1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em gái, anh yêu em - Nguyệt Vịnh Mạt (6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Lúc sáng lúc tối
      Editor: MarisMiu
      Beta: Kim Phượng, Sam Sam, Dung Cảnh

      Ăn no, Doãn Mạt cảm thấy khó chịu nữa, trở lại ổ của mình, trước tiên ngâm quần áo vào trong nước. Rời hơn tuần lễ, mặc dù vẫn đóng cửa sổ nhưng sàn nhà và mặt bàn vẫn có ít lớp bụi mỏng. cảm thấy tinh thần tốt hơn, lập tức bắt tay vào quét dọn.

      ra cơ thể sao cả, nghỉ ngơi ba ngày có hơi quá rồi. Nhưng tự nhiên được nghỉ phép ba ngày, trong lòng thấy rất vui vẻ. cũng lười để ý, có người danh chính ngôn thuận xin nghỉ giúp cớ sao mà làm theo chứ?
      ______
      Ngủ giấc đến tận lúc mặt trời lặn, kéo rèm cửa của gian phòng mờ tối, rèm cửa sổ màu vàng nhạt lộ ra ánh nắng chiều nhàn nhạt, mờ mịt mông lung. Có thể do ngủ nhiều nên Doãn Mạt mở to mắt, đầu óc vẫn còn hỗn loạn. vẫn còn đắm chìm giống như ở trong mộng, phân biệt được đêm nay là đêm nào.

      Trong mơ, lại trở về năm 10 tuổi ấy, vẫn là nhà trọ nho này, khi đó Doãn Trạm vẫn chưa nước ngoài, ở trong phòng của , đứng giường , đối mặt với . Gương mặt khôi ngô của rất trẻ trung, nhưng lại giống y như ông cụ non, gương mặt chút thay đổi, ánh mắt đen nháy, yên lặng nhìn chằm chằm tiếng nào, nhìn tròng mắt đen di chuyển nhưng thể hiểu cảm xúc ở trong đó.

      Đột nhiên tim của đập nhanh hơn, dáng vẻ này của Doãn Trạm khiến biết phải làm sao. giống như con mồi bị dã thú nhìn chằm chằm, khẩn trương, sợ hãi, tim lại càng đập nhanh hơn.

      Bỗng nhiên, Doãn Trạm duỗi tay ra kéo vào trong ngực, nhanh chóng cúi đầu khóa chặt môi , trằn trọc xâm nhập. Sau đó lập tức xâm nhập vào bên trong miệng của , bắt đầu hôn điên cuồng nồng nhiệt hơn.

      Doãn Mạt bị dọa sợ hãi, cơ thể cứng ngắc dám nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt tối đen trước mặt, nó giống như vòng xoáy, muốn hút vào bên trong, sau đó mãi mãi trầm luân vào…..

      Sau đó sao? có sau đó nữa.

      Doãn Mạt đứng dậy ngồi giường, ngoại trừ gương mặt có thêm vệt ửng đỏ có biểu cảm nào khác, nhưng trong lòng sớm dời sông lấp biển rồi.

      nhớ ra rồi, từng hôn !

      Có lẽ trước kia mông lung , nhưng làm sao bây giờ có thể nữa chứ? Cho dù nụ hôn đó là nụ hôn giữa hai người thân cũng hợp với lẽ thường, phải hôn má, phải hôn lên môi, mà là hôn lưỡi đó!

      Cái này mà bình thường sao?

      Hơn nữa dường như bắt đầu từ khi đó, hai người dần dần xa cách, sau đó ấy nước ngoài.

      Đột nhiên, dường như tất cả mọi thứ từ từ sáng tỏ, Doãn Mạt nắm chặt hai tay, suy nghĩ quay cuồng, mà trong đầu lóe lên suy đoán khiến nhịp tim của lại đập nhanh hơn mấy lần.

      Bỗng nhiên, tự giễu cười tiếng. Làm sao có thể, khi đó trí nhớ mơ hồ, có lẽ là nhớ nhầm cũng chừng. Cho dù là , nhất định cũng chỉ là ngoài ý
      [​IMG]
      Chris, linhdiep17ThiênMinh thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Nữ phụ ra sân
      Editor: MarisMiu
      Beta: Kim Phượng, Sam Sam, Dung Cảnh

      Ngày thứ ba, Doãn Mạt có lịch học buổi tối ở trường.

      vừa đến phòng ngủ, Vạn Vũ Thần và Tề Hiểu Lăng lập tức thể trận tình cảm nhớ nhung. Sau đó cảm thán Doãn Mạt may mắn, có người đẹp trai soái ca như vậy, khiến người ta hâm mộ như vậy. Tiếp đó, Tề Hiểu Lăng mới lóe ra ánh mắt nhiều chuyện, hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: "Nhanh khai báo thành , có gian tình gì với học trưởng Tần bên khoa xây dựng?"

      " phải QQ sao, ngày đó học trưởng Tần xách hành lý giúp mình ở trường, sau đó hề gặp mặt nữa. Bọn mình phải là bạn bè, gian tình ở đâu ra?" Doãn Mạt dọn dẹp lại giường, để ý tới câu hỏi kia lắm.

      " ấy giúp chuyển hành lý cho nhiều đàn em khóa dưới như vậy, sao lại nhớ bạn như thế? Ngày đó biết cậu ngất xỉu ấy rất lo lắng đó."

      "Có lẽ đúng lúc người ta nhớ mình, sau đó xuất phát từ lễ phép quan tâm chút. Mình sao bạn lại có nhiều suy nghĩa như vậy?"

      "Chậc chậc chậc….." Tề Hiểu Lăng tay chống cằm, liếc mắt nhìn về phía Doãn Mạt: "Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đương của mình, nhất định học trưởng Tần thầm thích bạn rồi."

      " bạn mấy năm rồi hả?" Nãy giờ Vạn Vũ Thần mở miệng đột nhiên xen vào câu.

      "Ba năm." Tề Hiểu Lăng bật thốt lên, sau đó dừng lại: " bạn đừng lạc đề nhé, tại chúng ta bàn về chuyện tình cảm của Tiểu Mạt."

      Doãn Mạt chịu được than thở: "Bà của tôi ơi, bạn hãy tha cho mình . Dù sao mình cũng có cảm giác gì với học trưởng Tần. Nếu cậu muốn biết ấy có cảm giác với mình hay tự hỏi ấy , mình biết."

      Tề Hiểu Lăng chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Còn phải là mình lo lắng thay cho bạn sao, có mỗi mình có người , độc biết bao nhiêu."

      "Nếu như bạn ngại đơn, vậy sớm chia tay , hoan nghênh gia nhập hội độc thân của tụi mình."

      "Này——" Tề Hiểu Lăng đánh về phía Vạn Vũ Thần, ghìm chặt cổ của kêu: " bạn được đấy tiểu Vạn à, lại có thể xúi giục người ta chia tay với người , có phải bạn ghen tỵ với mình hay ? Hả?"

      "Tề Hiểu Lăng buông tay! Mình đánh BOSS, đánh BOSS đó..."

      Thời gian huấn luyện quân còn lại nhiều. Tuy hơi mệt nhưng tiếng cười cũng thiếu, khi đợt huấn luyện chính thức bước vào thời kỳ kết thúc, mọi người vẫn chưa thỏa mãn, vẻ mặt phức tạp, vừa vui sướng vừa nỡ.

      Thoáng cái thời gian nửa tháng qua. Trong thời gian này, Doãn Mạt chạm mặt Tần Nguyên lần ở căn tin. Hai người chỉ hàn huyên vài câu sau đó mỗi người hướng. Doãn Mạt nghĩ Tề Hiểu Lăng chuyện bé xé ra to, thái độ của Tần Nguyên đối với chỉ là học trưởng với học muội, lấy đâu ra những cảm giác kia chứ. ràng con Tề Hiểu Lăng này lớn như vậy rồi, lại vẫn còn mắc bệnh luôn cho mình là đúng nữa.

      Đợt quân huấn kết thúc vào thứ sáu, cho nên vừa đúng lúc có hai ngày nghỉ để nghỉ ngơi. Vốn dĩ Doãn Mạt có ý định về nhà, nhưng chịu nổi khi mẹ cứ nhắc nhắc lại, đành phải thỏa hiệp.

      Nhớ tới mẹ, Doãn
      [​IMG]
      linhdiep17, ThiênMinhly sắc thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Miêu tả sinh động

      Edit: kaylee
      Beta: Maria Nyoko

      bàn ăn, Doãn Thiên Khánh ngồi ở chủ vị, Doãn Mạt và mẹ ngồi cùng nhau, đối diện là Doãn Trạm và Dương Di.

      Dễ nhận thấy, hôm nay Giang Tình Liên rất vui mừng, liên tục với Dương Di những kỷ niệm khi còn bé, hoặc những chuyện thú vị của Doãn Trạm lúc còn trẻ, làm cho mọi người cười vui suốt buổi.

      "Lúc con còn còn phải làm dâu của A Trạm đấy." Giang Tình Liên cười trêu ghẹo.

      "Dì à ~" Dương Di đỏ mặt, có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn về phía Doãn Trạm: "Sao có thể coi lời của trẻ con là ."

      Dương Di thẹn thùng đương nhiên thể tránh được mắt của Giang Tình Liên, trong bụng cảm thấy hai người này có thể thành, chuyện cũng còn cố kỵ.

      "Sao thể coi là , dì chỉ hy vọng có con dâu như con vậy."

      Ý của lời này vô cùng ràng, hoàn toàn làm cho Dương Di đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu . Mà từ đầu đến giờ Doãn Trạm vẫn giữ vững trầm mặc, biểu cảm mặt nhàn nhạt, nhìn ra tâm tư của .

      "Mẹ, người khen ngược, thúc giục con về nhà, kết quả từ đầu đến cuối để ý đến con, chỉ chuyện phiếm với chị Dương Di, sớm biết như thế con trở lại." Doãn Mạt cũng trầm mặc đột nhiên mở miệng, giọng của hờn dỗi, khẽ bĩu môi, bộ dáng vừa lòng, cuối cùng cũng kéo suy nghĩ của Giang Tình Liên tới đây.

      "Con nha, nếu phải là mẹ thúc giục con trở lại, có lẽ con cũng nhớ về nhà, nếu có thể hiểu chuyện giống như chị Dương Di của con mẹ cám ơn trời đất."

      Trong lòng Doãn Mạt mơ hồ có chút thoải mái, biết mẹ chỉ là giỡn, nhưng khi nhìn Dương Di đối diện cho dù là hình dáng tính tình hay là hành động lễ nghi đều thể bắt bẻ, thừa nhận, ghen tỵ, hơn nữa loại ghen tỵ này rất giải thích được. Đối với những thiên kim tiểu thư đại gia khuê tú bề ngoài như tiên nữ kia, luôn luôn xa xa thưởng thức, có giao thiệp, mặc dù nhà họ Doãn thể xưng là Hào Môn (giàu sang quyền thế), nhưng cũng coi như có của cải rồi, nhưng chưa bao giờ muốn trở thành như vậy, nhìn như ưu nhã cao quý kì thực giống như búp bê có linh hồn, thiếu sức sống.

      Nhưng mà bây giờ, nhìn hai người đối diện xứng với nhau như thế, Doãn Mạt chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vừa khinh thường diễn xuất của Dương Di vừa ghen tỵ hoàn mỹ của .

      Sau khi ăn xong, Dương Di lại ở lại lúc, khi chuẩn bị rời , Giang Tình Liên vội gọi Doãn Trạm chuyện với Doãn Thiên Khánh trong thư phòng ra, để cho đưa người đẹp về nhà.

      Đưa hai người ra cửa, Doãn Mạt cùng với Giang Tình Liên ngồi ghế salon xem ti vi.

      "Nếu tối nay A trạm trở lại tốt." Giang Tình Liên cười híp mắt: "Con à, con lúc nào mẹ có thể bồng cháu?"

      "Mẹ!" Doãn Mạt chịu được quát to tiếng.

      Giang Tình Liên sợ hết hồn, giải thích được nhìn vẻ mặt con đột nhiên thay đổi trước mắt, mặt
      [​IMG]
      linhdiep17, ThiênMinhly sắc thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: Em Lâm

      Edit: kaylee
      Beta: Maria Nyoko

      Doãn Mạt ở nhà đợi ngày rưỡi, buổi sáng chủ nhật tới mười giờ mang theo bao lớn bao , để tiểu Từ chở học. lục lọi bao đồ của mình, phát có hai phần ba số đó đều là thức ăn, mà phần lớn thức ăn cũng phải cho mình.

      9h sáng rời giường, mới vừa mở điện thoại di động ra, tin nhắn lập tức nhảy ra, nội dung là: SOS(*)! ! Trước mười hai giờ mang phần thức ăn cho hai người tới phòng ngủ, nếu đợi nhặt hai cái xác! PS: Mạt Đại Thiện Nhân à, ta đánh BOSS đêm, Tiểu Lăng lời tâm tình đêm, chúng ta cũng có sức lực có lòng dạ nào mua cơm trưa rồi, nể mặt bình thường chị đối tốt với em, come on ! ! ( đáng thương ) —— Vạn Vũ Thần
      (*) SOS: mã Morse, có nghĩa là có nguy hiểm nghiêm trọng, cấp bách đe dọa và cầu trợ giúp

      Doãn Mạt còn gì để ba giây, sau đó yên lặng chuẩn bị bữa trưa và chút đồ ăn vặt cho ba người, chạy trở về cứu người.

      ——

      Doãn Mạt hồng hộc bò lên lầu sáu, gõ cửa lúc lâu, Tề Hiểu Lăng mới mang theo đôi mắt híp lại tới mở cửa.

      ngáp cái to, khàn giọng : "Mạt à, tại sao cậu tới sớm như vậy, mình mới ngủ mà." Sau đó dời bước chân trèo lên giường.

      Doãn Mạt chán chường nhìn hai người, cảm giác con đường sau này của mình là gánh nặng đường xa.

      "Đừng ngủ, mình mang cơm tới, ăn nguội."

      "Nguội cũng có việc gì. . . . . ." chiếc giường khác, Vạn Vũ Thần lẩm bẩm câu.

      ". . . . . ." Doãn Mạt đỡ trán, hai người này hết thuốc chữa.

      "Hai người các cậu nhanh chóng ngồi dậy ăn cơm cho mình!" gia tăng lượng, kết quả hai người giường vẫn hề nhúc nhích.

      "Được. . . . . ." Doãn Mạt thong thả ung dung lấy hộp giữ ấm ra, vừa mở nắp ra, mùi thơm món ăn bay ra ngoài: "Sườn xào chua ngọt và cánh gà chiên mình mình ăn hết, hay là chia cho phòng sát vách thôi. . . . . ." Vừa chuyện, người vừa về phía cửa.

      Kết quả mới bước ra bước, Tề Hiểu Lăng và Vạn Vũ Thần lập tức từ giường ngồi dậy, đồng thời hai người hít hít lỗ mũi, dùng sức hít hà, hai cặp mắt híp đồng loạt nhìn về phía Doãn Mạt tới cửa.

      "Dừng bước!"

      "Trở lại!"

      là rất ăn ý, Doãn Mạt nghĩ thầm.

      khinh thường hừ tiếng: "Ngủ tiếp ."

      "Tiểu Mạt, cậu tốt nhất nha, đến đây, chúng ta ăn cơm, hắc hắc he he. . . . . ." Tề Hiểu Lăng cười theo, bộ dáng chân chó (ý chỉ nịnh nọt).

      Mà Vạn Vũ Thần trực tiếp nhảy xuống giường, tay đoạt lấy hộp giữ ấm từ trong tay Doãn Mạt, "Mạt à, đại ân lời nào cám ơn hết được, chị chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt." Sau đó lục ra đôi đũa, gắp khối thức ăn lớn, giống như người mấy ngày chưa ăn cơm, quả thực là gió cuốn mây tan, rất nhanh chén sườn xào chua ngọt thấy đáy.

      . . . . . .

      Giờ rỗi rãi (sau khi cơm nước xong), Vạn Vũ Thần rất thanh thản nằm ở mặt bàn, hương vị sườn xào chua ngọt vẫn còn đọng lại. chậc chậc hai tiếng: "Mạt à, tay nghề của bác nhà cậu (mẹ Mạt đó) tốt nha, cậu hạnh phúc."

      "Tay nghề của mình còn tốt hơn. . . . . ." Doãn Mạt thầm tiếng.

      "Cái gì?"

      " có gì." Doãn Mạt sang chuyện khác: "Các cậu , có phải phòng ngủ của chúng ta có người đến, chỉ có ba người chúng ta hay ?"

      Tề Hiểu Lăng nằm ở giường, hai chân bắt chéo, vừa cầm điện thoại di động gởi tin nhắn, vừa : "Ngày mai
      [​IMG]
      linhdiep17, ThiênMinhly sắc thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19. Nằm chuyện

      Edit + Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

      Sức khỏe của Lâm Đại luôn luôn tốt. Từ , cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, chỉ cần vận động mạnh mẽ bị khó thở, dẫn đến té xỉu, do đó tham gia vào khóa huấn luyện quân ở trường đại học.

      Lâm Đại là nữ sinh ngoan ngoãn, cho dù từ , sức khỏe tốt, cũng ỷ vào đó mà cầu này nọ, ngược lại rất biết nghe lời, người nhà sắp xếp cuộc sống ra sao đều ngoan ngoãn làm theo, chưa bao giờ có câu oán hận. Vì thế, cha mẹ Lâm Đại càng thương con hơn, chỉ cần là nguyện vọng của , họ cố hết sức để thỏa mãn. Do đó mà lần học nội trú này, cha mẹ vốn dĩ phản đối cũng chỉ có thể thỏa hiệp, trước việc làm nũng và cam đoan của con đành phải mềm lòng.

      Buổi tối, bốn người tắt đèn, nằm ở giường. Vẫn chưa đến 11 giờ đêm, lúc trước vào giờ này, Vạn Vũ Thần còn đánh BOSS trong team, Tề Hiểu Lăng còn phải cầu xin, nhưng hôm nay bị Doãn Mạt kéo vội lên giường.

      Người luôn luôn ngủ trễ làm sao ngủ sớm được? Vạn Vũ Thần lăn qua lăn lại hồi, rốt cuộc nhịn được nữa, “Mạt này, mình chả buồn ngủ tí nào, thay vì lãng phí thời gian suy nghĩ ở giường, bằng chúng ta xuống rồi đánh BOSS vài trận .”

      "Ngủ được đếm cừu.”

      Mấy phút đồng hồ sau, Vạn Vũ Thần kéo chăn ra, “Đếm cừu cũng ngủ được.” Đợi nửa phút mà ai đáp lại, cảm thấy kinh ngạc: Chẳng lẽ ngủ hết rồi sao? Tốc độ gì mà nhanh thế.
      cựa mình cái rồi ngồi bật dậy, đảo mắt trong bóng đêm, kết quả...

      "Ba người các cậu giỏi lắm! Cả đám đều chơi điện thoại mà thèm đáp lời mình, tức nhất chính là cậu đó Tiểu Mạt! Cậu bảo bọn mình ngủ sớm , kết quả ngay cả cậu còn chưa ngủ!”

      Doãn Mạt yên lặng, bỏ di động xuống, “Tình cờ có bạn tìm mình trò chuyện...”

      Vạn Vũ Thần khinh thường, “hừ” tiếng.

      "Ôi, dù sao mình và người thương cũng trò chuyện với nhau, mặc kệ đêm tối hay ban ngày, mặc kệ giường hay giường dưới, chỉ cần có di động ở đây, chúng mình có thể nhau đến tận cùng.” Tề Hiểu Lăng xen mồm vào, "Em Lâm, sao em chưa ngủ?”

      "Dạ... Em đọc giới thiệu về Đoàn trường, biết phải viết báo cáo thế nào về Đoàn, mọi người sao? Có lo lắng ?”

      Tề Hiểu Lăng để ý lắm, "Đến lúc đó rồi sau, chị cảm thấy còn bằng em viết báo cáo về đội bóng rổ,
      [​IMG]
      linhdiep17ThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :