1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3 – Tôi có bạn

      8 giờ sáng, Chu Tử Chính ngồi trong xe, Tống Thành Trạch lập tức đưa tài liệu qua.

      “Chủ tịch Chu, đây là tư liệu về Lâm Dư Hi.”

      Chu Tử Chính giở bìa kẹp rời ra: Lâm Dư Hi, 28 tuổi, chưa kết hôn. Cha: Lâm Chi Hiên, người Tô Châu; Mẹ: Trịnh Tuệ Như, qua đời. Ngày x, tháng x, năm xxxx, tốt nghiệp học vị vinh dự bậc nhất của học viện Trung Y XXX, ngành phụ là tâm lý học. Sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc tại phòng khám Tân Sinh.

      Lật ra trang sau, đó có tấm hình Lâm Dư Hi chụp chung với người đàn ông. Người đàn ông tên là Lý Thuần Nhất, 3 năm trước, từng là chồng chưa cưới của Lâm Dư Hi. Cũng vào 3 năm trước, Lý Thuần Nhất cưới Vương Vận Kỳ con của chủ tịch Vương tập đoàn Trường Duyệt.

      Lại lật ra trang sau, chính là weibo của , tin tức và hình ảnh vòng bạn bè.

      “Tư liệu chỉ có bao nhiêu đây thôi à?”

      Từ kính chiếu hậu, Tống Thành Trạch nhìn thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Chu Tử Chính.

      “Trong buổi tối, chỉ tìm được bao nhiêu đó thôi. Cần tôi điều tra tiếp ạ?”

      “Tạm thời cần!”

      Chu Tử Chính nhìn tấm hình trước mặt, lại là vợ chưa cưới trước kia của Lý Thuần Nhất, thế giới này đấy. Lúc Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất đám cưới, đúng lúc công tác ở nước ngoài, kịp về tham dự, nhưng cũng loáng thoáng nghe được vợ chưa cưới trước kia của Lý Thuần Nhất xông đến gây chuyện, hình như là ném trả nhẫn cầu hôn của Lý Thuần Nhất ngay trước mặt mọi người.

      Trong tấm hình, rúc vào lòng Lý Thuần Nhất, hai lúm đồng tiền má, chứa chan vẻ ngọt ngào và niềm hạnh phúc.

      ra, là !

      Xe đậu con đường lớn ngoài hẻm , Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch xuống xe về phía phòng khám.

      “Chủ tịch Chu, tối qua tôi hỏi lại trợ lý của chủ tịch Trịnh, cậu ta lúc trước chủ tịch Trịnh chữa bệnh là do Lâm Chi Hiên châm cứu, sau này mắt của Lâm Chi Hiên tốt lắm, đổi sang do Lâm Dư Hi làm.”

      “Ừ! Đợt điều trị của chủ tịch Trịnh mất bao lâu?”

      “Nửa năm. Chủ tịch Trịnh còn , cảm thấy tay nghề của Lâm Dư Hi còn tốt hơn Lâm Chi Hiên nữa.” Tống Thành Trạch nhíu mày, “Tôi ấy, đó là chuyện đương nhiên rồi, ngón tay của ấy vừa dài vừa , sờ vào……”

      “Cậu muốn thử ?” Giọng điệu của Chu Tử Chính thế này có nghĩa là có chút vui rồi đó.

      Tống Thành Trạch chân chó cười làm lành: “Ý tôi là, tay nghề của ấy tốt, bệnh của chủ tịch Chu có thể châm cứu đến hết bệnh nhanh thôi.”

      Đến trước cửa phòng khám, Tống Thành Trạch bước nhanh mấy bước đẩy cửa ra cho Chu Tử Chính, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ lại tỏ ra vô tội.

      Hai người vào, Chu Tử Chính thấy Lâm Chi Hiên. ra cả hai cha con đều có đôi mắt sáng ngời thấu đáo của người bác sĩ.

      Lâm Chi Hiên đón tiếp: “Cậu là cậu Chu phải ! Ngại quá, hôm qua bên ngoài có việc khám khẩn cấp, trở về kịp.”

      sao!”

      “Tôi xem qua bệnh án của cậu, trước tiên kiểm tra cho cậu, rồi châm cứu. Đợt điều trị hôm nay ước chừng khoảng 1 tiếng.”

      “Được.”

      Ánh mắt của Chu Tử Chính nhìn lướt qua Lâm Dư Hi, vẫn mặc áo blu trắng, cột tóc đuôi ngựa, mặt mộc, giống như ly nước lọc tinh khiết vậy.

      Tống Thành Trạch : “Bác sĩ Lâm, chúng tôi có cầu. Lúc Chu trị liệu, tốt nhất là có người khác ở đây. Có bất cứ tổn thất nào về mặt kinh tế, Chu bồi thường.”

      Lâm Chi Hiên : “Hiểu rồi! Như thế này , nếu như cậu Chu ngại tôi dời thời gian trị liệu lên trước nửa tiếng, cậu Chu trị liệu xong phòng khám mới kinh doanh tiếp.”

      Chu Tử Chính gật đầu: “Được!”

      Chu Tử Chính nằm giường, Lâm Chi Hiên kiểm tra tỉ mỉ cho , kỹ thuật khác Lâm Dư Hi là bao. Sau đó ông giải thích về bệnh trạng và quá trình điều trị của rất chi tiết, nội dung cũng khác mấy những gì hôm qua Lâm Dư Hi .

      biết tay nghề châm cứu của Lâm Chi Hiên như thế nào, nhưng Lâm Dư Hi châm cứu rất nghiêm túc, cẩn thận, đối mặt gần như thế, mà trong mắt hề có chút xíu lúng túng, vẫn bình thản như nước.

      “Tôi châm cứu xong có thể nghỉ ngơi ở đây 20 phút. Chu thích nghe nhạc gì?”

      “Gì cũng được.”

      “Được. Chút nữa tôi bật chút nhạc lên, cố gắng hết sức thả lỏng toàn thân. Như thế hiệu quả càng tốt hơn.”

      “Ừ!”

      Tính tang, tính tang, tiếng chuông cửa vẫn chưa ngừng, xinh đẹp ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ kéo cái vali lớn vào. Tống Thành Trạch canh giữ ngoài rèm che lập tức đứng lên ngăn ấy vào: “ à, giờ phòng khám làm việc.”

      nọ vừa trừng ta, vừa kêu: “ là ai hả? Hi Hi, Hi Hi!”

      “Mình làm việc! Chẳng phải cậu ở châu Âu à? Sao lại về rồi?” Lâm Dư Hi đứng trong rèm .

      “Đừng nữa, đồ đàn ông đê tiện chết tiệt, mình đá rồi, tiện thể dạy cho bài học luôn.” giơ tay muốn đẩy Tống Thành Trạch ra, “Này, tôi nhé, tránh sang bên .”

      được!” Tống Thành Trạch trừng lại.

      Lâm Dư Hi vội với Chu Tử Chính: “Châm cứu xong rồi. nằm chút, 20 phút sau tôi đến rút ra. Cảm thấy thoải mái, kêu tôi.”

      “Ừ!”

      Lâm Dư Hi ra từ phòng che rèm: “Tiểu Ngải, có bệnh nhân ở đây.”

      “Bệnh nhân gì mà ghê gớm vậy? Ồ, lại là mấy người mắc bệnh phong lưu lại sợ bị người ta biết đó hả?”

      “Này, gì đó!” Tống Thành Trạch quát lên. Ánh mắt ta đánh giá ấy từ xuống dưới lượt, trông cũng có vẻ xinh đẹp, làm sao mà y như đàn bà đanh đá thế?

      “Tôi gì hả? Tôi đàn ông mấy người có ai tốt hết! Gặp người, lên người, là chó đực đó!”

      “Ngải Vi!” Lâm Dư Hi tức giận, tiếng xin lỗi với Tống Thành Trạch, rồi kéo Ngải Vi ra khỏi phòng khám.

      “Tiểu Ngải, cho dù tâm trạng của cậu tốt, cũng đừng gây ở phòng khám của mình. Bệnh nhân của mình phải là chỗ để cậu trút giận.”

      Ngải Vi vừa đặt mông ngồi xuống bậc thang, liền bô lô ba la kể lể: “Mình với ở bên nhau mới hai tháng, lần này công tác, kêu mình cùng. Được, mình chung với , kết quả lại tán tiếp viên hàng . lại còn ghê tởm, buổi chiều vừa quậy người khác xong, buổi tối lại muốn quậy mình. tưởng bà đây dễ chơi lắm hả? Mình bỏ chút thuốc ngủ vào trong ly nước của , cởi hết quần áo ra, cho ngủ giấc ngon lành. Sau đó cắt nát hết tất cả quần áo của , rồi lấy hết hộ chiếu, bóp tiền, điện thoại của , thẳng đến sân bay về đây.”

      Lâm Dư Hi nghe đến ngây ra luôn, im lặng mấy giây mới : “ bị cậu làm cho nhếch nhác như vậy, cơn tức của cậu cũng coi như trút hết rồi chứ.”

      Ngải Vi trừng mắt nhíu mày: “Trút giận? Mình hận thể cắt luôn ấy.”

      “Gã đàn ông đó, mình ổn từ sớm rồi, cậu nhất định muốn nhào qua đó.”

      Ngải Vi ôm đầu gối, cúi gầm đầu: “Sao số mình cứ như vậy hoài cơ chứ? Gặp được đàn ông toàn là bắt cá hai tay, đàn ông bắt cá hai tay chết hả!”

      Lâm Dư Hi ngồi xuống bên cạnh Lâm Dư Hi, Ngải Vi dựa vào vai , thở dài hơi: “Cậu xem, khi nào cần phải dựa vào vai cậu nữa? có thịt gì hết, cấn quá .”

      “Chờ đến khi vận may của cậu tốt lên.”

      “Haiz, Hi Hi, cậu , gặp phải gã đàn ông cặn bã là vận may của mình tốt, hai gã, là vận may nát quá rồi, ba gã là vận may tệ hết biết luôn, nhưng mấy năm nay những tên mình gặp đều có ai tốt cả, có phải mình nên cúng Quan , Phật Tổ đây!”

      “Quan , Phật Tổ trông nom nổi chuyện này của cậu đâu. Lối thoát duy nhất của cậu chính là thay não .”

      Ngải Vi ngước đầu lên trừng cái: “Hứ, cũng đâu thấy não của cậu tốt hơn mình bao nhiêu. Cùng lắm mình bị đàn ông cặn bã lừa mấy tháng thôi, cậu bị gạt những 3 năm.”

      Lâm Dư Hi cười khổ: “Phải rồi! Biết là thế giới này có người khờ hơn cậu, ngu hơn cậu rồi, tâm trạng của cậu có tốt hơn chút nào ?”

      Ngải Vi vội kéo tay , nũng nịu nhận lỗi: “Hi Hi, mình có ý này. Mình lại bậy rồi, cậu nể tình mình thất tình, đừng giận mình nha.”

      “Nếu giận cậu, mình bị cậu làm cho tức chết từ sớm rồi. Cái gã mà cậu gọi là bạn trai ấy, mình có xem trọng ? Mình càng No, cậu càng nhào tới. Mình Yes cậu chê người ta chán! Rỗi hơi!”

      “Được rồi, được rồi, mình đảm bảo, từ nay về sau, nếu lọt vào mắt cậu được, tất cả mình đều cần!” Ngải Vi giơ hai ngón tay lên, thề thốt.

      Lâm Dư Hi cười.

      Quen biết ấy mười năm rồi. Ngải Vi xinh đẹp, xuất thân tốt, là hoa khôi ở trường đại học. Hơn nữa tính cách của ấy rất huênh hoang, ngày nào cũng nhất định trang điểm đậm, lái xe sang đến trường, túi xách và quần áo hàng hiệu mỗi ngày đều đổi mới, là kiểu con cực kỳ mời gọi ánh mắt của nam sinh, nỗi hận của nữ sinh. Còn , chỉ là con nhàm chán chỉ biết vùi đầu đọc sách. Ngải Vi ở học viện Thương Mại, Lâm Dư Hi ở học viện Trung Y, hai người hoàn toàn dính dáng gì với nhau mà kết nối với nhau chỉ vì đau bụng kinh. Lần đó, Ngải Vi bị đau bụng kinh hành hạ đến nỗi lăn lộn mặt đất, coi như là Lâm Dư Hi cứu ấy khỏi dầu sôi lửa bỏng.

      Lâm Dư Hi vốn nghĩ rằng đưa thuốc cho ấy, dạy ấy cách uống, hai người cũng mỗi người ngả. Ai ngờ, chuyện số phận là ly kỳ như thế, vào đêm Ngải Vi thất tình, lại gặp phải ấy. Ngải Vi tựa vào vai , khóc bù lu bù loa, vừa khóc vừa mắng hết nửa buổi tối, cuối cùng còn chê vai của có thịt, cấn quá. Sau đó lại giơ hai ngón tay lên, thề thốt: sau này, tôi phải có mắt nhìn người hơn.

      kiểu con , giống Ngải Vi vậy, chính là thiếu mắt nhìn người. Lần này bị gã đàn ông cặn bã lừa đến ngây ngốc, lần sau vẫn bị dụ dỗ lừa dối như thế. Đàn ông cặn bã, nghĩa như cách gọi, trừ có trái tim, những thứ khác đều thiếu gì cả, lời ngon tiếng ngọt, tình tiết lãng mạn, thề non hẹn biển, tóm lại là chiêu nào cũng làm cho con mềm lòng như bông gòn. Chiêu lợi hại nhất của đàn ông cặn bã là, bất kể trước kia từng có bao nhiêu phụ nữ, vẫn có thể thâm tình, chân thành nhìn vào bạn mà bừa: Trong lòng , bạn giống như người khác, ta vì bạn mà thay đổi tất cả mọi thứ! Kiểu IQ cao, EQ thấp như Ngải Vi, cho dù trước đó trái tim vụn vỡ, sau khi tốt lên rồi, vẫn bị ánh mắt thâm tình như thế này làm cho tan chảy. Lần nào ấy vẫn luôn mong đợi, phải, lần này khác! Phải, ấy mà thay đổi!

      Chỉ là, bọn họ đều quên câu danh ngôn chí lí: Chó vẫn đổi được thói ăn cứt!

      Ngải Vi thiếu mắt nhìn người, nên chút đau đớn này có thể lan vào đáy lòng, nên ấy dám thua keo này bày keo khác. , thiếu mắt nhìn người, nhưng đau lần tổn thương đến tận gốc, cho nên bò dậy nổi. Có lúc Lâm Dư Hi cũng hiểu, rốt cuộc loại nào càng thất bại hơn, hoặc là, càng đau hơn?

      ------

      Lâm Dư Hi hứa với ấy tối nay bar với ấy uống cho sảng khoái, cuối cùng Ngải Vi cũng chịu về nhà rồi.

      Lâm Dư Hi về phòng khám, vào phòng che rèm rút châm ra cho Chu Tử Chính.

      “Xin lỗi, bạn tôi thất tình, nên chuyện lung tung.”

      sao! Lần sau là khi nào?”

      “8 giờ rưỡi sáng ngày mốt. Đúng rồi, trong thời gian uống thuốc bớt uống rượu. Có nhu cầu có thể tìm bạn để kích thích cảm giác chút.”

      Khế cổ của Chu Tử Chính run rẩy lên xuống: “Tôi có bạn !”

      Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, xem ra tin tức tạp chí tin được: “Vậy có thể xem ít hình ảnh hoặc là video để kích thích chút, giúp ích đấy.”

      “Tôi thích xem những thứ này.” Chu Tử Chính nhìn vào mắt . “Cảm thấy, ghê tởm!”

      Lâm Dư Hi kinh ngạc trong chớp mắt, hiểu ý “ừ” tiếng: “Có khám bác sĩ tâm lý ?” Đàn ông thích xem mấy cái này, tâm lý có chút vấn đề.

      “Khám qua rất nhiều rồi, ai giúp được tôi cả. có ai để giới thiệu ?”

      Lâm Dư Hi sửng sốt: “…… Xin lỗi, có!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, thư hồ6 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4 – săn và bị săn

      Ngải Vi trang điểm đậm nhạt thích hợp cho buổi tối, mặc cái váy đen bằng lụa bó sát cơ thể, chân giày cao gót Valentino màu đỏ thẫm, phối thêm cái túi xách màu hồng phấn của Chanel, quyến rũ, gợi cảm, lộng lẫy. Lâm Dư Hi vẫn là tóc đuôi ngựa, mặt mộc, áo sơ mi trắng phối quần jean, giày thể thao, phong cách đơn giản hợp chút xíu nào với cái nơi đèn màu sặc sỡ, mất hồn mê say này.

      “Hôm nay chúng ta đến uống rượu, cậu thể trang điểm chút, mặc cái váy, phối thêm đôi giày cao gót à?” Ngải Vi đánh giá từ xuống dưới, than thở liên miên.

      “Đợi chút nữa cậu say rồi, mình mặc váy, mang giày cao gót làm sao khiêng cậu về nhà?”

      “Mình đảm bảo, uống say!” Ngải Vi như thề son sắt, chỉ thiếu giơ ngón tay lên thôi.

      “Ha, ha!”

      Kiểu phụ nữ như Ngải Vi, bất kể đến đâu, đều là phong cảnh mê người. Lúc ấy và Lâm Dư Hi vào quán bar, những ánh mắt rục rịch bên trong quán bar đều tập trung người hai . Đây là nơi săn và bị săn, vì cảm giác vui sướng ngắn ngủi khi theo đuổi và được theo đuổi. Đây là nơi pháo hoa nở rộ, chỉ là trong đêm tối vắng lặng dài đăng đẵng, cần bao nhiêu lần pháo hoa kích tình mới có thể lấp đầy được? Mà sau mỗi lần nở rộ, trái tim, có khi nào lại càng đơn hơn?

      “Hai người đẹp này, muốn uống gì?” Bartender hỏi.

      “Cho tôi ly Martini, cho ấy ly Pink Lady.” Ngải Vi ưu nhã ngồi lên ghế cao.

      “Được thôi! Người đẹp lần đầu đến đây hả?”

      “Phải đó! Nếu như rượu pha làm tôi thích, vậy tôi đến đây thường xuyên.” Ngải Vi chống cằm nhìn ta, trong ánh mắt là nét vui cười mê người.

      Bartender mỉm cười: “Tôi cố gắng hết sức vậy!”

      Lâm Dư Hi trừng : “Cậu đây là lấy sắc để dụ dỗ đó hả?”

      “Mình đây là dời nỗi đau trong lòng!” Ngải Vi đánh giá bóng lưng tập trung pha chế rượu của bartender.

      “Cậu đây là lừa mình dối người. Cậu biết rằng ở đây tìm được đàn ông tốt mà.”

      đâu tìm? Nhà trẻ à? Mình biết cậu thà thiếu chứ vớ bừa, nhưng thần thiếp làm được nha! Những ngày tháng có tình , mình sống nổi.”

      “Như thế này phải tình ! Cùng lắm chỉ là kích tình thôi, đến nhanh, cũng nhanh, có ý nghĩa sao?”

      Ngải Vi nhìn chằm chằm: “Vậy cậu cho mình biết , tình là gì?” Đột nhiên sắc mặt của Ngải Vi thay đổi: “Quái gở, vậy mà cũng đụng trúng.”

      Lâm Dư Hi xoay người, ánh mắt thoáng rung động. Vương Vận Kỳ và đám bạn trai của ta cười hỉ hả vào.

      ngờ, lần đầu tiên gặp Vương Vận Kỳ, là ở đám cưới của ta, đám cưới của ra và Lý Thuần Nhất. Nếu như phải ba của Ngải Vi nhận được thiệp mời, nếu như phải trước lúc xuất phát tham dự hôn lễ, ba của Ngải Vi nhìn thấy tấm ảnh của dâu chú rể trong thiệp cưới, lúc đó Lâm Dư Hi cũng biết, chồng chưa cưới của kết hôn rồi, mà dâu phải .

      Vương Vận Kỳ nhìn thấy Lâm Dư Hi, gương mặt tươi cười trầm xuống. Quản lý quán bar ra tiếp đón, nhiệt tình chào hỏi với bọn họ, rồi dẫn bọn họ về phía phòng VIP.

      Khóe miệng của Vương Vận Kỳ nổi lên nụ cười lạnh phức tạp, hất tóc lên, xoay người bỏ .

      “Hất cái mốc xì.” Ngải Vi với giọng tức tối.

      Bartender đưa rượu tới, với Ngải Vi: “Hi vọng hài lòng.”

      Lâm Dư Hi lấy ly rượu qua, hơi uống cạn. Rượu cồn chảy ào xuống, thiêu đốt trái tim , nóng rát.

      Bartender ngơ ra nửa giây: “Ơ, ly đó là Martini.”

      Ngải Vi lấy ly Pink Lady, cũng hơi uống cạn: “Rượu ngon, thêm ly nữa!”

      Ngải Vi ôm vai Lâm Dư Hi: “Đừng đau buồn vì gã đàn ông cặn bã đó, gã đàn ông đó cưới Vương Vận Kỳ vì cái gì chứ, còn phải vì tài sản nhà ta sao? Vương Vận Kỳ là con duy nhất của chủ tịch Vương tập đoàn Trường Duyệt, cưới ta rồi, chẳng phải sau này tập đoàn Trường Duyệt là của ta sao? Công ty trước kia của ba ta sụp đổ, lại ngồi tù, bây giờ lại nhờ bám váy đàn bà mà thăng tiến, muốn hất hàm đắc ý. Mình khinh! Cái loại đàn ông cặn bã này ấy à, nhất định có kết quả tốt đâu.”

      Lâm Dư Hi hời hợt : “Bọn mình còn liên hệ với nhau 3 năm rồi, sau lần đó cũng có bất cứ liên hệ gì nữa, sau này ta có thế nào là chuyện của ta.”

      “Cái thứ hèn nhát đó vậy mà lại đê tiện đến mức giấu cậu chạy đám cưới, còn vô liêm sỉ đến mức đưa ra được lý do.” Ngải Vi tức giận vì bất công: “Số đàn ông cặn bã mình gặp cộng lại cũng đê tiện bằng mình ta.”

      “Cậu muốn ta đưa ra lý do gì? thay lòng, lý do gì cũng có thể là lý do hết, biết đáp án có ý nghĩa gì chứ?”

      “Ít nhất cắt đứt cũng ràng hai!”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Bây giờ còn đủ ràng sao? ta kết hôn 3 năm rồi.”

      “Vậy ít nhất cũng phải để ra tại sao lại thay lòng, cậu có gì tốt chứ? Trong mắt mình, cậu chính là hoàn mỹ.”

      Lâm Dư Hi cười khúc khích: “Đúng rồi, lý do của ta chính là, em quá hoàn mỹ, xứng với em.”

      Ngải Vi tức tối: “Cậu đấy, mọi chuyện đều nhìn thấu hết thảy, sao mà vẫn thể buông bỏ được?”

      “Mình đâu có! Chỉ là chưa gặp đúng người thôi.”

      “Trời ơi, mỗi ngày cậu ở trong phòng khám, là ở trong nhà. Bà mai muốn đến nối dây tơ hồng cũng biết đâu tìm cậu nữa?”

      “Nếu cậu muốn mình đâu? Đến đây à?”

      Lúc này, hai người đàn ông ăn mặc bảnh bao qua, Lâm Dư Hi ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc người bọn họ, giống như mồi nhử khi săn vậy.

      “Có thể ngồi ở đây ?”

      Lâm Dư Hi nhìn lướt qua hai người cái, hormone nam tính rất mãnh liệt. nhìn sang Ngải Vi, thầm lắc đầu.

      Ngải Vi mỉm cười, ôm eo của Lâm Dư Hi: “Xin lỗi, chỗ chiếm rồi.”

      Nét mặt của hai người đàn ông thay đổi, ho hai tiếng khụ khụ thanh cổ họng: “Hai người đẹp, nhìn qua, giống nha!”

      Ngải Vi : “Vậy chúng tôi giống cái gì? Oán phụ trong khuê phòng hả?”

      “Sao thế được? Chỉ là, hai đẹp như thế, đáng tiếc quá!”

      Khóe môi Ngải Vi khẽ nhếch lên: “Sau khi lên giường rồi, các vậy nữa đâu, tôi bảo đảm!”

      Nhìn hai người đàn ông ấm ức bỏ , rồi lại nhanh chóng hồi phục lại sang tấn công những người phụ nữ khác, Lâm Dư Hi bất đắc dĩ than thở: “Đến chỗ này, có ý nghĩ sao?”

      “Nếu sao, xem mắt à? Cậu chưa từng , nhưng mình qua mấy lần rồi. Ở đây, thích mấy câu đuổi bọn họ . xem mắt ấy à, có chán ghét, ít nhất cũng phải uống hết ly cà phê đó.”

      Bartender lại đưa hai ly rượu qua. Ngải Vi cầm lấy nhấp ngụm, cười với bartender: “Nhìn tới nhìn lui, sao mà nhìn có vẻ thuận mắt hơn nhỉ?”

      Bartender cười : “Vậy nhờ người đẹp với ông chủ tôi tiếng, tăng lương cho tôi , baby của tôi sắp ra đời rồi!”

      Ngải Vi sửng sốt, thở dài tiếng: “Nhìn ! Đàn ông tốt, đều là hoa có chủ hết rồi. Baby của là trai hay vậy, nếu là trai, tôi phải đặt hẹn để gặp nhóc chồng tương lai của tôi đấy nhé.”

      Bartender cười ha ha: “Con !”

      “Mẹ nó, lại thêm đối thủ cạnh tranh rồi.” Ngải Vi ôm đầu.

      Bartender nhìn sang Lâm Dư Hi, cười : “Bạn hài hước !”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ nhún vai, cầm ly rượu lên: “Tiểu Ngải, đến đây, vì Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết bãi cát vàng, cạn nào!”

      “Sai!” Ngải Vi ngẩng đầu lên, “Phải là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chặn lại nhường đường. Cạn!”

      Tiệc tùng linh đình, ánh sáng mập mờ, tựa như xây tòa thành hư ảo trong thế giới thực vậy, để người ta trốn tránh, hoặc đắm chìm trong đó.

      Lâm Dư Hi nhìn ly rượu trong tay, ly phản chiếu gương mặt của , dường như năm tháng để lại dấu vết gì mặt , nhưng lại đè xuống tầng lại tầng nỗi đau xua mãi trong đáy lòng của .

      “Tại sao?”

      xin lỗi!”

      Ba năm trước, ta đưa ra cho , chính là ba chữ: xin lỗi!

      Tình cảm ba năm, kết thúc bằng ba chữ, bản thân mình cần lý do sao?

      Lâm Dư Hi lại uống cạn ly rượu, rượu cồn thiêu đốt trong tim, dường như nỗi đau tầng lại tầng trong tim kia cũng sôi trào, nóng bỏng.

      Lý Thuần Nhất, mẹ nó, là đồ khốn kiếp, tại sao? Rốt cuộc là tại sao chứ?

      -----

      Ngải Vi thích uống rượu, nhưng trình độ uống rượu lại cực kỳ bình thường, mấy ly vào bụng, bắt đầu huơ chân múa tay, năng lộn xộn rồi. Ngược lại, Lâm Dư Hi bình thường có uống rượu thuốc, vẫn còn tỉnh táo. Lâm Dư Hi có chút bất đắc dĩ, biết đến khi nào cũng có thể mặc sức tùy ý như Ngải Vi đây? Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, phải có người biết say ở bên cạnh trông chừng.

      Ngải Vi bước loạng choạng muốn vào nhà vệ sinh, Lâm Dư Hi chỉ có thể dìu ấy cùng.

      Cửa phòng VIP bên cạnh mở ra, Lâm Dư Hi nhìn lướt qua cái, vậy mà lại nhìn thấy Chu Tử Chính. Lúc bốn mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc. Ngồi bên cạnh Chu Tử Chính là quyến rũ sắp dán sát lên người , ánh đèn mờ ảo, Lâm Dư Hi nhìn dáng vẻ của người phụ nữ đó, nhưng mà “khe rãnh nghiệp”* vừa dài vừa sâu kia đủ làm cho mắt người ta sáng lên rồi.

      (*: nguyên văn là “đường chỉ nghiệp” tức là đường chỉ tay về nghiệp, nhưng dân TQ dùng từ này để chỉ khe ngực của phụ nữ, xuất phát từ việc các ngôi sao, người mẫu nữ lộ ngực để giúp ích cho nghiệp.)

      Trong mắt của Chu Tử Chính lại thoáng qua vẻ lúng túng, dịch người sang bên cạnh chút. Lâm Dư Hi khẽ cười, rời khỏi.

      “Phòng VIP gì chứ, vậy mà phòng vệ sinh cũng bị hư nữa.” Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Lâm Dư Hi liền nhìn thấy Vương Vận Kỳ soi gương, vừa trang điểm lại, vừa oán trách.

      đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

      “Nhanh lên, mình mắc quá!” Ngải Vi mơ màng ngơ ngác muốn cởi quần lót ra luôn. Lâm Dư Hi vội dìu ấy vào ô cửa, đóng cửa lại, canh chừng ngoài cửa.

      Vương Vận Kỳ nhìn Lâm Dư Hi trong gương, vẻ mặt của ta rất lạnh, nhưng trong mắt lại có ngọn lửa cháy.

      Đám cưới bị Lâm Dư Hi gây chuyện, trong lòng ta liền nổi lên cái gai. Nhưng sau khi kết hôn, Lý Thuần Nhất nghe lời ta răm rắp, chăm sóc, che chở đủ điều, ta chính là báu vật mà ta nâng niu trong lòng bàn tay. Cái gai đó cũng dần phai . Mãi cho đến hơn năm trước, lúc đêm khuya, ta giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, nghe thấy Lý Thuần Nhất nỉ non tiếng: Hi Hi. Hai chữ này càng làm ta khiếp sợ hơn cả cơn ác mộng kia.

      Thế là ta cho người thầm điều tra Lý Thuần Nhất và Lâm Dư Hi. Mỗi ngày, Lý Thuần Nhất làm lúc 7 giờ, 8 giờ tan việc, sau khi tan ca về nhà. Ngoài những bữa tiệc xã giao cần thiết và những cuộc hẹn ta cần ta cùng, ta gần như có tham dự bất cứ lời mời mọc nào của các bạn bè khác. Cho dù ta đặc biệt hẹn mấy người bạn tốt ra ngoài du lịch mấy ngày, quỹ đạo cuộc sống của Lý Thuần Nhất vẫn thay đổi, chỉ tới lui giữa ba địa điểm: phòng làm việc, nhà, và nhà ba mẹ.

      Cuộc sống của Lâm Dư Hi cũng đơn giản y như thế, hai điểm thành đường thẳng, phòng khám và nhà. Điều tra mấy tháng trời, rốt cuộc Vương Vận Kỳ cũng tin tưởng, Lý Thuần Nhất và Lâm Dư Hi có bất cứ quan hệ gì nữa.

      Chỉ là, câu mớ kia, trở thành cái gai khác trong lòng Vương Vận Kỳ.

      Vương Vận Kỳ rửa tay xong, lau vào khăn giấy, hai tay vẫy vẫy, giọt nước bay sang chỗ Lâm Dư Hi, văng lên mặt , người .

      Lâm Dư Hi nhíu mày, nhìn ta chằm chằm.

      Vương Vận Kỳ với bạn: “Sau này đừng đến mấy chỗ này nữa, thứ hỗn tạp gì cũng có.”

      “Ây dà, cái quán này trước kia còn có chút đẳng cấp, ai mà biết bây giờ lại trở nên low như vậy chứ.”

      Hai người đẩy cửa ra. Ngọn lửa tên trong lòng Lâm Dư Hi rất mãnh liệt, rất nóng. về phía bồn rửa tay, vốc nước rửa mặt, lần lại lần…… Ngẩng đầu lên, nhìn thấy giọt nước từ mặt mình chảy xuống, lạnh lẽo.

      Lâm Dư Hi dìu Ngải Vi ra khỏi quán bar, đứng bên đường chờ taxi. Nhìn dòng xe tới lui dứt đường, Lâm Dư Hi hơi ngẩn ra. Nhất định là do rượu cồn rồi, đầu của nóng hầm hập, loạn cào cào, ở trong cái nơi phồn thịnh xa hoa đồi trụy này, làm cho lạc mất phương hướng rồi.

      ------

      chiếc xe dừng lại trước mặt , cửa sổ xe hạ xuống, Chu Tử Chính ngồi trong xe: “Có cần đưa hai về đoạn ?”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tử Vũ Nhi, Tồn Tồn4 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5 – Cùng bệnh, thương nhau*?
      (*: thương trong thương xót.)

      Lâm Dư Hi đỡ Ngải Vi mê man vào trong xe, để cho ấy dựa vào vai mình ngủ.

      “Cám ơn!”

      “Đừng khách sáo, đưa bạn về nhà trước nhé!”

      Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi chia ra ngồi cạnh hai bên cửa sổ, Ngải Vi ngủ rất thoải mái, vậy mà lại bắt đầu ngáy lên.

      Lâm Dư Hi ngại ngùng mỉm cười: “ ngại quá! Hôm nay ấy uống nhiều quá rồi.”

      sao. ấy chính là người hôm nay đến phòng khám tìm phải !”

      “Ừ! ấy, thất tình rồi!”

      “Khó trách lại kích động như thế.”

      Lâm Dư Hi ho cái: “Đúng rồi, uống thuốc đó, cố gắng uống ít thôi nhé.”

      uống bao nhiêu đâu, chỉ là xã giao giữa bạn bè, uống vài hớp thôi.”

      “Ừm, vậy tốt!”

      “Vốn chỉ là ôn chuyện cũ với mấy người bạn, lúc sau lại có mấy người phụ nữ quen biết vào. Mấy mùi nước hoa đó xộc lên dữ quá, tôi cũng chịu nổi nữa.”

      “Ừm!”

      “Các thường đến đây à?”

      “Đây là lần đầu tiên tôi đến.”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Rất ít khi thấy con mang giày thể thao đến quán bar đó!”

      mang giày thể thao thể nào khiêng ấy về nhà được.”

      Chu Tử Chính cười: “ ra là đến để bảo vệ người đẹp.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười gì, liếc mắt nhìn Ngải Vi ngủ đến biết gì. Phải đó! Bảo vệ con ngu ngốc này đây.

      Nhà của Ngải Vi xa, đến cửa nhà lớn của ấy, người làm giúp đỡ dìu ấy vào.

      Lâm Dư Hi đứng ngoài xe, cúi đầu với Chu Tử Chính: “Cám ơn nhé. Nhà tôi cũng xa, tôi bộ về là được rồi.”

      bộ về? trễ thế này rồi đấy!”

      “Khu này an toàn lắm, tôi thường mà.”

      Chu Tử Chính nhìn , đột nhiên mở cửa xe, bước ra.

      “Dù sao tôi cũng muốn xả bớt hơi rượu, tôi cũng chút vậy!”

      “Hả?” Hai mắt Lâm Dư Hi trừng lên.

      “Bên trái, hay bên phải?”

      “Thực cần đâu, tôi……”

      “Tôi muốn chuyện với chút về bệnh của tôi.”

      Như vậy, Lâm Dư Hi còn lý do từ chối nữa, thế là hai người bước chậm rãi lối bộ, mà bên cạnh, vẫn có chiếc xe chạy chậm theo sau.

      “Bệnh của tôi tốt lên được chứ?”

      “Thông thường mà , nếu như nguyên nhân chủ yếu là về mặt sinh lý, hoàn thành cả đợt điều trị, phần lớn tình trạng có chuyển biến tốt.”

      “Vậy nguyên nhân tâm lý sao?”

      “Cái này phải khám bác sĩ tâm lý rồi, tôi giúp được.”

      “Chẳng phải học qua tâm lý học sao?”

      “Sao biết?” Lâm Dư Hi ngạc nhiên nhìn .

      “Xin lỗi, bệnh của tôi nhạy cảm quá, hễ là bác sĩ chữa bệnh cho tôi, tôi đều điều tra rất kỹ càng.”

      “Vậy Chu nên biết rằng, tôi chỉ học qua tâm lý học, chứ chưa từng học qua điều trị tâm lý, càng có thực tập lâm sàng.”

      “Bệnh của tôi 5 năm rồi, khám rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, những phương pháp mà từng nghĩ tới, hay chưa từng nghĩ tới, tôi đều thử hết. Nếu như thế, tôi muốn thử cách khác xem sao.”

      Lâm Dư Hi mím môi: “ Chu, trước giờ tôi chưa hề có kinh nghiệm về mặt này, trách nhiệm này nặng quá rồi.”

      có!”

      “Tôi có?”

      trải qua nỗi đau của tôi!”

      Bước chân của Lâm Dư Hi dừng lại, dường như nhịp tim của lỡ nửa nhịp.

      “Tôi biết Vương Vận Kỳ, cũng biết Lý Thuần Nhất.”

      Im lặng!

      Chu Tử Chính đứng dưới bóng cây, lẳng lặng nhìn : “ hiểu thế nào là bị phản bội, có lẽ, biết làm sao để giúp tôi thoát ra.”

      Lâm Dư Hi khẽ cúi đầu xuống, phát , ra cái bóng của mình cũng biến mất trong bóng cây. Cổ họng của run lên: “Xin lỗi, tôi giúp được cho !”

      ------

      Lâm Dư Hi nằm giường, lăn qua lăn lại ngủ được. ngồi dậy, uống ngụm nước.

      trải qua nỗi đau của tôi.

      Từng trải qua sao chứ? người vẫn còn lòng vòng trong vòng nước xoáy chưa bò lên được, mà muốn cứu vớt người khác cũng ở trong vòng nước xoáy ư? Muốn ôm nhau chìm chung à?

      Lâm Dư Hi thở dài hơi sâu, cầm di động lên, thời gian vừa vặn nhảy đến 3 giờ đúng. Di động rung lên cái, tin nhắn được gửi tới.

      Làm Sao Đây: Mất ngủ rồi! Làm sao đây?

      Lâm Dư Hi bật cười, đáp lại: Tôi cũng vậy, làm sao đây?

      “Bác sĩ trung y cũng mất ngủ?”

      “Bác sĩ trung y được mất ngủ sao? Bác sĩ được bệnh à?”

      “Ý tôi phải như thế. Trước giờ chưa từng nghe qua bị mất ngủ.”

      “Đúng đó, chưa từng qua!” phải chưa từng thử qua.

      “Sao thế? Có chuyện à?”

      “Có bệnh nhân muốn tôi điều trị tâm lý cho ta.”

      “Điều trị tâm lý? Chẳng phải là bác sĩ trung y sao? ta muốn vào nhà hàng món Trung ăn món Tây à?”

      “Ha! Tôi cũng rất ngạc nhiên đấy!”

      “Vì chuyện này mà mất ngủ sao?”

      phải!”

      “Vậy vì cái gì?”

      từng bị người ta phản bội chưa?”

      “Có! Tôi cũng từng phản bội người khác.”

      “Đều là người có chuyện xưa cả.”

      “Tôi bán đứng linh hồn!”

      Ngón tay gõ di động của Lâm Dư Hi thoáng sững lại giây, mới gõ tiếp: “Nửa đêm, 3 giờ, thế này cũng kích thích quá rồi đó.”

      cảm thấy tôi đùa à?”

      “Tôi biết. Tôi biết , cũng đâu biết tôi.”

      “Tôi phản bội người phụ nữ tôi nhất. Cả đời này ấy cũng thể nào tha thứ cho tôi.”

      “Vậy bỏ cuộc ! Tìm người phụ nữ tiếp theo mà nhất ấy!”

      “Nếu sao?”

      “Vậy muốn thế nào? Người phản bội là , muốn hối hận cũng là ?”

      muốn thế nào cả! Cho nên, mất ngủ rồi.”

      “Thôi bỏ ! Nếu sai rồi, lại cứu vãn được, chôn vùi quá khứ , trân trọng người trước mắt cho tốt. Làm cho người phụ nữ còn lại hạnh phúc cũng là kiểu chuộc lỗi đấy.”

      “Nếu như, làm được sao?”

      “Vậy tiếp tục mất ngủ !”

      “Ha ha!”

      “Muốn ngủ tiếp rồi đây!”

      “Mơ đẹp!”

      “Ha ha!”

      Lâm Dư Hi khóa điện thoại, nằm lên giường. Lại là kẻ trong vòng nước xoáy.

      -----

      Lâm Dư Hi ngủ giấc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ treo tường, 10 giờ.

      ra ngoài phòng, bàn cơm để lại tờ giấy nhắn: Hi, hôm nay con nghỉ ngày giải sầu với Tiểu Ngải . Ba

      Nghỉ ngày? Phòng khám mở cửa từ thứ hai đến thứ bảy, trải qua 3 năm, hình như chưa từng nghỉ phép bao giờ.

      Lâm Dư Hi vào phòng tắm, ở trong gương nhìn thấy quầng thâm dưới mắt. xoa xoa, thể nào biến mất được. Mất ngủ, là tổn thương quá mà! Phụ nữ ấy à, chịu nổi tổn thương đâu!

      Lâm Dư Hi ăn sáng xong, mở ti vi lên xem tin tức, bao lâu, cuộc gọi của Ngải Vi cũng đến.

      “Hôm nay shopping với mình.” Đây là giọng vẫn chưa tỉnh ngủ.

      Lâm Dư Hi nhìn đồng hồ: “Mới 11 giờ mà cậu dậy rồi à?”

      “Chưa dậy, hẹn trước thôi. Mình ngủ thêm chút nữa, dậy rồi gọi lại cho cậu.”

      Điện thoại cúp rồi. Lâm Dư Hi im lặng cười tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Ánh mắt của nhìn lướt qua tạp chí ở bàn, suy nghĩ lát, mở vi tính ra, gõ “Chu Tử Chính, tai nạn xe” vào khung tìm kiếm.

      Say rượu lái xe, chủ tịch tập đoàn Thiên Cương – Chu Tử Chính bị nguy hiểm đến tính mạng.

      5 năm trước, lúc rẽ khúc cua chiếc xe đua của Chu Tử Chính lái với tốc độ cao đụng vào gốc cây, may mà xe đụng vào bao lâu được người ta kéo ra khỏi xe, được cứu ra đến 1 phút, chiếc xe liền nổ tung.

      Sau đó, gõ vào “Chu Tử Chính, vợ”, xuất những hình ảnh Chu Tử Chính cùng vợ chưa cưới Trình Tuyền tham dự các bữa yến tiệc. Chu Tử Chính khẽ ôm eo ấy, hai người nhìn vào ống kính tươi cười trông rất xứng đôi. Trai tài sắc, trời đất tác hợp, chính là như thế này đây. ra, từng có vợ chưa cưới, sau đó xảy ra chuyện gì nhỉ?

      Thế là, tìm tòi về Trình Tuyền, gia tộc hiển hách, tài năng từ Havard, nghệ sĩ diễn tấu violin. Chỉ là khoảng hơn 4 năm trước, ấy kết hôn với Hứa Nặc – cậu ba của gia tộc lớn khác. Vợ chưa cưới bỏ chạy ư?

      Hứa Nặc? Lâm Dư Hi tiếp tục tìm kiếm, màn hình xuất hình ảnh Chu Tử Chính và Hứa Nặc cùng tham gia marathon vào 10 năm trước. Hai người khoác vai nhau, mồ hôi đầm đìa, trong nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, những giọt mồ hôi như toát ra ánh sáng thanh xuân.

      ra là vậy, bị em cướp vợ chưa cưới mất!

      trải qua nỗi đau của tôi. Có lẽ là vậy! Nhưng mà, cho dù là cùng bệnh, cũng cần phải thương nhau.

      -----

      Bữa trà muộn* này là bữa ăn đầu tiên của Ngải Vi trong ngày hôm nay. ấy cắn miếng bánh kem: “Chút nữa mua nhẫn với mình, ba mình tặng quà sinh nhật.” (*Nguyên văn là high tea – trà muộn: phục vụ vào khoảng 17h-19h, kết hợp giữa trà chiều và bữa tối, có cả món ngọt và món mặn.)

      Lâm Dư Hi thích đồ ngọt, chọn miếng sandwich: “Cậu có nhiều nhẫn lắm rồi đó!”

      “28 tuổi, hôm nay mình phải chọn chiếc nhẫn kim cương 8 carat. Hay là, tặng cậu chiếc để làm đồ cưới cho tương lai nhé?”

      “Được! Mình muốn cái 28 carat ấy.”

      “Ác quá !” Ngải Vi lườm cái, lấy cái bánh trứng: “Đúng rồi, bệnh nhân hôm qua của cậu là ai thế? Mình có biết ?”

      “Cậu biết là mình mà.”

      “Hứ! Sớm muốn gì mình cũng biết thôi.”

      “Cậu biết sao nào?”

      “Nhiều chuyện chứ gì.”

      Lâm Dư Hi trừng ấy cái: “Những người đó đều là bệnh nhân, đừng lấy bệnh của người ta ra làm trò giải trí.”

      Ngải Vi giơ tay làm lễ: “Tuân lệnh, thánh mẫu!”

      ------

      Ngải Vi dắt Lâm Dư Hi vào cửa tiệm trang sức cao cấp, Lâm Dư Hi chau mày: “Tiệm này giá mắc lắm đấy, cậu muốn vào đây mua à?”

      “Chỉ vào xem thôi, thiết kế ở đây rất đặc biệt!”

      “Ba cậu có cho cậu con số dự toán ?” Cho dù là người ngoài nghề như Lâm Dư Hi, cũng biết trang sức của tiệm này đều từ triệu trở lên.

      “500 ngàn.” Trong mắt người bình thường đây là con số trời, nhưng trong cái tiệm này cũng chỉ là hạt cát mà thôi.

      Ngải Vi lấy từng chiếc nhẫn ở trước mặt đeo thử, mỗi chiếc lại hỏi: Chiếc nào đẹp.

      Lâm Dư Hi cảm thấy bị châu báu ở đây chớp lóe làm cho hoa cả mắt, trước mặt chỉ có những tia sáng khiến lóa mắt.

      Chu!”

      Lâm Dư Hi xoay người lại, lúc nhìn thấy Chu Tử Chính, hai người đều có chút kinh ngạc. Tống Thành Trạch theo bên cạnh Chu Tử Chính thầm gật đầu với Lâm Dư Hi, coi như là chào hỏi.

      Chu, đồng hồ đeo tay đặt làm xong rồi ạ, mời bên này!” Lúc nhân viên cửa tiệm dắt Chu Tử Chính vào phòng VIP, Lâm Dư Hi xoay người, trông thấy gương mặt ngạc nhiên của Ngải Vi.

      “Người hôm qua, là ta?” mặt Ngải Vi đầy vẻ hưng phấn thể tin được. Dĩ nhiên ấy nhận ra Tống Thành Trạch cản đường của ấy.

      thể trả lời!”

      Ngải Vi nhịn được con sâu nhiều chuyện gặm cắn, khiến cho trong lòng ngứa ngáy chịu nổi, ấy lướt đến bên tai Lâm Dư Hi: “ ta cũng là dạng đó hả?”

      thể trả lời!”

      Ngải Vi cười xấu xa: “ phủ nhận tức là thừa nhận.”

      Vẻ mặt của Lâm Dư Hi trầm xuống: “Ngải Vi, đừng hỏi nữa.”

      Nụ cười mặt Ngải Vi cứng lại, giây sau, ấm ức : “Được rồi! Đùa chút thôi mà, làm gì mà nghiêm túc vậy chứ!” Ánh mắt lại quay trở về quầy thủy tinh chớp lóe chói mắt, nhìn tới nhìn lui.

      Ngải, chiếc này vừa vặn là 8 carat mà cần, còn là DF hoàn mỹ nhất nữa đấy.”

      Ngải Vi so tới so lui dưới trái phải, gật đầu tán thưởng: “ tồi!”

      “Đúng đó! Mua nhẫn kim cương khó được nhất là mua vừa ý mình. Chiếc nhẫn kim cương hoàn mỹ như thế, lại vừa đúng 8 carat, gặp được mà cầu được đâu!”

      Hai mắt Ngải Vi sáng rỡ như nở hoa: “Phải, đẹp đấy!”

      mắc đâu, chỉ 4 triệu thôi.”

      Nụ cười mặt Ngải Vi lại cứng lại nữa rồi, cộng thêm bổ sung câu trong lòng: Mẹ nó!

      Lâm Dư Hi trêu chọc nhìn ấy, cực kỳ tán thành gật đầu: “Đúng đó, mắc đâu!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Jin292, Tử Vũ Nhi5 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6 – cái gì?

      Ngải Vi trả lại cho cái liếc mắt, khụ khụ hai tiếng: “Thực ra, con người ai hoàn hảo, kim cương cần gì phải hoàn mỹ thế chứ?” Lúc chuyện, lặng lẽ tháo chiếc nhẫn ra.

      Nét mặt của nhân viên tiệm hơi thay đổi, vẫn cười làm lành hỏi: “Xin hỏi Ngải muốn kim cương cấp nào? Chỗ chúng tôi đây chuyên về hoàn mỹ, hoàn mỹ hơi khó tìm.”

      “Mua nổi mà còn dám vào để mất mặt à?”

      Lâm Dư Hi và Ngải Vi quay đầu lại, thấy Vương Vận Kỳ với bạn vào tiệm, gương mặt tinh tế, quần áo đắt tiền, vẻ cao ngạo trời cho, giống như hai con công vênh váo tự đắc.

      Ngải Vi tức giận: “Ai mua nổi chứ?”

      Vương Vận Kỳ lạnh lùng nhìn lướt qua hai cái: “Ai mất mặt tôi người đó.”

      Nhân viên trong tiệm lên đón tiếp: “Chị Lý, chiếc nhẫn chị đặt làm đến rồi ạ.”

      Vương Vận Kỳ chế giễu than trách: “Tuy tiệm mấy người mở cửa làm ăn, nhưng tốt xấu gì cũng là cửa hiệu cao cấp thế giới, cũng thể nào để cho người khác mò mẫm lẫn lộn trong tiệm lâu như vậy chứ, mất hết đẳng cấp!”

      “Phải đó, đến đây tìm kim cương hoàn mỹ, mất mặt chết thôi.” Bạn của Vương Vận Kỳ hùa theo, “Nhưng mà, chính là có quá nhiều người thích phồng má làm người mập ấy.”

      Lâm Dư Hi đứng lên: “Chúng tôi mua nổi, cũng muốn mua!” Giọng cao thấp, nặng , kiêu ngạo tự ti. xoay người, nhìn sang Vương Vận Kỳ, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Giống như sở thú vậy, đơn thuần chỉ là tham quan thôi! Vào đó chẳng qua chỉ muốn xem xem động vật trong kia kiêu cạo tự cao, vênh váo thế nào, chê người ta mất mặt thế này, chê có đẳng cấp thế kia, nhưng lại biết ra mình bị nhốt trong lồng, còn hả hê vênh vang mà lên mặt.”

      Vương Vận Kỳ trừng mắt: “ cái gì?”

      Lâm Dư Hi lạnh lùng nhìn thẳng vào ta: “Tôi tiếng người, nghe hiểu à?”

      Lâm Dư Hi thấy tình hình ổn, vội tới, ngăn giữa hai người sắp nổi lửa lên: “Chị Lý, mời bên này.”

      Vương Vận Kỳ hừ lạnh tiếng: “Loser!” theo nhân viên tiệm vào phòng VIP.

      Ngải Vi kéo tay Lâm Dư Hi, ngẩng cao đầu bước ra khỏi tiệm trang sức. Chu Tử Chính vừa từ trong phòng ra đúng lúc nhìn thấy màn này, trong mắt nổi lên nét cười rất . nhìn có vẻ dịu dàng ở trước mắt, khi phản kích lên, giống y như cây kim mà đặt châm xuống vậy, lượng sức thích hợp, đâm thẳng vào huyệt.

      Ngải Vi vừa kinh ngạc vừa hưng phấn: “Wow, Hi Hi, hôm nay cậu bơm thuốc kích thích hả? Cậu nhìn thấy dáng vẻ của Vương Vận Kỳ ? Bị cậu làm cho nghẹn đến sắc mặt cũng thay đổi luôn.”

      Vẻ mặt của Lâm Dư Hi thản nhiên: “Sau này vẫn là đừng đến những chỗ thế này nữa, lãng phí thời gian của mình, cũng phí phạm thời gian của người khác.”

      “Xí, nó mở ra để làm ăn, mình có thể vào. Có giỏi viết lên ‘gia tài đủ 100 triệu, nghiêm cấm vào trong’ .”

      Lâm Dư Hi rỗi hơi mà nhìn cái: “Chúng ta có thể về với nhân gian chưa?”

      “Được rồi, được rồi! xem phim , tên là gì ấy nhỉ: Cút ngay! Đàn ông cặn bã. Nghe là mắc cười lắm đó.”

      “Tùy tiện !”

      “Xem xong ăn tối nhé. Cậu muốn ăn gì?”

      “Mì cá viên!”

      Ngải Vi trợn trắng mắt: “Cậu có chán thế! Ngàn năm đổi!”

      ------

      “Cho tô mì cá viên.” Lý Thuần Nhất ngồi xuống cái bàn tròn.

      7 giờ, ta lấy di động ra, mở QQ, ảnh đại diện của tấm ảnh phong cảnh mặt trời mọc, hơn ba năm nay vẫn luôn đổi.

      Mì cá viên nóng hổi đặt ở trước mặt ta, ta chụp lại, gửi .

      “Mì cá viên chị Hoa, siêu ngon!”

      “Này, cùng gu thưởng thức! Tôi cũng cực kỳ thích mì cá viên của tiệm đó đấy.”

      Lý Thuần Nhất khẽ cười, chỉ là nụ cười chưa đến khóe miệng biến mất rồi.

      Đối diện ta là đôi tình nhân trẻ, gắp đồ ăn trong tô, đút vào miệng đối phương như ở chốn người. Vào lúc này, mặc cho bên ngoài ồn ào chen chúc, trong mắt hai người họ chỉ có nhau.

      ------

      “Thuần Nhất, mì cá viên tiệm này cực kỳ ngon đó!”

      hiểu, chỉ là tô mỳ cá viên thôi mà, có khác biệt gì lớn sao?”

      “Dĩ nhiên rồi, cắn miếng .” gắp viên cá viên lên, đút vào miệng ta, ta cắn miếng, nhìn ta cười : “Có cảm giác thịt cá viên đàn hồi trong miệng , càng cắn càng có cảm giác.”

      ta nhíu mày, tỉ mỉ nhai cắn, sau khi nuốt xuống, đột nhiên kéo vào lòng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hôn mạnh lên môi cái: “Vẫn là cái này có vẻ đàn hồi hơn, càng hôn càng có cảm giác.”

      xấu hổ đỏ mặt, nhéo cánh tay của , thấp giọng gằn lên: “Lý Thuần Nhất!”

      Nhìn xấu hổ ngượng ngùng, Lý Thuần Nhất bật cười. Khoảnh khắc đó, cả thế giới như thu vào trong bốn con mắt, trong đó chỉ có ta.

      ------

      Lý Thuần Nhất hoàn hồn, cầm đũa lên, gắp viên cá viên bỏ vào miệng, thịt cá vẫn đàn hồi trong miệng, thực rất có cảm giác. Chỉ là, ta cảm nhận được có chút đắng chát quanh quẩn trong khoang miệng.

      cái di động khác của ta rung lên, Lý Thuần Nhất cầm lên mở ra: Ông xã, mấy giờ về đến nhà thế?

      Tay của Lý Thuần Nhất siết lại, để di động xuống, há miệng to ăn mì. đống đồ ăn ào ạt vào bụng, lấp đầy lồng ngực của ta.

      Lý Thuần Nhất ra khỏi tiệm mì. đường , dòng xe nối liền dứt kéo ra từng luồng sáng mê ly. Bất kể là sang trái, hay phải, chỉ có thể về phía trước, có đường lui. đúng! Ở chỗ xa, có chiếc xe nhầm hướng U-turn. Mắt ta sáng lên, có thể quay đầu lại mà, phải ? Vẫn có cơ hội quay đầu lại mà, phải ?

      Lý Thuần Nhất lấy di động ra, trả lời: “Còn họp với khách hàng, đừng chờ !”

      ------

      8 giờ rưỡi sáng, Chu Tử Chính đến phòng khám đúng giờ, vừa mở cửa ra, mùi thơm của bánh trứng chiên bay tới.

      “Woa, thơm quá!” Mũi của Tống Thành Trạch hít hít, sau đó cái bụng quang minh chính đại vang lên tiếng ọc ọc.

      Tống Thành Trạch khụ khụ hai tiếng: “Ngại quá, chưa ăn sáng.”

      Lâm Dư Hi lấy cái đĩa bàn, đó còn có hai miếng bánh trứng chiên: “ chê có thể ăn hai miếng bánh này, tôi tự làm đấy.”

      Tống Thành Trạch vội nhận lấy: “Sao có thể chê chứ, cám ơn!”

      Chu Tử Chính nhìn ta mặt mày hớn hở ăn bánh trứng chiên, thế mà lại nhịn được nuốt nước miếng.

      “Bác sĩ Lâm, làm bánh này ngon quá .”

      Lâm Dư Hi rót cho ta ly đậu nành: “Uống ly sữa đậu nành .”

      Tống Thành Trạch uống ngụm: “Woa, thơm ngon nguyên chất nha! Cũng là bác sĩ Lâm làm hả?”

      “Ừ, cũng khó!”

      Tống Thành Trạch cười đến mức hai mắt híp thành đường chỉ: “Tay nghề của tốt đấy!” Làm vợ càng tốt hơn nữa!

      Chu Tử Chính hời hợt nhìn lướt qua ta cái, vào trong phòng che rèm. Thơm ngon nguyên chất? Từ khi nào trở nên văn vẻ như vậy rồi?

      Lâm Dư Hi châm cứu cho Chu Tử Chính như thường lệ, sau khi châm cứu xong, Chu Tử Chính hỏi: “Đề nghị tối hôm trước của tôi, suy nghĩ thế nào rồi?”

      Lâm Dư Hi hơi giật mình. Chẳng phải từ chối rồi sao?

      “Trực giác của tôi cảm thấy suy nghĩ lại.”

      Chu, tôi có kinh nghiệm, e là giúp được gì rồi.” Lâm Dư Hi đối diện với ánh mắt của Chu Tử Chính, tròng mắt của rất đen, rất sáng, nhìn thấy chính mình ở trong đó.

      Chu Tử Chính vẫn lẳng lặng nhìn , trong mắt có cảm xúc vô danh chuyển động, giống như kiên trì, như chờ mong.

      Lâm Dư Hi thầm thở ra hơi: “ để tôi suy nghĩ thêm .”

      “Được!”

      Lâm Dư Hi ra, Tống Thành Trạch cười với : “Bác sĩ Lâm, có thể bắt mạch giúp tôi được ? Xem có cần điều chỉnh sức khỏe hay ?”

      “Được!”

      Tống Thành Trạch giơ tay ra, ngón tay của Lâm Dư Hi đặt lên.

      Tống Thành Trạch hỏi: “Mấy ngày nay tôi uống nước nhiều rồi, có nín tiểu nữa, cái đó, sao chứ!”

      có thử qua chưa?”

      “Có chứ!” Đột nhiên hai mắt của Tống Thành Trạch trừng lớn lên, vội giải thích, “Ý tôi là, có thử rồi, nhưng mà, có… thử với người khác.”

      Lâm Dư Hi thản nhiên hỏi: “Thủ dâm?”

      Trán Tống Thành Trạch đổ đầy mồ hôi: “Phải……”

      “Thuận lợi?”

      Tống Thành Trạch kiên định gật đầu: “Vô cùng thuận lợi.”

      “Vậy hẳn là có vấn đề gì đâu. Nhưng mà mọi chuyện nên có chừng mực thôi, đừng nhiều quá.”

      Tống Thành Trạch nuốt nước miếng: “Mỗi ngày lần có tính là ổn ?”

      “Với tuổi tác của , coi như bình thường. Nhưng hơi nóng trong người đấy, mỗi ngày có thể uống chút canh đậu xanh.”

      “Khụ khụ, tôi thực rất bình thường. Độc thân hai năm rồi, có sở thích lành mạnh, công việc ổn định có tương lai, chỉ là biết nấu ăn cho lắm, vẫn luôn ăn ở bên ngoài, nên dễ nóng trong người.”

      Lâm Dư Hi ừ tiếng, cúi đầu viết thẻ bệnh án.

      “Ơ, cái này, tôi nghe có bộ phim tên là, Cút ngay! Đàn ông cặn bã, khá hài hước……”

      “Ừ, hài lắm, tôi xem qua rồi.”

      “Ồ! Vậy ‘Thời kỳ thiếu niên của tôi’ sao?”

      “Bộ này chưa xem qua.”

      “Ờ, đúng lúc tôi có vé……”

      Tay viết chữ của Lâm Dư Hi sững lại, lúc vẫn suy nghĩ từ chối thế nào, tiếng chuông cửa vang lên. Lâm Dư Hi vội ra mở cửa, bên ngoài là người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi.

      “Bây giờ vẫn chưa đến giờ khám bệnh.”

      Người đàn ông ôm bụng, có vẻ như rất đau đớn: “Vậy tôi có thể vào trong chờ ? Bụng tôi đau quá.”

      “Bụng của đau quá tốt nhất bệnh viện , ở đây trị bệnh nặng cấp cứu được.”

      “Tôi cũng đến đây rồi, cứ để cho tôi vào khám chút !” Người đàn ông muốn đẩy cửa vào.

      này, vẫn nên đến bệnh viện !” Lâm Dư Hi canh giữ ngoài cửa, kiên trì lùi bước.

      Người đàn ông khom người xuống, đau đớn rên rỉ, Lâm Dư Hi vội đỡ : “Có cần gọi xe cấp cứu dùm ?”

      Cả người của người đàn ông đột nhiên đụng về phía trước, Lâm Dư Hi kịp đề phòng bị đẩy ra. Người đàn ông lấy di động ra, xông về phía phòng che rèm, lúc muốn mở rèm ra, tay của bị người ta níu lại, dùng sức kéo ra ngoài. Người đàn ông nhìn lại, thế mà lại là Lâm Dư Hi bị đẩy ra. Lâm Dư Hi cong chân lên, dùng đầu gối đụng mạnh vào phía sau chân của ta, chân của ta chợt mềm nhũn, cả người quỳ mọp đất. Ngay lúc này, Tống Thành Trạch nhào tới, đè người đàn ông đó xuống đất.

      Lâm Dư Hi giật di động tay ta để kiểm tra, bên trong vẫn chưa có hình chụp được Chu Tử Chính.

      Tống Thành Trạch vặn tay của ta ra sau, giọng hung dữ: “Mẹ nó chứ, mày đánh đấm với phụ nữ nữa hả.”

      Người đàn ông bị ta vặn đến la toáng lên ây da da.

      Tống Thành Trạch nhìn Lâm Dư Hi: “ sao chứ?”

      sao!”

      Tống Thành Trạch lấy bóp tiền trong túi ra, ném cho Lâm Dư Hi: “Xem xem là ai?”

      Lâm Dư Hi lấy tấm thẻ nhân viên trong bóp ra: “ là chó săn của tạp chí Tam Châu?”

      Tống Thành Trạch kéo người đàn ông đó lên, ánh mắt lướt qua, nhìn thấy vết máu vai Lâm Dư Hi: “Bác sĩ Lâm, vai bị thương hả?”

      Lúc Lâm Dư Hi bị đẩy ra, đúng lúc vai quẹt qua giá gỗ tường.

      tay Tống Thành Trạch đánh vào đầu người đàn ông: “Con mẹ nó, chó săn cũng có đạo nghĩa của chó săn, mày chụp lén chụp lén , lại còn dám thô lỗ đánh người. Tao cho mày biết, mày cũng đừng mong lăn lộn trong nghề này tiếp nữa.”

      Lâm Dư Hi vội : “Thôi bỏ ! ta cũng đâu chụp được hình, vai tôi chỉ bị quẹt mà thôi, chuyện . Đừng làm tuyệt tình như thế.”

      Người đàn ông van xin: “ hai à, trong nhà tôi còn có vợ con phải nuôi nữa! làm việc tốt, tha cho tôi lần này !”

      Trong phòng che rèm vang lên tiếng lạnh lùng của Chu Tử Chính: “ trở về với xã trưởng của . Lúc trước mấy người chụp lén, là tôi mặc cho mấy người chụp. Từ hôm nay trở , mấy người còn dám chụp lén tôi tấm nào nữa, tạp chí Tam Châu biến mất.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Jin292, Tử Vũ Nhi6 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7 – Điều trị tâm lý

      “Xin lỗi, chủ tịch Chu! Biết rồi ạ!” Người đàn ông khúm núm.

      “Cúi người xin lỗi bác sĩ Lâm.”

      Người đàn ông vội cúi người với Lâm Dư Hi: “Bác sĩ Lâm, xin lỗi!”

      “Cút!” Tống Thành Trạch quát lên.

      Sau khi người đàn ông chán nản chạy , Tống Thành Trạch đến gần Lâm Dư Hi, tỉ mỉ nhìn vai của : “Có cần đến bệnh viện khám ?”

      Lâm Dư Hi bật cười: “ cần đâu, chỉ là chuyện thôi. Chờ chút nữa ba tôi đến, ông ấy giúp tôi xử lý chút là được.”

      Lâm Dư Hi vén rèm vào: “Sau này lúc các đến, tốt nhất là đổi chiếc xe khiêm tốn chút .”

      Chu Tử Chính nhìn , vẻ mặt có chút nặng nề: “Xin lỗi!”

      có gì.” Lâm Dư Hi nhìn đồng hồ, rút kim châm ra cho .

      Tống Thành Trạch ở ngoài rèm hỏi: “Bác sĩ Lâm, từng học võ hả?”

      “Học qua Vịnh Xuân mấy năm.”

      “Hèn gì vừa ra tay quật ngã gã đàn ông kia rồi.”

      “Chuyện thôi.”

      “Thời buổi này, con học chút võ phòng thân cũng tốt lắm.” Tống Thành Trạch há miệng cười. Xinh đẹp, y thuật giỏi, bếp núc giỏi, võ nghệ cũng giỏi, còn tốt bụng nữa chứ, chậc chậc, làm vợ là tốt nhất!

      Chu Tử Chính mặc quần áo xong ra, ánh mắt rơi vào vết máu áo blu trắng của Lâm Dư Hi. nhiều, chỉ chút thôi, nhưng đủ chói mắt rồi.

      Lâm Dư Hi lấy thuốc phối xong ra: “Đây là thuốc của 3 ngày. Ba ngày sau, buổi sáng lại đến đây.”

      “Tin tức tôi đến đây khám bệnh truyền ra ngoài rồi, tôi đến đây nữa, phòng khám này gặp phiền phức đấy.”

      Lâm Dư Hi hơi sửng sốt: “Ý là?”

      , có thể khám bệnh bên ngoài ?”

      “Ý là, đến nhà ?”

      Chu Tử Chính gật đầu: “Thời gian, phí khám bệnh tùy đặt ra. Tôi có thể cho xe đến đón .”

      Vẻ mặt của Tống Thành Trạch thoáng thay đổi chút xíu. ta hơi cúi đầu xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, nổi lên chút ý cười nhàn nhạt, trong đó có chút nuối tiếc và tiếc thương.

      Lâm Dư Hi suy nghĩ cẩn thận chút: “Được thôi! Vậy 9 giờ sáng mỗi thứ hai, thứ năm, tôi đến nhà .”

      ------

      Chu Tử Chính ngồi vào xe, Tống Thành Trạch nhìn qua kính chiếu hậu: “Chủ tịch Chu, chuyện của đội chó săn giải quyết thế nào?”


      “Hủy bỏ tất cả quảng cáo tạp chí Tam Châu.”

      ! Trước kia, chủ tịch Chu nể mặt tạp chí bọn họ, cho bọn họ cơm ăn, bọn họ càng ăn càng có mùi vị, nhưng càng ăn lại càng có chừng mực.”

      ‘”Thông báo cho các tạp chí lớn, từ nay về sau, tôi cho phép chụp lén nữa.”

      “Được ạ!”

      “Trạch, cậu theo tôi bao lâu rồi?”

      “7 năm, 3 tháng, lẻ 10 ngày.”

      “Hôm đó tôi đụng xe, nếu như phải cậu kéo tôi ra trước, tôi chết rồi.”

      “Chủ tịch Chu, đừng vậy. Hôm đó uống say rồi, tôi vốn nên liều mạng cũng để lái xe.”

      “Bất kể thế nào, mạng của tôi cũng là do cậu cứu về.” Chu Tử Chính nhìn những tòa nhà cao tầng bay lướt qua ngoài cửa sổ xe: “Cậu có ý với Lâm Dư Hi?”

      Tống Thành Trạch ha ha hai tiếng: “Tôi cũng 30 rồi, cảm thấy ấy rất tốt, rất thích hợp làm vợ.”

      “5 năm nay, tất cả cảm giác của rôi đều mất hết. Tôi từng nghĩ rằng, cả đời này cũng thể tìm về. Nhưng, có người con có thể làm cho tôi nổi lên chút cảm giác.”

      Lần đầu tiên, ở trước mặt phụ nữ lại thẳng thắn vô tư như thế, tuy liên quan đến dục vọng, lại nảy sinh cảm giác, trong lòng, cơ thể, rất khẽ thôi, nhưng lại rất chân ! Trong số phụ nữ từng gặp, vẻ đẹp của là gì cả, nhưng đôi mắt trong suốt nhất, trong mắt , nhìn thấy vẻ yên bình và nhàn hạ, và phần ấm áp mà mất lâu.

      Lúc vừa nghe thấy Chu Tử Chính muốn Lâm Dư Hi đến nhà khám bệnh, trong lòng Tống Thành Trạch hiểu rồi. 5 năm nay, kể từ khi xảy ra tai nạn xe, Chu Tử Chính để cho người phụ nữ nào bước vào cửa của nhà nữa.

      “Tôi cần ấy!”

      Trái tim của Tống Thành Trạch run lên. theo Chu Tử Chính lâu như thế, đây là lần đầu tiên ra câu như vậy, mơ hồ, lộ ra chút khẩn cầu.

      Tống Thành Trạch dứt khoát gật đầu: “Hiểu rồi! Chủ tịch Chu, tôi chỉ có chút thiện cảm với ấy thôi, xoay người hết rồi.”

      “Cám ơn!”

      “Chủ tịch Chu, hi vọng ấy có thể giúp sớm khỏe lên.”

      Tôi cũng vậy! Chu Tử Chính nhớ đến đôi mắt trong suốt của , đôi mắt của bác sĩ.

      ------

      8 giờ rưỡi sáng, Lâm Dư Hi xuống lầu, chiếc xe đợi ở dưới rồi. Chiếc xe chạy về phía đỉnh núi, ánh mặt trời rọi vào biệt thự đỉnh núi, giống như là ánh sáng vạn dặm chớp nháy. Cổng lớn từ từ mở ra, chiếc xe chạy vào vườn hoa, vòng qua hồ phun nước ở giữa, dừng lại trước cửa chính của biệt thự.

      vào trong biệt thự, thiết kế vô cùng đơn giản, gọn gàng, có vẻ xa hoa lộng lẫy như biệt thự sang trọng trong ấn tượng, ngược lại lộ ra vẻ cổ điển thanh nhã nhàn nhạt. Bên cạnh phòng khách là dãy cửa sổ thủy tinh rộng lớn, thu hết phong cảnh ngoài cửa sổ vào mắt. Bầu trời mênh mông, ngọn núi xanh biếc, cảnh biển phồn hoa và thành phố nhộn nhịp, đan xen vào nhau tạo thành phong cảnh rực rỡ đặc sắc. Từ cao nhìn xuống nhân gian, trong lòng nổi lên vinh dự của kẻ quân lâm thiên hạ, hay là càng ở cao càng lạnh lẽo đây?

      bên khác của phòng khách là mặt tường lớn bằng đá cẩm thạch, tường treo bức tranh sơn dầu. Lâm Dư Hi đến gần nhìn tỉ mỉ, trong bức tranh, người phụ nữ trần nửa người ngồi trước gương chỉnh trang đầu tóc.

      “Bức tranh này tên là Đứng trước tâm hồn Devan Psyché, là tác phẩm của Morisot Berthe vào năm 1890.” Chu Tử Chính bước xuống từ tầng . mặc đồ thường, bớt vẻ lạnh lùng và xa cách của lúc mặc âu phục.

      “Ồ!” Lâm Dư Hi cười nhạt, “Tôi hiểu.”

      “Tôi cũng hiểu, là mẹ tôi mua đấy. Bà , đứng trước tâm hồn, bất cứ ai cũng thể giả tạo được. Vậy nên, tôi lấy ra treo ở đây, để nhắc nhở mình.”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Bà Chu nhìn xa trông rộng quá.”

      “Bà qua đời mười năm trước rồi, bệnh ung thư.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi rung lên: “Tôi xin lỗi.”

      “Tôi cũng xin lỗi, bà và mẹ mất cùng năm đấy, cũng là ung thư phổi.”

      Trong mắt Lâm Dư Hi lên chút buồn bã. Lại lần nữa, cùng nỗi đau.

      ăn sáng chưa?”

      Lâm Dư Hi hoàn hồn lại: “Ăn rồi. Châm cứu ở đâu thế?”

      “Vào phòng tôi !”

      Lâm Dư Hi theo lên lầu hai. Phòng của lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, chăn đệm màu trắng gạo, thảm màu cà phê nhạt, đơn giản, thanh lịch.

      Lâm Dư Hi lấy áo blu trắng trong túi ra, mặc vào, rồi lấy ra các dụng cụ để bàn. Đeo bao tay và khẩu trang vào, lúc xoay người lại, Chu Tử Chính khỏa thân đứng trước mặt .

      Lúc trước khám cho đều là nằm xuống, hôm nay nhìn thẳng đứng trước mặt, nhìn thấy gương mặt đẹp trai đến mức khiến các thét chói tai, đường cong cơ bắp gần như hoàn mỹ, và hai vết sẹo uốn lượn người , biết vì sao, nhịp tim của tăng nhanh lên rồi.

      Chu Tử Chính cầm điều khiển lên nhấn cái, trong phòng vang lên tiếng nhạc. nằm lên giường, ung dung, thong thả, khác với vẻ căng thẳng trong vô thức khi ở phòng khám.

      Lâm Dư Hi hoàn hồn lại, dù sao đây cũng là phòng của , tự do, mà có chút gò bó, cũng rất bình thường thôi. Lâm Dư Hi đối diện với ánh mắt của Chu Tử Chính, tay vô thức run lên cái. Đôi mắt thâm thúy của giống như hai cái hố đen, trong lúc vô tình có thể thu hút ánh mắt của người khác. rũ mắt xuống, thầm thở hơi. Khoảnh khắc cầm kim châm lên, trong lòng nổi lên gợn sóng bình lặng. bác sĩ, là bệnh nhân của , châm cứu thôi.

      “Có cảm giác gì.”

      “Hơi tê.”

      “Ở đây sao?”

      “Xót, tê.”

      “Tốt lắm!”

      Lúc đỡ “nó” lên, Chu Tử Chính nhịn được hít vào hơi.

      Lâm Dư Hi nhìn , có chút ngạc nhiên: “Có cảm giác?”

      chút xíu!”

      Lâm Dư Hi vui mừng gật đầu: “Tiến triển khá tốt đấy!”

      “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.” Chu Tử Chính nhắm mắt lại. Lần này xác định, tiếp xúc của , cho dù là cách lớp bao tay, trong vùng biển chết kia của , nổi lên bọt sóng.

      “Phòng khám Tân Sinh mở lâu lắm rồi phải !”

      “Ừm, ba mươi mấy năm rồi. Là do bác sĩ Chương mở, ông ấy là bác sĩ Trung Y rất hiền lành, y thuật rất tốt. Trước kia, ba tôi chỉ làm công cho ông ấy thôi, sau này bác sĩ Chương qua đời, ba tôi mới nhận lấy phòng khám để làm tiếp.”

      “Với y thuật của ba , hẳn là có thể trở thành bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện rồi chứ.”

      “Mỗi người có chí hướng riêng! Ba tôi chỉ muốn chữa bệnh cho bệnh nhân, sống những ngày tháng đơn giản thôi.”

      “Những ngày tháng đơn giản? Thế nào là những ngày tháng đơn giản?”

      “Chính là mỗi ngày cần suy nghĩ phải theo đuổi thứ gì đó.”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Phải rồi! Bệnh nhân tìm tới cửa kiếm hai người khám bệnh, sau đó đuổi theo đòi khám bệnh. khám, họ cũng chịu bỏ cuộc đâu.”

      Lâm Dư Hi cười: “ Chu, chuyện điều trị tâm lý mà , nếu như chịu để tôi thử, tôi thử xem sao. Nhưng hiệu quả tôi thể đảm bảo đâu nhé.”

      cứ coi như tôi là con chuột bạch của , hoặc là ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa là được.”

      Nét cười khóe mắt của Lâm Dư Hi sâu hơn: “Tình trạng của tệ đến vậy đâu.”

      từng gặp qua tình trạng còn tệ hơn tôi nữa sao?”

      đời này, người có tình trạng tệ hơn nhiều lắm.”

      “Đáng tiếc tôi phải thánh, cảm nhận được nỗi khổ của người khác, chỉ cảm nhận được nỗi đau của mình.”

      Tay châm cứu của Lâm Dư Hi dừng lại, nhìn vào mắt : “ Chu! nhất định khỏe lại thôi.”

      Ánh mắt của chỉ là an ủi, cũng là tự tin, lòng tự tin của bác sĩ trao cho bệnh nhân.

      “Cám ơn!”

      ------

      Chu Tử Chính mặc quần áo xong xuống phòng khách, Lâm Dư Hi lấy cái máy chụp ảnh lấy liền Polaroid từ trong túi đưa cho : “Bắt đầu từ hôm nay.”

      Chu Tử Chính nhận lấy: “Được!”

      “Thả lỏng chút, đừng xem như điều trị, cứ coi như là tán gẫu thôi. Ra ngoài vừa vừa trò chuyện nhé?”

      “Được!”

      Bên ngoài biệt thự của Chu Tử Chính là con đường núi tinh tế. Sống trong khu này đều là nhà giàu đẳng cấp, nên ngay cả đường núi cũng xử lý vô cùng bằng phẳng, sạch . Hai người bước chậm dạo dọc theo đường núi, ánh mặt trời chiếu vào trong rừng cây, rọi ra những chiếc bóng loang lổ đường núi.

      “Sau tai nạn giao thông từng có kích động tình dục ?”

      có!”

      có bất cứ thứ gì có thể dẫn đến kích thích sao?”

      có!”

      “Được rồi, hồi tưởng lại chút về cảm giác quan hệ đương, chụp tấm hình .”

      Chu Tử Chính sửng sốt, suy nghĩ tỉ mỉ, giơ máy ảnh lên chụp đóa hoa bị giẫm nát đất. Tấm hình ra rồi, Lâm Dư Hi viết ngày tháng và bốn chữ “quan hệ đương” lên tấm hình.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tử Vũ Nhi, Tồn Tồn6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :