1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Dám Quên Tôi? - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full 73c+PN)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 15

      Edit : Ngân Nhi


      Xử lý xong chuyện của Đồng gia, Cảnh Giai Tuệ biết đến lúc phải khai báo ràng tình hình thực tế với ba mẹ rồi.

      Nhưng điện thoại cầm trong tay cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, biết nên như thế nào cho phải, cuối cùng cố gắng lấy hết dũng khí, cầm điện thoại lên bấm số của ba : “Ba, con…khả năng con kết hôn nữa.”

      Ba cả đời làm quản lý thư viện, thấm nhuần dòng dõi Nho học, ngữ điệu từ trước đến nay luôn từ từ chậm rãi, nhưng sau khi nghe con đến chuyện kết hôn gặp vấn đề, ông lại khỏi cuống quýt hỏi nguyên nhân.

      Cảnh Giai Tuệ tính cách của và Đồng Hiểu Lượng hợp nhau, hai người suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định chia tay.Ba Cảnh hiểu rất tính tình của con , làm việc gì cũng có chính kiến riêng của mình, nếu đưa ra quyết định dù có làm cách nào cũng ngăn cản được.

      Nhất là năm đó còn xảy ra chuyện như vậy, khiến cho càng thêm hiểu biết, ở bên ngoài bao giờ làm chuyện gì xấu, tại nếu chia tay tuyệt đối phải là hành động theo cảm tính.Ba Cảnh hỏi gì thêm, chỉ : “Nếu con cảm thấy thích hợp chia tay trước khi kết hôn cũng là chuyện tốt, ba lại với mẹ con.Tuệ Tuệ à, con phải chịu ấm ức thế nào cứ với ba, đừng cứ mình mà trải qua như vậy, con quên mất là còn có gia đình rồi sao…”

      Hàn huyên với ba cả nửa ngày, điện thoại cảm thấy nóng lên, vừa ngắt máy di động lại vang lên, Cảnh Giai Tuệ nhìn màn hình, là số của Đồng Nhiên.

      Cảnh Giai Tuệ nghe máy, để điện thoại về chế độ rung rồi đặt sang bên, lát sau lại nhận được tin nhắn của Đồng Nhiên, chỉ có hai chữ ‘Giỏi !’

      Cảnh Giai Tuệ cười khổ, hồi còn mang họ Lý, người khác sợ nhất là nghe được từ miệng hai chữ này.

      Bình thường người nào chán sống mới dám tới trêu chọc người của , bởi vì kết quả của việc nghe thấy hai từ “khen ngợi” này của khẳng định cực kỳ thê thảm, nặng nhất là khiến cho họ thân bại danh liệt, thậm chí còn cắt đứt luôn hy vọng duy trì nòi giống cho gia đình.

      từng được chứng kiến tàn nhẫn của Đồng Nhiên.Lúc đầu, cùng với vài người bạn thường dồn người ta vào trong con ngõ , đánh người ta đến mức hộc máu mồm, về sau quán bar làm ăn được, chỉ cần nhàn hạ ngồi trong phòng làm việc, cần đích thân ra tay mà trực tiếp chỉ huy đám đàn em, bày mưu tính kế làm cho đối phương phải tán gia bại sản.
      tại nếu muốn xử lý yếu đuối như , chẳng khác nào cầm dao lên giết chết con gà.

      Vị ôn thần kia chuyện trời dưới đất đều có thể biết hết, có muốn trốn cũng được, nhưng nếu muốn Đồng Hiểu Lượng hoàn toàn quên chắc phải nhanh chóng rời khỏi thành phố này rồi.

      Phải bỏ cả công việc mà mình cố gắng cống hiến bấy lâu nay, cảm thấy đau lòng như bị thất tình vậy.

      Mượn máy tính của Triệu Nhất Lỵ, Cảnh Giai Tuệ ngồi gõ đơn xin từ chức rồi gửi cho người phụ trách nhân là Trương Tỷ.

      lâu sau, Dương Tổng lập tức gọi điện đến, hỏi thẳng Cảnh Giai Tuệ nguyên nhân xin từ chức, biết phải giải thích như thế nào, đành úp úp mở mở là trong nhà có chuyện.

      Dương Tổng nghe vậy lại rẽ sang chuyện khác, Đồng Hiểu Lượng vừa mới tới công ty tìm , hai mắt còn sưng lên.

      “Tôi này Tiểu Cảnh, chuyện tình cảm của những người trẻ, tôi là ông chủ của cũng có tư cách gì để tham dự vào, nhưng công việc thể xem như trò đùa được! Tôi biết có nhiều mối quan hệ nên sợ có việc làm, nhưng trốn tránh tình cảm rồi ngồi ở nhà tìm việc, phải là cách giải quyết thông minh.”

      Cảnh Giai Tuệ biết ông chủ hẳn là nghi ngờ chuyển chỗ làm sang số công ty cạnh tranh khác, vì gần đây có vài kỹ sư cốt cán của công ty cũng chuyển công tác, là trưởng phòng, chuyên phụ trách các đơn đặt hàng, chắc chắn trong tay có ít mối quan hệ, đột nhiên xin từ chức đương nhiên làm cho ông chủ sinh nghi. vội vã giải thích : “Dương tổng, tôi là bởi vì chuyện tình cảm, muốn trốn tránh, bằng …nếu ấy cứ đến công ty tìm tôi cũng tốt lắm.Phải rời khỏi công ty, tôi cũng cảm thấy rất luyến tiếc.”

      Dương tổng : “Thế tốt rồi, nếu vậy có đồng ý chuyển công tác đến thành phố khác ?”

      Cảnh Giai Tuệ sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại : “Có công việc là tốt rồi, Dương tổng, công ty của bạn cần tuyển người sao?”

      Dương tổng trả lời ngay, chỉ bảo Cảnh Giai Tuệ nếu có rảnh buổi chiều đến công ty chuyến để bàn giao thủ tục giấy tờ.

      Cân nhắc chút, nghĩ chắc Đồng Hiểu Lượng rời , tới xế chiều mới gọi xe tới công ty.

      Vừa vào cửa thấy ngay chiếc bảng trắng ở ngoài đại sảnh, đây là bảng chuyên dùng để thông báo danh sách phạt tiền, Bạch Văn Văn cũng có tên trong này, bị trừ 3000 tiền lương, nguyên nhân là do mua bảo hiểm cho đơn hàng.

      Theo lẽ thường, việc này nếu chỉ bị trừ lương thôi là quá may mắn cho ta rồi, vậy mà khi vừa nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ chống gậy bước đến, ta cũng chỉ lạnh lùng liếc cái, câu chào hỏi cũng có.

      Cảnh Giai Tuệ nào có tâm tư mà suy đoán tâm trạng của người khác, lập tức đến văn phòng của Dương tổng, gõ cửa rồi bước vào.

      Dương tổng bận bàn bạc với chủ nhiệm xưởng về vấn đề sản phẩm cho tháng sau, thấy Cảnh Giai Tuệ liền bảo ngồi xuống.

      Chờ đến khi chủ nhiệm xưởng rời , Dương tổng lại tự mình rót cho Cảnh Giai Tuệ chén trà, điều này khiến cho cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

      xem, lại là chuyện sản xuất hàng, biết sao được, công nhân tuyển được, công ty lại ngày càng phát triển, luôn phải kéo dài thời hạn giao hàng, những đơn hàng lớn cũng dám tiếp nhận…”

      Cảnh Giai Tuệ biết Dương tổng nhiều như vậy với để làm gì, chỉ ngồi im chăm chú lắng nghe.

      Vòng vo tán chuyện hồi, Dương tổng cuối cùng cũng nhắc đến vấn đề chính : “Ở số huyện gần thành phố A có khá nhiều công ty kinh doanh mới mở, lại ổn định trong vấn đề quản lý nhân , biết có muốn tới đó xem chút hay .”

      Cảnh Giai Tuệ chậm rãi uống nước, trong đầu suy nghĩ về lời của ông chủ.

      Trong hội đồng quản trị của công ty, Cảnh Giai Tuệ cũng có biết hai người, Dương tổng tuy là người đứng đầu trong việc quản lý hoạt động buôn bán, nhưng còn có nhóm cổ đông.Năm trước, nghe có người , lúc chia tiền hoa hồng, Dương tổng cùng với nhóm cổ đông tranh cãi trận ầm ĩ…

      Công ty mới này…Cảnh Giai Tuệ suy nghĩ cẩn thận, Dương tổng đây là muốn tránh nhóm thành viên hội đồng quản trị để tự thành lập công ty của riêng mình.

      “Công ty này lựa chọn địa điểm rất đẹp, gần với các thị trấn lớn, nhân lực mạnh hơn nhiều so với công ty ta, chỉ có điều việc sản xuất các trang thiết bị có phần dễ dàng…”

      Dương tổng rất vừa lòng với Cảnh Giai Tuệ, nhìn nhầm này, nhìn qua có vẻ non nớt kém hiểu biết, nhưng ra trong công việc luôn tận tâm hết sức, người như vậy nhất định phải chuyển qua công ty mới.

      Cảnh Giai Tuệ trong lòng cảm thấy hơi phân vân, mọi thứ trong công ty mới đều biết .

      Có lẽ nhìn thấy được do dự của Cảnh Giai Tuệ, Dương tổng lại từ từ : “Tiểu Cảnh, về chuyện đối nhân xử thế, có lẽ tôi còn phải theo học , kiên định, lại mạnh mẽ, làm việc gì cũng phải tính toán cẩn thận.Nhưng trong chuyện làm ăn buôn bán, phải theo học tôi, trong kinh doanh có hai chữ đúng sai, chỉ có nắm bắt hoặc bỏ lỡ.Cơ hội bày ra ngay trước mắt rồi, công ty vào quỹ đạo, nó có thể giúp cho phát triển lên rất nhiều!”

      Lời này rất đúng, Cảnh Giai Tuệ biết, đây chính là vận may của mình.

      rất biết ơn Dương tổng, lúc Cảnh Giai Tuệ đến phỏng vấn, thấy ai ai cũng có bên trái bằng đỏ, bên phải chứng chỉ, duy nhất , trong tay chỉ có tấm bằng tốt nghiệp.

      Năm cuối đại học, hầu như đều trượt rất nhiều môn, ngay cả tiếng cấp bốn cũng qua được, cho nên có chứng chỉ.Mà tấm bằng tốt nghiệp này, là ba phải dùng đến tiền và các mối quan hệ, sau lại phải thi lại rất vất vả mới có được.

      Mấy lần phỏng vấn trước, đều là vì có đầy đủ giấy tờ nên bị loại luôn ngay từ vòng duyệt hồ sơ.Nhưng Dương tổng lại thèm quan tâm đến bằng cấp của các ứng viên, chỉ cho phỏng vấn vài người, đưa cho mỗi người tờ danh sách, cầu họ trả lời những phản hồi của khách hàng.

      Chờ đến lúc có điện thoại gọi đến, vài ứng viên tốt nghiệp loại xuất sắc của các trường cao đẳng đại học nghe xong còn phải tái mặt, ra Dương tổng đưa cho bọn họ danh sách các khách hàng mà công ty giao hàng chậm, đủ các loại khẩu ngữ khác nhau, tức giận gay gắt đập vào tai, kết quả ai nấy đều lắp bắp “sorry” rồi mặt xám mày tro ra về.

      Chỉ có Cảnh Giai Tuệ ngồi trước máy tính hồi, sau đó giọng xin chỉ thị của Dương tổng, xem có thể như vậy hay .Sau khi Dương tổng gật đầu, vững vàng cầm điện thoại lên, sau khi kiên nhẫn nghe khách hàng oán giận mắng mỏ lúc lâu, mới dùng tiếng rất lưu loát xin lỗi, đồng thời giải thích thêm, vì gần đây ở Trung Quốc gặp bão tuyết, giao thông thuận lợi, nếu muốn giao hàng đúng giờ cũng lực bất tòng tâm, mong khách hàng thông cảm.

      chuyện xong, còn ngồi trước máy tính, cẩn thận sưu tập sửa sang lại số hình ảnh của bão tuyết, có ảnh nhóm lái xe tải mặt mũi đỏ bừng ngồi xổm giữa trời tuyết, ăn cơm nóng trong cặp lồng, từng cái từng cái gửi vào trong hộp thư của khách hàng.

      lát sau, khách hàng nhắn tin lại, nhìn thấy hình ảnh thiên tai ở Trung Quốc, Cảnh tiểu thư trong thời tiết xấu như vậy mà vẫn kiên trì làm, vất vả, còn dặn phải chú ý chăm sóc tốt bản thân.

      vài ứng viên đều trợn tròn mắt lên nhìn, bởi vì đúng là gần đây Trung Quốc xảy ra bão tuyết, nhưng cũng chỉ là ở số thành phố, còn miền Bắc hoàn toàn bình thường, đây phải là lừa gạt khách hàng sao?

      Nhưng Dương tổng lại gật đầu hài lòng, Trung Quốc rất rộng lớn, cho dù người nước ngoài có thường xuyên tới đây, nhưng về địa lý Trung Quốc lại ràng lắm, trong kinh doanh có đôi khi phải dối như vậy, này rất thông minh.

      Cứ như vậy, Cảnh Giai Tuệ được Dương tổng đưa vào bộ phận thương mại.

      Có lần, Dương tổng hỏi Cảnh Giai Tuệ tại sao lúc đó lại có thể ứng biến nhanh như vậy. trả lời đó là do cuộc sống thực tế mang lại, bình thường phải lo lắng đến kỳ đóng tiền thuê nhà, lại phải ăn mỳ ăn liền hai tháng rồi, những người bụng đói thường nghĩ ra được những biện pháp nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

      Cho nên, tại dù mình muốn rời khỏi, nhưng nếu được Dương tổng đích thân mở miệng cầu, đương nhiên đồng ý.

      Cảnh Giai Tuệ nghĩ ngợi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Dương tổng rất vui vẻ, còn tự mình tiễn ra tận cửa công ty.

      Lúc này, các đồng nghiệp trong công ty cũng biết Cảnh Giai Tuệ rời khỏi công ty, vài người bạn tốt liền ra tiễn , lần khác nhất định phải cùng nhau ăn bữa cơm.

      Bạch Văn Văn khẽ cười với Cảnh Giai Tuệ, đến lúc đó đừng quên đưa thiệp mời đám cưới cho , câu làm cho người bên cạnh hận thể bóp nát miệng ta.

      Cảnh Giai Tuệ gì, chỉ nhàng cười, chống gậy chậm rãi bước ra ngoài.

      Ra đến cửa, Cảnh Giai Tuệ chuẩn bị bắt taxi, nhưng khi vừa giơ tay ra nhìn thấy người đứng đối diện, nhất thời ngây ngẩn cả người.
      Tieu kimquy, AikoNguyen, Dion10 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 16

      Edit : Ngân Nhi


      Trước khi đọc cho mình câu nha, để các bạn phải thất vọng rồi, người các bạn muốn gặp phải chương sau mới xuất :)).Giờ đọc truyện tiếp nào :3

      *********
      “Giai Tuệ!” Người kia vẫy tay với .

      Dáng người cao lắm, ở bên đường thoắt thoắt trong làn xe cộ, phải là trai Cảnh Gia Trí của sao!

      Trông thấy Cảnh Giai Tuệ nhìn , Cảnh Gia Trí liền nhấc chân bước qua đường, theo sau là da ngăm đen, buộc tóc đuôi ngựa, chính là chị dâu tương lai của – Lý Ái Lâm.

      , sao lại tới đây?” Cảnh Giai Tuệ kinh ngạc , nhưng phản ứng của còn lớn hơn nhiều so với : “Chân của em bị sao vậy?”

      Cảnh Giai Tuệ khẽ cười, tướng mạo của rất giống mẹ, mang hơi hướng tươi trẻ và mạnh mẽ của người con phương Bắc, còn trai lại rất giống ba, nhưng nay hai em tuy khác nhau về tướng mạo, nhưng lại có điểm chung là đứng bất tiện, khiến cho người ta dở khóc dở cười.

      “Em bị thương khi công tác, bó thạch cao rồi, chắc chỉ mấy ngày nữa là khỏi.Thế còn hai người, sao bỗng dưng lại đến thành phố A?”

      Cảnh Gia Trí đau lòng nhìn em rồi đỡ vào quán cơm ở bên đường.Lý Ái Lâm nhanh nhẹn mở thực đơn, sau khi gọi vài món ăn gia đình, Cảnh Gia Trí mới : “ và chị dâu được nghỉ phép, tới thành phố A tham quan chút, nhân tiện đến gặp em và em rể. và chị dâu đều đói bụng, trước tiên ăn chút đồ để lót dạ , tối nay em gọi Đồng Hiểu Lượng đến rồi cùng nhau làm vài chén, thế nào?”

      Cảnh Giai Tuệ nghe xong mới biết là trai chưa hề biết gì về chuyện chia tay với Đồng Hiểu Lượng.Nhìn dáng vẻ hưng phấn của , có chút do dự, lúc lâu sau mới : “, em và Đồng Hiểu Lượng chia tay rồi, tại thể gặp nhau được…”

      Cảnh Giai Trí nghe xong đứng bật dậy, suýt nữa làm vỡ bát : “Ai lời chia tay trước?”

      Sau khi biết đó là Cảnh Giai Tuệ, Cảnh Gia Trí mới : “Em ngốc ơi, đầu của em có phải bị nước tràn vào rồi ? Bạn trai có điều kiện tốt như vậy còn cần, rốt cục em muốn tìm người như thế nào hả?”

      Lý Ái Lâm ở bên cạnh cũng theo : “Đúng vậy, Tuệ Tuệ à, em phải suy nghĩ cho kỹ.Trong tình có khi nào lại xảy ra mâu thuẫn cãi vã, nếu chỉ vì chút chuyện mà đòi chia tay, sau này chắc chắn em hối hận!”

      Cảnh Gia Trí cầm lấy điện thoại của Cảnh Giai Tuệ đặt bàn ăn, mở ra tìm số điện thoại của Đồng Hiểu Lượng.

      Cảnh Giai Tuệ nóng nảy muốn đoạt lại di động, nhưng thể đấu lại được sức mạnh của trai.Mắt thấy nhấn phím gọi, Cảnh Giai Tuệ chỉ còn biết cuống quýt : “, chú của Đồng Hiểu Lượng chính là Lý Nhiên!”

      Lời vừa ra, Cảnh Gia Trí lập tức giật mình đánh rơi di động xuống đất.Trong điện thoại truyền đến tiếng gọi dồn dập của Đồng Hiểu Lượng : “Alo, Tuệ Tuệ…” cho tới khi màn hình tối đen.

      Cảnh Giai Tuệ cúi người xuống nhặt điện thoại lên, đưa mắt nhìn trai ngây ngẩn giống như vừa mới bị điện giật, bỗng cảm thấy ngực mình như bị đánh cho quyền, khiến cho thở nổi, thậm chí dám nhìn vào ánh mắt của trai.

      Sai lầm khi còn trẻ thể xóa nhòa theo thời gian, vết sẹo ghê người còn lưu lại kia, làm cho người ta muốn quên được.Vết thương ở chân trai, chính là minh chứng lớn nhất cho mối thù hận giữa và Đồng Nhiên.

      Nhớ lại ngày trước, và Đồng Nhiên trải qua những tháng ngày vô cùng hạnh phúc, giống như đại đa số những cặp đôi nhau.Nhưng nào ai biết được, đằng sau lớp vỏ bọc ngọt ngào như đường đó, lại chính là cay đắng khôn nguôi.

      Khi nghiệp của Đồng Nhiên ngày phát đạt, đàn em huynh đệ ngày càng nhiều, lại thường xuyên về nhà vào ban đêm, hoặc nếu có về người lúc nào cũng mang theo mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa gay mũi.

      Cái hương vị đó, cho dù có giặt giặt lại cũng thể khử được mùi, ngửi vào cảm thấy vô cùng khó chịu.Thậm chí có mấy lần, tận mắt chứng kiến cảnh Đồng Nhiên ôm trong quán bar, cùng với đồng bọn ngồi ghế lô uống rượu, cứ chén lại chén, khuôn mặt còn mơ mơ màng màng vì say.

      Đó cũng là lần đầu tiên được nếm trải cảm giác bị phản bội, chỉ biết lao vào to tiếng chất vấn, đập vỡ mọi thứ để giải tỏa nỗi lòng.Đồng Nhiên lúc đầu còn kiên nhẫn giải thích với đó chỉ là xã giao thôi, nhưng dần dần số lần cãi vã ngày tăng thêm, xung đột cũng ngày lớn, lời tuôn ra cũng có chút kiêng nể gì mà làm tổn thương lẫn nhau.

      Cuối cùng Đồng Nhiên thể chịu đựng nổi nữa, có lần, ở trong quán bar ngừng cãi lộn với Đồng Nhiên ngay trước mặt em bạn bè của , vì thể diện nên kìm chế được mà tát cho cái ngay trước mặt mọi người.

      Đó là lần đầu tiên trong đời Cảnh Giai Tuệ bị đánh, từ đến lớn luôn là đứa con được cha mẹ thương chiều chuộng, đến quát mắng cũng dám, sợ làm con sợ, thế nhưng cái tát này, đâu chỉ đánh mất tự tôn của ?

      Sau đó, Cảnh Giai Tuệ rốt cục cũng tỉnh ngộ.

      phát hóa ra từ trước đến nay vẫn luôn giấu mình trong mộng tưởng do chính tưởng tượng nên.Bất ngờ gặp gỡ người đàn ông mạnh mẽ bụi bặm nơi đường phố, sau đó giống như trong các bộ phim thần tượng, , cùng sống cuộc sống khó khăn phức tạp, từng bước từng bước bị cuốn vào vòng xoáy tăm tối.

      hối hận, hối hận vì ngày trước cách mù quáng, cách cố chấp, thế nhưng…muốn dứt ra lại rất khó.Sau cái tát vang dội kia, quyết định quay lại trường học, nhưng lại bị người đàn ông kia giật lại hành lý, gắt gao ôm chặt rồi cuống quýt hôn lên môi .

      ngừng thầm bên tai : “ xin lỗi, là do giận quá mất khôn, sai rồi… bao giờ đánh em nữa.”

      Nội tâm cứng rắn trong phút chốc lại trở nên mềm lại, đồng ý…Sau đó lại tiếp tục sống trong cảm giác đau khổ giày vò mỗi khi về trễ.

      Nhưng tha thứ của cuối cùng cũng dẫn đến hậu quả xấu, khi trở về căn phòng trọ thấy đồ đạc trong nhà bị đập nát hết, mà trai người ở tạm trong nhà cũng phải chịu liên lụy, bị đánh cho trọng thương, ngã xuống trong vũng máu.Đến bệnh viện, bác sĩ gân chân của bị chém đứt, bao giờ hồi phục như trước được nữa.

      Ba mẹ nghe tin liền chạy tới, trông họ già rất nhiều, mẹ đau lòng, ước chừng khoảng tháng cũng thèm chuyện với lấy câu.Cảnh Giai Tuệ nhớ lúc đó mình khóc nhiều thế nào, thầm oán trách bản thân, cũng đem thứ tình mục nát kia biến thành cảm giác tội lỗi.Vì vết thương của trai, rốt cục hạ quyết tâm rời khỏi Đồng Nhiên, tạm nghỉ học năm để về nhà chăm sóc trai cùng ba mẹ.

      thậm chí còn lời tạm biệt với Đồng Nhiên, chỉ để lại bức thư trong căn nhà trọ đổ nát.Trong thư viết gì cũng quên, đại khái là những lời lẽ khiến tổn thương, bằng vì sao lần gặp lại này, lại khiến cho giống như oán phu, ngừng tìm để phát tiết lửa giận?

      Vốn tưởng rằng mọi chuyện đều qua, nhưng có ai ngờ lúc này cư nhiên còn nhắc lại cái tên đó trước mặt trai, cái tên cấm kỵ khiến cho lòng đau, đồng thời cũng chính là bóng ma đè nặng lên trai .

      Cảnh Gia Trí hai tay run lên, cầm lấy cốc nước ực ực uống vào, khẽ híp mắt hỏi : “…sao có thể là chú của Đồng Hiểu Lượng được?”

      Cảnh Giai Tuệ qua về tình hình của Đồng Nhiên, giọng điệu trào phúng : “ ta thăng tiến rất nhanh, có ai nghĩ được rằng, tên con trai du côn vô lại ngày trước, nay trở thành thương nhân tài giỏi cao quý trong giới kinh doanh…”

      Còn chưa xong, Cảnh Gia Trí nhanh chóng giữ chặt tay : “Tuệ Tuệ…Em phải nghe , trăm ngàn lần đừng có dây dưa với nữa.Cố gắng tránh xa, nghe chưa?” Cảnh Giai Tuệ có thể cảm nhận được sức mạnh bàn tay , lòng bàn tay đổ mồ hôi, lạnh lẽo còn chút hơi ấm.

      Mà ánh mắt của trai, thể là phẫn nộ, mà là sợ hãi đúng hơn. cầm lấy tay , : “, yên tâm , em để cho người đàn ông này làm tổn thương và ba mẹ nữa.Em với giám đốc là ngày mai chuyển nơi khác, hoàn toàn tránh xa người này.”

      Sau khi thấy Cảnh Giai Tuệ luôn miệng cam đoan, Cảnh Gia Trí cuối cùng mới bình tĩnh lại, nhưng đồ ăn bàn, ngoại trừ Lý Ái Lâm ra, hai em đều có tâm trạng nào để thưởng thức.

      Sau khi ăn xong, Cảnh Giai Tuệ còn muốn giữ trai và chị dâu lại, liền tìm khách sạn để hai người ở mấy hôm.Nhưng Cảnh Gia Trí hiểu vì sao lại cuống quýt kéo Lý Ái Lâm ra bến xe, muốn trở về nhà.

      Cảnh Giai Tuệ nghĩ đến chuyện người đàn ông kia biết khi nào xuất , nên cũng kiên trì giữ họ lại nữa, đành chạy ra máy ATM rút 2000 tệ rồi đưa cho chị dâu : “Em bây giờ lại tiện nên thể dạo phố cùng chị rồi.Chút tiền này chị hãy cầm lấy, thấy quần áo đẹp cứ việc mua, xem như là chút lòng thành của em đối với chị.”

      Lý Ái Lâm từ chối vài lần, nhưng lại thấy thái độ kiên quyết của Cảnh Giai Tuệ nên đành mỉm cười tiếp nhận, sau đó dìu Cảnh Gia Trí vào nhà ga.

      Nhìn bóng dáng của hai người, Lý Ái Lâm khá béo, mặc chiếc quần bó màu đen trông lại càng mập mạp hơn, mà Cảnh Gia Trí bên cạnh lại giống như chiếc sào trúc, bước tập tễnh, đôi lúc hơi loạng choạng…Nếu chân của trai bị thương… tại, người chị dâu làm phục vụ trong quán cơm ở quê này, chắc chắn thể lọt được vào mắt xanh của trai .

      Cảnh Giai Tuệ thở dài, quay người trở lại nhà Triệu Nhất Lỵ. tan làm về nhà, ăn thịt bò khô, ngồi xổm ghế vui vẻ chơi trò vung quạt “Tú Tú”, đùa giỡn bản sao Mộ Dung phu nhân Trác Uyển Thanh.

      “Lỵ Lỵ, mình muốn chuyển tới thành phố Thủy Nguyên.”

      Triệu Nhất Lỵ sửng sốt, “Tú Tú” kịp né tránh, bị đập chết đại điện. cũng để ý, hỏi : “Cậu tới đó làm gì? Nơi hoang vu hẻo lánh đó, là  thành phố vậy thôi, chứ ra cũng chỉ được coi là thị trấn .”

      Cảnh Giai Tuệ ra quyết định của mình, Triệu Nhất Lỵ vẫn cảm thấy hơi do dự : “Sao lại vậy chứ? Cậu có công lớn trong công ty như vậy mà, bây giờ chỉ dùng chén rượu là có thể tước đoạt quyền lực của cậu như vậy sao!”

      Cảnh Giai Tuệ nghe xong cười tiếng : “Chỉ cần cho mình đủ tháng tiền lương là được, nào dám hy vọng xa vời quyền lực gì chứ? Còn hơn là chỉ biết ngồi trong nhà! trai cũng sắp lấy vợ rồi, trong nhà cũng dư dả gì, có thể đỡ được phần nào hay phần đó!”

      Hai người chuyện điện thoại của Cảnh Giai Tuệ vang lên, là số lạ, do dự chút rồi mới nhấn nút nghe.

      Trong điện thoại là tiếng của người đàn ông, ngay tức chưa thể đoán ra được là ai, cuối cùng mới sửng sốt nhận ra, là Thượng Thiết gọi cho .

      Trong điện thoại chỉ lạnh lùng câu : “ ấy bay tới thành phố A rồi.”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 17

      Edit : Ngân Nhi


      Cảnh Giai Tuệ nghĩ là Thượng Thiết gọi điện tới nhắc nhở , nghĩ lúc rồi lời cám ơn, bên kia lại thấy có động tĩnh gì nữa.

      Đợi đến lúc muốn ngủ lại gửi tin nhắn đến : “ ấy rất tức giận, hãy cẩn thận.” khiến cho mất ngủ.

      Ngày hôm sau, Cảnh Giai Tuệ nhờ Triệu Nhất Lỵ mua cho cái điện thoại mới, sau đó xin chỉ thị của Dương tổng để chuẩn bị tới huyện Thủy Nguyên, nhưng Dương tổng lại bảo chờ chút.

      Lúc xuất phát, theo Dương tổng còn có người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.Sau khi nghe Dương tổng giới thiệu, Cảnh Giai Tuệ mới biết người này tên là Dương Xán Sinh, là cháu ruột của Dương tổng.

      Ý của Dương tổng là muốn Cảnh Giai Tuệ cùng Dương Xán Sinh, để cho ta học hỏi số điều, nhưng Cảnh Giai Tuệ trong lòng hiểu rất , dù sao cũng chỉ là người ngoài, Dương tổng đương nhiên phải cho người thân cùng để theo dõi.Song cũng để tâm cho lắm, vui vẻ cười bắt chuyện với ta, sau đó hai người cùng nhau lên tàu khởi hành.

      Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh đến huyện Thủy Nguyên nhận phòng khách sạn, thuê chiếc xe tốn 400 đồng, hai người lái xe vòng quanh tham quan hồi rồi mới trở về khách sạn. và Dương Xán Sinh hẹn nhau sáng mai tám giờ có mặt ở nhà ăn, sau đó quay về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.

      Vào phòng, Cảnh Giai Tuệ xem tin tức của địa phương, đọc báo quảng cáo, lên mạng tra tư liệu về huyện Thủy Nguyên, mãi đến nửa đêm mới ngủ.

      Sáng hôm sau, hai người tự mình ăn qua loa bữa sáng.Cảnh Giai Tuệ lấy báo ra, chỉ vào mấy chỗ cho thuê nhà máy mà tối qua chọn lựa cho Dương Xán Sinh.Dương Xán Sinh dựa theo địa chỉ ghi trong báo rồi lái xe .Trong ngày, hai người tổng cộng bốn địa điểm, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy ưng ý.Ở bên ngoài ăn cơm tối xong, trở lại khách sạn, Cảnh Giai Tuệ lập tức gọi điện thoại cho Dương tổng báo cáo tình hình.

      “Dương tổng, huyện Thủy Nguyên có ba khu vực mới được mở rộng, do nhà nước cấp, hai khu còn lại do tỉnh cấp.Khu được nhà nước cấp là khu công nghệ cao, trang thiết bị và diện tích đều rất tốt, còn có chính sách ưu đãi miễn giảm hai phần ba, nhưng giá cả khá đắt, 3000 mẫu là 20 triệu.Ngày mai tôi nơi khác thử xem.”

      Dương tổng trong điện thoại cố gắng động viên Cảnh Giai Tuệ, cần nóng vội, cứ từ từ mà xem xét.

      Mấy ngày tiếp theo, Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh khắp các vùng trong thị xã Thủy Nguyên, thấy có nơi muốn cho thuê nhà xưởng lập tức vào hỏi han.Mỗi tối, Cảnh Giai Tuệ đều gọi cho Dương tổng để báo cáo tình hình trong ngày.

      Dương tổng vừa mới chuyện với Cảnh Giai Tuệ xong nhận được điện thoại của cháu Dương Xán Sinh, hai chú cháu hàn huyên vài câu, Dương Xán Sinh lại thuận miệng : “Chú, Cảnh Giai Tuệ này những chăm chỉ xem nhà xưởng, mà còn tìm nơi cung cấp nguyên vật liệu, nhưng lại mua mà chỉ cùng với người ta chuyện phiếm.Có lúc qua chợ nông sản, lại cố ý khập khiễng bước xuống xe rồi dạo vài vòng, rất lãng phí thời gian, hiểu ta nghĩ cái gì nữa.”

      “Dương Xán Sinh, Giai Tuệ làm việc rất nghiêm túc, lại cẩn thận, bao giờ tốn công sức vào những việc vô ích.Cháu nên cố gắng tiếp thu phương pháp làm việc của Cảnh Giai Tuệ, có chỗ nào hiểu cứ việc hỏi.”

      Hai ngày sau, Cảnh Giai Tuệ theo thường lệ báo cáo tình hình trong ngày, Dương Xán Sinh ở bên cạnh lắng nghe.

      “Dương tổng, hai khu vực được mở rộng do tỉnh cấp, chi phí khoảng hơn 10 triệu.Trong đó khu nhà xưởng mới mở là do nhà nước đầu tư, nhưng nghe chính phủ nợ công trình rất nhiều tiền, nên nhà đầu tư cho phép các công ty chuyển giao tiền cho chính phủ, tại vụ việc này gây xôn xao dư luận.Chúng ta hiểu tình hình, nên tôi nghĩ nên tùy tiện cố gắng mua lại khu vực này.Thị xã Thủy Nguyên còn có ba huyện , tôi nghĩ vài ngày nữa xem thử.”

      Dương Xán Sinh nghe xong rất kinh ngạc, ngờ Cảnh Giai Tuệ lại tìm hiểu tin tức cách kỹ càng như vậy, tuy mình luôn theo Cảnh Giai Tuệ, nhưng cũng hiểu được vì sao ấy có thể biết chuyện chính phủ nợ tiền công trình? ra những điều này Cảnh Giai Tuệ nghe được từ nơi cung cấp nguyên vật liệu, mà Dương Xán Sinh chỉ theo lần, các lần khác đều ngồi trong xe chờ, nên đương nhiên là biết.

      Dương tổng trong điện thoại chần chừ chút : “Xuống huyện sao, có hẻo lánh quá ? Giao thông lại thuận lợi lắm.”

      “Dương tổng, ba cái huyện kia quả có hơi hẻo lánh, nơi gần nhất lái xe đến cũng phải mất hơn hai tiếng, xa hơn năm đến sáu tiếng.Nguyên nhân vì là nơi hoang vu, thiếu xí nghiệp, nên việc dựng các nhà xưởng hoặc thuê nhân công dễ dàng hơn rất nhiều.Chúng ta có thể mua đất rồi tự xây dựng, như vậy đỡ hơn.Tôi nghe ngóng qua, khi xây chúng ta có thể sử dụng các tấm thép màu, vừa nhanh lại vừa rẻ, trong vòng tháng là có thể xây dựng được nhà xưởng tạm thời rồi.Về sau nếu cần dùng tới nữa, chúng ta có thể thu các tấm thép về rồi chuyển sang nơi khác nếu cần.Khu vực các huyện có điều kiện kém, vì để thu hút các doanh nghiệp đến làm ăn, giá cả cũng được ưu đãi hơn rất nhiều.Về vấn đề giao thông, chẳng qua cũng chỉ mất thêm chút chi phí vận chuyển mà thôi, tôi nghĩ công ty cũng nên xem xét việc tự mua xe và thuê tài xế riêng.”

      Dương tổng vẫn cảm thấy hơi lo, : “Được, đến nơi đó xem thử, nếu thấy thích hợp báo cho tôi biết.”

      Vài ngày sau, Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh lại di chuyển tới ba huyện kia, cuối cùng đặt mục tiêu ở khu đất thuộc huyện Cao Thuần, mười mẫu là vạn.Trong lúc đó còn phát sinh thêm vấn đề , Huyện trưởng huyện Cao Thuần họ Lý, 40 tuổi, đeo kính, thoạt nhìn có vẻ tri thức, khi bàn bạc với Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh, thỉnh thoảng lại vụng trộm ngắm Cảnh Giai Tuệ, liếc sang lại vội vàng nhìn qua nơi khác.

      lần ba người chuyện, giữa lúc đó Dương Xán Sinh lại toilet, Lý huyện trưởng đương nhiên nhân cơ hội này để làm quen, đầu tiên hỏi Cảnh Giai Tuệ tại sao chân bị thương, sau đó lại hỏi có bạn trai chưa, sao lại biết quan tâm chăm sóc cho bạn vậy? Nếu là bao giờ để cho người phụ nữ của mình bị thương.Kế đó lại than thở hồi còn trẻ năng động đời thế nào, hiểu được tình nhưng mọi chuyện lại như ý, nghe mọi người giới thiệu rồi hồ đồ kết hôn, bây giờ hai vợ chồng đều có chung tiếng , trong nhà lúc nào cũng vắng vẻ đơn. (Có ai thấy buồn nôn giống mình ko :)) )

      Cảnh Giai Tuệ kể lại chuyện này cho Triệu Nhất Lỵ nghe khiến ấy thể ngừng được cười : “Buồn cười chết mất, đại thúc là ngây thơ biến thái, còn dùng mấy chiêu tán cũ rích, ngay cả học sinh tiểu học cũng thể chịu được.Ai, hồi trước xem phim mà nghe thấy mấy câu như vậy còn thấy cảm động, bây giờ ai mà với mình như vậy, đảm bảo mình nổi da gà ngay lập tức.Chỉ là tên huyện trưởng mà cũng dám sử dụng quy tắc ngầm hả? Lần sau mà còn như vậy, cậu cứ trực tiếp gọi cho vợ , để cho nhà nổi lên bão tuyết!” Cảnh Giai Tuệ cũng bị chọc cười, cảm thấy tâm tình tốt lên ít.

      Tạm biệt huyện trưởng, Cảnh Giai Tuệ để cho phải giả bộ thêm nữa, trực tiếp ám chỉ, có ý định bàn bạc lại với huyện, nếu huyện Cao Thuần có ý định đầu tư bọn họ lập tức rời .

      Có thể thành lập nhà máy, tạo cơ hội việc làm là chiến tích rất lớn, huyện Cao Thuần xa xôi hẻo lánh, hiếm có doanh nghiệp nào đích thân đến khảo sát như vậy.Huyện trưởng nghe xong cũng có chút nóng nảy, rốt cục cũng phải đặt tâm tư riêng sang bên, tích cực khuyên bảo Cảnh Giai Tuệ.

      Sau khi thương lượng điều kiện với huyện trưởng Lý, Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh lại trở về khách sạn, lấy Ipad ra, dùng facetime liên lạc với Dương tổng.

      “Dương tổng, chúng tôi xem qua cả ba khu vực, về vấn đề ưu đãi giá đất, tôi cảm thấy huyện Cao Thuần là tốt nhất, giá chỉ còn phần ba so với ban đầu, hơn nữa lại còn là đất ruộng.Chúng ta có thể xây dựng được nhà xưởng lớn hơn mấy lần so với diện tích đất.”

      “Tiểu Tuệ, làm rất tốt, khu vực này rất ổn.”

      Dương tổng nghe xong lại với Dương Xán Sinh : “Dương Xán Sinh, hai ngày này hẹn huyện trưởng gặp mặt, tranh thủ thương lượng lại giá cả.”

      “Chú, cháu biết rồi! Cháu nhất định thuyết phục được huyện trưởng ra giá thấp hơn!” Vừa nghe thấy có cơ hội nhận được tiền thưởng, Dương Xán Sinh mặt liền cười tươi như hoa, mấy ngày nay Cảnh Giai Tuệ tỏ ra nổi trội hơn hẳn, khiến cảm thấy rất buồn bực, cuối cùng cũng có lúc được phát huy năng lực, đương nhiên là phải đồng ý ngay.

      Cảnh Giai Tuệ muốn gặp lại tên đàn ông chó má đó nữa, nơi mà mấy ngày trước gọi điện để đặt xe liên hệ lại, giờ phải đến đó để lấy xe, hai hôm sau mới có bảo hiểm và giấy phép.Dương Xán Sinh cũng thành công thu phục được huyện trưởng, giảm được hai triệu.

      Dương tổng buổi chiều hôm đó bay tới nơi, sáng sớm hôm sau ba người cùng nhau đến thị trấn, Dương tổng ký hợp đồng với huyện trưởng Lý, giao 10 vạn tiền đặt cọc.Buổi tối huyện trưởng mời ba người ăn, Dương tổng và Dương Xán Sinh bị trút rượu, bước hơi loạng choạng, Cảnh Giai Tuệ luôn miệng từ chối, nhưng bị Dương tổng thầm nhắc nhở nên cũng uống ít.

      Tên huyện trưởng kia uống khá nhiều, sắc tâm bốn phía, bàn rượu vẫn luôn lôi kéo tay Cảnh Giai Tuệ.Nếu bình thường chắc chắn Dương tổng ngăn lại, nhưng tại Dương tổng cũng mơ mơ màng màng đâu còn biết gì nữa.Cảnh Giai Tuệ cảm thấy rất ghê tởm, giả bộ cười cười rồi tìm cớ muốn toilet, rốt cục cũng tránh được bàn tay ẩm ướt của tên huyện trưởng, đứng dậy bước .

      Tên kia lại xiêu xiêu vẹo vẹo muốn dìu , nếu có Dương Xán Sinh kéo lại uống rượu tiếp chắc là hộ tống đến tận cửa toilet mất.

      Nhà hàng này được bài trí rất đẹp, tầng hai là tầng dành riêng cho khách quý, bên cạnh là toilet được thiết kế rất sang trọng, đặc biệt dành cho khách quý sử dụng. tại trời tối, tầng hai trừ bọn họ ra, phía vách ngăn bên kia hình như cũng có người.

      Khả năng cách giữa hai bên được tốt lắm, Cảnh Giai Tuệ chỉ nghe thấy tiếng dao dĩa chạm nhau, cũng biết có phải những vị khách bên đó chỉ cúi đầu dùng cơm mà tiếng nào hay .

      tới trước cửa toilet, Cảnh Giai Tuệ muốn mở cửa bước vào đột nhiên có người đứng phía sau nắm cổ kéo lại, miệng cũng bị nhét vào thứ gì đó, hai tay bị khóa chặt ra đằng sau.

      Bỗng nhiên bị đột kích khiến cho rợn tóc gáy, phản ứng đầu tiên của chính là, có phải Lý huyện trưởng chạy ra đây rồi .

      Nhưng chờ đến khi bị kéo vào toilet rồi nhìn vào gương, mới nhận ra, người đứng phía sau giữ chặt , chính là kẻ có nụ cười đáng sợ như ma quỷ, Đồng Nhiên.

      “Dám hạ thuốc tôi, sau đó lại vội vã quay về bồi ba thằng uống rượu? Lão già cặn bã như vậy mà cũng có thể chịu được, thấy khó ăn à? Dương tổng cho bao nhiêu tiền? Trừ khách bên ngoài ra, còn phải bồi cả ông chủ nữa có đúng ?”

      Lực đạo của tay cổ quá lớn, Cảnh Giai Tuệ cố gắng giãy dụa, nhưng sức mạnh của chẳng khác nào con kiến.

      Xuyên qua tấm gương, nhìn thấy Đồng Nhiên chầm chậm cởi váy của ra, chiếc váy bút chì tụt xuống mắt cá chân, lộ ra quần lót màu đen hoa văn bên trong.

      ra ngoài công tác mà lại mặc quần lót giấy?” Giọng điệu của Đồng Nhiên mang theo chút tiếc nuối.
      Tieu kimquy, AikoNguyen, Dion9 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      Xe tiếp tục chuyển động, Đồng Nhiên lúc này mới rút khăn tay trong miệng Cảnh Giai Tuệ ra.

      Khoang miệng vì thể khép lại nên hàm dưới trở nên tê mỏi, Cảnh Giai Tuệ lập tức to giọng mắng : “Đồ điên! Biến thái! là tên tâm thần!”

      “Sao vậy, tên nhóc Thượng Thiết kia vừa mới nháo nhác cả lên thế rồi hả? Có cần tôi gọi nó lại , hình như vừa rồi cũng rất hưng phấn? Có phải vì muốn câu được người em tốt của tôi nên mới hấp tấp chịu nổi phải ?”

      Cảnh Giai Tuệ giận run cả người : “Rốt cục hươu vượn gì vậy hả?”

      phải sao? cho rằng tôi biết gì ư? Thượng Thiết vẫn luôn vụng trộm thích , bằng tên nhóc kia sao có thể ăn no rửng mỡ đến mức phải tốn công dùng máy bay của mình, đích thân giúp trở về thành phố A?”

      Cảnh Giai Tuệ kinh ngạc, hóa ra Thượng Thiết…? thể nào, cậu ta chưa bao giờ tỏ ra hòa nhã với , trước kia là thế, tại vẫn vậy! Suy nghĩ của tên Đồng Nhiên này quá mức dơ bẩn! Tuy nhiên, đột nhiên lại hiểu ra vì sao vừa rồi Đồng Nhiên lại có những hành động càn rỡ như vậy, đúng là thói hư tật xấu của đàn ông! tỏ ra mình là con sói đầu đàn, có ham muốn chiếm hữu con thú, mà Thượng Thiết là kẻ yếu thế hơn, chỉ có thể bỏ chạy trối chết.

      Cười cợt ra những điều kia xong, Đồng Nhiên lại đột nhiên đưa tay ra, hung hăng giữ chặt người : “Đầu tiên là Thượng Thiết, sau đó là Đồng Hiểu Lượng, muốn quyến rũ hết tất cả người thân bên cạnh tôi có đúng ? Buồn cười , tôi trước đây lại cảm thấy bản thân hoàn toàn xứng với , bởi vì thuần khiết như thế, thiện lương như thế…Tựa như đóa hoa trong trắng, thậm chí đến hôn tôi cũng dám dùng sức, sợ làm đau , nhưng đáp lại những thương chiều chuộng của tôi như thế nào? Còn tên trai chết tiệt kia của nữa, hai em rắn rết các người cư nhiên lại dám thông đồng lại bán đứng tôi! Mà …hôm trước còn dám hạ thuốc tôi? là quá bản lĩnh rồi!”

      Lời của , Cảnh Giai Tuệ hoàn toàn nghe hiểu, định chất vấn về chuyện của trai bị Đồng Nhiên mạnh mẽ áp môi xuống.

      Miệng lưỡi nóng bỏng giao nhau, răng nanh sắc nhọn của còn hung hăng cắn lên môi , vị tanh của máu cũng bị người đàn ông này khao khát mút sạch, mùi vị nguy hiểm dần được lan tỏa…

      Ô tô nhanh chóng tới thành phố A rồi dừng trước cổng biệt thự của Đồng Nhiên.

      Đồng Nhiên vẫn như trước khiêng Cảnh Giai Tuệ xuống xe, nhưng lại vào biệt thự mà tiến thẳng đến ngôi nhà trệt đổ nát.

      Đá văng cánh cửa sắt ra, khoảng sân phơi vừa quen vừa lạ liền ra trước mắt. qua đống giá phơi quần áo, xuyên theo căn bếp , chính là phòng ngủ trước đây của hai người.

      Bên trong vô cùng sạch , nhưng cách bài trí vẫn y nguyên như lúc trước khi rời .

      Hơn nữa ngay cả chiếc chăn giường cũng là kiểu hoa văn màu hồng nhạt mà lựa chọn, hương thơm đó cũng là mùi bột giặt hoa nhài mà rất thích, tất cả tựa như chờ đợi chủ nhân trở về để nghỉ ngơi.

      Mọi thứ trước mắt đều khiến cho nhớ lại những khoảng ký ức mà chính mình muốn quên từ lâu…

      Nhớ lúc đó, đẫm nước mắt thu dọn lại đồ đạc trong nhà, tháo ga trải giường có dính vết máu của trai rồi cho vào bồn tắm, dùng bàn chải cố gắng kỳ cọ đến khi nào sạch thôi.

      Ban ngày ở bệnh viện chăm sóc trai, buổi tối lại trở về nhà đợi người đàn ông kia.

      yên lặng thầm với bản thân, đây là lần cuối cùng đợi trở về, chờ giải thích với , giúp giải quyết được tàn cục hỗn loạn này.Nhưng mà, đợi khoảng ba ngày, mỗi đêm, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân người lại bên ngoài cũng đủ khiến cho tỉnh giấc, chạy ra cửa, cuối cùng nghênh đón chính là nỗi thất vọng…Người đàn ông kia dường như bốc hơi khỏi thế giới này, biết làm gì đây? Chỉ có thể hung hăng cười nhạo ngây thơ của bản thân, để lại phong thư, sau đó vĩnh viễn rời nơi mà từng coi là “Nhà”.

      Giờ đây, vẫn là chiếc giường đó, vẫn là những bông hoa đó, vẫn là người đàn ông đó…

      Thế nhưng còn được cung phụng như bảo bối nữa, mà là bị người ta coi như món đồ rác rưởi, mạnh mẽ vứt lên giường, nút thắt áo vest được gỡ bỏ, lộ ra bông hoa tươi thắm, trắng hồng như đóa sen.

      Người đàn ông kia quỳ xuống giữa hai chân , cởi bỏ quần áo của chính mình, buông lỏng thắt lưng, lộ ra cơ thể cường tráng.Sau khi cởi quần áo của Cảnh Giai Tuệ, lại lập tức cởi quần lót của mình, bộ vị dữ tợn kia dâng trào đứng thẳng.

      Cơ thể nóng bỏng của dùng sức đè lên người , khuôn ngực đầy đặn bị cơ ngực rắn chắc của mạnh mẽ ma sát, bàn tay của người đàn ông kia kiêng dè gì mà di động khắp cơ thể , chân trái bị thương được nhấc lên vai, nơi tư mật được mở rộng, hoàn toàn lõa lồ ra trước mặt .

      Cảnh Giai Tuệ hai tay vẫn bị trói sau lưng, trong lòng mơ hồ đoán được, lúc này đây, người đàn ông này chắc bỏ qua cho rồi.
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      margin: 0in 0in 0pt']Dọc đường tới bệnh viện, nơi đó của Cảnh Giai Tuệ vẫn ngừng chảy máu, thấm cả lên quần của Đồng Nhiên.
      đường , lái xe khẩn cấp gọi điện cho khoa cấp cứu của bệnh viện, cho nên khi ô tô mới vừa đến cổng bệnh viện tư, thấy bác sĩ và những người liên quan đứng đợi sẵn bên ngoài.

      Cảnh Giai Tuệ được đặt lên cáng rồi đưa thẳng tới phòng cấp cứu, bác sĩ nữ dùng băng gạc và thuốc bột cầm máu để xử lý qua vết thương bị xé rách của , sau lại tiêm thuốc giảm đau và dặn dò y tá truyền nước biển cho , lúc này mới vén màn che ra ngoài.

      Đồng Nhiên vẫn luôn đứng chờ bên cạnh, lúc này mới mở miệng hỏi : “Bác sĩ, ấy bị sao vậy?”

      Nữ bác sĩ kia lạnh nhạt trả lời : “Đây là lần đầu tiên của ấy đúng ?”

      Đồng Nhiên bình tĩnh trả lời : “Đúng vậy.”

      “Vậy đúng rồi, thể chất của ấy có chút đặc biệt, lớp màng tương đối dày, hơn nữa vì là lần đầu tiên nên chắc hẳn tinh thần của hai người đều rất nôn nóng, nếu chú ý quan tâm đến phái nữ, vội vàng quá mức, làm cho đạo thể thả lỏng, thậm chí còn hơi co rút.Tùy tiện tiến hành khiến cho lớp màng bị nứt ra, các vách môi cũng bị thương, dẫn đến xuất huyết…”

      Cảnh Giai Tuệ im lặng nằm nghe vị bác sĩ kia , loạt thuật ngữ chuyên nghiệp được máy móc ra, đem hồi cường bạo thảm thiết biến thành kinh nghiệm đương của đôi tình nhân ngây thơ.

      đột nhiên muốn cười lên to, ngày xưa khi dâu xuất giá, sáng hôm sau nhất định phải khoe ra vết máu khăn, để cho người ta trầm trồ thích, hình dung ra đêm động phòng hoa chúc triền miên mê hồn, ngờ, chính mình so với những phu nhân thời cổ còn lừng lẫy hơn nhiều.

      vậy dấu hiệu trinh tiết của vương giường, chắc hẳn nhìn vào rất giống vụ án mạng.Có thể dựa vào đống máu giường kia để đổi lấy lệnh bài “Huyết tuyền phu nhân” cộng với lời khen của Hoàng thượng hay ?

      Trải qua giai đoạn khiến người ta cảm thấy xấu hổ, Cảnh Giai Tuệ được chuyển đến phòng bệnh cao cấp.

      vài y tá ra ra vào vào, có mấy còn tuổi cư nhiên còn liếc mắt nhìn Đồng Nhiên, chắc là tò mò biết thứ đó thô to đáng sợ thế nào mà có thể tạo ra màn tình nhuộm máu như vậy.

      Đồng Nhiên chuyện, chỉ lườm cái, làm cho những y tá kia sợ quá phải thu hồi tầm mắt.Người đàn ông này tuy rất tuấn, nhưng người tỏa ra mùi vị của nguy hiểm, khiến cho người ta dám liếc nhìn.

      Đồng Nhiên dặn lái xe mua hoa quả đến rồi đặt lên bàn, dựa vào ghế sô pha đối diện giường bệnh, sắc mặt trầm, biết là suy nghĩ điều gì. Cảnh Giai Tuệ từ từ nhắm hai mắt lại, do tác dụng phụ của thuốc nên chỉ chốc lát ngủ say.

      Đồng Nhiên mở mắt ra, nhìn vào chiếc giường bệnh màu trắng, kia tiều tụy suy nhược, những đường nét trắng nõn gương mặt lúc này mất nét tỏa sáng, còn chút huyết sắc, chỉ còn lại vẻ tái nhợt như tờ giấy trắng, cổ tay mảnh khảnh bị cắm kim tiêm, bởi vì lúc nãy tìm được mạch máu, nên bây giờ trở nên xanh tím.

      Đồng Nhiên sờ trán , cảm thấy nóng mới yên tâm đôi chút, đúng lúc này, chuông điện thoại của vang lên.Đồng Nhiên nhanh chóng tắt máy, thấy Cảnh Giai Tuệ hơi nhíu mày, sau đó lại tiếp tục ngủ say, liền nhàng ra ngoài, đứng ở hành lang nghe điện thoại.

      y tá vào, kiểm tra qua rồi đem thuốc đặt lên đầu giường, xoay người chuẩn bị rời , bỗng nhiên góc váy lại bị người ta dùng sức kéo lại.Y tá kia kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ môi trắng bệch, khẽ : “ y tá…xin …giúp tôi, giúp tôi báo công an.Tôi bị người đứng ở ngoài cửa cưỡng…cưỡng bức.”

      Lời tác giả : Tên đàn ông cặn bã kia, có người muốn ngược ngươi 50 chương, hoan nghênh mọi người ~.Kịch hay vẫn còn ở phía trước, mời mọi người tiếp tục theo dõi ~~.
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      Tieu kimquy, AikoNguyen, Dion12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :