Chương 22 (tiếp theo)
Editor: miemei
“Ding” tin nhắn đến. Lâm Dư Hi nhìn cái, cất di động vào.
“Trình Tuyền nhắn tin cho em à?”
“…… Phải!”
“ ấy gì?”
“ có gì!”
“Tôi đoán, ấy cám ơn em!”
“……” Tin nhắn của Trình Tuyền: Bác sĩ Lâm, cám ơn !
“ ấy cám ơn em cái gì thế? Cám ơn em để tôi đập chồng ấy à?”
“Thực ra biết mà, ấy cám ơn tôi giúp dần dần khỏe lại.”
Nét mặt của Chu Tử Chính trầm xuống: “Tôi khỏe rồi, cảm giác tội lỗi của hai người đó hơn chứ gì.”
“ khỏe lại là vì bản thân mình, phải vì bọn họ.”
Khóe miệng Chu Tử Chính nổi lên nụ cười: “Tôi khỏe lại phải chỉ vì bản thân tôi, cũng vì em nữa.” Chẳng qua giọng điệu này có chút mờ ám thể .
“……Ơ, dĩ nhiên rồi, tôi là bác sĩ của mà.” Lâm Dư Hi chỉnh lại tâm tình của mình.
“Em biết tôi có ý gì mà.”
“……”
“Tôi nghĩ, chắc là nhanh thôi!”
“Ừ!” Từ lúc bắt đầu điều trị đến giờ, mới hơn tháng thôi, tình hình tiến triển của tốt hơn rất nhiều so với những bệnh nhân khác. Nếu duy trì liên tục tình trạng như bây giờ, thêm hai ba tháng nữa bệnh của khỏi hẳn.
-Truyện chỉ đăng diiendaanleequuydoon.com, trang web khác đều là trộm cắp-
“Nếu như tôi khỏe lại, có biết chuyện đầu tiên tôi muốn làm là gì ?”
“…… Ờm, làm gì cũng được, đừng làm quá độ, tất cả đều phải tiến hành theo trình tự.”
Chu Tử Chính cười: “Em nghĩ đâu vậy. Ý tôi là, nếu như tôi khỏe lại, nhất định phải mời em ăn bữa hoành tráng ở nhà hàng mà tôi thích nhất.”
“Ặc, đừng khách sáo. Đây chỉ là trách nhiệm của người làm bác sĩ thôi.”
“Em đừng câu nào cũng nhắc nhở tôi rằng em là bác sĩ của tôi chứ. Theo góc độ điều trị tâm lý mà , lúc nào tôi cũng nhớ mình là bệnh nhân cũng tốt đâu.”
“Vậy, có thể coi tôi là bạn của .”
“Bạn gì?”
“Bạn bình thường.”
“Quan hệ của chúng ta còn bình thường hả? Trong tháng, em ngủ ở nhà tôi hai đêm rồi đấy.”
Lâm Dư Hi muốn đâm đầu vào tường! Sao đâu cũng trúng sét đánh thế này!
“Bạn thân, được chứ?” Chu Tử Chính hỏi.
“Tùy sao cũng được!” Lâm Dư Hi cảm thấy mình mà nghiêm túc trả lời nữa, rơi vào bẫy của mất.
“Tùy tôi? Vậy bạn !”
“Chu Tử Chính!” Lâm Dư Hi tức tối kêu lên.
“Ý tôi là bạn thân là con , gọi tắt là bạn , được ?”
“ được!”
“Là em tùy tôi mà.”
“Tôi là bác sĩ của .”
“Em xem, lại vòng về rồi! Haiz! Tâm hồn của tôi lại bị tổn thương nữa. Xem ra đợt điều trị này lại phải kéo dài vô thời hạn rồi.”
“……” Lâm Dư Hi khóc ra nước mắt.
May mà đến phòng khám rồi.
“ dừng ở đường ngoài là được.” Lâm Dư Hi chỉ có thể hoàn toàn đếm xỉa đến hành vi vô lại cộng vô sỉ cộng thêm lưu manh của .
“Dạ được! Thưa bạn !”
đỉnh đầu của Lâm Dư Hi có con quạ bay ngang qua, quác, quác, quác……
Bạn đọc truyện do miemei edit, từ diễn đàn L.ê.Q.u.ý.Đ.ô.n.
-----
Lâm Dư Hi vừa xuống xe, thấy Lâm Chi Hiên từ trong hẻm ra, bên cạnh có bốn cảnh sát theo.
“Ba!” Lâm Dư Hi kinh ngạc tới, cảnh sát ngăn lại, “Ông Lâm Chi Hiên bị tình nghi hành nghề chữa bệnh có giấy phép, phải về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
Lâm Dư Hi vẫn chưa kịp phản ứng, cảnh sát khác ngừng đánh giá Lâm Dư Hi, hỏi: “ có phải Lâm Dư Hi ?”
“Là tôi!”
Cảnh sát giơ tờ giấy lên: “Có người tố cáo hành nghề chữa bệnh khi chưa có bằng cấp hành nghề bác sĩ Trung Y có hiệu lực, mời theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
Lâm Dư Hi thể tin được: “Cái gì?”
Chu Tử Chính bước vội tới: “Có phải các nhầm rồi , Lâm Dư Hi là bác sĩ Trung Y có đăng kí, sao có thể hành nghề có giấy phép được?”
“ có thể tìm luật sư đến biện hộ.”
Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi: “Trước khi luật sư của tôi đến, đừng gì cả. Tin tôi, tôi để em xảy ra chuyện đâu!” chuyện, cho phép xen vào.
Lúc Lâm Dư Hi nhìn sang , muốn gì đó, cuối cùng vẫn ra. Nhưng Chu Tử Chính nhìn ra được, trong đôi mắt của , có vẻ hoảng hốt mà chưa từng thấy bao giờ.
lấy điện thoại ra: “Trạch, lập tức bảo luật sư Diệp gọi điện cho tôi. Còn nữa, sử dụng tất cả tài nguyên điều tra bối cảnh của Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi, dùng hết tất cả những cách mà cậu có thể dùng, tôi cho cậu thời gian ngày.”
Chu Tử Chính nhìn theo xe cảnh sát chạy xa dần, trong lòng mơ hồ trầm xuống. Lâm Dư Hi là bác sĩ Trung Y có đăng kí, đây là vô cùng chính xác, tại sao lại có người kiện ấy hành nghề bằng cấp? Lâm Chi Hiên sao? Ông ấy làm nghề y lâu như vậy rồi, lẽ nào ông ấy phải bác sĩ Trung Y có giấy phép?
-----
Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đến cục cảnh sát, làm các thủ tục đăng ký, rồi bị đưa vào phòng tạm giam. Song sắt đóng lại cái “rầm”, ba mặt rào sắt, mặt tường xi măng, nhốt hai con người lo lắng yên.
“Ba!” Lâm Dư Hi níu cánh tay của ông.
Lâm Chi Hiên vỗ lên tay : “Đừng lo, sao đâu.”
“Nhưng, ba có bằng hành nghề, nếu như điều tra……”
“Ba làm nghề y chữa bệnh cũng 20 năm rồi. Quy định về bác sĩ Trung Y có bằng cấp khoảng 15 năm nay mới có hiệu lực, ba nghĩ vẫn có thể giải trình được. Nhưng bây giờ, chỉ có thể chờ luật sư đến hỏi cho thôi.”
“Ừm, Chu Tử Chính cho luật sư đến đây.”
Lâm Chi Hiên nhìn : “Tối qua con ở cùng với Chu Tử Chính à?”
“Ơ……”
“Tối qua Tiểu Ngải gọi điện đến nhà tìm con.”
“Con…… con cố ý dối đâu……” Lâm Dư Hi cúi đầu. rất ít khi dối, mà hình như ba cũng chưa bao giờ lật tẩy lời dối của .
“Lần trước cậu ấy đến nhà, những lời mà hai đứa , ba nghe được chút.”
“……Con từ chối ta rồi.”
Lâm Chi Hiên gật đầu: “Ừ, khoảng cách chênh lệch giữa cậu ấy và chúng ta quá lớn. Nhưng ba thấy, hình như cậu ấy vẫn chưa bỏ cuộc.”
“Sớm muộn ta cũng hiểu thôi!”
“Nếu như lần này cậu ấy đưa luật sư đến, chúng ta nợ cậu ấy phần tình nghĩa rồi.”
“Vậy sau này con khám bệnh miễn phí cho ta, trả lại tình nghĩa cho ta.”
Lâm Chi Hiên thở : “Nợ tình nghĩa, là khó trả nhất đấy!”
-Truyện chỉ được đăng duy nhất DĐ.LeeQuuyDoon-
-----
Cảnh sát mở cửa sắt ra: “Luật sư của hai người đến rồi.”
Hai người được dắt vào phòng thẩm vấn, Chu Tử Chính và người đàn ông trung niên ngồi trong đó.
“Các chị có 20 phút. Sau 20 phút, nhân viên thẩm tra đến lấy lời khai.”
Người đàn ông trung niên đứng lên, giơ tay ra: “Tôi tên Diệp Cẩm An, chủ tịch Chu ủy thác cho tôi làm luật sư đại diện của hai người.”
Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi lần lượt bắt tay với ông ta.
Chu Tử Chính : “Ông ấy là luật sư lớn có thâm niên trong nghề, vụ kiện của hai người có thể yên tâm giao cho ông ấy.”
Diệp Cẩm An : “Tôi xem sơ qua đơn khởi tố hai người, trong đơn chỉ ra vào khoảng từ năm 1999 đến năm 2015, ông Lâm Chi Hiên hành nghề y bằng cấp ở phòng khám Tân Sinh. Mà Lâm Dư Hi vào năm 2005 đến năm 2009, vẫn còn trong thời gian học đại học, hành nghề y bằng cấp tại phòng khám Tân Sinh.”
Lâm Chi Hiên gật đầu: “Đúng là tôi có bằng bác sĩ Trung Y ở Hong Kong. Mà lúc Dư Hi học đại học, có đến phòng khám phụ giúp.”
“Tại sao ông xin giấy phép cấp bằng?”
“Tôi có giấy chứng nhận bác sĩ Trung Y do thành phố XXX cấp, chỉ là cái đó được Hội Ủy viên quản lý Trung Y Hong Kong thừa nhận. Người lập ra phòng khám này là ông Chương Lệ Phong, là bác sĩ Trung Y có đăng kí giấy phép, trước kia tôi chỉ làm công cho ông ấy thôi, ông ấy phụ trách bốc thuốc. Đến năm 2000 ông ấy qua đời, tôi mới tiếp nhận phòng khám. Lúc đó tuy biết phải có bằng bác sĩ Trung Y mới có thể hành nghề, nhưng phòng khám chỉ còn mình tôi, tôi phải chăm sóc cho bệnh nhân trong phòng khám, thực có thời gian học để thi nữa.”
“Ông Lâm, ông giải thích như vậy rất bất lợi cho ông. Hành nghề chữa bệnh bằng cấp 16 năm có thể bị phán hình phạt cao nhất trong điều luật này rồi đấy.”
“Hình phạt cao nhất là gì ạ?” Lâm Dư Hi vội hỏi.
“Tù giam 3 năm.”
Lâm Dư Hi sợ ngây người! Ánh mắt của Lâm Chi Hiên cũng run lên!
“Vốn là hành nghề y giấy phép cho dù thời gian có dài di nữa, chỉ cần liên quan đến bất kì tố cáo tắc trách nào, hình phạt tù giam giảm thành án treo, thậm chí phạt tiền, cũng có khả năng đó. Chỉ là bây giờ có gia đình của bà lão họ Trịnh tố cáo ông Lâm bốc thuốc làm cho tình trạng bệnh của bà Trịnh chuyển xấu cấp tốc. Bây giờ bà Trịnh tiếp nhận điều trị trong phòng ICU ở bệnh viện, tình trạng rất nguy ngập. Nếu như bà Trịnh có bất trắc gì, vậy chỉ là tội hành nghề giấy phép thôi đâu, mà trở thành, hành nghề phi pháp dẫn đến tổn thương cơ thể người khác, thậm chí là ngộ sát.”
Vẻ mặt của ba người hoảng hốt!
Chu Tử Chính vội hỏi: “Sao bọn họ có thể chứng minh là do thuốc của ông Lâm dẫn đến tình trạng bệnh của bà Trịnh chuyển biến xấu?”
“Người nhà của bà Trịnh lấy thuốc bột do ông Lâm kê đơn xét nghiệm, phát trong đó morphine. Bác sĩ xác định, bà Trịnh bị trúng độc morphine.”
Giọng Lâm Dư Hi run rẩy: “Sao có thể như vậy chứ? Thuốc của chúng tôi đều lấy về từ nhà thuốc Trung Y kinh doanh mấy chục năm, rồi tự mài thành bột, sao có thể có morphine được?”
“Lúc người nhà của bà Trịnh tố cáo cung cấp phần báo cáo xét nghiệm rất toàn diện cùng với bối cảnh của hai người. Bọn họ kiện hai người dùng morphine để giảm đau cho bệnh nhân, từ đó làm cho bệnh nhân sinh ra ỷ lại vào thuốc của hai người mà giữ bệnh nhân lại.” Diệp Cẩm An nhìn chằm chằm hai người, “Gần đây hai người có đắc tội đến ai ?”
Trái cổ của Lâm Chi Hiên rung lên: “Ý là có người cố ý hãm hại?”
Diệp Cẩm An : “Theo như phân tích tình huống trước mắt, rất có khả năng là như vậy.”
Lâm Chi Hiên chau mày trầm tư.
Lâm Dư Hi giận dữ: “Chúng tôi chỉ là phòng khám thôi, thu phí cao, bệnh nhân đều là hàng xóm lâu năm. Rất nhiều cụ già đến khám bệnh, chúng tôi cũng chỉ lấy tiền thuốc, tiền khám bệnh cũng miễn luôn. Tiền kiếm được từ phòng khám này cũng chỉ đủ nuôi sống gia đình. Chúng tôi kinh doanh ở đây 20 năm rồi, xưa nay luôn hòa thuận với bà con lối xóm, hoàn toàn đắc tội bất cứ ai. Phòng khám của chúng tôi muốn tiền có tiền, muốn tiếng tiếng, ai lại muốn hãm hại chúng tôi cơ chứ?”
Đôi gò má của Lâm Chi Hiên run run: “Vậy Dư Hi sao? Bọn họ còn kiện con bé gì nữa?”
Diệp Cẩm An : “Chỉ tố cáo Lâm hành nghề y bằng cấp trong bốn năm thôi, theo như tại, cơ hội Lâm thoát tội rất lớn. Dù sao lúc đó ấy học giáo trình Trung Y ở đại học.”
Lâm Chi Hiên thở phào: “Vậy tốt!”
Đôi mắt của Lâm Dư Hi mờ sương, cắn môi: “Luật sư Diệp, chúng tôi có bỏ morphine vào thuốc! Ba tôi ở lại phòng khám này, chỉ là vì khám bệnh cho bà con lối xóm lâu năm cùng chung sống với nhau 20 mấy năm thôi. Những người sống ở khu của chúng tôi, phần lớn đều là những ông bà cụ lớn tuổi rồi, chúng tôi xem bọn họ như người thân vậy, sao có thể vì tiền mà hại bọn họ chứ?”
Diệp Cẩm An gật đầu: “Tôi tin! Nhưng đứng trước pháp luật, tất cả đều phải nhìn vào chứng cứ.”
Vẻ mặt Chu Tử Chính nghiêm trọng: “Hai người đừng lo, tôi lôi người sai khiến phía sau ra ngoài. Có tôi ở đây, bất kể là ai cũng đụng vào hai người được!”
Lâm Dư Hi nhìn vào ánh mắt chân thành của , trong lòng lại nhuốm lên chút ấm áp: “Cám ơn !”
Chu Tử Chính cười dịu dàng: “Bác sĩ của tôi bị nhốt, tôi tìm ai để châm cứu đây?”
Last edited by a moderator: 25/7/17