1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52 – The One

      Editor: miemei

      Y tá đẩy hai người ra sân vườn trong bệnh viện. Nắng sớm chiếu rọi, ôn hòa ấm áp, chẳng qua ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dư Hi làm cho lòng Chu Tử Chính lạnh lẽo.

      Hai người ngồi xe lăn, đợi Chu Tử Chính mở miệng, Lâm Dư Hi hỏi thẳng: “Tôi với là quan hệ vợ chồng chưa cưới? Hay là giữa chúng ta có ước hẹn đặc biệt gì đó?”

      “Ví dụ?”

      Lâm Dư Hi cắn cắn môi: “ và tôi chỉ là đóng kịch?”

      Chu Tử Chính buồn bực: “Đóng kịch? Nếu muốn tìm người đóng vai vợ , tìm diễn viên chuyên nghiệp, sao lại tìm em?”

      “Bởi vì muốn thay đổi hình tượng cậu ấm lăng nhăng, nên tìm người bình thường hẹn hò, diễn tuồng kịch.”

      Lại thêm buồn bực, trong chốc tài ăn của Chu Tử Chính bị hạ gục rồi. vội kéo lấy tay : “Hi, phải cậu ấm lăng nhăng, thề. Em đừng tin mấy bài báo mạng.”

      Lâm Dư Hi muốn rút tay về, nhưng lại bị túm lấy buông: “ buông tay ra trước, được ?”

      Chu Tử Chính bất đắc dĩ buông tay, mặt đầy vẻ tủi thân, bụng đầy nước đắng: “Vợ à, tuần trước chúng ta vừa mới ngọt ngào du lịch, cẩn thận bị người ta bắt cóc, dễ dàng gì mới chạy ra được, bây giờ em lại nhớ , còn nghi ngờ nữa. Lúc trước hằng đêm đều ôm em ngủ, bây giờ nắm tay chút cũng được.”

      Lâm Dư Hi vừa sửng sốt vừa ngạc nhiên nhìn , được gì.

      Chu Tử Chính lấy di động ra, mở phần hình ảnh: “Em xem hình chụp chung của chúng ta nè, thế này giống đóng kịch sao?”

      Lâm Dư Hi nhận lấy, từ từ lật coi. Từng tấm từng tấm hình kề đầu áp mặt, đều ngọt như dính mật vậy. Lại lật xuống coi tiếp, có ít hình tự chụp lúc hôn nhau, thậm chí có cả hình chụp và video lúc ôm nhau giường nữa.

      Lâm Dư Hi kinh hồn bạt vía nuốt nước miệng, từng quay video lúc gì đó gì đó ư?

      nhấn vào video xem xem? Yên tâm, em cho quay lúc bạch bạch bạch đâu, chỉ cho quay phần mở đầu và sau khi xong chuyện thôi.”

      Mặt Lâm Dư Hi “soạt” cái đỏ lên, may mà y tá đều là người nước ngoài, nghe hiểu lời của . Nhìn vào đôi mắt tha thiết của , Lâm Dư Hi chỉ có thể nhấn mở video. Trong video, tấm chăn phủ ngực , nhưng lại lộ ra mặt dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy trước ngực. Gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly, vừa nhìn biết ngay là dáng vẻ sau khi hoan ái. Mặt Lâm Dư Hi lại đỏ thêm mấy phần.

      “Vợ, vừa rồi được bao nhiêu điểm.”

      “Mỗi lần xong chuyện đều phải hỏi hả?”

      “Phải đó, nếu làm sao cộng đến 1314520 được?”

      “250.”

      “Lại là 250? Được, lần sau hỏi vào lúc em sướng nhất.”

      dám hỏi vào lúc đó, em trừ lại 250 đó.”

      tin, đến lúc đó em cho 5200 tiếp tục.”

      Lâm Dư Hi cười khúc khích: “ chắc chứ?”

      Chu Tử Chính cười xấu xa: “Chúng ta thử ngay lập tức là biết thôi, come on baby, round 2.”

      Video ngừng rồi, mặt của Lâm Dư Hi bị thiêu cháy đến nóng bỏng.

      Chu Tử Chính hỏi: “Vợ à, em tin rồi chứ. Chúng ta là đôi tình nhân lòng thương nhau, phải đóng kịch đâu.”

      Lâm Dư Hi mờ mịt cúi đầu: “Xin lỗi, tôi nhớ ra.”

      Tay của Chu Tử Chính nhàng phủ lên mu bàn tay của : “Vợ, đừng gấp, từ từ thôi. Bây giờ em chỉ cần tin rằng, hẹn ước duy nhất giữa và em chính là 1314520.”

      “Nếu như sau này tôi cũng thể nhớ ra nữa……” Chuyện mất trí nhớ Lâm Dư Hi hỏi bác sĩ, bác sĩ chỉ có thể cho câu trả lời lập lờ nước đôi, có thể là mấy ngày, có thể là mấy năm, ai chắc được.

      sao, dù sao chính là ông trời vẫn chưa chơi đủ, chơi màn bắt cóc tìm được đường sống từ chỗ chết, lại giấu kí ức về trong đầu em. Nhưng con người đây thích nhất là đấu với trời, cho nên trịnh trọng tuyên bố, bà xã đại nhân, ông xã đây muốn theo đuổi em lần nữa. Cho dù tạm thời, em quên , em cũng lần nữa.”

      Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kiên định của , cảm giác vừa bá đạo lại vừa kiêu ngạo này như từng quen biết, hình như từng có người với những lời giống như thế này. Là ai , cái gì, lại nhớ ra.

      Bốn năm qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc câu chuyện của là như thế nào? phải làm sao để đối mặt với ông chồng xa lạ nhất này đây?

      -----

      Ngải Vi vừa vào phòng bệnh, liền ôm lấy Lâm Dư Hi òa khóc trận: “Bọn họ cậu bị bắt cóc, mình rất sợ gặp được cậu nữa. Sau đó bọn họ cứu cậu về rồi, lại cậu bị mất trí nhớ, rất sợ cậu quên mất mình đó.”

      Lâm Dư Hi vỗ vỗ lưng ấy: “Cậu mà siết mình chặt như vậy nữa, sau này cậu cũng gặp được mình nữa đâu nhé.”

      Ngải Vi thả lỏng tay ra: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

      “Bác sĩ cánh tay của mình bị đạn sượt qua, vết thương khép lại rồi. Trước đó cứu cậu bé kia, cơ cánh tay và cơ hoành bị kéo đến tổn thương, cần phải phục hồi từ từ. Lúc chạy trốn cẩn thận té xuống hố núi, bị đụng trúng đầu, trong não có máu bầm, phải uống thuốc trước, xem xem có thể làm tan máu bầm, để cho cơ thể tự động hấp thu hay .”

      Ngải Vi nghệch ra hai giây: “Chuyện nguy hiểm lớn như vậy mà cậu cũng có thể kể đến bình tĩnh như thế, cậu có phải phụ nữ vậy?”

      “Mấy chuyện này đều là người ta cho mình nghe, có nguy hiểm hơn nữa mình cũng nhớ được gì cả.”

      “Chuyện trong bốn năm nay cậu nhớ à?”

      Lâm Dư Hi lắc đầu.

      “Lý Thuần Nhất bắt cá hai tay, cậu và bác trai bị kiện hành nghề y bằng cấp, Chu công tử gióng trống khua chiêng tỏ tình với cậu, tất cả cậu đều nhớ ra ư?”

      Lâm Dư Hi chán nản lắc đầu.

      “Cậu chút ấn tượng nào với Chu công tử hả?”

      Lần này là gật đầu: “ ấy cho mình xem hình bọn mình chụp chung, nhưng mình nhớ được chút nào.”

      “Trời ơi! Heo con nhà cậu nhất định là đau lòng đến chết rồi.”

      “Heo con nhà mình?”

      “Cái này là biệt danh tình cảm của hai người, bắt nguồn từ việc cậu lột sạch ấy để chữa bệnh cho ấy, sau đó nhìn ấy giống như nhìn thịt heo vậy. Thế là ấy liền tự xưng là chủ tịch Heo, còn gọi là heo con nhà cậu.”

      Lâm Dư Hi cắn cắn môi: “Tình cảm của mình với ấy tốt lắm hả?”

      Ngải Vi nhìn thẳng vào : “Nếu như cậu với Lý Thuần Nhất trước khi bắt cá hai tay được 10 điểm, với ấy chính là 100 điểm. Hơn nữa, cậu sống ở nhà ấy mấy tháng rồi.”

      ấy cầu hôn với mình rồi à?”

      “Trước khi cậu qua Mỹ chơi vẫn chưa, ở Mỹ có cầu hôn hay mình biết.”

      Lâm Dư Hi rất bất đắc dĩ: “Bây giờ nhìn thấy ấy, mình rất thấp thỏm. ràng nên là người rất thân mật, mình lại chút ấn tượng, chút cảm giác nào cả.”

      Con ngươi của Ngải Vi xoay vòng: “Đợi vết thương của hai người lành rồi, hay là hai người thân mật lần, chừng có thể kích thích cậu nhớ được gì đó.”

      “Đối với mình, ấy chỉ là người xa lạ, làm sao mình có thể lên giường với ấy được?”

      ấy ăn cậu n lần từ sớm rồi, được hả? Bây giờ, trong đầu cậu ấy là người xa lạ, nhưng cơ thể của cậu hẳn là rất quen thuộc với ấy.”

      Lâm Dư Hi im lặng.

      Ngải Vi lóe lên ý tưởng, mờ ám nhướn mày: “Hay là, cậu bịt mắt lại, đơn thuần để cho cơ thể cảm nhận xem. Phản ứng bản năng rất có thể moi lên ký ức tiềm ở chỗ sâu trong não đấy.”

      Lâm Dư Hi than : “Đợi vết thương của mình và ấy lành rồi hãy .” Bây giờ não của mảng trống rỗng, mảng lớn còn lại lộn xộn cả lên.

      “Hi, tin mình , Chu Tử Chính chính là chân mệnh thiên tử của cậu. He is the one!”

      -----

      Ngải Vi gặp được Chu Tử Chính, nhõm gật đầu: “May mà người có GPS, nếu là lành ít dữ nhiều.”

      “Kiểu người chuyện dùng đến não, kẻ thù lại nhiều như em, có cần làm cho em cái GPS để phòng thân luôn ?”

      “Hứ, còn em chuyện dùng não nữa, em vừa mới ít lời tốt đẹp giúp ở trước mặt Hi Hi đấy. Em còn đề nghị với Hi Hi, đợi vết thương của hai người lành rồi, làm lần bạch bạch bạch, chừng ký ức của cậu ấy bị đẩy cái bạch ra ngoài luôn.”

      Hai mắt Chu Tử Chính sáng lên, cong môi cười: “ quen biết em bao lâu nay, đây là câu mà em có trình độ nhất đấy.”

      Ngải Vi nhướn mày: “Vậy xin ông chủ Chu đầu tư cho bộ phim của em hào phóng chút nha.”

      Chu Tử Chính nhìn Tống Thành Trạch cái: “Vợ của cậu bị cậu dạy cho gian xảo rồi đấy.”

      Tống Thành Trạch cười ha ha: “Hết cách, có cha mẹ già, dưới có con thơ, ở giữa còn có thêm người dễ nuôi nữa, gian xảo được.”

      Ngải Vi trừng mắt: “ ai dễ nuôi hả?”

      Chu Tử Chính đẩy xe lăn: “ thăm Hi Hi, căn phòng này để lại cho hai người đánh nhau đấy, nhớ khóa cửa nha.”

      -----

      Chu Tử Chính ngồi xe lăn vào phòng bệnh của Lâm Dư Hi, sau đó trợ lý để cơm canh lên bàn.

      “Đồ ăn của bệnh viện ngon, sợ em ăn quen, nên đặt vài món Trung về.”

      Thực ra bệnh viện nằm ở khu Las Vegas đẳng cấp, thức ăn cực kỳ cao cấp rồi, mỗi 24 tiếng có thể chọn đồ ăn thức uống từ thực đơn, hơn nữa, món Mỹ, món Trung, món Nhật, món Pháp, ẩm thực của các quốc gia mặc cho người ta lựa chọn. Còn ngon ư?

      Lâm Dư Hi có thể lại, bước chậm qua, nhìn thấy ba món canh được đặt bàn: đậu hũ tỳ bà, thịt kho và cá chưng, cộng thêm tô canh cải bó xôi thịt xé sợi, món ăn gia đình, thanh đạm, ngon miệng.

      Chu Tử Chính gắp cho miếng thịt kho: “Tuy là ngon như em nấu, nhưng cũng tồi, thử chút .”

      “Cám ơn!”

      “Đậu hũ tỳ bà của họ cũng được làm rất đặc sắc, nếm thử xem.”

      Lâm Dư Hi đón lấy: “Cám ơn.”

      “Đừng cám ơn với nữa, được ?” Chu Tử Chính có chút chán nản, thế này căn bản là coi như người ngoài. Ách, hết cách, bây giờ chỉ là người ngoài mà thôi.

      Lâm Dư Hi chỉ có thể cúi đầu ăn cơm: “Ừm, mùi vị của mấy món này rất ngon.”

      vẫn thích món em nấu nhất. Lần đầu tiên ăn thịt kho em nấu, ăn ba chén cơm lớn luôn đó, gần như là húp cả nước sốt luôn.”

      bị no căng bụng à?”

      “Có chứ, căng đến nỗi cả đêm ngủ được, cứ nghĩ làm thế nào để kéo em đến nhà , nấu thịt kho cho cả đời.”

      Lâm Dư Hi đột nhiên bị thịt làm cho sặc, ho mấy cái.

      sao chứ?” Chu Tử Chính dịu dàng vuốt lưng cho Lâm Dư Hi.

      Bắp thịt của Lâm Dư Hi tự chủ mà căng lên, tay của Chu Tử Chính hơi dừng lại, rời khỏi lưng của : “Vết thương của em vẫn còn đau à?”

      “Đỡ nhiều lắm rồi, bác sĩ nếu tiến triển tốt, qua mấy hôm nữa là có thể ra viện. Chân của sao rồi?”

      “Sau khi ra viện còn phải điều dưỡng thời gian, bây giờ phải luyện tập dùng gậy để bộ.”

      bắt được đám bắt cóc kia chưa?”

      “Chủ mưu chạy thoát rồi, cảnh sát phát lệnh truy nã quốc tế, cộng thêm giải thưởng mười triệu đô nữa. Mà cặp vợ chồng lừa chúng ta dính bẫy cũng bị bắt rồi.”

      “Chính là người vợ muốn đưa tôi bệnh viện, tôi lại mượn cơ hội đó chạy trốn đó hả?”

      “Cặp vợ chồng đó, nữ tên Linda, nam tên Kiến. Lúc cảnh sát tra hỏi Linda, ta em diễn rất giỏi, lúc đó ta nghĩ rằng em sắp xong rồi. ta còn nhờ cảnh sát chuyển lời cho em là em sao ta rất yên tâm, cám ơn em cứu Max.”

      “Max?”

      “Max là con trai ta. Ở bên vách núi, đột nhiên cơn co giật bị tái phát, Max té xuống vách núi, em liều mạng kéo nó lại. Đáng hận là lúc em cứu Max, ba nó liền nhân cơ hội đánh lén, chúng ta thể phản kháng chút nào. Lúc đó em bị thương, dùng 100 triệu đô dụ tên Kiến giao em cho Linda trông chừng, chính là đánh cược ta vẫn còn chút lương tâm. Nếu , em và cùng bị bắt , hậu quả, dám nghĩ đến.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi rầu rĩ: “Bọn họ đối xử với thế nào?”

      ra và gã chủ mưu từng dính líu vào 14 năm trước, gián tiếp làm cho ngồi tù 12 năm. Lần này bắt cóc , là vì tiền, hai là vì trả thù. Bây giờ có thể toàn thân mà thoát khỏi, bị thương chút thế này là chuyện rồi.”

      Ánh mắt của Lâm Dư Hi rơi xuống cẳng chân của , buồn bã: “Đáng tiếc tôi nhớ được gì hết.”

      “Đoạn trải nghiệm này, tốt nhất là em vĩnh viễn cũng đừng nhớ lại.”

      “Linda bị phán hình phạt nặng sao?”

      ta là tòng phạm, thời hạn hình phạt từ 10 năm trở lên. Nhưng ta cũng coi như là từng chăm sóc cho em, có thể giảm án xuống chút. Chồng ta là thủ phạm chính, chạy thoát 20 năm đâu.”

      “Vậy Max……”

      Chu Tử Chính nắm tay : “Hi, mỗi người đều có số mệnh của mình, em cứu Max, là cho nó sinh mạng mới rồi. Cha mẹ của nó thế nào phải là chuyện mà em với có thể thay đổi được. Em là bác sĩ, vẫn luôn muốn cứu người, nhưng bệnh nhân có số mệnh và tạo hóa của chính họ.”

      Lời của dịu dàng tràn vào lòng , tháo gỡ cái nút thắt nho . Cảm giác này rất ấm áp, rất quen thuộc.

      “Cám…… ừm.”

      Qua lúc, Lâm Dư Hi hơi xấu hổ : “Có thể buông tay tôi ra ? Tôi thể uống canh bằng tay được.”

      Chu Tử Chính nhìn thấy vẻ ngượng ngùng mặt , trong lòng giống như bị vuốt mèo gãi vậy, ngứa ngáy thôi. lăn ga giường biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ chỉ nắm tay ấy thôi, mặt ấy đỏ lên rồi. Má ơi, cảm giác này tuyệt ! Nếu như sau này hôn ấy, dỗ ấy lên giường, có khi nào cũng có cảm giác thấp thỏm yên, muốn từ chối mà còn mời chào của lần đầu tiên ?

      Khóe miệng của Chu Tử Chính vô thức cong lên, tất cả làm lại lần nữa, mùi vị đó chính là cảm giác sung sướng nên lời. Xem ra, ấy mất trí nhớ tạm thời cũng có chỗ tốt.

      Dĩ nhiên Lâm Dư Hi biết Chu Tử Chính suy nghĩ cái gì, chẳng qua nhìn thấy nụ cười lơ đãng của Chu Tử Chính, mà nụ cười này lại có chút quái lạ, mặt lại càng đỏ lên.

      Chu Tử Chính buông tay ra, khụ khụ hai tiếng, thả lỏng cổ họng có chút căng thẳng: “Món canh này uống vào cũng rất sướng…… ngon miệng.” Múc cho chén canh, cơ thể thầm dịch về phía Lâm Dư Hi.

      Lâm Dư Hi uống ngụm, khá ngon miệng. Khóe mắt nhìn lướt qua mặt của Chu Tử Chính, cứ thâm tình nhìn mình như thế, nhìn đến nỗi nhịp tim của đập nhanh hơn, rối bời.

      “Ách, tôi có thể hỏi vấn đề ?”

      “Dĩ nhiên.”

      “Tại sao lại thích tôi?”

      “Tại sao lại thích em chứ?”

      “Tôi với là hai người cùng thế giới, hơn nữa vợ chưa cưới trước kia, bạn cũ của đều rất xinh đẹp, tôi sánh được với bọn họ.”

      Chu Tử Chính cười: “Thế giới của cần ăn, uống, vệ sinh, work hard play hard, em sao?”

      Lâm Dư Hi sững lại.

      “Thế giới của có hỉ nộ ái ố, có sinh lão bệnh tử, cần có người thương bầu bạn, em sao?”

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên gì.

      “Vậy nên, thế giới của chúng ta có gì khác nhau?”

      “Trước kia cũng trả lời tôi như vậy à?”

      phải. Em bước vào thế giới của , nhìn thấy thực ra thế giới của còn vắng lạnh hơn thế giới của em nhiều, cho nên em ở lại sưởi ấm cho bằng trái tim của đức mẹ.”

      Lâm Dư Hi nhìn được bật cười.

      “ Còn có mấy bạn trước xinh đẹp kia, vẻ ngoài của họ có đẹp hơn nữa, nhìn quen rồi cũng chỉ có thế thôi. Chỉ có thứ càng nhìn lâu càng thấy đẹp, bọn họ có, em có.”

      “Là gì?”

      Chu Tử Chính dựa vào gần hơn: “Thịt kho!” đột nhiên đánh lén hôn lên mặt cái.

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên, ngây ra vài giây, khẽ cáu: “Lòng của có lăng nhăng hay , tôi biết, nhưng cái miệng của đủ ba hoa đấy.”

      “Có ?” Chu Tử Chính chu môi lên, “Ba hoa chỗ nào, em lau giúp .” Đột nhiên miếng thịt kho được nhét vào miệng .

      mà hỏi thịt kho của đó.”

      Tim Lâm Dư Hi đập thình thịch, thình thịch, cảm giác này rất quen thuộc, chỉ là như từng quen biết, mà là loại hơi thở quanh quẩn bên mình mỗi ngày.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, Phương Lăng8 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53 – Nhớ ?

      Editor: miemei

      Chu Tử Chính bao trọn chiếc máy bay chuyên dụng về Hong Kong, chỉ là khi nhấn mạnh hai chữ “bao trọn” ở trước mặt Lâm Dư Hi, có bất kỳ phản ứng gì. Tống Thành Trạch lại phản ứng rất mạnh mà nịnh nọt: “Làm lần rung , chừng ấy bị rung đến tỉnh đấy.”

      Chu Tử Chính liếc ta cái: “Cậu muốn rung cứ tự nhiên, đừng có khoe khoang trước mặt người tàn tật.”

      “Cũng phải, dựa vào chân chống đỡ được.” Đột nhiên Tống Thành Trạch cảm nhận được sát khí ập vào mặt.

      nửa tiền hoa hồng còn lại của cậu cũng mất luôn rồi.”

      Tống Thành Trạch oan ức: “Cũng đâu có là cái chân kia của được đâu, trừ tiền hoa hồng kiểu này ác quá.”

      “Được, vậy dùng cái chân của cậu đổi lại tiền hoa hồng của cậu . Rốt cuộc là trái, phải hay giữa, chúng ta bốc thăm quyết định.”

      Tống Thành Trạch cười ha ha: “Chân nào của tôi đều rất hữu dụng, cần đổi đâu. Boss, khát rồi phải ? Nào, uống ly nước .”

      Chu Tử Chính nhìn sang Ngải Vi ngồi cùng với Lâm Dư Hi: “Đâu chỉ khát? Tôi đói khát luôn ấy. , đuổi vợ cậu .”

      Tống Thành Trạch kêu gào: “Đuổi vợ tôi , vợ cũng cũng đâu thể giúp thỏa mãn cơn đói khát! Boss, chỉ nhìn mà được ăn càng đau khổ hơn đó, vợ tôi suy nghĩ cho thôi đấy.”

      Sát khí trong mắt Chu Tử Chính tăng vọt, Tống Thành Trạch nịnh nọt cười lấy lòng: “ ăn được, cho con mắt cơn nghiện cũng được, tôi lập tức đuổi bà vợ biết tốt xấu kia ngay, dạy dỗ lại từ đầu.”

      Thế là, Chu Tử Chính ngồi bên cạnh Lâm Dư Hi, tự nhiên đưa tay nắm lấy tay : “Lạnh ?”

      Trong lòng Lâm Dư Hi hơi run lên: “…… lạnh.”

      lạnh.”

      Lòng bàn tay của nóng hổi, lẽ lòng bàn chân của lạnh à? Lâm Dư Hi liếc cái: “ lạnh ở đâu?”

      Chu Tử Chính cầm tay của lên đặt vào lồng ngực bên trái: “Ở đây lạnh. nhìn thấy em, tim của rất lạnh, rất lạnh.”

      “Khoang máy bay này đâu lớn, sao lại nhìn thấy tôi chứ.”

      “Nhưng thấy được chính mình ở trong mắt cả em.”

      Lâm Dư Hi xì tiếng: “Đây chính là cách theo đuổi con đó hả?”

      “Đây là cách theo đuổi vợ.”

      Lâm Dư Hi nhếch môi: “Lúc trước tôi có năng ngọt xớt ?”

      Chu Tử Chính bày ra vẻ suy tư: “Hình như có, cũng hình như có, có thể là do lạnh quá, nhớ ra. Nếu như em suởi ấm cho , có thể nhớ ra.”

      “Vậy bây giờ đủ ấm chưa?”

      “Còn thiếu chút nữa.” Chu Tử Chính sán lại gần, đột nhiên thơm lên mặt cái: “Thế này khá hơn rồi.”

      tiếp viên hàng bưng ly nước uống, mặt đỏ ửng, tiến được lùi cũng xong mà đứng bên. Chu Tử Chính nhìn sang ta, cười: “Lại là à?”

      tiếp viên lúng túng cười cười: “ ngại quá, đây là nước cam chị Chu cần.”

      “Mỗi lần xuất đều đúng thời điểm ghê!”

      tiếp viên đặt nước cam xuống: “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”

      “Tôi muốn hỏi vấn đề, nhìn xem ấy có gì khác ?”

      tiếp viên sửng sốt: “Chị Chu đâu có gì khác ạ?”

      Chu Tử Chính mỉm cười gật đầu, nhìn sang Lâm Dư Hi: “Chính xác, ấy có gì khác cả, vẫn là người phụ nữ của tôi.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi rung lên, im lặng uống nước cam.

      Cả chuyến bay, nắm tay chặt, ấm áp từ lòng bàn tay vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, não của nhớ được mọi thứ về , nhưng tay của lại hề quên độ ấm từng mang đến.

      -----

      Vì chủ mưu bắt cóc trốn thoát, dựa vào suy nghĩ về vấn đề an toàn, Chu Tử Chính hi vọng Lâm Dư Hi và Lâm Chi Hiên có thể ở lại nhà . Lý do này, hình như rất khó từ chối.

      Khi Lâm Dư Hi nhìn thấy phòng ngủ của hai người họ, quần áo của , đồ dùng hằng ngày và búp bê Hello Kitty ở giường, thể nào nghi ngờ quan hệ giữa với nữa.

      “Chân của lên xuống cầu thang tiện, em ở phòng này, ở phòng khách lầu dưới.”

      Lâm Dư Hi nhìn thấy những tấm hình dán tường: “Mấy tấm hình này có ý nghĩa đặc biệt ư?”

      “Chúng là những thứ “ từng” của , có chúng, quen biết em.”

      muốn dùng những tấm hình này tạo ra hình vẽ đặc biệt sao?”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Có lẽ vậy.”

      -----

      Lâm Dư Hi nằm giường, căn phòng này tràn ngập hơi thở của . ôm búp bê Hello Kitty vào lòng, con búp bê thuộc về riêng thấm đượm mùi hương của . nằm giường trăn trở rất lâu vẫn ngủ được, dứt khoát ngồi dậy mở máy tính ra, tìm xem hình ảnh và video của với trong đó, tìm lại ký ức mất của .

      nhấn mở cái video bên bờ biển, nằm ngủ ghế tắm nắng của bãi biển, Chu Tử Chính từ từ quay ống kính qua: “Vịt con xấu xí ngủ mất rồi, có biết tôi muốn làm gì ? Hôn trộm? Tôi là người thế nào chứ, sao có thể làm ra loại chuyện biết liêm sỉ như vậy được? Tôi nhận được đồng ý của ấy thôi. Ơ, đúng, phụ nữ đều nghĩ đằng nẻo, cho nên chỉ cần ấy phản đối tôi có thể hôn rồi. Khụ khụ, Lâm Dư Hi, tôi muốn hôn , nếu đồng ý, xin hãy lớn lên nhé.” Sau hai giây, Chu Tử Chính nhìn vào ống kính cười : “Xem ra ấy phản đối, thế nên tôi có thể hôn cách quang minh chính đại rồi.” cúi đầu, hôn lên mặt cái, sau đó nhìn vào ống kính nhướn mày hả hê, kiêu ngạo giơ ngón cái lên tự khen.

      Lâm Dư Hi ngây ra hai giây, nhịn được phì cười. biết liêm sỉ mà!

      mở cái video khác nữa, Chu Tử Chính nấu ăn trong nhà bếp.

      “Vợ ơi, tối nay là canh đậu hũ Văn Tư lần thứ 10, em có muốn kể cho nghe rốt cuộc canh đậu hũ có câu chuyện gì ?”

      “Ban đầu bà ngoại em phản đối mẹ gả cho ba, năm đó đúng lúc là đại thọ 90 tuổi của bà cố ngoại em, trong nhà đãi tiệc mừng thọ, mẹ đưa ba về nhà, ba liền làm canh đậu hũ Văn Tư chúc thọ cho bà cố ngoại. Bà cố ngoại rất vui, uống hết chén canh đậu hũ lớn, chính thức thừa nhận ba là cháu rể ngoại của bà, bà ngoại em cũng đồng ý luôn.”

      Chu Tử Chính cười nhìn vào ống kính: “Vậy lần sau nấu canh đậu hũ Văn Tư cho bác trai, bác thừa nhận là con rể của bác rồi?”

      biết à nha.”

      “Được rồi, vậy thử xem.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt. ấy nấu canh đậu hũ Văn Tư? Mười lần? Hình như có chút hiểu tại sao Ngải Vi được 100 điểm rồi.

      Tiếng gõ cửa vang lên: “Hi, vẫn chưa ngủ à?”

      Lâm Dư Hi mở cửa: “Sao lại lên đây?”

      Chu Tử Chính chống gậy vào: “ thấy đèn phòng em vẫn còn sáng, sao thế, ngủ được hả?” đến chỗ máy tính bàn đọc sách, “ xem gì vậy?”

      “Xem mấy cái video với hình ảnh trước kia, xem xem có thể nhớ được gì .”

      Chu Tử Chính nhìn video cái: “Có nhớ canh đậu hũ Văn Tư nấu ?”

      Lâm Dư Hi lắc đầu.

      “Đừng vội! Ký ức chỉ ở trong đầu em mà thôi, chạy đâu được đâu, chúng ta cùng nhau đào từ từ.”

      “Canh này là làm hả?”

      tin à?”

      “Cắt đậu hũ khó lắm.”

      “Phải đó, thế nên luyện cắt đậu hũ thôi cũng luyện hết cả tháng, muốn dỗ em vui khó khăn biết bao.”

      Lâm Dư Hi thẹn thùng cong khóe môi: “ biết dỗ ngọt người ta đấy.”

      chỉ biết dỗ ngọt em thôi.”

      Lâm Dư Hi có chút hiểu ra vì sao mình lại thua vào tay rồi.

      Bầu khí quá mờ ám, chuyển đề tài thôi: “ cũng ngủ được sao?”

      quen có em ở bên cạnh rồi, có em ngủ được.” Giọng điệu của vừa tủi thân vừa bất đắc dĩ.

      Chủ đề dời rồi, bầu khí lại càng mờ ám. Trong lòng Lâm Dư Hi có chút ấm áp lại có chút chua xót: “Vậy…… ôm búp bê của tôi ngủ nhé?”

      Hai mắt Chu Tử Chính trừng lên: “Tại sao phải là ôm em?”

      “……”

      “Chân vừa đau, lòng vừa lạnh, đơn gối chiếc ngủ được, haiz……”

      “……”

      Chu Tử Chính đáng thương nhìn Lâm Dư Hi: “Vậy em cho ngồi ghế sô pha nhìn em ngủ ! Em ngủ rồi .” xong chống gậy về phía sô pha ngồi xuống, ngây ngốc nhìn .

      Lâm Dư Hi mềm lòng: “Hay là, ngủ giường .” Dù sao cái giường cũng đủ lớn, mỗi người ngủ bên cũng được.

      Sau đó Lâm Dư Hi chứng kiến gã què bò lên giường với tốc độ kinh người. Nhìn thấy nụ cười trộm vì gian kế thành bên khóe miệng của , Lâm Dư Hi chợt nhớ tới vẻ đắc ý hả hê sau khi hôn trộm mình trong video.

      Có câu mời khách dễ, tiễn khách khó, Chu Tử Chính đắp chăn xong, mặt mày cười khổ với : “Ngủ sớm nhé!” Khoảnh khắc đó, dường như Lâm Dư Hi nhìn thấy con sói khoác lên bộ da heo.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Phương Lăng, Tồn Tồn6 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53 (tiếp theo)

      Editor: miemei

      Lâm Dư Hi nhớ ràng lúc ngủ giữa với lớp chăn ngăn lại, ngủ giấc tỉnh dậy, bị người ta ôm vào lòng, tay của chui vào áo ngủ của , tóm lấy phần mềm mại trước ngực , thỉnh thoảng còn bóp vài cái.

      Quả nhiên là sói mà!

      Lâm Dư Hi kéo tay ra, ở an toàn rồi, nhưng bên dưới lại thất thủ.

      “A!” Lâm Dư Hi khẽ kêu, “Chu Tử Chính!”

      “Vợ.” Chu Tử Chính nửa mơ nửa tỉnh nỉ non, cơ thể dính vào chặt hơn. Lâm Dư Hi cảm nhận được độ cứng làm người ta sợ hãi ở sau lưng, càng muốn giãy ra ôm càng chặt.

      “Vợ à, đừng nhúc nhích nữa. Nhúc nhích nữa, nhịn nổi nữa đâu..”

      Cả người Lâm Dư Hi bỗng chốc cứng lại. Sau đó, Chu Tử Chính lại tùy ý giở trò, muốn làm gì làm.

      sờ đủ chưa?”

      “Chưa.”

      “……Tôi muốn vệ sinh.” Mượn cớ tiểu tiện để trốn.

      “Ừm, đúng là em hơi ướt rồi.” Cùi chỏ đập vào ngực , “Ui da……”

      Lâm Dư Hi chạy vào nhà vệ sinh, có khoảnh khắc kia, mặc dù trong đầu trống rỗng, nhưng cơ thể của lại rất muốn tiếp tục.

      rửa mặt, nhìn mình ở trong gương. Về mặt lý trí, biết người ở bên cạnh bây giờ là Chu Tử Chính, nhưng ký ức của vẫn dừng lại trước từng cảnh tượng ngọt ngào với Lý Thuần Nhất. Lúc thân mật ở bên Chu Tử Chính, trong lòng lại sinh ra nỗi áy náy với Lý Thuần Nhất. làm chuyện của với Lý Thuần Nhất, vẫn thể nào buông bỏ gút mắc trong lòng được.

      Cho nên, chỉ có thể chạy trốn.

      -----

      Xuống lầu, Lâm Chi Hiên ăn sáng trong phòng ăn.

      “Ba, chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng, ngủ ngon ?”

      “Ngủ ngon lắm ạ.”

      “Còn đau đầu ?”

      “Lúc sáng thức dậy có chút, qua lúc đỡ rồi.”

      “Chiều hôm nay đến bệnh viện kiểm tra máu bầm trong não chút, xem xem có biến hóa gì .”

      “Ừm.” Lâm Dư Hi do dự lúc vẫn hỏi ra: “Ba, chiếc đồng hồ của ông nội, con đưa cho Lý Thuần Nhất, sau đó con có lấy về ?”

      . Cậu ta kết hôn rất đột ngột, sau khi cậu ta kết hôn con chưa từng tìm cậu ta, cậu ta cũng có tìm con.”

      “Vậy đồng hồ của ông nội……”

      “Con muốn lấy nó về hả?”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Những thứ khác con có thể cần, nhưng đồng hồ của ông nội con muốn lấy về.”

      “Cũng tốt, dù sao cái đó cũng là đồ vật quan trọng trong nhà.”

      Gặp lại ta lần, lấy đồng hồ về, chấm dứt đoạn tình cảm qua.

      Lúc Chu Tử Chính muốn xuống lầu, Lâm Dư Hi vội lên dìu : “Sau này đừng tự mình lên lầu nữa, ngoài cái chân, vết thương xương sườn của vẫn chưa lành hẳn đâu.”

      “Vậy em xuống lầu ở chung với , nếu ngủ được lại phải bò lên giường của em nữa.”

      Lâm Dư Hi thầm nhéo cái: “Ba tôi ở đây, đừng chuyện ba hoa như thế.”

      “Em yên tâm, càng ba hoa ba càng vui đó.”

      bậy.”

      Chu Tử Chính kề sát vào tai : “Ông ấy muốn bế cháu ngoại mà.”

      Mặt Lâm Dư Hi đỏ lên.

      Lâm Chi Hiên nhìn Chu Tử Chính : “Sao lại lên lầu rồi?”

      quen ôm Hello Kitty ngủ, mà Hi Hi chịu nhường cho con, con chỉ có thể lên trộm thôi, kết quả bị Hi Hi bắt được, phạt con ở lầu úp mặt vào tường suy nghĩ về lỗi sai của mình ạ.”

      Chu Tử Chính mỉm cười đứng lên: “ tháng sau là phải thi rồi, ba phải thư viện đọc sách. Hai đứa cứ từ từ bàn bạc chuyện chia búp bê như thế nào nhé.”

      “Ba, ba yên tâm, với trạng thái như bây giờ, con đánh lại ấy, chỉ có thể mặc cho ấy bắt nạt thôi.”

      Lâm Chi Hiên cười ha ha, biết điều rời .

      Người giúp việc đem bữa sáng lên, là cháo thịt nạc trứng bắc thảo và bánh củ cải.

      Chu Tử Chính ăn miếng bánh củ cải, lắc đầu: “Vẫn là bánh củ cải em làm ngon hơn.”

      “Vậy mấy ngày nữa tôi làm ít.”

      được, vết thương cánh tay của em vẫn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi cho tốt, được làm việc gì hết.”

      Chỉ là, có chuyện rất muốn làm. Lâm Dư Hi húp hớp cháo: “Tôi muốn gặp Lý Thuần Nhất, hỏi ta lấy lại vài thứ.”

      “Lấy cái gì?”

      “Đồng hồ của ông nội tôi. Tôi hỏi ba rồi, ra tôi vẫn chưa lấy về. Chiếc đồng hồ đó là của ông nội để lại, tôi muốn lấy nó về.”

      kêu cậu Trạch lấy là được rồi.”

      Tay của Lâm Dư Hi dừng lại chút: “Tôi muốn chuyện với ta chút.”

      Giọng điệu của Chu Tử Chính trầm xuống: “Giữa em với ta có gì để cả.”

      “Nhưng bây giờ tôi chỉ nhớ tôi và ta vẫn ở bên nhau. làm ràng chuyện giữa tôi với ta, tôi thể nào với ……”

      Chu Tử Chính nắm tay : “Sau khi ta ly hôn với Vương Vận Kỳ, vẫn luôn có ý với em. Nếu ta biết em chỉ nhớ ta, mà quên mất , ta thế nào?”

      Chân mày Lâm Dư Hi chau lại: “Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện giữa tôi với ta thôi.”

      được.”

      “Nhưng, bây giờ tôi và ở bên nhau, luôn có loại cảm giác phản bội ta.”

      Tay của Chu Tử Chính có chút run rẩy: “Hi, người phản bội là ta. Chuyện của ta, Tiểu Ngải có thể từ từ kể cho em nghe, biết được chuyện của bốn năm trước, em tuyệt đối thể nào có cảm giác phản bội gì đó với ta nữa.”

      “Vince……”

      “Em từng với , cho dù , em cũng có chuyện gương vỡ lại lành với ta, bởi vì trong cuộc đời em cần kẻ đào ngũ trong tình . Bốn năm trước, Lý Thuần Nhất chính là kẻ đào ngũ vứt em sang bên, quan tâm hỏi han. Tin tưởng , ta đáng để em kết thúc gì cả, bởi vì bốn năm trước em với ta cắt đứt rạch ròi từ sớm rồi.”

      Cổ họng của Lâm Dư Hi nghẹn lại, trong mắt từ từ nổi lên nỗi đau thể đèn nén.

      Ánh mắt của Chu Tử Chính rùn lên. Mẹ nó, ông trời ơi ông chơi trò gì vậy? Vết thương lòng của ấy vừa mới khỏi, ông lại làm cho ấy quên hết mọi đau thương mà Lý Thuần Nhất mang đến. Ông muốn làm cho ấy đau lần nữa ư? Hay là cho Lý Thuần Nhất cơ hội đến giành lại? Loại đào binh như Lý Thuần Nhất, cũng xứng sao?

      Chu Tử Chính đối mặt với Lâm Dư Hi, kéo qua ngồi lên đùi , rồi ôm chặt : “Tin tưởng , ta xứng đáng đâu.”

      Nước mắt của Lâm Dư Hi lăn xuống: “Tôi…… chỉ nhớ ta trong điện thoại sau khi ta về chúng tôi chụp hình cưới.”

      Trái cổ của Chu Tử Chính trượt lên trượt xuống, tay của siết chặt lại, từ từ giơ lên lau nước mắt của : “ theo , có thứ này muốn cho em.”

      Chu Tử Chính chống gậy, Lâm Dư Hi dìu vào căn phòng ở tầng dưới. vào phòng, Chu Tử Chính khóa cửa phòng lại, kéo ngồi xuống giường.

      Lâm Dư Hi hỏi: “ muốn cho tôi cái gì?”

      .”

      đợi Lâm Dư Hi phản ứng lại, Chu Tử Chính đè ngã xuống giường, bờ môi hôn sâu.

      Chu Tử Chính đè cánh tay giãy giụa của xuống: “Hi, não của em nhớ được , nhưng cơ thể của em chắc chắn quên . Cho vào !”

      Lâm Dư Hi ngây dại. Để cơ thể cảm nhận? Tay của ngừng giãy giụa, để mặc cho Chu Tử Chính cởi đồ của , mặc cho bờ môi nóng bỏng của rơi da thịt của .

      Chu Tử Chính lật người nằm lên giường, kéo Lâm Dư Hi ngồi lên người : “Chân trái của dùng sức được, em ở .” Sau đó đỡ lấy hông của , đè xuống, vững vàng, mạnh.

      loại kích thích quen thuộc, mãnh liệt xuyên qua cơ thể của Lâm Dư Hi, từ trong miệng tràn ra tiếng kêu kiềm nén được.

      “Có nhớ ?”

      Lâm Dư Hi vẫn chưa có cơ hội trả lời, Chu Tử Chính tóm lấy hông của , bắt đầu tấn công mạnh mẽ. Lần này còn ôn tồn tiến hành theo chất lượng nữa, mà là mưa to gió lớn bất thình lình ập tới. muốn dùng tình và dục vọng nguyên thủy nhất, nóng bỏng nhất để kích thích ký ức của cơ thể dành cho .

      là ai?”

      Lâm Dư Hi bị đưa đẩy đến mất hết phương hướng, bật thốt theo bản năng: “Ông xã!”

      Lâm Dư Hi co rút mãnh liệt làm cho suýt chút nữa kiềm được. kéo lên, rời khỏi cơ thể , lại chống người ngồi dậy, ôm vào lòng, hôn lên môi nồng cháy, môi lưỡi quấn quýt muốn kéo ra những hồi ức bị chôn giấu sâu trong não.

      Chu Tử Chính vào cơ thể lần nữa, lại kích thích hồi run rẩy.

      là ai?”

      “…… Ông xã!”

      là ai?”

      “Ông……xã……”

      dựa vào , mặc cho thống trị cơ thể của , tri giác của , linh hồn của . nhớ được chuyện của với , nhưng cơ thể của lại nhớ rất từng quấn quýt triền miên.

      ……

      nửa nằm người , Chu Tử Chính vén những lọn tóc vương vãi của lên, nhìn đôi mắt quyến rũ đưa tình của . Trong lòng thỏa mãn, nhưng cơ thể lại bắt đầu đau.

      “Có cảm giác ?”

      Lâm Dư Hi ừ tiếng, vuốt ve gương mặt nóng cháy của : “Em nhớ ra chút cảm giác.”

      “Cảm giác gì?”

      Lâm Dư Hi mỉm cười .

      “Nhớ ra làm cho em sung sướng muốn chết?”

      Lâm Dư Hi đánh cái bốp, Chu Tử Chính kêu tiếng “ui da”, chân mày nhíu lại: “Vợ à, xem ra dốc sức quá rồi.”

      “Sao rồi?” Lâm Dư Hi ngồi dậy, kiểm tra lồng ngực của , ấn vào chỗ xương sườn, Chu Tử Chính kêu rên tiếng.

      “Xương sườn bị tổn thương rồi.”

      Chu Tử Chính nhịn đau: “ đây là dùng mạng sống để kêu gọi ký ức của em thức tỉnh đó.”

      Lâm Dư Hi vội vàng mặc quần áo vào, lại đỡ dậy mặc quần áo cho cẩn thận.

      Chu Tử Chính nhìn cười: “Nỗi đau này, đáng lắm!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Phương Lăng, Tồn Tồn6 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54 – Nơi bắt đầu

      Editor: miemei

      “Chuyện giữa hai chúng ta em nhớ được gì cả, vậy kể cho em nghe từng chút từng chút . Nhưng lại sợ sau này già rồi, cũng nhớ được, vẫn nên quay lại những lời , sau này ai quên lấy ra xem, xem thêm mấy lần lại nhớ ra rồi.” Chu Tử Chính nhấn mở nhạc, là At the beginning, “Em thích nhất là bài này, cũng hợp với hoàn cảnh tại đấy, hai chúng ta lại trở về nơi bắt đầu tất cả.”

      I’ve been waiting so long, đợi rất lâu rồi,

      Nothing is going to tear us apart, có bất cứ việc gì có thể chia rẽ đôi ta.

      In the end I want to be standing, Cuối cùng, chỉ muốn cùng em,

      At the beginning with you… đứng ở nơi bắt đầu tất cả.

      Trong lòng Lâm Dư Hi ấm áp, mũi có chút chua xót, hát theo tiếng nhạc: “Life is a road, now and forever, wonderful journey, (Cuộc đời là chuyến dài dăng dẳng, là hành trình kì diệu). This is the start. (Đây là khởi đầu mới.)”

      Chu Tử Chính nắm tay , cười : “Biết ngay em hát hay lắm mà. Đợi vết thương của lành hẳn, chúng ta cùng thu bài hát này, làm bài hát chủ đề cho lễ kết hôn nhé.”

      Lâm Dư Hi nhịn được hỏi: “Tiểu Ngải trước khi Mỹ vẫn chưa cầu hôn, cầu hôn ở Mỹ à?”

      “Ách, thực ra vẫn chưa chính thức cầu hôn, nhưng em nhận quà của rồi, cũng coi như là đồng ý.”

      “Quà gì?”

      Chu Tử Chính lấy mặt dây chuyền phỉ thúy cổ ra: “Tình chân thành. Đây là món quà bà nội tặng cho cháu dâu.”

      tặng lúc nào vậy?”

      “Đừng vội, để kể lại từ từ.” Chu Tử Chính mở máy quay lên, hắng giọng, “Chuyện kể rằng buổi chiều ánh nắng rực rỡ, vào phòng khám gặp được người đẹp cột tóc đuôi ngựa khám bệnh cho người khác, ấy có đôi mắt rất trong trẻo. ngờ lần đầu gặp nhau chúng ta đối đãi với nhau rất chân thành, sau đó em liền nắm chặt điểm yếu của , cho nên cũng quyết tâm muốn thăm dò bài tẩy của em……”

      Lâm Dư Hi nghe chậm rãi kể lại chuyện của hai người họ, căn bệnh tiện ra của chữa lâu vẫn khỏi, khiến bước vào phòng khám Tân Sinh, chữa khỏi bệnh cho , cũng tháo gỡ gút mắc trong lòng . ra, câu chuyện của chính là bắt đầu như vậy.

      “Em có biết em từng câu gì làm cho canh cánh trong lòng nhất ?” Chu Tử Chính hỏi, sau đó lại tự trả lời, “Chính là em nhìn vào thằng em của rồi nó giống như cục thịt heo.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt, phì cười: “Nếu em có thể giống cái gì? Giống con sâu hả?”

      “Là rắn khổng lồ!” Chu Tử Chính nghiêm chính bảo vệ tôn nghiêm của cậu em.

      “Được rồi, được rồi, là rắn khổng lồ gục đầu xuống.” Lâm Dư Hi cười , có thể tưởng tượng ra vẻ vô cùng tức giận của Chu Tử Chính lúc đó.

      “Là rắn khổng lồ ngủ say.” Có số từ vựng nhất định phải giữ vững.

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó quyết tâm, sau khi em thức tỉnh nó phải cho em mở mang kiến thức với sức mạnh của nó.” Chu Tử Chính nhìn , “Nhưng mà bước đầu tiên là phải lùa em vào nhà trước .”

      “Bước thứ hai sao?”

      Chu Tử Chính nắm tay , đặt lên ngực trái: “Lẻn vào trong tim.”

      Lâm Dư Hi nhìn vẻ chú tâm của , nghiêm túc của , người đàn ông này dùng trái tim chân thành đổi lấy trái tim chân thành. ra, câu chuyện của chính là tiếp tục như vậy.

      -----

      Tống Thành Trạch vào phòng làm việc ủa Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất nhìn : “Khách hiếm nha, là ngọn gió nào thổi cánh tay đắc lực bên cạnh chủ tịch Chu đến đây thế này?”

      Tống Thành Trạch cười xòa: “Chỉ là có chuyện muốn nhờ tổng giám đốc Lý giúp đỡ thôi.”

      “Ô?”

      “Chị Chu tương lai muốn hỏi lấy lại cái đồng hồ.”

      Nét mặt của Lý Thuần Nhất thoáng chốc lạnh xuống.

      “Chiếc đồng hồ đó cũng phải đồ quý giá gì, nhưng lại là báu vật gia truyền của nhà họ Lâm, tổng giám đốc Lý và nhà họ Lâm có quan hệ gì nữa rồi, bằng hoàn trả lại thứ thuộc về nhà họ Lâm, hợp vui tan cũng vui.”

      Lý Thuần Nhất hừ lạnh tiếng: “Cho dù tôi muốn trả, cũng phải giao cho .”

      Tống Thành Trạch hiểu ý cười cái, lấy lá thư trong túi ra: “Xin tổng giám đốc Lý yên tâm, chị Chu tương lai ủy quyền cho tôi giúp ấy lấy đồng hồ, đây là thư ủy quyền của ấy.”

      Lý Thuần Nhất mở lá thư ra, đương nhiên ta nhận ra chữ viết của Lâm Dư Hi. Trái cổ của ta trượt lê trượt xuống khó khăn, trong chốc lại nên lời.

      “Tổng giám đốc Lý, có thư ủy quyền của chị Chu tương lai, cứ yên tâm giao đồng hồ cho tôi .”

      Lý Thuần Nhất nhíu mày: “Chiếc đồng hồ này là Liz tặng tôi, tôi phải trả cũng trực tiếp trả cho ấy.”

      “Chủ tịch Chu bị thương rồi, chị Chu tương lại bận chăm sóc ấy, có thời gian gặp tổng giám đốc Lý nên mới kêu tôi thay mặt đến lấy, mong tổng giám đốc Lý thông cảm cho.”

      “Dù sao cũng gấp, tôi đợi đến khi Liz có thời gian rảnh gặp mặt đưa cho ấy.”

      Tống Thành Trạch cười ha ha : “Thực ra chị Chu tương lai và chủ tịch Chu kết hôn là chuyện chắc như đinh đóng cột, huống chi tổng giám đốc Lý sớm buông bỏ lâu như vậy rồi, bây giờ còn dây dưa đồ của người khác trả, e rằng ra hay cho lắm.”

      Lý Thuần Nhất lạnh lùng nhếch khóe môi lên: “Chuyện này tôi trực tiếp giải thích với Liz. Đúng rồi, sau khi Vince xảy ra chuyện ở Mỹ, tôi vẫn chưa hỏi thăm ta. Nhưng mà, ta có biết bao nhiêu vệ sĩ theo mà còn xảy ra chuyện, liên lụy Liz cũng bị thương, ta phải cẩn thận với an toàn của bản thân đấy. Nếu ngay cả chính mình cũng lo xong, đừng đến chăm lo cho người khác.”

      Tống Thành Trạch cười ha ha: “Thực ra đâu chỉ mình chủ tịch Chu bị người ta để mắt tới, có người ra khỏi cửa cũng có thể vô duyên vô cớ bị người ta đập cho trận. Nhưng nếu có người bỗng giàu trong đêm hoặc là thăng tiến trong đêm, vậy phải cẩn thận chút, bây giờ người hay ganh tị nhiều lắm.”

      Lý Thuần Nhất lườm cái: “Tôi phải họp, còn có chuyện gì khác ?”

      “Chuyện chiếc đồng hồ, nếu tổng giám đốc Lý đồng ý, tôi khó mà báo cáo với chị Chu.”

      Lý Thuần Nhất đứng lên, mở cửa phòng ra: “Đây là chuyện giữa tôi và Liz, cần bận tâm. Tôi phải họp, tiễn!” ta lạnh lùng nhìn lướt qua Tống Thành Trạch, Tống Thành Trạch cảm thấy nếu ánh mắt của ta là cây đao, có thể chém ra thành hai mảnh chỉ trong chớp mắt rồi.

      -----

      Tống Thành Trạch đến biệt thự của Chu Tử Chính báo cáo: “Boss, Lý Thuần Nhất chịu trả đồng hồ, muốn trực tiếp trả cho chị Chu.”

      đoán được từ sớm rồi. Bỏ , đợi vết thương của tôi khỏi hẳn, tôi cùng Liz lấy.” Chu Tử Chính đứng lên khỏi ghế dựa, Tống Thành Trạch vội lên trước đỡ , Chu Tử Chính giơ tay ngăn ta lại: “Vết thương của tôi nặng đến mức cần cậu đỡ đâu.”

      Hiểu ngay! Vừa nãy lúc Lâm Dư Hi ở đây, thỉnh thoảng ấy còn đau chỗ này đau chỗ kia, là vô sỉ, đúng, là thông minh!

      “Ha ha, tôi chỉ làm cho chị Chu xem thôi. Tôi thấy ánh mắt ấy nhìn dịu dàng hơn nhiều rồi đó, tôi này boss, chắc phải cố ý làm mình bị thương để kích thích lòng thương xót của ấy đó chứ.”

      Chu Tử Chính trừng ta cái: “Xem ra bộ phim ngắn của cậu và Tiểu Ngải chưa quay xong, cậu thành nhà biên kịch rồi đấy.”

      Tống Thành Trạch vội cười làm lành: “ đến phim ảnh, ‘Quãng thời gian thể mất hoàn thành công tác quay phim tiền kỳ, bây giờ làm hậu kì, nhất định kịp công chiếu vào ngày sinh nhật của chị Chu hai tháng sau.”

      Chu Tử Chính gật đầu: “Trước khi công chiếu sắp xếp số nhà bình luận phim xem phim, tôi muốn nâng danh tiếng lên.”

      đánh tiếng với những nhà bình luận phim quen thuộc rồi, mọi người đều có lòng tin với tác phẩm của đạo diễn Đỗ. Ngày mai, phim tuyên truyền cho bộ phim được trình chiếu các kênh truyền thông lớn, sắp xếp lịch công chiếu cũng được bàn rồi.”

      “Ừ, dốc hết sức tuyên truyền , tôi muốn bộ phim này phải hot lên.”

      “Boss yên tâm, tôi sắp xếp rất nhiều cây quạt thổi gió nổi lửa rồi, đảm bảo nó hot hết cỡ luôn.”

      “Đúng rồi, điều tra chuyện Lý Thuần Nhất thăng chức như thế nào rồi?”

      “Hình như tổng giám đốc nhiệm kỳ trước của tập đoàn Trường Duyệt thu tiền hoa hồng từ ít hạng mục, bị Lý Thuần Nhất điều tra được, đá ông ta . Về phần chủ tịch Vương có nhược điểm gì bị ta nắm giữ điều tra ra được.”

      “Ừm, gần đây ta có hành động gì?”

      tại ta tập trung vào hạng mục xây dựng lại thôn Minh Tâm, có văn phòng kiến trúc đưa lên bản vẽ thiết kế xây dựng lại cho Trường Duyệt.”

      Khóe miệng Chu Tử Chính hơi cong lên: “Kêu vợ cậu cố ý hoặc vô ý với Liz chuyện thôn Minh Tâm là bị ai tháo dỡ.”

      hiểu.”

      “Vụ kiện của Vương Vận Kỳ và Phương Lâm sao rồi?”

      “Phương Lâm gánh nổi tội mưu sát bà Trịnh, thừa nhận với cảnh sát là do Vương Vận Kỳ sai khiến ta tìm người hãm hại chị Chu, kêu con trai, con dâu nhà họ Trịnh nghĩ cách làm bà Trịnh bị bệnh, bị thương, rồi lại đổ lên đầu phòng khám Tân Sinh. Nhưng giống như dự đoán, đoàn luật sư của Vương Vận Kỳ dùng chiêu tinh thần ta bị thất thường do thất bại trong hôn nhân. Lần này nhà họ Vương nhức đầu rồi đây.”

      Chu Tử Chính hừ lạnh tiếng: “Làm ra loại chuyện như thế này đâu chỉ nhức đầu thôi. Cho dù ta vào tù, cũng phải ngây ngốc trong bệnh viện tâm thần thời gian dài.”

      “Nhưng mà, có cần cẩn thận Vương Vận Kỳ gây chuyện ? Công khai ta dám rồi, chỉ sợ ta đánh lén thôi.”

      “Cho người trông chừng ta và người của ta. Còn nữa, sắp xếp vệ sĩ cho ba của Liz. Tôi tuyệt đối để cho ta có cơ hội chen vào kẽ hở.”

      “Yes, boss.”

      “Vụ bắt cóc có tin tức gì ?”

      “Vẫn chưa có tin tức của tên chủ mưu Doãn Thiên Dã. Treo giải thưởng 10 triệu cũng thể ép ra, bản lĩnh của ghê gớm đấy.”

      Chân mày Chu Tử Chính khẽ nhíu lại: “Tăng mức thưởng lên thành 20 triệu.”

      Nét mặt của Tống Thành Trạch nặng nề: “ biết.”

      Ánh mắt của Chu Tử Chính trầm xuống: “Tôi tin là bắt được ta.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Phương Lăng, ly sắc4 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54 (tiếp theo)

      Editor: miemei

      Chân trước Tống Thành Trạch vừa , chân sau Ngải Vi tới, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa phiền muộn, Chu Tử Chính rất biết điều, nhường người lại cho ấy.

      “Hi Hi.” Sau tiếng kêu làm người ta nổi hết cả da gà này nhất định có câu chuyện ra là chịu được.

      “Sao thế? Đừng với mình là hai người cãi nhau nhé.”

      Ngải Vi chớp chớp mắt: “Mình có thai.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt, ngay sau đó vui mừng hỏi: “ hả? Bao lâu rồi?”

      “Sáng hôm nay mới xét nghiệm ra, mình vẫn chưa với Trạch.” Ngải Vi vừa vui vừa thấp thỏm.

      Lâm Dư Hi vỗ vỗ tay ấy, cười : “ ấy biết tin này chắc chắn rất vui đó.”

      ấy vui sao? …… hoảng sợ chứ?”

      “Chẳng phải cậu ấy chăm sóc đứa cháu trai thay chị dâu qua đời của ấy sao? Con của người khác mà ấy cũng để tâm chăm sóc như vậy, huống chi là con của mình.”

      Ngải Vi kéo góc áo, bĩu môi: “Mình thế này giống như ép cưới vậy đó.”

      Lâm Dư Hi cười: “ ấy giở trò xấu, cậu cũng đâu thể mang thai, muốn ép cũng ép được. Đây là trách nhiệm của ấy.”

      mặt Ngải Vi xuất vẻ ngượng ngùng hiếm có: “Phải đó, là tại ấy muốn dùng bao mà.”

      “Cậu cũng đâu có từ chối, phải sao?”

      “Xí, cũng đến lúc đó rồi, ai mà có thể từ chối được chứ, cậu có thể ư?”

      Đột nhiên Lâm Dư Hi nhớ ra, cái lần vào bốn ngày trước, cũng dùng gì cả.

      Ngải Vi thấy mặt Lâm Dư Hi hơi biến sắc, cười gian xảo: “Sao hả, ấy cũng dùng, sau đó cậu cũng uống thuốc hả?”

      Mặt Lâm Dư Hi nóng lên.

      Tầm mắt của Ngải Vi rơi xuống bụng dưới của , hưng phấn : “Có khi nào chúng ta cùng mang thai, cùng sinh con ?”

      Sau khi bị thương, kỳ kinh nguyệt của Lâm Dư Hi có chút rối loạn. hơi hoảng hốt: “Cậu đừng lung tung, đâu.”

      “Cậu có muốn kiểm tra thử xem ?”

      cần.” Coi như là trúng rồi, mới bốn ngày cũng thể xét nghiệm được gì.

      “Đáng tiếc Chu công tử bị thương rồi, nếu kêu ấy cố gắng thêm, chúng ta có thể mang thai cùng lúc rồi.” Ngải Vi trừng đôi mắt to long lanh ánh nước lên, điệu bộ mong đợi tha thiết.

      “Cậu lo bản thân mình cho xong rồi hãy . Cậu có thai rồi, rất nhiều chuyện đều phải cẩn thận chút đó. Cấm đầu tiên: rượu.”

      Ngải Vi đưa cổ tay tới: “Cậu bắt mạch giúp mình xem, mau kê cho mình số thuốc bổ, rồi lại kê cho mình danh sách các việc cần chú ý . Mình phải điều dưỡng cho tốt, sinh bé cưng trắng trẻo, mập mạp.” Sau đó trưng ra gương mặt cười tươi ngọt ngào với , “Cuối cùng tay nghề trung y tinh túy của cậu cũng có thể dùng được rồi.”

      Lâm Dư Hi bắt mạch cho ấy, tức tối: “Phải rồi, mình học trung y bao lâu nay là để giúp cậu dưỡng thai đấy.”

      -----

      Chu Tử Chính nhìn thấy Ngải Vi mặt mày vui vẻ về, tò mò hỏi: “Cười vui đến thế, ấy trúng thưởng lớn à?”

      Lâm Dư Hi suy nghĩ lúc: “Coi như vậy .”

      “Trúng thưởng gì thế?”

      “Bây giờ được.”

      Chu Tử Chính buồn cười: “Trúng thưởng gì mà thần bí dữ vậy?” Đột nhiên, nghĩ ra cái gì đó, “ ấy có thai rồi?”

      Lâm Dư Hi chẳng phải hay mà nhún vai: “ thể trả lời.”

      Chu Tử Chính kéo ngồi xuống bên cạnh: “Ngay cả cũng được hả?”

      Lâm Dư Hi chớp chớp mắt với : “Đây là quy tắc chuyên nghiệp của bác sĩ, em thể tiết lộ tình trạng của bệnh nhân.”

      “Bệnh đầu óc của Tiểu Ngải hết thuốc cứu rồi, về phần cái bụng, em vẫn có thể giúp đỡ điều dưỡng, đúng ?”

      thể trả lời.” Lâm Dư Hi vẫn để lọt giọt nước nào như cũ.

      “Thằng nhóc Tống Thành Trạch này, lại dám thừa lúc bị thương, mà bò lên trước .”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “Cái này mà cũng muốn giành à? Rất nhiều người ở độ tuổi như , con cũng lên tiểu học rồi đó. Như vậy so thế nào?”

      “Cái gì gọi là người ở độ tuổi như chứ? Em chê già hả?”

      Lâm Dư Hi nhìn điệu bộ tức tối yên của , đột nhiên nghĩ đến bốn chữ: già mà dẻo dai, nhịn được phì cười.

      Chu Tử Chính híp mắt lại: “Em nghĩ đến cái gì đó?”

      Lâm Dư Hi vội lắc đầu: “ có gì.”

      Chu Tử Chính kéo vào lòng: “ biết chắc chắn em nghĩ đến chuyện tốt, để tác thành cho em, để chuyện tốt của em thành thực nhé.”

      Lâm Dư Hi giãy giụa, Chu Tử Chính lập tức cảnh cáo: “Nếu em muốn lôi lôi kéo kéo với , xương sườn của bị kéo đến tổn thương nữa đó.”

      Lâm Dư Hi chỉ có thể ngưng giãy giụa, mặc cho ức hiếp. Nhưng câu này nghe vào lạ lạ thế nào ấy, ức hiếp , giãy giụa, rất bình thường mà. Nhưng giãy giụa làm bị thương, nên thể phản kháng, phải mặc cho muốn làm gì làm ư? Logic đúng! Nhưng đúng ở đâu nhỉ, ơ, lại hôn lên rồi, hôn đến đầu óc của nóng hừng hực, nghĩ được gì nữa rồi.

      -----

      “Cậu Trạch, cậu có chuyện tốt gì muốn với tôi phải ?” Chu Tử Chính gọi điện cho Tống Thành Trạch.

      “Chuyện tốt ư?” Tống Thành Trạch lập tức moi hết ruột gan tìm kiếm chuyện tốt chưa báo cho biết ở trong đầu.

      “Thằng nhóc này, cậu được đấy, nhanh như vậy trúng rồi.”

      Trúng rồi? Trong đầu Tống Thành Trạch chất đầy dấu chấm hỏi.

      “Đừng tôi quan tâm cậu, khoảng thời gian này cậu phải chăm sóc cho Tiểu Ngải nhiều hơn, cậu cứ thuê trợ lý để phụ giúp cậu .”

      Quan tâm? Chăm sóc Tiểu Ngải? Trợ lý? Tình hình gì đây?

      “Còn nữa, tiệc đầy tháng, tôi bao rồi, coi như là quà tặng cho baby.”

      “Boss, gì thế, hình như trí thông minh của tôi chưa đúng đường dây.”

      Chu Tử Chính khựng lại: “Chẳng phải Tiểu Ngải có thai sao?”

      “Có thai?”

      Sau khi nghe tiếng kêu kinh ngạc của Tống Thành Trạch, Chu Tử Chính cảm thấy mình chọc thủng lớp cửa sổ giấy của người ta rồi.

      “Khụ khụ, vậy có thể là tôi hiểu lầm rồi, Cậu coi như cái gì cũng biết, cái gì cũng chưa nghe thấy nhé.”

      “Chuyện khi nào vậy? Tại sao biết mà tôi biết thế? Tại sao ấy với tôi? Lẽ nào, ấy định cần bé baby này?” Tống Thành Trạch hoảng hốt lúng túng trong điện thoại, Chu Tử Chính ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Dư Hi bực tức nhìn mình chằm chằm.

      Chu Tử Chính cười khan tiếng: “Ây da, hình như tôi có chút mất trí nhớ rồi, tôi vừa mới gì ấy nhỉ?”

      -----

      Vài ngày trước lễ kết hôn của Tằng Hạo Lâm, ta đến biệt thự của Chu Tử Chính, vẻ mặt tốt lắm.

      “Sao thế? Xảy ra chuyện à?” Chu Tử Chính hỏi.

      Tằng Hạo Lâm thở dài: “Tuần trước Thượng Hải chuyến, uống nhiều mấy ly, lúc tỉnh lại bên cạnh có thêm người phụ nữ.”

      Chu Tử Chính lắc đầu: “Gia Dung phát rồi?”

      “Ừ! Mấy ngày nay ấy chiến tranh lạnh với mình, mình dỗ thế nào cũng được.”

      “Trước khi kết hôn quậy ra chuyện thế này, rốt cuộc cậu có muốn kết hôn thế?”

      “Sau khi ấy kết hôn, gần tháng mình làm rồi, chỉ là trong lúc nhịn được thôi. Thực ra cũng chỉ là gặp dịp chơi, cũng đâu phải tình.”

      Chu Tử Chính trừng ta cái: “Cần mình tặng cho cậu con búp bê bơm hơi ?”

      Tằng Hạo Lâm nhìn sang Lâm Dư Hi: “Cho nên muốn kêu vợ cậu dỗ ấy giúp đây này.”

      “Lần này được, Liz bị thương lúc ở Mỹ, có số chuyện nhớ được, bao gồm cả chuyện của cậu và Gia Dung.”

      “Sao vậy? nghiêm trọng chứ?”

      Chu Tử Chính cười khổ: “Chính là chỉ nhớ Lý Thuần Nhất, nhớ mình.”

      Tằng Hạo Lâm trợn mắt: “Bác sĩ thế nào, từ từ nhớ lại chứ.”

      “Bây giờ mỗi ngày mình đều kể chuyện trước kia cho ấy nghe, hi vọng có thể kích thích ấy nhớ lại.”

      Tằng Hạo Lâm nhìn xuống cẳng chân của : “Lần này hai người cũng nguy hiểm đấy, may mà bọn chúng chỉ đập cái chân này của cậu.”

      “Bị bắt lâu thêm chút nữa, chân gì cũng mất hết luôn đó.”

      “Tên chủ mưu vẫn chưa bị bắt à?”

      “Chưa.”

      “Vậy phải cẩn thận chút.”

      “Mình tăng cường an ninh rồi. Qua thêm tháng nữa, nếu vẫn có tin tức của tên chủ mưu, mình tăng mức thưởng.”

      “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tên này bị ánh mắt của cả thế giới nhìn chằm chằm, nhất định thoát được.”

      Chu Tử Chính vỗ vỗ vai ta: “Cho nên, nếu hôn lễ của cậu cử hành đúng hạn, mình thể làm phụ rể rồi.”

      “Cùng lắm ấy giận dỗi thêm mấy ngày rồi hết giận thôi. Trong bụng ấy có con của mình mà, còn sợ ấy gả sao?”

      “Cậu sợ ấy ôm bóng bỏ chạy à?”

      Tằng Hạo Lâm chợt khựng lại: “ ấy thể nào để cho đứa bé có ba chứ?”

      “Cậu còn lo Gia Dung tìm được ba cho đứa bé ư?”

      chết .” Tằng Hạo Lâm lườm Chu Tử Chính cái.

      Chu Tử Chính trịnh trọng : “Mình chỉ là nhắc nhở cậu thôi, nhẫn nại của Gia Dung có hạn đấy, đừng phá vỡ mức chịu đựng của ấy. Phụ nữ mà nhẫn tâm rồi phải chơi đâu.”

      -----

      Lâm Dư Hi mặc âu phục dự tiệc cho Chu Tử Chính: “Hôm nay chống gậy à?”

      chống, chàng đẹp trai như thế này mà chống gậy, khó coi quá .” Chu Tử Chính ôm eo , “Thế nên, hôm nay em chính là gậy chống xinh đẹp của .”

      “Em đâu thể theo vào nhà vệ sinh được.”

      “Lúc đó chỉ có thể đổi cây gậy chống xấu chút thôi.”

      còn Trạch là cây gậy xấu nữa hả, làm lộ tin Tiểu Ngải mang thai, dọa cho Trạch tưởng đâu Tiểu Ngải muốn lén lút bỏ đứa bé kia kìa.”

      “Bây giờ cậu ta vui đến muốn nổ tung luôn rồi, ngày nào cũng cười đến mức tìm thấy mắt của cậu ta đâu nữa.”

      Lâm Dư Hi mặc áo khoác ngoài vào cho : “ Trạch và Tiểu Ngải đều là người thích trẻ con, dĩ nhiên vui rồi.”

      cũng thích trẻ con.” Chu Tử Chính nhìn chăm chú, “Hay là……”

      Lâm Dư Hi giành trả lời: “Hay là hỗ trợ nuôi dưỡng vài đứa bé , hoặc là nhận nuôi cũng được.”

      muốn con của mình.” Chu Tử Chính ôm lấy , “Dù sao em cũng rảnh rỗi có gì làm, hay là tiện thể sinh đứa bé .”

      Lâm Dư Hi thể tin được, đây là logic quỷ quái gì thế?

      “Nhất định là rảnh rỗi quá, ít dùng đầu óc nên não bị ngắn rồi. Thực ra chân của cũng lành lại bảy phần rồi, hẳn là có thể làm được rồi đó.”

      Chu Tử Chính có chút tức tối: “Tằng Hạo Lâm có baby rồi, ngay cả cậu Trạch cũng cấp tốc có luôn rồi, xem ra phải tăng tốc thôi.”

      Lâm Dư Hi sờ sờ trán của : “Bên ngoài có nóng, mà bên trong lại cháy hỏng mất rồi.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Trâu, thuyt7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :