1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      HUHU
      Vẫn có chương mới
      Mừng muốn khóc luôn
      Thank editor
      Chúc bạn năm mới vạn sư như ý - An khang thịnh vượng nhé

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16 – nhìn tôi, có cảm giác gì

      chuyện phiếm được ?” Rốt cuộc Ngải Vi cũng gọi điện đến.

      “Được, bây giờ có bệnh nhân.”

      “Tối qua sao cậu tiếng nào bỏ rồi?”

      “Mình thấy cậu trò chuyện vui vẻ quá nên quấy rầy. Sao rồi, người đàn ông đó được ?”

      Giọng của Ngải Vi thoáng dịu dàng chút: “ ấy tốt lắm! Hoàn cảnh gia đình, tính cách, vẻ bề ngoài, năng cũng tồi. Hơn nữa, ấy muốn kiếm vợ.”

      “Vậy cũng tệ! hẹn lần sau gặp lại là khi nào chưa?”

      “Tối nay!”

      “Năng suất !”

      “Hi Hi, mình rối quá, biết nên mặc cái gì, nên trang điểm thế nào đây? Đầu óc mình nghĩ ra được gì cả, hay là cậu đến nhà mình, xem thử giùm mình nha.”

      “Chút nữa mình còn phải khám bệnh, đâu được! Nếu ta muốn tìm kiểu người phụ nữ để chung sống, cậu trang điểm nhạt thôi, mặc cái váy liền là được.”

      “Tối qua mình ngủ ngon, bây giờ quầng thâm mắt to như là gấu trúc vậy, đặc biệt là dưới mắt phải đó. Cậu cũng biết mắt phải của mình lớn hơn mắt trái 5 milimet mà, trang điểm đậm, làm sao che quầng thâm được, cũng đâu có thể cân bằng mắt lớn mắt .”

      Lâm Dư Hi bực bội: “Tiểu Ngải, ai lấy kính phóng to để nhìn 5 milimet đó của cậu đâu. Cậu cũng đừng mặt cậu nổi tàn nhang, mặt trái sưng hơn mặt phải nữa. Nếu như người đàn ông vì vậy mà ghét bỏ cậu, cậu kêu ta lăn ra xa chút .”

      “Vậy là cậu nghe rồi, ở Hàn Quốc, mấy bà vợ đều chờ chồng ngủ rồi mới tẩy trang, sáng sớm trước khi chồng dậy nhất định phải trang điểm xong đấy.”

      Lâm Dư Hi lòng chịu thua: “Tiểu Ngải, cậu muốn tìm người chồng cậu, hay là muốn làm tì thiếp của hoàng đế hả? Tại sao cậu chịu tin rằng bản thân cậu rất tốt rồi chứ. Cho dù trang điểm, cũng là người đẹp lung linh.”

      sao?”

      “Ngày mai cậu qua đây, mình nấu canh óc heo cho cậu tẩm bổ.”

      Ngải Vi : “Xí, canh óc heo càng bổ càng ngu.”

      “Cậu chưa từng nghe qua phủ định cộng phủ định thành khẳng định à?”

      “Cậu đây là sốc mình vào lúc mình cần được cổ vũ nhất đấy.”’

      “Tiểu Ngải, ngoan! Tối nay nhàng chút . Đàn ông kiếm vợ càng để ý tới việc ở bên cạnh cậu có hợp nhau , chứ phải là vì mắt phải của cậu lớn hơn mắt trái 5 milimet đâu.”

      Lâm Dư Hi để điện thoại xuống, lắc đầu. Đột nhiên nhớ tới, Ngải Vi bình thường muốn nhiều chuyện cỡ nào nhiều chuyện cỡ đó vậy mà lại hỏi về chuyện sủi cảo weibo, xem ra cậu ấy phiền chết rồi!

      “Sao thế, Tiểu Ngải lại có bạn trai mới à?” Lâm Chi Hiên hỏi.

      “Có lẽ vậy! Nhưng mà cậu ấy càng muốn tìm chồng hơn.”

      “Con bé quen nhiều bạn trai vậy rồi, chắc biết phải chọn như thế nào thôi!”

      Lâm Dư Hi nhớ đến canh óc heo mà nhắc tới, mỉm cười: “Xem ra con chỉ cần phải nấu canh óc heo cho cậu ấy, còn phải nấu thêm canh tim heo cho cậu ấy, đầu óc của cậu ấy dùng được, mà trái tim cũng thiếu nhạy bén nữa.”

      Lâm Chi Hiên cũng bật cười.

      ------

      4:30 phút chiều, xe do Chu Tử Chính phái đến đón rất đúng giờ. Lâm Dư Hi ngồi xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lúc rãnh rỗi liền lấy điện thoại ra, bấm vào weibo của Chu Tử Chính.

      Đây là mùi vị mà cả đời này khó mà quên được! Ngủ ngon!

      Bên dưới dòng trạng thái này có 10 ngàn bình luận. Sau đó nhấn vào hoạt động bỏ phiếu: Thời hạn tươi mới của bạn mới Chu Tử Chính được bao lâu?

      (1) tháng
      (2) Hai tháng
      (3) Nửa năm
      (4) năm

      nhấn vào bình luận, nhìn thấy bình luận hot nhất, lại là do Chu Tử Chính đăng: Tại sao trong mục tuyển chọn có (5) Cả đời vậy?

      ~ ~ Thể đương lãng mạn nhất là đây! ~ ~

      ~ ~ Bạn mới là ai thế? Cầu phổ cập. ~ ~

      ~ ~ Cả đời? Ý của cậu Chu là (1) Phù du: Mấy tiếng đồng hồ đến tuần; (2) Ong thợ: 35-40 ngày; (3) Chuồn chuồn: 20-70 ngày; (4) Bươm bướm: 30-60 ngày. ~ ~

      Lâm Dư Hi phì cười, Chu Tử Chính, xem ! muốn khoe, có người phá đó. lặng lẽ nhấn nút thích cho câu bình luận này, đóng trang web lại.

      Lúc Lâm Dư Hi vào biệt thự, Chu Tử Chính mặc đồ thường ngồi sô pha xem tạp chí.

      “Chu…… Vince.”

      Chu Tử Chính đứng lên, mỉm cười nhìn : “Liz!”

      “Vào phòng của à?”

      “Hôm nay đổi chỗ, lên tầng thượng .”

      Đôi mắt của Lâm Dư Hi hơi trừng lên.

      “Yên tâm, ai nhìn thấy được đâu.”

      tầng thượng trang nhã rộng rãi, có căn phòng bằng thủy tinh, ở trong phòng có thể nhìn xuống làn sóng xanh biếc của bến cảng ở dưới núi, lấp lánh mênh mông.

      “Phong cảnh ở đây đẹp ?” Chu Tử Chính hỏi.

      “Dĩ nhiên rồi.”

      “Lúc trước mua căn biệt thự này là vì phong cảnh này đó.”

      Lâm Dư Hi cười nhạt: “Tôi vì phong cảnh này mà leo lên ngọn núi. Miễn phí!”

      Chu Tử Chính ngẩn ra, trong lòng run lên.

      Lâm Dư Hi nhìn quanh bức tường thủy tinh: “Miếng thủy tinh này có thể biến thành chiều phải !”

      Chu Tử Chính bấm vào điều khiển, bốn mặt tường và trần nhà của phòng thủy tinh tất cả đều biến thành thủy tinh nhìn xuyên thấu chiều.

      Chu Tử Chính vừa cởi đồ vừa : “Tôi thấy nhấn thích weibo rồi nhé.”

      “Hả?”

      “Tại sao nhấn thích cho tôi?” Chu Tử Chính cởi áo xong, lộ ra cơ ngực rắn chắc của .

      “Ơ, tôi chỉ tùy tiện xem thôi, có thể là cẩn thận nhấn vào!”

      “Vậy chút nữa hãy nghiêm túc vào xem, rồi để tâm mà nhấn thích cho tôi .” Chu Tử Chính cởi quần xuống.

      “……”

      Lâm Dư Hi mặc áo blu trắng, đeo khẩu trang và bao tay vào, giả điếc nghe.

      “Đưa di động của cho tôi?”

      “Bây giờ là thời gian trị bệnh.”

      “Đưa di động cho tôi!” Chu Tử Chính mảnh vải che thân, đứng trước mặt Lâm Dư Hi, giơ tay ra.

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ đưa di động qua, Chu Tử Chính lướt vài cái, lại trả về: “Xem xong nhớ nhấn thích đó.”

      Lâm Dư Hi nhìn thấy câu trả lời của Chu Tử Chính: “Phù du: gặp được ấy, cho dù sáng sinh chiều chết, cuộc đời này cũng tiếc nuối.”

      Lâm Dư Hi thể phủ nhận, trái tim của bất ngờ “ding” cái, đây phải là câu chữ mà Chu Tử Chính trong hiểu biết của viết ra. im lặng nhấn thích.

      Chu Tử Chính nhàn nhã nằm ghế dựa trong phòng thủy tinh. Gương mặt tuấn tú, vóc dáng thon cao, đường cong tinh tế và vết sẹo khắc sâu, dưới ánh nắng chiều tà chiếu rọi, nhìn qua giống như là cậu nhóc nghịch ngợm vẽ đường thể nào xóa mờ lên bức tranh sơn dầu của bậc thầy, làm cho người ta băn khoăn tiếc nuối. Đột nhiên Lâm Dư Hi cảm thấy vẻ đẹp mang khuyết điểm này mới là chân nhất.

      châm cứu cho bao nhiêu bệnh nhân rồi?”

      “Chưa từng đếm qua!” Lâm Dư Hi rút lại dòng suy nghĩ của mình, tập trung châm cứu.

      “Lần đầu tiên châm cứu cho đàn ông, có xấu hổ ?”

      “Tôi là bác sĩ, từ sớm thấy qua, sờ qua cơ thể của đàn ông, phụ nữ vô số lần rồi.”

      “Vậy nhìn tôi, có cảm giác gì?” Chu Tử Chính lấy ly nước ở bên cạnh, uống hớp.

      khác gì mấy với nhìn cục thịt heo vậy.”

      Phụt! Chu Tử Chính phun hết ngụm nước ra, cơ thể run lên cái, Lâm Dư Hi châm kim bị lệch.

      “Đừng nhúc nhích!” Lâm Dư Hi rút kim ra, trừng cái.

      “Cách hình dung của làm tổn thương lòng tự trọng của tôi quá!” Chu Tử Chính dở khóc dở cười.

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi nhìn rất có cảm giác, giống như nhìn thấy Lương Triều Vĩ trong Sắc Giới vậy.”

      Chu Tử Chính chau mày: “Ngoài hai cái…… của ta, còn nhìn thấy thứ khác à?”

      Lâm Dư Hi bất lực than thở: “Tôi phải tập trung châm cứu, đừng quấy nhiễu tôi.”

      “Vóc dáng của tôi hẳn là đẹp hơn Lương Triều Vĩ chứ!” Chu Tử Chính cam tâm lầu bầu. mới hơn 30 tuổi thôi, Lương Triều Vĩ 50 mấy rồi đấy. Tuy cách so sánh này tốt hơn thịt heo, nhưng cũng làm cho lòng dễ chịu hơn bao nhiêu.

      Tay của Lâm Dư Hi ngừng lại, trịnh trọng nhìn , trong ánh mắt chỉ có hai chữ: im miệng.

      “Sorry!” Chu Tử Chính cười thầm, hay cho chiêu ánh mắt kiềm chế kẻ địch.

      Lâm Dư Hi tiếp tục châm cứu. Lúc đỡ nó lên, cảm nhận được nó mơ hồ cứng lên.

      Lâm Dư Hi hỏi: “ có cảm giác à?”

      “Có, cảm nhận được cái bao tay nhựa dẻo.”

      “Chu Tử Chính!” Lâm Dư Hi giận rồi.

      Chu Tử Chính cười: “ ra chọc giận cũng khó!”

      mà như vậy nữa, tôi……”

      Nét cười của Chu Tử Chính càng sâu hơn: “Dạ vâng bác sĩ đại nhân, tôi cảm nhận được tro tàn cháy lại. Nhưng, tôi mà như vậy nữa, thế nào? Chẳng phải đó sao, tâm trạng thoải mái, châm cứu mới có hiệu quả tốt nhất, bây giờ tâm trạng của tôi rất thoải mái. Thế này, tốt sao?”

      Lâm Dư Hi thể phủ nhận, lúc cười lên, đôi mắt biết phóng điện đấy.

      Lâm Dư Hi hắng giọng: “Có cảm giác tốt. Châm cứu xong rồi, nằm chút , tôi muốn vào phòng vệ sinh.”

      “Tôi rồi, rất thú vị mà.” Chu Tử Chính nhìn bóng lưng rời của , .

      Lâm Dư Hi để ý mà vội vã ra, chỉ là vô thức nhịp tim lại tăng nhanh. rửa mặt trong phòng vệ sinh, từ từ ổn định nhịp tim lại.

      Xem ra, tình hình hồi phục của Chu Tử Chính còn tốt hơn trong tưởng tưởng, chỉ cần quá trình điều trị của kết thúc, có thể về Tô Châu với ba rồi. Lâm Dư Hi soi gương cười cái, hơi thở của cũng dịu xuống.

      -----

      Lâm Dư Hi ngồi xe của Chu Tử Chính: “ muốn đâu?”

      ăn cơm.”

      “Chẳng phải muốn điều trị tâm lý sao?”

      “Vừa ăn vừa làm.”

      Lâm Dư Hi suy nghĩ lúc: “Hôm nay Trình Tuyền đến tìm tôi.”

      “Ờ?”

      ấy kể chuyện của ấy và Hứa Nặc.”

      Chu Tử Chính im lặng.

      ấy , nếu như xem hai người họ là kẻ thù, cách tốt nhất chính là tìm người phụ nữ càng tốt hơn, sống càng hạnh phúc hơn bọn họ.”

      Chu Tử Chính mở cửa sổ xe ra, mặc gió tạt vào. Gió lượn lờ trong xe, đuôi ngựa của Lâm Dư Hi phất phơ trong gió. Tiếng gió rì rào trong xe giấu tiếng thở dốc dần nặng nề.

      thấy thế nào?”

      “Mặc kệ ấy vậy là lòng hay giả dối, buông bỏ đoạn quá khứ này, phải vì người khác, mà là vì chính bản thân mình.”

      “Tôi từng cho rằng ta là tốt nhất!”

      “Bây giờ sao?”

      “Giống như quả táo độc của phù thủy vậy! Đáng tiếc, tôi ăn rồi.” Chu Tử Chính liếc sang Lâm Dư Hi cái, “Hình như câu chuyện này đúng lắm, nhưng tôi cảm thấy mình là hoàng tử Bạch Tuyết đó.”

      Khóe môi của Lâm Dư Hi run run: “Ăn đồ thiu vào rồi, bài tiết ra !”

      Chu Tử Chính cười ha ha: “ trị táo bón đó hả?”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Tử Vũ Nhi10 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17 – Nó có ý với con

      Xe chạy vào thành phố, dừng lại bên đường.

      ăn gì vậy?” Lâm Dư Hi xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, mì cá viên chị Hoa.

      “Nghe hương vị mì cá viên của tiệm này tệ đâu!”

      Khóe môi của Lâm Dư Hi khẽ cong lên: “ cũng ăn mì cá viên bình dân thế này hả?”

      “Sao nào? Cho rằng tôi ăn đồ ăn dân gian à?”

      và Trình Tuyền từng đến đây ăn à?”

      có.” Chu Tử Chính giơ Palaroid lên, chụp cái biển hiệu MÌ CÁ VIÊN CHỊ HOA màu xanh lam kia.

      Lâm Dư Hi khó hiểu: “Vậy sao biết tiệm này?”

      Chu Tử Chính nhìn : “Có người rất thích mà!”

      Chữ “ai” ra đến khóe miệng của Lâm Dư Hi lại lập tức bị nuốt về, nhìn qua chỉ là cổ họng rung lên thôi.

      “Sao hỏi là ai?”

      “Rất nhiều người thích tiệm này!”

      Chân mày của Chu Tử Chính khẽ nhíu lại, lại giả khờ nữa rồi!

      Đến cửa tiệm, Lâm Dư Hi nhìn quanh vòng bên trong tiệm, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cơ thể của nhịn được run lên cái, xoay người lại theo bản năng.

      Chu Tử Chính nhìn thấy Lý Thuần Nhất ở trong tiệm: “ muốn trốn tránh mãi sao?”

      Khoảnh khắc Lâm Dư Hi đối diện với ánh mắt của , thoáng né . Cổ họng của nghẹn cứng: “Xin lỗi, đợt điều trị hôm nay tạm dừng! Tôi phải trước, lần sau gặp.” bước nhanh bỏ , mặt đường loang lổ, chiếc bóng sau lưng đuổi theo bước chân vội vã của .

      Chu Tử Chính giơ Palaroid lên, chụp lại bóng dáng của ở phía xa. nhìn chầm chậm nhả ảnh ra: “ vội, điều trị, cứ từ từ thôi!”

      -----

      Chu Tử Chính vào trong tiệm, ngồi vào chỗ đối diện với Lý Thuần Nhất.

      “Chỗ này ai ngồi chứ!”

      Lý Thuần Nhất giật mình: “Vince, sao lại ở đây?”

      “Có người mì cá viên của tiệm này ngon lắm, tôi đến ăn thử. Sao có mình vậy? Kì Kì đâu?”

      ấy đến những quán như thế này đâu.”

      “Cũng phải! Nghe hai người cãi nhau à? làm hòa chưa?”

      “Cũng gần như vậy rồi!” Câu trả lời lập lờ nước đôi.

      Chu Tử Chính gọi tô mì cá viên. Lý Thuần Nhất do dự chốc lát, hỏi: “ đến phòng khám Tân Sinh khám bệnh hả?”

      “Phải, tay nghề chữa bệnh của Liz rất tốt.”

      Chân mày của Lý Thuần Nhất nhíu chặt lại: “Tôi xem weibo của , bây giờ giữa hai người là quan hệ gì?”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “ cảm thấy thế nào?”

      “Vince, muốn phụ nữ gì cũng có, xin đừng trêu chọc Liz.”

      Nụ cười mặt Chu Tử Chính chợt biến mất: “Ô?”

      “Đối với mọi chuyện, ấy đều rất nghiêm túc; ấy chơi nổi! đừng tổn thương ấy!”

      Nét mặt của Chu Tử Chính trầm xuống: “ câu này thấy rất mỉa mai sao?”

      “Tôi tổn thương ấy là tội nghiệt của tôi, tôi nhận. Nhưng tôi hi vọng ấy…… lại bị tổn thương nữa.” Trong mắt Lý Thuần Nhất lóe lên nỗi đau khổ sắp đè nén được nữa.

      “Dựa vào cái gì mà tôi chắc chắn tổn thương ấy? Chẳng lẽ tôi thể nghiêm túc với ấy à?”

      “Vince, ấy hợp với !”

      Chu Tử Chính nhướn mày: “Vậy ấy của ba năm trước, có hợp với ?”

      Lý Thuần Nhất cứng người lại.

      cảm thấy với Kì Kì hợp nhau ?”

      Lý Thuần Nhất rũ mí mắt xuống, che run rẩy trong mắt mình.

      “Trước kia cưới ta là vì muốn mượn tay chủ tịch Vương để cứu ba của ở trong tù ra, để ông ấy có thể rời khỏi nhà giam vào bệnh viện chữa bệnh. có chủ tịch Vương, hoàn toàn có khả năng làm được. Nên bỏ rơi Liz, cưới Kì Kì. Nếu như bây giờ muốn qua cầu rút ván, biết có hậu quả gì ?” Lời của Chu Tử Chính lạnh lùng đánh trúng tim đen, “ chọn con đường này, hoàn toàn có đường lui. Bất kể trong lòng có ai, cũng thể quay đầu được nữa!”

      Huyệt thái dương của Lý Thuần Nhất căng lên, hàm răng nghiến chặt làm cho cơ mặt rung lên.

      Nhân viên trong tiệm đưa mì cá viên lên, Chu Tử Chính lấy di động ra, chụp tấm ảnh: “Có biết ai thích đến tiệm này ăn mì ?”

      Trái tim của Lý Thuần Nhất chợt rung động, ta đứng lên, lạnh lùng : “Tôi ăn xong rồi, có việc, trước!”

      Chu Tử Chính hời hợt : “Được! tiếng hello với Kì Kì giúp tôi!” cắn miếng cá viên, gật đầu: “Quả nhiên tệ!”

      Lý Thuần Nhất vừa ra khỏi quán ăn, lên xe. Hai tay ta nắm lấy vô lăng, nhưng trong ánh mắt cũng phân biệt phương hướng được nữa. Con đường lớn đèn đuốc rực rỡ, sáng trưng ở phía trước, uốn lượn thẳng vào nơi sâu nhất của thành phố. có đường vòng về, có chỗ lùi lại, là con đường duy nhất của ta.

      -----

      “Ding” Lâm Dư Hi cầm di động lên, là tấm ảnh mì cá viên Chu Tử Chính gửi qua.

      “Mùi vị rất ngon!”

      Lâm Dư Hi để di động xuống, suy nghĩ chút, lại cầm lên, trả lại cái hình mặt cười. thấy tin nhắn của Làm Sao Đây trước đó, kể từ lần trước ta muốn ly hôn, ta nhắn tin đến nữa.

      “Dạo này vẫn ổn chứ?” gửi tin nhắn .

      Nghĩ đến tô mì cá viên nóng hổi kia, đột nhiên rất muốn ăn mì gói. xuống lầu, vào cửa hàng tạp hóa ở lầu dưới, mua mấy gói mì ăn liền, rồi bước chậm về nhà. con đường bên cạnh ở dưới lầu, có chiếc xe sang trọng đậu ở đó. Lâm Dư Hi tò mò nhìn vào trong xe, lúc nhìn thấy gương mặt kia, hơi thở của gần như ngưng lại.

      xoay người, lúc muốn bước nhanh vào trong tòa nhà phía sau vang lên tiếng : “Hi!”

      Bước chân của tiếp được nữa. nghe thấy tiếng bước chân đến gần sau lưng , bước, hai bước, dần dần, đến bên cạnh .

      Lâm Dư Hi nuốt nước miếng, nặn ra ba chữ: “Có chuyện gì?”

      Lý Thuần Nhất : “Chính là, gần đây chân của mẹ lại lên cơn đau, nghĩ, có thể nào đưa bà đến cho bác trai khám ?” Đây là giọng điệu cầu xin.

      “Gần đây mắt của ba tôi khỏe lắm, ông ấy bớt khám bệnh rồi. Chân của mẹ cần phải điều trị dài hạn, tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện Trung Y khám . Những bác sĩ ở đó chuyên nghiệp hơn.”

      “Mắt của bác trai bị sao thế?”

      còn có chuyện gì ?”

      Lâm Dư Hi nghe thấy hơi thở của Lý Thuần Nhất khẽ run lên.

      “Em khỏe ?”

      “Tôi rất khỏe!”

      xem weibo rồi, em với Chu Tử Chính……”

      Lâm Dư Hi quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo: “ ấy là bệnh nhân của tôi.”

      “Ừm…… ta hợp với em!”

      Cơ thể của Lâm Dư Hi kiềm chế được rung lên, thể tin được mà nhếch khóe miệng lên: “Lúc trước tôi có mắt nhìn người, bây giờ có rồi.” xong sải bước lớn vào tòa nhà, bước vào thang máy. Lúc cửa thang máy đóng lại, nhìn thấy nắm tay của Lý Thuần Nhất siết chặt lại.

      ta còn nực cười hơn nữa được ? ta đến đây là muốn với rằng với Chu Tử Chính thích hợp ư? ta cảm thấy coi trọng tiền của Chu Tử Chính à? Trong lòng Lâm Dư Hi bùng lên ngọn lửa tên, lúc ngọn lửa thiêu đốt trái tim cháy lên, ngoài đau đớn, còn có bi thương. ra mắt của cũng mọc dưới mông hết ba năm trời.

      Lý Thuần Nhất đứng bên ngoài tòa nhà, nhìn cửa thang máy nháy lên số 8, cuối cùng nắm đấm của ta từ từ buông lỏng. Khoảnh khắc bước , ta gần như màng tất cả muốn kéo lại, ôm vào lòng.

      Xuống địa ngục đáng sợ sao? Lý Thuần Nhất khổ sở bật cười, có đáng sợ hơn giày vò nhân gian ?

      ta cầm di động, nhìn chăm chú vào tin nhắn: “Dạo này vẫn ổn chứ?”

      ta ngẩn ngơ rất lâu, tự lẩm bẩm: “Ngày tháng rời xa em, chưa từng ổn ngày nào.”

      -----

      Sáng sớm hôm sau, Ngải Vi đến rồi.

      Ngải Vi chớp đôi mắt to long lanh sáng ngời của ấy, nũng nịu : “Hi Hi, cậu dạy mình nấu ăn, hầm canh . Mình muốn học làm vợ tốt!”

      Lâm Dư Hi liếc ấy cái: “Xem ra tiến triển rất tốt nha!”

      “Tối qua tụi mình chuyện đến 12 giờ, ấy lái xe đưa mình về nhà, chỉ rất lịch hôn trán mình cái thôi. Hi Hi, mình thề, nụ hôn của ấy thôi, tim mình tan chảy rồi.”

      Lâm Dư Hi thấy ánh mắt của ấy nở hoa, mỉm cười.

      ấy làm việc bận rộn, bữa trưa chỉ tùy tiện ăn cái sandwich thôi, vậy sao được chứ! Cho nên, mình muốn làm xong đồ ăn, lại hầm nồi canh, rồi đưa cho ấy ăn trưa. Bước lên bước đầu tiên để trở thành vợ tốt, chinh phục bao tử của ấy.”

      “Cậu biết phân biệt muối với đường chưa?”

      “Hầy, đừng nhắc tới nữa được ? Chuyện biết bao lâu rồi?”

      “Bốn tháng trước! Cậu muốn nấu chè, kết quả ra mặn chát.”

      “…… Cậu có thể xóa bỏ ký ức đó được ?”

      “Xóa nổi, ăn miếng vào tức phun ra hết. Cậu coi muối như đường mà bỏ vào đó!”

      “Tốt nhất là cậu quên nó !” Ngải Vi nghiến răng nghiến lợi, làm động tác cắt cổ, “Đừng ép mình xử cậu đấy!”

      Đột nhiên Lâm Dư Hi nhớ đến câu của Chu Tử Chính: có thể ưu tiên làm tôi trước ?

      “5 giờ chiều hôm nay cậu trở lại ! Dắt cậu mua thức ăn.”

      Ngải Vi nhào qua ôm Lâm Dư Hi, hôn cái bẹp lên mặt : “ cậu ghê!”

      Sau khi Ngải Vi nhàng nhảy nhót về, Lâm Dư Hi liền nhận được cuộc gọi từ Chu Tử Chính.

      “Chào buổi sáng!”

      “Chào buổi sáng, có chuyện gì sao?”

      “Đợt điều trị tối qua tạm dừng, hôm nay có thể tiếp tục phải ?”

      “Ơ, lần sau châm cứu làm luôn lần !”

      “Vậy đâu được! Tôi có thói quen kéo dài.”

      “Hôm nay tôi hơi bận.”

      “12 giờ trưa, tôi cho xe đến đón .”

      “……”

      -----

      Lúc xe chở Lâm Dư Hi đến tòa nhà xa hoa ở Vịnh Nước Cạn, quản gia đứng ngoải cửa mỉm cười đón tiếp: “ Lâm, mời bên này.”

      Lâm Dư Hi vào ngôi nhà có chút kinh ngạc. Sứ Thanh Hoa, bình phong bằng ngọc, tranh sơn thủy, tranh mỹ nữ, cả căn phòng đều mang hơi hướm cổ đại, yên tĩnh trang nhã. Phong cách này khác xa với Chu Tử Chính.

      Sau đó, khi nhìn thấy người đàn ông hơn 60 tuổi đứng cùng với Chu Tử Chính, hiểu ra, đây là nhà của ba Chu Tử Chính. Chu Diễn Long, người sáng lập tập đoàn Thiên Cương, trong 10 tỷ phú đứng đầu Hong Kong, nhà từ thiện nổi tiếng. Hàng chân mày rậm của ông ấy có khí thế áp bức, nhưng đôi mắt thâm thúy của ông ấy làm hài hòa cảm giác áp bức này. Hai cha con rất giống nhau, chỉ là bề ngoài, còn có khí phách khiếp người trời cho kia nữa.

      “Ba, ấy là Lâm Dư Hi!”

      Chu Diễn Long mỉm cười giơ tay ra: “ Lâm, hoan nghênh!”

      Lâm Dư Hi bắt tay: “Chào ông Chu.”

      Lâm còn trẻ như vậy là bác sĩ Trung Y rồi à?”

      “Tuổi cháu còn nữa rồi ạ.”

      Chu Diễn Long mỉm cười: “Chắc là chưa ăn cơm phải ! Chúng tôi cũng vừa định ăn đây, cùng nhé!”

      Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Ơ, cần đâu, cám ơn ạ! Cháu đến là để……”

      Chu Tử Chính : “Ăn xong rồi làm.”

      Cứ như thế, Lâm Dư Hi bị lùa đến bàn cơm như lùa vịt. Cơm và thức ăn được đưa lên rất nhanh, bốn món canh, đều là món ăn giản dị bình thường.

      “Cơm rau dưa thôi, đừng khách sáo.” Chu Diễn Long gắp cho miếng cá phi-lê.

      Lâm Dư Hi chỉ có thể tiếng “cám ơn”, rồi yên lặng bắt đầu ăn.

      “Tử Chính phương pháp điều trị của cháu rất hiệu quả.”

      “Chữa bệnh là trách nhiệm của bác sĩ ạ.”

      “Làm bác sĩ Trung Y bao lâu rồi?”

      “Sáu năm rồi ạ.”

      “Cũng lâu rồi nhỉ. Tại sao lại làm bác sĩ Trung Y?”

      “Ba cháu là bác sĩ Trung Y ạ!”

      “Tiếp nối truyền thống! Tốt lắm!”

      “Chỉ là cuộc sống thôi ạ.” Lâm Dư Hi hời hợt .

      Chu Diễn Long mỉm cười: “Tuổi cháu còn , nhưng tấm lòng, lại .”

      “Ách!” Lâm Dư Hi nghe ra là khen, hay là chê đây.

      Chu Diễn Long gắp miếng thịt cho : “Ăn nhiều chút, cháu hơi ốm đấy!”

      “Ơ, cám ơn ạ! Ông Chu, ông đừng khách sáo quá, cháu tự gắp được rồi ạ.”

      “Tính tình của Tử Chính bướng lắm, có lúc biết uyển chuyển, cháu phải nhắc nhở nó nhiều hơn nhé.”

      “Ách, cháu, cố gắng ạ!”

      “Nhưng chuyện gì mà nó nhận chắc rồi, cơ bản đều thay đổi. Điểm này giống bác đó.”

      “Ừm, vậy rất tốt!”

      “Cháu thích chuyện với người già hả?”

      Lâm Dư Hi sửng sốt: “Gì ạ? Đâu có ạ!”

      “Mỗi câu trả lời của cháu đều dứt câu ngay thôi.”

      “Ơ……” Lòng bàn tay Lâm Dư Hi mơ hồ đổ mồ hôi.

      Chu Tử Chính : “Ba, đây là tính cách của ấy. Mỗi khi ấy trả lời con, đa số đều dứt câu ngay. Cho nên, con muốn xem xem có thể nào phá vỡ phong cách kẻ hủy diệt trò chuyện của ấy hay đấy.”

      Lâm Dư Hi gần như bị cơm trong miệng làm cho sặc, nhanh chống nhai mấy cái, cưỡng chế nuốt xuống: “Khụ khụ, con người của cháu rất tẻ nhạt.”

      Cuối cùng chén cũng rỗng rồi, đặt chén xuống, trong chén lại có thêm thứ, là đậu hũ mà Chu Tử Chính gắp cho : “Đậu hũ kho, thích ăn đó.”

      “……” Sao ấy biết? Lâm Dư Hi chỉ có thể nuốt miếng đậu hũ vào, sau đó ngay: “Ông Chu, cháu ăn xong rồi ạ, hai người dùng thong thả. Cháu vào phòng vệ sinh chút.”

      Chu Diễn Long nhìn vội vàng: “Chính là con bé này hả?”

      “Dạ!”

      “Ba thấy nó có ý gì với con hết.”

      “Bây giờ có, sau này có.”

      Chu Diễn Long nhìn Chu Tử Chính: “Con thích là được. bé này giống với bé Tuyền, trong lòng bé Tuyền giấu được thứ gì, trong lòng bé này lại đè nén rất nhiều đấy.”

      “Cho nên, ấy chữa khỏi bệnh của con, con cũng trị hết hết bệnh của ấy.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Tử Vũ Nhi10 others thích bài này.

    4. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thank editor nhé
      Truyện ngày càng hấp dẫn rồi

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18 – Chết vì ngu

      Lúc Lâm Dư Hi ra từ phòng vệ sinh, cha con họ Chu ăn cơm xong rồi.

      Chu, muốn ra ngoài ?”

      “Vince!”

      Rốt cuộc Lâm Dư Hi cũng hiểu được cái gọi là “tính tình bướng lắm” trong câu của Chu Diễn Long rồi: “Được rồi, Vince, muốn đâu?”

      “Ra bãi biển .”

      Ra tới bãi biển, lúc mặt trời nhô lên cao. Hai người đến cái dù che nắng bãi biển, cát chạy vào đôi giày da đen của Lâm Dư Hi, dứt khoát cởi giày vớ ra, để sang bên.

      “Lần nào gặp cũng ăn mặc thế này, áo sơ mi trắng, quần đen, giày da đen, đuôi ngựa, mặt mộc.”

      “Tôi tẻ nhạt vậy đấy. Vince, về chuyện của ! Trước kia thường đến bãi biển với Trình Tuyền à?”

      “Vào giờ này có. Nắng quá!”

      “Vậy, từng đến với Hứa Nặc?”

      “Cũng chưa, nắng quá!”

      “…… Vậy ở đây, nhớ đến cái gì?”

      Chu Tử Chính nằm ghế dài ở bãi cát, gối đầu lên đôi tay bắt chéo, nhắm mắt lại: “Nhớ đến mùa hè chói chang ngủ rất ngon.”

      Lâm Dư Hi thể tin được trừng 5 giây, tức giận thốt lên: “……Tôi phải đến đây để tiếp ngủ.” Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng gào thét câu: “Mẹ nó, cái gì vậy hả?!”

      Chu Tử Chính mở mắt, nét cười trong mắt từ từ tràn ra: “ tiếp tôi ngủ, vậy ngủ chung !” xong, mắt lại lóe lên, chỉ là nét cười vẫn treo bên khóe môi.

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên nhìn tư thế ngủ ung dung nhàn nhã của , cảm thấy giống như đấm cái vào bông gòn vậy, vụn bông gòn bay lên, dính đầy mặt .

      nằm lên ghế dựa bãi cát, tự mình an ủi: Được! ngủ là chuyện của , dù sao cũng vẫn lấy tiền.

      Chỉ là, ánh nắng chói chang, gió biển phất phơ, cộng thêm tiếng sóng làm cho người ta thoải mái, cùng với việc căng da bụng, trùng da mắt chí mạng nhất, Lâm Dư Hi nằm lúc vậy mà ngủ thiếp .

      còn mơ giấc mơ, mơ thấy mọc đôi cánh, bay lên mây, nhảy tới nhảy lui mây, sau đó đám mây bị chọc ra cái lỗ, bị rớt xuống, vốn tưởng rằng bị rớt xuống biển, ai ngờ nước biển tách ra, cứ thế rơi thẳng xuống, sâu thấy đáy.

      Người run lên, tỉnh rồi. Lúc mở mắt ra, nhìn thấy Chu Tử Chính nghiêng mặt nhìn chằm chằm, ánh mắt của cường độ sáng khó mà phân biệt.

      Lâm Dư Hi ngồi dậy, nhìn đồng hồ: “3 giờ tưỡi rồi à? Ây da, sao tôi lại……, tôi phải rồi.”

      Chu Tử Chính đứng lên, lấy giày của qua, giúp trút cát trong giày ra, dùng tay vỗ vỗ cát bụi mặt giày, mới đưa lại cho Lâm Dư Hi.

      “Cám ơn!” Lâm Dư Hi rũ mắt xuống, nhận lấy, nhanh chóng mang vào

      “Cảm giác được nằm mơ.”

      “Ơ…… Tôi phải rồi.”

      “Được, tôi đưa về.”

      thả tôi xuống trạm tàu điện ngầm là được rồi.”

      Về đến biệt thự, Tống Thành Trạch trông có vẻ như đợi được lúc, đưa phần tài liệu cho Chu Tử Chính.

      Lâm Dư Hi lấy di động chỉnh sang chế độ im lặng ra, hết hồn, lại có đến ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, toàn là của Ngải Vi. Lâm Dư Hi vội vàng gọi lại: “Tiểu Ngải, có chuyện gì sao?”

      chỉ nghe được tiếng nấc nghẹn của Ngải Vi.

      “Sao thế? vui hả?” Giọng của Lâm Dư Hi đột nhiên dịu dàng, thu hút ánh mắt của Chu Tử Chính.

      “Hi Hi…… Mình…… tiêu…… rồi!”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Sao vậy? ra ta kết hôn à?”

      Khóc lóc!

      “Có bạn ?”

      Khóc lóc!

      “Có bạn trai?”

      Khóc càng dữ dội hơn!

      “Nam nữ đều xơi hết?”

      “Hi Hi…… Nếu như mình còn ở đây nữa…… Vào ngày sinh nhật của mình, cậu có thể…… nhớ đến mình ?”

      Trong lòng Lâm Dư Hi run lên: “Cậu muốn đâu?”

      “Cậu nhớ đó…… phải nhớ mình nha……”

      Vẻ mặt của Lâm Dư Hi trầm xuống: “Tiểu Ngải, cậu ở đâu?” Ngải Vi ổn, cực kỳ ổn.

      biết…… Thượng Đế có cần mình nhỉ? Có thể là nhìn thấy chuyện xấu của mình rồi, đá mình mình xuống…… địa ngục mất thôi.”

      “Chuyện xấu gì? Tiểu Ngải, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ra , có chuyện gì vượt qua được.”

      Đột nhiên Tống Thành Trạch nghĩ đến chuyện gì đó, lấy di động ra lướt lướt, về phía Lâm Dư Hi, giơ lên trước mặt .

      Ánh mắt của Lâm Dư Hi kinh hãi, bật thốt kêu lên.

      “Cậu…… thấy rồi .” Ngải Vi khóc òa lên.

      Lâm Dư Hi hơi hoảng, tay cầm lấy di động của Tống Thành Trạch, ngừng phóng to thu , nhìn chằm chằm tấm hình khỏa thân màn hình cách tỉ mỉ. Sau đó lòng thở ra hơi: “Tiểu Ngải, người hình phải cậu.”

      Tiếng khóc của Ngải Vi dừng lại giây, rồi lại bùng phát: “Cậu đừng gạt mình nữa…… Chắc chắn là mình…… Má trái của mình có nốt ruồi.”

      sai, mặt là của cậu, nhưng cơ thể phải. Vóc dáng của ta rất giống cậu, nhưng ngực của cậu tròn trịa như thế, ngực của người phụ nữ này hơn phân nửa là giả.”

      Tiếng khóc của Ngải Vi lại dừng giây.

      “Lại nhìn eo của ta xem, có đường cơ bụng, chân của ta nữa, có đường cong cơ bắp đấy. Bình thường cậu tập thể dục, nên cậu có đường gì hết.”

      Ngải Vi nghẹn ngào: “Nhưng…… đó viết tên của mình…… Ngoài cậu ra…… còn ai biết phải mình chứ?”

      “Mấy cái này là ảnh ghép, cậu có thể tìm chuyên gia để giải thích, có thể tìm luật sư lên tiếng . Sao đầu của cậu chỉ biết nghĩ tới chết thôi vậy?”

      Ngải Vi nức nở: “Mình xem rồi, tưởng đâu là mình . Mình nghĩ là do tên khốn trước kia chụp lén.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi lẩm bẩm cả ngàn câu mẹ nó, đầu có hàng vạn con quạ bay ngang qua: “Ngải Vi, mình có thể đảm bảo, nếu như bây giờ cậu chết, cho dù cậu có thể lên thiên đàng, cũng bị Thượng Đế đá xuống địa ngục thôi. Bởi vì, cậu chết – vì – ngu!”

      “Mình mặc kệ bây giờ cậu ở đâu, cậu lập tức lăn tới nhà mình ngay, tối nay mình nấu canh óc heo, xào tim heo, chưng cá mắt to* cho cậu tẩm bổ chút. Cậu có đầu óc, trong lòng biết tính toán, bây giờ ngay cả con mắt cũng biết bay đâu luôn rồi!” (*: cá kinmedai – cá sơn đá đỏ, có đặc trưng là đôi mắt rất to.)

      Ngải Vi uất ức nấc nghẹn: “Mình là người bị hại mà, cậu còn mắng mình nữa!”

      “Chính vì cậu là người bị hại, cậu đòi sống đòi chết người ta mới xem thường cậu. Nếu như tấm hình là , trước khi cậu chết cũng phải tìm cho ra người đăng tấm hình lên, bắt ta vào tù, để cho bị người ta bạo hoa cúc ở trong đó. Nếu như tấm hình đó là giả, cậu càng phải moi tên đó ra, lấy đạo của người trả lại cho người, ghép tấm hình bạo hoa cúc dán vào cửa nhà ! Be bét nhất chính là kiểu như cậu, ngay cả tấm hình là hay giả còn chưa làm muốn chết. Cậu là, cho dù có xuống địa ngục, Diêm Vương cũng chê cậu hạ thấp trí thông minh dưới địa phủ xuống mà đá cậu đó.”

      “Cậu, đừng, mắng mình nữa mà.”

      “Mình mắng cậu? Chính là vì mình mắng cậu từ sớm đó. Ngải Vi, cậu xem, cậu có bề ngoài, có vóc dáng, có trí tuệ, có gia thế, tại sao nhất định phải làm thành kiểu như dựa vào đàn ông cậu sống nổi như vậy chứ? Cậu vốn có thể làm đóa hoa hồng, mà nhất định phải làm mình trở thành hoa tầm gửi. Cậu ngu càng thêm ngu!”

      “Hu hu hu……”

      “Bây giờ cậu ở đâu?”

      “Mình …… Mình sân thượng nhà cậu.”

      Lâm Dư Hi ngớ ra 5 giây, ngọn lửa trong lòng, ầm cái bùng lên. hét lên: “Ngải Vi, cậu muốn nhảy từ sân thượng nhà mình xuống, rồi sau đó để cho mình nhớ cậu suốt đời hả!!”

      “Mình gọi cho cậu mấy chục lần, cậu nghe, nên qua đây tìm cậu, cậu lại có ở nhà, nên……”

      “Nên cậu muốn chết dưới lầu nhà mình để cả đời mình được sống yên ổn?”

      “Mình…… Hu…… Cậu đừng mắng mình nữa mà…… Hu……”

      Lâm Dư Hi đỡ trán, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng ổn định lại nhịp tim phập phồng: “Bây giờ cậu lập tức lăn xuống cho mình, vào nhà mình tắm rửa, xem cho kỹ cơ thể của bản thân cậu trông như thế nào!”

      “Ừm……”

      Lâm Dư Hi cúp máy, dậm chân hét lên: “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!”

      Sau đó, ánh mắt của lướt qua Chu Diễn Long, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch, nhìn thấy nét mặt kì lạ của bọn họ. Khóe miệng của nhịn được nhếch lên độ cong lúng túng.

      “Xin lỗi……”

      Chu Tử Chính cười cái với hàm ý sâu xa: “Tôi bắt đầu biết trong hũ của bán thuốc gì rồi!”

      Lâm Dư Hi khụ khụ hai tiếng, lướt qua ánh mắt của Chu Tử Chính, nhìn Tống Thành Trạch: “Tôi phải rồi. Tống, có thể chở tôi đến trạm tàu điện ngầm gần nhất ?”

      Chu Tử Chính : “Cậu ấy tiện đường, tôi đưa .” lấy ly trà cho , “Mắng mệt rồi phải ! Uống trà thông cổ họng chút .”

      Lâm Dư Hi nhận lấy, buồn bực uống vào.

      Chu Tử Chính : “Trạch, điều tra xem là ai đăng tấm hình này? Sau khi điều tra ra ghép tấm hình bị bạo hoa cúc dán lên cửa nhà của .”

      Tay của Lâm Dư Hi run lên cái, ho khan mấy tiếng: “Ơ, điều tra ra ai là được rồi, tấm hình ……”

      “Tôi ghét nhất loại người dùng cách này để hủy hoại . Huống chi, Ngải Vi là bạn của , vậy tôi càng phải moi tên đó ra, mặc cho các xử.”

      “Ặc, cám ơn!”

      Chu Tử Chính mỉm cười nhìn : “ cần cám ơn, cho tôi nhìn xem trong hũ của bán thuốc gì là được rồi!”

      “……”

      -----

      Lâm Dư Hi về đến nhà, Ngải Vi dựa vào bờ vai cực kỳ cấn của , khóc trận. Lâm Dư Hi an ủi ấy cả buổi tối, Ngải Vi vẫn dính lấy chịu , Lâm Dư Hi chỉ có thể để cho ấy cùng giường chung gối với mình, ngủ đêm.

      Người làm việc dưới tay Chu Tử Chính có hiệu suất cực cao, 10 giờ sáng, nhận được tin nhắn của Chu Tử Chính.

      gửi tấm ảnh đến trước, “Có quen biết người này ?”

      là bạn trai cũ của Ngải Vi, vì ăn vụng, nên bị Ngải Vi chơi cho ta vố.”

      “Khó trách, tất cả chuyện này chính là tìm người làm ra đó. Muốn trừng trị như thế nào?”

      Lâm Dư Hi đưa di động cho Ngải Vi, Ngải Vi đọc xong, hai lời gọi ngay cho Chu Tử Chính, rồi nhấn vào nút loa ngoài.

      “A lô!”

      “Cậu Chu, tôi là Ngải Vi. Có thể nhờ giúp việc được ?”

      !”

      giúp tôi làm loạt hình ảnh ta bị bạo hoa cúc, tôi dán lên cửa nhà , dán lên cổng công ty . Sau đó gửi bưu kiện số lượng lớn, gửi đến đồng nghiệp trong công ty của , gửi cho tất cả bạn bè của . hại tôi thiếu chút nữa nhảy lầu, tôi cũng bắt phải gà bay chó chạy, gà chó yên!” Ngải Vi càng càng tức.

      “Được! Nhất định như ý muốn của . Đúng rồi, tìm được những tấm ảnh gốc bị photoshop rồi, là hình khỏa thân của diễn viên phim AV Nhật. Tôi bảo cậu Trạch gửi , trả lại trong sạch cho rồi.”

      hả? Cám ơn nhiều!” Quả nước mắt của Ngải Vi muốn tuôn trào luôn rồi.

      “Lần sau có chuyện này nữa khoan nghĩ đến lên sân thượng trước , tôi vẫn có thể giúp đỡ được chút.”

      “Cậu Chu, tôi nhất định phải mời ăn cơm để cám ơn .”

      “Chuyện thôi!”

      “Tôi đấy, tối mai có rảnh ?”

      “Vậy cũng phải mời Liz cùng đấy.”

      “Dĩ nhiên!” Ngải Vi đá lông nheo với Lâm Dư Hi cái, trước đó lâu đôi mắt vẫn vương nước mắt, giờ sáng lên rồi.

      Cúp điện thoại xong, Lâm Dư Hi hỏi: “Tối mai cậu có hẹn với người đàn ông tốt kia à?”

      Nét mặt vừa sáng lên của Ngải Vi lại ảm đạm xuống, cúi gầm đầu, gối lên vai của Lâm Dư Hi: “ ta đá mình rồi! Có thể là thấy mấy tấm ảnh đó, trưa hôm qua nhắn tin cho mình phải công tác ba tháng, bla bla bla. Mình là vì chuyện này, lại tìm được cậu, trong lúc nghĩ thông mới chạy lên sân thượng nhà cậu. Haiz, đàn ông tốt, đều cần mình!”

      “Vậy thôi! Ngay cả cơ hội giải thích mà ta cũng cho cậu, đàn ông như vậy, rồi cho luôn.”

      “Có lẽ ta nghĩ rằng, người phụ nữ gây ra chuyện này, cho dù phải là , cũng tốt được đến đâu. Cậu xem, phụ nữ giống mình, có phải chỉ có những kẻ lăng nhăng mới để ý tới ?”

      Những kẻ lăng nhăng? Trong lòng Lâm Dư Hi “ding” cái.

      “Cậu cảm thấy Chu Tử Chính thế nào?”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Tử Vũ Nhi, Tồn Tồn7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :