1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em Chờ Anh - Thư Nhã [ 25 chương - hoàn ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      [Ngoại truyện 9] Phẫu thuật
      Tống Lễ hỏi từ tháng trước, phải Mĩ bàn chuyện làm ăn, gặp mấy chiến hữu cũ, khoảng chừng tuần, hỏi Lưu Minh Chân có muốn hay .
      tuần thấy, đối với hai người mà là rất lâu. Từ khi kết hôn tới nay, tuy hai người ở cùng chỗ cũng chỉ cùng ăn cơm xem tivi, thậm chí có lúc mỗi người việc, nhưng dường như lại trở thành phần của đối phương, đột ngột tách ra, tất nhiên cảm thấy hoang mang.
      Lưu Minh Chân ôm eo Tống Lễ, cười với : “Chắc chắn chúng ta là cặp vợ chồng tẻ nhạt nhất đời này.” nghe xong, trả lời, chỉ cúi xuống cắn môi rồi hôn. “Nhưng là cặp vợ chồng thân thiết nhất, ân ái nhất.”
      Lưu Minh Chân đồng ý: “Có hai buổi lễ trao giải truyền thông cuối năm, em được. Hơn nữa ngồi máy bay lâu như thế, lại còn sang New York đúng trời đông giá rét. Em già rồi, muốn chạy loăng quăng khắp thế giới.”
      Tống Lễ bất mãn: “Hồi trước em mình khoác cái ba lô rách mới gọi là loăng quăng chạy khắp thế giới, bây giờ cùng , phải gọi là ‘phu xướng phụ tùy’ biết chưa?”
      nghe xong cười hì hì, cuộn mình trong lòng , ngẩng đầu khẽ hôn cằm : “ tệ, lúc then chốt cũng biết văn vẻ cơ đấy. Em được , tranh thủ gặp gỡ những người nên gặp, ôn lại chuyện cũ, tiện thể thông báo thân phận kết hôn của mình, để người ta đỡ mất công thương nhớ vượt núi cách biển. Chờ về rồi, chúng ta nghỉ phép về nhà nhé, thích hơn nhiều.”
      vẫn thường gọi đến Hải Nam là ‘về nhà’. trong những điểm buồn tẻ của hai người còn bao gồm nếu nghỉ phép luôn luôn ‘về nhà’.
      Tống Lễ nghe vậy, ôm vào lòng chặt hơn, cắn vành tai : “Tống phu nhân, chuyện với em kết hôn người nào đời cũng biết rồi, chỉ mình em thỉnh thoảng còn quên thân phận của mình thôi.”
      Hai ngày trước khi , hàng đêm hai người ở giường thân mật như sắp sinh ly tử biệt.
      Lưu Minh Chân cởi hai cái nút áo, lộ ra bộ ngực trắng ngần, giả vờ quyến rũ õng ẹo, mần sờ ngực Tống Lễ: “Tiên sinh ơi, đêm nay mình đơn quá nhỉ, có muốn em theo giúp vui ?”
      Tống Lễ cũng phối hợp với , giơ tay ra chắn, nghiêm nghị đáp: “Tiểu thư, xin tự trọng, tôi có vợ rồi.”
      Tay Lưu Minh Chân rờ xuống tận bụng dưới của , ánh mắt mơ màng nở nụ cười, ỏn ẻn : “Ôi dào, ai cũng biết vợ bằng lẽ, lẽ bằng bồ!”
      Rốt cuộc Tống Lễ nhịn được nữa, túm kéo xuống dưới thân. Sau khi xong, Tống Lễ ôm vào ngực, bàn tay lưu luyến vuốt ve bờ vai . Đột nhiên sờ thấy vết tròn nổi xương quai xanh, bèn hỏi: “Chỗ này làm sao thế? Sao lại có nốt rất to? Mới mọc lên à?”
      Lưu Minh Chân mệt nhoài, mơ màng đáp: “ sao, cái sẹo lồi thôi, cũng mọc cả chục năm rồi. Nếu nó to ra cắt là được.” Khi Tống Lễ hỏi tiếp, ngủ thiếp .
      ngày trước khi , Tống Lễ muốn bắt đến bệnh viện khám vết sẹo lồi kia, thà chết chứ chịu: “ nghỉ ngơi cho khỏe , ngày mai bay mười mấy tiếng, còn phải giữ sức. Em mọc nốt này mười mấy năm, thêm hai ngày chẳng chết gì.” suy nghĩ rồi cũng bắt ép nữa.
      Trước khi lên máy bay, Tống Lễ lại căn dặn, nào là cửa sổ hơi ga, chú ý dự báo thời tiết, lúc khẩn cấp cần liên hệ ai. Lưu Minh Chân cười: “Ông Tống già ơi, trước khi em gặp cũng bình an vô ba mươi năm, coi em là nít ranh ba tuổi đấy à? bảy ngày chứ có phải bảy năm đâu. Xong việc nhanh nhanh về cho em, đừng có lãng phí thời gian tiền bạc mua quà cáp, kết quả toàn made in China. Nếu để em nhớ quay quắt, cẩn thận lúc về em tra tấn .”
      Tống Lễ ôm chặt , thở dài: “Người phụ nữ này, có phải ông trời phái em xuống tra tấn . cũng biết em ra ngoài làm việc làm được, nhưng đột ngột gặp nhau, lo lắng bất an.”
      ~*~
      Thân thể của ai người nấy hiểu , sáng sớm thứ tư Tống Lễ , buổi chiều Lưu Minh Chân đến bệnh viện khám ở khoa ngoại. Bác sĩ bảo vạch vai ra xem, quan sát tỉ mỉ, đeo găng tay ấn cái, kết luận: “ có việc gì, giờ vừa lúc mát trời, cắt là được.”
      Lưu Minh Chân chưa từng trải qua phẫu thuật, cũng chưa từng đưa ai phẫu thuật, chỉ toàn thấy mấy cảnh máu me qua phim ảnh, vì thế cẩn thận hỏi: “Vụ phẫu thuật có thể nguy hiểm ạ?”
      Bác sĩ nghe vậy sửng sốt: “Nguy hiểm cái gì? Chỉ là tiểu phẫu thôi!”
      Vì thế cũng yên tâm, hẹn sáng thứ sáu đến làm phẫu thuật.
      Bởi vì chênh lệch với New York mười ba tiếng, lúc Tống Lễ gọi cho là sáng sớm ở bên Mỹ, khi nhận điện thoại tất nhiên lên giường, nghe xong liền an tâm ngủ. Sợ qua điện thoại lo lắng, cho nên đề cập đến chuyện phẫu thuật.
      Nhưng trước khi phẫu thuật ngồi ngoài ghế chờ, chung quy vẫn cảm thấy hơi lo lắng, gọi di động cho Tống Lễ. ăn tối với mọi người, nhận được điện thoại của bèn cảm thấy kỳ quái. Nghe kêu ‘ông xã’, ‘ơ’ tiếng. luôn gọi ‘Tống Lễ Tống Lễ’, thỉnh thoảng gọi là ‘Tống Tam’, riêng cách xưng hô ‘ông xã’ hầu như chưa từng sử dụng.
      Lưu Minh Chân nghe thấy đáp, hầm hừ hỏi: “Sao, nhớ ra mình có vợ hả?”
      “Bán Nguyệt, làm sao thế? Em ở đâu?” nhìn đồng hồ, giọng hơi lo lắng.
      chợt cảm thấy rất an tâm, dối: “ làm việc ở công ty, đột nhiên nhớ .”
      ‘à’ tiếng: “ thấy tình hình bên này về sớm được rồi.”
      cần cần, đừng vất vả gấp gáp như vậy. Sếp gọi em, thôi nhé, em .” chụt chụt mấy tiếng, vội vàng ngắt máy. Bác sĩ chạy ra cửa gọi , tắt máy vào phòng.
      Từ lúc đó, Tống Lễ càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, ngay cả đối tác cũng nhận ra, hỏi có làm sao . thẳng thắn: “Tôi nhớ vợ của tôi.” Người Mỹ và phu nhân của ông ấy đều có thiện cảm với , bởi vì họ có nền tảng ‘gia đình là số ’ như nhau. Cặp vợ chồng kia vốn tưởng người Trung Quốc toàn kẻ nghiện công việc, hơn nữa cũng ít khi thấy tình cảm nam nữ bộc trực như vậy.
      Ăn cơm tối xong, Tống Lễ ngồi xe gọi điện thoại cho Lưu Minh Chân, thế nhưng máy lại tắt! lập tức cảm thấy ổn, gọi đến công ty , câu trả lời lại là ‘Lưu Minh Chân xin nghỉ ốm’! Lúc ấy suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng gọi cho Trần Tuấn, bảo phái người đến nhà , đồng thời cho người đến bệnh viện quen của Lưu Minh Chân.
      ra đúng là ca tiểu phẫu, từ lúc tiêm thuốc tê đến lúc khâu có nửa tiếng. Nhưng Lưu Minh Chân trơ mắt nhìn bác sĩ khoét ra miếng thịt người mình, còn khoa trương dùng chỉ đen khâu da thịt, quả là rất căng thẳng, lần đầu tiên trải qua trong đời.
      Xuống giường, theo trực giác muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, ngờ lại hơi chóng mặt, vì thế ra ngoài ngồi nghỉ, sau đó mới bắt xe về nhà. Lúc ấy, quả thực rất nhớ Tống Lễ, có ở bên tốt.
      Tống Lễ thấp thỏm lo lắng chừng năm mươi phút, nghe thấy kết quả là Lưu Minh Chân phẫu thuật xong, về nhà rồi.
      Trần Tuấn nghe thấy giọng lạnh lẽo khủng bố như truyền ra từ địa ngục ở đầu dây bên kia: “Phẫu thuật cái gì?”
      Trần Tuấn rùng mình trong khí ấm áp 25 độ: “ ba, đừng sốt ruột, chỉ là tiểu phẫu thôi, bác sĩ bảo là cắt bỏ sẹo lồi, khâu năm mũi, bảy ngày sau cắt chỉ. Bệnh nhân, à , chị ba hoàn toàn có thể tắm rửa và làm bình thường. Nếu lo lắng, em bảo vợ em đến chăm sóc chị ấy, ấy rất kỹ tính…”
      Tống Lễ ngắt lời: “ cần, bây giờ quay về.”
      ~*~
      Lưu Minh Chân chuẩn bị rất đầy đủ, nấu trước cơm cho hai hôm tới. biết điện thoại tối thứ sáu là do Tống Lễ gọi từ sân bay về, giọng điệu của có thay đổi gì cũng để ý. Thuốc tê hết tác dụng, nhưng miệng vết thương cũng chỉ hơi hơi đau. hỏi ban ngày làm gì, dối: “Môi giới RSVP,[1] có hai khách hàng mà phải giới thiệu hơn trăm công ty ấy.”
      chỉ ừ tiếng, hai người im lặng trong chốc lát, Tống Lễ đột nhiên gọi tên “Bán Nguyệt”, “Ừm?”, “ em”.
      cười khanh khách, ngoan ngoãn : “Tống Lễ, em cũng .” ở bên kia nghe xong, tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng nén lửa giận, kiên nhẫn dặn: “ ngủ sớm chút, nghỉ ngơi cho tốt.”
      ngủ li bì, bởi vì là thứ bảy, cộng thêm hôm qua bị mất máu, Lưu Minh Chân ngủ rất say, lúc tỉnh dậy cũng mơ màng mất lúc. Nhưng vừa mở mắt phát người ngồi sô pha trong phòng ngủ, là Tống Lễ!
      nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Bác sĩ sau khi phẫu thuật có thể xuất ảo giác. Nhưng khi mở mắt lại, phát Tống Lễ nghe thấy động tĩnh, đứng dậy đến bên giường. phẫu thuật bên vai phải, vì thế chống tay trái ngồi dậy, cảm thấy khó tin, nhưng vẫn vui mừng hỏi: “Sao về rồi? Chẳng lẽ dùng Càn Khôn Đại Na Di?”
      Sắc mặt đen như đít nồi, vẻ mặt mệt mỏi, mắt cũng thâm quầng, râu chưa cạo. tiếng, ngồi xuống giường, cẩn thận cởi áo ngủ của , nhìn băng gạc bên vai phải, trắng tinh trắng tươm.
      biết là ổn, cười lấy lòng, nhào sang định hôn , lại bị né người tránh . Lưu Minh Chân rên thầm: “Thảm rồi, ấy giận .”
      “Tống Lễ,” Giọng làm nũng của ngọt ngào phát ngấy, nhưng vẫn mảy may xúc động. Giận giận vậy, nhưng giọng lại mang theo thương tổn: “Cái này là lúc em môi giới RSVP, tiện thể làm luôn ở văn phòng hả? Lưu Minh Chân, em giỏi đấy, đến cũng dám dối gạt!”
      “Tống Lễ,” giọng, kéo tay , lần này né. “Em sợ lo lắng, đây chỉ là tiểu phẫu thôi mà, có chuyện gì cả, nếu về đúng lịch em cắt chỉ rồi, với cũng đâu có ý nghĩa gì.”
      nghe hay , có ý nghĩa gì. Vợ của nằm giường phẫu thuật, lại ở bên Mỹ uống rượu nhắm thịt với người ta, hề hay biết! Nếu lúc ấy em xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm sao? Nếu bác sĩ chẩn đoán nhầm sao? Nếu phẫu thuật tốt, bị nhiễm trùng sao? Nếu…”
      thấy mắt đỏ ửng, dù đành lòng nhưng vẫn : “ đừng làm quá lên như thế chứ! Bệnh viện của người ta là hạng A, tiểu phẫu này cũng chỉ như xỏ lỗ tai thôi mà. Coi như em sai rồi.”
      thèm nghe hết, quay người rời khỏi phòng ngủ. Lưu Minh Chân cũng biết mình đuối lý, thở dài, đứng dậy vào phòng bếp hâm cốc sữa, lấy miếng bánh hạt dẻ ra khỏi tủ lạnh, tìm thấy Tống Lễ trong thư phòng. dựa vào sô pha, mắt khép hờ, vẻ mặt mệt mỏi, nghe thấy vào cũng quan tâm. Lưu Minh Chân tay cầm sữa, tay bê đĩa bánh ngọt, đáng thương khẽ: “Tống Lễ, ăn chút gì .”
      mở mắt, thấy dùng cả tay phải mới chịu nhận đồ ăn, trách cứ: “Tránh cử động tay phải .” Lưu Minh Chân lườm cái: “Tay có bị tàn phế đâu, bác sĩ cứ hoạt động như thường, như bình thường ấy!”
      Tống Lễ nhìn mà mắt phun lửa, hít hơi sâu, dường như muốn đè nén lửa giận, kéo Lưu Minh Chân ngồi xuống cạnh mình, giọng vẫn tính là ôn hòa: “Em xem, vì sao lại giận?”
      cúi đầu bĩu môi: “Vì em cho biết. Nhưng em sợ lại mất công lo lắng, việc thế này em hoàn toàn có thể tự xử lý…”
      Tống Lễ làm động tác ngừng: “Đừng giải thích vội, em có nhận lỗi ?”
      trở thành giáo viên vườn trẻ từ bao giờ vậy? Lưu Minh Chân biết sống chết lắc đầu: “Chẳng qua số em đen, chứ nếu phát chẳng làm sao cả.”
      Tống Lễ nghe xong, tức giận đến mức đập bàn, tay giữ cằm , hung hăng : “Nếu phải em vừa phẫu thuật xong, hôm nay phải đánh em! Đến giờ còn chưa biết lỗi, em đọc sách nhiều năm như thế chả để làm đếch gì cả! Điều cơ bản nhất giữa vợ chồng là phải tín nhiệm lẫn nhau, cư xử chân thành mà em cũng hiểu à? biết em hoàn toàn có thể tự xử lý, nhưng mà Bán Nguyệt, giờ em còn độc thân, sao em vẫn chưa tình hình thế? Mạng này của em phải chỉ là của em, em còn đeo theo cả mạng của đấy! Có việc em nên cho biết, nặng , tự đánh giá được. Nếu em bàn bạc trước với , có thể chờ về, với em, tội gì mình em nằm đấy căng thẳng sợ hãi? Hoặc nhờ người đưa em , em đỡ phải thuê xe về.”
      ngừng lại, nhìn thấy vẻ mặt ăn năn khổ sở của , giọng dịu : “Bán Nguyệt, biết khả năng của em, em có thể tự chăm sóc mình rất tốt. Nhưng em độc thân nữa, cần phải vất vả như vậy, bây giờ có chăm sóc em, em hãy yên tâm giao bản thân mình cho . cũng như em, khó chịu, đau dạ dày, tức giận với em, phải đều cho em sao, bởi vì em chăm nom , an ủi , đùa cho vui vẻ. Hai người ở bên nhau chính là chia sẻ tất cả, chuyện tốt chuyện xấu, như câu ‘họa nạn có nhau’ phải ? Chứ nếu tự mình quyết định hết thảy còn kết hôn làm gì?”
      Lưu Minh Chân vừa gạt nước mắt vừa đấm vào ngực Tống Lễ: “ Mỹ có hai ngày mà học được thói sến súa rồi. Lời thoại kinh điển của bà Quỳnh Dao cũng chẳng buồn nôn như lời .”
      nhàng kéo sát vào người, hôn : “Bán Nguyệt, chúng ta sinh con . Như vậy có đứa con ruột thịt kết nối hai chúng ta, chứ em xem, chúng ta vẫn còn khách sáo đây này. Có con rồi, em là mẹ đứa , có thể hợp tình hợp lý nô dịch .”
      Lưu Minh Chân nằm trong lòng , nghe xong giương mắt đờ đẫn, hỏi: “Tư duy của giống người thường, chuyện này liên quan gì đến con của chúng mình? Nếu thích bị ngược sao từ sớm, có ai mà biết làm ‘tổ tông’ chứ, em giỏi nhất trò hành hạ!”
      Tống Lễ nghe xong, cười khùng khục, cuối cùng bảo: “ , muốn có con với em.”

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      [Ngoại truyện 10] Nhận mẹ
      Lúc Lưu Minh Chân bị tin tức của khách hàng tra tấn sắp phát điên nhận được điện thoại từ Tống Lễ. Giọng có cảm xúc: “Khi nào em tan sở?”
      nhìn chung quanh, loạn xì ngầu đủ thứ, thở dài đáp: “Có lẽ tám giờ, hoặc là chín giờ, còn xem khi nào khách hàng xác nhận .”
      thoải mái.” yếu ớt, ngữ khí lại có phần bá đạo.
      Bên ngoài, Tống Lễ là người ‘ngang ngạnh tà ác’, đây là bốn chữ chú giải Lưu Minh Chân dành cho . Chưa bao giờ chịu phô bày chút nhược điểm ra cho người ngoài, cho nên trừ biểu tình lạnh tanh hoặc nổi giận, hoàn toàn nhìn thấy hỉ nộ ái ố mặt . Nhưng đối với ‘Bán Nguyệt’ của mình, lại là cá thể rất chân thực, tự nhiên. Bởi vì nhận định rằng mối quan hệ của mình với là ‘giao tình cả đời’.
      “Làm sao thế?” lập tức chuyển hết chú ý sang phía , nhưng điện thoại bàn lại đột ngột reo lên, Lưu Minh Chân : “ chờ chút.” Sau đó nhận điện thoại.
      Tống Lễ thấy giọng hơi nịnh nọt: “Tiểu thư ơi, ông sếp nhà hơi chút là đổi ý, sửa sửa lại tin tức này, cuối cùng quay về với bản ban đầu, tôi cũng ý kiến gì nữa, giờ đưa cho ông ấy bản đầu tiên nhé, bảo ông ấy xác nhận cho tôi, nếu kịp in mất.”
      Đợi xong, cầm lấy di động, Tống Lễ ngắt máy từ lâu. gọi lại, thế nhưng bị tắt máy! Vì thế băn khoăn lúc, cũng chịu thôi, ông xã quan trọng nhất, bàn giao công việc xong, phá lệ cầm tài liệu về nhà.
      Trong lòng sốt ruột, sợ tắc đường, thẳng đến ga tàu điện ngầm.
      Vừa vào nhà, Lưu Minh Chân chạy ngay vào phòng ngủ. Tống Lễ nằm úp sấp giường, quần áo chưa thay ra. Nghe thấy vào cũng động đậy. chân bước đến gần, ngồi xuống giường, bàn tay vuốt ve qua lại lưng , dịu giọng hỏi: “Làm sao vậy? khỏe chỗ nào?”
      khẽ quay người, lộ mặt ra nhìn , mệt mỏi đáp: “Toàn thân.”
      Lưu Minh Chân cúi xuống hôn cái, mu bàn tay chạm lên trán , sốt, nhưng sắc mặt tốt lắm, khiến càng thêm lo lắng.
      “Chúng mình đến bệnh viện nhé?” khuyên nhủ.
      muốn.” ngoan cố.
      “Vậy ngồi dậy ăn ít cơm?” Lưu Minh Chân muốn đỡ dậy, ngờ vẫn chịu, chỉ nằm ườn : “ khó chịu.”
      quả thực hết cách, thể to tiếng quát tháo như bình thường, cũng ràng rốt cuộc có chuyện gì như bình thường. Lưu Minh Chân đành phải để nằm tiếp, dùng tay nhàng mát xa ngực . lát sau, Tống Lễ nắm lấy tay , Lưu Minh Chân bất giác cảm thấy hơi căng thẳng chờ mở miệng, nhìn vào mắt , ánh mắt ngưng đọng thống khổ, dường như có chuyện gì khó lòng thổ lộ, tiếng rất chậm: “Lưu Minh Chân, hỏi em câu, em nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”
      Trong nháy mắt, căn phòng ngủ lặng ngắt, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng tim đập. Trước nay chỉ gọi là ‘Bán Nguyệt’ hoặc ‘bà xã’, nếu gọi ‘Lưu Minh Chân’, chắc chắn là vấn đề nghiêm trọng. cũng nhìn , phát dưới gối lộ ra góc quyển sổ, lờ mờ hiểu , vì thế trầm tĩnh lại. “ cần hỏi, là em lấy. Hôm ấy em tình cờ phát trong ngăn kéo, nhìn thấy ấy trong bức ảnh cười rất đẹp, em nhất thời ghen tị nên cầm luôn. Em trả cho là được.”
      Thế nhưng Tống Lễ nghe xong lại ngơ ngác, đợi khi quay người lấy ra bức ảnh trong ngăn kéo, giơ ra trước mặt, mới nhịn nổi nở nụ cười. Thấy phản ứng của , Lưu Minh Chân cảm thấy mất hết mặt mũi, định đứng dậy, nhưng bị kéo lại, nghe Tống Lễ : “Em chẳng phải chiến sĩ quả cảm, kẻ địch còn chưa mở miệng tra hỏi, em khai cả những vấn đề người ta hay biết.”
      Ngữ khí và sắc mặt dịu chút, thoáng yên tâm, nhưng nghe xong lời Tống Lễ, mặt đỏ bừng, tức giận hỏi: “Thế giả thần giả quỷ định hỏi cái gì?”
      Tống Lễ lại : “Nằm với lúc, còn hơi sức nào.” vô cùng bất đắc dĩ.
      Lưu Minh Chân ngoan ngoãn cởi áo khoác, nằm xuống cạnh , dựa vào gối, đẩy người cao lên chút, để tựa vào vai mình. Tống Lễ tìm vị trí thoải mái trong lòng , rốt cuộc bình tâm tĩnh khí. Đại khái nội tâm của con người đều là đứa trẻ, hy vọng được người khác chiều, được người khác chú ý, được người khác chăm sóc, Tống Lễ cũng ngoại lệ. Chỉ khi ở trước mặt Bán Nguyệt, mới chân thực nhất.
      nhắc lại: “Bán Nguyệt, em nghe cho kỹ, nghĩ xong cho nghe.”
      Lưu Minh Chân hôn thái dương , nuông chiều : “Dạ cậu chủ, nể mặt cậu sinh bệnh, hôm nay em cho phép cậu lên mặt lần, qua thôn này có nhà trọ này nữa, cậu nắm bắt cơ hội cho tốt.”
      ôm eo , dám nhìn vào mắt , giọng hỏi: “Bán Nguyệt, nếu ngày chỉ còn hai bàn tay trắng, liệu em có rời bỏ ?”
      Đây là câu hỏi máu chó nhất mà từng nghe! Lưu Minh Chân nghĩ, nếu phải bị ốm, tẩn cho trận.
      Tống Lễ chờ mãi thấy đáp, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn bảo: “Đáp câu .”
      “Còn chưa nghĩ ra!” tức.
      “Em…” cuống lên định ngồi dậy, lại ngã trở về, Lưu Minh Chân trấn an : “Tống Lễ, xảy ra chuyện gì, với em . phải bảo vợ chồng cần tín nhiệm lẫn nhau, cư xử chân thành còn gì?”
      đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, chỉ níu vạt áo của hỏi: “Liệu em có bỏ ?”
      lập tức mềm lòng, đáp: “ đâu! Cùng lắm em nuôi . Em sống gần nửa đời người mới tìm thấy , đừng hai bàn tay trắng, cho dù tận thế, em cũng rời bỏ !”
      Tống Lễ nghe vậy mới an tâm, hổn hển ôm chặt , giống như chết đuối vớ được cọc. Lưu Minh Chân vẫn biết ngọn nguồn câu chuyện, chỉ có thể nhàng vỗ về lưng .
      lát sau, ghìm lòng : “Ngồi dậy ăn ít cháo .”
      cử động. tiếp: “Cho phép ăn dưa muối và đậu khô.”
      vẫn bất động. “Em xúc cho .”
      nghe vậy mới nể mặt, gật đầu. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ ăn có hai thìa, bảo rằng ăn tiếp nôn, Lưu Minh Chân cũng dám ép. Cuối cùng cho uống cốc nước mật ong, miễn cưỡng uống.
      Nửa đêm, sốt cao, Lưu Minh Chân cuống quít thay quần áo cho , muốn đưa đến bệnh viện. Nghe mớ, gọi ‘mẹ ơi’.
      Lưu Minh Chân lấy làm lạ, hồi trước cùng về quê, lễ ở mộ cha . Có điều nghe kể mẹ theo người khác rồi, vẫn ghi hận, cho nên tới giờ cũng chưa từng nghe nhắc lại lần nữa.
      phát sốt tỉnh táo lắm, nhưng biết phải bệnh viện, cực kỳ phối hợp. Lưu Minh Chân kề sát tai , lo lắng : “Tống Tam, đừng có giở trò, còn đeo theo mạng em đấy, muốn em lo chết à!”
      Lúc này mới chịu nghe lời. Lưu Minh Chân mình, chật vật lắm mới đỡ được vào trong xe. Xe để lại công ty, vì vội vàng nên lái về, xe rất to, lại quen tay.
      Để nằm ở ghế sau, sốt ruột lái đến bệnh viện, hô to gọi bảo người ta lấy giường cấp cứu chuyển vào. Bác sĩ kiểm tra gấp, còn chụp cả X-quang, nhưng trừ cái gọi là cơ thể mệt mỏi suy nhược dẫn đến phát sốt, còn nguyên nhân nào khác. Muốn tìm người phân tích phim X-quang, phải chờ giờ hành chính.
      Bọn họ cầu giường ngủ, truyền thuốc giảm sốt. Lưu Minh Chân ngồi trông Tống Lễ, ghém chăn quanh người . Nhìn mặt , cẩn thận ngẫm lại chuyện hôm nay, đoán rằng chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện? Nhưng mà người sợ trời sợ đất như Tống Lễ, cho dù phá sản cũng đến mức như vậy. chỉ rủ Lưu Minh Chân sớm ngày ‘về quê chăn vịt’ thôi.
      Trước khi kết hôn hai người vốn bàn nhau có chuyển luôn đến Hải Nam sống những ngày tháng thần tiên hay , nhưng vì thể bỏ đám em sớm như vậy, nên họ mới trở về.
      Hơn tiếng sau, thuốc truyền gần hết, mới đầm đìa mồ hôi tỉnh lại. Mở mắt ra thấy xung quanh trắng tinh, hơi kinh hoảng, nhìn sang Lưu Minh Chân bên cạnh mới yên lòng, kêu tiếng “Bán Nguyệt”.
      lau mồ hôi cho , giúp uống nước. Tống Lễ kéo tay áo , đầu váng mắt hoa ngồi dậy. Lưu Minh Chân đè lại: “Điên à! Nằm im cho em, truyền thuốc xong mình về nhà.”
      .” xong lỗ mãng tự nhổ kim truyền, Lưu Minh Chân đành phải vội vàng dùng khăn tay ấn xuống vết kim châm. thấy bộ dáng lo lắng của mới bình tĩnh lại, tay kia đặt tay .
      Ngồi xe, đeo dây an toàn cho mình, nhìn khởi động xe, đột nhiên mệt mỏi : “Bán Nguyệt, gặp mẹ rồi.”
      Lưu Minh Chân phóng xe , ra vẻ tùy tiện hỏi: “Bà ấy khỏe ?”
      khỏe, sắp chết, bác sĩ bảo chỉ trong tháng này thôi. Gã đàn ông kia chết lâu rồi, bọn họ có con.” Dường như chỉ kể lại tình tiết trong phim, giọng vô cảm.
      cả kinh, quay đầu nhìn , nhắm mắt lại.
      Về giường, Tống Lễ mệt mỏi ngủ thiếp . Lưu Minh Chân rút quyển sổ dưới gối ra, mới phát phải là quyển sổ mà lén lấy bức ảnh. Bên trong là ảnh hồi trước của Tống Lễ. giống cha nhiều hơn mẹ. Mẹ đúng là người đẹp, cũng rất ăn ảnh, biết tạo dáng.
      Hôm sau, Tống Lễ thức dậy từ sớm, bộ dạng ốm bệnh hoàn toàn bay biến. Lúc Lưu Minh Chân còn ườn giường, đứng trước tủ quần áo thay đồ. giơ cái sơ mi trắng, cái sơ mi đen lên hỏi : “Cái nào được?”
      “Chẳng cái nào được cả! Đổi màu , đến bệnh viện mặc đen trắng làm gì.”
      Tống Lễ nghe vậy, cúi xuống hôn , nhíu mày: “Em biết rồi à.”
      “Tống Lễ,” Lưu Minh Chân gọi , ngồi xuống giường, gối đầu lên đùi : “ cứ đến đấy , nếu cần gọi em tiếng.”
      chỉ đến liếc qua cái thôi.” đáp thản nhiên.
      Lưu Minh Chân ngồi dậy, xoa lưng , hỏi: “Vợ cũng cưới rồi, còn bất mãn gì nữa?”
      “Thiếu đứa con.” ôm .
      cười, “Có điều gì bất mãn cũng tha thứ cho bà ấy . Nếu giờ buông được, về sau hối hận cũng kịp.”
      Tống Lễ thở dài: “Vậy từ hôm nay trở em đừng uống thuốc nữa?”
      tiếp là em cho nhừ đòn! Dám cò kè điều kiện với em hả?” cố tình lạnh mặt.
      “Cái gì mà cò kè điều kiện, em dám nghe lời ?” đưa tay nhéo má .
      Hai người đùa giỡn lúc. Lát sau, Lưu Minh Chân giúp Tống Lễ mặc quần áo, chỉnh cổ áo , gật gù vừa ý: “Đẹp trai lắm! Đừng căng thẳng.” Rồi hôn cái.
      đun nóng cháo nấu tối qua, cho thêm nấm tuyết, lúc ra khỏi cửa đưa cho , : “Bà ấy chưa chắc ăn được đồ thường, đem đến , cũng hơn đồ mua ngoài. Tự cũng phải gọi đồ ăn, ăn nhiều chút mới có sức.”
      Tống Lễ nhịn được lại ôm , siết đến mức thắt lưng muốn gãy, thấp giọng bên tai : “Bán Nguyệt, Bán Nguyệt. thể có em.”
      Mấy ngày đầu, buổi tối vẫn trở về như bình thường, nhưng năng gì nhiều, hai người vốn ít , nay chỉ còn đôi câu vài lời. Đến ngày thứ bảy, gọi điện thoại, bảo buổi tối về nhà. Lưu Minh Chân biết ổn, hỏi có muốn đến . ra muốn ở bên , biết rằng lúc này trong lòng rất khổ sở. Nhưng cần. Sang sáng ngày thứ tám, nhận được điện thoại, Tống Lễ : “Giờ em đến đây .” câu nào thừa thãi, chỉ đáp “Được”.
      Lúc Lưu Minh Chân đến nơi, đúng lúc bà Tống hồi quang phản chiếu, cùng Tống Lễ sóng vai, nắm tay bà gọi “mẹ”. Bà rất vui mừng, dùng bàn tay khô gầy như sáp nến, vô lực nắm tay hai người bọn họ : “Mẹ có thể nhắm mắt rồi.”
      Bà Tống vào buổi chiều, Tống Lễ cứ nắm chặt tay bà, cho ai động vào. Hai con mắt sưng đỏ, cộng thêm vẻ mặt đau thương tuyệt vọng giống như con sói.
      Lưu Minh Chân ngồi trước mặt , giọng gọi: “Tống Lễ, Tống Lễ? Nhìn em, em đây, Bán Nguyệt đây. Để mẹ thay quần áo , nếu lát nữa mặc được.”
      Dường như nghe thấy, nhưng lại để cho cầm tay , kéo ra.
      Về nhà, bất ngờ là Tống Lễ lại chủ động muốn ăn cơm, hơn nữa còn ăn ít. Ăn xong rồi, yên vị ngồi trước tivi , xem quảng cáo bỉm của trẻ con, ôm Lưu Minh Chân khóc nức nở.
      Bọn họ tổ chức lễ truy điệu. Lưu Minh Chân bàn bạc với : “Có muốn đưa mẹ về quê ? Ý bà thế nào?”
      “Bà ấy có hy vọng gì cao xa, rải xuống biển là được.” nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi tưởng: “Năm đó cha rất bà, bà có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng thích ăn diện, nhớ cha công tác ở đâu cũng mua quần áo trang sức về cho bà.”
      cúi đầu hôn tóc : “Khi bà ấy bỏ rồi, cha cũng chưa từng xấu bà câu.”
      “Vậy hợp táng bọn họ .” Lưu Minh Chân mạnh dạn đề nghị.
      Cuối cùng nửa tro cốt hợp táng, nửa còn lại bọn họ đem về nhà rải ở vịnh Á Long. Đứng biển, Tống Lễ ôm Lưu Minh Chân : “Bán Nguyệt, đời này chỉ còn mình em là người thân thôi.”
      *

    3. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      [Ngoại truyện 11] Chuyện quan trọng
      Mười giờ sáng, Lưu Minh Chân gọi điện thoại cho Tống Lễ, giọng điệu rất nghiêm túc: “Tống Lễ, em có chuyện rất quan trọng muốn với .”
      “Tự nhiên lại muốn ăn cái gì hả, tổ tông Bán Nguyệt?” Tống Lễ bất đắc dĩ nhưng thể chiều. Lần trước cũng thế trong điện thoại, còn tưởng xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm, lo lắng hồi, kết quả bà này chỉ muốn ăn bánh trứng lớn kiểu Thiên Tân trong bữa sáng mà thôi.
      bật cười, cố tình trầm giọng: “À, chuyện này liên quan đến ăn uống, nhưng quan trọng hơn ăn uống chút.”
      “Vậy em cho vài gợi ý được ?” Thư ký đứng cạnh biết sếp bàn ‘chuyện vô cùng quan trọng’ điện thoại, bèn đẩy cửa ra ngoài.
      “Hừm, chuyện này đúng là rất nghiêm trọng, cho nên chờ về nhà mới trực tiếp cho . Gợi ý chính là: Trăm năm gặp lần.” vẫn còn giả vờ thần bí.
      đoán được. Gợi ý này quá rộng!”
      “Vậy, phần lớn con người từng trải qua trong đời.”
      “Em mọc răng khôn à?”
      “Lúc lên đại học em mọc hết cả bốn cái rồi!”
      “Làm lại, cho thêm gợi ý cuối cùng.”
      “Em muốn ăn quả lựu.”
      “Mùa này cây lựu vừa ra hoa, biết đến đâu tìm quả lựu cho em?”
      Xem ra vẫn chưa hiểu, Lưu Minh Chân nhịn được lén lút cắn môi cười.
      “Quả quýt cũng được.”
      xin em, chúng mình ăn hoa quả đúng mùa được ? mua dưa hấu cho em, nhé? phải em thích dưa Hồng Ngọc sao? Mua quả, mỗi người nửa.”
      Lưu Minh Chân nghe giọng điệu chiều của , tính tạm thời tha cho , vì thế giọng : “Được, vậy về sớm chút.”
      “Tối nay có hẹn ăn tối, chẳng phải sáng nay với em rồi ư?”
      “Hủy !” hề do dự đề nghị.
      “Bán Nguyệt, lần này được. hẹn từ tháng trước, người ta vì bữa này mà bay đến tận đây.”
      “Tống Lễ, em nghiêm túc, em chuyện cực kỳ quan trọng muốn cho .” Qua điện thoại, cũng biết hạ thấp mặt mũi.
      thể điện thoại?”
      thể.”
      “Vậy buổi trưa đến đón em ăn cơm, em trực tiếp.”
      được!”
      “Bán Nguyệt…”
      “Tống Lễ!”
      “Ngoan, nhé, về sớm chút, cũng uống nhiều rượu. Mua dưa hấu cho em, sau đó đút cho em ăn.”
      khỏi cần về nữa!” cúp điện thoại.
      Lúc ấy Tống Lễ quả thực để ý. Việc vặt vãnh đáng để tâm đối với Tống Lễ, trong mắt Lưu Minh Chân lại rất quan trọng. Ví dụ như: Ăn uống điều độ, hoặc công tác nhất định phải mang đôi dép lê của mình.
      Cho nên, nghĩ rằng chỉ gọi cho làm nũng, muốn dỗ dành mà thôi.
      Bởi vì lịch làm việc sớm về sớm của đổi, cho nên công việc phải làm hàng ngày khá nhiều. Đặt điện thoại, lần nữa gọi thư ký vào, bàn giao công chuyện xong, đợi đến lúc sắp quay , Tống Lễ gọi lại, ngẫm nghĩ rồi dặn: “Giúp tôi tặng bó hoa bách hợp.”
      Thư ký là người thông minh, tất nhiên biết phải tặng ai, cứ thế mà thu xếp.
      Buổi trưa đến giờ ăn, Tống Lễ gọi di động, thế nhưng Lưu Minh Chân tắt điện thoại! nhớ mọi người từng cảnh báo từ lâu, rằng phụ nữ thể nuông chiều thái quá, trong lòng cười khổ, chiều làm thế nào? Còn nâng trong tay, cất trong tim thế này mà từng giây từng phút vẫn chưa yên tâm nổi, nếu chiều, chính là tra tấn bản thân.
      đường đến chỗ hẹn, nghĩ rằng lúc này tan sở, bèn gọi điện về nhà, nhận điện thoại, nghe thấy là , chỉ lạnh lùng hỏi: “ về à?”
      “Bán Nguyệt, nếu có việc gì em có thể ràng được . thể hơi tí là bỏ bê xã giao.”
      hai lời, lại dập điện thoại.
      Trong bữa tối, rót ly rượu vang, Tống Lễ chỉ nhấp môi uống cho có. Bởi đối tác tin Phật, cho nên thức ăn là đồ chay, nhưng hương vị mô phỏng rất chuẩn, khiến khách hàng vừa ăn vừa tán dương.
      Đối tác vừa xuống máy bay hồi chiều, vì thế hai bên đều có ý nán lại lâu, chưa đến chín giờ xong.
      Tống Lễ lòng như lửa đốt vội vàng về nhà. mơ hồ cảm thấy ổn. Bình thường Lưu Minh Chân đành hanh náo loạn, chưa từng tỏ thái độ như hôm nay. Có điều, nghĩ ra, chuyện gì mà nghiêm trọng đến mức nhất định phải mặt đối mặt, phải ở nhà? Còn thể chờ? Rốt cuộc muốn gì? Lúc đầu cho rằng giỡn, nhưng giờ càng ngẫm càng kinh sợ, cũng dám phỏng đoán lung tung.
      Gọi di động cho , vẫn tắt máy, điện thoại trong nhà có người nghe.
      đóng cửa xe, chạy về phía thang máy, đột nhiên nghĩ ra dưa hấu còn để xe, thể quay lại lấy. Nếu là chuyện , còn phải trông vào việc niệm tình dưa hấu, cười cái rồi tha thứ cho nữa.
      nóng ruột, cảm thấy thang máy lên chậm rì.
      Vào nhà, trong phòng tối đen như mực. gọi “Bán Nguyệt”, ai đáp. cuống quýt chạy vào phòng ngủ, nhưng bị vấp phải chiếc ghế chắn ngang phòng, kịp định thần nên ngã xuống sàn.
      Lưu Minh Chân nghe thấy động tĩnh, với tay bật đèn bàn, nhưng vẫn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, mở nổi mắt.
      Tống Lễ rảnh suy nghĩ sao chiếc ghế này lại lù lù đặt giữa phòng ngủ, nhanh chóng đứng dậy đến giường ngồi xuống, thấy Lưu Minh Chân ôm chăn, đầu đầy mồ hôi, vừa mở mắt, lạnh lùng nhìn .
      rút khăn tay ra định lau mồ hôi cho , lại bị đưa tay gạt . Sau đó tự mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn lời nào.
      Tống Lễ bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành : “Bán Nguyệt, phải em có chuyện muốn với sao, là chuyện gì thế?”
      “Quá thời gian rồi.” thèm nhìn .
      cầm tay , cũng may, tránh. Ngón tay thon dài nằm trong lòng bàn tay , khiến cảm thấy thân thương. Hơn nữa nhìn bộ dạng , biết rốt cuộc ai có lý, Tống Lễ ăn năn đến mức thành lời.
      chính là loại đàn ông trong câu hài hước: “Bà xã đại nhân lúc nào cũng đúng, nếu đúng, xin xem lại câu .”
      Nhìn dáng vẻ của , Lưu Minh Chân rốt cuộc lên tiếng: “Uống bao nhiêu?”
      “Bốn người chai rượu vang thôi.”
      “Vậy ngủ .” Lưu Minh Chân thấp giọng .
      “Dạ, đa tạ ân điển của hoàng hậu. Ngài có muốn ăn dưa hấu ?” lấy lòng.
      . ra ngoài , em muốn ngủ.”
      định thay quần áo, nghe vậy, vội vàng hỏi: “Ấy ấy, khoan , sao lại bảo ra ngoài? ngủ ở đây ngủ ở đâu?”
      “Tùy , thích ngủ chỗ nào ngủ, thích ngủ với ai ngủ!” Giọng gắt gỏng.
      “Bán Nguyệt, em có thể giải thích cho hiểu được , đừng có lần nào cũng bắt nạt thế?” nhịn.
      có quan tâm đâu? Hồi trước hứa gì với em? là bất luận lúc nào, bất luận ở đâu em cũng quan trọng nhất. Thế nhưng chỉ vì bữa ăn mà để ý đến em.” đột nhiên nổi giận, kìm nén nổi, xong câu cuối giọng cũng run run. Tống Lễ cả kinh, ngẩng đầu thấy nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.
      hấp tấp lại gần, nhưng Lưu Minh Chân giơ tay chặn: “ đừng tới đây!”
      Tống Lễ quả thực dám lên, đành phải ngồi xuống cái ghế xui xẻo kia. giọng : “Bán Nguyệt, em có ‘chuyện quan trọng’ gì, giờ . Em bảo là chỉ quan trọng hơn việc ăn uống chút, mới tới bữa ăn kia. Để xem có ‘quan trọng’ nào.”
      cút ra ngoài cho em!” tức giận rút cái gối phía sau ném về phía , ngờ văng cả tờ giấy đặt dưới gối. Lưu Minh Chân vốn định lúc lên giường giơ giấy ra khoe .
      Tống Lễ tránh cái gối kia, nhặt lấy tờ giấy trước Lưu Minh Chân.
      cần tay, đọc đọc lại mấy lần, lúc đầu như bị sét đánh, sau đó trợn mắt há miệng, cuối cùng lông mày nhếch lên, cười ngây ngô dứt.
      Tống Lễ để ý đến ánh mắt hung ác của , ‘vẫy đuôi’ chạy lại gần, ngồi lên giường, dang hai tay ôm lấy Lưu Minh Chân: “Bán Nguyệt, chuyện quan trọng như thế sao em cho ?”
      “Thối lắm! Em vừa biết bảo về sớm chút, định trực tiếp với !” hì hụi cọ nước mắt lên vai , sau đó giãy ra.
      lại ôm chặt hơn, cẩn thận bảo: “Đừng làm loạn, đừng làm loạn, tổ tông, em chú ý con trong bụng.”
      “Con? với nó có cái duyên phận ấy hay còn chưa biết đâu!”
      Tống Lễ nghe xong, hoảng hốt luôn miệng nhận lỗi: “ sai rồi sai rồi, trăm sai vạn sai đều do . Nhưng ba gợi ý của em uyên bác quá, sao hiểu được?”
      hiểu em phải quan trọng nhất à?” vẫn chịu tha.
      “Quan trọng quan trọng, sao lại phải quan trọng nhất, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng thế, bây giờ càng thế.” Vất vả lắm mới ngọ nguậy nữa, chầm chậm buông ra, hai tay đặt vai , khóe môi bất giác cong lên.
      ngờ những lời này lại chọc giận , “Xem ra đúng là mẹ sướng nhờ con.”
      “Vớ vẩn!” hôn , vừa dịu dàng cắn đôi môi , vừa thầm: “Bán Nguyệt, Bán Nguyệt, lần này là lỗi của , em tha cho nhé.”
      “Khốn kiếp, mẹ nó chứ, là đồ khốn kiếp nhất trần đời!” lại rơi lệ.
      luống cuống dùng ngón tay cái lau nước mắt , cầu xin: “Đừng khóc, nhìn em rơi chỉ giọt nước mắt, chân tay lúng túng chẳng biết phải làm sao. Đều tại sai còn chưa được sao? Về sau dù em cũng làm theo. Nhưng em cũng nên ràng chút, em đọc sách nhiều năm như thế, có nhiều lúc hiểu em gì đâu, đấy. Ba cái gợi ý kia, nghĩ nát óc cũng chẳng ra. Hơn nữa hồi trước em toàn bảo ‘ muốn muốn’, mà chuyện sinh con lại thể ép em. Ai mà biết… tự nhiên… làm sao đoán ra được chứ.”
      ra ngoài, em muốn ngủ.” Lưu Minh Chân bĩu môi.
      “Bán Nguyệt,” khẩn cầu: “ dám để em ở mình, lo.”
      ở đây mới khiến người ta lo lắng ấy! ra ngoài quỳ lên ván giặt quần áo[1] cho em ngay!”
      giúp nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi bảo: “ đâu phải cầm thú. Hơn nữa nhà mình làm gì có ván giặt quần áo.”
      “Em mặc kệ, quỳ cho em, quỳ cả đêm. chịu nghiêm phạt, nhớ kỹ.” nhắm mắt .
      Tống Lễ nhịn được lại hôn môi , nhõng nhẽo năn nỉ: “Bán Nguyệt, người ta biết mình có con, toàn là vợ chồng ôm nhau vui sướng, ai đời…” luồn tay vào chăn, sờ bụng . Tay lúc nào cũng ấm áp, lần này Lưu Minh Chân né.
      “Cũng có thể ôm nhau khóc rống nữa. ra ngoài quỳ!” rất hưởng thụ vuốt ve của , nhưng miệng vẫn cứng, chịu dễ dàng tha cho .
      “Bán Nguyệt, em cũng biết lần trước bị gãy xương, đến bây giờ trái gió trở trời là đau, quỳ cả đêm, em nỡ lòng nào?” Từ khi ở cùng Lưu Minh Chân, những chiêu trò trước đây khinh thường, thậm chí biết cũng học thành thạo.
      Lưu Minh Chân nghe xong, rốt cuộc nữa, quay người ra chỗ khác. Tống Lễ thấy mềm lòng, cúi đầu hôn lên mặt cái, : “ tắm rồi vào, ngoan.”
      nghe thấy giọng hát hay lắm của Tống Lễ truyền ra từ phòng tắm, biết hát cái gì. Sau đó là tiếng nước dội ào ào, Lưu Minh Chân cảm thấy vô cùng yên tâm, lại ngủ thiếp .
      Trong lúc mơ màng, Tống Lễ lên giường, dịu dàng ôm , thấp giọng : “ nàng ngốc, sao lại gọi cùng đến bệnh viện?”
      “Còn phải sợ có, thất vọng sao.” thào đáp lại.
      “Chỉ cần em muốn có con, vui lắm rồi. Nếu có, chúng ta tiếp tục cố gắng là được. Ngốc.” khẽ hôn .
      [1] Dụng cụ dùng để giặt quần áo, tấm ván gỗ có những đường rãnh lõm xuống. Quỳ ván giặt quần áo rất đau.
      *

    4. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      [Ngoại truyện 12] ‘Thiên sơn mộ tuyết’
      Ăn sáng xong, Tống Lễ đưa Lưu Minh Chân kiểm tra định kỳ. mang thai sáu tháng, bụng nhô lên như ngọn núi . Bọn họ biết bên trong là cặp sinh đôi. Lúc nghe được tin này, Tống Lễ như hóa đá, rất lâu sau mới lúng túng cười ngây ngô, muốn ôm Lưu Minh Chân, lại sợ va chạm lắc lư làm bị thương.
      Lý Hào lái xem, ngồi ghế sau ôm . Vì muốn nghỉ ngơi cho tốt, bọn họ chuyển ra ngoại ô từ lâu. Sau khi mang thai, Lưu Minh Chân lại thấu hiểu và nhất trí với ý kiến cho nghỉ việc của . Tống Lễ thấy đồng ý, còn có vẻ ngoài dự liệu, sửng sốt hồi.
      Lưu Minh Chân cố tình làm vẻ mặt hung ác: “Bây giờ mẹ sang nhờ con, em dốc sức tra tấn !”
      Tống Lễ cười ngốc sờ sờ cái bụng còn chưa to lên của , : “ cần mẹ sang nhờ con, Bán Nguyệt, khi nào đặt em lên vị trí đầu tiên chưa.”
      Tất cả đều bình thường. Tống Lễ yên lòng. qua khu trung tâm, Lưu Minh Chân : “Đưa đến công ty trước , về sớm chút là được.”
      Quả thực hôm nay có chuyện quan trọng cần xử lý, Lý Hào lái xe về, cũng rất yên tâm, chi bằng làm xong sớm về sớm với . Vì thế đến công ty Tống Lễ trước. hôn , quên dặn: “Về nhà nhớ gọi điện cho .”
      Mọi thứ vốn vô cùng suôn sẻ, nhưng vài tiếng sau, Trần gọi điện thoại tới kể: “Cơm trưa nấu xong, Chân Chân có hứng ăn, mới ăn có chút, bảo là lát nữa ăn tiếp.”
      nghe mà sốt ruột, hỏi: “ ấy thoải mái ạ?”
      Trần hơi do dự, giọng hỏi: “Có phải cậu khiến ấy buồn lòng ?”
      đâu, sao có thể?” Tống Lễ hiểu, nào dám làm trái chút. Cho dù có thai cũng vậy. vừa xị mặt, lòng khó chịu trước. Gây hấn với , chẳng phải chính là hành hạ bản thân sao.
      “Tôi thấy ấy ngồi sưởi nắng trong sân, lát sau ra gọi ấy vào ăn cơm. Nhưng hình như ấy khóc, mắt vẫn đỏ đỏ.”
      nôn nóng, cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe bước . Bàn giao cho thư ký bảo phải về nhà, cũng dám gọi điện thoại cho Lưu Minh Chân, gọi Lý Hào hỏi xem rốt cuộc đường về xảy ra chuyện gì?
      Lý Hào cũng rất khó hiểu, trả lời: “ có gì cả, đường về chỉ qua hàng sách, chị ba bảo em ra mua hộ quyển truyện. Sau đó về thẳng nhà.”
      “Truyện gì?” lo lắng hỏi.
      quyển tiểu thuyết tên là ‘Thiên sơn mộ tuyết’, tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.” Giọng của Lý Hào đều đều.
      “Sau đó sao?”
      “Sau đó về nhà. Dọc đường rất bình thường. Tâm tình của chị ba khá tốt, còn đùa, bảo họ của ba nghe hay, dễ đặt tên, đặt cái gì cũng có nghĩa là ‘tặng’.[1] Có khi đặt là ‘Tống Ôn’ và ‘Tống Noãn’, ghép lại thành ‘tặng ấm áp’.”
      Tống Lễ lên xe, nghe Lý Hào xong cũng mò ra được nguyên do. Vừa lái xe vừa gọi điện cho Trần, báo rằng đường về, dặn bà phải khuyên Lưu Minh Chân ăn thêm ít.
      Khi vào nhà, Trần ra hiệu cho , Lưu Minh Chân miễn cưỡng ăn thêm ít cơm, nghỉ ngơi trong phòng.
      Tống Lễ rón rén vào phòng ngủ, thấy Lưu Minh Chân nằm nghiêng giường, cuộn mình. Hóa ra còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng của , mở to mắt hỏi: “Sao về sớm thế?”
      quan sát , quả nhiên tâm trạng vui vẻ như bình thường. Lưu Minh Chân đơn thuần là người tim phổi, rất hiếm khi thương tâm giận dỗi lâu. Nếu hai người có gây gổ, cũng chỉ như bão táp, chốc đến chốc . Ngay cả tinh thần hỉ nộ vô thường của phụ nữ có thai cũng xuất ràng. Dựa theo cách của : “Em chẳng làm, rời xa tất cả thế lực gian ác, hàng ngày còn có ông xã nhẫn nhục chịu khó chiều, sao em có thể mất hứng chứ!”
      trèo lên giường, nằm xuống cạnh , vuốt ve mái tóc, hỏi: “Sao đột nhiên lại nhạt miệng muốn ăn?”
      “Em khó chịu quá.” cọ đầu vào ngực , ủ rũ đáp.
      Tống Lễ cả kinh, nhưng biểu lộ ra ngoài, dịu dàng hỏi: “Làm sao thế? Kẻ nào muốn sống khiến bà xã khó chịu?”
      “Mạc cầm thú.”
      “Ai?” nghe .
      “Mạc Thiệu Khiêm.”
      làm sao?” Tống Lễ nhẩm nhẩm lại cái tên này trong đầu, chắc chắn biết, cũng chưa từng nghe đến người này.
      “Cuộc đời của ta hạnh phúc, ngay cả mẹ ta cũng thế. ta, ôi…” Lưu Minh Chân thở dài: “Người như vậy, cho cùng còn khiến người ta thương cảm hơn cả Lôi Tranh Vũ.”[2]
      Tống Lễ nghe xong càng bư đầu, ‘Lôi Tranh Vũ’ là ai?
      Nghe Lưu Minh Chân tiếp: “Ác, quá ác, khiến cho người ta bị tra tấn đến mức ấy, chuẩn cmn là mẹ kế.” Càng về sau giọng càng , nhìn vẻ mặt như sắp khóc.
      Tống Lễ vội vàng : “Nếu là mẹ kế có thể hiểu, bà ta vốn trông mong ta hạnh phúc mà. Nhưng em đừng quá xót thương cho ta, biết cách liên hệ với ta, bất kể khó khăn thế nào, nhất định cũng giúp tay.”
      Lưu Minh Chân ngẩng đầu, kỳ quái nhìn Tống Lễ, cong môi, đột nhiên cười ha hả. Tống Lễ nghe cười mà váng đầu, biết có phải bị kích thích mạnh quá, tạm thời tinh thần ổn định hay . Chỉ vươn tay vỗ nhè lưng , muốn an ủi bà xã cười đến run người của mình.
      Cuối cùng, Lưu Minh Chân ngừng cười. ôm cổ Tống Lễ, hôn cái chụt, : “ giúp được ta, ai giúp được ta. Ai bảo ta dính phải bà mẹ kế như thế.”
      Tống Lễ nhịn được nữa: “Bán Nguyệt, em cho , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? còn chưa ăn được miếng cơm, nghe bảo em khóc, thiết gì nữa, sợ tới mức chạy ù về đấy.”
      Lưu Minh Chân nghe vậy, lập tức bảo: “Thế mau ăn cơm, đừng để đói bụng đau dạ dày.”
      ăn, bà xã con khó chịu như thế, còn ăn uống nỗi gì!” cố tình quá.
      ra em chỉ đọc quyển sách, kết thúc có hậu, khiến em khó chịu.” Lưu Minh Chân thành khai.
      ra là thế, lòng. Hỏi: “Là truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn, ‘Thiên sơn mộ tuyết’ gì đó hả?
      gật đầu, khó hiểu: “Sao biết?”
      Tống Lễ lườm cái: “Vậy giờ còn khó chịu ?”
      “Sao lại khó chịu chứ, em đọc mà đau hết cả lòng. Em chờ quyển truyện này lâu, ngờ chờ đến kết cục này.” lầm bầm.
      Tống Lễ tức giận mà thể phát tác. Nghĩ rằng: đời có tác giả đáng chết thế sao! Lẽ ra nên giống như đóng băng[3] các diễn viên, ngôi sao ca nhạc, đóng băng ta luôn!
      Quay đầu bảo : “Đừng nghĩ nữa, tốt cho con, nào, ra ăn cơm cùng .”
      Vì thế lại dỗ ăn được ít cơm, sau đó đưa về giường ngủ. Chính tìm quyển sách chết tiệt kia, ngồi đọc. Đọc được nửa, cũng chưa định hình ràng. Lưu Minh Chân tỉnh. Trời đẹp, gấp truyện lại, đỡ ra vườn tản bộ, sau đó thấy mấy cây đậu chín, rủ cùng ngắt đậu, buổi tối nấu cơm.
      Hình như tâm trạng vui vẻ hơn. Buổi tối trời vẫn ấm, đề nghị ăn cơm ngoài sân, bảo thắp đèn đuổi muỗi.
      Nhưng bỗng nhiên thấy gương mặt xuất biểu tình ‘bi thương’, giật cả mình, hỏi han: “Sao thế? Sao thế? thích ăn bên ngoài? Vậy mình vào trong phòng. Ngồi sô pha, xúc cho em, được ?”
      ngờ Lưu Minh Chân lại : “Truyện viết, trong mười hai ngày hạnh phúc nhất của Mạc Thiếu Khiêm và Đồng Tuyết, Mạc Thiếu Khiêm đưa ấy đến bờ biển nghỉ dưỡng, ta đạp xe đưa ấy mua hải sản, tự tay nấu cho ấy ăn, bọn họ dùng bữa tối trong sân, ta bảo ấy thắp nhang muỗi.” càng càng giọng, lộ ra vẻ đau thương.
      Tống Lễ thầm mắng trong lòng, mắng tác giả xong, mắng đến Mạc Thiệu Khiêm, sau đó mắng vợ và mẹ ta. Nhưng ngoài mặt chỉ có thể kìm chế, giọng an ủi: “Bán Nguyệt, đó chỉ là tiểu thuyết, . Trong cuộc sống toàn là chàng có tình thiếp có ý, giống như hai chúng ta, đúng ? Em em lao tâm khổ trí thừa rồi.”
      Trong lòng lại nghĩ, hóa ra phụ nữ có thai quả nhiên hỉ nộ vô thường, phải Bán Nguyệt như vậy, chỉ là chưa đến lúc thôi.
      Cuối cùng hai người yên lặng ăn cơm trong nhà. Sau đó Tống Lễ xem DVD với , cố ý chọn bộ phim hài Wild Hogs của Mỹ, về bốn kẻ đua môtô nghiệp dư mạo hiểm phiêu lưu khắp nước Mỹ. Hai người cười từ đầu chí cuối, ngờ kết phim thấy nhân viên nghiên cứu lập trình máy tính và bà chủ quán bar đến được với nhau, Lưu Minh Chân lại nghĩ tới Mạc cầm thú vĩnh viễn hạnh phúc của của , : “ xem, ai cũng dễ dàng có được hạnh phúc với người mình như thế, ta nhiều tiền như vậy, sao lại thể hạnh phúc chứ.”
      Tống Lễ thầm rên rỉ, hết đường xoay sở. Lưu Minh Chân điểm gì cũng tốt, nhưng trời sinh tính bướng bỉnh, bất cứ chuyện gì, chỉ cần xác định, chắc chắn kiên trì đến cùng. Trong tình huống thông thường, ra lại là chuyện tốt. Trước đây cũng bị tính cách đó của hấp dẫn. Nhưng tại, chỉ sợ chuyện này ảnh hưởng đến tinh thần và sức khỏe của và thai nhi.
      Vì thế đành đỡ , giúp thư thái tắm rửa, hy vọng ít nhất đêm nay ngủ ngon giấc.
      Đợi ngủ say, bật đèn bàn, đọc hết quyển truyện kia. Đọc xong, khép truyện lại, trong lòng cũng mắng: Ác, quả là ác.
      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? cầm truyện, vào thư phòng mở máy tính, gõ từng chữ . Thỉnh thoảng còn quay lại phòng, ngó xem Lưu Minh Chân ngủ thế nào.
      Đến bốn giờ sáng, rốt cuộc coi như tệ lắm, đến cực hạn. Dùng hồ dán sách, xong xuôi, nhàng leo lên giường.
      ngủ khoảng bốn tiếng, sau đó dậy ăn sáng với . Nhìn ăn đủ bữa, rốt cuộc bớt lo chút. Ăn xong, Lưu Minh Chân bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Tống Lễ ngăn lại, hỏi: “Lộn xộn cái gì, vừa ăn xong, em ngồi nghỉ .”
      “Truyện của em đâu?” hỏi.
      “Truyện nào?” biết tỏng còn giả vờ hỏi.
      “Quyển ‘Thiên sơn mộ tuyết’ ấy.”
      “Đọc xong ăn ngon miệng, còn cố đọc!” Miệng thế, nhưng vẫn đưa truyện cho .
      cầm lấy, bảo: “Đúng là cam lòng, nhưng đoạn ngọt ngào kia vẫn đáng để đọc lại.”
      “Về sau được mua truyện của ta nữa!” ngồi cạnh, ôm .
      Lưu Minh Chân phát quyển sách là lạ, lật trang cuối cùng lên, muốn đọc lại đoạn Mạc Thiệu Khiêm nhắn tin cho Đồng Tuyết bảo ta . Nhưng đó lại phải trang cuối cùng nữa! Lật sang, là tờ giấy được đánh máy, cẩn thận dán vào truyện. Chỉ có nửa trang:
      Đồng Tuyết ra khỏi lớp học, nhìn thấy bóng người cao lớn dưới thân cây, còn dắt theo con chó Samoyed. mím môi bước đến, : “ giáo Tương vẫn còn trong phòng học trả lời câu hỏi.”
      Người kia cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Tôi biết. Tôi tìm ấy.”
      Ánh mắt Đồng Tuyết lên vẻ hốt hoảng: “Vậy, tôi trước đây.”
      “Vậy thôi.” dắt chó, tự nhiên cầm lấy tay , giống như hai người luôn thân mật như thế.
      Đồng Tuyết bị nắm chặt tay, quay người nhìn hỏi: “Mạc Thiệu Khiêm, định làm gì?”
      Dường như hiểu câu hỏi của , nhanh chậm trả lời: “Chương trình trao đổi học sinh năm của em hết, tôi tới đón em về nhà.”
      tức giận đỏ bừng mặt: “ dựa vào đâu chứ?”
      “Dựa vào việc tôi em, em cũng tôi.” ngắn gọn, khẽ nở nụ cười.
      cũng bật cười. bước lên, ôm , kiễng chân, hai người hôn nhau. Con chó tên là ‘Đáng Ghét’ kia, biết thời thế sủa ỏm tỏi.
      Lưu Minh Chân đọc kỹ từng chữ , khó tin ngẩng đầu nhìn Tống Lễ, hỏi: “Đừng bảo em đây là viết nhé.”
      ngáp cái, gần như cả đêm ngủ, chỉ vì mấy câu này, viết rồi sửa, sửa rồi viết.
      đâu có thất học, chẳng lẽ thể viết hoàn chỉnh được cái kết thúc à?” dựa đầu lên vai .
      ư?” Giọng run run.
      sợ hãi vội vàng ngẩng đầu, : “Còn hơn ngọc trai. mất ngủ cả đêm, viết nó vì muốn em vui vẻ, em đừng có mà khóc.” thấy mắt lại đỏ.
      Lưu Minh Chân quăng sách, ôm chầm lấy Tống Lễ: “Em , Tống Lễ. Em rất hạnh phúc vì có thể gặp được , làm vợ , sinh con cho .”
      [1] “Tống” có nghĩa là tặng/đưa.
      [2] Nhân vật nam trong truyện “Hải thượng phồn hoa”, tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.

    5. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      [Ngoại truyện 13] Thái Lan
      1. Tư Mã Thần
      Tôi là bác sĩ ngoại khoa ưu tú, làm việc tại bệnh viện tư nhân. Ba mươi ba tuổi, vừa vặn kết hôn, nhưng tôi chỉ thích đàn ông. Người Lâm Thanh Lưu của tôi tự xưng là họa sĩ truyện tranh, nhưng hiển nhiên, chỉ vẽ truyện tranh nuôi nổi bản thân, cho nên bình thường cậu ấy cũng nhận các hợp đồng thiết kế đồ họa.
      Sáng sớm 7h50, tôi như thường lệ vào bệnh viện, thay áo blouse, trong gương xuất bác sĩ trẻ tuổi có bề ngoài khiến người ta trầm trồ, đức hạnh đáng tin, đủ y đức đủ y thuật. Ha ha, tôi rất giỏi khích lệ bản thân, nhưng Thanh Lưu lại thường xuyên đả kích tôi, bảo rằng tôi tự sướng quá.
      qua hành lang, mấy y tá giao ban buôn dưa lê.
      Oánh Oánh : “Cái phòng 308 đáng thương, chẳng trách mình nằm viện. Đêm qua vợ ta đến đây, như hổ cái ấy, vừa đánh vừa mắng ta…”
      Tiểu Lệ giọng: “308 mặc cho ta đánh mắng? Thoạt nhìn ta như thanh sắt, tôi còn chẳng dám tới gần.”
      “Hổ cái hỏi ta viết di chúc chưa, chung khỏi cần tìm ta ký tên, bởi vì tương lai ta ở đâu, ta ở ngay đấy.”
      “Ôi, thế rốt cuộc là hay hận?”
      “Chắc là hận đan xen rồi…”
      Tôi ho tiếng, với Trịnh Mẫn: “Chào buổi sáng, chúng ta thôi.” ấy và tôi cùng kiểm tra phòng bệnh.
      Tôi vào phòng 308, ta ngồi sô pha châm điếu thuốc, bên má trái có vết xước dài. Tôi nghĩ đến câu chuyện của các y tá, nhịn được nở nụ cười, hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
      ta trừng mắt nhìn tôi, giọng vẫn tệ như thường: “ tốt, tốt rồi tôi chẳng ngồi đây chờ .”
      Tôi ghi chép lại nhiệt độ cơ thể và huyết áp của ta, dặn: “ hút thuốc xong đến văn phòng của tôi , chúng ta bàn bạc phương án trị liệu cho .” Tôi lại nhìn mặt ta bảo: “Đợi lát nữa tôi đưa hộp thuốc mỡ đến, bôi lên vết thương, vài ngày là đỡ.”
      cần, tôi thích để lại sẹo.”
      Tôi quay người định , ta gọi tôi lại: “À, hôm nay chắc chắn bà xã tôi tới đây tìm , đợi khi nào ấy đến cho chúng tôi thể.”
      “Khi nào ấy đến?” Tôi vẫn còn cuộc hẹn khác.
      biết.” ta đáp vô cùng thản nhiên.
      “Hay hỏi thử xem?”
      “Tôi dám.” Giọng ta vẫn đều đều. Nhưng y tá Trịnh bên cạnh tôi giật mình đến mức nuốt nước miếng, bị ánh mắt của ta đảo qua, thành ra tự nghẹn chính mình, ho khù khụ.
      Trở về văn phòng, tôi nhìn lịch làm việc trong ngày, phát cột 11h có ghi “Người hẹn – Lưu Minh Chân”. Chú thích: Phu nhân Tống Lễ phòng 308.
      Hóa ra hổ cái tên là Lưu Minh Chân. Khoan , hôm qua Thanh Lưu đưa người xưng là khách hàng khẩn cấp về nhà, hình như giới thiệu tên với tôi là Lưu Minh Chân. Tôi gọi điện về nhà, nhưng rồi ngắt máy. Thanh Lưu biết dở chứng gì, ăn ngủ với ‘khách hàng’ của cậu ấy, sáng hôm nay tôi ra khỏi nhà, bọn họ còn chưa làm xong. Nếu lúc này ngủ bù, tôi gọi điện về lại thành ra quấy rầy. May mà là nữ, nếu tôi ghen. Nhưng cho dù là nam, có được nghề nghiệp đàng hoàng, dáng vẻ tuấn như tôi cũng vô cùng khan hiếm.
      2. Lâm Thanh Lưu
      Đến mười rưỡi, rốt cuộc làm xong, tôi mệt muốn chết. gần bốn mươi tám giờ chợp mắt, hai chúng tôi chỉ dựa vào cà phê mà gắng gượng. Nhưng tôi cũng cam tâm tình nguyện, thậm chí cảm thấy may mắn là ấy nhờ tôi giúp.
      Tôi quen Chân Chân thời gian. Được người bạn giới thiệu làm giúp công ty mấy bản thiết kế, nào là thư chào, brochure linh tinh. ấy làm việc rất nghiêm túc, muốn cái gì biểu đạt ràng, trả tiền cũng lần lữa kéo dài, cho nên chúng tôi hợp tác rất ăn ý. Tối hôm qua ấy đột nhiên gọi điện thoại, bảo rằng có việc riêng, rất gấp, nhất định phải làm xong trong sáng hôm nay, nếu chết người.
      Lúc ấy đến, thần sắc căng thẳng, bước chân cũng vững. với tôi muốn gấp 365 bài viết kết hợp ảnh, thiết kế thành tuyển tập đơn giản. Chuyện này ra khó, cái khó là, chị ơi, 365 bài viết, lại còn chọn ảnh.
      có cách nào, đưa ấy về nhà, làm suốt đêm, làm được bao nhiêu làm. Bình thường chuyện gặp gỡ ấy, thấy ấy luôn phóng khoáng hài hước, chưa từng yếu đuối như vậy, trong nháy mắt, cảm thấy rất đáng thương.
      Tôi xem bài viết của , hóa ra là thư, còn là thư tình. Rất tuần tự, mỗi tờ đều đánh số và ghi ngày, từ 1 đến 365. Người nhận thư là ‘Tống Lễ’. Thư viết từ ba năm trước. Tôi đoán thầm, có lẽ là người cũ của ấy, giờ kết hôn, hoặc định di dân, đương nhiên, có khi còn sắp rời khỏi nhân thế.
      phụ trách hiệu đính văn tự, tôi phụ trách chọn ảnh, thiết kế nền. Về chủ đề, tôi và ấy bàn bạc, chọn xuân hạ thu đông, bởi vì vừa đúng năm. Phong cách và màu sắc của tuyển tập cứ thế phối màu cho phù hợp.
      Chắc hẳn bọn họ rất nhau. Động tác của hai người, ánh mắt, vẻ mặt, nghi ngờ gì chính là cặp tình nhân say đắm. Chân Chân lúc đó khác bây giờ là mấy, người đàn ông kia ngoại hình quá xuất chúng, dáng người trung bình. biết vì sao, tôi cảm thấy ta và A Thần có vẻ giống nhau, cứ lành lạnh, dù cho đối xử với tôi lúc nào cũng rất dịu dàng.
      Tôi đọc qua bức thư, rồi mới có thể chọn ảnh và nền phù hợp. Chân Chân vừa hiệu đính, vừa khóc, vừa mắng, thào gì đó nghe . hộp khăn giấy dùng hết, tôi mở hộp mới, đưa sang. Tôi nghe khóc, lại nhìn bức thư viết năm đó, cũng cảm thấy mình chịu nổi nữa. Hơn lúc nào hết rất nhớ Tư Mã Thần.
      A Thần về, vào thư phòng thấy chúng tôi vùi đầu làm việc, có khách ở đây, muốn gọi tôi ra ngoài. Nhưng tôi lại ngoại lệ chủ động hôn , được sủng mà kinh. Cái tên đáng thương này, người đại khái đều như ăn mày, chút vụn bánh mì từ người kia đủ khiến bọn họ mừng rỡ phát điên.
      Tôi với hôm nay phải làm việc cả đêm, mang sữa và bánh quy đến cho chúng tôi.
      Thư của Chân Chân, chắc là viết sau khi họ chia tay, tờ nào cũng bảo Tống Lễ mau mau tìm . còn đáng thương hơn Tư Mã Thần.
      Ba giờ sáng, chúng tôi làm được hai trăm bức, tôi khuyên nghỉ ngơi chút. Tôi dè dặt hỏi : “Chắc giờ có bạn trai?”
      nghe xong bèn sững sờ chút, ngơ ngác lắc đầu.
      Tôi : “ ra, lưu luyến người cũ và hồi ức cũng vô dụng. Tôi có người bạn rất tốt, lớn tuổi hơn chút, cũng cùng ngành với , từng là phóng viên tin tức, thích sưu tầm tranh, thích phụ nữ.”
      bật cười, gật đầu. cười rất đẹp, gương mặt trắng nõn, nổi bật cặp mắt cong cong, lông mi dày.
      Bảy giờ sáng, chung tôi mới sắp xếp xong 365 tờ thư, nhưng còn phải thiết kế trang bìa, sửa chữ, chỉnh nền. Tư Mã Thần dậy, vào xem hai chúng tôi, vui bảo: “Lát nữa nấu cháo, hai người uống. Bổ sung ít Vitamin A và B.”
      Tôi dựa đầu vào ngực , hai tay vòng quanh thắt lưng , là thoải mái, quả thực rất buồn ngủ.
      Lúc Tư Mã Thần , bảo tôi tỉnh ngủ hãy gọi điện thoại cho , ăn trưa, chiều hoặc bữa khuya với .
      Cuối cùng, lúc chín giờ, tất cả chỉnh sửa xong. Chúng tôi cho vào usb, cầm đến chỗ in. Tôi giúp Chân Chân chọn loại giấy in chìm màu vàng nhạt, nhìn người ta đóng thành quyển. mình có hẹn, vội, tôi đồng ý nhất định giúp làm tốt, lâu nhất là tiếng sau đưa cho .
      gần như thiên ân vạn tạ, bảo tôi tính tiền luôn, lập tức đưa cho tôi. Tôi bảo ấy vội trước . Nhưng ngờ được địa chỉ chuyển hàng đưa cho tôi lại là bệnh viện của A Thần.
      3. Tống Hoan Hỉ
      Tôi và Hoan Lạc tốt nghiệp tiểu học rồi! Tiểu học của chúng tôi trải qua với các bạn khác. Chúng tôi cũng học toán, trực nhật, còn tham gia hoạt động ngoại khóa. Nhưng tất cả mọi thứ đều ở nhà, phải do mẹ dạy chính là cha dạy (nghe hồi đại học cha học Hóa, đôi khi đưa chúng tôi làm thí nghiệm, rất thú vị), còn có thể tự lên mạng học, đương nhiên cũng đến cung thiếu nhi học nhạc nghệ thuật. Về phần ngoại ngữ, dù sao trong nhà chúng tôi cũng chẳng có cái gì gọi là ‘ngoại ngữ’. Bất kể chúng tôi ở đâu, cũng có truyền hình vệ tinh toàn cầu, rất nhiều kênh phim hoạt hình chúng tôi xem hiểu. Bác Trình Nhiên và bác Mike hàng năm đều đến đây chơi hơn tháng, còn có Trình Kỳ Dương, từ hồi năm tuổi tự ngồi máy bay đến đây, học tập ngủ nghỉ với chúng tôi. Cho nên trong nhà ngôn ngữ gì cũng được.
      Nghỉ hè năm nay tôi và Hoan Lạc du lịch với bác Trình Nhiên và bác Mike, lái xe từ Canada đến Mỹ, trong suốt hai tháng, hơn nữa có Trình Kỳ Dương, chỉ có bốn ‘người đàn ông’ chúng tôi, rất ngầu!
      Nhưng tôi và Hoan Lạc bàn bạc, trước khi sơn lại phòng ngủ của chúng tôi, như vậy hai tháng sau về ở, cũng lo hít hơi độc hóa học. Phòng ngủ bây giờ trông có vẻ thoải mái, nhưng cực kỳ thiếu cá tính. Chúng tôi mò mẫm mạng ba ngày, còn nhờ chú Trình Thanh cố vấn, tính toán số lượng sơn cần thiết, nhãn hiệu, giá cả, các công cụ cần chuẩn bị, thời hạn công trình. Cuối cùng ngó xem tiền riêng gửi ngân hàng, cũng đủ dùng.
      Mọi chuyện chuẩn bị xong, chỉ chờ hai lãnh đạo cấp cao phê duyệt.
      Cha mẹ tôi cầm tay ‘Kế hoạch tân trang phòng ngủ’ do chúng tôi in ra, in màu, còn có cả hình minh họa. Hoan Lạc muốn sửa phòng ngủ thành gian vũ trụ, nào là ngôi sao, mây điện, phi thuyền vũ trụ, gì cũng có. Giường của nó chính là phòng điều khiển của phi thuyền vũ trụ. Của tôi còn ngầu hơn nó nhé, là thế giới dưới đáy biển. Màu sắc phong phú, tổng hợp của hoạt hình Disneylands. Hơn nữa đối diện giường tôi là nàng tiên cá, tóc rong biển màu nâu, cài tóc san hô màu đỏ, trước ngực là hai vỏ sò trắng. Xung quanh ấy là nước biển xanh thẳm. Cứ thế hàng tối tôi cùng ấy chìm vào giấc ngủ.
      Mẹ tôi đọc mà cười ha hả, kéo chúng tôi vừa ôm vừa hôn, bảo rằng bản kế hoạch này rất đầy đủ. Nhưng vì sao cha tôi lại nhíu mày?
      Mẹ tôi vừa định lên tiếng, cha giành trước: “Cha mẹ phải bàn bạc cẩn thận. Buổi chiều trả lời các con.”
      Tôi và Hoan Lạc nhìn cha, cũng hết cách, đành phải chờ. Nhưng mẹ tôi ủng hộ trăm phần trăm, kiểu gì cũng thu phục được cha.
      4. Hoan Lạc
      Nhìn phản ứng của cha, tôi hơi lo lắng, hỏi Hoan Hỉ: “Có gì ổn à?”
      ấy quan tâm, lấy nước hoa quả từ trong tủ lạnh ra : “ thành vấn đề, để mẹ thu phục cha.”
      Tôi chỉ đành đồng ý, : “Được rồi, chơi game .”
      ngờ cha tôi vào phòng tìm chúng tôi. Chúng tôi hẹn mà cùng ngó đồng hồ, theo quy định của cha mẹ, đúng là chúng tôi chơi quá thời gian rồi.
      ngờ cha nhắc chuyện này, chỉ cau mày hỏi: “Hoan Lạc, con thấy màu sắc gian vũ trụ con thiết kế quá u ám sao?”
      “Vũ trụ vốn là thế mà cha.” Tôi thể đổi vũ trụ thành sáng lạn ánh mặt trời như buổi chiều vịnh Á Long mà? Hơn nữa, chỉ trong bóng đêm mới có thể thấy những thiên thể khác nhau phát ra ánh sáng lập lòe hoặc chói mắt thôi.
      Cha lại hỏi Hoan Hỉ: “Thế giới dưới đáy biển của con, nhất định phải có phụ nữ trần truồng à?”
      “Cha, đó là nàng tiên cá. Ở thế giới của bọn họ cần mặc quần áo.” Lúc trả lời, Hoan Hỉ cúi đầu. Tôi biết ấy nhịn cười, tôi cũng nhịn sắp nội thương rồi.
      “Con vẽ thêm ít cá hoặc động vật dưới biển là được rồi. cần phải là nàng tiên cá hư ảo này.” Cha tôi còn có ý đồ thuyết phục ấy.
      “Cá với những động vật dưới biển khác chẳng phải còn trần truồng hơn ạ?”
      Cuối cùng cha lạnh mặt ra ngoài, thu hoạch được gì. Chúng tôi khép cửa xong cái là ôm nhau, vừa cười vừa đấm đối phương.
      Ngay sau đó, Hoan Hỉ hất cằm với tôi, tôi hiểu ý của . Cùng rón rén chạy ra ngoài sân, ngồi trong góc nghe cha mẹ bàn bạc chuyện này dưới cây nho.
      “Đó là phòng của bọn nó, đương nhiên bọn nó có thể tự quyết định trang trí thế nào.” Mẹ tôi . Tôi biết ngay mẹ nghĩ vậy.
      “Em phát ra nàng tiên cá kia trần truồng à. Hoan Hỉ mới có mấy tuổi, thích cái này rồi.” Cha tôi gào lên.
      “Đó là nhân vật trong cổ tích, hồi xưa chính miệng kể chuyện ‘Nàng tiên cá’, em vẫn nhớ nhé.” Mẹ tôi nhắm mắt để ý tới cha.
      “Cả Hoan Lạc nữa, muốn sơn cả phòng tối om om, biết thế cần gì cho nó ở căn phòng phía Nam! Để nó xuống gara mà ở luôn. Còn dám cãi là vũ trụ vốn phải như thế. Chúng ta sống ở địa cầu cơ mà.”
      “Hừ, sống địa cầu chắc. Năm đó, chẳng phải gọi bệnh viện Hòa Bình là ‘Thái Lan’ sao?” Mẹ tôi ngồi dậy, hình như rất bực bội với cha, “ tiêu dao ở ‘Thái Lan’ đến ba ngày cơ mà! Vì gạt em, còn mua vé máy bay !”
      Cha tôi lập tức chịu thua, kéo tay mẹ, củng cố tinh thần nhận lỗi: “Bán Nguyệt, Bán Nguyệt, chuyện qua bao nhiêu năm vậy rồi, giải thích, lúc ấy chỉ nghĩ: chẩn đoán xem thế nào, mặc kệ là kết quả gì, cũng dối em. Nếu có vấn đề, cần gì cả hai ta phải lo lắng sợ hãi.”
      “Mẹ nó chứ còn dám cãi à!” Mẹ tôi vung nắm đấm lên, tôi nhìn Hoan Hỉ, ấy cũng trợn mắt nhìn tôi.
      “Nhưng dưới nhắc nhở của em, ý thức được rồi,” Cha cúi đầu, “Cho dù như thế vẫn là sai, ừ, hoàn toàn sai lầm.”
      “May mà chỉ là u nang. Thấy khổ sở, em cũng chẳng nhẫn tâm tra tấn nữa.” Mẹ để tay trước ngực cha, dựa vào lòng cha, lời có vẻ xót xa.
      “Bà xã đại nhân, em còn tra tấn sao! vừa ra viện, em chuyển về nhà cũ, bắt theo đuổi em lần nữa. chỉ mời em ăn bữa cơm mà cũng phải mời đến năm lần! Sau đó xem xong phim, về muộn thế mà em cũng cho ngủ lại.” Vẻ mặt cha tôi vô cùng phiền muộn.
      “Nhưng cũng sướng còn gì, đọc thư em viết, biết rằng từ rất lâu rồi em vẫn chờ .” Mẹ tôi quay người ôm cha. Tôi và Hoan Hỉ mừng rỡ nháy mắt với nhau, trong lòng rất bước tiếp theo họ hôn nhau.
      “Vậy mà em lại còn tìm cái kẻ tên là Thường Hồng đến chọc tức , em đau bụng gọi đến đón. Nhìn đưa em về nhà, lúc ấy muốn đấm cho mặt nở hoa.”
      Mẹ tôi bắt đầu hôn cha, vừa hôn vừa thủ thỉ: “Thường Hồng quả thực vừa cao vừa đẹp trai, cực kỳ bổ mắt. Hơn nữa người ta từng là phóng viên tin tức của đài truyền hình, có biết là rất cao giá ?”
      Hình như cha tôi rên lên tiếng, chúng tôi chỉ nghe thấy: “ mặc kệ …” Sau đó liền ôm lấy mẹ tôi, vào phòng khách. May mà cha cửa khác, nếu chúng tôi bị phát .
      Hoan Hỉ và tôi đồng thời giơ tay, làm dấu chiến thắng. Yê, thu phục được rồi!
      Quả nhiên, buổi chiều hai người phê lên bản kế hoạch của chúng tôi: Đồng ý!
      *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :