1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em Chờ Anh - Thư Nhã [ 25 chương - hoàn ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      [Ngoại truyện 14] Giáo dục ‘Sinh sản hữu tính của con người’ [Lưu Minh Chân]
      Lúc Hoan Hỉ và Hoan Lạc năm tuổi, chúng tôi quyết định chuyển đến đảo Hải Nam. Vì chưa đầy năm nữa hai đứa chính thức nhập học, chúng tôi mong muốn chúng lớn lên trong hoàn cảnh đô thị huyên náo.
      Tống Lễ cũng đồng ý, : “Thế nào cũng được. Mẹ bọn như thế này, gen di truyền thể lựa chọn, đứa học ở đâu cũng sao.”
      Lúc ấy tôi nhào lên cắn , ôm cổ tôi, dùng đầu lưỡi liếm cằm tôi, giọng dụ hoặc: “ bảo là gen di truyền tốt, dù dạy thế nào vẫn là đứa trẻ ngoan.”
      Nghe vậy tôi mới nhàng đáp lại .
      Tôi vẫn thư từ qua lại với Trình Thanh. Cậu ấy và Lệ Cẩn sang Canada định cư. Nghe tin chúng tôi muốn chuyển đến sống ở Hải Nam, cậu ấy rất vui mừng thực quà sinh nhật hứa với tôi từ mười năm trước: Mười năm sau giúp tôi thiết kế nhà.
      Tôi ngẫm nghĩ, mỉm cười, đúng là mười năm . Hóa ra ông trời vẫn nhớ giùm tôi, đến thời điểm tự nhiên nước chảy thành sông.
      Qua nhiều năm như vậy, hai gia đình chúng tôi đều đầm ấm, có con có cái, hai bên còn là bạn lâu năm. Thế nhưng Tống Lễ tiên sinh vẫn canh cánh trong lòng chuyện tôi với Trình Thanh năm đó. Nghe được ý tốt của Trình Thanh, trăm đường chịu, đầu lắc quầy quậy như biểu lâm sàng của chứng Parkinson.
      Tôi chỉ đành khéo léo từ chối Trình Thanh, cậu ấy là soulmate của tôi, đương nhiên vừa nghe hiểu nguyên nhân. Cười ha ha : “ sao, cậu đưa bản đồ kiến trúc và bản vẽ mặt bằng cho mình xem, ít nhất cũng cho mình cơ hội giúp hai người thiết kế, coi như thêm lựa chọn, được ?”
      Thiết kế của Trình Thanh quả thực tệ. ra công việc thường nhật của cậu ấy chính là thiết kế công trình quản lý nhà nước và biệt thự tư nhân.
      Dù như thế, đồng chí Tống Lễ vẫn cau mày: “Nhà của cần ta thiết kế!”
      Tức giận đến mức tôi mất hai ngày cùng Hoan Hỉ Hoan Lạc thuyết phục. Tôi và Tống Lễ vốn nhiều, cho nên tất cả cứ như bình thường. Có điều lập tức cảm thấy bị lập, thể hòa vào đoàn thể ba người của chúng tôi.
      Đến tối hôm sau, vùi đầu vào ngực tôi : “Phòng ngủ của chúng ta phải có cái giường 2.5×2.5m, hai chúng ta tự chọn. Những cái khác giao cho , nhưng có quyền thay đổi tất cả.”
      Tôi vỗ vỗ lưng , coi như an ủi.
      Cầm lấy bản thiết kế và đồ họa hiệu ứng 3D, Tống Lễ biết gì, vắt óc nghĩ cách soi mói, tôi bảo với : “ sao, cứ đến đảo Hải Nam từ từ nghĩ.”
      ra phòng ở được trang hoàng sẵn, nhưng chúng tôi muốn tranh thủ dịp này đổi mới toàn bộ. Vì thế Tống Lễ đích thân xem xét.
      Ở đó có bạn bè, cho nên trước khi mấy ngày sắp xếp xong xuôi, cần lúc nào cũng canh gác ở nhà.
      Tôi và Hoan Hỉ Hoan Lạc tiễn lên máy bay. ôm hai đứa con và tôi, rất lưu luyến. Từ khi có Hoan Hỉ Hoan Lạc, chúng tôi chưa từng xa nhau quá ba ngày. Nhưng lần này dự định mười ngày.
      Hai đứa gọi ‘cha ơi cha ơi’, hơn nữa từ bọn nó nghe chúng tôi chẳng kiêng dè gì với nhau ‘ em’, ‘em nhớ ’ vân vân, cho nên đứng ở sân bay lại càng sến súa, ôm chân Tống Lễ : “Cha ơi, bọn con nhớ cha. Cha ơi, cha phải mau về đấy, chúng ta cùng chơi xếp hình.”
      Khiến cho Tống Lễ cử động được, luôn miệng đồng ý, thơm hết đứa này sang đứa kia, cuối cùng đến lượt tôi, gần như muốn bỏ luôn chuyến bay, dứt khoát về nhà cho khỏe.
      Vì thế tôi đành phải quyết tâm, tiễn vào khu vực kiểm tra, hôn cái, : “Chúng ta liên lạc qua điện thoại, phải giữ gìn sức khỏe.” Sau đó mỗi tay đứa, dắt Hoan Hỉ Hoan Lạc quay . Tôi rất nhanh, hai đứa nhóc vừa quay đầu, vừa hấp tấp theo tôi.
      Sau đó, mỗi tối chúng tôi lên mạng chat webcam. Máy tính trong nhà gắn kèm camera, tôi và Hoan Hỉ Hoan Lạc có thể thấy Tống Lễ và ngôi nhà bên kia.
      Kỳ thực mọi thứ đều rất thuận lợi, các thiết bị đặt mua từ trước, cách thức lắp đặt, nhãn hiệu và chất lượng của vật liệu cũng được quyết định nhanh chóng, về phần thời hạn công trình, giá cả và điều khoản hợp đồng, là chuyên gia rồi.
      Nhưng đến tối ngày thứ năm, vẫn mệt mỏi bất đắc dĩ : “Bán Nguyệt, phải về sớm thôi, nhớ em và con đau hết lục phủ ngũ tạng rồi. mặc kệ, từ chức, muốn về nhà!”
      ngờ Hoan Hỉ Hoan Lạc lại chú ý tới câu cuối cùng của , Hoan Lạc hỏi: “Cha muốn từ chức? làm cha nữa?”
      Hoan Hỉ nhanh nhảu : “Mẹ ơi, thế để con làm ‘cha’ .”
      Tôi bị câu này choảng vào đầu như sét đánh! Tống Lễ cũng vậy.
      Hai đứa này từ đến lớn chưa trải qua giáo dục chính quy, kể cả nhà trẻ. Cho tới giờ toàn trưởng thành bên cạnh chúng tôi. Định kỳ mỗi tuần ba lần, chúng tôi đưa hai đứa đến nhà trẻ để chơi với các đứa cùng tuổi, mỗi lần tiếng. Giúp bọn nó bước vào quá trình ‘xã hội hóa’. Bởi vì có vài khái niệm, ví như ‘nhường nhịn’, ‘kỷ luật’, ‘hợp tác’, cần bạn bè cùng lứa tuổi để tự thể nghiệm.
      Nhưng kể ra, tư duy của bọn nó ngày càng tự do thoải mái. Tôi và Tống Lễ từng chút giúp hai đứa nó khám phá thế giới này: Lúc đầu là ‘cái gì’, sau đó là ‘vì sao’, cuối cùng là ‘vì sao ’. Những câu hỏi của bọn nó thường khiến chúng tôi cười lăn cười bò.
      Nghe thấy bọn nó hỏi về chuyện ‘làm cha’, tôi mới đột nhiên ý thức được, khi bọn nó hiểu cái gì gọi là ‘từ chức’, chúng tôi còn chưa dạy cho bọn nó khải niệm ‘luân thường’! Bọn nó từng hỏi vì sao tôi gọi Tống Lễ là ‘Tống Lễ’, mà bọn nó phải gọi là ‘cha’. Hồi ấy tôi giải thích rằng ‘cha’ là chức vị, đối với bọn nó chức vị này gọi là ‘cha’, mà tôi là ‘mẹ’, cùng cấp với , cho nên gọi tên .
      Tống Lễ nín nhịn, rốt cuộc sắc mặt tốt với tôi: “Bán Nguyệt, em mau giải thích cho bọn nó!”
      Phải biết rằng Tống Lễ tiên sinh lẻ loi côi cút tại đảo Hải Nam, chuẩn bị cho cuộc sống an cư lạc nghiệp của chúng tôi, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, nghe thấy mình bị hai đứa con sa thải hạ cấp, còn có thể chưa phát điên, định lực phát huy đến cực hạn rồi.
      Tôi lập tức ngoan ngoãn nghe lời. Vỗ tay, bảo hai đứa tập trung chú ý.
      “Chức vị của cha chính là vĩnh cửu, thể từ chức. Bởi vì có cha mới có các con. Cho nên về sau được hỏi chuyện này. Về phần hai đứa, sau này cũng trở thành cha, nhưng là cha của đứa trẻ khác.”
      Khả năng giải thích của tôi quá kém. Từ khi có Hoan Hỉ Hoan Lạc, bọn nó bắt đầu học , bắt đầu hỏi ‘vì sao’, tôi mới ý thức được điểm này. Càng miễn bàn khi bọn nó hỏi ‘vì sao ’, tôi thê thảm thế nào.
      Bọn nó hỏi: “Vì sao ạ?”
      Tôi vốn nghĩ tính tình Tống Lễ tệ hơn tôi, nhưng trước hai con lúc nào cũng vô cùng kiên nhẫn, hơn tôi biết bao lần. Khi tôi bị bọn nó làm cho á khẩu trả lời được, rất mất mặt : “ có ‘vì sao’, chấm hết!”, Tống Lễ lại thế, giúp tôi giải thích tiếp cho bọn nó.
      “Bởi vì các con là do cha mẹ kết hợp mới sinh ra. Có nhớ chúng ta từng thụ phấn cho hạt tiêu, rồi lại mọc ra hạt tiêu ? Đây là chuyện cả đời thể thay đổi.”
      Bọn nó quả thực suy nghĩ, tự hỏi mối quan hệ giữa ‘thụ phấn hạt tiêu’ và ‘cha mẹ kết hợp’, sau đó vẻ mặt mông lung, hỏi: “Mẹ ơi, cái gì là ‘kết hợp’?”
      “‘Kết hợp’, chính là người đàn ông và người phụ nữ nhau, sau đó ở bên nhau, hòa vào làm .”
      Hoan Lạc : “Giống như con và Anne ạ?” Anne là con của Trình Thanh, tên tiếng Trung là Trình Kỳ Dương. Bọn họ từng đưa bé về Trung Quốc nghỉ hè. Ba đứa chơi với nhau rất vui vẻ, Hoan Lạc cực kỳ thích Anne.
      Tống Lễ rốt cuộc nghe nổi nữa, bắt chước tôi : “Dừng ở đây, cha vĩnh viễn là cha các con, có ‘vì sao’, chấm hết!”
      Nhà chúng tôi rất ít khi dùng cách này để chuyện, bởi vì mọi người đều ngang hàng, câu hỏi và ý kiến của ai cũng cần được tôn trọng. Cho tới bây giờ tôi và Tống Lễ rất hiếm khi sử dụng quyền uy của cha mẹ.
      Quả nhiên hai đứa nhóc đều bĩu môi. Tôi ôm bọn nó, : “Chúc cha ngủ ngon .”
      Bọn nó nghe theo, nhưng vẫn tập trung. Tống Lễ cũng hơi hối hận vì ngữ khí vừa xong, vội vàng bảo: “Ngủ ngon, cha các con.”
      Tôi khuyến khích: “Các con nên gì?”
      “Cha, con cha.” Bọn nó đồng thanh.
      xong với Tống Lễ, bọn nó quấn quít lấy tôi hỏi tiếp chuyện vừa rồi. Tôi đành bảo: “Chuyện này chờ các con lớn thêm chút, giải thích lại cho các con.”
      Rốt cuộc bọn nó tha cho tôi. Chuyện này gác xó đến tận mười năm. Lúc bọn nó mười lăm tuổi, sắp sang Canada du học, tôi và Tống Lễ bàn nhau trước khi bọn nó , nên giải thích ràng vấn đề ‘sinh sản hữu tính của nhân loại’, ngăn ngừa chuyện xấu xảy ra.
      Tống Lễ nằm giường kéo tay tôi hỏi: “Chính là ngày mai?”
      “Ừm.”
      “Chúng ta thực hành trước .” Ánh mắt trong đêm rạng rỡ hẳn lên. Tôi cười, chủ động hôn , người đè lên.
      Ăn xong bữa trưa ngày hôm sau, bốn người chúng tôi theo ước hẹn ngồi trong phòng khách, tôi mở máy tính và màn chiếu, tường xuất dòng chữ viết bằng tiếng ‘sinh sản hữu tính của con người’. Chúng tôi cố ý tạo ra tài liệu powerpoint, và, , để đỡ xấu hổ, dùng tiếng .
      Trang đầu tiên xuất hình ảnh cặp ốc vít và đai ốc. Trình bày tên và hình dạng hai cái này, vì sao gọi là ‘ốc vít’ và ‘đai ốc’. Sau đó giải thích cơ chế kết hợp của bộ phận sinh dục con người.
      Bọn nó mười lăm tuổi, đương nhiên còn đặt câu hỏi như hồi năm tuổi, mà tự tìm kiếm trong sách hoặc lên mạng tra đáp án.
      Nhưng khi đoạn phổ cập tri thức khoa học của tôi bị cắt ngang bởi câu hỏi, tôi cũng lấy làm lạ. Tôi ngó Tống Lễ, cũng nhún vai, cẩn thận dò hỏi: “Hai con nghe có hiểu ?”
      Bọn nó gật đầu.
      Khi tôi giảng đến quá trình kết hợp lưỡng tính, phản ứng của bọn nó rệt hơn chút.
      Hoan Hỉ hỏi: “Làm thế nào để phá hỏng lần đầu tiên?”
      Tôi liếc nhìn Tống Lễ, là đàn ông, từ góc độ của cho ý kiến đáng tin hơn. Theo ý tôi, trầm ngâm suy nghĩ, chẳng biết có phải nhớ lại lần đầu tiên của mình nữa.
      Cuối cùng đáp: “Phải chuẩn bị sẵn sàng, điều kiện tiên quyết là cả hai bên phải đồng ý.”
      Hoan Lạc hỏi: “Nhưng chẳng phải chuyện này thường phát sinh dưới tình huống cảm tính sao ạ? Làm thế nào mà chuẩn bị từ trước được?”
      Tống Lễ hướng ánh mắt cầu cứu sang phía tôi, tôi nghĩ đến vẻ trầm tư vừa rồi của , nhịn được trừng mắt nhìn cái.
      “Chuyện này, đến độ tuổi nhất định giống như phái nữ trước kỳ sinh lý đều tự chuẩn bị băng vệ sinh. Để lần đầu tiên xảy ra sai lầm và tiếc nuối, sau khi xác định quan hệ với bạn , về tâm lý và vật lý đều phải chuẩn bị tốt, tỷ như mua sẵn ‘áo mưa’.”
      Tôi đưa cho hai đứa tờ giấy giải thích phương pháp tránh thai, có ghi cách sử dụng áo mưa, còn cả nhãn hiệu chúng tôi cho là tốt nhất.
      Hoan Hỉ lại hỏi: “Cao trào của phái nữ có phải rất khó đạt được ạ?”
      Tôi bất đắc dĩ nhìn Tống Lễ, vui sướng nhìn tôi gặp họa, còn có vẻ mong chờ,
      Tôi ngẫm nghĩ, đáp: “Chuyện này còn phải xem tình trạng thân thể của hai người, kỹ xảo làm tình, quan trọng nhất là có nhau hay .”
      Hai đứa nghe xong, nhìn nhau lúc, sau đó vô cùng ăn ý thốt lên: “Cha mẹ sao?”
      Tôi và Tống Lễ mặt đối mặt, cũng vô cùng ăn ý trả lời: “ thể tiết lộ"

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      [Ngoại truyện 15] Cha mẹ tôi [Tống Hoan Hỉ]
      Cha gọi điện thoại cho tôi, bảo rằng sắp cùng mẹ đến Canada thăm tôi và Hoan Lạc.
      Tôi lấy làm lạ, ra bọn họ phải người thích du lịch, bởi vì mẹ tôi bảo bà chỉ muốn ở thiên đường – đảo Hải Nam, những nơi khác chẳng cần .
      Từ tôi và Hoan Lạc sang Canada du học, bọn họ chưa từng đến thăm. Bất luận là phương tiện giao thông gì, vượt qua năm tiếng đồng hồ, mẹ tôi kiên quyết . Đến nay chúng tôi làm việc ở đây, hàng năm vẫn hai lần về thăm cha mẹ.
      Tôi và Hoan Lạc, có lẽ vì là sinh đôi cùng trứng, từ khi sinh ra rời nhau. Bây giờ tôi làm thiết kế đồ họa 3D, nó làm thiết kế kiến trúc, cùng với chú Trình Thanh. Vì nó mà cha tôi đầu tư vốn vào văn phòng. Mẹ tôi luôn nhắc câu châm ngôn: “Cha hiền sinh con hư.”
      Nhưng ở nhà, chúng tôi rất tự do. như cha mẹ Trung Quốc quản lý chặt chẽ, cũng thả lỏng như phương Tây. Tiền của bọn họ, tất nhiên sử dụng cho chúng tôi, khiến cả nhà đều có cuộc sống thoải mái. Lý luận của mẹ tôi là: “Tiền phải tiêu mới là tiền của mình, sách phải đọc mới là sách của mình.”
      Tiền mua nhà của tôi và Hoan Lạc là cha mẹ cho. Nhưng hai chúng tôi cũng phải sâu gạo, chúng tôi đều có nghề nghiệp, hơn nữa có thể nuôi sống bản thân.
      Tôi do dự hỏi cha: “Con với Lisa ở chung với nhau, cha mẹ để ý chứ?”
      Tôi nghe thấy cha quay sang với mẹ: “Nó ở chung với bé ngoại quốc kia.”
      Mẹ tôi sửa lại: “Ở đó chính Hoan Hỉ mới là người ngoại quốc chứ.”
      Tôi nhịn được cười, hỏi: “Cha mẹ có khỏe ?” ra chúng tôi thường xuyên liên lạc qua điện thoại. Mẹ tôi ba lăm tuổi mới sinh ra chúng tôi, khi chúng tôi năm tuổi, hai người bọn họ nửa về hưu, cả ngày nô đùa với chúng tôi, cho nên quan hệ thân thiết như bạn bè lâu năm.
      Đột nhiên tôi cảm thấy giọng cha là lạ, vội hỏi: “Sao vậy ạ?”
      “Hoan Hỉ, mẹ con xét nghiệm thấy có khối u trực tràng, nghe là u lành. Cha muốn đưa mẹ con sang Canada kiểm tra cẩn thận.” Giọng cha rất đau đớn, khiến tôi vô cùng lo lắng.
      Nhưng ngay lập tức, mẹ tôi giật lấy điện thoại, vô tư : “Đừng nghe cha con chuyện bé xé ra to, chỉ là miếng thịt thừa hơi to tí thôi, ra cha mẹ muốn sang thăm các con, nhân tiện gặp gỡ bạn bè. Các con cần lo lắng.”
      “Mẹ đưa kết quả xét nghiệm cho con, con tìm bác sĩ thích hợp khám.” Tôi cố gắng giữ giọng mình trấn tĩnh. Hai người bọn họ, người có lẽ lo lắng thái quá, người kia chắc chắn cố tình xem .
      Chỉ nghe cha tôi tức giận gầm lên: “Đúng, dù sao với em cắt cái sẹo lồi cũng chỉ như xỏ lỗ tai mà thôi.”
      “Cha mẹ gọi lại sau, chăm sóc bản thân cho tốt. Nhớ gửi ảnh chụp của Lisa cho cha mẹ. con, tạm biệt.”
      Mẹ tôi cúp điện thoại. Tôi mệt mỏi đặt máy xuống, sau đó gọi điện thoại cho Hoan Lạc. Kể chuyện này với nó, nó bình tĩnh hơn tôi: “Đợi xem kết quả xét nghiệm rồi tính. Sau đó hẹn phòng khám chuyên nghiệp xin tư vấn trước . Mình có thể hỏi Lệ Cẩn, mà Trình Kỳ Dương chẳng phải học y sao?”
      Trình Kỳ Dương là con của chú Trình Thanh, bây giờ ở chung với Hoan Lạc, coi như là người . Thế nhưng nó suốt ngày gọi cả họ cả tên bé.
      “Để em gọi điện thoại cho cha, an ủi cha chút.” Hoan Lạc thêm. ra tôi cũng nghĩ thế. Hai người bọn họ ở bên nhau cả đời, đúng là kỳ tích. Tính tình đều cứng cỏi, vậy mà gặp nhau cái là dịu dàng như nước. Hơn nữa họ nhau đến thế, có thể là ‘tình thâm thọ’, phỉ phui, tôi nghĩ đâu vậy. Nhưng , đôi khi tôi nghĩ, cộng cả tôi và Hoan Lạc, trong mắt cha tôi chắc cũng chẳng bằng mẹ. Mẹ tôi từ dạy chúng tôi tư tưởng sống chết có số, nhưng gặp chuyện sinh lão bệnh tử, người bị đả kích mạnh nhất chỉ e vẫn là cha tôi.
      lâu sau, cha tôi gửi giấy xét nghiệm sang, phía quả thực viết chữ ‘u’, phải đơn giản như thịt thừa. Nhưng chẩn đoán là u lành, hơn nữa kích thước rất .
      Hoan Lạc bảo tôi nhờ Trình Kỳ Dương cầm nghiên cứu rồi.
      Hai ngày sau, mẹ tôi nhắn tin, rằng cuối tuần sau bay, dặn chúng tôi đừng lo lắng. Bà thế này: “Chẳng phải mẹ bỏ bê sức khỏe, các con cũng biết giáo huấn trong nhà chúng ta là ‘ gì quan trọng hơn sức khỏe’ rồi đấy. Nhưng mẹ muốn mình chết vì sợ trước, hơn nữa, mẹ biết, phải bây giờ, chắc chắn phải. Mẹ mới sáu mươi tuổi, ít nhất còn phải ở cùng cha các con thêm hai mươi năm nữa cơ.”
      Lisa nghe tin bọn họ sắp tới, bắt đầu căng thẳng. ra ấy rất xinh, mái tóc dài màu nâu, cặp mắt xanh biển, lớn hơn tôi hai tuổi. Hồi ấy tôi thực tập trong công ty của ấy, ấy ngồi ngay cạnh. Có hôm tôi làm rơi tập tài liệu tay Lisa, phát có vài tờ thiết kế là của tôi. Khi Lisa còn đỏ mặt tía tai, tôi mời ấy ăn tối. Bây giờ tôi cùng bè bạn mở văn phòng thiết kế đồ họa, nhưng vẫn thường xuyên hợp tác với công ty Lisa.
      Lúc đầu tôi kể cho cha mẹ Lisa là bạn tôi, cha tôi nghe xong, hơi ngần ngại : “Vậy sau này có khi xảy ra chướng ngại vì bất đồng ngôn ngữ nhỉ.”
      Mẹ tôi trách cứ ông: “Ai cần chướng ngại với bé, con với bé hiểu nhau chướng ngại là đủ! Hơn nữa, biết tiếng , hay là em biết tiếng hả?”
      Đến ngày đó, tôi và Hoan Lạc ra sân bay đón họ. Chúng tôi cố tình ăn mặc giống hệt nhau. Sắc mặt bọn họ tệ, thấy chúng tôi đứng đó, mẹ tôi cười ha hả chạy tới ôm, sau đó chúng tôi tiến lên ôm cha.
      Lisa và Kỳ Dương ở nhà tôi nấu cơm, đồ ăn Trung Tây kết hợp. Kỳ Dương gặp bọn họ từ , tất nhiên xa lạ, nay nhờ vào quan hệ với Hoan Lạc, thân càng thêm thân. Lisa đáng thương, chỉ biết căng thẳng nhìn tôi. Tôi ôm giới thiệu, mẹ tôi chủ động hôn ấy, vì thế ấy cũng chạm má cha tôi, cha tôi hơi mất tự nhiên. Mẹ tôi cười, vuốt ve má cha, hôn cái, : “Vậy là được rồi.”
      Mọi người đều nở nụ cười.
      Chú Trình Thanh gọi điện thoại tới, mẹ tôi nghe máy, cha tôi nhân thể bảo: “ được ở trước mặt thứ tiếng nghe hiểu.” Cả nhà chỉ có mình cha biết tiếng Pháp.
      Kỳ Dương vội vàng dùng tiếng Trung : “Ngày mai cha con muốn mời mọi người ăn cơm.”
      Chỉ có Lisa hiểu, vẻ mặt bất lực nhìn tôi, tôi thầm bên tai : “Đừng lo.” Thuận tiện hôn cái.
      Thực ra lúc ăn cơm rất đầm ấm, quy định ngôn ngữ giao tiếp là tiếng . Cha mẹ rất vui vẻ, mẹ tôi : “Lúc còn trẻ, nghĩ rằng bây giờ có con cháu đầy nhà thế này.”
      Cha tôi nhìn chúng tôi, cuối cùng dịu dàng cười với mẹ: “Hồi trước em còn bảo muốn có con, kết quả hiệu suất cao quá, lần sinh hai đứa. hối hận chứ?”
      “Cùng chẳng có gì hối hận cả.” Mẹ cười cười, thản nhiên đáp lại. Chắc chắn bọn họ nắm tay nhau dưới bàn, tôi cần động não cũng biết.
      Đương nhiên ai cũng có quà. Của Lisa là mặt dây chuyền ngọc Phật, ấy vô cùng trân trọng. Buổi tối với tôi rằng cha mẹ tôi lạ lùng. Tôi cực kỳ tán thành. Hai người bọn họ sống ở thời đại đúng là có phần lạ lùng.
      Buổi tối tôi dậy uống nước, thấy cha tôi ngồi mình trong phòng bếp, ngẩng đầu bắt gặp tôi, vẻ mặt vô cùng yếu đuối. Tôi ngồi xuống, khuyên nhủ: “Kỳ Dương xem qua rồi, bảo rằng kết quả xét nghiệm nghiêm trọng, chỉ cần phẫu thuật đơn giản thôi. Cha đừng lo lắng, con hẹn bác sĩ giỏi, chiều mai mình khám.”
      “Cha chỉ là, thể có mẹ.” Cha rất thảm thương. Cha là người đàn ông như vậy đấy. Tôi ôm ông, đồng thời hoài nghi có phải mình quá chủ quan hay .
      Kiểm tra mất tiếng, Hoan Lạc và tôi đều ở bên họ. Từ sáng sớm mẹ tôi dặn tôi phải ở cạnh cha, biết rằng ông chịu rời dù chỉ phút, bảo Hoan Lạc mua đồ ăn thức uống cho chúng tôi, bởi vì bà ông cần phải ăn uống để trấn định chút.
      Kết quả nội soi giống như ở Trung Quốc, còn kết quả kiểm nghiệm phải chờ ngày sau. Bốn người chúng tôi ngồi trước mặt bác sĩ, nghiêm túc nghe những thuật ngữ lạ lẫm. Cuối cùng mẹ tôi tổng kết: “Mẹ bảo là sao mà!”
      Cha giúp mẹ đứng dậy, thấy bà nhíu mày, vội vã hỏi: “Làm sao thế, em khó chịu à?”
      “Phản ứng bình thường khi làm nội soi thôi.”
      “Em còn bảo sao !”
      “Tống Lễ, kiểu gì em cũng bị hù chết!”
      Chúng tôi nghe cha mẹ ầm ĩ từ , tập mãi thành quen, nhưng hôm nay vì những lời này, cha đứng đó, trước mặt mọi người, cặp mắt đỏ lên, kìm nước mắt, dám thở mạnh. Khiến cho bác sĩ hiểu ra sao.
      Mẹ tôi cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, quay người ôm cha cái. bàn tay vuốt ve lưng ông, thầm bảo: “Em sai rồi em sai rồi em sai rồi, Tống Tam, em thề trước , được ?”
      Nghe thế, tôi và Hoan Lạc cũng chịu nổi. Hai chúng tôi ôm nhau. Toàn bộ phòng khám đều bị gia đình người Trung Quốc làm cho ngơ ngác.
      Chẩn đoán cuối cùng là u lành, mẹ tôi quyết định mổ ở đây. Là cuộc phẫu thuật tương đối đơn giản, dài hơn ba tiếng. Mẹ tôi sắp xếp cho cha ở chung phòng với mình. Bà với chúng tôi: “Cha để người nào trông thay, cứ để ông ấy ở đây . Hoan Hỉ Hoan Lạc, các con chỉ cần giúp ông ấy đổi quần áo, đưa cơm là được rồi. Nhớ bắt ông ấy ăn cơm, nhất là ngày mai.”
      Buổi tối, tôi ôm Lisa hỏi: “Em nhiều bao nhiêu?” mở to mắt, biết nên trả lời ra sao. Tôi cảm thấy buồn cười, ra bình thường là được rồi. Đến mức như bọn họ, tôi cũng muốn.
      Trước khi vào phòng phẫu thuật, mẹ tôi dặn cha: “Ngoan ngoãn chờ em, lát nữa nhớ phải ăn cơm. được nhìn em như thế, đây đâu phải sinh ly tử biệt!”
      Ba người chúng tôi ngồi bên ngoài, cầm cốc cà phê, đột nhiên cha : “Các con có nhớ hồi năm tuổi, chúng ta vừa chuyển đến đảo Hải Nam. Cha đến Bắc Hải họp, các con ở nhà lấy con dấu mẹ tặng cha ra nghịch, làm rơi vỡ. Mẹ phạt các con hôm ấy được xem phim hoạt hình. Phim hoạt hình đó tên là gì nhỉ?”
      “Mèo đỏ xách kiếm tới chân trời.” Tôi và Hoan Lạc đồng thanh.
      Chắc cha nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, nở nụ cười: “Các con gọi điện cho cha, bảo cha xin giúp. Kết quả cha gọi cho mẹ, còn chưa kịp lên tiếng, mẹ bảo trước ‘ được’. Nhất định phải phạt các con, tại các con chưa hỏi ý kiến lôi ra chơi. Sau đó, cha bèn vậy đêm nay cha về, đỡ cho các con phải chịu phạt, rất khổ. Vì muốn cha vất vả, mẹ mới đồng ý tha cho các con.”
      Tôi : “ ra bọn con đứng nghe lén ngay ngoài cửa, vừa thấy mẹ gọi, bọn con chạy vào. Mẹ bảo bọn con cảm ơn cha, còn bảo tối nay cha cần về.”
      Hoan Lạc cũng cười: “Cha hỏi chúng con, chẳng lẽ nhớ cha sao? Mẹ xua xua tay, chúng con đành phải đáp nhớ.”
      Chúng tôi nở nụ cười. Cuối cùng cha vẫn bảo: “Cha thể có mẹ.”
      Kỳ Dương đưa cháo đến, là cháo gạo mẹ tôi dặn nấu, chỉ cho ít gừng và muối. Như dự đoán của mẹ, cha ăn vô. Vì thế chúng tôi dâng ‘thánh chỉ’ của mẹ lên, là tờ giấy mẹ viết từ trước, đưa cho cha, cha đọc, cẩn thận gấp lại, bỏ vào túi áo sơ mi. Cầm bát lên ăn, vừa ăn vừa rơi nước mắt.
      ra chúng tôi lén nhìn tờ giấy kia, chỉ có vài chữ: “Tống Lễ, ngoan ngoãn ăn cơm. Chờ em. Em . Bán Nguyệt.”
      Kết quả, đương nhiên làm sao cả. Cha và mẹ ở lại bệnh viện bảy ngày, sau đó chuyển về nhà. Bọn họ ở đây tổng cộng hai tháng, sau đó tự lái xe đến tỉnh bang Ontario ngắm thác Niagara. Cuối cùng trở về bờ biển thiên đường của mình.
      Cha tôi bên ngoài là người như thế nào, bởi vì Hoan Lạc làm kiến trúc, chúng tôi cũng từng nghe qua. Nhưng tôi biết người như cha lại dễ ràng rơi lệ vì người phụ nữ như vậy. Đương nhiên người phụ nữ này là mẹ tôi. Đồng thời, đối với tôi và Hoan Lạc, bọn họ chính là cặp cha mẹ bình thường rất thương con cái.
      - Hết ngoại truyện -

    3. trangtrongnuoc

      trangtrongnuoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      18
      hai chị này vui ghê, vừa gặp :yoyo60:
      thaotina thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :