1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19 – Dồn vào tường, tỏ tình

      Ngải Vi nhíu mày: “ ta là bạn trai tin đồn của cậu, ngoài ra còn là chàng cực kỳ lăng nhăng nữa, sao hả, cậu muốn hãm hại mình à?”

      “Nếu như mình ta phải là đàn ông chơi bời sao?”

      “Vậy đám bạn cũ của ta là cái giống gì?”

      “Bia đỡ đạn!”

      Ngải Vi kinh ngạc: “ phải ta chơi bời dữ quá, dính bệnh tình dục, nên mới tìm cậu để chữa đó chứ?”

      phải! Tin mình , ta rất coi trọng tình nghĩa.”

      “Vậy, bệnh của ta?”

      khỏe lại thôi. Đặc biệt là, nếu như gặp được người phụ nữ ta , càng mau khỏi hơn.”

      Ngải Vi khó hiểu nhìn Lâm Dư Hi: “Bạn trai tin đồn trọng tình trọng nghĩa như vậy, sao cậu lại cần?”

      “Bọn mình cùng thế giới.”

      “Vậy ta với mình cùng thế giới à?”

      “Phải!” Tuy nhà giàu cũng có chia cao thấp, nhưng nhà giàu siêu cấp của Chu Tử Chính với nhà giàu sơ cấp của nhà Ngải Vi cũng coi như là môn đăng hộ đối rồi.

      Ngải Vi nheo mắt lại, liếc : “Vậy mình với cậu là quan hệ gì?”

      “Thực ra mình với cậu cũng cùng thế giới, chỉ là biết tại sao tiên nữ như cậu cứ thích đến chốn nhân gian này ăn chực uống chùa.”

      “Hứ!”

      “Dù sao tối mai cậu cũng ăn cơm với ta, cứ trò chuyện nhiều chút.”

      Ngải Vi chống cằm, tròng mắt đảo vòng: “Chu Tử Chính à? Mình chưa từng cân nhắc tới ta đấy.”

      Lâm Dư Hi vỗ vai ấy: “Cân nhắc cho kỹ vào! Mình nấu canh óc heo cho cậu.”

      “Cậu nấu hả?” Ngải Vi chu miệng kêu gào.

      -----

      7 giờ, Chu Tử Chính đến nhà hàng đúng giờ, 7:01 phút Ngải Vi ung dung bước vào.

      “Hi!” Ngải Vi cười tươi như hoa.

      “Hi!” Chu Tử Chính mỉm cười nhìn lại, “Liz đâu?”

      “Cậu ấy có bệnh nhân, nên đến trễ chút.”

      “À! Được, uống chút gì trước nhé?”

      “Cho ly, nước cam!” Ngải Vi nhớ đến cảnh cáo của Lâm Dư Hi: được uống rượu!

      “Ồ?” Giọng hơi lên cao, “ uống ly champagne à?”

      Ngải Vi vuốt vuốt tóc: “ cần đâu, thực ra tôi thích uống rượu lắm.” Câu này rất lưu loát, bản thân Ngải Vi cũng tin là luôn rồi.

      Hai người cứ thế tán gẫu nửa tiếng đồng hồ, Chu Tử Chính có chút mất kiên nhẫn: “Sao Liz còn chưa đến nữa?”

      “Ồ, để tôi gọi cho cậu ấy.”

      Ngải Vi lấy di động ra bấm số của Lâm Dư Hi: “Hi Hi, cậu ở đâu vậy? Tụi mình đều đói muốn chết rồi này.”

      “Gì hả? Sao rồi?! Ôi chao, cái bụng của cậu đúng là tệ , nếu bị tiêu chảy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt . Ăn chút cháo nhé, ngoan!”

      Nét mặt của Chu Tử Chính dần dần trầm xuống, khóe miệng lạnh lùng run lên: Lâm Dư Hi, vậy mà em lại nối dây tơ hồng cho bạn em? Nối qua tơ hồng của tôi ư?

      “Sao vậy, Liz khỏe sao?”

      “Phải đó! Chắc là lúc chiều ăn hỏng cái bụng rồi. Nên tôi kêu cậu ấy về nhà nấu chút cháo, đừng đến đây ăn thịt ăn cá nữa.” Ngải Vi , thuận tiện giơ tay gọi nhân viên phục vụ đến, “Có thể lên món rồi.”

      Ngải Vi chống cằm nhìn Chu Tử Chính, trong mắt có ánh sáng lấp lánh: “ vừa lần đầu tiên nhảy dù ở Mỹ đó, như thế nào vậy?”

      “Nhảy thành, gió lớn quá.”

      “Gió lớn nhảy được hả?”

      “Gió lớn thổi dù hạ xuống biển.”

      “Ồ, vậy lần đầu tiên thất bại rồi.”

      “Tôi thất bại lần, tuyệt đối thất bại lần thứ hai đâu!” Chu Tử Chính cười với vẻ đầy ý, “Ngại quá, tôi vào phòng vệ sinh chút.”

      Chu Tử Chính bước nhanh bỏ , vừa vừa gọi điện thoại: “Trạch, lập tức tới nhà hàng XX, ăn bữa cơm với Ngải Vi.”

      Chu Tử Chính lên xe, bàn tay cầm tay lái siết chặt: “Lâm Dư Hi, em cho rằng em có thể chạy thoát khỏi tay tôi sao?”

      Brừm, xe khởi động, phóng như bay về phía trước.

      -----

      Lâm Dư Hi về đến nhà, thay bộ đồ Hello Kitty màu hồng mặc ở nhà vào. Tối nay Lâm Chi Hiên có hẹn đánh bài, cũng muốn nấu cái gì, nên làm gói mì, lấy đồ ăn còn dư từ chiều ra, ngồi trước ti vi, xem phim hay bầu bạn với mì gói.

      Bộ phim “Người đến từ ánh trăng” rất nổi, Lâm Dư Hi buồn chán coi hết mấy tập. Nam chính là người ngoài hành tinh, ừm, khá đẹp trai đấy, còn biết siêu năng lực nữa. Haiz, sao nữ chính đều ngu ngơ thế này. Ôi dào, chẳng lẽ đàn ông đều thích phụ nữ ngốc sao, vậy, phải chăng nên bổ não cho Ngải Vi nhỉ?

      Lâm Dư Hi tự mình vui vẻ thoải mái bật cười.

      “Ding dong!” Chuông cửa vang lên.

      Ba mang theo chìa khóa à?

      Lâm Dư Hi mang đôi dép lê màu hồng mở cửa: “Ba, sao hôm nay về sớm vậy?”

      Sau đó, ngây ra rồi. Chu Tử Chính đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm chớp mắt, ánh mắt của , làm người ta hơi khiếp sợ.

      “Ô, chỉ có mình em ở nhà? Vậy tốt qua.” Chu Tử Chính hời hợt , đẩy cửa vào.

      Lâm Dư Hi hoàn hồn lại: “, sao lại…...”

      Chu Tử Chính nhìn quanh căn nhà của Lâm Dư Hi, liếc thấy mì gói và đồ ăn thừa bàn trà: “Tiêu chảy mà còn ăn mì gói nữa?”

      “Ơ, mệt rồi, muốn nấu, tùy tiện ăn chút thôi.”

      Chu Tử Chính xoay người, đánh giá bộ đồ mặc ở nhà của từ xuống dưới: “Màu hồng à? Tôi em rất thú vị từ sớm rồi, bây giờ nhìn em giống như là công chúa muốn làm phù thủy vậy.”

      “…… có chuyện gì sao?”

      “Tôi cũng coi như là giúp bạn của em việc lớn, ngay cả bữa cơm em cũng mời tôi ăn hả?” Chu Tử Chính khóa chặt ánh mắt của , giữa hai hàng chân mày nổi lên cơn giận nhè .

      Trong mắt Lâm Dư Hi lóe lên chút chột dạ: “Chẳng phải tối này Ngải Vi mời ăn cơm sao?”

      “Tôi giúp cho bạn của Lâm Dư Hi, nếu phải vì em, tôi hoàn toàn biết ta.” Chu Tử Chính bước chậm về phía , Lâm Dư Hi kiềm được mà lui về phía sau.

      “Sao hả, em làm bác sĩ lâu quá, muốn đổi nghề làm bà mai à? Nếu là vậy, công việc điều tra lý lịch của em cũng tệ quá đấy. Tôi thích kiểu người nào, em điều tra ràng rồi sao?”

      Lâm Dư Hi lui về xong bước lại bước: “Chỉ là ăn cơm thôi mà. Tôi, tôi tình có chút thoải mái, mới đến được……” “Phịch” đụng vào tường rồi, còn đường để lui nữa, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn ngày càng ép tới gần. Thế là muốn quay người vào phòng bếp, cánh tay của Chu Tử Chính vươn ra, cản đường của lại.

      Mẹ nó, đây chính là dồn vào tường trong truyền thuyết à? Hình như Lâm Dư Hi nghe thấy nhịp tim đập thình thịch, thình thịch của mình.

      Khóe môi của Chu Tử Chính hơi cong lên, trong mắt chứa nét cười xấu xa: “Em sợ cái gì? Em biết tôi thể làm gì với em mà.”

      “Tôi là bác sĩ của , xin tôn trọng chút!” Vẻ mặt của Lâm Dư Hi trầm xuống, che giấu nỗi bối rối trong lòng.

      Chu Tử Chính cười : “Em ăn mặc thế này, câu như vậy, chút sức thuyết phục nào hết.” Ánh mắt của liếc xuống dưới cái, từ cổ áo rộng rãi của , nhìn thấy được nét xuân sắc. Khoảnh khắc đó, cơ thể của cứng lại, trái cổ run run.

      Giây phút Lâm Dư Hi nhận ra, nét mặt chợt thay đổi. tay che cổ áo lại, buồn bực than thầm: Sao hôm nay lại mặc áo lót chứ?

      , có thể tránh ra ?” Lâm Dư Hi thẹn quá hóa giận.

      Chu Tử Chính buông tay ra: “Xin lỗi, phải cố ý nhìn đâu.”

      Lâm Dư Hi bước nhanh về phòng, mặc cái áo khoác vào, cài nút lên đến tận cổ.

      “Phòng của em có vẻ mơ mộng đấy.” Chu Tử Chính đến bên ngoài cửa phòng. vách tường màu trắng gạo dán hình cây và hoa cỏ ảo diệu; ra giường màu hồng, chăn mền hoạt hình búp bê Hello Kitty. tủ áo màu trắng gạo, dán hình Lương Triều Vĩ và TFBoys. Căn phòng hẹp đơn giản, đâu đâu cũng là hương vị nhàng của , nhàn nhạt, thoải mái.

      Lâm Dư Hi tức giận: “Chu Tử Chính!” ra khỏi phòng, đóng cửa cái “rầm”.

      “Em thích Lương Triều Vĩ, TFBoys với Hello Kitty à? Quãng thưởng thức rộng ghê!”

      “Rốt cuộc muốn làm gì?”

      “Muốn ăn cơm, tôi đói rồi.”

      “……Chỗ tôi có đồ ăn.”

      “Chỗ em có phòng bếp mà, tôi nấu!” Chu Tử Chính xăn tay áo lên.

      Thấy Chu Tử Chính bình tĩnh tự nhiên vào phòng bếp, đột nhiên trong đầu Lâm Dư Hi vét được câu từ chối nào.

      Chu Tử Chính mở tủ lạnh ra, chỉ có chút rau cải và trái cây, có thịt. lục tới lục lui: “Có rồi, sủi cảo Bến Tàu nè, ăn cái này !” Chu Tử Chính lấy sủi cảo và rau cải ra.

      Lâm Dư Hi thỏa hiệp: “Để tôi làm cho!”

      “Chẳng phải em mệt à?”

      “Bây giờ tôi mệt nữa. ra ngoài ngồi chút .”

      Chu Tử Chính nhìn cái, để đồ xuống: “Cũng được!” Chỉ là, ra phòng bếp, mà đứng bên cạnh bếp ga.

      Lâm Dư Hi ngơ ra hai giây: “ ra sô pha ngồi !”

      “Tôi phải giám sát! Sợ em trách tôi nhìn lén em, rồi bỏ độc vào trong sủi cảo mất.”

      “……”

      “Tôi thừa nhận là tôi nhìn thấy rồi, hơn nữa tôi rất tình nguyện chịu trách nhiệm.”

      “……”

      Lâm Dư Hi tình thua cho vô sỉ biên giới của Chu Tử Chính: “Tôi rất có tránh nhiệm mà cho biết, chỗ này thích hợp với !”

      Khóe miệng Chu Tử Chính cong lên nét cười có tính toán sẵn: “Tôi cũng rất có trách nhiệu mà cho em biết, tôi để ý rồi, bao giờ buông tay.”

      Lâm Dư Hi lại thua lần nữa! bật lửa lên, nấu nước, rửa rau, nhìn đến tồn tại của nữa. May mà, sủi cảo làm sẵn cần nấu mấy phút xong rồi.

      “Ăn được rồi.” Ăn xong mau , đừng để ba gặp được.

      Chu Tử Chính nhìn sủi cảo nóng hổi: “Nóng quá, để nguội chút.” ngồi sô pha, nhìn thấy nữ chính say rượu quyến rũ nam chính ti vi, “Em cũng thích xem phim này à?”

      “Tùy tiện xem đại thôi! thích xem chương trình gì tự đổi .” Lâm Dư Hi cũng nhìn sủi cảo cái, “Sủi cảo ăn lúc nóng mới ngon.”

      Chu Tử Chính ung dung thong thả gắp viên sủi cảo lên, cắn miếng: “Ừm, mùi vị sủi cảo hôm nay đặc biệt ngon.”

      Đột nhiên Lâm Dư Hi nhớ tới Ngải Vi: “ rồi, cứ thế để lại mình Ngải Vi ở nhà hàng à?”

      “Tôi tìm cậu Trạch đến ngồi chung với ấy rồi. Cậu Trạch cũng độc thân, cũng muốn tìm vợ, rất xứng đôi.”

      Sau đó, Ngải Vi gọi điện thoại đến, Lâm Dư Hi hít sâu hơi, bắt máy: “A lô!”

      “Chu Tử Chính quăng mình ở lại mất rồi, tìm cấp dưới gì gì đó của ta đến ăn cơm với mình. Tên kia ngoài mặt ăn ngọt xớt, nhưng mà giỏi thầm hại người nhất đấy.”

      ta tên là Tống Thành Trạch, chuyện của cậu nhờ ta mới có thể giải quyết nhanh như vậy được đó. Cậu nên cám ơn ta mới đúng!”

      “Đừng ta nữa. trọng điểm ! Vậy Chu Tử Chính sao, có chút phong độ nào. ta có ý gì chứ? Nửa tiếng trước còn trò chuyện rất tốt, vừa cậu tới nữa, nét mặt của ta thay đổi liền, sau đó tiếng nào chuồn mất tiêu. Cậu đừng ta có ý với cậu nữa nhé, cho dù đầu mình là óc heo cộng thêm biển nước Thái Bình Dương cũng nghĩ ra được, người mà người ta muốn cua là cậu!” Giọng tức giận đùng đùng của Ngải Vi xuyên qua điện thoại, vang vọng trong phòng. “Cậu chuyển lời cho ta ấy, nếu ta muốn cua cậu phải tiếng xin lỗi với mình! Nếu mình nhất định làm cho ta cua thành.”

      Đột nhiên di động của Lâm Dư Hi bị giật . Chu Tử Chính trịnh trọng : “ Ngải Vi, xin lỗi! Tôi cũng đột nhiên bị đau bụng, nên mới chạy đến nhà của Hi Hi để giải quyết tiêu chảy.”

      “……”

      “Ngày mai tôi tặng 100 đóa hoa đồng để tỏ ý xin lỗi chân thành nhất của tôi.”

      “……”

      “Hi Hi vừa mới nấu sủi cảo cho tôi, tôi phải ăn lúc còn nóng. Lần sau tiếp nhé!”

      “……”

      Điện thoại ngắt mất rồi.

      Lâm Dư Hi ngây ra hồi lâu, rồi mới xoa xoa chỗ đau nhức giữa hai hàng chân mày. Chuyện đến nước này, có số việc thể giả ngu được nữa, phải cho ràng.

      Chu, tôi hi vọng hiểu, tôi với chỉ là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân thôi.”

      “Cho tới bây giờ, đúng là như vậy.”

      “Sau này cũng vậy!”

      “Tôi làm cho em đổi ý.” Chu Tử Chính lại ăn viên sủi cảo.

      thể nào!”

      “Em có biết Impossible, thêm dấu phết, thành I’m Possible đấy.”

      Chu, bệnh của tốt lên thôi. Sau khi khỏe rồi, có rất nhiều lựa chọn!”

      Chu Tử Chính nhìn : “Tại sao tôi thể chọn em?”

      “Chúng ta hợp.”

      “Chỗ nào hợp?”

      “Chỗ nào cũng hợp!”

      “Tôi nghĩ như vậy.”

      Lâm Dư Hi cắn mối: “Tình có thể có giới hạn, nhưng hôn nhân thể! Tôi chơi nổi!”

      Đột nhiên Chu Tử Chính bị nước nóng trong sủi cảo làm phỏng chút, đặt đũa xuống, đến trước mặt Lâm Dư Hi, nhìn thẳng vào đôi mắt của : “Tôi cũng chơi nổi!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, thư hồ10 others thích bài này.

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Oa oa oa
      Tử Chính mạnh mẽ
      Tiến quân thần tốc
      Da mặt như tường thành
      Thích quá
      Thank editor nhé
      TrâuChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20 – từng

      Editor: miemei

      Lâm Dư Hi nằm giường, lăn qua lăn lại ngủ được, nhìn đồng hồ treo tường, giờ rồi, thở dài hơi, ngồi dậy bật đèn, cầm di động lên, đăng nhập vào weibo, phát mấy fan của mình lại bùng nổ rồi. nhấn vào weibo của Chu Tử Chính, lại đăng tấm hình sủi cảo mới nữa.

      “Chén sủi cảo này, tôi tình nguyện ăn cả đời đó Lâm Dư Hi.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt mấy giây, bất đắc dĩ bật cười, lần này ta lại @ cả mình vào, hèn gì lượng fan của bỗng chốt lại tăng lên ào ạt.

      ~ ~ Lại là cả đời, lại là phù du nữa à? ~ ~

      ~ ~ Chu công tử ăn sơn hào hải vị ngán rồi, đến ăn sủi cảo của người phàm chúng ta. Tin em , chắc chắn sủi cảo của em làm ngon hơn ta nhiều, đến đây ăn của em ! ~ ~

      ~ ~ @ rồi kìa, woa, trước kia chưa từng @ bao giờ, lần này làm hả? ~ ~

      ~ ~ Chủ tịch Chu ơi, bỏ qua đó, nhào qua em ! ~ ~

      Cho dù là nửa đêm, bình luận vẫn tăng lên ngừng. weibo của Chu Tử Chính, và weibo của nữa.

      ~ ~ lòng muốn xin Lâm kia chỉ bảo phương pháp ôm đùi hiệu quả nhất! ~ ~

      ~ ~ điếm đời này nhiều đấy. Còn treo biển hiệu bác sĩ Trung Y nữa chứ, ghê tởm chết được. ~ ~

      Lâm Dư Hi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức đến khó chịu. Lời mạng này, tuy để tâm, chẳng qua là tự dưng lại bị mắng, đúng là oan uổng mà! Nếu như Chu Tử Chính vẫn tiếp tục khoe khoang huênh hoang như vậy, weibo của trở thành bia hứng đạn mất!

      Mắt thấy coi như có gì! bắt đầu từ từ xóa hết từng bài viết kia weibo.

      “Ding” tin nhắn của Chu Tử Chính nhảy vào: “Xin lỗi, tôi xóa bài weibo rồi.”

      Lâm Dư Hi nhíu mày, có ý gì đây? Haiz, thế giới của , hiểu được, cũng muốn hiểu. Lâm Dư Hi trả lời tin nhắn, tiếp tục lướt weibo.

      “Vẫn chưa ngủ à?”

      Tay Lâm Dư Hi thoáng dừng lại, mới nhận ra có thể nhìn thấy mình xóa bài weibo.

      -----

      Chu Tử Chính nằm ghế dựa ở phòng thủy tinh ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, dòng sông sao chảy xuôi. Những chấm sao lấp lánh đó, giống như là mỗi hồi ức trong lòng người vậy, chỉ khi đêm tối yên tĩnh, vẻ phồn hoa rực rỡ của đô thị nhạt , những ánh sáng lay lắt trong màn đêm mới có thể làm cho người ta nhìn thấy, làm cho người ta nhớ lại.

      từng, Trình Tuyền cũng thích nằm đỉnh núi vừa uống rượu, vừa ngắm sao với .

      uống ngụm nước cam. Ngắm sao được, rượu đỏ miễn , có người uống thuốc đừng uống rượu.

      Mà cái người xưa nay chỉ có hai màu trắng đen, ra là thích màu hồng nhất. Điều này làm hơi bất ngờ. Mơ mộng, thiếu nữ, ngọt ngào, so với vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, xa cách dưới lớp áo blu trắng của , chỉ chênh lệch chút thôi đâu. Có lẽ chính là vì trái tim thiếu nữ mềm yếu, nên mới cần lớp vỏ ngoài kiên cường để bảo vệ, bảo vệ trái tim yếu đuối trông có vẻ cứng rắn của .

      cầm di động lên, xem weibo chút, phát ít người điên cuồng sỉ vả weibo của Lâm Dư Hi, sau đó lại phát xóa bài lại bài.

      Chu Tử Chính chợt nhận ra, có lẽ lời tuyên bố công khai huênh hoang của vượt quá phạm vi có thể chấp nhận. Kiểu hạnh phúc của bé Lọ Lem này đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác, có hâm mộ có ghen ghét, có ghen ghét có căm hận, có căm hận rước đến những câu mắng nhiếc có giới hạn, cho dù là với người hoàn toàn xa lạ. lập tức xóa bài tỏ tình sủi cảo , rồi nhắn tin cho Lâm Dư Hi. Chỉ là, qua 10 phút rồi, vẫn chưa trả lời, mà cũng xóa bài weibo nữa.

      lấy Palaroid ra, hướng lên bầu trời chụp tấm ảnh. Trong khoảng tối đen như mực, điểm xuyết những ánh sáng yếu ớt. viết lên tấm ảnh: từng.

      cầm tấm ảnh lên, lấy di động chụp lại, gửi cho Lâm Dư Hi.

      “Tôi với ấy, từng kề vai nhau ngắm sao, dường như mỗi ngôi sao trời đều trở thành phần của hồi ức. Tôi từng chịu ngẩng đầu lên trong đêm tối trong khoảng thời gian rất dài. Hôm nay ngắm lại, bầu trời sao này vẫn như cũ, nhưng tâm trạng lại giống nữa, thậm chí có chút cám ơn, tôi từng có được phần hồi ức dưới ánh sao này.”

      “P.S: Đoạn văn này là do tôi viết ra đấy, phải chép từ baidu đâu!”

      “P.S nữa: Xin lỗi, tôi hơi vội vàng! Tôi xóa hết những bài viết có liên quan đến em weibo rồi. Chúng ta trở lại quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, được ?”

      Chưa đến phút đồng hồ sau, Lâm Dư Hi trả lời: “P.S: Viết rất hay!”

      “P.S nữa: Được! Ngủ sớm !”

      Chu Tử Chính về phòng, dán tấm ảnh lên tường. Những bức ảnh tường dần dần nhiều lên rồi, bất kể là vui vẻ, hay là đau lòng, mỗi tấm đều là cái bóng của hồi ức, thể thay đổi, thể né tránh. nhìn thẳng vào từng tấm ảnh, nhìn thẳng vào mỗi thứ từng trải đan xen trong nỗi chua ngọt đắng cay ở chốn sâu tận đáy lòng.

      -----

      Lâm Dư Hi ra ngoài ban công, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. ta, từng ôm vào lòng ngắm sao. ta, từng , ở vùng thảo nguyên ở Nội Mông Cổ của ta có thể thấy được bầu trời sao rung động lòng người nhất. thảo nguyên có ánh đèn, màn đêm đầy sao bát ngát kia như gần trong gang tấc. Nằm thảm cỏ, giơ tay ra giống y như là có thể bắt được ngôi sao vào tay vậy.

      “Hi, sau này dắt em Nội Mông Cổ, cùng em ngắm bầu trời sao đẹp nhất giữa trời đất này.”

      Lại là lời hứa mãi mãi thể nào thực được.

      giơ di động lên chụp lại bầu trời sao, mỉm cười, trong nụ cười mang theo chút đắng chát, cũng có chút khoan dung.

      Ít nhất, từng có lời hứa như thế.

      -----

      ngày bình thường, lại có người mấy bình thường đến. Hứa Nặc và con trai của ta Lãng Lãng. Dáng vẻ của Hứa Nặc tinh tế nhàn nhã như Chu Tử Chính, ngũ quan cường tráng nhiều thêm phần hào sảng và phóng khoáng.

      Hứa Nặc : “Bác sĩ Lâm, Lãng Lãng uống thuốc của khỏi bệnh rất nhanh. Nhưng nó vẫn còn ho chút, nên muốn mời khám xem sao.”

      Sau khi Lâm Dư Hi kiểm tra xong, : “ Hứa, thực ra Lãng Lãng hoàn toàn khỏi bệnh rồi, cần phải uống thuốc nữa.”

      “Ừm, vậy tốt! Tôi thấy bệnh của Vince cũng có tiến triển rồi.”

      Lâm Dư Hi trịnh trọng nhìn ta: “Hi vọng hiểu, tôi tiết lộ tình trạng của bệnh nhân cho bất cứ ai.”

      “Tôi câu khẳng định, chứ phải câu hỏi! Tôi thấy bài viết sủi cảo của cậu ấy đăng weibo tối hôm qua. Chén sủi cảo trong hình là do làm phải ?”

      Lâm Dư Hi hắng giọng, “ừ” tiếng.

      tin lời cậu ấy ư?”

      “Tôi có xem!” Lâm Dư Hi muốn dây dưa, “ Hứa, bệnh của Lãng Lãng khỏi rồi, cần phải đến đây nữa đâu.”

      “Vậy chúng ta cũng cần vòng vo nữa. Lần này đến đây, tôi muốn xin nhờ việc.”

      “Mời !”

      “Hãy sắp xếp cho Vince đánh boxing lần.”

      Lâm Dư Hi nhìn Hứa Nặc cái: “Tôi chỉ là bác sĩ của ấy, phải trợ lý của ấy, thể nào sắp xếp hành trình của ấy được.”

      Hứa Nặc : “Tôi chỉ muốn đánh trận boxing với cậu ấy thôi.”

      Lâm Dư Hi im lặng gì.

      Hứa Nặc : “Chúng tôi từng thỏa thuận, bất kể có gì bất mãn với nhau, đánh trận, mọi thứ đều bỏ qua hết. Sau khi cậu ấy gặp tai nạn, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội đánh boxing lần với cậu ấy.”

      Lâm Dư Hi hời hợt : “Có số chuyện phải đánh đấm trận là có thể bỏ qua được.”

      “Tôi biết! Ít nhất bị cậu ấy đánh trận, trong lòng tôi thoải mái chút.” Đôi mắt của Hứa Nặc như mắt ưng, ánh mắt tập trung, thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Dư Hi, “Tôi tin bệnh của cậu ấy thể nào liên quan đến tâm lý đèn nén của cậu ấy. Đánh tôi trận, có lẽ cũng là kiểu trút giận, cũng có ích cho bệnh của cậu ấy.”

      Lâm Dư Hi rũ mắt xuống, suy nghĩ tỉ mỉ: “Tôi, thử chút vậy!”

      “Cám ơn !” Hứa Nặc gật đầu với Lâm Dư Hi, ta viết số di động xuống: “Sắp xếp xong, lúc nào cũng có thể gọi điện báo cho tôi.”

      Lúc Hứa Nặc ra đến cửa, quay lại nhìn Lâm Dư Hi: “Đúng rồi, tôi thấy cậu ấy xóa hết những bài weibo liên quan đến rồi. Lần trước cậu ấy xóa weibo là 5 năm trước. Lần đó là vì hận, vì muốn quên . Lần này lại là vì , vì muốn bảo vệ. Còn nữa, Vince phải là kiểu người dễ dàng ra câu ‘cả đời’ đâu. Đối với cậu ấy, những lời ra, chính là lời hứa.”

      Trái tim của Lâm Dư Hi rung lên: “Con người thay đổi, rất nhiều lời đều là gió thoảng mây bay thôi.”

      mặt Hứa Nặc nổi lên thoáng buồn bã: “Có lẽ đúng! Có lẽ đúng! Hi vọng nhìn rồi, mới đưa ra quyết định. Vince đối xử với rất đặc biệt.”

      “Tôi chỉ là bác sĩ của ấy mà thôi!”

      -----

      Buổi chiều, Ngải Vi gọi điện đến tối nay muốn qua ăn chực uống chùa. Ăn cơm tối xong, Ngải Vi kéo tay xuống công viên ở dưới lầu dạo.

      “Hôm nay Chu Tử Chính đưa 100 đóa hoa hồng vàng đến đó, còn kèm theo tấm thiệp ‘I’m sorry’ nữa. Như vậy cũng coi như là có chút thành ý!”

      “Vậy tốt!” Mặc dù, với , chuyện này chỉ cần với trợ lý câu thôi.

      “Mình còn thấy bài viết weibo của ta vào tối hôm qua nữa, tuy ta xóa rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người chụp màn hình lại nha. Cậu xem ta có ý gì? Đăng rồi lại xóa, đổi ý hả?”

      “Mình biết, cũng có hứng thú muốn biết.”

      ta còn xóa hết những bài weibo vịt con xấu xí gì đó lúc trước luôn rồi. Bây giờ mấy người mạng thời gian tươi mới của cậu phá kỷ lục rồi, khác phù du là bao.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười: “Vậy tốt lắm! Mình lại có thể yên tĩnh trở lại rồi.”

      Ngải Vi nhìn chằm chằm, trong mắt toàn là ý cười xấu xa: “ ta tỏ tình với cậu rồi à?”

      Lâm Dư Hi hời hợt trả lời: “Coi như là vậy !”

      “Chi tiết!” Đôi mắt của Ngải Vi chớp chớp.

      “Mình ta có rất nhiều lựa chọn mà, ta hỏi tại sao thể chọn mình, mình bọn mình hợp, mình chơi nổi! Chỉ vậy thôi.”

      “Cậu từ chối ta trực tiếp vậy luôn hả?” Ngải Vi trợn to mắt.

      “Chuyện này còn có thể trực tiếp à?”

      “Ý mình là, cậu thử chút xem sao.”

      “Tiểu Ngải, giống như đặt tô thịt bò sốt cay trước mặt người bao giờ ăn cay vậy, cậu có kêu người đó ăn thử ?”

      “Có chứ! Thử xem cay cỡ nào.”

      “Cậu cho rằng thử qua rồi từ đó thích sao?”

      “Vậy cũng chưa chắc.”

      Lâm Dư Hi rỗi hơi nữa: “Mình biết mình thích ăn cái gì, có thể ăn cái gì. giống cậu, cái gì cũng ăn, cuối cùng ăn hư cái bụng luôn.”

      “Được rồi! Chu Tử Chính coi như xong phim rồi. Nhưng mà ta cứ thế thẹn quá hóa giận xóa cậu , có phong độ mà.”

      “Mình có bị xóa!” Lâm Dư Hi liếc ấy cái.

      đúng, nếu như ta tức giận, theo lý ta tặng hoa xin lỗi cho mình!”

      “Đây là hai chuyện khác nhau!”

      Ngải Vi nheo mắt lại, lườm Lâm Dư Hi: “Sao mình cứ cảm thấy mờ ám thế nào ấy nhỉ?”

      “Đó là vì tâm tư của cậu tà ác.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Tử Vũ Nhi8 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20 (tiếp theo)

      Editor: miemei

      Ngải Vi nheo mắt lại, lườm Lâm Dư Hi: “Sao mình cứ cảm thấy mờ ám thế nào ấy nhỉ?”

      “Đó là vì tâm tư của cậu tà ác.”

      “Hứ! Vậy cậu còn chữa bệnh cho ta nữa ?”

      “Đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Mình là bác sĩ, mình tiếp tục theo dõi bệnh của ta, cho đến khi ta khỏi thôi. Nhưng mình với ta chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân thôi.”

      Nhìn thấy vẻ mặt cho xen vào của Lâm Dư Hi, Ngải Vi cảm thấy moi móc gì được nữa.

      “Được rồi! Chu Tử Chính nữa. về cậu , kể từ lần mà cậu vặn tay Vương Vận Kỳ ép ta xin lỗi cậu, Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất cãi nhau trận. Có tin đồn là bọn họ sắp ly hôn đấy.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt: “ à?”

      “Mình cũng tám khắp nơi mới hỏi được chút thôi, biết có phải . Hình như là Vương Vận Kỳ vì cậu mà gây um sùm, Lý Thuần Nhất lừa dối ta, ta muốn ly hôn, Lý Thuần Nhất cũng phản đối.”

      Lâm Dư Hi khó mà tin được: “Chỉ vì chuyện xíu như vậy à?”

      “Hô, đối với Vương Vận Kỳ đó phải là chuyện đâu. ta vẫn luôn cho rằng mình là hoàng hậu, ai ngờ phò mã của ta lại người khác.” Ngải Vi xong cảm thấy ổn, “Lý Thuần Nhất có đến tìm cậu đấy chứ?”

      “Đương nhiên là …… có.” Câu của Lâm Dư Hi bị vấp rồi.

      “Tóm lại Vương Vận Kỳ đẩy cơn tức lên người cậu hết, là oan quá mà. ta có bản lãnh mà giữ người đàn ông của ta cho kỹ vào.” Ngải Vi liếc sang cái, “Mình này, cho dù bọn họ ly hôn, cậu cũng đừng có mà tình cũ chưa dứt với Lý Thuần Nhất nhé. Con người này đó, mãi đen luôn rồi! Cho dù đàn ông thế giới này đều chết hết, cậu cũng được quay đầu lại ăn cỏ cũ đâu đấy.”

      “Cậu cái gì thế?”

      “Mình sợ cậu mềm lòng!”

      “Mình mềm lòng bao giờ đâu?”

      Ngải Vi nhíu mày suy nghĩ lúc: “Vậy cũng phải! Tuy trước giờ cậu vẫn luôn hai, chỉ là mình vẫn cứ cảm thấy nếu như có người đâm trúng chỗ yếu của cậu, cậu chết chắc.”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Chỗ yếu? Mình có hả?”

      Ngải Vi đột nhiên giơ tay mò lên chỗ xương sườn của Lâm Dư Hi, cười : “Mình tìm thử xem!”

      tay Lâm Dư Hi bắt lại cổ tay của ấy, vặn cái, Ngải Vi lập tức kêu ui da.

      “Mình biết chỗ yếu của cậu nằm ngay đây này.” Lâm Dư Hi vươn tay gãi cho ấy nhột lên.

      “Cứu mạng! Thần thiếp dám nữa đâu.” Ngải Vi ngừng xin tha.

      “Lần sau tái phạm nữa, ban cho nhà ngươi nhất trượng hồng* đấy.”
      (*:"Nhất trượng hồng" là hình phạt dành cho phi tần trong cung , dùng gậy gỗ 2 phân dài 5 tấc , đánh vào vùng eo và hạ bộ . Đánh cho đến khi gân cốt đứt đoạn , máu thịt hoà lẫn mới thôi. Nhìn từ xa mảng đỏ tươi, nên có tên là "nhất trượng hồng.” )

      Suy nghĩ của Lâm Dư Hi nửa vẫn thong thả cười đùa, nửa còn lại bay xa rồi: Ly hôn? ư? Chỉ vì câu canh tôm hùm thôi? cuộc tình có thể yếu ớt đến nổi chịu được chút va chạm như vậy sao? Hay là tình cảm của Lý Thuần Nhất vốn là như thế?

      -----

      Bước vào biệt thự của Chu Tử Chính lần nữa, bước chân của Lâm Dư Hi bỗng dưng có chút thấp thỏm. Hôm đó, sau khi ta đáp lại câu “tôi cũng chơi nổi”, ba về. chào hỏi với ba, trò chuyện mấy câu rồi về. Ba hỏi tới, cũng giải thích gì cả, đây chính là ăn ý giữ hai cha con. muốn , tự động ; muốn , ba chưa từng miễn cưỡng hỏi han.

      Hi vọng lời từ chối của đủ ràng rồi. thầm hít sâu hơi, im lặng vào.

      “Đến rồi sao!” Từ sô pha, Chu Tử Chính đứng lên đón tiếp.

      “Ừ! Muốn châm cứu ở đâu?”

      “Phòng tôi.”

      Vào phòng, bức tường dán ảnh chụp kia tăng thêm ít hình ảnh, có đen tối, có sáng sủa, điểm xuyết chằng chịt tường, nhìn như hơi lộn xộn, nhưng lại chứng minh lên xuống của tâm trạng.

      Lâm Dư Hi noi: “Tự chụp ít ảnh nha.”

      “Ừ!” Chu Tử Chính vừa cởi đồ vừa , “Nhớ đến cái gì chụp lại, hiệu quả tệ.”

      “Thực ra, bác sĩ chỉ chỉ ra phương hướng thôi, điều trị tâm lý quan trọng nhất vẫn phải dựa vào bản thân. Tôi nghĩ……”

      “Tôi nghĩ, phương hướng này, tôi vẫn còn rất mơ hồ, có thể thêm giờ ?” Chu Tử Chính xoay người lại nhìn chăm chú, “Mỗi ngày lần?”

      Ánh mắt của Lâm Dư Hi lập tức né tránh, từ chối: “ cần thiết!”

      “Bệnh nhân muốn mau chóng khỏe lại, điều trị nhiều chút, bác sĩ đồng ý à?” Chu Tử Chính lại đến gần , chỉ là lần này, cả người đều trần như nhộng.

      Lâm Dư Hi ho hai tiếng, buông lỏng cổ họng siết chặt, nhìn , nhìn cái giường: “Chuyện này, sau ! Châm cứu trước , nằm lên giường !”

      Lâm Dư Hi đeo bao tay, khẩu trang vào, lúc xoay người lại nhìn Chu Tử Chính ở giường, trái tim có chút rối bời. Ánh mắt của , chứa đầy điện. chỉ có thể dời tầm mắt xuống, nhìn thấy chỗ nào đó rục rịch, cố gắng muốn ngóc đầu lên, nhịp tim càng tăng nhanh hơn. Sao mà tầm mắt của để ở đâu cũng ổn thế này?

      Lúc cúi đầu muốn châm cứu, tay phải mơ hồ run run. Tay của dừng ở hai giây, từ từ buông xuống.

      “Ngại quá, tôi muốn vào phòng vệ sinh chút.”

      “Được! Tôi chờ em!” Nhìn bước chân hơi vội vàng, rối loạn của , khóe môi của Chu Tử Chính cong lên: thể nào coi như thịt heo nữa rồi!

      Xem ra, lời tỏ tình của làm cho trái tim của rối bời rồi. Rối, là vì trong lòng nổi lên gợn sóng thể nào khống chế được. Tốt, tốt lắm! muốn ổn định gợn sóng đó ư? có cửa đâu!

      vào phòng treo quần áo, lấy ra cái mặt nạ hoạt hình, rồi về giường nằm xuống.

      Trong phòng vệ sinh, Lâm Dư Hi lấy nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương: Sao mày có thể bị rối được chứ? Châm cứu biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ mày rối cái gì? Lâm Dư Hi, mày với ta chỉ có quan hệ bác sĩ với bệnh nhân thôi. Bây giờ là vậy, sau này cũng vậy.

      Đột nhiên phát cọng tóc bạc tóc mai. nhổ xuống, ngẩn ra nhìn nó. Thời gian trôi , tóc đổi màu, vết thương trong lòng , phải chăng cũng nên phai màu rồi?

      gỡ buộc tóc ra, rồi chậm rãi cột lên lại. điều chỉnh hơi thở xong rồi ra phòng vệ sinh.

      Lâm Dư Hi ra, nhìn thấy Chu Tử Chính đeo mặt nạ heo, ngây ra dưới 5 giây.

      Chu Tử Chính : “Em nhìn tôi giống như nhìn thịt heo vậy, làm cho tôi bị sốc nặng! Nên chỉ có thể đeo mặt nạ heo vào để che giấu tổn thương trong lòng tôi.”

      Lâm Dư Hi mím môi, khóa lại ý muốn bật cười cuộn trào mãnh liệt. hít sâu hơi: “Tùy !”

      Chu Tử Chính thở dài: “Tôi hi sinh lớn như vậy, chỉ vì muốn giành được nụ cười của em. Mà em cứ chịu thưởng cho cái mặt cười ư?”

      “Tôi là bác sĩ!”

      “Tôi là tổng giám đốc đấy! Tổng giám đốc heo!”

      ai kêu đeo cái mặt nạ này vào.” Lâm Dư Hi châm kim xuống. Cái mặt nạ heo này khiến cho bàn tay siết chặt của thoáng thả lỏng ra.

      “Vậy em thích tôi đeo cái gì? Làm ơn đừng là Hello Kitty nha.”

      “Tùy !”

      “Được! Tôi kêu cậu Trạch đặt làm mặt nạ của Lương Triều Vĩ với TFBoys rồi.”

      Tay của Lâm Dư Hi thoáng sững lại, cắn môi, tiếp tục, im lặng!

      “Em muốn cái gì?”

      “Tôi muốn gì hết!”

      “Em có.”

      “Tôi có!”

      “Em có mà.”

      vô duyên quá!”

      Chu Tử Chính cười : “Vậy tôi yên tâm rồi, chưa tôi vô…… sỉ.”

      “……”

      “Tối qua tôi có lật cuốn sách đề tài về tổng giám đốc, tên là Tổng giám đốc bá đạo tôi, em đọc qua chưa?”

      “Chưa!”

      “Tôi thấy em có thể đọc thử xem, học mấy phương pháp đối phó với tôi. Ví dụ như là chớp đôi mắt to ngây thơ vô tội : Xin lỗi, chúng ta hợp. Hay ví dụ như là, đôi mắt long lanh ánh nước lóe lên ánh sao lấp lánh: thể cho tôi cảm giác an toàn. Hay ví dụ như là……”

      “Đủ rồi!” Lâm Dư Hi nhịn nổi nữa.

      “Haiz, người ta là tổng giám đốc bá đạo, tôi là tổng giám đốc heo. Người ta đêm bảy lần, tôi ngóc đầu lên được. Bỏ , mấy tác phẩm kiểu này hợp với tôi, tức ngực!”

      Lâm Dư Hi im lặng. phát mỗi lần đấu võ mồm với , sớm muộn gì cũng bị ép vào đường cùng. Cho nên, quyết định, im miệng.

      từ góc độ y học đêm bảy lần có phải là cực hạn của cơ thể con người ?”

      Tiếp tục im lặng.

      “Đúng rồi, em thích Lương Triều Vĩ tôi hiểu, nhưng sao lại thích TFBoys vậy?”

      Tiếp tục, tiếp tục im lặng.

      “Em định trả lời câu hỏi của tôi à?”

      “Châm cứu xong rồi, nghỉ ngơi chút . Có số vấn đề cần phải hỏi tôi, hỏi baidu .”

      “Hôm qua tôi hỏi rồi: baidu, baidu, Lâm Dư Hi thích ai nhất? Em đoán baidu trả lời thế nào?”

      Cảm giác bất lực dâng lên dày đặc, Lâm Dư Hi chỉ có thể giả điếc nghe: “ nghỉ ngơi chút , tôi vào phòng vệ sinh.”

      Chu Tử Chính níu cổ tay của lại: “Đoán xong rồi hãy .”

      Nét mặt của Lâm Dư Hi trầm xuống: “Chu Tử Chính, là chính , trở lại quan hệ bác sĩ với bệnh nhân. mà như vậy nữa, điều trị kết thúc tại đây!”

      Chu Tử Chính buông tay, lấy mặt nạ xuống, trầm giọng xuống trịnh trọng : “Xin lỗi! Tôi chỉ muốn quá trình điều trị thoải mái chút thôi! Tôi chỉ cảm thấy ồn ào với chút, giữa hai chúng lúng túng như thế.”

      Lâm Dư Hi rũ mắt xuống, cơ bắp vô thức căng cứng người thả lỏng ra: “Người Lâm Dư Hi thích nhất là ba ấy!”

      Chu Tử Chính nhịn xuống nụ cười xấu xa sắp nhếch lên, đè xuống câu trêu chọc dâng lên trong lòng: “Ừ!”

      Nhìn vào phòng vệ sinh lần nữa, cầm cái mặt nạ heo lên, mỉm cười lẩm bẩm: “Cảm thấy ấy thú vị lắm phải ? Vậy mà ấy lại trả lời mình, còn trả lời nghiêm túc như vậy nữa chứ.”

      Đột nhiên nhớ tới câu kia của : Tôi chơi nổi.

      Nghiêm túc, mới chơi nổi! Tôi cũng chơi nổi! Có thể bây giờ em tin, sớm muộn gì em cũng tin thôi.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Tử Vũ Nhi8 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21 – Đừng

      Chu Tử Chính mặc đồ xong xuống lầu. Lâm Dư Hi hỏi: “Hôm nay muốn đâu?”

      “Đấm bốc!”

      Lâm Dư Hi “ờ” tiếng: “Ở đâu?” Thế này là được việc mà hoàn toàn tốn công nha!

      “Hội boxing XX.”

      “Ngại quá, tôi muốn vào phòng vệ sinh lần nữa.”

      Chu Tử Chính khó hiểu: “ tiếng đồng hồ em hết 3 lần rồi đó, bụng khỏe à?”

      “Ặc, uống nước nhiều quá.” Lâm Dư Hi bước nhanh vào phòng vệ sinh, lập tức lấy di động ra gọi điện thoại.

      “Bây giờ Vince xuất phát hội boxxing XX, 20 phút sau đến.”

      “Được! Cám ơn!”

      Lúc Lâm Dư Hi ra, lại giống như là vừa làm chuyện trái lương tâm vậy, tim đập thình thịch, sau đó trong lòng nổi lên chút lo âu. Như vậy, ổn chứ?

      Lên xe rồi, Lâm Dư Hi hỏi: “ thích đấm bốc à?”

      “Thỉnh thoảng đánh đấm thôi, đấm boxing có thể rèn luyện khả năng phản ứng.”

      “Lúc trước thường đấm bốc với Hứa Nặc hả?”

      “Ừ, trước tai nạn xe, tháng hai lần.”

      “Có thể nào đánh với ta lần nữa ?”

      thể nào!” tay Chu Tử Chính chống vào cửa sổ đỡ trán: “Tôi với cậu ta từng có giao ước, bất kể là ai giận ai, đánh trận boxing, bỏ qua hết.”

      Lâm Dư Hi hỏi: “Chẳng lẽ trong lòng muốn đập cho ta trận mạnh sao?”

      “Tôi đập rồi! Năm đó, sau khi phá tan chuyện tốt của bọn họ, tôi gần như mất hết lý trí, đánh cậu ta cho đến chết. Cậu ta chỉ thủ thôi, phản kháng, mặc cho tôi tay đấm chân đá. Sau này tôi nghe cậu ta gãy mất mấy cái xương sườn, mấy cây xương bị gãy thiếu chút nữa đâm vào phổi.” Vẻ mặt của Chu Tử Chính lạnh lẽo như nước.

      “Có biết, vì sao ?”

      Trái cổ của Chu Tử Chính nhấp nhô lên xuống: “Tình cảm 3 năm của chúng tôi bằng 5 tháng quá khứ của bọn họ.”

      “Trình Tuyền , khi Hứa Nặc biết tình cũ cháy lại, ta bỏ mấy tháng.”

      Chu Tử Chính có chút ngẩn ngơ: “Mấy tháng cậu ta bỏ , linh hồn của Trình Tuyền cũng bay mất. Tôi cảm thấy ấy ổn lắm, nhưng lúc đó công ty xảy ra số vấn đề, tôi phải tập trung giải quyết, có quá nhiều thời gian để chăm sóc ấy, chỉ nghĩ là ấy phiền lòng vì chuyện sắp xếp đám cưới. Luôn phụ nữ có giác quan thứ sáu, thực ra đàn ông cũng có. Chẳng qua lúc đó, tôi tự động loại bỏ chút bất an đó.”

      “Trình Tuyền từng , là ấy chủ động tìm Hứa Nặc. Người nên hận là ấy.”

      Chu Tử Chính cười khổ: “Thứ tôi thể cho ấy? Hứa Nặc có thể cho ư?”

      “Đây chỉ là vấn đề thích hợp hay thôi.”

      Chu Tử Chính nhìn cái: “Giống như em vẫn luôn nhấn mạnh rằng tôi với em hợp nhau đó hả?”

      Lâm Dư Hi bất lực, sao lại chuyển qua đây rồi? Được, bốn lạng bật ngàn cân, trả về!

      “Thực ra trong lòng hi vọng thấy hai người họ hạnh phúc, hay là hạnh phúc? Hay là, bọn họ có ra sao, cũng quan tâm nữa?”

      Ánh mắt của Chu Tử Chính rung động, u ám gì!

      “Câu hỏi này, cần trả lời tôi. Chỉ cần tự hỏi trong lòng mình, sau đó thành trả lời bản thân là đủ rồi. Giống như bức tranh trong nhà vậy. Đứng trước tâm hồn, bất cứ ai cũng thể nào giả tạo được.”

      “Vậy em sao?” Chu Tử Chính hỏi.

      “Đáp án của câu hỏi này có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Tôi biết câu trả lời của tôi vào lúc này.” Lâm Dư Hi nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Em biết Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất ồn ào đòi ly hôn ?”

      “Tôi có nghe Ngải Vi qua.”

      “Em nghe được tin này, có cảm giác gì?”

      Chân mày của Lâm Dư Hi vô thức nhíu chặt lại, có cảm giác gì? Hả lòng hả dạ? Chỉ là, vui nổi. Lý Thuần Nhất, người từng thân mật như thế, quen thuộc như thế, cũng thể nào hiểu nổi, mà cũng muốn hiểu nữa.

      Qua hồi lâu, Lâm Dư Hi mới nhả ra hai chữ: “Bi thương!”

      “Tính cách của Vương Vận Kỳ hơi nóng nảy, tâm trong lòng trút ra hết là ổn thôi. Tôi tin bọn họ ly hôn đâu.”

      “Chuyện này đâu liên quan đến tôi.” Lâm Dư Hi hời hợt .

      “Trong lòng em chứa nhiều thứ như vậy, em muốn nhét bạn trai tương lai của em ở vị trí nào đây?”

      Ánh mắt của Lâm Dư Hi trầm xuống, Chu Tử Chính nhìn ra được, đây là dấu hiệu cấm cửa rồi.

      mỉm cười, giành trả lời: “Được rồi, em nhất định là: Chu, chuyện của tôi xin đừng hỏi nhiều.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt, lên tiếng.

      “Rồi ngày, em đồng ý trả lời tôi.” Chu Tử Chính nhìn thẳng về phía trước, xoay vô lăng quẹo cua, “Con đường này đặc biệt nhiều khúc cua, rất dễ xảy ra tai nạn. Lần trước tôi gặp chuyện ở chỗ phía trước xa. Mỗi lần tôi ngang gốc cây ở chỗ gặp tai nạn đó, tôi nghĩ, tôi sai lần rồi, mắc sai lầm lần thứ hai nữa.”

      Rất nhanh, gốc cây đó xuất . Giữa thân cây có dấu vết từng bị đụng và bị cháy, chỉ là nhìn qua vết thương này ảnh hưởng tới nó chút nào cả. Cái cây to xanh ngát đó vẫn tươi tốt bên đường núi. Đứng ở đó, màng đến vui buồn, năm tháng bể dâu của nhân gian.

      Xe của Chu Tử Chính ngừng lại cạnh cái cây. lấy Palaroid ra chụp lại dấu đen từng bị cháy thân cây.

      “Cái cây sao!”

      Lâm Dư Hi nhìn cái cây, trong lòng nghĩ: Phải, cây sao. Vì nó vô tư để lộ ra vết sẹo của nó. Người có sao, là vì vết thương thối rữa trong lòng

      (Bạn đọc truyện được edit bởi miemei, chỉ đăng diiễn đaàn lêe quiý đoôn, ngoài ra đều là trộm cắp.)
      -----

      Đến hội boxing, người phụ trách chuyên môn đến dắt hai người vào phòng đấm bốc.

      “Thầy Tần!”

      Thầy Tần mỉm cười gật đầu: “Tử Chính, đến rồi đó hả!”

      Chu Tử Chính : “Đây là Lâm Dư Hi.”

      Lâm, hân hạnh.” Thầy Tần và Lâm Dư Hi bắt tay nhau, “Có cảm giác như Lâm từng luyện võ nhỉ?”

      “Có học Vịnh Xuân mấy năm ạ.”

      “Hèn gì. Sức tay tầm thường đâu!”

      Chu Tử Chính : “ ấy là bác sĩ Trung Y, bình thường hay xoa bóp cho bệnh nhân, dĩ nhiên lượng sức khác.”

      “Ồ, Lâm là bác sĩ chuyên môn của cậu à?”

      “Đúng đó! Lúc ngứa người tìm ấy châm cứu vài cái, cũng lắm đấy!”

      Thầy Tần cười: “ tồi, có thêm phương pháp nữa. Mỗi lần ngứa người chỉ đến tìm tôi đấm bốc nữa.”

      Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi: “Hay là, em đánh với tôi trận ?”

      Lâm Dư Hi hời hợt : “Tôi luyện võ ngoài để rèn luyện thân thể, quan trọng hơn nữa là để phòng thân. muốn tôi dùng phương pháp phòng thân lên người đâu.”

      Chu Tử Chính mỉm cười nhướn mày: “Nếu dùng rồi, đợt điều trị của em kéo dài vô hạn, vậy cũng tệ.”

      Khóe môi Lâm Dư Hi run run, nuốt xuống những lời muốn . Đối phó với , cách tốt nhất chính là giả điếc nghe, hoàn toàn làm lơ.

      (Bạn đọc truyện Dieễn đàan Leê Quý Đôon, do miemei edit. trang khác đều là trộm cắp.)
      -----

      Lúc Chu Tử Chính vào phòng thay quần áo, Hứa Nặc vào. Thầy Tần rất ngạc nhiên, vội đón tiếp: “Cậu Hứa, hôm nay có thể được tiện lắm.”

      “Vince đến rồi, phải ?”

      “Ừ, cậu ấy thay đồ.”

      Hứa Nặc : “Vậy tốt, tôi có thể đánh trận với cậu ấy.”

      Vẻ mặt của thầy Tần hơi khó xử. 5 năm trước Chu Tử Chính đến đấm boxing, đa phần đều kéo Hứa Nặc theo. Chẳng qua sau khi hai người họ trở mặt, Chu Tử Chính , và Hứa Nặc thể xuất cùng lúc tại hội boxing. Thế nên lúc Chu Tử Chính đến hội boxing, phần lớn thời gian đều bao trọn hết. Hôm nay đột nhiên đến đây, chưa bao trọn hết, mà Hứa Nặc vào theo sau rồi, chuyện này trùng hợp đến mức có chút khác thường.

      “Cậu Hứa, e rằng tốt lắm đâu.”

      Hứa Nặc vừa buộc tay vừa : “Chút nữa Vince ra, tôi với cậu ấy.” Sau đó đeo găng tay boxing vào, chui lên sàn đấm bốc.

      Chu Tử Chính ra, lúc nhìn thấy Hứa Nặc, nét mặt thay đổi.

      Hứa Nặc : “Lên đây đánh trận chứ?”

      Đôi mày của Chu Tử Chính nhíu chặt lại, nhìn sang thầy Tần, vẻ mặt thầy Tần vô cùng thành khẩn: “Tôi biết cậu ấy tới.”

      Hứa Nặc vung mấy đấm: “Sao hả, dám à?”

      Nắm đấm của Chu Tử Chính siết chặt: “Đây phải là nơi mà mày nên đến.”

      “Phải sao, dù sao tao đến rồi . Có bản lĩnh đánh cho tao nằm bò ra, phải khiêng ra ngoài ấy.”

      Chu Tử Chính với thầy Tần: “Tôi muốn đổi sàn khác.”

      Hứa Nặc chế giễu: “Xem ra, mày định trốn tránh tao cả đời, làm kẻ loser suốt đời.”

      Huyệt thái dương của Chu Tử Chính chợt căng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Nặc: “Mày muốn chết?”

      Hứa Nặc mỉm cười: “Mày biết tao vẫn luôn thích tìm đủ kiểu chết mà.”

      Chu Tử Chính chui lên sàn boxing, giọng căm tức: “Vậy tao tác thành cho mày!”

      Nhìn ánh mắt chứa lửa của hai người, trong lòng Lâm Dư Hi thấp thỏm thôi. Hứa Nặc cố tình khiêu khích, chính là vì để cho Chu Tử Chính trút giận. Hứa Nặc nương tay, Chu Tử Chính chắc chắn . Lần trước Chu Tử Chính dùng tay đánh gãy mấy cái xương sườn của ta, lần này lại nên sàn đấu, có khi nào đánh bay mấy cái răng của ta ? Lâm Dư Hi khẽ thở dài, Hứa Nặc cướp người phụ nữ , đánh trận, cơn tức có thể giảm được bao nhiêu, mà nỗi đau đó lại có thể giảm được mấy phần chứ?

      Đối mặt với Chu Tử Chính sàn boxing, mặt Hứa Nặc nổi lên chút thích thú, chút buồn bã. đợi 5 năm rồi, rốt cuộc cũng đợi được ngày hôm nay.

      Chu Tử Chính tấn công là chính, Hứa Nặc chủ yếu phòng thủ. Chu Tử Chính ra đấm hề nương tay, Hứa Nặc cũng phòng thủ chặt chẽ. Đấm qua đá lại, mồ hôi tung tóe, là ngôn ngữ chuyên môn của đàn ông với nhau.

      “Vince, nắm đấm của mày vừa chậm vừa , mày đúng là ngã lần dậy nổi.” Hứa Nặc vừa phòng thủ vừa huênh hoang. Chẳng qua lời còn chưa dứt, cú đấm móc phải của Chu Tử Chính trúng ngay dưới cằm ta, cả người Hứa Nặc bị đánh té xuống đất. ta nhả miếng bảo hộ răng ra, miếng bảo hộ dính đầy máu.

      Chu Tử Chính cười lạnh: “Có gượng dậy nổi cũng đủ để đập mày rồi.”

      Thầy Tần đỡ Hứa Nặc ra góc sàn, kiểm tra cho ta. Hứa Nặc vẫn choáng váng, uống mấy ngụm nước để súc miệng, rồi lại nhổ ra mùi máu tanh trong khoang miệng.

      Thầy Tần hỏi: “Cậu Hứa, cú đấm này nặng lắm đấy, sao cậu đỡ?”

      để ý!”

      “Nếu như cậu tấn công, phòng thủ cho tốt vào. Nếu trúng cú nữa, răng của cậu bị đánh bay luôn đấy.”

      Hứa Nặc cười: “Phải ?”

      Thầy Tần thở dài, qua bên Chu Tử Chính. Ánh mắt của Chu Tử Chính có chút hoảng hốt, biết tiêu điểm ở chỗ nào nữa.

      “Tử Chính, cậu thấy cậu ta muốn tấn công rồi đấy, cậu đừng đấm mạnh quá!”

      Chu Tử Chính hoàn hồn lại, lạnh lùng : “Lần này đánh cho nó nằm bò ra, dám tới đây nữa.”

      (Truyện được miemei edit, chỉ đăng diiễnn đàann leê quuý đôonn, trang khác đều là trộm cắp.)

      Hai người lại đứng vào giữa sàn đấu, Chu Tử Chính dồn hết sức mà đấm, Hứa Nặc phòng thủ chặt chẽ, giống như là cây kiếm sắc bén nhất đâm về phía cái khiêng vững chắc nhất vậy.

      Chu Tử Chính tung ra cú đấm móc trái, Hứa Nặc lại bị đánh ngã.

      “Đủ rồi chứ? Mày có thể cút được chưa?”

      Hứa Nặc bò dậy, phun ra ngụm nước miếng rướm máu: “So với 5 năm trước, cú đấm của mày, kém xa đấy. 5 năm trước mày còn đánh gãy xương sườn của tao, bây giờ ngay cả răng của tao mày cũng đấm cho rụng được.” ta uống mấy ngụm nước, vung tay với , “Tiếp !”

      Chu Tử Chính vung ra mấy cú đấm mạnh, Hứa Nặc đỡ trái ngăn phải. Chỉ là, Lâm Dư Hi nhìn ra được, ngọn lửa trong mắt của Chu Tử Chính càng cháy càng mạnh, nhưng Hứa Nặc bị đấm ngã hai lần, phản ứng chậm lại rồi, khó mà phòng thủ chặt chẽ với Chu Tử Chính.

      Thủ lâu ắt mất! “Phịch!” cú đấm mạnh lên gò má của Hứa Nặc, Hứa Nặc lập tức ngã xuống đất. Chẳng qua lần này, đôi mắt của ta nhắm lại, ra lời khiêu khích nữa.

      Thầy Tần lập tức lên kiểm tra, vừa vỗ mặt ta vừa kêu: “Cậu Hứa, cậu Hứa!”

      Lâm Dư Hi vội vàng chui lên sàn đấu, lật mí mắt ta lên kiểm tra con ngươi.

      “Mau kêu xe cứu thương, ta ngất xỉu rồi.”

      Chu Tử Chính đứng ngây ra bên thở hổn hển, nhìn Lâm Dư Hi cấp cứu cho Hứa Nặc, trong đầu trống rỗng.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Tử Vũ Nhi, Tồn Tồn7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :