1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chỉ tiếc không thể bên anh tới già - Đường Phù Dao(26c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tác giả: Đường Phù Dao
      Chương 25: Ngoại truyện Lưu Thành Hề
      “Được rồi, thời khắc quan trọng đến. Tiếp theo tôi xin được công bố giải thưởng, có thể là giải thưởng mà mọi người mong chờ nhất: giải thưởng cho nhân viên xuất sắc nhất năm của công ty LM. Để xem là ai nào...”

      Cuộc họp cuối năm vô cùng rộn rã. Người dẫn chương trình ra sức làm nóng bầu khí, nhạc dồn dập và ánh đèn sân khấu chiếu liên tục khiến cả hội trường rơi vào yên lặng căng thẳng. Rốt cuộc có người đợi nổi, hô to tiếng, “Ông bạn à, đừng có thừa nước đục thả câu nữa, tôi còn phải vệ sinh!”

      khí khẩn trương lập tức tiêu tan, cả hội trường cười ầm lên, đến cả người trước nay luôn nghiêm túc ngồi ở hàng ghế đầu tiên là Lưu Thành Hề cũng phải mỉm cười.

      “Được rồi, vì đường tiết niệu của đồng chí Tiểu Vương, tôi xin công bố, nhân viên xuất sắc nhất năm của công ty ta là... Vệ Hành Vân ở bộ phận Kỹ thuật. Xin các đồng nghiệp nữ kiềm chế chút, đừng gào thét lên, chuẩn bị sẵn điện thoại chụp ảnh . Hai đại mỹ nam nổi tiếng của chúng ta sắp lên sân khấu, thời khắc lịch sử tới rồi. Sếp lớn của công ty, tổng giám đốc Lưu lạnh lùng thanh cao trao giải cho giám đốc kỹ thuật trầm mặc ít của chúng ta.”

      Trong tiếng hò hét cổ vũ của mọi người, Lưu Thành Hề lên sân khấu, dứt khoát đặt chiếc chìa khóa xe vào tay Vệ Hành Vân, “Đây là thứ mà Tiểu Vệ xứng đáng nhận được. có cậu ấy, có trò chơi “Đương Thời Minh Nguyệt” (Trăng Sáng Năm Xưa) được ủng hộ nhiệt liệt như vậy. Chúc mừng cậu.”

      Vệ Hành Vân lễ phép gật đầu, chỉ câu “Cảm ơn” đơn giản. Người dẫn chương trình nhanh chóng tiếp lời, “ “Cảm ơn” thôi là được. Trong ngày vui thế này, hai chàng đẹp trai siêu cấp của chúng ta cùng lúc đứng sân khấu, nếu biểu diễn tiết mục, làm sao mọi người có thể thả bọn họ xuống, phải nào?”

      thả! thả!” Mọi người ở dưới đồng loạt hô vang, khí thế bừng bừng.

      Người dẫn chương trình cười cười nhìn về phía hai người, “Tổng giám đốc Lưu, giám đốc Vệ, hai vị xem , mọi người trong công ty đều rất mong chờ. Bây giờ hai người cùng biểu diễn, hay là tách ra biểu diễn lần lượt đây?”

      Vệ Hành Vân lẳng lặng nhìn Lưu Thành Hề, đôi mắt trước nay chưa từng gợn chút sợ hãi, giờ cũng tỏa ra vài tia cầu cứu. Lưu Thành Hề mỉm cười, phất tay, “Để tôi biểu diễn với Tiểu Vệ .”

      Người dẫn chương trình vô cùng vui mừng, “Chỉ đợi những lời này của sếp Lưu. Chúng tôi chuẩn bị xong hết rồi, các em, lên nào!”

      Vài nhân viên nam trẻ tuổi nhanh chóng lui vào trong, hợp sức khiêng ra cây piano.

      “Trước kia đến nhà sếp Lưu ăn cơm, chúng tôi phát tấm ảnh chụp sếp đàn piano, quả thực là thiếu niên tuấn tú mê người. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội...”

      Người dẫn chương trình tiếp tục giải thích và cổ vũ, khán giả bên dưới đều kiễng chân mong chờ.

      Có lẽ là vì liên hoan uống nhiều rượu vang, nên cái khoảnh khắc Lưu Thành Hề nhìn chiếc đàn piano được mang ra từ trong hậu trường, trong đầu chợt vô cùng hoảng hốt.

      trầm mặc rất lâu, đến những người ở dưới cũng nhận ra có điểm khác thường, dần dần yên tĩnh lại.

      lúc sau, Lưu Thành Hề rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, giải thích gì, chỉ vẫy tay với Vệ Hành Vân, “Tiểu Vệ, dịch lên chút.”

      Hai người đứng sóng vai. Lưu Thành Hề bình tĩnh , “Đoàn kết là tinh thần chủ chốt của công ty chúng ta. Tiết mục này tôi và Tiểu Vệ cùng biểu diễn.”

      Trước con mắt của bao nhiêu người, nhìn vào Vệ Hành Vân, “Tiểu Vệ, đến đây, chúng ta cùng làm trò hề nào.”

      Bầu khí của buổi họp cuối năm, cuối cùng cũng được đẩy lên cao điểm khi hai ngọn núi băng của công ty cùng nhau diễn trò.

      Tiện đường nên vài công nhân nhờ xe Lưu Thành Hề. Sau khi họ xuống, tài xế vừa khởi động xe, chuẩn bị đưa về căn hộ trung tâm thành phố như thường lệ bỗng mở miệng , “Đưa tôi về nhà bố mẹ .”

      Tài xế cười, “Sếp Lưu về nhà đón năm mới với bố mẹ sao?”

      chỉ “Ừ” tiếng đơn giản rồi nữa.

      Hai mươi phút sau, mở cửa nhà, bật đèn, đổi dép, yên lặng ngồi xuống sofa.

      Thực ra trong nhà có người.

      Mọi khi về nhà gặp được tình cảnh này, rất thoải mái. Vậy mà hôm nay, ngồi ghế sofa mềm mại ấm áp, chỉ cảm thấy lòng mình nhức nhối vô cùng.

      Bố dượng và mẹ có ở đây. Họ cho rằng họ đâu, thế nhưng biết, bọn họ dự đám cưới.

      mấy năm rồi, cũng hiểu, giữa thực có khả năng. Tình cảm từng ấm nồng cháy bỏng đều có thể bị thời gian làm nguội lạnh, huống hồ, cũng quá nhớ .

      Công việc, xã giao, rồi lại công việc, và ngủ... cũng từng thử hẹn hò với vài , luôn luôn bận bịu, thế nên thực có thời gian nghĩ về .

      Nhưng lòng thực ra rất loạn.

      Nhìn như bình tĩnh, trông như giấu kín, mạnh mẽ kiên cường, nhưng khi ngồi mình châm thuốc lá, bàn tay tự chủ được mà run lên.

      ràng quyết tâm nhớ .

      nhắm mắt, gói lại những ký ức và nhớ nhung phủ bụi, cố gắng cắt đứt dòng suy tưởng.

      Nhưng cuối cùng vẫn run rẩy cầm lấy di động, bấm số của thư ký, “Xin lỗi Hướng Băng, quấy rầy rồi. có thể đặt giúp tôi vé máy bay ? Chuyến sớm nhất đến thành phố C vào ngày mai. Sắp xếp thêm chiếc xe, còn có...”

      Cúp điện thoại, vô tình nhìn thấy bóng mình màn hình điện thoại tối đen, bỗng dưng cảm thấy nực cười. Biểu cảm hốt hoảng này sao xa lạ quá, chẳng giống chút nào.

      -

      Ngày mùng tháng Giêng, Tết Nguyên Đán, mọi chuyện đều thuận lợi.

      Lưu Thành Hề đeo kính râm bước ra khỏi sân bay, phảng phất mang theo luồng khí lạnh lẽo đến thành phố C.

      Mọi người đều chú ý vào chàng trai có phong thái tầm thường này. Chỉ có mình biết, bản thân đáng khinh biết bao nhiêu.

      quên quá khứ, chọn lựa cuộc sống mới rồi, lại ở đây, vào buổi sáng trong lành mà se lạnh, xuất nơi thành phố mà sinh sống.

      Thực ra đến đây rất nhiều lần.

      Có lúc là công tác, có khi chỉ là ngang qua, có lúc là bởi biết mình nên đâu cho được, theo bản năng mà tới đây.

      Nhưng chưa từng gặp .

      vẫn nghĩ bản thân mình thôi nhung nhớ, nhưng trong thâm tâm, vẫn mơ hồ có giọng nhắc nhở rằng, quên, chỉ là dám thừa nhận.

      Điều ao ước suốt đời này phải tình , mà là cảm giác an toàn. hiểu được, sao còn dám quấy rầy?

      Càng dám nghĩ đến, nếu như năm đó đủ thấu hiểu, đủ mạnh mẽ để cho cảm giác an toàn, liệu kết cục của bọn họ có khác ?

      Lái xe khắp những phố phường trong thành phố, cảnh vật hai bên ngừng thay đổi, bỗng nhiên ý nghĩ kỳ lạ, hy vọng xa vời. mong sao con đường này cũng giống như những game nhập vai mà công ty họ lập trình, là con đường thời gian, đến điểm cuối cùng quay về quá khứ, pháo hoa khi ấy, trăng sáng năm xưa, làm lại tất cả từ đầu.

      Nhưng những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau rốt cuộc cũng phá tan ảo tưởng đó.

      Đỗ xe ở bên đường đối diện khách sạn, trả tiền gửi xe xong, ngẩng lên mà cúi đầu nghịch điện thoại, thử nghiệm những trò chơi mới phát hành gần đây của công ty.

      Ngoài cửa kính, pháo nổ tưng bừng, tay là trò chơi gay cấn, mà trong lòng lạnh như gió như trăng.

      Trong lúc tạm dừng trò chơi, nghĩ đến vẻ sốt sắng của mẹ, khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của bố dượng, nghĩ tới cảnh khách khứa ăn uống linh đình, thậm chí cả dáng vẻ chú rể vui mừng hạnh phúc.

      chỉ dám tưởng tượng bóng dáng .

      Thực ra cũng chẳng cần thiết, bởi thuở thiếu thời, từng vô số lần tưởng tượng.

      vẫn vậy, ngồi dưới ánh đèn rực rỡ mới thắp lên, rốt cuộc cũng đợi được khoảnh khắc pháo hoa bắn lên từ những nơi cao nhất trong thành phố.

      Năng suất làm việc của Hướng Băng luôn thỏa mãn tiêu chuẩn của . Lúc này đây, thậm chí còn vượt qua những gì kỳ vọng.

      nghĩ, có lẽ vĩnh viễn biết, giờ phút này, pháo hoa rực rỡ trong thành phố, là món quà dành tặng riêng .

      Có lẽ vào thời khắc này, ngẩng lên nhìn bầu trời, trong lòng thầm hiểu, rồi vẫn bình tĩnh, thản nhiên xoay người.

      Thế nhưng, tất cả đều liên quan đến nữa.

      cất điện thoại di động, lái xe rời .

      Lúc lên máy bay, quay đầu lại, chỉ tiện tay ném vật gì đó vào thùng rác trong phi trường.

      Mãi mãi có ai biết được, tại thành phố này, ở sân bay rất đỗi bình thường, có người đánh mất vĩnh viễn hai tấm vé máy bay từ Bắc Kinh tới London.

      Hóa ra trưởng thành đáng sợ như vậy, có thể cướp toàn bộ những nhiệt huyết và dũng khí của thời niên thiếu, để lại chút dấu vết gì.

      Thôi , hãy cứ vậy .
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tác giả: Đường Phù Dao
      Chương 26: Ngoại truyện Bùi Lương Vũ
      Lúc Bùi Lương Vũ đến quán bar, La Duy uống say đến bất tỉnh. Chủ quán quen , cũng biết La Duy là bạn , đương nhiên gọi điện thông báo.

      quẳng La Duy vào trong xe, nhìn cậu nhão như đống bùn ngồi ở ghế sau, đột nhiên nổi giận.

      Đồ khốn nhà cậu! Uống nhiều hơn nữa được gì? ấy có biết ? ấy quan tâm sao? Người ta có con rồi, chồng có thể kiếm tiền, cuộc sống gia đình yên ổn trôi qua như bao người bình thường, ai thèm nhớ đến cậu?

      Đến cả người trai danh nghĩa của cũng kết hôn rồi, chỉ có mình cậu là nhớ mãi quên. Ban ngày giả vờ vui cười cợt nhả, lúc bạn bè tụ tập cũng trò chuyện thoải mái, chỉ sợ người khác biết được cậu sống yên. Lúc có ai chỉ thiếu điều ngâm mình trong rượu, lần nào cũng làm khổ .

      Mà cũng do hèn kém, hết lần này đến lần khác sau, giải quyết hậu quả cho cậu.

      La Duy ở ghế sau khó chịu vặn vẹo người, trong miệng lẩm bẩm, “Viên Viên... Viên Viên...”

      Bùi Lương Vũ thở dài, giảm tốc độ xe.

      Nhà họ La cuối cùng sụp đổ. Cậu chịu kết hôn với Dương Giai, bên đó liền cắt nguồn viện trợ. Gia đình họ thể duy trì thêm nữa, vội vã tuyên bố phá sản. Bố cậu giận đến mức bệnh tim tái phát, đến giờ vẫn nằm liệt giường bệnh. Cậu ấy lại nhất định nhận giúp đỡ của người khác, tự mình tìm việc, phơi nắng ngoài công trình xây dựng, còn khiêng vật liệu với công nhân. Cũng may, giờ khá lên rồi. đương nhiên cho cậu biết, lần đầu tiên cậu thiết kế nhà, mình mua cả năm căn.

      Viên Viên, Viên Viên. thực hiểu, rốt cuộc Lương Mãn Nguyệt ếm bùa ngải gì cho cậu? ấy tốt, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường, chẳng qua vì chiếm được, nên mới khiến cậu nhung nhớ bao năm.

      Trước kia còn có người cho rằng có tình cảm với Mãn Nguyệt. ai biết, chẳng những thích , mà thậm chí còn vô cùng ghét. Vì ghen tị nên sinh ra ghét bỏ. Thế nhưng vẫn phải đối tốt với , còn luôn cho rằng họ là bạn thân. Thế nên càng ghét , cũng hận chính bản thân mình.

      Có đôi khi, thực lòng hy vọng người mình thích là Mãn Nguyệt. Nếu như vậy, cho dù bị từ chối, cũng cần che giấu vất vả thế này.

      Sau khi dừng xe, kéo La Duy ra, gần như khiêng cậu vào nhà.

      Vừa mới vào cửa, tức giận ném La Duy lên sofa, sau đó ngồi ở phía đối diện, lạnh lùng nhìn cậu.

      Tính tình của La Duy khi say rượu rất tốt, phần lớn thời gian chỉ đỏ bừng mặt nằm sofa, chỉ lúc nào rất khó chịu mới có thể lảm nhảm đôi câu.

      chợt nghĩ, hay là nhân lúc cậu có khả năng phản kháng, đâm dao kết liễu cậu, sau đó tự đâm mình, cùng chết, vậy là xong chuyện.

      Nhưng rốt cuộc vẫn đành lòng. đứng dậy, vác La Duy vào phòng ngủ, cởi quần áo cho cậu, lấy khăn mặt lau qua loa rồi kéo chăn đắp lên.

      Suy cho cùng, vẫn là có lỗi với La Duy.

      Nếu lúc đó cố ý để người ta cho Lương Mãn Nguyệt biết La Duy sắp về, chưa biết chừng, hai người chẳng xa nhau. Sau đó khi La Duy chia tay với Dương Giai, cũng có cơ hội cho Mãn Nguyệt, thế nhưng vẫn mở miệng, còn cố tình với La Duy, Mãn Nguyệt có bạn trai rồi... ấy sống ở thành phố C, thăm vài lần. Lúc đó La Duy trở về, nếu ở giữa vun vào chút, hai người họ có lẽ có cơ hội. Nhưng chung quy, vẫn quá ích kỷ.

      thà rằng để bản thân và La Duy đều đau khổ, cũng muốn thấy cậu hạnh phúc bên người khác.

      nhớ rất , lúc La Duy nhận được thiệp mời cưới của Lương Mãn Nguyệt, nhìn thấy ảnh chụp và câu viết đó “Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh” (Đợi được mây tan ngắm trăng sáng), hai mắt cậu dường như bật máu. Đêm đó cậu uống say đến độ còn biết gì, trong miệng liên tục gọi tên Mãn Nguyệt, nức nở hỏi từng câu, từng câu rằng... Nếu em muốn lấy chồng, tại sao lại chẳng lấy ?

      nghĩ, nếu La Duy biết thực, có lẽ cậu giết .

      tắt đèn, khép cửa lại, vào phòng đọc sách, chậm rãi lấy ra bức vẽ kia.

      Bức tranh này thực ra là La Duy vẽ tặng Mãn Nguyệt, mặt sau còn viết câu: Vợ ơi, chờ trở lại cưới em. Vẽ bức tranh ấu trĩ, viết câu ngây thơ, nhưng vẫn ích kỷ trả lại cậu, cất giấu nó như bảo bối.

      biết, cả đời này, có lẽ La Duy quên Lương Mãn Nguyệt.

      Nhưng cũng chẳng sao... vuốt ve hàng chữ mặt sau bức vẽ, thầm nhủ, nếu cậu muốn tiếp tục như vậy, cùng lắm , theo cậu cả đời.

      Bởi vì, đây là thiếu nợ cậu.

      Lúc học, trong trường có tin đồn giữa bọn họ có chuyện mờ ám. Khi đó lòng ngập tràn tức giận, đó là loại tức giận vì bị người khác nhìn thấu, còn mơ hồ xen lẫn bất an. vẫn còn nhớ , lúc đó La Duy khoác vai , cười tươi mà , “Bùi Lương Vũ, nếu chúng ta công khai ở bên nhau, thỏa mãn nguyện vọng của quần chúng .”

      quên khi đó mình những gì. Thế nhưng nghĩ, nếu thời gian có quay trở lại, thực muốn đáp lại câu, chỉ câu thôi. muốn với cậu rằng, đồng ý.

      Tiếc thay, tất cả dường như chỉ là giấc mộng. Tỉnh mộng, bọn họ đều trưởng thành.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tác giả: Đường Phù Dao
      Chương 27: Đôi lời
      Vậy là hết hai mươi tư chương, thêm hai ngoại truyện, gấp lại cuốn sách. Hành trình dài, nhưng cũng để lại cho mình cảm xúc khá nhiều.

      Có lẽ ai thỏa mãn với kết thúc này. Mình cũng vậy. tiếc nuối mà câu chuyện để lại quá đậm sâu, khiến người ta day dứt. Bản thân mình khi dịch những phần cuối cùng cảm thấy rất khó khăn, rất chậm chạp. Bởi vì quá đau lòng. Kết thúc đau lòng, ngoại truyện càng đau hơn. thời gian trước, khi đọc kết thúc này cảm thấy buồn, nhưng đến khi dịch, nắn nót từng câu từng chữ, mới cảm thấy nỗi đau thấm sâu hơn. Thậm chí chẳng ít lần rưng rưng mắt

      Chúng ta chẳng bắt gặp những tình huống gay cấn, rối ren trong câu chuyện này. có căm hận, có trả thù, đền ơn báo oán, thậm chí có cả cảnh thân mật quá đà... Cả câu chuyện rất tĩnh, đúng vậy, lặng lẽ tựa đoạn đường trưởng thành của bình thường như biết bao khác.

      Có thể người ta cho rằng Mãn Nguyệt ích kỷ. Phải, ích kỷ, nhưng suy cho cùng, có ai đời này mà mang trong mình phần ích kỷ? Cái ích kỷ này, chúng ta gặp rất nhiều trong đời sống thực. Bạn biết đấy, nếu câu chuyện diễn ra ở thực tế, có lẽ rất nhiều người giống như Mãn Nguyệt, lựa chọn tình thân. Bởi vì, mắc nợ gia đình kia nhiều quá. Cho dù họ phải em ruột, nhưng em danh nghĩa, lớn lên bên nhau từ , bố mẹ lại có địa vị cao trong xã hội. Với xã hội Á Đông còn tồn tại những quan điểm cổ hủ, nhất là xã hội Trung Quốc, việc bị soi mói và dè bỉu là thể tránh khỏi. Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của mình, còn lại mỗi người cách nghĩ.

      Thế nhưng tất cả đều còn quan trọng. Giống như lời tựa, thứ họ có được chẳng qua cũng chỉ là thời thanh xuân bình thường như thế. Thành Hề, La Duy, Mãn Nguyệt, Lương Vũ, Gia Hinh... chờ đợi mười lăm năm của . Tình dằng dặc của cậu. từ bỏ của . Trái tim rỉ máu vì tình cấm kỵ của ... Tất cả đều hóa thành tro bụi, chỉ để lại những hồi ức cũ. Để rồi nhiều năm sau gặp lại, có lẽ họ cũng lãng quên ít nhiều.

      Trong cuộc đời người ta vẫn hay bỏ lỡ. biết có từng hối hận, pháo hoa năm ấy, lời thổ lộ lọt vào tai ; chẳng biết còn nhớ hay , có hai chàng trai từng hết lòng hết dạ; cũng biết sau này cậu có thể lấy ai làm vợ, để khi nhớ lại còn quá đau lòng... Mọi chuyện chúng ta biết được, thứ còn lại trong lòng, chỉ là tiếc nuối và trăn trở, nhưng rồi, cũng phôi phai.

      “Và rồi ta hứa quay trở lại

      Vào ngày mai như hai người bạn

      ngày quên tất cả lại nhớ về nhau

      Cùng năm tháng còn ấu thơ

      Và ngày hôm nay như đứa trẻ

      Của ngày hôm qua xa xôi tìm về

      Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng

      Như chính em, đến từ hôm qua

      Tình đầu trôi xa dư để lại

      Và nếu thuộc về nhau em trở lại

      được thấy hoa rơi như cơn mưa

      Tươi thắm những con đường

      Dường như là vẫn thế em trở lại

      Mãi mãi là như thế trẻ lại

      Dòng thời gian trôi như ánh sao băng

      Trong khoảnh khắc của chúng ta

      Nhiều năm xa hạnh phúc muốn bên em

      Cuộc đời nay dù ngắn nỗi nhớ quá dài

      Và cũng đủ lớn để mong bé lại

      Như ngày hôm qua...”
      lazybee thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :