1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chỉ không muốn gặp gỡ người khác - Lục Xu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Cực phẩm luôn luôn như vậy. (p1)

      Editor: sammie.

      Tô Thiển Oanh đứng ở ban công lầu hai của khách sạn, nhìn Lộ Thừa Hữu cùng Từ Độ Dao ra ngoài, động tác của bọn họ thân mật lắm, nhưng cũng rất dịu dàng, nghĩ tới hình dáng của Từ Độ Dao, những người bạn của đều có chung bộ dáng, ôn nhu, nhã nhặn lịch , vừa thấy là muốn chọn làm vợ ngay. ra vẫn còn thích kiểu con như vậy, còn tưởng nhất thời hứng khởi. Quả nhiên, mọi người đều cố chấp. cầm trong tay ly trà sữa thơm lừng hương cây cỏ, rất thích hương thơm của cây cỏ, bất kể là uống cái gì. thích nhất là vẫn là hương thơm của cỏ sữa, nước đá nhàng trượt xuống cổ họng, vị ngọt nhè , tuyệt đối cảm thấy ngán.

      Đôi khi nước đá trôi xuống bụng, cảm thấy tất cả đều tốt đẹp như vậy, sau đó mạnh mẽ xuống.

      đứng lại chút, sau đó lại xuống lầu, cùng Tiêu Tố Oanh tiếp khách, phần lớn chỉ gật đầu, được lời nào. Thấy người tới ngừng, Tiêu Tố Oanh lúc này mới nhìn mở miệng: “Có vừa ý ai hay ?”

      Tô Thiển Oanh lắc đầu.

      Tiêu Tố Oanh nhanh chóng thở dài: “Người con trai kia lớn lên cũng tệ lắm.”

      “Con cũng muốn con của mình tai to mặt lớn giống ta.”

      Tiêu Tố Oanh lôi kéo , có ý nhắc đừng nữa: “Đừng trông mặt mà bắt hình dong."

      Tô thiển oanh bĩu môi: “Dù sao con cũng rơi vào hoành cảnh bị tống ra ngoài thôi.” (ý bị bắt có chồng)


      “Ai bảo con biết lo lắng chứ.”

      Tô Thiển Oanh mở miệng thăm dò: “Mẹ này, nếu cả đời này con tính đến chuyện kết hôn, mẹ thế nào?”

      Tiêu Tố Oanh xiết chặt tay : “Có phải con muốn làm mẹ tức chết hay ? bằng mẹ đem con nhét lại vào bụng, để mẹ khỏi tức giận như thế này nữa!”

      Tô Thiển Oanh làm mặt quỷ, lui từng bước: “ phải chỉ cần con kết hôn, mọi người có thể yên tâm hay sao?”

      “Nếu chuyện đó được, con đưa người kia về nhà cho chúng ta xem, chúng ta tư vấn cho con, nhất định phải tìm người đối xử tốt với con. Người đó có thể thông minh, cũng có tiền, nhưng nhất định đối tốt với con. Cũng… nhiều năm rồi, chúng ta đều cưng chiều con, cái gì cũng tùy ý con, nhưng hôn nhân đại thể tùy tiện.”

      Tô Thiển Oanh gật gật đầu, lời rất ý nghĩa. Mẹ của muốn đẩy ra ngoài, dù sao sau vài năm nữa tuổi cũng lớn. Chính cũng biết, ngoại trừ gương măt tương đối xuất sắc của mình, chuyện khác có ưu điểm gì, hiểu những thứ thương trường, ngay cả khi nghe người khác giảng giải bên cạnh cũng đều cảm thấy những thứ ấy vô cùng khó khăn, dù sao nghe hiểu. Người con lấy vẻ ngoài ra dùng đó là hạ sách, mấy ai có thể dựa vào việc này mà đạt được hạnh phúc, sau khi già , dung nhan cũng còn nữa. Nhiều năm như vậy, cũng phát ra bản thân bây giờ vẫn trắng tay, kẻ vô tích .

      Năm đó cãi nhau kịch liệt với bố mẹ, nhất định phải ra nước ngoài. Tiếng kém muốn chết, lúc còn học, nghe mọi người dùng tiếng chuyện lưu loát, mới cảm thấy bản thân được bảo về tốt quá. Trong xã hội cạnh tranh bây giờ, giống như con sâu mọt bình thường, nhớ khi thầy giáo bắt đứng lên trả lời, mặt đỏ bừng, hiểu thầy cái gì. Lúc đó mới hiểu được, chút gì để kiêu ngạo. Rời khỏi căn nhà ấm áp cha mẹ cho mình, bị con người xuất sắc kia kích thích, chậm chạp hiểu ra, căn bản cũng biết tự ti.

      thức khuya, ngừng trau dồi văn chương, làm cho lời của mình tốt hơn. do dự lúc lâu, sau đó đến gặp người nước ngoài hỏi vài vấn đề đơn giản. Ngay từ đầu ấp úng yên nhưng sau đó đỡ hơn nhiều, lần đầu tiên cố gắng học tập như vậy, cuối cùng cũng có thể dùng tiếng trò chuyện giống người khác. Lúc vượt qua bài kiểm tra, chút vui sướng nào, cố gắng nhiều như vậy, tại cũng giống như được hồi đáp, cho nên vui sướng, nhưng đặc biệt lại muốn khóc.

      Chương 3: Cực phẩm luôn như vậy. (p2)


      Tiệc rượu tổ chức đến tối, cố gắng gượng tạm biệt khách.

      Tiêu Tố Oanh lập tức đưa cho đôi dép lê: “Nhanh thay , con mang giày cao gót lâu như vậy, chắc chắn rất khó chịu.”

      Tô Thiển Oanh trong lòng đau xót, đúng là chỉ có mẹ mới có thể để ý những chi tiết như vậy, thay dép lê, : “Vẫn là mẹ đối với con tốt nhất!”

      Tô Văn Uyên đến kéo Tiêu Tố Oanh sang bên, “Thế nào rồi?” Ông là cha, tuy rằng cũng quan tâm đến con , nhưng cuối cùng cũng thân thiết với con bằng vợ, có vài việc còn phải nhờ vợ mình ra tay.

      Tiêu Tố Oanh nhún vai, “ cũng như vậy.”

      “Ai cũng vừa ý?” Tô Văn Uyên cũng lắc đầu.

      Tiêu Tố Oanh khẽ nhíu mày: “Chỉ trách ánh mắt con chúng ta dường như quá cao.”

      Tô Văn Uyên gật gật đầu: “Từ cùng tiểu tử Thừa Hữu lớn lên, nên ánh mắt chọn người chắc chắn rất cao. cũng biết Thừa Hữu tồi…”

      Ông còn chưa xong, Tiêu Tố Oanh lập tức cắt ngang: “Thừa Hữu rất tốt, bất luận là tính cách hay là đầu óc, nhưng em cảm thấy nó quá mức thông minh, con chúng ta ở cùng nó khẳng định chỉ có hại. Tuy rằng hôm nay nó nhiều lắm, nhưng em cảm thấy trong ánh mắt hề đơn giản. Hơn nữa hôm nay lại mang theo bạn đến, ở ngoài mặt nhìn như bình thường, nhưng nếu để ý kĩ chút, hình như nó có ý định giới thiệu. Mấy năm nay tâm tư cha mẹ của nó, nó chưa hẳn biết, tuy rằng gì, nhưng hành động hôm nay của nó ràng với chúng ta đừng nghĩ đến việc để nó cùng Oanh Oanh đến với nhau.”

      Tô Văn Uyên thấy điều ấy rất có lý, tuy rằng đáng tiếc, nhưng ông vẫn tìm cách: “Con hoàn hảo của chúng ta cũng nghĩ ngợi gì.”

      Tiêu Tố Oanh nhíu mày: “ biết có phải cảm giác của em đúng hay , em luôn cảm thấy Oanh Oanh thay đổi rất nhiều, hơn nữa hình như còn gạt chúng ta điều gì đó.”

      “Con cái lớn rồi đương nhiên có suy nghĩ riêng, chúng ta cũng đừng làm phiền.”

      “Điều này em biết.”

      “Buổi tối em dành thời gian khuyên nhủ Oanh Oanh, cứ tiếp tục như thế này cũng phải chuyện tốt.”

      Tiêu Tố Oah gật đầu ra vẻ đồng ý, bà chỉ có con , chỉ hận thể đem những thứ tốt nhất đưa cho .

      Lúc về đến nhà, tô thiển oanh và tô gia hoa cùng nhau chuyện phiếm. Cho đến khi xác định ông ngủ, mới kéo góc chăn, ra ngoài.

      Mà tiêu tố oanh cùng tô văn uyên đều ở trong sân, thở dài hơi, mặc dù thích nhưng vẫn phải đối mặt, thể giống như trước kia, thích điều gì là xoay người bỏ chạy. Tự nhiên như vậy, có lẽ trong lòng vẫn có chút gì đó, hề tùy tiện nữa rồi.

      “Ba, mẹ.” tới, ngồi đối diện họ.

      Tiêu Tố Oanh liếc mắt nhìn chồng mình có ý xúi giục, sau đó bất mãn mở miệng: “Oanh Oanh, hôm nay có nhiều người như vậy, người con cũng có cảm tình?”

      Tô Thiển Oanh thành gật đầu.

      Tô Văn Uyển thấy con bất mãn liền nhắc lại chuyện cũ: “ vấn đề gì, còn có nhiều người nữa mà, con của cha ánh mắt chọn người rất cao, từ từ chọn cũng được.” Những người này ông đều phải hỏi thăm, gia thế hay những thứ khác đều cần để ý tới nhiều, chủ yếu là người đó có vết nhơ nào.

      Tô Tiểu Oanh vừa nghe, đầu ngẩng lên.

      Tiêu Tố Oanh liền tiếp tục: “Oanh Oanh, con chút về loại người con thích , mẹ tìm cho con.”

      “Ba mẹ quyết định là được rồi.” Thoạt nghe những lời này có ý gì, nhưng đối với hai vợ chồng xem ra đây là biểu của kiên nhẫn.

      “Oanh Oanh, đương nhiên chồng con con phải chọn chứ, mẹ chút là được rồi.”

      “Tốt nhất là lúc ly hôn cần con cái, ..., ba mẹ hiểu rồi chứ!”

      Tiêu Tố Oanh nghĩ hỏng rồi, con mình lại sắp phát tác tính khí khó chịu rồi.

      Tô Thiển Oanh vừa xong liền cảm thấy dường như mình có chút quá đáng, bọn họ dù sao cũng chỉ vì nghĩ cho , nhưng câu quen thuộc "ta chỉ muốn tốt cho con" đặc biệt khiến thấy phản cảm, giống lời thoại phổ biến của vô số nam chính phim truyền hình " nên bắt em làm gì bây giờ?" đều chán ghét như nhau, mỗi khi nghe thấy nhịn được chửi rủa phen sau đó luôn miệng lầm bầm: đần độn.

      tùy ý lấy ra bức ảnh: “Đây này đây này.”

      Tiêu Tố thấy có hứng thú, liền trở về phòng, sau đó bất đắc dĩ nhìn chồng mình: “Con chúng ta chính xác là đến để đòi nợ.”.
      Last edited: 14/2/16
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Cực phẩm luôn luôn như vậy. (p3)

      Editor: sammie.

      Quên , Tô Thiển Oanh nghĩ như vậy, liền cam chịu. Nhan sắc người con khi đến 25 tuổi cũng bắt đầu xuống dốc, cũg thể đợi đến lúc thực tàn phai, rồi chê trách bản thân tại sao bây giờ mới lo những chuyện này, cuộc đời của , cũng hết sức cố gắng, tuy cũng k phải chịu quá nhiều đau khổ, nhưng cũng coi như có thể hiểu dc 1 chút nhân tình thế thái.

      Tiêu Tố Oanh làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng sắp xếp mọi việc, mà Tô Thiển Oanh cũng vội vàng chạy tới.

      Người thứ nhất: “Tô tiểu thư, tôi rất hài lòng về .”

      phải nghĩ cho kỹ, tôi có ưu điểm gì, nấu cơm cho , giúp được gì cho , thậm chí…”

      vấn đề, chỉ cần có thể sinh con là được.”

      “Thế tại sao tìm con gà mái?”

      Người thứ hai, “Tô tiểu thư, tôi tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, được giáo dục rất tốt, hơn nữa tại học ngành bác sĩ. Tôi nghe Tô tiểu thư mặc dù từng nước ngoài, nhưng học tập cũng tốt lắm, để tư tưởng của chúng ta bị khác nhau, tôi nghĩ tốt nhất Tô tiểu thư nên tăng cường việc học tập.”

      “Bởi vì tìm người tốt nghiệp đại học danh tiếng, mà sai sót của tôi lại học đại học. Chúng ta chắc chắn tìm nhầm người. Bác sĩ cho tôi biết tên được chứ?”

      "Tô tiểu thư, đừng như vậy, tôi đối với có ác ý, thậm chí rất hài lòng."

      “Nhưng tôi đối với lại có ác ý, thích.”

      Người thứ ba: “Tô tiểu thư, bữa cơm này, chúng ta nên ăn thế nào?”

      “Dùng miệng ăn.”

      “Ý của tôi là, nên làm theo luật AA tốt hơn đó.” (AA: chia đôi tiền)

      “Được.”

      Bữa cơm được ăn nhanh chóng, cho đến khi xong xuôi, Tô Thiển Oanh đột nhiên kêu lên: “ xin lỗi, hình như tôi mang theo ví tiền.”

      “Tô tiểu thư, làm sao có thể như vậy. đồng ý phải thực chứ, đây là phẩm chất tốt đẹp của người dân Trung Hoa được lưu truyền dưới mấy nghìn năm rồi…”

      Tô Thiển Oanh kiên nhẫn nghe đối phương lảm nhảm, sau đó gương mặt lơ đễnh. Ở bên cạnh, người nhân viên phục vụ kiên nhẫn nhắc nhở: “Ai là người tính tiền ạ?”

      Tô Thiển Oanh nhíu mày, " nhìn thấy có người phụ nữ nào tới đây ăn mà tính tiền ?”

      Người đàn ông kia vẻ vui, vẫn chịu nhận giấy tính tiền.

      Lộ Thừa Hữu cùng Từ Độ Dao cũng ăn cơm cùng nhà hàng, nghe xong lúc lâu, bây giờ mới tới, Từ Độ Dao cười cười: “ trùng hợp.”

      Người đàn ông kia vừa thấy gặp người quen, liền mở miệng: “Hay là tới bọn họ mượn tiền để trả , tôi chỉ chịu nửa, là ba trăm hai mươi tám đồng.”

      Lộ Thừa Hữu nhíu mày, rút ra mấy tờ từ trong ví tiền đưa cho người nhân viên. Tô Thiển Oanh lập tức giật lại rồi nhét lại vào tay : “Tôi và có quen biết sao? Ai cho xen vào việc của người khác?”

      hung dữ mở miệng, rồi chỉ vào người đàn ông trước mặt : “Mời tính tiền, bà đây hôm nay cho ngươi bài học, thế nào gọi là phong cách của trí thức.”

      xong, tức giận rời , người đàn ông kia sắc mặt trắng bệch cầm giấy tính tiền.

      Lộ Thừa Hữu nhìn bóng lưng giận giữ của , lắc đầu rồi đuổi theo: “ đâu, để tôi chở về.”

      Tô Thiển Oanh nhìn từ phía sau chạy tới liền từ chối: “ cần làm phiền đến .”

      “Đừng khách khí như vậy.” hời hợt.

      “Dù sao cũng là người ngoài, phải làm phiền hay sao.”

      Lộ Thừa Hữu gì nữa, Từ Độ Dao nhìn : “Chúng ta thôi.”

      im lặng rời cùng Từ Độ Dao.

      Tô Thiển Oanh chạy được vài bước, nghĩ còn tức giận, nên gọi cho Tiêu Tố Oanh: “Mẹ… mẹ còn giới thiệu cho con loại cực phẩm như thế này, cẩn thận con thừa nhận mẹ nữa.”
      Last edited: 14/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: nghĩ đến gặp lại (p1)

      Editor: xẩm xẩm

      Từ Độ Dao thấy Lộ Thừa Hữu trầm mặc, khí quá mức cứng ngắc, nghĩ nếu mình gì, chắc vẫn trầm mặc như thế. trước kia cũng từng thử im lặng xem có sốt ruột mà chủ động mở miệng hay nhưng mỗi lần đều chỉ rước lấy thất bại. Mà rốt cuộc cũng phải thừa nhận, có lẽ tính cách của vốn vậy, thậm chí còn rất ít khi cười, chưa bao giờ nhìn thấy cười rộ lên.

      Nhưng bình thường đều chỉ nhếch mép chút, cho dù là khi thu được lợi nhuận lớn gì đó cũng chỉ cười rất .

      "Học tỷ rất thú vị". Từ Độ Dao đánh giá nét mặt , sau đó đột nhiên nghĩ tới người mà gặp ở bệnh viện nhắc đến chính là Tô Thiển Oanh rồi.

      Chỉ là cũng cảm thấy quan trọng lắm, bởi vì vẻ mặt của Lộ Thừa Hữu khi gặp Tô Thiển Oanh cũng có gì khác lạ, rất bình tĩnh, cứ như người xa lạ, thậm chí chẳng có bất đồng gì, điều này khiến bắt đầu thấy hoài nghi có lẽ ở bệnh viện cũng chỉ đoán mò mà thôi.

      "Phải ?" đồng ý, cau mày: "Tại nhà hàng của người ta mà lại ăn như vậy, chẳng có tý thục nữ nào."

      Nhưng cái loại thục nữ này cũng chỉ là để người ngoài nhìn vào, ngược lại Tô Thiển Oanh luôn làm những gì khiến bản thân thấy thoải mái nhất, ít nhất cũng nhận thức được đó mới là cuộc sống có ý nghĩa. Nhưng ra, hầu như đều thuận theo ý , nhưng hai người vẫn luôn trái ngược tư tưởng.

      Từ Độ Dao thích hứng gió lạnh ở bờ sông như thế này, rất tò mò, tình oanh oanh liệt liệt như thế nào mới có thể khiến thực cảm thấy kích động đến mức tự thiêu đốt bản thân.

      " trước kia cũng như vậy?"

      "Cái gì như vậy?"

      "Chính là vĩnh viễn yên ả như mặt nước bao giờ gợn sóng, có cơn gió nào khiến nó nhấp nhô."

      "Thế nào lại nghĩ như vậy." Lộ Thừa Hữu bật cười: " tại còn là thiếu niên, có chuyện gì liền nóng nảy bộc phát ra ngoài, tất nhiên có lúc thể kìm nén được tức giận, chỉ là cảm xúc như vậy rất lâu có."

      Từ Độ Dao hiếu kỳ tiếp tục hỏi thăm: "Có thể về mối tình đầu của ? Em rất tò mò."

      Quả nhiên, Lộ Thừa Hữu hơi nhăn mày.

      "Nếu muốn có thể ". vẫn có thể lý giải được, dù sao nhiều người vẫn thích nhắc đến vấn đề tình cảm trong quá khứ của mình.

      " ra cũng có gì." chút: "Có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em, mối tình đầu của đến khá muộn, đó là học tỷ khóa , hơn nữa còn học cùng chuyên ngành."

      "Chắc chị ấy rất hướng ngoại, tính cách vui vẻ, cũng rất hấp dẫn người khác?"

      Lộ Thừa Hữu suy tư chút: "Hướng ngoại , tính cách rất điềm đạm, còn hấp dẫn người khác, nghe có rất nhiều người theo đuổi, hơn nữa, ấy hát cũng rất hay"

      " bị tiếng hát của ấy hấp dẫn sao?"

      "Xem như vậy!"

      " ngờ, mối tình đầu của lại là tình chị em!" Từ Độ Dao trêu ghẹo.

      Lộ Thừa Hữu cười lắc đầu: " thỏa mãn lòng hiếu kỳ chưa?"

      "No no no" dùng ngón tay lắc lắc: "Chuyện em hiếu kỳ chính là có làm loại chuyện điên cuồng gì theo đuổi người ta ?"

      "Em vẫn nên cất tò mò thôi".

      "Vì sao?"

      "Vì thực có làm gì quá đáng cả."

      Hai người lại trò chuyện thêm lúc, sau đó đưa về.

      Mà Tô Thiển Oanh vẫn nguyền rủa cực phẩm vừa gặp ngày hôm nay, cố tình thêm mắm thêm muối kể lại việc ngày hôm nay, khiến cho ông nội Tô nhíu mày, còn lên tiếng giáo huấn Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh hồi.

      Tô Thiển Oanh quyết định, đánh chết lần sau cũng xem mắt nữa, chỉ có tự làm xấu mặt mình.

      Thực ra việc bực tức nhất chính là ngờ lại gặp được Lộ Thừa Hữu ở đó, còn thể bản chất "đàn bà chanh chua" nữa, càng thể so sánh với Từ Độ Dao. Người ta vừa dáng điệu thục nữ, công dung ngôn hạnh hơn cả khoảng cách xa, vừa chuyện lộ ra khí chất của người con trí thức đại, sao có thể ghen tỵ chứ.

      Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh thảo luận chút, cuối cùng thống nhất quản chuyện của con mình nữa, ở bên ngoài hai năm, cho dù có bức ép cũng vô dụng.

      Tô Thiển Oanh bình thường về nhà, cũng ở cùng thành phố, mỗi lần hỏi tại sao, vẫn luôn trả lời cho có lệ là muốn sống tự lập. Tuy rằng ba mẹ cảm thấy lý do này quá mức miễn cưỡng, ở nhà, bọn họ cũng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của , hơn nữa còn mua căn hộ ở bên ngoài cho , để tùy ý đến đó sống, nhưng biết vì cái gì luôn nhất định phải chạy sang thành phố khác, dù cũng quá xa, lại cũng rất nhanh chóng dễ dàng, lên máy bay ngồi lúc là đến.

      Chương 4: nghĩ gặp lại (p2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Chỉ là bọn họ có hỏi lại nguyên nhân vì sao thâm lần nào nữa, mà cũng để tâm quá nhiều.

      nằm giường ngẫm nghĩ, đến ngày nào đó cũng phải lấy chồng! Nhưng biết gả cho ai bây giờ!

      lấy điện thoại ra, do dự mãi mới chạm tay xuống cái tên quen thuộc: "Lạc Diệc Minh, lời lúc trước của còn hiệu lực ?"

      "Lời nào?" Lạc Diệc Minh ở đầu dây bên kia có vẻ bực tức biết người nào lại gọi đến quấy rầy giấc ngủ của , nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi, lại cảm thấy buồn cười, cũng có lúc chủ động gọi cho .

      "Chính nếu đến ba mươi tuổi mà em vẫn gả được cho ai cưới em." quyết tâm, nếu như gả được cho ai cũng vẫn còn lựa chọn cuối cùng.

      "Em phát sốt đấy chứ!"

      " mới phát sốt!" gào vào trong điện thoại: " giữ lời."

      "Chao ôi, em như vậy làm sao đảm nhận được. Rốt cục cũng cảm là người đàn ông tốt nhất với em thế giới này rồi sao?"

      Tô Thiển Oanh đột nhiên cảm thấy rất sầu não: "Lúc trước mắng em là ngu xuẩn là đúng!"

      "Đừng như vậy, xảy ra chuyện gì."

      "Nếu Lộ Thừa Hữu kết hôn, nhất định phải đến tham dự hôn lễ cùng em." Tô Thiển Oanh tưởng tượng như vậy, tâm tình tốt lên rất nhiều.

      Lạc Diệc Minh bình thường thoải mái nhàn nhã nghe điện thoại, lúc này đột nhiên trở nên chững chạc đàng hoàng hơn hẳn: " sớm qua với em, Lộ Thừa Hữu phải là người si tình, cho dù chọn bạn hay là cưới vợ sau này, cũng chọn loại thục nữ, đảm , em sớm làm gì , bây giờ còn ở đây ân hận với ghen tỵ gì chứ."

      " mới ân hận với ghen tị."

      "Được được được, là ghen tị, là ân hận." Lạc Diệc Minh muốn tranh cãi bất hòa với : " ta có bạn hay là vị hôn thê?"

      "Bạn ."

      "Thế em lên cơn cái gì?"

      "Em lên cơn, đây là phòng trước".
      Lạc Diệc Minh lắc đầu: "Lúc này em nên xuất ra tất cả vốn liếng để bắt lấy Lộ Thừa Hựu mới đúng, chứ phải ngồi đây những lời nhảm nhí này."

      " giết em còn hơn."

      "Coi như quên , em tiếp tục làm con rùa rụt cổ ! Nếu như thực có ngày như vậy, cần lo lắng tới, nhất định trở về để cười nhạo em. Chú rể kết hôn là Lộ Thừa Hữu, dâu lại phải là em, nhìn cảnh này khiến rất hả hê."

      Tô Thiển Oanh xiết chặt điện trong tay, nghĩ đến đây khiến rất đau lòng.

      cúp điện thoại vẫn còn nghĩ nghĩ, muốn ở bên Lạc Diệc Minh, cũng tốt, phải rời khỏi nơi này, mỗi lần trở lại thành phố này đều khiến cảm thấy ngột ngạt. Qua vài ngày nữa trở về Xuyên Nhiên, có chủ ý của mình, bất luận là ai cũng thay đổi được. Liền như vậy !
      Hư hỏng cũng sao cả, thành phố lớn như vậy nhưng thể cảm nhận được cuộc sống của mình, cũng muốn ai quấy rầy ai.

      Ổn định lại tâm tình tốt, liền đề xuất với mọi người trong nhà ra ngoài chơi chuyến, cả nhà có thể ở chỗ vui vẻ. Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh cũng có ý kiến gì, chỉ là Tô Thiển Oanh nghĩ đến ông nội cũng gọi cả nhà Lộ Chấn Vân tới. ở ngoài mặt có chút cảm xúc nào nhưng trong thâm tâm lại ngừng cầu nguyện, Lộ Thừa Hữu lịch trình công tác dày đặc, nhất định đến ?
      Last edited: 14/2/16
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: nghĩ gặp lại (p3)

      Editor: xẩm xẩm


      vừa mới cầu nguyện xong, Lộ Thừa Hữu lái xe đến, mà Lộ Chấn Vân và Đồng Hoàng Lệ an tĩnh ngồi trong xe.

      Hai chiếc xe đồng thời đường lớn, Tô Thiển Oanh ngồi ở phía sau cùng ông nội và mẹ, ngừng nhìn ra cây cối hai bên đường, khóe miệng hơi co rút chút.

      Mọi người đều băn khoăn chọn giữa Núi Ma Huyễn hay là Biển Lập Phương, Lộ Thừa Hữu chọn Núi Ma Huyễn, cũng biết vì sao Tô Thiển Oanh nhất định đòi Biển Lập Phương. Tô lão gia chiều theo ý Tô Thiển Oanh, Lộ Thừa Hữu đứng bên tỏ thái độ gì, nghĩa trong tên, Biển Lập Phương là chỗ vui chơi dưới nước. ra, lúc này Tô Thiển Oanh cảm thấy hối hận, rất ghét phải mặc áo tắm xuất trước mắt mọi người, nhưng chính là người đâm lao, vậy phải theo lao thôi.

      Thích thú thưởng ngoạn cảnh đẹp thế nào đều biết, nhìn bọn họ vui vẻ, trong lòng chỉ thấy chua xót. Chỉ có việc ngoài ý muốn xảy ra, Tô lão gia có lẽ vì ở lâu trong nước, thân thể liền yếu , mọi người lại phải đưa ông bệnh viện. Tuy rằng chỉ là cảm mạo nhất thời nhưng cũng dám xem thường, dù sao Tô lão gia tuổi cũng lớn, lại bị huyết áp cao, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra cố, ví dụ như người bị mắc bệnh tim, cho dù tại lúc này có nguy hiểm đến tính mạng nhưng lúc sau ai có thể đoán trước được.

      Tô Thiển Oanh ở bệnh viện chăm sóc ông nội rất lâu, sau đó mới ra ngoài mua ít đồ ăn cho ông.

      vừa mới , Lộ Thừa Hữu liền tới trước mặt Tô lão gia: "Ông nội, tốt hơn chút nào chưa?"

      "Vốn dĩ cũng có gì, do các người nhìn gà hóa cuốc thôi."

      "Chúng ta đều lo lắng cho ông nội."

      Tô Lão gia trầm mặc lúc: "Thừa Hựu, những năm gần đây, ông luôn xem cháu như cháu mình vậy, mặt là vì cháu thông minh hiểu chuyện, mà mặt khác cũng là vì tâm tư của ông. Thân thể ông, ông ràng nhất, nhiều năm như vậy cũng còn sợ cái chết nữa, nhưng tại ông chưa muốn mình phải ra ."

      Tô lão gia lại thở dài: "Ông còn chưa nhìn thấy ngày bảo bối kia được che chở, tuy rằng bảo bối hiểu chuyện, cũng thông minh, suy nghĩ kỹ càng mà hành động cũng nóng nảy. Tâm tư của ông nội, chắc cháu cũng hiểu được, cho nên trong tiệc sinh nhật ông nội mới bảo cháu mang bạn tới, việc cháu làm từ trước đến giờ đều rất kín kẽ, đến giọt nước cũng lọt được ra ngoài, chỉ nghĩ tới bảo bối kia lại chủ động cự tuyệt, còn khiến chúng ta có cách nào."

      "Ông nội, ông lo nghĩ nhiều rồi."

      "Thừa Hựu, thân thể của ông nội cũng còn khỏe mạnh nữa, cháu có thể đáp ứng cầu của ông, giúp ông chiếu cố Oanh Oanh được ?"

      Lộ Thừa Hữu lại trầm mặc chút: " ấy tìm được người thích hợp."

      Tô Lão gia chỉ cảm thán: "Nhưng là, ông chỉ cần cháu, người khác ông yên tâm."

      Lộ Thừa Hữu lại trầm tư: "Để cháu suy nghĩ."

      Tô lão gia nhìn Lộ Thừa Hữu: "Các người cần quản ông, cũng ăn cơm !"

      Tô Thiển Oanh thản nhiên cười cười: "Cháu ăn xong rồi!"

      Tô lão gia nhíu mày, Tô Thiển Oanh liền quay sang với Lộ Thừa Hữu: " ăn cơm , tôi ở đây giúp ông ăn cơm."

      Lộ Thừa Hữu chỉ gật đầu, đáp lại , sau đó ra ngoài. Tô lão gia thở dài, Tô Thiển Oanh bưng cháo lên, múc thìa đưa tới: "Ông nội, cháu đút cho ông."

      Tô lão gia đành phải hé miệng. nên quan tâm đến ông nội trước, đợi ông nội khỏe lại rồi tính sau, chỉ là biết có thể trốn tránh được bao lâu, nếu như là trách nhiệm của , dù muốn trốn cũng trốn được.
      Last edited: 14/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5:-(p1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Cùng lúc đó, tại Lộ gia, Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An ngồi thảo luận chút, cũng phải bọn họ suy nghĩ nhiều, từ sau khi kết thúc tiệc sinh nhật, Lộ Thừa Hữu vẫn luôn mình rất bận, nên chưa từng về nhà, bọn họ đồng ý cho ra ở riêng, dù sao con cái lớn, luôn muốn có gian độc lập của riêng mình. Hơn nữa, từ khi tiếp nhận mọi việc ở công ty, Lộ Thừa Hữu luôn tận tâm tận lực, khác biệt hoàn toàn với những công tử con nhà nhà giàu khác, lúc nào cũng chỉ hận thể chơi hết được mọi thứ hay ho đời, nhưng Lộ Thừa Hữu chưa bao giờ như thế.

      du lịch, tuy rằng qua rất nhiều nơi, nhưng cũng chỉ là vì công việc mà thôi.

      Những năm gần đây, nếu như thực phải kể ra những nơi đến, mới biết hình như có nơi nào chưa đến.

      Trước khi tiếp nhận công ty, thậm chí còn chưa bao giờ tàu hay máy bay, đến cả lần đò duy nhất từ trước đến giờ cũng là do lúc đó lớp học tổ chức du xuân. Cuộc sống của chỉ có thể dùng mấy chữ thú vị để khái quát, nhưng cũng để tâm. Phòng luôn luôn gọn gàng ngăn nắp, có bất kỳ dơ dáy bẩn thỉu nào, mà vĩnh viễn có thể nhớ kỹ được mình để đồ ở đâu, bao giờ bị mất thứ gì. Đương nhiên, cũng thích người khác vào phòng của mình, càng đừng đến chuyện động vào người hay đồ của .

      Mà Lộ Chấn Vân nhận thấy cuộc sống của luôn có quy luật như vậy, trước giờ làm ra việc gì vượt quá quỹ đạo, cũng cho rằng luôn nghe theo sắp xếp của bọn họ về chuyện tình cảm. Nhưng mà, trong buổi tiệc lần trước lại mang theo Từ Độ Dao đến, rất ngoài ý muốn của bọn họ. Tuy rằng địa vị của Từ gia cũng tồi, hơn nữa bọn họ cũng phải người cổ hủ, chỉ là hài lòng mà thôi.

      Hơn nữa, bọn họ đều nắm tin tức gì của , ở trong lòng cũng có chút nghi ngờ, lại nghĩ đến cuối cùng, lại mang vấn đề khó khăn này cho bọn họ.

      Hoàng Lệ An nhìn chồng mình, càng ngày bà càng hiểu con trai mình. Mỗi lần nghe thấy người khác dùng giọng điệu hâm mộ con trai bà hiểu chuyện lại biết điều, bà chỉ vui mừng mà còn chậm rãi lo lắng, bởi vì phát con trai ngày càng xa cách với mình.

      "Ông thử xem ý Thừa Hữu là thế nào?" Hoàng Lệ An cảm thán.

      Lộ Chấn Vân cũng cách nào lý giải, nhưng có điểm khẳng định: "Nó cố ý!"

      "Chẳng nhẽ nó biết chúng ta muốn tác hợp nó và Oanh Oanh ..."

      " biết nó có biết hay , nhiều năm rồi nó cũng có bạn , cho nên chúng ta mới có ý nghĩ như thế."

      Hoàng Lệ An gật gật đầu: "Có lúc rất hi vọng nó có thể bộc lộ ra cảm xúc của mình, có thể si tình vì nào đó đòi chết đòi sống, như thế tôi còn cảm thấy an ủi chút, chứ phải như bây giờ cái gì cũng , lúc nào cũng bày ra bộ dáng già dặn, trầm mặc."

      "Có người mẹ nào lại hình dung con trai mình như bà ?"

      Hoàng Lệ An bĩu môi: "Ông cho rằng phải sao?"

      Lộ Chấn Vân cũng nhíu mày, lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lộ Thừa Hữu bước vào, lạnh nhạt chào hỏi: "Ba, mẹ".

      Biểu cảm của quá mức bình thường, nhìn qua là biết ba mẹ chờ mình về, liền hướng bọn họ tới. bình tĩnh cầm lấy điều khiển từ xa, sau đó mở ti vi lên, cho dù có xem hay cũng làm giảm bớt khí cứng ngắc.

      Hoàng Lệ An cười cười: "Rốt cuộc cũng trở về?"

      "Đây là nhà con, tự nhiên muốn trở về thôi." Lộ Thừa Hữu đáp dễ dàng.

      Lộ Chấn Vân tiếp: "Tô lão gia thế nào?"

      "Còn tốt". Giọng điệu của vẫn lạnh nhạt, nghe ra bất cứ cảm xúc gì.

      Lúc này, Hoàng Lệ An lắc đầu, có chút vô hại: "Con rảnh rỗi nên quan tâm nhiều đến Tô lão gia, dù sao trước đây ông ấy cũng chăm sóc quan tâm nhiều đến con."

      "Biết ạ."

      Lộ Chấn Vân cầm lấy tờ báo, nhưng đọc ra được cái gì: "Tô Lão gia có chuyện gì khác ?"

      Lộ Thừa Hữu di chuyển sóng mắt: "Ba, mẹ, hai người có thể thẳng, cần dò xét như vậy."

      động đến đề tài này, Hoàng Lệ An cảm thấy có gì sai lầm: "Lần trước, ở tiệc rượu, con mang Từ đến, rốt cuộc hai đứa có quan hệ gì?"

      Lộ Thừa Hữu ra vẻ có chút ngoài ý muốn: "Con cho rằng mình thể rất ràng, bạn , chỉ đơn giản như vậy."
      Last edited: 14/2/16
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :