1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65 – Mrs. Pig

      Editor: miemei

      Bác sĩ ra khỏi phòng phẫu thuật, Chu Tử Chính lập tức lên: “Vợ tôi thế nào rồi?”

      “Người lớn có gì đáng ngại, nhưng do mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi đủ cộng thêm thiếu dinh dưỡng, cái thai, giữ được.”

      Miệng Tống Thành Trạch há hốc ra, khóe mắt liếc sang gương mặt kinh ngạc, đau khổ của Chu Tử Chính, dám lên tiếng chút xíu nào. Chu Tử Chính ngây ra mấy giây, mới miễn cưỡng hỏi: “Cái thai lớn cỡ nào rồi?”

      lớn lắm, chỉ hơn tháng. Đừng lo, điều dưỡng thân thể cho tốt, ảnh hưởng đến việc mang thai sau này đâu. Hẳn là bệnh nhân tỉnh rồi, có thể vào gặp ấy.”

      Chu Tử Chính vào phòng bệnh, ngồi bên cạnh Lâm Dư Hi: “Còn đau ?”

      Lâm Dư Hi lắc đầu: “ đau nữa.”

      Chu Tử Chính cúi người hôn lên trán cái, khổ sở hỏi: “Em biết từ sớm rồi ư?”

      “Chu kì của em đáng lẽ nên đến trước ngày đám cưới của Tiểu Ngải, nhưng vẫn chưa thấy tới, em tưởng đâu là sau khi bị bắt cóc, cơ thể xảy ra biến hóa. Ở trong thôn mười mấy ngày, em biết có khả năng là mang thai rồi. Chỉ là em muốn lo lắng, sau đó chạy nạn lại càng thể . Em từng nghĩ cứ chạy thế này, khi nào baby chịu nổi nữa, ngờ baby lại chọn đúng thời điểm chúng ta tốt nhất để rời khỏi.”

      Trong lòng Chu Tử Chính nghẹn lại rất khó chịu, chỉ bảo vệ được cho , mà còn bảo vệ được cho đứa bé nữa. ra trong mơ kéo được Lâm Dư Hi chính là giữ được đứa bé này.

      Lâm Dư Hi vuốt lên mặt : “ sao đâu, cơ địa cơ thể em tốt lắm, điều dưỡng chút là có thể mang thai nữa thôi. Em là bác sĩ mà, đừng lo.”

      Chu Tử Chính nằm nghiêng giường bệnh, yên lặng ôm lấy . Trong lòng buồn vô cùng, biết muốn gì, có thể gì, nên gì nữa.

      “Chồng ơi, em muốn mang con thỏ kia về.”

      “Được!”

      “Nhớ phải tìm ông bác, bà thím và Bân đó, cám ơn bọn họ tốt.”

      “Được!”

      “Còn bà tư nữa, nhất định phải cứu ấy ra.”

      “Được!”

      Lâm Dư Hi hôn lên môi : “Chồng à, đừng khó chịu nữa, con, sau này chúng ta có mà.”

      Chu Tử Chính nhìn đôi mắt ửng đỏ của : “Em cướp lời thoại của rồi.” Chẳng phải nên là an ủi đừng đau lòng sao?

      “Chuyện đứa bé, em chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nó đến đúng lúc, em sớm chấp nhận thể giữ được nó. Bây giờ mới đột nhiên biết được, nhất định khó chịu hơn em.”

      “Nếu em sớm với , có thể đưa hết thịt rắn cho em ăn, có lẽ……”

      “Sau đó đói đến xỉu, em khiêng xuống núi hả?”

      Chu Tử Chính muốn cười, nhưng lại cười nổi. vùi đầu vào ngực của , im lặng tiếng nào. rất đau lòng, chỉ vì mất đứa con, càng bởi vì lí trí, thông cảm.

      “Em phải điều dưỡng thân thể, khoảng thời gian này chỉ có thể no play rồi. Chỉ ăn chay thôi, có được đó?”

      Mẹ nó, mũi xót quá! càng dỗ , lòng của lại càng chua xót!

      Khốn kiếp, chỉ mũi xót, mắt cũng xót nữa, trong lòng lại càng chua xót hơn! Khốn kiếp, dỗ như vậy, sao lại ngọt lên được thế này?

      Lâm Dư Hi cảm thấy ngực hơi lành lạnh, vòng tay ôm lấy , để dựa gần vào mình, để mình tựa sát vào . Hai hàng nước mắt lăn xuống từ khóe mắt , nhưng tin rằng sau khi khổ sở qua , đau đớn qua , là những ngày tháng tươi đẹp ngọt ngào.

      -----

      Nghỉ ngơi ở bệnh viện ngày, Chu Tử Chính sắp xếp xe và bao trọn máy bay ổn thỏa đưa Lâm Dư Hi về Hong Kong. Hai cha đến sân bay đón, nhìn thấy hai người chỉ có thể giọng run run câu: “Về là tốt rồi!”

      Trở về bình an là tốt rồi!

      Chẳng qua, tóc của hai cha bạc rất nhiều. Trong lòng Chu Tử Chính xót xa, thời niên thiếu liều lĩnh mạo hiểm, lúc đau lòng điên cuồng gây ra tai nạn, cho đến bây giờ bị bắt cóc hai lần, đều làm cho tóc của ba bạc màu hơn, nếp nhăn giữa hai hàng chân mày sâu hơn. Bình an là trông mong ba dành cho , cũng là hiếu thảo dành cho ba. Huống chi, bên cạnh còn có thêm người phụ nữ quan trọng và ba của ấy nữa.

      phải bảo vệ tốt bình an của chính mình, chỉ vì bản thân, mà càng là vì những người quan trọng trong lòng .

      -----

      Trước khi họ rời khỏi Lào, Chu Tử Chính cho người đưa thư giúp bà Tư, rồi lại bảo tên Phi dẫn đường cho quân đội chính phủ xông vào làng núi của Côn. Trước đó, Côn bị thổ phỉ nổ làng, vô cùng tức giận dẫn người chiến với kẻ đối đầu. Sau hai lần tiêu hao cực lớn, trong thôn bị tổn thương nặng nề từ sớm, quân đội chính phủ thừa cơ xông vào, tấn công dễ dàng, giải cứu ít phụ nữ, khách du lịch và dân cư bị bắt. Lúc Côn muốn chạy trốn, bên đối đầu lại mang người sang tấn công, chiến đấu hồi trong rừng, lúc quân đội chính phủ vào rừng đuổi bắt phát xác của Côn. Bạn trai và cha mẹ của bà tư lên đến làng núi tìm bà tư về, cả nhà vô cùng vui vẻ mà bật khóc, lúc đoàn tụ, tên Phi chụp cho họ tấm hình gửi cho Chu Tử Chính.

      Lâm Dư Hi gọi điện cho bà Tư, ra sau khi ấy mất tích, bạn trai của ấy vẫn luôn tìm ấy, thậm chí giả làm dân làng lẻn vào sơn trại của mấy bang thổ phỉ, nhưng vẫn tìm được ấy. Chia xa lâu, nay gặp lại, tuy ấy có thêm đứa bé, nhưng ta vẫn cầu hôn với ấy.

      “Cám ơn cho tôi có được cuộc sống mới.” Bà tư cảm kích .

      “Là cứu chúng tôi trước, nếu giúp đỡ, chúng tôi hoàn toàn thể nào chạy ra được.”

      Bà tư cứu mạng Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi, họ cũng cho ấy có được cuộc sống mới. Nhân quả tuần hoàn, phước báo, ác báo, thế nào cũng có.

      Chu Tử Chính cũng cho người tìm ông bác, bà thím, Bân và Đỗ Vĩ Phong. muốn cho ông bác, bà thím khoản tiền, nhưng hai người sống chết chịu nhận, cuối cùng Chu Tử Chính quyết định tặng hai người họ con trâu, mà ông bác, bà thím tặng lại rổ khoai lang.

      Bân cũng chịu nhận tiền, Chu Tử Chính liền tặng cho ấy chiếc xe chở hàng, Bân tặng lại rổ bí đỏ.

      chiếc Jeep của Đỗ Vĩ Phong để lại rất nhiều dấu vết bị đạn bắn, Chu Tử Chính liền tặng cho ta chiếc Jeep mới toanh để bồi thường. Sau khi Đỗ Vĩ Phong biết thân phận của Chu Tử Chính nghệch ra nửa ngày, sau này biết được tên Phi vì cứu Chu Tử Chính mà có được khoản tiền lớn, mua mấy căn nhà đẹp ở thị trấn tặng cho bản thân và người nhà của Tiểu Vũ, càng tức đến dậm chân. Ông chủ giàu có như thế ở trước mặt mình, vậy mà ta lại nhảy xe bỏ chạy? Tên Phi ôm đùi vàng lên như diều gặp gió, ta ngậm trứng vàng vào miệng rồi lại nhả ra.

      -----

      Có Lâm Chi Hiên điều dưỡng sức khỏe cho Lâm Dư Hi, có Chu Tử Chính giám sát, đốc thúc bữa ăn hàng ngày, qua mấy ngày, sắc mặt xanh xao của Lâm Dư Hi hồng hào trở lại, gò má hơi lõm xuống cũng đầy đặn lên.

      Lúc sập tối, Chu Tử Chính về đến nhà, quản gia và người giúp việc xách khoai lang và bí đỏ vào.

      “Khoai lang và bí đỏ ở núi xuống.”

      Lâm Dư Hi cười: “ đó có thể còn có phân do chính tay tưới đó.”

      “Có thể nha, hèn gì ngửi vào thấy đặc biệt thơm.” Chu Tử Chính quan sát tỉ mỉ, “Ừm, hôm nay sắc mặt lại tốt hơn chút rồi.”

      “Bây giờ nuôi em như nuôi heo vậy, sắc mặt có thể tốt được sao?”

      Đột nhiên Chu Tử Chính tấn công về phía ngực, hai tay xoa tới xoa lui lên ngực , sau đó nhíu mày : “Sắc mặt tốt rồi, ngực vẫn còn thiếu chút, phải nuôi thêm.”

      Lâm Dư Hi tức tối: “ gọi điện cho Bân, kêu ấy gửi rổ đu đủ tới .”

      rổ đu đủ có khi nào nhiều quá ? Lớn quá dễ nắm hết bằng tay…… Ui da……” củ khoai lang nhét vào miệng , “Ừm, quả nhiên là có mùi thơm của phân!”

      -----

      Tối đến, lúc Lâm Dư Hi ngồi giường xem ti vi, Chu Tử Chính tắm xong quấn khăn tắm ra, Lâm Dư Hi nhìn cái, đột nhiên tầm mắt chợt dừng lại bên ngực trái của .

      xăm à?”

      Chu Tử Chính tới bên cạnh , để cho nhìn hơn: “Hình xăm gì thế?”

      ngực trái của xăm chữ tiếng , Lâm Dư Hi mỉm cười vuốt : “Là Liz!”

      “Liz ở trong tim , thích ?”

      “Em có thể thích sao? Chỉ thiếu thể biến lại bay vào trong tim , giọt nước mắt cảm động ở trong đó ấy.”

      Chu Tử Chính đắc ý cười: “ bảo họ dùng nước mực đặc biệt, tia lazer cũng khó xóa được.”

      “Có lòng tin thế cơ à?”

      rất có lòng tin với chính mình, nhưng mà với em hơi lo lắng đấy, hay là em cũng xăm cái .”

      “Cùng vị trí?” Lâm Dư Hi chỉ vào ngực trái của mình.

      Chu Tử Chính nghẹn lại: “Khụ khụ, vậy được.”

      “Vậy phải xăm ở đâu?”

      “Để nghĩ xem, em da mịn thịt mềm, dường như xăm ở đâu cũng ổn.”

      Lâm Dư Hi cười gian xảo: “Em nghĩ đến vị trí tốt nha.”

      “Ở đâu?”

      Lâm Dư Hi xoay người nằm sấp giường, cười hì hì chỉ vào mông: “Ở đây!” Cả đời để cho ngồi lên, đè lên, cũng tệ.

      “……”

      Chu Tử Chính cười híp mắt, thò tay kéo quần xuống, bắt đầu cắn mông: “Như ý em muốn, xăm ngay chỗ này vậy.”

      Lâm Dư Hi ui da, ui da giãy giụa: “ mà cắn nữa là em đánh rắm đấy.”

      “Rắm của em cũng thơm nữa.”

      “Tự mồi lửa, em bao dập lửa đâu đấy, tháng này là tháng ăn chay nha.”

      “Em có thể dùng tay, dùng miệng, hoặc là dùng cả tay lẫn miệng.”

      “Đồ dê xồm.”

      càng dê em chính là càng em đó.”

      bậy! Lãng mạn, em muốn lãng mạn. Vừa nãy chẳng phải còn lãng mạn Liz ở trong lòng đó sao?”

      “Lãng mạn có dê làm nền tảng phải là lãng mạn chân chính đâu.”

      Cách quỷ quái gì thế này, nghe hiểu nha. Nhưng miệng của bị lấp lại rồi, còn hỏi được gì nữa.

      Rốt cuộc Lâm Dư Hi vẫn trong quá trình điều dưỡng cơ thể, Chu Tử Chính chỉ có thể đùa chút, bất đắc dĩ lửa nổi lên rồi, chỉ có thể chạy vào phòng tắm tự mình giải quyết. Chu Tử Chính trở về giường, ôm lấy Lâm Dư Hi, mặt mày tủi thân: “Có vợ ở bên cạnh, tay phải còn phải làm việc, lẽ đời gì thế này? Em điều dưỡng sức khỏe xong rồi phải bồi thường cho tốt đó.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười cho nụ hôn an ủi, sau đó nhìn thấy cánh tay của có xăm thiên sứ : “Cái này là?”

      “Thiên sứ của chúng ta.”

      Ánh mắt Lâm Dư Hi khẽ run lên, giơ tay vuốt ve nhàng: “Đáng quá.” Mặc dù bé có cơ hội đến đây, nhưng bé vẫn trở thành thành viên trong gia đình, in dấu lên cánh tay , khắc ghi trong lòng họ.

      “Về sau chúng ta có rất nhiều thiên sứ , nửa tá trai, nửa tá .”

      “Được! Vậy sau này mỗi năm có rất nhiều tháng ăn chay, tay phải của đừng nghĩ đến chuyện rời cương vị nhé.”

      Chu Tử Chính lại nghẹn nữa: “…… Vợ à, em là gần heo như heo nha, miệng lưỡi càng ngày càng lanh lợi.”

      “Hết cách, da mặt dày là loại bệnh truyền nhiễm mà.”

      Chu Tử Chính cười: “Chúc mừng bệnh của em vào giai đoạn cuối, Mrs. Pig.”

      -----

      Sau khi Lâm Dư Hi trở về, Ngải Vi gần như ngày nào cũng chạy đến nhà . Lâm Chi Hiên liền bắt tay vào bồi bổ cho cả hai người, Ngải Vi lo lắng vì Lâm Dư Hi bị bắt cóc đến nỗi sụt mất 10 kg thịt, lại bắt đầu nuôi dưỡng lại từ từ.

      “Hi, cậu có cần cầu thần lạy phật gì đó, để bảo vệ bình an ? Năm nay cậu với Chu công tử là lắm tai nạn.”

      Lâm Dư Hi khẽ thở dài: “Hi vọng là vận xui qua vận may đến vậy!”

      “Nhưng mà cũng cần đâu, bình thường cậu chữa trị cho nhiều người như thế, nhất định là ở hiền gặp lành.”

      “Xin lỗi Tiểu Ngải, vì chuyện của tụi mình mà làm đám cưới của các cậu lộn xộn hết.” Sau khi Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi bị bắt cóc, hôn lễ của Ngải Vi và Tống Thành Trạch hoàn toàn là tiến hành qua loa, kết thúc cũng qua loa nốt.

      “Người xin lỗi là mình mới đúng, mê man hồ đồ thuê gã tội phạm truy nã quốc tế làm tài xế.”

      “Doãn Thiên Dã phẫu thuật thẩm mỹ rồi, ai ngờ được chuyện này.”

      “Chính là vì chuyện này, bây giờ nhà mình thuê người giúp việc cũng phải điều tra nguồn gốc gia đình của bọn họ ràng, còn nghiêm ngặt hơn cảnh sát Hong Kong tuyển cảnh sát nữa. Gia đình nửa giàu giàu như nhà chúng mình dính vào gia đình giàu siêu cấp như nhà các cậu cũng bị làm cho phải nơm nớp đề phòng.” mặt Ngải Vi vẫn còn sợ hãi.

      Lâm Dư Hi bật cười: “Vậy làm sao đây? Tuyệt giao với mình hả?”

      Ngải Vi nhún vai: “Mình muốn tuyệt giao với cậu quá trễ rồi, nhưng cậu vẫn chưa kí hợp đồng với lão heo họ Chu kia, vẫn chưa tính là vào gia đình giàu có siêu cấp này.”

      Lâm Dư Hi bày ra vẻ suy tư: “Mức độ nguy hiểm khi gả vào nhà quyền quý hình như rất lớn, phải suy nghĩ lại thôi.”

      “Đúng đó!” Ngải Vi ôm vai , đùa giỡn, “Cậu còn chưa gả, hối hận vẫn kịp đấy.”

      “Cậu xem, phụ nữ vừa mang thai có phải liền trở nên ngốc ?” Giọng căm tức của Chu Tử Chính vang lên sau lưng hai người.

      “Boss, đừng tức giận, tôi về nhà nhất định dạy dỗ ấy tốt.”

      Lâm Dư Hi và Ngải Vi quay đầu lại, Ngải Vi vừa nhìn thấy Chu Tử Chính, lập tức nịnh nọt cười làm lành: “Chu công tử, hiểu nỗi khổ tâm của em rồi. Chẳng qua em chỉ giúp thăm dò xem Lâm Tiểu Hi sâu đậm cỡ nào thôi. Kết quả chứng minh, cậu ấy đối với tuyệt đối là cả đời thay đổi, cho dù nhà là hố lửa cậu ấy cũng nhảy vào, bỏ lỡ đâu.”

      Lâm Dư Hi cười ha ha, gật đầu lia lịa: “Phải đó, phải đó, em vào địa ngục, ai vào địa ngục.”

      Mí mắt Chu Tử Chính giật giật. Mẹ nó, cái Ngải Vi này có phải hút sạch thần kinh nịnh bợ thông minh của Tống Thành Trạch rồi ? Tống Thành Trạch càng ngày càng ngốc ra, Ngải Vi càng ngày càng tinh ranh, đây phải là chuyện tốt nha.

      “Cậu Trạch, óc heo ở nhà cậu, đừng cho vợ cậu ăn nữa, cậu ăn nhiều chút , bồi bổ cho tốt vào.”

      Ngải Vi giơ cuốn tạp chí áo cưới lên, chớp đôi mắt to sáng ngời: “Chu công tử, hôm nay em uống canh óc heo rồi, đầu óc dùng tốt lắm, vừa muốn cùng bà Chu nghiên cứu áo cưới đây, có muốn cùng nhau chọn ?”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phương Lăng, thuyt, Trâu5 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66 – Hạnh phúc thuần túy

      Editor: miemei

      Lâm Dư Hi nhận được điện thoại từ Dương Gia Dung gọi đến, chị ấy hề biết chuyện họ bị bắt cóc, Lâm Dư Hi cũng muốn nhắc tới nữa, khi Dương gia Dung hỏi sao hai tháng trước vẫn luôn gọi vào di động của được, chỉ là cùng Chu Tử Chính chuyến du lịch dã ngoại cảm giác mạnh.

      Dương Gia Dung quyết định kết hôn. Mấy tháng nay, bác sĩ người nước ngoài Richard cầu hôn chị ấy ba lần, tuần trước, cuối cùng chị ấy cũng đồng ý với lần cầu hôn thứ ba của ấy, tháng sau tổ chức hôn lễ đơn giản tại vườn hoa sau nhà Richard.

      “Chị suy nghĩ kỹ rồi sao?”

      “Mỗi ngày tan việc, ấy liền đến nhà chị, ăn cơm tối với chị, sau đó cùng tán gẫu, cùng xem phim. Cuối tuần ấy đưa chị câu cá, đánh golf, đánh bóng rổ với bạn ấy, hoặc là ở nhà ấy làm party thịt nướng, mời gia đình bạn bè đến chơi. Cuộc sống của ấy rất đơn giản, ấy bằng lòng cho chị bước vào, để chị và ấy cùng chia sẻ niềm vui thuần túy đó. Chị và Hạo Lâm ở bên nhau lâu như thế, với ta, chị chỉ thấy càng ngày càng xa lạ. Chị và Richard quen biết tính là lâu, nhưng cảm giác lại rất quen thuộc, rất thoải mái.”

      “Chị Richard chứ?”

      “Chị thể dùng cách Hạo Lâm để ấy, quá mãnh liệt cũng quá đau khổ. Có lẽ chị và Richard có gì mãnh liệt, có chăng chỉ là tình cảm dịu dàng giản đơn, nhưng đây chính là cuộc sống mà chị muốn, có suy đoán, có nghi ngờ, có tổn thương.”

      “Chúc mừng chị!”

      Dương Gia Dung cảm thán: “Cám ơn em, biết thế này có tính là tìm về hạnh phúc đánh mất nhỉ?”

      Sau khi Chu Tử Chính trở về, Lâm Dư Hi với chuyện Dương Gia Dung kết hôn, Chu Tử Chính hơi bất ngờ: “Nhanh vậy à? còn tưởng đâu đợi Gia Dung sinh con xong rồi mới làm chứ.”

      “Chị ấy Richard muốn đỡ đẻ cho chị ấy với danh nghĩa ông xã, chính thức trở thành cha của đúa bé.”

      Chu Tử Chính than : “ biết nên vui cho Gia Dung, hay nên buồn cho Hạo Lâm nữa.”

      “Người Hạo Lâm nhất là bản thân ta.”

      Chu Tử Chính lắc đầu: “Là nó có phần phước đó.” Dương Gia Dung tìm được nơi chốn chị ấy mong muốn, Tằng Hạo Lâm vẫn tiếp tục lạc lối trong bể dục vọng.

      “Chúng ta cùng tham dự lễ kết hôn của chị ấy .”

      “Được!” Chu Tử Chính lật lật cuốn sách kế hoạch tổ chức đám cưới bàn, “Vậy lễ kết hôn của chúng ta, em có suy nghĩ gì chưa?”

      “Nhiều lựa chọn quá, tình biết nên chọn thế nào luôn.” Bên tổ chức lễ cưới cho Lâm Dư Hi rất nhiều đề nghị khác nhau, từ kiểu công chúa của nhà thờ vương quốc , đến kiểu mơ mộng của lâu đài cổ nước Pháp, cho đến hôn lễ lãng mạn của biển đảo, hoặc là phong cách lạ của Hy Lạp, cái gì nên có đều có cả, nhưng cũng làm cho hoa mắt chóng mặt.

      “Vậy đừng nghe bọn họ nữa, em muốn thế nào thế đó.”

      Lâm Dư Hi có chút do dự, muốn hôn lễ đơn giản, nhưng dù sao nhà họ Chu cũng là gia đình danh giá, hình như lễ kết hôn thể nào quá bình thường được.

      Chu Tử Chính ôm vai : “Lễ kết hôn là của chúng ra, em đừng băn khoăn nhiều quá. Cho dù em muốn về núi làm đám cưới núi, cũng giơ chân đồng ý.”

      Lâm Dư Hi nhìn : “Em lớn lên ở thôn Minh Tâm mà.”

      Chu Tử Chính hiểu ra, mỉm cười: “Hiểu rồi, vậy cưới em ở ngay thôn Minh Tâm.”

      Lâm Dư Hi cười: “Sau đó báo chí, tạp chí đầy bài viết, vịt con xấu xí ở thôn quê hóa thiên nga rồi.”

      “Đúng đó! Câu chuyện mang tính cổ vũ biết mấy, em làm cho hàng ngàn, hàng vạn thấy được hi vọng đấy.”

      “Em tin rằng càng nhiều người chờ xem kịch hay đúng hơn.”

      “Ồ? Kịch hay sao có thể cho bọn họ xem được chứ?” Tay của Chu Tử Chính lại yên phận rồi.

      Lâm Dư Hi kéo tay ra, trách: “Ở đây là sảnh khách đó.” Người giúp việc còn chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp, lúc nào cũng có thể ra. Tuy là vẫn luôn cực kỳ biết xấu hổ, nhưng vẫn có giới hạn cuối, sống chết cũng phải giữ vững.

      Tay của bị cản lại, môi của lại dán lên: “Có thấy hôi ?”

      “Hôi chết được, mau tắm .”

      “Tắm chung nhé.”

      Lâm Dư Hi hôn cái “chụt”: “Báo cáo ông xã, họ hàng đến rồi, xin hãy giữ kỷ luật.”

      Mắt Chu Tử Chính sáng lên, hưng phấn kêu: “ hả?”

      Lâm Dư Hi có chút ngạc nhiên, bà dì cả đến, sao ấy lại vui như vậy chứ?

      “Đến hay lắm, tốt quá! Được, tự tắm, làm hôi đến em nữa.”

      Lâm Dư Hi giơ tay sờ trán của : “ bị sốt hỏng ở đâu phải ?”

      Chu Tử Chính cười gian xảo, trả lời, xoay người lên lầu, lúc tắm còn nhàng hát ngâm nga. Sốt hỏng ư? Hừ hừ, bà dì cả đến có nghĩa là cơ thể của ấy hồi phục tốt rồi, về sau chỉ có thể chơi càng vui hơn, mà qua mấy tháng nữa là có thể gieo giống rồi. Sau đó có heo con , vịt con , heo con , vịt con ……

      Lâm Dư Hi hắt xì cái, ai nhắc thế này?

      -----

      tháng sau, hai người gặp được Tằng Hạo Lâm chuyến bay Vancouver. Chu Tử Chính ngạc nhiên nhìn ta: “Cậu cũng Vancouver à?”

      Vẻ mặt của Tằng Hạo Lâm tốt lắm: “Sao hả? Hai người được, mình được?”

      “Bọn mình là khách được mời đến, cậu, hình như phải.”

      “Mình là ba của đứa bé! Thằng tây đó dựa vào cái gì mà cướp con của mình.”

      “Hạo Lâm, hai người ký hiệp nghị rồi, cậu biết là cậu lấy lại đứa bé được mà.”

      “Mình đem cả Gia Dung về cùng.”

      Chu Tử Chính tức cười: “Bây giờ cậu mới , thấy quá muộn rồi ư?”

      Tằng Hạo Lâm im lặng rất lâu, chậm rãi : “Mình vẫn còn rất ấy.”

      Lâm Dư Hi nhịn được hỏi: “Nếu chị ấy sao còn tổn thương chị ấy?”

      hề có tình cảm với những người phụ nữ ở bên ngoài.”

      Lâm Dư Hi nhìn ta chằm chằm: “ cho rằng tình và tình dục có thể chia ra sao?”

      “Những thứ đó chỉ là gặp dịp chơi, chỉ là bản tính của đàn ông thôi.”

      Lâm Dư Hi hừ lạnh: “Con người khác với động vật ở chỗ giữa người với người gọi là làm tình, giữa động vật với nhau gọi là giao phối.”

      Tằng Hạo Lâm trừng to mắt, vẫn còn muốn gì đó, Lâm Dư Hi đeo tai nghe vào, xoay người qua xem phim, muốn nghe ta ăn ngang ngược tiếp nữa. Có lẽ Dương Gia Dung chính là bị cái tư tưởng lệch lạc gọi là tình dục tình của ta làm cho tê liệt biết bao nhiêu năm.

      bao lâu sau, tay của được Chu Tử Chính nắm lấy, lấy tai nghe của ra, thầm bên tai : “Nó thoái hóa thành động vật, .”

      “Em cũng đâu có giận .”

      cảm thấy em giận tất cả loài vật giống đực thoái hóa toàn thế giới.”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “Em cũng đâu phải Chúa tạo vật, giận tất cả loài vật giống đực thoái hóa làm gì chứ. Mấy người đàn ông khác em mặc kệ, tóm lại mà dám thoái hóa, đừng nghĩ tới chuyện bước vào cửa nhà.”

      Chu Tử Chính biết Tằng Hạo Lâm có dỗ Dương Gia Dung về đuợc , nhưng biết Lâm Dư Hi liệt Tằng Hạo Lâm vào danh sách nhân vật được hoan nghênh, đúng, là loài vật. Về sau vẫn nên bớt lăn lộn chung với nó hơn, tránh cho sau này bị lầm tưởng là thoái hóa.

      Chu Tử Chính lướt tới, thơm cái lên má : “Tuân chỉ!”

      Lâm Dư Hi nhịn được bật cười: “Nhưng mà ta chạy tới như thế cũng tự tìm tai vạ thôi, Gia Dung suy nghĩ rất ràng rồi, quay đầu lại nữa đâu.”

      “Cũng tốt, cho nó biết thế nào gọi là đau lòng.”

      ----

      Cuối tháng hai ở Vancouver, tuy tuyết tan, thời tiết vẫn rét lạnh. Sau khi hai người đến khách sạn check in, nghỉ ngơi chút, rồi ngồi xe đến nhà Dương Gia Dung. Tằng Hạo Lâm vốn muốn theo, Chu Tử Chính kiên quyết từ chối: “Có thành ý tự mình , đừng trốn sau đít bọn mình.”

      Nhà của Dương Gia Dung là căn biệt thự độc lập, bên trong bên ngoài nhà bày trí cho lễ kết hôn xong xuôi, chị đỡ cái bụng bự ra mở cửa cho họ. Dương Gia Dung là được trời ưu đãi, mang thai tám tháng mà chỉ nét mặt đầy đặn, hồng hào, hơn nữa tay chân mảnh khảnh, nhìn qua cứ như treo quả bóng trước bụng vậy, nhìn từ bóng lưng lại càng nhìn ra là bà bầu.

      Chu Tử Chính chậc chậc khen ngợi: “Nếu che bụng của em lại, em có chỗ nào giống bà bầu đâu chứ.”

      Dương Gia Dung cười : “Hơn tháng trước, em ăn cơm ở nhà hàng, được tây bắt chuyện, em em là bà bầu, ta sống chết tin. Thế là em đứng lên cho ta xem, sau khi ta ngơ ra mấy giây rồi lại ta ngại. Sau đó Richard đến, khí phách em là vợ tương lai của ấy, tiếp đó lại cầu hôn lần nữa, em liền đồng ý.”

      Chu Tử Chính cười ha ha: “Tình địch mạnh mẽ, dĩ nhiên là phải bắt nhốt em trước rồi sau.”

      lâu sau, Richard đến, là chàng đẹp trai tóc nâu, mắt xanh, khoảng ba mươi mấy tuổi. ta vừa đến liền nhiệt tình trò chuyện với hai người, hai người đàn ông rất nhanh đến rượu đỏ, bóng rổ, Dương Gia Dung kéo Lâm Dư Hi qua bên tán gẫu.

      “Hạo Lâm cùng chuyến bay với tụi em đến đây.”

      Dương Gia Dung hời hợt : “Chị có mời ta.”

      ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn theo đuổi chị trở về.”

      “Lần này chị kết hôn, ta có thể từ bỏ được rồi.” Dương Gia Dung xoa xoa cái bụng lớn, “Trước kia ta từng đến rất nhiều lần, bảo đảm ngàn lần vạn lần, giống y như những lời hứa hẹn lúc trước mỗi lần ta làm sai vậy. Chị hối hận quay lại những câu ta , ôn lại chút ngày xưa mình ngây thơ biết bao nhiêu, ta nực cười biết bao nhiêu.”

      “Chị tin ta thay đổi sao?”

      Dương Gia Dung im lặng lúc: “Chị biết về sau ta thay đổi vì người phụ nữ khác hay , nhưng chị có thể khẳng định ta vì chị mà thay đổi. Mặc dù chị tốn rất nhiều thời gian mới thấy này, ít nhất bây giờ chị hiểu rồi.”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Thế tốt.”

      “Richard tốt với chị lắm, chị tin ấy cũng rất tốt với con của chị.” Dương Gia Dung nhìn sang Richard trò chuyện với Chu Tử Chính, ánh mắt của chị rất ngọt ngào.

      Từ gương mặt của chị, Lâm Dư Hi thấy được niềm hạnh phúc phát ra từ tận đáy lòng. có giả vờ, phải diễn kịch, mà là niềm hạnh phúc trực tiếp, thuần túy.

      -----

      Richard hẹn bạn đánh bóng rổ, bọn Chu Tử Chính liền cùng. Chu Tử Chính thay đồ đánh bóng rổ, đập bóng rổ ra sân bóng, tới chỗ ngồi khán giả.

      “Em chưa từng xem đánh bóng rổ phải ?”

      Lâm Dư Hi : “Em xem đánh bóng rổ điện tử, khá lợi hại đấy.”

      “Hôm nay cho em mở rộng kiến thức với kỹ thuật chơi bóng tinh xảo của . Lúc trước ở trường quân đội và đại học, là hậu vệ lấy điểm xuất sắc nhất đó, quả ba điểm là điểm mạnh của .”

      Lâm Dư Hi đếm đếm đầu ngón tay: “Trường quân đội vói trường đại học, chuyện của mười mấy năm trước rồi , quả ba điểm của còn bay đến bảng rổ được đó?”

      Chu Tử Chính nhướn mày, nhéo nhéo cằm Lâm Dư Hi: “Đợi chút nữa cho em thấy lợi hại của chồng em.”

      Cùng chơi bóng rổ, có người tây, cũng có người châu Á, đều là đàn ông trưởng thành khoảng hai mươi mấy, ba mươi mấy tuổi, Chu Tử Chính giữ thể hình cực tốt, ở trong đám đàn ông này lại càng đẹp trai ngời ngời, chỉ dáng dấp thôi đứng đầu bảng rồi. Thân hình của Richard cũng rất tốt, kỹ thuật bóng lại càng tệ.

      Đến rồi, Chu Tử Chính dẫn bóng đột phá hàng phòng ngự, đến bên ngoài vạch ba điểm nhảy lên, làm động tác ném rổ hoàn mỹ. Tầm mắt của Lâm Dư Hi theo đường bóng bay, qua vòng cung hoàn mỹ, rồi hoàn mỹ né bảng rổ ra, “bịch” cái rơi xuống đất. quả -- Air Ball hoàn mỹ.

      Chu Tử Chính trừng to mắt, thoáng chốc sắc mặt lúng túng đỏ ửng lên. Richard chạy qua vỗ vai , an ủi : “Just warm up.” (Chỉ là nóng người thôi.)

      Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi, Lâm Dư Hi lập tức trưng ra gương mặt sùng bái, giơ ngón tay cái lên với , kêu lên: “Động tác siêu đẹp trai luôn!”

      Chu Tử Chính nghiến răng, mẹ nó, lâu quá đánh bóng, vẫn chưa tìm được cảm giác khoảng cách, vậy mà vừa đến bêu xấu rồi. Sau đó ném thêm mấy quả nữa, mặc dù vẫn ném trúng, nhưng ít nhất chạm đến khung rổ hoặc là bảng rổ.

      Lâm Dư Hi vẫn luôn dùng di động đuổi theo Chu Tử Chính mà quay phim, lại quả bóng nữa, Chu Tử Chính đón bóng được truyền tới, làm mấy cái động tác giả tránh khỏi hàng phòng ngự, đứng ngoài vạch ba điểm nhảy lên, lại là động tác ném rổ đạt điểm tuyệt đối, bóng rổ xuyên qua rổ như xỏ kim vậy, cú ba điểm hoàn mỹ.

      Chu Tử Chính vui vẻ nhảy vẫng lên đập tay, đụng ngực với đồng đội, sau đó chạy đến trước mặt Lâm Dư Hi, cho nụ hôn sâu kiểu Pháp: “Cảm giác của quay về rồi! Vợ, em cứ xem chồng em càn quét bốn phía thế nào nhé.”

      Trái tim bé của Lâm Dư Hi đập thình thịch thình thịch rất nhanh, biết là vì sân bóng, đẹp trai đến mức làm cho rung động, hay là nụ hôn trao ngay trước mặt mọi người nóng bỏng đến mức làm cho nóng lên. Được rồi, phải thừa nhận là người đàn ông này làm cho ái mộ đến mức trái tim hòa tan ra.

      người đàn ông bước nhanh tới, vẻ mặt của Dương Gia Dung hơi biến đổi, là Tằng Hạo Lâm. Tằng Hạo Lâm về phía Dương Gia Dung, mỉm cười quan sát chị: “Gia Dung, baby lại lớn hơn rồi.”

      “Ừ.” Câu này ra khác gì với câu hôm nay trời đẹp lắm.

      “Gia Dung, chúng ta về nhà ! làm xong phòng baby trong nhà rồi.” Tằng Hạo Lâm lấy di động ra cho chị xem ảnh. Căn phòng màu xanh lam nhạt, trong đó bày trí ngập tràn đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cực kỳ đáng .

      “Trong nhà Richard cũng làm xong phòng baby rồi.”

      “Gia Dung, đây là con của chúng ta.”

      Dương Gia Dung nhìn ta: “ là ba của đứa bé, tôi phủ nhận, cũng ngăn cản đến gặp nó.”

      Tằng Hạo Lâm quỳ chân xuống trước mặt : “Gia Dung, biết sai rồi. Khoảng thời gian này tự kiểm điểm lại mình, biết rằng trước kia sai rất quá đáng, tổn thương em quá nhiều, lòng muốn ăn năn, thay đổi. Mấy tháng nay, cuộc sống mỗi ngày của đơn thuần y như nước cất vậy, còn ăn chơi đàng điếm nữa. Gia Dung, tuyệt đối phạm sai lầm nữa đâu. Vì con, hãy cho cơ hội cuối cùng !”

      cơ hội cuối cùng? Nét mặt của Dương Gia Dung lên tia hoảng hốt.

      Richard tới: “What’s the matter?” (Sao thế?)

      Dương Gia Dung ngẩng đầu lên nhìn Richard mồ hôi đầm đìa, vẻ hoảng hốt mặt biến mất: “Nothing, just baby’s kicking reminds me of something.” ( có gì, chỉ là baby đạp em, làm em nhớ ra số chuyện.)

      Vẻ mặt của Tằng Hạo Lâm sáng lên. Nhớ đến là ba của baby ư?

      “What’s that?” (Là gì?)

      “There’s only one chance in love, not two, not last, just one and only one chance.” (Trong tình chỉ có cơ hội, có cơ hội thứ hai, có cơ hội cuối cùng, chỉ có và duy nhất cơ hội thôi.)

      Gương mặt sáng lên của Tằng Hạo Lâm thoáng chốc trầm xuống. Richard hiểu ý mỉm cười: “That’s why I always grasp the chance tightly in my hand, never do anything stupid to let it split away.” (Đó chính là lí do tại sao nhất định nắm chắc cơ hội trong tay, tuyệt đối làm bất cứ chuyện ngu ngốc gì để cho cơ hội trượt mất.)

      ấy nhìn Tằng Hạo Lâm: “So, you are here to join our wedding?” (Cho nên, đây là đến tham gia lễ kết hôn của chúng tôi à?)

      Tằng Hạo Lâm đứng lên, lạnh lùng nhìn Richard, ta cởi áo khoác ra, lồng ngực phập phồng: “How about one-on-one?” (Làm trận chọi chứ?)

      “Sure!” mặt Richard lộ ra nét cười thản nhiên.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phương Lăng, thuyt, Trâu5 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67 – Trân trọng

      Editor: miemei

      Tằng Hạo Lâm chán nản ngồi trong xe, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trận chọi vừa rồi, Tằng Hạo Lâm thua thê thảm. ta chỉ thua Richard về kĩ thuật, cuối cùng, vì giành lại chút thể diện, liều mạng cũng muốn ném vào trái, kết quả lúc rơi xuống chân trẹo cái, bị trật mất rồi. May mà có Lâm Dư Hi ở đó, lập tức bẻ lại mắt cá chân cho ta. Chỉ là, những thứ khác bẻ lại được nữa rồi.

      Dương Gia Dung tới, lạnh nhạt với ta: “ về ! Lễ kết hôn của tôi, muốn đến dự đâu. Tình cảm phải mắt cá chân, phải muốn bẻ là có thể bẻ lại được.”

      Trước khi Richard và Dương Gia Dung , Richard ôn hòa, mỉm cười với Tằng Hạo Lâm: “Don’t worry, mum and baby are in my good hands. I will send you baby’s photos when he is born. You know, I will be the first one to hug him.” (Đừng lo, tôi chăm sóc tốt cho cả mẹ và con. Tôi gửi cho hình con chào đời, cũng biết đó, tôi là người đầu tiên bế nó mà.)

      Khi đó, biết Tằng Hạo Lâm quá đau, hay là quá tức giận, hoàn toàn nên lời.

      “Về !” Chu Tử Chính vỗ vai của ta, “Quá muộn rồi.”

      Tằng Hạo Lâm ngây người rất lâu, mới ỉu xìu : “Trước kia, biết bao nhiêu lần đều dỗ ấy về được, lần này mình cho rằng chỉ là phải dỗ lâu hơn chút thôi, cuối cùng ấy cũng trở về, dù sao chúng mình vẫn còn đứa con.”

      Lâm Dư Hi : “Các làm ăn hẳn là biết cái gì gọi là uy tín phá sản chứ nhỉ, tiêu hao hết uy tín tình cảm của Gia Dung dành cho cả đời này rồi.”

      Tằng Hạo Lâm thầm thở dài hơi, cũng được gì nữa. Nhìn vẻ đơn lòng mặt ta, trong lòng Lâm Dư Hi hơi ưu tư, hai chữ “trân trọng” này khó như vậy sao? Tại sao cứ phải mất rồi mới giật mình hiểu ra phải trân trọng, rồi lại phát bao giờ tìm được thuốc hối hận nữa?

      -----

      Lễ kết hôn của Dương Gia Dung và Richard được cử hành trong căn phòng thủy tinh ấm áp ở vườn hoa sau nhà Richard, chỉ mời khoảng hơn 50 người khách. Dương Gia Dung mặt chiếc váy cưới lưng cao đơn giản, phần bụng nhô lên cao, thiết kế của chiếc váy cưới lột tả vẻ quyến rũ, tao nhã của dâu, càng lộ ra nét dịu dàng và điềm tĩnh của người làm mẹ. Chị chậm rãi bước vào nơi làm lễ, tuyên thệ trước mặt mục sư, trao đổi nhẫn với Richard. Đến lúc lời thề kết hôn, Richard muốn dùng bài hát để hát lên lời thề của .

      I’d never ask you to change ( vĩnh viễn bắt em phải thay đổi)

      If perfect’s what you’re searching for, then just stay the same (Nếu em theo đuổi hoàn hảo, đó chính là em lúc này đây.)

      When I see your face (Khi nhìn vào gương mặt em)

      There’s not a thing that I would change ( muốn thay đổi bất cứ thứ gì cả.)

      ‘Cause girl you’re amazing (Em tuyệt với như thế kia)

      Just the way you are. (Bởi vì em là chính em.)

      Dương Gia Dung bật khóc, Richard ôm lấy chị, lau nước mắt cho chị, thầm vài câu bên tai chị, Dương Gia Dung lại cười lên. Lâm Dư Hi cũng khẽ lau nước mắt bên khóe mi, cầm di động chụp lại hình ảnh hai người mỉm cười nhìn nhau trong nước mắt, đăng lên weibo.

      ~ ~ Hạnh phúc đến rồi, bởi vì bạn là chính bạn! ~ ~

      Lâm Dư Hi : “Gia Dung ba mẹ của Richard rất tốt với chị ấy, cũng rất mong đợi cháu trai trong bụng chị ấy nữa.”

      “Người nước ngoài coi trọng chuyện huyết thống như người Trung Quốc. Hai người em của Richard đều là nhận nuôi đấy, hình như là vì sau khi sinh Richard, mẹ của Richard bị bệnh nặng, rồi thể sinh con được nữa, thế là nhận nuôi hai đứa con. Cho nên dù con của Gia Dung phải là con ruột của Richard, họ cũng ai cả đường .”

      Lâm Dư Hi cảm thán: “Gia Dung buông xuống tình cảm bảy năm liền tìm được người đàn ông càng thích hợp với chị ấy hơn, dường như từ nơi sâu thẳm nào đó, tất cả đều được an bài sẵn hết rồi.”

      Chu Tử Chính nắm tay : “Giống như số mệnh định sẵn tìm đến em vậy.”

      Bốn mắt nhìn nhau, hai bờ môi hôn . Hạnh phúc đến rồi, bởi vì em là chính em, em trong định mệnh của !

      -----

      Sau khi chú rể mời dâu nhảy điệu đầu tiên, những quan khách khác lục tục bước vào sàn nhảy khiêu vũ. Chu Tử Chính đứng lên chìa tay về phía Lâm Dư Hi: “ Lâm xinh đẹp ơi, nể mặt nhảy với tôi điệu chứ?”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Em biết nhảy.”

      “Em nhất định biết nhảy mà.”

      Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi vào sàn nhảy, để choàng tay vòng qua cổ , ôm lấy eo của , bước đong đưa trái phải trong sàn nhảy.

      “Cứ thế thôi?” Đong đưa trái phải? cần bước nhảy?

      “Đàn ông và phụ nữ khiêu vũ, trong đầu hề nghĩ đến chuyện khiêu vũ đâu.”

      “Trong đầu đàn ông có thể nghĩ được chuyện đứng đắn hả?”

      “Ví dụ như cứu trái đất, khai phá vũ trụ?”

      “Ví dụ như lấy tay của ra khỏi mông của em.”

      Chu Tử Chính kéo tay trở lên eo của : “Ô, ngại quá, eo của em trơn quá mà, cẩn thận chút là trượt xuống ngay.”

      Sau đó hai người nhìn thấy đôi ông bà cụ người nước ngoài đầu tóc bạc phơ khiêu vũ nhàng bên cạnh hai người, mà tay của ông cụ ôm ngay mông của bà cụ.

      Bốn người nhìn nhau, ông cụ nhướn mày với Chu Tử Chính: “You are too young to craved for butt, go up for bust.” (Cậu trẻ thế này nên thích mông, tay phải lên chứ.)

      Lâm Dư Hi nhịn được phì cười, sớm nghe đàn ông thích bộ phận của phụ nữ hạ xuống theo tuổi tác, đàn ông trẻ thích ngực, đàn ông trung niên bắt đầu thích mông, tuổi tác càng lớn bộ phận thích càng hạ xuống. kề bên tai : “Chồng à, gần đây em cũng cảm thấy đặc biệt mê mông của em nha, điều này có nghĩ là gì ấy nhỉ?”

      Chu Tử Chính híp mắt lại: “Chốc nữa em biết là có nghĩa gì ngay thôi.” Đây tuyệt đối là dáng vẻ bị kích thích.

      Sau khi khiêu vũ xong, lúc quan khách đều ngồi xuống dùng bữa, Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi vào phòng dành cho khách để -- dùng bữa.

      “Đây là nhà của Richard, thể cứ ngủ giường của nhà người ta như vậy được.” Lâm Dư Hi phản kháng.

      đâu có là muốn ngủ giường.”

      Kết quả là ngoài giường, những nơi khác trong phòng dành cho khách, bọn họ đều để lại dấu chân, cho đến khi Lâm Dư Hi xin tha ba lần, Chu Tử Chính mới no nê tha cho. nâng cằm của lên, hỏi: “Em mê chỗ nào của em nhỉ?”

      Dưới phản đối mạnh mẽ của , bảo vê được cái cổ của mình, kết quả ngục của bị gặm đỏ hết cả lên.

      hài lòng nhìn kiệt tác mình lưu lại: “Em xem, thế này có nghĩa là gì?”

      “……” Đồ dê xồm! Lâm Dư Hi thầm hận mắng câu, nhưng sợ rồi, vì cái eo của mình, vẫn là đừng nên tùy tiện khiêu chiến tôn nghiêm của đàn ông hơn.

      -----

      Lăn lộn hồi lâu sau, lúc Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi trở vào hội trường, đúng lúc Dương Gia Dung dắt người phụ nữ đến tìm hai người.

      “Liz, đây là nhà thiết kế váy cưới của chị, đàn chị thời trung học của chị, Văn Lôi. Chẳng phải em rất thích phong cách váy cưới của chị đó sao? Có thể bàn với chị ấy thử xem.”

      Văn Lôi : “ Chu chị Chu, xin chào! Gia Dung với tôi chị Chu rất thích váy cưới của ấy, muốn bàn với tôi về thiết kế váy cưới của chị Chu.”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Phải đó, thiết kế váy cưới của chị rất đơn giản mà lại tao nhã, em thích lắm.”

      “Chị Chu là muốn đơn giản tao nhã, hay là xa hoa khiêm tốn? Thiết kế váy cưới còn phải phối hợp với hoàn cảnh của lễ kết hôn nữa, nếu là hội trường sang trọng, váy cưới thể quá đơn giản.”

      Chu Tử Chính : “ có nghe qua thôn Minh Tâm chứ?”

      Văn Lôi gật đầu: “Tôi có xem qua ‘Quãng thời gian thể đánh mất’, cảm giác của chị Chu rất giống với trong phim, diễn xuất với bản sắc của mình, thảo nào có thể diễn tự nhiên như thế.”

      “Lễ cưới của chúng tôi cử hành ở thôn Minh Tâm.”

      Văn Lôi hiểu ý: “Vậy tôi biết váy cưới thế nào thích hợp với chị Chu rồi. Tôi thiết kế mấy phiên bản cho chị Chu trước, qua hai ngày nữa có thể cho hai người xem được rồi. Nếu hài lòng, tôi chính tay làm cho chị Chu.”

      Lâm Dư Hi bất ngờ: “Váy cưới là do chính tay chị làm ư?”

      “Váy cưới có sẵn trong tiệm của tôi là tôi thiết kế xong rồi đưa cho nhà xưởng đặt may, nhưng váy cưới đặc biệt thiết kế cho khách hàng cao cấp, toàn bộ đều là chính tay tôi may làm.”

      Chu Tử Chính gật đầu: “Được! Chỉ cần bà xã tôi hài lòng, có rất nhiều khách hàng cao cấp đấy.”

      Văn Lôi mỉm cười, là nụ cười mỉm đầy tự tin: “Tôi nhất định dốc hết sức làm cho chị Chu hài lòng.”

      Sau khi Văn Lôi rồi, Dương Gia Dung lại dắt người phụ nữ khác đến: “Vince, đây là bạn đại học của em, cũng là bạn thân nhất của em, Christy, bây giờ ấy là giám đốc quan hệ xã hội của công ty XX, có hạng mục muốn bàn với , xem có hứng thú hay .”

      Christy mỉm cười bắt tay với hai người: “Trong tháng tư, ở Macao tổ chức giải đua xe từ thiện của ngôi sao, danh nhân, để gây quỹ cứu trợ cho trẻ em của các nước nghèo khó, công ty của chúng tôi là công ty PR được chỉ định của giải đua này, muốn mời chủ tich Chu tham dự giải đua lần này.”

      Chu Tử Chính nhíu mày: “Giải đua trong tháng tư mà bây giờ các mới mời tôi?”

      “Thư mời của chúng tôi tự mình cho người đưa đến cho chủ tịch Chu vào ba tháng trước rồi, chỉ là mãi vẫn chưa nhận được hồi .” Ba tháng trước bọn họ chạy nạn trong rừng núi, quả ai rảnh rỗi để ý đến thư mời gì đó.

      “Để tôi suy nghĩ chút.”

      “Thực ra ít khách mời đồng ý đến tham gia rồi, ví dụ như tổng giám đốc hành chính Lý Thuần Nhất của tập đoàn Trường Duyệt và Hàn Bân vừa đăng quang ngôi ảnh đế lần nữa nhờ ‘Quãng thời gian thể đánh mất’ ấy.”

      “Lý Thuần Nhất cũng tham gia?”

      “Phải, Lý Thuần Nhất nghe là gây quỹ cho trẻ em đồng ý ngay lập tức.”

      “Được, vậy tôi cũng vì từ thiện đến chơi chút.”

      Christy cười vui vẻ: “Cám ơn chủ tịch Chu.”

      Lâm Dư Hi vội hỏi: “Loại đua xe này có gì nguy hiểm chứ?”

      “Chị Chu hãy yên tâm, trước kia tổ chức rất nhiều giải đua xe từ thiện rồi, các biện pháp an toàn luôn được làm đầy đủ, chưa bao giờ xảy ra cố lớn nào. Hơn nữa cũng phải thi đấu , chủ yếu là tham dự thôi, thứ hạng quan trọng.”

      Chu Tử Chính nắm tay : “Lúc trước ở Mỹ từng chơi đua xe, ngược lại ở Macao chưa từng, chơi lần cho cơn ghiền vậy.”

      Lâm Dư Hi khẽ “ừ” tiếng, trong lòng thầm trầm xuống, vẫn để tâm đến Lý Thuần Nhất ư?

      Christy : “Sau khi chủ tịch Chu về Hong Kong có thể đến Macao luyện xe bất cứ lúc nào, chúng tôi sắp xếp đội ngũ chuyên nghiệp cho chủ tịch Chu rồi.”

      “Được, thứ bảy tuần sau, tôi đến Macao.”

      -----

      Mới về đến Hong Kong, Lâm Dư Hi liền nhận được bản vẽ thiết kế váy cưới của Văn Lôi, quả nhiên là kiểu dáng trong lòng . Thế là hẹn Ngải Vi cùng đến tiệm của Văn Lôi đo kích thước.

      “Trung Ái? Tên của cửa tiệm này cũng ý nghĩa lắm.” Ngải Vi , “Mình hỏi qua rồi, ra Văn Lôi cũng nhà thiết kế váy cưới có chút tiếng tăm, nhưng ấy vẫn luôn kiên trì chính tay mình làm váy cưới thủ công, nên đơn hàng nhận được nhiều, nếu tiệm của ấy hot từ lâu rồi.”

      ấy có kiên trì của chính mình, rất đáng được nể phục.”

      “Giống như bác trai vậy, đúng ? Nếu bác trai thi lấy bằng từ sớm, vào bệnh viện lớn làm, chừng thành bác sĩ nổi danh rồi ấy chứ.”

      “Đúng! Mỗi người đều có chí hướng riêng.” Lâm Dư Hi đẩy cửa bước vào.

      Văn Lôi chào đón: “Chị Chu, đúng giờ đấy.”

      muốn làm trễ nãi thời gian của chị mà.” Lâm Dư Hi thấy bên cạnh Văn Lôi có bé chừng mười mấy tuổi, vẻ ngoài có mấy phần tương tự như Văn Lôi.

      Văn Lôi : “Tôi đo kích thước cho trước, sau đó cho chọn vài chất liệu vải và màu sắc của váy cưới. Phỉ Phỉ, lấy bản mẫu chất liệu vải của váy cưới đến đây.”

      Ánh mắt của Ngải Vi dõi theo bóng dáng của Phỉ Phỉ: “ bé là em của chị à?”

      Văn Lôi cười : “Nó là con tôi.”

      Lâm Dư Hi và Ngải Vi đều trừng to mắt lên, Ngải Vi thể tin được, : “Em ấy là con chị? Nhìn qua bé cũng khoảng 16, 17 tuổi rồi , chị tối đa cũng chỉ 20 mấy thôi.”

      “Nó 18, tôi 36.”

      “……Ồ!”

      Ngải Vi cười ha ha : “Phỉ Phỉ trông có vẻ rất quen mắt, hình như là thấy qua ở mạng rồi.”

      “Nó thích nhảy múa, thường đăng video clip nhảy múa lên mạng ấy, cũng tự thiết kế mấy bài múa giảm cân, ở mạng cũng khá hot đấy.”

      Ngải Vi chợt hiểu: “ bé là ‘Phỉ Vũ’ nha, bây giờ em ấy hot lắm đó!”

      Văn Lôi mỉm cười: “ mạng hot nhanh, chìm cũng nhanh; nổi lên nhanh, biến mất càng nhanh hơn. Nó thích để nó chơi chút thôi, qua thời gian biết tất cả mọi việc đều phải quy về thực lực của chính mình.”

      Lâm Dư Hi tán thưởng gật đầu, chị ấy quả nhiên là người hiểu lí lẽ.

      Ngải Vi : “Nhưng mà bài múa giảm béo em ấy thiết kế ấy, em định sinh baby xong nhảy đó.”

      Phỉ Phỉ mang bản mẫu chất liệu vải của váy cưới tới: “Bài múa giảm béo mạng là bài cơ bản nhất, nếu chị muốn tập trung giảm béo và điều chỉnh đường cong, ví dụ như phần eo và phần mông, em có thể đặc biệt thiết kế bài múa cho chị.”

      bé này quả là biết nắm bắt cơ hội.

      Phỉ Phỉ với Lâm Dư Hi: “Thân hình của chị Chu cực kỳ tuyệt rồi, nhưng bộ váy cưới này rất bó sát, rất tôn dáng, em cũng có thể đặc biệt thiết kế cho chị bài múa tập trung điều chỉnh đường cong cánh tay, ngực, eo và mông của chị, để cho chị có trạng thái hoàn mỹ nhất mặc chiếc váy cưới hoàn mỹ nhất bước vào lễ kết hôn hoàn mỹ nhất mà cả đời này chỉ có lần.”

      Lâm Dư Hi nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Phỉ Phỉ. Được rồi, bé này vô cùng biết cách nắm bắt cơ hội!

      -----

      “Nhảy múa?”

      “Ừ, tuần nhảy ba lần.” Lâm Dư Hi cho Chu Tử Chính xem video clip nhảy múa ở mạng của Phỉ Phỉ.

      Chu Tử Chính gật đầu: “ bé này nhảy khá đấy.”

      “Bây giờ em ấy học đại học, làm ‘Câu lạc bộ Audition’ trong trường đại học, em ấy là chủ tịch câu lạc bộ. Em ấy mục tiêu của em ấy là cuộc thi nhảy múa đường phố thế giới vào năm sau, hi vọng có thể dẫn quân tham gia thi đấu.”

      “Chí khí nha!” Chu Tử Chính ôm eo , “Nhưng nếu em ấy có thể luyện cho dáng người của em có lồi lõm ràng, chừng tài trợ cho em ấy thi đấy.”

      “Nhưng hôm nay lúc vừa bắt đầu tập nhảy, em ấy em nhảy như đánh quyền vậy đó, dùng sức quá mạnh, mềm mại, luyện hồi mới đỡ được chút.” Dù sao cũng có căn cơ võ thuật, đối với việc vận dụng cơ bắp người, rất nhanh là điều chỉnh lại được.

      Chu Tử Chính thả lỏng tay: “Đến đây, cho xem thành quả hôm nay của em .”

      nhạc vang lên, hòa theo tiếng nhạc nhàng, Lâm Dư Hi bắt đầu nhảy, xoay hông, lắc mông, giơ chân, nên có đều có hết, ngoài tính thực dụng rèn luyện cơ bắp, lại càng cực kỳ có cảm giác xinh đẹp, gợi cảm. Chu Tử Chính nhìn mà có chút ngẩn ngơ. chưa bao giờ nghĩ Lâm Dư Hi có quan hệ gì với từ gợi cảm, ngờ bài múa này lại thể hết quyến rũ, hấp dẫn của . nuốt nước miếng, hai mắt tỏa sáng, rất nhanh cứng lại – cần cổ cứng lại.

      “Sao hả?” Nhảy xong, Lâm Dư Hi hỏi, biểu cảm của có chút…… ngây ngốc.

      Chu Tử Chính khụ khụ hai tiếng: “Còn thiếu chút.”

      “Thiếu cái gì?”

      Chu Tử Chính đứng lên, đột nhiên nhào lên như con sói.

      “Đè ngã!”

      “……”

      Bài múa này tốt lắm, bài múa này là mẹ nó chứ nhảy tốt lắm, hú ~ ~
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phương Lăng, thuyt, Chris5 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68 – Tuổi trẻ có ước mơ

      Editor: miemei

      Đến trường đua xe ở Macao, Christy dắt Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi đến đội xe, đội trưởng là người đàn ông trung niên tên Hoa Vĩ Hàng, bên cạnh ông ấy là cậu nhóc trẻ tuổi tên là Liên Thần Vũ.

      “Hôm nay chủ yếu là đến thử xem cảm giác của với xe đua, xem xem xe đua chúng tôi sắp xếp, lái có quen hay . Nếu quen với trường đua, có thể đến đường đua Guia Circuit chơi vòng.” Hoa Vĩ Hàng , sau đó chỉ sang Liên Thần Vũ, “Đừng thấy cậu ta trẻ tuổi, mới vừa qua 20 thôi, nhưng cậu ta là tay lão làng trong giới đua xe rồi đấy, kỹ thuật lái xe rất điêu luyện. Lần đua này tôi đặc biệt sắp xếp cậu ta làm người hướng dẫn của .”

      Chu Tử Chính quan sát Liên Thần Vũ, ngũ quan ràng, đẹp trai, ánh mắt có chút thâm trầm sắc bén, chỉ là mặt cậu ta có cảm giác từng trải phù hợp với lứa tuổi của cậu ta: “Người trẻ tuổi thời nay thể xem thường.”

      Liên Thần Vũ hời hợt : “Là ông Hoa quá khen thôi.” Cậu ta nhìn sang Lâm Dư Hi: “Bác sĩ Lâm, chào chị.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười gật đầu: “Tôi thấy cậu hơi quen mắt, chắc là trước đây cậu từng đến khám bệnh ở phòng khám của tôi.”

      “Ừ, bốn năm trước mẹ tôi có đến khám.”

      “Hình như sau đó thấy đến nữa.”

      “Phải, bà ấy qua đời rồi.”

      “Tôi xin lỗi!”

      sao, chị kê cho bà ít thuốc giảm đau, bà ra hề đau đớn. Cám ơn chị!” Liên Thần Vũ rất bình thản, rất bình tĩnh, chỉ là cũng làm cho người ta cảm thấy có mấy phần lạnh lùng.

      Hoa Vĩ Hàng : “ ra là quen biết hả, có duyên đấy. Chu thay đồ thử xe trước , chút nữa chị Chu có thể lên khán đàn thưởng thức.”

      -----

      Lâm Dư Hi ngồi khán đài, Lý Thuần Nhất bước chậm tới: “Liz.” Lâm Dư Hi quay đầu qua nhìn ta, Lý Thuần Nhất đột nhiên cảm thấy gần ngay trước mắt, nhưng lại cách mình rất xa, rất xa.

      Lâm Dư Hi : “ cũng đến tham gia đua xe à?”

      “Ừm, chưa chơi qua, chỉ đến thử chút thôi.”

      “Cẩn thận chút, dù sao cũng là xe đua, vẫn nên đặt an toàn lên hàng đầu.”

      Lý Thuần Nhất nhìn : “ đến an toàn, hình như em càng an toàn hơn đấy.”

      “Chuyện đó qua rồi.”

      là lần thứ hai rồi, em lo chuyện giống như thế đến lần rồi đến lần thứ hai, thứ ba sao? lo cho em lắm!”

      “Mỗi người đều có số mệnh của chính mình, nếu ông trời vẫn còn muốn thử thách tôi, vậy chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.” Lâm Dư Hi rất thản nhiên.

      Lý Thuần Nhất chua chát nhếch khóe miệng lên: “ suy nghĩ đến lựa chọn khác ư?”

      “Tôi chọn xong rồi. Con đường chính mình chọn, là đắng hay ngọt cũng phải đến cùng.”

      Lý Thuần Nhất hoảng hốt trong phút chốc, thở dài: “ muốn chúc phúc em, nhưng lại nên lời.”

      “Vậy đừng , biết tôi hạnh phúc mà.”

      Lý Thuần Nhất cười buồn: “ có thể rằng vẫn luôn mong ta mắc sai lầm, sau đó em đá ta .”

      Lâm Dư Hi nhìn ta chằm chằm: “Thuần Nhất, cho dù tôi đá ấy, tôi với cũng có khả năng. tiến lên phía trước mà !”

      Lý Thuần Nhất ngẩn ngơ mấy giây, rồi cười tự giễu: “Được rồi, để tìm đường vậy.”

      tìm được thôi.”

      Cuộc sống vẫn phải trôi qua, đường vẫn phải tiếp, chỉ là con đường của ta, vĩnh viễn cùng nữa.

      -----

      Chu Tử Chính thay đồ đua xe xong, ngồi vào trong xe, Liên Thần Vũ ngồi bên ghế phụ lái, trao đổi chút những điều cần lưu ý về xe đua, Chu Tử Chính lái xe vào đường đua. Chạy được vài vòng, Liên Thần Vũ : “ nắm bắt xe đua khá ổn, nhưng tốc độ vào khúc cua đủ nhanh, như vậy thiệt thòi lắm.”

      “Cậu có đề nghị gì?”

      “Tôi có thể làm mẫu cho xem.”

      “Được.”

      Hai người xuống xe, đổi vị trí cho nhau, Liên Thần Vũ khởi động xe đua cách thành thạo, đến chỗ vào khúc cua ở phía trước hơi tăng tốc lên, lúc vào khúc cua bẻ tay lái, sau đó đạp thắng đồng thời xuống số. Lúc này trọng tâm của chiếc xe chuyển lên phía trước, đuôi xe hất ra ngoài, Liên Thần Vũ lập tức thả lỏng thắng xe, đạp mạnh chân ga ra khỏi khúc cua.

      Lâm Dư Hi ở khán đàn nhìn chiếc xe bốc khỏi, sốt ruột đứng lên nhìn quanh, Hoa Vĩ Hàng : “Chị Chu, đừng lo. Tiểu Vũ làm mẫu cách dạt xe cho Chu, xe đua tăng tốc vào khúc cua bốc khói là chuyện bình thường thôi, có vấn đề gì đâu.”

      “Nhìn chiếc xe vào khúc cua mà cũng giảm tốc, có chút lo lắng.”

      “Chỉ cần nắm bắt tốt, có gì nguy hiểm.”

      Nắm bắt tốt? Ba chữ này cũng huyền ảo quá .

      Trong xe đua, Chu Tử Chính gật đầu: “Dạt xe thấy nhiều rồi, vẫn chưa từng thử bao giờ.”

      “Có thể bắt đầu thử từ khúc cua lớn. Độ cong của khúc cua khác nhau kỹ thuật vào khúc cua cũng có chỗ khác, đường cua gấp của đường đua Guia Circuit, có rất nhiều chỗ cua hẹp, vận dụng dạt xe tốt, tốc độ khác nhau.”

      “Cậu đua xe bao lâu rồi?”

      “8 năm.”

      Chu Tử Chính kinh ngạc: “Bắt đầu từ 12 tuổi à?”

      “Tôi thể lái xe đường phố, nhưng có thể lái xe trong trường đua. Nhưng tham gia thi đấu là vào hai năm trước.”

      “Tay đua xe chuyên nghiệp?”

      “Vẫn chưa phải, nếu lần sau tôi giành được quán quân ở giải đua xe F3 (Đua xe công thức 3) của Macao có khả năng là thế.”

      “Mục tiêu cuối cùng của cậu là F1 (Đua xe công thức 1)?”

      “Đó là mục tiêu của tất cả các tay đua mà.” Lời của Liên Thần Vũ rất bình thản, Chu Tử Chính lại nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cậu ta.

      “Tôi làm mẫu cho xem phương pháp vào khúc cua khác, lần này gấp hơn chút.” Liên Thần Vũ đổi số, “Thời gian phản ứng vào khúc của chỉ có 2, 3 giây, thời cơ rất quan trọng, bỏ lỡ rất có thể đụng xe đấy.”

      Xe đua phát ra tiếng “két” bén nhọn, bánh xe và mặt đường ma sát với tốc độ cao và mãnh liệt quẹt ra vết đen dài đường đua.

      “Nhưng, nếu nắm bắt tốt, có thể chạy thẳng đường với tốc độ cực nhanh.” Liên Thần Vũ đổi số cách thành thạo, xe đua rẽ ra khúc cua, phi nhanh như gió đường thẳng. Khoảnh khắc đó, Chu Tử Chính nhìn thấy nhìn thấy ánh sáng chói lóa trong mắt cậu ta.

      ----

      Chu Tử Chính xuống xe, thấy Lý Thuần Nhất bước ra từ chiếc xe đua khác. Hai người nhìn nhau cái từ xa, ai nấy tự xoay người rời .

      Lâm Dư Hi lên đón: “Cảm giác thế nào?”

      Chu Tử Chính hỏi: “ lắm! Kỹ thuật lái xe của Tiểu Vũ là số đấy.”

      Liên Thần Vũ : “ Chu quá khen rồi. Chu chị Chu, tôi còn việc phải làm, phải trước đây, tuần sau gặp.” xong, cậu ta lẳng lặng xoay người rời khỏi.

      Hoa Vĩ Hàng hơi lúng túng: “ ngại quá, tính tình cậu ta là thế đó.”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Người có tài đều rất có cá tính mà.” Người muốn nịnh bợ từ sáng đến tối rất nhiều, người quay lưng rồi ngay trước mặt nhiều lắm đâu.

      -----

      đường về nhà, Chu Tử Chính : “Hôm nay Lý Thuần Nhất cũng ở đó.”

      “Ừm, ta đến tìm em vài câu.”

      gì thế?”

      có gì, là cẩn thận an toàn thôi.”

      Trong lòng Chu Tử Chính hơi nghẹn lại.

      Lâm Dư Hi : “Thực ra an toàn là thứ rất huyền ảo. Trước kia khủng bố ở Paris, có người đàn ông điện thoại, viên đạn bắn về phía đầu của ta, đúng lúc bị di động cản lại, cứu ta mạng. Trước đó nữa, có người phụ nữ qua gốc cây, trước đó cái cây bị sét đánh trúng, ngay lúc đó ngã xuống. Cho nên, những thứ liên quan đến số mệnh đều rất huyền ảo, nếu nghĩ ra đừng nghĩ nhiều nữa. Em muốn mỗi lần ra khỏi cửa đều có đám người bao vây em, làm cho thần kinh của em căng thẳng, ông trời chưa chơi em, ngược lại chính em làm mình ngất xỉu rồi.”

      Nghẹn đắng trong lòng Chu Tử Chính dần dần được nỗi ngọt ngào từ từ nổi lên che : “Chắc chắn kiếp trước ông trời nợ rất nhiều tiền, nên đời này đưa em đến đây để trả nợ.”

      “Vậy trả hết nợ rồi chứ?”

      “Vẫn còn nợ 6 con heo con và 6 con vịt con.”

      có thể nào nghĩ đến những chuyện có ý nghĩa hơn ?”

      “Vợ à, chuyện này tuyệt đối là chuyện cực kỳ có ý nghĩa. Đầu tiên, chúng ta cống hiến cực lớn cho sinh sôi nảy nở của nhân loại. Tiếp nữa, heo con, vịt con của chúng ta, mỗi đứa lớn lên đều mang đầy hoài bão, ước mơ, chừng chinh phục vũ trụ phải nhờ tụi nó đấy.”

      Lâm Dư Hi phì cười: “Lúc cũng muốn chinh phục vũ trụ phải ?”

      “Lúc đó xem Star War, có suy nghĩ như vậy đó. Nhưng sau này biết được muốn trở thành phi hành gia là chuyện rất đơn, nên bỏ qua. muốn mình ở trong vùng vũ trụ tối tăm ngắm thế giới phồn hoa, vẫn nên trở lại làm con người phàm tục của , trở thành phần của thế giới phồn hoa thôi.”

      “Em nghĩ đến Phỉ Phỉ dạy em nhảy múa ấy, tuổi trẻ có ước mơ nhỉ.”

      “Vậy lúc em từng ước mơ gì hả?”

      “Em muốn vượt thời gian trở về thời Tam Quốc gặp Hoa Đà.”

      Chu Tử Chính ngẩn ra giây, ảo não : “Vợ à, con của chúng ta vẫn chưa phát minh ra cỗ máy thời gian.”

      “Thực ra em có ước mơ vĩ đại gì cả, chỉ muốn trở thành bác sĩ trung y tốt thôi.”

      Chu Tử Chính nắm tay : “Tốt lắm! Phòng khám Tân Sinh mở lại nhanh thôi.”

      -----

      Lâm Chi Hiên chính thức thi lấy bằng đăng kí bác sĩ trung y, rốt cuộc phòng khám Tân Sinh sắp mở lại rồi. Chỉ là phần lớn dân cư của thôn Minh Tâm đều dọn hết, Lâm Chi Hiên hơi lo lúc khai trương có bệnh nhân đến.

      Hôm khai trương, Chu Tử Chính tự mình lái xe đưa cha con nhà họ Lâm đến phố Minh Tâm, xe ngừng lại ở ngoài phố Minh Tâm, hoàn toàn thể chạy vô được, bởi vì trong phố Minh Tâm có hơn trăm người xếp hàng.

      Ba người xuống xe, Chu Tử Chính hỏi trong số những người đó: “Các xếp hàng làm gì thế?”

      “Xếp hàng khám bệnh, phòng khám Tâm Sinh mở lại rồi đó.”

      Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi kinh ngạc nhìn hàng người kéo dài như con rồng từ phòng khám Tân Sinh ra ngoài, vừa cảm thán lại vừa cảm động.

      Chu Tử Chính cũng nhìn đến có chút ngẩn ngơ, khám xong hết bao nhiêu đây bệnh nhân phải mất bao lâu chứ? “Haiz, xem ra tối nay là người nấu cơm rồi.”

      Lâm Dư Hi khám bệnh cả ngày, về nhà, ăn cơm xong mệt đến nỗi vừa bò lên giường là ngủ ngay. Nhìn dáng vẻ ngủ say, Chu Tử Chính quyết định, vì hạnh phúc của cái miệng và đời sống “hạnh phúc” của mình, phòng khám Tân Sinh nhất định phải tuyển thêm bác sĩ.

      lên giường, dường như Lâm Dư Hi cảm nhận được tiếng động, trở người qua, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của . Mỗi tối vẫn luôn thích ôm cánh tay của để ngủ như vậy.

      Chu Tử Chính chợt nhìn thấy con búp bê Hello Kitty ở tủ đầu giường, vị trí của nó chính thức được thay thế rồi. cầm nó lên: “Mày yên tâm, sau này còn có rất nhiều cánh tay muốn ôm mày, cánh tay lớn giao cho tao !” hôn lên trán Lâm Dư Hi: “Mơ đẹp nhé, vịt con xấu xí.”

      -----

      Giải đua xe từ thiện chính thức bắt đầu, trước khi Chu Tử Chính lên xe, Hoa Vĩ Hàng và Liên Thần Vũ dặn dò những điều cần chú ý lần cuối. Lâm Dư Hi lên trước cho cái ôm hôn: “Cẩn thận chút.”

      20 chiếc xe khởi động chờ xuất phát đường đua, đèn đỏ vừa đổi, xe đua phóng lên trước với tốc độ cực nhanh, tiếng xe gào thét rung động trời xanh. Lúc xuất phát, xe của Chu Tử Chính nằm trong khoảng giữa, chỉ là vừa đến khúc cua của đường đua Guia Circuit, Chu Tử Chính học được cách dạt xe giúp chiếm được ưu thế, xếp hạng từ từ tăng lên.

      Lâm Dư Hi nhìn tên của Chu Tử Chính bò lên nấc lại nấc màn hình lớn, tâm trạng nhịn được mà trở nên hưng phấn. Liên Thần Vũ vẫn luôn yên lặng cũng ngừng khen ngợi: “ Chu là kiểu tuyển thủ thi đấu, lúc ấy thi đấu, chạy còn tốt hơn cả lúc luyện tập nữa, nắm bắt thời cơ vào khúc cua rất tốt.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười, quả rất biết nắm bắt thời cơ, lúc nên ra tay ra tay ngay.

      Ngoài Chu Tử Chính, cái tên bò lên nấc lại nấc còn có Lý Thuần Nhất nữa. bao lâu sau, tên của hai người lên xuống giữa hạng ba và hạng tư.

      “Hai ông tổng lớn đấu với nhau rất quyết liệt nha, ngang tài ngang sức cả.”

      “Chu Tử Chính vào cua đẹp cực kỳ, động tác hất đuôi của Lý Thuần Nhất cũng rất tuyệt, ngờ kỹ thuật đua xe của các ông tổng đều tốt như thế, là làm cho người ta mở rộng tầm mắt mà.”

      “Tốt lắm, cả hai đều vào pit rồi, xem xem lúc ra pit ai có ưu thế hơn đây.”

      “Lý Thuần Nhất ra trước, woa, Chu Tử Chính theo sát phía sau chỉ với khoảng cách nửa giây thôi, là tranh đấu quyết liệt nha.”

      “Vào khúc cua rồi, xem xem Chu Tử Chính có thể vượt qua lúc vào cua .”

      “Khoan , xe của Lý Thuần Nhất lắc lư kìa, ôi chao, mất khống chế rồi.”

      Chu Tử Chính nhìn thấy xe của Lý Thuần Nhất xoay vòng ở phía trước, lập tức xoay tay lái tránh , xe của Lý Thuần Nhất xoay mấy vòng cực nhanh, đụng vào rào chắn cái “rầm”. Chu Tử Chính vội ngừng xe lại, chạy đến cạnh xe Lý Thuần Nhất, cửa xe bị đụng đến méo mó, Lý Thuần Nhất bị kẹt trong xe ra được. Chu Tử Chính nhặt thanh rào chắn bị đụng gãy ra, tỏ ý bảo Lý Thuần Nhất tránh ra, đập vỡ cửa sổ xe. Chu Tử Chính kéo Lý Thuần Nhất ra từ cửa sổ bị bể nát, sau khi chạy ra chừng 10 giây, chiếc xe nổ tung.

      Bên ban tổ chức lập tức giảm bớt số vòng của giải đua từ thiện, kết quả là Hàn Bân giành quán quân.

      Về đến trạm nghỉ ngơi, bác sĩ lập tức lên kiểm tra cho Lý Thuần Nhất, may là chỉ bị trầy xước chút thôi. Lâm Dư Hi sốt ruột chạy vội tới, ôm lấy Chu Tử Chính lo lắng hỏi: “ sao chứ?” màn hình lớn, chỉ nhìn thấy chiếc xe bị nổ, hai người ngã nhào xuống đất.

      sao. Trận nổ này so với hồi ở Lào quả chỉ là chuyện thôi.”

      Lâm Dư Hi bĩu môi, còn chuyện nữa hả? Lúc thấy vụ nổ, tim của gần như bay ra khỏi lồng ngực luôn đấy. Chu Tử Chính hôn cái xoa dịu cái miệng của : “Đừng lo, sao mà.”

      Lý Thuần Nhất cúi đầu tránh màn thân mật của hai người: “Cám ơn! Lúc vào khúc cua, trong lòng hơi hăng, khống chế được tay lái. xin lỗi, liên lụy đến chủ tịch Chu rồi.”

      Chu Tử Chính bình thản : “ sao. Vào lúc đó, bất kì ai xảy ra chuyện tôi cũng cứu.”

      Trong lòng Lý Thuần Nhất đắng chát: “Tóm lại, tôi nợ mạng.”

      “Có cơ hội hãy cứu mạng của người khác ấy, cứu mạng đền mạng.”

      Lý Thuần Nhất sửng sốt, nên lời.

      nghỉ ngơi chút , chúng tôi trước.” Chu Tử Chính ôm Lâm Dư Hi, bước chậm rời , vừa vừa : “Xin lỗi em, lần này chỉ lấy được quán quân, mà ngay cả cuộc đua cũng hoàn thành nữa.”

      Lâm Dư Hi hôn lên môi : “Ở trong lòng em là quán quân rồi.”

      “Vậy cúp của đâu?”

      “Có hai cái, muốn cái nào?”

      Khóe mắt của Chu Tử Chính nhướn lên: “Muốn cả hai.”

      “Người tham lam có trái ngọt để ăn đâu đấy.”

      “Đúng rồi, thế nên là sói tham lam nha. Ui da…… Đánh là thương, mắng là , ui da, ui da……”

      Ánh mắt của Lý Thuần Nhất tự chủ mà dõi theo bóng lưng hai người rời , dưới ánh đèn, bóng lưng của họ dường như hợp lại thành .

      Bác sĩ với ta: “Vết thương của sâu lắm, nhưng cũng phải cẩn thận đừng để dính nước, qua mấy ngày nữa lành thôi.”

      Lý Thuần Nhất “ừm” tiếng, tự lẩm bẩm: “Có số vết thương vĩnh viễn cũng lành lại được nữa rồi.”

      ----

      Tháng 5 ngày 20, ánh nắng chói chang, trời xanh mây trắng, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, tinh thần sảng khoái. Chu Tử Chính mặc bộ lễ phục màu trắng, đứng trước gương xoay tới xoay lui, hà khắc xem kỹ từng chi tiết .

      “Boss, tin tôi , mà soi nữa, là cái gương nổ đó.”

      Chu Tử Chính đứng sát trước gương: “Có cảm thấy túi mắt bên trái của tôi hơi đậm ? Mũi của tôi có mụn đầu đen phải ? Kiểu tóc này đẹp trai chứ?”

      Tống Thành Trạch sắp hỏng mất rồi: “Khụ khụ, tôi này người em, mà còn lề mề nữa qua giờ đó. Qua giờ lành rồi may mắn đâu.”

      Chu Tử Chính chỉnh cổ áo: “Thôi vậy, dù sao ở trong lòng vợ tôi tôi là hoàn mỹ nhất rồi. , đón vợ nào!”

      ------

      Miemei: Trong khoảng thời gian này ta hơi bận, nên lịch post truyện hơi lung tung tí, các nàng thông cảm nha… Khi ổn định lại rồi ta bù lại nhé, cơ mà truyện cũng sắp đến hồi kết rồi, sắp phải tạm biệt rồi… Haiz ~ ~ ~

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 68 – Tuổi trẻ có ước mơ

      Editor: miemei

      Đến trường đua xe ở Macao, Christy dắt Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi đến đội xe, đội trưởng là người đàn ông trung niên tên Hoa Vĩ Hàng, bên cạnh ông ấy là cậu nhóc trẻ tuổi tên là Liên Thần Vũ.

      “Hôm nay chủ yếu là đến thử xem cảm giác của với xe đua, xem xem xe đua chúng tôi sắp xếp, lái có quen hay . Nếu quen với trường đua, có thể đến đường đua Guia Circuit chơi vòng.” Hoa Vĩ Hàng , sau đó chỉ sang Liên Thần Vũ, “Đừng thấy cậu ta trẻ tuổi, mới vừa qua 20 thôi, nhưng cậu ta là tay lão làng trong giới đua xe rồi đấy, kỹ thuật lái xe rất điêu luyện. Lần đua này tôi đặc biệt sắp xếp cậu ta làm người hướng dẫn của .”

      Chu Tử Chính quan sát Liên Thần Vũ, ngũ quan ràng, đẹp trai, ánh mắt có chút thâm trầm sắc bén, chỉ là mặt cậu ta có cảm giác từng trải phù hợp với lứa tuổi của cậu ta: “Người trẻ tuổi thời nay thể xem thường.”

      Liên Thần Vũ hời hợt : “Là ông Hoa quá khen thôi.” Cậu ta nhìn sang Lâm Dư Hi: “Bác sĩ Lâm, chào chị.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười gật đầu: “Tôi thấy cậu hơi quen mắt, chắc là trước đây cậu từng đến khám bệnh ở phòng khám của tôi.”

      “Ừ, bốn năm trước mẹ tôi có đến khám.”

      “Hình như sau đó thấy đến nữa.”

      “Phải, bà ấy qua đời rồi.”

      “Tôi xin lỗi!”

      sao, chị kê cho bà ít thuốc giảm đau, bà ra hề đau đớn. Cám ơn chị!” Liên Thần Vũ rất bình thản, rất bình tĩnh, chỉ là cũng làm cho người ta cảm thấy có mấy phần lạnh lùng.

      Hoa Vĩ Hàng : “ ra là quen biết hả, có duyên đấy. Chu thay đồ thử xe trước , chút nữa chị Chu có thể lên khán đàn thưởng thức.”

      -----

      Lâm Dư Hi ngồi khán đài, Lý Thuần Nhất bước chậm tới: “Liz.” Lâm Dư Hi quay đầu qua nhìn ta, Lý Thuần Nhất đột nhiên cảm thấy gần ngay trước mắt, nhưng lại cách mình rất xa, rất xa.

      Lâm Dư Hi : “ cũng đến tham gia đua xe à?”

      “Ừm, chưa chơi qua, chỉ đến thử chút thôi.”

      “Cẩn thận chút, dù sao cũng là xe đua, vẫn nên đặt an toàn lên hàng đầu.”

      Lý Thuần Nhất nhìn : “ đến an toàn, hình như em càng an toàn hơn đấy.”

      “Chuyện đó qua rồi.”

      là lần thứ hai rồi, em lo chuyện giống như thế đến lần rồi đến lần thứ hai, thứ ba sao? lo cho em lắm!”

      “Mỗi người đều có số mệnh của chính mình, nếu ông trời vẫn còn muốn thử thách tôi, vậy chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.” Lâm Dư Hi rất thản nhiên.

      Lý Thuần Nhất chua chát nhếch khóe miệng lên: “ suy nghĩ đến lựa chọn khác ư?”

      “Tôi chọn xong rồi. Con đường chính mình chọn, là đắng hay ngọt cũng phải đến cùng.”

      Lý Thuần Nhất hoảng hốt trong phút chốc, thở dài: “ muốn chúc phúc em, nhưng lại nên lời.”

      “Vậy đừng , biết tôi hạnh phúc mà.”

      Lý Thuần Nhất cười buồn: “ có thể rằng vẫn luôn mong ta mắc sai lầm, sau đó em đá ta .”

      Lâm Dư Hi nhìn ta chằm chằm: “Thuần Nhất, cho dù tôi đá ấy, tôi với cũng có khả năng. tiến lên phía trước mà !”

      Lý Thuần Nhất ngẩn ngơ mấy giây, rồi cười tự giễu: “Được rồi, để tìm đường vậy.”

      tìm được thôi.”

      Cuộc sống vẫn phải trôi qua, đường vẫn phải tiếp, chỉ là con đường của ta, vĩnh viễn cùng nữa.

      -----

      Chu Tử Chính thay đồ đua xe xong, ngồi vào trong xe, Liên Thần Vũ ngồi bên ghế phụ lái, trao đổi chút những điều cần lưu ý về xe đua, Chu Tử Chính lái xe vào đường đua. Chạy được vài vòng, Liên Thần Vũ : “ nắm bắt xe đua khá ổn, nhưng tốc độ vào khúc cua đủ nhanh, như vậy thiệt thòi lắm.”

      “Cậu có đề nghị gì?”

      “Tôi có thể làm mẫu cho xem.”

      “Được.”

      Hai người xuống xe, đổi vị trí cho nhau, Liên Thần Vũ khởi động xe đua cách thành thạo, đến chỗ vào khúc cua ở phía trước hơi tăng tốc lên, lúc vào khúc cua bẻ tay lái, sau đó đạp thắng đồng thời xuống số. Lúc này trọng tâm của chiếc xe chuyển lên phía trước, đuôi xe hất ra ngoài, Liên Thần Vũ lập tức thả lỏng thắng xe, đạp mạnh chân ga ra khỏi khúc cua.

      Lâm Dư Hi ở khán đàn nhìn chiếc xe bốc khỏi, sốt ruột đứng lên nhìn quanh, Hoa Vĩ Hàng : “Chị Chu, đừng lo. Tiểu Vũ làm mẫu cách dạt xe cho Chu, xe đua tăng tốc vào khúc cua bốc khói là chuyện bình thường thôi, có vấn đề gì đâu.”

      “Nhìn chiếc xe vào khúc cua mà cũng giảm tốc, có chút lo lắng.”

      “Chỉ cần nắm bắt tốt, có gì nguy hiểm.”

      Nắm bắt tốt? Ba chữ này cũng huyền ảo quá .

      Trong xe đua, Chu Tử Chính gật đầu: “Dạt xe thấy nhiều rồi, vẫn chưa từng thử bao giờ.”

      “Có thể bắt đầu thử từ khúc cua lớn. Độ cong của khúc cua khác nhau kỹ thuật vào khúc cua cũng có chỗ khác, đường cua gấp của đường đua Guia Circuit, có rất nhiều chỗ cua hẹp, vận dụng dạt xe tốt, tốc độ khác nhau.”

      “Cậu đua xe bao lâu rồi?”

      “8 năm.”

      Chu Tử Chính kinh ngạc: “Bắt đầu từ 12 tuổi à?”

      “Tôi thể lái xe đường phố, nhưng có thể lái xe trong trường đua. Nhưng tham gia thi đấu là vào hai năm trước.”

      “Tay đua xe chuyên nghiệp?”

      “Vẫn chưa phải, nếu lần sau tôi giành được quán quân ở giải đua xe F3 (Đua xe công thức 3) của Macao có khả năng là thế.”

      “Mục tiêu cuối cùng của cậu là F1 (Đua xe công thức 1)?”

      “Đó là mục tiêu của tất cả các tay đua mà.” Lời của Liên Thần Vũ rất bình thản, Chu Tử Chính lại nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cậu ta.

      “Tôi làm mẫu cho xem phương pháp vào khúc cua khác, lần này gấp hơn chút.” Liên Thần Vũ đổi số, “Thời gian phản ứng vào khúc của chỉ có 2, 3 giây, thời cơ rất quan trọng, bỏ lỡ rất có thể đụng xe đấy.”

      Xe đua phát ra tiếng “két” bén nhọn, bánh xe và mặt đường ma sát với tốc độ cao và mãnh liệt quẹt ra vết đen dài đường đua.

      “Nhưng, nếu nắm bắt tốt, có thể chạy thẳng đường với tốc độ cực nhanh.” Liên Thần Vũ đổi số cách thành thạo, xe đua rẽ ra khúc cua, phi nhanh như gió đường thẳng. Khoảnh khắc đó, Chu Tử Chính nhìn thấy nhìn thấy ánh sáng chói lóa trong mắt cậu ta.

      ----

      Chu Tử Chính xuống xe, thấy Lý Thuần Nhất bước ra từ chiếc xe đua khác. Hai người nhìn nhau cái từ xa, ai nấy tự xoay người rời .

      Lâm Dư Hi lên đón: “Cảm giác thế nào?”

      Chu Tử Chính hỏi: “ lắm! Kỹ thuật lái xe của Tiểu Vũ là số đấy.”

      Liên Thần Vũ : “ Chu quá khen rồi. Chu chị Chu, tôi còn việc phải làm, phải trước đây, tuần sau gặp.” xong, cậu ta lẳng lặng xoay người rời khỏi.

      Hoa Vĩ Hàng hơi lúng túng: “ ngại quá, tính tình cậu ta là thế đó.”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Người có tài đều rất có cá tính mà.” Người muốn nịnh bợ từ sáng đến tối rất nhiều, người quay lưng rồi ngay trước mặt nhiều lắm đâu.

      -----

      đường về nhà, Chu Tử Chính : “Hôm nay Lý Thuần Nhất cũng ở đó.”

      “Ừm, ta đến tìm em vài câu.”

      gì thế?”

      có gì, là cẩn thận an toàn thôi.”

      Trong lòng Chu Tử Chính hơi nghẹn lại.

      Lâm Dư Hi : “Thực ra an toàn là thứ rất huyền ảo. Trước kia khủng bố ở Paris, có người đàn ông điện thoại, viên đạn bắn về phía đầu của ta, đúng lúc bị di động cản lại, cứu ta mạng. Trước đó nữa, có người phụ nữ qua gốc cây, trước đó cái cây bị sét đánh trúng, ngay lúc đó ngã xuống. Cho nên, những thứ liên quan đến số mệnh đều rất huyền ảo, nếu nghĩ ra đừng nghĩ nhiều nữa. Em muốn mỗi lần ra khỏi cửa đều có đám người bao vây em, làm cho thần kinh của em căng thẳng, ông trời chưa chơi em, ngược lại chính em làm mình ngất xỉu rồi.”

      Nghẹn đắng trong lòng Chu Tử Chính dần dần được nỗi ngọt ngào từ từ nổi lên che : “Chắc chắn kiếp trước ông trời nợ rất nhiều tiền, nên đời này đưa em đến đây để trả nợ.”

      “Vậy trả hết nợ rồi chứ?”

      “Vẫn còn nợ 6 con heo con và 6 con vịt con.”

      có thể nào nghĩ đến những chuyện có ý nghĩa hơn ?”

      “Vợ à, chuyện này tuyệt đối là chuyện cực kỳ có ý nghĩa. Đầu tiên, chúng ta cống hiến cực lớn cho sinh sôi nảy nở của nhân loại. Tiếp nữa, heo con, vịt con của chúng ta, mỗi đứa lớn lên đều mang đầy hoài bão, ước mơ, chừng chinh phục vũ trụ phải nhờ tụi nó đấy.”

      Lâm Dư Hi phì cười: “Lúc cũng muốn chinh phục vũ trụ phải ?”

      “Lúc đó xem Star War, có suy nghĩ như vậy đó. Nhưng sau này biết được muốn trở thành phi hành gia là chuyện rất đơn, nên bỏ qua. muốn mình ở trong vùng vũ trụ tối tăm ngắm thế giới phồn hoa, vẫn nên trở lại làm con người phàm tục của , trở thành phần của thế giới phồn hoa thôi.”

      “Em nghĩ đến Phỉ Phỉ dạy em nhảy múa ấy, tuổi trẻ có ước mơ nhỉ.”

      “Vậy lúc em từng ước mơ gì hả?”

      “Em muốn vượt thời gian trở về thời Tam Quốc gặp Hoa Đà.”

      Chu Tử Chính ngẩn ra giây, ảo não : “Vợ à, con của chúng ta vẫn chưa phát minh ra cỗ máy thời gian.”

      “Thực ra em có ước mơ vĩ đại gì cả, chỉ muốn trở thành bác sĩ trung y tốt thôi.”

      Chu Tử Chính nắm tay : “Tốt lắm! Phòng khám Tân Sinh mở lại nhanh thôi.”

      -----

      Lâm Chi Hiên chính thức thi lấy bằng đăng kí bác sĩ trung y, rốt cuộc phòng khám Tân Sinh sắp mở lại rồi. Chỉ là phần lớn dân cư của thôn Minh Tâm đều dọn hết, Lâm Chi Hiên hơi lo lúc khai trương có bệnh nhân đến.

      Hôm khai trương, Chu Tử Chính tự mình lái xe đưa cha con nhà họ Lâm đến phố Minh Tâm, xe ngừng lại ở ngoài phố Minh Tâm, hoàn toàn thể chạy vô được, bởi vì trong phố Minh Tâm có hơn trăm người xếp hàng.

      Ba người xuống xe, Chu Tử Chính hỏi trong số những người đó: “Các xếp hàng làm gì thế?”

      “Xếp hàng khám bệnh, phòng khám Tâm Sinh mở lại rồi đó.”

      Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi kinh ngạc nhìn hàng người kéo dài như con rồng từ phòng khám Tân Sinh ra ngoài, vừa cảm thán lại vừa cảm động.

      Chu Tử Chính cũng nhìn đến có chút ngẩn ngơ, khám xong hết bao nhiêu đây bệnh nhân phải mất bao lâu chứ? “Haiz, xem ra tối nay là người nấu cơm rồi.”

      Lâm Dư Hi khám bệnh cả ngày, về nhà, ăn cơm xong mệt đến nỗi vừa bò lên giường là ngủ ngay. Nhìn dáng vẻ ngủ say, Chu Tử Chính quyết định, vì hạnh phúc của cái miệng và đời sống “hạnh phúc” của mình, phòng khám Tân Sinh nhất định phải tuyển thêm bác sĩ.

      lên giường, dường như Lâm Dư Hi cảm nhận được tiếng động, trở người qua, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của . Mỗi tối vẫn luôn thích ôm cánh tay của để ngủ như vậy.

      Chu Tử Chính chợt nhìn thấy con búp bê Hello Kitty ở tủ đầu giường, vị trí của nó chính thức được thay thế rồi. cầm nó lên: “Mày yên tâm, sau này còn có rất nhiều cánh tay muốn ôm mày, cánh tay lớn giao cho tao !” hôn lên trán Lâm Dư Hi: “Mơ đẹp nhé, vịt con xấu xí.”

      -----

      Giải đua xe từ thiện chính thức bắt đầu, trước khi Chu Tử Chính lên xe, Hoa Vĩ Hàng và Liên Thần Vũ dặn dò những điều cần chú ý lần cuối. Lâm Dư Hi lên trước cho cái ôm hôn: “Cẩn thận chút.”

      20 chiếc xe khởi động chờ xuất phát đường đua, đèn đỏ vừa đổi, xe đua phóng lên trước với tốc độ cực nhanh, tiếng xe gào thét rung động trời xanh. Lúc xuất phát, xe của Chu Tử Chính nằm trong khoảng giữa, chỉ là vừa đến khúc cua của đường đua Guia Circuit, Chu Tử Chính học được cách dạt xe giúp chiếm được ưu thế, xếp hạng từ từ tăng lên.

      Lâm Dư Hi nhìn tên của Chu Tử Chính bò lên nấc lại nấc màn hình lớn, tâm trạng nhịn được mà trở nên hưng phấn. Liên Thần Vũ vẫn luôn yên lặng cũng ngừng khen ngợi: “ Chu là kiểu tuyển thủ thi đấu, lúc ấy thi đấu, chạy còn tốt hơn cả lúc luyện tập nữa, nắm bắt thời cơ vào khúc cua rất tốt.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười, quả rất biết nắm bắt thời cơ, lúc nên ra tay ra tay ngay.

      Ngoài Chu Tử Chính, cái tên bò lên nấc lại nấc còn có Lý Thuần Nhất nữa. bao lâu sau, tên của hai người lên xuống giữa hạng ba và hạng tư.

      “Hai ông tổng lớn đấu với nhau rất quyết liệt nha, ngang tài ngang sức cả.”

      “Chu Tử Chính vào cua đẹp cực kỳ, động tác hất đuôi của Lý Thuần Nhất cũng rất tuyệt, ngờ kỹ thuật đua xe của các ông tổng đều tốt như thế, là làm cho người ta mở rộng tầm mắt mà.”

      “Tốt lắm, cả hai đều vào pit rồi, xem xem lúc ra pit ai có ưu thế hơn đây.”

      “Lý Thuần Nhất ra trước, woa, Chu Tử Chính theo sát phía sau chỉ với khoảng cách nửa giây thôi, là tranh đấu quyết liệt nha.”

      “Vào khúc cua rồi, xem xem Chu Tử Chính có thể vượt qua lúc vào cua .”

      “Khoan , xe của Lý Thuần Nhất lắc lư kìa, ôi chao, mất khống chế rồi.”

      Chu Tử Chính nhìn thấy xe của Lý Thuần Nhất xoay vòng ở phía trước, lập tức xoay tay lái tránh , xe của Lý Thuần Nhất xoay mấy vòng cực nhanh, đụng vào rào chắn cái “rầm”. Chu Tử Chính vội ngừng xe lại, chạy đến cạnh xe Lý Thuần Nhất, cửa xe bị đụng đến méo mó, Lý Thuần Nhất bị kẹt trong xe ra được. Chu Tử Chính nhặt thanh rào chắn bị đụng gãy ra, tỏ ý bảo Lý Thuần Nhất tránh ra, đập vỡ cửa sổ xe. Chu Tử Chính kéo Lý Thuần Nhất ra từ cửa sổ bị bể nát, sau khi chạy ra chừng 10 giây, chiếc xe nổ tung.

      Bên ban tổ chức lập tức giảm bớt số vòng của giải đua từ thiện, kết quả là Hàn Bân giành quán quân.

      Về đến trạm nghỉ ngơi, bác sĩ lập tức lên kiểm tra cho Lý Thuần Nhất, may là chỉ bị trầy xước chút thôi. Lâm Dư Hi sốt ruột chạy vội tới, ôm lấy Chu Tử Chính lo lắng hỏi: “ sao chứ?” màn hình lớn, chỉ nhìn thấy chiếc xe bị nổ, hai người ngã nhào xuống đất.

      sao. Trận nổ này so với hồi ở Lào quả chỉ là chuyện thôi.”

      Lâm Dư Hi bĩu môi, còn chuyện nữa hả? Lúc thấy vụ nổ, tim của gần như bay ra khỏi lồng ngực luôn đấy. Chu Tử Chính hôn cái xoa dịu cái miệng của : “Đừng lo, sao mà.”

      Lý Thuần Nhất cúi đầu tránh màn thân mật của hai người: “Cám ơn! Lúc vào khúc cua, trong lòng hơi hăng, khống chế được tay lái. xin lỗi, liên lụy đến chủ tịch Chu rồi.”

      Chu Tử Chính bình thản : “ sao. Vào lúc đó, bất kì ai xảy ra chuyện tôi cũng cứu.”

      Trong lòng Lý Thuần Nhất đắng chát: “Tóm lại, tôi nợ mạng.”

      “Có cơ hội hãy cứu mạng của người khác ấy, cứu mạng đền mạng.”

      Lý Thuần Nhất sửng sốt, nên lời.

      nghỉ ngơi chút , chúng tôi trước.” Chu Tử Chính ôm Lâm Dư Hi, bước chậm rời , vừa vừa : “Xin lỗi em, lần này chỉ lấy được quán quân, mà ngay cả cuộc đua cũng hoàn thành nữa.”

      Lâm Dư Hi hôn lên môi : “Ở trong lòng em là quán quân rồi.”

      “Vậy cúp của đâu?”

      “Có hai cái, muốn cái nào?”

      Khóe mắt của Chu Tử Chính nhướn lên: “Muốn cả hai.”

      “Người tham lam có trái ngọt để ăn đâu đấy.”

      “Đúng rồi, thế nên là sói tham lam nha. Ui da…… Đánh là thương, mắng là , ui da, ui da……”

      Ánh mắt của Lý Thuần Nhất tự chủ mà dõi theo bóng lưng hai người rời , dưới ánh đèn, bóng lưng của họ dường như hợp lại thành .

      Bác sĩ với ta: “Vết thương của sâu lắm, nhưng cũng phải cẩn thận đừng để dính nước, qua mấy ngày nữa lành thôi.”

      Lý Thuần Nhất “ừm” tiếng, tự lẩm bẩm: “Có số vết thương vĩnh viễn cũng lành lại được nữa rồi.”

      ----

      Tháng 5 ngày 20, ánh nắng chói chang, trời xanh mây trắng, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, tinh thần sảng khoái. Chu Tử Chính mặc bộ lễ phục màu trắng, đứng trước gương xoay tới xoay lui, hà khắc xem kỹ từng chi tiết .

      “Boss, tin tôi , mà soi nữa, là cái gương nổ đó.”

      Chu Tử Chính đứng sát trước gương: “Có cảm thấy túi mắt bên trái của tôi hơi đậm ? Mũi của tôi có mụn đầu đen phải ? Kiểu tóc này đẹp trai chứ?”

      Tống Thành Trạch sắp hỏng mất rồi: “Khụ khụ, tôi này người em, mà còn lề mề nữa qua giờ đó. Qua giờ lành rồi may mắn đâu.”

      Chu Tử Chính chỉnh cổ áo: “Thôi vậy, dù sao ở trong lòng vợ tôi tôi là hoàn mỹ nhất rồi. , đón vợ nào!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69 – Lễ kết hôn

      Editor: miemei

      Tuy “Quãng thời gian thể đánh cắp” bán được nhiều, thu hoạch của phòng vé vẫn để cho đầu tư của Chu Tử Chính hoàn lại vốn. Mà bộ phim này cho Đỗ An Hoa giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất, cũng để cho Hàn Bân giành được giải nam chính xuất sắc nhất. Chu Tử Chính cũng nhân cơ hội đòi cái ơn tình từ Đỗ An Hoa, kêu chị ấy xin chính phủ, hôm đám cưới, tạm thời niêm phong phố Minh Tâm bốn tiếng đồng hồ để quay phim. Quay cái gì hả? Phần sau của “Quãng thời gian thể đánh cắp” – “Ai cướp vịt con xấu xí rồi?”

      Đỗ An Hoa vừa nghe, lập tức nhướn mắt nhíu mày: “Chu công tử, cậu thế này ràng là lấy việc công làm việc tư đấy.”

      “Bộ phim này quay mà, chẳng qua là vì số nguyên nhân nên chỉ quay được cảnh kết hôn mà thể nào quay hết, dĩ nhiên cũng thể nào ra rạp được. Như thế làm sao gọi là lấy việc công làm việc tư chứ?”

      “Nguyên nhân gì?”

      “Nữ chính có thai sinh con.”

      Đỗ An Hoa đỡ trán: “Biết ngay tên gian thương như cậu nhất định là có tính toán mà.”

      Chu Tử Chính cười đến mặt đầy vẻ vô tội: “Lần sau tôi lại đầu tư bộ điện ảnh cho chị đánh thẳng vào Oscar nhé.”

      “Đừng! Nếu cậu lại bắt tôi lên trụ sở của trạm gian xin phép lên sao hỏa quay phim tôi làm nổi đâu.”

      “Yên tâm, lên sao hỏa đâu, xa quá, cùng lắm lên mặt trăng thôi.”

      “ # % @ & * ”

      -----

      Phố Minh Tâm tạm thời được niêm phong lại, vì muốn có được hiệu quả giống y như , cũng vì quay lại quá trình của lễ kết hôn, Đỗ An Hoa sắp xếp tổ quay phim đến quay trước. Xe của Chu Tử Chính ngừng lại bên ngoài phố Minh Tâm, người em dắt con ngựa trắng tới: “Chu công tử, tất cả mọi người đều hỏi có phải quay ký gặp gỡ bất ngờ của bạch mã hoàng tử đấy.”

      Chu Tử Chính leo lên ngựa: “Phải! Bạch mã hoàng tử gặp gỡ bất ngờ với Vịt con xấu xí, cuối cùng sống hạnh phúc, vui vẻ về sau.”

      Tống Thành Trạch : “Cái là chuyện cổ tích, thông thường chuyện cổ tích đều kết thúc vào ngày kết hôn, bởi vì tiếp theo sau đó là phim trinh thám, phim kinh hãi, phim kinh dị.”

      Chu Tử Chính liếc ta cái: “Bây giờ cậu đóng phim kinh hãi đó hả?”

      “Tối qua Ngải Vi đạp cái, đạp tới tôi tỉnh dậy, trực tiếp đạp tôi xuống giường luôn đấy, còn chưa đủ kinh hãi sao.”

      “Sao hả? Cậu ăn vụng bị ấy phát à?”

      Tống Thành Trạch cười ha hả: “Boss còn chưa ăn vụng, kẻ làm như tôi đây sao dám trước bước chứ? Huống chi nếu tôi ăn vụng mà bị ấy phát , ấy chỉ đạp tôi xuống giường đơn giản như vậy đâu, mà là phim kinh dị đó.”

      “Vậy tại sao?”

      “Chân ấy bị chuột rút.”

      Chu Tử Chính chợt hiểu ra: “Đúng ha, lúc mang thai rất dễ bị chuột rút.”

      Tống Thành Trạch căm hận: “Sau khi thằng quỷ này ra đời, xem tôi chỉnh nó thế nào đây, cứ nhằm lúc nửa đêm đạp cho mẹ nó dậy kêu tôi mua đồ ăn khuya.”

      Chu Tử Chính cười ha ha: “Chúc mừng cậu, xem ra con trai cậu là con mèo đêm rồi, về sau ban ngày cậu phục vụ tôi, ban đêm nó phục vụ cậu.”

      Tống Thành Trạch bỗng dưng sợ hãi: “Đừng, bây giờ tôi cầu thần lạy phật chỉ mong sau khi nó ra đời ngoan ngoãn ngủ, A di đà phật, Amen!”

      Hội chị em canh giữ dưới tòa nhà thấy Chu Tử Chính cưỡi ngựa đến đều kinh ngạc hò hét, Ngải Vi mang thai chín tháng, ngồi ghế sô pha cười “ha ha”.

      “Chu công tử, em thua luôn đấy. Em nghĩ tới cưỡi ngựa đến đây, em vẫn luôn nghĩ rằng từ trời giáng xuống cơ.”

      Chu Tử Chính xuống ngựa: “ cũng từng nghĩ tới từ trời giáng xuống, nhưng độ khó hơi cao. Sợ gió lớn quá thổi ra ngoài biển, lại sợ có người tưởng là nhảy dù thả bom.”

      “Em công nhận làm bạch mã hoàng tử rất có phong cách đấy.”

      Chu Tử Chính trịnh trọng chào hội chị em: “Các em xinh đẹp như hoa ơi, xin hãy nương tay nhé.”

      Ngải Vi : “Dĩ nhiên rồi, hôm nay Chu công tử đẹp ngất trời thế kia, đương nhiên các chị em nương tay, nào, mời Chu công tử và các em uống ly nào.”

      vài ly nước uống màu cà phê được đặt ngay trước mặt, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch nhìn nhau cái, sau đó Tống Thành Trạch nhìn sang Ngải Vi dò hỏi, ánh mắt của Ngải Vi bay sang trong số các ly, Tống Thành Trạch lập tức giật lấy: “Các em, tôi trước bước đây!” Sau đó hớp uống hết. Mùi vị này, hô hô, đắng đến nỗi ngũ quan của ta xoắn lại với nhau.

      Tống Thành Trạch rất vất vả mới lấy lại hơi thở, đắng nghét nhìn Ngải Vi: “Vợ, sao em hại thế?”

      “Gần đây ngủ ngon, nóng trong người, ly nước mát này là Hi Hi đặc biệt điều chế cho đó, sau này mỗi ngày về nhà đều phải uống ly.”

      Miệng Tống Thành Trạch há to ra, cực kỳ đáng thương : “Có thể nào đừng đắng như vậy được ?”

      Ngải Vi chớp mắt: “Ly này là điều chế đặc biệt cho thêm hoàng liên vào. Sau này nếu mà dám nghe lời, ngày tháng của chính là mùi vị này đó, nhớ nhé?”

      Chu Tử Chính vỗ lên vai ta: “Người em, hãy nén bi thương!”

      Trong tám ly nước uống có bốn vị chua, ngọt, đắng, cay, Chu Tử Chính rất may mắn chọn được ly duy nhất hỗn hợp cả bốn vị, khó uống đến nỗi gần như muốn nôn luôn bữa sáng ra. Chỉ là ở dưới đáy có viên ô mai, sau khi ăn nó rồi, trong miệng ngập tràn vị ngọt, mùi vị này lại đặc biệt .

      Ngải Vi vỗ tay: “Chúc mừng Chu công tử, ly uống chính là ‘Khổ tận cam lai’ do Hi Hi đặc biệt điều chế đấy, mùi vị thế nào hả?”

      chữ thôi: !”

      Ải thứ hai, Ngải Vi lấy di động ra: “Em phát ra năm giọng , mời Chu công tử ra, cái nào là tiếng kêu của vợ tương lai nhà .”

      Lúc tiếng rên rỉ vang lên, tiếng hò hét của đám em nổi lên bốn phía. Chu Tử Chính nhíu mày nghe cẩn thận, rất nhanh nhếch lên nụ cười tự tin, quyết đoán : “Trong này có cái nào là của vợ hết.”

      Ngải Vi sửng sốt, phục: “Đáp sai rồi!”

      Chu Tử Chính dự liệu trước: “Tiểu Ngải, đừng gắng gượng chống đỡ nữa, vợ đồng ý ghi tiếng kêu như thế này đâu.” kéo Tống Thành Trạch qua, “Hay là em hỏi chồng em xem, có nghe ra cái nào là tiếng kêu của em hay .”

      Ngải Vi nhìn sang Tống Thành Trạch, Tống Thành Trạch ngơ ra giây, mới sợ sệt : “Hình như tất cả đều phải.”

      Ngải Vi cười hài lòng: “Em kêu đám chị em cùng ghi , tất cả bọn họ đều mắc cỡ chịu, thế nên em liền làm mình. Em còn tưởng đâu em giả giống lắm rồi, ngờ vẫn gạt được Chu công tử.”

      “Tiếng kêu nghe mỗi ngày mà em còn gạt được sao?”

      Ngải Vi nhướn mày: “Hi Hi với em là chăm chỉ như vậy nha.”

      Chu Tử Chính : “Còn chiêu gì nữa, mau ra hết , muốn gặp vợ .”

      Ngải Vi lấy ra xâu chìa khóa gồm năm chìa: “Hi Hi có dặn, chỉ chơi ba trò thôi. Vậy nên trò cuối cùng, trong năm chìa này, phải chọn trúng chìa khóa cửa nhà của Hi Hi, chỉ có cơ hội lần thôi.”

      Chu Tử Chính hơi sửng sốt: “ có gợi ý à?”

      Ngải Vi lắc lắc chìa khóa trong tay: “Gợi ý Hi Hi cho chính là năm chiếc chìa khóa.”

      “……”

      Chu Tử Chính nhận lấy xâu chìa khóa, xem kỹ từng chìa . Năm chiếc chìa khóa ư?

      Chu Tử Chính vào thang máy đến ngoài cửa nhà của Lâm Dư Hi, lại xem kỹ xâu chìa khóa trong tay lần nữa. Gợi ý Hi Hi cho chính là năm chiếc chìa khóa. Năm? ? Năm chiếc chìa khóa, có chìa khóa? (Ngũ: năm - đồng với – Vô – có)

      Chu Tử Chính cười, giơ tay xoay tay nắm cửa rồi đẩy cái, cánh cửa mở ra. có chìa khóa? Dĩ nhiên, mở hồ lô của từ sớm rồi mà, còn cần chìa khóa gì nữa chứ?

      Lâm Dư Hi ngồi trong sảnh khách, nhìn Chu Tử Chính chậm rãi bước vào, mỉm cười: “Chúc mừng qua ải.” Nụ cười này làm cho người ta lóa mắt mê mẩn.

      Chu Tử Chính kéo đứng dậy, liền muốn hôn xuống, ngón tay của Lâm Dư Hi chặn môi lại: “ vẫn chưa được hôn dâu đâu.”

      “……Vừa mới uống ly nước đặc biệt kia đắng quá, cho ngọt chút .”

      bậy, ly uống tên là Khổ tận cam lai, còn ’ nữa mà!” Lầu có thể xem trực tiếp trò chơi ở lầu dưới nha.

      “Sao em tốt với thế, mới ba trò chơi thôi thả cho vào rồi.”

      “Ngày tháng còn dài, phải sao?”

      -----

      Trong tiếng hoan hô rợp trời, Chu Tử Chính dắt Lâm Dư Hi xuống lầu, trước mặt họ xuất cỗ xe ngựa trắng. Con ngựa trắng kéo chiếc xe ngựa mui trần, phía sau còn có con vịt đội khăn voan và con heo mini thắt nơ cổ.

      Lâm Dư Hi nhìn được cười: “Chúng ta ngồi xe ngựa đâu vậy?”

      “Đến nơi làm lễ.”

      “Ở đâu?”

      “Công viên ở đằng trước.” Công viên nằm ngay phía đối diện tòa nhà.

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Vậy xa lắm nha!”

      Lâm Dư Hi nhìn con vịt và con heo mini được ăn mặc “tỉ mỉ”: “Hình như chúng nó hợp rơ với nhau cho lắm.” Hai chúng nó, con quack, quack, quack, con oink, oink, oink, ngôn ngữ thông, giống y như hai người họ lúc ban đầu, dường như đến từ hai thế giới khác nhau vậy.

      “Ban ngày ban mặt mà hợp rơ gì, sau khi tắt đèn nhất định ăn rơ thôi.”

      Chu Tử Chính dìu Lâm Dư Hi lên xe, kéo dây cương, xe ngựa chậm tới phía trước. Vịt, heo mini và hội em, chị em theo sau xe, xe ngựa ra khỏi phố Minh Tâm, lúc vòng quanh thôn Minh Tâm, dọc đường ít người reo hò với bọn họ.

      “Quay phim hả?”

      “Đương nhiên! Nếu lấy đâu ra con ngựa.”

      đó, trai đẹp xinh, phải quay phim sao có thể kết hôn được chứ.”

      “Tại sao?”

      “Trai đẹp phải gay là đồ lăng nhăng, kết hôn cái mốc xì. xinh đều gả cho mấy gã già, xấu, tàn hết.”

      “Cậu câu này ác đấy.”

      “Ác gì chứ, lẽ đời bây giờ là vậy đó! Cậu nhìn , chẳng phải trước mặt bọn họ có máy quay đó sao, còn có đạo diễn nữa, chắc chắn là quay phim rồi.”

      Lâm Dư Hi kề vào tai Chu Tử Chính, chọc ghẹo: “ phải gay là đồ lăng nhăng, kìa. Em gả cho gã già, xấu, tàn, cũng là luôn đó.”

      “Chẳng qua là bọn họ hâm mộ, ganh ghét thôi, sau này chúng ta quay bộ phim tình cảm hành động, họ biết mạnh mẽ cỡ nào.” Chu Tử Chính nháy mắt với .

      “Ô? dám nghĩ đến phim tình cảm hành động gì đó, em có thể khẳng định tiếp theo sau đó là phim giết người đấy.”

      Chu Tử Chính vội cười ha ha: “Phát sai mất, là phim tình cảm lãng mạn.”

      Xe ngựa chậm rãi dạo vòng quanh thôn Minh Tâm, thôn Minh Tâm sắp bị tháo dỡ trở nên vắng lặng, cũ kỹ. Lâm Dư Hi chỉ vào cái cầu trượt cái xích đu nát bươm: “Lúc em thích nhất là ra đó chơi, thích nhất là đưa xích đu cao cao.”

      “Hay là cũng làm cái xích đu trong nhà để cho em chơi nhé? Em chơi xong rồi cho con chơi.”

      Lâm Dư Hi chớp mắt với : “Em còn thích tàu lượn siêu tốc nữa, cũng làm cái ở nhà ư?”

      “Tiếng kêu của em mỗi ngày còn lợi hại hơn tiếng kêu lúc ngồi tàu lượn siêu tốc đó, còn chơi tàu lượn siêu tốc gì chứ. Ây da…… Đúng rồi, gần giống tiếng kêu này nè, nhưng mà của em nghe êm tai hơn.”

      Xe ngựa ngang qua ngôi trường đóng cổng, Lâm Dư Hi : “Đây là trường tiểu học của em đó, trường lớn lắm, mỗi khối chỉ có hai lớp thôi, nhưng em học ở đó rất vui.”

      “Chắc chắn lúc em rất ngoan.”

      Lâm Dư Hi nhớ ra chuyện gì đó, bật cười: “Năm lớp năm, em từng nhận thư tình của bạn học nam, nhưng tố cáo cậu ta.”

      “Chắc chắn là bạn nam đó vừa xấu vừa tàn.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười lắc đầu: “Bởi vì cả trang thư tình của cậu ta cũng chỉ có hơn trăm chữ, mà sai hết nửa rồi. Càng chết người hơn là cậu ta còn vẽ em trong lá thư đó nữa, khác gì con heo ấy. Giáo viên xem thư tình của cậu ta xong gọi cậu ta lên, chỉ vào tranh cậu ta vẽ, lời thấm thía với cậu ta: Bây giờ mà lo học hành cho tốt, bạn tương lai giống như thế này đây.”

      Chu Tử Chính : “ còn tưởng giáo viên : lo học hành cho tốt, bạn tương lai là tay phải của cậu đấy.”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “Em cảnh cáo , được dạy hư con đâu đấy.”

      “Quá muộn rồi, lúc chúng vẫn còn là con sâu hư rồi. Bây giờ em hiểu cái gì gọi là hư từ trong xương rồi chứ.”

      “Dừng xe! Em muốn xuống xe.”

      “Hô hô, lên xe của rồi, em còn xuống được sao.”

      -----

      được 20 phút, xe ngựa dừng lại trước cổng công viên, hai bên bãi cỏ của công viên đặt những hàng ghế lụa trắng, khách mời ngồi vào đó. Ở giữa bãi cỏ phủ con đường màu tím, thông thẳng vào mái đình nghỉ mát phủ lụa trắng xung quanh ở đằng trước.

      Chu Tử Chính dìu Lâm Dư Hi xuống xe, giao cho Lâm Chi Hiên đứng chờ ở bên cạnh.

      “Ba, giao ấy cho ba trước, chút nữa nhất định phải trả lại cho con đó.”

      Ngải Vi vác cái bụng bự từ từ bước tới: “Bác trai, tuy con heo này cuỗm cải trắng của bác mất, nhưng con heo này cũng khá tốt. Sau này nếu ngoan còn có thể làm thịt để nấu thịt kho tàu.”

      Lâm Chi Hiên mỉm cười gật đầu.

      Chu Tử Chính liếc Tống Thành Trạch cái: “Bà xã nhà cậu, cậu có trông chừng hay thế? Cậu là chủ trong gia đình cơ mà.”

      Mặt Tống Thành Trạch như đưa đám: “Tôi là heo trong gia đình ấy, có địa vị đâu người em!”

      Ngải Vi hài lòng gật đầu: “Con heo này có thể dạy dỗ nha. Mau dìu em ngồi xuống , hôm nay thằng quỷ này hưng phấn lắm, cứ đạp em mãi.”

      Tống Thành Trạch lập tức biến thành vẻ mặt cười làm lành, dìu Ngải Vi: “ hả? Sau khi ra đời nhất định là thằng nhóc khỏe mạnh đây. Vợ chậm chút nhé, cẩn thận đừng bị hoa làm vấp chân nhé.”

      có khí phách!” Chu Tử Chính mắng.

      Lâm Dư Hi ho khan hai tiếng: “ đâu, em cảm thấy Trạch biểu càng ngày càng tốt.”

      Chu Tử Chính chớp mắt với : “Thế cậu ta chính là tấm gương cho các em học tập rồi.”

      có khí phách!” Các em mắng.

      -----

      Bài hát chủ đề của hôn lễ vang vọng trong công viên, Lâm Dư Hi khoác tay Lâm Chi Hiên bước con đường màu tím, ra bãi cỏ phủ đầy hoa oải hương. Chu Tử Chính đứng trước mái đình nghỉ mát, chăm chú nhìn bước từng bước về phía mình.

      Ngày đầu tiên gặp nhau, mặc áo khoác trắng, cho cảm giác bình thản, an ổn trước giờ chưa từng có. Trời cao giày vò 5 năm chính là muốn tìm được trái tim định mệnh của trong góc vắng vẻ, bắt mắt.

      Lâm Dư Hi trịnh trọng đặt tay của Lâm Dư Hi vào tay của Chu Tử Chính: “Báu vật duy nhất cả đời này của ba, ba giao cho con đấy.”

      Chu Tử Chính nắm chặt tay : “Ba, ba yên tâm, cả đời này của con thể nào rời xa ấy được, bởi vì ấy chính là cả trái tim của con.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong Vũ Yên, ly sắc, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :