1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em gái, anh yêu em - Nguyệt Vịnh Mạt (6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Khúc dạo đầu

      Editor: Mèo ™
      Beta: Shailene.419

      Chương trình học của năm nhất đại học cũng khá nhiều, nhưng so với chương trình học dày đặc của hồi trung học phổ thông Doãn Mạt vẫn còn có thể chấp nhận được, cộng thêm đây là chuyên ngành mà mình thích nên cũng cảm thấy nhạt nhẽo lắm.

      Từ đến lớn, thành tích học tập của Doãn Mạt đều khá nổi, cao nhất cũng chỉ nằm ở hạng trung bình, thậm chí khi lên cấp ba lại càng tụt hạng, ngay cả trung bình cũng được. Cho nên khi so sánh với Doãn Trạm, cực kì xấu hổ. Có khoảng thời gian cứ suy nghĩ mãi, tại sao cùng mẹ sinh ra mà trí thông minh của lại khác biệt lớn đến như vậy chứ? Đợi đến khi lên lớp mười , Doãn Mạt quyết định học văn hoá nữa mà chuyển qua học Mỹ thuật, tự ý đăng kí học lớp Mỹ thuật hội hoạ, vốn thích viết chữ vẽ tranh, lại nghe thi vào trường Cao đẳng Mỹ thuật tương đối dễ hơn chút, nên quyết tâm nghiêm túc chăm chỉ học gần năm Mỹ thuật hội hoạ, từ vẽ phác hoạ, tranh sơn dầu, tranh sơn nước dần dần đều học hết, kết quả cũng tệ lắm.

      Dù chỉ mới học được năm, nhưng Doãn Mạt vẫn thuận lợi thi đỗ vào trường đại học khá tốt, điều này chứng minh rất có thiên phú về Mỹ thuật. Khi đó chỉ hối hận, sao phát ra sở trường của mình sớm hơn, làm lãng phí mất mấy năm trời. Học văn hoá những hại tê liệt cả đống nơ-tron thần kinh, còn suýt chút nữa làm tổn thương lòng tự trọng của .

      Vì gia đình có điều kiện, từ Doãn Mạt được bố mẹ Doãn chiều, mua cho rất nhiều quần áo đẹp, nên Doãn Mạt cũng rất tâm đắc với tài phối quần áo của mình, con ai mà thích đẹp, cũng vậy. Dự thi vào khoa thiết kế thời trang, rất mong muốn có ngày mặc những bộ quần áo do chính tay mình thiết kế, đặc biệt là lúc kết hôn, nhất định phải tự thiết kế bộ áo cưới cho riêng mình, mới nghĩ tới đó thôi cảm thấy rất tuyệt vời rồi.

      Đối với các hoạt động ngoại khoá, Doãn Mạt và Lâm Đại cùng nhau đăng ký tham gia câu lạc bộ leo núi, chờ đến khi Lý Tử Dương biết được mọi chuyện xong. ta cũng đành chịu, biết phải làm sao. “Nếu em muốn leo núi cứ , dẫn em , cần gì phải tham gia câu lạc bộ làm gì?”

      à, sinh hoạt ngoại khoá rất vui mà, em thích cảm giác được tham gia leo núi cùng với mọi người, hơn nữa, học kỳ tổ chức leo núi được mấy lần đâu? Cho dù có leo núi em cũng biết tự lượng sức mình, cứ yên tâm mà, ra em có yếu ớt vậy đâu chứ.”

      Cuối cùng, Lý Tử Dương đành thoả hiệp, chỉ là luôn miệng căn dặn chú ý cẩn thận các kiểu, làm cho Lâm Đại có cảm giác như mình phải leo núi ngay bây giờ bằng.

      cậu đối với cậu tốt đấy.” Doãn Mạt hâm mộ.

      Lâm Đại cười : “Cậu khen mấy lần rồi, chẳng lẽ cậu tốt với cậu sao? Mình nghe bọn Tiểu Lăng , lúc tập huấn quân cậu bị ngất xỉu, cậu liền chạy đến đón cậu về nhà đấy thôi.”

      Doãn Mạt thở dài hơi. “Lúc còn mình với ấy rất thân thiết, nhưng biết vì sao mà sau khi ấy du học bọn mình lại xa cách hẳn, còn được như trước đây nữa.”

      “Vậy cậu hỏi ấy , mình nghĩ là nhất định có nguyên nhân gì đó.”

      Doãn Mạt lắc lắc đầu, tiếp tục về đề tài này nữa.

      Sao lại muốn hỏi chứ, có lúc ấy đứng trước mặt , lời ra đến miệng rồi mà vẫn bị cố nuốt xuống. biết, cứ coi như hỏi rồi sao, ấy cũng trả lời lòng, hơn nữa, mỗi khi nghĩ ngợi suy đoán nguyên nhân trong đầu ra hình ảnh lúc ấy hôn , liền chùn bước. Thầm nghĩ, có lẽ cần phải biết nguyên nhân làm gì, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của , lại kìm lòng được mà muốn biết đáp án, mâu thuẫn này cứ lặp lặp lại trong đầu khiến rối loạn hết cả lên.

      Tề Hiểu Lăng cũng quyết định tham gia nhóm ngoại khoá, ấy đăng kí câu lạc bộ kịch , rất phù hợp với tính cách của ấy. Chỉ có Mặc Vũ Thần là vẫn còn phân vân chưa quyết định được rốt cuộc nên tham gia câu lạc bộ nào.

      Cho đến vuổi chiều ngày thứ năm, Mặc Vũ Thần mới tuyên bố, phỏng vấn xét tuyển vào câu lạc bộ tuyên truyền của hội sinh viên, cuối tuần này
      [​IMG]
      linhdiep17ThiênMinh thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Ngoại truyện về Vạn Vũ Thần.

      Editor: Trịnh Phương.
      Beta: Mèo ™

      đến mối tình đầu, Vạn Vũ Thần cảm thấy đó căn bản thể coi là , chẳng qua là lúc còn trẻ vẫn còn dại dột, cảm thấy thích liền ở chung với nhau mà thôi, đợi đến khi hai người dần quen thuộc, biết được những thiếu sót của đối phương, cảm giác thích thú ban đầu cũng dần phai nhạt theo.

      Khi đó, thất tình quả là rất dễ chịu, nhưng cũng chỉ có vậy. tổn thương vào lúc đó phải do tình mang đến, mà là bởi vì lúc chia tay, lời châm chọc đầy nhẫn tâm của bạn trai hoàn toàn đả thương cao ngạo và lòng tự ái của .

      Khi đó rất kiêu ngạo, dựa vào vẻ bề ngoài xinh đẹp cùng tính cách sáng sủa, hơn nữa còn có rất nhiều người biết , thưởng thức , hâm mộ . Ở trường học, hăng hái, cao ngạo như con Khổng Tước, cho nên khi bạn trai chia tay, nghĩ mãi cũng thể hiểu được. Mặc dù quá thích ta, nhưng bị người khác bỏ rơi là việc rất mất mặt.
      [​IMG]
      ThiênMinh thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22 : kiềm hãm được

      Edit + Beta: Shailene.419

      Mấy ly rượu xuống bụng, Doãn Mạt cũng dần dần thả lỏng, bứt rứt giống như lúc mới đến. Hai người cười cười, thỉnh thoảng có đàn ông qua mời uống rượu, nhưng đều bị Mặc Vũ Thần đuổi .

      ", nhảy nào."

      Doãn Mạt lắc đầu, "Mình biết."

      "Cái này có gì đâu, ra uốn éo là được rồi."

      Thấy Mặc Vũ Thần muốn kéo , Doãn Mạt vội : "Mình vệ sinh, cậu nhảy trước ."

      "Được rồi, phải nhớ, nếu như có đàn ông bắt chuyện, đừng để ý đến bọn họ."

      Nhìn Doãn Mạt gật đầu, Mặc Vũ Thần cũng nhiều, về phía sàn nhảy.

      Doãn Mạt tìm được nhà vệ sinh, xả nước, cảm giác cả người tỉnh táo rất nhiều, mặc dù tửu lượng của tệ, nhưng mấy ly rượu chát xuống bụng vẫn có chút choáng váng.

      Ra khỏi nhà vệ sinh, thẳng phía trước mà , lúc ngang qua lối phòng bao, khỏi liếc nhìn sang bên cạnh mấy lần, quán bar này đúng là mắc tiền, trang hoàng thiết bị cực kỳ sang trọng, nếu như có ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc đinh tai quán bar và dãy phòng bao này trở thành nơi xa xỉ cao cấp cực kì sang trọng, khó trách rượu lại mắc đến như vậy. Doạn Mạt tặc lưỡi, dùng kinh tế của hay là của học sinh, nhiều đến mấy mà đến chỗ như vậy mấy lần, chỉ sợ có mà phá sản.

      Cho nên, nếm thử lần là đủ rồi.

      Doạn Mạt thu hồi tầm mắt, vừa định bước nhanh bỏ , liền nghe được bên ngoài hành lang truyền đến giọng của phụ nữ, vốn để ý, nhưng có thể nghe được nội dung cuộc chuyện, lập tức dừng bước, theo tiếng chuyện.

      "A Trạm, tại sao lại thích em? Em có chỗ nào tốt, ra em nhất định đổi."

      Doãn Mạt càng đến gần, thanh khóc thút thít của người phụ nữ càng ràng, càng nghe càng quá quen thuộc.

      lát sau truyền đến môt giọng nam Doãn Mạt thể quen thuộc hơn được nữa, "Dương Di, em uống say rồi."

      Hai người họ chính là Doãn Trạm và Dương Di.

      "Em say!" Giọng của Dương Di đột nhiên lên cao, "Em thích nhiều năm như vậy, tại sao thể nhìn em lâu chút? ràng chú cũng rất hài lòng với em, vậy tại sao em thể hài lòng ? Em ngại tàn tật, cũng ngại phải ruột thịt của chú, càng ngại sau này có bao nhiêu tài sản, xem như có, em cũng có vấn đề. . ."

      "Dương Di!" Giọng của Doãn Trạm trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Dương Di, ánh mắt trầm trầm, đây là điềm báo trước tức giận. "Tôi rồi, chúng ta mãi mãi chỉ là bạn, nếu như em thể chấp nhận, có thể, ngày mai tôi đưa em về Ý."

      xong, Doãn Trạm lấy điện thoại ra, bấm dãy số, "Tiểu Lưu, tới phòng bao đưa Dương về nhà."

      "A Trạm. . ." Dương Di vội vàng kéo Doãn Trạm lại, giọng điệu cầu khẩn: "Đừng đuổi em , em sai rồi, em nên những lời ấy, đừng đuổi em được ?" biết vô tình chạm phải điều cấm kị của Doãn Trạm, chắc là rất cay nghiệt, so với người ta tưởng tượng càng tuyệt tình hơn, có thể là như vậy, còn chưa kịp kiềm chế tình cảm dành cho , còn cách quay đầu, trong đầu còn nghĩ chỉ cần thích bất kì người phụ nữ nào, đều có cơ hội cảm động , có lẽ đến ngày nào đó, cảm thấy mình có thể cân nhắc đến chuyện kết hôn, người đầu tiên nghĩ đến .

      Doãn Trạm lên tiếng, chờ tiểu Lưu đưa Dương Di , cũng rời quán bar.

      ---

      Doạn Mạt tựa vào khúc quanh tường, biết phía sau xảy ra chuyện gì, trong đầu chỉ quanh quẩn câu : phải ruột thịt của chú. . .

      Ý của Dương Di là gì,
      [​IMG]
      ThiênMinh thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Sáng tỏ

      Editor: Erica Klausee.
      Beta: Hepc

      Hai con mắt đen nhánh gần ngay trước mắt, trầm lắng như mực, ánh mắt vốn lờ mờ của Doãn Mạt đột nhiên trợn to, lập tức bừng tỉnh.

      làm gì đây!

      Lúc này môi hai người như chạm như , tay của Doãn Mạt còn đặt ở mặt của Doãn Trạm, khoảng cách mập mờ, hơi thở say mê, mọi thứ như cảnh trong mơ, giống như trong ảo tưởng của mình.

      giống như tên trộm ví bị bắt, sợ hãi muốn lập tức chạy trốn, nhưng Doãn Trạm lại cho cơ hội như vậy, nhanh chóng ôm lấy eo của , trong nháy mắt cả người Doãn Mạt ngã vào người , theo sau đó chính là nụ hôn lưỡi cuồng nhiệt như lửa, chút do dự, trực tiếp tiến vào tới cùng.

      Mà Doãn Mạt sao, gần như mỗi lần bị xâm nhập buông bỏ giãy giụa, phản kháng lập tức tan rã, mê rối (*) thành nùi.

      (*) mê muội và rối loạn.

      bám vào Doãn Trạm chặt, ngây ngô lại lớn mật đáp lại , mặc cho dẫn dắt tiến vào kích thích điên cuồng như chưa bao giờ trải nghiệm qua.
      Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, cơ thể áp sát, môi lưỡi dây dưa, tình cảm nồng nhiệt, dường như tình dục bùng lên là thể ngăn cản, nhưng mà giây kế tiếp, Doãn Trạm đột nhiên đẩy người ở mình ra, chưa kịp kiểm soát phương hướng, Doãn Mạt bị đẩy xuống giường, té ngồi dưới đất.

      Tóc rối loạn, đôi môi sưng đỏ, ánh mắt mơ mơ màng màng, sững sờ nhìn về phía Doãn Trạm, dường như trong nháy mắt phản ứng kịp với tình huống trước mắt.

      Vậy mà Doãn Trạm chỉ nhìn cái, rồi vội vàng ra khỏi phòng, chút do dự.

      Ánh nhìn kia chứa cảm xúc gì? Có khiếp sợ, có bối rối, có hối tiếc, còn có điều gì? Doãn Mạt biết, chỉ thấy được những điều đó, chẳng lẽ chỉ có thế thôi ư. . . . . .

      Sau đó, Doãn Mạt nghe thấy tiếng đóng cửa, sao lại có thể rời như vậy?

      Doãn Mạt cắn môi, bất lực òa khóc, rốt cuộc cũng hiểu tình cảm của mình dành cho là gì, hoàn toàn phải tình em hay tình thân, ràng chính là người phụ nữ say đắm người đàn ông, ngay cả cũng biết, từ lúc nào, thứ tình cảm này lặng lẽ nảy sinh, càng ngày càng lớn.

      Khó trách nghĩ đến trai, tâm trạng luôn luôn cực kỳ phức tạp; khó trách lại thích Dương Di như vậy, phải là ghen tỵ với hoàn mỹ của ấy, thứ ghen tỵ chính là ấy có thể đứng ở bên cạnh , có thể được người ta khen bọn họ xứng đôi, có thể kiêng kỵ gì mà bày tỏ tình ; khó trách, khó trách luôn luôn nhớ tới nụ hôn của , ở trong lòng luôn luôn miêu tả bộ dáng của . . . . . .

      Trước kia dám nghĩ, dám làm tình cảm của mình, bởi vì bọn họ là em, vẫn cho rằng bọn họ là em ruột, cho nên sợ trong khoảnh khắc bản thận nhận ra chấp nhận được, cho nên vẫn vờ hồ đồ. Chuyện này chính là loạn luân đó! hoàn toàn dám nghĩ, cũng muốn suy nghĩ. Nhưng hôm nay, ở quán bar, Dương Di lại trai phải con ruột của cha mẹ, cho nên. . . . . . bọn họ phải em ruột? Bọn họ có quan hệ máu mủ!

      Doãn Mạt lau nước mắt mặt , suy nghĩ lát, quyết định sáng sớm ngày mai trở về nhà hỏi mẹ, nhất định phải nắm mọi chuyện.

      Nếu nhận ra tình cảm của mình, Doãn Mạt cũng dài dòng dây dưa, nếu như bọn họ là em ruột, lập tức cắt đứt tình cảm của mình, sau này tuyệt nghĩ ngợi lung tung, nhưng nếu như bọn họ phải em ruột, có quan hệ máu mủ, vậy . . . . . . Doãn Mạt siết chặt hai tay, mấp máy môi, vậy trai, nếu dám hôn em, phải gánh chịu trách nhiệm!

      Doãn Mạt trằn trọc cả đêm ngủ được, rốt cuộc vào lúc hơn ba giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp . Vừa mở mắt, tám giờ, nhanh chóng rời giường rửa mặt lượt rồi trở về nhà.

      Kết quả vừa vào cửa nhà nghe thấy cuộc trò chuyện của mẹ và Dương Di.

      Giang Tình Liên nén tức giận, "A Trạm xảy ra chuyện gì, con về Italy hay đâu phải do nó quyết định? Nếu phải người , nó có tư cách gì quyết định con hay ở chứ?"

      Dương Di kéo tay của Giang Tình
      [​IMG]
      ThiênMinh thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Lúc nên ra tay phải ra tay

      Editor: Erica Klausee.
      Beta:Hepc

      Buổi tối, Doãn Trạm trở về nhà, vẻ mặt bình thản, bộ mặt vô cảm, hoàn toàn nhìn ra chuyện gì khác thường, nhưng Doãn Mạt để ý thấy từ đầu đến cuối ánh mắt của chưa từng dừng lại ở người của .

      Doãn Mạt cũng giữ nguyên dáng vẻ bình thường, cười hì hì với cha mẹ, giống như chuyện kìm lòng được tối hôm qua hoàn toàn tồn tại.

      Muốn vờ vịt, mọi người cùng nhau giả vờ thôi!

      Bởi vì chuyện của Dương Di, Giang Tình Liên oán trách Doãn Trạm mấy câu, để hụt mất con dâu tốt như thế, Doãn Trạm đúng là có ánh mắt tinh tường. Doãn Trạm chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu cái, thái độ rất chân thành, Giang Tình Liên trách móc xong cũng được nữa, cuối cùng, câu "Con cháu tự có phúc của con cháu " của Doãn Thiên Khánh kết thúc chủ đề này.

      Sau khi ăn xong, Doãn Trạm trở về phòng, Doãn Mạt làm tổ ở ghế sofa trong phòng khách xem ti vi với mẹ. Nhưng mặc dù ánh mắt của nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn đó.

      "Đúng rồi, mẹ ơi, chẳng biết chìa khóa phòng con đâu mất rồi ấy, mẹ có chiếc dự phòng nào ?"

      Giang Tình Liên bị nội dung phim truyền hình hấp dẫn, cũng suy nghĩ nhiều về lời của con , "Ở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường trong phòng mẹ, mật mã là sinh nhật mẹ, con tự tìm ."

      "Dạ được." Doãn Mạt chạy nhanh như làn khói lên cầu thang, vào trong phòng cha mẹ, nhanh chóng tìm được chìa khóa, sau đó trở về phòng.

      tắm rửa trước, thay váy ngủ, sau đó liền chờ rồi lại chờ, đợi đến hơn mười giờ, cảm thấy chênh lệch lắm cha mẹ đều ngủ rồi, mới lặng lẽ mở cửa phòng ra.

      Phòng của vợ chồng họ Doãn ở cuối hành lang, cách phòng sách chính là phòng của Doãn Trạm, bên cạnh chính là của Doãn Mạt.

      đóng cửa lại, nhàng tới trước cửa phòng của Doãn Trạm, gõ cửa.

      "Ai đó?" Trong phòng truyền đến giọng nam trầm thấp.

      Doãn Mạt nuốt nước miếng cái, tự nhủ để bản thân bình tĩnh hơn chút, "Là em."

      Yên lặng mấy giây, trong phòng mới có tiếng Doãn Trạm truyền ra, " ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy ."

      Doãn Mạt vừa nghe, nhíu mày, nghĩ thầm: quả nhiên là như vậy, ngày mai hãy ? Chỉ sợ lúc ấy làm rồi, khi nào gặp mặt lại còn biết, luôn luôn có rất nhiều lý do trốn tránh .

      Doãn Mạt lắc lắc chìa khóa tay, cười vênh váo.

      Nhưng trai à, quá xem thường em rồi.

      Doãn Mạt dùng chìa khóa mở cửa phòng ra, khí định thần nhàn(*) vào, nhàng đóng cửa, rồi khóa lại.

      (*) Bộ dạng bình tĩnh, nhàn nhã.

      thấy Doãn Trạm dựa vào thành giường đọc sách, nhạy bén bắt được hoảng hốt chợt lóe lên trong mắt của , hất cằm, lắc lắc chìa khóa trong tay cho thấy, khóe miệng vui thích kéo lên, cười đểu gợi đòn.

      " trai, phải bảo ngủ hả?"

      Doãn Trạm để sách xuống, chân mày nhíu lại, "Ngủ ngay đây.”

      Doãn Mạt gật gật đầu, "A…" tiếng, "Vậy bây giờ còn chưa ngủ, hẳn là vẫn có thể lãng phí mấy phút tâm với em chứ?"

      Doãn Trạm đưa tay ấn vào hai bên thái dương, vén chăn lên ngồi ở bên giường, bên ống quần trống rỗng, Doãn Mạt nhìn, nghĩ thầm: thiếu chút nữa mình quên trai cũng có chỗ thiếu sót. Nhưng chỗ thiếu sót này có hề gì chứ?

      thỏa hiệp : "Có thể, em muốn tán gẫu chuyện gì với ?"

      "Tán gẫu về. . . . . . chuyện hôm đó hôn em." Doãn Mạt chăm chú nhìn .

      Doãn Trạm do dự lát, :
      [​IMG]
      ThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :