1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chỉ không muốn gặp gỡ người khác - Lục Xu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Đắm mình (2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      "Lời này nên để tôi hỏi mới đúng."

      Tô Thiển Oanh đứng lên: "Tôi tới tham gia họp mặt, mọi người cùng nhau chơi, cùng nhau nghịch chút, cho là cái gì?"
      "Bạn bè đến những chỗ như vậy?"
      Tô Thiển Oanh đột nhiên cười: "Đó là thói quen ăn chơi của những người từng học diện nghệ thuật như chúng ta rồi, chỉ có điều người tự dựa vào sức mình thi đỗ đại học, sinh viên ưu tú như thế nào cũng ở đây?"

      "Tôi tới đây bàn chuyện làm ăn."

      Tô Thiển Oanh châm chọc: "Cho nên có thể tới chỗ này trêu ong ghẹo bướm, còn tôi được?"

      "Tôi phải kéo dài đuôi mắt, xem tôi ra cái dạng gì mới được. Bạn bè tôi vẫn ở bên trong, tôi vào trước đây."

      Lộ Thừa Hữu tiến lên hai bước kéo : "Em bị cái gì kích thích? lại tới những chỗ này, xảy ra chuyện làm sao bây giờ? Em biết nơi này là chỗ nam nữ quan hệ hỗn loạn nhất ở đây sao?"

      Lộ Thừa Hữu nhận ra có điểm đúng, nhưng hề nghĩ tiến lên giúp .

      "Tôi bây giờ phải rất tốt sao?"

      Lộ Thừa Hữu chỉ nhìn : "Em xác định tại rất tốt?"

      Tô Thiển Oanh phát giác có gì đó đúng, nhưng chỉ nhìn .

      Lúc vừa nãy khiêu vũ thấy , nhưng nghĩ lại thấy . chỉ uống ly rượu là do người khác đưa cho, chẳng lẽ rượu kia có vấn đề?"

      " biết ly rượu kia có vấn đề, cũng cho tôi biết?"

      "Em thử lần, làm sao biết được mình làm gì sai?"

      Lộ Thừa Hữu mở miệng giải thích, lúc vừa mới phát ra định tới do dự uống hết.

      chính là như vậy, luôn luôn nghĩ người khác đều sai, toàn bộ thế giới chỉ có mình là đúng." đứng lên hung hăng đẩy cái: "Người đúng nên đứng cách xa người sai ra chút."

      “Vĩnh viễn nhận mình sai."

      Bởi vì tôi sai." xong lại vào trong Hảo Viên.

      Lộ Thừa Hữu ngăn lại: "Đầu óc em có vấn đề phải ?"

      " phải là người được nuôi dạy tử tế sao? Chẳng lẽ cảm thấy việc chào hỏi tiếng liền bỏ biết điều?"

      "Tôi là người được nuôi dạy tử tế, nhưng chưa bao giờ cảm thấy em là..." kéo lại: ", trở về."

      Tô Thiển Oanh đá vào bắp chân , tức chết . Lộ Thừa Hữu nhận của cước này sau đó lôi nhét vào trong xe, hung tợn nhìn . Lộ Thừa Hữu thèm để ý, vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho đối tác, có việc gấp cần rời , vô cùng áy náy vì kịp chào hỏi.

      vừa để điện thoại xuống, tay của liền kéo tay : "Dừng xe, tôi muốn xuống."

      Lộ Thừa Hữu còn chưa thèm để ý đến , trực tiếp lái xe, dọc đường mặc cho co kéo thế nào, cũng vẫn duy trì tư thế lái xe bình thường. Nghiêm trọng nhất là có lần, kéo khiến tay lái của bị lệch, thiếu chút nữa đâm vào dải phân cách, tâm tình bình thường trầm ổn của cũng phải toát mồ hôi lạnh.
      Lộ Thừa Hữu cũng đưa về biệt thự mà đem về nhà ở bên ngoài. Lúc lái xe đến tầng hầm, sống chết chịu xuống xe, Lộ Thừa Hữu cũng kéo ra được, hai người lại dây dưa ở chung chỗ, Lộ Thừa Hữu giờ phút này bị hành cho toàn thân đều toát mồ hôi, nhưng lại rất bình tĩnh nhìn .

      "Em rốt cuộc có xuống xe ?"

      gắt gao bám vào ghế xe: " xuống."

      Lộ Thừa Hữu trầm mặc hồi: "Xuống xe."

      "."

      " xuống?"

      "Tôi cũng có nhà riêng ở bên ngoài, việc gì phải vào nhà rách của . xuống, kiên quyết xuống."

      Lộ Thừa Hữu im lặng nhìn , ánh mắt thâm trầm khiến bị dọa sợ đến co rụt người lại lui về phía sau.

      " muốn làm gì?"

      Lộ Thừa Hữu mạnh mẽ bóc tác mấy ngón tay bám vào ghế của ra, ôm lấy ra khỏi xe.Tô Thiển Oanh thấy sợ đánh, sợ chửi, liền cắn phát vai , nhưng ngay cả lông mày cũng thèm nhíu lấy cái. há miệng thở hổn hển, chẳng lẽ gặp phải người sắt.

      Lộ Thừa Hữu lấy chìa khóa cửa ra, cứ muốn mở cửa lại bị phá, bực mình khạc ra câu: “Em còn cử động nữa, có tin tôi trực tiếp ném em ra ngoài?”

      tin.”

      Lộ Thừa Hữu buông tay, sợ đến mức sửng sốt cứng người lại, sau đó nhanh tay bắt được : “Còn tin?”

      Lần này biết điều, lời nà, cũng động đậy.

      Lộ Thừa Hữu ôm vào trong, đặt lên ghế salon, sau đó tìm chiếc aosơ mi của đưa cho .

      tắm.”

      .”

      Lộ Thừa Hữu kéo đến phòng tắm: “Em hôm nay nhất định phải làm trái lời tôi?”

      lời nào.

      Lộ Thừa Hữu tính thời gian, biết nhất định là chén rượu kia có vấn đề , chắc chắn bây giờ rất khó chịu. kéo đên dưới vòi sen, nước làm ướt toàn bộ váy áo ở người khiến tỉnh táo ít, nhìn : “ còn muốn ở lại thưởng thức sao?”

      Lộ Thừa Hữu nhìn nhưng lời nào, đổi sang nước lạnh.

      Tô Thiển Oanh tức giận, tới cắn xé , chân ngừng đá: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

      Lộ Thừa Hữu vâcn gì, chỉ nhìn , vẻ mặt của giống hệt nhứ đứa trẻ cáu kỉnh. Tô Thiển Oanh lại thấy mình rất thất bại: “ rốt cuộc có cút ?”

      trực tiếp đấy , lúc đẩy tới cửa phòng tắm, chợt kéo cửa đóng lại. thanh cửa đóng lại, nhưng cửa kéo ra lại mạnh mẽ đập vào người . Lộ Thừa Hữu nhíu mày cái, nhưng cũng động đậy. lại tiếp tục giằng co, vung tay kéo cửa ra, cứ thế liên tiếp đập vào người .

      Cho đếnn khi mệt mà dừng lại động tác, mới mở miệng: “Hết giận chưa?”

      bây giờ chỉ muốn khóc, cái gì cũng muốn nữa: “Cút!”

      Lần này về phía sau bước cho đóng cửa lại.

      để mặc chính mình dưới vòi hoa sen, nước lạnh từ đầu chảy xuống, lại có bất cứ cảm giác nào, cứ đứng như vậy, đượctâm trạng lúc này. Những thứ đến từ xa xôi kia lại ủy khuất đánh vào tim , chỉ muốn khóc, hung hăng khóc trận.

      Cũng nhận ra phản ứng của cơ thể mình, chẳng qua lúc này co chưa có ý định gì. vô cùng muốn chịu đựng chút để thuốc làm cho điên cuồng, sau đó hung hắng ra ngoài hành hạ người kia, vừa nghĩ như thế, liền thăng bằng lại cảm xúc ít.

      suy nghĩ rất nhiều, tại sao lại biến thành cái dạng này. Trước kia ráng rất ghét , phải khinh bỉ mới đúng, tại sao mỗi lần nhìn thấy , luôn ở thế yếu hơn, tại sao lại biến thành cái dạng này.

      suy nghĩ rất nhiềum lại hồi tưởng lại lần cuộc sống mà mình trải qua.

      Cũng biết qua bảo lâu. Lộ Thừa Hữu đột nhiên đạp cửa ra, vào lại thấy mở mắt nhìn mình, liền thở phào nhõm. Nhưng vừa sờ vào nước kia, vẻ mặt lại trầm xuống, nagy cả cũng muốn, trực tiếp ôm lấy về phong ngủ, ném cho chiếc áo sơ mi: “Nhanh thay đồ .”

      gì, sau khi rời khỏi liền lập tức thay ra.

      Lộ Thừa Hữu cầm máy sấy vào khiến trầm mặc.

      Đột nhiên, như điếc sợ súng: “Lúc này vẫn còn ở chung chỗ với tôi, sợ tôi làm gì sao?”

      Lộ Thừa Hữu tiếp tục động tác, hoàn toàn sao lãng lời .

      “Hoặc là, chính là Liễu Hạ Huệ?”

      Lộ Thừa Hữu vẫn chuyện.

      Tô Thiển Oanh cắn cắn môi, đột nhiên vươn tay sờ lấy eo của . Lộ Thừa Hữu lập tức ngăn lại: “Muốn làm gì?”

      Tô Thiển Oanh đứng bên giường, hơi có chút ngạo nghễn nhìn : “ tôi uống rượu bị bỏ thuốc nên làm gì?”

      Lộ Thừa Hữu đẻ ý đến , để máy sấy xuống. tức giận , lại chạy đến ôm : “ có chút cảm giác nào sao?”

      Lộ Thừa Hữu kéo tay ra: “Em uống say.”

      biết tôi say.”

      dùng sức kéo tay : “Đủ rồi, đừng nghịch ngợm nữa!”

      Tô Thiển Oanh cười: “Say? cứ coi như tôi say ,như vậy tôi có thể lý giải rồi, dù sao cũng giống như vậy, say rượu rồi làm loạn cũng được....”

      còn chưa hết, sắc mặt lạnh lẽo.

      nhìn lúc lâu, lấy tay ra khỏi tay : “Cho nên coi như tôi say là được.”

      Tay của tiếp tục hoạt động ở ngang hông , dần dần xuống: “Tôi cũng tin, chút cảm giác cũng có!”

      Lộ Thừa Hữu trợn mắt nhìn , nhưng có bất kỳ chút năng lực uy hiếp nào, vẫn tiếo tục, đuea tay kéo khóa quần xuống. dùng tay ngăn lại: “Em có biết mình làm gì ?”

      “Khẳng định là biết!” nhìn thẳng vào mắt : “Tôi chỉ muốn kiểm tra chút mà thôi, dám sao?”

      Lộ Thừa Hữu hất tay ra: “Nhàm chán.”

      Tô Thiển Oanh thấy nhanh chóng đo ra ngoài, chỉ sửng số giây rồi đuổi theo. sáp lại gần ghế salon: “Chỉ kiểm tra chút, rốt cuộc cóc cảm giác gì ?

      “Cảm giác tức giận.”

      thả người nằm người : “Chỉ kiểm tra chút.”

      Tay kéo khóa quần của khiến cắn răng nghiến lợi: “Em nhàm chán quá rồi đấy.”

      đẩy cái, để ý cả người ngã xuống, lại lập tức kéo lên, trong chớp nhoáng, tay liền đưa vào bên trong quần của , thất bại mở miệng: “ có cảm giác? Nghe lúc có hứng thú, cái đó trở nên rất cứng.”

      “Bỏ tay em ra.”

      muốn.” ngồi người : “Vậy để tôi làm cho có hứng thú.”

      Tay của ở nơi nào đó xoa bóp cái, thấy có biến hóa chút, lúc này mới cười : “ tại thấy thế nào?”

      Lộ Thừa Hữu gắt gao mím chặt môi lời nào.

      đến bên tai : “ thử nghĩ xem, tại tôi chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, bên trong hề có gì cả.”

      vừa dứt lời, liền ôm , nghiên người đè ở phía dưới, cắn răng nghiến lợi: “Em nên khiêu khích người đàn ông như vậy.”

      chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của , nhangf vén lên, cả người ra nước mắt. Hai tay của lại đặt xuống hai bên người , vùi đầu vào cổ rồi hôn . Tô Thiển Oanh đưa tay ôm lấy như vậy có thể kích thích dục vọng của , rất hài lòng.

      Hai chân kẹp chặt hông của , ánh mắt mê luyến.

      Lộ Thừa Hữu há miệng thở hổn hển, sau đó nhìn : “Về phòng?”

      “Tùy .”

      ôm lấy trở về phòng ngủ, nhàng đặt lên giường, sau đó cầm chăn đắp lên người , lại hôn lên trán cái, sau đó mới thu thập quần áo bị ướt của , xoay người chuẩn bị rời .

      Tô Thiển Oanh ràng tình hình tại, hai mắt mở to nhìn : “ đâu vậy?”

      “Vừa rồi mới phối hợp với em, chẳng lẽ em còn chưa hài lòng.”

      Tô Thiển Oanh cầm lấy gối bên cạnh trực tiếp ném vào người : “Con mẹ nó khốn khiếp.”

      Lộ Thừa Hữu xoay người lại: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

      Tô Thiển Oanh ngồi dậy, tức giận , rất thương cảm cho tôn nghiêm của mình.

      Lúc Lộ Thừa Hữu đóng cửa lại còn mở miệng: “ ngủ sớm chút.” Cuối cuàng lại thêm câu: “Đừng nghĩ nhiều.”

      cầm bừa thứ gì đó ném tới cửa, là gạt tàn thuốc, giờ phút này bị võ tan tành mặt đất.

      nặng nề nằm xuống, tay nắm chặt, càng nghĩ càng buồn bực: “Mẹ kiếp, đúng là sống được.”
      Last edited by a moderator: 22/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Tôi cũng biết tại sao (1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Sau khi tỉnh lại, Tô Thiển Oanh hơi hơi nheo mắt, tựa như vẫn còn xa lạ, nhìn xung quanh, đại não giống như thước phim quay chậm chiếu lại loạt những chuyện xảy ra ngày hôm qua. bĩu môi, thế giới này ai còn mất nhiều thể diện như ? Chẳng qua là, có ai biết thôi? :)) Dù sao Lộ Thừa Hữu cũng nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, cho nên có ai khác biết, sau khi lừa mình dối người phen, lại tự dạy dỗ bản thân mình đúng là bịt tai trộm chuông.

      ra khỏi phòng, nghiêng người dựa vào cửa, rất có hình tượng mà ngáp. cảm giác sắc thái nào của mình cũng nhìn qua, ngáp còn có thể so với những chuyện hôm qua sao?

      Lộ Thừa Hữu lúc này mới phát ra , gương mặt vô cùng bình tĩnh: “ dậy rồi tới ăn cơm.”

      tại, nên cảm ơn chê cười sao?

      chậm rãi tới, mới vừa ngồi xuống, Lộ Thừa Hữu đứng dậy bước vào căn phòng mà vừa ra. hít vào hơi, ném đũa xuống: “ thấy tôi sao?”

      Lộ Thừa Hữu xoay người nhìn , mặt có vẻ khó hiểu.

      “Tôi với tới liền đứng lên, chẳng lẽ nhìn mặt tôi khiến thể ăn được?”

      Lộ Thừa Hữu thực muốn nhiều lời với , vào khiến ủy khuất sao, hiểu, để hài lòng là khó.

      “Tôi chỉ vào lấy đồ.”

      "Lấy cái gì?" đứng dậy, tới trước mặt : " chỉ lấy cớ."

      Lần này Lộ Thừa Hữu thực thèm để ý đến , trực tiếp vào trong, lấy ra hộp thuốc , bên trong có vài loại thuốc hay dùng, lấy ra chai rượu thuốc, quay người lại thấy nhìn mình: “ ra ngoài.”


      "."

      Lộ Thừa Hữu rất muốn tranh chấp với , cởi áo của mình ra, bả vai bên trái và cánh tay có mảng lớn da thịt bị bầm tím, đập vào mắt đến chói mắt.

      tới: "Tôi giúp ."

      cần.”

      “Tôi giúp

      “Tôi cần.”

      đoạt lấy chai rượu thuốc trong tay : “Cũng chỉ là nước mà thôi, nghĩ rằng hiếm lắm chắc.”

      Lộ Thừa Hữu đưa tay ra lấy lại lại bị tránh được, sau đó đổ chút lên người : “Có đau hay ?”

      đến trả lời cũng lười.

      căm ghét cảm giác được để ý tới, cho nên hung hăng nhéo vào chỗ bầm tím của cái. Lộ Thừa Hữu cuối cùng cũng phải hít hơi, nhìn : “Tôi cũng biết trước em như vậy.”

      bĩu môi.

      Lộ Thừa Hữu giương mắt nhìn bĩu môi, nhìn có vẻ hơi ủy khuất chút. Mắt chợt lóe lên, đột nhiên mở miệng: “Nếu chúng ta kết hôn, em có thể vui vẻ hơn chút ?”

      Chai rượu thuốc trong tay chợt rơi xuống, nước bắn ra dính lên người , chỉ thở dài đầy bất đắc dĩ.

      "Em đừng động đậy, để tôi thu dọn.” đứng dậy, nhanh chóng dọn dẹp.
      lại kéo tay của : “ vừa gì?”

      “Em tránh sang bên.”

      lôi kéo , trong mắt đầy vẻ cố chấp.

      Lộ Thừa Hữu đứng lúc cũng thỏa hiệp: “Nếu em cảm thấy mình vui vẻ nếu kết hôn với tôi, tôi đồng ý, chỉ là, em có muốn ?”

      buông ra: “Tại sao đột nhiên lại vậy?” do dự lát: “Ngày hôm qua, tôi uống chút rượu nên mới quyến rũ , nhưng cũng làm được, cần có ý nghĩ muốn chịu trách nhiệm với tôi.”

      Lộ Thừa Hữu cảm giác như bị đánh bại nghiêng ngả: “Được, em có thể coi như tôi chưa gì.”

      còn muốn thêm gì đó, lại nhìn dáng vẻ thỏa hiệp của , thế nhưng lại có cảm giác muốn phát giận.

      Tô Thiển Oanh ăn cơm qua loa xong, Lộ Thừa Hữu liền lái xe đưa về nhà thay quần áo, cũng quên nhắc nhở nhớ gọi điện thoại về cho ba mẹ báo bình an.

      Nhà riêng của rất , bởi vì cảm thấy chút có cảm giác ấm áp hơn, thích cảm giác ấm áp như thế. Lúc đầu khi sửa sang lại, đắn đo rất lâu, bởi vì rất thích màu lam nhạt nên muốn sơn nhà bằng màu đó, cuối cùng lại thôi. Vì sao ư, vì tự thấy mình là người hay lo lắng, muốn mở mắt ra nhìn thấy mảnh xanh thăm thẳm khiến mình tiếp tục mất phương hướng, màu trắng tương đối tốt, nó giúp nắm bắt được thực tế.

      Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại ***************.com, nếu bạn đọc truyện tại trang khác đây là hành vi coppy xin phép, xin hãy tẩy chay và vào nguồn chính đọc để ủng hộ editor. Like và Share lên facebook cũng là cách để cổ vũ editor.

      Lộ Thừa Hữu ngồi ghế salon quan sát, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt.
      thay quần áo xong liền ra ngoài, lúc này tương đối tỉnh táo, đến bên cạnh : “Tại sao, phải chúng ta thích hợp à?”

      "Tôi cũng biết tại sao." xong rất nghiêm túc, chút cũng có ý đùa giỡn.

      giây của ngày hôm qua, đột nhiên phát ra thứ gì đó ngược lại quy tắc của , cũng phải là rất thích, cũng phải là thói quen của , nhưng lại cứ như vậy, tự nhiên len lỏi vào cuộc đời , chỉ cảm thấy khó .

      Tô Thiển Oanh trầm mặc.

      Lộ Thừa Hữu lại giật giật khóe miệng: “Vậy có thể hỏi chuyện ?

      “Miệng vẫn ở mặt tôi mà.”

      "Em là chỉ đối với tôi mới vậy, còn lại vẫn…” (ý là, trừ lần trước đây và chị quan hệ chị vẫn ...)

      nhìn khuôn mặt nghẹn hồng, cần phải nhiều lời nữa, khóe miệng tràn ra vui vẻ, sau đó đứng lên kéo : “Chúng ta trở về .”

      đâu? Hôm nay làm việc à?”

      ngày làm việc cũng có vấn đề gì.”
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Tôi cũng biết tại sao (2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Thiển Oanh vẫn chưa ràng tình hình tại, lúc trở lại biệt thự, cũng chỉ ngồi bên nghe Lộ Thừa Hữu chuyện với bọn họ. Vậy mà còn coi như đây là cuộc hội nghị gia đình, đúng, phải là cuộc hội nghị của các vị trưởng bối hai nhà. Cho dù vẻ mặt của bọn họ là giật mình hay khó tin như thế nào, cuối cùng cũng rất hài lòng, cho nên mọi người đều nhiều, chính là chỉ cần đồng ý, mọi chuyện đều tốt.

      nhìn khóe miệng của Lộ Thừa Hữu hết hé ra rồi ngậm lại lúc chuyện, giống như đây là lần đầu tiên từ lúc trở về nghe được nhiều như vậy, chắc còn lâu mới dừng lại. Mà cha mẹ hai bên, cho dù nhiều đoạn ràng gì, nhưng vẫn ngừng cười gật đầu.

      Giờ phút này, chỉ nhìn , hiểu vì sao tự nhiên lại thay đổi quan điểm, ràng lần trước gặp mặt, còn quyết liệt như vậy, thái độ muốn có bất cứ quan hệ gì với . muốn bị người khác chế, dứt khoát, nhưng tại sao bây giờ lại lựa chọn thỏa hiệp?

      cũng có lúc cảm thấy đặc biệt ủy khuất, nhịn được suy nghĩ tìm xem mình có chỗ nào chưa đủ tốt, có chỗ nào chưa xứng với , suy nghĩ xem vì sao lại chán ghét mình như vậy, ảo não, bi thương, rất thoải mái, dễ tức giận. Nhưng tại, nghe được từ trong miệng ra, trong lòng lại thể tìm được cảm giác bình yên, giống như bước mây, bồng bồng bềnh bềnh, bước nào cẩn thận liền bị rơi xuống đất, tất cả lại quay về như trước, chỉ là con số 0.

      tại rất bất ổn, thậm chí rất kích động.

      Tất cả mọi thứ thể giải thích được, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của .

      đột nhiên cắt đứt cuộc chuyện của mọi người, sau đó nhìn Lộ Thừa Hữu: "Tại sao lại muốn kết hôn cùng tôi?"

      Lộ Thừa Hữu quay sang : "Tôi cũng biết tại sao, chỉ cảm thấy, chúng ta nên kết hôn.”

      còn muốn mở miệng gì, Tiêu Tố Oanh lập tức cắt lời :” Oanh Oanh, pha trà .”

      thể làm gì khác hơn là rời , mặc dù trong lòng bây giờ rối ren, được là tư vị gì.

      Nhưng khi trở lại, mọi người vẫn thèm để mắt đến tâm tư của , chỉ cùng nhau bàn về kế hoạch tổ chức hôn lễ. Vào lúc này, thể chấp nhận an phận như vậy, đứng lên nhìn mọi người:” Con muốn.”

      Bây giờ, bọn họ mới chú ý đến , cũng hiểu ám chỉ điều gì.

      do dự chút:” Con thể kết hôn cùng ta.”

      Tô lão gia phản ứng lại nhanh nhất:” Oanh Oanh, ông nội già rồi, lỗ tai tốt, vừa rồi có nghe , con thử lặp lại lần nữa .”

      Tô Thiền Oanh lần này còn dung khí như vừa rồi, cẩn thận nhìn bọn họ:” Ý của con là, chưa gì chuyện tổ chức hôn lễ, có gấp quá hay ?”

      thể qua loa được, hai đứa biết nhau lâu như vậy, đương nhiên giống những người khác.” Tô lão gia cho ánh mắt cảnh cáo, dám tiếp.

      nghe bọn họ bàn bạc vẫn cảm thấy có cái gì đúng:” Con cảm thấy trực tiếp kết hôn nhanh quá, có thể đính hôn trước được ?”

      Tiêu Tố Oanh lắc đầu cái:” Như thế rất phiền toái.”

      ra bọn họ chỉ muốn nhanh chóng tìm ngày tốt, rồi tổ chức luôn, nếu như vậy, ai cũng thấy bất an.

      Tô Thiền Oanh hoàn toàn bị coi như khí, đề nghị của là bị sao lãng, hai là bị bác bỏ.

      Cho nên, sau khi bọn họ bàn bạc xong, rất buồn bực:” Hôm nay con muốn trở về nhà riêng bên ngoài.”

      Tô lão gia khó có lúc đồng ý:” Được, để Thừa Hữu đưa con .”

      Sớm biết như thế, im lặng chuồn .

      Lúc ăn cơm, cũng vô cùng im lặng ngồi bên, cho dù gì cũng ai để ý, cho nên im lặng từ đầu đến cuối lại càng bị lãng quên hoàn toàn. Bây giờ mới bi ai phát ra, hình như cả nhà đều bị Lộ Thừa Hữu mua chuộc, chỉ câu muốn cưới , mọi người liền vui mừng cảm ơn hết lời, lại toàn tâm toàn ý phối hợp với vô điều kiện. kém cỏi như vậy sao?

      Ăn cơm xong, ngồi trong xe buồn bực.

      Lộ Thừa Hữu vừa lái xe vừa nhìn cái:” Làm gì mà im lặng thế?”

      “ Dù sao em hay cũng giống nhau cả thôi.”

      “ Khó có khi em thức thời như vậy.”

      xoay người, quan sát từ đầu đến chân:” Cũng có gì đặc biệt, hai mắt, hia lỗ mũi, hai lỗ tai, cái miệng, ai cũng như thế, có gì tốt mà kiêu ngạo.”

      Lỗ Thừa Hữu công nhận:” Em cũng như vậy, cho nên chúng ta đều bình thường, rất tốt.”

      lại ra lời, trước kia đọc truyện có đoạn như thế này, tả người con trai rất tuấn tú, lỗ mũi là lỗ mũi, ánh mắt là ánh mắt. rất phản đối, lỗ mũi phải là lỗ mũi, ánh mắt phải là ánh mắt khác nào quái vật.Người ta có lỗ mũi, có ánh mắt, với việc đẹp trai có gì liên quan đến nhau.

      Đến phía dưới nhà , muốn mở cửa xe xuống.

      Lộ Thừa Hữu nhanh tay hơn kéo :” Tại sao vui?”

      trầm mặc hồi:” Em cảm thấy cùng với như vậy, rất có cảm giác an toàn.”

      Lỗ Thừa Hữu sửng sốt, tốt như vậy sao?

      “ Tại sao lại cảm thấy như vậy?”

      nhìn :” Cùng với , đoán ra tâm tình của , biết muốn gì, biết suy nghĩ gì, giống như nằm mơ, ngay lập tức giây sau có thể quay ra với em tất cả mọi chuyện đều phải là .”

      Lộ Thừa Hữu đưa tay đặt hông của , đem cả người ôm vào trong ngực, sau đó lại miệt mài tìm kiếm môi của . hôn , trằn trọc trở mình, tay ôm chặt lấy như sợ biến mất, cuối cùng lại tựa dựa đầu vào cổ của , lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi :” Bây giờ còn cảm thấy giống như nằm mơ ?”

      Tô Thiền Oanh nhìn khuôn mặt trước mắt mình, trong mắt phản chiếu khuôn mặt .Tay từ từ chạm vào mặt , nhàng vuốt ve:” có biết em là ai ?”

      cười cười:” Sắp trở thành vợ của .”

      Tay của dừng lại bất động, dường như muốn nhìn sâu vào mắt , nhưng thấy gì ngoài vẻ mặt do dự của chính mình:” Bây giờ nhìn em sao?”

      “ Thế em nghĩ sao?”

      dụ dỗ em.”

      “ Vậy có dụ dỗ được ?”

      cắn lên môi , động tác rất , cũng làm bị đau. Tay Lộ Thừa Hữu vẫn ôm lấy , nhất thời trọng tâm lại vững, người lại tựa vào còi xe vô lăng, phát ra thanh chói tai.

      Tô Thiền Oanh lúc này dừng lại nhìn :” Cùng vào ?”

      hôn :” còn có chuyện quan trọng hơn.”

      đá cước, sau đó mới xuống xe.

      Lộ Thừa Hữu nhìn bóng lưng của , lúc lâu, cho đến khi thấy nữa, mới lái xe rời xe .
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      Dung Nguyễn 1995trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Tại sao muốn có nhiều lí do như vậy. (p1)

      Lộ Thừa Hữu cho xe đỗ bên cạnh nhà hàng tư gia, phong cảnh nơi này vô cùng đẹp, ngay cả khí cũng rất trong lành.

      thong thả tới bên cạnh Từ Độ Dao, ngồi đối diện với .

      Lúc này Từ Độ Dao mới gật đầu với người nhân viên phục vụ đứng bên, ý bảo có thể dọn thức ăn lên.

      “ Mấy ngày nay đều bận rộn đúng ?” nhàng hỏi, biết phải là người dễ dàng để người khác gần gũi mình. Nếu ở cùng hiểu quy tắc của , hơn nữa phải chấp nhận những quy tắc ấy mới có thể tiếp xúc với ở những phương diện khác.

      “ Tạm ổn.” hời hợt .

      thích về công việc, đây là trong nhưng thói quen mà biết, chỉ là muốn mược chủ đề này để phá vỡ bầu khí yên lặng mà thôi.

      Lúc đồ ăn được mang đến, tất cả đều đậm hương vị dân giã của các món hằng ngày trong gia đình. Ở phương tiện nào đó, hai người vẫn có điểm giống nhau, ví dụ như khi ăn cơm cầu đầu tiên là phải chất ượng, đặc biệt có thể ra ngoài chuyến chỉ vì chuyện ăn uống.

      dùng đũa gắp ít đồ ăn cho :” Nếm thử cái này , nghe là hôm nay có món mới đó.”

      “ Nếu vậy nhất định phải nếm thử chút.”

      Lúc ăn cơm rất nghiêm túc, tất nhiên là đến mức cầu khi ăn được chuyện:” Em cũng đừng nhìn nữa, lo ăn .”

      Từ Độ Dao cẩn thận mở miệng:” Gần đây xảy ra chuyện gì chứ?”

      “ Tại sao lại hỏi như vậy?”

      “ Em nghe trai của em , hình như gần đây đắc tội với ai đó.”

      Lộ Thừa Hữu thản nhiên cười:” có gì có đâu, đừng lo lắng.”

      “ Cho dù xảy ra việc gì cũng đâu muốn ra.”

      “ Là bởi vì ra có việc gì.”

      Giọng của rất lạnh nhạt, điều này khiến khiến biết nên gì nữa:” Vậy nên cẩn thận với chú ý chút.”

      “ Biết rồi.”

      Ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau ra khỏi quán ăn, Từ Độ Dao ngồi vào trong xe của Lộ Thừa Hữu, liếc nhìn :” Muốn đâu ?”

      muốn nơi nào?”

      Lộ Thừa Hữu cười, nhanh chóng khởi động xe.

      Khi bọn họ đến chỗ vòng xoay ngựa gỗ, Từ Độ Dao thể kìm nén được hỏi:” Trước đây phải đây là trò chơi trẻ nít hay sao?”

      “ Nhưng em cũng , em thích trò này nhất.”

      vẫn nhớ rất kỹ, từng cười ngọt ngào. Đúng vậy, rất thích, năm đó từ khi nghe câu chuyện về vị Vương Phi của Toàn Mộc bắt đầu thích vòng xoay ngựa gỗ, vĩnh viễn có thể nhìn thấy được người ở gần mình, nhưng mãi mãi đuổi kịp, đó là loại vẻ đẹp hoàn hảo của nuối tiếc.

      “ Vậy là đồng ý ngồi với em?”

      Lộ Thừa Hữu cúi đầu suy nghĩ chút:” Nếu điều đó khiến em vui.”

      may là hôm nay họ mặc đồ làm, nếu nhìn vào rất kì quái.

      ra cảm giác được ngồi lên ngựa, phải nhìn người khác lại vui như vậy.Ít nhất là người cho rằng mấy trò chơi này là danh cho mấy đứa , hoàn toàn phù hợp với .Nhắm mắt lại giậm chân tại chỗ, nhưng ra khác nhau chút nào. vòng lại vòng, giống như mình di chuyển.

      Mà Từ Độ Dao cũng tận hưởng cảm giác này.

      cũng biết ra được tự nhiên, cho nên lúc chơi, nhìn :” Cảm ơn đồng ý theo em.”

      chỉ mỉm cười, gì.

      tự mình mua ly kem dài, nhấm nháp từng miếng từng miếng, thích cảm giác như vậy.

      Ở phía trước có cuộc thi thổi bong bóng, ai thổi được nhiều nhất đạt được danh hiệu đệ nhất. Phần thưởng chính là chiếc vòng tay thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. kéo tay chạy tới:” cũng tham gia !”

      Lộ Thừa Hữa gật đầu.

      Chắc chắn biết, vào giây phút đó, tay khẽ run lên.

      Từ Độ Dao nhìn thổi bong bóng, thổi từng cái từng cái, động tác có chút lúng túng. Đương nhiên đạt được danh hiệu đệ nhất nên đành dùng bong bóng làm thành hình trái tim, xem như là tặng vì tham dự hữu nghị.

      Từ Độ Dao nhìn bong bóng, cảm thấy rất ngớ ngẩn.

      Sau đó còn chơi câu cá, loại trò chơi dành cho mấy đứa trẻ .Lúc chơi còn hỏi :” Có phải em quá ngây thơ ?”

      “ Em thích là được rồi.”

      Từ Độ Dao lại cười đến vui sướng, kéo chơi những trò trước đây chưa được chơi bao giờ và làm những chuyện muốn làm, Lộ Thừa Hữu vẫn luôn đồng ý.

      lái xe đến bên cạnh bờ biển. thích nhất là gió biển thổi, vì nghĩ trong gió có mùi vị của biển.

      Từ Độ Dao xuống xe, nhìn lấy cái liền chạy bờ biển. Lộ Thừa Hữu nhìn bóng dáng của bỗng nhiên cảm thấy có gì đó đúng, bởi vì bây giờ Từ Độ Dao đứng ở nơi nào đó. chạy tới đứng bên cạnh :” Làm sao vậy?”

      trả lời , vẫn cứ cúi đầu chịu ngẩng đầu lên.
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      Dung Nguyễn 1995trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11.2: Tại sao muốn có nhiều lí do như vậy.

      Editor: sammie

      “Em khóc?” cau mày giọng hỏi.

      Từ Độ Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm lấy hai vai khẽ lắc : “Cuối cùng là em tốt ở điểm nào? Em làm gì đúng? , em có thể thay đổi mà.”

      Lộ Thừa Hữu yên lặng nhìn : “Tại sao lại hỏi là em tốt ở điểm nào, có lẽ chỉ tại đủ tốt mà thôi.”

      vẫn cúi đầu khóc nức nở, quen lâu như vậy, cũng hiểu phần nào. Ngày hôm nay đối xử như vậy với , cái gì cũng đồng ý với , giống như phạm nhân trước lúc hành hình được cho ăn bữa cơm thịnh soạn, nhưng sau cùng chỉ là tuyệt vọng.

      phải là người hay thay đổi nguyên tắc, nhưng có thể khi quyết định điều gì, trực tiếp dùng cách thức khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn nhất.

      “Bởi vì em tìm ra lí do, tìm ra được lí do để rời khỏi em.”

      Lộ Thừa Hữu nhìn chút, quản nữa, trực tiếp ngồi xuống chỗ khác: “ còn chưa gì, em biết muốn làm gì à?”

      “Trước kia phải từng có lẽ em phải là người hiểu nhất, nhưng là người duy nhất hiểu hay sao?”

      cũng biết em là người thích hợp nhất với .”

      “Nhưng mà, tại muốn, phải sao?”

      dùng tay lau nước mắt mặt : “Là do có được may mắn đó.”

      “Điều gì khiến thay đổi ý định vậy? Em rất muốn biết, rất muốn.”

      Ánh mắt của có chút bừng tỉnh: “Chỉ trong nháy mắt thôi, tự nhiên cảm thấy sống như vậy có khi nào lại tốt hơn .”

      Đầu ngón
      [​IMG]
      Dung Nguyễn 1995trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :