1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

EM DÁM NÓI EM KHÔNG TÍNH PHÚC - HỐT NHIÊN CHI GIAN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 37

      Hai ngày nay Lộ Hiểu Vụ cứ nhìn thấy Dương Mị Nhi và Giản Ngọc Đình liền lảng tránh, còn ở trong văn phòng cũng cố gắng thu mình lại. Dương Mị Nhi cùng Giản Ngọc Đình có trêu nghẹo vài lần, nhưng cũng lên tiếng nên bởi vậy họ cũng để ý nữa.

      Lộ Hiểu Vụ qua ba ngày mới trở lại bình thường, nghĩ tới hôm đó Mạnh Dịch Nam đột nhiên câu, thực làm cho lúng túng muốn chết. MạnhDịch Nam "Lộ Lộ, cơ thể của em rốt cục cũng thức tỉnh!"Lộ Hiểu Vụ là khóc ra nước mắt, căn bản phải cơ thể của thức tỉnh mà chính là bị hai bà siêu cấp sắc nữ kia đầu độc. Đám sắc nữ thường thường ném cho mấy quả bom tình dục làm rơi vào đó như lọt vào trong sương mù. Nếu phải trong lòng còn có chút đạo đức cơ bản hoài nghi có lẽ mình tùy thời đắm chìm trong đó!


      Giữa trưa, mẹ gọi điện thoại tới trách mắng Hiểu Vụ lâu như vậy mà về nhà, cũng gọi cho cha mẹ. Hiểu Vụ mới giật mình thấy, từ sau khi Diệp Tỳ đến đây, cùng MạnhDịch Nam có đến hai tuần về nhà ăn cơm nên trong lòng hổ thẹn, nhanh chóng đồng ý hết giờ tới.

      vội gọi điện thoại cho Mạnh Dịch Nam bữa tối về nhà cha mẹ ăn cơm, Dịch Nam liền đồng ý tắp lự.

      Lúc hết giờ, Lộ Hiểu Vụ khoác ba lô thang máy xuống dưới lầu. Lúc bước vào đại sảnh lớn dưới tầng trệt, xuyên qua cửa kính vẫn thấy xe của MạnhDịch Nam nên nghĩ phỏng chừng còn chưa tới.
      Lộ Hiểu Vụ ngồi ở ghế sô pha dưới đại sảnh chờ MạnhDịch Nam.

      Ngồi chỉ chốc lát chợt nghe tiếng gọi lớn "Lộ Hiểu Vụ." Hiểu Vụ vội vàng ngẩng đầu, Cảnh Hạo? vội vàng đứng dậy "Chào Cảnh quản lí.""Như thế nào còn chưa ? Mọi người đâu?" Cảnh Hạo đến đứng bên người , đôi mày thanh tú khẽ nhếch lên.
      Skip in 7...Advertisement in 30 seconds

      "Chồng tôi lát nữa tới đón." Lộ Hiểu Vụ nhàng cười, cảm thấy cứ nên cách xa Cảnh Hạo chút.

      " là hạnh phúc." Cảnh Hạo khẽ cười, mắt nhàng nhìn thẳng vào mắt Lộ Hiểu Vụ.

      Lộ Hiểu Vụ bị soi nên có chút ngượng ngùng, nhớ tới lúc thất tình gần đây. Vừa rồi cũng gặp được nên biết tại tâm tình của tốt hơn chưa?

      "Cảnh quản lí, gần đây có khỏe ?" kỳ là muốn hỏi sau lúc thất tình khá hơn chưa, nhưng lại cảm thấy như vậy rất đường đột nên đành phải lễ phép hỏi chút.

      "Rất tốt, tôi còn muốn cám ơn câu." Cảnh Hạo nhìn Lộ Hiểu Vụ mặt có chút do dự mà trong lòng hơi vui mừng, quan tâm của luôn phớt làm cho người ta dễ phát .

      " có gì." Lộ Hiểu Vụ cho rằng nhắc tới việc lần trước nghe tâm .

      "Về cái nhẫn cơ, chị họ của giúp tôi xử lý." Cảnh Hạo mỉm cười.

      A? Lộ Hiểu Vụ sửng sốt chút, việc mua nhẫn kim cương sao? Chuyện khi nào mà làm sao cũng hề biết " ...... Cùng chị họ?"
      "Quý tiểu thư chỉ cần có chiết khấu chút có người cần. Hôm nay vừa gọi điện thoại cho tôi bán được nên bảo tôi đến đó." Cảnh Hạo trong mắt thoáng cười.

      "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, có thể để tiền lại rồi mua cái còn lớn hơn nữa." Lộ Hiểu Vụ nhất thời nóng vội, ra thành lời rồi mới cảm thấy ổn đành xấu hổ cười cười, phải là có ý tứ kia.
      Cảnh Hạo nhìn dáng điệu đáng của khỏi cười thầm

      "Đúng vậy, dù sao cũng cần." quẫn bách mặt đỏ bộ dáng rốt cuộc làm cho người ta nhịn được phải muốn trêu chọc.

      "Ách...... Ha ha, Cảnh quản lí, hay giỡn vậy." Lộ Hiểu Vụ cười gượng hai tiếng, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Lạy giời, nên loạn hay đùa, nơi này là ở tầng trệt của công ty, nếu để đồng nghiệp nhìn thấy chết thảm. " ...... tôi còn có chuyện, cứ trước ." phải ấy muốn đến chỗ chị họ sao, vậy mau đừng chậm trễ nữa. Kỳ muốn Dịch Nam mau chóng đến. lo lắng nếu hai người chạm mặt nhau Dịch Nam mất hứng, tốt hơn là nên gặp nhau.

      Cảnh Hạo nghe ra ý tứ của nụ cười mặt kém tươi rồi khẽ vuốt cằm "Tôi trước, có rảnh lại chuyện sau." xong xoay người tiêu sái bỏ .

      Lộ Hiểu Vụ nhìn theo bóng lưng Cảnh Hạo, trong lòng suy nghĩ Minh Quyên như thế nào lại chủ động giúp Cảnh Hạo xử lý nhẫn kim cương. Lần trước phải chị ấy còn căm giận mắng mỏ Cảnh Hạo vô sỉ? Cũng chả biết được, có điều là Minh Quyên cùng Cảnh Hạo hai người đều vừa trải qua nỗi đau, nếu có thể lại gần nhau cũng phải là chuyện tốt sao?

      Lộ Hiểu Vụ suy nghĩ di động vang lên. Lộ Hiểu Vụ nhanh chóng nghe, là cuộc gọi của Dịch Nam. vừa nhận điện thoại vừa ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy xe của Mạnh Dịch Nam đỗ ở trước cửa, mỉm cười tắt điện thoại tới.

      chiếc xe chậm rãi từ bãi đỗ xe ra, Lộ Hiểu Vụ đứng ở tại chỗ để cho xe đó trước, ngước mắt nhìn ra là xe của Cảnh Hạo. Cảnh Hạo mỉm cười với , vẫy vẫy tay rồi qua trước mặt . Mạnh Dịch Nam cũng nhìn thấy Cảnh Hạo nên ánh mắt trầm xuống, rồi nụ cười chậm rãi lên. Cảnh Hạo ra hiệu cho vượt lên nên cười trả lời. Xe hai người lần lượt đổi vị trí rồi Cảnh Hạo điều khiển xe lối khác.

      Lộ Hiểu Vụ ngồi xe, Mạnh Dịch Nam mỉm cười "Kia phải Cảnh quản lí chỗ em sao?"
      "Đúng vậy, ấy muốn tìm chị họ."Lộ Hiểu Vụ trong lòng còn muốn chuyện của Minh Quyên cùng Cảnh Hạo nên thành trả lời.

      "Nga?" Mạnh Dịch Nam nhướng mày " ta tìm Minh Quyên có chuyện gì?" đồng thời cúi người quàng dây an toàn cho Lộ Hiểu Vụ.

      "Lần trước là mua cái nhẫn, sau đó ấy muốn xử lý, Minh Quyên giúp đỡ." Lộ Hiểu Vụ chờ MạnhDịch Nam ngồi thẳng người mỉm cười nhìn . "Em đột nhiên phát , Minh Quyên cùng Cảnh quản lí rất xứng đôi."

      Mạnh Dịch Nam vừa nghe vậy ánh mắt phút chốc sáng lên ra sức gật đầu "Thực cũng tệ." ra là Lộ Hiểu Vụ muốn tác hợp cho Minh Quyên cùng Cảnh Hạo. Chuyện này đương nhiên thực tệ, ít nhất cũng cần lo lắng .



      Hai người cùng nhau đến nhà họ Lộ. Cha mẹ nhà họ Lộ sớm chuẩn bị tốt đồ ăn, vừa vào tới cửa giục hai người đến bàn ăn ngay.

      bữa cơm hoà thuận vui vẻ. Lộ ba Lộ mẹ quan tâm nhiều nhất đương nhiên là chuyện bọn họ gần đây có bận rộn ? Thân thể có được khỏe ? Trong ngôn ngữ vẫn để lộ ra hy vọng hai người nên làm chính nhiều hơn.

      Cái gì là chính đây? Lộ Hiểu Vụ sau khi ăn xong bị mẹ lôi ngay vào trong phòng mới hiểu được. Chính chính là đại của hai vợ chồng, vấn đề bầu bí của mình.

      "Hiểu Vụ, con và Dịch Nam kết hôn cũng hơn nửa năm rồi?" Lộ mẹ kéo tay con , cau mày hỏi.

      "Vâng, cũng gần chín tháng." Lộ Hiểu Vụ nghĩ như thế mà cũng thấy thời gian trôi rất nhanh .

      "Vậy như thế nào mà chút động tĩnh cũng có? nên thế!" Lộ mẹ nhìn bụng con mà nghi hoặc hỏi "Tiểu Thanh ở tầng dưới cũng có mang, so với con còn kết hôn muộn hơn những bốn tháng đấy."

      Lộ Hiểu Vụ ngậm miệng dám hé răng, cũng biết nữa. Theo lý mà , cùng MạnhDịch Nam so với bình thường còn hơn bình thường, thậm chí là cố gắng vượt xa người thường, đạo lý nào mà có thai được?

      "Có phải là con uống thuốc tránh thai? Hiểu Vụ, mẹ phải với con, trăm ngàn đừng vì bảo trì dáng người mà cần đứa con nhé!" Lộ mẹ bắt đầu khẩn trương, liệu có thể là con muốn có con sớm như vậy?

      " có, con hề uống." Lộ Hiểu Vụ vô tội giải thích, vẫn nghe theo lời mẹ, thuận theo tự nhiên có thể có mang.

      "Vậy ...... Các con ...... Có phải cố gắng đủ mức?" Lộ mẹ suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn là úp úp mở mở ra nghi hoặc trong lòng.

      "Mẹ...... Chúng con rất hòa thuận mà." Lộ Hiểu Vụ bị mẹ hỏi khiến cho mặt đỏ tai hồng.

      " tuần liệu có được ...... Hai lần ?" Lộ mẹ hỏi câu này thậm chí cũng giọng, cũng rất khó mở miệng. {hana: bà mẹ này là, ai lại hỏi con thế chứ *ngượng ngùng ing*}

      Lộ Hiểu Vụ hai tai đều đỏ, e lệ gật đầu. Hai lần? Có khi ngày thừa có ......

      "Vậy kỳ quái, các con đều còn trẻ như vậy, hẳn là thành vấn đề a." Lộ mẹ càng nghĩ càng buồn bực "Hiểu Vụ......" Lộ mẹ đột nhiên nắm tay Hiểu Vụ thủ, nhìn chằm chằm .

      Lộ Hiểu Vụ nhìn điệu bộ của mẹ, mẹ muốn gì.

      "Các con liệu có kiểm tra sức khoẻ trước hôn nhân ?" Lộ mẹ nhíu mày nhìn chằm chằm.

      Lộ Hiểu Vụ sửng sốt chút "Có, đặc biệt đến khám ở bên bà mẹ và trẻ em mà." Lúc ấy và Dịch Nam cùng .

      "Nhưng đó chỉ là kiểm tra bình thường. Hay là con lại đến bệnh viện kiểm tra lại cặn kẽ. Con trước đừng cho Dịch Nam, có kết quả gì trở về cho mẹ." Lộ mẹ lo lắng như viết ở mặt khiến cho Lộ Hiểu Vụ cũng có chút khẩn trương.

      "Mẹ?" Lộ Hiểu Vụ theo mẹ đứng lên.

      "Hiểu Vụ, hy vọng là mẹ suy nghĩ nhiều. Con cũng đừng quá để ý trong lòng, đầu tiên cứ kiểm tra trước rồi sau." Lộ mẹ khẽ ấn vai Hiểu Vụ, nét mặt cố gắng ra vẻ thoải mái.

      Lộ Hiểu Vụ chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn mẹ mà biết nên điều gì. Ý tứ của mẹ đại khái hiểu được. Mẹ hoài nghi thân thể có tật xấu cho nên mới hơn nửa năm mà còn có mang đứa bé.

      Mẹ cúi đầu tới cửa, khi đến cạnh cửa dừng hồi, do dự mà lại xoay người nhìn phía Hiểu Vụ "Hiểu Vụ a, phụ nữ là phải sinh con mới hoàn chỉnh." xong, nặng nề đẩy cửa ra ngoài.

      Chỉ còn lại độc Lộ Hiểu Vụ giật mình ở trong phòng, trong đầu lâu vẫn vương vẫn câu kia của mẹ!



      Hai người lại ngồi chơi hồi rồi trở về nhà .

      Mạnh Dịch Nam phát hiệnLộ Hiểu Vụ dọc đường đều rầu rĩ vui, khẽ vuốt má Hiểu Vụ "Làm sao vậy?" lúc này có tâm liền ngơ ngác lời nào.

      " có gì." Lộ Hiểu Vụ lắc đầu, nhàng cười.

      Lời của mẹ giống như là quả cân nặng nề đặt ở trái tim làm cho Hiểu Vụ cảm thấy áp lực. vẫn biết cha mẹ rất muốn ôm cháu, nhà họ Lộ chỉ mình , cha mẹ mỗi lần nhìn thấy trẻ con nhà khác đều thích vô cùng. Hai ông bà bình thường ở nhà cũng có gì tiêu khiển, khó tránh khỏi có chút nhàm chán và lẻ loi, cho nên hy vọng cùng Dịch Nam sớm chút sinh con để làm cho bọn họ được hưởng trọn vẹn niềm vui con cháu.

      Lộ Hiểu Vụ từ bị giáo dục, phụ nữ nên làm chuyện của phụ nữ, sinh đẻ con cái, giúp chồng dạy con. Mẹ thường , phụ nữ nên lấy gia đình làm trọng, lấy chồng làm trọng, lấy con làm trọng. Mẹ quen nhìn nhất chính là các nàng tân tiến, kiên trì độc thân kết hôn, thậm chí muốn sinh con, ở trong mắt bà đều là đại nghịch bất đạo. Cho nên thường trước mặt Hiểu Vụ ân cần dạy bảo, phụ nữ nên hoàn thành thiên chức của phụ nữ. Sinh con là chức năng vĩ đại nhất của phụ nữ, làm sao có thể vì duy trì dáng người hoặc là ham muốn hưởng lạc mà vứt bỏ loại trách nhiệm này!

      Bởi vậy, Lộ Hiểu Vụ cũng vẫn cho rằng phụ nữ nhất định phải sinh con mới đầy đủ. chính là truyền thống bảo thủ. Còn giống như Minh Quyên vì muốn sinh con mà ly dị chồng cho dù phê phán Minh Quyên là sai, nhưng tuyệt đối tuyệt đối dám làm, cũng cho rằng nên làm. Vì người thương mà sinh con đẻ cái ở trong lòng Lộ Hiểu Vụ là chuyện vĩ đại.

      Lộ Hiểu Vụ cùng Mạnh Dịch Nam kết hôn hơn nửa năm, cuộc sống hết thảy đều bình thường nhưng lại chậm mang thai. cũng thường xuyên lo lắng, liệu có thể là do bản thân có vấn đề ? Nhưng nỗi lo này trước kia chỉ là ngẫu nhiên xuất ở trong lòng, hôm nay mẹ như vậy làm lo lắng quá mức .

      Mạnh Dịch Nam nhìn vẻ mặt đầy tâm của Lộ Hiểu Vụ, lại biết nên khuyên như thế nào, nghi hoặc trong lòng cũng càng ngày càng nặng. khỏi suy nghĩ có phải mình sai chỗ nào khiến Hiểu Vụ tức giận hay ? Chẳng lẽ vẫn là chuyện Diệp Tỳ? Hiểu Vụ chẳng lẽ đối với việc này vẫn còn di chứng?

      Hai người cứ như vậy đều tự buồn, dọc đường gì mà về đến nhà.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 38

      Dùng cơm trưa xong, Mạnh Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ liền ra khỏi nhà. Hôm nay, Diệp Tỳ cùng Michael lên máy bay từ HongKong đến Canada{hana: Gia Nã Đại là canada bà ạ. LL: ai bít, mà có nàng chỉnh cho òi còn gì???? * cười đểu*}

      Khi vợ chồng Mạnh Dịch Nam đến sân bay, Chung Bình cùng Vệ Đông, Hàn Xa sớm đến.

      Diệp Tỳ vừa thấy Mạnh Dịch Nam nắm tay Hiểu Vụ tới, khóe miệng rốt cục nở nụ cười.

      "Tha gia mang khẩu chính là phiền toái." (LL: tha gia mang khẩu: mang theo người nhà, thêm miệng .) Chung bình ở bên cười .

      Mạnh Dịch Nam trừng mắt liếc bạn cái, biết hôm nay là ngày nghỉ ngơi sao? Chung Bình sợ uy hiếp của bạn, hướng Vệ Đông cùng Hàn Xa trao nhau ánh mắt, nhìn thấy hai mắt Lộ hiểu vụ đều đỏ, ba người cùng nhận định hôm qua hai vợ chồng chắc chắn vận động quá độ, cả ba đều mà chỉ cười .

      Lộ hiểu Vụ thấy bị mọi người nhìn thấu, nhất thời ngượng ngùng, mặt lặng lẽ đỏ lên.

      "Cầm lấy" Mạnh Dịch Nam tay kéo Hiểu vụ đến sát bên người, bên đem túi giấy đưa ra trước mặt Diệp tỳ.

      Diệp Tỳ mắt liếc túi giấy, khóe miệng lộ ra chút cười nhợt nhạt "Cái gì?"

      "Tôi cùng Hiểu Vụ chọn, lên máy bay hãy xem." Mạnh Dịch Nam thanh trầm thấp mang theo độ ấm .

      Diệp Tỳ sắc mặt chậm rãi bình tình, chậm rãi tiếp nhận túi quà, chậm rãi nâng lên tầm mắt, mang theo hình ảnh Mạnh Dịch Nam trong mắt, lảng lặng ngóng nhìn.

      Lộ hiểu Vụ nhìn hai người trong lúc đó đều , những người khác chỉ cười mà nhìn, trong lòng cảm thấy lạ "Các cứ ở đây tán gẫu, em mua nước cho mọi người." xong, đợi Mạnh DịchNam ra tiếng, liền thoát khỏi tay , hướng nơi bán nước đến.

      Chung Bình nhìn theo bóng dáng Lộ hiểu Vụ, trầm thấp cười, hướng Mạnh Dịch Nam liếc mắt cái "Hiểu vụ quả nhiên là người biết ý."

      Mạnh Dịch Nam hung hăng trừng mắt cái, bạn này thể im lặng, làm cho mọi người đều xấu hổ mới vui vẻ lên được sao.

      Diệp Tỳ đem gói to đặt lên ghế, cùng Michael gì đó, Michael liền thối lui sang bên ngồi.

      Diệp tỳ giương mắt nhìn Mạnh Dịch Nam "Chúng ta tâm ."

      Mạnh Dịch Nam vừa nhìn vẻ mặt của cậu ta, là nghiêm túc, trong lòng khỏi thầm, cậu ta muốn tán gẫu cái gì?

      Chung Bình nhìn biểu tình của hai người, chạy nhanh lôi kéo Vệ đông cùng Hàn Xa đến chõ khác.

      Mạnh Dịch Nam theo Diệp tỳ đến bức tường kính của sân bay, xa xa có thể nhìn thấy máy bay.

      "Làm sao vậy?" Mạnh Dịch Nam có điểm lo lắng, Diệp tỳ trăm ngàn lần đừng cái gì khiến phải lời cay đắng.

      "Nam!" Diệp Tỳ nhìn bên ngoài bức tường thủy tinh, thanh nhàng.

      "Sao?" Mạnh Dịch Nam cũng nhìn ra ngoài bức tường, ngữ điệu của cậu ta làm cho khẩn trương.

      "Em từng nghĩ tới, ngày nào đó kết hôn." Diệp Tỳ khóe miệng giương lên, thản nhiên .

      Mạnh DịchNamcau mày, hé răng

      "Lần đo bỏ , em chỉ biêt..." Diệp Tỳ tiếp tục nhàng mà "Em Ottawa, là thử quên , em cho là em làm được, cho nên mới tiếp nhận Michael." {hana: ottawa là thành phố của canada}

      Taycủa Mạnh Dịch Nam nắm vào lan can càng chặt hơn, vẫn là trầm mặc .

      "Mà khi kết hôn, em vẫn là...... vẫn có cảm giác như bị đao cắt!" Cuối cùng thanh muốn nghẹn lại.

      Mạnh Dịch Nam trong lòng ngẩn ra! Phút chốc xoay sang nhìn Diệp Tỳ. Diệp Tỳ chậm rãi quay đầu lại, trong mắt tràn đầy đau thương. Diệp tỳ .... là đau , cái đau này ngay cả Mạnh Dịch Nam cũng cảm nhận được. Mạnh Dịch Nam muốn mở miệng, nhưng là lời cứ như vậy thể thoát ra. ....rất choáng váng!

      "Em nghe Chung Bình vợ muốn ly hôn." Diệp tỳ nháy mắt tươi cười " , lòng em rất vui mừng. Em ngỡ tưởng có phải hay chờ em." cậu ta mở mắt đặt hình ảnh sâu trong mắt, sâu xa "Kết quả lại vẫn như cũ, chỉ là có mình em tình nguyện." cậu ta chậm rãi quay mặt ra ngoài, ánh mắt xa xăm.

      "Diệp tỳ." Mạnh Dịch Nam trong lòng kích động, nên cái gì đây? chính mình chưa từng cho cậu ta cơ hội, kỳ chỉ có cậu ta tự nguyện, lúc này, quả nên lời. Ngực giống nhau như bị đè khối đá, nặng nề vô cùng, tâm cũng trĩu nặng. Diệp tỳ có bộ dáng như thế này, chính mình cũng có sai, lúc trước hẳn là sớm phát ra cậu ta thích hợp, sớm chút cho cậu ta, cậu ta cũng chìm sâu như thế này.

      "Nam, ấy." Diệp tỳ hai tay căng thẳng, dùng sức quay sang Mạnh Dịch Nam mỉm cười "Vậy là tốt rồi, trăm ngàn lần cần lại cho em ảo tưởng cơ hội!"

      Mạnh Dịch Nam nhìn khuôn mặt Diệp Tỳ tươi cười, trong lòng chấn động, cậu ta...

      "Em vẫn chờ ly hôn, nếu như có ngày như thế." Diệp tỳ giảo hoạt mắt chớp chớp, cuối cùng xoay người, nhìn phía xa xa hình ảnh Lộ hiểu Vụ tới, nhàng cười.

      Mạnh Dịch Nam dõi theo ánh mắt cậu ta, chậm rãi nhìn ra xa, Lộ Hiểu Vụ bưng hai chén nước đứng ở chỗ, thản nhiên cười, vẻ mặt ôn hòa. Mạnh Dịch Nam ngực căng thẳng, chậm rãi nhìn qua mặt Diệp Tỳ "Tôi ly hôn." biết chính mình muốn cái gì.

      Diệp Tỳ thẳng tắp nhìn hai mắt Mạnh dịch Nam, giống như muốn tìm ra tia do dự trong ánh mắt đó, nhưng là..... tia cũng có. Diệp tỳ rốt cục nhàng cười "Vậy , nên để ý ấy hơn, ấy kỳ mẫn cảm, chính mình biểu đạt. Đùng làm cho ấy phán đoán trái tim của , có lẽ ấy đoán được.""

      Mạnh Dịch Nam trong lòng căng thẳng, kinh ngạc nhìn Diệp Tỳ kia khuôn mặt tươi cười, cậu ta là tác hợp cho sao? "Diệp tỳ..."

      " ấy nếu có khuyết điểm, em buông tay." Diệp Tỳ mỉm cười ngóng nhìn , Lộ Hiểu vụ so với chính mình càng thương .

      Từ đêm đó Diệp Tỳ nhìn đến Mạnh dịch Nam vội vã đến bên cạnh Lộ hiểu Vụ, nhìn đến Lộ hiểu Vụ ở bàn bị chính mình á khẩu trả lời được, cậu ta chỉ biết chính mình có cơ hội, này hai người trong lòng đều có đối phương, lại tự nhiên biểu đạt được. Cậu tưởng rằng chính mình cùng mưu kế của Chung Bình có thể phá hư hai người bọn họ, bởi vì cậu vẫn nghĩ Lộ Hiểu Vụ Manh Dịch Nam. Mà khi cậu nhìn thấy bộ dáng mất hồn của Lộ hiểu Vụ, cậu thấy hình dáng mình trong đó, cái này buồn bực vui lại có chỗ phát tiết. kỳ Mạnh Dịch Nam.

      Mà Mạnh Dịch Nam để ý Lộ hiểu Vụ, cậu cũng ràng thấy được. Cậu chưa từng thấy người nào có thể có sức ảnh hưởng đến tâm của Nam như thế, mọi tâm tư của Nam đều bị Lộ Hiểu Vụ tác động. Vô số lần ở ban đêm, ghen tị vì Mạnh Dịch Nam để ý đến Hiểu Vụ, chẳng lẽ bởi vì ấy là phụ nữ, chính mình là đàn ông sao? Làm hai người ở trước mặt cậu cố tình biểu ngọt ngào làm cho trái tim cậu đau đớn, lại rốt cục tỉnh ngộ, nếuNamyêu mình chính là năm đó nhận lời mình. Cậu ở trong mắtNambé như vậy, đáng kể, thậm chí ngay cả cũng phải, cậu buông tay còn có thể thế nào?

      Diệp tỳ cuối cùng cũng theo Michael. Nếu thể thương cũng có người thay cậu thương .

      "Diệp Tỳ, tôi xin lỗi"..... Mạnh Dịch Nam hạ ánh mắt, nặng nề ra lời tận đáy lòng mà vẫn chưa dám . nên làm cho Diepj Tỳ đình trệ như ngày hôm nay.

      "Là em , có gì sai lầm?" Diệp Tỳ nâng mặt lên cười thanh thoát "Lần này rời , biết khi nào gặp lại. Em có thể hay cầu hơi quá?"

      Mạnh Dịch Nam nhìn khuôn mặt tuấn tươi cười, giống như năm đó ngày hè nhìn thấy Diệp tỳ, kỳ cũng phải như vậy chán ghét. Mạnh Dịch Nam mỉm cười nhìn cậu ta.

      " chưa từng ôm em." Diệp tỳ nhìn .

      Mạnh Dịch Nam trong lòng ngẩn ra, chần chờ nửa ngày, rốt cục bước tùng bước lên phía trước, dùng sức ôm cậu ta vào trong ngực ( LL: AAAAA................* kêu gào khản tiếng*...... cảnh đẹp, cảnhđẹp mọi người ơi.............hana* đạp lâm lâm, lấy roi đánh toé máu, lấy dao phập phâp... máu me be bét* LL : *bò dậy *...... * gào*.... cảnh đẹp thế cơ mà, cảnh đẹp ta là cảnh đẹp, mắc mớ gì chém ta???/ oaoaoaoao.... Hana ác ma...., * quay sang nhìn nốt cảnh đẹp diễn ra .) Diệp Tỳ, cái ôm này là dành cho kỷ niệm thời thanh xuân, là bạn, rồi lại sai lầm, cái sai lầm gọi là "tình !" xin tha thứ, chỉ có thể xem em là em trai, người em trai đặc biệt!

      Diệp Tỳ nhào vào lòng , hít hơi sau, nở nụ cười!Ccái ôm mà cậu từng mong ước, nhưng là cái ôm này cậu hoài niệm.

      Từ sân bay trở về, Mạnh Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ gì. Chung Bình ở phía trước lái xe.

      Lộ Hiểu Vụ nhìn ra bên đường, trong đầu luôn lên hình ảnh Mạnh Dịch Nam cùng Diệp Tỳ ôm nhau, hai người đàn ông gắt gao ôm nhau!

      Tất cả mọi người hẹn mà cùng mở miệng . Mạnh Dịch Nam cùng Diệp Tỳ đều mang theo biểu tình bình tĩnh, tuy rằng làm cho mọi người đều ngạc nhiên,nhưng là ai cũng trầm mặc .

      Diệp Tỳ rốt cục rồi, mang theo tiếng cười ra .

      Lộ Hiểu Vụ từng nhớ tới cậu ta từng dùng đôi mắt ai oán nhìn mình, trong lòng bất giác có tia thẫn thờ, cậu ta cũng giống như Mạnh Dịch Nam , Diệp Tỳ với Mạnh Dịch Nam vẫn là có cảm tình. Diệp tỳ nhìn Mạnh Dịch Nam cũng Michael, ràng ánh mát giống! Lộ HiểuVụ trong lòng nhàng cười, cuối cùng Diệp tỳ lựa chọn rời ? Chẳng lẽ Mạnh Dịch Nam lại làm cậu ta tổn thương?

      Mạnh Dịch Nam cũng trầm mặc lái xe, trong xe ra vẻ chăm chú nghe tiếng nhạc ghi ta phát ra từ đài radio, nhưng kỳ trong lòng rất yên. Lời của Diệp Tỳ vẫn lởn vởn quanh tai "đừng làm cho ấy phán đoán trái tim của , có lẽ ấy đoán được!" Hiểu Vụ đoán ra tâm của , tựa như cũng đoán ra được ấy nghĩ gì trong đầu? Bọn họ chả lẽ cứ như vậy đoán qua đoán lại sao? Ngay cả Diệp tỳ mới ở chung bao lâu mà còn nhìn ra Hiểu vụ mẫn cảm cùng nhẫn, chính mình vì sao cố gắng thay đổi?

      Xe chạy qua khu phố trung tâm, cuối đường là hướng về nhà, Mạnh Dịch Nam đột ngột đổi hướng xe, đem xe quay lại, hướng đường quốc lộ tới.

      " đâu vậy ?" Lộ Hiểu Vụ kỳ quái hỏi , " trở về nhà sao?"

      "Hôm nay cuối tuần, chúng mình ra ngoài chơi ." Mạnh Dịch Nam nghiêng mặt qua, nhàng nở nụ cười.

      Lộ hiểu Vụ sửng sốt, nhìn vẻ mặt tươi cười kỳ quái của , phải vừa rồi khuôn mặt tối tăm sao, giờ phút này đột nhiên thay đổi như vậy? Tò mò quái. " chỗ nào ạ?"

      "Chúng ta du thuyền." Mạnh Dịch Nam bên lái xe, bên hướng phía bến tàu đến, tâm vừa động, đột nhiên có chủ ý.

      "Bây gìơ sao?" Lộ Hiểu Vụ bị làm cho đầu óc choáng váng, hôm nay làm sao vậy? Sao đột nhiên tâm tình tốt như vậy, cư nhiên du thuyền. ở thành thị như vậy nhiều năm nhưng chính là cũng du thuyền bao giờ, chủ yếu du thuyền là dành cho khách nước ngoài đến thăm quan, người địa phương hầu như du thuyền .

      "Đúng, lên thuyền ăn cơm chiều được ?" Mạnh Dịch Nam thoạt nhìn đề nghị của chính mình vừa lòng, tâm tình cũng vì thế mà nhảy nhót đứng lên ( LL: nè hâm quá...... LHV: * trừng mắt*, LL xấu gì chồng chị thế..... LL: e ko có ạ.... * lủi lủi chạy mất*)

      "Vâng" Lộ hiểu Vụ tuy rằng biết vì sao lại có hứng thú như vậy, chỉ thấy mặt biểu tình hưng phấn, cũng bị cuốn hút, coi như cuối tuần này có niềm vui ngoài ý muốn .

      Mạnh dịch Namvui vẻ lái xe về phía trước. Nếu đoán ra, vậy để đến cho biết. Trái tim của vô điều kiện vì rộng mở! (LL: ngưỡng mộ quá ..... bao giờ có người con trai đến với mình như vậy nhỉ???? )

      pi ét các tềnh iu: oaoaoaoa. Ta ed chương này xong máy tính dở quẻ làm ta mất hết, thế là ta lại phải hì hục ed lại..... cả nhà ơi, ta đau khổ quá ......ooaoaoa......... * ôm mẹt khóc nức nở*.........

      hana: *gào lên* lâm lâm, tuy ta beta nhưng trước khi gửi cho ta nàng cũng phải check lỗi chính tả của nàng chứ!!!! LL: * gào lên* hana, ta lén lút ed, lừa lúc mẹ vắng mới ed đc, ed những 2 lần đấy, vừa ed xong mẹ về, vội vàng gửi cho nàng đấy nàng biết ? Thời gian đâu mà còn sửa lỗi chính tả nữa.... túm lại là nàng chịu thiệt tí mừ... * mắt cún con long lanh chớp chớp*

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 39

      Mạnh Dịch Nam cho xe dừng ở bến tàu, mua vé xong liền lôi kéo Lộ Hiểu Vụ lên thuyền.

      Hôm nay cuối tuần, du khách du thuyền ít. Mạnh Dịch Nam tìm cái ghế dài, kéo Hiểu Vụ ngồi xuống. thuyền là tiệc đứng, Mạnh Dịch Nam sắp xếp cho Hiểu Vụ ngồi xong, chính mình bưng đĩa thức ăn đủ hai người ăn trở về.

      Lộ Hiểu Vụ nhìn cư nhiên còn bưng hải sản, trong lòng bất giác khẩn trương, " thể ăn, đừng lấy, em cũng muốn ăn."

      "Em thích ăn ăn, có thể ăn được chút." Mạnh Dịch Nam buông đồ ăn, ngồi đối diện Lộ Hiểu Vụ.

      "..... cần phải chiều ý em." Lộ Hiểu Vụ cảm thấy ngượng ngùng, Diệp Tỳ đúng, chỉ biết thích gì, cũng biết luôn luôn chiều ý chính mình.

      " nguyện ý." Mạnh Dịch Nam lông mày nhướng lên, nhàng nở nụ cười.


      Lộ Hiểu Vụ bị nhìn ngượng ngùng, đành phải im lặng ăn cơm.

      "Lộ Lộ, Diệp Tỳ có khả năng nhiều chỗ hơi quá mức, em nên trách cậu ta, cậu ta chính là......" Mạnh Dịch Nam hi vọng Hiểu Vụ hiểu lầm Diệp Tỳ, có thể cậu ta nhiều lúc quá mức, nhưng cũng có ác ý.

      "Em biết, cậu ấy là bạn tốt của ." Lộ Hiểu Vụ mỉm cười , cần giải thích, Diệp Tỳ rồi, vậy chứng minh hết thảy, cậu ta cùng Mạnh Dịch Nam nhất định đạt được ước định nào đó, mà là vợ đành làm mắt nhắm mắt mở.

      "Lộ Lộ." Mạnh Dịch Nam cảm kích nắm chặt tay , cám ơn lý giải của .

      Hai người sau khi ăn xong, ra boong tàu tản bộ, tựa vào lan can, Mạnh Dịch Nam từ phía sau ôm Lộ Hiểu Vụ, có chút ngượng ngùng, đây là ở bên ngoài, người khác nhìn có thể hay ngứa mắt.

      Mạnh Dịch Nam biết trong lòng nghĩ gì, nhưng lại căn bản nghĩ muốn buông tay ra, như cũ gắt gao ôm . Buổi tối gió vẫn là có chút lạnh, Mạnh Dịch Nam đem ôm vào trong ngực, dán tại bên tai , "Lạnh ?" (LTLT: lãn mạn quớ ~~~....Titanic...á... còn thiếu tàu chìm thôi... haha)

      Lộ Hiểu Vụ lắc đầu, ở trong lòng có chút nào lạnh.

      "Hiểu Vụ, em sao lại tò mò về quá khứ của ?" Mạnh Dịch Nam kề sát mặt , cảm nhận được khuôn mặt hơi hơi lạnh, hy vọng muốn hiểu về .

      Lộ Hiểu Vụ thấp mắt xuống, " muốn tự nhiên ." cảm thấy chủ động hỏi tốt, đành phải bị động chờ đợi người khác tới báo cho biết. Rất sợ nếu cẩn thận hỏi tới chuyện muốn mở miệng, chẳng phải là càng xấu hổ. Hơn nữa, mỗi người đều có quá khứ, cũng nguyện ý đào sâu.

      "Nhưng em hỏi, nghĩ em thờ ơ đối với ." Mạnh Dịch Nam trong lòng than , quả nhiên như Diệp Tỳ , trong lòng nghĩ gì cũng hỏi , người nhát gan.

      Lộ Hiểu Vụ thân thể cứng lại, là nghĩ như vậy sao? "Em phải rất đủ tư cách?" Diệp Tỳ sai, hiểu .

      "Chúng ta cũng đủ tư cách," Mạnh Dịch Nam ôm lấy càng nhanh. "Lộ Lộ, hy vọng chúng ta có thể hiểu biết về nhau."

      Lộ Hiểu Vụ trong lòng căng thẳng, chậm rãi xoay mặt nhìn phía , trong mắt còn tràn ngập khẩn thiết.

      Mạnh Dịch Nam ôm lấy Lộ Hiểu Vụ, lời êm tai thuật lại thời đại học điên cuồng của chính mình, những chuyện cùng đám người Chung Bình Vệ Đông tuổi trẻ làm càn, nay hồi tưởng lại đều là xấu hổ buồn cười.

      Lộ Hiểu Vụ nhàng tựa vào lòng , cùng nhớ lại những hoài niệm vui cười.

      Đây là lần đầu tiên chủ động tán gẫu về quá khứ cùng , quá khứ này quen thuộc lại khát vọng muốn biết đến. Nghe thanh của trầm thấp, cảm nhận được đập mãnh liệt của trái tim , lần đầu cảm thấy mình và gần đạt đến trình độ tâm ý tương thông.

      Đêm hơi lạnh, sông chậm trôi, chiếu rọi hai thân ảnh trái tim tới gần nhau, Nguyệt Nhi cũng vụng trộm vui mừng. (LTLT: chém kh biết có chuẩn kh nữa = =.....hana: Nguyệt Nhi là mặt trăng... đáng iu quớ)



      Sớm ngày hôm sau, Lộ Hiểu Vụ đến công ty thấy Dương Mị Nhi cùng Giản Ngọc Đình ở trong góc , cười khẽ đến vị trí của mình.

      "Hiểu Vụ." Dương Mị Nhi vừa thấy , chạy nhanh dán lại đây.

      "Chào buổi sáng." Hiểu Vụ bày ra miệng cười, xem ra hôm nay tâm tình rất tốt, mỉm cười ngọt ngào thủy chung bắt tại mặt.

      "Hiểu Vụ, xin lỗi, lần trước giúp đặt nội y kẹo, nhưng giờ có hàng." Dương Mị Nhi ánh mắt lóe ra, mặt lộ vẻ áy náy. Lộ Hiểu Vụ vừa nghe đến mấy chữ kia, vội vàng nâng tay che miệng Dương Mị Nhi, trời ạ, các cư nhiên còn dám ở văn phòng thảo luận. khẩn trương nhìn xung quanh, hoàn hảo thanh Dương Mị Nhi vừa rồi lớn, mọi người cũng đều vừa tới công ty, có người chú ý tới các cái gì.

      Dương Mị Nhi bỏ hai tay ra, xem khẩn trương, cũng hạ giọng dán bên tai , "Bà chủ kia chỉ có hai bộ, cho nên...... Chúng tôi tính lần sau giúp đặt mua." ra là thế, bà kia tôt quá! Lộ Hiểu Vụ trong lòng buông lỏng, vui vẻ gật đầu, dù sao chính là lo lắng bọn họ mang đến cho kinh hỉ ngoài ý muốn, nếu đem vật kia tự nhiên kia xuất bàn , chừng càng dễ dàng gặp trở ngại.

      " quan hệ, quan hệ, các có là được." Lộ Hiểu Vụ nghĩ các khát vọng vật kia như thế, các đừng thất vọng là được.

      Giản Ngọc Đình cũng tới, "Hiểu Vụ khéo hiểu lòng người." ta hướng Dương Mị Nhi cười, ôm lấy tay bước .

      Lộ Hiểu Vụ vỗ về kinh hoàng cẩn thận ngồi, rốt cục cảnh báo giải trừ, xem ra gần đây vận may của sai! Cảm tạ Chúa, cảm tạ lão Phật gia!



      Giữa trưa, mẹ gọi điện thoại cho Lộ Hiểu Vụ, lại nhắc nhở kiểm tra. Lộ Hiểu Vụ buổi chiều liền hướng lãnh đạo xin nghỉ nửa ngày, chuyến đến bệnh viện, là bệnh viện lớn, vẫn là coi trọng những nơi có chuyên gia được đào tạo chuyên sâu a.

      Kết quả, sắp xếp chút buổi trưa, nửa giờ làm kiểm tra. Bác sĩ cũng hỏi chút vấn đề, đặc biệt là chuyện phòng the vợ chồng, đều thẹn thùng thành trả lời, bác sĩ khiến cho kiểm tra toàn bộ, dù sao chính là có bao nhiêu kể lại bấy nhiêu. Kết quả kiểm tra trọn vẹn từ xuống dưới, mất hơn ngàn tệ. Cuối cùng bị bác sĩ báo cho, thứ hai tuần sau lấy kết quả kiểm tra.

      Lộ Hiểu Vụ vừa ra bệnh viện, bên lẩm bẩm, bệnh viện quả nhiên là xấu xa, như thế nào cảm giác có kiểm tra đo lường gì hết, tiền liền ào ào luôn! Ai, đúng là có bệnh đừng nghĩ có tiền, quả nhiên sai!

      Lộ Hiểu Vụ nhìn thời gian còn sớm, liền tính dạo siêu thị, đợi giờ tan tầm về nhà, bằng , Mạnh Dịch Nam khẳng định nghi ngờ, việc kiểm tra này tính cho biết.



      Mạnh Dịch Nam mở cửa vào nhà, nhìn nhìn, Lộ Hiểu Vụ còn chưa trở về. hôm nay giữa trưa có gọi điện thoại, tối nay gặp, bảo cần đón , hết giờ liền trực tiếp về nhà .

      Mạnh Dịch Nam buông cặp, vào phòng rửa mặt, thay quần áo ra. Thuận tay mở TV, chỉnh đến Phượng Hoàng Vệ Thị, xem thời báo tường.

      Nhìn đồng hồ, Lộ Hiểu Vụ chắc cũng sắp về. nghĩ tới, chuông cửa vang, Mạnh Dịch Nam trong lòng thầm, chẳng lẽ mang chìa khóa? nhìn xuyên qua mắt mèo, nam nhân xa lạ đứng ngoài cửa. Chân mày căng thẳng, cầm lấy điện thoại cửa, "Uy?"

      Trong điện thoại truyền đến giọng nam xa lạ, "Xin hỏi là nhà của Lộ Hiểu Vụ sao?"

      "Đúng vậy, là?" Mạnh Dịch Nam bất giác chần chờ, ai vậy?

      "Tôi từ chuyển phát Thuận Phong, có kiện hàng cho Lộ Hiểu Vụ tiên sinh." Ra là công ty chuyển phát .

      Mạnh Dịch Nam trong lòng ngẩn ra, Lộ Hiểu Vụ tiên sinh? Người này là về chồng của Lộ Hiểu Vụ hay là nghĩ Lộ Hiểu Vụ là đàn ông? Có điểm quỷ dị. treo lên điện thoại, mở cửa, đứng ở trước cửa.

      "Xin chào, kiện hàng của Lộ Hiểu Vụ tiên sinh." Nhân viên chuyển phát lễ phép mỉm cười.

      "Lộ Hiểu Vụ là bà xã của tôi." Mạnh Dịch Nam gật đầu.

      "Nga, đây lại viết như thế. Làm ơn ký nhận chút, cám ơn." Công ty chuyển phát cũng chần chừ thêm nữa, lấy ra cái bút đưa cho .

      Mạnh Dịch Nam rất nhanh ký xuống đại danh, tiếp nhận kiện hàng. Nhân viên chuyển phát mỉm cười rời .

      Mạnh Dịch Nam đóng cửa lại, cầm lấy kiện hàng nhìn kĩ mặt nhãn, người gửi văn kiện là người Quảng Đông, người nhân văn kiện ràng ghi là Lộ Hiểu Vụ tiên sinh. Di, là kỳ quái, nếu là kí kiện hàng cho , vì cái gì viết đại danh của , lại viết là Lộ Hiểu Vụ tiên sinh? là kỳ quái!

      Mạnh Dịch Nam ngồi sô pha, nghĩ nghĩ, vẫn là mở kiện hàng ra, quyết định nhìn xem rốt cuộc là cái gì.

      Mạnh Dịch Nam vừa mở ra liền trợn tròn mắt! (LTLT: là cái gì ta...tòa mòa quá...........hana: ta đoán là thứ ăn được,... mọi người đoán là giề??)



      Lộ Hiểu Vụ đứng trước cửa hít hơi sâu, cố gắng làm bộ như có việc gì, trăm ngàn thể làm Mạnh Dịch Nam phát hôm nay bệnh viện.

      Sau đó, lấy ra cái chìa khóa mở cửa vào nhà.

      "Em trở về." đem túi đồ mới mua đặt trước cửa, sau đó cởi giầy.

      Mạnh Dịch Nam ngồi sô pha, xem túi lớn này nọ, chậm rãi tới, mỉm cười khẽ giúp đỡ, cho tiện đổi giày, "Hôm nay mua đồ ?"

      "Ân, trong nhà có vài thứ bị hết." Lộ Hiểu Vụ cởi giầy, cầm túi xách vào phòng ngủ.

      Mạnh Dịch Nam mang mấy túi lớn thức ăn để vào phòng bếp.

      Lộ Hiểu Vụ thay quần áo ra, tóc cài lên. vào phòng bếp, "Ngại quá, hôm nay em về trễ."

      Mạnh Dịch Nam đem các thứ trong túi lấy ra, mặt lộ vẻ mỉm cười, " sao, dù sao cũng chưa đói."

      Lộ Hiểu Vụ khẽ đẩy , "Tốt lắm, em đến rồi, ra ngoài xem TV ." vẫn là đứng ngoài vẫn tiện hơn.

      Mạnh Dịch Nam dừng tay, cho thu dọn, lẳng lặng đứng bên cạnh , nhìn tai đằng sau tinh tế, tay khỏi nhàng lướt qua sau cổ , "Hôm nay ăn cái gì?"

      Lộ Hiểu Vụ sau cổ chợt lạnh, tâm hơi hơi kéo, thanh có chút nhàng, "Thịt bò kho tàu."

      "Được, muốn uống chút rượu đỏ." Mạnh Dịch Nam thanh bên tai phóng đại, biết vì sao đột nhiên gần sát, trong lòng đột nhiên rung động run run, thanh của phút chốc dễ nghe, mang theo điểm ái muội, mang theo điểm khiêu khích, cảm giác nên lời, dù sao chính là có loại ma lực từ tính, nhịn được bắt đầu khẩn trương. như thế nào đột nhiên muốn uống rượu đỏ?

      Lộ Hiểu Vụ rốt cục đem thứ cuối cùng lấy ra, cảm giác được hô hấp của bên tai đột nhiên phất qua, sau đó rời , ra ngoài.

      Lộ Hiểu Vụ trong lòng xiết lại, chậm rãi quay sang nhìn biến mất ở cửa phòng bếp, trong lòng dấu chấm hỏi ngừng phóng lớn. hôm nay lại làm sao vậy? Chẳng lẽ người đói bụng cũng ngẫu nhiên bị động kinh? thể hiểu nổi!

      Mạnh Dịch Nam ngồi sô pha, nhìn chằm chằm màn hình TV, khóe miệng hơi lộ ra chút cười, trong đầu lại nghĩ rung động vừa rồi. thể tưởng được Lộ Hiểu Vụ buồn hé răng, lại sớm vì chuẩn bị niềm vui bất ngờ như vậy! Lộ Lộ, bảo như thế nào thương em!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 40

      Lộ Hiểu Vụ ở phòng bếp nấu vài món ăn ngon bưng ra. cũng biết làm sao vậy, có lẽ do cảm thấy trong lòng cất giấu bí mật xấu hổ đối với Mạnh Dịch Nam cho nên mới quyết định tối nay làm cơm thịnh soạn hơn.

      Bất quá, Mạnh Dịch Nam hôm nay thoạt nhìn cũng tâm tình tồi, lại đúng lúc có rượu vang nhắm thịt bò. Lộ Hiểu Vụ nhìn lấy từ tủ rượu chai rượu vang đỏ với hai cái ly trong lòng có điểm nghi hoặc, chẳng lẽ còn có người muốn tới? Vì sao lại lấy hai ly uống rượu?

      Sau khi hai người ngồi xuống, Mạnh Dịch Nam chậm rãi lấy dụng cụ mở chai rượu vang rót đầy hai ly rượu. Lộ Hiểu Vụ liền theo dõi động tác nhàng chậm chạp của . Tâm tình tệ, ngay cả khi rót rượu khóe miệng đều thấp thoáng lộ nụ cười.

      Mạnh Dịch Nam đặt chai rượu ngon xuống, cầm lấy ly rượu đưa tới trước mặt . Mắt Lộ Hiểu Vụ đột nhiên hơi trợn tròn, phải bảo uống rượu đó chứ!

      "Uống chút quan hệ, ở nhà uống dù sao còn hơn uống ở bên ngoài." Mạnh Dịch Nam nâng ly rượu nhìn nhàng cười. Lộ Hiểu Vụ liền hiểu được lời ám chỉ điều gì. muốn tới chuyện lần trước ở trong hôn lễ của Minh Hạo cùng Minh Quyên uống rượu. Mặt hơi hơi ngượng ngập. là, lần trước cũng biết mình uống bao nhiêu, dù sao chính là say, đến tận ngày hôm sau tỉnh lại cũng biết làm thế nào mà về được nhà.

      "Em ...... Uống rượu rồi làm ồn sao?" Lộ Hiểu Vụ mặt đỏ hồng hỏi, nhớ tới ánh mắt Mạnh Dịch Nam ngày hôm sau nhìn mình, trong lòng liền nhút nhát. Chẳng lẽ chỉ say rượu mà còn say khướt? {hana: nhìn là vì chị đòi li hôn đấy kưng}

      "Cũng được." Khóe miệng Mạnh Dịch Nam nhếch lên, nụ cười càng mê người "So với bình thường nhiều hơn." Nụ cười giấu trong mắt Mạnh Dịch Nam chậm rãi lên, đâu chỉ nhiều, động tác cũng nhiều. Có điều là thích.

      "Vậy ...... em uống ." Lộ Hiểu Vụ đùn đẩy ly rượu, chột dạ định cự tuyệt.

      "Uống rượu vang đỏ đẹp da, uống ít có việc gì." Mạnh Dịch Nam vẫn mỉm cười cho cự tuyệt.

      Lộ Hiểu Vụ chần chờ hồi rồi đành phải nhận, cầm cái chén đặt xuống trước mặt.

      Mạnh Dịch Nam nâng ly rượu lên, ý bảo cũng nâng chén "Uống rượu vang đỏ có ba bước : nghiêng để xem màu, ngửi mùi hương, thưởng thức vị." Mạnh Dịch Nam vừa vừa nâng ly ngăng mắt nhìn chăm chú rượu vang đỏ bên trong. Sau đó, đưa ly rượu để sát vào mũi hít sâu chút, rồi lại ghé ly vào miệng, hơi ngửa đầu nhấp non nửa ngụm rượu, chậm rãi để hương vị đảo trong miệng lưỡi.

      Lộ Hiểu Vụ nhìn động tác của thong thả mà tao nhã mà bất giác có chút ngây người, sao mê người như vậy. Khóe mắt khóe miệng đều mang theo nụ cười mỉm thu hồn phách, phảng phất trong nháy mắt liền toát ra hương vị nào đó say lòng người, làm cho người ta khỏi sa vào trong đó. {hana: ca ấy câu dẫn tất nhiên phải mê người}

      Mạnh Dịch Nam nuốt vào ngụm, ngước mắt nhìn hướng Lộ Hiểu Vụ nhàng cười "Thử xem ."

      Lộ Hiểu Vụ hấp tấp thu hồi ánh mắt đăm đăm, cố gắng che dấu nhịp tim đập ngừng nhanh hơn mà nâng ly rượu lên, học Mạnh Dịch Nam từng bước thưởng thức rượu. Ừ, khi đưa ly rượu gần sát bên miệng, thanh chất phác của Mạnh Dịch Nam chậm rãi vang lên "Ngậm ngụm trong miệng, nhàng đảo đầu lưỡi làm cho rượu phân bố đều ở bề mặt đầu lưỡi của em. Để cho rượu ngậm ở khoang miệng rồi sau đó mới chậm rãi nuốt xuống." Lộ Hiểu Vụ giống con búp bê gỗ, theo giọng của chậm rãi thực các động tác. Mắt Mạnh Dịch Nam dịu dàng nhìn chằm chằm vào mà tiếp tục "Chậm rãi thưởng thức vị ngọt thuần khiết, cảm giác mùi thơm dễ chịu, đặc biệt sau khi nuốt xuống ở trong vòm miệng hơi có cảm giác chan chát nên nhịn được lại uống thêm ngụm." Lộ Hiểu Vụ trước ánh mắt của chậm rãi nhấp ly rượu, lời của giống như mang theo ma lực nào đó làm nhịn được còn muốn tợp thêm ngụm. {hana: ách, sao khi mình uống có ai ngồi bên thủ thỉ thế này nhỉ, mình chỉ thấy chua chua chát chát chán chết á}

      Mạnh Dịch Nam nhìn Lộ Hiểu Vụ cẩn thận nếm thử, cảm giác thỏa mãn trong lòng bành trướng hơn. Lộ Lộ là đệ tử tốt, chính là cần nhiều kiên nhẫn hơn. Mạnh Dịch Nam hạ mắt xuống cũng nhấp ly chút, trong miệng nhất thời hương thơm bốn phía, hôm nay có rất nhiều kiên nhẫn!

      Mạnh Dịch Nam ngoại trừ phần hướng dẫn phẩm rượu khi ăn cơm cũng nhiều. Nhưng mà Lộ Hiểu Vụ lại cảm thấy bữa cơm này căng thẳng. cũng biết làm sao vậy? Liền cảm thấy Mạnh Dịch Nam đêm nay để ý ánh mắt của với cái nhìn nóng bỏng cực kỳ có lực xuyên thấu. Mỗi lần uống rượu ánh mắt đều thẳng tắp xuyên qua ly rượu nhìn phía , vài lần tâm của đều bị ánh mắt nóng bỏng của gây tổn thương. ...... Có chuyện muốn với ?



      Lộ Hiểu Vụ càng căng thẳng càng dám mở miệng, đành phải mượn rượu để trấn tĩnh. uống hai ly, đầu muốn có chút ngứa ngáy.

      Mặt đỏ cùng cảm giác hơi hơi say chậm rãi đến thăm Lộ Hiểu Vụ, hai mắt nheo lại, ánh mắt có chút ngẩn ngơ mà đối diện Mạnh Dịch Nam nãy giờ vẫn mỉm cười, cười đến mức làm trong lòng có chút choáng váng. ...... Cười rộ lên thực tuấn, Lộ Hiểu Vụ khẽ lắc đầu , đẹp tới mức ...... muốn đánh cái! {hana: 3 trang cười đến hơn chục lần, hôm nay Nam ca ăn nhầm nấm cười}

      Mạnh Dịch Nam nhìn Lộ Hiểu Vụ hai tròng mắt mơ hồ, sắc mặt xinh đẹp như hoa đào, trong lòng cười khẽ. Lúc hơi say Lộ Lộ đáng , thuần khiết trộn lẫn với quyến rũ dung hợp thành trái đào ngọt ngào mê người. Mạnh Dịch Nam chậm rãi nuốt ngụm rượu vang đỏ hơi chát, trong lòng nhưng khỏi nghĩ đến rung động thu được hôm nay. Lộ Lộ ở trước mặt nếu có bộ nội y mạnh dạn, đáng cùng khêu gợi tổng hợp lại khiến ở trong lòng có ảo tưởng về bộ dáng khi mặc vào.

      Bộ quần áo kia khẳng định phải tự Hiểu Vụ mua, cá tính của biết . Loại này mà nhìn đến đều mặt đỏ, sao lại tự mình mua về làm khó cho mình. Khẳng định là có người cố ý đưa cho , lại cố ý để về nhà làm cho nhận được. suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng khẳng định hẳn là đồng nghiệp của , lần trước đến đây mấy xinh đẹp. thể tưởng được Lộ Hiểu Vụ bên người còn có bạn phóng khoáng như vậy. Tuy rằng lần này cũng ngại, nhưng về sau biết đâu các ấy lại làm gì đó có thể ảnh hưởng đến chất phác thuần khiết của Lộ Lộ. Mạnh Dịch Nam vẫn là nhịn được có chút lo lắng. Xem ra, vợ nếu giáo dục cẩn thận bị người khác làm hư rồi! Quên , vợ của mình dù như thế nào cũng phải do chính mình dạy dỗ ! Mạnh Dịch Nam trong lòng cười khẽ, cũng thích để gợi cảm của Hiểu Vụ bị người khác biết!

      Mạnh Dịch Nam ánh mắt chậm rãi nhìn xuống cổ áo để ngỏ của Hiểu Vụ, đường cong duyên dáng lướt qua ở trong mắt. Trong lòng căng thẳng, thân thể cũng bất giác ngồi thẳng lên. chậm rãi để tầm mắt cố định ở mặt của . Đôi môi nhuộm đỏ có vẻ lại kiều diễm, trơn bóng, khỏi thầm đoán liệu có phải ở trong miệng cũng mang theo vị hơi ngòn ngọt.

      "Em ...... em ăn no." Lộ Hiểu Vụ chợt chóng mặt rốt cục buông đũa, rượu này kỳ cũng phải cực mạnh, hơn nữa ngọt ngào hơi chua cũng rất dễ uống. nhịn được đảo đầu lưỡi vòng khẽ liếm rượu quanh mép.

      Tay Mạnh Dịch Nam cầm ly rượu đột nhiên căng thẳng, thân thể đột nhiên cứng lại. ...... ngờ lại làm động tác khêu gợi như vậy, hoàn toàn là khiêu khích !

      Mạnh Dịch Nam khẽ nhếch miệng "Em xem TV , còn chưa ăn xong." Lộ Hiểu Vụ gật gật đầu, đứng dậy đến phòng khách.

      Ánh mắt Mạnh Dịch Nam đổi cứ nhìn thẳng vào ly rượu, nhưng trong lòng lại nắm chắc từng động tác Lộ Hiểu Vụ lúc rời khỏi phòng ăn. Tâm tư của luôn bám theo .



      Mạnh Dịch Nam từ tốn ăn cơm nước xong, đem ly rượu cùng chai rượu vừa thu lại mang đến bàn trà rồi ngồi ở ghế sô pha.

      Lộ Hiểu Vụ chậm rãi qua đem bát đũa thu thập vào phòng bếp để rửa. Mạnh Dịch Nam vẫn ngồi ở phòng khách mà có lên tiếng.

      Lộ Hiểu Vụ rửa sạch bát, cảm thấy có chút nóng liền sớm tắm.

      Mạnh Dịch Nam cũng biết làm gì mà thấy ở phòng khách, phỏng chừng là vào thư phòng.

      Lộ Hiểu Vụ tắm rửa xong ra, ngồi ở phòng khách dùng khăn mặt xoa cho khô toc. rất ít khi sấy, sấy tóc rất dễ làm tổn thương tóc.

      Mạnh Dịch Nam chỉ chốc lát liền từ thư phòng ra khẽ liếc mắt nhìn cái "Tắm xong rồi à?"

      Lộ Hiểu Vụ gật gật đầu "Vẫn còn nước nóng đó, có muốn tắm hay ?"

      Mạnh Dịch Nam gật đầu bảo được rồi vào phòng ngủ. Lộ Hiểu Vụ theo vào phòng ngủ lấy cho quần áo.

      Khi Mạnh Dịch Nam tắm, Lộ Hiểu Vụ đến phòng khách xem TV, nhìn thấy bàn trà có chai rượu cùng ly rượu, Lộ Hiểu Vụ suy nghĩ chút liền cầm chúng đứng lên.



      Mạnh Dịch Nam tắm rửa xong ra, người chỉ mặc áo tắm, mái tóc ướt nước. ngồi vào ghế sô pha lấy tay phẩy phẩy, những giọt nước bắn tung tóe rơi xuống ở sàn gỗ. Lộ Hiểu Vụ khẽ gọi tiếng, cầm khăn mặt trong tay ném lên đầu . Tóc còn giọt nước cũng biết lau chút.

      "Giúp lau nào." Mạnh Dịch Nam chuyển khăn mặt cho , vẻ mặt đúng là làm nũng.

      Lộ Hiểu Vụ nhìn vẻ mặt của , trong lòng buồn cười nhưng vẫn đưa tay cầm lấy khăn mặt thấm nước ở tóc của .

      Mạnh Dịch Nam ngội lại gần chút, đầu cọ cọ ở dưới cằm của . đỡ đầu của , chậm rãi lau tóc cho . Lúc này thực đứa to xác, bướng bỉnh lại mang chút yếu ớt.

      Mạnh Dịch Nam cúi đầu, ngửi thấy từ người truyền đến từng trận hương thơm, có mùi sữa tắm, có mùi kem dưỡng da gợi lên khát vọng trong lòng . Tay khỏi đặt vòng quanh eo của rồi vươn đầu lên. Đầu của liền vùi vào ngực của .

      A ...... Lộ Hiểu Vụ kinh hãi cả người cứng đờ, khăn tắm trong tay rơi xuống ở ghế sô pha. Đôi môi bốc lửa ở ngực , uh, ...... nên như vậy.

      Tay Mạnh Dịch Nam càng ôm càng chặt, làn môi chậm rãi lướt qua cổ của , giọng mũi phát ra thanh nặng nề "Thơm quá."

      "Dịch Nam" Lộ Hiểu Vụ có chút khẩn trương, muốn đẩy ra nhưng lại có chút dám.

      Lúc này Mạnh Dịch Nam lại buông lỏng tay, ngẩng lên híp mắt lại nhìn cười cười "Rượu đâu?"

      Lộ Hiểu Vụ sửng sốt chút rồi chỉ tay về phía tủ rượu "Cất vào đấy rồi ."

      "Uống ngon ?" Mạnh Dịch Nam nháy nháy mắt, nhìn .

      Lộ Hiểu Vụ thành gật đầu, có vẻ rượu cũng khó uống.

      "Vậy cùng uống chút, còn chưa uống đủ." Mạnh Dịch Nam mắt săm soi, đến tủ rượu lấy ra nửa chai rượu vang đỏ uống dở.

      Lộ Hiểu Vụ kinh ngạc nhìn rót đầy ly rượu đưa tới trước mặt . đành phải tiếp nhận, cùng khẽ chạm ly rồi chậm rãi nhấm nháp.

      Mạnh Dịch Nam tay cầm ly rượu, tay chậm rãi đặt lên lưng ghế sô pha ngang với gáy . Lộ Hiểu Vụ cầm ly mà dám nhìn , đêm nay Mạnh Dịch Nam là đặc biệt, đặc biệt gợi cảm khiến trong lòng nhịn được có chút say mê .

      Mạnh Dịch Nam hé mắt nhìn , ngón tay chậm rãi đưa về phía gáy của , nhàng thản nhiên lướt qua gáy của "Lộ...... Lộ......"

      Gáy của Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, tim đột nhiên xiết chặt. Giọng điệu chầm chạm của lại làm tim đập nhanh hơn, ngữ điệu kia độ kia đều thực mờ ám muốn đoạt nhịp thở của , khiến thực căng thẳng! nhịn được liền kề ly nuốt xuống ngụm lớn.

      "Lộ Lộ, có thể hôn em ?" Ngón tay Mạnh Dịch Nam tựa như di động theo thanh. Tiếng vừa dứt ngón tay cũng dừng lại.

      Lộ Hiểu Vụ trong lòng giật thót lại còn trong đầu trống rỗng, ...... ngờ lại xin đồng ý? Trời ạ, đây phải chỉ có trong mộng của sao? thế nào mà muốn hôn phải là cứ thế áp vào, từ khi nào mà lại biết suy nghĩ là có muốn hay ?

      "Sao? Có được hay ?" Giọng của vẫn từ tốn, liên tục kích động thần kinh của .

      Lộ Hiểu Vụ nhìn chằm chằm ly rượu, biết nên trả lời thế nào. muốn , nhưng lại cảm thấy đề cầu này cũng tính quá đáng, chỉ là nụ hôn, nụ hôn mà thôi. Cho nên, cự tuyệt cũng có đồng ý.

      "Lộ Lộ" Tiếng của Mạnh Dịch Nam chậm rãi tới gần, hô hấp muốn áp sát vào mặt , đôi môi chỉ cần gần thêm chút là có thể chạm vào má " muốn hôn em."

      Tim Lộ Hiểu Vụ nhảy vọt trong giây, chậm rãi chạm vào má của . Hô hấp của trong nháy mắt dừng lại, làn môi ấm áp kia so với bất cứ thứ gì đều nóng hơn. Giống như là tâm lý nào đó chuẩn bị sẵn, ràng hiểu được khi chuyện tình đột nhiên phát sinh nhịn được mà cảm thụ từng chi tiết của nó cùng mong muốn trong đầu. Mà đôi môi Mạnh Dịch Nam tựa như mong muốn, nóng bỏng mềm mại, Lộ Hiểu Vụ nhịn được muốn hít sâu. Nó đụng chạm lại đáng sợ như thế, da thịt của đều bắt đầu mẫn cảm theo.

      Làn môi đó như bướm vờn hoa nhàng lướt qua, khiêu khích giác quan của chút. Mọi chú ý của đều tập trung lên đôi môi kia, suy nghĩ cũng bị nó làm bay bổng tứ phương. Vì cái gì, tại sao tất cả mọi thứ trong đầu đều bị nó hun lên nóng bỏng, thậm chí ngay tiếng thở dài run rẩy của đều có thể nghe được ràng.

      Tay Mạnh Dịch Nam chậm rãi lướt qua cổ của , kéo vào trong lòng còn môi chậm rãi áp lên môi . Lập tức cảm giác trong miệng có vị hơi ngòn ngọt, đó là hương vị rượu nồng đậm, thơm phức thuần khiết, lại còn có vị ngọt riêng biệt của .

      kiên nhẫn tinh tế nhấm nháp, tay chậm rãi mơn trớn bên cổ của , đầu ngón tay kia gợi cảm nhè nhịp lên chỗ xương quai xanh duyên dáng. Lộ Hiểu Vụ bị chút hơi thở của vây quanh, mùi hương rượu đỏ chậm rãi bốc lên. Đầu óc cũng bốc hơi lơ lửng, suy nghĩ cũng bất tri bất giác bị mê hoặc. Tất cả môi đều là có hương vị chua chua, ngọt ngào dìu dịu, nhịn được khẽ động đầu lưỡi đụng vào lưỡi . mẫn cảm chấn động, chậm rãi rời ra ngước mắt lên nhìn sâu vào muốn mê man, khóe miệng "Hình như say."

      Nụ cười mê người kia ở trước mắt Lộ Hiểu Vụ chớp lên thóang làm trong lòng cũng rung theo.

      Mạnh Dịch Nam chậm rãi lùi lại, đem ly rượu đặt lên bàn trà, mắt hơi nháy rồi nhìn chằm chằm và chậm rãi đứng dậy về hướng phòng ngủ. cứ như vậy mà rời !

      Lộ Hiểu Vụ kinh ngạc nhìn Mạnh Dịch Nam vào, trong lòng bỗng nhiên cảm giác vô cùng mất mát. Cảm thấy vừa rồi ràng giống như bị mất oan uổng thứ gì đó, chỉ còn dư lại môi hơi ấm thoang thoảng cho biết, từng dịu dàng hôn như thế. Lộ Hiểu Vụ giật mình suy nghĩ, trong lòng hơi hơi suy sụp. ...... làm sao lại cứ như vậy, ...... chỉ có hôn thôi sao?

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 41: Bị ăn Sạch!

      Lộ Hiểu Vụ cảm thấy đơn, đứng dậy đem bình rượu cùng chén bỏ vào trong tủ rượu, chậm rãi về phía thư phòng, tắt đèn, sau đó khắp các phòng kiểm tra lượt, cuối cùng đem đôi mắt chứa đầy mất mát trở về phòng ngủ.

      Mạnh Dịch Nam đứng trước tủ, chọn bộ quần áo mặc ngày mai.

      Lộ Hiểu Vụ cúi đầu, chậm rãi qua, giúp chọn đồ.

      Cho đến khi tủ quần áo được khép lại, Lộ Hiểu Vụ muốn rời lại bị Mạnh Dịch Nam bước nắm lấy, đem đặt dán vào cửa tủ quần áo, ngón tay khẽ động nâng cằm lên, ánh mắt thâm sâu ngừng lại trước mặt “Em cũng say sao?”

      Trong lòng Lộ Hiểu Vụ nặng nề, sắc mặt thể tốt lên, mắt vẫn cúi thấp, đầu lay động, cũng hi vọng bản thân mình say. Say có cảm nhận ràng như vậy, có cảm giác mất mát này, vô dụng! Tự nhiên lại khao khát lưu luyến đừng rời .

      “Lộ Lộ, có phải bình thường đặc biệt dịu dàng với em?” Mạng Dịch Nam túm cằm , ép phải ngước nhìn lên.

      Lộ Hiểu Vụ nhìn ánh mắt sáng ngời của , trong lòng buồn bực hiểu vì sao lại hỏi vậy?

      … luôn để ý suy nghĩ trong lòng em, cứ như vậy mà bá đạo em, em… có phải rất ghét ?” Ngón tay cái của Mạnh Dịch Nam nhàng lướt qua chiếc cằm non mềm của .

      Lộ Hiểu Vụ vội vã ngẩng đầu lên, … tự nhiên những lời này ra, mọi e lệ xấu hổ trong lòng đều thể ra hết, cái này bảo phải trả lời sao đây. phải thích lúc nào bùng lửa, có điều, vừa phải, có tiết chế, …. Cũng phải là hoàn toàn phản đối. Giống như vừa rồi, … cảm thấy hoàn hảo.

      nên chỉ nghĩ đến mình.” Ánh mắt chậm rãi thấp xuống, mặt lên cảm giác áy náy.

      Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt, nhàng “Cũng hẳn thế.” Trong lòng có áy náy khiến cảm thấy đau lòng, cũng có bá đạo như vậy, chỉ cần, chỉ cần giống hôm nay vậy, ôn nhu chăm sóc , chán ghét.

      Mặt Mạnh Dịch Nam nhàng đến gần “ sợ doạ em.”

      Ánh mắt Lộ Hiểu Vụ hơi tránh, dám nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt kia giống như mang theo lửa nóng, hừng hực xuyên thấu trái tim , ngượng ngùng lắc đầu. gần đây rất dịu dàng.

      “Em….” Mạnh Dịch Nam dừng chút, muốn nhưng lại thôi, ánh mắt nâng lên rồi hạ xuống, “Quên , ngủ sớm chút.” Khuôn mặt trầm xuống, buông tay , xoay người bước về phía giường.

      Lộ Hiểu Vụ trợn mắt nhìn bóng dáng , hơi run rẩy, mất mát trong lòng càng thêm nặng, sống mũi cãy cay, muối chuyện với !

      “Em có.” Lộ Hiểu Vụ thanh run rẩy nhu nhược vang lên, Mạnh Dịch Nam chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn buồn bực của , “Em chán ghét chuyện…. ôm em.” lời cuối cùng ra như muỗi bay, khuôn mặt nhắn muốn nhăn thành bông cải.

      Mạnh Dịch Nam nhìn hồi lâu, chậm rãi qua, ôm lấy , môi chạm lên khuôn mặt , “Lộ Lộ, chỉ muốn cho em thích thú.” vỗ vỗ má .

      Lộ Hiểu Vụ chôn người trong lòng , tham lam hấp thu hương vị người , tại so với lúc trước đúng là thích thú hơn! Tay bất giác vòng qua lưng ôm lấy thắt lưng , muốn buông ra.

      Mạnh Dịch Nam chậm rãi buông ra, nhìn khuôn mặt , biểu có chút bất đắc dĩ,“Nhưng em cho đến giờ vẫn chưa chủ động hôn .”

      Lộ Hiểu Vụ vừa nghe, mắt liền đối diện với đôi môi căng mọng gợi cảm của , thẹn thùng cúi mặt, …. dám!

      biết mà.” Thanh của Mạnh Dịch Nam càng lúc càng thấp, mang theo nhiều mất mát.

      Lộ Hiểu Vụ nhanh chóng nâng mặt lên, mở miệng “Em…” Nhưng mới được chữ nghẹn lại thể . Mặt nóng như lửa đốt, nên lời.

      Mạnh Dịch Nam vẻ mặt thất vọng, hạ ánh mắt.

      Lộ Hiểu Vụ nhìn biểu thất vọng của , giật mình, mũi chân tự động kiễng lên, cánh môi đào khẽ chạm lên môi , chỉ mới chạm chút mà cả mặt của lại đỏ thêm tầng.

      Mạnh Dịch Nam đột nhiên nâng mắt lên, nhìn sâu vào mắt , khuôn mặt tuấn kia dần dần phóng đại, phóng đại dần, “Thế này mới là hôn.” Ném cho ánh mắt xem thường, nhàng hôn lên môi .

      Mạnh Dịch Nam lần nữa nóng bóng xuất , giống như muốn thay lời tuyên bố chủ quyền của , bên động động lưỡi , bên khẽ “Động đầu lưỡi.” Lộ Hiểu Vụ bị chạm vào đầu lưỡi hơi nâng lên, từng chút từng chút bị đầu lưỡi của cuốn , đâu dưa lẩm nhẩm, gắt gao triền miên cùng chỗ.

      lâu, lâu, cho đến khi cả hai người gần thể hô hấp mới chậm rãi buông môi ra, trán chạm vào trán , nhìn chằm chằm xuống cổ áo của .

      Ngực Lộ Hiểu Vụ phập phồng, cuống cuồng hô hấp, huyết áp mặt vẫn chỉ tăng giảm, quả thực say, thế nên mới có thể cảm thấy nụ hôn mãnh liệt của lại mang theo cảm giác an toàn, có chút thích thú.



      Tay chậm rãi vuốt ve khuôn ngực , “Lộ Lộ, có cái này đưa cho em.”

      Lộ Hiểu Vụ hơi thở dồn dập ngượng ngùng ngước mắt lên, là gì đây?

      Mạnh Dịch Nam nhìn sâu vào mắt , khoé miệng khẽ cong, chậm rãi buông ra, đến bên giường, lấy từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường chiếc hộp giấy.

      Lộ Hiểu Vụ nhìn cầm hộp giấy chậm rãi đến bên bàn trang điểm, chậm rãi mở hộp ra, vươn tay lấy từ bên trong bộ nội y màu hồng phấn.

      Rầm lạp, rầm lạp……

      Lộ Hiểu Vụ có thể nghe được tiếng mạch máu trong cơ thể mình chạy như điên, đầu muốn bốc hơi!

      Kia… cái kia phải gọi là kẹo nội y sao! Nó sao lại ở trong tay Mạnh Dịch Nam? Bộ nội y màu phấn hồng kiểu dáng giống chiếc bikini, điểm độc đáo là bề mặt được kết bằng những viên đường, tạo thành bộ nội y đáng lại vô cùng khêu gợi.

      sao lại có thứ này?” Lộ Hiểu Vụ mặt càng lúc càng đỏ hơn, ngượng ngùng hỏi .

      “Cái này phải quà em tặng sao?” Mạnh Dịch Nam ôm lấy bộ nội y đáng kia chậm chậm đến gần.

      Sắc đỏ mặt Lộ Hiểu Vụ lan đến mang tai, luống cuống lắc đầu “ phải, phải.” Đám sắc nữ chết tiệt, tự nhiên lại đem gửi qua bưu điện đến thẳng nhà , còn lừa là hết hàng nữa. Bọn họ ràng là muốn dồn vào chỗ chết, cắn quàng bỏ qua đây mà.

      Mạnh Dịch Nam dán tại trước người , khoé miệng khẽ nhếch, “ hợp với em, muốn nhìn thấy em mặc nó.”

      Lộ Hiểu Vụ càng lắc đầu mạnh hơn, thể nào, trời ạ, mới nghĩ mặc bộ đồ này vào trong lòng sợ chết rồi, còn muốn để ăn nó, trời ạ, chắc điên mắt, được được.

      Mạnh Dịch Nam nâng đầu lên “Lộ Lộ, muốn nhìn.” Ánh mắt thâm trầm sâu xa, tuy mang theo ý cười nhưng cũng mang theo khí phách.

      Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt “Nó… mặc lần chảy.” Đến lúc đó phải cái gì cũng còn sao, kia… bằng cởi hết à, quên .

      đâu, xem tờ hướng dẫn.” Mạnh Dịch Nam nháy mắt cười cười.

      Não Lộ Hiểu Vụ nhanh chuyển động “Nó… phải cỡ của em.” cố gắng chống cự.

      “Là cỡ, có thể điều chỉnh.” Mạnh Dịch Nam mặt càng lúc càng gần, hơi thở dán lên tai , thổi thổi tai khiến cả người nóng lên, chân như nhũn ra.

      “Ách… nó….” Lộ Hiểu Vụ cố gắng tìm lý do.

      Mạnh Dịch Nam chặn lại lời , “Lộ Lộ, em phải chán ghét chuyện ôm em sao.”

      Lộ Hiểu Vụ cứng họng, đúng vậy, đúng là chán ghét ôm em cách bình thường, có điều với loại quần áo này, mặc vào tự thiêu mất, làm sao có thể mặc trước mặt đây.

      “Em mặc nó vào nhất định rất đáng , muốn xem.” Mạnh Dịch Nam kiên trì.

      Tim Lộ Hiểu Vụ đập thình thịch thình thịch, tâm lý phòng bị bị ánh mắt khát vọng của tấn công mạnh mẽ.

      “Có là… chỉ xem?” bắt đầu do dự.

      n, Mạnh Dịch Nam dùng sức gật đầu. Ánh mắt cùng thành khẩn.

      Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn bộ đồ, chần chờ nữa ngày cuối cùng cũng thể tiếp tục chiến đấu đành tiếp nhận bộ đồ đáng kia, về phía phòng tắm.

      Mạnh Dịch Nam đến bên chiếc hộp đựng lấy thêm chiếc quần lót đưa cho “Còn cái này nữa.”

      Lộ Hiểu Vụ đỏ bừng mặt nhận lấy, vào phòng tắm.

      Đợi cánh cửa phòng tắm đóng chặt, Mạnh Dịch Nam kích động lăn lên giường, Lộ Lộ cuối cùng cũng chịu mặc, quá tuyệt vời, chỉ mới nghĩ đến bộ dạng gợi cảm đáng của cả người liền run rẩy, ác, nhất định điên mất.

      Bình tĩnh bình tĩnh, Mạnh Dịch Nam chậm rãi ngồi dậy, trăm ngàn lần được để lộ ra biểu vội vã. Hôm nay vất vả lắm mới khiến có chút cảm nhận, nhất định phải làm giảm từng ml chán ghét của , để có thể từ từ .



      Mạnh Dịch Nam ngồi bên giường đợi chờ Hiểu Vụ thay quần áo, nhưng nửa ngày cũng thấy ra. Trong lòng khỏi có chút sốt ruột, phải đổi ý chứ?

      lúc sốt ruột, cửa phòng tắm nhàng mở ra. Mạnh Dịch Nam như ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tắm.

      Vừa nhìn thấy Lộ Hiểu Vụ cả người Mạnh Dịch Nam đột nhiên căng thẳng, máu trong người vội vã chuyển động, thẳng lên đỉnh đầu. Trời ạ, là quá hoàn mỹ.

      Bộ nội y kẹo kia ôm lất cơ thể hoàn mỹ của Lộ Hiểu Vụ, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi sắc hồng phấn ngọt ngào, chiếc quần màu hồng nhạt quấn trụ lấy nơi khêu gợi của , tất cả đều ngọt ngào và gợi cảm, từng chút từng chút cướp hô hấp của , làm choáng váng.

      Lộ Hiểu Vụ tắt đèn phòng tắm, trong phòng nhất thời tối rất nhiều.

      Mạnh Dịch Nam cố gắng cưỡng chế dục vọng điên cuồng trong lòng, cố gắng trấn định thản nhiên mỉm cười, vỗ vỗ xuống giường, ý bảo qua. Lộ Hiểu Vụ xấu hổ đến mức toàn thân đều đỏ ửng lên, chân cũng có chút miễn cưỡng, quen mặc thế này để nhìn, đáng sợ, rất căng thẳng.

      “Lộ Lộ, lại đây.” Mạnh Dịch Nam thanh lộ ra chút run rẩy, lại lần nữa vỗ vỗ lên giường.

      Lộ Hiểu Vụ nhàng bước , chậm rãi đến bên giường, đứng trước mặt . Ánh mắt Mạnh Dịch Nam giằng co ở trước ngực , ánh mắt chậm rãi tối dần. Lộ Hiểu Vụ thẹn thùng hai tay ôm lấy ngực, ánh mắt của khiến càng lúc càng căng thẳng ngượng ngùng hơn.

      Khoé miệng Mạnh Dịch Nam khẽ cong, nắm lấy tay , chậm rãi ngước mắt lên “Cực kỳ xinh đẹp.”

      Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt run rẩy, xem rồi, có phải có thể thay ra hay . Ánh mắt Mạnh Dịch Nam chậm rãi di chuyển xuống dưới, dừng ở thắt lưng khiến càng thêm xấu hổ, sao lại có thể nhìn chăm chú như thế.

      … nhìn rồi, em…. Em thay ra.” Lộ Hiểu Vụ xoay người nghĩ muốn chạy trốn vào phòng tắm.

      Mạnh Dịch Nam luồn tay ra phía sau, ôm lấy thắt lưng của , chút lửa nóng nhanh chóng truyền sang người . “ muốn nếm thử vị của nó?”

      chưa xong môi tinh tế chạm lên chiếc khoá của áo, chiếc lưỡi nhàng liếm liếm giống như cánh bướm chấp chới, chân Lộ Hiểu Vụ mềm nhũn, cơ thể nhịn được mà run rẩy. lừa người, ràng là chỉ nhìn thôi mà, thế mà tại… ác, cần liếm như vậy. Lộ Hiểu Vụ bị vung tay khiến cả người ngã nhào lên giường. lật người cái phủ lên người .

      “Mạnh Dịch Nam.” Lộ Hiểu Vụ ngượng quá hoá giận khẽ đánh , đúng là đồ đáng chết!

      Hai tay Mạnh Dịch Nam khẽ động, đem hai tay đặt lên đỉnh đầu, mắt mỉm cười “ là rất ngon, kìm lòng được.”

      xong đầu lại lần nữa dán xuống, chiếc lưỡi linh hoạt lại tiếp tục liếm liếm nụ hoa của xuyên qua lớp áo kẹo. n… Trước ngực Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, cảm giác ấm áp kia xuyên qua lớp áo, chậm rãi thẩm thấu, đầu lưỡi trực tiếp chạm vào nhũ hoa của nhưng đầu lưỡi của mỗi lần chạm vào lớp áo kẹo lại đồng thời khiến lớp áo kẹo trượt trượt, ma xát vào nhũ hoa của , kích thích này ngược lại lại càng khiến cơ thể bức bối hơn. Lộ Hiểu Vụ nhịn được khẽ nâng ngực lên, muốn chaỵ trốn khỏi tra tấn của , thế nhưng lưỡi của giống như nghiện, cứ thế gắt gao dán lên nội y kẹo người , nhàng nhấm nháp.

      Lộ Hiểu Vụ bị ép tới mức thở nổi, viên kẹo phía nhũ hoa bởi đầu lưỡi ẩm ướt của kích thích mà dần dần mềm ra, chút chút kích thích nhũ hoa của đứng thẳng lên, mà lưỡi vẫn bỏ qua. Cả người Lộ Hiểu Vụ nóng hết lên, trước ngực có cảm giác đau nhức, mà đầu lưỡi kia cùng với đường hoà tan từ chiếc áo thành thục động chạm đến trái đào mẫn cảm của , cũng phát sau khi đường tan ra toàn bộ trái đào nằm gọn trong miệng , hưng phấn dùng đầu lưỡi quét vòng, nhàng cọ cọ răng lên nó, đem nó nhập vào sâu trong miệng. n a, cơ thể Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, khoái cảm từ nhũ hoa mạnh mẽ truyền đến toàn cơ thế, giống như có luồng điện cao thế chạy trong người . nhịn được cả người run lên, nắm chặt hai tay, khoé miệng phát ra tiếng rên rỉ rất , …. thế nhưng, thế những sao lại có chút khát vọng loại cảm giác này. Mạnh Dịch Nam giống đứa trẻ tham lam, ngừng liếm mút kẹo trước ngực , cho đến khi kẹo chậm chậm hoà tan, dính lên ngực , mới ngẩng đầu hôn trụ môi . n, là vị cam, ngọt, Lộ Hiểu Vụ bị đôi môi mang vị cam của chiếm lấy, lưỡi lại tiếp tục cùng nhau dây dưa triền miên, giống như mang toàn bộ vị ngọt trong miệng truyền cho . {hana: Nụ hôn kẹo ngọt}

      bên tiếp tục hôn lên môi , bên trực tiếp cởi quần áo, chỉ lát toàn thân mảnh vải áp lên người . Trải qua thời gian ma sát và vuốt ve, kẹo người có chút hoà tan, dính lên người. khó chịu muốn xoay người, nghĩ dán tại người . lại quan tâm chút nào, chậm rãi hôn dọc người , hôn lên xương sườn và xuống phía dưới. Ác, môi lướt qua bụng, vào cạp của chiếc quần lót bằng kẹo, Lộ Hiểu Vụ hơi bừng tỉnh, hơi nhấc người lên, thanh run run “Đừng mà.”

      Mạnh Dịch Nam khẽ nâng đầu, “Lộ Lộ, nhắm mắt lại, chạy theo cảm giác .”

      Hai tay chậm rãi xoa thắt lưng , làm cho thả lỏng. nhàng chạm vào chạm vào, nhàng đưa trở lại giường. Cả người Lộ Hiểu Vụ mềm nhũn ra, cảm giác tê dại từ thắt lưng truyền đến, chậm rãi nhắm mắt lại, thở sâu, muốn thả lỏng. nhàng nâng mông của lên, môi chậm rãi hôn lên, hôn lên nơi bí mật của . Lộ Hiểu Vụ có thể cảm nhận được ràng cảm giác đôi môi ấm áp của tiếp xúc lên , đầu lưỡi từng chút từng chút tiếp tục liếm liếm kẹo. Lộ Hiểu Vụ hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết cả người đều được bảo phủ bởi cảm giác ngọt ngào và hương thởm hoa qủa, mà Mạnh Dịch Nam ngừng nhấm nháp cái bị ngọt nồng đấm đấy, giống như viên kẹo khổng lồ, từng chút từng chút bị Mạnh Dịch Nam với lòng tham của đứa trẻ tham lam liếm sạch , mà chỉ có thể mềm nhũn cả người tiếp tục hoà tan và hoà tan.

      Cả người bò lên , gắt gao ôm lấy , da thịt cùng da thịt ma sát, chất đường ngọt ngào người đều dính lên người , hai người giống như bị kẹo đường bao phủ, lật người lại, đặt dưới thân, khẽ động thân, nhìn chằm chằm khuôn mặt suy yếu mê loạn của .

      “Lộ Lộ, em cũng nếm thử , hương vị rất ngon.” Mạnh Dịch Nam chậm rãi mở miệng, khoé miệng nở ra nụ cười thoả mãn. Lộ Hiểu Vụ e lệ mở mắt, nhìn thấy tấm ngực trần của dính chút màu phấn hồng, chắc đây là đường hoà tan dính lên người . Lộ Hiểu Vụ chậm rãi nâng đầu, khẽ liếm liếm ngực , ân, rất ngọt. Ánh mắt Mạnh Dịch Nam căng thẳn, bắt lấy đôi tay bé của , chậm rãi đưa xuống bên dưới. Khi tay chạm đến lửa nóng của khiến sợ tới mức nhanh rút tay về, nóng. Lộ Hiểu Vụ đỏ bừng mặt nhắm chặt hai mắt, …. cố kìm chế sao?

      “Lộ Lộ, ôm , hôn .” Mạnh Dịch Nam lần này sốt ruột mà nhàng mở miệng, muốn làm cho chủ động. Lộ Hiểu Vụ xấu hổ đỏ mặt, do dự nửa ngàu, cuối cùng cũng sợ hãi vươn tay bé ôm lấy eo , đôi môi nhàng tiếp xúc lên ngực . có thể cảm nhận được thanh khi hít thở, lúc nhanh lúc chậm, nhịn được vươn đầu lưỡi di chuyển, ân a…. ràng nghe được thanh than của , đột nhiên áp chặt người, cả người đặt cả lên người . đôi tay như có mang theo lửa xoa nắn ngực , ác, cả người run lên, mãnh liệt co rút, sao lại dùng sức thô lỗ như vậy, có điều cảm giác đau đớn lại mang theo từng đợt từng đợt khoái cảm từ ngực truyển đến toàn thân, ân a… ân a… nhịn được cố gắng hít thở, Dịch Nam, chậm chút, chút. Nhưng vẫn tiếp tục như dã thú cắn nuốt cơ thể , mỗi tấc mỗi tấc da thịt, tấc tấc xương cốt đều bị ăn sạch , cho đến khi toàn thân lưu lại toàn bộ ấn ký của . {hana: ấn ký – dấu hôn nhé}

      Lộ Hiểu Vụ nhắm chặt mắt, trong đầu từng đợt từng đợt sóng dâng trào, cảm giác ngoài da thịt ngừng xuyên thấu vào bên trong, thẩm thấu vào các dây thần kinh, kịch liệt đem cảm giác run rẩy truyển đến toàn thân, cảm giác tê dại cùng thoải mái thể nên lời lan tràn khắp cơ thể, đầu ngón tay, cánh tay, trước ngực, thắt lưng, eo, tất cả như chứa khát vọng nào đó, giống như mỗi tế bào đều bị triền miên khiến cho thức tỉnh, tất cả đều giống như khiêu vũ nhảy nhót, cuối cùng tất cả tập trung lại nơi trái tim, trần đầu, ngọt ngào đến mức có thể khiến trái tim nổ tung. Cho đến khi toàn thân bị đợt sóng mãnh liệt chiếm lĩnh, lòng của mới cảm thấy được có cái gì đó trống rỗng, chậm rãi mở rộng, đem mọi thứ gắng hít vào, sao lại vẫn cảm thấy bất mãn , vẫn chưa được, tâm tình bắt đầu rối loạn, khao khát dùng sức ôm lấy .

      cảm giác nóng ấm tiến vào khiến bừng tỉnh cơn mê loạn, mọi rung động của chủ động này của mà hoàn toàn bị chinh phục, thâm thể rắn chắc tráng kiện của nh, còn có nhịp đập trái tim này đều như muốn kéo vào dây dưa điên cuồng đương trầm luân. có cùng tiết tấu hơi thở, cảm giác mãnh liệt khiến cả hai người đều thể khống chế, thể bỏ qua, muốn chấm dứt, giống như đây là đoạn cuối cùng trước khi tài năng bùng nổ hoàn toàn, hoàn toàn hoà tan vào nhau, hoà tan tất cả mọi thứ ngọt ngào trong tim, kể cả lo lắng và bất an. Lộ Hiểu Vụ thể tự hỏi, thể giải thích, có điều có thể chắc chắn điều, tất cả mọi thứ của Mạnh Dịch Nam đều là của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :