1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em chờ anh ở nơi sâu thẳm - Tâm Thường (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lôi Vận Trình hiểu bị làm sao, bởi vì hành động đột ngột của khiến bất ngờ thể suy nghĩ được gì, hai cánh tay cứng như thép nguội ghì chặt lấy eo , vòng tay ôm siết khiến cho cảm thấy khó xử.


      Cuối cùng Phong Ấn cũng kết thúc nụ hôn đó. tì trán vào trán , khàn khàn hỏi: “Tại sao nghe điện của ? Tối qua em ở đâu? Ở với ai?”, Phong Ấn siết chặt thân hình , vùi đầu vào ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc , khó khăn lắm mới mở miệng được: “Tối qua nhà Lục Tự có ai, cho biết là tối qua em ở cùng với nó , Trình Trình, với là hai người ngủ với nhau !”


      Mắt Lôi Vận Trình đỏ hoe: “ có tư cách gì mà quản lí em? Em còn quan tâm đến chuyện với Hạ Viêm Lương có lên giường với nhau thôi!”


      - ... – Phong Ấn cắn chặt răng, ngang ngược : “ cho phép! cho phép em ở bên cạnh thằng đó! ... mẹ kiếp! thích em!”


      thích , thích , thích ... mấy từ này vảng vất trong đầu Lôi Vận Trì. Lôi Vận Trì cảm thấy vô cùng hoang mang, bàn tay chạm lên mặt . chuyện tưởng như thể lại xảy ra trước mặt . ngẩn ra, hồi lâu thể định thần lại được.


      Nước mắt trào ra, khóc nghẹn ngào thành tiếng. dám ngẩng mặt lên nhìn : “Tại sao sớm...”


      Câu này như con dao nhọn găm vào tim Phong Ấn, nhức nhối và đau đớn.


      Hai người ôm ghì lấy nhau muốn buông tay ra. Đột nhiên có tiếng đằng hắng vang lên.


      Lôi Dật Thành khoanh hai tay trước ngực, ngao ngán nhình hai người: “Hai người diễn vở gì đây? Cả hai cùng chơi trò mất tích à?”


      Phong Ấn thả Lôi Vận Trình ra, nghiêng người rồi đứng chắn trước mặt , để có thời gian chỉnh lại bộ dạng thê thảm của mình.


      - Nếu đến đây rồi mau vào nhà ngồi ! – Lôi Dật Thành nhìn Lôi Vận Trình đứng sau lưng : “Nếu em muốn mới sáng mùng , bố động tay động chân với cậu ta mau mau lau nước mắt rồi vào phòng !”


      sải bước vào sân, Phong Ấn khẽ thở dài, ngoảnh lại lau nước mắt mặt Lôi Vận Trình: “Hình như quên mất em là thiên kim của nhà ai rồi, lòng cũng hơi ngán bộ mặt dữ như hổ của bố em!”


      Lôi Vận Trình sụt sịt mũi, cố gượng cười lớn: “ sao, bố em rất sợ mẹ em!”


      Nụ cười của quá gượng gạo, Phong Ấn nhìn mà đau thắt ruột gan.


      Tử Du lóng ngóng giúp Thương Tiểu Thuyền làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Lúc Phong Ấn và Lôi Vận Trình vào, múc cháo ra bát. Mặt Phong Ấn trông có vẻ hơi tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng, Tử Du cắn môi đặt bát cháo nóng xuống trước mặt Lôi Khải: “Bố ơi, có người mới sáng sớm mùng vội đến chúc tết bố kìa!”


      - Chúc chú ăn tết vui vẻ ạ! Quà tết chiều nay cháu mang đến cho chú ạ! – Phong Ấn có hơi bối rối. Lôi Khải nở nụ cười nhạt, ánh mắt u ám khó hiểu.


      - Những thứ khác thôi khỏi, chỉ cần Phong thị năm nay giảm bớt hoạt động, bớt giở thủ đoạn là được rồi!


      Phong Ấn cười giả lả: “Chú biết là chuyện kinh doanh của nhà họ Phong từ xưa đến nay đâu đến lượt cháu nhúng tay vào!”


      Hồi đó chịu theo nghề kinh doanh đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả những gì thuộc về nhà họ Phong. Lôi Dật Thành cũng giống như vậy. Có lẽ bởi vì giữa hai nhà Lôi, Phong có ân oán từ thế hệ trước nên có những thứ họ tự hiểu trong lòng, vì vậy người làm cảnh sát, người làm quân đội.


      Phong Ấn chẳng hề khách khí, kéo ghế ngồi xuống bên bàn ăn: “Tử Du, phiền em múc cho chén cháo!”



      Trừ Lôi Vận Trình ra, mấy người tuổi tác tương đương, cũng coi như là bạn bè, lại cộng thêm mối quan hệ từ đời bố nên Phong Ấn và Tử Du cũng là bạn bè khá thân thiết.


      - á? biết chừng sau này còn phải đổi cách xưng hô, gọi em là chị dâu cũng nên!


      Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt, căng thẳng nhìn sang Lôi Khải: “Mọi người cứ ăn trước , con thay quần áo !”


      vừa rời , khí có chút thay đổi. Lôi Khải đảo bát cháo nóng, chậm rãi mở miệng: “Tối qua hai đứa với nhau à?”


      Phong Ấn hơi cụp mắt xuống, khẽ gật đầu.


      - Suốt cả đêm? – Lôi Khải ngước mắt lên nhìn Phong Ấn.


      Phong Ấn cắn chặt môi, im lặng ứng phó.


      Trong khoảnh khắc Phong Ấn trở nên trầm ngâm, Lôi Dật Thành cảm nhận được ánh mắt của bố mình trở nên sắc lạnh. Nhân lúc gắp cho Tử Du cái bánh bao, liền nháy mắt ra hiệu với .


      Tử Du hiểu ý, vội đẩy cái đĩa đến trước mặt Lôi Khải: “Bố ơi, đây là món con làm, con lần đầu tiên làm món này, bố nếm thử , chắc chắn bằng tay nghề của mẹ đâu!”


      Thương Tiểu Thuyền khẽ huých Lôi Khải dưới gầm bàn, lúc này ông mới kiềm nén cảm xúc, nể mặt Tử Du : “Biết làm là tốt rồi, lúc mẹ con lấy bố, luộc trứng gà còn chưa chín cơ!”


      Lôi Khải chưa hết rên lên tiếng, miệng xuýt xoa, cố nén nỗi đau dưới chân, vội bổ sung thêm câu: “Nhưng mà đàn bà biết nấu nướng với đàn ông biết nấu nướng đều là người có phúc, ít nhất trong nhà ta là như thế.”


      Thương Tiểu Thuyền vui vẻ mỉm cười, gắp đũa thức ăn cho Phong Ấn: “Phong Ấn biết nấu nướng ?”


      - Cháu chỉ biết làm mấy món đơn giản thôi ạ! – Phong Ấn mỉm cười cảm kích với Thương Tiểu Thuyền, Lôi Vận Trình đúng, Lôi Khải rất sợ vợ.


      Lôi Vận Trình tắm rửa sạch , nhìn vào gương mỉm cười, gạt hết tâm sang bên để xuống nhà cùng ăn sáng với mọi người.


      Cũng may bữa cơm này nhàng hơn so với tưởng tượng của , Lôi Khải câu nào gây khó dễ cho Phong Ấn cả, cũng hỏi xem chuyện đêm qua là như thế nào. Ăn cơm xong, Tử Du và Lôi Vận Trình cùng thu dọn. Lôi Vận Trình vừa ra khỏi phòng ăn, Lôi Khải ra hiệu bằng mắt với Phong Ấn: “ theo ta, ta có thứ này muốn tặng cho cậu!”


      Lôi Dật Thành mấp máy môi với Phong Ấn. Phong Ấn nhíu mày, hiểu Lôi Dật Thành gì. Lôi Dật Thành bảo hãy tự cầu nguyện .


      Cánh cửa thư phòng vừa đóng lại, Phong Ấn cảm nhận được cú đấm mạnh hướng về phía mình, nhanh nhẹn né được. Lôi Khải biết trước Phong Ấn phản ứng kịp nên nhanh tay thúc liên tiếp vào mạng sườn Phong Ấn. Ông ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Phong Ấn vốn có thể tránh hoặc trả đòn, nhưng chỉ cắn chặt răng chịu đựng, cuối cùng giơ tay lên chặn cú đấm tiếp theo của Lôi Khải.


      Lôi Khải lạnh lùng thu tay lại. Phong Ấn nghiến chặt răng xoa vết đau, bật ngón tay cái lên với Lôi Khải: “Món quà này lớn quá, cháu nhận nổi!”


      - Con tao mày cũng nhận nổi! – Lôi Khải chỉnh lại ống tay áo, trở lại vẻ đạo mạo như bình thường: “Giờ có ai khác, mau cho tao biết tối qua mày làm cái gì?”


      Phong Ấn chống tay ngồi xuống ghế sô pha: “Trình Trình đâu phải là trẻ con, làm cái gì là quyền tự do của ấy ạ!”


      Lôi Khải cười mỉa mai: “Tao hỏi mày chứ phải là nó, là mày ấy!”


      Mạng sườn đau đớn khiến Phong Ấn toát mồ hôi: “Chú muốn cho cháu thấy thân thủ của chú hề kém trước đây cũng đâu cần phải mạnh tay thế đâu!”


      - Tưởng tao biết mày động chân động tay với con bé lúc ở bên ngoài à? Tao còn nhớ trước đây tao từng cảnh cáo mày, mày có thể thích nó, nhưng đừng lợi dụng tình cảm của nó để đùa bỡn! – Lôi Khải nheo mắt: “Mày động đến nó chưa?”


      Những lời Lôi Khải như lưỡi dao găm, còn gây đau đớn hơn cả vết thương về thể xác. Phong Ấn siết chặt nắm tay, vẫn trả lời thẳng vào câu hỏi của Lôi Khải. Nhưng Lôi Khải nhận ra mánh khóe của Phong Ấn. Người đàn ông ngồi trước mặt ông giờ khác hẳn với Phong Ấn của ngày xưa.


      Lúc đó Phong Ấn còn bằng giọng bất cần, bảo ông hãy quản lý con cho tốt, đừng có dành tình cảm lung tung cho người khác, thế mà bây giờ...


      Lôi Khải nhìn Phong Ấn từ đầu đến chân, khóe môi khẽ nhếch lên: “Phong Ấn, bắt đầu động lòng rồi chứ gì? Chẳng phải mày chỉ coi nó như em thôi sao?”


      Phong Ấn chợt thần mặt ra, cái cảm giác bị nhìn thấu thê thảm. xoa xoa mái tóc cắt ngắn của mình, khổ sở nhoẻn miệng cười: “Nếu cháu hỏi chú năm ấy tại sao nhẫn tâm giữ mẹ cháu lại bên mình thay vì tôn trọng lựa chọn của bà ấy, chú trả lời thế nào ạ?”


      mặt Lôi Khải có bất cứ vẻ khác thường nào, nụ cười nở môi đầy ý: “Bắt đầu cảm thấy nỡ phải ?”


      Phong Ấn dán mắt vào những đường vân tay lằng nhằng tay mình, lông mày nhíu chặt lại.


      Bọn họ đều biết, thể nhẫn tâm với người là chuyện nguy hiểm đến mức nào. Đó chính là cái gọi là khởi đầu của tình , mà khi tình bắt đầu, nó ào ạt ập đến, thể nào ngăn được.


      Phong Ấn hít thở sâu, mùi thuốc nhàn nhạt vào trong phổi , nhìn thẳng vào mắt Lôi Khải: “Cháu chịu trách nhiệm những gì cần chịu trách nhiệm!”


      - họ Hạ kia sao?


      - ta phải là vấn đề!


      Lôi Vận Trình biết Lôi Khải và Phong Ấn những gì. Thấy Phong Ấn vừa từ thư phòng ra, liền kéo vào phòng mình ở gác. Vừa vào phòng bị đè chặt vào cửa, hôn tới tấp. Phong Ấn giữ chặt đầu , hôn nồng nàn, khiến gần như nghẹt thở: “Khoan ...”


      vô tình chạm vào vết thương của , khiến chợt la lên. Phong Ấn gục đầu vào vai , cố chịu đựng cơn đau. Lôi Vận Trình dám tùy tiện chạm vào người , chỉ nhàng kéo áo : “Bố em ra tay với à?”


      Dìu Phong Ấn ngồi xuống giường, vén áo lên, quả nhiên có vết bầm tím lớn ở mạng sườn. vừa bực vừa xót xa: “ có trả đòn ?”


      - , đời này có ba người đánh nhưng thể nào trả đòn, bố và bố em! – xoa xoa mặt : “Còn cả em nữa!”


      Lôi Vận Trình đột nhiên nghĩ đến Hạ Viêm Lương, sắc mặt sầm xuống, gạt tay ra: “Nếu như thể quên tình cảm với Hạ Viêm Lương, tại sao còn chấp nhận lời hẹn bốn năm của em?”


      - chỉ hứa với em là lấy vợ trước khi em tốt nghiệp, chứ có tìm phụ nữ đâu, dù gì chúng ta cũng chưa phải là người của nhau, hơn nữa hồi đó lúc đưa ra lời hẹn này, em đâu có bảo chúng ta phải giữ gìn thân xác cho nhau?


      Lôi Vận Trình nghẹn họng, chỉ biết giương mắt nhìn .


      - Phong Ấn, còn có thể nhẫn tâm hơn với em ?


      Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phong Ấn kéo vào lòng: “Đồ ngốc, trêu em thôi. Giữa ta như em tưởng tượng đâu, bọn có gì hết, đảm bảo với em sau này cắt đứt quan hệ với ta, kể từ nay chỉ tốt với mình em, em đúng là dồn ép đến đường cùng rồi!” – muốn để biết những chuyện của mình và Hạ Viêm Lương, đó là nhục nhã và ê chề của .


      - Có thể cho em biết giữa hai người có thứ gì khiến em thể vượt qua được ? – Lôi Vận Trình cố nén nước mắt, phải là người nhát gan, chỉ có điều giọng dịu dàng và kiên định lạ kì của Hạ Viêm Lương trong điện thoại như lời nguyền rủa cứ ám ảnh tâm trí , tự tin ấy khiến cho hoảng sợ .


      Phong Ấn ôm siết lấy : “ có, chỉ cần em tin , mặc kệ ta cái gì!”


      Lôi Vận Trình gật đầu, muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra. ôm ghì lấy cổ , khóc nghẹn ngào: “Em và Lục Tự...”


      - Suỵt... đừng nghĩ nữa! – Phong Ấn cúi đầu hôn lên trán : “ biết em là như thế nào, đó là lỗi của , người xin lỗi phải là ! Trình Trình, có lần sau đâu, em là của !”


      Trong lúc khóc nấc lên, Lôi Vận Trình cắn miếng vào cổ , như thể để trút hết nỗi ấm ức ở trong lòng. Nước mắt cứ trào ra thể kìm nén được, câu này của Phong Ấn mà phải chờ đợi biết bao lâu? ấm ức, oán hận, hận tại sao phải để đến mức cùng đường mới chịu thừa nhận tình cảm với .


      Nỗi ấm ức dồn nén trong lòng biết trút đâu. xoay người lại, lấy tay ấn chặt lòng ngực, hít thở sâu, nhưng nước mắt vẫn cứ ào ạt tuôn rơi.


      Phong Ấn lặng lẽ ôm chặt lấy từ phía sau, tì cằm lên đầu , dịu dàng vỗ về trong tiếng nấc nghẹn ngào.


      Khó khăn lắm Phong Ấn mới chịu chủ động liên lạc cho Hạ Viêm Lương, điều này khiến ta vô cùng ngạc nhiên. Người vui nhất có lẽ là Lãnh Lãnh. bé kiếm cái váy đẹp nhất để thay vào, cứ bám lấy mẹ đòi tết bím tóc.


      Phong Ấn vừa bước vào cửa thấy cái bóng bé lao ra ôm lấy chân mình.


      - Bố ơi bố ơi...


      Phong Ấn nhíu mày vẻ vui, quỳ xuống xoa xoa đầu con bé: “Chẳng phải chú bảo cháu đừng gọi chú như thế rồi hay sao? Chú và mẹ cháu chỉ là...”, Phong Ấn ngập ngừng rồi tiếp: “Bạn bè bình thường thôi!”


      Lãnh Lãnh chu môi: “Nhưng mà mẹ thích bố, Lãnh Lãnh cũng thích bố, tại sao được gọi là bố?”


      Phong Ấn tỏ vẻ cáu kỉnh nhưng muốn nhọc sức giải thích: “Mẹ cháu đâu?”


      - Mẹ cháu tắm ạ!


      Lúc Hạ Viêm Lương từ trong phòng tắm ra, Phong Ấn ngồi trong phòng khách hút thuốc, Lãnh Lãnh ngoan ngoãn ngồi viết chữ bàn.


      Lãnh Lãnh đặt bút xuống, giơ cuốn vở lên cao: “Bố xem !”


      Hạ Viêm Lương sao có thể nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt lại vì vui của Phong Ấn, chỉ sợ ra những lời khiến con bị tổn thương nên vội dỗ con về phòng.


      Phong Ấn chẳng buồn cởi áo khoác, trông bộ dạng như muốn bất cứ lúc nào. Hạ Viêm Lương cởi cái khăn lau tóc đầu xuống:


      - Lãnh Lãnh thích như thế, thể nhường nhịn nó chút sao, cứ coi như là dỗ dành nó thôi mà!

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      - Tôi đá nó ra xa là nhường nhịn nó lắm rồi, giáo dục con cho tốt vào, tùy tiện gọi người khác là bố có gì hay ho chứ? – Phong Ấn ngăn cho Hạ Viêm Lương ngồi xuống chân mình, dập tắt điếu thuốc, đứng dậy : “Sau này chúng ta đừng liên lạc nữa!”


      Hạ Viêm Lương khẽ nheo mắt, mỉa mai : “ có ý gì? Tìm được bạn chơi mới rồi hả?”


      Phong Ấn cười tàn nhẫn: “Chẳng lẽ vẫn còn thích cái thân phận này ư?” đặt tấm chi phiếu lên bàn: “ mình nuôi con cũng khó khăn, muốn tìm người đàn ông để nương tựa cũng dễ hiểu, nhưng tôi phải là lựa chọn tốt, tôi có thể cho tiền, còn muốn có tình cảm xin lỗi nhé, có đâu!”


      Hạ Viêm Lương cắn chặt môi, bộ dạng đầy tội nghiệp: “ thấy em rất cố gắng để cứu vãn mọi chuyện ư?”


      - Mang theo đứa con của Lê Duệ về để níu kéo tôi ư? Đầu óc có vấn đề chăng? Hay là nghĩ đầu óc tôi có vấn đề? Tôi còn là Phong Ấn của trước đây, thương chiều chuộng vô điều kiện như trước đây đâu!


      vừa dứt lời, Hạ Viêm Lương sà vào lòng , nghẹn ngào : “Lãnh Lãnh là đứa con em mang thai mười tháng ròng, cho dù nó là con ai em cũng thể bỏ lại nó. Nếu vẫn hận em, em có thể tiếp tục đợi !”


      Phong Ấn lạnh lùng đẩy ta ra: “Có phải tôi chưa với rằng, mỗi lần lên giường với tôi đều thấy buồn nôn, nhưng sau mỗi lần tôi lại thấy bớt hận chút, giờ tôi hận nữa rồi, vì vậy tôi cần thiết phải làm cho mình buồn nôn thêm nữa!”


      - Có phải là vì Lôi Vận Trình ? – Hạ Viêm Lương gạt nước mắt, ghì cổ xuống.


      - liên quan đến ! – lấy tay phẩy phẩy những chỗ ta động vào, như thể muốn dính dáng chút nào đến ta nữa: “Tạm biệt!”


      vừa quay người định bỏ Lãnh Lãnh từ trong phòng chạy ra: “Bố ơi, bố định à?”


      Phong Ấn hít hơi sâu: “Nhắc lại lần nữa, chú phải là bố cháu!”


      lao ra khỏi cửa, Lãnh Lãnh ngây ra mất vài giây rồi òa khóc, Hạ Viêm Lương có dỗ thế nào cũng chịu nín. Lần trước Phong Ấn như vậy lần, Lãnh Lãnh tức tối ném vỡ rất nhiều đồ, còn lần này... cơ thể bé nằm yên trong lòng Hạ Viêm Lương, tiếng khóc đột nhiên im bặt.


      Lãnh Lãnh khóc ngất rồi.


      Nước mắt Hạ Viêm Lương trào ra, nỗi hận phừng lên trong mắt Hạ Viêm Lương: “Phong Ấn, đắc chí quá sớm đấy!”


      Phong Ấn đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Viêm Lương bằng tốc độ nhanh nhất, cả con người thấy nhõm chưa từng thấy, dường như vừa trút bỏ được gánh nặng khỏi vai.


      Người lớn cả hai bên gia đình cùng thầm thừa nhận mối quan hệ của hai người. Cứ cách dăm ba hôm lại đến tìm , dẫn chơi, dẫn tụ tập bạn bè. Nhưng Lôi Vận Trình thích ở riêng với hơn, bởi vì khoảng thời gian ở bên nhau quá ngắn ngủi, mỗi phút mỗi giây đối với đều quý báu vô cùng.


      Hai người thường ngồi trong phòng của Phong Ấn xem phim. Ngồi tấm thảm, thường thu mình ngồi gọn lỏn trong lòng rất thoải mái. Biểu cảm mặt thường khiến cho Phong Ấn phải phì cười. đúng là người dễ hài lòng.


      Ăn tối ở nhà họ Phong xong, Lâm Thất Thất ngồi chuyện với Lôi Vận Trình lúc, sau đó bà ra ngoài cùng với Phong Hạo, để mặc hai người ở lại trong căn nhà rộng lớn. Hai người họ vừa , Lôi Vận Trình sà vào lòng , bám chặt vào người như con kaola bám vào thân cây vậy.


      Phong Ấn cười, dí trán : “Em có thể ra dáng con chút được ?”


      - thích con như thế nào? – Lôi Vận Trình nghiêng đầu hỏi.


      Phong Ấn hất cằm về phía ti vi: “Như thế kia kìa, đối với em mà độ khó hơi cao đấy!”


      ti vi là hình ảnh những mặc bikini ung dung nằm phơi nắng bãi biển, ai nấy thân hình đều nóng bỏng.


      - Chỉ được cái thân hình gợi cảm thôi mà, có gì đâu, bọn họ có biết lái máy bay ? – bĩu môi vẻ bất cần, vỗ ngực tự hào : “Em biết đấy!”


      Phong Ấn liếc qua ngực , chỉ cười mà , Lôi Vận Trình ghì cổ , ngại ngùng : “Em cũng kém đến thế đâu!”


      - Chưa sờ thử, dám phát biểu ý kiến! – Phong Ấn xoa xoa mặt : “ lên gác bật đĩa, em gọt hoa quả xong bê lên nhé!”


      Lôi Vận Trình lập tức đứng nghiêm hành lễ kiểu quân đội: “Tuân lệnh đồng chí cơ trưởng!”


      cẩn thận gọt hoa quả rồi cắt thành từng miếng bê lên. Vừa ngồi xuống bị Phong Ấn bế lên đùi rồi. lấy dĩa cắm miếng hoa quả bón vào miệng mình rồi mớm sang miệng , vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng của hai người, lưỡi quấn lấy lưỡi , miếng cam trở thành công cụ thân mật của hai người.


      Sau nụ hôn nồng nàn, Lôi Vận Trình nóng mặt thở gấp, môi vẫn còn vệt nước long lanh, đôi môi sưng đỏ đầy mê hoặc. Phong Ấn ôm lấy thân hình mảnh mai của , bàn tay to xoa xoa trán : “Qua mười lăm là phải rồi, lúc em vào học tiễn em được đâu!”


      - Thế em tiễn có được


      - Đến lúc ấy lại muốn dẫn em cùng mất!


      - Thế em theo luôn! – Lôi Lập Trình buột miệng, Phong Ấn liền đổi tư thế đè xuống giường, ánh mắt rạo rực nhìn khiến thể né tránh.


      - Nếu có ngày em như em , biết khi ra những lời này em cảm thấy bất lực đến nhường nào. Có những thứ thể nào kiềm chế được, là can tâm tình nguyện chứ phải vì em kém cỏi!


      Phong Ấn cảm động trước những lời chân thành của , từ trong đôi mắt như bùng lên ngọn lửa: “Bao nhiêu lâu nay, đối xử với em quá tồi tệ, em có hận ?”


      gì, Phong Ấn cúi đầu hôn lên chóp mũi : “Trong trái tim , em luôn là đứa trẻ, em bé như vậy, làm sao hiểu được thích là cái gì? Tình là cái gì? Sau này em hối hận, hối hận vì dồn tình cảm cho !”


      Có những người sợ, phải sợ tình kết thúc, mà là sợ nó chưa từng bắt đầu, những lời thề non hẹn biển chỉ là hiểu lầm.


      Lôi Vận Trình biết đó có phải là nguyên nhân khiến luôn từ chối , nếu như tất cả những kiên trì và cái giá mà phải trả vì nếu được coi là tình là vì cái gì?


      Buổi tối, Phong Ấn lái xe đưa về nhà rồi đến quán bar của Chu An Đạt, quả nhiên gặp Lục Tự ở đây.


      ngồi bên quầy bar, nhìn Lục Tự nhảy nhót điên cuồng giữa đám người dưới sàn, sắc mặt vô cùng u ám.


      Bản nhạc kết thúc, Lục Tự thẳng ra chỗ , ngồi xuống và gọi rượu cho hai người: “Tao còn nghĩ lúc nào mày đến tìm tao cơ đấy!”


      Phong Ấn nhếch khóe môi cười nhạt: “ !”


      Lục Tự nốc cạn cốc rượu rồi vân vê ly rượu đế cao trong tay: “Chẳng có gì để cả. Trái tim và con người, kiểu gì tao cũng phải có được mới cam lòng, huống hồ tối hôm đó ấy chủ động!”


      Phong Ấn từ đầu đến cuối động vào giọt rượu nào, nhảy xuống khỏi ghế, liếc nhìn Lục Tự.


      Lục Tự hiểu ý của Phong Ấn liền theo Phong Ấn vào nhà vệ sinh. Đợi tất cả mọi người ra ngoài, Phong Ấn liền khóa cửa lại, quay người treo cái áo khoác lên, cởi cúc áo sơ mi và xắn tay áo lên rồi vung tay cho Lục Tự đấm.


      Lục Tự né được nhưng lại dính hai cú đấm liên tiếp khác.


      Phong Ấn ra tay hề , đến mức bàn tay cũng cảm thấy tê dại: “Nếu ấy hoàn toàn tỉnh táo tao chẳng làm gì, đằng này ấy uống rượu, mày như thế là lợi dụng để làm trò đồi bại!”


      Lục Tự nghiêng đầu nhổ bọt, vung tay lên trả đòn: “Thế sao? Sao mày vì sao ấy mượn rượu giải sầu? Xét cho cùng chính mày tạo cơ hội cho tao lợi dụng người ta thôi!”


      Phong Ấn túm lấy cổ áo Lục Tự, ép ta vào tường, chèn cánh tay lên cổ họng Lục Tự, đôi mắt như tóe lửa: “Mày có nghĩ làm vậy gây tổn thương ra sao cho ấy ? Giờ tao nghi ngờ tình cảm mày dành cho ấy có phải là .”


      - Kể từ khoảnh khắc mày đẩy ấy sang cho tao, những tổn thương mà mày gây ra cho ấy kéo dài đến tận bây giờ. Chẳng phải mày với Hạ Viêm Lương lại quấn lấy nhau rồi hay sao? Mày Lôi Vận Trình cơ mà? Còn quan tâm đến chuyện ấy lên giường với ai làm gì? Phong Ấn, mày có tư cách quái gì?


      Những lời Lục Tự như con dao nhọn đâm thẳng vào vết thương lòng của Phong Ấn. siết chặt nắm tay, giáng cú đấm mạnh lên người Lục Tự. Sức mạnh khủng khiếp khiến Lục Tự đau đớn cúi gập người xuống.


      - Tao sai, tao hối hận vì để ấy quen mày! – Phong Ấn nghiến răng trèo trẹo, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc: “Tư cách của tao, chính là tình cảm của tao dành cho ấy!”


      Lục Tự dựa vào tường ho sặc sụa rồi cười gằn: “Tình cảm ư? Tình cảm của mày chỉ được giải phóng sau khi ấy ngủ với tao à? Mày nhẫn nhịn giỏi đấy, sao nhẫn nhịn tiếp !”


      Lục Tự cố nén cơn đau đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của Phong Ấn:


      - Tao muốn xem mày giải quyết Hạ Viêm Lương như thế nào. ta với tao đứa bé là con mày! ta mà làm ầm lên, rằng tác phong sống của mày có vấn đề chẳng phải chuyện đâu! Đừng quên thân phận của mày là gì, chẳng nhẽ mày có thể vì Lôi Vận Trình mà từ bỏ bộ quân phục người, từ bỏ phi hành ư?


      - Mày cứ mà nghe lời ta! – Phong Ấn bất cần nhếch môi, ánh mắt kiêu ngạo và quả quyết: “Cho dù tao có mất tất cả, mày cũng chẳng có được trái tim ấy đâu! Lục Tự, mày chỉ quen biết ấy sau tao mấy năm đâu. Bản thân mày tự hiểu điều đó, nếu mày chẳng phải dùng thủ đoạn bỉ ổi để có được thân xác ấy nhằm an ủi bản thân mình!”


      Phong Ấn với lấy áo khoác mặc vào, trước khi còn ném lại câu: “Mục tiêu nhắm đến sao chứ? ấy hoàn toàn nằm trong phạm vi tấn công của mày, trước đây mày thể. giờ, sau này, có tao rồi, mày càng thể!”


      Lục Tự cúi xuống bồn rửa mặt, vả nước lên mặt, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của mình trong gương rồi đột nhiên vung tay đấm thẳng vào tấm gương. Những vết nứt lan ra cả tấm gương: “Lôi Vận Trình, sớm muộn gì em cũng đến bên !”


      ta rít tên qua kẽ răng. Lục Tự hiểu rằng, cuộc đời này của coi như bị hủy hoại trong tay người con này.


      Trong mắt của Lôi Vận Trình từ xưa đến nay có ai khác ngoài Phong Ấn. Nhiều lúc rất muốn moi tim ra để xem xem, rốt cuộc thứ gì khiến cho kiên trì đến mức ngoan cố để người như thế. Nhưng cũng có thể, cố chấp chỉ là bản năng của , giống như ta đối với .


      Ngày Phong Ấn , Lôi Vận Trình lại chuẩn bị môt hộp cơm rất cầu kì cho .


      chạm vào cái nơ ngoài túi xách, mỉm cười hài lòng, khiến cho có cảm giác như trải qua mối tình đầu. gột sạch, thanh lọc hoàn toàn những hình ảnh đen tối do Hạ Viêm Lương và Lê Duệ gây ra cho . Những đám mây trắng bồng bềnh ngoài cửa sổ. Phong Ấn nhắm mắt vẽ nên hình bóng trong đầu, thứ gì đó ấm nóng tuôn trào trong cơ thể . Có lẽ có những cảm xúc chỉ có thể được mang lại bởi người đặc biệt, đây liệu có phải là duyên phận và số mệnh mà người ta thường đến?


      Lôi Vận Trình lần nào cũng thể kiên định bao giờ thay đổi đối với , đều khiến cho nhẫn tâm của lúc ban đầu bị bào mòn.


      biết mình ngày như thế, chỉ có điều nghĩ rằng nó lại đến nhanh như vậy, càng nghĩ được rằng tình cảm dành cho Lôi Vận Trình khi được giải phóng bao giờ có thể kiềm chế được nữa. đánh giá quá cao bản thân, đánh giá thấp những khiêu khích từ phía Lục Tự, từng cảm thấy và Lục Tự ở bên nhau là kết cục tồi. Giờ nghĩ lại mới thấy những suy nghĩ này thực nực cười. này thực vào trái tim , vậy chỉ có thể nắm chặt lấy tay , dám buông lơi.


      Chẳng mấy chốc đến ngày quay lại trường. Lôi Vận Trình trở lại trường với cảm giác như có cuộc sống mới, cả con người đổi khác. Huấn luyện viên phát cho mọi người thời khóa biểu luyện tập của học kì này, nhân tiện công bố luôn thông tin.


      - Hai tháng sau có phi công ở lớp X đến đây diễn giảng. Đến lúc đó các em có thể hỏi những câu hỏi mà các em thấy hứng thú!


      Lớp hàng X ư?


      Hướng Bắc Ninh khẽ huých , thầm hỏi: “Chính là tiền bối hả?”


      Lôi Vận Trình gật đầu: “Nếu ấy có thể đến tốt quá!”


      Hướng Bắc Ninh nhìn : “Lôi Vận Trình, cất ngay cái vẻ mặt si mê của cậu !”


      Nhân lúc huấn luyện viên để ý, Lôi Vận Trình liền đấm cậu ta cái: “À, phải rồi, tôi gặp Lịch Vũ rồi, cậu ta nhờ tôi hỏi thăm cậu đấy!”


      - Cậu ta đến tìm cậu à? Đúng là trọng sắc khinh bạn, sao đến tìm tôi chứ? – Hướng Bắc Ninh đùa nhưng lại bị Lôi Vận Trình cho ăn đòn.


      - Lôi Vận Trình! – huấn luyện viên đột ngột kêu tên . Lôi Vận Trình giật nảy mình, vội vàng đứng dậy đáp lời.


      - Em và Hướng Bắc Ninh tìm vài người rồi sắp xếp tiết mục, tổ chức nghi thức đón tiếp . Mấy người này đến toàn là các phi công tốt nghiệp ở trường ta, là tiền bối của các em đấy!


      - Vâng ạ! – Lôi Vận Trình ngồi xuống lẩm bẩm: “ biết là ai mà hoành tráng thế, chẳng qua chỉ là đến diễn giảng thôi mà!”


      mấy để tâm đến, ngày nào cũng miệt mài tập luyện. Thời gian cứ thế trôi . Hôm ấy có nhiệm vụ tập luyện, Lôi Vận Trình thư viện ngồi cả chiều, tìm được đống tài liệu, phải chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp. đường gặp vài bạn học, mặt ai nấy đều rất hào hứng: “Phi công đến trường ta diễn giảng vừa đến rồi! Lôi Vận Trình chúng ta xem sao !”


      thờ ơ : “Đừng vội, tối nay kiểu gì chẳng gặp ở buổi tiếp đón?”


      Nghe nhà trường còn đặc biệt dặn dò đầu bếp phải làm thêm vài món để chiêu đãi mấy “vị khách” đặc biệt này. Sau bữa tối, cuối cùng Lôi Vận Trình cũng gặp được “phi hành gia đặc biệt” này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mấy quân nhân mặc quân phục nghiêm chỉnh vào vị trí được sắp xếp và lần lượt lên bục báo cáo thành tích xuất sắc của mình.


      đôi mắt quen thuộc nhanh chóng tìm ra giữa đám đông, mặc dù ở cách đó rất xa. Lôi Vận Trình cũng cảm thấy có ánh mắt nóng rẫy và nụ cười xấu xa thoáng qua.


      Đây là cuộc báo cáo đầu tiên, đa phần đều là những quân nhân trẻ tuổi, nội dung báo cáo khá sinh động, thú vị, nhưng cái cảm giác cứ bị người khác nhìn chằm chằm chẳng dễ chịu chút nào.


      Ngay cả Hướng Bắc Ninh ngồi bên cạnh cũng phát giác ra bất thường: “Lục Tự vẫn chưa chịu từ bỏ cậu à?”


      Lôi Vận Trình giả bộ như nghe thấy, căm hận ta còn chưa hết, gì đến chuyện bàn bạc về ta? Hội nghị diễn ra Lôi Vận Trình bị gọi ra ngoài, đội trưởng nhìn đồng hồ đeo tay rồi : “Em ra ngoài cổng đón người, giờ này chắc cậu ta đến nơi rồi!”


      - Cũng đến báo cáo ạ? – Lôi Vận Trình buộc miệng hỏi.


      - Đúng thế, là thiếu ta, đón được cậu ta rồi đưa cậu ta đến thẳng đây, chỗ ở chúng ta sắp xếp ổn thỏa rồi, hội nghị kết thúc rồi đưa cậu ta về đó cũng muộn!


      Lôi Vận Trình vui vẻ nhận mệnh lệnh, làm nhiệm vụ này còn dễ chịu hơn là ngồi đó để bị Lục Tự nhìn. còn chưa kịp đến cổng nhìn thấy chiếc xe quân lái vào, người đàn ông mặc quân phục, tay xách vali hành lí bước xuống xe. Người đàn ông quay lưng vào , gì đó với người đứng gác cổng. Ánh đèn đường rải thứ ánh sáng ấm áp lên người .


      Lôi Vận Trình khẽ nhíu mày, cảm giác quen thuộc khiến trái tim đạp loạn nhịp. đẩy mạnh bước chân, càng lúc càng đến gần hơn, thậm chí có thể nghe cả giọng của .


      Người gác cổng nhìn thấy Lôi Vận Trình liền đánh mắt ra hiệu cho Phong Ấn: “Kia chắc là học viên đến đón đấy!”


      Phong Ấn ngoảnh đầu lại, quả nhiên nhìn thấy thân hình mảnh mai của chỉ còn cách mình có vài bước chân.


      số chuyện mặc dù biết trước nhưng đợi đến khi nó xảy ra trước mặt bạn, bạn vẫn cảm thấy có cảm giác kì lạ thể thành lời.


      Vì vậy khi nhìn thấy khuôn mặt Lôi Vận Trình, cảm giác đột ngột khiến nhất thời chưa thích ứng được ngay. đứng ngây ra trong giây lát rồi mới chậm rãi lại gần , từng bước chân vững chãi. Lôi Vận Trình thấy mắt cay cay, ánh mắt thể rời khỏi , người đứng thẳng, hơi hạ cằm xuống, tay phải từ từ đưa lên chào .


      - Đồng chí thiếu tá!


      Phong Ấn giơ tay phải lên chào đáp lễ. Còn chưa kịp gì Lôi Vận Trình lên tiếng trước: “Buổi báo cáo bắt đầu rồi, đội trưởng bảo em dẫn đến lễ đường trước!”


      Đôi mắt ánh lên nụ cười, con bé này còn căng thẳng hơn cả nữa: “Vậy cảm ơn nhé!”


      đường thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, hai người lại xa nhau ra như hai người xa lạ.


      Mãi đến khi vào trong hội trường, có gian hành lang tối tăm, Lôi Vận Trình mới quay người lại, sà vào lòng . Phong Ấn đẩy Lôi Vận Trình vào góc , cúi đầu tìm kiếm đôi môi . Lôi Vận Trình bị nhấc bổng lên cao, ngón chân thể chạm xuống mặt đất, hai cánh tay ghì lấy cổ , nồng nhiệt đáp trả nụ hôn của , đến khi khí trong phổi gần hết mới luyến tiếc rời môi ra.


      - ... có nhớ em ? – Lôi Vận Trình phập phồng qua hơi thở.


      Phong Ấn siết chặt vòng tay, nụ hôn ngọt ngào và cháy bỏng, quấn chặt lấy môi , nghẹn ngào : “Em xem?”


      Lôi Vận Trình nhoẻn miệng cười, chọc chọc vào cánh tay : “Mau thả em xuống, bị ai nhìn thấy tiêu chắc!”


      Phong Ấn lại hôn thêm vài lần nữa rồi mới thả tay, Lôi Vận Trình cúi xuống nhặt cái mũ bị rơi xuống đất lúc hôn nhau nồng nhiệt, phủi phủi bụi rồi kiễng chân đội lên đầu : “ mặc cả bộ này trông oách quá!”


      Đây là lần đầu tiên Lôi Vận Trình nhìn thấy mặc quân phục, còn oai phong gấp nhiều lần so với tưởng tượng của . Phong Ấn chỉnh lại bộ quân phục người , sửa lại cái mũ đầu , những ngón tay lướt qua cổ áo rồi ngước mắt nhìn , cảm giác trưởng thành, còn là con nhóc con như ngày nào.


      Lôi Vận Trình dẫn Phong Ấn vào hội trường gặp lãnh đạo. Hướng Bắc Ninh nhìn thấy Phong Ấn lên bục giảng liền nhướn mày với Lôi Vận Trình: “Cậu đúng , tiền bối tiết lộ thông tin với cậu rồi chứ gì?”


      vênh mặt tự đắc: “Làm gì có, tớ chỉ biết sớm hơn cậu có vài phút thôi!”


      - Sau đây xin mời đồng chí Phong Ấn, đội trưởng đội phi công X lên phát biểu! – giọng của hiệu phó vang lên, sau đó là yên tĩnh lạ kì.


      Phong Ấn đứng bục cao, giơ tay chào tất cả những lãnh đạo và học viên, ánh mắt khác hẳn với ánh mắt quen thuộc thường thấy: sắc bén, điềm đạm, có sức hút kì lạ khiến người khác thể rời mắt. lướt nhìn thấy Lôi Vận Trình ở dưới sân khấu, trong đôi mắt thoáng qua ánh mắt ấm áp. vừa tự hào vừa cảm động, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông mà thương, là mục tiêu phấn đấu của .


      Lục Tự nắm chặt bàn tay dưới mặt bàn, sắc mặt lạnh lùng. những nhìn thấy hai người bọn họ thản nhiên vào hội trường, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra hai người họ làm những cái gì trước đó.


      Hôi nghị kết thúc, Lôi Vận Trình và Hướng Bắc Ninh bị giữ lại phụ trách số công việc.


      và Hướng Bắc Ninh cất mấy thứ linh tinh về phòng vật dụng rồi ra khỏi hội trường. Phó hiệu trưởng chuyện với hai quân nhân ở cửa, nhìn thấy bọn Lôi Vận Trình ra liền vẫy tay gọi hai người lại, Dưới ánh đèn mờ mờ, đến gần Lôi Vận Trình mới nhìn là Phong Ấn và Lục Tự.


      Trông hiệu phó có vẻ rất vui: “Đây là hai học viên xuất sắc của khóa học viên này, hề thua kém hai em trước đây đâu nhé, nghe các em đều biết nhau, thầy khỏi phải giới thiệu!”


      Ánh mắt Phong Ấn lướt qua Lôi Vận Trình rồi dừng lại người Hướng Bắc Ninh: “Hướng Bắc Ninh, đội trưởng Phương chỉ lần nhắc đến cậu, tiền đổ của cậu tươi sáng lắm đấy!”


      Hướng Bắc Ninh bình thảnh : “Tiền bối quá khen rồi!”


      Lục Tự đứng bên cạnh chăm chú nhìn Lôi Vận Trình, ta hơi nghiêng đầu : “Thế đàn em này đúng là nữ phi công quý giá hơn kim cương của trường ta rồi!”


      Thầy hiệu phó bật cười, vỗ vai Lôi Vận Trình: “Thành phố T các em đúng là sản sinh nhiều nhân tài về phi hành quá, Lôi Vận Trình là nữ phi công lái máy bay tiêm kích đầu tiên trong mấy năm gần đây. Thế nhé, thầy phải bàn bạc chút việc với cấp của các em. Báo cáo xong hai em cứ ở lại đây vài ngày, dạy dỗ thêm cho các đàn em nhé!”


      - Vâng ạ!


      Cả hai chẳng có lý gì mà từ chối, vì ai cũng có mục đích riêng. Còn Lôi Vận Trình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.


      Nửa tháng sau đó, thời gian phải tập luyện là lại nghe báo cáo, sau đó là biểu diễn bay với máy bay . Khi chiếc máy bay mà Phong Ấn và Lục Tự điều khiển cất cánh bay lên trời, các học viên nữ vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Bọn họ sớm bị thu hút bởi khí chất chỉ có ở các phi công chuyên nghiệp ấy. Còn các học viên nam phục sát đất những động tác có kĩ thuật cao ở họ.


      Sau khi các phi công báo cáo xong và rời trường, Phong Ấn và Lục Tự được mời ở lại. Chỉ có điều thời gian còn lại, các học viên cứ vây lấy họ, Lôi Vận Trình gần như chẳng có cơ hội riêng với Phong Ấn.


      Chủ nhật, Lôi Vận Trình dậy từ sớm và đến khu tiếp đón của trường, vừa hay gặp hai bạn học cùng từ trong đó ra: “Lôi Vận Trình, cậu cũng đến tìm Lục Tự sao? ấy có ở đây!”


      - Nhưng có Phong Ấn đấy, chỉ có điều ấy ngủ! – bạn khác nhún vai vẻ nuối tiếc.


      Lôi Vận Trình chờ họ rồi mới hào hứng chạy lên gác, đứng trước cửa phòng Phong Ấn, hít hơi sâu, giơ tay lên gõ cửa.


      Phong Ấn nhớ sáng hôm nay là lần thứ mấy nghe thấy tiếng gõ cửa rồi, lúc mở cửa ra, nhìn thấy nụ cười của Lôi Vận Trình, đôi lông mày nhíu chặt của mới dãn ra.


      nhoẻn miệng cười nhìn , định đưa tay lên chào bị kéo vào phòng. xoay chân đóng chặt cửa lại, rồi xách như xách con gà ném lên giường: “ có người lạ, em khỏi cần làm giả bộ nữa!”


      Lôi Vận Trình cười hi hi, né sang bên tránh những móng vuốt của : “Xin hãy chú ý đến ảnh hưởng của mình!”


      - Biết là ảnh hưởng tốt còn đến tìm à? – Phong Ấn chộp lấy eo , ra sức cù khiến nhột quá lăn lộn quanh giường.


      - Đâu phải chỉ có mỗi mình em đến tìm , lại còn giả bộ? – Lôi Vận Trình giả bộ bất mãn.


      - Nhưng chỉ cho có mình em vào đây thôi đấy!


      Lôi Vận Trình toét miệng cười, bảo nằm xuống bên cạnh, bàn tay vuốt ve cái cằm kiên nghị của : “Em có cảm giác chân thực, sao lại thích em được nhỉ?”


      Phong Ấn chộp lấy tay cắn cái mạnh cũng : “Thế phải làm sao? Để cho em theo đuổi thêm bốn năm nữa? Hay năm năm? Đến lúc ấy già rồi, trẻ như em đâu thèm để ý đến nữa?”


      - bậy nào, bố em bây giờ còn có người theo đuổi cơ đấy, cái đó gọi là trưởng thành, là sức quyến rũ, phải là già! – Lôi Vận Trình lao bổ đến cắn trả thù, dụi đầu vào gáy : “ ôm em !”


      Phong Ấn dang rộng tay ôm vào lòng, nghe thấy thở dài: “Nếu thấy em theo đuổi gian khổ quá mà thương hại em, vậy cứ thương hại em cả đời nhé. Nghe chỉ tháng thôi cũng khiến người ta hình thành thói quen, thói quen trở thành tự nhiên, và muốn cai khó lắm đấy. Đến lúc ấy thể rời xa em nữa. Phong Ấn, hãy để em thành thói quen của nhé? Cho dù làm gì, cho dù có ở cách mặt đất hai mươi nghìn mét, lúc nào cũng có người nhớ nhung đến , có được ?”


      Phong Ấn xoa xoa đầu , khẽ cười: “Đồ ngốc, cả đời mà tùy tiện vậy sao?”


      - Em có tùy tiện đâu, em chỉ với thôi mà! – Lôi Vận Trình luồn tay qua eo, ôm chặt lấy : “Phong Ấn, ôm em , ôm chặt vào, nếu em vẫn cảm thấy phải là thực!”


      siết chặt tay, ôm như sở hữu: “Chẳng phải ôm em đây sao, phải làm thế nào em mới có cảm giác chân thực?”


      Lôi Vận Trình cắn chặt môi, ngẩng đầu ghé sát vào tai thầm: “Em muốn !”


      Trái tim Phong Ấn như loạn nhịp, nhìn như dám tin: “Em có biết mình ?”


      gật đầu, xấu hổ vùi mặt vào ngực : “Em hai hai rồi mà!”


      - Mới có hai hai! – Phong Ấn nhấn mạnh: “Em mới hai hai sốt ruột muốn tặng mình rồi à?”


      Lôi Vận Trình tức tối đấm vào ngực : “ mới lạ!”


      Phong Ấn nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mặt : “To gan nhỉ, dũng khí ở đâu ra thế? Hả?”


      Đôi môi khẽ run lên: “Bởi vì, em !”


      Tất cả biểu cảm của Phong Ấn đều như đông cứng trong khoảnh khắc ra ba từ này. Lôi Vận Trình nhìn thấy từ đáy mắt dậy nên con sóng, khiến cho tim loạn nhịp.


      chậm rãi cúi đầu, giọng tựa lưỡi dao sắc bén đâm vào mặt nước: “Trình Trình, em có biết vốn định giữ nguyên vẹn cho em cho đến trước khi em tốt nghệp?”


      Cổ họng nghẹn ngào, Phong Ấn chưa bao giờ nhắc đến cái đêm cùng với Lục Tự, phải cố ý né tránh, biết Phong Ấn chỉ muốn khiến hiểu rằng chuyện đó phải là rào cản ngăn cách hai người, vẫn là nguyên vẹn trong mắt .


      - Nhưng em giờ... – Phong Ấn đột nhiên chộp lấy rèm cửa, vung tay kéo mạnh, cả căn phòng chìm trong bóng tối. xoay người đè xuống, luống cuống nới cổ áo, cái yết hầu lăn lên lăn xuống, đôi mắt như có lửa: “Em khiến thể kiềm chế được nữa rồi!”


      Lôi Vận Trình mỉm cười nhìn bằng đôi mắt long lanh, bàn tay vuốt thân hình rắn chắc của . Phong Ấn giữ chặt tay , tay nâng cằm lên rồi nhàng đặt nụ hôn lên môi , vừa lưỡng lự vừa đè nén: “Đừng quyến rũ nữa, mau đẩy ra , mau lên!”


      - Em ! – lôi Vận Trình ngẩng đầu, dũng cảm đón nhận nụ hôn của .


      Lôi Vận Trình đưa lưỡi vào miệng . táo bạo và nồng nhiệt của như những cành củi khô ném vào ngọn lửa trong lòng Phong Ấn, khiến cho ngọn lửa càng lúc càng bùng cháy dữ dội.


      Phong Ấn cúi đầu cọ môi lên trán : “Em phải nghĩ cho kĩ, đừng hối hận!”


      - hối hận, em đợi ngày này lâu lắm rồi! – cuối cùng cũng trở thành trưởng thành để lọt vào mắt , có thể thích , , mãi mãi!


      Phong Ấn vùi mặt vào cổ , hít hơi sâu. cảm giác chua xót thoáng ra, biết tại sao, đột nhiên muốn thời gian quay ngược lại, quay lại lúc hai người còn , ngay từ đầu thương như người phụ nữ của đời mình chứ để đơn độc chịu đựng chờ đợi và kiên cường bao nhiêu năm nay. Những gì phải trả vì , phải trả thế nào đây?


      Bàn tay vuốt ve lên . Khi bàn tay to rộng bao trọn lấy bầu ngực mềm mại của , cơ thể khẽ run lên. Phong Ấn cởi cúc áo của , bờ môi mơn man xương quai xanh của : “Nhóc con, tí nữa đừng có la lên là em chịu nổi nhé!”


      Lôi Vận Trình đỏ mặt ra lời, chỉ biết ôm lấy , đắm chìm trong những nụ hôn và những cái vuốt ve của ...


      bám chặt vào vai , hơi thở gấp gáp, cơ thể khỏi run lên, có cảm giác mình như trúng phép thuật của , ngay cả những chuyển động của cơ bắp quanh bụng cũng khiến tim đập rộn ràng: “ làm gì thế?”


      - Dẫn em kiểm tra trước và sau khi hạ cánh! – Phong Ấn cầm bàn tay của , đặt vào nơi “nhức nhối” cơ thể mình: “Chợ đầy bom đạn đấy!”


      hít hơi sâu rồi rụt tay lại, lần đầu tiên thực “chạm” vào đàn ông, mặc dù mắt nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được kích thước khiến người ta khiếp sợ: “Phong Ấn...”


      Phong Ấn tách hai chân ra, vuốt ve nơi ẩm ướt và ấm áp đó, dùng bàn tay xoa dịu căng thẳng của : “Em muốn gì?”


      - Em cũng biết, có thể... từ từ... – lông mày nhíu chặt, cố gắng đè nén cơn tê dại mà đem đến cho .


      - được đâu, máy bay đẩy ra đường bay rồi, tăng tốc để cất cánh! – đột nhiên hạ thấp eo, nơi “cương cứng” chạm đến nơi mềm mại của .


      khẽ la lên, cơ thể căng ra như sắp nứt vỡ.


      hất chăn ra, nhìn vào đôi mắt ươn ướt của , cúi đầu hôn , giọng khàn đặc vì cố kiềm chế: “Trình Trình ngoan nào, đừng căng thẳng như thế, chẳng phải em muốn sao, vậy hãy chấp nhận !”


      - Có hơi đau... – Lôi Vận Trình ghì chặt cổ , miệng há hốc như cá đớp nước, cảm giác cơ thể như nứt ra, cùng với vào của , nỗi đau càng thêm rệt.


      - Đừng sợ Trình Trình, thả lỏng thêm chút... đúng rồi, để vào! – vừa dỗ dành vừa thử tiếp tục vào bên trong cơ thể của , mỗi chút vào đều hề dễ dàng...


      Có những lời thích hợp để hỏi lúc này, Phong Ấn gạt những nghi vấn trong lòng, ngậm lấy dái tai , thầm vào tai , bàn tay hề rời khỏi giữa hai đùi , chậm rãi, dịu dàng xoa dịu căng thẳng của .


      Đột nhiên, nghe thấy có tiếng chìa khóa mở cửa.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lục Tự mới sáng ra bị Hướng Bắc Ninh và mấy nam sinh đến tìm, nhờ chỉ bảo cho vài kĩ thuật thực động tác khó. Hướng Bắc Ninh là người cực kì thông minh, Lục Tự vừa là cậu ta hiểu thấu. Đợi những người khác rồi, Hướng Bắc Ninh cầm mô hình máy bay mô phỏng động tác bay: “ ấy là hai con át chủ bài trong sư đoàn các à?”


      - Sư đoàn X chẳng có ai kém hết, đều là át chủ bài như nhau, chỉ có điều Phong Ấn đặc biệt... có phải cậu thích Lôi Vận Trình ? – Lục Tự đột nhiên hỏi, thấy Hướng Bắc Ninh ngẩng ra, liền nhếch môi cười: “Vừa xinh đẹp, vừa tài năng, có thích ấy cũng là chuyện bình thường!”


      Hướng Bắc Ninh bình thản nhún vai: “Em rất ngưỡng mộ ấy, có kiểu người mà làm bạn với ấy tốt hơn là làm tình nhân!”


      Bạn học bốn năm liền, chẳng có ai hiểu những nỗ lực mà Lôi Vận Trình bỏ ra vì Phong Ấn hơn Hướng Bắc Ninh. phải cậu muốn cố gắng, nhưng Hướng Bắc Ninh biết quá kết quả. Bạn bè, có lẽ là cách duy nhất để duy trì mối quan hệ với .


      Chia tay Hướng Bắc Ninh, Lục Tự dạo vòng quanh trường, vốn định tìm Lôi Vận Trình nhưng có ở kí túc, chẳng có nơi nào có thể , đành phải quay về tòa nhà tiếp đón.


      Khoảnh khắc Lục Tự lấy chìa khóa mở cửa, nhìn qua khe cửa thấy rèm cửa kín mít, mà trước khi ra ngoài ràng Phong Ấn dậy rồi. Lục Tự chợt khựng lại, ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu ta: chẳng mấy khi hôm nay tất cả bọn họ đều được nghỉ, có khi nào... ở trong gian phòng này, ở bên cạnh Phong Ấn.


      Lục Tự siết chặt nắm cửa, tiến thoái lưỡng nan.


      Lục Tự kịp nghĩ ngợi nhiều, cánh cửa bị Phong Ấn mở ra từ phía trong. Lục Tự ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt mấy dễ coi của Phong Ấn và cả... cái quần chưa kịp cởi ra hoặc vừa kịp mặc vào.


      Lục Tự nheo nheo mắt, đều là đàn ông với nhau, có những chuyện cần phải cũng biết , thứ gian tình tứ này chứng minh quá cho mọi suy đoán của ta.


      Phong Ấn tay chống vào cửa, đôi môi mỏng mím chặt, ngọn lửa đam mê trong mắt cũng chưa kịp tắt, tất cả những thứ này đều bị Lục Tự nhìn thấy hết.


      Lục Tự gần như chìm đắm trong im lặng chết chóc, cả con người như chìm vào trong bóng tối hắc ám. ta cố kiềm chế tâm trạng, tự với mình đừng nhìn vào bên trong.


      Lục Tự khó nhọc nặn ra nụ cười mỉa mai, ra lời, lùi lại sau bước, cắn chặt môi, hít thở thực sâu để chấn áp nội tâm dậy sóng của mình rồi quay người bỏ .


      Phong Ấn đóng cửa lại, Lôi Vận Trình kiềm chế sợ hãi và dùng tốc độ nhanh nhất có thể để mặc quần áo vào, mặt nhăn nhó nhìn . Phong Ấn vỗ vỗ vào má : “Nhìn em hoảng kìa, là Lục Tự, người khác có chìa khóa phòng này đâu!”


      Lôi Vận Trình thở phào, chu môi: “Thế này là thế nào, làm rồi hay vẫn chưa thế?”


      - Em làm gì mà còn “bấn” hơn cả thế? – Phong Ấn kéo lại gần, hôn : “Yên tâm, sớm muộn gì cũng hoàn thành nhiệm vụ, rồi cho em xơi !”


      Lục Tự gần như xuống lầu trong tình trạng hoang mang, vô tình va phải người mà ta chẳng để ý.


      - Lục Tự! Em sao thế? Có chuyện gì mà vội vàng thế? – giọng giữ Lục Tự lại.


      Lục Tự khựng lại, nhắm mắt lại định thần rồi mở mắt ra, quay người và mỉm cười: “A thầy hiệu phó ạ!”


      Thầy hiệu phó nhìn Lục Tự từ đầu đến chân, nhận ra được điều gì, hình như vẻ giận dữ người Lục Tự chỉ là ảo giác của ông mà thôi: “Đúng lúc tôi định tìm hai em để tham khảo vài vấn đề kĩ thuật bay!”


      Thầy hiệu phó quàng vai Lục Tự rồi đẩy lên lầu: “, lên lầu trước rồi hãy , Phong Ấn có trong phòng chứ?”


      Trong khoảnh khắc, Lục Tự giằng co ở trong lòng, đôi mắt sâu thẳm thấy đáy: “Có ạ!”


      Mỗi bước lên lầu, Lục Tự đều cố ý bước chậm rãi, mấy câu chuyện phiếm với hiệu trưởng, nội tâm vô cùng giằng xé. Phòng của hai người ở tầng ba, lên đến tầng hai, đột nhiên Lục Tự dừng lại: “Buổi sáng lúc em ra ngoài cậu ta vẫn còn ở trong phòng, nhưng giờ , để em gọi điện cho cậu ta trước !”


      - Ừ, thế chúng ta cứ lên phòng trước đợi cậu ta !


      - Thầy hiệu phó... – Lục Tự sải bước lên trước chặn trước mặt hiệu phó: “Em mang theo chìa khóa, ban nãy định tìm Phong Ấn để lấy chìa khóa ạ!”


      - Thế cứ bảo đồng chí lễ tân mở cửa cho là được mà!


      Lục Tự vốn định để ta xuống lấy chìa khóa, tình cờ có nhân viên phục vụ qua, liếc mắt là nhận ra ngay Lục Tự: “Phòng ba linh năm phải ? Phòng đó có người đấy!”


      Thầy hiệu phó nhìn Lục Tự bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi sải bước lên phòng ba linh năm, giơ tay lên gõ cửa. Lục Tự vội theo sau, thầm nghĩ giờ còn kịp ngăn lại nữa rồi. “Cạch” tiếng, cánh cửa được mở ra. Phong Ấn mặc xong quần áo, tay cầm cái khăn mặt lau mái tóc ướt nhẹp, nhìn thấy hai người ngoài cửa liền ngạc nhiên : “Sao thầy lại đến đây? Mời thầy vào ạ!”


      Lục Tự nắm tay đặt dưới miệng khẽ ho vài cái: “Ban nãy nghe thấy tôi gõ cửa à? Tôi quên đem chìa khóa!”


      Phong Ấn lập tức hiểu ra, vội cười vẻ áy náy: “Tôi tắm để ý!”


      Thầy hiệu phó vào trong, liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy căn phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp chứ chẳng có điều gì bất thường, vẻ mặt nghiêm nghị liền thư thái trở lại.


      phải là cảnh tượng như trong dự đoán, Lục Tự nheo nheo mắt nhìn Phong Ấn.


      Phong Ấn thản nhiên nhìn lại.


      Đợi thầy hiệu phó rồi, Lục Tự liền chạy đến đá cánh cửa nhà tắm, Phong Ấn ở đằng sau cười khẩy: “Đừng tìm nữa, người rồi!”


      Căn phòng im lặng như tờ, hai người chẳng ai với ai lời nào, phải vì hai người cố ý né tránh mà là cả hai thầm thi gan với nhau.


      - Cứ nhất định phải ở đây, vào cái thời điểm này à? Mày cố tình khoe khoang với tao ấy à? – Lục Tự cáu kỉnh lên tiếng trước.


      Phong Ấn ngồi dựa lưng vào thành giường, thờ ơ : “Tao có cần phải làm thế ?”


      - Mày có biết cái tự tin của mày rất nực cười trong mắt tao ?


      Phong Ấn đứng phắt dậy khỏi giường, hai mắt nheo nheo nhìn Lục Tự, ánh mắt đầy ngang ngược và sắc bén: “Có điều tao hiểu, nếu Trình Trình thích mày, tại sao vẫn dùng cách đó để chiếm đoạt ấy? Là để đẩy ấy ra xa mày hơn có phải ?”, Phong Ấn khoanh tay trước ngực, bộ dạng cao ngạo : “Mày có thể giải thích ý đồ của mày ?”


      Lục Tự nhếch môi, vẻ bất cần: “Tao vốn cũng chẳng phải người tốt, theo đuổi cách đường hoàng phải là phong cách của tao!”


      Phong Ấn nhìn Lục Tự, mắt như long lên sòng sọc: “Trước khi tao biết bản thân nảy sinh tình cảm với ấy, tao thực hi vọng mày có thể khiến ấy thay lòng đổi dạ, xét về phương diện nào đó tao lợi dụng mày!”


      - Cũng phải là lợi dụng đâu, tao muốn có ấy phải bởi vì mày, là vì bản thân tao thôi! – Lục Tự phản bác vẻ bất cần.


      - thế nào , tao xin lỗi về những điểm chưa đúng của mình!


      Lục Tự cười khẩy, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Phong Ấn: “Mày như thể ấy nằm gọn trong túi mày rồi ấy nhỉ? Và tao nên rút lui có phải ?”


      Phong Ấn gì, coi như là mặc nhận.


      phẫn nộ và can tâm của Lục Tự trong khoảnh khắc ấy bùng lên đến đỉnh điểm. ta siết chặt điếu thuốc rít hai hơi sâu, gật đầu vẻ như chấp nhận: “Được thôi Phong Ấn! Hai đứa chúng mày tình đầu ý hợp, tao buông tay, tao động đến ấy. Để tao xem hai đứa chúng mày có đến cuối cùng được ?”


      Lục Tự ném điếu thuốc xuống sàn, lấy chân nghiền nát: “Tuyệt đối đừng để tao có cơ hội chia rẽ bọn mày!”


      Trái ngược với vẻ phẫn nộ và hung hăng của Lục Tự, Phong Ấn hết sức bình thản và quả quyết: “Mày đợi được đến lúc ấy đâu, kể từ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau ở trường quân cho đến giờ, mày nên biết rằng cái gì tao muốn là nhất định giành lấy cho bằng được, bao giờ từ bỏ!”


      - Chúng ta đều giống nhau! – Lục Tự nghiến răng thốt ra câu đó rồi lao ra khỏi cửa.


      Bữa trưa, Lục Tự bê khay đồ ăn thẳng ra bàn của Lôi Vận Trình: “Xin lỗi, có chút việc cần chuyện với bạn Lôi đây!”


      Nụ cười của Lục Tự toát lên vẻ cho đối phương có cơ hội từ chối. ngồi bên cạnh Lôi Vận Trình liền tự động đứng dậy nhường chỗ, Lôi Vận Trình bê khay thức ăn định bỏ nhưng bị Lục Tự ấn vai ngồi xuống ghế: “Em ngồi đây , thực sực có chuyện cần với em!”


      Trước con mắt của nhiều người, Lôi Vận Trình hất vai biểu thị ý thích ta động chạm vào mình, đặt khay đồ ăn xuống rồi cầm đũa lên tiếp tục ăn.


      Lục Tự ngồi xuống đối diện , cũng nhìn , so đũa rồi ăn cơm.


      Nếu Lôi Vận Trình ngẩng đầu lên nhìn ta lúc này, nhất định phát Lục Tự giờ cố nín nhịn hơn khi nào hết, chỉ đáng tiếc chẳng muốn nhìn ta dù chỉ là giây.


      - Trình Trình!


      - Tôi tên là Lôi Vận Trình, Trình Trình phải là cái tên để cho gọi! – Lôi Vận Trình nghiêm nghị chỉnh lại.


      Lục Tự siết chặt đôi đũa trong tay: “Lôi Vận Trình!”


      ...


      - phải người đàn ông nào cũng đáng để em tin tưởng đâu!


      - Điểm này tôi biết rất ! – mới đầu, đối với Lục Tự hẳn là tin tưởng, nhưng còn nhớ có câu của ta khiến thể phản bác: cái thân phận quên nhân xứng đáng để tin tưởng. cũng từng thử bài xích hay lạnh lùng với ta nữa, nhưng chính ta là người hủy hoại sợi dây quan hệ mong manh của hai người.


      Lục Tự hiểu ý muốn ám chỉ: “Em vẫn chưa hiểu đâu, chuyện gì cũng đừng chỉ nhìn ngoài bề mặt. Mặc dù câu này đối với chẳng có tác dụng gì, vẫn muốn nhắc nhở em phải lưu tâm đến Phong Ấn, đừng bao giờ coi người nào đó là tất cả, như thế ngày em phát ra rằng ta, em thực chẳng có gì.”


      Lôi Vận Trình hơi khựng lại: “Đây là những gì muốn ư? Tôi có cần phải cảm ơn lòng tốt của ?”


      Lục Tự hơi nghiêng người về phía , cố đè chặt giọng xuống: “ vẫn muốn câu đó với em, sớm muộn gì em cũng chủ động đề nghị đến bên , vẫn đợi cho đến ngày hôm ấy, và rất tự tin về điều đó!”


      Lôi Vận Trình đột ngột ngẩng đầu lên, lạnh lùng : “ đừng mơ!”


      - Vậy hãy chúc mơ thành thực ! – Lục Tự cầm cốc đồ uống chạm vào cốc của , uống cạn cốc rồi đặt đũa xuống và bỏ .


      Phong Ấn ngồi cùng bàn với mấy huấn luyện viên, liếc mắt nhìn Lôi Vận Trình. Lôi Vận Trình nhận được tín hiệu của liền nhoẻn miệng cười. Phong Ấn khẽ nhếch môi cười liền bị huấn luyện viên nhìn thấy.


      - Liếc mắt đưa tình với ai đấy? Để mắt đến học viên nào của chúng tôi rồi chứ gì?


      Mấy người hẹn mà cùng quay đầu lại, Lôi Vận Trình nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Phong Ấn khẽ cười, tỏ vẻ để tâm đến chuyện trêu đùa của họ: “Nếu lần này có nữ phi công đến sư đoàn chúng em có thể giải quyết được vấn đề cá nhân của ít người rồi!”


      Có người cười phụ họa: “Có phải nhân tiện giải quyết luôn vấn đề cá nhân của cậu hả?”


      Phong Ấn cười rạng rỡ: “Nửa đời sau của em có nơi có chốn rồi, dám phiền các thầy nhọc lòng ạ!”


      Lúc câu này, ánh mắt thầm liếc qua chỗ Lôi Vận Trình. luồng ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào như sưởi ấm cho . Từ xa trông lại, hình ảnh ngồi ăn cơm mình khiến trái tim hoang mang.


      Nếu biết có ngày như thế này, sớm thừa nhận tình cảm của mình.


      tối trước khi , Lôi Vận Trình suýt chút nữa bật khóc, cứ ôm riết lấy chịu buông tay ra. Phong Ấn xoa xoa đầu , nhàng dỗ dành, cuối cùng bị làm cho phì cười, liền hôn lên môi . Lúc hôn , trái tim như có lửa đốt, gần như muốn có ngay lúc ấy.


      Lôi Vận Trình cảm nhận được thay đổi cơ thể , đỏ bừng mặt, cười bảo: “ càng ngày càng kém chịu đựng rồi!”


      Phong Ấn ôm đặt lên đùi mình, bàn tay to luồn vào trong áo , đặt môi lên cổ , ngay cả hơi thở cũng khó nhọc bởi kiềm nén: “Là vì em càng ngày càng giống phụ nữ rồi, biết làm nũng, biết quấn lấy , còn biết dùng nước mắt để tấn công !”


      siết chặt tay khiến hơi khó thở, trái tim như tê dại. Lôi Vận Trình vòng tay ôm cổ : “Sao em cứ có cảm giác vụng trộm với chứ...”


      Giọng của dịu dàng, hơi thở gấp gáp cùng với những câu chữ đầy kích thích khiến Phong Ấn như muốn bùng nổ vì kìm nén: “Con nhóc này!”


      xoay người đặt xuống cỏ rồi đè lên người , kề môi oán thán: “Sao phát ra em trở nên quyến rũ như thế này từ khi nào nhỉ?”


      Lôi Vận Trình ôm lấy mặt , hôn chụt cái rồi : “Là do biết rằng em hơn trước đây thôi! Phong Ấn à, là tốt!”


      Phong Ấn nhìn vào đôi mắt , trong đó là niềm vui đầy thuần khiết, thậm chí còn có cả cảm kích, cả quyến luyến... tất cả đều là vì . thấy trái tim mình rung động, cảm giác gần như là hạnh phúc căng tràn trong lồng ngực.


      - Là em tốt! - - hôn , gần như là tâm : “Trình Trình, cảm ơn em kiên trì, và tất cả những gì em dành cho !”


      dám tưởng tượng nếu như mấy năm nay từ bỏ, có lẽ mãi mãi bỏ lỡ ngày hôm nay. Như vậy đối với chỉ là tiếc nuối mà còn là nỗi đau mà chưa từng nếm trải.


      Lôi Vận Trình nép chặt vào lòng , dường như đây mới chính là nơi nghỉ ngơi duy nhất thế giới này của .


      Tình có thể khiến con người ta trưởng thành, Lôi Vận Trình trước kia chỉ lòng theo bước chân của , nhưng giờ có thể sánh vai bên . tích lũy được đầy đủ “tài nguyên” trong quá trình .


      ngày mùa hè của mấy tháng sau, Lôi Vận Trình vượt qua cuộc sát hạch thể lực và phi hành với thành tích xuất sắc nhất trong tất cả các thành viên cùng khóa và trở thành nữ phi công vẻ vang. Có lẽ ông trời bắt đầu thương nên cho và Hướng Bắc Ninh được phân vào đại đội hai, sư đoàn X của Phong Ấn. Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cuối cùng cũng được đứng bên cạnh Phong Ấn với thân phận hết sức vẻ vang.


      Sư đoàn X nằm ở thành phố C. Lôi Vận Trình xuống máy bay là ra địa điểm hẹn để chờ người của sư đoàn đến đón. Hôm nay trời nắng to, Lôi Vận Trình ngồi cái vali, ngẩng đầu nhìn những chiếc máy bay thỉnh thoảng lướt qua bầu trời, nhớ đến nỗi nhớ điên dại những ngày sau khi quay trở lại đơn vị, còn cả những ngày tập luyện gian khổ, vẫn đến say mê, cũng ngày bộ quân phục và ngành phi hành.


      Tiếng còi xe từ xa vọng lại, đứng dậy, nhìn thấy chiếc xe Jeep quân dụng lái về phía mình, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt .


      nhoẻn miệng cười, đôi mắt cười rực rỡ.


      Phong Ấn từ xe bước xuống, ngược ánh mặt trời đến trước mặt , rằng ôm ghì lấy , mạnh đến nỗi thấy khó thở. Lôi Vận Trình ôm lấy cổ , cười hạnh phúc.


      Phong Ấn siết chặt trong lòng, hoàn toàn quên mất thân phận của mình, nồng nàn hôn lên môi trong dòng người qua lại đông đúc.


      - đến đón em đây Trình Trình!

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7: Cái gai trong tim


      Chỉ huy Mục Phong là người đàn ông trông có vẻ hiền lành. vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lôi Vận Trình là nhắn và hoạt bát như vậy.


      - Thế này mà gặp ở bên ngoài còn tưởng là thiên kim nhà nào cơ! Phong Ấn, cậu dẫn đồng chí này làm quen với môi trường xung quanh nhé!


      Mục Phong rồi ngoảnh sang nhìn Lôi Vận Trình: “Có gì khó khăn hoặc có cầu gì cứ chủ động với cậu ta, đừng khách sáo!”.


      Đợi Mục Phong rồi, Lôi Vận Trình mới thở phào nhõm, Phong Ấn cười: “Có phải em cảm thấy con người của Mục đoàn trưởng rất tốt ?”


      Lôi Vận Trình gật đầu: “Em cứ tưởng chỉ huy phải như Phương Mặc Dương cơ!”


      - Em nghe câu “tướng hiền thể điều binh” chưa?


      Lôi Vận Trình chớp chớp mắt: “Chẳng nhẽ cứ phải mặt mày hung dữ như bố em à?”


      Phong Ấn nhún vai: “Cũng hẳn như vậy, trong cuộc sống ta đúng là như thế này, nhưng mà đội chúng ta toàn là lũ quỷ, em nghĩ lãnh đạo mà thái độ như vừa rồi có lãnh đạo nổi ? Trong công việc, tốt nhất em đừng có để Phương Mặc Dương đấy!”


      Lôi Vận Trình rụt cổ, nghe rồi liền gật đầu: “Những lời tiền bối dạy em khắc cốt ghi tâm ạ!”


      Nhìn bộ dạng của khiến cho rất ngứa ngáy chân tay, chỉ muốn ôm ghì lấy : “Gọi là đại đội trưởng, đây phải là ở trường của bọn em đâu!”, lấy tay chọc vào giữa lông mày của : “ thụ hàm rồi đấy đồng chí thượng úy ạ!”


      Lôi Vận Trình ngưỡng mộ và đố kị sờ vào cái quân hàm cầu vai , chỉ muốn gỡ nó ra: “Sau đó sao?”


      - Sau đó nghiêm túc chút, đừng có nhìn bằng ánh mắt khiến muốn ăn thịt em như thế!


      Lôi Vận Trình cắn môi cười: “Vâng thưa đại đội trưởng!”


      Sau khi đem hành lí về phòng, Phong Ấn liền dẫn dạo vòng để làm quen với mọi người, gần như ai nhìn thấy cũng đều sáng mắt lên.


      - Đừng đắc chí, ở đây đều là lũ sói, ham mê những thứ mới mẻ! – Phong Ấn phải tiêm phòng cho trước, chỉ sợ lại lâng lâng vì vui sướng.


      Lôi Vận Trính lườm : “Ánh mắt của họ nhìn em khiến em nhớ ánh mắt đầu tiên nhìn em vào ngày sinh nhật em tròn mười tám tuổi, chẳng khác gì con sói đói nhìn con mồi, giống hệt như họ!”.


      Phong Ấn bối rối: “Đàn ông mà, ai chẳng thế!”


      - Hài, đau đầu nhỉ, hóa ra em lại đào hoa thế, nếu đối xử tốt em … hài, đành phải “đất lành chim mới đậu” thôi!


      Phong Ấn gật đầu tán đồng: “Ừ, ở đây tha hồ mà chọn đàn ông, nếu em để mắt đến ai cứ bảo , làm tham mưu cho em!”


      Bốn chiếc máy bay tiêm kích lướt ngang qua bầu trời đầu họ, Lôi Vận Trình chỉ vào chiếc máy bay chủ lực trước mặt, : “Vậy ta !”


      Phong Ấn nheo nheo mắt: “Chúng ta trước !”


      Lôi Vận Trình thấy vẻ mặt là lạ liền chu môi: “Mới có vậy vui rồi à? Đúng là biết đùa!”


      Mãi đến tối, lúc tham gia hoạt động của câu lạc bộ, Lôi Vận Trình mới biết phản ứng của Phong Ấn như vậy là bởi vì ai, Lục Tự và mấy người nữa cùng vào, vừa hay nhìn thấy Lôi Vận Trình.


      ta nhoẻn miệng cười, với tay lấy mấy cuốn sách giá rồi thẳng đến ngồi xuống đối diện , tay chống cằm nhìn : “Có bất ngờ khi gặp Răng Thép?”


      Cái cách xưng hô này khiến cho Lôi Vận Trình từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Lục Tự cười: “ thế nào cũng là thượng cấp của em, thượng cấp hỏi chuyện em bắt buộc phải trả lời!”


      - Tôi biết gì với hết!


      - Nếu hôm nay phải bay biết chừng người đón em đấy, em là biết chọn ngày nhỉ! – Lục Tự tay giở sách nhưng mắt vẫn nhìn .


      Lôi Vận Trình rất khó chịu trước cái nhìn của ta, ánh mắt ấy giống hệt như ánh mắt lần đầu tiên ta nhìn thấy , tràn đầy hứng thú và mong muốn chiếm đoạt. Lôi Vận Trình gập sách lại. Trước khi kịp đứng dậy, Lục Tự đưa hai ngón tay ra đè chặt cuốn sách của xuống bàn: “ vì em mà nghĩ đủ cách để được chuyển sang đây, nể mặt vất vả, đừng có nhìn như nhìn kẻ thù như vậy có được ?”


      Lục Tự nhếch môi cười khẩy, lườm ta cái rồi quay ngoắt người .


      gặp Phong Ấn ở bên ngoài câu lạc bộ, nhíu mày với : “Chẳng phải và Lục Tự ở cùng đội sao?”


      liền kể cho Phong Ấn nghe chuyện ban nãy. Phong Ấn cười như mếu, lắc đầu : “Nó trêu em đấy, nó đến đây là vì cấp có lệnh điều động, chỉ có thể bọn em đúng là có duyên!”


      - Phong Ấn, đừng có làm em buồn nôn có được ? – Lôi Vận Trình cáu kỉnh .


      - Có ở đây nó dám làm gì em đâu, tin ! – Phong Ấn đến đây liền chuyển ánh nhìn chỗ khác: “Chiếc máy bay mà em chỉ lúc chiều nay chính là máy bay của nó, nếu là tư lệnh quân khu, lập tức điều chuyển nó nơi khác!”


      Lôi Vận Trình nhìn như phát lục địa mới, Phong Ấn chột dạ xoa xoa mặt: “Sao lại nhìn như thế?”


      Lôi Vận Trình từ từ nhoẻn miệng cười, nụ cười đầy tinh quái: “Phong Ấn, sexy!”


      Phong Ấn lừ mắt, gõ đầu : “Láo toét!”


      Lôi Vận Trình xoa xoa đầu: “Thế tại sao cho em biết ta ở đây?”


      - chẳng phải em cũng biết rồi đấy sao?


      - thích chuyện với em về thằng đó, chỉ mong em quen biết nó thôi!


      Lôi Vận Trình nhướn mày, Phong Ấn nhoẻn miệng cười, búng mũi : “Nghiêm túc chút !”


      - Đau chết được! – lấy tay bịt mũi ca thán, Phong Ấn định mở miệng nhìn thấy Lục Tự ở cửa.


      - Đại đội trưởng chuyện gì với đồng chí thế? – Lục Tự khoanh tay trước ngực, mặt vênh váo.


      Phong Ấn mỉm cười thản nhiên: “Muốn nghe ? Mời gia nhập!”


      Nghe cái gì? Nghe hai người chuyện đương thế nào á? Lục Tự cười khẩy: “Tao chẳng có hứng thú nghe bọn mày chuyện đương, nhưng tao đến để nhắc mày nên chú ý cử chỉ của mình chút!”


      Lục Tự rồi liền quay người vào, nụ cười mặt Phong Ấn khiến ta cảm thấy như cái gai trong mắt.


      Vũ khí lớn nhất của người đàn ông này phải là tình cảm của Lôi Vận Trình mà là diện của ta trong cuộc sống của từ cho đến giờ. Cho dù trong khoảng thời gian đó có sáu năm hai người họ xa cách, nhưng thứ tình cảm thầm nảy nở trong từ khi còn , ta chẳng thể nào vượt qua. Phong Ấn là tình đầu và cũng là mối tình sâu đậm nhất của , bất cứ thứ gì cũng thể làm thay đổi.


      Những ngày sống ở đây, cuộc sống rất đơn điệu, nhưng Lôi Vận Trình lại cảm thấy rất thoải mái, học được rất nhiều điều bổ ích. Sau thời gian thực tập, Lôi Vận Trình được chuyển đến đội bay của Phong Ấn.


      Trời còn chưa sáng nhưng Lôi Vận Trình ngủ được nữa. ép mình cứ nằm giường cho đến giờ mới dậy thay quần áo, cầm mũ bảo hiểm và lên xe, ra sân bay chuẩn bị.


      Phong Ấn chăm chú nhìn : “Lần đầu tiên bay mình có căng thẳng ?”


      Lôi Vận Trình thành gật đầu: “Có hơi!”


      - Bình thường bay thế nào hôm nay cứ bay như thế!”


      Phong Ấn đáng mắt ra hiệu cho ra đằng sau máy bay, ngoảnh đầu nhìn xung quanh. Lôi Vận Trình cũng ngạc nhiên nhìn quanh theo : “ nhìn gì thế? Ưm…”


      vừa ngoảnh đầu lại thấy môi mình ấm nóng, mắt mở to vì ngạc nhiên.


      Phong Ấn hôn chụt cái lên môi rồi rời ra nhanh, vẻ mặt tỉnh bơ như hề xảy ra chuyện gì: “Cổ vũ cho em đấy, đừng có làm thất vọng! Lên máy bay !”


      Lôi Vận Trình nhoẻn miệng cười: “Tuân lệnh!”


      Mặt trời còn chưa nhô lên, phía chân trời nhuộm màu đỏ rực. Lôi Vận Trình thu ánh mắt lại, hít hơi sâu, khẽ chạm tay vào bờ môi, đó vẫn còn hơi ấm của . Đó chỉ là nụ hôn, đó còn là hơi ấm đối với .


      Lôi Vận Trình đem theo tâm trạng này trở lại bên cạnh máy bay của mình. Các cơ vụ sân bay xếp hàng chờ đợi, kĩ sư cơ Kỉ Dị khẽ mỉm cười rồi đứng nghiêm chào .


      Lôi Vận Trình giơ tay chào đáp lễ.


      Kỉ Dị cất tiếng, giọng to khiến giật mình: “Đồng chí cơ trưởng, máy bay chuẩn bị xong, mời đồng chí tiếp nhận!”


      - Tiếp nhận máy bay!


      - Vâng!


      Các cơ vụ sân bay nhanh chóng bê thang đến, Lôi Vận Trình đội mũ bảo hiểm vào rồi leo lên khoang máy bay. Kỉ Dị cũng lên theo, đứng ở cầu thang kiểm tra lần cuối cùng: “Cháu là nữ phi công đầu tiên của đội chúng ta đấy, bọn chú và đại đội trưởng đều tin tưởng cháu!”


      Lôi Vận Trình hơi đỏ mặt, cứ cảm thấy những lời Kỉ Dị có hàm ý, phải chú ấy nhìn thấy gì rồi chứ?


      - Tôi nhìn thấy gì đâu thưa đồng chí phi hành viên, chuẩn bị cất cánh thôi! – Kỉ Dị mỉm cười với rồi xuống cầu thang.


      Nắp máy bay vừa đóng lại, Lôi Vận Trình mím chặt môi, cài mũ bảo hiểm vào: “706 chuẩn bị xong, đề nghị đẩy ra đường bay!”


      Chỉ huy qua đài: “Cho phép”


      Chiếc máy bay của Lôi Vận Trình từ từ vượt qua khu đợi lệnh đường bay số , xếp bên cạnh máy bay của là máy bay của Phong Ấn.


      Giọng của tham mưu khí tượng truyền đến: “Gió thổi hướng nam, hơi chếch sang phía tây, tốc độ hơn mét giây, trời trong xanh, phận X có chút mây, báo cáo hết!”


      Rada tham mưu phát thông báo: “Các trạm rada mặt đất thông báo, hành lang phi hành được kiểm soát hàng , phận thoáng, báo cáo hết!”


      - 705/706 chuẩn bị hoàn tất, đề nghị cho cất cánh!


      Tiếng chỉ huy đài: “Hai máy bay dàn đội hình chiến đấu cùng cất cánh!”


      - 705/706 !


      Mặt trời mọc, những chùm sáng trong lành đầu tiên chiếu rọi xuống mặt đất.


      Lôi Vận Trình hạ tấm kính bảo vệ mắt xuống, nhìn sang phía Phong Ấn, hai người bật ngón tay cái lên với nhau. Tâm trạng căng thẳng trước đây của hoàn toàn biếm mất kể từ giây phút bước lên máy bay.


      Đây chính là cảnh tượng mà có nằm mơ hàng nghìn lần vẫn mong được nhìn thấy. Vì ngày hôm nay, phải chuẩn bị đầy đủ mọi mặt để thực giấc mơ đẹp đẽ của mình.


      Lôi Vận Trình hạ cánh ở bên hông xuống, đẩy van khí đến mức mạnh nhất rồi thả lỏng phanh, máy bay bắt đầu trượt về phía trước, đến tốc độ nhất định mới kéo lên, thu bánh xe lại.


      Hai chiếc máy bay gần như cùng lúc bay lên bầu trời.


      Máy bay bay đến phận của sân bay, tắt đèn hạ cánh, chuyển sang trạng thái bay, Phong Ấn nghiêng đầu nhìn sang bên cánh phải, phía Lôi Vận Trình, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm.


      Cuối cùng cũng có ngày nay, bé giơ cao mô hình chiếc máy bay tiêm kích ngày nào giờ thực được lời thề của mình, bao gồm cả việc .


      Lời hẹn ước bốn năm hết hạn, đúng như , đối với phải là ảo giác, dùng chính bản thân mình để đặt cược, đặt cược vào tình cảm của .


      - 706 nghe trả lời! – Phong Ấn nheo nheo mắt nhìn về phía mặt trời, bầu trời này là của , Lôi Vận Trình chỉ là của , cố gắng hết sức để mang đến cho tất cả những gì muốn.


      - 706 nghe !


      - Độ cao 9000 mét, tốc độ 800, hướng bay 155.


      - 706 nghe ! – Lôi Vận Trình nghe mệnh lệnh rồi kéo cần điều khiển, đầu máy bay khẽ hất lên, đẩy cần ga tăng tốc đưa máy bay lên cao.


      Lục Tự ngồi trong phòng điều khiển, mặt mày vô cảm nhìn hai luồng sáng nhấp nháy. Mục Phong tháo tai nghe xuống, chỉ vào màn hình hiển thị: “Mối quan hệ của Phong Ấn và Lôi Vận Trình cũng tồi nhỉ, nghe hai nhà có quen biết nhau từ trước!”


      - Quen biết nhau từ trước? – Lục Tự cười khẩy: “Đại đội trưởng Phong với trai Lôi Vận Trình là em nối khố của nhau!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :