1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em gái, anh yêu em - Nguyệt Vịnh Mạt (6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 35: A Vạn mang thai
      Editor: Hàn Băng Tâm
      Beta: Minh

      "A Vạn, buổi trưa muốn ăn gì?"

      . . . . . .

      "A Vạn?"

      Doãn Mạt giương mắt nhìn, chỉ thấy ánh mắt Vạn Vũ Thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tay cũng nhúc nhích, ràng là ngẩn người, thậm chí ngay cả việc đáng Boss mà thích nhất cũng để mắt tới.

      "A Vạn!" Doãn Mạt lại gần , quơ quơ tay trước mắt .

      "À? Chuyện gì?" Vạn Vũ Thần lấy lại tinh thần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cuối cùng cũng có tiêu cự: "A —— sao mình lại bị chết rồi?"

      "Cậu làm sao vậy? Gọi cậu mấy tiếng cũng đáp lại, ngẩn người làm gì thế?"

      " có việc gì." Vạn Vũ Thần dứt khoát chơi nữa, tắt máy tính.

      "Lừa gạt ai đó?" Doãn Mạt nhìn mặt giả vờ bình tĩnh, lo lắng nhăn mày lại: "Gần đây cậu rất hay ngẩn người, có phải gặp phải chuyện gì ?"

      Vạn Vũ Thần dụi dụi con mắt, cười : "Là có chút chuyện, nhưng mình giải quyết rồi, cậu hãy yên tâm ."

      Doãn Mạt nhìn dáng vẻ kia của cũng biết muốn , nên cũng hỏi nữa, vỗ vỗ bả vai của : "Nếu cần giúp tay, lúc nào cũng có thể đến tìm mình."

      Vạn Vũ Thần sửng sốt lúc, trong mắt lên chút gì đó, lại lập tức nở nụ cười, ôm cổ Doãn Mạt : "Biết rồi".

      "Đúng rồi, tại sao cậu về nhà? Chủ nhật này ân ân ái ái với trai sao?"

      Vừa đến cái này, vẻ mặt Doãn Mạt lập tức xụ xuống: " ấy Italy làm chút chuyện, trong khoảng thời gian ngắn trở lại."

      "Chẳng trách, gần đây nhìn cậu luôn có tinh thần, ra là trai công tác." Vạn Vũ Thần cười hì hì , lại vẻ mặt tà ác lại gần Doãn Mạt: "Ở Italy có ít mỹ nữ, biết trai cậu có thể chịu nổi hấp dẫn hay ?"

      "Thôi ." Doãn Mạt lớn tiếng phản bác: " ấy sống tám năm ở Italy cũng thấy ấy thích người nào, mới chưa đầy tháng làm sao có thể bị dụ dỗ được?"

      "Vậy cũng nhất định, phải đàn ông rất thích có mới nới cũ sao?" Vạn Vũ Thần nhàn nhạt .

      " ấy , mình tin tưởng ấy, hơn nữa ấy thích sạch ." Doãn Mạt đột nhiên sững sờ, nhìn Vạn Vũ Thần: "A Vạn, cậu có thành kiến với đàn ông hả. . . . . ."

      "Ha ha, coi như , được rồi, cái này nữa, mình cũng chỉ đùa giỡn thôi, trai cậu tuyệt đối trung thành với cậu, cậu hãy yên tâm ."

      Doãn Mạt nhìn chằm chằm lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, quên , A Vạn muốn nhắc tới hỏi nữa, có lẽ ngày nào đó cậu ấy nghĩ thông suốt rồi ra thôi.

      Kết quả là, ngày Doãn Mạt biết chân tướng cũng phải là do Vạn Vũ Thần nghĩ thông suốt, ngược lại, tình càng lúc càng nghiêm trọng. . . . . .

      Hôm nay là thứ bảy, nhiệt độ lại giảm, thời tiết càng lạnh, mùa đông càng ngày càng đến gần. Doãn Trạm vẫn còn ở Italy, Doãn Mạt trở về nhà, ba mẹ du lịch, trong nhà còn ai, thu dọn số quần áo mùa đông trở về ổ .

      Buổi tối, tùy tiện ăn chút gì, vùi ở ghế sa lon nấu cháo điện thoại với Doãn Trạm, lát sau, tiếng điện thoại vang lên.

      " đợi chút, có người gọi tới, em xem chút là của ai." Nghe Doãn Trạm tiếng: "Được". Doãn Mạt mở điện thoại xem lượt phát là điện thoại của Vạn Vũ Thần.

      Doãn Mạt vốn định trò chuyện với trai xong gọi điện lại cho , nhưng lát sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Doãn Mạt cảm thấy có chút đúng, vội vã tạm biệt với Doãn Trạm, bấm nghe điện thoại của Vạn Vũ Thần.

      Đường dây đện thoại nhanh chóng được kết nối, Doãn Mạt vội vàng hỏi: "A Vạn, có chuyện gì thế?"

      Vạn Vũ Thần có trả lời ngay, Doãn Mạt nghe trong điện thoại có tiếng thở dốc gấp rút, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm tốt.

      "Tiểu Mạt. . . . . ." Giọng của lộ ra run rẩy: "Tiểu Mạt, mình nên làm thế nào đây. . . . . ."

      "Làm sao vậy, A Vạn?" Doãn Mạt vừa nghe giọng của , lập tức biết đúng, "Xảy ra chuyện gì?"

      "Mình. . . . . . Mình mang thai. . . . . ."

      "Cái gì?" Doãn Mạt lập tức ngẩn người, siết chặt điện thoại di động, thể tin hỏi: "Cậu...làm sao cậu lại mang thai?"

      "Mình biết, biết. . . . . . Tiểu Mạt, mình nên làm sao đây? Mình dám với ai hết, chỉ có thể với cậu, mình . . . . . . Đầu óc mình bây giờ rất rối loạn. . . . . ." Vạn Vũ Thần mạch lạc, vô dụng, bàng hoàng, làm cho lòng Doãn Mạt tự chủ níu chặt.

      "Cậu đừng sợ." Doãn Mạt để mình bình tĩnh lại, tại A Vạn rất rối loạn, phải trấn định chút, nghĩ cách thay ấy."Bây giờ cậu ở đâu?"

      "Mình ở phòng ngủ, mình mua que thử thai. . . . . ."

      "Mình trở về trường học ngay bây giờ, cậu đừng sợ, mình lập tức qua đó, có chuyện gì chờ mình đến rồi ."

      Doãn Mạt cúp điện thoại, cầm túi lên rồi ra cửa. Nhanh chóng chạy tới trường học, leo mạch lên lầu sáu, đẩy cửa vào chỉ thấy Vạn Vũ Thần ngẩn người ngồi sững sờ ghế.

      "A Vạn. . . . . ."

      "Tiểu Mạt. . . . . ." Vạn Vũ Thần vừa thấy Doãn Mạt lại khóc, cầm que thử thai tay cho Doãn Mạt nhìn: "Hai vạch chính là mang thai phải ?"

      Doãn Mạt liếc mắt nhìn que thử thai, phía là hai vạch đỏ, ôm Vạn Vũ Thần vào trong lòng, : "Ngày mai mình dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra chút, tại cậu phải tỉnh táo lại trước."

      Vạn Vũ Thần tựa vào trong lòng Doãn Mạt, gật đầu cái.

      "Trước cho mình nghe tình hình chút, tại sao cậu đột nhiên lại mang thai?"

      Doãn Mạt vừa hỏi cái này, Vạn Vũ Thần im lặng, nhưng lần này Doãn Mạt đều muốn hỏi cho ra.

      "Người đàn ông kia là ai? Cậu có biết ? Hay là cậu bị. . . . . ." Doãn Mạt thể ra hai chữ kia, nhưng lại thể hỏi, nếu A Vạn bị người cưỡng bức, vậy. . . . . . Làm sao bây giờ? Chỉ là phá thai đơn giản như vậy sao? Doãn Mạt suy nghĩ chút cũng nỡ.

      "Mình biết. . . . . ." Vạn Vũ Thần cũng muốn gạt Doãn Mạt, chỉ là có chút khó giải bày, "Mình là cam tâm tình nguyện xảy ra quan hệ với ấy."

      "Vậy các cậu là quan hệ như thế nào? Người sao?"

      "Người ?" Vạn Vũ Thần tự giễu cười tiếng, "Có lẽ là tình nhân thôi."

      Doãn Mạt sững sờ, ngờ mọi chuyện lại là như vậy, A Vạn thế nhưng lại làm tình nhân của người khác?

      nhìn ấy, hỏi: "Cậu, thương ta sao?"

      Vạn Vũ Thần lau nước mắt cái, "Có lẽ vậy. . . . . . thương ấy làm sao có thể lên giường với ấy được chứ?"

      "Vậy. . . . . . Cậu phá đứa bé sao?"

      Cơ thể Vạn Vũ Thần cứng lại, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn về phía bụng, khỏi đưa tay sờ sờ, do dự mở miệng: "Theo lý thuyết mình nên lập tức quyết định phá nó, nhưng vì sao. . . . . ." cắn cắn môi, hiển nhiên nội tâm rất rối rắm.

      Doãn Mạt nắm tay của , vẻ mặt rất nghiêm túc, "A Vạn, mình can thiệp vào quyết định của cậu, nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ, khi cậu quyết định giữ nó, cậu phải buông tha cho rất nhiều thứ, chịu đựng rất nhiều thứ, cậu cảm thấy cậu có thể ?"

      Vạn Vũ Thần nhắm hai mắt lại suy nghĩ lát, sau đó từ từ mở miệng: "Phá. . . . . . ."

      nhàng xoa bụng của mình, dường như tâm trạng bình tĩnh lại, Doãn Mạt biết, kiên cường, nhưng lại kiên cường đến mức làm cho người khác đau lòng.

      "Vậy cậu tính cho ta biết sao?"

      "!" Vạn Vũ Thần lập tức lắc đầu, "Tuyệt đối thể cho ấy biết!"

      "Được, vậy mình theo cậu, ngày mai bệnh viện làm kiểm tra." Doãn Mạt vỗ lưng của , giọng an ủi: "A Vạn, mọi thứ đều tốt thôi."

      Ngày hôm sau, Doãn Mạt vừa tỉnh lại, Vạn Vũ Thần rời giường, nhìn qua vẻ mặt của ấy vẫn như thường, khóe miệng tươi cười, khuôn mặt thanh tú lộ ra chút ngạo khí, chỉ là vẫn thể che đậy được quầng thâm dưới khóe mắt và khuôn mặt tái nhợt, chứng minh bất lực tối hôm qua của ấy cũng phải giấc mộng.

      Hai người thu dọn chút rồi đến bệnh viện, lúc chờ gọi tên, Doãn Mạt vẫn luôn vừa vừa nắm chặt tay.

      Vạn Vũ Thần cười : "Sao cậu còn khẩn trương hơn cả mình thế?"

      Doãn Mạt lập tức buông lỏng tay ra, nhìn khuôn mặt Vạn Vũ Thần tươi cười, đúng là cười nổi.

      Cũng lâu lắm, là đến lượt Vạn Vũ Thần, vào trước cầm tay Doãn Mạt, : "Đừng lo lắng, có chuyện gì, mình chuẩn bị kỹ càng rồi."

      Sau hồi kiểm tra, xác thực Vạn Vũ Thần mang thai bốn tuần, bác sĩ đề nghị nếu như muốn phá thai tốt nhất nên chờ nửa tháng nữa.

      Hai người ngồi ở ghế đá trong vườn hoa của bệnh viện, Vạn Vũ Thần nhìn báo cáo kiểm tra tay, rơi vào im lặng.

      "A Vạn, cậu tính lúc nào làm?"

      "Nửa tháng sau , mình xin nghỉ vài ngày."

      "Mình cùng cậu."

      Vạn Vũ Thần nhìn về phía , nhếch lên nụ cười ấm áp, "Tiểu Mạt, cám ơn cậu."

      . . . . . .

      Chuyện này, Vạn Vũ Thần cũng chưa với ai, cũng chỉ có mình Doãn Mạt biết, Doãn Mạt hiểu, càng ít người biết càng tốt, như vậy ấy mới có thể buông xuống quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới, ấy cần phải đồng tình và quan tâm, thứ ấy cần nhất chính mà cuộc sống bình thường đến khi quên những ký ức đau khổ này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 36: Phát

      Edit: Thố Lạt

      Beta: hoa hồng

      “Nghiêm tiên sinh, hi vọng chúng ta còn cơ hội hợp tác.”

      Trong sân bay, Doãn Trạm mặc chiếc áo khoác đen, dáng người thon dài thẳng tắp, tóc chải gọn sau gáy, để lộ cái trán cao, nhìn rất sáng sủa đẹp trai. Đối diện chàng trai cũng xuất sắc kém, để tóc ngắn, ngũ quan góc cạnh, cảm giác có chút như con lai, khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc bén, cười tùy tiện, nghiêm túc lại có khí chất.

      “Đương nhiên rồi.” Giọng của chàng trai trầm thấp hơn Doãn Trạm, “Tôi rất mong được hợp tác cùng Doãn Thị.”

      “Có cơ hội, chúng ta có thể cùng ăn bữa cơm, chắc là Nghiêm tiên sinh ở lại thành phố H thời gian đúng .”

      Chàng trai khẽ gật đầu, “Tôi về Ý trong thời gian tới.”

      ...

      --”

      Hai người bắt tay chuẩn bị tạm biệt, Doãn Trạm lại nghe thấy giọng quen thuộc, lập tức nở nụ cười, vừa quay đầu, thấy ngay bóng dáng của Doãn Mạt.

      Doãn Mạt nhanh chóng chạy đến gần, ôm chặt cánh tay buông, “Cuối cùng cũng trở lại, nhớ chết em rồi.”

      Doãn Trạm chiều xoa đầu , cười tạ lỗi với chàng trai, “Ngại quá, đây là bạn tôi -- Doãn Mạt.”

      Chàng trai nhìn Doãn Mạt vài lần, sau đó vuốt cằm, “Xin chào.” Lời chào hỏi này rất ngắn gọn rành mạch.

      Doãn Mạt lập tức nới lỏng tay, đứng thẳng người, bối rối trả lời: “Xin chào”.

      --

      , người khi nãy là ai vậy? Nhìn có vẻ rất nghiêm túc.” Ngồi xe, Doãn Mạt tò mò hỏi.

      Doãn Trạm cười, “ ấy tên là Nghiêm Túc.”

      “Hả? Tên này xứng với ấy.”

      ấy là con lai, tên tiếng Trung là Nghiêm Túc, bọn có hợp tác vài lần, ấy là người quản lý xí nghiệp ưu tú, rất xem trọng ấy.”

      “Biết ngay là nhân vật lợi hại mà.”

      Doãn Trạm ghé vào tai Doãn Mạt, thấp giọng : “Bảo bối, được khen người đàn ông khác.”

      Doãn Mạt bất đắc dĩ nhìn , “Em vậy cũng tính là khen à? Là ăn ngay chứ.”

      ...

      Hai người trở về nhà, trong nhà có ai, Doãn Trạm cởi áo khoác, hỏi: “Ba mẹ đâu?”

      “Bọn họ tham gia buổi gặp mặt, là chiều về.” Doãn Mạt rót ly nước ấm cho , hỏi: “Muốn về phòng nghỉ chút ?”

      Doãn Trạm hơi uống hết nước, sau đó chăm chú nhìn , sóng trong đáy mắt ngày càng thâm trầm, bế bổng lên, chạy nhanh lên lầu, “Đúng vậy, chúng ta cần ngủ giấc .”

      Doãn Mạt bỗng đỏ mặt, hai tay đập vào , “ ngồi máy bay lâu như vậy thấy mệt à?”

      “Có chút, nhưng làm lần vẫn dư sức.”

      Doãn Trạm ôm về phòng mình, nhịn được cúi đầu hôn .

      “Đóng cửa --”

      “Lát đóng sau.” Doãn Trạm vội vã hôn , xa nhau gần tháng, nỗi nhớ hừng hực như lửa lớn, vừa chạm lên khó lòng dập tắt, chỉ muốn đè dưới thân, cùng hợp lại thành chặt.

      ...

      lần, đương nhiên thể thỏa mãn, sau khi đại chiến ba hiệp, hai người đều mệt mỏi thiếp , quên cả chuyện cửa đóng hay chưa.

      “Em bao giờ tham gia họp mặt kiểu này nữa, chơi bời gì chứ? ràng ngần này tuổi đầu, mà ai nấy đều trang điểm như quỷ, mấy bà già đó nghĩ mình tham gia vũ hội hóa trang à? Còn cả mấy lời họ nữa...” Giang Tình Liên vừa vào trong nhà, vừa lắc đầu than vãn.

      Doãn Thiên Khánh cười an ủi bà xã, “Được rồi, thích sau này đừng tham gia, dù sao cũng chả có ý nghĩa gì, cũng chỉ là khoe của thôi.”

      Giang Tình Liên chun mũi gật đầu, tuy trong công việc bà có thể được mệnh danh là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng trước mặt chồng, mãi mãi là .

      “Em mà còn nán lại, chỉ sợ làm ra chuyện đắc tội với người ta. Ấy? Mấy bảo bối về rồi à?”

      Giang Tình Liên thấy hành lí và áo khoác của Doãn Trạm và Doãn Mạt ghế sa lon, lại thấy bóng dáng họ đâu. “Bọn chúng đâu cả rồi?”

      “Chắc là ở trong phòng?” Doãn Thiên Khánh vừa cởi cà vạt vừa . “Về phòng thay quần áo trước .”

      Hai vợ chồng nghĩ ngợi nhiều, lên lầu, kết quả là khi qua phòng của Doãn Trạm, bọn họ cùng dừng bước.

      Lúc này, cửa phòng Doãn Trạm hơi mở, mặc dù nhìn tình hình bên trong, nhưng quần áo nam nữ bị ném ở cửa vẫn khiến người ta phải chú ý.

      Hai vợ chồng nhìn nhau, Giang Tình Liên khẽ đẩy cửa, cảnh tượng đập vào mắt càng khiến họ khiếp sợ.

      Chỉ thấy đồ lót nam nữ ném loạn xạ lẫn vào chung chỗ, cảnh tượng này còn gì là đoán được nữa?

      Doãn Thiên Khánh giật giật khóe miệng, “A Trạm đưa bạn về rồi à? Nhưng cũng thể làm càn như vậy được.”

      Giang Tình Liên nghĩ giống chồng bà, bà sững sờ nhìn áo ngực dưới đất, đây phải là cái bà mua cho con bảo bối sao? Nghĩ đến chuyện gì đó, bà đột nhiên ngẩng đầu nhìn hai người đắp chăn giường, vội tới, sau khi xốc chăn ra...

      “Bà xã, em...” Doãn Thiên Khánh định cản lại, lại nhìn thấy gương mặt của dưới chăn, “Tiểu Mạt..?”

      Tuy Doãn Trạm ngủ khá sâu, nhưng động tĩnh lúc này vẫn đánh thức người vốn ít ngủ như . mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy mặt của Giang Tình Liên, hốt hoảng, tỉnh hẳn, cũng thu hình ảnh trước mặt vào mắt, lập tức hiểu ra tình huống tại.

      “Ba mẹ...”

      Giang Tình Liên nhíu mày, còn sắc mặt Doãn Thiên Khánh từ xanh, rồi lại thành đen, ông tức giận, chỉ tay vào Doãn Trạm, giận đến nên lời.

      “Con... con...”

      Doãn Trạm bình tĩnh lại từ trong hoảng hốt lúc đầu, lấy áo ngủ khoác lên người, sau đó khẽ: “Để Tiểu Mạt ngủ ạ, chúng ta ra ngoài chuyện, con tất cả với ba mẹ.”

      --

      Ba người đến phòng sách, Giang Tình Yên im lặng ngồi sa lon, Doãn Thiên Khánh chắp tay đến bên cửa sổ, còn Doãn Trạm đứng ngay ngắn bên cạnh.

      mở miệng phá tan im lặng, “Bọn con qua lại thời gian rồi, vốn định tìm cơ hội với ba mẹ, kết quả... lại bị bắt gặp trước.” Doãn Trạm dừng lát, sau đó tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, “Chúng con lòng nhau, xin ba mẹ thành toàn, con nhất định chăm sóc Tiểu Mạt tốt.”

      Doãn Thiên Khánh xoay người, nhìn thẳng vào Doãn Trạm, ánh mắt sắc bén, “Cậu có dám thề mình có mục đích ? Doãn thị, tài sản, quyền thừa kế, đó phải mục địch cậu tiếp cận con tôi sao?”

      “À.” Doãn Trạm bỗng nở nụ cười, nhìn thẳng vào ánh mắt của Doãn Thiên Khánh, hề né tránh, “Con luôn hiểu , suy cho cùng con chỉ là người ngoài, hai người đối xử với con như con trai ruột, cũng chỉ vì thương hại con mà thôi.”

      “Cậu...”

      “Nhưng Tiểu Mạt như vậy.” chặn ngang lời Doãn Thiên Khánh định , “Chỉ có ấy, mới con, cho con hơi ấm gia đình, cho con tình thân và tình . Vậy nên, ai con cũng có thể lợi dụng, chỉ có ấy, con toàn tâm toàn ý trân trọng.”

      “Cậu lấy gì để chứng minh?” Giang Tình Liên mở miệng, “Tôi phản đối lời của cậu, để đứa con mình sinh ra được hạnh phúc, làm ba mẹ có thể buông bỏ tất cả.”

      “Con rời khỏi Doãn thị.” Gương mặt vẫn như cũ chút thay đổi, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ kiên định khác thường, “Con lấy bất cứ thứ gì từ nhà họ Doãn, con dựa vào bản thân để Tiểu Mạt hạnh phúc, mong ba mẹ có thể cho con cơ hội.”

      “Được.” Giang Tình Liên đồng ý, thấy chồng còn muốn gì đó, bà khẽ lắc đầu với ông, Doãn Thiên Khánh bày vẻ mặt phức tạp nhìn Doãn Trạm, nhưng cũng thêm gì nữa.

      Doãn Trạm vừa mở cửa, thấy Doãn Mạt đứng trước cửa, mặt dàn dụa nước mắt. lập tức trở nên dịu dàng, vươn tay lau nước mắt của .

      “Khóc gì chứ? Đâu phải chúng ta phải chia tay đâu.”

      “Nhưng mà...” Doãn Mạt kéo tay , muốn gì đó nhưng lại biết nên gì, biết khi trai hạ quyết tâm, dễ dàng thay đổi, hơn nữa cũng tin , nhưng trong lòng vẫn có chút đau, tuy hiểu cách làm của ba mẹ, nhưng vẫn giận cách làm của họ, ràng luôn nỗ lực như vậy, vì sao phải khó nghe như vậy? Bọn họ chỉ nhau thôi, phải ba tin vào nhân phẩm của trai hay sao?

      sao đâu.” Doãn Trạm khẽ xoa đầu , “Chờ em tốt nghiệp rồi, chuẩn bị gả cho là vừa.”

      Vì lời của , cuối cùng Doãn Mạt cũng nín khóc mỉm cười, gật đầu liên tục.

      “Được!”

      -- Sau khi tốt nghiệp, gả cho .

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37: Muốn hay muốn

      Edit: Thố Lạt

      Beta: hoa hồng

      Doãn Trạm chuyển khỏi nhà họ Doãn, thuê căn nhà bên ngoài, làm việc nhiều năm như vậy, cũng có tiền gửi ngân hàng, chỉ là muốn dùng số tiền này để gây dựng nghiệp, chỉ sợ ngay cả số lẻ cũng đủ.

      Doãn Mạt gì, cho dù đồng ý với cách làm của ba mẹ, cũng giận dỗi với họ, vẫn làm con đáng nghe lời như trước, khiến vợ chồng nhà họ Doãn có chút xiêu lòng, nhưng vì tương lai của con , vẫn kiên quyết, thay đổi quyết định lúc trước.

      Gần đây cũng hơi nhiều chuyện, Doãn Mạt cũng ít em em với Doãn Trạm, mà Doãn Trạm cũng bận bịu đủ việc. Hai người rất ăn ý, chút khó khăn thể dao động được tình cảm của họ, chút lo lắng ban đầu của Doãn Mạt qua , cũng còn nghĩ ngợi gì nữa, chưa từng nghi ngờ năng lực của Doãn Trạm, xuất sắc như vậy, vốn cần quan tâm.

      Vạn Vũ Thần hẹn xong lịch phá thai, là hai giờ chiều thứ Sáu tuần sau, còn tìm lấy lý do xin người hướng dẫn nghỉ tuần.

      Gần đây cảm xúc củA Vạn Vũ Thần xem như khá ổn định, có phản ứng đặc biệt gì, nghĩ đến đứa trong bụng rất ngoan, ấy cũng hay ngẩn người hơn, ngay cả Tề Hiểu Lăng và Lâm Đại đều nhận ra khác thường của ấy, mỗi khi họ hỏi, ấy chỉ trả lời lấy lệ. Vạn Vũ Thần còn đùa với Doãn Mạt: Người ta mang thai nôn mửa, tớ lại tốt rồi, biến thành ngẩn người.

      ra , Doãn Mạt có thể cảm nhận được do dự và khổ sở của A Vạn, có lẽ do mang thai, ấy trở nên trầm ổn hơn, lộ ra vẻ dịu dàng của người mẹ, mỗi khi ấy bất giác xoa bụng, để lộ ra nụ cười nhạt, thậm chí Doãn Mạt còn cảm thấy, có lẽ trước khi phẫu thuật ngày, ấy đột nhiên thay đổi chủ ý. Nếu ấy quyết định sinh đứa bé này, vậy tương lai của ấy ra sao? Doãn Mạt thể tưởng tượng nổi, chỉ mong A Vạn có thể hạnh phúc.

      Doãn Mạt cũng mâu thuẫn, vừa mong A Vạn có thể phá đứa , bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, nhưng lại cảm thấy đau khổ vì đứa , dù sao cũng là sinh mệnh, nếu đổi lại là , nếu mang thai đứa con của Doãn Trạm, nghĩ, nhất định bỏ nó .

      Chiều thứ ba, Doãn Mạt về nhà trọ, chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết sau phẫu thuật cho A Vạn, buổi chiều lại quay lại trường học.

      Doãn Mạt đến cổng trường, bỗng nghe thấy tiếng gọi.

      “Doãn tiểu thư?”

      Giọng nam trầm thấp có chút quen thuộc, Doãn Mạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Túc xuống xe, gật đầu với .

      Doãn Mạt kinh ngạc hỏi: “Nghiêm tiên sinh, sao lại ở đây?”

      Dù vẻ mặt của Nghiêm Túc biểu gì, vẫn khiến người ta cảm nhận được áp lực vô hình, làm cho Doãn Mạt thoải mái lùi ra sau bước.

      biết Vạn Vũ Thần chứ?”

      “A Vạn?” Doãn Mạt nhíu mày, “Sao lại biết A Vạn?”

      Nghiêm Túc trả lời câu hỏi của , mà : “Tôi muốn gặp ấy, có thể đưa tôi gặp ấy ?”

      “Tôi phải hỏi ý ấy .”

      Nghiêm Túc bỗng im bặt, ấy nhíu mày, hiển nhiên ấy biết Vạn Vũ Thần muốn gặp ấy.

      Trong đầu Doãn Mạt bỗng nhảy ra suy nghĩ, đánh giá Nghiêm Túc vài lần, : “Nếu Nghiêm tiên sinh đây muốn tôi giúp, vậy trước đó mời cho tôi biết, quan hệ của hai người là gì.”

      “Chúng tôi là người .” Nghiêm Túc kiêng kị, “Nhưng có vẻ như ấy có chút hiểu lầm với tôi, hơn tháng nay ấy để ý đến tôi, nên mong Doãn tiểu thư có thể giúp tôi.”

      Tuy trong lòng đoán được, có thể Nghiêm Túc chính là người trong miệng A Vạn, nhưng khi nghe chính miệng ấy thừa nhận Doãn Mạt vẫn khá giật mình, hai người nhìn qua tưởng như xa lạ này lại có con với nhau, thể tin nổi. Hơn nữa Nghiêm Túc này, hoa tâm, có mới nới cũ như A Vạn mà?

      là hiểu lầm ư?” Doãn Mạt chất vấn: “Nghiêm tiên sinh thực làm chuyện gì có lỗi với A Vạn?”

      có.” ấy chút do dự.

      Doãn Mạt nhìn Nghiêm Túc, nghiêm túc hỏi: “Nếu vậy, ấy ? cưới ấy chứ? Tôi nghe Doãn Trạm , gia đình của có chút phức tạp, có thể cho ấy hạnh phúc ? Nếu trong đó có điều Nghiêm tiên sinh có cách nào làm được, vậy sau này xin tránh xa A Vạn chút, đừng đến làm phiền ấy nữa.”

      Nghiêm Túc nhíu mày, cụp mắt, như tự hỏi những câu hỏi Doãn Mạt đưa ra.

      “Nghiêm tiên sinh, hãy suy nghĩ cẩn thận, tốt nhất là đưa ra đáp án trong vòng hai ngày.” xong, Doãn Mạt liền trực tiếp rời .

      Về chuyện gặp Nghiêm Túc, Doãn Mạt cho Vạn Vũ Thần, bởi vì trong quan hệ của hai người họ, thái độ của Nghiêm Túc quyết định tất cả, cho dù giữa họ có hiểu lầm, Nghiêm Túc cũng phải đảm bảo có thể cho A Vạn hạnh phúc mới được, nếu bây giờ cho A Vạn cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho ấy mà thôi.

      Chẳng mấy chốc, đến thứ Sáu, từ tối quA Vạn Vũ Thần bắt đầu có vẻ trầm mặc, tuy lên giường sớm, nhưng ai biết bao lâu sau ấy mới ngủ.

      Hết giờ học, hai người thu dọn đồ đạc đến bệnh viện.

      taxi, Doãn Mạt gửi tin nhắn cho Nghiêm Túc:

      Nếu như suy nghĩ cẩn thận, câu trả lời là yes hai giờ chiều hãy đến bệnh viện XX; câu trả lời là no, vậy đừng bao giờ đến làm phiền A Vạn nữa. --by Doãn Mạt.

      Để điện thoại xuống, nắm chặt tay Vạn Vũ Thần, cười nhìn ấy, cổ vũ ấy.

      Ông trời xin ông hãy giúp A Vạn được hạnh phúc...

      ghế ngồi ở hành lang bệnh viện, vài ngồi đó, nhìn qua tuổi cũng lớn, có người đến cùng ba mẹ, có người đến cùng bạn trai, cũng có người đến mình, mặt đều tỏ vẻ ảm đa, lộ ra chút lo âu và sợ hãi. Doãn Mạt kéo Vạn Vũ Thần cùng ngồi xuống ghế, cùng đợi.

      lâu sau, phòng phẫu thuật đẩy ra , mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt chút máu, nước mắt má tuôn ngừng, người phụ nữ chờ ngoài cửa lập tức tới, hẳn là mẹ của .

      Chỉ nghe bà lớn giọng mắng: “Khóc cái gì mà khóc? Sao hả? lẽ còn muốn sinh ra? Ai nuôi cho mày? Còn trẻ lo học, sao tao lại sinh ra đứa con như mày cơ chứ...”

      Cả đường đều nghe thấy tiếng mắng của người phụ nữ, cho dù là mấy hay người nhà ở đầy đều là vẻ mặt tối tăm.

      Doãn Mạt để ý thấy sắc mặt củA Vạn Vũ Thần tái nhợt, nắm chặt tay ấy, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, sao đâu.”

      “Cậu xem, nếu để ba mẹ tớ biết, có phải họ cũng thất vọng lắm ?”

      đâu, họ chỉ đau lòng vì cậu thôi.”

      “Tiểu Mạt...” Vạn Vũ Thần ngẩng đầu nhìn , trong mắt ngấn lệ, “Vừa rồi tớ thấy vẻ mặt kia rất đau khổ, có lẽ ấy cũng nỡ bỏ con.”

      “A Vạn?”

      “Mấy hôm nay tớ luôn nghĩ, nếu tớ bỏ nó, sau này tớ có thể vui vẻ sao? Tớ có thể làm lại từ đầu sao? Tớ phát tớ tài nào nghĩ nổi, nhưng nếu tớ giữ nó, vậy sau này thế nào? Có bánh bao thịt nho , yếu ớt, tớ nhìn nó từ từ lớn lên, học , học gọi tớ là 'mẹ'... nghĩ lại phải rất tuyệt sao?”

      Vạn vũ Thần chìm sâu vào suy nghĩ, vẻ mặt dịu dàng, Doãn Mạt thấy lại xót xa chạnh lòng.

      “Vậy... Ý của cậu là?”

      “Nhưng mà, thực rất tàn khốc.” Vạn Vũ Thần thu nụ cười lại, “Tớ giữ nó, nhất định phải từ bỏ việc học, ba mẹ vui, đau lòng, thấy hàng xóm bàn tán lung tung, người vừa tốt nghiệp trung học như tớ có thể làm được gì? Đến lúc đó họ còn phải gánh tiền sinh hoạt của tớ và con, bọn họ làm lụng vất vả vì tớ cả đời, sao tớ có thể báo đáp họ như vậy?”

      “...Tiểu Mạt, vì sao tớ phải trải qua chuyện này?”

      Doãn Mạt nghe xong trong lòng càng khó chịu, cắn chặt răng cố nén nước mắt, biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm vai Vạn Vũ Thần, trấn an ấy.

      ra ... là tớ tự làm tự chịu thôi.” Vạn Vũ Thần cười tự giễu, giọt nước mắt xẹt qua gò má, rơi xuống tay .

      Doãn Mạt nhận được điện thoại của Nghiêm Túc là trước thời gian phẫu thuật nửa tiếng, tim đập mạnh, vội kiếm cớ tránh mặt Vạn Vũ Thần, mới nhận điện thoại.

      “Tôi đến bệnh viện rồi, ở khoa nào vậy? Thần Thần xảy ra chuyện gì, sao lại ở bệnh viện?” Trong giọng của Nghiêm Túc lộ ra lo lắng, mất vẻ cứng nhắc trầm ổn trước đó.

      “Khoa phụ sản.”

      “Cái gì?”

      “A Vạn mang thai, đến phá thai.”

      “Cái gì!” Giọng Nghiêm Túc bỗng cao vút, “Con của tôi?”

      “Nếu sáu tuần trước ở cùng A Vạn, vậy chính là con của .”

      Đầu dây bên kia đột nhiên bị ngắt, Doãn Mạt nở nụ cười, có lẽ, tình hình đến nỗi xấu như vậy.

      lâu sau, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Doãn Mạt quay đầu nhìn, người đàn ông đen mặt này, phải Nghiêm Túc là ai?

      Vạn Vũ Thần cúi đầu, để ý người đến là ai, mãi đến khi Nghiêm Túc dừng trước gót chân của ấy, cơ thể ấy khẽ động, mùi hương quen làm cho cả người ấy căng thẳng, ấy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

      đến làm gì? , sao có thể ở đây?”

      “Vạn Vũ Thần, em rất giỏi!” Nghiêm Túc nghiêm mặt, nhíu mày, ấy nắm chặt lấy tay ấy, kéo ấy lên.

      Tuy vẻ mặt Nghiêm Túc có chút dọa người, khiến trong lòng Doãn Mạt có chút khiếp sợ, nhưng thấy ấy xúc động như vậy, vẫn đứng lên khuyên nhủ, “Nghiêm tiên sinh, chuyện đàng hoàng chút, bây giờ A Vạn như trước.”

      Kết quả Doãn Mạt hoàn toàn bị làm lơ.

      cút ngay!” Vạn Vũ Thần vươn tay đẩy ấy, tiếc là Nghiêm Túc hề nhúc nhích.

      “Em mang thai con của , lại tránh mặt lâu như vậy, bây giờ còn dám tự tiện bỏ nó? Em có hỏi chưa? Em xem là cái gì hả?”

      “Vậy coi tôi là gì?” Vạn Vũ Thần cười, vẻ mặt châm chọc, “ phải tôi suy nghĩ giúp sao? Thiếu gia nhà giàu như , phải ghét nhất là phụ nữ lấy con ra uy hiếp sao?”

      “Những lời này của em là có ý gì? Em là bạn , cũng là vợ tương lai của , em sinh con cho phải rất bình thường sao?”

      đừng giả vờ vô tội đến gạt tôi, vợ tương lai? Tình nhân đúng hơn, muốn đứa bé? Tìm những tình nhân kia của sinh .” Vạn Vũ Thần căm hận .

      Nghiêm Túc nghiêm mặt, hiển nhiên cũng tức giận, ấy định gì đó, lại bị tiếng y tá cắt ngang: “Tiếp theo là Vạn vũ Thần, mời chuẩn bị.”

      “Làm gì mà làm, làm nữa, hủy !” Nghiêm Túc gầm lên, khiến y tá sợ quá bỏ quA Vạn Vũ Thần, gọi thẳng người kế tiếp.

      Vạn Vũ Thần nổi trận lôi đình, hét to: “ làm gì vậy! Nghiêm Túc, bây giờ tôi cho biết, chúng ta kết thúc rồi, chuyện của tôi cần xen vào!”

      “Yên lặng, yên lặng, bệnh viện phải để đến cãi nhau, muốn cãi nhau ra ngoài mà ầm ĩ.”

      Cuối cùng, Vạn Vũ Thần và Nghiêm Túc bị y tá trưởng mời ra ngoài, Doãn Mạt cũng định theo bọn họ, về nhà mình, nghĩ rằng: Hai người này khi nào mới có thể tốt đẹp đây?

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38: Có em tốt

      Editor: hoa hồng

      Beta: hoa hồng

      Tuy Vạn Vũ Thần làm phẫu thuật, nhưng tuần lễ nay vẫn tới trường học, sau đó, Doãn Mạt mới biết được từ miệng ấy, ngày đó hai người ầm ĩ trận, nhưng rốt cuộc vẫn ràng hiểu lầm, Nghiêm Túc có ý kiến là sau khi kết thúc học kỳ này nghỉ năm học, trước tiên sinh đứa bé ra rồi học trở lại, vốn Vạn Vũ Thần nỡ bỏ đứa bé, cuối cùng cũng đồng ý. Hai người thừa dịp tuần lễ này phương Bắc đến nhà Vạn Vũ Thần, gặp ba mẹ, thẳng thắn chuyện mang thai, cũng tính toán sau đó, mặc dù lúc vừa bắt đầu ba mẹ Vạn rất tức giận, nhưng Nghiêm Túc biểu tệ, người vừa lại ưu tú, ba mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, sau đó cũng đồng ý quyết định của bọn họ, hai người lại bắt đầu ân ân ái ái ở cùng nhau.

      Sau khi Vạn Vũ Thần tất cả với Lâm Đại và Tề Hiểu Lăng, hai bạn này chỉ đơn giản là phấn khích hứng thú và tức giận.

      Dĩ nhiên là Tề Hiểu Lăng là người tức giận, bạn chống nạnh rống: “Tại sao cậu chỉ cho Tiểu Mạt? công bằng, quá công bằng! Em Lâm*, sau này chúng ta cùng trận doanh, cần để ý đến cậu ấy nữa.” (*là Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng)

      Nhưng mà, hiển nhiên Lâm Đại cùng suy nghĩ với Tề Hiểu Lăng, hai mắt nàng sáng lên nhìn chằm chằm bụng Vạn Vũ Thần, “A Vạn, cậu mang thai?! là lợi hại!”

      “Này! Em Lâm, đây phải là trọng điểm có được hay . . . . . .”

      “A Vạn, tớ có thể sờ cái ?” Lâm Đại hết sức hưng phấn, tay để ở bụng củA Vạn Vũ Thần cũng dám dùng sức.

      “Này, Này! Cậu có nghe tớ chuyện hay hả. . . . . .”

      “A Vạn, phải bao lâu tiểu bảo bối mới ra đời?”

      Tề Hiểu Lăng: “. . . . . .” Yên lặng chỉ ngón tay, các cậu đều là bại hoại!

      Tề Hiểu Lăng vì thể được trong lòng thoải mái nên liền đánh chủ ý vào người người đàn ông củA Vạn Vũ Thần.

      “A Vạn, cậu có đàn ông rồi, qua được bao lâu đến con cũng muốn sinh, lúc nào mời ‘người nhà ’ ăn cơm?” Kể từ sau khi người thương của mình bị các cậu ấy chặt đẹp bữa, Tề Hiểu Lăng liền thề ở trong lòng, ngày nào đó nhất định phải ăn đến khi người đàn ông của kẻ đầu sỏ gây nên —— Vạn Vũ Thần chết mới thôi, để cho gã trải qua cuộc sống tuần lễ ăn mì ăn liền .

      Đáng tiếc, suy nghĩ của bạn định trước là cách nào thực được. Sợ rằng dù bạn có ăn đến bể bụng, Nghiêm Túc cũng nhíu mày chút nào.

      “Tốt, chỗ tùy cậu chọn.”

      Vạn Vũ Thần rất rộng rãi, lại làm cho trong lòng Tề Hiểu Lăng thăng bằng, tại sao mọi người tìm bạn trai đều là con nhà giàu đẹp trai? Bạn trai mình lại. . . . . . , , , người thương của mình còn học, chờ sau này tốt nghiệp, tiền đồ nhất định thênh thang!

      Quả Nghiêm Túc rất rộng rãi, địa điểm mời khách trực tiếp bố trí ở nhà hàng Tây sang trọng, hoàn toàn dọa Tề Hiểu Lăng sợ hết hồn, trong lòng ngừng cảm thán Vạn Vũ Thần tốt mệnh.

      Vốn Nghiêm Túc ít , đối mặt với mấy xa lạ càng ít hơn, bữa cơm ăn rất yên tĩnh, bởi vì khí thế của Nghiêm Túc quá mạnh mẽ, hiếm khi Tề Hiểu Lăng thục nữ đến cuối cùng, Lâm Đại càng cần phải rồi, chỉ có Doãn Mạt có thể thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu.

      “Nghiêm tiên sinh, hai người định lúc nào kết hôn?” Doãn Mạt tò mò hỏi.

      Đứa cũng có rồi, cưới cũng phải nên sớm chút, học đại học chỉ có điểm tốt là đến số tuổi quy định để kết hôn này, nhau rồi kết hôn gì đó cũng gây trở ngại.

      “Chúng tôi lĩnh chứng trước, hôn lễ phải xem ý của Thần Thần.” Nghiêm Túc tỉ mỉ cắt thịt bò rất , đặt ở trước mặt Vạn Vũ Thần, khó có được lúc Vạn Vũ Thần dịu dàng cười với .

      Khi nghe thấy hai chữ “Thần Thần” ba đều có loại cảm giác như bị sét đánh, Nghiêm Túc nghiêm túc như thế, còn có thể dùng từ láy gọi người. . . . . . Nhìn lại động tác qua lại giữa hai người, ba người rất vui mừng, mặc dù ngoài miệng Tề Hiểu Lăng tức giận, nhưng rốt cuộc cũng bởi vì quan tâm A Vạn, lúc này thấy ấy được người chăm sóc tỉ mỉ, bạn cũng cảm thấy rất vui vẻ.

      “Tiểu Mạt, gọi Nghiêm tiên sinh cái gì, rất tự nhiên, trực tiếp gọi tên của ấy là được rồi.”

      Trực tiếp gọi tên mới tự nhiên, Doãn Mạt nghĩ thầm.

      Sau khi ăn xong, Nghiêm Túc đưa ba người đến cửa trường học, rồi mang theo Vạn Vũ Thần , kể từ khi hai người hòa hảo, Nghiêm Túc cũng cho phép ấy ở nội trú nữa, người có thai, có thể bò lên xuống giường mỗi ngày ư?

      “Haizz, tại các cậu đều có bạn trai cả chỉ còn tớ độc thân.” đường, Lâm Đại đột nhiên cảm khái.

      “Mấy ngày trước phải có nam sinh thổ lộ với cậu sao?” Tề Hiểu Lăng cười .

      “Nhưng tớ thích, cũng thể vì thoát khỏi độc thân mà tùy tiện tìm chứ?”

      vội, dù sao bây giờ còn trẻ, từ từ , cuối cùng cũng xuất người thích hợp với bản thân mình.” Doãn Mạt vỗ vỗ bả vai của nàng, an ủi. “Đúng rồi, có phải xã đoàn lại muốn tổ chức hoạt động hay ?”

      Lâm Đại gật đầu cái: “Xã trưởng nhắc với tớ, rằng tuần sau có thể bố trí lần nữa, cậu vẫn chứ?”

      “Lần này được, mấy ngày gặp tớ, tuần sau tớ muốn cùng ấy.”

      Tề Hiểu Lăng quay đầu nhìn cái, hỏi: “Sao đến bây giờ cậu vẫn còn gọi “”?”

      Doãn Mạt hếch mày, “Tớ cảm thấy gọi “” rất tốt mà, phải trong phim Hàn đều gọi nam sinh mình thích như vậy sao, ộp pa~~”

      “A! Coi như tớ có hỏi.”

      ——

      “Mẹ, tuần này con về nhà.”

      “Tại sao?”

      “Theo con, ấy rất bận, mấy ngày chúng con gặp mặt rồi.”

      Đầu bên kia điện thoại im lặng lát, Giang Tình Liên mới : “Bảo bối, con phải biết ba mẹ làm chuyện đó cũng là vì tốt cho con.”

      “Con hiểu, cho nên con cũng gì.” Doãn Mạt thở dài hơi, “Con biết , hai người vẫn tin tưởng ấy, chỉ là sợ có ngộ nhỡ, cho nên mới thể những lời đó, nhưng mà bây giờ chỉ có mình ấy cố gắng, tình là chuyện của hai người, hãy để con cùng với ấy ạ.”

      Cúp điện thoại, Doãn Mạt ngồi xe phòng Doãn Trạm thuê, khi đến, Doãn Trạm vẫn chưa về. vẫn luôn thích sạch , luôn dọn dẹp gian phòng gọn gàng sạch , nhưng bây giờ, nhìn tài liệu tùy ý đặt ở ghế sa lon, bát đũa nằm trong bệ rửa phòng bếp còn chưa được rửa sạch, còn có bộ quần áo trong phòng tắm, cũng có thể tưởng tượng ra, rốt cuộc bận thế nào.

      Doãn Mạt buột tóc lại, rồi bắt đầu dọn dẹp phòng cho , quét dọn sạch phòng khách rồi trong phòng, lại rửa sạch đống bát đũa và giặt sạch quần áo, toàn bộ bận rộn cả buổi chiều.

      nhìn mấy hộp mì ăn liền rỗng trong túi rác, đau lòng đến cau mày, mấy ngày nay, rốt cuộc trôi qua thế nào?

      Doãn Mạt cầm ví tiền ra cửa, sau khi ném đồ bỏ , lại siêu thị chuyến, mua cũng nhiều nguyên liệu nấu ăn về. Cho dù am hiểu nấu nướng, nhưng vẫn làm được ít món ăn đơn giản.

      Chờ lúc Doãn Trạm trở lại, nhìn thấy bóng người bé bận rộn trong phòng bếp, sau đó dường như mệt nhọc cả ngày nay cũng biến mất thấy, trong lòng mềm nhũn thành mảnh. giọng tới, ôm lấy cổ từ phía sau lưng, dán cái trán vào sau gáy cọ xát.

      về?” Doãn Mạt vỗ vỗ tay của , : “Lát nữa là có thể dọn cơm, ngồi .”

      “Bảo bối, có em tốt.” Doãn Trạm dịu dàng hôn lên đỉnh tóc của , thỏa mãn than tiếng, “Em bây giờ có kiểu mẫu của người vợ rồi.”

      Doãn Mạt cười tiếng, múc thức ăn trong nồi vào bát, sau đó xoay người nhìn kỹ , “Gần đây mệt chết nhỉ?” vuốt vuốt màu xanh nhàn nhạt ở đáy mắt , lại hôn lên môi cái, “Cực khổ rồi.”

      Doãn Trạm ôm chặt , dán lên môi của , nghiêm túc cẩn thận miêu tả . . . . . .

      Sau khi ăn xong, hai người vùi ở ghế sa lon trò chuyện những chuyện phát sinh gần đây, trò chuyện chút Doãn Mạt liền đến quá trình Vạn Vũ Thần và Nghiêm Túc tái hợp.

      Doãn Trạm cũng nghe Doãn Mạt đề cập tới chuyện của hai người, nhưng chuyện xảy ra cũng ràng, bây giờ nghe như vậy, đột nhiên trầm tư chút, mở miệng: “Khó trách ấy dùng giá cao chọn phương án của , hẳn là nhờ phúc của em rồi.”

      “Hả?” Doãn Mạt chân tướng.

      lập ra phần đề án thiết kế, có rất nhiều công ty muốn tìm hợp tác, kết quả Nghiêm Túc lấy giá tiền cao hơn gần lần mua của , lúc ấy còn khó hiểu, bây giờ suy nghĩ lại hẳn là ấy muốn trả nhân tình.”

      “Hả? Vậy phải là ấy bởi vì trả nhân tình mới. . . . . .”

      “Em cho rằng ấy là đại thiện nhân ư? ấy làm buôn bán lỗ vốn, chút tiền kia trong mắt ấy đáng kể chút nào, lại phương án của đủ để cho ấy kiếm về nhiều tiền hơn.” Doãn Trạm rất tự tin .

      Doãn Mạt cười liếc cái, “ ra hoàn toàn cần rời khỏi Doãn thị, những năm này năng lực của ba mẹ đều nhìn thấy cả, ngược lại Doãn thị bởi vì mà trở nên cường đại hơn, cần gì phải rời làm lại từ đầu chứ?”

      Doãn Trạm hôn cái, : “Chẳng quan ba mẹ muốn tìm lý do tiếp nhận thôi, nếu như cái gì cũng chứng tỏ, bọn họ có thể an tâm sao? Em tin , nhiều nhất qua hai năm nữa, bọn họ bảo về.”

      Doãn Mạt kinh ngạc nhìn về phía , “ sớm biết?”

      Doãn Trạm lắc đầu cái, “Ngày đó trong lòng cũng rất loạn, sau đó tỉnh táo lại mới suy nghĩ ra.”

      trách bọn họ sao?”

      “Làm sao có thể, ra bọn họ đối xử với rất tốt, chỉ là ngày đó dính đến em, cho nên bọn họ có chút kích động mà thôi.”

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39: định trước trong vận mệnh

      Editor: hoa hồng

      Beta: hoa hồng

      Lâm Dại vẫn tham gia lần hoạt động leo núi này, ngoài dự liệu của Doãn Mạt là ngờ Lý Tử Dương theo, là ngày đó có chuyện, để cho Tần Nguyên theo. Doãn Mạt cảm thấy đâu phải Lý Tử Dương có chuyện, ràng là trong lòng sốt ruột, muốn tác hợp Lâm Đại và Tần Nguyên, cố ý tạo cơ hội cho bọn họ.

      Đối với chuyện Lâm Đại và Tần Nguyên phát triển quan hệ, Doãn Mạt còn vui mừng mong bọn họ thành nữa, cơ thể Lâm Đại tốt, từ lại được bảo vệ quá độ, tính tình khá ôn hòa, mềm mại yếu ớt, vừa có suy nghĩ tỉ mỉ, cùng với Tần Nguyên người biết quan tâm chăm sóc người khác, vừa là nam sinh ấm áp vô cùng thích hợp sống qua ngày nhất, mà trong sinh hoạt cũng xảy ra bao nhiêu chuyện ầm ĩ, có thể gần nhau qua đời, giúp đỡ lẫn nhau, vững vàng ổn thỏa phải là càng tinh tế tỉ mỉ lâu dài ư?

      Cách cuối kỳ tới tháng, lục tục cuộc thi đến gần, trừ Vạn Vũ Thần, ba người kia đều bận rộn. ra Vạn Vũ Thần cũng rất muốn bận rộn chút, trải nghiệm cuộc sống cuối kỳ đại học, nhưng mỗi khi ấy xem sách vượt quá tiếng, đều bị người cắt đứt, đoạt lấy quyển sách để cho ấy xem lại, tất cả đều là Nghiêm Túc hạ mệnh lệnh. gì mà thời gian đọc sách dài như vậy tốt cho đôi mắt, cũng ảnh hưởng đến thị lực của đứa bé sau này, đây quả thực là ngụy biện! Vạn Vũ Thần phản bác ngay lập tức: “Em xem sách nhiều tăng thêm chút kiến thức, tương lai có trợ giúp với trí lực của đứa bé.”

      Kết quả Nghiêm Túc đồng ý gật đầu cái, “Cho nên, mỗi sáng sớm để em xem sách tiếng, buổi chiều tiếng.”

      . . . . . .

      Tóm lại, ở trong nhà Nghiêm Túc chỉ hạ lệnh cưỡng chế Vạn Vũ Thần xem sách được vượt quá tiếng, còn gọi ba người cùng phòng giám sát giúp tay, khí thế của Nghiêm Túc quá mạnh mẽ, ba người dám nghe theo, trong đó Tề Hiểu Lăng là chịu khó nhất, nhất quyết tính chuẩn từng chút , làm cho Vạn Vũ Thần rất bất đắc dĩ, nàng này lúc nào chân chó như vậy rồi hả?

      Vạn Vũ Thần thành đối tượng bảo vệ trọng điểm, vẫn chưa qua thời hạn ba tháng an toàn kia, trừ bản thân ấy, mặc kệ là Nghiêm Túc hay ba người cùng phòng đều coi ấy như người già mà bảo vệ, chỉ sợ ấy té dập đầu, chuyện này làm cho ấy buồn bực cũng muốn để ý đến người khác, cũng chỉ là mang thai thôi có cần phải như thế này ? (Nguyên văn là có cần phải Tương Tử ?, Tương Tử là ngôn ngữ mạng có nghĩa là “như thế này”)

      Những ngày sau này trôi rất nhanh, học kỳ kết thúc như vậy. Vạn Vũ Thần rất đành lòng, muốn rời khỏi trường học năm, năm này nhất định là ấy phải về nhà, cũng biết có cơ hội gặp mặt ba người Doãn Mạt hay , ngày trước ngày nghỉ, ấy còn rơi lệ, Tề Hiểu Lăng trực tiếp than thở: mang thai, quả nhiên có thể làm cho phụ nữ trở nên mẫn cảm ——

      “Tớ cảm thấy sao cả, A Vạn, cậu nên lo lắng chuyện này.” Vẻ mặt Tề Hiểu Lăng cười gian, “Cậu nên suy nghĩ chút xem năm sau trở về, bọn tớ là học tỷ của cậu đấy, tớ rất chờ mong đấy nha”

      Trong nháy mắt Vạn Vũ Thần thu hồi nước mắt, nhàn nhạt khạc ra mấy chữ: “Phải tìm ai làm mẹ nuôi của đứa bé đây?”

      “A Vạn tốt, mẹ nuôi đương nhiên là phải để cho tớ làm!” Trong nháy mắt Tề Hiểu Lăng chân chó, “Cái gì học tỷ học muội, nếu có người dám gọi cậu là học muội lúc cậu trở về, tớ đánh cho nó trận.”

      Vạn Vũ Thần hừ hừ hai tiếng, “Tề Hiểu Lăng, cậu còn có thể chân chó thêm chút nữa đấy.”

      . . . . . .

      Rời sợ, chỉ sợ thể gặp lại, tin tưởng năm sau gặp lại, vẫn tốt đẹp như lúc ban đầu.

      Kỳ nghỉ đông của đại học năm thứ nhất chính thức bắt đầu, Vạn Vũ Thần sớm được Nghiêm Túc đón , Doãn Mạt và Lâm Đại dọn dẹp quần áo chuẩn bị về nhà, bởi vì trường học của bạn trai Tề Hiểu Lăng còn chưa nghỉ, bạn còn phải ở trường học hai ngày.

      Nhận được tin nhắn của Doãn Trạm, Doãn Mạt liền vội vã chào tạm biệt với Tề Hiểu Lăng và Lâm Đại, xách hành lý xuống lầu, Doãn Trạm chờ dưới lầu, vừa nhìn thấy bóng dáng của , liền cười bước đến gần, nhận lấy túi tay của .

      thôi, chú Từ chờ ở bên ngoài.”

      Hai người dắt tay con đường được cây che mát ở trường học, mặc dù vào đông, lá cây hai bên cũng khô vàng rồi, hàn phong có chút lạnh, nhưng cảm giác trong sinh mệnh có thể cùng nhau, là có thể qua xuân hạ thu đông cả đời.

      ——

      Doãn Mạt biết gần đây hình như Doãn thị xảy ra chút vấn đề, nhưng cũng chút để ý, quản lý công ty giống như làm người, thể nào luôn thuận buồm xuôi gió, có vấn đề chỉnh đốn, tin tưởng ba có thể xử lý tốt. Kết quả vào buổi xế chiều, Doãn Mạt đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, ba bị người đả thương nhập viện rồi.

      Doãn Mạt cúp điện thoại, liền vội vàng chạy tới bệnh viện.

      xem gương mặt của . . . . . .” Giang Tình Liên sức thuốc cao mặt cho chồng, gương mặt đau lòng.

      Doãn Mạt vào, chỉ thấy mặt ba mình từng cục từng cục tím tím xanh xanh, cánh tay bó thạch cao, nhưng nhìn người vẫn còn tinh thần, cuối cùng trong lòng thở phào nhõm.

      “Ba, sao Ba bị người đánh? Là ai làm?” Doãn Mạt lại gần ba, nhìn kỹ vết thương mặt ông.

      Doãn Thiên Khánh sa sầm mặt, gương mặt tức giận, “Đám công ty tinh trùng lên não kia, quả càng ngày càng vô pháp vô thiên, cho rằng ba già rồi dễ bắt nạt sao? Hừ ——”

      Doãn Mạt nhíu nhíu mày, “Chẳng lẽ là nhân viên công ty làm?”

      “Cũng phải.” Giang Tình Liên mở miệng, “Là đám nhân viên kỳ cựu làm ở Doãn thị từ năm năm trở lên, đột nhiên bị đuổi việc, bọn họ phục, liền chạy tới công ty náo loạn, sau đó bị bảo vệ đuổi ra ngoài, bọn họ thấy ở công ty náo loạn được, sinh ra oán khí trong lòng, liền canh giữ ở gần công ty, xem thời cơ rồi đánh ba con.”

      “Tại sao có thể như vậy? Thất nghiệp liền đánh ông chủ, những người này cũng quá xem pháp luật ra gì rồi.” Doãn Mạt tức giận , “Báo cảnh sát ?”

      “Báo, cảnh sát bắt những người đó lại rồi, A Trạm xử lý.”

      trai?” Ánh mắt của Doãn Mạt mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía ba mẹ, trực tiếp thấy Doãn Thiên Khánh và Giang Tình Liên càng ngày càng lúng túng.

      “Đây phải là tìm được những người khác sao?” Doãn Thiên Khánh lẩm bẩm .

      Doãn Mạt rất muốn trừng ba cái, nhưng nhìn bộ dạng kìm nén của ông, cuối cùng vẫn là thôi, muốn hỏi: “Là ba đuổi việc bọn họ sao?”

      phải.” Giang Tình Liên , lại thở dài, “Đây chính là nguyên nhân ba con tức giận. người có chức cao trong công ty vì để cài người của mình vào, cho sa thải vài công nhân viên, phần lớn là nhân viên kỳ cựu có chút tư cách và từng trải, lại có bối cảnh gì, bọn họ chỉ dựa vào phần tiền lương này nuôi sống gia đình, tại giải thích được bị sa thải, tất nhiên ghi hận trong lòng. Đáng giận hơn nữa là, vị chủ tịch như ba con lại còn bị người phía dưới gạt, kể từ khi A Trạm rời công ty, những người đó lại càng tùy ý làm bậy.” Giang Tình Liên càng càng tức và phẫn nộ, “Trước kia A Trạm ở đây, bọn họ cũng có chút kiêng kỵ, dám làm động tác có chút lớn, tại tốt rồi, thấy ba con già, dã tâm càng lúc càng lớn, đều bận rộn bổ nhiệm người của mình, bọn họ là tính toán đoạt Doãn thị của chúng ta sao?”

      “Vậy làm sao bây giờ?” Doãn Mạt nóng nảy hỏi.

      “Mẹ để A Trạm xử lý tốt những nhân viên kỳ cựu bị đuổi việc kia, trở về Doãn thị.” Giang Tình Liên thở phào nhõm, vừa cười lắc đầu cái, “Đây cũng là điều định trước trong vận mệnh, nó nên là con của chúng ta, con xem, cho dù hai ta đuổi nó , còn phải mời nó trở lại thừa kế Doãn thị.”

      “Hừ. . . . . .” Doãn Thiên Khánh được tự nhiên nghiêng mặt qua bên, “Thằng nhóc kia, tốt nhất nên lời giữ lời.”

      “Ba, là ba nhìn từ đến lớn, còn chưa hiểu cách làm người của ấy sao?” Doãn Mạt cau mày, vì Doãn Trạm bất bình dùm, “Được rồi, bây giờ công ty có vấn đề, chỉ cú điện thoại bảo ấy trở lại, hai người coi ấy là gì?”

      Doãn Thiên Khánh bị con như thế trong lòng rất bất bình, ông cất cao giọng: “Ba làm như vậy cũng là vì ai đây? Hơn nữa ba làm cho nó sao? Ban đầu là chính nó chuyển ra khỏi nhà, ba ép nó hả? Quả nhiên là con đều hướng ra bên ngoài, có chồng là đều cần ba mẹ nữa.”

      “Được rồi, được rồi, hai ba con rầm rỉ gì thế, Tiểu Mạt, ba con còn bị thương đấy, có con cái nào chuyện như vậy chứ?” Giang Tình Liên trợn mắt nhìn con của mình cái, “Chẳng qua là ba con mạnh miệng thôi, chừng trong lòng sớm hi vọng A Trạm trở lại rồi, tính khí của ba con con còn biết ư?”

      ra Doãn Mạt vừa xong hối hận, hiểu ba mẹ, chỉ là trong lòng lại đau lòng Doãn Trạm, cho nên nghe ba tình nguyện như thế xong mới hơi có chút kích động. lôi kéo cánh tay bị thương của ba, xin lỗi: “Ba, xin lỗi á. . . . . .”

      “Được rồi, chuyện của hai con, ta và mẹ của con cũng cản trở từ giữa nữa, chỉ muốn tương lai hai con có thể tốt, chúng ta an tâm, dù sao tài sản cũng đều cho ta cháu trai cháu , cũng sai kém.”

      Nghe ba như vậy, đồng thời Doãn Mạt thở phào nhõm, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười đùa, “Hai người nên sớm tác hợp cho hai chúng con, nếu cưới người khác, hai người phải hối tiếc đấy.”

      “Hừ, biết xấu hổ.”

      ——

      Mặc dù ba mẹ đồng ý cho bọn họ, nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn Doãn Trạm hoàn toàn có thời gian vui mừng, bởi vì chuyện của công ty quá bận rộn, vừa muốn điều chỉnh nội bộ nhân viên, lại muốn điều chỉnh những nhân viên kỳ cựu bị đuổi việc kia, còn phải xử lý các loại vụ, cơ bản ngay cả chút thời gian rảnh cũng có, dù là lễ mừng năm mới, cũng chỉ ăn chung bữa cơm đoàn viên, buổi tối còn phải vùi ở phòng sách làm thêm giờ.

      Vợ chồng Doãn đều thấy những chuyện này ở trong mắt, mặc dù Doãn Trạm phải con trai ruột của bọn họ, nhưng sinh sống với nhau nhiều năm như vậy, tính cách của , dù bọn họ nhìn thấu, cũng biết bảy tám phần. Từ phải là đứa bé đơn thuần, giảo hoạt, thông minh, lại có dã tâm, cố gắng của có chứa mục đích, nhưng mục đích kia lại làm bọn họ ghét nổi, cũng chỉ khát vọng gia đình mà thôi. Ở nhi viện bọn họ từ viện trưởng nơi đó mà hiểu được, bình thường A Trạm rất im lặng, thường bị bắt nạt, ở trước mặt bọn họ lại biểu sáng sủa hoạt bát. Khi đó, bọn họ lựa chọn , ra cũng có ít do dự, đứa bé như vậy nếu giáo dục tốt, có thể dưỡng thành Bạch Nhãn Lang, nhưng suy đoán cuối cùng vẫn là suy đoán, cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn , có lẽ là bởi vì phần khát vọng trong mắt , có lẽ là duyên phận vốn định trước trong vận mệnh. giống như con sói, giảo hoạt rồi lại trung thành, vì lấy được , chừa thủ đoạn nào, rồi lại thành , cam nguyện buông tha tất cả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :