1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em chờ anh ở nơi sâu thẳm - Tâm Thường (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mục Phong vừa xong, bên dưới cười ồ lên, Lục Tự ngại ngùng nhoẻn miệng cười gượng gạo: “Mục chỉ huy, cố ý để tôi còn mặt mũi nào ở lại sư đoàn này phải ?”


      Lôi Vận Trình như sáng mắt lên: “ cứ yên tâm!”


      Phong Ấn đợi họp xong liền gọi lại: “Em đúng là điếc sợ súng, những phi công được chọn đều là những người giàu kinh nghiệm, em tưởng mình có thể bắn hạ họ sao?”


      Lôi Vận Trình chu môi: “Cố gắng thôi, thắng vẻ vang, thua cũng chẳng mất mặt, gọi là học hỏi, tích lũy kinh nghiệm mà!”, vỗ vỗ ngực: “Cho dù có thua, hai mươi năm nữa chị đây vẫn là mỹ nhân, sợ gì chứ!”


      - Hai mươi năm sau á? Lúc đó em lớn tuổi rồi, còn mỹ nhân gì chứ? – phía sau đột nhiên có tiếng động gì, Phong Ấn đứng lại, ngoảnh đầu lại nhìn, Lôi Vận Trình ngửa cổ nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ: “Sao thế?”


      Vẻ mặt Lôi Vận Trình ngẩn ngơ : “Em chỉ nghĩ xem chúng ta hai mươi năm về sau thế nào nhỉ, lúc ấy em là già cỗi, nhăn nheo rồi, cũng chẳng thể bay được nữa!”


      Phong Ấn ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của , khẽ nhoẻn miệng cười: “Hai mươi năm sau, bạn ‘Phong con’ chắc cũng mười mấy tuổi rồi ấy nhỉ?”


      Lôi Vận Trình thoáng ngẩn ra rồi chợt xoay người sà vào lòng . Phong Ấn nâng cằm lên, những ngón tay khẽ siết chặt, ánh mắt cực kì dịu dàng: “Em nghĩ đến chuyện sinh cho đứa con chưa? thích con , sinh cho đứa nhé?”


      Trái tim khẽ rung lên, đột nhiên nhớ đến đứa bé cùng với Hạ Viêm Lương.


      Đằng sau có tiếng đằng hắng vang lên.


      Phong Ấn nhanh chóng buông ra, chào Ngũ chính ủy: “Ngũ chính ủy vẫn chưa ăn cơm ạ?”


      - Ừ, ban nãy chỉnh sửa chỗ tài liệu cho xong, định bị hai người chặn đường đây! – Ngũ chính ủy mỉm cười nhìn Lôi Vận Trình: “Chú ý chút nhé, đây là chỗ chuyện đương của hai người đấy à?”


      Phong Ấn vội vàng nhận lỗi về phần mình: “Cháu chú ý ạ!”


      Ngũ chính ủy lạnh lùng gật đầu: “Ừ!”


      Đợi Ngũ chính ủy rồi, Lôi Vận Trình liền hừ giọng, Phong Ấn vội vàng cười giả lả: “ sai rồi, nên trêu em đúng địa điểm như thế!”


      Chẳng mấy khi được nhìn thấy bộ dạng khúm núm nhận lỗi của Phong Ấn, Lôi Vận Trình càng được hể ra oai.


      Sắp đến ngày diễn tập rồi, Lôi Vận Trình đành phải tạm gác những chuyện chưa làm này sang bên.


      Trước ngày diễn tập, Mục Phong cho mọi người nghỉ ngơi thư giãn, chỉ sắp xếp số hoạt động đơn giản. Lôi Vận Trình thích chơi, các tế bào vận động cũng rất nhanh, chơi cầu lông với đám đàn ông nhưng hề yếu thế, mồ hôi giọt mặt . Có người khác vào thay cho , Lôi Vận Trình ngồi xuống sân thở hổn hển.


      cái áo tập luyện đột nhiên rơi xuống đầu , Lôi Vận Trình ngẩng đầu lên, hóa ra là Lục Tự: “Mặc vào , kẻo cảm lạnh!”


      Lục Tự cũng mới ra sân, mồ hôi giọt. ta ngồi xuống đất, uống nốt nửa chai nước còn lại trong, chẳng buồn liếc lấy cái.


      Lôi Vận Trình vừa mặc áo vừa lén liếc khuôn mặt nghiêng của ta, ngẫm nghĩ lát rồi lấy chai nước mới nguyên từ trong cái hòm bên cạnh ra đưa cho ta: “Này!”


      Lục Tự vô cùng ngạc nhiên trước hành động này của . ta ngẩn ra, vặn nấp chai nước đặt xuống đất rồi mới chìa tay ra đón lấy chai nước đưa cho. Điều khiến Lục Tự càng ngạc nhiên hơn là Lôi Vận Trình lập tức bỏ ngay mà ngồi bệt xuống đất bên cạnh , lấy từ trong túi ra thanh sô la: “Cho !”


      Lục Tự lần này nhận lấy mà nheo nheo mắt: “Em sao thế?”


      Lôi Vận Trình bỗng cảm thấy ngại ngùng, vội vàng : “Em mua đấy, là đồ ăn vặt, dạo này hình như em hơi béo lên phải, dám ăn, ở trong kí túc của em còn nhiều lắm!”


      Thực ra đó là đồ ăn vặt kèm với suất ăn của phi công, ở trong quầy hàng phục vụ phi công cũng có bán loại này, nhưng thể trọng của nữ phi công luôn được giới hạn khắt khe, Lôi Vận Trình cũng phải là kẻ háu ăn, thế nên Lục Tự cảm thấy nghi ngờ tính chân thực trong mỗi câu của .


      - Em có thể cho Phong Ấn, đâu nhất định phải cho !





      Lôi Vận Trình bị Lục Tự làm cho cứng họng, liếc nhìn Phong Ấn vừa cướp được quả bóng rổ ở sân, khẽ thở dài: “ ngờ cũng có thể khiến người khác cứng họng như thế!”


      Lục Tự nhếch môi cười: “Giờ em mới biết nhiều chuyện à?”


      Lôi Vận Trình lại lần nữa cứng họng, đúng là từ trước đến giờ chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ chuyện gì của ta.


      Trái với những cuộc thi đấu cam go sân, hai người chìm vào trạng thái im lặng.


      - Có phải em có chuyện gì ? thẳng ra ! – Lục Tự gần như lúc nào cũng là người đủ kiên nhẫn trước mặt .


      Lôi Vận Trình sờ vào thanh sô la trong túi: “Em phải muốn tiếng xin lỗi, chỉ là…”


      - Đến cảm ơn à? – Lục Tự cười: “Khỏi cần cảm ơn!”


      Lôi Vận Trình ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt lại: “ cứ cố ý khiến cho em cảm thấy bất an thế này sao?”


      - Thế như em nên làm thế nào mới khiến em an tâm đây? Mất trí nhớ? Quên hết mọi chuyện mấy năm nay ư?


      Lôi Vận Trình mím chặt môi, biết sao cho được.


      Lục Tự sờ vào túi áo khoác, phát thuốc hút hết liền vặn nắp chai nước, tu nước ừng ực rồi đưa tay lên gạt mồ hôi mặt: “ hối hận lắm!”


      - Hối hận vì quen em à?


      - Hối hận lúc ấy chiếm đoạt em, bỏ thuốc rồi, thế mà vẫn nhẫn tâm được!


      Lục Tự buồn bã , Lôi Vận Trình chợt giật nảy mình: “ bỏ thuốc ư?”, chẳng trách, ràng mới uống có chút rượu, sao có thể say đến mức nhớ chuyện gì hết.


      Lục Tự bình thản : “Đâu chỉ có thế, còn cởi cả quần áo của em rồi! – rồi ngước mắt nhìn , khẽ : “Cảm giác vuốt ve em rất tuyệt vời, mặc dù ngực to lắm nhưng hình dáng rất đẹp, mông cũng rất cong, thế nào, biết những chuyện này còn muốn cảm ơn nữa ?”


      Lôi Vận Trình cắn chặt răng, phẫn nộ trừng mắt với Lục Tự: “ cố ý thế phải ?”


      Lục Tự nhún vai : “Xem ra gì em cũng tin rồi!”


      - Lục Tự, đừng như vậy có được ?


      Có người ra sân, gọi Lục Tự vào thay. Lục Tự đáp lời rồi đứng dậy cởi áo khoác, chuẩn bị vào sân. Trước khi ta còn ngoảnh đầu nhìn : “Có rất nhiều chuyện em tưởng rằng tốt đẹp nhưng chân tướng đằng sau nó có thể khiến em thất vọng lớn đấy!”


      Tim Lôi Vận Trình đập thình thịch, cứ cảm thấy Lục Tự ám chỉ điều gì đó.


      Cuộc diễn tập lần này kéo dài mấy ngày liền, thủ trưởng quân khu rất hài lòng về kết quả của cuộc diễn tập. Sư đoàn X là nhà vô địch, Phong Ấn và Lục Tự đương nhiên là hai người nổi bật nhất, người vui mừng nhất chính là Lôi Vận Trình, được nghỉ ba ngày.


      Phong Ấn còn có việc bận nên chỉ có thể ở bên ngày, Lôi Vận Trình chuẩn bị kế hoạch hẹn hò rất chu đáo cho ngày hôm ấy, nhưng cuối cùng đành mất toi cả ngày bởi “con thú hoang” Phong Ấn.


      Sau cơn mây mưa, Lôi Vận Trình ôm lấy cổ , nhắm mắt tận hưởng khoảng khắc yên tĩnh tuyệt diệu này: “Em có thể kêu ca với chút ?”


      - Hả? – Phong Ấn lật người Lôi Vận Trình, cho nằm lên người mình: “Chê mạnh bạo quá chứ gì?”


      Lôi Vận Trình chọc chọc tay vào lồng ngực rắn chắc của : “ cảm thấy làm hơi quá sao?”


      Phong Ấn tỏ vẻ ấm ức, chộp lấy tay ngoạm cái: “Người đẹp, phải biết thấu hiểu cho đàn ông chút chứ? Sức lực tràn trề mà chẳng biết trút đâu, khó khăn lắm mới bắt được em, lại còn cho hoàn thành vượt mức sao?”


      Phong Ấn và Lôi Vận Trình cười đùa hồi, liền chống tay vào đầu, nhướn mày : “Dạo này em trở nên rất chủ động với Lục đại đội trưởng đấy, có phải có chuyện gì mà biết ? cho em có cơ hội trình báo đấy!”


      Lôi Vận Trình toét miệng cười, búng mũi cái, : “Ờ, em biết rồi, ghen phải ? ghen rồi!”, rồi liền lăn ra đầu giường với tay lấy cái điện thoại.


      - Em làm gì thế? – Phong Ấn nhìn vẻ khó hiểu.


      - cho bố em biết ghen rồi! – cười hỉ hả, lật danh bạ tìm số của Lôi Khải.


      - Hừ! – Phong Ấn còn lâu mới để được đắc chí, chớp lấy chân , kéo lại, cướp cái điện thoại tay ném sang bên: “Em lại muốn ăn đòn phải ? Nếu em dám với bố thể lực của rất tốt, ngăn em đâu!”


      Hai người chòng ghẹo nhau hồi lại quấn lấy nhau, Lôi Vận Trình cảm nhận được thay đổi cơ thể , lập tức căng thẳng : “Cảnh cáo được làm bừa nhé, em với bố em rồi, ông ấy đánh cho xem!”


      Phong Ấn hớn hở cười tóe miệng, xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của : “Sao em với bố ? Để ông ấy cổ vũ cho đấy!”


      - Xí! – Lôi Vận Trình ngoảnh đầu , chợt nhớ ra chuyện gì liền cắn chặt môi: “Khi nào mới cho em chuyện giữa và Hạ Viêm Lương?”


      Phong Ấn gục đầu vào vai tỏ vẻ đáng thương: “ sợ em giận!”


      - Nhưng đâu thể giấu em cả đời?


      - Như thế là chọc vào vết thương của , đau đớn lắm đấy!


      Lôi Vận Trình vuốt ve khuôn mặt của : “ sao, em điều trị vết thương cho !”


      Phong Ấn cười gằn, thân mật cọ cọ mặt vào người : “Thế em muốn bắt đầu kể từ đâu?”


      - Ừm…bắt đầu từ việc tại sao hai người chia tay ! – chuyện này Lôi Dật Thành chịu cho biết, khiến cho vô cùng tò mò.


      - Vừa hỏi em động chạm vào vết thương rồi, sắc quá mất! – Phong Ấn cười như mếu, ậm ừ hồi, định điện thoại đổ chuông.


      Sư đoàn giục về.


      Lôi Vận Trình hậm hực hừ giọng, Phong Ấn cũng chẳng còn cách nào khác, lúc về còn dỗ dành suốt cả dọc đường.


      Nếu như Phong Ấn biết biết những chuyện này từ người ngoài, thà cho biết từ sớm.


      Nhưng đời làm gì có nhiều cái “nếu” như vậy.


      Ba ngày nghỉ phép bị Phong Ấn độc chiếm mất ngày. Buổi tối Lôi Vận Trình ngồi trong kí túc lên mạng lúc, chợt ý nghĩ lóe lên trong đầu, mặc quần áo vào rồi chạy sang kí túc của bạn Hướng Bắc Ninh.


      Tiểu Tô vừa tắm xong, mặt vẫn còn lấm tấm nước, miệng gặm táo: “Cậu muốn mua đồ gia dụng à?”


      Lôi Vận Trình gật đầu: “Tớ quen thuộc đường trong thành phố, cậu là người bản địa mà, tớ đành đến nhờ cậu giúp thôi!”


      - Í… - Tiểu Tô kéo dài giọng, đùa với Lôi Vận Trình: “Có phải bị Phong đại đội trưởng nhốt trong nhà lầu ở trong trung tâm thành ra mù đường ?”


      - Suỵt! – Lôi Vận Trình vội bịt miệng Tiểu Tô lại, căng thẳng nhìn khắp lượt mấy đeo tai nghe trong phòng .


      Tiểu Tô nhướn mày cười ha ha.


      - Nhìn cậu căng thẳng chưa kìa, đương chứ có phải phạm tội đâu mà sợ, mà “cái chuyện đó đó” cũng là chuyện thường tình mà!


      Lôi Vận Trình cuống quýt giật lấy quả táo tay , cố ý vênh mặt : “Có chịu giúp đây?”


      Tiểu Tô nhún vai, lại cầm quả quýt trong đĩa lên bóc vỏ.


      Uy hiếp thành, Lôi Vận Trình đành thay đổi chiến thuật, khoác vai Tiểu Tô: “Cậu có muốn biết chuyện về Hướng Bắc Ninh ở trong trường quân như thế nào ?”


      Tiểu Tô có vẻ hơi bẽn lẽn nhưng cuối cùng vẫn nhoẻn miệng cười, nhét múi quýt vào miệng Lôi Vận Trình: “Ok!”


      Ngày hôm sau, bốn người cùng ăn sáng, Phong Ấn hỏi Lôi Vận Trình hai ngày tới định làm gì, Tiểu Tô cắn miếng bánh bao, liếc nhìn Lôi Vận Trình rồi lại nhìn sang Phong Ấn: “Hóa ra biết à?”


      - được ! – Lôi Vận Trình nháy mắt với Tiểu Tô.


      - Ờ! – Tiểu Tô ậm ừ rồi tiếp tục ăn.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Phong Ấn đặt quả trứng bóc dở tay vào bát Tiểu Tô: “Hai em làm gì mà bí thế?”


      Tiểu Tô rất nghĩa khí, nháy mắt cười với : “Cảm ơn quả trứng của Phong đại đội trưởng, chỉ có điều chớ có dò hỏi làm gì! – tuy nhiên quả trứng gà lại được gắp sang bát cho Hướng Bắc Ninh: “Ninh Ninh ăn nhiều vào, ăn nhiều mới có sức làm việc!”


      Phong Ấn lập tức cúi đầu cười đầy ý: “Thế ăn nhiều chút, đừng để phụ nữ chê mình yếu, đàn ông ghét nhất là bị chê như thế đấy!”


      Hướng Bắc Ninh suýt nghẹn, Tiểu Tô đỏ bừng mặt dám ngẩng đầu lên. Lôi Vận Trình cố nín cười, đá chân Phong Ấn dưới gầm bàn.


      Ở khu mua sắm, Tiểu Tô kéo tay Lôi Vận Trình, vừa vừa xấu Phong Ấn: “ ngờ đại đội trưởng cũng ăn thô thiển thế đấy!”


      Lôi Vận Trình cũng gật đầu vẻ đồng cảnh ngộ: “Từ ấy thế rồi, giờ càng thô hơn!”


      - Từ … - Tiểu Tô ngưỡng mộ : “Đúng là thanh mai trúc mã, hạnh phúc quá! Trình Trình, trông hai người rất là hạnh phúc!”


      chỉ lần nhìn thấy ánh mắt Phong Ấn nhìn Lôi Vận Trình, dịu dàng và chiều chuộng, thậm chí còn có chút quyến luyến… Tiểu Tô rất thích cảm giác ấy, cảm thấy dựa dẫm vào người là thăng hoa trong tình , là tình cảm thể tách rời đối phương xét cả về tâm lí lẫn sinh lí.


      Hướng Bắc Ninh đối xử với rất tốt, chẳng tìm ra được khuyết điểm nào từ cậu, nhưng vẫn quyến luyến ấy, hoặc cũng có thể tình chưa đủ sâu.


      Lôi Vận Trình khẽ cười, đời có chuyện tình nào phải trải qua cay đắng, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được cay đắng đó mà thôi.


      Hai người giải quyết vần đề ăn uống ở bên ngoài, Lôi Vận Trình kén ăn, thế nên hai người cùng ăn đồ ăn nhanh. vừa ăn vừa mỉm cười nhìn hóa đơn hàng tay, hôm nay đúng là ngày bội thu.


      bộ ghế sô pha, bàn uống trà, tủ, bàn làm việc, cái ghế nằm kê trong phòng, còn cả rèm cửa và đèn ngủ đặt trong phòng, tranh dán tường và đủ thứ đồ trang trí lỉnh kỉnh.


      Tiểu Tô nhìn đống hóa đơn dày, hỏi: “Cứ như thể trang trí phòng tân hôn ấy, ấy cầu hôn cậu chưa?”


      Lôi Vận Trình thoáng bối rối trước những từ mà Tiểu Tô đến, cười ngọt ngào : “Đừng bậy, ấy đợi tớ đến hai nhăm tuổi mới kết hôn cơ!”


      Tiểu Tô ngậm thìa trong miệng, mắt chớp chớp, biểu cảm mặt rất kì quái.


      - Ờ, Trình Trình, tớ câu này cậu đừng giận nhé! – Tiểu Tô nuốt đồ ăn trong miệng rồi : “Tớ cảm thấy đàn ông nếu muốn kết hôn sao còn phải hẹn người ta đến thời điểm cụ thể để kết hôn? Ngoài mặt để cậu nghĩ cho kĩ, tớ nghĩ chính bản thân họ muốn nghĩ cho kĩ xem tình cảm họ dành cho cậu có đúng là tình hay , có đến mức muốn kết hôn , đến mức muốn ở bên nhau trọn đời . Cậu nghĩ mà xem, nếu tớ mà là đàn ông, tớ chỉ muốn lấy ngay người con mà mình về cho yên tâm. Cái gì mà với chứ? Cho dù người con mình, tớ cũng phải nghĩ ra đủ cách để khiến ấy từ bỏ cái suy nghĩ bỏ trốn, có là tên ngốc mới cho người phụ nữ mình có cơ hội này, ngộ nhỡ đúng là ấy mình chẳng phải đôi người đôi ngả sao?”


      Tiêu Tô vỗ hai tay vào nhau, lắc đầu vẻ vô tội: “Hài, chuyện đại đội trưởng Lục tỏ tình với cậu sau tai nạn máy bay lần ấy ai mà chẳng biết, chẳng nhẽ đại đội trưởng Phong cảm thấy sợ sao? Thế mà còn đủng đà đủng đỉnh, chẳng hiểu ra làm sao?”


      Tiểu Tô lắc đầu, Lôi Vận Trình bị những lời Tiểu Tô làm cho nghẹn họng, nụ cười môi vụt tắt.


      Tiểu Tô đột nhiên ý thức được mình hơi nặng lời, vội vàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Lôi Vận Trình: “Chuyện đó… Trình Trình à, tớ phải có ý chia rẽ hai người đâu, mặc dù tớ thấy đại đội trưởng Phong rất tốt với cậu, nhưng mà tớ tiếp xúc với đám đàn ông ở đây lâu hơn cậu, bọn họ đúng là rất nghiêm túc với chuyện phi hành, nhưng đối với phụ nữ … hài, bạn cũ của mỗi người bọn họ đều đếm xuể, đương và kết hôn với họ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đương nhiên thể đánh đồng vào làm . Đại đội trưởng Phong là người ít tiếng đồn xấu nhất trong sư đoàn, tớ chỉ nghe ấy từng có qua lại với họ Hạ kia thôi, còn đại đội trưởng lúc ở bên đại đội hai, tớ lắm về chuyện quá khứ của ấy!”


      Lôi Vận Trình cố gượng cười: “Cậu cứ như là giáo sư biết tuốt ấy!”


      Tiểu Tô rụt cổ : “Trong đại đội phải có con , chỉ cần nơi nào có phụ nữ, nơi ấy có chuyện ngồi lê đôi mách, đấy là chân lí!”


      đến đây hai hẹn mà cùng phì cười.


      Buổi chiều, Tiểu Tô về nhà thăm bố mẹ, Lôi Vận Trình về nhà đợi hàng, rồi lại mua thêm ít đồ về phun sơn lên tường. Đến lúc nhận được điện thoại của Phong Ấn, nhìn lên đồng hồ mới phát muộn thế này rồi.


      - đâu rồi đồng chí ơi? Còn học được thói ngủ đêm bên ngoài đấy hả?


      Tiểu Lí ở cùng phòng với Phong Ấn cưới vợ, lúc có nhiệm vụ thường về nhà, vì có Tiểu Lí ở đó nên Phong Ấn chuyện càng thoải mái.


      - Em xin nghỉ rồi mà! – Lôi Vận Trình nằm ngửa võng, thư thái vươn vai cái: “Nhớ em à?”


      - Nửa đêm khuya khoắt đừng có mà phát ra thứ thanh khơi gợi nhé, quyến rũ bây giờ lại xơi được em!


      - chẳng nghiêm túc gì cả, em chỉ vươn vai cái thôi mà! – Lôi Vận Trình cười khà khà: “Cái nhà này mua được bao lâu rồi? mua làm gì thế?”


      - Cũng mấy năm rồi, mua để có nơi “hành ” mỗi khi ra ngoài câu ấy mà!


      - Phong Ấn! – Lôi Vận Trình giả bộ tức tối gào lên, Phong Ấn liền cười lớn thích thú, miệng ngọt ngào dỗ dành : “Thôi đừng cáu mà, ngoan, ngủ sớm , còn nữa!”, hơi ngập ngừng: “Nhớ phải nhớ đấy!”


      sao mà ngọt thế, Lôi Vận Trình bĩu môi: “Có thấy nhớ em đâu mà đòi!”


      - Nếu bây giờ mà em ở bên cạnh , em biết ngay nhớ em đến mức nào!


      - Đáng ghét!


      Cúp điện thoại, Lôi Vận Trình ngồi ngây ra cắn móng tay, khóe miệng khỏi nhếch lên cười, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng , khiến cảm thấy lâng lâng. khẽ đu đưa cái võng, đưa mắt nhìn cả căn phòng như vừa được mặc áo mới, cảm giác ấm áp giống như gia đình, cảm giác này đúng như Tiểu Tô , giống như cảm giác trang trí phòng tân hôn vậy.


      Lôi Vận Trình cố ý nghĩ đến những điều Tiểu Tô hôm nay, phải muốn né tránh, chỉ có điều muốn để những suy đoán vớ vẩn làm hỏng mất cảm giác hạnh phúc lúc này.


      Hôm nay lại bận rộn suốt cả buổi sáng, rèm cửa mới được đưa đến, sau khi treo rèm cửa lên, cảm giác ấm cúng hơn hẳn. Lôi Vận Trình càng nghĩ càng cảm thấy mình giống người đàn ông, chỉ trong thời gian ngắn có thể bài trí căn nhà thành ra thế này, mặc dù rất mệt, nhưng cảm giác rất tự hào.


      đường về sư đoàn, Lôi Vận Trình đặc biệt lái xe đến cửa hàng ở rất xa để mua món điểm tâm mà Phong Ấn rất thích ăn, biết nhãn hiệu này là thứ mà ăn rất nhiều năm nay rồi, hôm qua mới biết được ở đây cũng có chuỗi nhà hàng như thế qua Tiểu Tô.


      Đồ điểm tâm mới ra lò, lại đúng vào giờ tan tầm nên người xếp hàng rất đông, Lôi Vận Trình cũng vội nên ngồi bên bàn cạnh cửa sổ chơi điện tử và chờ đợi.


      Lãnh Lãnh ngồi cách bàn ăn của Lôi Vận Trình hai bàn, tay cầm đĩa, miếng bánh gato mới ăn được nửa. bé nhíu mày chăm chú nhìn Lôi Vận Trình, dường như nhận ra điều gì.


      Lôi Vận Trình thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu ra nhìn dòng người xếp hàng dài, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chơi.


      Lôi Vận Trình dễ dàng qua bàn, mỉm cười hài lòng, tuy nhiên nụ cười đó khiến cho Lãnh Lãnh xác nhận được phán đoán của mình. Con bé ngoảnh đầu nhìn về hướng nhà vệ sinh, hình như Hạ Viêm Lương vẫn xếp hàng trong đó. Lãnh Lãnh liền quyết định, con bé cầm cái bánh bao của mình cùng cái máy DV hay mang theo bên mình, cẩn thận tụt xuống khỏi ghế, len ra khỏi đám đông những người đứng chắn trước mặt mình để đến bên cạnh Lôi Vận Trình.


      - Chị ơi!


      Giọng non nớt khiến Lôi Vận Trình ngẩng đầu, nụ cười lập tức đông cứng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Lãnh. Lôi Vận Trình lập tức nhận ra đứa bé trước mặt mình chính là con bé hôm trước cứ bám riết lấy Phong Ấn. đưa mắt nhìn quanh, nhưng phát ra bóng dáng của Hạ Viêm Lương đâu.


      - Chị ơi! – Lãnh Lãnh lại gọi tiếp.


      - Có chuyện gì thế em ? – Lôi Vận Trình cố nhoẻn miệng cười, lấy tay vỗ xuống ghế ra hiệu bảo Lãnh Lãnh ngồi xuống.


      Lãnh Lãnh hơi do dự ngồi xuống, lễ phép : “Em tên là Lãnh Lãnh, có chuyện này em muốn với chị!”


      Lôi Vận Trình nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng , cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Em biết chị à?”


      Lãnh Lãnh lắc đầu: “Em nhìn thấy ảnh của chị trong máy điện thoại của bố. Chị ơi, chị có thể trả bố lại cho em ?”


      Trái tim Lôi Vận Trình đập mạnh liên hồi, máu người dường như đổ dồn lên đại não, cố ép mình phải bình tĩnh: “Bố em… làm sao à? Tại sao lại đòi chị?”


      Đôi mắt to của Lãnh Lãnh phút chốc như phủ sương mù, cái miệng mím chặt đầy ấm ức, bàn tay xoa xoa cái máy DV: “Chị đừng giận, Lãnh Lãnh chỉ cần bố thôi, lúc họp phụ huynh, những bạn khác đều có bố đến, nhưng Lãnh Lãnh …”


      Con bé dùng bàn tay bé dụi mắt, dường như nó cố nén khóc: “Em muốn cho các bạn thấy bố em là quân nhân, là phi công, nhưng bố thích để người khác biết bố là bố em. Lâu lắm rồi bố đến thăm em, lần trước Lãnh Lãnh bị viêm ruột thừa bố cũng đến, mẹ bố cần chúng ta nữa rồi, em tin, chị ơi, em biết chị ở cùng với bố em, chị có thể trả bố lại cho em ?”


      Lôi Vận Trình cố kiềm chế cảm xúc, đôi môi như trắng bệch ra: “Bố em tên là gì?”


      - Bố em tên là Phong Ấn, em tên là Phong Lãnh Lãnh! – Lãnh Lãnh nghẹn ngào , lúc nhắc đến tên Phong Ấn, nước mắt con bé trào ra rồi bật khóc hu hu.


      Lôi Vận Trình đứng phắt dậy, hai tay nắm chặt, mặt mày sa sầm, đôi mắt trân trân nhìn con bé. Có thể ánh mắt đó của khiến cho Lãnh Lãnh sợ hãi, con bé thu mình lại, ngẫm nghĩ lát rồi nức nở đưa cho cái máy DV mà con bé cầm trong tay: “Đây là thứ em thích nhất đấy, em tặng nó cho chị này, chị có thể bảo bố đến thăm Lãnh Lãnh ? Lãnh Lãnh nhớ bố lắm, năn nỉ chị đấy…”


      - Lãnh Lãnh! – giọng nữ lảnh lót đột nhiên vang lên, khiến cho Lãnh Lãnh giật mình đánh rơi cái DV xuống đất.


      Lôi Vận Trình cần nhìn cũng biết đó là ai. lạnh lùng nhìn Hạ Viêm Lương sải bước đến gần, ôm Lãnh Lãnh lên, hai khuôn mặt lớn sao mà giống nhau đến thế.


      Con bé biết mình bị mắng liền sợ hãi ôm chặt lấy cổ Hạ Viêm Lương, gục mặt lên vai mẹ mà khóc.


      Hạ Viêm Lương mắng mỏ gì con bé, chỉ ngước mắt lên nhìn Lôi Vận Trình, mỉm cười : “Tình cờ quá nhỉ Lôi tiểu thư, ngờ thế giới này lại bé đến thế, đến đây mua đồ ăn cho Phong Ấn à?”


      Hạ Viêm Lương tay bế con , tay kia vỗ vỗ lưng con bé: “Lãnh Lãnh cũng thích ăn bánh “tình ngọt ngào” ở đây. Cũng chẳng trách được, nó giống người lớn mà!”


      Đừng nóng, đừng nóng, là phi công nhất định phải điềm tĩnh, cứ coi như đó chỉ là tình huống nguy hiểm trung mà thôi. Lôi Vận Trình tự trấn an mình, khẽ hít thở sâu, cố gắng duy trì lí trí: “Tôi biết là chị còn có cả con cơ đấy!”


      - Chưa có chồng mà có con chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, hai chúng tôi giống nhau sao?


      - Rất giống nhau, con chị… - môi Lôi Vận Trình khẽ run lên, sao nốt được vế sau.


      Hạ Viêm Lương tỏ vẻ rất hiểu lòng người, khẽ nhếch khóe môi: “Lãnh Lãnh sáu tuổi rưỡi rồi!”


      Giọng lảnh lót của Hạ Viêm Lương như những mũi dao đâm sâu vào trái tim của Lôi Vận Trình, tạo ra cái hố sâu thẳm.


      Đầu óc của lúc này vô dụng, Phong Ấn và Hạ Viêm Lương chia tay nhau mấy năm rồi? Mấy năm nay…


      Bảy năm? Hay tám năm? Sao ngay cả phép tính đơn giản như vậy mà cũng biết tính?


      Lôi Vận Trình trông có vẻ rất điềm tĩnh, có bất cứ phản ứng gì, nhưng cùng là phụ nữ như nhau, Hạ Viêm Lương hiểu bàng hoàng và tuyệt vọng trong lúc này.


      Nụ cười của ta thoáng vẻ lạnh lùng: “Nếu như có thời gian, chúng ta có thể chuyện, thực ra tôi cảm thấy sớm muộn gì chúng ta cũng có ngày hôm nay!”


      Lôi Vận Trình siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau nhói: “Tôi với chị chẳng có gì để cả!”


      Thấy Lôi Vận Trình quay người định bỏ , Hạ Viêm Lương liền đủng đỉnh : “Chúng ta có gì để với nhau cả, nhưng muốn biết Phong Ấn giấu những chuyện gì sao? Đương nhiên có thể chạy hỏi ấy, chỉ có điều chẳng có người đàn ông nào lại trình bày toàn bộ sai lầm của mình trong quá khứ với bạn tại cả, nghĩ sao? Lúc vào học viện hàng học, tôi chuyển đến nơi này làm việc, ấy cho biết chuyện này, đúng ?”


      Lôi Vận Trình quay phắt lại, ánh mắt căm thù nhìn nụ cười lạnh lùng mặt Hạ Viêm Lương.


      - Chúng ta nơi khác yên tĩnh chuyện, đến nhà tôi , thấy sao?


      Nhà của Hạ Viêm Lương cách nhà Phong Ấn xa lắm, xe chỉ mất chừng nửa tiếng. Cũng giống như căn nhà của Hạ Viêm Lương ở thành phố T, Lôi Vận Trình nhìn thấy giá để giày có đôi dép của nam, là bộ cùng với đôi của Hạ Viêm Lương và Lãnh Lãnh.


      Trong căn nhà này, nhìn đâu cũng thấy rất nhiều món đồ là bộ ba: Cái gối cartoon ở ghế sô pha, cốc cartoon ở bàn, tranh cartoon ở tường, thậm chí là dụng cụ ăn và bàn ghế…


      Tất cả những thứ này đều giống như những mũi kim tẩm độc đâm vào khiến Lôi Vận Trình sao mở mắt ra được, ủ rủ cụp mắt, nhìn xuống nền nhà.


      Hạ Viêm Lương nhìn thấy hết mọi phản ứng của , Lãnh Lãnh bị Hạ Viêm Lương dỗ về phòng. Hạ Viêm Lương chạy rót cốc cà phê, bê ra cho Lôi Vận Trình.


      - Là cốc của Phong Ấn đấy, tôi nghĩ chắc thấy ngại đâu nhỉ?

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lôi Vận Trình cười khẩy: “Chị đúng là có chủ tâm, cố ý dẫn tôi đến đây, tất cả những thứ này còn hiệu quả hơn hàng trăm câu của chị!”


      Hạ Viêm Lương mỉm cười: “Lôi Dật Thành cũng là bạn cũ của tôi, tôi có ác ý gì với cả!”


      - Vì vậy nên?


      - Nhưng có rất nhiều chuyện khi dính đến đàn ông, có những chuyện sớm muộn gì cũng phải , đàn bà ai chẳng mong có được cuộc sống yên vui bên chồng và con cái, như vậy là đủ lắm rồi. Chỉ có điều con người ai cũng có lòng tham, ham muốn ngày càng nhiều, thể giả bộ như có chuyện gì, thể sống bình yên cả cuộc đời!


      Lôi Vận Trình gì, cố ép bản thân phải nghe tiếp.


      - Chắc cũng nghe chuyện chúng tôi tái hợp với nhau, chẳng giấu gì , lúc chuẩn bị thi đại học, chúng tôi quay lại với nhau rồi! – Hạ Viêm Lương dừng lại chút rồi tiếp: “Chiếc giường trong kia tôi còn nhớ ấy ngủ đó bao nhiêu lần rồi, biết ấy là người đàn ông có ham muốn cao mà…”


      Lôi Vận Trình trầm ngâm nhìn Hạ Viêm Lương, trong lòng vô cùng hụt hẫng.


      Hạ Viêm Lương rất say sưa: “Nhiều khi tôi cũng rất đồng cảm với , trong khi nỗ lực vì người đàn ông ta lại lên giường với người đàn bà khác, những chuyện này ấy cho biết là bởi vì thương . Sở dĩ tôi đến tìm sớm là bởi vì tôi sợ ấy vui, tôi có thể nhận ra ấy rất thích . Giờ nhìn thấy cả rồi, con tôi rất quấn bố, là người mẹ, tôi chẳng có lựa chọn nào khác. Lôi tiểu thư, chắc phải là người thích chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác đâu nhỉ?


      Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, Lôi Vận Trình thả lỏng bàn tay nắm chặt, ngồi ngây ra, chân tay tê dại. xoa xoa cốc cà phê trước mặt, nhàng :


      - dung, tôi chưa bao giờ từng nghĩ chia sẻ người đàn ông của mình với bất cứ ai, cái gì phải là của tôi có giữ cũng được, nhưng cái gì là của tôi người khác có muốn cướp cũng … CƯỚP… ĐƯỢC!


      Hạ Viêm Lương hơi khựng người, xem thường con nhóc này, điềm tĩnh và đè nén thay thế cho cảm giác hoang mang và phẫn nộ của lúc đầu.


      Đằng sau lưng có ánh mắt nhìn , Lôi Vận Trình phát ra nhưng ngoảnh đầu lại.


      Hạ Viêm Lương cũng nhận thấy: “Lãnh Lãnh, về phòng con !”


      Lãnh Lãnh nép chặt vào tường, thò đầu ra, mắt ngân ngấn nước nhìn Lôi Vận Trình: “Chị ơi…”


      Lãnh Lãnh sụt sùi, lấy hết dũng khí chạy đến trước mặt Lôi Vận Trình, mặt lấm lem vệt nước mắt: “Chị ơi, trả lại bố cho Lãnh Lãnh !”


      Giọng non nớt của con bé còn phảng phất ý cầu xin, khiến cho Lôi Vận Trình cảm thấy vô cùng mỉa mai, gần như trong mắt con bé, kẻ thứ ba độc chiếm chồng và cha của người khác.


      - Chú ấy phải là bố của cháu! – Lôi Vận Trình ngây dại đáp, đôi mắt chợt đỏ hoe.


      Nhưng đâu có ngờ câu ấy lại chọc tức con bé. Lãnh Lãnh gạt nước mắt, lồng ngực phập phồng, nó lao về phía cắn vào cánh tay .


      Lôi Vận Trình biết nên né tránh như thế nào, nỗi đau lúc này sâu vào tận trong xương tủy của .





      Lúc về sư đoàn trời tối, lên kí túc rồi mới phát ra để quên túi xách ở xe.


      Lục Tự từ ngoài về, đỗ xe xong liền ra ngoài, liếc thấy Lôi Vận Trình đứng ngây ra giữa bãi đổ xe, nhướn mày, đến gần vỗ vai : “Về rồi à? Sao lại đứng chịu phạt ở đây thế?”


      Lôi Vận Trình giật nảy mình, ngẩng phắt đầu nhìn. Vẻ mặt bất thường và ánh mắt thẩn thờ của khiến Lục Tự cảm thấy kì quái: “Sao thế?”


      - Em…e… tìm thấy cái xe của mình ban nãy đỗ ở đâu nữa, túi của em ở xe!


      Lục Tự khỏi nhíu mày: “Em ngốc à? Chẳng phải ở đây sao?”, chỉ vào cái xe bên tay trái .


      Lôi Vận Trình bàng hoàng sực tỉnh, chạy về phía đó kéo cánh cửa xe, ngồi vào bên trong, nhìn thấy chìa khóa vẫn cắm trong ổ khóa, liền khởi động xe theo phản xạ tự nhiên.


      Đôi lông mày của Lục Tự càng nhíu chặt hơn, lại gần mở cửa xe, thò đầu vào bên trong tắt máy.


      - làm gì thế? – Lôi Vận Trình ngơ ngác nhìn Lục Tự.


      - phải hỏi em câu này mới đúng, chẳng phải em lấy cái túi xách sao? Sao lại khởi động xe thế, định đâu à?


      Lôi Vận Trình ngây ra, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi : “Ờ… ừ nhỉ!”


      xách túi xách ra khỏi xe, đóng cửa xe rồi ra ngoài, mỗi bước cứng nhắc như người máy.


      Lục Tự chìa tay ra chắn ngang trước mặt : “Rốt cuộc em bị làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”


      Xảy ra chuyện gì rồi?


      Lôi Vận Trình cũng tự hỏi mình, Lục Tự nâng mặt lên, ánh mắt sâu thẳm lo lắng và sốt ruột khiến sống mũi chợt cay cay, mắt đỏ hoe, mọi thứ như nhòa : “Em rất ổn mà!”


      gạt tay Lục Tự định bỏ nhưng bị lôi xềnh xệch ra xe, lưng đập vào xe cứng ngắc, đau đến mức thể chịu nổi. lấy tay bịt miệng: “Em ổn mà!”


      Kèm theo mỗi từ giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.


      cánh tay còn hằn vết răng trẻ con, Lục Tự trầm ngâm, tiến lại gần kéo vào lòng, vùi đầu vào ngực mình: “Khóc !”


      Lôi Vận Trình lần đầu tiên từ chối động chạm của Lục Tự, lần đầu tiên tình nguyện trút nước mắt trong vòng tay người đàn ông mà từng cực kì căm hận.


      Mặt trời khuất dần phía đằng tây, ánh sáng đỏ rực nơi cuối chân trời, cảnh tượng đẹp khiến người ta say lòng.


      Phong Ấn từ trong phòng họp ra, nghiên đầu nhìn ra ngoài hành lang, đôi lông mày chợt giãn ra.


      Phòng này ở tầng hai, còn nhà xe lại ở bên dưới, Phong Ấn liếc qua là nhìn thấy đuôi chiếc xe Jeep mà Lôi Vận Trình lái.


      nhóc này về rồi mà cũng chịu với tiếng. lấy điện thoại ra, khóe môi khẽ mỉm cười.


      Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo Lôi Vận Trình quay trở lại với thực, ý thức được ai ôm mình, liền vội vàng thoát khỏi vòng tay ta. Tiếng chuông điện thoại này được cài đặt riêng cho Phong Ấn, lúc này nghe sao mà chói tai đến thế. Lục Tự nhìn thấy đứng ngây ra liền cúi người nhặt lấy cái túi của , cầm điện thoại của ra liếc nhìn vào màn hình.


      - Là Phong Ấn!


      Lôi Vận Trình ngoảnh mặt chỗ khác, cắn chặt răng để bật khóc.


      Lục Tự nhìn cái cổ trắng ngần của , khỏi tự giểu cợt: này luôn có thái độ cự tuyệt như bản năng, phải là cú sốc lớn đến mức nào mới có thể khiến cho kiên cường như thế bỗng nhiên đánh mất phương hướng, quên mất là ai nên mới ở gần như thế.


      Gió lạnh thổi qua, hơi thở vừa để lại trong khí bị gió cuốn mất, chẳng còn chút dấu tích, cứ như thể ban nãy gục đầu vào ngực khóc nức nở chỉ là ảo giác.


      Phong Ấn gọi điện cho mấy lần, rồi lại gọi về kí túc mà có ai nghe máy. ngạc nhiên hiểu chuyện gì Lôi Vận Trình gọi lại.


      - Răng Thép à, nhìn thấy…


      Lôi Vận Trình cắt ngang lời :


      - Em về rồi, ban nãy qua tìm Tiểu Tô chuyện lát, cầm theo điện thoại người, em hơi mệt, em tắm rồi nghỉ ngơi lát, tối nay gặp sau! Bye bye!”, Lôi Vận Trình lèo rồi cho có cơ hội gì mà cúp máy luôn.


      Phong Ấn há miệng định nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia vọng lại.


      - Có phải biết từ trước ? – Lôi Vận Trình khóc đến mức toàn thân như run lên.


      Lục Tự lại gần siết chặt hai vai , dè dặt giữ cự li, động chạm đến : “Biết gì cơ?”


      - Biết giữa Phong Ấn và Hạ Viêm Lương có đứa…- Lôi Vận Trình nghẹn họng, ra lời, cứ như thể ra chuyện đó phải là , Lãnh Lãnh tồn tại.


      Quả nhiên, cuối cùng cũng biết chuyện đứa bé. Lục Tự cúi đầu nhìn ra đằng sau . Lôi Vận Trình chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối này của Lục Tự.


      - Có thể những chuyện biết phải toàn bộ , hơn nữa chuyện này nếu cho em biết, liệu em có tin ?


      - tin, tin, ai cũng tin… - Lôi Vận Trình lặp lặp lại như bị ma nhập.


      Lục Tự siết chặt cánh tay : “Chỗ này đau à?”


      Hàng rào phòng ngự mà Lôi Vận Trình vừa dây dựng nên phút chốc sụp đổ, Lục Tự nhắc nhớ đến vết răng cắn của Lãnh Lãnh, thực chứng minh chuyện này có tồn tại.


      - Có phải đàn ông đều lưu luyến tình cũ ? – Lôi Vận Trình phẫn nộ quay người lại, cú quay người đột ngột này khiến cho khoảng cách giữa Lục Tự và rút lại rất ngắn, gần như có thể nghe thấy hơi thở của nhau.


      Lục Tự hơi cúi đầu, môi ta chỉ cách môi có vài phân. nhìn thẳng vào đôi mắt nhóe nước của : “Tại sao em hỏi cậu ta?”


      Lôi Vận Trình cảnh giác lùi sát vào thân xe, hai tay chắn trước mặt ta như thể muốn ta tiến lại gần mình.


      Lục Tự cố ý sáp lại: “Hỏi xem rốt cuộc Hạ Viêm Lương có địa vị như thế nào trong lòng nó, hỏi xem nó ta nhiều hơn hay là em nhiều hơn…”


      Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức Lôi Vận Trình có thể nhìn thấy tàn nhẫn và tình cảm sâu đậm của Lục Tự ánh lên từ trong đôi mắt sâu thẳm của ta, gần đến mức có thể nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình trong đôi con ngươi của ta. Ngay cả cũng thấy xa lạ với chính mình lúc này.


      đẩy Lục Tự ra, gạt bừa nước mắt, cầm túi xách quay người định bỏ , nhưng chưa được hai bước dừng lại: “Chuyện này đừng có lung tung ra ngoài!”


      Lục Tự cười khẩy: “Chuyện gì? Chuyện em khóc trong vòng tay á?”


      Lôi Vận Trình chẳng có sức đâu mà đấu khẩu với Lục Tự, lặng lẽ bỏ .


      Sáng hôm sau, Phong Ấn dẫn đội tập luyện, cố ý giảm tốc độ để chạy cùng với Lôi Vận Trình ở phía sau: “Chẳng phải em bảo mua điểm tâm cho sao? Đồ ăn đâu rồi?”


      Lôi Vận Trình đội mũ che gần kín mặt nên Phong Ấn nhìn biểu cảm mặt : “Nửa đêm đói quá em ăn mất rồi!”


      Phong Ấn có vẻ ngạc nhiên: “Ăn hết rồi á?”


      - sót cái nào!


      - Đồ ham ăn, hôm nay phạt em chạy thêm hai vòng để tiêu hao mỡ thừa!


      - Tuân lệnh!


      Phong Ấn vốn chỉ đùa, nào ngờ Lôi Vận Trình lại chạy . Phong Ấn gọi hai tiếng nhưng Lôi Vận Trình dường như nghe thấy, càng chạy càng xa.


      Phong Ấn đợi chạy về chỗ mình liền chạy theo kéo lại: “ gọi mà em nghe tiếng à?”


      thở hồng hộc, đứng thẳng người: “Đại đội trưởng mới phạt em chạy thêm hai vòng mà!”


      Phong Ấn nhướn mày cười: “Em ngoan thế, phạt em cái khác em có nghe ?”


      - Có ạ!


      Lôi Vận Trình hùng hồn đáp, thái độ nghiêm túc khiến cho nụ cười môi Phong Ấn trở nên gượng gạo, khẽ cúi xuống nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của dưới cái mũ: “Em thi gan với đấy à? chọc giận em sao?”


      Lôi Vận Trình gì, đôi môi mím chặt.


      Những người xung quanh đều nhìn, mọi người đều chỉ coi đây là chuyện cãi vã vặt vãnh giữa hai người, ai nấy đều cười cợt, bàn tán. Phong Ấn tiện gì thêm đành bỏ qua.


      Đến tận lúc giải tán, Lôi Vận Trình cũng chẳng buồn nhìn Phong Ấn lấy cái.


      bê suất cơm ngồi xuống cạnh như mọi ngày, vừa cầm đũa lên thấy bê suất cơm của mình ra bàn mấy nữ quân nhân ngồi.


      Mấy người đàn ông ngồi cùng bàn khẽ cười: “Đại đội trưởng, Tiểu Lôi nhà đếm xỉa đến nữa rồi!”


      Phong Ấn nhún vai đầy bất lực: “Con mà, cứ mỗi tháng lại có vài ngày như thế!”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      - lại gạt bọn em rồi, em thấy đâu có giống, Tiểu Lôi tính tình tốt thế, chắc chắn là chọc giận ấy rồi, còn mau dỗ ấy !


      - Con thể nuông chiều quá được, càng chiều càng hư!


      Phong Ấn vừa ăn vừa chuyện phiếm với mọi người, lúc ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt của Lục Tự. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Phong Ấn khẽ nhoẻn miệng cười, thu ánh mắt lại, cúi xuống tiếp tục ăn cơm.


      Tiểu Tô huých tay Hướng Bắc Ninh, thầm hỏi: “Hai người họ làm sao thế?”


      - biết! – Hướng Bắc Ninh lắc đầu: “Suốt ngày như thế, em mau ăn cơm !”


      Tiểu Tô tay chống cằm, bĩu môi làm mặt xấu với Hướng Bắc Ninh.


      Đúng lúc ấy, đột nhiên từ trong gian phòng có hai người ra, người là Ngũ chính ủy, bên cạnh ông ấy là người phụ nữ, tiếng giày cao gót lộp cộp nện xuống sàn phá vỡ khí tương đối yên tĩnh trong nhà ăn.


      Tiểu Tô mở to mắt, đập bốp tay xuống bàn: “Ninh Ninh nhìn kìa, đó chẳng phải là Hạ Viêm Lương hay sao?”


      Hướng Bắc Ninh ngoảnh đầu lại nhìn rồi quay sang Lôi Vận Trình.


      Nữ quân nhân ngồi bên cạnh huých mấy cái, lúc này Lôi Vận Trình mới định thần lại, ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp nụ cười lạnh lùng của Hạ Viêm Lương.


      Hạ Viêm Lương lạnh nhạt liếc rồi đưa mắt tìm kiếm Phong Ấn, thầm gì đó vào tai Ngũ chính ủy rồi thẳng về phía .


      mùi nước hoa quen thuộc cùng tiếng bước chân chói tai tiến lại gần mình, Phong Ấn cần nhìn cũng biết là ai.


      - Phong Ấn, lâu lắm gặp, em có thể ngồi đây ? – Hạ Viêm Lương nghiên đầu dịu giọng hỏi, lượng lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy.


      Lôi Vận Trình và vội và hai miếng cơm rồi đứng dậy bỏ , chẳng buồn nhìn họ lấy nửa cái. Phong Ấn đủng đỉnh đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng: “Đương nhiên là được!”


      Tuy nhiên chưa đợi ta ngồi yên chỗ, Phong Ấn nở nụ cười công thức với : “Chỉ có điều tôi ăn xong rồi, cứ tự nhiên nhé!”, rồi liền đứng dậy, đuổi theo Lôi Vận Trình ra ngoài.


      Sắc mặt Hạ Viêm Lương lúc này cực kì khó coi, bối rối siết chặt lấy cái túi.


      - Phụt… - Tiểu Tô bịt chặt miệng, suýt phì ra cười: “Đại đội trưởng Phong xấu ghê!”


      Những người xung quanh thấy có liên quan đến mình liền ai làm việc nấy, gần như chẳng có ai chú ý đến xuất của ta. Lục Tự cười khẩy vẻ mỉa mai, đội mũ vào rồi bỏ .


      Lôi Vận Trình bị Phong Ấn kéo ra vườn hoa, lấy tay nâng cằm lên nhưng bị gạt ra. luồng sáng trắng thoáng qua từ tay . Phong Ấn tóm lấy cánh tay , kéo tay áo lên, quả nhiên nhìn thấy vết thương được băng bằng băng trắng. khỏi nhíu mày.


      - Tay em sao thế?


      - Bị cắn!


      - Bị cắn ư? – Phong Ấn nhíu mày: “Chó cắn à? tiêm phòng chưa? Sao cho biết? Có đau ?”


      - Là trẻ con cắn.


      rồi chảy nước mắt, bộ dạng ấm ức khiến Phong Ấn bật cười, vội ôm vào lòng, lau nước mắt rồi dỗ dành : “Lớn bằng ngần này rồi còn khóc, cho biết là con cái nhà ai mà hư thế, dám bắt nạt Trình Trình nhà , để đánh cho nó trận nhé!”


      Phong Ấn xong khỏi bồi hồi: “Nhớ lúc với Lôi Dật Thành ít lần vì em mà đánh nhau, ngờ đến tuổi này rồi vẫn như thế này!”


      cúi xuống chạm trán vào trán , nhìn thẳng vào đôi mắt ngân ngấn nước của , khí bỗng trở nên vô cùng ấm áp. Phong Ấn hôn lên những giọt nước mắt của , cẩn thận như nâng niu báu vật: “Ban nãy đếm xỉa đến ta, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, nể mặt biểu tốt, cho biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? làm gì sai sao nào? Nếu sao em lại dỗi ?”


      Lôi Vận Trình dằn lòng , Phong Ấn phát kế hoạch của mình thành, vò đầu bứt tai vẻ bất lực: “ cũng được, em nổi nóng thế nào cũng được, nhưng đừng có lạnh lùng với có được ? Làm cho có cảm giác bị em bỏ rơi vậy, Trình Trình, ngoan, cười với cái xem nào!”


      Trước khi ở bên Phong Ấn, bao giờ nghĩ lại là người đàn ông có thể hạ thấp mình vì phụ nữ. là loại đàn ông rất kiêu hãnh, giống hệt như bố , người duy nhất khiến cho Phong Hạo đầy kiêu hãnh, lạnh lùng phải cúi đầu, đó chính là mẹ của Phong Ấn.


      Lôi Vận Trình luôn tin rằng người đàn ông có mạnh mẽ đến đâu trong trái tim ta vẫn có người phụ nữ là điểm yếu chí mạng của mình, cũng giống như Lâm Thất Thất trước mặt Phong Hạo, Thương Tiểu Thuyền trước mặt Lôi Khải và Tử Du trước mặt Lôi Dật Thành…


      biết tại sao lại nhớ đến chuyện ở quán rượu mấy năm về trước, Lục Tự từng với :


      Người duy nhất nguyên vẹn trở về sau trò chơi ấy chính là Hạ Viêm Lương.


      Nếu sau này hai người họ có chia tay, tuyệt đối phải vì Phong Ấn cần ta nữa.


      Còn cả thái độ lạnh lùng của Phong Ấn khi Lục Tự dẫn vào gian phòng , những chuyện nhặt trước đây từng bị bỏ qua nay lại về trong đầu .


      Tất cả mọi người đều biết rằng và Hạ Viêm Lương nhay say đắm đến mức nào, tất cả mọi người đều người đàn bà ấy chính là trở ngại lớn nhất giữa và Phong Ấn.


      Thế nhưng cứng đầu, chưa bao giờ tin rằng có thứ gì thể vượt qua, chỉ cần có đủ nỗ lực, chỉ cần có đủ tình đối với .


      Nhưng thực chỉ cần nỗ lực là đủ sao?


      Khuôn mặt người đàn ông trước mặt lúc này lên bên cạnh cảnh tượng ấm cúng trong nhà của Hạ Viêm Lương nhìn thấy hôm trước, trái tim Lôi Vận Trình như thắt lại: “Có chuyện này muốn với , hôm qua em nhìn thích kiểu nhẫn, chỉ có điều hơi đắt!”


      Phong Ấn như trút được gánh nặng trong lòng, hôn lên môi , mí mắt rạng rỡ nụ cười: “ còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, ngày kia là cuối tuần, dẫn em mua, ngoài ra… toàn bộ những chuyện em cần biết cho em biết!”


      Lôi Vận Trình miễn cưỡng gật đầu, rồi lại lắc đầu ôm chặt lấy cổ : “, chỉ cần mua nhẫn cho em là được rồi, những chuyện khác em muốn biết!”


      Giọt nước mắt của chảy xuống cổ , cảm giác lành lạnh: “Em nên biết, như thế mới công bằng với em! Ngoan, đừng khóc nữa, khóc là sưng mắt lên đấy. Em muốn cả sư đoàn này phê phán à?”


      Gió lúc này bắt đầu lành lạnh, hơi ấm từ bàn tay Phong Ấn dường như thể lan tỏa vào tận trái tim . Lôi Vận Trình để mặc cho lau nước mắt cho mình, gì cả, chỉ lặng lẽ dựa vào ngực , lắng nghe kiên nhẫn dỗ dành, biết tại sao cứ cảm thấy cái cảm giác ấm áp này ngày càng cách xa mình hơn.


      Lục Tự vào mua bao thuốc ra thấy Hạ Viêm Lương đứng chờ mình ở bên ngoài cửa hàng, hai người cũng coi như là có quen biết, Lục Tự thể cứ thế mà bỏ được.


      - Có chuyện gì cứ thẳng, còn phải về nghỉ trưa!


      - vẫn thẳng thắn như ngày nào!


      Lục Tự phản ứng gì, Hạ Viêm Lương lấy từ trong túi cái DV đưa ra trước mặt : “Phiền đưa cái này cho Lôi Vận Trình giúp em!”


      Lục Tự đứng bất động.


      - Chỉ là cái DV thôi, đâu phải thứ gì nguy hiểm? cần phải đề phòng em như thế đâu! – Hạ Viêm Lương nhún vai vẻ vô tội.


      Lục Tự ngậm điếu thuốc trong miệng, do dự giây lát rồi chìa tay ra: “Tại sao phải giúp em?”


      - chỉ là giúp em, cũng là giúp cho đấy! – Hạ Viêm Lương lấy điếu thuốc tay Lục Tự, đưa lên miệng rít mạnh hơi: “Em biết thích con bé đó, còn con em lại cần người cha!”


      Lục Tự nhìn ta chằm chằm: “ muốn giúp em làm to chuyện, hay là em cố tình gỡ lớp quân phục người Phong Ấn thay cho Lê Duệ? Nếu là như vậy xinh lỗi nhé, thể giúp em chuyện này, và Lê Duệ giống nhau, người đàn bà mà quay sang đâm sau lưng nhau đâu!”


      - Nếu cần làm ầm ĩ lên em làm ầm lên từ lâu rồi! – Hạ Viêm Lương cười khẩy, đôi môi đỏ nhả khói: “Lục Tự, chẳng nhẽ cam tâm tình nguyện nhìn thấy họ quấn quýt nhau ngay trước mặt ư? Con người đều như nhau, ai cũng ích kỉ, em vì con , vì bản thân, chẳng có gì đúng cả. Hơn nữa em cho hay, con người rất dễ đem lòng người khác khi yếu đuối nhất, đàn ông đàn bà như nhau. là người thông minh, nên biết nắm lấy cơ hội!”


      Lúc này, mắt Hạ Viêm Lương như ánh lên ép buộc. Lục Tự nhướn mày đầy mỉa mai: “Đây là kinh nghiệm đương nhiều năm của em phải , cảm ơn chỉ điểm nhé!”


      Lục Tự về kí túc, trằn trọc mà ngủ được. cầm cái DV ra ngoài ban công, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở ra.


      Trong đó là bức khiến Lục Tự nhíu mày. ấn nhanh nút next, xem lướt cho đến tận cuối cùng nhưng có gì quá đặc biệt. định tắt máy máy chuyển sang đoạn có hình, sau đó là có thanh vang lên, sau đó là…


      Xem hết toàn bộ, Lục Tự liền tắt DV , tim đập thình thịch, máu toàn thân như chảy ngược, châm điếu thuốc hút để bình tĩnh lại.


      Phong Ấn, lần này mày chẳng thể trách ai được, chỉ có thể coi như số mày đen đủi thôi…


      Trong phòng phi hành, Chính ủy dạy chính trị cho các phi công. Lôi Vận Trình bị Ngũ Đổng gọi tên hai lần, hỏi toàn câu đơn giản mà trả lời được câu nào, người ngồi bên cạnh phải nhắc nhở mới đáp lại được. Sắc mặt Chính ủy có gì thay đổi, nhưng sau giờ ông gọi ở lại.


      Ngũ Đổng rót cho cốc nước, đẩy đến trước mặt , còn mình chậm rãi châm thuốc hút. Ngũ Đổng gì, Lôi Vận Trình đành chủ động hỏi:


      - Chính ủy, chú có chuyện gì cần với cháu phải ?


      Ngũ Đổng ngẩng mặt nhìn Lôi Vận Trình: “Cháu cảm thấy chú cần chuyện gì với cháu?”


      Lôi Vận Trình bối rối, mân mê những đường hoa văn cốc. Ngũ Đổng cũng chẳng chờ đợi đáp án của : “Có phải trong cuộc sống có vấn đề gì khó khăn ? Có khó khăn gì cứ với sư đoàn, tích cực giải quyết, nếu để ảnh hưởng đến việc tập luyện và nhiệm vụ ai chịu trách nhiệm?”


      Lôi Vận Trình mím chặt môi gì.


      - Bắt đầu từ sau đợt diễn tập, trạng thái của cháu cứ được bình thường, có diễn tập nữa là bắt đầu lơ là đấy hả? Hay là được nghỉ rồi thành ra lười biếng? Ngũ Đổng dừng lại chút rồi tiếp tục: “Hay là trong tình cảm có vấn đề gì?”


      Lôi Vận Trình vẫn cúi đầu, chỉ ậm ừ cho xong chuyện: “Chính ủy, cháu xử lí ổn thỏa ạ!”


      Ngũ Đổng đứng dậy ra ngoài cửa sổ, chắn mất nửa ánh sáng mặt trời hắt vào: “Cháu đừng có lo lắng gì, mặc dù trước khi cháu vào sư đoàn, đúng là chú có hi vọng Viêm Lương và Phong Ấn bên nhau, nhưng chú cũng hiểu chuyện tình cảm thể can thiệp quá sâu. Công ra công, tư ra tư, chuyện tình cảm riêng tư nên mang vào công việc, vì vậy cháu yên tâm, chú vì Viêm Lương là cháu của mình mà có định kiến với cháu đâu, chú là Chính ủy của bọn cháu, đương nhiên phải quan tâm đến cuộc sống của các cháu, chú cũng lòng mong các cháu ổn thỏa!”


      Ngũ Đổng rất chân thành, thái độ lại giống như bậc bề với bề dưới, nhưng hiểu sao những điều Ngũ Đổng lại khiến cho Lôi Vận Trình giật thon thót, cảm giác vô cùng phức tạp.


      Lôi Vận Trình nắm chặt cái cốc, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn Chính ủy, tại cháu chưa đủ chín chắn, gặp chuyện là trở nên nông nổi, cháu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình ạ!”


      Ngũ Đổng gật gù: “Hai người các cháu nhanh chóng xử lí chuyện tình cảm riêng tư , chẳng có khó khăn nào thể vượt qua, sau này nhiệm vụ còn dày đặc, chú hi vọng các cháu vì chuyện riêng tư mà ảnh hưởng đến công việc, phi hành phải chuyện đâu!”


      Phong Ấn chuyện với mấy người khác ở bên ngoài nhân thể chờ luôn. Vừa thấy ra, liền chào tạm biệt mọi người rồi chạy đến chỗ : “Bị mắng hả?”


      Lôi Vận Trình lắc đầu: “, chỉ vớ vẩn vài câu thôi, ăn cơm trước !”


      Phong Ấn nhìn đồng hồ: “Giờ có ăn cơm canh cũng nguội rồi, ra ngoài ăn !”


      Hai người gọi vài món ăn ở cửa hàng ăn bên ngoài, Lôi Vận Trình chọc đũa vào bát cơm, : “Lại sắp năm rồi chưa về nhà!”


      Phong Ấn bóc máy con tôm đặt vào bát của : “Sắp đến tết rồi, cố thêm chút nữa thôi!”, rồi chợt sực nhớ ra chuyện gì đó: “Nghe tuần sau là dự sinh của Tử Du đấy, thằng này nhanh !”


      - Thực ra giữa hai người họ từng có đứa con! – Lôi Vận Thành khẽ : “Chính là ngày mà hai người họ cãi nhau ầm ĩ đòi chia tay, trai em bảo ấy bỏ cái thai , ngờ chị Tử Du làm , em tức điên lên!”


      Phong Ấn há hốc mồm ngạc nhiên: “ thấy cậu ta với chuyện này!”


      - Chuyện này chỉ có ba người bọn em, giờ có thêm biết nữa là bốn, nếu để người lớn hai bên gia đình biết được trai em đừng mong sống tiếp! – Lôi Vận Trình nhún vai.


      Chuyện này gây ít ngạc nhiên cho Phong Ấn, chỉ nghe hai người chính thức chia tay nhau lần, ngờ còn có mới biết. Lôi Dật Thành rất Tử Du, từ rồi, vì vậy có thể cảm nhận được cú sốc mà Lôi Dật Thành phải chịu đựng lớn thế nào khi mất đứa bé lúc đó.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      - Lôi Dật Thành đúng là đáng đời, có thể nào nữa cũng thể ra những lời ấy! Tử Du cũng là ngang bướng, dù gì cũng là sinh mạng ! – Phong Ấn cùng lúc phê phán hai người.


      Lôi Vận Trình cắn miếng tôm , mắt dán chặt vào cái bát hoa màu tím: “Lúc ấy nếu đổi lại là , có giữ đứa bé lại ?”


      - Chỉ cần đứa bé là của … - Phong Ấn đột nhiên nhớ lại chuyện cũ: “Cái giả thiết này chẳng hay chút nào, nếu em có bầu để sinh, dừng bay dừng bay!”


      Lôi Vận Trình ngẩng phắt mặt lên, Phong Ấn thè lưỡi liếm hạt cơm khóe môi Lôi Vận Thành, ánh mắt dịu dàng nhìn hồi lâu: “ từng em chưa?”


      Đáy mắt chợt long lanh: “Chỉ lần!”


      Phong Ấn xán đến liếm môi : “Đồ ngốc, lần chính là cả đời, bộ phim ấy thế nào nhỉ, kém năm, tháng, ngày, giờ đều được tính là cả đời, nhớ nhầm chứ?”


      Lôi Vận Trình nhìn sâu vào mắt , dòng nước mắt chỉ chực trào ra bị đè nén lại.


      Phong Ấn đưa đến chân cầu thang kí túc, nhắc nhở sáng mai đừng dậy muộn rồi quay về. Lôi Vận Trình đứng ngây ra lúc rồi quay người thẳng đến gốc cây ở phía đối diện.


      Ở đó có hàng ghế dài cho mọi người ngồi nghỉ ngơi. Bởi vì chỗ này khá tối nên buổi tối ít người qua lại. Lúc này ở đó có người ngồi, Lôi Vận Trình liền thẳng về phía người ấy.


      Lục Tự ngồi chống tay vào đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Sao em biết ở đây, nhìn thấy à?”


      Lôi Vận Trình ngồi xuống bên cạnh Lục Tự: “Ánh mắt nhìn em có muốn em thấy cũng khó!”


      Lục Tự bật cười ha ha, vuốt vuốt cằm: “Hóa ra em cũng có hiểu chút chút về đấy chứ!”


      cố gượng cười: “Có chuyện gì cứ thẳng , cần phải cân nhắc!”, từ trước đến giờ cứ có chuyện gì Lục Tự cũng đến tìm thẳng chứ đến đợi như hôm nay, đoán chắc chắn ta có chuyện gì muốn .


      Lục Tự trầm ngâm giây lát: “Em giống lắm với Lôi Vận Trình mà quen!”


      - Lôi Vận Trình mà quen như thế nào?


      - Quyết đoán và dũng cảm như đàn ông, cứ nghi ngờ hình như em sinh nhầm giới tính!”


      hiểu ý của ta, bàn tay nắm chặt vào quần.


      Mắt Lục Tự dán vào quầng sáng tối từ ánh đèn ở chân cầu thang kí túc tỏa ra: “Em định tự lừa gạt bàn thân mãi sao? Quả nhiên giới hạn chịu đựng của em thay đổi tùy người rồi!”





      - biết em rất giỏi kiên nhẫn, nhưng biết lại mạnh mẽ đến thế, ngạc nhiên đấy!


      - Có mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn là con người, cũng biết sợ!


      Vừa dứt lời, tay bỗng xuất chiếc DV, có thể nhận ra đây là chiếc DV mà Lãnh Lãnh vẫn cầm. Trái tim như bị đá tảng đè nặng, nặng nề khiến chịu nổi: “Đây là cái gì…”


      Giọng của có hơi run run, cứ đắn đo dám động vào nó, đôi mắt cố giấu diếm khủng hoảng và bất an, giống như biết trong đó có những thứ mà muốn nhìn thấy vậy.


      Khoảng khắc ấy, Lục Tự phải thừa nhận mình mềm lòng, thậm chí còn có ý nghĩ thà cứ để họ sống trong cái tình trạng giả tạo như nay còn hơn.


      cúi đầu, giống hệt như con chim cánh cụt bé , cái tư thế này khiến chán ghét: “Có phải chỉ cần được ở bên cạnh cậu ta em có thể bất chấp tất cả? Hay cho dù có gì em cũng chấp nhận? Nếu nhìn thấy cái này rồi mà em vẫn tiếp tục ở bên cậu ta, Lôi Vận Trình, thế coi như nhìn nhầm người!”


      cầm cái DV trong tay trong bàng hoàng và bối rối, nhưng biết có những chuyện thể né tránh mãi được.


      Lục Tự về đến kí túc là vùi đầu vào giường, điện thoại của Hạ Viêm Lương đến ngay sau đó: “Đưa cho ta chưa?”


      Lục Tự nhắm mắt, nghiến răng : “ ấy có xem hay dám đảm bảo, có thể ấy tiện tay ném nó rồi cũng nên!”


      Hạ Viêm Lương cười khẩy: “ vẫn chưa hiểu hết phụ nữ rồi, ta ném đâu, nhất định xem chúng!”


      Lục Tự chửi thề câu rồi cúp luôn điện thoại.


      Hạ Viêm Lương chẳng buồn để tâm đến chuyện bất lịch của Lục Tự, ta ấn số của Phong Ấn, trong lúc chờ đợi bên kia nghe máy, ta vẫy tay gọi Lãnh Lãnh ngồi làm bài tập. Lãnh Lãnh vui vẻ chạy đến, nhìn mẹ khó hiểu.


      Hạ Viêm Lương kề điện thoại vào tai con bé, Lãnh Lãnh nghe rất lâu: “ có ai nghe máy cả, là ai thế mẹ?”


      Hạ Viêm Lương dịu dàng mỉm cười, tiếp tục quay số. Phong Ấn vừa tắm xong, phát điện thoại đổ chuông, là số lạ: “Xin chào!”


      Lãnh Lãnh vừa nghe thấy tiếng Phong Ấn vọng lại mừng rỡ chộp lấy máy: “Bố!”


      Phong Ấn khựng người, bàn tay lau tóc khựng lại, sắc mặt sầm xuống: “Lãnh Lãnh ư?”


      - Bố ơi bố, con là Lãnh Lãnh đây, khi nào bố về nhà ạ?


      Giọng non nớt của con trẻ đập vào tai , Phong Ấn chán ngán lấy tay day huyệt thái dương, cố gắng để cho giọng của mình trở nên quá khó chịu: “Lãnh Lãnh, chú rất nhiều lần rồi, chú phải là bố cháu, đó cũng phải nhà của chú!”


      Lãnh Lãnh ngập ngừng, Hạ Viêm Lương liền cầm máy rồi đánh mắt ra hiệu cho con bé quay lại làm bài tập: “ nên biết Lãnh Lãnh thích nghe những lời ấy đâu, sao lại những lời ấy với con bé?”


      Vừa nghe thấy giọng Hạ Viêm Lương, Phong Ấn cần kiềm chế bản thân nữa: “Rốt cuộc muốn thế nào? Sao cứ phải ép tôi ra những lời khó nghe ấy thế? Là tôi nợ Lê Duệ, nhưng chẳng phải ta lấy để trừ nợ rồi hay sao? Lãnh Lãnh trưởng thành, những chuyện này cần phải để nó học cách chấp nhận!”


      Ánh mắt Viêm Lương thoáng nổi căm hận, nhưng giọng vẫn đều đều: “ cũng tuyệt tình gớm nhỉ, ít nhất giờ con bé vẫn còn quá , quên là hứa với Lê Duệ những gì rồi sao?”


      Phong Ấn lạnh lùng hừ giọng: “Chẳng còn cách nào khác cả, nó phải là con tôi, tôi có nhiệm vụ cứ phải theo hai mẹ con , hơn nữa nếu đến tuyệt tình làm sao tôi bằng được? Đó là Lê Duệ đơn phương thôi, ta điên chứ tôi điên!”


      - sợ tôi dẫn Lãnh Lãnh đến đơn vị làm ầm ĩ lên sao? Chuyện chúng ta từng hẹn hò rất nhiều người biết tuổi tác của Lãnh Lãnh, mức độ quấn của con bé, cả cái DV của con bé nữa khiến mọi người tin rằng mới chính là bố của nó, sợ bị đình chỉ bay sao? Còn có khả năng bị đuổi khỏi quân ngũ nữa đấy!


      - Thế có từng nghĩ sau rắc rối của tôi, người ta điều tra ra vu khống quân nhân, bị phán xử ? Hạ Viêm Lương, tôi khuyên chớ có giở mấy chiêu trò vô vị này ra nữa!


      Phong Ấn xong liền định cúp máy, Hạ Viêm Lương liền chuyển đề tài khiến khựng lại: “Thôi được rồi, tôi chỉ thế thôi!”, Hạ Viêm Lương thở dài: “Thực ra tôi muốn bảo ở chỗ tôi còn ít đồ của , ngày mai chúng ta gặp mặt, tôi trả cho !”


      - Tôi chẳng có bất cứ thứ gì ở chỗ cả!


      - Phần video quay cảnh “bố con thân thiết” với Lãnh Lãnh, cũng cần phải ? Hả?


      Giọng điệu cất cao ở cuối câu của Hạ Viêm Lương chứa hàm ý gì đó khiến Phong Ấn chợt chột dạ: “Gửi qua mail cho tôi!”


      “Hai giờ chiều mai, gặp nhau ở quán bánh ngọt Tình Ngọt Ngào, mất nhiều thời gian của đâu, cứ thế nhé!”, Hạ Viêm Lương xong liền cúp máy trước.


      Tình Ngọt Ngào… hôm ấy Lôi Vận Trình cũng bảo mua “Tình Ngọt Ngào” về cho , mà Lãnh Lãnh cũng rất thích ăn bánh ngọt của cửa hàng ấy…


      sốt ruột trở mình, rồi bất ngờ bật dậy, lông mày nhíu chặt.


      Dấu răng tay Lôi Vận Trình, nhớ là do trẻ con cắn.


      Chẳng nhẽ là Lãnh Lãnh? Hóa ra Lôi Vận Trình


      ngã ngửa ra giường, đau khổ vô cùng.


      Cái ngốc ấy hóa ra vẫn cố gắng gượng cười để mỉm cười với .


      Tuyết rơi rồi.


      Ông trời dùng cả đêm để lặng lẽ thêu dệt cho thành phố này chiếc áo trắng tuyệt đẹp, dùng cách của riêng mình để thông báo với tất cả mọi người rằng, mùa đông đến rồi! Ở đây, mùa đông đến sớm hơn ở thành phố của họ, nhiệt độ giảm xuống cũng nhanh hơn.


      Phong Ấn mua hai cốc trà nóng từ trong quán ra, nhanh chóng tìm thấy Lôi Vận Trình trong chiếc áo đỏ rực giữa đám đông, đứng bên ngoài vòng đu quay ngựa gỗ nhìn vào bên trong, nhìn đến thất thàn. Lúc đón vào kì nghỉ đông duy nhất trong suốt thời đại học, cũng mặc chiếc áo đó, màu đỏ như màu của ngọn lửa nồng nàn bùng lên, chiếu sáng góc nào đó trong trái tim .


      bê cốc trà nóng trong tay, hai tay găng len màu vàng, bên có hai cái tai gấu, cái mũ và cái khăn quàng cổ cùng bộ khiến giống hệt chú gấu ngốc nghếch nhưng đáng .


      Phong Ấn ngắm nhìn hồi lâu, đặt cốc trà xuống rồi ôm vào lòng: “ lòng, thích em trong bộ dạng này!”


      “Hả?” Lôi Vận Trình hút hơi cốc trà ấm, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.


      - Trông giống như bình thường vậy!


      - bình thường như thế nào?


      “Khi vui biết nổi cáu, có nghi ngờ vặn hỏi, thích làm nũng, tùy tiện với đối phương, cho dù gặp phải tình huống nào cũng khiến cho bản thân cảm thấy thoải mái!” Phong Ấn tì cằm vào chiếc mũ lên mềm mại của .


      - Em hiểu chuyện quá cũng khiến phiền não à?


      Phong Ấn cầm lấy tay : “Tay em khỏi chưa?”


      “Cũng gần khỏi rồi!” Lôi Vận Trình khẽ cụp mắt xuống, hơi nóng xông lên mặt nhanh chóng bị cơn gió lạnh cuốn , hơi nước bay lên ngưng tụ thành những hạt li ti mi mắt .


      Đây là ngày miễn phí vé vào cửa cuối cùng của khu giải trí tổng hợp mới mở. Vì vậy mặc dù trời rất lạnh nhưng vẫn có nhiều người ra vào chỗ này.


      Nhân viên bán hàng mỉm cười đón lấy số tay Phong Ấn, lấy ra bông hoa hồng thủy tinh: “Chúc mừng hai bạn, những cặp đôi có số chẵn hàng trăm đều được chúng tôi tặng món quà , chúc hai bạn mãi mãi hạnh phúc!”


      Lôi Vận Trình vui vẻ đón lấy bông hoa hồng tay , đưa lên mũi ngửi, tỏ vẻ say đắm: “Thơm quá!”


      Phong Ấn đột nhiên tự trách mình, hình như chưa bao giờ tặng hoa cho .


      Các đều điệu đà bắt bạn trai phải bế mình ngồi lên. Lôi Vận Trình nhanh nhẹn nhảy phóc lên con ngựa gỗ, nhìn cặp tình nhân trước mặt rồi lại từ từ tụt xuống. Chân vừa chạm đất bị hai cánh tay cứng cáp bế lên ngồi lại vào con ngựa gỗ, còn là cách ôm mà con thích nhất nữa. Phong Ấn kéo lại mũ và khăn quàng cổ cho , quên dặn dò: “Bám chắc vào kẻo lát nữa lại rơi xuống đất!”


      - Em đâu phải trẻ con!


      Phong Ấn lại hi vọng giống như đứa trẻ, như thế sống thoải mái hơn chút.


      biết có ai đó từng trò ngựa gỗ là trò chơi tàn nhẫn nhất, suốt đời theo đuổi nhưng mãi mãi vẫn giữ nguyên khoảng cách ấy, hoặc trông tưởng đồng hành nhưng thực ra mỗi phút mỗi giây lại phải nhìn đôi bên xa cách dần.


      Lôi Vận Trình hai tay bám chặt lan can, cúi đầu nhìn đôi nam nữ cười đùa vui vẻ trước mặt, khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.


      Có vui vẻ hạnh phúc hay điều đó có thể nhận ra ngay từ tiếng cười và ánh mắt của người đó. ngưỡng mộ nụ cười của , vô tư chẳng chút nghi kị, xuất phát từ tận trái tim.


      Nụ cười ấy trước đây cũng có. Trước khi hẹn hò với , mặc dù phải là hạnh phúc nhưng trong lòng vẫn còn có hi vọng. Có lẽ nên xem đoạn video đó, đặc biệt là đoạn cuối cùng…


      Lôi Vận Trình cố gắng nhếch môi cười nhưng lòng vô cùng chua xót. Tuyết vẫn rơi mãi chưa thôi, rơi lất phất chuyển sang mau dần, sau đó trở thành cơn mưa tuyết trước mắt , lạnh đến tê tái.


      nghiêng đầu nhìn , bắt chước đôi tình nhân đó, đưa tay về phía , Phong Ấn cũng chìa tay về phía nhưng vì nhịp lên xuống giữa hai con ngựa gỗ khác nhau nên chẳng thể nắm được tay . Cả hai chẳng ai chịu bỏ tay xuống, cả hai cùng ương ngạnh, cố chấp hướng về phía đối phương, nhưng vẫn thể chạm tới đối phương.


      Yết hầu Phong Ấn khẽ động đậy, có gì đó như nghẹn ở cổ họng, nhưng vẫn mỉm cười với , nụ cười khiến thấy chua xót. Đôi mắt dưới cái mũ len dày nhòe , lớp tuyết rơi trước mặt như tấm màn ngăn cách giữa hai người. Cứ thế cho đến khi con ngựa gỗ dừng lại, cả hai vẫn chưa chạm tay được vào nhau.


      Phong Ấn bế xuống, giống như bế đứa trẻ con. quàng tay qua cổ , chẳng buồn để ý đến ánh mắt cười nhạo của mọi người.


      “Lạnh!” khe khẽ .


      Phong Ấn càng ôm chặt hơn, bước chân chợt dừng lại: “ chơi nữa, ra xe cho ấm , chúng ta cùng mua nhẫn!”


      … Chúng ta…


      Khóe môi Lôi Vận Trình khẽ động đậy, lẩm bẩm nhắc lại hai chữ ấy.


      Trước quầy trưng bày sản phẩm, Lôi Vận Trình hoa hết cả mắt. Trước đây chưa từng để ý, hóa ra nhẫn lại có nhiều kiểu dáng đến thế, long lanh, tinh xảo hơn cả tưởng tượng.


      “Kiểu này thế nào ạ? Rất hợp với khí chất của ấy đấy, hơn nữa kiểu dáng này rất có ngụ ý là: người con tôi thương nhất! Dùng chiếc nhẫn này cầu hôn là thích hợp nhất đấy ạ!”, nhân viên bán hàng giới thiệu rất nhiều mẫu nhẫn cho hai người, giọng ngọt ngào êm tai.


      “Em thích kiểu này à?” Phong Ấn thấy Lôi Vận Trình cứ dán mắt vào chiếc nhẫn trong cái hộp nhung mà nhân viên bán hàng cầm liền nâng tay lên, cởi găng tay ra, lấy nhẫn lên định đeo vào ngón áp út của .


      phải cái này!” Lôi Vận Trình rụt tay lại, chỉ bừa vào chiếc nhẫn rất bình thường: “Là cái này!”


      Chiếc nhẫn có hai vòng, đó được nạm đá quý khá tinh xảo, nhìn qua thấy rất đẹp, nhưng kém xa chiếc nhẫn trước. Phong Ấn cầm chiếc nhẫn lồng vào ngón tay áp út của , xoay xoay hai vòng rồi : “Hơi bị to!”


      Phần đeo nhẫn ở ngón áp út bỗng có cảm giác lành lạnh. Lôi Vận Trình ngây ra nhìn hai bàn tay đan vào nhau của hai người, và cả chiếc nhẫn tay . Cảnh tượng đeo nhẫn vào tay giống hệt như cảnh tượng ở phim mà từng thấy.


      Thời gian trôi , thế giới của đứng lặng yên trong khoảng khắc này.


      Bàn tay của đàn ông cũng có thể dùng từ “đẹp” để miêu tả, nếu như đôi bàn tay của lái máy bay có lẽ là đôi bàn tay làm mưa làm gió thương trường, là đối thủ đáng gờm của Lôi Khải.


      Cũng chính đôi bàn tay này, ngay từ khi còn chưa biết tình là gì nắm trọn trái tim , để rồi nhiều năm sau đó… bóp nát.


      từ chối đề nghị mang chiếc nhẫn thu lại mà chỉ cầu khắc tên của lên mặt trong chiếc nhẫn. Mua được nhẫn rồi nhưng vui mừng như tưởng tượng, trái lại, còn cảm thấy u uất hơn. Phong Ấn vừa lái xe vừa liếc sang . Lôi Vận Trình biết nhìn mình nhưng cũng đáp lại, hai người cùng trải qua im lặng chưa từng có trước đây.


      trường tai nạn ở trước mặt được xử lí, đường đông nghẹt thể quay đầu, xe phải nhích từng chút . Bên trong xe, ngoài tiếng điều hòa ra chỉ có tiếng thở đều đều. Cùng với dòng xe chết cứng tại đây, dường như thời gian cũng chậm lại bước chân, ép bọn họ phải chơi bài ngửa.


      Kể từ lúc mua được nhẫn, cần phải che giấu bản thân nữa, Phong Ấn đoán được số chuyện, mở hé cửa kính xe, luồng khí lạnh kèm thao những bông tuyết lất phất bay vào, cảm giác gần như nghẹt thở: “Em gặp Hạ Viêm Lương rồi phải ?”


      Lôi Vận Trình thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận, ánh mắt nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa sổ, chiếc xe đối diện, đứa bé gục mặt bên cửa kính, dùng ngón tay vẽ những hình thù ngộ nghĩnh lên cửa kính xe.


      - Em còn nhớ lúc rất thích có đứa em !


      Lúc ấy có đứa con trai nào thích có em đâu, có thể bảo vệ nó, bắt nạt nó, nuông chiều nó, sai khiến nó… Vì vậy Phong Ấn thường hay ghen tị với Lôi Dật Thành vì đứa em , hơn nữa bố mẹ lại nhất định chịu sinh thêm đứa thứ hai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :