1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em gái của gian thần - Trường Câu Lạc Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanhhieuh

      thanhhieuh Well-Known Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      283
      Chương 7

      Thế An đường tổng ̣ng có năm gian thượng phòng. Lão thái thái Dương thị hiện ở căn phòng ở phía đông.

      Tiểu nha hoàn vén chiếc rèm, Lý Lệnh Uyển hơi cúi đầu bước vào.

      Lão thái thái đã lớn tuổi, sợ lạnh, dù buổi tối đã nghỉ trong noãn các, trong phòng còn đặt thêm bồn lửa lớn ba chân, bên trong đựng đầy than, lửa bốc lên đỏ rực.

      Nếu chỉ có than thì tránh khỏi có chút mùi khó chịu, vì thế còn bỏ thêm hương hoa mai vào bồn, nhưng mùi hương ngọt ngào của hoa mai vẫn lấn át được mùi than nung đỏ lửa.

      Dương thị lúc này ngồi trước bàn trang điểm, được tiểu nha hoàn hầu hạ chải đầu. Thấy Lý Lệnh Uyển bước vào, bà gật gật đầu, cười ôn hòa:

      -Sao hôm nay con đến sớm vậy ?

      Lý Lệnh Uyển cởi áo choàng người đưa cho một nha hoàn, lại đem lò sưởi trong tay đưa cho Tiểu Phiến, lấy chiếc lược từ trong tay tiểu nha hoàn, đứng phía sau Dương thị, chải đầu cho bà. Nàng nghiêng đầu cười nói:

      -Con đã vài ngày gặp tổ mẫu, trong lòng rất nhớ người. Cho nên sáng sớm hôm nay chờ nổi vội đến đây thăm người.

      Dương thị cũng phải là người khắc khe chuyện quy củ, cho nên quy ̣nh con dâu cùng bọn trẻ mỗi ngày đều phải đến thỉnh an bà. Bởi khi bọn họ đến thỉnh an bà phải dậy sớm, mà bà thì chỉ muốn an tĩnh ngủ thêm chốc lát. Cho nên chỉ quy ̣nh mỗi tháng vào mùng một và mười lăm đến thỉnh an là được rồi.

      Hôm nay là vừa đúng là mùng một tháng chạp.

      Dương thị nghe Lý Lệnh Uyển nói vậy, bà nhịn được cười.

      Bà ngồi tấm lót đỏ rực thêu năm con dơi, trước mặt là tấm gương bằng đồng dược mài giũa bóng loáng.

      gương đồng là hình ảnh bé gái tám tuổi đứng sau lưng bà, trong tay cầm chiếc lược, biểu tình chuyên chú chải tóc cho bà.

      Dương thị lại nhịn được cười.

      Trước đây tính tình Lý Lệnh Uyển giống như con khỉ vậy, lúc nào an tĩnh. Bà cũng chưa từng nhìn thấy mặt Lý Lệnh Uyển có biểu tình chuyên chú đến như vậy.

      Dương thị cảm thấy bà bỗng nhiên lại tin những lời hôm qua của Song Hồng. Cháu gái của bà nhường như trong một đêm liền trở nên hiểu chuyện.

      Nghĩ đến đây, trong lòng bà chợt nhu hòa một chút.

      Bà thích hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện.

      Thấy Lý Lệnh Uyển tự mình chải tóc cho bà (mà vốn nàng chỉ có thể chải đầu thôi chứ nàng nào biết búi tóc, tóc nàng tuy đơn giản nhưng vốn do Họa Bình búi mà) Dương thị liền cười nói:

      -Thôi cần con chải đầu. Cẩn thận kẻo đau tay. Gọi Song Hồng vào chải đầu cho ta.

      Lý Lệnh Uyển nghe vậy trong lòng buông lỏng. Nàng liền giao chiếc lược trong tay cho tiểu nha hoàn đứng bên cạnh.

      Song Hồng đã tiến vào, cuối người búi tóc cho Dương thị.

      Song Hồng chỉ búi cho lão thái thái kiểu búi tròn đơn giản. Dù sao lão thái thái cũng đã lớn tuổi, thích hợp với các kiểu búi tóc quá phức tạp hoa lệ. Tuy vậy sau khi Song Hồng cài vào búi tóc của Dương thị thêm bộ diêu* vàng ròng điểm thúy khiến búi tóc tròn vốn đơn giản trở nên lộng lẫy thêm rất nhiều.

      *Bộ diêu: trâm cài có ́nh thêm chuỗi ngọc.

      Bởi vì hôm nay là ngày các con dâu và hậu bối đến thỉnh an nên Dương thị trang điểm phục sức long trọng hơn ngày thường một chút.

      Vạt áo bên ngoài thêu hoa cúc vàng, váy thêu hoa nghệ, trán đeo đai buộc ánh kim, ở giữa ́nh hồng ngọc, mái tóc lại cài thêm hoa lụa đỏ rực.

      Lý Lệnh Uyển cảm thấy sau khi trang điểm trông Dương thị toát nên vẻ phú quý, cả người phát ra ánh sáng của vàng bạc châu báu.

      Bên cạnh có một tiểu nha hoàn có gương mặt hình trứng ngỗng, tay bưng một khay trà, bên đựng một cái chung màu xanh lá sen. Mở nắp chung ra, bên trong đựng đầy tổ yến hầm cháo đỏ.

      Lý Lệnh Uyển đứng một bên cảm thán, con mẹ nó thật là xa xỉ.

      Dương thị duỗi tay cầm lấy uống một ngụm, thấy Lý Lệnh Uyển nhìn canh tổ yến táo đỏ trong tay, liền hỏi nàng:

      -Con đã ăn sáng chưa.

      Lý Lệnh Uyển từ trong cảm thám vội phục hồi tinh thần lại, cười nói:

      -Cháu gái vốn nghĩ tới chỗ tổ mẫu sẽ được ăn ngon, cho nên chưa ăn sáng. Tổ mẫu tốt, lát nữa người phải thưởng cho con nhiều đồ ăn ngon nha.

      Lời nói của nàng chỉ chọc Dương thị cười mà còn khiến Song Hồng cùng Song Dung hầu hạ bên cạnh cũng cười theo. Ban nãy mang khay trà đựng canh tổ yến táo đỏ dâng lên cho Dương thị là nha hoàn Song Dung.

      -Ba hoa.

      Dương thị một tay bưng cái chung, tay còn lại chọc cái trán của nàng.

      Lý Lệnh Uyện cũng né, cười cười nhận lấy cái chọc của tổ mẫu.

      Dương thị thực tế là người cầm quyền của Lý phủ, vì tương lai an bình tốt đẹp sau này, nàng phải lấy lòng bà ấy.

      -Tam nương của chúng ta thật khiến người khác phải thương mà.

      Thấy Dương thị cao hứng, Song Hồng vội nói:

      -Lão thái thái, có cần nô tỳ xuống phòng bếp nhỏ bảo bọn họ làm riêng mấy món điểm tâm mà tam nương thích ăn ?

      Dương thị nghe vậy cười cười liếc mắt nhìn Lý Lệnh Uyển, sau đó lại nhìn Song Hồng cười nói:

      - . Nếu sẽ khiến trong lòng tam nương của chúng ta oán trách, nghĩ là đến nơi này của tổ mẫu sẽ được ăn ngon, ngờ tổ mẫu lại keo kiệt, chỉ cho uống gió Tây Bắc* (*ý nói được ăn uống gì cả)

      Lời nói ấy khiến các nha hoàn trong phòng đều cười. Song Hồng nén cười, vén chiếc mành bích sa, tự mình đến phòng bếp nhỏ phân phó.

      Bên này Dương thị uống xong canh tổ yến táo đỏ liền đứng dậy, Lý Lệnh Uyển vộ tiến lên đỡ.

      Ước chừng giờ này mọi người sắp tới, cho nên Lý Lệnh Uyễn đỡ Dương thị đến đại sảnh.

      Phía trước sớm đã có nha hoàn vén mành lên, Dương thị vừa , thỉnh thoảng lại liếc nhìn dải lụa trắng quấn một vòng thật dày đầu Lý Lệnh Uyển.

      Lúc trước cảm tình của Dương thị đối với Lý Lệnh tương đối phức tạp.

      Một mặt bà vốn trọng nam khinh nữ, trong lòng đương nhiên thương cháu trai hơn cháu gái. Nhưng Lý Lệnh Uyển là ́ch trưởng tôn nữ của nàng, tự nhiên Dượng thị đối với nàng thân thiết hơn những đứa cháu gái khác. Nhưng mặt khác bà thích Chu thị, nên có khi nhìn Lý Lệnh Uyển thuận mắt. Nhưng Lý Tu Bách lại là đứa con có tiền đồ nhất trong ba đứa con của bà, nể mặt Lý Tu Bách, bà thể đối xử với trưởng nữ của hắn quá lãnh đạm. Cho nên tổng hợp nhiều nhân tố, Dương thị cũng thể nói rõ tình cảm của bà đối với Lý Lệnh Uyển là như thế nào.

      Trước đây Lý Lệnh Uyển kiêu căng khiến bà đau đầu, có một khoảng thời gian bà quả thật thích nàng, nhưng hiện nay Lý LỆnh Uyển đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, lòng bà lại sinh vài phần thương.

      Vì thế bà liền quan tâm hỏi Lý Lệnh Uyển:

      -Thương thế đầu con sao rồi? Lúc ấy đại phu bảo rất nguy hiểm.

      Có thể nguy hiểm sao? Nguyên chủ vốn vì vậy mà chết đó.

      Nghĩ vậy nhưng Lý Lệnh Uyển mặt vẫn đầy ý cười, nói:

      -Nhờ hồng phúc của tổ mẫu, hôm qua người còn chùa cầu riêng cho con tấm bùa bình an, buổi sáng hôm nay con cảm thấy thương thế đầu đã đỡ hơn rất nhiều rồi.

      Kỳ thật Lý Lệnh Uyển cũng biết rằng thật ra hôm qua Dương thị sai Song Hồng mang bùa bình an sang chẳng qua là do bà lên chùa dâng hương thuận tiện xin thôi, phải là đặc biệt lên chùa để xin bùa bình an cho nàng. Dương thị đối với Lý Lệnh Uyển có nhiều sự thương săn sóc, nếu cháu mình bị thương nghiêm trọng như vậy, bà cũng ở bên quan tâm chăm sóc. Chẳng qua là tùy tiện sai nha hoàn qua nhìn một chút thôi.

      Thế nhưng ngoài mặt vẫn phải nói là Dương thị thật lòng quan tâm nàng, như vậy trong lòng bà ấy mới vui vẻ.

      Quả nhiên khi nghe vậy Dương thị liền tán thưởng gật đầu. Nhưng sau đó lại nhíu mày hỏi:

      -Ngày ấy tại sao con lại té ngã? Cái ót còn đụng phải cục đá. Nha hoàn bên cạnh con rốt cục là làm cái gì vậy?

      Lý Lệnh Uyển nghĩ thầm đây là cơ hội tốt, vừa có thể mách lẻo vừa có thể nói tốt cho Lý Duy Nguyên, liền nói:

      -Ngày ấy con nghe bọn nha hoàn nói trong hoa viên có hồng mai nở, trong lòng muốn đến đó chiết hai cành cho tổ mẫu cắm hoa. Nên sau đó con cùng Họa Bình đến mai viên. Chỉ là lúc con chiết hoa mai thì thấy Họa Bình đâu bèn tìm, cẩn thận nên té ngã, đầu đập vào tảng đá. May mà đại ca ngang qua, thấy con bị chảy máu, liền lấy khăn tay băng bó cho con, nếu lúc ấy con đã chảy máu quá nhiều mà chết, sẽ còn gặp lại tổ mẫu nữa.

      Nói đến đây, bé gái tám tuổi ôm lấy cánh tay Dương thị mà òa khóc. Khóc khiến Dương thị vừa mừng vừa đau.

      Mừng vì đứa bé này ngày ấy là vì nhớ mình mà chiết mai, tưởng mình sắp chết mà sợ sẽ còn gặp lại tổ mẫu, đau vì đứa bé này bị thương nhẹ, đầu nàng vẫn còn băng một vòng lụa trắng thật dày.

      Chì là bà đau lòng lại liền tức giận

      -Nha hoàn Họa Bình kia hầu hạ con như thế nào hả? Mau nói với quản sự phạt nàng hai mươi roi, cắt ba tháng tiền tiêu.

      Lý Lệnh Uyển nghe vậy liền nói:

      được đâu tổ mẫu. Người đánh nàng ta bị thương rồi thì sau này ai hầu hạ con? Có lẽ nàng ta ́ ý đâu. Đánh đòn thì miễn , chỉ phạt nàng ba tháng tiền thôi, coi như là trừng phạt.

      Nha hoàn sai lầm mà nàng còn xin tha cho, như vậy mới tỏ vẻ nàng là người hiền lành, rộng lượng, quí hạ nhân như thế nào.

      Dương thị quả nhiên hài lòng. Vừa gật đầu liên tục, duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng, vui mừng nói:

      -Uyển nhi của ta cuối cùng đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.

      Dừng một chút, bà lại nhíu mày, hỏi:

      -Vậy là ngày ấy đại ca con đã cứu con sao? Sao ta nghe thấy? Trước đây nó vốn thích con, sao bây giờ lại cứu con?

      Lý Lệnh Uyển nghe vậy trong lộp bộp một chút
      nkhanh3324, C.Chiffon002, boogoo9726 others thích bài này.

    2. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Có chương mới rồi... thanks bạn
      thanhhieuh thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Đừng drop nha bạn.

    4. thanhhieuh

      thanhhieuh Well-Known Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      283
      Chương 8

      Lý Lệnh Uyển cũng là người nhanh trí.

      Đối mặt với sự hoài nghi của Dương thị, trong đầu khẽ chuyển, liền trả lời:

      -Tổ mẫu cũng biết đại ca là người quái gở. Huynh ấy cảm thấy rất phiền khi phải nói chuyện với ngưởi khác. Ngày ấy huynh ấy nhìn thấy con đầu đầy máu nằm ngã mặt đất, liền đỡ con lên, lại còn lấy khăn tay băng bó miệng viết thương cho con. Ngay sau đó huynh ấy nghe thấy tiếng bước chân, biết là Họa Bình đến, huynh ấy muốn mọi người biết liền tránh phía sau một cây mai. Họa Bình lúc ấy nhìn thấy đầu con chảy máu bị dọa đến kinh hoảng liền chạy tìm người, căn bản chú ý đến đại ca tránh ở phía sau cây mai. Chờ đến khi con được nha hoàn cùng vú già nâng về phòng, huynh ấy mới rời .

      Trong lời nói của Lý Lệnh Uyển có bảy phần thật, ba phần giả, nàng chắc chắn rằng Dương thị thể phân biệt được.

      Chính mình là “chúa sáng thế”, cho dù nàng xuyên đến thời điểm đã hai ngày sau khi xảy ra sự việc đó nhưng nàng vẫn hiểu rất rõ ngày hôm ấy đã xảy ra việc gì.

      Tất cả đều là sự thật, chỉ trừ việc đem Lý Duy Nguyên từ người đẩy ngã Lý Lệnh Uyển trở thành người cứu nàng mà thôi.

      Còn cái khăn tay kia, ai sẽ để ý đây? Cho dù Dương thị hỏi các nha hoàn vú già ngày ấy nâng nàng về phòng, Lý Lệnh Uyển cũng có thể nói là thời điểm ấy quá hỗn loạn, có lẽ chiếc khăn ấy đã rớt mất rồi.

      Cho nên đối với việc mình nói dối, Lý Lệnh Uyển chút sợ hãi.

      Mà Dương thị thấy vẻ mặt nàng trung thực thành khẩn, nên cũng tin.

      Tuy vậy trong lòng bà cũng như cũ thích Lý Duy Nguyên.

      Nhất là đối với huyết mach của Lý Duy Nguyên, Dương thị cảm thấy hắn vừa có huyến mạch của Lý gia, vừa có huyết mạch của Đỗ gia, bà thực sự cần phải đề phòng. Hơn nũa năm đó chẳng phải vị hòa thương ấy đã từng nói Lý Duy Nguyên này, bất kể là đối với quốc hay với gia thì đều là mối họa lớn. Vào thời điểm hắn hắn sinh, lão thái gia vốn luôn khỏe sao lại vì té ngã mà chết? Hơn nữa mấy năm nay bà luôn quan sát, cảm thấy Lý Duy Nguyên quả là kẽ lạnh lùng bạc bẽo.

      Cả ngày là một khuôn mặt tăm tối, đối với người khác chưa bao giờ lộ vẻ mặt tươi cười niềm nở, ánh mắt nhìn người khác cũng lạnh lẽo tựa băng, khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo từ chân lên ̉nh đầu.

      Vì thế Dương thị hề nói gì, được Lý Lệnh Uyển đỡ, chậm rãi đến đại sảnh ngồi vào chiếc giường La Hán.

      Trời lạnh, giường ngoại trừ chăn gối màu đỏ còn có thêm tấm thảm bằng long chồn đen.

      Lý Lệnh Uyển đỡ Dương thị ngồi lên tấm thảm ấy, muốn rời ngồi vào một chiếc ghế gần đó, bỗng nhiên bị Dương thị ôm vào lòng, cười nói:

      -Khó có được hôm nay Uyển tỷ nhi của ta hiểu chuyện, tổ mẫu trong lòng rất vui. Con cứ ngồi ở cạnh ta .

      Ngồi ở bên cạnh giống với ngồi trong lòng nha. Hơn nữa ngồi trong lòng Dương thị quả thật hề thoải mái, cho nên Lý Lệnh Uyển chút dấu vết dịch chuyển thân mình từ trong lòng Dương thị ngồi xuống bên cạnh, mặt vẫn là nụ cười ngây thơ tươi đẹp

      -Được ạ, vậy hôm nay con sẽ ngồi gần tổ mẫu.

      Bà cháu hai người ngồi giường vô cùng vui vẻ mà trò chuyện.

      Bỗng có một nha hoàn bước vào, báo rằng có tam thái thái đến.

      Tam thái thái chính là Chu thị, là mẹ của Lý Lệnh Uyển.

      Lại nói Chu thị cũng là một người số khổ. Gả đến đây chưa đến một năm, trượng phu Lý Tu Bách đã ngoại phóng đến Chiết Giang làm quan. Lúc ấy phụ thân Chu thị là Tế tửu Quốc Tử Giám, nhà mẹ đẻ còn hưng thịnh, Dương thị dám làm khó bà, còn bảo bà cùng Lý Tu Bách nhậm chức. Nhưng Lý Tu Bách lại kiên trì đáp ứng, nói là nhi tử bất hiếu, thể sớm chiều phụng dưỡng dưới gối mẫu thân, trong lòng vô cùng áy náy, sao có thể đưa cả nương tử theo cùng? Cho nên liền để Chu thị ở lại, dặn dò bà phải đối đãi kín cẩn với Chu thị, sớm chiều phụng dưỡng Dương thị.

      Phụng dưỡng chớp mắt đã tám năm. Mà trong thời gian này phụ thân Chu thị đã chết, nhà mẹ đẻ suy tàn, bà lại được Dương thị thích, thậm chí cả nữ nhi duy nhất cũng vì chịu sự ảnh hưởng của Dương thị mà thân thiết với mình. Kết cục cuối cùng là bị con gái ruột đẩy xuống hồ mà chết đuối.

      Thời điểm Lâm Uyển viết đến chi tiết này chỉ vì nàng muốn làm nổi bật sự kiêu căng, độc ác, vô tình vô nghỉa đến cùng cực của nữ phụ, từ đó dẫn đến cao trào là kết cục bi thảm sau này của nàng, có thế mới khiến người đọc thỏa mãn hưng phấn, nhưng có ai ngờ nàng lại trở thành con người này chứ.

      Cho nên khi nhìn thấy Chu thị cuối đầu vào, trong lòng Lý Lệnh Uyển chỉ có ba chữ “tụ làm bậy”.

      Chỉ là viết một quyển tiểu thuyết cẩu huyết mà thôi, có ai ngờ các nhân vật trong truyện lại sống dậy. Còn sờ sờ đứng trước mặt nàng.

      Vì thế Lý Lệnh Uyển vừa thấy trong lòng đau khổ cho chính mình, lại vừa áy náy đối với Chu thị.

      Con người khổ sở này là do một tay nàng tạo nên. Sau này nàng nhất ̣nh phải đối tốt với Chu thị, để bà cảm nhận được tình mẹ con thân tình. Tất nhiên sẽ dẩn đến kết cục bị đẩy vào hồ nước mà chết.

      Trong lòng đầy áy náy với Chu thị, khi thấy bà bước tới gần, nàng chớp chớp mắt, rồi lại cười với bà.

      Mà Chu thị vừa bước vào phòng, ánh mắt luôn gắt gao dừng lại người Lý Lệnh Uyển.

      Thấy tr6n đầu nàng vẫn còn quấn một vòng lụa trắng thật dày, bà khỏi lo lắng. Nếu phải vì có Dương thị ở đây, bà đã vội đến gần kiểm tra thương thế của Lý Lệnh Uyển.

      Lúc này bà nhìn thấy Lý Lệnh Uyển chớp mắt cười với mình.

      Bà thấy trong lòng ấm áp, mũi lại có chút chua xót.

      Nữ nhi của bà hiện tại và quá khứ giống nhau. Lý Lệnh Uyển trước đây mỗi khi nhìn thấy bà lại hề thân cận, tiếng “mẹ” cũng gọi, vậy mà hôm qua khi nàng tỉnh lại, chỉ gọi bà là “mẹ”, mà cử chỉ điệu bộ cũng thân thiết hơn rất nhiều. Mà hiện nay dù nàng ngồi cạnh Dương thị mà vẫn chớp mắt cười với bà.

      Tuy trong lòng kích động, Chu thị cũng dám biểu hiện ra mặt quá rõ ràng.

      Dương thị rõ ràng thích bà thân thiết gần gũi với Lý Lệnh Uyê

      Vì thế Chu thị thu lại biểu cảm, thấp người uốn gối hướng về phía Dương thị kính cẩn hành lễ, ngữ khí nhu thuận thưa:

      -Con dâu thỉnh an mẫu thân.

      Dương thị khẽ hừ mũi, coi như là đáp lời.

      Một bên có nha hoàn khẽ tiến lên, mời Chu thị ngồi xuống.

      Sau đó đại phòng, nhị phòng lần lượt theo thứ tự tiến vào.

      So với Chu thị lẻ loi một mình, bên cạnh chỉ có một nha hoàn, thì đại phòng cùng nhị phòng lại dắt díu già trẻ cùng tới trông đông vui hơn rất nhiều.

      Sau khi Đỗ thị của đại phòng bị giam cầm, lão thái thái đã hỏi cưới cho Lý Tu Tùng một thê tử mới. Chỉ là Lý Tu Tùng tuy là ́ch trưởng tử nhưng người có công danh, lại là tục huyền, nên những gia ̀nh tốt chịu gả con gái. Cuối cùng cao được mà thấp cũng xong đành cưới con gái của thất phẩm Thông chính tư vốn là cấp dưới của Lý lão thái gia, vốn trước đây từng chịu ơn huệ của ông.

      Bất quá Từ thị cũng là người chịu thua kém, vừa vào cửa đến hai năm liền hạ sinh một cặp long phượng thai. Năm nay vừa được bảy tuổi, trong đám con cháu cùng thế hệ đứng hàng thứ tư là Lý Duy Lương cùng thứ năm là Lý Lệnh Kiều.

      Là con vợ cả của đại phòng, tựa nhưng chúng tinh phủng nguyệt (các vì sao quanh quanh mặt trăng, ý nói là người nổi bật, thu hút sự chú ý, quan tâm của mọi người), vì thế tính tình hai đứa nhỏ khá kiêu căng.

      Lý Duy Lương cùng Lý Lệnh Kiều hành lễ với Dương thị, cả hai ngọt ngào gọi một tiếng “tổ mẫu” rồi cùng nhảy lên ngồi cạnh bên Dương thị.

      Lý Lệnh Kiều so với Lý Lệnh Uyển thì nhỏ hơn một tuổi, thường ngày luôn tranh giành, so bì cùng nàng. Lúc này nhìn thấy Lý Lệnh Uyển ngồi dựa vào Dương thị, nàng ta liền đặt mông chen vào, ngăn cách Lý Lệnh Uyển và Dương thị, sau đó dựa vào người Dương thị, ngửa đầu cười nói:

      -Tổ mẫu, ngày nào Kiều Kiều cũng nhớ người, người có nhớ Kiều Kiều ?

      Nhớ cái rắm.

      Lý Lệnh Uyển mặt biểu lộ gì nhưng trong lòng bồi thêm một câu. Tổ mẫu ngươi trọng nam khinh nữ ngươi biết sao? Tổ mẫu ngươi thích trẻ nhỏ kiêu căng ngươi hiểu hả? Ngươi như thế này là tìm mắng đó.

      Nói thật thì trong phủ này chỉ cần là con vợ cả thì đều bị nàng xây dưng là những kẻ có tính tình kiêu căng. Tất nhiên là phải như vậy vì nữ chính Lý Lệnh Yến cùng nam phụ Lý Duy Nguyên đều là thứ xuất. Nếu con vợ cả kiêu căng thì làm sao làm nổi bật thân phận thứ xuất của nữ chính cùng nam phụ chứ.

      ́ch trưởng tôn nữ Lý Lệnh Uyển trong lòng yên lặng rơi lệ. Nàng một lần cảm nhận việc mình tự đào hố chôn chính mình này thật là …

      Quả nhiên Dương thị hề thích cách hành xử của Lý Lệnh Kiều.

      Bà hơi nhíu nhíu mày, nới với Lý Lệnh Kiều:

      -Tại sao con hành lễ với Tam tỷ con? Con cứ như vậy ngồi lên mà đẩy Tam tỷ ra thì còn ra thể thống gì nữa.

      Lý Lệnh Uyển vội biểu hiện thái độ khoan dung độ lượng:

      - sao đâu tổ mẫu. Ngũ muội vẫn còn nhỏ mà, con là tỷ tỷ đương nhiên là phải nhường em ấy mà.

      -Con dâu thấy Uyển tỷ nhi đã hiểu lý lẽ hơn so với trước đây nhiều.

      Nói lời này là Tiền thị của nhị phòng. Bà ta là người có miệng lưỡi sắc bén, chuyên gây chuyện giữa ba chị em dâu

      - biết sao chứ con dâu thấy hôm trước Uyển tỷ nhi té ngã đã làm mất hết phong phạm của một tiểu thư khuê các cả rồi.

      Lão thái thái đối với Tiền thị cũng có nhiều sự thích. Là mẹ chồng, đương nhiên là thật lòng thích con dâu rồi. Chỉ có điều gia thế nhà mẹ đẻ của Tiền thị cũng tồi, phụ thân hiện là chính ngũ phẩm Tả Chiêm Sự Phủ, nên bà đối với Tiền thị vẫn còn hòa nhã.

      Dương thị gật đầu với Từ thị cùng Tiền thị, bảo các nàng ngồi xuống, sai nha hoàn dâng trà.

      Ở nhị phòng cùng Tiền thị đến thỉnh an có Lý Duy Lăng mười hai tuổi cùng Lý Lệnh Quyên bốn tuổi.

      Lý Duy Lăng do Tiền thị sinh còn Lý Lệnh Quyên do thiếp thất sinh.

      Trong đám con cháu, Dương thị thích Lý Duy Lăng nhất.

      Tiểu tử này chỉ tướng mạo thanh tú mà tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã hiểu biết chữ nghĩa. Tiên sinh dạy dỗ hắn cũng nói Lý Duy Lăng thong minh sáng dạ.

      Dương thị cảm thấy nhiệm vụ làm hưng thịnh Lý gia phải do Lý Duy Lăng gánh vác. Khi nhìn thấy Lý Duy Lăng, bà liền vẫy tay gọi hắn tới gần, mặt là nụ cười hiền lành, nhẹ nhàng hỏi han việc học gần đây của hắn.

      Lý Lệnh Uyển ngồi một bên nghe một chút cảm thấy chẳng có gì thú vị, tay vô thức mân mê hoa văn khảm lò sưởi nàng cầm tay.

      Một lát sau, nàng bỗng nghe thấy nha hoàn bên ngoài tiến vào thông báo rằng đại thiếu gia đến thỉnh an lão thái thái.

      Lý Duy Nguyên!

      Lý Lệnh Uyển cả người chấn động, vội ngẩng đầu lên nhìn.
      Last edited: 7/4/18
      nkhanh3324, C.Chiffon002, xukem21 others thích bài này.

    5. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Chuyện hay. Cảm ơn chủ hố

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :