1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em Chờ Anh - Thư Nhã [ 25 chương - hoàn ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      [9] Thực ra cuộc đời còn phức tạp hơn phim ảnh [Lưu Minh Chân]
      Tôi gần như mất ngủ, đều do cái câu ‘Chúng mình kết hôn ’ của Tống Lễ làm hại.
      Cuộc đời của tôi tuyệt đối còn phấn khích hơn tình tiết phim truyện. Hôm kia vừa thổ lộ, hôm qua là lần đầu tiên làm lành sau mâu thuẫn, rồi ‘bị’ cầu hôn, còn dùng giọng điệu như chợ mua đồ ăn để cầu hôn nữa.
      Đừng có cười tôi, tuy việc gì tôi cũng quyết đoán dứt khoát, nhưng ra vẫn là người đặt nặng tình cảm. Mà chuyện Tống Lễ làm đêm qua còn ra thể thống gì chứ.
      phải tôi muốn kết hôn với , tuy thời gian quen biết chưa lâu, tôi còn biết hết các chuyện cơ bản về , nhưng tôi cực kỳ tin tưởng người này. Tôi tin tưởng rằng tôi rất , tin tưởng rằng có thể chăm sóc tôi rất tốt.
      Nhưng, chuyện đặt vấn đề kết hôn thể tùy tiện hỏi trong lúc tôi buồn ngủ được.
      Nhìn vào gương, mắt tôi sưng húp. Trần nấu bữa sáng, tôi rót cho mình cốc đậu nành, về phía ban công, ngờ Tống Lễ ngồi sẵn ở chỗ cửa sổ sát sàn. Nhìn thấy tôi, vẫy tay. cũng ngủ ngon, cặp mắt thâm quầng, râu chưa cạo. Tôi kéo chân duỗi ra, đắp chăn lên, nhưng vẫn để ý đến , tự mình đứng cạnh cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài. biết vì sao, tôi nghĩ đến trong ‘Thâm cung nội chiến’, Tôn Bạch Dương : Ta trước nay hưởng qua bao mỹ nữ, nhưng lại phải người ta.” Vì thế quay đầu nhìn Tống Lễ, cũng nhìn tôi, ánh mắt như bị tổn thương, trong lòng tôi lại có phần xót xa.
      Tôi ngồi xuống bên cạnh , kéo tay áo tôi : “Lưu Minh Chân, muốn em trở thành vợ , để chăm sóc em. Cách thức đêm qua của đúng, hôm nay mua nhẫn kim cương và hoa hồng, làm lại lần nữa nhé?”
      luôn luôn như thế, chuyện thẳng tuồn tuột, nhưng lúc nào cũng hiệu quả, khiến cho tôi cảm động. Chắc chắn mắt tôi lại đỏ lên rồi. Tôi khẽ khàng đáp: “Chúng mình còn chưa gặp gia đình hai bên cơ mà. Ngay cả chuyện chị em gì em còn chẳng biết, là người vùng nào, từng học ở đâu, vân vân.”
      gật đầu: “Cha mẹ tất nhiên phải gặp, nhưng mà còn cha mẹ. Những việc khác, em hỏi đáp .”
      Tôi cân nhắc: “Chắc em phải viết phiếu điều tra, sáng nay em ngồi làm máy tính.”
      bất đắc dĩ rên lên tiếng: “Cưới phần tử trí thức đúng là quá khó khăn.”
      Cuối cùng tôi cũng nở nụ cười.
      Ăn xong bữa sáng, để tối đa hóa năng suất làm việc, chúng tôi quyết định bệnh viện kiểm tra lại, mua nhẫn kim cương và hoa hồng, tôi ở nhà thiết kế phiếu điều tra vị hôn phu.
      hơi lo lắng: “Hay là em với , khỏi phải lo nhẫn kim cương đủ lớn, hay là hình thức em thích, lại làm hỏng việc.”
      Trông như thế cực đáng , tôi rất thích những lúc bướng bỉnh cố chấp.
      Vì thế tôi cùng , mang theo laptop, ngồi viết trong xe.
      Bản sơ thảo như sau:
      Câu hỏi điều tra lý lịch cơ bản của vị hôn phu
      1. Tên tuổi
      2. Tên thường gọi
      3. Quê quán
      4. Ngày sinh
      5. Chiều cao
      6. Cân nặng
      7. Bằng cấp cao nhất
      8. Tốt nghiệp trường học
      9. Kinh nghiệm công tác
      10. Người thân
      11. Sở thích
      Tôi suy nghĩ xem có cần thêm thực vật, động vật, ngôi sao điện ảnh thích nhất hay đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra cho , chụp X-quang, rất phấn khởi tuyên bố tình trạng xương cốt lành lặn tốt, cơ bản bình phục. Nhưng vẫn phải chú ý giữ ấm, nghỉ ngơi nhiều.
      Ngay sau đó chúng tôi cao hứng chọn nhẫn kim cương. Nhẫn kim cương ấy à, đương nhiên phải mua Tiffani. Từ lúc ngồi lên xe, tôi tự giác nhoẻn miệng cười ngây ngô, bị Tống Lễ phát , đưa tay xoa xoa tóc tôi, bộ dáng rất chiều.
      Chúng tôi chọn chiếc ca-ra, hình thức đơn giản, chỉ là nhẫn bạch kim thêm viên kim cương. Nhưng tạm thời chưa lấy ngay, bởi vì còn khắc chữ, với cả ngón tay tôi rất , phải thay đổi kích cỡ của nhẫn. Chúng tôi cầu khắc chữ cái đầu tiên của tên hai người: LMC&TL. tôi, đặt tên tôi ở phía trước.
      Lúc đeo thử, Tống Lễ xỏ nhẫn cho tôi, nắm phần đầu ngón tay của bàn tay tôi, nhìn hình ảnh đó, khỏi phải tôi cảm thấy may mắn hạnh phúc tới dường nào, rất muốn thông báo cho cả thế giới biết. cũng cực kỳ kích động, tôi đưa tay vỗ hai má , liền kéo tôi lại khóa môi. bán hàng chắc cũng quá quen với cảnh này, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc nhẫn kim cương còn đeo tay tôi.
      Lúc nắm tay ra khỏi cửa hàng, tuy hai tay trống trơn nhưng Tống Lễ lại gọi tôi tiếng ‘Bà xã’, tôi đáp, thầm bên tai tôi: “ trả lời hôn em.”
      “Bà xã!”
      “Cái gì!”
      hả dạ đắc chí.
      Cuối cùng là cầm chín chín đóa hồng trở về. Lúc vào cửa, tôi còn nghĩ nên chuyện bất ngờ này thế nào với cha mẹ mình. Quả thực ngờ rằng chuyện lùm xùm lớn như vậy lại xảy ra, cũng may tôi còn chưa kịp thông báo cho bất cứ ai.
      Trong biệt thự của chúng tôi, chính xác mà là trong biệt thự của Tống Lễ, có mỹ nữ chờ chúng tôi, chính xác mà chờ .
      ta rất đẹp, điển hình mỹ nữ Đông Nam Á, làm da rám nắng, tóc dài gợn sóng, ngũ quan xinh đẹp. Mặc quần bò ôm với áo sơ-mi vải đay, dáng người siêu chuẩn.
      Thấy ta, chúng tôi đều sửng sốt. Dường như Tống Lễ ngờ ta lại xuất , ta bước tới gần, tôi với Tống Lễ vẫn tay trong tay, tay kia của tôi còn cầm bó hồng lớn.
      Gương mặt cả hai chúng tôi đều có vẻ hoảng hốt, chỉ có mình ta giống như chủ nhân của căn nhà này, cười nhã nhặn.
      ấy giơ tay về phía tôi, bằng tiếng : “Xin chào, tôi tên là Kiều, phu nhân của Tống Lễ.” Tiếng của ta mang theo khẩu của Đông Nam Á, mà là giọng . Tôi đoán chắc Tống Lễ học tiếng với ta.
      Trong nháy mắt tôi nhớ tới ‘Bản điều tra vị hôn phu’ mình thiết kế, rất ràng, tôi quên vấn đề quan trọng nhất: Tình trạng hôn nhân.
      Tôi buông bàn tay nắm tay Tống Lễ ra, bắt tay với ta, : “Xin chào, tôi tên là Lưu Minh Chân, tôi là…” tôi nhìn , chỉ có thể cười, bởi vì thể khóc, “… bạn của Tống tiên sinh.”
      ta có phần áy náy nhìn Tống Lễ: “Rất xin lỗi, em tới vội quá, chưa kịp báo trước cho , tự nhiên lại quấy rầy hai người.”
      Tống Lễ mặt biến sắc : “Em đến phòng chờ trước .”
      ta gật đầu rồi . Tống Lễ lần nữa nắm tay tôi, tôi chống cự. lấy hoa hồng tay tôi đặt lên bàn, trông nực cười.
      Tôi mỉm cười, vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, hai chúng tôi đồng thời : “Chuyện phải như em thấy đâu.”
      Tôi gật đầu, vô cùng đắc ý, đoán trúng trăm phần trăm điều muốn .
      “Bán Nguyệt,” chắc là biết giải thích ra sao mới giảm thiểu đau đớn nhất. Ánh mắt rối rắm nhìn tôi, sau lúc lâu thốt lên lời.
      Tôi lại nở nụ cười, hỏi: “ ta là vợ ?”
      “Dựa pháp luật nước Thái đúng.” đáp.
      “May mà bây giờ ta đến đây, nếu chờ tới lúc chúng ta thực cử hành hôn lễ, ta mới đến còn thê thảm hơn.” Tôi vẫn có thể duy trì nụ cười.
      hơi tức giận: “Bán Nguyệt, phải cố ý giấu giếm. Có điều nghĩ rằng chuyện này liên quan.”
      nghe hay , người trịnh trọng cầu hôn người khác, cảm thấy thân phận kết hôn của mình chẳng liên quan. Nên nhét chuyện hài này vào tiết mục giải trí nào đó.
      “Bảy năm trước thể ở Thái Lan thời gian, cần có người hậu thuẫn, vì thế và Kiều kết hôn, chỉ danh nghĩa thôi. Sau đó về nước, gặp lại ấy nữa. thanh toán sòng phẳng với gia tộc của ấy. Ở Trung Quốc vẫn mang thân phận chưa kết hôn.”
      Tôi chẳng cười nổi, đành phải ngồi xuống, như vậy hóa ra nguyên nhân căn bản của chuyện này là đương thiếu kiến thức pháp luật à?
      ngồi xuống trước mặt tôi, dùng giọng điệu khẩn cầu với tôi: “Bán Nguyệt, em đừng như vậy, chỉ cần em tin tưởng . Bây giờ em về nhà , cho hai tuần, giải quyết việc này, sau đó cùng em gặp cha mẹ em, chúng ta kết hôn.”
      Tôi gật đầu. vẫn lo lắng: “Em đừng chơi trò mất tích với , em cũng biết dù chân trời góc bể cuối cùng vẫn tìm được em.”
      Tôi gật đầu. thận trọng : “Hôn cái.”
      Tôi hôn lên môi , ôm thắt lưng tôi, chúng tôi chìm sâu vào nụ hôn này, từ dịu dàng, mãnh liệt cho tới khi bùng nổ.
      đưa tôi ra xe, bảo Lý Hào chở tôi về nhà. Tôi quay người lên xe, vẫn như mọi lần kéo ống tay áo của tôi nhắc: “Em phải chờ .”
      Tôi đáp, chịu cho tôi , tôi đành bảo: “Được.”
      biết, giờ phút này vì muốn suôn sẻ rời , dối tôi cũng chịu.
      lần em .”
      “Em .” Những lời này là , tôi nhìn thẳng vào mắt để .
      *

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      [10] Hạnh phúc ngày sau [Lưu Minh Chân]
      Lúc tôi về nhà, Trình Thanh vẽ ký họa. Tôi khẽ lên tiếng, cậu ấy nhìn thấy tôi, mỉm cười hỏi: “Sao lại về?”
      Tôi cười: “Làm bạn cùng cậu chứ sao. Tớ thất nghiệp rồi, cậu có thể bắt đầu suy nghĩ về việc mở tiệm bánh với tớ.”
      “Minh Chân.” Cậu ấy nhàng gọi tôi.
      “Ừ?”
      “Trước mặt tớ, cậu vĩnh viễn cần đóng kịch.” Cậu ấy yên lặng nhìn tôi, cặp mắt hẹp dài xinh đẹp ngập tràn thấu hiểu và dịu dàng.
      Tôi qua, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu ấy, gục đầu vào vai Trình Thanh khóc òa lên.
      Tôi khóc rất lâu, Trình Thanh chỉ vỗ về lưng tôi, khóc xong rồi, tôi : “Tớ muốn đến đảo Hải Nam.” Nơi đó mới là nhà của tôi.
      “Vừa lúc tớ cũng muốn .” Cậu ấy .
      Tôi nghĩ, thế tốt. Vậy là chúng tôi bắt đầu thu xếp hành lý. ít quần áo của tôi còn ở chỗ Tống Lễ, nhưng chẳng sao, đến đó chỉ cần áo phông, quần ngố, thiếu cái gì mua thêm lúc nào chẳng được.
      Sau đó tôi lên mạng tìm chuyến bay, mấy tiếng sau có chuyến, khuyến mãi những bảy mươi phần trăm. Tôi lại kiểm tra tài khoản của mình, rất nhiều, hiểu vì sao có hai khoản tiền gửi vào, khoản mười lăm vạn, khoản khác là hai mươi sáu vạn.
      Tự nhiên có bốn mươi mốt vạn, số tiền hề với tôi, tôi có thể cân nhắc về chuyện thuê căn phòng tốt khi đến nơi.
      Trình Thanh ngồi taxi gọi điện cho Trình Nhiên, thông báo với ấy chúng tôi đảo Hải Nam.
      Chúng tôi chọn hãng hàng Tân Hoa, bay đến Tam Á – Hải Nam. Vừa lên máy bay, tôi bắt đầu chú ý đến việc liệu có phải các tiếp viên đều xinh đẹp như Thư Kỳ hay .
      ra tôi nên tùy hứng rủ Trình Thanh cùng. Luồng khí bất ổn khiến máy bay chao đảo kịch liệt, tôi cứ ngồi ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết suy nghĩ gì, chỉ ngẩn người. Cho đến khi cậu ấy gọi tôi, tôi mới phát cậu ấy ổn, mặt trắng bệch, tay ôm ngực, tôi vội lấy thuốc của cậu ấy ra, bảo cậu ấy nuốt xuống rồi dùng tay xoa ngực. Phải đến hai mươi phút sau cậu ấy mới trở lại bình thường, hô hấp đều đặn. Tôi đắp cho cậu ấy hai cái chăn, lau hết mồ hôi lạnh chán, cầu tiếp viên hàng lấy nước ấm cho cậu ấy uống. Trình Thanh trao cho tôi ánh mắt dỗ dành rồi nhắm mắt lại.
      Xuống máy bay, tôi muốn hỏi mượn xe lăn của sân bay, Trình Thanh cự tuyệt: “Đâu có trầm trọng đến thế?”
      Tôi kiên trì khuyên nhủ: “Coi như giúp lòng mình thanh thản .”
      Tôi thể mất Trình Thanh, bất luận dưới tình huống gì. Nếu Trình Thanh và Tống Lễ ngã xuống nước cùng lúc, tôi lựa chọn cứu Trình Thanh. Người có thể bỏ, tri kỷ , soul mate như Trình Thanh là chuyện cả đời cả kiếp.
      Chúng tôi đặt khách sạn tốt ở mạng, Đại Đông Hải, vừa xây được hai năm, nằm ngay bờ biển. Đặt gian phòng thượng hạng, bao gồm hai phòng ngủ và phòng khách. Vừa xuống máy bay, nhìn thấy cây dừa cao vút, cảm nhận được gió biển và nhịp sóng vỗ nhịp nhàng, tôi thấy thoải mái như về nhà.
      Vốn định ăn cơm tối ở chợ đêm, nhưng cuối cùng lại thôi. Tôi trông Trình Thanh còn nằm giường, giúp cậu ấy chỉnh điều hòa, đắp chăn cẩn thận mới thoáng yên tâm.
      Cậu ấy bảo: “Ngày mai mời cậu chợ đêm ăn hải sản.”
      “Đương nhiên là cậu mời tớ rồi, ngủ ngon.” Tôi cố ý như vậy.
      Có lẽ rèm cửa dày che sáng tốt, có lẽ do yên ổn như về nhà. Tôi vốn là người tỉnh lúc sáng sớm, hôm nay lại ngủ thẳng đến mười rưỡi, lề mề tới tận mười giờ mới rời giường. Vừa đúng lúc Trình Thanh ngủ dậy. Thế này còn ăn sáng gì nữa, có mà ăn trưa.
      bộ năm phút là đến khu phố ẩm thực, có thể mua hải sản ở đó, nhờ người ta chế biến. Bởi vì bây giờ phải mùa du lịch, trong phố rất ít người, chỉ có hai chúng tôi lượn lờ hết từ sạp hàng này sang sạp hàng khác. Tôi khoác tay Trình Thanh, thực ra là bạn từ lâu, kiểu bạn bè sống chết có nhau, nhưng trong mắt những người ở đây đều trở thành tình nhân.
      Cơm nước xong, thêm năm phút nữa là hết phố, tùy ý dạo chút rồi về khách sạn ngủ trưa. Buổi tối ra chợ đêm gần đó ăn hải sản, cháo, bún. Món nào tôi cũng ăn rất nhiều, lại được ăn cùng chàng đẹp trai Trình Thanh, sức ăn càng tăng.
      Cứ như thế đến buổi tối ngày thứ ba, khi trở về chúng tôi nhìn thấy cặp vợ chồng bán dứa ven đường. Hai người đều mập mạp, có tướng vợ chồng, tình cảm rất tốt, bà vợ luôn miệng gọi ‘chồng ơi chồng ơi’, ông chồng ở bên cạnh gọt dứa cho chúng tôi. Tôi nghĩ đến Tống Lễ, có buổi sáng trong phòng bếp gọi bánh trứng chim tôi làm là bánh lão bà, rằng vì bánh do vợ làm. Có lẽ cả đời này tôi cũng có cơ hội gọi là ‘chồng’.
      Tôi kéo Trình Thanh, bà vợ kia hỏi: “Hai cháu đến hưởng tuần trăng mật hả?”
      Hai chúng tôi nhìn nhau, lắc đầu cười cười. Đây vốn là nơi tôi quyết định hưởng tuần trăng mật, bất kể đối phương là ai.
      Chầm chậm bước trở về, chợt nhìn thấy Lệ Dương, Lưu Hân Hân và trong sảnh khách sạn. Lưu Hân Hân thấy tôi liền nhảy bổ ra: “Chân Chân!”. ngắm nghía Trình Thanh đứng cạnh, gật đầu tán thưởng: “Người này đẹp trai hơn, chiều cao cũng xứng đôi với chị.”
      Tôi bật cười, nhưng cũng gì thêm. Gặp được bọn họ, tôi cảm thấy rất vui. Lệ Dương tiến lên bắt tay với Trình Thanh, giới thiệu kia: “Đây là em tôi, Lệ Cẩn, em ấy học chuyên tu y tá ở Canada, sau đó ở lại làm việc. Bây giờ về du lịch.”
      Duyên phận giữa người và người kỳ diệu, từ ánh mắt đầu tiên giữa Lệ Cẩn và Trình Thanh, tôi tin tưởng, hai người bọn họ hấp dẫn lẫn nhau.
      Lệ Dương gọi tôi là chị ba, đổi thành Chân Chân. Tôi hỏi: “Vì sao mọi người lại đến đây?”
      máy bay đến.”[1]
      Lưu Hân Hân đứng bên chế giễu: “ hay , chả lẽ bơi đến đây chắc, cũng chẳng phải Micheal Phelps nhé.”
      Hai người bọn họ đứng bên nhau đúng là tuyệt phối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn chính là thế này.
      Lệ Cẩn và Lệ Dương rất giống nhau, cho nên cũng là người phụ nữ đẹp, tóc dài, mày rậm mắt to. : “Bọn em ở biệt thự bờ biển, là nhà của bạn Lệ Dương, chị có muốn đến ở chung ? Còn hai căn phòng.”
      Lưu Hân Hân hoan hô: “Đúng rồi, mọi người ở chung mới vui.”
      Lệ Dương bảo: “Hai người ngày mai qua xem rồi quyết định.”
      Trình Thanh gì thêm, chúng tôi cứ ngủ như thường. Tôi biết, chắc chắn đây là sắp xếp của Tống Lễ, dễ dàng buông tay. Chẳng biết lấy cặp nhẫn kia về chưa.
      Hơn mười giờ, chúng tôi xuống tầng ăn trưa. Ba người bọn họ chờ, vì thế cùng nhau ăn. Lệ Dương trả tiền, hay , phỏng chừng hóa đơn cuối cùng giao cho Tống Lễ trả.
      Cậu ta thuê chiếc Buick bảy chỗ, đưa chúng tôi đến biệt thự bờ biển của ‘bạn cậu ta’. Tôi thích ngay lập tức, rất đẹp, quả thực giống hệt căn nhà trong mơ của tôi, hai màu hồng trắng, trước sau đều có sân. bể bơi nho , cây dừa. Bốn gian phòng ngủ, cách chợ quá xa.
      Trình Thanh cũng phản đối. Mặc kệ là nhà của ai, chúng tôi cứ đến ở.
      Chúng tôi thay phiên nhau nấu bữa sáng. Ngày đầu tiên là Lệ Cẩn. Mười giờ tôi xuống lầu, thấy Trình Thanh chuyện phiếm và dùng bữa sáng với Lệ Cẩn ở trong phòng bếp mở. Đề tài chung của bọn họ tất nhiên phong phú, hơn nữa tiếng Pháp của Lệ Cẩn cực kỳ tốt.
      Rốt cuộc mọi người ăn sáng xong, Lệ Dương đề nghị tắm nước nóng. Lưu Hân Hân lập tức bảo: “Vậy mau mua đồ ăn vặt , vừa tắm nước nóng vừa ăn mới thích.”
      “Hơn nữa cũng đề phòng ai đó ngất xỉu.” Lệ Dương . Lưu Hân Hân có bệnh huyết áp thấp, sáng sớm phải ăn ít bánh ngọt mới thức dậy được.
      Lệ Cẩn sợ buổi chiều nắng rát, tôi biết ra ấy lo cho Trình Thanh.
      Lệ Dương giễu nhà quê, bảo là sân sau của từng phòng đều có hồ ngâm nước nóng riêng, đầy đủ các loại ô che nắng, ăn vặt, đồ uống.
      Tôi cười, đương nhiên ấy sành sỏi như Lệ Dương, hơn nữa ở Canada đâu có chỗ nào tốt như thế này.
      Ngâm nước nóng, ăn kem, bim bim, chân gà, bàn luận tin tức của mấy ngôi sao, nghe Lệ Dương và Lưu Hân Hân đấu võ mồm, cuộc sống thể đẹp hơn, kể cả khi có Tống Lễ.
      làm gì nhỉ? cùng với phu nhân xinh đẹp của làm gì?
      Tôi cũng ngâm lâu quá, lát lên, ngồi ghế dưới hiên, uống trà nghỉ ngơi. Lệ Cẩn chốc sau cũng lên, ngồi xuống cạnh tôi : “Lệ Dương bảo em đảo Hải Nam là nơi chị thích nhất, là tinh mắt.”
      Tôi chỉ cười, Lệ Cẩn là người có giáo dục, cũng là thẳng tính, tôi rất quý ấy.
      ấy lại hỏi: “Chân Chân, em có thể hỏi chị chuyện ?”
      “Còn phải xem là chuyện gì .” Tôi đoán là có liên quan đến Trình Thanh.
      cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Em rất thích Trình Thanh, biết ấy có phải bạn trai chị ?”
      “Nếu đúng sao?”
      “Em làm gì quá phận.” ấy đáp: “Nhưng hơi tiếc.”
      Tôi cười: “Bọn chị chỉ là bạn tốt.”
      “Em cảm ơn.” ấy cười rồi lại xuống ngâm nước, đến bên cạnh Trình Thanh.
      Tôi thấy vui thay bọn họ, Lệ Cẩn là người con tốt, hơn nữa còn có nguyên tắc, cướp bạn trai người khác. Nhưng tôi biết Tống Lễ có vợ, lại vẫn hết sức mong ngóng , có phải nhân phẩm tôi có vấn đề ?
      Chúng tôi thỏa mãn trở về Tam Á. ngang qua nhà hàng nổi danh về hải sản để ăn tối. Vì ngâm nước nóng, mọi người vừa thoải mái vừa mệt lử. Lệ Dương nhận điện thoại, ậm ừ vài tiếng. Đột nhiên bảo muốn ăn dứa, rủ mọi người vòng chợ mua dứa rồi mới về.
      Ai nấy tự về phòng nghỉ ngơi. Tôi vừa vào cửa, trực giác cho biết trong phòng có người. Giơ tay định bật đèn bị bàn tay che miệng, tay kia nhanh chóng quấn quanh người tôi. Tôi giày bata, có giẫm chân cũng vô dụng. Người kia thầm bên tai tôi: “Đừng gọi, là .”
      Tôi bình tĩnh lại, rốt cuộc tìm đến nơi. Tôi biết ngay từ đầu rằng Lệ Dương vô duyên vô cớ tới đây, chắc chắn do sai .
      Tôi bật đèn, nhìn , hình như gầy chút, sắc mặt hơi tái. Tóc vẫn ướt, chắc vừa tắm ở đây.
      ngồi giường giơ tay vẫy tôi, tôi động đậy, hỏi : “ giải quyết hết mọi chuyện rồi à?”
      Hôm trước cho hai tuần, giải quyết xong mọi chuyện, sau đó tới tìm tôi. Giờ mới được tuần xuất , thế là sao?
      gật đầu.
      Tôi chịu bỏ qua dễ dàng: “ phải bảo cần hai tuần sao? Hơn nữa định nghĩa thế nào là ‘giải quyết’? Đừng để sau này có người cầm giấy kết hôn đến đập vào mặt em.”
      nhíu mày: “Có chuyện ngoài ý muốn cho nên nhanh hơn. Lưu Minh Chân, em đừng dài dòng, mau lại đây!”
      !”
      “Em còn dám à!”
      Tôi hề di chuyển, tôi muốn giữ khoảng cách để nhìn cho kỹ, ở gần quá lại thấy , nhìn ra.
      Thấy tôi nhúc nhích, đành bất đắc dĩ bảo: “ hơi mệt, em đến gần đây cho nhìn xem nào.”
      Lúc này tôi mới chầm chậm qua, ngồi xuống đùi , hình như mím môi lại vì đau, nhưng cũng chỉ ngả đầu vào ngực tôi, hai tay vòng qua thắt lưng tôi, gì.
      lát sau, : “Bán Nguyệt, có em, luôn cảm thấy khuyết thiếu thứ gì đó, bối rối biết làm sao nữa.” Thế nên tôi mới bảo, người đàn ông này trước nay biết buông lời đường mật, ngay cả câu ‘ nhớ em’ cũng nổi. Nhưng chung quy lời lẽ của vẫn chân nhất, nhớ người chính là cảm thấy khuyết thiếu thứ gì đó.
      Tôi ôm , thiên ngôn vạn ngữ như nghẹn trong cuống họng, nên lời. Cũng cần phải , đến đây, tức là có thể ở bên tôi.
      Cơ thể rất nóng, tôi tưởng có phản ứng sinh lý, vì thế bảo: “Em đánh răng.”
      buông tôi ra, có phần quyến luyến : “ rồi, chân trời góc biển cũng tìm được em.”
      Tôi nghĩ, tôi có đến ‘chân trời góc biển’ đâu.
      xin lỗi mọi người, hai ngày nay nhìn thấy Lệ Dương và Lưu Hân Hân, Trình Thanh và Lệ Cẩn bên cạnh, tôi cảm thấy rất âu sầu mất mát. Mà giờ chúng tôi gặp nhau, ngay cả nụ hôn cơ bản nhất cũng có, tôi định nếu còn chuyện gì về sau khi có thời gian . Tối nay cứ tiêu dao chút trước , cho nên tôi vừa đánh răng vừa tưởng tượng những cảnh tượng hương diễm, ai biết lúc tôi ra, gọi hai tiếng nghe thấy đáp lại, ngủ xừ mất, đúng là quá mệt mỏi. Hình như tôi thấy trán mình trong gương viết chữ ‘sắc’ rất to, nhịn được bật cười.
      Nằm xuống bên cạnh , chạm vào tay , rất ấm áp, nắm vào rồi mới thấy trong lòng kiên định.
      Nửa đêm tỉnh dậy vào WC, đột nhiên thấy áo ngủ của mình dính vết máu. Kinh nguyệt của tôi vừa dứt được tuần, thể nào. Hơn nữa cũng phải từ lúc ra ngoài đường, vì áo này tôi mới thay trước khi ngủ, cảm thấy rất khó hiểu. Đầu óc lơ mơ ngái ngủ ràng lắm, nghĩ ra nguyên do.
      Trở về phòng, thấy người khác giường, tôi lập tức nghĩ ra điều gì, lật chăn lên, phần chăn phía nằm cũng dính máu, có điều mặc áo sơ-mi đen, tôi phát ra! Ngực như bị đá đè, tôi cởi áo sơ-mi của , cẩn thận vạch ra, quả nhiên bên hông quấn băng gạc màu trắng, miệng vết thương ở bụng phải chảy máu.
      Cái tên đáng chết! Chắc chắn mới bị thương hôm nay, thế mà ngồi máy bay phi thẳng đến đây. Chẳng trách mệt mỏi như vậy, do mất máu mà nên.
      Tôi đắp lại chăn cho , lập tức chạy ra gõ cửa phòng Lệ Cẩn. ấy mặc áo ngủ ra mở cửa, chỉ mở he hé. Tôi lo lắng : “Lệ Cẩn, có người bị thương chảy máu, em xem ngay cho chị với.”
      ấy gật đầu, hình như giọng với người ở trong vài câu. Sau đó cầm túi sơ cứu đơn giản ra. ấy cũng cảm thấy thắc mắc vì sao trong phòng tôi có người đàn ông xa lạ, chỉ để cho tôi gọi Tống Lễ dậy, ấy ở bên chuyên nghiệp cắt băng gạc, xem xét miệng vết thương.
      Tôi đau lòng vỗ vỗ mặt , gọi . khó khăn tỉnh lại, nhưng lập tức vì động tác của Lệ Cẩn mà nhíu mày kêu đau. tỉnh táo hơn, thấy mặt tôi còn an ủi: “ sao đâu, nghiêm trọng, xử lý tốt rồi.”
      Nếu là bình thường, quan tâm của tôi biểu bằng cách mắng , nhưng lúc này tôi chỉ : “Em biết, cố chịu chút, để y tá kiểm tra cho em yên tâm.”
      “Ừ.” đồng ý, nắm tay tôi đặt lên ngực.
      “Tôi nhìn Lệ Cẩn đổi băng gạc cho , hỏi: “Sao rồi?”
      ấy đáp: “Vấn đề lớn, vết thương do dao, vốn khâu lại nhưng chắc vì hoạt động mạnh, chú ý nên chảy máu. Em sát trùng và băng bó lại lần nữa rồi. Nếu sáng mai còn chưa hạ sốt bệnh viện.”
      May quá, tôi cảm ơn Lệ Cẩn, ấy về phòng. Tôi tìm hai viên thuốc giảm đau mình hay uống, nhét cho . uống xong, trước khi ngủ lại thào: “Bán Nguyệt, em.”
      Trước đây trong hí kịch, phụ nữ gọi người đàn ông mình vừa vừa hận là ‘oan gia’, quả nhiên sai chút nào. cầu hôn tôi liền tạo ra vụ đen đủi, khiến tôi vừa vừa hận, giờ biết làm sao lại bị thương, thế mà chạy tới tìm tôi ngay lập tức, chỉ bảo rằng có chuyện ngoài ý muốn chứ câu về chuyện bị thương. Đúng là oan gia!
      Cũng may dần dần hạ sốt. Tôi cũng tranh thủ ngủ lát. Hôm nay đến lượt tôi làm bữa sáng, hôm qua vốn bàn nhau đến Hưng Long chơi.
      ngủ rất say, phỏng chừng vì mất máu nên ngủ nhiều hơn bình thường.
      Chín rưỡi sáng tôi xuống nhà. Phòng bếp ở đây là dạng quầy bar, bày trí theo phong cách mở, người nấu ở bên trong, những người khác ngồi vòng bên ngoài ăn.
      Tôi xay đậu thành sữa đậu nành rồi đun lên. Nướng bánh mỳ, rán trứng, rửa hoa quả, nấu cháo. Sau đó cắt dưa hấu để ăn.
      Chắc Lệ Dương có dụng ý xấu, thế nên là người đầu tiên xuống. Tôi nhìn cậu ta, cười lạnh tiếng: “Tối qua sống chết muốn mua dứa, sao giờ ăn?”
      Cậu ta nhìn tôi, hả hê đắc ý: “Sao vậy chị, mới ngủ dậy mà cáu kỉnh, hôm qua biểu của ba tốt ạ?”
      Tôi tức giận đến mức muốn đánh cậu ta, lúc này giọng ôn hòa của Trình Thanh vang lên bên tai, cậu ấy và Lệ Cẩn cùng nhau xuất . Đột nhiên tôi nhớ ra tối qua cửa phòng Lệ Cẩn chỉ mở hé, hơn nữa còn chuyện với người bên trong, chắc là Trình Thanh rồi, duyên phận đúng là thứ kỳ diệu. Phát triển nhanh thế chứ, mới có hai ngày thôi mà.
      Lưu Hân Hân cũng xuống, ngồi lên ghế cầm dứa ăn, tấm tắc khen ngọt. : “Nghe đồn cuộc sống về đêm của Hưng Long rất nhộn nhịp, chúng ta qua đêm ở đó .”
      Lệ Dương nhức đầu nhìn : “Đó là chuyện đàn ông, em nhiệt tình thế để làm gì?”
      “Suy nghĩ cho thôi.” trừng cậu ta: “Với lại, còn có gay cơ mà, phụ nữ lúc nào cũng ít.”
      Tôi : “Khi nào dạo ở vườn thực vật mua hộ chị gói trà hoa lan nhé.”
      Lưu Hân Hân hỏi: “Ơ, Chân Chân, chị à?”
      Tôi đáp: “Chị rồi.”
      ấy còn chưa chịu thôi: “Tam Á chị còn tận bốn lần.”
      Lệ Dương vừa định đấu võ mồm với Lưu Hân Hân, Tống Lễ đại nhân liền vào, trông có vẻ khá hơn. Có nhiều người ở đây nên tôi để ý đến , Trình Thanh chào câu, gật đầu. Lệ Dương hỏi: “ ba, tối qua thuận lợi chứ.” nhìn Lệ Cẩn, gật đầu cảm ơn. Lưu Hân Hân “A” tiếng, : “Hóa ra vì ấy đến đây, nhưng ra ấy có thể với chúng ta mà.” ấy vẫn xem trọng Tống Lễ lắm.
      đâu?” Tống Lễ cũng ngồi xuống quầy bar hỏi.
      Hưng Long ấy, hôm qua mọi người bàn rồi.” nhìn tôi, tôi rất tự nhiên đặt tay lên trán , bị sốt, tôi an tâm, đưa cốc sữa đậu nhành.
      “Đương nhiên cùng .” hơi bất mãn nhìn tôi, chắc cho rằng tôi muốn cùng bọn họ.
      Tôi chẳng phản ứng gì, chỉ đưa bữa sáng cho : “Được rồi, mọi người , mua trà cho chị là được.”
      nắm lấy tay tôi trong tiếng tiếc nuối của mọi người, : “Bao giờ em mới chịu dịu dàng chút với . chuyện với cãi nhau, lúc nào cũng có thể bỏ , bây giờ còn học được cách trêu chọc .”
      Nhìn thế này, tôi cũng hiểu lời lẽ của có vài phần đạo lý, quả thực tôi dịu dàng ngoan ngoãn thuận theo lời . Nhưng có nhiều phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn đó, ai bảo cố tình thích kiểu như tôi cơ.
      Những người khác đều hết, chúng tôi ngồi ghế ở bể bơi sau nhà. Tôi hỏi: “ mua căn nhà này từ bao giờ?”
      “Từ khi em dùng vẻ mặt chảy nước miếng kể về ước mơ Hải Nam của mình.”
      Trong lòng tôi rất vui vẻ, nhưng vẫn hỏi: “Ước mơ Hải Nam của em có liên quan gì đến ?”
      “Em là vợ mà, em có mơ ước gì giúp em thực !” bẫng, rất hiển nhiên.
      Tôi nghiêng đầu qua, chúng tôi trao nhau nụ hôn sâu dưới tán dừa.
      - Hết chính văn -
      [1] “Chẩm ” trong tiếng Trung có thể hiểu là “vì sao” hoặc “thế nào”. Minh Chân hỏi vì sao lại đến, Lệ Dương cố tình hiểu câu hỏi là đến bằng cái gì.

    3. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      [Ngoại truyện] 24 giờ của chúng tôi – Trước khi kết hôn [Lưu Minh Chân]
      Tôi và Tống Lễ đều trở lại công ty làm việc, trải qua khoảng thời gian có thể là ‘thắm thiết đến mức vô sỉ buồn nôn’.
      Xét thấy nhiều người tò mò về tình hình cuộc sống của chúng tôi, tôi cảm thấy giới thiệu qua về sinh hoạt thường nhật của chúng tôi cũng được.
      Từ thứ hai đến thứ sáu.
      Khoảng 6h, tôi thức dậy. Tôi luôn ngủ sớm dậy sớm, dù ở chung với cũng thay đổi. Cùng lắm là sau khi tỉnh có thêm hoạt động, hôn , cho đến khi rên rỉ hôn lại sâu hơn, chứng minh nửa giờ sau có thể thức dậy.
      6h45, tôi đứng ở ban công tập thể dục. Hồi trước tôi từng ra ngoài chạy bộ, nhưng xét thấy cho phép tôi sáng sớm hay tối muộn ra ngoài mình mà theo, vì thế đơn giản là tôi ra ban công tập.
      7h15, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Chúng tôi tiếp tục ăn sáng theo phong cách của tôi, dù sao cũng thể làm quen. cơ bản nửa bữa sáng là mì sợi, đương nhiên phải mì bình thường, khi nấu cho thêm vài thứ để đủ protein và chất xơ. Có khi là hải sản, rong biển, rau xanh; có khi là trứng gà, rau xanh; thỉnh thoảng lắm mới là thịt và rau xanh. Nửa còn lại là sữa đậu nành tươi, rau xào và bánh ngô.
      8h, chúng tôi ăn sáng. Chúng tôi mắc căn bệnh dính nhau ngay cả khi ăn. Thế có nghĩa là chúng tôi luôn ngồi cạnh nhau, tay phải của nắm tay trái của tôi. dùng tay trái để ăn, tôi dùng tay phải. Khi cần gắp hộ người kia, đương nhiên, khi quay sang hôn nhau.
      8h30, chúng tôi cơm nước xong, theo thường lệ ngồi nghỉ mười phút, thông báo hoạt động và địa điểm lại trong ngày của bản thân.
      8h40, chúng tôi đứng dậy thay quần áo làm.
      Khoảng 9h, Tống Lễ đưa tôi đến công ty. Lúc bước ra khỏi xe, tôi hôn cách nồng nàn, sau đó : “Nhớ là em .” đáp lại: “ cũng thế.”
      10h, lại về nhà, mua đủ thức ăn ở siêu thị. Bắt đầu rửa bát hồi sáng và chuẩn bị cơm trưa. Thực đơn tôi chuẩn bị từ hôm trước, chỉ việc làm theo. Tôi cầu cao với thức ăn, đủ dinh dưỡng, độc hại là được. Nhưng lại kén mùi vị, thế nên đành tự xuống bếp. Từ sau khi chính thức ở chung, rất hiếm khi chúng tôi nhờ Trần đến giúp, việc trong nhà đều tự tay làm. May mà Tống Lễ sống tự lập quen, cho nên nấu cơm giỏi hơn tôi, thu dọn phòng ở cũng gọn gàng sạch hơn tôi. Tôi cũng chỉ có thể giương cờ hiệu ‘người tài số khổ’, kệ cho làm.
      12h ra khỏi nhà, đựng cơm vào hộp giữ nhiệt đem cho tôi.
      12h30, tôi với hẹn nhau ở nhà hàng cùng ăn cơm trưa. Hồi trước tôi cũng thường xuyên cùng đồng nghiệp đến đây, nghe ông chủ là người Quảng Đông, đồ ăn cũng chỉ có mấy loại cháo miến mì cơm thịt, nhưng đều rất ngon. Sau đó, tôi cũng biết Tống Lễ thỏa thuận gì với ông chủ, buổi trưa chúng tôi ngồi ở đây giờ, tự mang đồ đến ăn.
      12h30 – 13h30, thời gian ăn trưa. Hai chúng tôi cùng dùng cơm, vậy mọi người cũng có thể phát huy trí tưởng tượng vô hạn rồi. Đôi lúc cũng gặp đồng nghiệp ở đây, chúng tôi chỉ dùng bên bàn, nhưng cho dù lúc đông khách, bọn họ cũng chịu đến ngồi chung. Tôi tò mò hỏi lý do, đáp án cực kỳ kinh ngạc: phải bọn họ chịu nổi trạng thái thân mật vô sỉ của chúng tôi, cũng phải bị khí thế của Tống Lễ dọa dẫm, mà là thấy người có khí thế như vậy lại hề e dè ‘thắm thiết’ với , ‘đồ ăn vào bụng đều trở thành hóa thạch’, đây là nguyên văn.
      14h – 18h, Tống Lễ cầm hộp cơm đến công ty làm việc. Về phần tại công ty bộ dáng như thế nào, tôi căn bản , tôi chưa từng đến đấy.
      18h30, nếu tôi phải tăng ca, Tống Lễ đúng giờ tới đón tôi về nhà. Nếu tôi tăng ca, chờ tôi, sau đó tới đón tôi cùng về. Nếu phải xã giao, tôi chỉ đành tự về. Từ khi ở chung với , nghe cái kẻ hồi trước vốn ăn chơi rượu chè vô gia cư này thay đổi phương pháp, ủy quyền cho cấp dưới, rất hiếm khi xã giao nghiệp vụ. Mấy tên bạn bè đàn đúm của cũng biết, gọi nữa.
      20h, hầu như lúc này chúng tôi ăn cơm tối xong. Cơm tối rất đơn giản, chính là sữa, bánh ngọt tôi nướng và quả dưa chuột. Lần này đến lượt tôi rửa bát.
      20h – 21h30, Tống Lễ ‘giả vờ’ làm việc (bởi vì tôi quấy rầy ), tôi xem phim, hoặc đọc sách. Bình thường chúng tôi cùng ngồi sô pha, lúc đầu còn nghiêm trang mỗi người đầu, sau đó chẳng hiểu sao cứ di chuyển vào giữa, sau đó nữa liền quấn lấy nhau, rốt cuộc người nào đó bắt đầu ‘nề nếp’. Cuối cùng tôi đứng dậy vệ sinh cá nhân, người nào đó rời vào thư phòng tiếp tục ‘nghiêm túc’ làm việc.
      21h30 – 22h, tôi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị quần áo ngày hôm sau.
      22h, tôi đúng giờ lên giường.
      22h – 24h, Tống Lễ làm việc.
      24h – 6h, Tống Lễ lên giường ngủ. Đến đây tôi muốn giải thích, tôi là loại người lúc nào cũng cần ít nhất tám tiếng cho giấc ngủ, mà chỉ cần khoảng sáu tiếng là được.
      Cuối tuần.
      7h, cả hai chúng tôi đều tỉnh.
      7h – 10h, chúng tôi cùng nhau làm ít hoạt động có ích cho thể xác và tinh thần. Hoạt động này cũng có làm rải rác trong tuần, nhưng thời gian và địa điểm bất định, mà hai ngày cuối tuần lại cố định. Ha ha.
      10h – 11h, chúng tôi cùng nhau đánh răng rửa mặt. Nhà tắm trong nhà rất lớn, bồn tắm đứng cũng rất lớn, đủ cho cả hai đồng thời đứng bên trong.
      11h – 12h, thay đồ đơn giản chuẩn bị ra ngoài. Chúng tôi đặc biệt chú ý đến việc ăn mặc đỏm dáng. Về điểm này tôi đặc biệt khen ngợi , bởi vì chưa bao giờ cầu tôi ăn diện như trở thành người khác. Chắc là Tống Lễ rất hài lòng về diện mạo của tôi rồi, cho nên phàm là có quần áo mặc là đủ. Cuối tuần chơi, tôi toàn lấy áo sơ mi của ra mặc. Mặc áo sơ mi nam rộng thùng thình, rất thú vị. Tôi còn khoe khoang bảo tôi mặc đẹp hơn .
      12h – 14h, chúng tôi ra ngoài ăn cơm. Thường xuyên đến quán ăn Quảng Đông hoặc Quý Châu. Thỉnh thoảng cũng ăn cơm với bạn bè .
      14h – 16h, cùng nhau mua đồ. Hơn phân nửa là mua thực phẩm. Tôi hoàn toàn có hứng thú với việc dạo phố, cũng muốn vì nó mà hao phí thể lực. Sau khi biết chuyện này, chẳng những thở phào nhõm, ngược lại còn lộ vẻ tiếc nuối. Lúc đầu tôi hiểu lý do, về sau có lần truy hỏi đến cùng, rốt cuộc : “ người phụ nữ đến dạo phố cũng có hứng thú, vậy còn điều gì có thể rung động nổi ấy?” biết, riêng tồn tại của đủ rồi.
      16h – 19h, thoải mái nằm nhà nghỉ ngơi, chúng tôi cùng nướng bánh, hoặc bạn bè rủ chơi bài, hoặc chúng tôi xem phim, giống như đám thanh niên, mua bỏng, hoặc lén mang mấy món ăn vặt khác vào.
      19h – 20h, chúng tôi ăn tối.
      Sau 20h, lúc này trời tối. Ánh trăng bao trùm lên màn đêm, lóng lánh như thủy ngân. Chúng tôi bật đèn, kéo rèm, nghe nhạc, chỉ lẳng lặng mà nghe, hoặc đôi ba câu – vô nghĩa, ngồi dựa vào nhau sô pha, hoặc dưới thảm. Cảm giác này, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai chúng tôi, nguyện ước cả đời, chẳng qua chỉ là tồn tại của người khác trong cuộc đời mình mà thôi.

    4. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      [Ngoại truyện] Cầu hôn [Tống Lễ]
      Sao tôi có thể nàng như thế cơ chứ, sao có thể?
      Tôi sắp đặt bữa tối tại khu vườn cạnh bể bơi, lẩu hải sản tự nấu. Còn hì hục mất công nhét cái nhẫn kim cương có khắc tên của chúng tôi vào con sò, dự định cầu hôn em. Đây là ý kiến của Lệ Dương, chẳng biết có hữu dụng hay . phải thường bảo phụ nữ thích lãng mạn truyền thống sao, đây mà là truyền thống? Hơn nữa muốn nhằn cái nhẫn kim cương ra khỏi sò phải dùng răng nhai, răng em mà bị đau có thể coi là lãng mạn chắc?
      Em ăn rất hăng hái, : “Tống Lễ, về sau chúng mình đổi nước trong bể bơi thành nước biển , nuôi các loại sò, cua, cá. Muốn ăn là mò lên luôn, đảm bảo tươi sống!”
      Tôi căng thẳng đáp lời, đưa con sò có đánh dấu sẵn kia cho em. Mắt em đúng là tinh, lại còn bảo: “Con sò này ngon rồi, cạy mãi chả mở miệng, trăm phần trăm là chết.”
      Đương nhiên, tôi chuẩn bị sơ sảy, chẳng lẽ còn để cho nó há miệng rơi nhẫn khi còn nấu sao?
      “Đừng lãng phí, ăn !” Tôi chỉ đành cúi đầu .
      Em bĩu môi, lấy sức cạy ra, sau đó ngoài dự đoán, phát ra tiếng kêu thất thanh: “Á?”
      Em còn chưa kịp lau tay lấy nhẫn ra, nhìn kỹ, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, cuối cùng tôi khụ tiếng, : “Bán Nguyệt, em gả cho nhé.” Rất căng thẳng, tim đập thình thịch.
      Em cầm nhẫn, vân vê giữa các ngón tay, hề có vẻ gì là vui sướng, nở nụ cười cao hứng cho lắm: “Nếu tự dưng nhặt được tốt rồi, lập tức phát tài.”
      Buổi tối trời mát mẻ, nhưng tôi hồi hộp đổ mồ hôi, chẳng phải em nên cảm động rớt nước mắt, sau đó ôm tôi , ‘Tống Lễ, em đồng ý’ sao? Mẹ kiếp, đó là kết quả mà Lệ Dương hớn hở với tôi.
      “Em có đồng ý ?” Giọng của tôi suýt chút nữa là run rẩy.
      “Chuyện này, cần bàn bạc kỹ hơn.” Em trầm ngâm đáp.
      Có ý gì? Mấy trò của phần tử trí thức đúng là phiền phức. Em tiếng Trung Quốc đấy hả? Cái gì gọi là ‘bàn bạc kỹ hơn’? Rốt cuộc có đồng ý hay ?
      Sau đó em còn ăn tiếp, để nhẫn bàn, mỗi khi mở con sò ra còn cẩn thận nhìn, chẳng lẽ còn muốn tìm thêm cái nhẫn kim cương nữa?
      Tôi vội vàng hỏi: “Em có ý gì? Mau đeo nhẫn .”
      Em trừng mắt lườm tôi: “ phải em ‘bàn bạc kỹ hơn’ rồi à!”
      “Rốt cuộc em muốn thế nào?” Tôi sang, ngồi bên cạnh em.
      “Lần trước cầu hôn kết quả chả đâu ra đâu, có thể thấy là nên manh động, chúng ta cứ từ từ giải quyết.” Em bóc con tôm cho tôi, tôi làm sao nuốt nổi? Ngực như bị tảng đá lớn đè lên.
      “Hoãn tới khi nào?” Em muốn vì chuyện đó tra tấn tôi đến bao giờ?
      Em ăn luôn con tôm, từ chối trả lời: “Đến khi em có đủ dũng khí lần nữa.”
      Tôi siết tay, cảm thấy tức ách trong họng, nhưng cũng chỉ hỏi: “Lưu Minh Chân, em nhanh câu cho vuông , có cưới hay !”
      Em đột nhiên lạnh mặt, tôi sợ miệng em ra hai chữ ‘ cưới’, bèn cuống quít lấy tay che miệng em, mất hết cả dũng khí, giọng : “Đừng trả lời, bây giờ đừng trả lời vội.”
      Ông trời cố tình phái em đến bên tôi để chứng minh đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn ư? Quả thực tôi sợ em. Sợ em có chút mất hứng, có tí tủi thân. Mặc kệ có phải lỗi của tôi hay , đều do tôi sai hết. Nhưng em thể dùng câu ‘bàn bạc kỹ hơn’ để phán tù chung thân cho tôi được. Món nợ này đổ hết lên đầu Lệ Dương, để xem tôi xử lý nó như thế nào!
      Bàn tay vương mùi hải sản của em sờ lên mặt tôi, khiến tôi thấy được ánh mắt em, cái miệng còn đầy mùi hải sản cũng chậm rãi hôn tôi. , đôi môi mềm mại ấm áp như thế chỉ khiến cho lòng tôi chua xót, quả thực cảm thấy uất ức.
      Tôi vội vàng quay đầu , em cũng nhận ra, bàn tay đặt sau lưng tôi vỗ về, chẳng lẽ thương cảm cho tôi sao!
      “Tống Lễ, em cứ nhận nhẫn trước vậy.”
      “Dù sao cũng khắc tên em, chẳng có cách nào tặng cho người khác.” Tôi bực bội .
      Em lại còn cười được, ở đây tháng, làn da phơi nắng nên đen , nhưng càng có vẻ khỏe mạnh hấp dẫn. Đời này tôi rời được em, dù em có thế nào, trong mắt tôi vẫn là tốt.
      Em xoa xoa tay, : “Em muốn ngày mai về nhà.”
      Tôi nghe thấy tiếng ‘nhà’ này, đáy lòng ấm áp, lập tức kéo tay em : “Được, chúng ta về nhà.”
      Nhưng nhìn vẻ mặt em, chẳng lẽ tôi hiểu lầm?
      Quả nhiên em : “Ý em là về nhà cha mẹ em.”
      Trước kia tôi hiểu lời em , bất luận là em tiếng hay tiếng Trung, tôi điều nghe được hiểu được. Nhưng hôm nay sao thế, em tiếng phổ thông mà tôi nghe thủng? Rốt cuộc em muốn làm gì?
      Em nhìn tôi, có thể biểu cảm của tôi rất khiếp sợ, cho nên em kề sát tai tôi : “Muốn rước con nhà người ta , tất nhiên phải đến xin phép chứ? Cha mẹ vợ còn chưa gặp, định cướp đoạt dân nữ à.”
      “Lưu Minh Chân!” Cuối cùng tôi cũng gầm lên, có vẻ em tra tấn tôi đủ rồi, cuối cùng cũng tha cho tôi đường sống. Tôi ôm em, rất chặt, quả thực muốn rơi lệ.
      Tôi vội vàng gọi điện thoại đặt vé máy bay. Em vẫn thản nhiên như ngồi tại chỗ cũ ăn ngừng miệng, thấy tôi đặt xong xuôi mới hỏi câu: “ ăn chút gì , nãy giờ chẳng bỏ bụng miếng nào cả.” Mà vỏ tôm vỏ cua chồng chất trước mặt em như ngọn núi .
      Tôi quăng lại câu “Tức đủ no rồi”, đứng dậy rời .
      lát sau, chắc em thu dọn bên ngoài xong, vào ngồi cạnh tôi sô pha. Bàn tay ngoan ngoãn kéo áo tôi lên tận ngực, kiểm tra vết thương bụng, vừa vuốt ve vừa hỏi: “Có thể máy bay ? Vừa mới khép miệng lâu.”
      Bàn tay ấm áp của em đặt lên , tôi làm sao mà chịu được. Xách em về phía phòng ngủ, : “Đêm qua phải em kiểm tra giường rồi sao? Chẳng lẽ còn biết? Vậy chúng ta kiểm tra lại lần.”
      Tôi muốn tranh thủ lúc thân thiết mà hoàn trả cho em tất cả mọi giày vò mình vừa phải chịu, nhưng tôi nỡ lòng nào chứ.
      Buổi sáng dậy ăn điểm tâm, tôi hỏi em: “Tặng quà gì cho cha mẹ em bây giờ?”
      “Đưa thẳng tiền mặt .” Em cúi đầu tích cực ăn.
      “À, được, thế gửi vào thẻ của em. Nhưng thể tay chứ. Thuốc lá? Rượu? Bán Nguyệt, em có thể nghiêm túc chút !”
      Lúc này tôi gặp trắc trở, còn chưa lên máy bay sốt ruột đổ mồ hôi hột.
      căng thẳng cái gì? Dù sao cũng chẳng phải lần đầu!”
      Thái độ của em sao thế! Em còn giận? À, hóa ra em vẫn để tâm chuyện của tôi với Kiều. nàng này, còn có thể nổi cơn ghen cơ đấy.
      Tôi vuốt tóc em, giọng : “Sao lại phải lần đầu của ? Lúc ấy, chẳng làm gì cả, chỉ giả vờ tổ chức hôn lễ mà thôi. Bán Nguyệt, em muốn cái gì cũng cho em, dù sao cả đời cũng chỉ có lần.”
      Em nắm chặt tay tôi, đưa lên miệng hôn chụt cái, nhìn tôi rồi thở dài: “ đó. Em muốn cái gì? Em chỉ muốn .”
      Tôi nhịn được cúi đầu hôn em. Bán Nguyệt, Bán Nguyệt…
      Cuối cùng tất cả đều mua ở siêu thị sau khi xuống máy bay: Rượu và tổ yến. Trước khi lên máy bay em gọi điện về, nghe thấy em : “Cha mẹ có ở nhà ? À, con về nhà vài ngày để nghỉ ngơi, mang người về cho cha mẹ gặp,” sau đó nhìn tôi, mím miệng, “Người nào ấy ạ? Là người là được rồi. cần đón bọn con đâu.”
      Ngồi trong xe taxi, tôi căng thẳng hỏi: “Hay là, chúng mình mua bộ quần áo mới cho ?”
      “Ôi giời, cần, cha mẹ em ghét nhất mấy người chỉ được mẽ ngoài.” Em về địa bàn của mình, rất thoải mái tự tại.
      Tôi vội vàng nắm tay em, nhìn bộ dáng của em lại càng thấy căng thẳng. Trước kia lẻ loi mình ở Thái Lan cũng chẳng như vậy.
      “Yên tâm, cha mẹ em tốt lắm. Nhà em chỉ bình thường thôi, cũng cầu cao với con rể tương lai. Hơn nữa nhìn tướng còn có thể ở rể, bọn họ càng thích .” Em xong tự cười ha hả.
      Tôi như thằng ngốc, nghệt mặt nghe mà hiểu em gì. Là tại em hay tại tôi?
      Nhà em ở khu dân cư rất bình thường, xem ra xây hơn mười năm. Em dẫn tôi lên tầng ba, gõ cửa cộc cộc. Chắc người ra mở cửa là mẹ em, bà : “Con , về rồi đấy hả.”
      Em đổi dép trong nhà, nhấc túi quà ra khỏi tay tôi, tôi cố gắng cười cách tự nhiên, gọi “Bác ”, sau đó thấy cha em cũng ra, đeo tạp dề, tôi chào “Bác trai”. Bọn họ đánh giá tôi, tôi dám động đậy.
      “Cởi giầy vào nhà .” Bán Nguyệt với tôi. Vì thế tôi làm theo, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
      “Sao muộn vậy mới về? Cha con gọi điện đến sân bay hai lần rồi, điện thoại con cũng mở máy.”
      Em dâng quà lên: “Mua quà cho cha mẹ. ấy mua.”
      Mẹ em mỉm cười : “Khách khí rồi.”
      Chín giờ tối chúng tôi mới về, bọn họ ăn xong cơm tối, chỉ cố ý chờ chúng tôi mà thôi. Chúng tôi ngồi xuống, bàn ăn dọn đủ món. Cha em hỏi: “Giới thiệu bạn con chứ.”
      “Tống Lễ,” Em cầm cái móng giò bắt đầu gặm, “Đây là cha mẹ em.”
      Tôi ngồi cứng đờ, chẳng biết phải làm gì. Cũng may mẹ em bảo: “Hai đứa cứ ăn từ từ, ngày mai chuyện. Cha mẹ ngủ đây.”
      Tôi rốt cuộc thở phào hơi, bất mãn : “Sao em giúp , chết vì ăn.”
      Em nhìn tôi khó hiểu: “Giúp cái gì? Chẳng ai bắt nạt cả. Ăn mau lên, đừng để đói bụng đau dạ dày.”
      “Bọn họ có biết là ai ?” Tôi lo lắng hỏi, em chỉ gọi tôi là ‘Tống Lễ’, cũng chẳng giới thiệu tôi là bạn trai em, hơn nữa còn chuẩn bị cưới.
      là ai cơ chứ?” Em vờ như .
      “Em cứ bắt nạt nữa !” Tôi cũng bực.
      “Ha ha, bọn họ biết tỏng rồi, nếu làm sao để con của mình tùy tiện ngủ qua đêm với người khác.” Em sờ hai má tôi an ủi. Nghe thế, tôi cảm thấy khá hơn nhiều.
      Ăn xong, em đưa tôi vào phòng ngủ của mình, bất ngờ là trong phòng có hai cái giường đơn. thể nào, cố ý chuẩn bị cho chúng tôi như thế cơ à. Phòng ngủ to lắm, ước chừng chín, mười mét vuông.
      Bán Nguyệt nhìn tôi, cười : “Ngoan, buổi tối ngủ mình.” Tôi ôm em từ phía sau, ngồi xuống giường, cẩn thận đánh giá nơi này, bày trí rất đơn giản, màu trắng là chủ đạo, có bàn học, máy tính, ti vi, hai giá sách xếp đầy sách vở, chẳng trách em có thể mồm mép như thế.
      “Chúng mình tắm .” Em . Tôi hôn em cái, đồng ý.
      Chúng tôi tắm chung với nhau, giống như ở nhà mình. Tắm nước nóng cũng khiến tôi thư thái hơn. Em hỏi: “Cha mẹ em tốt lắm phải ?”
      Quả thực là tôi có cảm giác gì hết, chỉ biết còn chưa đâu vào đâu, chờ ngày mai . mình Bán Nguyệt tra tấn tôi thành như vậy, biết thêm cả cha mẹ em nữa tôi thế nào.
      “Hình như em giống cha nhiều hơn chút.”
      Em gật đầu, : “Con đương nhiên giống cha, Mãn Nguyệt giống mẹ em nhiều hơn.”
      Tôi mơ hồ: “Ai là Mãn Nguyệt?” Tôi giúp em chà lưng.
      “Em trai của em, nhũ danh là Mãn Nguyệt.”
      “Em còn có em trai? Em ruột hả?”
      “Cha mẹ em sinh, có ruột hay ?”
      “Sao em kể?” Tôi kêu to, hóa ra tôi mới là người đơn thế bạc.
      cũng có hỏi đâu. Em có em trai mà lo lắng cái gì, cũng chẳng phải em có chồng!” Em nguýt, tôi nhụt chí, tức giận thành lời.
      “Thế cậu ấy ở đâu?”
      “Ai cơ?”
      “Em trai em!” Xà phòng rơi vào mắt tôi, cay đến mức ứa nước mắt.
      “Làm việc ở thành phố khác, cách chỗ này ba tiếng tàu.”
      Tôi ra ngoài trước, quấn khăn tắm vào phòng, bỗng phát người đàn ông ngồi giường, vừa ăn cơm vừa dùng điều khiển ti vi chuyển kênh. Đêm nay lắm kinh hỉ, cậu ấy thấy tôi cũng sửng sốt chút, sau đó cẩn thận quan sát tôi. Hiển nhiên cậu ấy là Mãn Nguyệt. Cậu ấy đứng lên, chiều cao hơn mét tám, gầy như Bán Nguyệt, nho nhã điềm đạm. Lúc bắt tay với tôi, ngón tay của cậu ấy cũng dài dài .
      Chúng tôi còn chưa kịp gì, Bán Nguyệt mặc áo ngủ vào phòng, tóc còn rỏ nước. Thấy cậu ấy bèn kinh ngạc kêu lên tiếng, hai người vừa ôm vừa vỗ vai.
      “Sao em lại về?”
      “Nghe công trình phải nghiệm thu, em về kiểm tra chất lượng.”
      Bán Nguyệt nghe xong quay đầu nhìn tôi, xem ra cậu chàng này làm kiến trúc.
      Tôi cầm quần áo vào nhà tắm mặc, thầm nghĩ: , tôi chưa mua quà cho cậu ấy, liệu có để lại ấn tượng xấu ; hai, tối nay biết ngủ thế nào? Hóa ra hai chiếc giường kia có tác dụng như thế.
      Trở về phòng, hai người trò chuyện thân mật. Bán Nguyệt nhìn thấy tôi, ôm eo tôi giới thiệu: “Tống Lễ, đây là em trai của em, Lưu Minh Giác.”
      Chúng tôi bắt tay, trao đổi ánh mắt. Cậu ấy thích tôi lắm, tôi cảm nhận được. Bởi vì tôi muốn cướp chị của cậu ấy.
      Tôi chủ động : “ ra ngoài ngủ khách sạn, ngày mai tới tìm em.”
      Rốt cuộc nàng này cũng có chút lương tâm, nghe tôi xong mặt mũi hơi ủ rũ: “Thế em với .”
      Lòng tôi khoan khoái, rất vừa lòng, nhưng ngoài miệng : “Hai chị em hiếm khi gặp nhau, sao.”
      Trước mặt Lưu Minh Giác, em rất phóng khoáng : “Em nỡ bỏ .”
      cho cùng cũng uổng công em, tôi còn nỡ bỏ em hơn! Chẳng lẽ đưa em về nhà mình xong, tôi phải thân mình ngủ khách sạn?
      Cuối cùng, Lưu Minh Giác lên tiếng: “Được rồi, em ra ngoài ngủ, tiền hai người chi nhé, khách sạn năm sao.”
      “Đúng là có cách ấy.” Bán Nguyệt gật đầu. Tốt quá, tôi do dự lấy ví ra, đưa thẻ tín dụng cho cậu ấy.
      Cậu ấy cầm xong, nhìn chúng tôi nháy mắt vài cái. Bán Nguyệt giở giọng chị cả: “Đừng làm loạn, tìm khách sạn cỡ nhà mình là được.”
      Tôi vội vàng : “ cần cần, cứ năm sao , cần tiết kiệm cho . làm phiền quá.”
      “Chị xem, chỉ có rể là hào phóng. Chị còn chưa cưới giúp ấy tiết kiệm ngay được.”
      Ôi, dễ dàng như thế sao! Tôi chết cái tiếng ‘ rể’ này. Tâm tình tốt.
      Cậu ấy rồi, Bán Nguyệt thấy tôi còn ngồi giường cười ngây ngô, cốc đầu tôi cái : “Ngủ , dễ dàng qua cửa thế đâu!” Kết quả chúng tôi vẫn cùng nằm chiếc giường đơn, ôm nhau chặt. Tôi thể quen với việc bên gối có em.
      Ngày hôm sau, khi chúng tôi thức dậy, cha mẹ em ra ngoài tập thể dục. Chúng tôi hâm nóng cơm ăn. Bán Nguyệt gọi điện thoại cho Lưu Minh Giác, cậu ấy ở Sofitel, chuẩn bị ăn buffet sáng.
      Tôi hỏi Bán Nguyệt: “Bọn họ hỏi cái gì?”. Từ khi biết em muốn dẫn tôi về, tôi hỏi em rồi, nhưng em vẫn trả lời trước sau như : “Hỏi gì đáp nấy, y thực mà .”
      Đợi đến khi ba cặp mắt ngồi ở đối diện bàn ăn nhìn tôi, tôi căng thẳng tới mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại, dạ dày cũng đau. Cha mẹ em hỏi, em trai em phụ trách ghi chép. Hơn nữa mấy câu hỏi này có tính hệ thống, chia ra làm năm phần: Bối cảnh gia đình, giáo dục, sức khỏe, công việc và bạn bè.
      Tôi trả lời thành . Bán Nguyệt cứ như nghe thấy chuyện liên quan đến mình, chỉ cắm đầu vào ăn.
      Cha em còn : “Chỉ là tâm vui thôi, cháu cứ ăn .” Tôi nuốt trôi thế nào được. Vừa tập trung trả lời, vừa phải quan sát phản ứng của bọn họ, cái nhướng máy cũng bỏ qua.
      Cuối cùng cũng xong. Trong quá trình còn bao gồm cha em bắt mạch cho tôi, chắc là sợ tôi che giấu bệnh tật gì. Bán Nguyệt lau mồ hôi trán tôi, cười khanh khách : “ cần căng thẳng thế!” Tôi căn bản lên lời, nắm tay em, ngập tràn lo lắng. Ba người đối diện chẳng lộ ra nụ cười vừa lòng nào cả.
      Em nhìn tôi : “Lại đây , đồ ăn nguội rồi, em nấu mì cho .”
      Tôi cùng em vào phòng bếp, thở hắt hơi. Từ phía sau ôm lấy em, tôi hỏi: “Vừa rồi thể thế nào?”
      “Khá thành .” Em nhìn tôi, đun nước.
      “Họ có thích ?” Tôi lo âu.
      “Thích chứ, phiếu ăn dài hạn xịn như thế cơ mà.” Bán Nguyệt quay người, cười cười ôm tôi. Tôi ảo não, nhà này chẳng ai bận tâm chuyện ấy cả, trừ việc tối qua Lưu Minh Giác hình như có hứng thú trong chớp mắt.
      lát sau, em trai em xuất , đưa giấy cho Bán Nguyệt, nghiêm túc : “Chị tự xem .”
      Tôi nhìn tờ giấy cậu ấy vừa ghi lại, chắc chấm điểm cho tôi rồi. Bán Nguyệt xem xong, mặt chút thay đổi đưa tờ giấy cho tôi. Tờ giấy kia xoàn xoạt ở tay tôi, bởi vì tay tôi run.
      Tôi chỉ được có 57 điểm. Con số màu đỏ viết rất lớn ở góc cùng, còn viết bằng chữ ‘năm mươi bảy’, sợ người khác nhìn nhầm. Tôi mà lại đạt tiêu chuẩn!
      Nhìn xuống phía dưới, tôi vô cùng bất bình. Tỷ như tôi có bà con gì, 0 điểm; nhưng dựa vào đâu hỏi tôi tiền bất động sản và tài khoản ngân hàng dùng đơn vị gì để tính, tôi đáp ‘trăm vạn’, kết quả bị -2 điểm?
      Tôi bứt rứt đến mức đỏ bừng mặt, nhìn Bán Nguyệt, em lại nửa cười nửa , rốt cuộc nhịn được cười ha hả. Tôi thấy em cười mà hiểu đầu đuôi, tôi đạt tiêu chuẩn mà em vui như thế?
      “Được rồi được rồi,” Em an ủi tôi, giơ tay xoa xoa bụng tôi, đẩy bát mì ra : “Mau ăn trước , chuyện khác bàn sau.”
      ăn, cả đời này ăn nữa.” Tôi phát bực.
      “Trẻ con, làm sao mà mất hứng?” Em giật lấy tờ giấy. Tôi ngồi xuống cái bàn trong phòng ăn, muốn vào nhà đối mặt với bọn họ.
      đạt tiêu chuẩn.” Tôi ngóc nổi đầu nữa.
      “Đạt hay đạt là do em. Em đạt tiêu chuẩn, em rất , được tám mươi điểm, em muốn chết, chính là trăm điểm.”
      Em đưa chiếc đũa sang cho tôi, giục tôi ăn. Tôi được khuyến khích, nhìn em cười tươi như hoa, do dự : “Vậy chính là trăm điểm!”
      Em xoa bụng tôi bảo: “Nếu ăn cơm trừ điểm.”
      Ngày hôm sau, buổi sáng vừa ngủ dậy thấy em bôi kem dưỡng tay, lấy cái nhẫn cầu hôn kia đưa cho tôi, tôi sợ hãi xua tay dám cầm, chẳng lẽ em muốn trả lại tôi?
      Em vừa cười vừa cúi người bảo: “ đeo cho em , mẹ em bảo chọn rất khéo.”
      Tim của tôi rốt cuộc cũng bình tĩnh, vội vã đeo cho em, xỏ vào ngón áp út vừa như in, là tốt, viên kim cương kia phản chiếu ánh sáng lung linh trong nắng sớm. Tôi kéo em vào lòng, hôn em mãnh liệt, đây là vợ của tôi!
      *

    5. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      [Ngoại truyện] Kết hôn
      Sáng thứ sáu, ăn điểm tâm xong, Lưu Minh Chân cuộn mình trong lòng Tống Lễ, ngồi sô pha sưởi nắng.
      Cuộc sống thể tuyệt vời hơn nữa, Lưu Minh Chân nghĩ.
      Tống Lễ kề môi gần tai , thở ra khí nóng, khiêu khích khiến khống chế được. Lưu Minh Chân vội vàng né đầu.
      “Khi nào chúng mình làm chuyện đó .”
      “Cả tuần nay, chúng ta chẳng làm suốt ngày rồi còn gì? Sáng lần tối lần, trước khi ăn cơm cũng làm, có để cho người ta sống đấy!” khẽ khàng kháng nghị, lim dim buồn ngủ, miễn cưỡng đáp lại.
      Động tác của Tống Lễ tạm dừng, sau đó cười lớn, bắt đầu nhay vành tai của , : “Em nghĩ đâu thế! chuyện này, nhưng chuyện này cũng phải làm, lát nữa làm tiếp, dù sao vẫn có thời gian.”
      Lưu Minh Chân quay đầu, ngơ ngác nhìn hỏi: “Chẳng phải nhận giấy kết hôn rồi sao?”
      Đầu tuần, đột nhiên Tống Lễ với : “Chúng ta đăng ký kết hôn , cha mẹ em cũng đồng ý rồi.”
      “Ok, chờ em viết cái check list .” hề do dự.
      Tống Lễ vừa nghe phình não: “Viết check list làm gì! Chẳng mấy mà cả action plan, program rundown cũng lôi ra cho mà xem. Đây phải event của em.”
      “Sao lại phải? Đây là event lớn nhất trong đời chúng ta! Lần trước lên kế hoạch chặt chẽ, xảy ra cố. Lần này nhất định em cho nó đầu xuôi đuôi lọt.”
      đến thế Tống Lễ cũng phải nhụt chí, đành hùa theo: “Tùy em.”
      Buổi tối hôm sau, Lưu Minh Chân về nhà giao cho Tống Lễ tờ bản thảo đánh máy. Tống Lễ nhìn, đúng là tài liệu quản lý hạng mục hoàn thiện, chỉ vì buổi sáng thứ năm đăng ký nhận giấy kết hôn thôi, mà gạch ra chi tiết những bộ quần áo phải chuẩn bị từ buổi tối hôm trước, còn cả trình tự ngày hôm sau thức dậy ăn sáng rồi đến cục dân chính ngồi đợi, kinh nhất là sau khi nhận giấy kết hôn xong, bước cuối là cả hai tự về công ty làm!
      “Sao? có ý kiến gì?” Lưu Minh Chân phấn chấn hỏi.
      “Hôm đấy em còn định làm?” Tống Lễ bó tay.
      “Chi bằng dành kỳ nghỉ cho tuần trăng mật. Tối hôm đó chúng ta cùng nhau ăn cơm là được. nấu em ăn, sau khi ăn xong rửa bát.” cười hì hì.
      “Dựa vào cái gì, còn lẽ trời hay hả?” ôm Lưu Minh Chân vào ngực, cắn cái xuống xương quai xanh của .
      Cuối cùng cũng cầm được giấy kết hôn tay, cả ngày Tống Lễ tươi cười hớn hở, khiến cho người nào người nấy trong công ty sởn hết gai ốc, biết bị cái gì kích động.
      Trần Tuấn được phái tìm hiểu, vừa vào phòng thấy Tống Lễ cầm giấy kết hôn nâng như nâng trứng, ngắm ngắm nghía nghía, sau đó cười ngây ngô. Trần Tuấn vội vàng chúc mừng: “ ba, chuyện lớn như vậy mà câu nào cho các em. Bao giờ mời rượu thế?”
      Thành thử Tống Lễ mới nhớ ra chuyện này, hai người còn chưa bàn bạc, đành phải : “Đợi hỏi ý kiến chị ba của cậu .”
      Kết quả là suốt bảy ngày, hai người đắm chìm trong niềm hoan hỉ tân hôn, thân thể phải ‘lao động’, căn bản có thời gian cũng như sức lực mà nhắc tới chuyện này. Tống Lễ vốn nghĩ Lưu Minh Chân có chủ ý từ trước, nào ngờ hình như biết đời này còn có kiện tên là hôn lễ.
      hiểu rốt cuộc bà xã đại nhân có ý gì, chỉ đành dò hỏi: “Chuyện đấy…”
      “Chuyện nào? có thể ràng được ? Tay đừng sờ loạn!” Thế nhưng cũng ngoan ngoãn, đầu vùi vào ngực ra sức cọ.
      “Chuyện chúng ta kết hôn, dù sao cũng phải chiêu đãi bạn bè người thân chứ?”
      “Nhà em có họ hàng gì nhiều, cha mẹ em biết, Mãn Nguyệt cũng được em thông báo qua QQ, ở công ty phát chocolate cho đồng nghiệp, với đám bạn bè gửi news letter thông tri. Bên em giải quyết xong hết rồi, bên tự mà làm.” mở to mắt, hồn nhiên nhìn Tống Lễ, cảm thấy trông như kìm nén cơn cáu giận.
      “Nhưng vẫn phải cử hành hôn lễ chứ.” tổng kết.
      Ai ngờ lại lắc đầu quầy quậy, thẳng: “ muốn.”
      “Vì sao muốn? muốn cái gì?” đột nhiên cao giọng.
      Nghe thế Lưu Minh Chân ngồi dậy, lườm : “ muốn hôn lễ.”
      “Cái gì?” nghe mà cuống cuồng, tay với ra sau gáy , kéo lại, “Chuyện lớn như thế, sao có thể lo liệu?”
      ngờ chỉ nhún vai, vẻ mặt bất cần: “Pháp luật thừa nhận là được rồi, có bệnh hay sao mà cứ phải giày vò bản thân giả vờ đẹp đẽ khoe ra cho người khác xem. muốn nhận tiền mừng cho bọn họ số tài khoản của em, bảo bọn họ chuyển khoản vào là được.”
      Tống Lễ nghe xong, quả thực cảm thấy trước mắt phải vợ của , mà là giống quái vật. Tại sao chuyện tất cả mọi người coi là lẽ đương nhiên, lại có quan điểm khác biệt?
      Chụp ảnh cưới cũng thế, người ta toàn vào ảnh viện, ra cảnh phố mà chụp, chụp mấy trăm bức rồi cẩn thận lựa chọn. ngược lại, chẳng khác nào chạy event. Tìm phóng viên ảnh ở công ty quen biết, liên hệ vài khách hàng bán trang phục nhập ngoại, xin tài trợ mấy bộ quần áo, chụp ở nhà tổng cộng ba mươi bức, chọn ra mười tám bức, cuối cùng tất cả phông nền đều PS! Đương nhiên, cũng phải thừa nhận, thành quả rất đẹp.
      Mấy chuyện đó tùy ý cũng được. Nhưng hôn lễ như vậy, là chuyện cả đời chỉ có lần, còn bảo ‘ muốn’!
      được!” Lần này vô cùng kiên trì.
      cắn môi, hình như cố gắng đấu tranh, rốt cuộc : “Vậy chọn nhà hàng mời mọi người ăn bữa cơm . Quá trình đóng kịch khoe mẽ phải cắt giảm, dù sao chúng ta ở với nhau ngay từ đầu rồi, còn đón dâu gì nữa.”
      Quả thực rất muốn nổi điên, sao thể lý giải phương thức tư duy của phần tử trí thức trước mắt chứ?
      “Lưu Minh Chân, em nghiêm túc cho , đây là chuyện trọng đại trong đời, muốn em phải chịu thiệt thòi. muốn thấy em mặc váy cưới gả cho , để tất cả mọi người chứng kiến.” Tống Lễ xoa xoa đầu , cố gắng hết sức để ăn .
      đừng hơi tí là sến súa dở hơi được ? Em thiệt thòi chỗ nào. Em còn ước gì phải trải qua ba cái trò bệnh hình thức này ấy.” vẫn khăng khăng.
      nổi giận đùng đùng đứng lên, thẳng ra ngoài. Lưu Minh Chân vẫn ngồi sô pha nhúc nhích, lè lưỡi, hề tự giác rằng suy nghĩ của mình có vấn đề.
      nghĩ lúc, vào phòng bếp rửa nho và đào, chuẩn bị đưa cho Tống Lễ, để tránh ép được mình chui vào xó nhà sinh hờn dỗi. Vừa lúc điện thoại reo, nhấc máy, là mẹ gọi đến.
      Hai người hỏi thăm sức khỏe, đương nhiên đều rất tốt. Mẹ hỏi: “Sao con lại muốn tổ chức hôn lễ?”
      muốn là muốn thôi ạ, căn bản là chẳng hay ho gì.” Hóa ra Tống Lễ mượn viện binh, còn có thể lôi mẹ ra ép !
      “Chuyện này, ôi… dù sao con cũng nghe, mẹ chẳng quản được. Nhưng đây là chuyện hai người, con cũng phải nghe Tống Lễ chút, trong chuyện này người ta cũng có lý tưởng của mình chứ.”
      Lưu Minh Chân nghe xong cười ha ha, lại còn ‘lý tưởng của mình’!
      Cuối cùng chỉ đành đối phó với mẹ: “Vâng vâng vâng, con thương lượng tốt với ấy!”
      Sau đó ngồi xuống, ăn từng quả nho từng quả đào, vừa mọng vừa ngọt. Ăn gần hết bát hoa quả to, Tống Lễ mới ra khỏi thư phòng. Lưu Minh Chân nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, chớp mắt. ngồi xuống cạnh , sau lúc, thấy vẫn máy móc với tay lấy hoa quả, trong bát hết nhẵn vẫn dừng, mới chịu mở miệng: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, cũng chỉ là đoạn kịch nối, nếu em muốn thôi.” Giọng vô cùng bất đắc dĩ.
      Lưu Minh Chân nghe vậy mới quay người, nhìn , cảm thấy ra mẹ cũng đúng, có lẽ chuyện này là lý tưởng rất trọng yếu trong đời người. Vì thế do dự : “Vậy tìm công ty tổ chức đám cưới, tất cả do quyết định, đừng có lôi em vào, ngày hôm ấy em hạ cố lên sân khấu diễn lúc.”
      Thế thôi khiến thỏa mãn rồi, Tống Lễ hôn hai má : “Bán Nguyệt, vẫn mường tượng bộ dáng em mặc áo cưới gả cho , có lần nằm mơ cũng thấy. Đáng tiếc cha được gặp em.”
      Lưu Minh Chân xì tiếng, ôm đáp: “Thế là gì, em còn thường xuyên mơ thấy bộ dáng giường cơ.”
      ? Vậy cho em nằm mơ giữa ban ngày luôn!” Hai người lại quấn lấy nhau. Đợi đến khi tận hứng mồ hôi đầm đìa, quên hết chuyện giận hờn vừa rồi.
      Kết quả là thứ bảy Tống Lễ lên mạng tìm thấy công ty tổ chức đám cưới, kiên quyết kéo Lưu Minh Chân tư vấn. Công ty này rất chuyên nghiệp, cẩn thận hỏi ý tưởng của bọn họ: Ngày nào, bao nhiêu khách, phong cách gì, dự toán bao nhiêu. Nhưng ngồi tại chỗ như vật trang trí, ngay từ đầu phán câu: “ ấy chi tiền, hỏi ấy.” Thoạt đầu Tống Lễ để ý, tất nhiên chuyện gì cũng hỏi , đáp án của Lưu Minh Chân đều là: “ cứ xem ”, “Cũng được”, “Tùy quyết định.”
      Đối phương thấy sắc mặt Tống Lễ sa sầm nên rất thức thời, liệt kê cho bọn họ vài câu hỏi, bảo bọn họ về rồi cân nhắc, đồng thời dựa vào kinh nghiệm của mình, đưa ra vài phương án để tham khảo.
      Sáng sớm chủ nhật Lưu Minh Chân phải công tác Thành Đô, hai ngày sau mới về. Tống Lễ gọi điện thoại cho , bảo xem bước đầu của việc thảo luận hôn lễ, còn muốn chọn cái váy cưới. ở đầu dây bên kia mệt mỏi kiệt sức, cộng thêm hợp đồ ăn cay nên dạ dày thoải mái, nghe thế tất nhiên kiên nhẫn, kêu gào: “ phải bảo quyết định hết sao, thích cái váy nào đưa số đo của em cho họ. Chuyện này đừng phiền em nữa.”
      Tống Lễ tức giận lập tức cúp điện thoại.
      Làm xong việc là tối muộn, Lưu Minh Chân gọi điện thoại cho Tống Lễ, trong lòng rất nhớ , giọng có phần nũng nịu, ngờ lại có thái độ lạnh lùng, giọng khàn khàn.
      “Mọi thứ sắp xếp xong chưa?”
      “Chưa.”
      “Bất kể quyết định thế nào em cũng ok. thích làm gì làm.”
      “Phải thôi, dù sao trong thâm tâm em cũng muốn, thế nào em chả ok.”
      Bỗng nhiên ho khan. lo lắng: “ sao thế? Bị ốm à?”
      phải.”
      Hai người câu nào nữa, mệt mỏi : “Thôi, mẹ kiếp đáng khinh, dù sao cũng chỉ là mù quáng ép buộc, hay ho gì. Em muốn hôn lễ hủy vậy.”
      cúp điện thoại, Lưu Minh Chân bắt đầu tự kiểm điểm bản thân. Cuối cùng kết luận là mình có phần quá đáng. Tuy trước nay hôn lễ lý tưởng của chính là hai người trốn thoát thế giới bên ngoài, yên lặng ở bên nhau. Nhưng Tống Lễ cũng có khát vọng của , đại khái hy vọng có thể để toàn bộ thế giới biết được rốt cuộc cưới ai, trước toàn bộ thế giới trao cho lời thề. có đạo lý lúc nào Tống Lễ cũng phải nhân nhượng , nếu nhượng bộ của có thể khiến còn tiếc nuối trong đời, nên cảm thấy hạnh phúc mới phải.
      Vốn định chiều hôm sau lên máy bay, nhưng buổi tối đổi vé, sáng sớm mình về trước. Xuống máy bay là thẳng đến công ty Tống Lễ.
      Đây là lần đầu tiên đến, bảo với lễ tân dưới sảnh là ‘Tống phu nhân’ tìm Tống Lễ. kia gọi điện cho thư ký của Tống Lễ, thư ký hiểu ra sao, vì thế chuyển thẳng điện thoại cho Tống Lễ, Tống Lễ nghe máy cũng chưa kịp phản ứng, cáu kỉnh hỏi lại: “Tống phu nhân nào?”
      Giọng hơi lớn, Lưu Minh Chân cũng nghe , mở miệng mắng luôn: “Mẹ kiếp mới ba ngày gặp mà quên mình có vợ à!”
      kéo hành lý tìm thang máy. Tống Lễ nghe xong, lập tức bảo lễ tân đưa lên. kia biết là bà chủ đến đây, mỉm cười chân thành giải thích: “Tống phu nhân, rất xin lỗi, tại chúng tôi chưa từng gặp .”
      Lưu Minh Chân thản nhiên đáp: “ sao.”
      Tống Lễ đứng ngay cửa thang máy chờ , nhìn thấy , yên lặng tiếp nhận vali.
      ho tiếng, hỏi: “Sao lại tìm đến đây? phải chiều em mới về à?”
      Chắc là bị chọc tức, lại tiếp tục ho sù sụ. đưa nước cho , vỗ vỗ lưng, chủ động ôm , vùi đầu vào lồng ngực giọng : “Tống Lễ, chúng mình tổ chức hôn lễ hoành tráng, đồng thời thông báo các tờ báo lớn , nếu ngay cả người trong công ty cũng biết mặt em.”
      Người cứng đờ, lát sau mới hỏi: “Em nghĩ kỹ chưa?”
      đáp, đầu vẫn dựa vào ngực , cọ cọ.
      “Em ấy, thuộc họ lừa, kéo đánh thụt lùi.” cưng chiều vuốt ve tóc .
      đừng được thể nhé.” ngẩng đầu, trừng mắt nhìn . Sau đó chủ động hôn , thầm: “Nhớ muốn chết, nóng nảy ghê nhỉ, còn dám ngắt điện thoại của em. Kết quả mình ở nhà hun lửa giận. vô dụng!”
      “Là do em rất bản lĩnh, ai cũng có thể bị em bức điên.” cắn môi .
      Điện thoại vang lên, người của công ty tổ chức hôn lễ đến đây. Lưu Minh Chân lấy làm lạ: “ phải bảo họ hủy rồi à?”
      “Còn chưa kịp.” nhướng mày.
      Đột nhiên có cảm giác mình bị mắc mưu, còn chưa kịp hỏi , bọn họ lên đến nơi, mang theo mấy cái váy cưới.
      Tống Lễ tùy ý : “Vừa lúc em ở đây, chọn bộ , nếu vừa bảo bọn họ sửa.”
      Đây là những bộ lựa, chỉ chờ xác nhận lần cuối. Dù sao cúi đầu trước, quyết định thỏa mãn Tống Lễ đến cùng, mặc từng bộ cho xem, cuối cùng hai người chọn bộ váy dài kiểu dáng đơn giản, khéo léo khoe đường cong, có ren hoa diêm dúa, nhưng kèm theo khăn voan trùm đầu.
      Khi mặc bộ váy bước vào phòng, khăn trùm qua mặt, Tống Lễ nhìn ngây người, sau đó tiến lên, liếm môi, cẩn thận vén khăn voan, hé lộ nửa khuôn mặt. Đưa bàn tay nâng cằm lên, : “Lưu Minh Chân, em.”
      Cuối cùng, hai người cùng nhau bàn bạc và quyết định chi tiết của buổi lễ kết hôn. Lệ Dương và Tiểu Cường cùng đảm nhiệm vị trí MC. Mở tiệc lớn mời khách. Buổi tối, cặp vợ chồng tân hôn vừa lòng thỏa ý nằm giường, Tống Lễ : “Bây giờ mới chân chính có cảm giác cưới được em về nhà.”
      *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :