1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70 – Tuần trăng mật

      Editor: miemei

      Sau khi dạ tiệc hôn lễ kết thúc, Chu Tử Chính có tửu lượng rất tốt cũng say khướt. Tống Thành Trạch đứng bên cạnh đỡ rượu cho trực tiếp nằm bò bàn ngủ đến còn biết trời trăng gì nữa, tài xế phải khiêng ta về nhà. Chu Tử Chính gật đầu khen ngợi: “ em tốt, năm nay tăng thêm hoa hồng cho cậu.”

      Về đến nhà tắm rửa xong, mặt mày Chu Tử Chính đỏ bừng, hai mắt phát sáng ngồi giường, lại muốn hóa sói. Lâm Dư Hi khẽ hôn : “Được, chờ em chút.” Vì đêm đặc biệt này, đặc biệt mua bộ đồ ngủ cực kỳ gợi cảm. Chỉ là, khi mặc xong ra, con sói trần truồng kia ngã xuống giường ngủ khò khò rồi.

      Lâm Dư Hi buồn cười, được rồi, đêm động phòng của hai người họ trở thành đêm phong cảnh tuyệt đẹp. cúi người hôn lên trán , đắp chăn lại cho .

      “Mơ đẹp nhé, ông xã.”

      ngủ say rồi, mà có chút hưng phấn nên ngủ được. nhìn chiếc nhẫn ngón vô danh, từ nay về sau, chính thức là bà Chu rồi. Tuy sống với nhau thời gian, nhưng sau khi đeo nhẫn vào rồi cảm giác có chút khang khác. Khác ở chỗ nào ư? Có lẽ chính là ủy thác và hứa hẹn hoàn toàn kia. Hôn nhân chỉ là tờ giấy kết hôn, mà là tin tưởng, tin tưởng bản thân mình cũng tin tưởng ấy, bất kể trong lúc đời người lên cao hay xuống thấp cũng tình nguyện kiên trì giữ gìn suốt kiếp.

      Lâm Dư Hi mở máy tính lên, tìm xem video lễ kết hôn hôm nay quay lại. Chu Tử Chính đứng sân khấu cùng hát song ca bài At the beginning, sau đó rất cảm tính : “Chúc các em độc thân tìm được người phụ nữ làm cho các em có thể ngóc đầu lên.”

      Dưới sân khấu cười ầm ầm.

      “Nhưng mà được tìm bà xã tôi, ấy dẹp kim rồi.” Nghe thấy câu này lần nữa, Lâm Dư Hi nhịn được bật cười. Lúc đó Chu Tử Chính hơi say, mà bị ôm hôn đến gần như thở nổi, thế là nghe vậy, mặt cũng đỏ cả lên.

      Lúc thay lễ phục, người dẫn chương trình hỏi: “ Chu dự định muốn có bao nhiêu baby?”

      “Tôi vốn muốn 6 trai, 6 , vừa đủ tá, nhưng nghĩ lại vất vả cho tôi quá.”

      Người dẫn chương trình hiểu: “Vất vả cho ? phải là vất vả cho chị Chu sao?”

      “Mỗi khi sinh đứa phải trai giới ít nhất 5 tháng, mười hai baby chẳng phải phải trai giới 60 tháng, tận 5 năm lận, tôi chịu nổi đâu.” Lâm Dư Hi lại phì cười, say nha.

      “Vậy trai , gom lại thành chữ ‘hảo’.”

      Chu Tử Chính gật đầu: “Tốt nhất là thai long phượng, trai giới lần là xong.”

      Dưới sân khấu vang lên giọng non nớt: “Chú ơi, trai giới có nghĩa là gì ạ?”

      “Bạn à, sau khi cháu đủ 18 tuổi hỏi ba cháu nhé.”

      -----

      Sau khi Chu Tử Chính mở mắt ra rất tự nhiên sờ soạng vị trí bên cạnh, có người. ngồi dậy, vỗ vỗ mặt, tối qua là - - đêm động phòng. Đột nhiên nhớ ra gì đó sờ sờ chính mình, mặc gì cả, nhưng nhớ nổi đêm quan trọng nhất thế này rốt cuộc làm gì?

      xuống lầu, Lâm Dư Hi chuyện điện thoại với Ngải Vi, thấy Chu Tử Chính xuống, Lâm Dư Hi liền với Ngải Vi: “Chút nữa gặp.” Rồi cúp điện thoại.

      “Bà xã, chào buổi sáng!”

      “Ông xã, chào buổi trưa.”

      Chu Tử Chính ôm cho nụ hôn nóng bỏng: “Ngày đầu tiên làm bà Chu có quen ?”

      “Cũng ổn, qua mấy ngày nữa xem sao. quen có thể thế nào?”

      “Thói quen có thể từ từ bồi dưỡng mà.” Chu Tử Chính suy nghĩ chút, vẫn quyết định hỏi: “Tối qua chúng ta làm rồi à?”

      “Làm rồi.”

      Chu Tử Chính nhíu mày: “ hả?”

      “Phải đó, trong mơ ấy.”

      “……” Chu Tử Chính có chút chán nản, “Chuyện chúng ta làm trong đêm động phòng là mơ mộng xuân ư?”

      “Ông xã, ngày tháng còn dài!”

      “Nhưng đêm động phòng chỉ có lần. Cậu Trạch chết tiệt này, sao đỡ rượu giúp chứ?”

      “Vợ của cái cậu Trạch chết tiệt đó vừa mới gọi cho em, ấy sắp sinh rồi, ông chồng chết tiệt của ấy vẫn còn nằm mơ chưa dậy kìa.”

      “Tội thêm hai bậc.”

      “Chồng à, ấy đỡ rượu cho mới say thành như vậy đó.”

      “Cái đó là làm việc lanh lợi, tội thêm ba bậc, trừ hoa hồng của cậu ta.” Chu Tử Chính tức giận yên, đêm động phòng cả đời chỉ có lần, cứ thế mất rồi.

      Lâm Dư Hi hết nổi trừng cái: “Ông boss như khó hầu hạ đấy, hở chút là trừ tiền hoa hồng của người ta. Tóm lại bây giờ em muốn đến bệnh viện với Tiểu Ngải, chịu trách nhiệm moi Trạch dậy mang đến bệnh viện.”

      là boss của cậu ta, mà phải moi cậu ta dậy á?” Chu Tử Chính lòng đầy căm phẫn.

      Lâm Dư Hi nhón chân thơm cái, dịu giọng : “Please!”

      Mỹ nhân kế, lại là mỹ nhân kế. Em cho rằng trúng kế sao?

      -----

      “Ding dong, ding dong!” “Tống Thành Trạch, cậu lăn ra đây cho tôi! Vợ cậu sắp sinh con rồi.”

      -----

      Ngải Vi nghe lời khuyên của Lâm Dư Hi, chọn sinh tự nhiên, nhưng là đau đến chết sống lại, giày vò mười mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng sinh ra nhóc mập nặng 4 kg. Tống Thành Trạch bế con trai vừa rơi nước mắt vừa : “Bà xã, vất vả cho em rồi!”

      Ngải Vi sớm còn hơi sức để chuyện nữa rồi.

      Chu Tử Chính nhìn dáng vẻ của Ngải Vi khi ra khỏi phòng sinh, trong lòng ưu tư: “Vợ à, sau này em sinh con vẫn nên sinh mổ .”

      “Sinh tự nhiên tốt cho cả con và mẹ.”

      “Vậy được, chúng ta làm đôi thai long phượng , em đau lần là xong chuyện.”

      Lâm Dư Hi cười: “Chẳng phải muốn sinh tá sao?”

      chịu nổi.”

      Lâm Dư Hi cười xòa: “Biết rồi, vì phải trai giới 5 năm chứ gì?”

      “Bởi vì thể trơ mắt nhìn em đau nhiều lần như vậy, mà lại thể chịu đau thay em.” Chu Tử Chính đến mặt đầy vẻ đau lòng, dường như chỉ cần nghĩ đến chịu đau cực kỳ khó chịu rồi.

      Lúc trong lòng Lâm Dư Hi ấm áp, Tống Thành Trạch u oán lướt tới, giơ cánh tay đầy dấu răng của ta lên: “Boss, tuyệt đối có thể cùng chịu đau đấy.”

      Chu Tử Chính vỗ vai ta: “Đau mà vui, đáng! Vì chúc mừng con trai của cậu ra đời, trước đó trừ hoa hồng của cậu tất cả đều bù lại hết, còn tăng thêm nữa.”

      “Tôi có thể cầu thêm tiền phụ cấp tai nạn lao động ?”

      “Cậu thế này cũng tính là tai nạn lao động hả?”

      “Lao động làm chồng ấy ạ.”

      “……”

      -----

      Lâm Dư Hi đến bệnh viện với Ngải Vi mấy ngày, rồi cùng Chu Tử Chính xuất phát du lịch tuần trăng mật. Nghe lúc đặt địa điểm du lịch trăng mật, hai người lấy tấm bản đồ thế giới ra, nắm tay, nhắm mắt lại cùng chỉ vào vị trí: Dubai.

      “Bao máy bay nhé!”

      muốn.”

      “Kéo búa bao.”

      “Chồng à, bớt bao máy bay , bảo vệ môi trường! Hơn nữa……”

      “Hơn nữa cái gì?”

      “Nghe bây giờ khoang hạng nhất có giường đôi đấy.” Lâm Dư Hi chớp mắt: “Chúng ta thử xem?”

      Hai mắt của Chu Tử Chính bỗng chốc tỏa ra ánh sáng của sói.

      Lên máy bay rồi, Chu Tử Chính tức đến muốn lật bàn, đúng, là lật giường! Mẹ nó, đúng là có giường đôi, nhưng cửa kín đến tận nóc, nhón chân cái là có thể thấy hết cảnh xuân giường, đây hoàn toàn chính là thiết kế siêu cấp lưu manh. Chu Tử Chính khó dằn cơn giận xuống, quyết định tìm thời gian liên hệ với nhà thiết kế máy bay, hỏi kỹ xem rốt cuộc ý nghĩa thiết kế của giường đôi máy bay là gì. Cho người ta ngủ mà cho người ta lăn, khốn kiếp!

      -----

      Dubai, thành phố phồn hoa vì dầu mỏ và vàng, ở đây có ít những cái nhất của thế giới: tòa kiến trúc cao nhất, khách sạn xa hoa nhất, trung tâm thương mại lớn nhất, cảng nhân tạo lớn nhất.

      Chu Tử Chính hỏi: “Em biết người giàu ở đây khoe của thế nào ?”

      “Đặt dầu mỏ và vàng ở trước cửa?”

      “Quả là đặt thứ ở trước cửa, nhưng thứ này còn quý giá hơn dầu mỏ và vàng nữa.”

      Quý giá hơn? Kim cương? đúng, ở đây là vùng đất sa mạc, là nước ư? Lâm Dư Hi nhìn quanh, chợt hiểu ra: “Là cây!”

      “Đúng, trước cửa nhà càng có tiền trồng càng nhiều cây.”

      Lâm Dư Hi cười : “Vậy bọn bắt cóc muốn tìm mục tiêu dễ quá rồi, đếm số cây trước cửa là được.”

      “Nhưng cũng có độ khó đấy, mấy người đó, nam ăn mặc đều giống nhau cả, nữ càng toàn màu đen, cẩn thận chút là bắt nhầm người ngay.”

      bao lâu sau, hai người nhìn thấy mấy người ra từ căn biệt thự trước cửa có trồng rất nhiều cây, người đàn ông dẫn đầu mặc cái áo dài màu trắng, bốn người phụ nữ theo sau lưng ông ta cả người đều bọc trong cái áo dài màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt. Lâm Dư Hi nhìn những người phụ nữ theo sau người đàn ông kia, thứ mà chiếc áo đen bao bọc, ngoài cơ thể của họ, còn có linh hồn của họ nữa! Đột nhiên thấy rất may mắn rằng mình sống ở đất nước mà phụ nữ có quyền lựa chọn.

      Lâm Dư Hi : “Đúng rồi, nghe đàn ông ở đây có thể cưới bốn vợ đó.”

      “Hình như là vậy.”

      “Hâm mộ ?”

      “Hâm mộ chứ, đáng tiếc thờ phụng đạo Hồi, cũng chấp nhận được mỗi ngày mặc cùng cái áo dài che vẻ đẹp trai của .”

      “Nhưng có thể có bốn bà vợ luân phiên cho lật thẻ, sướng lắm nha!”

      “Điều này cũng khá mê người đấy, nhưng ở đây cũng có quy tắc, trước khi muốn cưới vợ khác cần phải có được đồng ý của em, nếu như em đồng ý, cũng cưới được. Cho nên, bà xã đại nhân à, em có đồng ý cho cưới vợ ?”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “ có đồng ý cho em nuôi trai bao ?”

      “Ở đây đâu có phụ nữ có thể gả cho bốn người chồng đâu.”

      “Em cũng đâu có muốn gả, chỉ là nuôi nam sủng chơi chút thôi.”

      Chu Tử Chính chớp mắt làm nũng: “Thực ra cũng có thể role play làm trai bao, bao nuôi thế nào hả?”

      Lâm Dư Hi phì cười: “Vậy phải xem biểu của có đáng để em bao nuôi hay .”

      nhất định làm cho em nỡ để .”

      “Được, nếu đến Ả Rập, hôm nay role play Aladin và cây đèn thần , biểu tốt vào, cho nhiều tiền boa hơn.”

      có thể chỉ định tiền boa được ?”

      muốn cái gì?”

      “Trứng, tốt nhất là hai quả, quả cũng được.”

      -----

      Hôm nay, nơi bọn họ muốn thăm thú là tòa nhà thờ Hồi giáo xa hoa đến mức gì sánh bằng. Muốn vào nhà thờ, cho dù là du khách nữ cũng phải mặc áo dài đen, đeo mạng che mặt đen. Thế là Lâm Dư Hi và các du khách nữ khác cùng thay đồ.

      15 phút sau, Chu Tử Chính vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lâm Dư Hi trong biển người đen kịt, bắt đầu lo lắng gọi điện cho , nhưng điện thoại có ai bắt máy! Tim đập mạnh lên, lập tức dùng di động tìm xem GPS của Lâm Dư Hi, lại thấy chấm đỏ màn hình rời khỏi nhà thờ Hồi giáo, ra ngoài đường lớn.

      Chu Tử Chính vọt ra ngoài nhà thờ Hồi giáo nhanh như gió, nhảy lên xe, đuổi theo với tốc độ cực nhanh, đám vệ sĩ thấy dáng vẻ Chu Tử Chính gấp gáp đến độ như muốn ăn thịt người đều bị dọa cho nhảy dựng, lập tức lên xe đuổi theo. Xe của Chu Tử Chính phóng nhanh đường lớn, nhìn vào chấm đỏ di động thiết bị theo dõi GPS, đạp ga càng ngày càng sâu, cát vàng bay tán loạn phía sau xe.

      Sao có thể bị người ta bắt chứ? Sơ suất quá, tại sao thuê vệ sĩ nữ chứ? Con mẹ nó, vừa ra khỏi cửa là có chuyện, ông trời ơi ông chơi trò gì đây?

      Đuổi theo 30 phút, chiếc xe kia cũng chạy với tốc độ cực nhanh, cuối cùng cũng xuất trong tầm mắt. Chu Tử Chính nghiến răng, xoay tay lái đụng vào phía sau chiếc xe đó. “Rầm”, chiếc xe kịp chuẩn bị, bị đụng ra khỏi đường lớn, lật xe bãi cát vàng ở bên đường.

      Chu Tử Chính và đám vệ sĩ xông lên, Chu Tử Chính mở cửa xe ra, hét lớn: “Liz!”

      Đám vệ sĩ giơ súng lên: “Freeze!”

      Trong xe vang lên giọng run rẩy của nam nữ: “Don’t kill me!”

      -----

      ra muốn vào nhà thờ Hồi giáo phải tháo cả trang sức ra, Lâm Dư Hi chỉ có thể tháo bông tai ra để vào túi xách, rồi lại bỏ vào tủ bảo hiểm. Khách du lịch quá nhiều, bị những người khách du lịch khác đụng mấy cái mới ra khỏi phòng thay đồ được. biết có phải do lúc trưa ăn phải đồ ăn có vấn đề hay , bụng của Lâm Dư Hi chợt đau nhói lên, chỉ có thể vội vã chạy vào nhà vệ sinh được làm từ đá cẩm thạch, xa hoa đến mức làm người ta tặc lưỡi, để giải quyết chút. Cứ như thế bị giày vò gần 20 phút mới ra đến nơi hẹn gặp trước với Chu Tử Chính, chỉ là tìm vòng cũng thấy đâu.

      Chẳng lẽ đợi lâu quá, nên ấy tự mình vào tham quan trước rồi? Lâm Dư Hi vào đại điện của nhà thờ Hồi giáo, vừa tham quan vừa tìm người, dạo hết vòng lớn, vẫn thấy người đâu. Chỗ này lớn quá, rất khó tìm, vẫn nên gọi điện thoại thôi! Lâm Dư Hi về đến phòng thay đồ, mới phát thấy chìa khóa của tủ bảo hiểm đâu. Người thấy rồi, chìa khóa cũng thấy luôn, được rồi, ra bãi đậu xe tìm tài xế và vệ sĩ vậy. mặc cả người đen thui chạy vội ra ngoài nhà thờ, đến bãi đậu xe, sau đó kinh ngạc phát bóng người, mà xe của Chu Tử Chính và vệ sĩ đều thấy đâu cả.

      Lâm Dư Hi đứng nghệch ra bên, thế này là tình huống gì đây?
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      bellchuong, ly sắc, Chris4 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71 – Kết thúc (1)

      Editor: miemei

      nam nữ bò ra khỏi xe, vệ sĩ mở cốp sau xe ra, xác định bên trong còn người nào nữa, Chu Tử Chính tìm được túi xách của Lâm Dư Hi ở trong xe, bông tai GPS của ở trong túi xách. Đôi nam nữ kia run run bọn họ chỉ trộm đồ thôi, chứ bắt cóc người. Ngay lúc này, di động của Chu Tử Chính vang lên.

      định bỏ em rồi cưới vợ đó hả?” Lâm Dư Hi đứng đợi ở bãi đậu xe lúc lâu vẫn thấy bóng người, nên quyết định trở vào nhà thờ Hồi giáo tìm người mượn di động. Chẳng qua là muốn gọi điện thoại đường dài, nên hỏi hết mười mấy người, cuối cùng mới mượn được.

      Chu Tử Chính như trút được gánh nặng: “Vợ, em ở đâu thế?”

      “Em có di động, có tiền, có xe, chồng bỏ em lại rồi, em ngây ngốc đứng đợi ở nhà thờ xem có ai chịu mang em về nhà hay đây.”

      “Em đừng đâu cả, đứng ở đại điện chờ .”

      Lúc Chu Tử Chính mệt mỏi bụi bặm chạy về, Lâm Dư Hi thưởng thức đèn treo bằng thủy tinh tuyệt đẹp ở trong đại điện, dang hai tay ôm chầm , thở sâu hơi: “Hù chết rồi.”

      “Sao thế?”

      tưởng em bị bắt mất.”

      “Bị bắt? Lúc em thay đồ bụng hơi đau nên vệ sinh, sau khi ra tìm được . Muốn gọi điện cho , nhưng lại thấy chìa khóa của tủ bảo hiểm đâu nữa.”

      Chu Tử Chính cười tự giễu, hay cho màn hiểu lầm. Người của còn chưa ra ngoài, nhưng túi bị trộm mất, GPS nằm trong túi xách khiến nghĩ rằng lại bị bắt cóc nữa. Xem ra di chứng sau khi bị bắt cóc làm cho có chút phản ứng hơi quá.

      có gì, phen hú vía thôi.”

      Lâm Dư Hi cười : “Em còn tưởng đâu lại tạo niềm vui bất ngờ gì cho em nữa chứ.”

      -----

      “Freeze!” Lúc Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi ra khỏi nhà thờ Hồi giáo đến bãi đậu xe, bị đám cảnh sát mặc áo chống đạn giơ súng lên bao vây. ra ba chiếc xe của Chu Tử Chính và các vệ sĩ phóng nhanh đường, cộng thêm cố ý đụng xe làm kinh động đến cảnh sát Dubai, hơn nữa nhóm vệ sĩ có súng (tuy chỉ là súng điện), dây thần kinh của cảnh sát bỗng chốc căng lên, coi bọn họ như phần tử khủng bố khả nghi, rồi phối cả bộ trang bị chống khủng bố ra sân bắt họ.

      Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi bị đeo còng tay đưa lên xe cảnh sát. Lúc du lịch trăng mật bị coi như phần tử khủng bố, rồi bị bắt đến đồn cảnh sát, đây “niềm vui bất ngờ” cực kỳ lớn nha.

      Chu Tử Chính áy náy nhìn Lâm Dư Hi: “Vợ, sorry!”

      “Cũng đâu phải lần đầu tiên em ngồi xe cảnh sát.”

      Lần này rất là khác đó, có được hả! Tâm trạng của Chu Tử Chính rất chán nản, nhìn sang đám cảnh sát mặt mày nghiêm túc ở trong xe: “Hi vọng đến đồn cảnh sát giải thích chút, họ thả chúng ta ra.”

      Vậy mà sau khi đến đồn cảnh sát, hai người bị đưa đến phòng tra hỏi khác nhau, tra hỏi nghiêm ngặt, Chu Tử Chính lại càng vừa tức mà vừa túng, bị bọn họ lột sạch xét người. Mẹ nó, lột sạch trước mặt phụ nữ sao, lột sạch trước mặt đám đàn ông râu ria là con mẹ nó mất mặt mà.

      “Bend down, hip up.” (Khom lưng, cong mông lên.)

      “What” Hai mắt Chu Tử Chính trừng lớn như chuông đồng, gương mặt đẹp trai hết trắng rồi lại xanh.

      May là sau hồi ầm ỹ, cảnh sát vẫn nhốt và Lâm Dư Hi trong cùng lồng, ặc, trong cùng phòng giam.

      Chu Tử Chính vừa nhìn thấy Lâm Dư Hi mặt đầy vẻ uất ức ôm lấy , với giọng nức nở: “Vợ ơi, có lỗi với em. …… …… giữ được thân thể của mình rồi!”

      Lâm Dư Hi vuốt lưng : “Đừng buồn, em ngại đâu. Trở về lấy nước tẩy rửa chút, vẫn có thể dùng được mà.”

      nhất định khiến họ phải trả lại.” Chu Tử Chính cực kỳ tức giận, “Chỉ phóng xe chút, đụng xe chút, cầm mấy cây súng điện thôi mà, đến nỗi phải soát người sao?”

      “Ách…… Nghe ở đây chỉ cần đánh nhau, mặc kệ đúng sai cũng phải bị giam vào tù. Trị an ở đây tốt chính là vì luật pháp rất nghiêm ngặt, phóng xe, đụng xe, cộng thêm mang theo súng điện nữa, là tội lớn rồi đó.”

      Chu Tử Chính thở dài: “Haiz, hổ lạc xuống đồng bằng bị chó bắt nạt mà! Đúng rồi, bọn họ làm gì em chứ?”

      “Cũng có gì, bọn họ chỉ nghi ngờ em mượn danh khách du lịch đến làm thôi.”

      “Cái gì?” Bỗng chốc lửa giận của Chu Tử Chính bốc lên cao.

      “Đừng giận! Em với bọn họ em là bác sĩ, còn lập tức bắt mạch cho trong số cảnh sát ở đó, kể ra bệnh trong người ta, mấy người cảnh sát đó nghệch cả ra. Sau đó thay phiên để em bắt mạch cho bọn họ, sau khi em xem xong bọn họ còn nghi ngờ nữa. Sau đó em với họ là chúng ta đến du lịch trăng mật, cho dù bây giờ thể thả chúng ta , cũng hi vọng có thể giam chúng ta chung chỗ.”

      Chu Tử Chính chán nản: “May mà họ làm gì với em, nếu làm cho họ phải hối hận.”

      Lâm Dư Hi an ủi: “Chồng à, họ là cảnh sát, họ có trách nhiệm điều tra chuyện này.”

      Chu Tử Chính ấm ức vui: “Tóm lại là chúng ta xui quá . Sáng mai luật sư mới đến, xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ ở đây rồi.”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Ở đây cũng…… đặc biệt lắm.”

      Chu Tử Chính uể oải: “Chúng ta cứ thế trải qua đêm đầu tiên trong tuần trăng mật của chúng ta ở trong cái lồng sắt này.” Phòng bao, rượu đỏ, món ngon được sắp xếp tỉ mỉ, tân hôn lãng mạn, mất - - hết - - rồi.

      Lâm Dư Hi dựa vào ngực : “Trong ngày đặc biệt chúng ta làm chuyện tất nhiên phải làm, mà lại gặp được trải nghiệm đặc biệt, chẳng phải cũng rất tuyệt đó sao?”

      Hai tay Chu Tử Chính ôm chầm lấy , dường như nhiệt độ cơ thể làm cho lửa giận của bốc hơi ít: “Chỉ cần ở bên cạnh em, ở đâu, làm gì cũng tuyệt cả.”

      Ánh trăng rọi vào từ cửa sổ đỉnh đầu, hai người ngẩng đầu nhìn lên, là vầng trăng tròn màu mật ong.

      Lâm Dư Hi hôn : “Ông xã, Happy honey moon!”

      -----

      Ngủ đêm giường ván cứng, nằm đến nỗi Chu Tử Chính đau nhức hết cả người. Sáng sớm luật sư đến trò chuyện với bọn họ về đầu đuôi chuyện này, sau đó lại giải thích luyên thuyên với bên cảnh sát lượt, cảnh sát đồng ý thả hai người ra. Biết được thân phận của Chu Tử Chính, tổ trưởng của đồn cảnh sát ngẩng đầu ưỡn ngực qua nhấn mạnh, Dubai rất an toàn, có vụ bắt cóc nào đâu. Cho dù có, cũng nên thông báo cho cảnh sát, thể tự mình mạo hiểm hành động được, blah blah blah. Phát biểu lượt, cuối cùng vậy mà lại đẩy gương mặt tươi cười đến tạo quan hệ ngoại giao: Hoan nghênh đến Dubai đầu tư!

      Lột sạch rồi, còn có mặt mũi kêu đến đầu tư ư? Ông coi Chu Tử Chính tôi là hạng người gì hả?

      “Nhất định!” Chu Tử Chính nặn ra nụ cười giả tạo, bắt tay với tổ trưởng. Mặc kệ thế nào, ra khỏi đồn cảnh sát rồi hãy . Ở nơi đất khách quê người, rồng cũng thành sâu đấy. Dĩ nhiên, sau khi lên xe, vẫn lý lẽ ràng oán trách với luật sư về việc bị đối xử bất nhân đạo - bị lột sạch xét người.

      “Mông của chưa bao giờ bị đàn ông sờ qua đó.”

      Lâm Dư Hi nhịn được bật cười, xem ra chút nữa phải thương cái mông tội nghiệp của cho tốt rồi đây.

      -----

      Về đến khách sạn, Chu Tử Chính vọt tắm ngay lập tức, gột rửa sạch từ trong ra ngoài, sau đó lại kéo Lâm Dư Hi vào phòng tắm, hung hăng ăn bữa hoành tráng, bù lại giấc ngủ ngon, bù lại bực tức của đêm qua, mới coi như miễn cưỡng điều hòa lại được.

      Trong lòng Chu Tử Chính vẫn có chút áy náy: “ và em du lịch hai lần, hai lần đều kích thích thế này. Lần đầu tiên bị bọn xấu bắt, lần thứ hai bị cảnh sát bắt.”

      Lâm Dư Hi cười khẽ: “Vậy sau này chúng ta muốn đột phá chẳng phải rất khó sao? Lẽ nào lần thứ ba là người ngoài hành tinh đến bắt?”

      Hai người muốn ra ngoài, nên gọi món đưa lên phòng, cộng thêm bộ phim người ngoài hành tinh phối với bữa tối.

      “Chồng ơi, để đối phó với những người ngoài hành tinh có thể đến bắt chúng ta, em nghĩ tốt nhất nên học lái máy bay, đúng, là lái phi thuyền.”

      “Tất cả đều đúng, phải học bắn pháo.”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “Bắn pháo mà còn phải học nữa à?”

      Chu Tử Chính gật đầu: “Vợ à, em bị làm hư hoàn toàn rồi.”

      Sau khi ăn xong, ngồi vào Jacuzzi trong phòng tắm, mở nhạc, uống chút rượu đỏ, ngắm ánh sao ngoài cửa sổ, lãng mạn đến rối tinh rối mù, thế là thuận theo tự nhiên mà nở hoa lần thứ hai. Ngay tại lúc dầu sôi lửa bỏng, “ding dong” chuông cửa vang lên.

      Chu Tử Chính bị quấy nhiễu chút, rồi để ý tới mà tiếp tục cày cấy, nhưng tiếng chuông cửa này vẫn thề thay đổi cứ thế vang lên, giống như hàng trăm con lạc đà alpaca (thảo nê mã) chạy qua……

      Lâm Dư Hi nhịn được đẩy cái: “Có chuyện gì gấp chăng, xem chút .”

      “Làm được nửa thôi!”

      “Chút nữa tiếp tục.”

      “Chút nữa là lạnh hết rồi……”

      Chu Tử Chính khoác áo choàng tắm, nổi giận đùng đùng ra mở cửa, người gõ cửa tốt nhất là phát chuyện gì đó lớn lao như loài người có thể bay, hoặc là có thể hít thở được ở dưới nước, nếu ……

      Cửa mở ra, là tổ trưởng đồn cảnh sát và luật sư của . Nhìn thấy cách ăn mặc của Chu Tử Chính, hai người sửng sốt, tổ trưởng đẩy gương mặt cười lên : “ ngại quá, muộn như vậy rồi còn quấy rầy.” Nhưng mặt viết: Cũng mới 9:30 thôi, muộn, muộn.

      Khóe miệng Chu Tử Chính giật giật: “Có chuyện gì thế?”

      Tổ trưởng cười ha ha: “Tôi muốn bày tỏ áy náy thành khẩn nhất về việc tối qua Chu bị đối xử lễ phép .”

      Da mặt Chu Tử Chính giật giật: “Còn có chuyện quan trọng gì khác ?”

      “Đôi nam nữ mà Chu đụng hôm qua, ra là cặp tội phạm truy nã, Chu bắt tội phạm truy nã giúp cảnh sát, cống hiến rất lớn, chúng tôi muốn mời Chu ngày mai đến cục cảnh sát nhận ‘Huy chương dũng sĩ’.”

      vạn con lạc đà alpaca (thảo nê mã) chạy qua……

      “Vốn ra cũng muốn muộn thế này còn quấy rầy đâu, nhưng chính là muốn tự mình đến mời để bày tỏ thành ý ấy mà.” Tổ trưởng tiếp tục ha ha ha.

      Chu Tử Chính gắng gượng nuốt chữ “cút” xuống. Dùng chữ “Được” để đuổi hai người .

      “ ‘Huy chương dũng sĩ’? Cái này nghe quen tai lắm.” Lâm Dư Hi cười . Mười bốn năm trước nhận “huy chương dũng sĩ” ở Mỹ, mười bốn năm sau đưa Doãn Thiên Dã tới.

      “Đúng đó, mười bốn năm sau đôi nam nữ đó trở về tìm tính sổ.” Chu Tử Chính cởi áo choàng tắm ra.

      “Vậy phải chăng đừng nên nhận? Nếu hình ảnh của xuất báo chí trở thành bia ngắm phi tiêu của bọn họ nữa đó.”

      “Lột sạch , còn muốn mượn làm tuyên truyền, rồi lại để trở thành mục tiêu công kích của mọi người hả? có cửa đâu, sáng sớm ngày mai chúng ta bay ngay.” Chu Tử Chính lại đè Lâm Dư Hi xuống.

      “Chẳng phải lạnh rồi sao?”

      nóng muốn chết đây nè, vì chút chuyện này mà cắt ngang chuyện tốt của chúng ta, bây giờ lòng cháy hừng hực luôn ấy.”

      “Nhưng em hơi lạnh rồi.”

      “Chờ chút nữa cho em kêu đến nóng chịu nổi luôn.” Chu Tử Chính cúi người xuống bắt đầu gặm.

      “Chờ ……”

      muốn.”

      gắn thẻ ‘Xin đừng làm phiền’ .” Lâm Dư Hi cắn lên vàng tai của “ Em muốn bị lạnh lần thứ hai đâu.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      thuyt, Trâu, ly sắc3 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71 (2)

      Editor: miemei

      Hôm sau, lúc bọn họ xách theo hành lý muốn rời khách sạn, hai chiếc xe cảnh sát chờ ở ngoài khách sạn từ sớm. Luật sư đến khuyên hai người nhất định phải nể mặt nhận ‘Huy chương dũng sĩ’, nếu bên cảnh sát tức giận truy cứu lên tuyệt đối có thể nhốt vào tù mười ngày nửa tháng.

      Chu Tử Chính hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng thể làm được gì, cuối cùng cũng là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Nhưng, muốn mượn mặt để làm tuyên truyền hả, cũng dễ vậy đâu! Chu Tử Chính bảo luật sư lấy cho và Lâm Dư Hi bộ đồ truyền thống nhất của Dubai và bộ râu, lí do là nếu đến rồi, phải nhập gia tùy tục.

      Mặc áo choàng dài màu trắng vào, dán bộ râu lên, rồi dùng hai sợi dây đen để cố định tấm vải đội đầu màu trắng, từ chàng công tử đẹp trai, Chu Tử Chính biến thân thành tù trưởng Ả Rập. Lâm Dư Hi mặc cả người cái áo choàng dài màu đen cộng thêm mạng che mặt mày đen, chỉ lộ ra đôi mắt. Hai người nhìn nhau cười.

      “Nhận ra ?”

      Lâm Dư Hi cười lắc đầu: “Bộ râu với vải đội đầu này của thể nào hoàn hảo hơn được nữa.”

      “Vậy đúng rồi. , lãnh thưởng nào.”

      Đối với cách ăn mặc của Chu Tử Chính, tổ trưởng đồn cảnh sát vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, theo như ông ta thấy Chu Tử Chính rất nể mặt rồi. Thế là ông ta cười ha ha chụp chung tấm ảnh trao thưởng, rồi lại đề nghị vì thân phận đặc biệt của Chu Tử Chính, lúc du lịch ở Dubai cần phải chăm sóc đặc biệt, cho nên quyết định cho hai cảnh sát mặc thường phục theo bảo vệ.

      Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi hai mặt nhìn nhau, xem ra tuần trăng mật mà họ cho rằng sắp kết thúc bây giờ mới bắt đầu thôi.

      -----

      “Ha ha ha ha ha…… Cậu mau tìm pháp sư đến làm phép cho cậu với Chu công tử , sao mà , hai năm nay hai người gặp nhiều chuyện rắc rối vậy chứ.” Ngải Vi bế con, cười đến run cả người, “ chuyến tuần trăng mật cũng có thể bị nhốt vào lồng giam nữa.”

      Lâm Dư Hi cũng bật cười: “Hình như hai đứa mình nên ra ngoài phải, vừa bước ra ngoài là có chuyện. Nhưng tuần trăng mật có cảnh sát hộ tống cũng khá đặc biệt đấy.”

      “Bốn vệ sĩ cũng thôi , cộng thêm hai cảnh sát nữa, sáu người nhìn hai cậu em em, tự nhiên sao?”

      tự nhiên, nên trở về đây này.”

      “Vẫn nên ngoan ngoãn ở trong nhà tạo người cho tốt .”

      Lâm Dư Hi bế baby vừa qua đầy tháng: “Thuận theo tự nhiên thôi. Sao rồi, chăm con vất vả ?”

      “Cũng ổn, mình chỉ chịu trách nhiệm cho bú sữa thôi, những chuyện khác Trạch bao trọn hết.”

      “Thảo nào Vince Trạch biến thành con gấu trúc có thể ngủ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu!”

      “Mình phụ trách sinh, ấy phụ trách chăm, chuyện thường ở huyện mà.” Ngải Vi cười đến vừa hạnh phúc vừa kiêu ngạo, “Với lại là ấy sợ mình vất vả quá, baby quá , muốn giao cho người giúp việc, nên chỉ có thể tự mình làm thôi.”

      Ngải à, gả cho
      [​IMG]
      Trâu, ly sắc, Chris4 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71 (3)

      Editor: miemei

      ngày trời nắng đẹp, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi tay nắm tay dạo trong công viên, được lúc, hai người ngồi xuống ghế dài ngắm bọn trẻ chơi đùa vui vẻ ở sân chơi. bà mẹ đến nhặt bóng, thấy bụng của Lâm Dư Hi cách khẳng định: “Chắc chắn là mang thai đôi rồi đây.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười gật đầu.

      “Là thai long phượng đấy.” Chu Tử Chính kiêu ngạo bổ sung.

      “Hạnh phúc đấy!” mặt bà mẹ đó đầy vẻ hâm mộ, “Chỉ lần ghép thành chữ ‘hảo’ rồi.”

      Chu Tử Chính sờ lên cái bụng lớn của : “Ông trời vẫn coi như là có bạc đãi , muốn thai long phượng liền cho thai long phượng, nhất định là đền bù lại vì trước kia nặng tay với .”

      Lâm Dư Hi dựa vào vai : “Ông xã, tuy là chịu khổ, nhưng cũng nhận được rất nhiều rồi.”

      “Chỉ cần có em và hai con, chịu khổ gì cũng đáng cả.”

      cần à?”

      cần, chữ ‘hảo’ là đủ rồi.”

      Lâm Dư Hi nghĩ đến gì đó, cười : “Trước đó Tiểu Ngải còn hỏi em định sinh mấy đứa, em bây giờ sao mà biết được, Tiểu Ngải liền thao thao bất tuyệt hai đứa tốt biết bao nhiêu, em rất tò mò sao mà cậu ấy giống như cố hết sức ngăn em sinh tiếp, ngờ ra là có liên quan đến .”

      Chu Tử Chính nhíu mày suy tư: “Có liên quan đến ?”

      “Cậu ấy nếu em sinh tiếp, nhu cầu tình dục của được thỏa mãn, đến lúc đó tâm trạng của đặc biệt tốt, Trạch theo bên người cũng khổ thân.”

      Chu Tử Chính buồn cười: “Bà xã, thảo nào đều là lòng con đều hướng ra ngoài. Bạn thân tốt của em vì chồng ấy cũng là hao hết tâm tư.”

      “Bây giờ nghĩ lại, hai đứa cũng đủ rồi.”

      “Tại sao?”

      Lâm Dư Hi thơm cái: “Em cũng nỡ để nhu cầu tình dục của được thỏa mãn.”

      -----

      Ngải Vi nhìn Lâm Dư Hi: “Bụng của thai long phượng quả giống bình thường nha, mới có tám tháng, mà khác gì lúc mình sắp sinh ấy.”

      “Dạo này mình cũng cảm thấy cả người rất nặng, bụng trĩu xuống, tử cung co thắt càng ngày càng thường xuyên.”

      “Thai đôi rất dễ sinh non, cậu vẫn nên ít lại, ở trong nhà nghỉ ngơi .”

      Lâm Dư Hi gật đầu, biết vì sao, lồng ngực buồn buồn.

      Về đến nhà, Lâm Dư Hi nhìn bức hình cải trắng ở cửa phòng cười thầm, lúc baby được 7 tháng, lão heo liền chủ động đổi hình thịt kho thành hình cải trắng, tự nguyện trai giới.

      Chu Tử Chính : “Hai ngày nay vẻ mặt của em được tốt lắm, có cần đến bệnh viện kiểm tra ?”

      “Có thể là do tối ngủ ngon, sáng em ngủ nhiều chút bù lại là được.”

      “Đêm qua chân em bị chuột rút, xoa bóp cho em nhé.”

      Lâm Dư Hi nằm giường, Chu Tử Chính vừa xoa bóp cho , vừa với cái bụng của : “Hai đứa nhóc quỷ các con nghe cho kỹ, cho phép hai đứa bắt nạt mami. Ngoan ngoãn ở trong bụng của mami thêm hai tháng nữa, có thể ra đây chơi cùng với ba rồi, có vui nào?”

      “Ui da!”

      “Sao thế? xoa mạnh quá hả?”

      “Hai đứa nó vui đến nỗi trái đấm cái, phải đá cái kìa.”

      “Xem ra thể nhắc tới chuyện làm cho chúng hưng phấn, phải giảng cho chúng nghe đạo lí lớn về đời sống thôi.” Chu Tử Chính hắng giọng, dùng giọng điệu chút nhấp nhô đọc lên: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện……”

      Tam Tự Kinh này thực là trầm buồn đến quá mức đặc sắc, rất nhanh Lâm Dư Hi và
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Chris, bellchuong3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71 (4)

      Editor: miemei

      Dù sao hai đứa bé cũng đủ tháng, bác sĩ đưa hai bé đến phòng bệnh đặc biệt dành cho nhi đồng. Lâm Dư Hi được đưa vào phòng phẫu thuật, Chu Tử Chính ở bên ngoài nóng ruột chờ đợi. Tống Thành Trạch và Ngải Vi vội tới, thấy vẻ mặt nặng nề của Chu Tử Chính, trong lúc biết nên chúc mừng hay là an ủi.

      Qua lúc, Ngải Vi vẫn quyết định kéo chủ đề tán gẫu lên để phân tán chú ý: “Chu công tử, hai bé cưng của tên là gì thế?”

      “Chưa nghĩ xong.”

      “Hay là chị kêu là Chu Vịt Con, em kêu là Chu Heo con , kỉ niệm cho câu chuyện tình của hai người.”

      Chu Tử Chính mỉm cười nhàn nhạt: “ với Liz kêu là Chu Kim Mỹ, Chu Ngân Soái.”

      “Tên hay! Hợp trào lưu!” Ngải Vi vỗ tay.

      Đột nhiên phòng sinh vang lên tiếng kêu: “Mời bác sĩ Hoàng Sâm, bác sĩ Trần Minh Đức đến phòng phẫu thuật lầu ba ngay lập tức.” lâu sau, hai bác sĩ vội vàng chạy tới, Chu Tử Chính kêu lại y tá ra từ phòng phẫu thuật: “ giờ Lâm Dư Hi thế nào rồi?”

      “Chúng tôi cứu vớt.” Y tá kêu hai bác sĩ, “Bác sĩ Hoàng, bác sĩ Trần, mời theo tôi.”

      Cứu vớt? Mặt của Chu Tử Chính trắng bệch.

      tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ, ba tiếng đồng hồ…… Trong lúc đó lại kêu thêm hai bác sĩ nữa vào phòng phẫu thuật. Mỗi lần Chu Tử Chính đều nóng ruột đến nỗi thể nhịn được nữa mà kêu y tá ra vào lại, câu trả lời nhận được đều là “Bác sĩ cố gắng hết sức để cứu vớt.”

      Cứu vớt? Là ra máu sản hậu ư? thể nào cầm máu được, sức khỏe của Lâm Dư Hi vẫn luôn rất tốt mà.

      Bốn tiếng đồng hồ, năm tiếng đồng hồ…… Rốt cuộc bác sĩ cũng ra, vẻ mặt nghiêm trọng với Chu Tử Chính: “Bệnh nhân bị rong huyết sản hậu, giờ miễn cưỡng cầm máu lại rồi, nhưng tình trạng vẫn rất ổn định. Nếu bị rong huyết lần nữa, có khả năng cứu được nữa.”

      Chu Tử Chính há to miệng, nhưng chữ cũng ra.

      Tống Thành Trạch vội hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”

      “Quan sát thêm mười hai tiếng đồng hồ nữa, nếu tình trạng xuất huyết ổn định lại, coi như bệnh nhân vượt qua thời kì nguy hiểm. Nếu chảy máu liên tục, phải làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung.”

      Chu Tử Chính tiếp tục há to miệng, vẫn ra được chữ nào.

      Tống Thành Trạch trả lời thay : “Được. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng của bệnh nhân, thế nào cũng được.”

      -----

      Mười hai tiếng đồng hồ này dài như cả đời, cả đời u ám. Chu Tử Chính ngồi ghế ngẩn người chờ đợi, hồi tưởng lại từng li từng tí khi ở bên Lâm Dư Hi, lời an ủi của Tống Thành Trạch, Lâm Chi Hiên, Chu Diễn Long như vào tai trái, lọt ra tai phải. Bây giờ chỉ biết mình định làm chuyện, để sau này cần phải chịu dày vò thế này nữa.

      ------

      Lúc Lâm Dư Hi mở mắt ra, xung quanh tối om, bên tai có tiếng “tít tít” của máy móc vang lên. nhìn thấy cách giường xa có cái giường khác, có người nằm đó.

      “Chồng ơi……” kêu khẽ tiếng, Chu Tử Chính đáp lại.

      Lâm Dư Hi nhìn gương mặt ngủ say của Chu Tử Chính, râu của mọc ra rồi, mặt của gầy mất rồi. Nhất định là mình ngủ rất lâu. Lâm Dư Hi nhìn xung quanh, ở đây chắc là phòng bệnh đặc biệt. Vậy mà lại được ngủ trong phòng bệnh đặc biệt, chắc chắn là giở ra ít chiêu trò lưu manh rồi đây.

      “Hi……” Chu Tử Chính thầm trong mơ.

      “Chồng ơi.” Lâm Dư Hi vội kêu lên, Chu Tử Chính đáp lại, nhưng rất nhanh lại lẩm bẩm tiếng: “Mau tỉnh lại ……” Thân người nhúc nhích chút rồi
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, thuyt, B.Cat2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :