Chương 18: Chúng ta như vậy, giống vợ chồng
Editor: Xẩm Xẩm
Mua ít đồ dùng nhắn về nhà, nhà vốn lớn vì diện tích chủ yếu dành cho phòng ngủ, cho nên cảm giác trống trải giảm rất nhiều, cũng thấy càng nhìn càng ấm áp.
lại thu dọn chút, đem gấp lại quần áo của Lộ Thừa Hữu, rồi bỏ vào tủ quần áo, cũng thuận tiện cất kỹ mấy đồ quan trọng của . Sau khi làm xong hết thảy, thấy mình có loại cảm giác thành tựu rất mãnh liệt.
Lộ Thừa Hữu nhìn bận rộn, mặt chỉ treo nụ cười thản nhiên.
Lộ Thừa Hữu mua ít đồ ăn mang về, nhất định muốn tự mình nấu, cũng ngăn cản, chỉ đứng bên nhìn, nhắc nhở nên làm những gì, hoặc bước tiếp theo như thế nào.
vẫn hơi nghi ngờ: “Em vẫn nghĩ phải để dầu ăn nóng rồi mới có thể thả đồ ăn vào, nhưng có rất nhiều người vừa cho dầu vào cho đồ ăn vào luôn, sao lại như vậy?”
Lộ Thừa Hữu nhàng tiếng: “Vì bọn họ sử dụng dầu dùng rồi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian xào nấu thức ăn.”
“Như vậy sao.”
“Vậy em tưởng thế nào?”
cười cười: “Trước kia ăn cơm ở bên ngoài, mặc dù biết quán ăn bên ngoài trường này sử dụng dầu ăn sạch nhưng ăn vẫn thấy rất ngon. Cũng hề bị làm sao, bây giờ nhớ tới đúng là khó mà nghĩ ra được.”
Lộ Thừa Hữu cũng cười: “Lúc với bạn học ra ngoài mua nước khoảng còn trực tiếp với ông chủ quán là “lấy cho chai nước máy đến”.”
“Mặt ông chủ kia trông thế nào?”
“Vẻ mặt bình thường.”
cười: “ ra, em cũng thấy nước khoáng rất khó uống, chẳng khác gì nước máy cả.”
“Sau này cuộc sống thay đổi theo hoàn cảnh, cầu cũng cao. Em có biết nếu đem tất cả những thực phẩm bên ngoài ra kiểm tra lần, có bao nhiêu thứ hợp tiêu chuẩn ? Có lẽ khiến thị trường buôn bán tê liệt luôn, hoặc là càng làm lòng người thêm sợ hãi. Giống như chất lượng khí ở thành thị bị nước ngoài sách là đạt tiêu chuẩn nghiêm trọng, phải luôn đeo khẩu trang, nhưng sau khi nước chúng ta kiểm tra xong lại là đủ tiêu chuẩn, mọi người cần lo lắng. Có lẽ em thấy nước chúng ta dối trá, nhưng đứng từ góc độ khác mà suy nghĩ, nếu như em biết được tính nghiêm trọng của chuyện đó, có lẽ em lo lắng, sau đó ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của em. người lo lắng sao, nếu rất nhiều bị vạch trần, làm cả xã hội bối rối, nghiêm trọng hơn là làm rung chuyển cả quốc gia.”
“Nghe rất thâm thúy.”
gật đầu: “Trung Quốc ra là quốc gia thông minh, dù đủ hay đủ, nhưng luôn cố gắng cải thiện vấn đề. thể lúc nào cũng từng bước đúng chỗ, nhưng muốn cải thiện cái gì cũng có thứ phải hy sinh.”
“ nghĩ nhiều .” nhìn đầu của : “ phải tư suy quá quá sinh động khiến tế bào não bị thương sao? Sao đến sợi tóc trắng cũng có?”
“Đây là lý luận gì?”
“Là lý luận của Tô Thiển Oanh em.”
“Tốt lắm, mau mang đồ ăn ra.”
nghe lời, lần lượt bày đồ ăn lên bàn, sau đó lại nấu món khác.
thích cảm giác như thế, ngửi mùi thơm của thức ăn, mà chính cũng bận rộn chân tay. Trước đây, ra rất muốn làm vợ hiền mẹ đảm, tuy rằng bị là có năng lực, thể hoàn toàn trở thành người như vậy, nhưng cứ thế này cũng được.
Cho nên, bữa cơm này với đặc biệt thơm ngon, hoặc là cơm nấu hơi khó ăn còn lại đều thơm ngon. Bởi vì cho hơi nhiều nước vào nồi cơm điện, cho nên cơm hơi dính dính, so với cơm nhão, có vẻ giống cháo hơn.
cúi đầu, dùng đũa xới cơm, bởi vì rất nhão, nên đều dính hết lại chỗ. Giống như cảm thấy tốt lắm, dám đối diện với ánh mắt của Lộ Thừa Hữu. cảm thấy buồn cười, nhưng lại sợ cười càng khiến thẹn thùng, cho nên cũng gì.
rất tự giác, chính mình chủ động rửa chén.
Vừa ăn cơm chiều xong, Lộ Thừa Hữu dẫn xuống dưới vườn hoa ở dưới lầu, sở dĩ mua nhà ở đây cũng vì vườn hoa này. sai, ở đây có thể chơi ít hoạt động nhàng, còn có hồ nước, ở bên cạnh hồ nước là đường băng lớn lắm, có thể chạy chung quanh hồ.
Bên ngoài có ít người lại, có người ôm đứa tản bộ, sau đó cùng ngồi ghế trò chuyện.
Dưới sàn của vườn hoa này đều lát đá hoa văn, thoạt nhìn qua rất đặc sắc.
bắt lấy tay : “ ở đây bao lâu?”
“Gần đây vẫn ở chỗ này.”
“Nơi này có cảm giác giống như trường học của chúng ta.” tự hỏi chút: “Lúc học đại học từng nắm tay sao?”
Khóe miệng Lộ Thừa Hữu cười nhạt: “Lúc đó, em nắm tay người khác.”
“Nhưng cũng bị người khác cầm tay mà.” Nghe giọng điệu của , giống như cả hai bên đều như nhau.
liếc nhìn cái, mở miệng
Nhưng tâm tình ràng tốt hơn rất nhiều: “ xem, bé con kia rất đáng .”
Lộ Thừa Hữu theo ánh mắt nhìn qua: “Phải ?”
hơi nghi ngờ nhìn : “ thích trẻ con à?”
“ phải.” hơi nhíu mày chút, giống như có chút rối rắm: “ chỉ muốn nuôi dạy hai đứa trẻ thôi.”
tự hỏi mình lúc, mới ngộ ra được ý tứ trong lời của : “Sao em lại giống đứa trẻ được?”
Chương 18: Chúng ta như vậy, giống vợ chồng(2)
Editor: Xẩm Xẩm
“Nhìn thế nào cũng thấy giống.”
“Hừ hừ.”
Buổi đêm có ấm áp hơn chút, tuy rằng có trăng, cũng có sao làm đẹp cho bầu trời. Hơn nữa, Nam Thành bắt đầu bước vào mùa đông, nên nhiệt độ hạ xuống rất nhiều, tuy rằng nơi này có tuyết nhưng trời lại mưa nên vẫn khiến người ta thoải mái. Nhưng đêm nay lại có gió lạnh thổi tới, cho nên lúc bọn họ cùng cũng thấy lạnh.
Tô Thiển Oanh vuốt ngón út bên tay phải của mình, có chút khổ sở mở miệng: “Em có cảm giác, trong năm nay, chỗ này dài nứt ra.”
Lộ Thừa Hữu tự nhiên cầm lấy ngón tay , nhàng dùng sức ấn xuống cái: “Rất ngứa à?”
“ ngứa.”
“ phải lên da non bị ngứa sao?”
“ biết, dù sao chỗ này rất kỳ lạ, giác quan thứ sáu của em cho em biết nơi này lên da non.” lại nhéo chút: “Da ở chỗ này cứng rắn hơn những nơi còn lại, hơn nữa ở đây cũng từng lên da non, tỷ lệ tái phát rất cao.”
Này, đúng là chưa từng nghiên cứu qua, cũng biết thế nào, chỉ rất ngạc nhiên: “Trước kia em cũng bị thế này sao?”
đưa tay thả lại vào trong túi áo, ở đường may túi có ít lông tơ, chạm vào tay rất mềm mại, khiến cảm thấy ấm áp.
“Ai nha, phải đều là trước kia sao?”
Bọn họ lại dạo quanh hồ nước vòng, sau đó mới trở về khu nhà ở, bởi vì luôn bộ, ngay cả lòng bàn chân cũng cảm nhận được luồng nhiệt nóng dâng lên trong người.
nhìn dáng vẻ tại của , có vẻ giống như trước đây, lại có vẻ giống.
ra, Tô Thiển Oanh cũng hiểu được quan hệ tại của bọn họ có chút kỳ lạ, cũng có gì, là rất tốt, cãi nhau cũng có tranh chấp xảy ra, nhưng vẫn luôn cảm thấy đủ.
đứng ở ban công chốc lát, mới vào nhà nghỉ ngơi.
Mấy ngày này tập được thói quan ngủ cùng chiếc giường, cảm giác còn kỳ lạ như lúc đầu, chỉ còn vài cảm xúc khác.
“Vì sao em cảm thấy tại chúng ta giống vợ chồng chút nào?”
Hồi lâu qua , Lộ Thừa Hữu vẫn có động tĩnh gì, làm gì, cũng gì.
lúc chuẩn bị : “Em chỉ suy nghĩ lung tung thôi, ngủ !”, Lộ Thừa Hữu bắt lấy tay chuẩn bị tắt đèn ngủ, ánh mắt của chống lại đôi mắt kinh ngạc của , sau đó kiêng nể gì buốc hết tất cả tóc của lên.
thấy được dáng vẻ của mình trong mắt , hiểu sao bắt đầu hoảng hốt.
Đầu chậm rãi tới gần , lúc đôi môi của dán lên môi của , cả người đều cứng ngắc, ôm lấy thân thể của , nhàng hôn .
Câu kia của cũng phải ý tứ này, nhưng bây giờ có thể mở miệng sao?
Tay đặt quần áo của bắt đầu sờ soạng, động tác rất càn rỡ, nhưng lại khẩn trương đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt, cứ chốc chốc lại nhảy lên, giống như mỗi giây đều bị kéo dài đến vô hạn.
Lúc quần áo của đều bị thoát xong xuôi, mới cởi bỏ quần áo của chính mình, cả người nghiêng ôm lấy hông của , sau đó đặt người . -> ý là đặt ấy ấy
há hốc mồm muốn , ngăn chặn lời của : “ rất .”
càng sốt ruột, muốn cho biết rằng phải như vậy, nhưng lại thể nên lời.
thực tế, cũng hiểu được bản thân mình nên phối hợp với , giờ hai người là vợ chồng, phải người nữa, bọn họ nên làm như thế này từ rất lâu rồi. Cho nên, hai người hôn nhau rất say sưa, giống trước đây, cứ như chuồn chuồn lướt nước chỉ hơi chạm lên môi của đối phương, mà lời lẽ đấu khẩu, thử thách lẫn nhau cũng còn nữa, chỉ còn rung động tình ái thể khống chế, hai người bây giờ rất khó chia lìa.
chưa bao giờ nhìn thấy được lúc mất khống chế, nhưng giờ phút này, khuôn mặt lại phóng đại trước mắt , có thể quan sát cách ràng từng giọt mồi hôi nóng bỏng và mảng đỏ ửng mặt . biết bản thân mình tốt hơn là bao, nhưng nhìn thế này, lại cảm thấy tệ.
Lúc tiến vào, thấy đau, nhưng lại đặc biệt cẩn thận, từng chút từng chút , cứ gặp lực cản lại rời rồi bắt đầu lại. cắn môi tận lực phát ra thanh, nhưng bám chặt lấy người vẫn nhịn được run rẩy.
là người rất kiên nhẫn, xác định chắc chắn có thể mới bắt đầu tăng tốc ra vào.
cảm thấy cả người như thuộc về mình, loại cảm giác cao trào tràn ngập trong đầu, có thể nghe được tiếng hô hấp kịch liệt của hai người, mà lại ôm chặt hơn nữa. Động tác ban đầu còn cố kiềm chế, đến bây giờ tùy ý để tâm nữa, tay rất nề nếp vần vò ngực của , thừa dịp chú ý còn cắn cái. theo bản năng đưa chân về phía trước kẹp lấy người , nơi đó càng sâu vào, chịu được run rẩy.
“Em…” Kế tiếp đó, lại hung hăng mưa rền gió dữ người , ngay cả câu đầy đủ cũng được.
Nhưng lại cảm thấy suy nghĩ của mình còn bị ảnh hưởng, bởi vì sau khi Lộ Thừa Hữu kết thúc màn này, lại câu thích hợp khiến cái nhìn của sụp đổ: “Em muốn ở .”
Chương 19: Con sai rồi. (p1)
Editor: sammie
Ngày hôm sau, Lộ Thừa Hữu định làm, bởi vì Tô Thiển Oanh phát ràng mở to mắt rồi nhắm lại tiếp tục ngủ. ra cũng biết lười biếng, nghĩ đến là người lúc nào cũng nhắc nhở bản thân cái gì nên làm, cái gì nên làm cách nghiêm ngặt. Thực tế giống như trong tưởng tượng của . suy nghĩ chút, bọn họ quen nhau lâu như vậy, cảm thấy chính là chiếc túi, vẫn chưa tiến hành tìm hiểu kĩ càng, cho nên đối với mà , được xem như ở trạng thái chưa được khai phá.
Ánh mặt trời trong mùa này có thể xem như khả ngộ bất khả cầu*, cho nên việc đầu tiên Tô Thiển Oanh làm chính là kéo rèm cửa sổ, phòng ngủ sau đó tràn ngập ánh sáng rực rỡ, là chuyện khiến người ta hạnh phúc. Lúc quay đầu lại liền thấy Lộ Thừa Hữu thong thả nhìn mình, sau đó nhìn theo ánh mắt của xuống dưới chân mình, bởi vì quá mức phấn khích nên chưa mang giày.
ngượng ngùng cười cười với , sau đó chỉ hai giây sau mang dép lê vào.
Mà ánh mắt kia của giống như muốn : “Ở đây còn thiếu nhiều lắm.”
Bởi vì tâm tình tốt, cho nên Lộ Thừa Hữu quên chuyện lo lắng tối hôm qua, mà cũng tính đề cập đến vấn đề đó nữa.
thích suy đoán con người, cũng cảm thấy đây là hành động ngu xuẩn, nếu thể thay đổi tình trạng nay suy nghĩ nhiều cũng chỉ vô dụng. Ví dụ, bây giờ là vợ của , cho nên bất luận xảy ra việc gì, cũng ảnh hưởng đến này, bởi vậy cần tìm hiểu những vấn đề mà biết, hơn nữa vô cùng đắc ý bởi vì chân tướng đều trong lúc nổi lên mặt nước, cố ý tìm tòi chẳng được gì.
Tô Thiển Oanh cảm thấy thời gian bây giờ rất tốt, bởi vì bọn họ có thể giảm bớt được bữa ăn chính, bữa sáng cùng bữa trưa hợp lại thành , giống như lúc còn học đại học, là quen thuộc đến mức khiến người ta nhớ đến.
Cho nên, lề mề ngồi bên nhìn Lộ Thừa Hữu thay quần áo, dường như muốn đánh giá cách ăn mặc của chút, nhưng nghĩ ra được lời nào có ích. Bởi vậy tự mình xoắn xuýt phen.
Ánh mắt của vẫn nhìn theo , kiểu như muốn : đường nhớ cẩn thận.
Lúc Lộ Thừa Hữu gài hạt nút cuối cùng, nhìn : “Em định để bộ dáng này gặp mẹ ?”
Ánh mắt của mở to nhìn , bộ dáng hiểu tình hình nhìn : “ phải làm à?”
“ làm sao?”
“Em thấy mặc quần áo nghiêm túc như vậy…”
“Chẳng lẽ chỉ có lớp em mới chú ý đến việc ăn mặc?”
“Đó là đương nhiên.”
“Mau thay quần áo, nhiều nhất là nửa tiếng.”
“Hừ hừ.” phát tiết, sau đó thuận tay vuốt đầu tóc rối tung của mình.
Lộ Thừa Hữu hâm sữa ở bên ngoài, ăn gì cả nhưng cũng phải lót dạ ít, huống chi sắp tới tiêu tốn rất nhiều thể lực.
Tô Thiển Oanh chậm chạp bước ra, đưa ly sữa: “Uống hết .”
nghĩ nhiều, bộ não điều khiển đổ sữa vào miệng mình, uống xong mới mở miêng: “Nếu em uống hết thế nào?”
“ còn thừa nửa ly sữa.”
“Việc này đương nhiên em biết.”
“Vậy em còn hỏi gì?”
tức giận đến mức tay run lên, nhưng vẫn vững vàng giữ được chiếc ly, chuyện lần trước, chính cũng biết mình đúng.
Bọn họ trở về biệt thự lúc giữa trưa. Hoàng Lệ An thấy bọn họ trở về, vẻ mặt vui mừng thấy , vì thế lập tức mua đồ ăn nấu cơm, Lộ Thừa Hữu đứng bên cạnh ra sức đẩy Tô Thiển Oanh, liền đến bên cạnh Hoàng Lệ An.
Lộ Thừa Hữu dói mà mặt đỏ tim đập nhanh: “Mẹ, để Oanh Oanh cùng , hôm nay ngủ dậy ấy còn phấn khích muốn gặp mẹ học nấu ăn.”
Tô Thiển Oanh có cách nào: “Đúng vậy, mẹ làm đồ ăn là ngon nhất, suốt ngày ấy đều khó chịu vì con làm đồ ăn thể ăn được.”
Đương nhiên Hoàng Lệ An có ý kiến, nhưng mà cũng để ý đến tâm tình của con dâu: “Thừa Hữu, đứa bé này có hơi kén chọn, con đừng để ý đến nó là được.”
Lộ Thừa Hữu sau khi thấy hai người ra ngoài, lúc này mới đến cạnh Lộ Chấn Vân: “Ba nhìn cái gì mà cười nham hiểm vậy?”
Lộ Chấn Vân cười to: “Con trai này, làm chút chuyện như vậy cũng để lại dấu vết. Nhưng con như vậy quả cũng khiến mẹ con yên tâm.”
Lộ Thừa Hữu trả lời, bởi vì lời cha đều đúng.
Lộ Chấn Vân nhìn con trai mình, suy nghĩ rất tinh tế: “Quả cha và mẹ rất lo hai đứa trong khoảng thời gian này được tốt, mà con lại có tính cái gì cũng chịu . Cứ như vậy, cuộc sống bên ngoài của các con, chúng ta chút cũng biết gì. Cha mẹ rất lo con cãi nhau với Oanh Oanh, hoặc là ầm ĩ với nhau khi thoải mái. Dù sao nó trốn trong hôn lễ, đúng là chuyện lớn, chúng ta lo trong lòng con thoải mái được.
“ xin lỗi, để cha mẹ phải lo lắng.”
Lộ Chấn Vân lắc đầu, “Con làm tốt lắm, hôm nay đưa Oanh Oanh đến, phải là muốn để tự chúng ta nhìn thấy các con đều rất tốt, để chúng ta yên tâm hay sao? Tuy rằng cha già, nhưng tâm tư của người già vẫn có thể suy xét vài phần.”
“Cha già chút nào, nếu chúng ta đánh hai ván cờ nhé?”
“Chuyện này đương nhiên là được.”
Vì thế, bọn họ bày ra bàn cờ, chuẩn bị từng đợt vui vẻ.
* khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu được.
Chương 19: Con sai rồi (p2)
Editor: sammie
Lộ Thiển Oanh cùng Hoàng Lệ An mua thức ăn, thấy cò kè mặc cả cảm giác rất thú vị. Sau khi đem đồ ăn vào phòng bếp, giúp Hoàng Lệ An nấu cơm. mẹ chồng nàng dâu, hai người coi như cũng ăn ý.
“Khoai tây này bẩn quá, con rửa vài củ nhé?” vén tay áo, chuẩn bị làm.
“Chúng ta có bốn người, rửa ba củ được rồi.” Hoàng Lệ An suy nghĩ.
Vỏ của khoai tây có dính chút bùn đất, rửa qua nước sạch vài lần, sau đó dùng đồ cạo vỏ, cạo lớp, khoai tây liền lộ ra bên trong. cắt rất nghiêm túc, lần lại lần, nhìn ra cũng phải biết gì cả.
Hoàng Lệ An vừa nhìn đồ ăn trong nồi vừa nhìn , sợ bị thương, nhưng nhìn lại có vẻ mình lo lắng vô ích, vì thế bà mở miệng: “Lúc ở Xuyên Nhiên con đều tự nấu cơm?”
gật đầu: “Lúc mới bắt đầu, chính con còn thấy khó nuốt, chỉ là sau thời gian tốt hơn nhiều.” dừng lại, có chút ngượng ngùng: “Lần đầu tiên con nấu khoai tây, rất khó ăn, bởi vì con quên cho dầu vào. Cho nên khoai tây căng lên, con vẫn ngừng cho thêm nước, sau đó lại sợ có gia vị, nên lại cho tiêu vào.”
“Mọi thứ đều có lần đầu tiên, ai có thể làm tốt ngay từ đầu chứ.”
Tô Thiển Oanh cảm thấy nhất định bà an ủi mình. “Nhưng mà con khẳng định, mẹ ngay từ lần đầu tiên đều làm tốt.”
Hoàng Lê An vẫn lắc đầu, “Lão già kia ngay từ đầu ghét bỏ mẹ vì mẹ làm tốt, lại còn ai ai ai làm tốt lắm trước mặt mẹ. Có lần mẹ tức giận, cầm lấy dao phay gào thét với ông ta: Ông tìm người làm tốt lắm , tôi làm. Từ đó về sau, ông ta dám ghét bỏ mẹ nữa.”
Tô Thiển Oanh đánh giá mẹ chồng từ xuống dưới, “ khó tưởng tượng mẹ cũng có lúc nhanh nhẹn dũng cảm như vậy, chỉ là, sau này người kia con như vậy con làm giống thế.”
Vẻ mặt Hoàng Lệ An đông lại: “Như vậy tốt.”
“Tại sao?”
“Dù sao con đừng như vậy là được rồi.”
“Tại sao?”
Bởi vì đó là con trai bà, làm vậy là tốt.
Tô Thiển Oanh đem khoai tây ngâm nước trong chiếc thau ra, “Phụ nữ vất vả, còn phải mỗi ngày nấu cơm hầu hạ bọn họ.”
“Ừ ừ ừ.” Hoàng Lệ An bề ngoài hết sức đồng ý.
Tô Thiển Oanh vui vẻ cười rộ lên, “Cho nên, sau này con với ấy lập ra ba điều quy ước, thể để con nấu cơm mãi được.”
Hoàng Lệ An vừa nghe, chuyện này thể được, “ thể như vậy, Lộ Thừa Hữu mỗi ngày làm về nhất định rất mệt mỏi, còn bắt nó nấu cơm, quá khó khăn cho nó. Có đôi khi phụ nữ muốn bắt chước phải học hỏi.”
“Dường như cũng rất có lí.”
“Ừ ừ ừ.”
tóm lại, bữa cơm này cũng tệ lắm, ít nhất mặt mọi người đều mang theo ý cười.
Chỉ là, Tô Thiển Oanh cũng quá dễ chịu, bởi vì Lộ Thừa Hữu đá nhiều lần dưới bàn.
Rốt cuộc nuốt cơm xuống, mở miệng: “Ba mẹ, con rời trong hôn lễ, là lỗi của con. xin lỗi, để ba mẹ lo lắng.”
Hoàng Lệ An và Lộ Chấn Vân liếc nhau, “Trở về là tốt rồi. ra nhìn các con tốt như vậy, chúng ta cũng vui lắm.”
“ rất xin lỗi.”
“Người nhà nên như vậy, Oanh Oanh, con ăn nhiều chút.”
Lúc này Lộ Thừa Hữu mới thoải mái cầm đũa bỏ rau vào chén cho , ý bảo biểu cũng tệ lắm.
Tks SS nha.nàng cố gắng nhiều. :bird: :bird: :bird: :bird:
Chương 20: Tìm tòi học hỏi chút(1)
Editor: Xẩm Xẩm
Sau khi bọn họ ăn cơm xong cũng nhàn rỗi gì, lại vê Tô gia. Lần này, tình hình có chút khác biệt, ví dụ như Lộ Thừa Hữu bị Tô lão gia trực tiếp kéo chơi cờ, mà Tô Văn Uyên ở bên cạnh lại có chút sốt ruột.
Nhìn hai người kia chơi cờ, lúc muốn lên tiếng lại bị Tô lão gia giáo huấn nghiêm khắc: “Chơi cờ có chân của con”. Lộ Thừa Hữu muốn nhường lại cho Tô Văn Uyên chơi, nhưng Tô lão gia lại cho, ông rất ghét bỏ tài nghệ chơi cờ của Tô Văn Uyên.
Mà Tiêu Tô Oanh lại nỡ để Tô Thiển Oanh xuống bếp, chỉ để đứng bên nhìn, sau đó hỏi giờ thấy thế nào... , cũng kiên nhẫn lắm, nhưng vẫn lần lại lần trả lời: “Tốt lắm tốt lắm tốt lắm.”
Đương nhiên, còn phải xin lỗi, và nhận sai.
Nghe thấy nhận sai, Tiêu Tố Oanh cảm thán, ngay đến hốc mắt cũng ươn ướt, nhưng vẫn quên dặn dò Lộ Thừa Hữu: “Tính cách của Oanh Oanh tốt lắm, cũng trách mẹ quá cưng chiều con bé, con hãy cố gắng vị tha nhiều chút, đừng so đó với nó. tại, chúng ta giao Oanh Oanh cho con, hi vọng con đối xử tốt với con bé. Cứ coi như đây là mấy lời lải nhải của ông bà già này!”
Lộ Thừa Hữu nghiêm túc trả lời: “Con hiểu, con đối xử tốt với ấy.”
Tô Thiển Oanh nên lời, cũng tự thấy mình phải là đứa con tốt, luôn khiến cha mẹ phải lo lắng, cho tới bây giờ đều chưa từng suy nghĩ vì bọn họ lần nào, cho tới bây giờ đều chỉ quan tâm đến bản thân mình. cảm nhận được ràng, tình nồng đậm mà cha mẹ dành cho mình.
lâu trước kia, từng nghe thấy câu , con cái chính là duyên nợ của cha mẹ từ đời trước. Cha mẹ luôn đưa cho con cái 100% tình thương của mình, nhưng vĩnh viễn, đáp trả lại của con cái luôn được chiết khấu rất nhiều. Sau khi kết hôn rồi sinh con, chồng và con trở thành những người quan trọng bậc nhất của con mình, tự nhiên cha mẹ cũng bị tự xuống vị trí đứng sau.
Tâm tình Tô Thiển Oanh chua chát, đến tận lúc ngồi lên xe rồi, dường như vẫn còn khó khăn khi lý giải cảm xúc của chính mình: “ phải em rất tùy hứng ư?”
Lộ Thừa Hữu nhìn đường phía trước: “ giờ biết sai rồi?”
“Em chỉ cảm thấy mình giống như viên đá chẳng hay ho gì, ai đá phải gặp xui xẻo.”
Lộ Thừa Hữu nở nụ cười: “Vậy em nên đối xử với tốt chút.”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Chẳng lẽ về sau phải chính là người xui xẻo nhất sao? Cha mẹ em đều được giải thoát khỏi bể khổ rồi.”
nghĩ muốn bổ nhào lên cắn , nhưng lại thấy lái xe, nên dám làm hành động nguy hiểm như vậy. Con người đúng là suy nghĩ nhiều rồi lại bắt đầu sợ đầu sợ đuôi, nếu như là trước kia, làm sao lại bận tâm chứ.
Tuy rằng vậy, nhưng ra ngay cả cũng cảm thấy đáng thương.
nhìn động tác của , vĩnh viễn luôn là dáng vẻ sợ hãi điều gì, lại nghĩ đến bộ dạng lúc động tình vẫn nhịn được cười.
hiểu gì nhìn , cần đoán nhiều cũng biết nhất định là chẳng nghĩ được chuyện gì tốt.
Xe của bọn họ lẫn vào trong dòng xe, đứng lên cũng chẳng thấy được gì, vô số xe chạy qua, nhưng lại cảm thấy rất khác nhau, đèn đường ban đêm cũng trở nên rất đáng . Đèn xe nhiều như vậy, đèn đường nhiều như thế, nhiều màu sắc đan xen vào nhau, lại nở nụ cười, cảm nhận được yên tĩnh trong giờ phút này.
Vốn dĩ cũng phải thế giới này rất tốt đẹp, mà là tâm tình tốt đẹp như vậy hết thảy mọi thứ đều viên mãn.
Nhưng Lộ Thừa Hữu lại thực cho rằng đêm nay chẳng có gì tốt lành, ví dụ như giờ phút này, nằm giường, áo của cởi ra từ lâu, cả người trần trụi, ánh mắt của gắt gao nhìn chằm chằm Tô Thiển Oanh ngồi bên kia.
Giường rất loạn, có thể tưởng tượng ra vừa rồi cuồng nhiệt thế nào. Áo ngủ của Tô Thiển Oanh lỏng lẻo, giờ phút này có thể hình dung được tư thái của quyến rũ thế nào, nhưng tại chỉ muốn cách xa ra.
Tô Thiển Oanh nghĩ ngợi, mở miệng thương lượng: “ ra em muốn nhìn từ lâu rồi, để cho em nhìn chút là được. Em tò mò muốn chết.”
Lẽ ra vừa rồi làm được, tự dưng lại bị xuất , số may mắn.
“Em cách xa ra.”
bĩu môi: “Em rất ngạc nhiên, vì sao cái kia có thể trở nên cứng rắn như vậy?” xong còn dùng ngón tay chỉ chỉ vào vị trí của cái kia, Lộ Thừa Hữu vô thức nhích người chút.
“Chuyện này rất bình thường, ai là đàn ông đều như vậy.” tự nhận mình là rất kiên nhẫn giảng giải cho .
“Nhưng đến cuối cùng em cũng thể nghiên cứu người khác được.” còn tự hỏi: “Cho dù bọn họ đồng ý vợ của bọn họ cũng đồng ý.”
Lộ Thừa Hữu có chút bất đắc dĩ: “Tò mò cái gì, chỉ là tượng tự nhiên, em được học trong môn sinh học sao?”
“Em ở khoa nghệ thuật mà.” dương dương tự đắc.
“Chẳng nhẽ lúc phổ thông em được học.”
“Giáo viên phổ thông cùng lắm chỉ qua trứng và tinh trùng ở cùng chỗ sinh ra bé con, cũng gì đến chuyện làm sao để trứng và tinh trùng gặp được nhau. Hơn nữa, sinh vật cũng vốn thể thỏa mãn tò mò của em.”
“Dù sao em cũng thể tới đây tò mò.” Lộ Thừa Hữu nghiêm khắc nhìn .
về phía : “Là em tò mò, lại cho em xem, cho em sờ, em lại càng tò mò.
Chương 20: Tìm tòi học hỏi chút(2)
Editor: Xẩm Xẩm
Lộ Thừa Hữu vẫy tay, ý bảo bảo đừng lại đây chiếm lĩnh lãnh địa của nữa: “Cũng đâu phải em chưa từng sờ qua.”
“Lần đó có thể tính à? Em nghĩ muốn nghiên cứu nó phải có quá trình, cẩn thận tìm tòi từng chút xem tại sao lại như vậy.”
Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn tay , như thế nhưng lại thấy cả người mình hơi run lên chút khi nghe vậy.
“ có gì tốt để em nghiên cứu cả.”
“Nhưng em rất ngạc nhiên, càng cho em xem em càng tò mò.”
“Tô Thiển Oanh, em muốn đến thế à?”
gật gật đầu: “Em muốn, giống như lúc làm thế nào cũng thấy đủ, nhất định phải lên được đến đỉnh, trường hợp của em bây giờ cũng như thế.” tự thấy hình dung bản thân mình như thế rất phù hợp.
“Phụ nữ như em sao có thể những lời như thế?”
“ giờ phải chỉ có hai chúng ta sao? Vừa rồi có ai khác nghe thấy. Hơn nữa, gì mà phụ nữ như em, đàn ông như mà còn nhăn nhó như thế, đúng là kỳ cục.”
Lộ Thừa Hữu tức giận quá chừng: “Dù sao em cũng cách xa chút.”
lắc đầu: “.”
Ánh mắt của thẳng thắn theo dõi vị trí kia của , hơi nóng lòng muốn thử kích thích nó, hai mắt đều hớn hở sáng lên lấp lánh. Giây phút này, Lộ Thừa Hữu ngừng đề phòng , nhất là trạng thái bây giờ của .
Tô Thiển Oanh cũng thấy lá gan của mình càng ngày càng lớn, bởi vì cũng tin được chuyện sắp xảy ra, về phía . Lộ Thừa Hữu còn chưa kịp phản ứng, nhanh nhẹn ôm lấy , cũng dám dùng sức nhiều, chỉ sợ làm tổn thương .
vừa gắt gao quấn lấy , vừa lấy lòng: “Em rất ngạc nhiên mà, thỏa mãn tò mò của em, được ?”
nghĩ muốn đẩy ra, nhưng vẫn kiên trì triền miên ở người .
buồn rầu nhìn : “ như vậy khiến em rất tò mò.”
Lộ Thừa Hữu nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn cái đầy thâm trầm, sau đó biểu cảm bi thương như sắp chết bỏ tay ngăn cản động tác của ở nơi đó ra.
giống như chiếm được vé vào cửa, dáng vẻ “ đừng hổi hận”.
ngồi đùi , tay thò vào bên trong quần ngủ của , sau đó hướng đến chỗ đó thỏa thích nghiên cứu tìm tòi.
ra rất khẩn trương, nhất là khi chứng kiến dáng vẻ tại của , lại thấy rất đáng thương, nhưng tò mò vẫn là hơn hết. sờ cái kia, sờ này sờ nọ, cảm giác cũng chỉ có ngạc nhiên, nhéo nhéo nó, đúng là có biến hóa, rất tò mò, muốn lấy nó ra nhìn cái.
Hô hấp của Lộ Thừa Hữu tăng dần, vẻ mặt trầm nhìn .
tại, thấy đặc biệt kích thích, vả lại, biểu cảm của lúc này chưa từng thấy bao giờ, càng giống như là cổ vũ hành vi tiếp theo của .
lại dùng hai tay chà xát chút, há hốc miệng thở dốc vài tiếng, trán đều là mồ hôi lạnh, nhìn : “Em xác định muốn biết cảm giác như thế nào sao?”
dừng lại, hơi khó hiểu nhìn , sau đó gật đầu.
phát biểu bất cứ ý kiến gì.
kéo quần xuống, chỗ đó chậm rãi lộ ra từng chút , hai mắt của mở rất lớn, giống như nhìn thấy kiện thần kỳ gì đó xảy ra.
Chỉ trong nháy mắt, Lộ Thừa Hữu liền kéo qua, sau đó ấn ở dưới thân : “Em cũng sờ rồi, xem cũng xem rồi, cũng nên cho em trải nghiệm chút đúng ?”
“ đùa giỡn em!”
“Cởi ra nào!”
Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cái, hơi mất khống chế cởi áo ngủ của ra, sau đó hung hăng hôn . Sức của dùng hơi lớn, cố định đặt người , ép phải chịu đựng sức nặng của . Tay cũng thoải mái vuốt ve cơ thể , nhàng mở ra hai đầu gối của , sau đó thừa dịp mà đẩy vào, nhàng lách vào trong. Đôi môi cắn xé vành tai của : “Trải nghiệm được biến hóa chưa?”
“ ...”
giật giật, càng muốn xâm nhập sâu hơn: “Thấy “dư lào”?”
kẹp chặt lấy thắt lưng của : “Giống như loại cảm giác rất phong phú.”
Lộ Thừa Hữu nở nụ cười, còn ngờ vực cho nên, chỉ như thám hiểm càng muốn xâm nhập nhiều hơn. Tay bám lấy lưng , cũng biết dùng bao nhiêu phần sức. cảm nhận được cơ thể có thay đổi, lúc này mới cặm cụi ra vào.
Chương 21: Chán ghét em sao?(1)
Editor: Xẩm Xẩm
ngày này, Tô Thiển Oanh mới có thể chính thức đem và cụm từ “vợ của Lộ Thừa Hữu” liên hệ với nhau, rời giường từ rất sớm, vì mà chuẩn bị bữa sáng. Tuy rằng tay nghề của thế so sánh với đầu bếp, nhưng nấu bữa cơm bình thường là có vấn đề gì, chỉ là sau khi làm, liền cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhàm chán muốn chết.
nằm giường cảm thấy căn phòng trống rồng, có phải là nên đặt thêm thứ gì vào ?
Đồ đạc của vẫn còn để lại nhiều ở nhà riêng, nơi đó, dù sao cũng có rất nhiều thứ tự tay góp nhặt được, nhưng dù sao cũng là nhàm chán, từ giường đứng lên, sau đó thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.
trở lại nhà riêng của mình, lâu lắm rồi có người ở, cảm giác xa lạ ập tới.
dạo quanh nhà vòng, đem mấy thứ đồ của mình đóng gói lại cho tốt, sau đó lại sửa sang vài thứ, đột nhiên cũng cảm thấy có gì đúng, vì thế lại đặt về chỗ cũ.
Những thứ này đều là của , của riêng , thậm chí còn hẹp hòi nghĩ đến nếu có ngày và Lộ Thừa Hữu cãi nhau đến mức độ thể cứu vãn, lúc đó lại thể quay về nhà mẹ đẻ, có thể đem chúng về đây. Nhưng có thể cãi nhau với Lộ Thừa Hữu đến mức thể cứu vãn, hình như chưa có năng lực đó đâu?
Cho nên, cuối cùng, cũng chỉ mang về hộp màu vẽ và bút vẽ, mấy thứ này cũng chưa từng chạm vào lâu rồi, có chút muốn thử lại.
Lúc lái xe trở lại Thiên Thủy, là gần giữa trưa, lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Lúc người khác cảm thấy chán nản như thế nào? nghĩ đến Lộ Thừa Hữu, được bắt chước . nghĩ, vậy mình và chính mình chơi với nhau đó, đến mức buồn đến chết chứ.
liếc mắt nhìn bút vẽ, lại nhìn tường trong phòng ngủ, rất ràng, bức tường trống trơn cũng rất đơn điệu, phải thêm cái gì mới được.
-
trộn màu vẽ, cũng lấy bút vẽ ra, bắt đầu vẽ bức tranh lên tường, như vậy nhìn đẹp hơn rất nhiều. có thể nghĩ về mình mà tự hào, đồng thời cũng có thể vì bức tranh mà thấy vui sướng, đương nhiên cũng tự hỏi vấn đề là liệu có ai có thể nhìn thấy bức tranh này được chứ.
tìm được bức vẽ chú cáo mạng, chú cáo bị bỏ rơi đáng thương, hai bên tai dựng thẳng lên rất đáng .
ra, bức tranh này nhìn rất đơn giản, nhưng vẫn có chút khó khăn, bởi vì chú cáo bị treo lên, cho nên phải có nhiều cấp độ cảm xúc.
phác họa những đường cong cách hoàn hảo, sau đó hoàn thành phần điểm màu sắc, cảm giác thỏa mãn khó thành lời cứ thế bao trùm lấy .
Hóa ra, vẫn có chút tác dụng, hì hì.
ở giường, nhìn N những thứ mình dùng để vẽ bức tranh con cáo: “Về sau chúng ta làm bạn với nhau, ai cũng được ghét bỏ ai.”
Đáng tiếc, chú cáo lời nào.
lấy điện thoại di động ra, có tin nhắn hay cuộc gọi nào, buồn bực nhắn cho Lộ Thừa Hữu tin: “ thể nhắn cho em tin nhắn sao?”
Lộ Thừa Hữu trả lời: “Có thể.”
Sau đó, có câu dưới...
nhìn tin nhắn của , có đúng là tồn tại truyền thuyết khóc ra nước mắt ?
Vì thế nhắn lại: “ thấy thấy thấy.”
Sau đó, có trả lời lại.
cau mày, có tín hiệu mà, cũng tắt máy, tại sao trả lời lại, vì thế lại nhắn: “ thấy em sao?”
Lần này, nhắn lại: “Dù sao em cũng thấy .”
cầm điện thoại, ngã cái, gửi nữa.
Lúc Lộ Thừa Hữu trở về, vào phòng, vừa thấy con “hồ ly” kia, ngay lập tức nghi ngờ là mình nhầm phòng, sau khi rời khỏi phòng, suy tư vài giây rồi lại vào. Mà đương nằm giường, nghe được tiếng bước chân của , càng ngày càng gần mình hơn, lúc này mới kéo chăn ra: “ về?”
nhíu nhíu lông mày, nhìn mặt .
cười: “Có phát ra gì khác ?”
khiến phòng ngủ trở nên đẹp hơn, nên được khen thưởng mới đúng.
Lộ Thừa Hữu nhếch môi lời nào.
Last edited by a moderator: 2/5/16