1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay qa.... mong mỏi từng ngày

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13 – Khoe hạnh phúc

      Ngoài cửa lớn vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân, Tống Thành Trạch vào, nhìn thấy Lâm Dư Hi mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt bỗng trừng lên. Lại nhìn thấy Chu Tử Chính mặc đồ ở nhà gắp trứng gà cho , cảnh tượng này đẹp đến nỗi làm cho ta nổi hết da gà.

      ta hắng giọng, đưa cái túi giấy tới: “Chủ tịch Chu, đồ cần, phải, là đồ bác sĩ Lâm cần đây. Ine mua đấy!”

      Lâm Dư Hi nhận lấy: “Cám ơn! Làm phiền rồi.”

      phiền, chuyện nên làm mà.” Tống Thành Trạch cung kính lễ phép, trong lòng thầm suy nghĩ, tốc độ này, phát triển như thần nha! Tối qua…… khụ khụ, nhưng mà, bệnh của chủ tịch Chu, khỏe rồi sao?

      Tống Thành Trạch đặt túi tài liệu lên mặt bàn bên cạnh Chu Tử Chính: “Chủ tịch Chu, đây là tài liệu cần.”

      Chu Tử Chính nhìn lướt qua cái, “ừ” tiếng.

      Tống Thành Trạch với Lâm Dư Hi: “Đúng rồi, bác sĩ Lâm này, tối qua bạn tên Ngải Vi của gióng trống khua chiêng tìm đấy. Cuối cùng tôi với ấy là ở nhà chủ tịch Chu, ấy mới ngưng lại.”

      Bàn tay cầm nĩa của Lâm Dư Hi run lên cái, trong đầu vô thức nhảy ra gương mặt của Ngải Vi kinh hãi đến mức muốn bóp chết .

      Chu Tử Chính với Tống Thành Trạch: “Chút nữa tôi tự lái xe, cậu về công ty trước .”

      “Được!”

      Lâm Dư Hi vội vàng uống ngụm nước cam, nuốt miếng bánh xuống, đứng lên: “Tôi cũng phải rồi, phòng khám còn có bệnh nhân nữa. Tống có thể thuận đường đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm ?”

      Chu Tử Chính : “Cậu ta thuận đường đâu, tôi đưa về.”

      Hai mắt Tống Thành Trạch chớp chớp: “Đúng đó, tôi thuận đường đâu. Chủ tịch Chu, bác sĩ Lâm, còn chuyện gì tôi trước nhé.” xong, gần như là chạy chỉ trong tích tắc.

      Trơ mắt nhìn ta biến mất trong nháy mắt, câu : Vậy đâu? của Lâm Dư Hi vừa đến khóe môi, cũng chỉ có thể nuốt xuống.

      “Vậy tôi lên thay đồ. Chu, cám ơn bữa sáng của .”

      “Là Vince.”

      Lâm Dư Hi lấy túi giấy, bước nhanh lên cầu thang. biết là vì nhanh quá, hay là váy ngủ quá dài, vấp cái cầu thang. Lâm Dư Hi đứng lên, nhủ thầm trong lòng: Chỉ lần này thôi, có lần sau!

      Về đến phòng, Lâm Dư Hi lấy di động ra, thấy tin nhắn của Ngải Vi và Làm Sao Đây.

      Ngải Vi 12:05 pm: Hi Hi, lời khuyên của người từng trải, đừng bao giờ làm với Chu Tử Chính. Cậu – – chết – rất – thảm – đấy!

      Ngải Vi 8:09 am: Được rồi, cho mình nghe , lên giường chưa?

      Ngải Vi 8:10 am: Nhất định là lên rồi! Cũng tốt, dù sao cậu cũng cằn cỗi lâu vậy rồi, cũng nên ẩm ướt chút! Rốt cuộc ta có được ?

      Ngải Vi 8:11 am: Có mang bao ?

      Ngải Vi 8:12 am: Nghĩ chắc cậu cũng có đâu, mình mua thuốc sau khi xong việc, đem qua cho cậu nhé.

      Ngải Vi 10:12 am: Còn chưa dậy nữa hả? ta mạnh đến vậy à?

      Lâm Dư Hi xoa xoa giữa hai hàng chân mày, chỉ cảm thấy chỉ nhức đầu chút thôi đâu.

      mở tin nhắn của Làm Sao Đây ra.

      Làm Sao Đây 11:01 pm: làm gì thế?

      Làm Sao Đây 3:15 am: Tôi lại mất ngủ rồi, làm sao đây?

      Làm Sao Đây 6:12 am: gửi tấm ảnh ánh nắng ban mai

      Làm Sao Đây 7:01 am: Vậy mà lại thức suốt đêm, lại bị đau nửa đầu rồi.

      Làm Sao Đây 8:23 am: làm chưa vậy?

      Làm Sao Đây 9:35 am: Hello, hello, có ai ở nhà ?

      Làm Sao Đây 10:45 am: vẫn khỏe chứ?

      Làm Sao đây 11:05 am: Thốt lên tiếng được ?

      Lâm Dư Hi trả lời: Tôi vẫn còn sống!

      Làm Sao Đây lập tức đáp lại: Cả đêm có tin tức, tưởng đâu có chuyện rồi đấy.

      Lâm Dư Hi: Tôi có chuyện gì chứ? Sao lại mất ngủ thế?

      Làm Sao Đây: Tôi nhớ đến người phụ nữ tôi nhất.

      Lâm Dư Hi: Người trước người tại của à?

      Làm Sao Đây: Phải!

      Lâm Dư Hi: Loại người như chỉ xứng với chữ.

      Làm Sao Đây: Tôi biết!

      Lâm Dư Hi: Đối xử cho tốt với người tại của ! Chuyện quá khứ, qua rồi. cứ tiếp tục như vậy chỉ làm tổn thương thêm người phụ nữ khác thôi. muốn xuống địa ngục bao nhiêu lần hả?

      Làm Sao Đây: đời này có thuốc hối hận sao?

      Lâm Dư Hi: có!

      Làm Sao Đây: Nếu xuống địa ngục rồi, xuống lần hay hai lần cũng khác gì đâu.

      Lâm Dư Hi: muốn làm gì?

      Làm Sao Đây: Tôi muốn ly hôn!

      Tay của Lâm Dư Hi dừng lại giây, từ từ gõ vào: Suy nghĩ kĩ rồi hãy làm, đời này có thuốc hối hận đâu!

      để di động xuống, lấy đồ trong túi giấy ra. Là chiếc váy ren màu trắng của Valentino, đồ lót của Victoria’s Secret, giày của Jimmy Choo. Tuy đều là màu trắng mà thích, những món thời trang này cũng coi như là khiêm tốn xa hoa, nhưng vẫn chênh lệch rất xa với phong cách đơn giản bình thường của .

      Lâm Dư Hi mặc váy vào, cột đuôi ngựa lên, nhìn vào gương, vẫn là tháo đuôi ngựa ra.

      Thế giới khác, phong cách khác! hợp!

      ------

      Lúc xuống lầu, Chu Tử Chính thay xong âu phục ngồi sô pha đọc báo, ngẩng đầu lên nhìn , mỉm cười: “ mặc màu trắng rất đẹp.”

      “Ơ, cám ơn! Chúng ta thôi, trễ lắm rồi.”

      xuống nhà để xe, dãy mười mấy chiếc xe, kiểu dáng màu sắc đều khác nhau. Chu Tử Chính chọn chiếc xe thể thao Ferrari mui trần màu đỏ.

      Chu Tử Chính chạy nhanh, mở mui di động ra, gió mát đầu hè thổi đến, thoải mái dễ chịu.

      “Đợt điều trị tâm lý chiều ngày mai, tôi muốn đến nơi khác.”

      đâu?”

      tới đó biết thôi.”

      “Điều trị tâm lý chỉ có tiếng, vẫn là đừng nên xa quá hơn!”

      “Tôi thêm giờ.”

      “Tôi còn có bệnh nhân khác.”

      “Bệnh của bọn họ chắc chắn đáng thương bằng tôi.”

      “……”

      Chu Tử Chính nhìn cái: “Vậy nên, có thể ưu tiên xử tôi trước ?”

      “……” Xử ? cái gì thế này?

      Xe chạy vào thành phố.

      thả tôi xuống trạm tàu điện ngầm là được rồi.”

      “Dù sao cũng đến đây rồi, đưa về phòng khám luôn.”

      cần đâu, đừng làm lỡ thời gian của .”

      “Làm lỡ thời gian gì của tôi?”

      “…… Làm việc!”

      “Việc quan trọng nhất của tôi bây giờ là đảm bảo bác sĩ của tôi khỏe mạnh bị thương tổn. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của tôi đấy!”

      “……” Chữ “đời” này, biết tại sao Lâm Dư Hi lại nghe thành chữ “người”.

      Cuối cùng, dưới kiên trì của Lâm Dư Hi, Chu Tử Chính vẫn lái xe vào hẻm , mà ngừng xe ở ngoài đường lớn. Chỉ là, chiếc xe màu lửa đỏ bắt mắt quá.

      Lâm Dư Hi vừa mới xuống xe, sau lưng liền vang lên tiếng gọi: “Hi Hi!”

      “Bác Trần, chào buổi sáng!” Bác Trần là hàng xóm thân quen 20 năm rồi.

      “Ôi chao, lâu lắm rồi thấy cháu mặc váy nha! Đẹp lắm! trẻ nên ăn mặc như thế này mới phải.”

      “Ha ha! Cháu cám ơn ạ!”

      “Cậu ta là bạn trai cháu hả?” Bác Trần cười híp mắt đánh giá Chu Tử Chính, “Trông có vẻ tuấn tú lịch đấy! tệ, tệ!”

      phải đâu. ấy là……” đợi Lâm Dư Hi xong, Chu Tử Chính lên phía trước bắt tay với bác Trần.

      “Chào bác Trần! Cháu tên Chu Tử Chính.”

      “Tốt, tốt, tốt!” Hai mắt của bác Trần híp lại thành đường chỉ.

      Chu Tử Chính mấy câu bên tai ông ấy, nụ cười của bác Trần càng sâu hơn: “Nhất định, nhất định!”

      Thấy bác Trần cười đến hai mắt nhíp lại thành đường chỉ, trái tim của Lâm Dư Hi giật giật: Rốt cuộc ta cái gì thế?

      Chu Tử Chính nhìn lại Lâm Dư Hi, cười : “5 giờ chiều ngày mai gặp!”

      ------

      Chu Tử Chính về đến phòng làm việc, mở túi tài liệu Tống Thành Trạch đưa, lấy tài liệu ra, giở từng trang ra xem.

      Lý Thuần Nhất, cha là Lý Tiến, từng là ông chủ của công ty kiến trúc Lý Tiến, 7 năm trước, bởi vì ở công trường xây dựng xảy ra tai nạn, dẫn đến cái chết của bốn công nhân, bị tố giác công ty làm đầy đủ các biện pháp an toàn lao động. Lúc cảnh sát sâu vào điều tra, tra ra Lý Tiến từng hối lộ vài nhân viên chính phủ, mới lấy được hạng mục xây dựng này. Thế là công ty kiến trúc Lý Tiến sụp đổ, mà Lý Tiến cũng bị phán 6 năm tù giam. 3 năm rưỡi trước, Lý Tiến bộc phát bệnh tim ở trong tù, gần như mất mạng. Lý Thuần Nhất đưa đơn xin bảo lãnh tại ngoại để khám bệnh nhiều lần cũng thành công. Sau đó, do chủ tịch Vương, cha của Vương Vận Kỳ cho người xoay sở, rốt cuộc Lý Tiến được tạm thả ra sớm hơn, để ra ngoài chữa bệnh.

      Sau khi Lý Tiến vào tù, mẹ của Lý Thuần Nhất bị sốc nên trúng gió, dẫn đến hai chân lại tiện, sau này đến phòng khám Tân Sinh để trị. 6 năm trước, Lý Thuần Nhất vừa vào tập đoàn Trường Duyệt của chủ tịch Vương làm việc, chức vị là giám đốc tiêu thụ. Sau khi ta kết hôn với Vương Vận Kỳ, thăng chức thành tổng giám đốc kinh doanh của tập đoàn Trường Duyệt.

      Chu Tử Chính đứng lên, đến trước cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn xuống dòng người ăn mặc gọn gàng lại bên dưới, giống như những con kiến cần mẫn, tới lui vội vã trong khu thương nghiệp phồn hoa nhất toàn Hong Kong, bôn ba vì tương lai.

      Lý Thuần Nhất vì cứu ba ta nên mới kết hôn với Vương Vận Kỳ ư? Hay là vì thăng quan tiến chức? Hoặc là, cả hai?

      Khóe môi hơi cong lên, Lý Thuần Nhất, giao dịch thế này, đáng làm sao?

      ------

      Về đến phòng khám, Lâm Chi Hiên kiểm tra cho bệnh nhân.

      “Ba!”

      Lâm Chi Hiên nhìn cái: “Về rồi à! Muốn về nhà nghỉ ngơi ?”

      cần đâu.” Lâm Dư Hi mặc áo blu vào.

      “Tối qua uống say rồi à?”

      “Con xin lỗi! Chỉ lần này thôi!”

      Lâm Chi Hiên mỉm cười: “Ba năm nay, ba vẫn luôn chờ con uống say. Say rồi, tỉnh lại ổn thôi. Còn nhức đầu ?”

      Lâm Dư Hi sửng sốt lúc, hiểu ý cong khóe môi lên: “Hết nhức rồi ạ!”

      “Vậy tốt!”

      bao lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra, Ngải Vi vào.

      ấy nhướn mày lên, ánh mắt đảo vòng toàn thân Lâm Dư Hi: “Đầm ren kiểu mới nhất của Valentino, mình muốn mua cũng mua được. Ha ha, Hi Hi, cậu biết chọn đấy.”

      phải mình chọn, cậu biết mình rành mà.”

      “Xem ra có người muốn nuôi vịt con xấu xí như cậu thành thiên nga rồi đây.”

      Lâm Dư Hi lườm Ngải Vi cái. Ngải Vi thấy Lâm Chi Hiên ra từ phòng che rèm, cười ngọt ngào vẫy tay: “Chào bác trai!”

      “Tiểu Ngải đến rồi đó hả! Hôm nay làm sao?”

      “Trong người có chút khỏe ạ! Đặc biệt là trong lòng đó, ngột ngạt lắm. Cho nên qua đây để Hi Hi khám cho cháu nè.” Lúc chuyện cũng lườm Lâm Dư Hi cái.

      Lâm Chi Hiên mỉm cười.

      Ngải Vi nhìn sang Lâm Chi Hiên, chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Bác trai, cho cháu mượn Hi Hi nhé, để cậu ấy khám cho cháu kỹ, được ạ?”

      !”

      Ngải Vi giơ tay kéo áo blu trắng của Lâm Dư Hi xuống, hai mắt híp lại: “Chúng ta thôi, bạn ơi!”

      ------

      Đến quán ăn, gọi hai ly cà phê, Ngải Vi nhìn chằm chằm Lâm Dư Hi: “Mình muốn chi tiết, tất cả chi tiết! Cậu mà ràng nữa, chúng ta TUYỆT – GIAO –”

      “Chi tiết chính là, tối qua mình uống say, Chu Tử Chính ma xui quỷ khiến thế nào đó lại đem mình về nhà ta, hôm nay lại đưa mình về.”

      Ngải Vi mở di động ra lướt vài cái, để ở trước mặt Lâm Dư Hi.

      “Hôm qua cậu vẫn còn đứng thứ 40 trong từ khóa tìm kiếm hot nhất, hôm nay lên đến thứ 10 rồi, biết vì sao ?”

      Lâm Dư Hi cầm di động lên xem.

      Hôm qua 7:35 pm: Chu Tử Chính và bạn mới Lâm Dư Hi tham dự dạ tiệc hội thương mại. Bạn mới từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga, wow!

      30 ngàn lượt chia sẻ, 10 ngàn bình luận, 40 ngàn lượt thích.

      Hôm qua 11:17 pm: Tin tức Lan Quế Phường, Chu Tử Chính và bạn mới nâng ly cười, cùng lên taxi rời . Đừng hỏi tôi họ muốn đâu nhé!

      Trong hình, người Lâm Dư Hi choàng áo khoác âu phục của , dựa vào vai , ngủ thiếp .

      40 ngàn lượt chia sẻ, 50 ngàn bình luận, 50 ngàn lượt thích.

      Hôm nay 11:35am: Chu Tử Chính và bạn mới Lâm Dư Hi rời khỏi biệt thự, Ferrari lửa đỏ nha! Có vẻ như tâm trạng của chủ tịch Chu rất tốt.

      1 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, 10 ngàn lượt chia sẻ, 5 ngàn bình luận, 50 ngàn lượt thích.

      Lâm Dư Hi “ặc” tiếng, được gì cả.

      Ngải Vi lấy di động qua, lướt vài cái, lại đưa cho Lâm Dư Hi.

      “Chu Tử Chính rất ít khi đăng bài weibo, bài đăng gần nhất là năm ngoái rồi, hôm nay lại đăng hai bài.”

      Hôm qua 12:27 pm: Vịt con xấu xí say rồi! Ngủ ngon!

      Hôm nay 11:45 pm: Tâm trạng thực rất tốt!

      Ngải Vi : “Được rồi! Làm bạn thân của cậu bao nhiêu năm trời, đừng để mình phải biết được tình hình tình cảm mới nhất của cậu từ weibo chứ.”

      “Tuy những chuyện weibo đều là , nhưng mình với ta, chỉ là quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân thôi.”

      Ngải Vi chỉ vào weibo di động: “Vịt con xấu xí say rồi! Ngủ ngon! Đây là quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân hả?”

      “Tối qua ta gặp phải vợ chưa cưới trước kia của ta và người em cướp vợ chưa cưới của ta.”

      “Rồi sau đó?”

      ta cần phải cân bằng tâm lý chút.”

      tiếng người!”

      ta cần phải để cho người khác thấy được hạnh phúc của ta.”

      Ngải Vi nhíu mày: “Ý cậu là, ta khoe hạnh phúc để trả đũa?”

      “Cậu cũng tính là quá ngốc.”

      Mí mắt của Ngải Vi giật giật: “ ta lấy cậu làm bia đỡ đạn à?”

      “Nếu như lấy mình làm bia đỡ đạn có thể cải thiện bệnh của ta, mình làm chút có làm sao đâu?”

      “BỆNH?” Ngải Vi nghịch ngợm chớp mắt với Lâm Dư Hi.

      “Cậu bỏ cái suy nghĩ đó !”

      “Xí! thôi!” Ngải Vi nhấp ngụm cà phê: “Nhưng cậu cũng có lợi. Như vậy cũng xem như cho Lý Thuần Nhất cái tát mạnh. ta bỏ rơi cậu, cậu liền tìm người càng đẹp trai hơn ta, có tiền hơn ta nữa.”

      Lâm Dư Hi lắc đầu: “Chuyện này, mình vượt qua rồi.”

      ?” Ngải Vi nhướn mày.

      “Giúp mình sắp xếp chuyện.”

      “Chuyện gì?”

      “Xem mắt!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Jin29210 others thích bài này.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thích truyện này quá
      Thank editor

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14 – rất thú vị đó

      Lâm Dư Hi chưa từng nghĩ tới năng suất làm việc của Ngải Vi lại cao như thế, sắp xếp buổi xem mắt ngay tối hôm đó.

      “Đây là hội xem mắt cấp kim cương với 10 nam 10 nữ, người tổ chức là người bạn học thời tiểu học của mình, đáng tin đấy!”

      “Hội xem mắt cấp kim cương?”

      “Chính là điều kiện của hai bên nam nữ đều thuộc đẳng cấp kim cương đó. Tài liệu của 10 người đàn ông mình có đủ hết.” Ngải Vi đưa bìa kẹp hồ sơ vào tay Lâm Dư Hi. Lâm Dư Hi giở ra xem, tuổi tác của bên nam từ 28 đến 40 tuổi, nếu phải là nhân viên chuyên nghiệp, là con nhà cán bộ, nếu phải nhân tài từ nước ngoài về, là ông chủ công ty, bề ngoài đều gọn gàng đàng hoàng.

      “Bạn của mình đặc biệt đề ra ngưỡng cửa cực cao cho hội viên cấp kim cương. Hễ là người muốn trở thành hội viên cấp kim cương, đều phải điều tra hoàn cảnh gia đình, nhất định phải chưa kết hôn và có lịch sử lành mạnh. Chỉ là điều kiện của bên nam rất tốt, cầu đối với bên nữ cũng rất cao, bạn học của mình vẫn luôn phiền muộn vì đủ có điều kiện phù hợp để ghép đôi đấy.”

      “Sao thế được? Bây giờ đẹp đầy đường mà.”

      “Haiz, cầu của bạn mình là đơn thuần, tự nhiên. Mấy thứ mặt tinh rắn, mặt mũi khoan ấy, tất cả, out hết! Mình vừa đưa tài liệu của cậu lên, ấy cười đến mức thấy mắt đâu luôn. ấy kiểu như cậu đó, hoàn cảnh gia đình, công việc, đều được hoan nghênh nhất, là lựa chọn hàng đầu của những người đàn ông nghiêm túc tìm vợ đó.” Ngải Vi đánh giá Lâm Dư Hi từ xuống dưới. “ trán của cậu khắc ba chữ: ‘người vợ tốt’ rồi!”

      Lâm Dư Hi cười: “Vậy cậu sao?”

      Đầu của Ngải Vi lập tức tiu nghỉu xuống, thở dài: “ ấy với mình, bạn học với nhau 20 năm, nên giấu gì mình. Dáng vẻ của mình đẹp đẹp , nhưng lại hơi quá, hơn nữa, lịch sử tình trường lại phong phú nữa, phải là lựa chọn hàng đầu để làm vợ của bọn họ. Haiz! Chẳng lẽ mình chỉ có số mệnh tìm đàn ông cặn bã thôi sao?!”

      Lâm Dư Hi giải thích cho ấy: “Bình thường cậu trang điểm đậm quá. Làm nhạt chút, váy đừng mặc quá chặt, quá bó, chọn mấy bộ đồ đoan trang chút, cậu cũng có thể khắc chữ lên trán mà.”

      hả?”

      nào, mua quần áo mới! Tẩy sạch cho cậu luôn!”

      ------

      Lâm Dư Hi mặc chiếc đầm ren lúc sáng, Ngải Vi mặc chiếc váy lụa màu vàng nhạt, đều trang điểm đơn giản tao nhã. Nếu như Lâm Dư Hi là vịt con xấu xí biến thành thiên nga, Ngải Vi chính là chim hoàng yến biến thành chim vũ trắng. Lúc hai người vào nhà hàng xem mắt, trở thành trung tâm thu hút ánh mắt của những người có mặt ở đó.

      Chỉ là, Lâm Dư Hi xem sức mạnh của weibo, nên nhìn ra ý sâu xa phía sau những ánh mắt tập trung đó.

      Ngồi đối diện Lâm Dư Hi là ông chủ của công ty tư nhân khoảng 30 mấy tuổi, sau lượt tự giới thiệu, ta đưa danh thiếp qua, cười : “ Lâm, có cơ hội có thể hẹn chủ tịch Chu cùng ăn bữa cơm ?”

      Được rồi! ta đến để tìm mối làm ăn.

      Lại đổi người khác, là quản lý cao cấp du học ở về. Sau lượt tán gẫu, ta trình danh thiếp lên, cười : “ Lâm, có cơ hội có thể hẹn chủ tịch Chu cùng ăn bữa cơm ?”

      Được rồi! ta đến để tìm việc làm.

      Lâm Dư Hi dở khóc dở cười!

      ------

      Lúc ăn tối, Tống Thành Trạch đưa di động qua cho Chu Tử Chính: “Chủ tịch Chu, có bài weibo có thể phải xem chút đấy.”

      Chu Tử Chính nhận lấy, nhìn thấy tấm ảnh Lâm Dư Hi ăn cơm tối với người đàn ông.

      “Bạn của xem mắt kìa, làm gì vậy? @Chu Tử Chính”

      ~ ~ Tình huống gì đây, Chu Tử Chính yên lành sao lại thất bại rồi? ~ ~

      ~ ~ Vịt con xấu xí biến thành thiên nga trong giây, giây sau lại đá Chu Tử Chính rồi. ~ ~

      ~ ~ Sau khi ngủ giấc, Chu Tử Chính phát thiên nga lại biến lại thành vịt con xấu xí, thế là đá rồi. ~ ~

      ~ ~ Rốt cuộc là ai đá ai vậy? Cầu phổ cập! ~ ~

      Chu Tử Chính bật cười. Say lần rồi, cắt đứt là cắt đứt ngay, cắt đứt rồi lập tức tìm khởi đầu mới à?

      “Có biết ở đâu ?” Chu Tử Chính hỏi.

      “Biết, cách đây xa thôi.”

      ------

      Gặp đến người đàn ông thứ 6. Lâm Dư Hi mệt rồi. Người mới này là con cháu quan chức khoảng hai mươi mấy tuổi, sau khi ta ngồi xuống, hỏi thẳng: “Tôi từng đánh golf với chủ tịch Chu. với chủ tịch Chu kết thúc rồi à?”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ nhếch khóe môi lên: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, có thể tìm người tiếp theo để trò chuyện.”

      “Thực ra tôi ngại.”

      “Hả?”

      “Tôi nghe chủ tịch Chu lưỡng tính.”

      “Hả?”

      “Có cơ hội có thể hẹn chủ tịch Chu cùng ăn cơm ?”

      Được rồi! ta đến để tìm tình , chẳng qua mục tiêu phải mà thôi.

      Lâm Dư Hi đứng lên: “Ngại quá, tôi vào phòng vệ sinh chút.”

      Trong phòng vệ sinh, Lâm Dư Hi nhìn bản thân mình ở trong gương, bỗng nhiên cảm thấy mình thuộc về thành phố này, hẳn là nên tìm khu rừng để ở thôi.

      rề rà trong phòng vệ sinh mười mấy phút, mới mở cửa ra. Sau đó liền thấy Chu Tử Chính đứng ngoài cửa phòng vệ sinh mỉm cười nhìn .

      Chu?” Lâm Dư Hi sửng sốt.

      Chu Tử Chính hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Chỉ từ xưng hô thôi mà, sao lại cố chấp như vậy chứ?

      “Vince!”

      Lâm Dư Hi thầm than thở: Chỉ từ xưng hô thôi mà, sao lại cố chấp như vậy chứ?

      “Sao trùng hợp vậy?”

      “Có nhìn trúng ai ?”

      “Hả?”

      đến xem mắt mà, phải !”

      “……Ừ!”

      nhìn trúng ai hả?”

      “……Ừ!”

      “Vậy muốn ở lại chiến đấu tiếp, hay là muốn ?”

      Lâm Dư Hi nhìn lướt qua Ngải Vi trò chuyện vui vẻ với người đàn ông: “Tôi vẫn nên trước hơn!”

      “Tôi cũng vừa mới ăn cơm xong, tiện đường đưa !”

      cần đâu!”

      “Tôi có chuyện muốn .” cho từ chối.

      Chu Tử Chính vẫn lái chiếc Ferrari màu lửa đỏ, sau khi Lâm Dư Hi ngồi vào, đóng mui di động lại.

      mở nhạc lên, là ca khúc chủ đề của Titanic.

      “Nghe nhạc cũ, được chứ?”

      “Đối với tôi, bài này phải nhạc cũ. muốn gì thế?”

      “Chuyện giữa tôi và vẫn lan truyền weibo thời gian.”

      “Chẳng phải có thể tìm ngôi sao……”

      “Thực ra trước khi tôi chưa đến khám bệnh, cũng cảm thấy tôi chính là loại đàn ông lăng nhăng như tạp chí phải ?”

      “Ơ, , trước khi chưa đến khám bệnh, tôi để ý đến tin tức của lắm, cũng biết là ai.”

      Chu Tử Chính cười: “ là hiếm thấy!”

      “Tôi thường ru rú trong nhà, cũng thú vị, có hứng thú với tin tức tình cảm cho lắm.”

      “Vậy hả? Sao tôi lại thấy rất thú vị đó!”

      Lâm Dư Hi cười khan tiếng: “Phải ? Lúc tôi học, mọi người đều gọi tôi là hũ nút đấy.”

      “Đó là vì bọn họ biết trong hũ bán thuốc gì thôi.”

      “Ô? Vậy biết à?”

      mở ra cho tôi nghiên cứu chút nhé?”

      Lâm Dư Hi khụ khụ hai tiếng: “Tôi là bác sĩ của .”

      “Nên tôi càng muốn biết trong hũ của đáng bán thuốc gì.”

      Chu!”

      “Vince!”

      Lâm Dư Hi thỏa hiệp: “Vince, rốt cuộc muốn chuyện gì?”

      chuyện xưa!”

      Yên lặng nửa phút, Chu Tử Chính lại lên tiếng: “Ba tháng sau tai nạn xe của tôi, Hứa Nặc và Trình Tuyền kết hôn, vì bọn họ có con. Đám cưới của bọn họ làm rất khiêm tốn, nhưng khiêm tốn đến mấy tôi cũng thể nào biết được. Thế là tôi bảo cậu Trạch tìm ngôi sao nữ giúp tôi, phải xinh, vóc dáng đẹp, có tiếng tăm. Cùng ta tham dự các buổi tiệc tùng, kiện, muốn huênh hoang cỡ nào huênh hoang cỡ đó. Mà kiếp sống diễn xuất trước ống kính của tôi cứ thế bắt đầu.” Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi cái, “Từ góc độ của tâm lý học, đây là tâm trạng gì?”

      “Thiếu cái gì, khoe cái đó! cần phải học tâm lý đâu.”

      Chu Tử Chính bật cười: “ qua 5 năm rồi, những người được gọi là bạn của tôi có rất nhiều. Giữa tôi và bọn họ, đều là quan hệ hợp đồng, tôi trả tiền mời bọn họ đến diễn môt show truyền hình thực tế khoe tình cảm thôi.”

      Lâm Dư Hi có chút kinh ngạc: “5 năm rồi, gặp được người làm cho rung động sao?”

      “Tôi mắc chứng bệnh này, nên tôi hoàn toàn có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện đó. Tôi từng nghĩ qua rồi, nếu cả đời cũng khỏi, vậy tôi dứt khoát đổi hướng, làm thụ thôi. Mà tôi từng đến Gay Bar ở nước ngoài đó. Chẳng qua, hormone nam tính của tôi vẫn quá mạnh mẽ, cong được.”

      Lâm Dư Hi cắn cắn môi, đè xuống ý định muốn phì cười. Nhớ đến người đàn ông ở buổi xem mắt kia Chu Tử Chính lưỡng tính, ra phải là giả nha.

      Chu Tử Chính nhìn khóe môi muốn cười của , hời hợt : “Cảm thấy tôi rất buồn cười phải ? Trong mắt tất cả mọi người, tôi là gã chơi bời muốn cái gì có cái đó. lại mỉa mai như thế, em 30 năm còn nữa, vợ chưa cưới sắp kết hôn cũng mất luôn, cơ thể bị hủy hoại. Thứ còn lại chỉ là vẻ bề ngoài cực kỳ chói lóa.”

      “Xin lỗi!” Lâm Dư Hi lập tức rút lại nét cười bên khóe môi, “Tôi cảm thấy buồn cười.”

      “Vậy là đáng buồn hả?”

      “Trước kia tôi từng , trong lòng mỗi người đều có vết sẹo muốn để người ta biết, che giấu, chỉ là bản tính của con người thôi.”

      “Thực ra tôi ngán tìm mấy ngôi sao diễn kịch tuồng lại tuồng rồi. Chỉ là trước khi bệnh của tôi chưa khỏe lại, tôi cần cái vẻ ngoài này. là bác sĩ của tôi, có thể nào coi cái tên ảo bạn tin đồn này như là phần của quá trình trị liệu được ?”

      Lâm Dư Hi cười nhạt: “Tôi hoàn toàn để ý tin đồn mạng, ba tôi càng biết. Chỉ là Ngải Vi bị dọa đến gà bay chó sủa đấy.”

      “Vậy nên buổi xem mắt hôm nay là vì làm sáng tỏ mối quan hệ giữa và tôi à?”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Vốn là có chuyện đó, tại sao phải làm sáng tỏ chứ?”

      “Ồ! Vậy muốn tìm bạn trai hả?”

      “Tôi độc thân, tìm bạn trai rất bình thường!”

      “Thích kiểu đàn ông như thế nào?”

      “Gặp được rồi, biết thôi!”

      Chu Tử Chính cười: “Xem mắt, đáng tin sao?”

      “Buổi tối hôm nay, đáng tin.”

      “Vậy, tôi đoán tối nay vẫn chưa ăn no!”

      Lâm Dư Hi sửng sốt, quả hôm nay chưa ăn gì cả. có khẩu vị, cũng có tâm tư.

      “Hôm nay là thứ sáu, bây giờ là 9:15, thời gian vừa đúng. Tôi dắt ăn thứ ngon lành.”

      Xe chạy về phía gần biển, dừng lại trước bến tàu chuyển khách.

      Lâm Dư Hi xuống xe, thấy bên bến tàu có hai mươi mấy người xếp hàng. Chu Tử Chính đếm lượt: “26 người, may quá! Vẫn được ăn.”

      Lâm Dư Hi khó hiểu nhìn .

      Chu Tử Chính : “Mỗi thứ sáu, vào 9 giờ rưỡi tối, có ông bác đẩy xe đến đây bán sủi cảo. Ông ấy bán nhiều ít, chỉ 30 chén thôi. Hơn nữa, nhất định phải ăn ngay tại chỗ, được mua về.”

      “Ồ!”

      Cách đó xa, ông bác sáu mươi mấy tuổi, đẩy chiếc xe gỗ từ từ tới.

      “Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên lái xe đến đây hóng gió vào buổi tối, thấy có người xếp hàng, hỏi ra mới biết đó. Chắc là từng ăn qua sủi cảo Bến Tàu phải !”

      “Dĩ nhiên!” Hiệu sủi cảo có lượng tiêu thụ đứng đầu toàn Hong Kong đấy.

      “Ông bác này chính là ông chủ của sủi cảo Bến Tàu, bác Trương.”

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên: “Là ông ấy à?” nhìn sang ông bác qua trước mặt mình, tóc trắng xóa, quần áo giản dị, thể nhìn ra là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty lên sàn chút nào.

      “Ba mươi năm trước, bác Trương và vợ bác ấy vì muốn kiếm nhiều tiền chút, hai vợ chồng đem sủi cảo gói sẵn ở nhà đẩy ra bến tàu này bán trong đêm. Bởi vì sủi cảo làm ngon, rất nhanh thu hút rất nhiều khách, bình thường đến tiếng đồng hồ bán hết rồi. Qua hai năm, có nhà kinh doanh ăn qua sủi cảo này, cảm thấy có cơ hội kinh doanh, liền bắt đầu bàn bạc với hai vợ chồng, đưa sủi cảo này vào công xưởng. Ban đầu sủi cảo do công nhân gói bằng tay, đến sau này thay thế bằng máy móc, sản lượng tiêu thụ cũng càng ngày càng tốt. Sau đó công ty càng làm càng lớn, thuận theo tự nhiên lên sàn chứng khoán. Công việc của bác Trương càng ngày càng bận, xã giao càng ngày càng nhiều. Hi vọng duy nhất của bà Trương là mỗi ngày ông ấy có thể ở nhà ăn bữa cơm, đáng tiếc bác Trương thường làm được. Ba năm trước, bà Trương qua đời vì tai nạn giao thông, trước khi , rất nhớ sủi cảo mà bác ấy tự tay gói.”

      “Sau đó, vào 9:30 phút mỗi thứ sáu, bác ấy đến đây bán sủi cảo. Thứ sáu là ngày vợ bác ấy xảy ra tai nạn. 9:30 phút là thời gian vợ bác ấy qua đời. 30 là 30 năm bọn họ kết hôn. Mỗi chén sủi cảo 5 đồng, là giá tiền mà bác ấy và vợ bán năm xưa.”

      Phía sau mỗi chữ số đơn giản, là mỗi câu chuyện xưa khắc vào trong tim, và phần tiếc nuối chôn sâu tận đáy lòng.

      Mũi của Lâm Dư Hi mơ hồ chua xót: “Bác ấy làm như vậy, có lẽ là muốn nhắc nhở những người còn có cơ hội, phải trân trọng người trước mắt, đừng giống như bác ấy vậy, để lại nỗi nuối tiếc cả đời này cũng bù đắp lại được.”

      Chu Tử Chính nhìn , đột nhiên cảm thấy đôi mắt của thoáng có hơi nước dâng lên kia, giống như hai ngôi sao lấp lánh vậy.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Jin29210 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15 – Tôi biết rồi

      “Bác Trương!”

      Bác Trương nhìn hai người cái: “Tử Chính, cháu lại đến rồi đó hả. Ôi! Cuối cùng cũng đến mình nữa rồi.”

      “Đây là Dư Hi.”

      Lâm Dư Hi : “Chào bác Trương!”

      Bác Trương hài lòng gật đầu, cười : “Ánh mắt tốt ! Gặp được rồi, phải giữ chặt đấy nhé.”

      Chu Tử Chính cười đáp: “Nhất định rồi!”

      Bác Trương múc chai chén sủi cảo đưa cho hai người. Chu Tử Chính lấy ra hai đồng tiền xu năm đồng, bỏ vào cái hộp tiền cũ nát. Leng keng, hai tiếng giòn tan.

      “Vợ bác thích nghe tiếng tiền xu kêu ‘leng keng’ lúc bỏ vào hộp tiền nhất đó, bà ấy đây là bài nhạc hay nhất lúc làm việc vất vả. Lúc đó bác cười bà ấy, còn bài nhạc nữa chứ, kiếm từng đồng từng xu thế này, phải là khúc than khóc gì đó mới đúng. Bác phải kiếm lần mấy triệu mấy triệu về.” Bác Trương , “Sau này, bác làm được, kiếm lần mấy triệu mấy triệu, nhưng bản nhạc đó cũng còn nữa. Cho nên, người trẻ tuổi, đừng vì kiếm tiền mà quên người bên cạnh mình!”

      “Cháu vậy đâu!” Chu Tử Chính .

      Bác Trương hiểu ý bật cười: “Đối với cháu, đến tiền, phải là ‘cám dỗ’ mới đúng.”

      “Vậy lại càng !” Chu Tử Chính , “Cháu biết mình muốn gì.”

      Bác Trương hiểu ra nhìn Lâm Dư Hi cái: “Biết thế tốt. Con tốt là phải nâng niu trong lòng bàn tay.”

      ấy chạy thoát tay cháu đâu!”

      Lâm Dư Hi có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể vùi đầu ăn sủi cảo, lặng lẽ dời ánh mắt của mình ra khỏi bọn họ, giống như bọn họ đến người khác vậy.

      Chu Tử Chính hỏi: “Mỗi chén chỉ có 9 cái sủi cảo, biết tại sao ?”

      Lâm Dư Hi suy nghĩ lúc: “Ngoài ý nghĩa vĩnh cửu rất ràng, có thể vẫn còn có ý nghĩa khác nữa, đời vốn khó có được mười mươi vẹn toàn mà.”

      Bác Trương hơi ngạc nhiên, tức khen ngợi gật đầu: “Cháu đúng là thông minh.”

      Chu Tử Chính cười dịu dàng: “Bác Trương, có thể chụp chung với bác tấm ?”

      “Đương nhiên!”

      Bác Trương đứng giữa hai người, khoác hờ lên vai hai người, hai người bưng chén sủi cảo nóng hổi, Chu Tử Chính giơ tay lên tự chụp.

      Tách, từ đó, trong lòng người càng nhiều thêm phần hồi ức ấm áp.

      Bác Trương hỏi Lâm Dư Hi: “Ngon ?”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Đây là mùi vị cả đời này khó mà quên được.”

      -----

      Bởi vì đêm khuya, Chu Tử Chính kiên trì lái xe đến lầu dưới nhà Lâm Dư Hi.

      ở khu vực nào thế? Biết rồi sau này có say nữa, tôi cũng có thể đưa về.”

      Lâm Dư Hi lắc đầu: “Tôi say nữa đâu.”

      “Tự tin thế cơ à?”

      Cả đời này có nỗi đau như vậy nữa! Lâm Dư Hi mỉm cười: “Già rồi, tổn thương nỗi nữa.”

      mang dáng vẻ như 18 tuổi chữ ‘già’ là mỉa mai tôi phải ?”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Trái tim già rồi!” vẫy vẫy tay: “Ngủ ngon!”

      “Ngủ ngon! Ngày mai gặp!”

      Lầu 8, nhà A, ánh đèn vàng ấm áp ở phòng khách sáng lên.

      Chu Tử Chính lấy di động ra, mở ảnh chụp ra, đèn đường vàng vọt, sương mờ lượn lờ, gương mặt cười của ba người giống như được khép lại trong lớp màn mỏng mông lung.

      Lớp màn này, vẫn chưa bị đâm thủng.

      “Gặp được rồi, biết thôi!” mỉm cười, “Tôi biết rồi, chỉ là em vẫn chưa biết đó thôi. Nhưng mà, em yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng làm cho em biết được.”

      đăng tấm ảnh lên weibo, viết: Đây là mùi vị cả đời này khó mà quên được! Ngủ ngon!

      -----

      Dưới ánh nắng ban mai, Lâm Dư Hi và Lâm Chi Hiên thong thả về phòng khám.

      “Buổi xem mắt tối qua sao rồi?”

      “Hình như Ngải Vi tìm được người có thể trò chuyện được.” Cũng có nghĩa là, tìm được!

      “Chuyện này vội, từ từ thôi!”

      “Con biết mà. Phải rồi, ba, con nghe tập đoàn tài chính bắt đầu thu mua bất động sản ở khu này, muốn tháo dỡ khu vực này để xây dựng lại.”

      “Ừ, ba cũng có nghe . Phòng ốc ở đây cũng cũ hết rồi.”

      “Ba, nếu như phải tháo dỡ, hay là chúng ta dọn về Tô Châu ! Chẳng phải ba vẫn luôn muốn về đó sao?”

      “Con muốn ở lại Hong Kong à? Phòng khám bị tháo dở, nhưng có con thể làm việc ở bệnh viện mà, thu nhập cũng tốt hơn ở phòng khám nữa.”

      “Con sợ quen với hoàn cảnh làm việc ở bệnh viện.”

      “Phòng khám Tân Sinh chỉ có ba với con, rất đơn giản. Nhưng con thể nào cứ ở sau lưng ba mãi được. Con trưởng thành rồi, phải có con đường riêng của mình chứ.”

      Lâm Dư Hi khoác tay ông: “Con muốn! Con chính là miếng thuốc dán lâu năm, đâu cũng dính vô ba hết.”

      Lâm Chi Hiên lắc đầu mỉm cười: “Sao mà vẫn cứ giống như nhóc thế này?”

      “Tóm lại là, ba đâu, con theo đó!” Lâm Dư Hi quay đầu lại, thấy cái bóng của Lâm Chi Hiên, buông lỏng cánh tay khoác tay ông, nhảy lên cái bóng, “Con đạp trúng bóng của ba rồi, được nhúc nhích!”

      Đây là trò chơi lúc thích chơi với ba nhất, xem ai đạp trúng cái bóng của đối phương.

      Đạp trúng rồi, được nhúc nhích!

      -----

      Hôm nay, phòng khám lại có bệnh nhân thể ngờ đến. Cửa bị đẩy ra, Trình Tuyền dắt bé trai vào.

      Lâm, chào buổi sáng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trình Tuyền mỉm cười.

      Lâm Dư Hi rất ngạc nhiên: “Chị Hứa, chào buổi sáng!”

      Trình Tuyền với bé trai: “Lãng Lãng, chào dì Lâm con.”

      “Chào dì Lâm!”

      “Gần đây bé có chút ho, tôi muốn nó uống thuốc tây, nên dẫn nó đến đây.”

      “Được!”

      Sau khi Lâm Dư Hi kiểm tra tỉ mỉ cho Lãng Lãng: “Chỉ là cảm thông thường thôi, uống thuốc mấy lần khỏe thôi. Nhưng mùi vị của thuốc bắc tốt lắm, trẻ con rất khó uống vào, tôi kê cho bé mấy viên thuốc nhé.”

      Trình Tuyền : “Được, cám ơn .”

      Lúc Lâm Dư Hi bốc thuốc cho Lãng Lãng, Trình Tuyền hỏi: “ Lâm, tuy có hơi mạo muội, tôi có thể ăn bữa cơm trưa với ?”

      Lâm Dư Hi nhìn ta, đôi mắt của ta rất chân thành.

      cậu ấm nhà giàu, sao lại đến phòng khám thế này để khám bệnh chứ? Rốt cuộc, màn kịch chính cũng đến rồi đây.

      ------

      Hai người ngồi trong nhà hàng, Trình Tuyền : “ có xem weibo của Vince ?”

      có!”

      Trình Tuyền lấy di động ra, lướt mấy cái, rồi đưa cho Lâm Dư Hi: “Tối qua với ấy ăn sủi cảo.”

      Lâm Dư Hi xem cái: “Tôi chỉ là bác sĩ cả ấy thôi.”

      đến nhà ấy để khám bệnh cho ấy, phải ?”

      “Chuyện đó là có nguyên nhân.”

      “Qua 5 năm rồi, chưa từng có người phụ nữ nào có thể vào nhà của ấy.”

      “Chị Hứa, nếu như đến là vì muốn biết tình hình về bệnh của Chu, tôi rất xin lỗi, tôi thể tiết lộ gì cả. Mà tôi lần cuối cùng, bất kể weibo viết gì, giữa tôi và Chu chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân thôi.”

      Trình Tuyền cười dịu dàng: “ hiểu lầm rồi. Tôi phải muốn nghe ngóng về bệnh của ấy. Tôi chỉ muốn chút chuyện xưa với , hi vọng sau khi biết rồi, có thể chữa bệnh cho ấy tốt hơn.”

      Lâm Dư Hi khẽ nhíu mày: “Chị Hứa, thực ra chị hề quen biết tôi, tại sao lại muốn chuyện xưa với tôi?”

      “Đúng là tôi quen biết, cũng hiểu . Nhưng tôi hiểu Vince. Tôi biết ấy tin , ấy cũng chịu để cho vào trái tim ấy. 5 năm nay, chỉ có có thể thôi.”

      câu bình thản của Trình Tuyền lại giống như chôn dây pháo vào lòng Lâm Dư Hi, bùm tiếng, nổ đến mức có chút lúng túng.

      “Tôi chỉ làm hết bổn phận của người làm bác sĩ thôi.”

      Trình Tuyền uống ngụm cà phê: “ có tin duyên phận ?”

      “Tin.”

      “15 năm trước, tôi và Hứa Nặc từng đương, ấy 18 tuổi, tôi 16, đều là mối tình đầu. Ở Paris! Chẳng qua, thời gian quá ngắn, mới 5 tháng thôi, vì tôi hiểu lầm ấy ngoại tình, chính xác hơn, là tôi hiểu lầm ấy gọi . Sau khi chúng tôi chia tay, ấy Thụy Sĩ, tôi Mỹ. Sau này, tôi quen biết Vince ở Mỹ. Vince đối xử với tôi rất tốt, tôi cảm thấy hai chúng tôi cũng rất hợp nhau, thế là đính hôn.”

      Hứa là bạn thân của Chu, trước đó biết sao?”

      “Tôi biết từ sớm. Chỉ là vẫn luôn có cơ hội gặp lại Hứa Nặc, tôi và ấy cũng chỉ ở bên nhau mấy tháng ngắn ngủi, nên chưa từng với Vince.”

      Hứa gặp lại nhau lúc nào?”

      “Trong lễ đính hôn của tôi và Vince. Đêm đó, Vince uống say, Hứa Nặc giúp dìu ấy về phòng. Sau đó, chúng tôi ngồi sân thượng trò chuyện. Có thể là vì cả hai đều uống rượu, cũng mở lòng ra. ấy giải thích lúc đó ấy phải gọi , mà là thấy châu Á có vẻ như bị ép bán dâm, ấy muốn cứu ta.”

      “Vậy tại sao lúc trước ta giải thích?”

      Trình Tuyền bất đắc dĩ cười khổ: “Lúc đó ấy trách tôi nghi ngờ ấy, hiểu ấy, tôi dở khóc dở cười, lúc đó tôi mới 16 tuổi thôi. ấy liền cười , phải ha, ấy xem phim tình cảm nhiều quá rồi, tưởng đâu tôi giống như nữ chính bao dung, thông cảm, hiểu cho nam chính vậy, có chuyện gì, cần , chỉ cần ánh mắt là đủ rồi.”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Lúc đó ta cũng chỉ có 18 tuổi thôi.”

      “Phải. Khi đó chúng tôi đều quá , hiểu cái gì là tình . Chỉ là khi hiểu rồi, thời điểm lại đúng nữa.”

      “Đúng người, đúng thời điểm, đúng địa điểm, thiếu thứ, cũng đều là tiếc nuối.”

      Trình Tuyền cảm thán: “Đúng vậy! Đêm đó chúng tôi trò chuyện với nhau rất lâu. Từ đêm khuya đến hừng sáng. Sai thời điểm, đúng cảm giác, tình cảm rút lại được nữa. Sau đó ấy bỏ mấy tháng, né tránh tất cả điện thoại, tin nhắn của tôi. Trong mấy tháng đó, tôi cảm thấy mình sắp điên lên. Mỗi ngày đối mặt với Vince, trong lòng lại nhớ đến người đàn ông khác. Sau bốn tháng, tôi biết tôi thể gạt được mình nữa. Thế là tôi tìm người điều tra, biết ấy ở Singapore. Tôi màng tất cả mà bay qua tìm ấy. Lúc ấy mở cửa phòng khách sạn ra, sợ ngây người. Cả người tôi nhào qua đó, hôn ấy, cho ấy có cơ hội từ chối nữa.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi khẽ rung động.

      “Thế nên người Vince nên hận là tôi. Hứa Nặc là bạn thân nhất của ấy, khi phát tình cảm manh nha, vẫn luôn đè nén, trốn tránh. Là tôi, là tôi kiềm nén được, cũng thể dối gạt trái tim mình. Sau lần đó, Hứa Nặc và tôi đều rất đau khổ. biết nên đối mặt với Vince như thế nào, làm sao để với ấy. Tình cảm càng đè nén, lực phản xạ càng lớn. Trời xui đất khiến thế nào, lại bị Vince bắt gặp. em của mình và vợ chưa cưới của mình lăn lộn với nhau, rất máu chó, nhưng xảy ra. Vince và Hứa Nặc đánh nhau, sau đó Vince say bét nhè, lái xe vọt ra ngoài, xảy ra tai nạn. Hứa Nặc rất đau khổ, tự trách rất nhiều, trong những ngày Vince chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, mỗi ngày đều quỳ xuống cầu nguyện. Sau này nữa, biết ấy mắc bệnh tiện ra, chúng tôi cũng thầm tìm rất nhiều bác sĩ cho ấy, rồi lấy danh nghĩa của những người bạn khác để đề cử cho ấy, nhưng ai có thể giúp bệnh của ấy có chuyển biến tốt.”

      “Sau đó ấy hoạt động trong làng giải trí vô cùng huênh hoang, lăn lộn với ít ngôi sao và người mẫu nữ. Nhưng tôi và Hứa Nặc đều rất ràng, đó căn bản phải là tính cách của ấy.” Trình Tuyền buồn bã, “Nếu như ấy là loại người đó, 5 năm nay thể có chuyển biến tốt.”

      Trình Tuyền nhìn Lâm Dư Hi chăm chú: “ ấy rất trọng tình, trọng nghĩa. Tôi tổn thương tình cảm của ấy, Hứa Nặc tổn thương tình nghĩa của ấy, là chúng tôi có lỗi với ấy. Tôi hi vọng xa vời rằng ấy có thể tha thứ cho chúng tôi, nhưng tôi chỉ hi vọng ấy đừng vì hận chúng tôi mà hủy hoại cả đởi mình. Nếu như ấy coi chúng tôi như kẻ thù, cách đánh trả kẻ thù tốt nhất chính là tìm người phụ nữ càng tốt hơn tôi, sống càng hạnh phúc hơn chúng tôi.”

      Ánh nắng rọi lên mặt của ta, khúc xạ ra vẻ đẹp làm người ta hoa mắt. Lâm Dư Hi nhịn được nghĩ: Có khi nào Chu Tử Chính nghĩ rằng, gặp được người phụ nữ càng tốt hơn ta nữa? Nên mới tuyệt vọng, bỏ cuộc.

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Tôi tin sớm muộn gì ấy cũng hiểu được thôi.”

      Trình Tuyền mỉm cười: “Có ở đây, tôi cũng tin là vậy.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Jin29210 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :