường chọn, thay đổi.”
      “Hai người lẩm bẩm làm cái gì thế? Lên xe!” Sư đoàn trưởng Ngụy lên giọng, tâm trạng người già như ông vốn được vui vẻ gì, vậy mà cái người khiến ông vui lại thầm với vợ trước mặt ông giống như xấu ông phải, cái cảm giác này rất khó chịu, vô cùng khó chịu!
      Tại sân bay, đây là nơi mà Kiều Ưu Ưu có nằm mơ cũng muốn tới, lần trước để vào đây xem, Trử Tụng bị chịu phạt, bản thân còn phải đền bù chương trình. Khi đó kiêu ngạo và liều lĩnh, chỉ muốn xem rốt cuộc cái máy bay như thế nào mà khiến cho Trử Tụng nhớ mong tới vậy, thậm chí còn ấu trĩ muốn biết, trong lòng rốt cuộc là máy bay quan trọng, hay là quan trọng.
      “Kiều Ưu Ưu.”
      “Dạ!” Kiều Ưu Ưu ngồi nhìn ra cửa sổ và nghĩ ngợi bất ngờ nghe thấy tiếng gọi tỉnh táo lại phát đó là sư đoàn trưởng ngồi ở ghế phụ, “Sư đoàn trưởng Ngụy.”
      “Lần đầu tiên gặp , chính là ở đây.”
      “Vâng!”
      “Trử Tụng chỉ vì muốn cho xem máy bay mà tiếc thân mình làm trái quy định, khi đó cho ta chịu phạt chắc vẫn nhớ chứ?”
      Kiều Ưu Ưu gật đầu: “Nhớ ạ!”
      “Chắc là Trử Tụng chưa với , chương trình của thể đổi lại hình phạt cho cậu ta, trước khi chương trình bắt đầu, cậu ta mình ngoan ngoãn nhận phạt rồi.”
      với tôi, nhưng tôi vẫn đoán ra.” Kiều Ưu Ưu quay sang nhìn Trử Tụng. biết Trử Tụng phải là người để người phụ nữ ra chịu phạt thay cho mình. Từ tới lớn, Trử Tụng dám làm dám chịu, là làm được, mãi là cái người sau khi làm chuyện xấu xa vẫn thản nhiên rằng: “Đúng là tôi làm đấy, cậu có thể làm được gì nào?”
      “Được đấy, đôi vợ chồng này, khi đó ai bảo tôi rằng, Trử Tụng kết hôn nhưng hợp với vợ nên cả năm chẳng thèm về nhà, điện thoại cũng rất hiếm khi gọi, ai vậy? Lần sau để tôi chặt tay ta .”
      Kiều Ưu Ưu thất vọng, hóa ra đàn ông trong doanh trại cũng thích buôn chuyện như vậy. Ngón tay véo Trử Tụng mạnh hơn, nhưng vẫn hoàn toàn thể thu hút được chú ý của , quay đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lưu luyến thân thiết.
      Bên ngoài cửa sổ là dãy máy bay chiến đấu xếp thành hàng J-10, J-11 còn có cả máy bay trực thăng. Kiều Ưu Ưu cuối cùng cũng có thể nhìn cách thoải mái những chiến đấu cơ mà luôn hằng ao ước được nhìn thấy. Bộ dạng yên tĩnh giống như những con mãnh thú chờ thời cơ, sau khi nhắm chuẩn mục tiêu quyết cho đối tượng chút cơ hội để thoát thân.
      Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Trử Tụng vẫn ngồi yên trong xe nhúc nhích. Sư đoàn trưởng tức giận đập mạnh cánh cửa: “Cậu cút ra khỏi xe cho tôi!”
      Dù có cách xa đoạn nhưng vẫn có thể nhìn thấy những người bận rộn sân bay, người mặc trang phục phi công, người mặc trang phục rằn ri mặt đất, họ đều bận rộn chuẩn bị cất cánh, nhưng tất cả những điều này lại hoàn toàn chẳng liên quan tới Trử Tụng.
      Trử Tụng vừa nhìn qua có thể nhận ra máy bay J-10 gắn bó với bao nhiêu năm, chiếc máy bay chiến đấu đời thứ ba đầu tiên do Trung Quốc chế tạo nên, vinh dự của đều là do nó mang lại, vậy mà từ giờ về sau, phải lời từ biệt với nó. Tầm nhìn của ngày mờ , nhưng lại nhìn thấy hình ảnh thành thục bám vào thang cuốn máy bay đó, Trử Tụng vội dụi mắt, muốn nhìn người đó được hơn làm gì? Các phi công cũng lần lượt lên máy bay, có vẻ như họ chuẩn bị cất cánh.
      “Sư đoàn trưởng?”
      “301 rằng phải tiễn biệt cậu, tôi phê chuẩn.”
      Trử Tụng kích động thể kiềm chế được, chỉ có thể cố gắng kìm nén tình cảm trong lòng mình, sợ mình kìm nén được mà chạy tới trước máy bay.
      Máy bay bắt đầu xuất phát, tiếng động cơ lớn phát ra khiến Kiều Ưu Ưu chau mày, ngay sau đó là gió lớn khiến thể mở được mắt ra, qua quãng chạy ngắn, bảy chiếc máy bay xếp thành chữ nhân và đồng loạt bay lên. Rất nhanh sau đó liền len vào tầng mây, trong khí còn nguyên mùi nhiên liệu. ra, mùi nhiên liệu mà Trử Tụng nhắc tới là như thế này, Kiều Ưu Ưu phải thừa nhận đúng là rất khó ngửi.
      tưởng rằng máy bay xuất nữa, nhưng chỉ tích tắc sau, bảy chiếc máy bay lại cùng lọt vào tầm mắt. Bọn họ treo ống khói lên máy bay, đây vốn là việc mà họ rất hiếm khi làm, vì chiến đấu cơ đối với phi công mà hoàn cảnh sử dụng của nó chỉ là tác chiến chứ phải để biểu diễn bay. Nhưng hôm nay họ phá lệ, để tiễn biệt người đồng đội tốt nhất của họ.
      Mấy chiếc máy bay lượn qua lượn lại ở giữa khoảng , Kiều Ưu Ưu nhìn thôi cũng hoa cả mắt. Gần như là cùng lúc, đuôi của năm chiếc máy bay đồng loạt phun ra làn khói màu xanh lam, đến khi nhìn kĩ mới phát ra hình dáng của làn khói đó là CS301. Hai chiếc máy bay bay ở vùng ngoại vi còn lại phi thẳng từ vị trí thấp lên cao, sau đó tỏa ra những hướng khác nhau, làn khói ở đuôi màu đỏ tạo thành hình trái tim xung quanh dòng chữ CS301.
      Kiều Ưu Ưu khóc, vì món quà quá bất ngờ này, cũng vì hình ảnh đẹp đẽ kia. Tuy làn khói tan rất nhanh, nhưng nó lưu lại trong trái tim mỗi con người có mặt ở đó. Trử Tụng và đoàn 301 mãi mãi ở bên nhau.
      Khi máy bay hạ cánh, Trử Tụng và Ưu Ưu ngồi lên xe và rời . Môi Trử Tụng mím chặt lại, có phần trắng bệch, cố gắng kìm nén, muốn thể yếu đuối này của mình trước mặt Kiều Ưu Ưu, càng muốn đối diện với những đồng chí từng vào sinh ra tử với mình như vậy.
      Kiều Ưu Ưu quay đầu lại, qua cửa kính sau xe, nhìn thấy hàng người , họ nhìn theo Trử Tụng. Họ được gặp mặt, kịp câu tạm biệt.



      Chương 54



      Trử Tụng cảm thấy mình giấc mơ rất dài, trong mơ có được cái gì, cuối cùng lại mất cái gì đó. Có lẽ đó chính là cuộc đời, điều định ra hoàn hảo. Những gì từng có là hồi ức được trân trọng nhất trong cuộc đời này, đoạn đời qua và còn nữa. Cũng may là mỗi giây phút làm người phi công đều dốc hết sức lực, ít nhất tới bây giờ nghĩ lại, tuy rất nỡ nhưng hối tiếc. vẫn còn đoạn đường đời rất dài phải tiếp, máy bay phải tất cả đối với , bầu trời kia sớm muộn gì cũng phải rời xa, chỉ là sớm hơn chút mà thôi. có gì to tát cả.
      “Này, ngủ rồi à?” Kiều Ưu Ưu đẩy Trử Tụng ở bên cạnh . Hôm nay khá yên lặng, máy bay trở về cũng ngủ suốt, đến nơi cũng vẫn ngủ, tin có thể ngủ được nhiều như thế.
      Trử Tụng động đậy người, nheo mắt: “Sao thế?”
      Kiều Ưu Ưu lấy tờ giấy có dán ảnh của Trử Tụng trong túi da bò ra, cười hi hi : “Trước đây để ý tới, hóa ra chàng trai này lúc trẻ cũng rất đẹp trai đấy.”
      Trử Tụng liếc nhìn bức ảnh, đắc ý nhếch miệng cười: “Mọi người đều như vậy!”
      bức ảnh là mười mấy tuổi khi mới nhập ngũ, để đầu đinh, mọi người đều đầu đinh là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm vẻ đẹp trai, điều này Kiều Ưu Ưu rất tin tưởng. Trử Tụng trong ảnh nhìn có tinh thần hơn nhiều, ngũ quan như được trạm trổ, tuy có phần non nớt, trong đôi mắt là thần sắc ngạo mạn biết tự kiềm chế, có thể khiến người khác nhìn ra thời thanh xuân ngạo nghễ của . Từ trước tới giờ luôn rất kiêu ngạo, trong mắt chẳng có việc gì thể làm được, nhưng thực lại luôn tàn khốc, từng có được Kiều Ưu Ưu và giờ đây lại có được tư cách phi công.
      Kiều Ưu Ưu nhìn chằm chằm vào bức ảnh, càng nhìn càng thấy thích mắt, hồi đó mà biết về sau cưới ấy, nhất định thích người khác. Sau đó cũng chẳng ai thèm thích , người duy nhất quyết thay lòng đổi dạ với , thực lòng mà vẫn bị giẫm đạp lên. Sống đời này, luôn có đôi có cặp với nhau.
      “Trử Tụng!”
      “Ừ!”
      Kiều Ưu Ưu nhìn vào đôi mắt , đổi giọng hỏi: “ cảm thấy, nợ em chuyện sao?”
      Trử Tụng hơi chau mày, nghĩ tới nghĩ lui cũng phát gần đây mình làm việc gì có lỗi với ấy. Nợ cái gì? Lẽ nào là tiền?
      “Lúc em nằm mơ nợ tiền em à?”
      “Em nghiêm túc đấy!”
      cũng rất nghiêm túc!”
      Kiều Ưu Ưu bực bội đẩy ra, kéo tấm che nắng xuống, nằm cuộn ghế thèm chuyện với . Trử Tụng vẫn hiểu gì, cái gọi là “nợ” là cái gì?
      Trử Tụng tựa cằm lên vai Kiều Ưu Ưu, hạ thấp giọng, thà hỏi: “Lẽ nào, gần đây khiến em thấy thỏa mãn?”
      “Cút ra!” Kiều Ưu Ưu đẩy ra, giơ tay trái lên trước mặt , chiếc nhẫn lấp lánh kia luôn được đeo tay.
      “Đừng có tưởng rằng đeo cho em chiếc nhẫn này là coi như cưới rồi đấy!”
      tới đây, Trử Tụng mới hiểu ra. Khi đó kết hôn bọn họ tổ chức lễ cưới, sính lễ, có yến tiệc, quả thực nợ rất nhiều.
      Trử Tụng lấy cánh tay giữ Kiều Ưu Ưu cố định tại chỗ, cho chuyển động, Trử Tụng nhìn những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt .
      “Giận rồi à?”
      “Ừ!”
      “Chúng mình bù nhé!”
      Kiều Ưu Ưu lạnh lùng: “ dễ nghe, ai mà tin được? Hồ sơ đóng dấu kí tên rồi, về đến Bắc Kinh nhất định nôn nóng được trở về báo cáo, còn bù cái gì, coi em là con ngốc à?”
      “Em đúng là ngốc!”
      Trử Tụng lại thêm dầu vào lửa, cơn tức giận vốn dĩ rất này của Kiều Ưu Ưu dâng lên cao, túm lấy cánh tay giơ trước mặt mình, cắn mạnh vào đấy, dù sao cũng chẳng phải bay nữa, để lại bao nhiêu vết sẹo cũng chẳng vấn đề gì. máy bay có nhiều người, Trử Tụng cũng dám to tiếng ngăn lại, chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi Kiều Ưu Ưu giải hận.
      Kiều Ưu Ưu quả thực rất ác, cánh tay lưu lại dấu vết hai hàm răng, cũng chẳng thua kém gì so với lần trước, Kiều Ưu Ưu lau miệng, nhướn mày : “Biết chưa? Đây chính là báo ứng cho việc làm sai trái của !”
      Trử Tụng đáng thương nhìn Kiều Ưu Ưu, khổ sở : “ chưa hết em ra tay rồi?”
      “Em chẳng quan tâm tới việc hết hay chưa.”
      “Thế thôi.” Trử Tụng kéo tay áo xuống che vết răng, chỉnh lưng ghế chuẩn bị ngủ tiếp. vốn định là: “ vẫn còn mấy ngày nghỉ phép, nếu em muốn nghe nữa thôi vậy.”
      Kiều Ưu Ưu nghe vậy rất vui mừng, thế nhưng câu cuối cùng khiến rất bực, ra vẻ muốn tiếp tục cắn cánh tay kia của , nhưng bị Trử Tụng nhanh chóng giữ lại hai tay.
      “Cho em thêm cơ hội nữa, nghĩ kĩ , có bù hay bù?”
      !”
      “Ừ! Ừ! Bù!”
      , bù, sao lại có người ngốc đến nỗi phân biệt nổi.”
      Kiều Ưu Ưu cũng chỉ cao hứng nên mới vậy, biết Trử Tụng để tâm, cũng mong chờ điều gì, để đỡ phải thất vọng đau lòng vì điều đó xảy ra. Quả nhiên, ngày thứ hai sau khi họ về Bắc Kinh, Trử Tụng tới doanh trại mới để nhận chức. Mới sáng sớm, Kiều Ưu Ưu say giấc bị lôi dậy, còn cố sống cố chết đòi bằng được phải thắt cà vạt cho mình.
      Ưu Ưu mắt nhắm mắt mở nhìn mặc cả bộ màu xanh lam, tất cả mọi việc ràng nên chẳng phải thêm gì nhiều. Còn bù tiệc cưới gì nữa, vừa mới về vội vã chạy tới doanh trại rồi, đến kì nghỉ phép cũng chẳng muốn ở cùng nữa. Để có thể cùng trở về doanh trại cũ, xin nghỉ năm ngày, bây giờ vẫn còn bốn ngày, rồi biết làm thế nào?
      biết đâu!” Kiều Ưu Ưu tức giận trùm chăn kín đầu ngủ tiếp.
      “Ưu Ưu!” Trử Tụng kéo chăn gọi , mép chăn bị giữ chặt người, kéo mấy lần cũng vô hiệu. “ chỉ tới báo cáo thôi xong lập tức về ngay, có được ?”
      Kiều Ưu Ưu trốn ở dưới chăn, nghiến răng nghiến lợi : “Lừa đảo! Em tin mặt trời mọc ở đằng Tây!”
      “Ở nhà nhớ ăn ngon ngủ kĩ, ăn cơm đúng giờ. đây! Này, chồng em phải rồi, dù gì cũng nên chào nhau câu chứ?”
      Kiều Ưu Ưu có tâm trạng đối phó với , thích , tùy ! Căn phòng yên tĩnh được lúc, nghe thấy tiếng đóng cửa, từ trong chăn chui ra trong nhà quả nhiên thấy bóng dáng của Trử Tụng đâu nữa. Kiều Ưu Ưu chân trần ra phòng khách, hai mắt cay cay, người đàn ông này nhiều lúc hai là hai, hơn nữa lòng dạ cũng sắt đá lắm, giận dỗi cũng chỉ vì muốn để thôi mà nhưng mỗi lần đều cứ mà chẳng do dự gì.
      Vô duyên vô cớ nghỉ thêm mấy ngày phép mà Trử Tụng lại chẳng có nhà, Kiều Ưu Ưu bất chợt chẳng biết nên làm gì, trước đây khi phải làm, mình cũng có thể sống vui vẻ. Bây giờ quen với ngày tháng có Trử Tụng bên cạnh, vừa rời , lại thể tìm được tự do tự tại vô lo vô nghĩ như trước đây nữa, trong lòng cứ thấy trống trải.
      Mỗi ngày đều nhàn rỗi lái xe lượn khắp nơi, dạo phố, muốn phải mình đối diện với căn nhà trống vắng. Trử Tụng trước khi rằng sớm về, mỗi ngày đều gọi điện thoại nhưng tuyệt nhiên nhắc tới chuyện về nhà, có lẽ vì mới công tác nên bận, họ chuyện điện thoại với nhau cũng chỉ được vài câu là vội vã dập máy.
      Kiều Ưu Ưu quyết định tắt điện thoại , ở nhà Tần Niệm chơi với con ấy cả ngày, đến nửa đêm lại cùng với bọn họ chơi mạt chược, tới sáng mới mơ hồ về nhà để ngủ. Giấc ngủ này đúng là từ sáng tới tối, có điện thoại quấy rầy, ngủ cực kì ngon giấc. Khi tiếng chuông cửa reo lên, ngồi dậy khỏi giường, chiếc rèm cửa dày che hết ánh nắng rực rỡ bên ngoài, khiến mãi lâu sau cũng vẫn thể phân biệt lúc này là mấy giờ.
      Người tới là bà Kiều, nhiều lời mà chỉ kéo về nhà. Ưu Ưu mơ màng theo bà lên xe về nhà, bà Kiều bắt đầu trách móc nghe điện thoại.
      “Trử Tụng chỉ vừa mới mà con loạn hết cả lên thế này, còn hơn cả trước đây nữa.”
      “Con có làm gì đâu? Chỉ ngủ nướng tẹo thôi mà, ai mà chưa từng ngủ dậy muộn?”
      “Còn biết ngại? Đánh bài thâu đêm, đêm về nhà, mở điện thoại, con muốn làm gì?”
      “Con cũng có bị lạc đâu.”
      “Nếu phải gọi điện thoại cho Tần Niệm mẹ cũng chẳng tìm ra con, nuôi con cưng còn phải nhờ người khác liên lạc hộ.”
      Kiều Ưu Ưu muốn gây với bà nên gật đầu tỏ vẻ thừa nhận, bà lớn tuổi nên phải nhường nhịn bà, để bà vừa lòng mới có thể sống yên ổn.
      Thế nhưng Kiều Ưu Ưu hiểu nổi hôm nay bà Kiều bị làm sao, từ lúc hai mẹ con về tới nhà, bà Kiều cứ liên tục kéo tới chuyện nào: từ lúc mới sinh cho tới khi tốt nghiệp đại học, rồi làm, kết hôn. Con đường này là do tự Kiều Ưu Ưu bước , nhưng lại chưa từng được nghe từ miệng bà Kiều , đối với người làm cha làm mẹ, nuôi con lớn là quá trình vừa vui vẻ vừa đau khổ, có hạnh phúc, cũng có đau lòng, khi con trưởng thành và chỉ nghe theo ý mình, ông bà dĩ nhiên là rất đau lòng và thất vọng. Kiều Ưu Ưu vừa mất đứa con, lại được nghe những lời đó từ bà Kiều, chỉ cảm thấy đau lòng.
      Tới bữa cơm tối, ông Kiều cũng trở về, ăn tối xong, ông Kiều gọi con vào phòng đọc sách, tâm lúc lâu. Người ta : “Con là người tình của người cha ở kiếp trước, thế nên kiếp này người cha luôn thương con nhất.” Ông Kiều cũng chẳng phải ngoại lệ. Những việc xảy ra gần đây khiến con cưng của ông phải chịu biết bao dày vò, nhưng cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Nó biết vì gia đình mà từ bỏ tất cả, để có được buộc phải buông tay, điều này an ủi ông rất nhiều nhưng cũng rất đau lòng. Thực ra nguyện vọng của cha mẹ rất đơn giản, chỉ mong con cái mình được hạnh phúc, những nguyện vọng tưởng chừng như đơn giản này lại luôn được như ý muốn.
      Tới đêm, Kiều Ưu Ưu nằm giường nhưng tài nào ngủ được. Tự nhiên được nghe những lời cha mẹ khiến thể ngủ được. Nhiều năm qua luôn sống trong thế giới của mình, rất ít khi nghĩ hộ cho người khác, thậm chí là cả cha mẹ, luôn cảm thấy mọi người đều sống rất tốt, cần phải quan tâm xem họ có vui vẻ hay , luôn coi mình là trung tâm mà ích kỉ nghĩ rằng: “Mình vui vẻ người khác cũng đau buồn.” Đúng là cách nghĩ rất ích kỉ.
      “Cốc, cốc, cốc.”
      Kiều Ưu Ưu bật đèn ngủ, khoác áo ngủ ra mở cửa, ở bên ngoài là cả.
      “Sao vậy?”
      cả đưa cho chiếc hộp, Kiều Ưu Ưu chậm chạp nhận lấy, cẩn thận hỏi: “Cho em à?”
      “Ừ!”
      Cho tới bây giờ, thực cảm thấy cái nhà này ngoài ra, ba người còn lại đều có phần bất bình thường, tự nhiên gọi tới, người kéo lại cùng hoài niệm quá khứ tươi đẹp từ tới lớn, người tới được mất với , người trúng gió đột nhiên lại tặng quà cho . Trong kí ức của Kiều Ưu Ưu hình như chưa bao giờ nhận được quà từ cả, dĩ nhiên là cả thường giúp giải quyết mọi chuyện còn tặng quà ít vô cùng.
      “Em có thể hỏi lí do tại sao ? , bố mẹ mình, ba người hôm nay làm sao thế? Có phải ba người định biến mất tập thể ?”
      Dưới ánh đèn mờ, cả cưng chiều vuốt tóc : “Ngủ , dưỡng da cho đẹp.”
      “Chê em à? Da em làm sao? Trử Tụng còn chẳng chê gì, chê em cái gì?”
      “Ngủ !” cả đẩy Kiều Ưu Ưu vào phòng, nhân tiện khóa cửa hộ .
      Kiều Ưu Ưu vẫn chẳng hiểu gì, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nhưng trong hộp có đựng cái gì, điều này thực khiến thấy tò mò. Bên ngoài hộp có bọc giấy màu xanh lá cây thẫm, Kiều Ưu Ưu xé ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy đồ vật ở bên trong.
      đôi giày. cách tinh xảo đó là đôi giày màu bạc gắn nhiều kim cương, có kết hình con bướm bằng ren, có mặt đế trong suốt chống nước, đẹp tới mức khiến người ta thấy nghẹt thở. Đây phải là giầy cưới sao?
      Kiều Ưu Ưu từng nhìn thấy đôi giầy này ở báo, đôi giầy cưới xa hoa nhất trong năm nay của Alexander McQueen, số lượng có hạn toàn cầu. Vô duyên vô cớ tại sao Kiều Lạc Huân lại tặng đôi giày cưới này?
      chợt nhớ tới mấy câu tùy ý của mình mấy ngày trước, lại nhớ tới những hành động của ông bà Kiều tối nay, lại còn đôi giầy này của cả, đáp án dường như đúng như mong đợi.
      “Trử Tụng, định làm gì thế?” Kiều Ưu Ưu phấn khích tới nỗi biết làm thế nào. có ai nhắc tới lời nào với , Trử Tụng cũng luôn trong doanh trại. Nhưng xem ra bây giờ, bị mọi người giấu giếm rồi.
      Kiều Ưu Ưu tìm thấy điện thoại, ngón tay run run gọi cho Trử Tụng, nhưng người nghe máy lại phải là .
      “Trử Tụng đâu?”
      ấy uống say rồi, bị chuốc cho say khướt.”
      “Các ở đâu? Tôi tới đón ấy.”
      “Đừng tới!” Tả Khiên chắc cũng uống ít, lời cũng ràng: “Tối đầu tiên khi kết hôn được ở cùng nhau, phong tục này cũng hiểu à, thế mà cũng đòi kết hôn hai năm rồi à.”
      “Ai sắp kết hôn rồi? Bà đây cưới hai năm rồi đấy! Bảo Trử Tụng nghe điện thoại , nhanh lên.”
      “Tả thiếu gia cậu nhận điện thoại làm gì, mau tới đây ngay, nào em , cho thiếu gia này chén...”
      “Bye bye Ưu Ưu, hẹn gặp lại vào ngày mai!” Tả Khiên cười rồi cúp máy, Kiều Ưu Ưu gọi lại nhưng tắt máy, cả buổi tối điện thoại của tất cả mọi người đều thể gọi được, Kiều Ưu Ưu thậm chí còn nghi ngờ ba mạng điện thoại lớn có phải đều giải tán tập thể rồi .
      Đáp án ràng được bày ra trước mắt, Kiều Ưu Ưu thể tin. Trong mấy ngày qua, Trử Tụng chuẩn bị lễ cưới sau lưng , thế mà lại trách móc ở cùng với mình.
      Thế nhưng... Lễ cưới chẳng phải nên chuẩn bị theo ý của sao? Chẳng phải nên chuẩn bị trong nhiều ngày sao? Lẽ nào chỉ cần ba ngày chuẩn bị là có lễ cưới cho ? Chuyện này chỉ có lần duy nhất trong đời thôi đấy, thể đơn giản mà kết thúc như vậy được, thể chấp nhận được! Áo cưới sao? Ảnh cưới nữa? Khách sạn, quan khách, xe hoa... cần lễ cưới được tổ chức tùy tiện.
      muốn ngăn lễ cưới lại nhưng lại chẳng gọi được cho ai, Trử Tụng cũng gọi được, bạn bè của Trử Tụng cũng đều biến mất hết cả. Kiều Ưu Ưu chạy nhanh xuống nhà, đánh thức hai ông bà Kiều, kêu to lên là muốn có lễ cưới này.
      “Con thà có lễ cưới, còn hơn là làm ẩu làm qua loa đại khái.”
      “Tối thế này rồi còn cằn nhằn cái gì thế? Ai bảo với con là làm ẩu làm qua loa đại khái?” Bà Kiều bất mãn : “Trử Tụng vì muốn tạo bất ngờ cho con mà phải bận rộn ở ngoài suốt ba ngày, đến đêm cũng chẳng được nghỉ ngơi. Nó cho mọi người cũng là vì muốn con bất ngờ, con hiểu thôi, lại còn cằn nhằn thèm, để Trử Tụng nghe thấy làm thế nào?”
      Kiều Ưu Ưu chột dạ, cơn tức giận chợt tan biến hết, nhưng vẫn chịu thua: “Con, con bảo ấy...”
      “Thôi , nếu phải là con ra, Trử Tụng làm sao tự dưng lại phô trương chuẩn bị lễ cưới?” Kiều Ưu Ưu hơi tức giận, vừa nãy còn vừa mới con mình lớn rồi, hiểu chuyện rồi, vậy mà bây giờ lại giội chậu nước lạnh vào người .
      “Ưu Ưu, bố mẹ coi như chưa nghe thấy con gì, mau về phòng ngủ !” Ông Kiều lần này cũng chẳng hộ cho con nữa, Kiều Ưu Ưu bị đuổi ra ngoài.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 55




      Đêm dài đằng đẵng, Kiều Ưu Ưu vốn chẳng có tâm trạng đâu để ngủ. sắp được mặc váy cưới, lấy người mà nhất, đây là giấc mơ của mọi người phụ nữ, trong đó có cả Kiều Ưu Ưu. Nghĩ tới chặng đường mà họ cùng trong những năm qua, những điều tốt đẹp bỏ lỡ, Trử Tụng làm tất cả vì , khóc rồi lại cười. ôm chặt lấy chăn, giống như ôm Trử Tụng vậy, cúi sâu đầu vào bên trong.
      Ánh trăng kéo dài hình bóng của Trử Tụng, đứng phía bên ngoài, nhìn lên bức tường và tính toán. Trèo từ đây qua là vườn hoa nhà họ Kiều, muốn tới phòng của Kiều Ưu Ưu mà làm kinh động tới người khác thể bằng con đường thông thường. Trử Tụng nhìn xung quanh, chắc chắn có người rồi mới nhàng trèo lên, lúc sau vào tới vườn hoa. Những ngôi nhà lớn kiểu này phần lớn đều là nhà hai tầng, nếu phải ở bên ngoài có bảo vệ nghiêm ngặt muốn vào nhà để ăn trộm đồ đạc thực quá dễ dàng.
      Trử Tụng vòng qua vườn hoa, nhàng đẩy cánh cửa kính ra, vừa mới mừng thầm lại phát ở chính giữa phòng khách tầng hai có ánh lửa lúc sáng lúc tối. Trử Tụng nghĩ mình làm chuyện xấu mà địch ở trong tối, lại ở chỗ sáng, căn phòng lại tối đen khiến hoàn toàn thể nhìn rốt cuộc người đó là ai, dĩ nhiên nếu nghiễm nhiên vào trong bị người ta phát ra. Chuyện tới nước này rồi, nếu quay đầu chạy đúng chẳng phải phong cách của , vậy nên dù cho người đó là ai, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bước vào rồi tính tiếp.
      “Này cái gì...” Trử Tụng sờ lên mũi, nghĩ xem biết nên giải thích thế nào.
      “Tay chân cũng nhanh nhẹn gớm.”
      Trử Tụng thấy cả người, chỉ cần phải là bố vợ mọi chuyện đều dễ dàng. “ cả à, vẫn chưa nghỉ sao?”
      “Nghỉ rồi làm sao mà nhìn cậu trèo tường được?” cả nhà họ Kiều bật chiếc đèn ở bên cạnh mình, chiếu ra ánh sáng mờ mờ trong phòng khách, trong tay vẫn còn nghịch chiếc bật lửa Givenchy, cái vật lúc sáng lúc tối khi nãy chính là nó.
      “Ha ha, lại đùa rồi. À, gì nhỉ, em gặp Ưu Ưu.” Trử Tụng thăm dò, bước ngang qua cả. luôn thấy bất an mình bị cả cho trận, nhưng kết quả lại là bản thân nghĩ quá nhiều.
      cản em à?” dễ dàng thoát được như vậy, Trử Tụng lại cảm thấy dám tin.
      “Có tác dụng gì ?”
      ạ!” Trử Tụng thành thực trả lời.
      Kiều Lạc Huân đứng dậy, lấy chùm chìa khóa ở trong ngăn kéo tủ ra ném cho Trử Tụng, sau đó trở về phòng ngủ. Trử Tụng nhìn chùm chìa khóa, vui mừng tả xiết, nhưng còn chưa kịp có cơ hội dùng tới nó cửa phòng lại bị mở ra từ bên trong, Kiều Ưu Ưu với khuôn mặt ngạc nhiên nhìn Trử Tụng: “ phải là...”
      Trử Tụng ôm quay trở lại phòng, đóng cánh cửa lại rồi đè vào cửa, đầu gục vào cổ .
      “Sao lại tới đây? phải bị chuốc say khướt rồi à?” Kiều Ưu Ưu vẫn chẳng hiểu gì.
      “Ngày mai là ngày đại hỉ, sao có thể uống say? Khi em gọi tới vừa ra ngoài, Tả Khiên vớ vẩn đấy, nhân lúc bọn họ bấn loạn liền chuồn tới đây.”
      “Bấn loạn... Cách dùng từ của hay .”
      “Sao em còn chưa ngủ?” Trử Tụng ngửi mùi hương cơ thể như chú cún con, từ cổ đến đằng sau tai, đôi môi hơi khô chà vào làn da mềm mại của .
      “Đều tại !” Kiều Ưu Ưu dùng hết sức đẩy ra: “Chẳng câu nào, lúc nãy vừa mới bất ngờ biết được chuẩn bị đám cưới, em biết rồi bảo em làm sao mà ngủ được?”
      “Sao lại chưa ? máy bay phải là bàn bạc xong rồi sao?”
      “Chưa ! ràng biết em coi đó là .”
      lại cho là rồi, rất nghiêm túc.” Ánh mắt Trử Tụng như ngọn lửa thiêu cháy .
      Kiều Ưu Ưu nghĩ tới những khó khăn mà Trử Tụng gặp phải trong những ngày qua, ba ngày để chuẩn bị lễ cưới, đối với ai cũng chẳng phải là việc đơn giản, lại chẳng lời nào, chỉ mình lặng lẽ chuẩn bị. Chắc chắn là rất mệt, Kiều Ưu Ưu thấy thương quá liền tiến lên ôm lấy .
      “Trử Tụng, tốt.”
      “Giờ mới biết à?”
      Kiều Ưu Ưu lắc đầu, biết từ rất lâu rất lâu rồi. dám nghĩ tới chuyện nếu lúc đó từ bỏ Trử Tụng phải hối hận mất mấy kiếp?
      Trử Tụng ôm lại , kéo lăn lên giường. quả thực rất mệt mỏi, ba ngày qua hầu như được nghỉ ngơi, chạy ngang chạy dọc để chuẩn bị, cũng may tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nên thời gian ba ngày cũng đủ rồi.
      trai em nửa đêm nửa hôm ngủ mà lại ngồi trong phòng khách tỏ ra thần bí.”
      ấy làm sao?”
      trèo tường để vào đây, ấy lại ngồi ngay ngắn trong phòng khách, làm giật cả mình, hay là ấy tính được chuyện tới nên đặc biệt ngồi đó đón ?”
      “Hứ! Mặt to bằng nào chứ? Chắc chắn là tại vì ấy ngủ được, em duy nhất sắp lấy chồng rồi, tuy ấy ra nhưng em biết, ấy thấy nỡ!”
      “Ừ, ừ, chắc chắn rồi!”
      à?”
      “Em ở đây, đâu bây giờ?”
      phải là quy định được ở cạnh nhau sao?”
      “Quy định là do người lập ra, bây giờ chỉ muốn ôm em ngủ, có em ngủ ngon giấc!”
      “Ồ!” Kiều Ưu Ưu ngoan ngoãn trả lời, lại rúc sâu vào lòng Trử Tụng ôm lấy , cũng buồn ngủ lắm rồi.
      * * *

      Trời vừa sáng, Chung Tịnh Duy đưa người xông vào phòng của Kiều Ưu Ưu. Họ thực ngờ bên trong phòng còn có người nữa nên ngẩn người ra.
      “Sao lại ở đây? Hai người cũng khoa trương quá nhỉ? Ở cạnh nhau cho vui là được rồi, thế mà vẫn còn ngủ với nhau à?” Chung Tịnh Duy đằng hắng giọng cằn nhằn.
      Trử Tụng bị đánh thức, mơ màng nhìn căn phòng toàn người là người, thế mà vẫn còn ngoác miệng ra cười được, sau đó bị đám người nể tình gì mà ném ra ngoài.
      Trử Tụng quên mất tối qua vào đây bằng cách nào, còn huênh hoang từ lầu xuống, làm bà Kiều và mấy chiến sĩ bận dán chữ hỉ vô cùng ngạc nhiên.
      Kiều Ưu Ưu chỉ muốn đào cái hố để chui xuống, dường như nghe thấy tiếng cười ầm ầm ở dưới nhà.
      Chung Tịnh Duy kéo Kiều Ưu Ưu từ trong chăn ra: “Đừng có lề mề nữa, cậu mới là nhân vật chính ngày hôm nay, đến giờ này rồi mà vẫn chui trong chăn, có chấp nhận được ?”
      Kiều Ưu Ưu vuốt mái tóc rối bời, nhảy từ giường xuống.
      “Mình đưa thợ trang điểm tới rồi đây, mau để người ta hóa trang cho .”
      được, phải thay áo cưới trước, trang điểm xong làm sao mà mặc được váy cưới?” Tần Niệm kéo Chung Tịnh Duy ra để người bê va li lớn vào phòng.
      “Đúng rồi, thay áo cưới !” Chung Tịnh Duy với Kiều Ưu Ưu như dâng lễ vật: “Cậu nghe tới bộ sưu tập áo cưới nổi tiếng toàn cầu trong năm nay của Doris chứ? thế giới chỉ còn có bộ này thôi, vậy mà lại bị chồng cậu nhắm trúng, thời gian gấp gáp quá, nếu phải mình nắm bắt thời cơ chuyển nó về từ Paris trong ba ngày hôm nay cậu cứ chờ mà khỏa thân.”
      “Á?” Kiều Ưu Ưu ngẩn người. Đến khi bọn họ bày bộ váy cưới đẹp tưởng tượng nổi ra trước mặt vẫn cảm thấy mình như nằm mơ.
      Váy cưới lệch vai màu trắng thuần khiết như tuyết, phía trước ngực còn có lông vũ để điểm xuyết, hàng dài những sợi ren xếp thành những bông hoa từ eo xuống phía dưới, đuôi váy dài trong vừa xa hoa vừa thanh cao.
      Mặc bộ váy cưới Doris lên mình, lộ ra phần xương quai xanh và cánh tay thon của Kiều Ưu Ưu, phần lông vũ kết trước ngực tôn lên bộ ngực đầy đặn của , chiếc eo thon , đẹp gì sánh nổi.
      “Mỹ nhân! Hôm nay xuất giá rồi, xin hỏi có cảm nghĩ gì?” Chung Tịnh Duy cười tươi đứng trước gương nhìn Kiều Ưu Ưu.
      Kiều Ưu Ưu ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, chờ người thợ trang điểm thực nốt bước cuối cùng mái tóc.
      thực ra trong căn phòng này, ngoài Tần Niệm ra thời gian kết hôn của mình là dài nhất đấy.”
      “Đâu có giống nhau! Chung sống là chung sống, hôn lễ là hôn lễ, kết hôn ba năm làm sao? Chẳng phải là lần đầu tổ chức hôn lễ sao?”
      “Cậu như vậy, sao mình lại cảm thấy chua xót hơn gấp bội thế. Hừ, cậu xem, năm đó chẳng có cái gì, ấy dựa vào đâu mà bảo mình gả cho ấy?”
      Chung Tịnh Duy bĩu môi: “Chẳng phải do cậu tự nguyện sao, cậu còn muốn hỏi ai?”
      Trì Lâm từ lúc nãy tới giờ chỉ im lặng giúp đỡ, Chung Tịnh Duy lại liên tục, biết là bạn của Kiều Ưu Ưu, nhưng gần đây liên tục xuất bên tai là do Tả Khiên. Trông có vẻ dịu dàng trang nhã, tuy từng ly hôn nhưng khuôn mặt vẫn là nụ cười như thiếu nữ, nhất định là có điểm gì đặc biệt, nếu Tả Khiên cũng chết mê chết mệt như vậy.
      “Trì Lâm, cậu định bao giờ mới cho Tả thiếu gia nhà chúng tôi đáp án?”
      Trì Lâm nghe xong liền đỏ mặt, vờ tỏ ra bận rộn với đồ vật cầm tay, giọng lí nhí: “ có chuyện đó đâu.”
      Chung Tịnh Duy lập tức chuyển mục tiêu sang Kiều Ưu Ưu: “Chắc chắn là do cậu, để lỡ mất nhân duyên của hai người họ!”
      “Chẳng liên quan gì tới tôi, đấy là tự do của mỗi người, tôi chỉ ra quan điểm của bản thân mình, họ có nghe là tùy họ.”
      “Ý kiến của cậu giết chết tình cảm mới chớm của họ rồi.”
      “Tôi có ác độc như vậy đâu.”
      Trì Lâm nghe lời bọn họ , sắc mặt chuyển từ trắng bệch sang đỏ ửng, biết nên làm thế nào càng biết nên gì. Đây ràng là lễ cưới của Kiều Ưu Ưu, sao lại chuyển mục tiêu sang rồi?
      Cũng may là Tần Niệm bế con của vào, Trì Lâm mới có thể thả lỏng người. Kiều Ưu Ưu tỏ ý muốn bế Châu Ức Điểm nhưng bị Tần Niệm ngăn lại: “Thôi thôi, phải là cái áo cưới của cậu khiến con tôi khóc cũng là con tôi xé rách váy cưới của cậu ra.”
      Chung Tịnh Duy cướp lấy Châu Ức Điểm, bế con bé tới trước mặt Kiều Ưu Ưu: “Con cưng à, dì Ưu Ưu có xinh ?”
      bé xinh xắn có làn da mềm mại, đôi mắt to tròn nhìn Kiều Ưu Ưu như quen biết, Kiều Ưu Ưu thấy ngứa ngáy quá chịu được chỉ muốn thơm cho cái, nhưng lại bị Chung Tịnh Duy đẩy ra: “Nghiêm cấm những thứ có chất hóa học tới gần con tôi!”
      “Chung Tịnh Duy hôm nay cậu đáng ghét!” Kiều Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi .
      “Làm sao bây giờ hả con , dì Ưu Ưu giận rồi, nhanh gọi điện cho chú Trử Tụng bảo chú ấy tới đây giải cứu chúng ra!”
      Tầng dưới ngày càng náo nhiệt, xem ra cũng thông báo cho ít người. Bà Kiều lên lầu nhìn dâu mới xinh đẹp, kìm nén được lại rơi nước mắt.
      “Mẹ sao thế? Chỉ là tổ chức lễ cưới bù thôi mà, cũng chẳng phải ngày đầu tiên bị gả , mẹ còn yên tâm à?”
      “Yên tâm, yên tâm.” Bà Kiều vội lau nước mắt , cố nở ra nụ cười.
      Kiều Ưu Ưu nhìn bà Kiều như vậy cũng thấy mắt hơi cay cay, nghiêng người về phía trước ôm bà, ngừng vỗ vào sau lưng để an ủi. Qua vai bà Kiều, nhìn thấy cả đứng ở cửa, Kiều Ưu Ưu nhấc váy và cười rạng rỡ: “Có đẹp ?”
      “Ừ!” Kiều Lạc Huân khẽ trả lời
      “Ngưỡng mộ ?”
      “Ừ!”
      “Xúc động rồi hả trai?”
      Kiều Lạc Huân trả lời mà chỉ quay người bước , cầm điện thoại lên ấn hàng số, sau khi gọi được, môi hơi nhấc lên, giọng chậm rãi: “Có muốn kết hôn ? Hình như cũng rất hay đấy.”
      Giờ lành tới, Trử Tụng dẫn người tiến vào nhà họ Kiều như ăn cướp, mở tung cánh cửa và bế Kiều Ưu Ưu , dáng vẻ nhanh nhẹn dứt khoát, khí thế như kiểu có người dám cản tôi, cản đường của tôi chết yên ổn.
      Khách sạn State Guesthouse, khách khứa đông đủ, hai nhà Trử Kiều thành hôn, tuy chỉ là lễ cưới bù nhưng khí vẫn náo nhiệt như con mới lấy chồng, con dâu mới vào nhà chồng.
      Dù sao cũng là lễ cưới lần đầu tiên nên Kiều Ưu Ưu cũng rất hồi hộp, khi ra tới cửa chân còn giẫm phải váy cưới, suýt chút nữa trẹo mắt cá chân, nếu vì ngại giữ thể diện Trử Tụng nhất định bế ra.
      Kiều Ưu Ưu được gả cho Trử Tụng vào lúc thảm hại nhất và bây giờ được làm dâu của khi xinh đẹp nhất.
      Tình dành cho quá ít, quan tâm dành cho cũng chỉ đếm được đầu ngón tay, mười mấy năm qua, chưa từng nhìn thấy tấm lòng chân thành của . Nhưng vẫn luôn , chiều chuộng và chăm sóc cho . còn máy bay nữa, Kiều Ưu Ưu chính là thứ duy nhất cần. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng buông tay ra.
      Trao nhẫn, ôm và hôn.
      có buông tay ra ?”
      buông!”
      “Kiếp sau sao?”
      buông!”
      Trử Tụng nâng khuôn mặt lên, hôn vào môi , các vị khách đồng loạt vỗ tay và chúc mừng, vì đôi mới nhưng mới, vì đôi tình nhân si tình.



      The end


      Để download thêm các ebook truyện ngôn tình khác, hãy truy cập:

      http://cungquanghang.com/

      http://cungquanghang.com/list-ebooks-truyen-phuong-tay/

      http://cungquanghang.com/list-ebooks-ngon-tinh/

      để được tải 2000 ebook đủ thể loại nhé.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :