1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8 – Niềm vui mới

      “Còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Trình Tuyền ?”

      Bước chân của Chu Tử Chính dừng lại chút. 8 năm trước, ở đại học Harvard, ngày đẹp trời quang đãng, ấy mặc bộ lễ phục tốt nghiệp, đứng dưới gốc cây, kéo bài violin diễn tập cho lễ tốt nghiệp hôm ấy. Đó là lần đầu tiên gặp ấy, sau đó ánh mắt dời được nữa. Đôi mắt ấy nhắm lại, cả người chìm đắm trong bài diễn tấu violin, mà linh hồn của hòa theo tiếng nhạc mà bay lên bầu trời.

      giơ máy ảnh lên trời, chụp tấm ảnh. Bầu trời xanh thẳm, có vài đám mây bồng bềnh, quang đãng sáng sủa. Lâm Dư Hi cầm lấy tấm ảnh, viết vào “lần đầu gặp mặt”.

      “Thích điều gì ở ấy?”

      “Thích dáng vẻ say mê của ấy khi kéo đàn violin. Tôi muốn làm cho ấy cũng say mê vì tôi như thế.”

      “Ở bên nhau bao lâu rồi?”

      “Ba năm. Sau hai năm bên nhau, chúng tôi đính hôn.”

      “Tốt! Nhớ lại cảnh tượng lúc cầu hôn ấy, chụp tấm ảnh.”

      Đúng lúc Lâm Dư Hi đứng ở phía trước Chu Tử Chính, nắng chiếu tới, bóng của hai người chồng lên nhau.

      Chu Tử Chính chụp tấm ảnh hai chiếc bóng chồng lên nhau, Lâm Dư Hi cầm tấm ảnh, viết vào “cầu hôn.”

      “Quen biết Hứa Nặc bao lâu?”

      “Bắt đầu từ hồi 3 tuổi.”

      ta là bạn thân nhất của ?”

      từng.”

      “Nhớ lại chuyện điên cuồng nhất mà hai người cùng làm xem.”

      “13 năm trước ấy, lúc tôi với cậu ta học đại học ở Mỹ, sửa sang lại chiếc xe thành xe cảnh sát, rồi giả làm cảnh sát, truy quét ổ mại dâm.”

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên: “Sau đó sao?”

      “Cái quán mà chúng tôi truy quét ra là địa bàn của ông trùm có thế lực nhất ở khu vực đó. Đêm nọ, đúng lúc có loạt hàng tươi mới bị ép xuống làm , bị chúng tôi phá tan. Lúc đó chúng tôi điên cuồng phóng xe đường, bọn họ đuổi giết đạn bay tán loạn, có khoảnh khắc, tôi nghĩ rằng chúng tôi chết. May mà, cảnh sát đến rồi, lưới tóm gọn bọn chúng. Sau này, vì giả làm cảnh sát nên chúng tôi bị giam 7 ngày, sau khi được thả nhận được khen thưởng công dân tốt do chính tay thị trưởng trao tặng.”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Điên cuồng đấy. Chụp tấm ảnh !” nhìn ra được nỗi nhung nhớ nhàn nhạt trong mắt , nhớ lại phóng túng và tùy tiện của tuổi trẻ, nhớ lại khoảnh khắc sống chết có nhau với người em.

      Chu Tử Chính giơ máy ảnh lên, chụp tấm ảnh mặt trời dần dần lên cao. Lâm Dư Hi viết vào “điên cuồng”.

      “Tại sao lại lái xe lúc say rượu?”

      Hơi thở của Chu Tử Chính ràng nặng nề hơn: “Bởi vì nhìn thấy cảnh tượng thể tin được nhất.”

      “Là Trình Tuyền và Hứa Nặc?”

      Chu Tử Chính trả lời, ánh mắt lại lạnh xuống.

      “Chụp tấm ảnh .”

      Chu Tử Chính im lặng mấy giây, cầm máy ảnh lên, ống kính đè nặng vào lòng bàn tay, tách, tấm ảnh đen kịt ra. Lâm Dư Hi cầm lấy, viết lên hai chữ “phản bội”.

      Hai người về biệt thự của Chu Tử Chính, Lâm Dư Hi đưa hình ảnh cho : “Dán mấy tấm ảnh này lên tường .”

      Chu Tử Chính nhận lấy, tỉ mỉ xem lại từng tấm. Xem đến tấm ảnh đen thui cuối cùng, biết tại sao ánh mắt của trầm xuống nữa, ngược lại nổi lên rồi. Dường như, vùng tối tăm ở chỗ sâu dưới đáy lòng bị kéo ra mảnh , chui vào trong tấm ảnh vậy. Trong lòng , phảng phất, chút xíu như thế.

      nhìn Lâm Dư Hi: “Cám ơn!”

      “Tôi có làm gì đâu, chỉ kêu chụp ảnh thôi.”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Bác sĩ trước kia của tôi cũng làm gì cả, nếu bảo tôi kể chuyện, là kêu tôi ngủ. Tôi nhớ có nhà thôi miên, ông ấy sau khi thôi miên tôi rồi, tôi trút hết nỗi tức giận trong nội tâm mình trong trạng thái thả lỏng nhất. Sau này tôi nghe cậu Trạch với tôi, ông ấy thôi miên tôi rất thành công, chỉ là tôi ngủ đến ngáy khò khò, nhưng gì hết. Nhưng, tôi vẫn mời thầy thôi miên đó thời gian, biết vì sao ?”

      Lâm Dư Hi cười khẽ: “Ông ấy trị chứng mất ngủ giúp .”

      Chu Tử Chính cười gật đầu: “Có tác dụng hơn thuốc ngủ nữa.”

      Chu Tử Chính đưa tách trà cho Lâm Dư Hi: “Thiết Quan đấy.”

      “Cám ơn!”

      lại đưa đĩa bánh cookie qua.

      “Cám ơn, tôi thích đồ ngọt.”

      “Rất ít con thích đồ ngọt nha.”

      “Khẩu vị của tôi đơn giản lắm.”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Vậy chúng ta làm chút chuyện khác với bình thường . Thời gian lần sau đổi lại buổi chiều nhé, lúc hoàng hôn dạo bên ngoài, cảm giác khác hẳn đấy.”

      “Được thôi. 5 giờ chiều, thứ hai tuần sau?”

      “Được! muốn đâu? Tôi phải về công ty, tiện đường đưa về luôn.”

      “Tôi hẹn bạn ăn cơm rồi, tôi xuống ở trạm tàu điện ngầm gần công ty là được.”

      “Được!”

      _____________

      Có lúc, gặp nhau vào lúc ngờ tới giống như đốt pháo hoa trong ngày tết vậy, pháo hoa nổ ngay, đến gần để xem, lại nở rộ ầm ầm.

      Xe dừng lại dưới đèn giao thông, Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Lý Thuần Nhất và Vương Vận Kỳ trong chiếc xe khác, mà hai người họ cũng vừa vặn nhìn qua bên này.

      Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, vẻ mặt của cả ba người đều thay đổi.

      ba năm rồi, gặp ta, lần cuối cùng là trong đám cưới của ta và Vương Vận Kỳ, ném trả chiếc nhẫn cầu hôn của ta, mà ta trả lại ba chữ “ xin lỗi”.

      Ầm, cứ như thế, hẹn mà gặp, pháo hoa nổ tung trong lòng hề dự báo trước.

      Lâm Dư Hi xoay mặt lại, ánh mắt lại như đông cứng lại trước cảnh tượng trong xe kia: Vương Vận Kỳ khoác tay ta, dựa vào người ta, tươi cười; mà ta, cũng mỉm cười.

      thầm hít vào hơi nặng nề, đè xuống nỗi căm hận rục rịch trong lòng.

      Đột nhiên, nghĩ đến bức tranh trong nhà của Chu Tử Chính: Đứng trước tâm hồn, bất cứ ai cũng thể ngụy trang được. Đối với lòng mình, thể che giấu nỗi hận của . Đối với người khác, vẫn phải kiên trì phủ lên lớp vỏ tự trọng và kiên cường của mình.

      Chu Tử Chính nhìn sang Lý Thuần Nhất và Vương Vận Kỳ, mỉm cười gật đầu tỏ ý chào hỏi.

      Đèn xanh sáng lên, hai chiếc xe, mỗi bên ngã.

      Chu Tử Chính hỏi: “Phải chăng cũng cần cái máy ảnh?”

      Lâm Dư Hi im lặng mấy giây: “Tôi phải bệnh nhân.”

      phải bệnh nhân, chỉ là người bị tổn thương thôi.”

      Cơ thể Lâm Dư Hi khẽ run lên, chau mày: “ Chu, chuyện của tôi, tôi hi vọng đừng hỏi tới.”

      “Sorry!” Chu Tử Chính hiểu, cánh cửa của đóng lại rồi.

      Lâm Dư Hi im lặng, nhìn những tòa nhà chọc trời bay lướt qua ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có chút chán ngán nên lời với chốn thành phố phồn hoa này.

      Có lúc, gặp nhau vào lúc ngờ tới giống như lúc tâm trạng rất tệ, lại giẫm phải phân chó vậy.

      vừa mới xuống xe, liền nghe thấy ở sau lưng vang lên tiếng “Hi Hi” sởn cả gai óc. Lâm Dư Hi quay đầu lại, gã đàn ông trung niên chạy về phía , cái bụng phệ của ta gần như muốn chọc thủng nút cài bộ âu phục vậy, mấy cọng tóc kéo dài cái đầu hói, bị rung động, bay lên, sau đó rũ xuống mặt ta.

      Người đàn ông chạy đến trước mặt Lâm Dư Hi, chẳng qua khoảng cách chỉ chừng 20 mét thôi, thế mà thở hồng hộc rồi.

      “Hi Hi, , là khéo quá!”

      Lâm Dư Hi mấp máy môi, lại nghĩ ra nên trả lời ta như thế nào.

      “Hi Hi, suy nghĩ rồi. Tuy lần trước em từ chối , nhưng biết là em thử thách tấm lòng dành cho em. bỏ cuộc đâu, tiếp tục theo đuổi em.”

      Trong lóng Lâm Dư Hi run lên: “ phải tôi muốn thử thách ; chúng ta hợp.”

      đâu! Em xem, em thích ăn mì cá viên, cũng vậy. Em thích leo núi, cũng vậy. Hơn nữa, em chữa khỏi bệnh cho , bây giờ, lợi hại lắm đấy.” Gã đàn ông nhướn mày với Lâm Dư Hi, mặt đầy vẻ đắc ý.

      Ngay cả da đầu của Lâm Dư Hi cũng tê dại luôn.

      Đột nhiên, cánh tay khoác lên vai , Lâm Dư Hi nhìn qua theo bản năng, Chu Tử Chính đứng bên cạnh , thản nhiên với người đàn ông nọ: “ muốn theo đuổi bạn tôi?”

      Hai mắt của người đàn ông trợn thành hai cái vòng, cái miệng cũng há thành vòng tròn, dáng vẻ khôi hài khiến người ta bật cười. Tựa như ta hưng phấn mua chiếc Toyota đến chở người đẹp, lại phát người đẹp bị chiếc Ferrari cướp mất rồi.

      “Tôi đề nghị tốt nhất đừng nên hơn.”

      “Chu, Chu……”

      “Đúng, tôi tên Chu Tử Chính, Lâm Dư Hi là bạn của tôi.” câu thể công khai vô cùng trịnh trọng, trịnh trọng đến mức như xuất phát từ tận đáy lòng.

      chỉ người đàn ông nọ, mà ngay cả Lâm Dư Hi cũng giật mình.

      Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi: “Muốn chưa?”

      Lâm Dư Hi hoàn hồn lại trong tình trạng ngơ ngác: “Ừm!”

      Cứ như thế, Chu Tử Chính khoác vai , mang theo ngạc nhiên của người đàn ông nọ, kinh ngạc của người qua đường, về phía trạm tàu điện ngầm người đến người kia.

      “Tin tôi , đối phó với đàn ông tự cho là đúng, đây là chiêu tốt nhất.”

      “Ơ, cám ơn!”

      “Sau này có cần cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, những chuyện như đuổi ruồi muỗi này, tôi vẫn làm được đấy.”

      “Cám ơn!” Sau khi xác định người đàn ông đó nhìn thấy mình nữa, Lâm Dư Hi từ từ dịch ra bên cạnh Chu Tử Chính.”

      Chu Tử Chính lấy tay ra: “Đừng khách sáo.”

      Người đường bên cạnh chú ý đến Chu Tử Chính.

      “Chu Tử Chính kìa! phải ấy cũng ngồi tàu điện chứ?”

      “Đẹp trai quá!”

      đó là ai vậy? Trông cũng bình thường thôi, phải là niềm vui mới chứ?”

      thể nào! Nhìn qua giống như sinh viên vậy. Chẳng lẽ lại đổi gu rồi?”

      Lâm Dư Hi chỉ cảm thấy da đầu như nổ tung ra, ngại ngùng cười với Chu Tử Chính cái, tiếng “bye”, vội vàng chạy vào trạm tàu điện ngầm.

      Chu Tử Chính nhìn bước chân vội vã của , mang theo chút cảm giác như chạy trối chết, bật cười.

      _____

      Tống Thành Trạch nhìn danh sách khách mời tay, cả người nhảy dựng lên. Sau khi điện thoại kết nối, trực tiếp trách mắng: “Tình hình hội thương mại này của mấy người làm sao thế? Tại sao trong danh sách tham gia tiệc tối hôm nay lại có Hứa Nặc hả. Có Hứa Nặc cũng thôi , còn có vợ ta nữa. Ngay cả những người nào thể có mặt chung chỗ cũng hiểu , tôi thấy đây là muốn lăn lộn trong giới xã giao này nữa rồi phải !”

      “Cái gì, đổi được? đổi được, chủ tịch Chu tham dự.”

      “Là khách mời trao giải thế nào, có chủ tịch Chu có Hứa Nặc, đây là luật trong nghề rồi!”

      “Biết chủ tịch Chu quan trọng tốt. Tôi cho nửa tiếng đồng hồ, tôi muốn thấy tên của Hứa Nặc và vợ ta danh sách nữa.”

      Chu Tử Chính ngang qua bàn làm việc của Tống Thành Trạch, bước chân thoáng dừng lại, liếc mắt với ta cái. Tống Thành Trạch vội ngắt máy, vào phòng của Chu Tử Chính.

      “Chuyện gì thế?”

      “Tiệc tối hôm nay, cái đám ngốc đó mời Hứa Nặc và…… Tôi bảo bọn họ xử lý rồi.”

      Chu Tử Chính mở máy tính ra: “ cần đâu.”

      cần?” Tống Thành Trạch tưởng mình nghe nhầm. “Chủ tịch muốn hủy bỏ tiệc tối của hội thương mại hôm nay ạ?”

      “Tôi tham dự!”

      “Vậy……”

      Chu Tử Chính nhìn ta: “Cậu tưởng tôi muốn trốn tránh ta cả đời sao?”

      “Tôi có ý đó.”

      Chu Tử Chính nhìn vào màn hình máy tính, gì nữa.

      Chân mày của Tống Thành Trạch nhíu lại: “Chủ tịch Chu, tối nay muốn tìm ai cùng với ...... ?” Hình như chán chê Lê Yên - bạn nhiệm kỳ trước rồi.

      “Tìm QQ của Lâm Dư Hi .”

      “Ơ, được ạ!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      nhimxu, Mai Trinh, Tử Vũ Nhi7 others thích bài này.

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thank editor nhé
      Mình thích truyện này lắm

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9 – Tôi muốn trốn tránh nữa

      Lâm Dư Hi đến nhà hàng rồi, mười phút sau Ngải Vi mới đến, ngồi ngay chỗ cạnh cửa sổ, gọi trước ly cà phê nóng. Hoa văn cà phê là chú mèo nằm tắm trong cà phê. Lâm Dư Hi lấy di động chụp lại, nhìn tấm ảnh, tiện tay đổi ảnh đại diện QQ thành chú mèo tắm trong ly cà phê này.

      Vừa mới đổi ảnh đại diện, di động lên tin nhắn của Làm Sao Đây, Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, ta rất ít khi nhắn tin vào giờ này.

      “Sao lại đổi ảnh đại diện rồi?”

      có gì, uống cà phê, thấy hoa văn này rất thú vị.”

      “Với bạn trai hả?”

      “Bạn !”

      “Hô, đừng với tôi là trai đều ăn hết nha!”

      “Ăn được cũng tệ!”

      có bạn trai có thể cân nhắc về tôi chút đấy!”

      Lâm Dư Hi cười: “Được thôi, chúng ta gặp mặt ! mang theo cành hoa hồng đỏ, gặp nhau ở quảng trường Trung Hoàn.”

      “Được! Đợi tôi trồng hoa hồng đỏ , hai năm sau trồng ra hoa hồng đỏ thôi!”

      “Hai năm hả? Vậy đến Tô Châu tìm tôi !”

      muốn Tô Châu mở phòng khám à?”

      “Có lẽ vậy!”

      “Định khi nào ?”

      “Vẫn chưa có dự định chính xác.”

      “Tại sao?”

      Tay của Lâm Dư Hi thoáng sững lại, tại sao ư? “Có lẽ là muốn bắt đầu lại từ đầu !”

      “Ting”, lời nhắn mời kết bạn lên: “Tôi là Chu Tử Chính.”

      Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, do dự lúc, vẫn nhấn xuống “xác nhận”.

      “Người đàn ông vừa rồi cũng là bệnh nhân của hả?”

      “Phải!”

      “Đáng tiếc , ta vốn là giám đốc của bộ phận trong công ty tôi đấy.”

      “Ừ……”

      ta đến quấy rầy nữa đâu.”

      “Cám ơn!”

      “Tôi có chuyện muốn nhờ giúp.”

      “Chuyện gì?”

      “Tôi muốn điều trị tâm lý lần vào tối nay, có rảnh ?”

      “Được thôi, muốn ở đâu?” Cũng được, chữa bệnh cho ta khỏi sớm chút, có thể được rồi.

      “Tiệc tối hội thương mại XX.”

      Chu, tôi hiểu ý của .”

      “Tối nay tôi phải tham dự bữa tiệc tối, Hứa Nặc và Trình Tuyền cũng ở đó. Tôi muốn trốn tránh nữa!”

      Trốn tránh? Lâm Dư Hi hoảng hốt trong nháy mắt, nhớ đến khoảnh khắc trốn tránh vội vã khi nhìn thấy Lý Thuần Nhất lúc nãy, hẳn là nhìn thấy hết rồi. muốn trốn tránh, nên tìm chữa trị. Đây là điều châm chọc ư?

      “Được ?” Chu Tử Chính hỏi dồn.

      “Những trường hợp này, tôi chưa từng tham dự qua.”

      “Trường hợp nào phải là trọng điểm, trọng điểm là bệnh nhân. Bệnh nhân chịu bước ra bước, bác sĩ thể nào chịu phối hợp chứ!”

      Lâm Dư Hi sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu, thế này là trâu bắt chó cày đấy!

      “Có cầu gì về trang phục ?”

      “Trợ lý của tôi Ine sắp xếp cho .”

      “Được!”

      “Cám ơn!”

      Sau đó, tin nhắn của Làm Sao Đây gửi tới: “Tôi cũng muốn bắt đầu lại từ đầu, cực kỳ muốn!”

      Lâm Dư Hi muốn trả lời lại gì đó, lại biết nên gì, thế là nhắn lại cho ta cái mặt cười với cố lên.

      _____

      Ngải Vi đến rồi, nhìn Lâm Dư Hi chằm chằm với ánh mắt tra xét tội phạm: “Cậu giấu mình chuyện gì phải ?”

      “Chuyện gì?”

      ấy đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lâm Dư Hi, gần như là dán vào mặt luôn: “Cậu và Chu Tử Chính là tình huống gì thế?”

      Lâm Dư Hi cầm lấy. weibo, tấm ảnh Chu Tử Chính khoác vai về phía tàu điện ngầm lan truyền mạng cách điên cuồng.

      Niềm vui mới của Chu Tử Chính lộ ra ánh sáng, em tươi trẻ cột tóc đuôi ngựa. Chính miệng Chu Tử Chính thừa nhận: Lâm Dư Hi là bạn của tôi!

      Bài đăng lên weibo chưa đến tiếng đồng hồ, có hơn năm ngàn lượt chia sẻ, ba ngàn bình luận và mười ngàn lượt thích.

      “Lê Yên khóc đến ngất xỉu trong phòng vệ sinh rồi.”

      “Chu Tử Chính đổi sở thích rồi, các chị em, hãy cột đuôi ngựa của mọi người lên nào.”

      “Xin hỏi, ta đến tuổi trưởng thành chưa vậy?”

      ta để mặt mộc, hay là trang điểm tự nhiên có đầu tư nhất đây?”

      ……

      Lâm Dư Hi sững sốt nhìn Ngải Vi: “Cái này là hiểu lầm thôi!”

      Ngải Vi đặt mông ngồi xuống, ngoắc tay lên: “Khai báo !”

      ta là bệnh nhân của mình, hôm nay mình đến nhà ta điều trị cho ta, xong rồi, ta tiện đường đưa mình đến trạm tàu điện. Ai ngờ lại đụng phải cái gã bệnh nhân đeo bám mình, cái gã hói đầu ấy, sau đó ta liền nhận mình là bạn ta để gã kia biết khó mà lui.”

      Mặt Ngải Vi đầy vẻ nghi ngờ: “Chỉ vậy thôi?”

      “Chỉ vậy thôi!”

      Ngải Vi nhướn mày đầy mê hoặc: “Vậy, ta bị bệnh gì?”

      thể trả lời.”

      Ngải Vi chống cằm, đôi mắt khẽ nheo lại: “ ra câu chuyện cậu kể rất khó thành lập nha.”

      “Dù sao chính là thế.”

      Ngải Vi vỗ vỗ màn hình di động: “Cái truyền mới là . Hi Hi, cậu chắc chắn nổi tiếng trong đêm rồi. xem từ khóa tìm kiếm hot thử , tên của cậu lên top rồi đấy.”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ than thở, chợt nghĩ đến đợt điều trị tối nay, dường như đầu lại nhói lên.

      Nhìn gương mặt ủ rũ của Lâm Dư Hi, ý định trêu chọc của Ngải Vi cũng mất tiêu: “Được rồi, đùa cậu nữa. Mấy trò đùa tin tức mạng này, đến nhanh, cũng nhanh. Giữa cậu và ta có chuyện gì, lan truyền mấy ngày rồi ngưng thôi.”

      “Ừm, dù sao những lời đồn đáng tin gì đó ở mạng cũng nhiều lắm, rất nhanh giải tán thôi.”

      “Được rồi, chuyện này cậu lên weibo coi như có chuyện gì xảy ra ! Tối nay xem phim với mình.”

      được, tối nay có việc.”

      “Có việc?” Chân mày của Ngải Vi nhướn lên, giống như ngửi thấy điều mờ ám.

      “Ừ, bạn của ba mình hẹn cùng ăn tối rồi.” thể tiết lộ bệnh của Chu Tử Chính, căn bản thể giải thích tại sao phải dự dạ tiệc với , hơn nữa còn vào lúc xôn xao như vậy nữa.

      “Ăn cơm với chú có gì thú vị chứ?” Hai mắt của Ngải Vi sáng lên: “Xem mắt hả?”

      Lâm Dư Hi trịnh trọng nhìn ấy: “Tiểu Ngải, cho dù có đàn ông, mình cũng sống rất tốt.”

      Cho dù ta, cũng có thể bắt đầu lại từ đầu!

      ------

      4 giờ chiều, Lâm Dư Hi đến địa chỉ Chu Tử Chính nhắn cho , là nơi kiểu như hội sở cao cấp.

      6 giờ chiều, xe của Chu Tử Chính đến dưới lầu hội sở.

      Lâm Dư Hi đợi ở sảnh lớn lầu dưới được mười phút rồi, ánh mắt của người đến người nhìn qua khiến bứt rứt yên. Sau khi ăn mặc trang điểm xong, lúc nhìn mình trong gương, sắp nhận ra luôn rồi. từng thấy được ma lực trang điểm của Ngải Vi, nhưng dùng ở người mình, cảm giác tự nhiên đó khó chịu như là có con sâu cắn lung tung người vậy.

      Lâm Dư Hi quyết định: Chỉ lần này thôi, có lần sau nữa!

      Nhìn thấy xe của Chu Tử Chính, Lâm Dư Hi hít vào hơi, ra ngoài. Chỉ là, đôi giày cao gót 12 phân dưới chân này làm cho nhấc chân rất khó khăn, bước cứ run rẩy mãi. Lâm Dư Hi cảm thấy mình giống như mà hề mặc vào bộ đồ dạ hội lộng lẫy vậy.

      Chẳng qua biết, kiểu lắc lư này, trong mắt đàn ông, tuyệt đối vụng về chút nào.

      Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi bước chậm tới, tự chủ cười lên. từng thấy qua vô số phụ nữ õng ẹo làm dáng, học cách bước phải lắc lư sinh động, mà , hoàn toàn cần học, bước chân ngây ngô, trở thành kiểu đong đưa tự nhiên nhất. Dáng người màu tím nhạt đong đưa theo bước chân, giống như nhánh oải hương khẽ lay động trong gió. Dáng vẻ sau khi trang điểm của , bỏ vẻ ngây ngô, nhiều thêm phần hàm súc, có vẻ kinh diễm khiến tim người ta đập thình thịch, mà là vẻ đẹp nhàng nhìn qua rất thoải mái.

      Mới đến cạnh cửa lớn, chân của Lâm Dư Hi vấp cái, vội vịn vào cạnh cửa, thầm thở ra hơi.

      Chu Tử Chính bước xuống xe, bước nhanh đến trước mặt Lâm Dư Hi, mỉm cười: “Sao thế, quen à?”

      “Xem ra, tôi phải đổi giày rồi.”

      cần, mang lâu chút quen thôi.”

      “……” mang qua rồi à?

      “Hơn nữa, về cơ bản trong buổi tiệc đều ngồi thôi.”

      “……” Nếu chỉ ngồi thôi, làm gì phải mang đôi giày lấy mạng người ta như vậy chứ!

      Chu Tử Chính cong khuỷu tay lên: “ được cứ coi như tôi là gậy chống .”

      Lâm Dư Hi bất lực nhìn cái, khoác tay . Phía trước còn 20 mét nữa, muốn bị trẹo chân đâu.

      Thấy Lâm Dư Hi khoác tay Chu Tử Chính tới, Tống Thành Trạch ngây người: tốt biết bao! Trang điểm cái là thành nữ thần, tẩy trang lại là phụ nữ gia đình.

      Tống Thành Trạch thở dài thổn thức: Tống Thành Trạch ơi Tống Thành Trạch, đừng nghĩ nhiều nữa, gặp được, cũng chưa chắc là của mày. ta theo Chu Tử Chính lâu như thế, ngoài Trình Tuyền, trước giờ Chu Tử Chính chưa bao giờ xuống xe đón người phụ nữ lên xe đâu, còn bước cẩn thận, che chở như vậy. Tiếp đó mở cửa xe cho , che chắn cho lên xe, rồi mới vòng qua cửa bên kia để lên xe.

      Lâm Dư Hi mỉm cười chào hỏi với Tống Thành Trạch qua kính chiếu hậu, hôm đó ta hẹn xem phim gì đấy, sau đó lại thấy nhắc đến nữa. Cũng tốt, cần phải phiền lòng từ chối nữa.

      “Chút nữa ngồi chung bàn với tôi. Đừng gọi tôi là Chu xa lạ như thế, gọi tôi là Vince .”

      “Được!”

      “Vậy tôi gọi là Dư Hi nhé?”

      “Liz.”

      “Hôm nay có xem weibo ?”

      “Có!”

      “Mấy tin đồn kiểu này qua mấy ngày tan thôi. Nếu như thấy phiền, tôi tìm ngôi sao để chụp tấm ảnh, vậy có ai tìm nữa.”

      “Vẫn ổn! Tôi thường lên weibo đâu, cũng khá tẻ nhạt. quá để ý đến những chuyện này.”

      “Danh tiếng của tôi tốt lắm, biết điều này chứ?”

      “Sau khi đến khám bệnh, biết được đôi chút.”

      thấy thế nào?” Chu Tử Chính nhìn , ánh mắt có loại cường độ tên.

      Lâm Dư Hi suy tư chút, thẳng: “Có rất nhiều người, trong lòng đều có vết thương hoặc là điểm yếu muốn cho người khác biết, mà họ đều dùng cách của mình để bảo vệ nó. Giống như bạn của tôi vậy, ấy trang điểm ra khỏi cửa được, trang điểm chính là lớp vỏ bảo vệ của ấy.”

      Chu Tử Chính im lặng mấy giây: “ làm bác sĩ tâm lý đúng là tiếc đấy.”

      Lâm Dư Hi khẽ cười: “Bác sĩ tâm lý cần có nội tâm rất mạnh mẽ, tôi có.”

      Chu Tử Chính hiểu ý: “ có ai trời sinh có nội tâm mạnh mẽ đâu. Thực ra, mạnh mẽ là điều may mắn và hạnh phúc đấy.” mạnh mẽ là vì có người chắn gió che mưa cho họ.

      Lâm Dư Hi thấp giọng thở dài tiếng như có như , nhìn ra ngoài cửa sổ, gì nữa.

      Đáng tiếc, tôi mạnh mẽ, cũng may mắn!

      “Đợi chút nữa xuống xe, có thể có phóng viên chụp ảnh với hỏi đống vấn đề. cứ coi như thấy là được!”

      “Ừm!”

      Sau khi xuống xe, Chu Tử Chính mở cửa cho , lúc Lâm Dư Hi vịn tay xuống xe, tiếng máy ảnh lách tách, tiếng phóng viên kêu gào chấn động đến nỗi làm cho tai bị ù , mà ánh đèn flash gần như làm cho mắt mù lòa luôn.

      “Chủ tịch Chu, xin hỏi ấy có phải là bạn mới của ?”

      ấy có phải là Lâm Dư Hi weibo ?”

      “Hôm nay chủ tịch Chu thừa nhận Lâm Dư Hi là bạn của phải ?”

      Chu Tử Chính vừa che đèn flash nhấp nháy cho Lâm Dư Hi vừa : “Các cứ hỏi dồn như thế, tối nay ấy chạy mất luôn đấy! Nhường con đường cho chúng tôi , được chứ?”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Tử Vũ Nhi5 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10 – cùng thế giới

      cái hành lang mười mấy mét hết gần phút, vào bên trong, Lâm Dư Hi nhịn được thở ra hơi nặng nề.

      “Đáng sợ ?”

      Lâm Dư Hi lắc đầu, bất đắc dĩ cười cái: “Tôi nghe thấy gì, cũng nhìn thấy gì cả. Lỗ tai của tôi muốn điếc luôn rồi, mắt cũng bị mờ hết luôn.” cẩn thận chút, chân trẹo xuống cái.

      Chu Tử Chính vội đỡ : “Vừa mù vừa điếc, vậy vịn chắc gậy chống !”

      Nhưng Chu Tử Chính cũng làm cây gậy được bao lâu. Dù sao Lâm Dư Hi cũng từng học võ, rất nhanh nắm bắt được trọng tâm khi mang giày cao gót. Sau khi bước vững vàng, liền buông lỏng cánh tay của Chu Tử Chính.

      “Chắc tôi là cây gậy chống tuổi thọ ngắn nhất đời này rồi.” Chu Tử Chính nhìn đồng hồ, “Mới có 1 phút 40 giây thôi.”

      đủ lâu rồi đó.” Lâm Dư Hi từ từ điều chỉnh tư thế cất bước tới. Làn váy đung đưa trái phải theo bước chân lưu loát của , tìm được nhịp điệu của chính mình.

      Giữa hai hàng chân mày của Chu Tử Chính lộ ra vẻ khen ngợi. Kiên cường, là lớp vỏ bảo vệ của .

      Hai người vào trong hội trường, giữ khoảng cách, gần xa. Sau đó, Lâm Dư Hi gặp được Hứa Nặc và Trình Tuyền, gần như cùng lúc chạm mắt với nhau.

      Chu Tử Chính tránh , tự chủ được, rồi xoay người trò chuyện với người bên cạnh. xuất của Chu Tử Chính thu hút chú ý, những người trông hội trường rối rít lên chào hỏi với . Lâm Dư Hi yên lặng đứng bên, nhìn nụ cười đơn điệu và ánh mắt dần trống rỗng mặt .

      Chu Tử Chính được nhân viên công tác dắt , trước khi , ra hiệu với Tống Thành Trạch. Tống Thành Trạch hiểu ý đưa Lâm Dư Hi đến chỗ ngồi ngồi xuống.

      “Chủ tịch Chu phải trò chuyện ít nhất nửa tiếng đồng hồ đó. ngồi ở đây chút, buồn chán lướt weibo .”

      “Mấy ngày nay, tôi vẫn là đừng lên weibo hơn!”

      “Phải đó, hot lắm đấy. Hễ là phụ nữ dính dáng tới chủ tịch Chu đều rất hot.” Tống Thành Trạch vừa xong liền cảm thấy có chút ổn, đây là tình tiết mờ ám của ông chủ đen tối à? ta khụ khụ hai tiếng: “Nhưng mà, cũng nhìn ra đó, những người được gọi là bạn trước kia của chủ tịch Chu ấy, có ai là đâu.”

      “Trước kia thế nào thay đổi được, quan trọng nhất là sau này tìm người kìa.”

      “Tôi thấy dễ đâu.” Tống Thành Trạch nuốt nước miếng, nuốt câu sau vào luôn: có cơ hội nhất đấy.

      Lâm Dư Hi nhìn ta: “ theo ấy lâu lắm rồi hả?”

      “7 năm mấy rồi.” Tống Thành Trạch nhíu mày nhìn về phía Trình Tuyền, “Nhìn ta từ Trình trở thành bà Châu tương lai, rồi lại trở thành bà Hứa.”

      Trình Tuyền, có nét đẹp khiến người ta kinh ngạc, giống như người con thanh nhã thoát tục, mang nét đẹp cổ điển trong tranh sơn dầu của họa sĩ nổi tiếng, giơ tay nhấc chân đều có vẻ cao quý đậm nét, toàn vẹn trời ban.

      “Vì sao thế?”

      Tống Thành Trạch đến gần Lâm Dư Hi: “ ra trước khi Trình Tuyền và chủ tịch Chu êm đẹp với nhau, từng là bạn của Hứa Nặc. Nhưng biết lại cãi nhau vì chuyện gì, Hứa Nặc tức giận bỏ .” Thân là trợ lý chuyên nghiệp, những lời này dĩ nhiên là được Chu Tử Chính cho phép ta mới tiết lộ với Lâm Dư Hi.

      “Chủ tịch Chu biết à?”

      “Thời gian bọn họ ở bên nhau trước kia rất ngắn, chỉ mấy tháng thôi! Có thể cảm thấy đều là những chuyện cũ như nước chảy để lại dấu vết, nên nhắc đến. Mãi cho đến sau khi Trình Tuyền và chủ tịch Chu đính hôn, Hứa Nặc trở về, mọi chuyện mới dần dần thay đổi, sau đó bùng nổ.”

      Nước chảy để lại dấu vết? Có thể sao?

      “Má ơi! ta qua đây kìa.” Tống Thành Trạch vội vàng đứng lên, mỉm cười với Trình Tuyền, cung kính gọi tiếng: “Chị Hứa!”

      Trình Tuyền mỉm cười: “Trạch, lâu gặp, cậu trở nên cường tráng rồi, lại đẹp trai nữa.”

      Tống Thành Trạch xấu hổ cười cái: “Đâu có! Hằng ngày đều dám soi gương đấy, sợ nhìn thấy bụng phệ.”

      Trình Tuyền nhìn sang Lâm Dư Hi: “ giới thiệu chút sao?”

      “À, đây là Lâm, là, là……”

      “Lâm Dư Hi, tôi là bác sĩ Trung Y.” Lâm Dư Hi giơ tay về phía Trình Tuyền, “Chị Hứa, xin chào!”

      Trình Tuyền bắt tay , cảm nhận được vết chai đốt ngón tay của : “Cảm giác giữa người của Lâm với weibo giống nhau lắm.”

      Trong hình là ngây ngô, người lại là người phụ nữ thanh tú, người phụ nữ sở hữu đôi mắt sáng trong.

      Lâm Dư Hi sửng sốt: “ weibo chỉ là tin đồn thôi, phải đâu.”

      “Mặc kệ có phải là hay , cũng giống vậy.” Trình Tuyền cười nhạt, “Tôi có thể ngồi xuống đây ?”

      “Dĩ nhiên!”

      “Trạch, có thể lấy hai ly cocktail giúp chúng tôi ?” Trình Tuyền nhìn Tống Thành Trạch, Tống Thành Trạch lập tức hiểu ý bắn ra chỗ khác.

      Lâm là bác sĩ của Vince ư?”

      “Phải.”

      “Bệnh của ấy có chuyển biến tốt ?” Trình Tuyền nhìn chằm chằm. Tuy Chu Tử Chính làm công tác giữ bí mật về bệnh của mình rất tốt, nhưng đời này lại có tường nào mà lọt gió cả.

      “Xin lỗi, tôi thể tiết lộ tình trạng của bệnh nhân.”

      Ánh mắt của Trình Tuyền hơi tối lại: “ 5 năm rồi! Tôi lòng hi vọng ấy có thể khỏe lại, đừng vì hận chúng tôi mà hủy hoại bản thân, đáng!”

      “Tôi chuyển lời cho ấy.”

      Trình Tuyền đối diện ánh mắt của Lâm Dư Hi, trong mắt có vẻ mong đợi chân thành: “Hi vọng có thể chữa khỏi bệnh của ấy.”

      “Tôi cố gắng hết sức!”

      Thấy vẻ khác thường mặt Trình Tuyền, Lâm Dư Hi quay người lại, nhìn thấy Chu Tử Chính về phía các .

      Trình Tuyền đứng lên: “Vince!”

      Hứa!” Giọng điệu của Chu Tử Chính rất lạnh lùng.

      “Gần đây có khỏe ?”

      “Khỏe.” Chấm hết câu.

      Trình Tuyền hơi cúi đầu xuống che vẻ bất lực trong mắt: “Vậy tốt! Bác trai khỏe ?”

      “Khỏe.” Chấm hết câu.

      từng sâu đậm, bây giờ cũng chỉ còn lại dấu chấm hết câu.

      May thay, Tống Thành Trạch đưa cocktail tới đánh tan lúng túng này, Trình Tuyền lấy ly, khẽ nhấp ngụm, nhìn sang Lâm Dư Hi: “ Lâm, rất vui được quen biết !” Sau đó, nhanh chậm rời .

      Lâm Dư Hi bắt gặp chút đơn, và căm tức lướt qua trong mắt Chu Tử Chính.

      ta gì với thế?”

      ấy hỏi tôi có phải là bác sĩ của . Tôi phải. ấy hi vọng sớm khỏe lại, đừng vì hận ấy mà hủy hoại bản thân.”

      Tay của Chu Tử Chính run lên, siết thành nắm đấm. giơ tay lấy ly cocktail, hơi uống cạn.

      Lâm Dư Hi lấy Polaroid trong túi xách ra: “Chụp lại cảm giác lúc này .”

      Chu Tử Chính nhận lấy, im lặng lúc, chụp lại chiếc ly rỗng đặt ở bàn và cái bóng đen của nó.

      Lâm Dư Hi cầm ảnh chụp, viết vào: Gặp lại.

      Khi gặp lại, trái tim trống rỗng! Hồi ức của quá khứ, kéo ra vùng tăm tối trong lòng.

      ------

      Sau đó, có người vỗ mạnh lên vai cái: “Lâm Dư Hi!”

      Lâm Dư Hi xoay người lại, trông thấy Ngải Vi tức tối nhìn : “Bạn, của, ba, cậu, đâu?” Ánh mắt đó, giọng điệu đó hiển nhiên chính là bắt gian tại trận.

      Lâm Dư Hi “ờ” tiếng. Hôm nay là ngày lành gì thế, pháo hoa bắn tùm lum!

      Ngải Vi liếc Chu Tử Chính cái: “Bạn học Lâm, giới thiệu bạn của ba cậu cho bạn thân của cậu biết chút sao?” Chữ “biết” này là nhảy ra từ kẽ răng đấy.

      Chu Tử Chính giơ tay: “Chu Tử Chính. Ngải, xin chào!”

      Ngải Vi sửng sốt nửa giây, bắt tay : “Sao biết tôi……”

      là bạn thân của Liz, dĩ nhiên là tôi biết rồi.” Chu Tử Chính mỉm cười.

      Câu này ra làm cho Lâm Dư Hi và Ngải Vi đồng thời trừng lớn mắt, khóe mắt của Ngải Vi nhìn lướt qua Lâm Dư Hi, trong ánh mắt là vẻ ràng hết thảy mà gào thét: Khốn kiếp, gạt mình, còn thành khai báo!

      Mí mắt của Lâm Dư Hi có chút co giật, gào khóc trong lòng: Mình là bác sĩ của ta, nên ta điều tra lí lịch của mình, chỉ vậy thôi.

      Đáng tiếc, Ngải Vi nhìn ra.

      “Hai người trò chuyện trước nhé, tôi chút rồi quay lại.” Chu Tử Chính lại được người ta dắt rồi.

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ nhún vai: “Cậu tin hay cũng được, hôm nay là đợt điều trị đặc biệt.”

      “Điều trị?” Giọng điệu lên cao, mang theo câu cần ra: Tin cậu mới lạ đó.

      “Tóm lại là mình với ta có gì cả. Bây giờ có, sau này cũng ! Mình chỉ là bác sĩ của ta thôi.”

      Ngải Vi tỉ mỉ đánh giá Lâm Dư Hi từ xuống dưới lượt: “Cậu biết cậu mặc váy dạ hội gì , mang giày gì ? Trang phục người cậu ít nhất cũng đáng giá 100 ngàn đó.”

      “Tối nay mặc xong là trả lại cho ta rồi, được chứ!” Lâm Dư Hi bất lực, “Tiểu Ngải, mình quen biết cậu lâu như vậy rồi, mình phải, phải. Cậu đừng đoán bừa nữa.”

      Ngải Vi đảo mắt: “Được rồi, coi như cậu có ý đó , sao cậu biết ta có ý đó?”

      “Cậu biết vợ chưa cưới trước kia của ta ?”

      “Trình Tuyền?”

      “Vậy cậu hiểu tại sao ta tuyệt đối coi trọng mình rồi đó.”

      cùng thế giới, cùng gu thưởng thức. Giữa hai người họ là giao thoa ngắn ngủi, có mục đích, rồi ngày, đường ai nấy .

      “Đừng mình nhắc nhở cậu, ta lăng nhăng quá đáng lắm. Mấy tháng đổi bạn lần, cậu đừng hồ đồ rối loạn trong chốc mà trúng chiêu đấy nhé.”

      Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Ngải Vi, Lâm Dư Hi bật cười. Những câu thế này, trước giờ đều là mình với cậu ấy mà.

      Lâm Dư Hi xòe tay ra, điệu bộ như đòi tiền: “Mấy câu này, có bản quyền đó, tiền bản quyền của mình đâu?”

      Ngải Vi tức tối đánh tay của ra: “Trực giác của phụ nữ với mình, lần này cậu chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.”

      “Trực giác của cậu có khi nào chính xác đâu? Ờ, đúng rồi, lúc bắt gian là chính xác nhất.”

      Ngải Vi nheo mắt lại, khịt mũi: “ sai, mình chính là ngửi thấy mùi khai người cậu đấy.” Đột nhiên, đôi mắt nheo lại của ấy lại trừng lên, “Mẹ nó, lại là ta!” Ngải Vi nhìn thấy Vương Vận Kỳ khoác tay Lý Thuần Nhất vào hội trường.

      Tuy Lâm Dư Hi sớm chuẩn bị sẵn tâm lý là gặp hai người họ, lúc quay qua nhìn thấy hai tay khoác vào nhau của bọn họ, trái tim vẫn run lên. quay đầu lại: “Trường hợp thế này, bọn họ xuất cũng rất bình thường.”

      Ngải Vi đồng tình gật đầu, trêu đùa: “Phải rồi! Chỉ là cậu xuất , rất bình thường đó!”

      “Chỉ lần này thôi, có lần sau!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Tử Vũ Nhi6 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11 – xin lỗi!

      Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất thấy Lâm Dư Hi ngồi bàn tiệc chính, đều kinh ngạc. Vương Vận Kỳ gọi nhân viên trong sảnh tiệc tới: “Sao đó lại ngồi bàn tiệc chính vậy?”

      “Ồ, ấy là Lâm, cùng đến với chủ tịch Chu ạ. Là do chủ tịch Chu sắp xếp.”

      Vương Vận Kỳ hừ lạnh tiếng: “Dạo này gu thưởng thức của Vince sao lại tệ thế này.”

      Trái cổ của Lý Thuần Nhất run rẩy lên xuống: “ chào hỏi với Vince.” xong bước nhanh mất.

      ------

      “Hi, vẫn chưa từng thấy qua dáng vẻ em trang điểm. Em mà trang điểm rồi, có khi nào trở thành nữ thần mà với tới nhỉ?”

      “Vậy lúc chụp hình cưới cho bất ngờ phen nhé!” cười khanh khách.

      Chỉ là, tuần trước ngày hẹn chụp hình cưới của bọn họ, ta kết hôn, mà dâu phải là .

      ------

      Lý Thuần Nhất nhịn được nhìn thêm cái nữa. ra khi trang điểm rồi, vẻ xinh đẹp kinh ngạc đến mức khiến cho linh hồn ta run lên! Chỉ là, phải là nữ thần mà ta với tới, mà là giấc mơ xa xôi chạm được.

      màn này, Vương Vận Kỳ nhìn thấy tất cả, lồng ngực ta phập phồng nặng nề, nóng ruột. ta nhìn Lâm Dư Hi cái, nhịn được cắn môi, người phụ nữ này, dựa vào cái gì mà đấu với ta chứ?

      Sau đó ta nhìn thấy Lý Thuần Nhất hề về phía Chu Tử Chính, mà là quay sang vào nhà vệ sinh.

      Lý Thuần Nhất rửa mặt bằng nước lạnh, ta nhìn chằm chằm chính mình ở trong gương, giống như nhìn kẻ xa lạ, kẻ xa lạ xấu xí.

      “Thuần Nhất, đừng làm đám cưới ở khách sạn nữa, nhà hàng cũng được rồi, giá tiền có thể giảm được phần ba đó.”

      “Cả đời có lần, thế nào cũng phải làm cho đẹp đẽ, để cho em vui vẻ rộn ràng gả cho làm chị Lý chứ.”

      “Tốn nhiều tiền quá. Ba sắp ra tù rồi, đến lúc đó chữa bệnh cũng phải tốn số tiền lớn nữa.”

      kiếm tiền về mà.”

      Hi Hi ~ ! kiếm tiền về rồi, nhưng em còn nữa! Hi Hi ~ , cần tiền nữa, em có thể trở về ?

      ------

      Bữa tiệc kiểu Trung, bàn tiệc chính tròn tròn có 12 người ngồi, trong đó có Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi, Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất, Hứa Nặc và Trình Tuyền, nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng lại là tổ hợp cực kỳ quái dị. Điều bình thường là, bốn gia tộc lớn ở Hong Kong, Chu, Vương, Hứa, Trình đều ngồi đầy đủ cùng bàn; điều quái dị là, trong tổ hợp này có hai cặp vợ chồng, 2 cặp vợ chồng chưa cưới. Những người biết ngọn nguồn nhìn quan hệ phức tạp rối ren cái bàn này, đều nhịn được mà liếc nhìn thêm mấy cái.

      bàn cơm thể thiếu chuyện mời rượu lẫn nhau, Hứa Nặc cầm ly rượu lên giơ về phía Chu Tử Chính mời: “Vince, lâu gặp.”

      Chu Tử Chính cầm ly rượu lên: “Đúng là rất lâu rồi.”

      “Gần đây khỏe ?”

      “Khỏe!”

      “Còn đấm bốc ?”

      “Còn!”

      “Rãnh rỗi cùng đánh trận .”

      Chu Tử Chính lạnh lùng nhếch khóe môi: “ biết chơi xỏ, đánh lại .”

      Vẻ mặt của Hứa Nặc hơi biến đổi, muốn gì đó, rồi lại thôi.

      Lâm Dư Hi nhìn thấy hết, lấy Palaroid trong túi xách ra, đưa cho Chu Tử Chính. Lúc Chu Tử Chính nhận lấy, Lâm Dư Hi thấy mu bàn tay nổi lên gân xanh.

      Tay phải Chu Tử Chính cầm máy ảnh, chụp lại gân xanh nổi lên bàn tay trái, giống như những con rắn xanh chiếm đóng ở đó vậy. Lâm Dư Hi lấy viết ra, viết lên tấm ảnh “Hứa Nặc”.

      “Vince, bây giờ người trẻ tuổi các cậu thích chụp lấy ngay hả!” Ông chủ ngồi bên cạnh Chu Tử Chính cười .

      “Để chơi chút thôi!” Chu Tử Chính ngoài cười trong cười.

      Sau khi mấy món ăn được đưa lên, trước mặt mỗi người đều đặt chén canh. Lúc Lâm Dư Hi cầm muỗng lên muốn uống, đột nhiên Lý Thuần Nhất kêu lên: “Là canh tôm hùm, đừng uống!”

      Những người muốn uống canh đều dừng tay lại, khó hiểu: “Canh tôm hùm uống được sao?”

      Lý Thuần Nhất lúng túng cười: “ có gì, bị líu lưỡi. Ý tôi muốn là canh tôm hùm, uống ngon lắm.”

      Tay của Lâm Dư Hi thoáng dừng lại 2 giây, từ từ buông xuống. Chỉ là ai biết được, dùng toàn bộ sức lực mới có thể dừng cánh tay run lên của mình lại.

      Chu Tử Chính nhìn Lý Thuần Nhất cái, liếc thấy nét mặt hơi biến đổi của Lâm Dư Hi, thấp giọng hỏi: “ thể ăn tôm hùm sao?”

      “Ừ! Dị ứng.” Lâm Dư Hi dùng khăn ăn lau miệng, đứng lên, “Ngại quá.” Rồi về phía phòng vệ sinh.

      Vẻ mặt của Vương Vận Kỳ sớm trầm xuống, nháy mắt với bạn ở bàn khác, cũng đứng lên, về phía phòng vệ sinh.

      Lý Thuần Nhất nhìn theo bóng lưng của Vương Vận Kỳ, chân mày nhíu chặt lại, đứng lên về phía nhân viên nữ, mấy câu, nhân viên cũng theo sau.

      Trong phòng vệ sinh, Lâm Dư Hi cảm thấy nhức đầu đến khó chịu, rất muốn rửa mặt, nhưng nhìn lớp trang điểm trong gương, chỉ có thể ngừng lại.

      ~ ~ Là canh tôm hùm, đừng uống! ~ ~ Tại sao còn phải nhớ đến những chuyện quan trọng như thế chứ? Chẳng phải nên quên từ sớm rồi sao?

      Lâm Dư Hi, sao mày lại vô dụng như vậy. Chẳng qua chỉ là câu thôi, mày sụp đổ rồi ư? 3 năm rồi, mới có câu thôi, mày sụp đổ rồi!

      Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, Vương Vận Kỳ và bạn của ta vào.

      “Ơ, còn tưởng là ai, ra là ta! ta là thứ gì vậy, ôm được đùi của Chu Tử Chính muốn bò lên, cẩn thận ngã chết đó.” Giọng khinh miệt của bạn.

      Vương Vận Kỳ đến rửa tay bên cạnh Lâm Dư Hi, lạnh lùng : “Trước giờ Vince chơi phụ nữ đều chọn lựa, chỉ là ngờ ngay cả thứ thấp kém như vậy cũng muốn nữa.”

      Vương Vận Kỳ vẩy tay, những giọt nước văng lên mặt, lên người Lâm Dư Hi. Lần thứ hai!

      Vương Vận Kỳ đến trước mặt Lâm Dư Hi, đe dọa nhìn : “ , rốt cuộc cần bao nhiêu tiền có thể biến mất khỏi mắt tôi mãi mãi? Tôi chịu nổi gương mặt này của nữa rồi!”

      Nắm tay của Lâm Dư Hi siết lại, mặt vẫn còn vương những giọt nước mà Vương Vận Kỳ làm văng lên.

      xin lỗi!” Ba chữ nhảy ra từ miệng , mang theo cơn lửa bùng lên trong lòng.

      Vương Vận Kỳ sửng sốt, ngọn lửa trong mắt chợt dấy lên: “Chỉ dựa vào ?” Hai tay ta đẩy mạnh, Lâm Dư Hi hề đề phòng bỗng bị ta đẩy ngã xuống đất.

      Cánh cửa lại bị đẩy ra, nhân viên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, có chút ngơ ngác.

      “Bitch!” Vương Vận Kỳ khinh miệt xùy tiếng, xoay người bỏ .

      nhân viên vội vàng lên trước đỡ Lâm Dư Hi ngã dưới đất lên: “ sao chứ!”

      Mắt Lâm Dư Hi chợt đỏ lên, nặn ra từng câu từng chữ: “Tôi – có – sao!” kéo cửa ra, đuổi theo.

      “Đứng lại!”

      Vương Vận Kỳ vào hội trường quay đầu lại, khinh thường cười lạnh. Lâm Dư Hi xông tới, vặn cổ tay ta lại, dần dần tăng thêm lượng sức ngón tay: “ xin lỗi!”

      Vẻ mặt tức tối lại khinh bỉ của Vương Vận Kỳ bắt đầu biến đổi: “Đau quá, đau quá, buông ra!”

      xin lỗi!” Tiếng kêu của Lâm Dư Hi làm chấn động đến người trong hội trường.

      Lý Thuần Nhất chợt đứng lên, lao về phía bọn họ. Chân mày của Chu Tử Chính nhíu lại, cũng theo.

      “A! Đau quá, đau quá!” Gương mặt của Vương Vận Kỳ bắt đầu vặn vẹo, bạn của ta thấy tình hình ổn, giơ tay muốn đánh Lâm Dư Hi. tay Lâm Dư Hi bắt được cổ tay của ta, thuận thế vặn cái, đẩy cái, ta lập tức đau đớn ngã quỳ xuống đất.

      xin lỗi!” Giọng điệu của Lâm Dư Hi càng nặng nề hơn, đôi mắt càng đỏ hơn. Vương Vận Kỳ nhìn thấy cơ mặt gò má của run lên, trong mắt lên tơ máu, giống như nếu như ta xin lỗi, bẻ gãy tay của ta.

      “Xin lỗi!” Vương Vận Kỳ bị đau đến phải chịu khuất phục.

      “Hi Hi!” Lý Thuần Nhất xông tới, “Xin lỗi, Hi Hi, xin lỗi!”

      Lâm Dư Hi hất tay ta ra, Vương Vận Kỳ ngã nhào đất, thở dốc khó ổn định. Lý Thuần Nhất nhìn chằm chằm gương mặt đỏ lên vì tức giận của Lâm Dư Hi, ánh mắt run rẩy: “Xin lỗi!”

      Lâm Dư Hi đối diện với ánh mắt của ta, khoảnh khắc đó, chỉ có thể liều mạng nhịn xuống nước mắt đong đưa trong hốc mắt, giữ lại tự chủ sắp sụp đổ của mình. sải bước về phía trước, chỉ là mới được mấy bước, chân trẹo qua, ngã xuống.

      Chân của Lý Thuần Nhất vô thức bước lên bước, rồi lập tức dừng lại. ta siết chặt nắm đấm, dường như dùng hết sức mới có thể đè xuống nỗi xúc động muốn chạy về phía Lâm Dư Hi, xoay người lại đỡ Vương Vận Kỳ. Vương Vận Kỳ nhìn ta chằm chằm, trong mắt tràn đầy nét căm hận thể tin nổi, ta giơ tay lên, “bốp” tiếng, cho ta cái tát vang dội.

      gạt tôi!”

      Lúc Lâm Dư Hi vặn tay ta, lúc ta ngã xuống đất, ánh mắt của ta hoàn toàn bán đứng ta. Vương Vận Kỳ nhìn thấy ràng, cho dù người nhếch nhác là ta, người bị đau đớn là ta, nhưng thương tiếc trong mắt ta chỉ dành cho Lâm Dư Hi. Khoảnh khắc Lâm Dư Hi té ngã, mắt ta đỏ lên.

      Vở kịch của ta, bị phá vỡ rồi.

      ------

      Chu Tử Chính đỡ Lâm Dư Hi lên, lúc đứng lên, giày cao gót làm cho cơ thể của lắc lư ổn định. vung chân trái, rồi lại vung chân phải, hai chiếc giày cao gót bay ra, bạch bạch hai tiếng, rớt xuống đất.

      Chu, đợt điều trị tối nay kết thúc rồi!” kéo góc váy lên, chân trần, bước nhanh ra ngoài.

      Chu Tử Chính nhìn đôi giày cao gót nằm mặt đất, khóe môi khẽ cong lên, vội bước tới đuổi theo.

      Lâm Dư Hi chạy ra khỏi hội trường, chân trần đứng ở bên đường, nhìn dòng xe chạy lướt qua như bay, ngơ ngẩn.

      mang theo gì cả, muốn đâu?” Chu Tử Chính đến bên cạnh .

      “Cho tôi mượn trăm đồng.”

      Chu Tử Chính vẫy tay, bắt chiếc taxi: “Lên xe !” Lúc Lâm Dư Hi chui vào trong xe, giơ tay chắn đầu cho .

      Chu Tử Chính lên xe, hỏi: “Muốn đâu?”

      Lâm Dư Hi nhìn , chau mày: “ cần theo.”

      “Vậy được! Nếu như nhảy sông, tôi đâu tìm bác sĩ châm cứu cho tôi đây. Thời điểm đặc biệt, vẫn nên trông kỹ tốt hơn.”

      Lâm Dư Hi bật cười: “ cảm thấy tôi tìm cái chết à?”

      “Tôi chỉ nhảy sông, chứ đâu có tìm cái chết. có võ công cao cường, ắt hẳn kỹ năng bơi cũng cực kỳ giỏi. Chỉ sợ bơi xa quá, rồi lạc đường, về được, vậy tôi thảm rồi.”

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên nhìn Chu Tử Chính, ngơ ngác nên lời.

      Chu Tử Chính với tài xế: “Đến Lan Quế Phường .” Rồi lại mỉm cười nhìn Lâm Dư Hi: “Chúng ta trước rồi, làm người làm việc phải đến nơi đến chốn. Bệnh nhân tôi đây, phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy.”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ thở dài hơi, thế này chỉ là trâu bắt chó cày, còn phải ép chó thu hoạch nữa: “ Chu……”

      “Vince!”

      có bác sĩ nào có thể đảm bảo có thể chữa hết bệnh được.”

      “Tôi cảm thấy có thể.”

      Lâm Dư Hi lắc đầu: “Thứ đồ chơi như cảm giác này, giây sau thay đổi thôi.”

      “Nếu thế giới này có thứ gì thay đổi, vậy tôi chọn tin vào cảm giác của chính mình.”

      Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng.

      Những chiếc xe lao nhanh vùn vụt, kéo ra từng luồng sáng, chảy xuôi trong cả thành phố, giống như dòng máu đặc. Trong màn đêm, thành phố này nhấp nháy đến mức rực rỡ ảo mộng như thế. Chỉ là trong ánh sáng trùng điệp, những gì nhìn thấy được, lại có mấy phần hư ảo, mấy phần chân đây?

      biết nên tin vào cái gì, trong thành phố khiến người ta chìm đắm này, thể phân biệt được chân tình và giả tạo, lời hứa và lừa dối nữa.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Tử Vũ Nhi6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :