1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49 – đoán xem?

      Editor: miemei

      Chuyện kể rằng, sau khi biết Chu Tử Chính bao trọn chiếc máy bay chuyên dụng Las Vegas, Lâm Dư Hi bắt Chu Tử Chính thề rằng làm loạn máy bay mới chịu lên máy bay.

      đường bay này, cơ thể Chu Tử Chính ngoan ngoãn làm bậy, nhưng lại thầm cười trộm trong đầu: Chuyến bay này chỉ mất khoảng tiếng mấy, thời gian quá ngắn. Lần sau xa chút, bay chuyến hai ba tiếng, vậy là có thể ha ha ha rồi. Hơn nữa lần này có biểu ngoan ngoãn, lần sau lùa ấy lên máy bay, dễ như trở bàn tay. Dĩ nhiên Lâm Dư Hi biết suy nghĩ liên miên của chủ tịch bụng dạ đen tối, còn rất hài lòng với biểu đứng đắn của nữa.

      Xuống máy bay, Lâm Dư Hi ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe dã ngoại, vào trong khoang xe, bên trong có phòng khách, phòng bếp, phòng tắm và phòng ngủ, chỉnh thể tuy , nhưng đầy đủ tiện nghi.

      “Chúng ta lái chiếc xe này à?”

      “Thích ? Cứ đường chơi tiếp, tới đâu, chơi tới đó, ngủ tới đó.”

      Lâm Dư Hi thể phủ nhận đây niềm vui bất ngờ rất lớn. cho rằng Chu Tử Chính lại lấy ra limousine sang trọng, trực thăng xa hoa gì nữa, ngờ lần này lại bình dân như thế.

      “Thích!” Lâm Dư Hi nhón chân hôn cái.

      Chu Tử Chính kề sát bên tai , cười gian xảo: “Lần này có thể danh chính ngôn thuận mà rung xe rồi.”

      “……” Có thể rút lại nụ hôn kia ?

      -----

      Xe chạy bao lâu, Lâm Dư Hi để ý có hai chiếc xe theo phía sau họ.

      “Hai chiếc xe đó là vệ sĩ của hả?”

      “Ừ, đề phòng trước tránh tai họa, coi như bọn họ tồn tại là được. Hơn nữa em biết lái xe, lái mệt rồi, có thể kêu bọn họ tới thế tay.”

      Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài xe, hai bên đường lộ đều là cát vàng mênh mông. Thỉnh thoảng có ít lốc xoáy cát lượn tới lượn lui bãi cát. Las Vegas, thành phố ngợp trong vàng son đứng vững trong sa mạc. Nó cho biết bao nhiêu người hi vọng? Nhưng cũng làm cho biết bao nhiêu người tuyệt vọng?

      Chu Tử Chính dừng xe trước khách sạn, dắt Lâm Dư Hi vào sòng bài.

      “Nếu đến Las Vegas, chơi chút, thử vận may xem sao. Hơn nữa em là người mới chơi, thường người mới đều có chút may mắn đó.”

      muốn đánh bạc à?”

      Chu Tử Chính lắc đầu: “Em biết kẻ thắng lớn nhất ở sòng bài là ai ?”

      “Sòng bài.”

      sai. Cho nên đánh cược với sòng bạc, ai thắng cả. Trừ khi, em thắng lần rồi chạy ngay, bao giờ đến nữa.”

      Lâm Dư Hi : “Đáng tiếc người thắng được rồi đều muốn thử vận may nữa.”

      “Cho nên suy nghĩ tham lam vừa nổi lên, thua chắc thể nghi ngờ, người làm ăn kinh doanh thông minh như làm chuyện ngu ngốc này đâu. Hơn nữa, đường tình thỏa mãn, cờ bạc chắc chắn thê thảm.” Chu Tử Chính lại hôn cái chụt lên mặt Lâm Dư Hi, “Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của bây giờ, vận cờ bạc có tốt hơn nữa cũng bị đuổi hết.”

      Lâm Dư Hi cầm ngàn đồng tiền vốn Chu Tử Chính cho để chơi tài xỉu, đáng tiếc vận may của người chơi mới hề phủ lên người , rất nhanh thua hết.

      “Xem ra vận may của em tốt rồi.”

      “Đường tình thỏa mãn, cờ bạc thê thảm, câu này chuẩn đấy. Ngay cả vận may của người chơi mới cũng đấu lại ngọt ngào của hai chúng ta.” Chu Tử Chính ôm lấy , “Vẫn là đừng nên dâng tiền cho sòng bài nữa. thôi, chúng ta xem biểu diễn ảo thuật .”

      Lúc xem biểu diễn ảo thuật, vận may của Lâm Dư Hi đến rồi, và Chu Tử Chính được ảo thuật gia chọn lên sân khấu hỗ trợ biểu diễn.

      “Hai chị là bạn trai bạn ?”

      “Trước mắt mà đúng vậy.” Lâm Dư Hi đáp.

      Ảo thuật gia nghịch ngợm : “Lúc phải nữa, gọi cho tôi, vì tôi có thể chứng minh, tôi càng hiểu trái tim của hơn ấy.”

      Lâm Dư Hi cười gật đầu.

      Ảo thuật đọc suy nghĩ truyền thống, kết quả dĩ nhiên là Chu Tử Chính thua rồi. Chu Tử Chính rất phối hợp diễn tiết mục người đàn ông ghen tị, chọc cho mọi người cười ha hả.

      “Tôi phục. Vì để chứng minh tấm lòng của tôi dành cho ấy, tôi cũng muốn diễn trò ảo thuật.”

      Ảo thuật gia vỗ tay hoan nghênh, thế mà lại nhường cả sân khấu cho Chu Tử Chính. Lúc này Lâm Dư Hi mới nhận ra, được chọn trúng hề liên quan đến vận may chút nào cả, ngược lại lại có liên quan rất lớn với .

      Trợ lý đưa lên chín cái hộp gỗ hình trái tim, Chu Tử Chính mở ra, mở từng cái cho Lâm Dư Hi và khán giả nhìn, bên trong đều trống rỗng có gì cả. Sau đó, bỏ hộp vào trong hộp lớn, lại dùng dây da cột chặt cái hộp. Sau khi đặt xong tất cả các hộp, Chu Tử Chính với Lâm Dư Hi: “Trước khi chưa gặp em, trái tim của giống như chiếc hộp này vậy, bị cột chặt lớp lại lớp. Sau khi gặp được em, em mở ra lớp lại lớp.”

      Ánh mắt của chân thành, ấm áp, Lâm Dư Hi nhìn , nhịp tim tăng nhanh. đây là muốn làm gì thế?

      Chu Tử Chính bưng cái hộp đến trước mặt Lâm Dư Hi: “Em , bây giờ xin em hãy mở trói cho trái tim của .”

      Bên dưới sân khấu vang lên tiếng xôn xao.

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ khẽ trừng cái, màn lãng mạn này làm huênh hoang quá rồi đó. Nhưng bị ép vào thế rồi, chỉ có thể phối hợp kéo dây da ra, mở từng cái từng cái hộp ra. Đến cái cuối cùng, Chu Tử Chính hỏi: “Em đoán xem bên trong là gì?”

      Dưới sân khấu vang lên tiếng hò hét sôi sục.

      “Nhẫn ~ !”

      “Cầu hôn! Cầu hôn!”

      Tay của Lâm Dư Hi dừng lại chút, nhìn gương mặt mỉm cười ấm áp của Chu Tử Chính, nhịp tim càng tăng nhanh hơn. ấy cầu hôn chứ? Chẳng phải thích huênh hoang sao?

      Lâm Dư Hi thở hơi, thấp thỏm tháo dây da của chiếc hộp cuối cùng, mở nắp hộp ra.

      phải nhẫn, mà là cái mặt dây chuyền bằng phỉ thúy treo lủng lẳng sợi dây.

      Chu Tử Chính cầm mặt dây chuyền phỉ thúy lên: “Xin lỗi, phải nhẫn, cũng phải cầu hôn. Vợ tương lai của tôi thích cầu hôn huyênh hoang.” đeo lên cho Lâm Dư Hi, “Đây là mặt dây chuyền phỉ thúy do bà nội của bà nội để lại đấy.”

      Ảo thuật gia đứng bên cạnh vỗ tay: “Mặt dây chuyền phỉ thúy này nhất định rất thần kì.”

      “Đây là mặt dây chuyền sau khi đeo vào rồi thể tháo ra được.”

      Ảo thuật gia : “Ok, tôi thua, ảo thuật của lợi hại hơn tôi. Xin hỏi mặt dây chuyền thần kì này tên là gì?”

      nhất.”

      Ảo thuật gia nhìn Chu Tử Chính nhướn mày: “ Chu, chắc chắn nhân cơ hội này cầu hôn?”

      Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi mặt đỏ lựng, mỉm cười lắc đầu.

      màn hình lớn xuất hình ảnh đặc tả Lâm Dư Hi và Chu Tử Chính, dưới sân khấu, người đàn ông nhìn chăm chú vào hai người màn hình, khóe miệng lạnh lùng cong lên: “Vince Chow, cuối cùng lại gặp được mày rồi.”

      -----

      Hai người bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Chu Tử Chính dắt Lâm Dư Hi rời khỏi sảnh biểu diễn, ra khách sạn.

      “Tim của em đập nhanh quá nha! Hồi hộp lắm hả?”

      “Đột nhiên làm ra màn này, em có thể hồi hộp sao?”

      “Em sợ cầu hôn à?”

      Lâm Dư Hi có chút nghẹn lại. sợ? Hay là mong đợi?

      chỉ muốn sắp xếp trường hợp đặc biệt để tặng cho em mặt dây chuyền phỉ thúy đặc biệt này thôi.”

      “Mặt dây chuyền này là của bà cố hả?”

      “Dĩ nhiên. Đây là đồ cưới của bà cố đó, truyền lại đời rồi đời. Chỉ là đến đời của bà nội, vì gia đình xuống dốc từng đem nó cầm. Sau đó ông nội nghĩ đủ mọi cách để chuộc nó về, mặt dây chuyền này chỉ có thể truyền lại trong gia tộc, bất kể là lúc nào cũng thể đem cầm hoặc đem bán.”

      Ý nghĩa này cũng khác cầu hôn là bao.

      “Em vẫn chưa phải người trong gia tộc của mà.”

      “Em cũng ở trong nhà rồi, còn phải nữa? Tóm lại em đeo mặt dây chuyền này rồi, được tháo xuống.”

      Lâm Dư Hi nhướn mày: “Nếu như em tháo xuống sao?”

      Chu Tử Chính híp mắt lại: “Điều này hả, đeo lên lại cho em thôi.” vươn tay ôm lấy , nửa ăn vạ nửa lừa gạt: “Dù sao cũng đâu chiếm bao nhiêu chỗ của em, em cứ đeo , được ?”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Sao biết là chiếm chỗ?” biết nó chiếm hết cả trái tim ư?

      “Chiếm chỗ sao? Chiếm chỗ nào?”

      đoán xem?”

      Chu Tử Chính làm ra vẻ suy tư: “ đoán là ở đây.” Tay của sờ về phía ngực của .

      Những người qua đường ở bên cạnh nhìn hai người cái, mặt Lâm Dư Hi nóng lên, đánh tay ra: “Ở đây là nơi công cộng đó.”

      Chu Tử Chính trừng mắt: “Cái gì mà nơi công cộng? Ở đây là nơi thuộc quyền sở hữu riêng của , ai dám đụng, chém kẻ đó.”

      Lâm Dư Hi muốn hộc máu: “Chu Tử Chính!”

      “Được rồi, đuợc rồi, sai, sau này con muốn bú sữa cũng có thể đụng.”

      Sao mà hồi lại kéo tới vấn đề này thế? Lâm Dư Hi xoay người muốn , lại bị Chu Tử Chính kéo về.

      “Được hay , hả vợ?”

      đây là hỏi cái gì được hay chứ? Nhưng đợi Lâm Dư Hi đáp lại, môi của dán lên, câu trả lời của cứ thế bị nuốt mất rồi.

      vẫn luôn như vậy, ép sát từng bước, ép đến có đường nào để chạy trốn, làm cho thể nào được, làm cho muốn được.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, ly sắc, Chris5 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49 (tiếp theo)

      Editor: miemei

      Hai người tới suối phun nhạc ở ngoài khách sạn, Chu Tử Chính chỉ vào quán bar ở đằng trước cách đó xa.

      “Năm đó gặp phải kia ở ngay chỗ này. Đừng nhìn ấy trắng trẻo, thanh tú như bây giờ, năm đó ấy gầy lắm, gò má hóp cả vào, lại trang điểm đậm nữa, lúc nhìn thấy ấy, bị dọa giật cả mình, tưởng đâu thấy ma nữa chứ.”

      “May mà kéo ấy từ quỷ môn quan về.”

      “Lúc đó chỉ là nghé mới sinh sợ cọp. Sau khi xảy ra chuyện, mẹ bay qua Mỹ thăm , vừa thấy ôm mà khóc. hứa với bà sau này bao giờ làm chuyện kích động như vậy nữa, ai ngờ hơn 5 năm trước lại kích động lần nữa. luôn cảm thấy lúc xảy ra tai nạn xe là mẹ phù hộ , mới có thể thoát khỏi thần chết lần nữa.”

      “Vậy bây giờ có chuyện gì khiến kích động nữa chứ?”

      Chu Tử Chính ôm lấy : “Có chứ, vừa nhìn thấy em là kích động ngay.”

      Lâm Dư Hi liếc khinh bỉ: “Chúng ta có thể trò chuyện nghiêm chỉnh được ?”

      “Được rồi, đổi cách khác. Ngoài em ra, có gì có thể làm kích động nữa.”

      Cách này đỡ hơn à? Thôi bỏ , so đo nữa, bởi vì tiếng nhạc vang lên, màn biểu diễn của suối phun nhạc bắt đầu rồi.

      Cột nước bao la đung đưa theo điệu nhạc và ánh đèn, cảnh tượng rất tráng lệ. Khúc nhạc được phát lên là bản At the beginning của Disney, chỉ là giọng nam phải là ca sĩ gốc, hơn nữa giọng hát này nghe qua có chút quen thuộc.

      No one told me I was going to find you. ai với , rằng tìm được em,

      Unexpected, what you did to my heart. Ngoài ý muốn, em làm gì với tim rồi?

      When I lost hope, you were there to remind me. Khi mất niềm hy vọng, em ở đó nhắc nhở .

      This is the start. Đây là khởi đầu mới.

      Life is a road, now and forever, wonderful journey, Cuộc đời là chuyến dài dăng dẳng, là hành trình kì diệu.

      Chu Tử Chính dựa sát vào tai : “Nghe có hay ?”

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên nhìn : “Phần giọng nam là hát hả?”

      Chu Tử Chính cười gật đầu: “Bài này rất khó hát, ở trong phòng thu điều chỉnh rất lâu, mới miễn cưỡng hài lòng.”

      “Tại sao chọn bài hát này?”

      xem nhạc trong di động của em, em nghe bài này nhiều nhất.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi ấm lên: “Mưu mô .”

      “Em phát chuẩn rồi, là tâm tư . Đáng tiếc, bỏ ra tâm tư mà em cũng cảm động.”

      Hôn cái.

      “Ừm, có chút ý nghĩa.”

      Hôn hai cái.

      “Rất có ý nghĩa.”

      Hôn ba cái.

      “Được rồi, hát cho em nghe.” Chu Tử Chính ôm , hòa theo điệu nhạc, hát lên:

      I’ve been waiting so long, đợi rất lâu rồi,

      Nothing is going to tear us apart, có bất cứ việc gì có thể chia rẽ đôi ta.

      In the end I want to be standing, Cuối cùng, chỉ muốn cùng với em,

      At the beginning with you… đứng ở nơi bắt đầu tất cả.

      Điệu nhạc thế nào có thể hòa tan trái tim người khác? Bây giờ Lâm Dư Hi biết.

      Cuộc đời là chuyến dài dăng dẳng, cuối cùng, em chỉ muốn cùng , đứng ở nơi bắt đầu tất cả, cùng nhau qua hành trình kì diệu của cuộc đời.

      Mà Lâm Dư Hi chỉ có thể , có lẽ là do tiếng nhạc quá xúc động, suối phun quá rung động, giọng hát của bên tai quá dịu dàng, màn lãng mạn hoàn toàn hề bình dân lần này lại chinh phục trái tim lần nữa.

      “Thích ?”

      “Thích.”

      “Sau khi chúng ta về, cùng thu bài này, chọn nó làm bài hát chủ đề trong hôn lễ của chúng ta nhé?”

      “…… đây là cầu hôn hả?” Lâm Dư Hi nhịn được nhìn xung quanh, có hoa hay bóng bay gì đó từ trời giáng xuống chứ?

      “Ách, tính, còn có thứ chưa chuẩn bị tốt.”

      “Vậy chuẩn bị xong rồi hãy tiếp.”

      chỉ muốn thăm dò ý kiến chút thôi.”

      vậy mà còn gọi là thăm dò hả?”

      “Vậy chúng ta giả thiết chút, nếu cầu hôn em, em có đồng ý ?”

      Lâm Dư Hi nhịn xuống nỗi xúc động trong lòng, dí dỏm nháy mắt: “ đoán xem?”

      Chỉ có trong lòng mới biết, thiếu chút nữa vọt miệng : Yes.

      -----

      Chu Tử Chính ra khỏi phòng tắm, nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng nhạc vang lên. chậm rãi vào, đèn trong phòng ngủ tắt, tủ đầu giường có thắp nến. Cửa sổ nóc xe mở ra, ánh sao thấp thoáng trong phòng.

      Lâm Dư Hi nằm nghiêng giường, quyến rũ nhìn Chu Tử Chính vẫn dùng khăn tắm lau tóc. Nhìn cảnh tượng tươi đẹp trước mắt này, đôi mắt Chu Tử Chính hơi trừng lên, bàn tay lau tóc ngừng lại.

      Lâm Dư Hi đứng lên, từ từ về phía Chu Tử Chính. cổ đeo mặt dây chuyền phỉ thúy, người mặc chiếc đầm ngủ hai dây nửa trong suốt, dây áo cột quanh cần cổ, chỉ cần kéo cái, cả chiếc đầm rớt xuống ngay. Vẻ quyến rũ như như mới dụ dỗ người ta suy nghĩ miên man nhất.

      Ánh mắt của Chu Tử Chính thể rời khỏi người , nuốt nước miếng: “Em đây là dụ dỗ đó hả?”

      “Em chỉ đáp lễ lại thôi.”

      Chu Tử Chính nhìn cái dây áo thắt thành nơ bướm cổ , nét cười trong mắt lan tràn: “ thích mở quà nhất đó.”

      Lâm Dư Hi ngăn lại bàn tay vươn tới muốn tháo nơ bướm: “Chờ chút , trả lời em vấn đề trước.”

      “Được! Tùy em quyết định! em! trả lời xong.” Đây là đáp án vạn năng cho mọi vấn đề của phụ nữ.

      “Đêm mà em uống say, lúc người giúp việc thay đồ cho em, ở đâu?”

      Chu Tử Chính sửng sốt: “…… ở ngoài cửa phòng.”

      làm gì?”

      “Nhìn lén.” Hai chữ đó đến lí lẽ hùng hồn.

      Lâm Dư Hi nhịn được bật cười. Chuyện này là trong lúc với người giúp việc trò chuyện, vô tình lộ ra.

      bị em nhìn thấy hết trơn rồi, dĩ nhiên phải nắm bắt cơ hội nhìn lén lại mấy cái để bồi thường lại chứ.” Giải thích rất có lí lẽ.

      Lâm Dư Hi hừ tiếng: “Còn là biết kích cỡ đồ lót của em là nhờ đo bằng mắt nữa.”

      “Là đo bằng mắt, sai mà, lúc đó đâu có lấy tay để đo.”

      Lâm Dư Hi liếc cái. Chu Tử Chính sốt ruột nhịn được: “Em hãy nể tình thành khai báo mà cho mở quà .”

      Lâm Dư Hi trở về giường ngồi xuống, muốn đóng cửa sổ nóc xe lại. Chu Tử Chính nhào tới: “Đừng đóng, cái này là thủy tinh mặt, nhìn vào trong này được đâu.”

      Nụ hôn của Chu Tử Chính nóng bỏng, cũng rất thành kính. Mãi cho đến khi cả người Lâm Dư Hi mềm nhũn ngã vào lòng , mới kề vào tai : “ muốn mở quà.”

      Trời ơi, ấy có biết giọng của ấy hút hồn cỡ nào ?

      Nơ bướm được tháo ra, đầm ngủ rơi xuống. Ánh sao, ánh nến thấp thoáng người , mê ly lại chân , dường như nhìn thấy món quà hoàn mỹ nhất giữa đất trời.

      Đôi mắt lấp lánh dưới bầu trời sao, ánh sáng trong mắt chỉ sáng lên vì , tìm được ánh sao chỉ thuộc về trong bầu trời đêm này.

      -----

      Rời khỏi Las Vegas, bọn họ về phía trước. Chu Tử Chính lái xe nhanh, đường gặp được nơi nào chơi vui, mới lạ, dừng lại chụp hình, vui chơi hồi. Lái chầm chậm hết mấy tiếng đồng hồ, đến địa điểm xe hơi trú chân. Lâm Dư Hi bắt tay vào chuẩn bị bữa tối, hai người họ cộng thêm bốn vệ sĩ, sáu người làm bữa đồ nướng BBQ cũng tồi.

      Bên cạnh chỗ đậu xe của họ có chiếc xe cắm trại khác. Từ xe xuống có đôi nam nữ trung niên người châu Á và bé trai sáu, bảy tuổi, mọi người thân thiện gật đầu tỏ ý chào hỏi.

      Đồ nướng của Lâm Dư Hi được chế biến quá xuất sắc, năm người đàn ông đều ăn đến khen ngớt, miệng ăn ngừng được. Đôi nam nữ người châu Á và bé trai kia ăn sandwich thỉnh thoảng liếc qua, trong mắt đều là vẻ hâm mộ.

      “Mẹ ơi, con muốn ăn sandwich, con muốn ăn đùi gà.” Bé trai chu miệng .

      Người phụ nữ có chút bất đắc dĩ: “Hôm nay có đùi gà, ăn sandwich trước , ngày mai mẹ làm cho con nhé.”

      “Con muốn.”

      Người phụ nữ khó xử dỗ cậu bé.

      Bé trai nhìn chằm chằm đùi gà tay Lâm Dư Hi, cổ họng run run, nước miếng sắp chảy cả ra.

      Lâm Dư Hi gắp cái đùi gà bỏ lên đĩa, về phía bọn họ: “Nếu như để ý, cái đùi gà này có thể cho bé ăn.”

      Đôi mắt bé trai sáng rỡ nhìn chằm chằm cái đùi gà, người phụ nữ xấu hổ : “Cám ơn! Hôm nay chúng tôi ra cửa vội vàng quá, đem theo gì hết, là ngại quá.”

      sao, dù sao cũng có nhiều mà.”

      Bé trai ăn như hổ đói, gặm sạch cái đùi gà, kêu gào: “Con muốn nữa.”

      Người phụ nữ dịu giọng dỗ cậu: “Max ngoan, ngày mai mẹ mua cho con ăn.”

      muốn, con còn đói.” Max dậm chân, ầm ỹ lên.

      Lâm Dư Hi lại gắp cái đùi gà, miếng sườn bò và trái bắp đưa cho người phụ nữ: “Chúng tôi có nhiều lắm, mấy cái này cho bé ăn .”

      Người phụ nữ ngượng ngùng nhận lấy, đưa cho Max, Max lại bắt đầu ăn như gió lốc.

      cám ơn rất nhiều. Hôm nay ra ngoài vội vàng quá, đường Max chỉ ăn chút bánh quy, là đói rồi.”

      sao mà.”

      “Ôi chao, tôi quên tự giới thiệu.” Người phụ nữ giơ tay ra, “Tôi tên là Linda, đó là chồng tôi Kiến, con trai tôi Max.”

      Lâm Dư Hi bắt tay với ta: “Tôi tên Liz.”

      “Ba thằng bé vẫn luôn bận suốt ngày suốt đêm, hiếm khi có thời gian rảnh đưa chúng tôi ra ngoài du lịch, Max cực kỳ vui mừng, tôi liền tùy tiện mang theo mấy bộ đồ rồi lên xe.”

      “Chúng tôi còn có chút nước trái cây, muốn cho bé uống chút ?”

      Câu “ cần đâu” của Linda và câu “con muốn” của Max đồng thời vang lên, Lâm Dư Hi cười, lấy chai nước cam cho Max.

      Cứ thế, Linda và Lâm Dư Hi bắt đầu trò chuyện, Kiến chồng của Linda giúp đỡ dọn dẹp giá nướng BBQ.

      Linda cười hỏi: “Người mặc t-shirt màu xanh lam kia là chồng phải .”

      “Bạn trai.”

      “Rất đẹp trai nha! Xứng đôi với lắm. Lại , hai người đều đẹp như vậy, phải ngôi sao nổi tiếng gì đó chứ?”

      Lâm Dư Hi cười khẽ: “ phải, chúng tôi chỉ là người bình thường thôi.”

      “Ồ, hai người muốn Grand Canyon à?”

      “Đúng đó. Các cũng vậy ư?”

      “Phải, tuy chúng tôi sống ở Las Vegas, đến bây giờ Max bảy tuổi rồi, vẫn chưa từng qua Grand Canyon. Ba nó bận quá.”

      “Cũng may, đứa bé quá, rồi cũng có ấn tượng.”

      Cách đó xa, Chu Tử Chính xếp những lon nhôm uống hết, cùng Max chơi trò lấy đá ném lon. Sau khi Chu Tử Chính dạy Max cách ném đá và nhắm chuẩn, Max ném trúng lon nhôm, vui đến nỗi nhảy lon ton.

      Thấy Max chơi đến nỗi vui vẻ thôi, Linda cảm thán: “Ba của Max bận quá, vẫn luôn có thời gian ở bên cạnh nó. Cũng lâu rồi tôi thấy Max chơi vui vẻ như vậy.”

      Lâm Dư Hi : “Lần này có ba du lịch với nó, Max nhất định chơi rất thỏa thích.”

      Linda đồng tình gật đầu. Qua lúc sau, ta hỏi: “Mấy người đàn ông kia là bạn của hai người à? Sao họ mang theo bạn thế?”

      “Có thể là bọn họ muốn guys day ấy mà.” Lâm Dư Hi nhàng dời .

      Linda bất đắc dĩ cười lên: “Chồng tôi cũng thích uống rượu, chơi với bạn của ấy, haiz, mở mắt nhắm mắt thôi, bị tôi tóm gáy là được rồi. Nhưng bạn trai đẹp trai như vậy, trông chừng cẩn thận chút nhé.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười: “Vậy tôi chỉ có thể nhắm cả hai mắt lại thôi.”

      Hai người nhìn nhau cái, hiểu ý mỉm cười.

      -----

      Chu Tử Chính mang Lâm Dư Hi dạo ở vùng lân cận khu dừng chân, hai vệ sĩ theo sau họ, gần xa.

      “Có người từng có ý đồ với hả?”

      “Năm 10 tuổi, lúc tài xế đến trường đón , có bốn người đàn ông xông ra muốn bắt . Tài xế liều mạng phản kháng mới bảo vệ được. Từ lần đó, đâu cũng có vệ sĩ theo.”

      “Đây chính là nguy hiểm chỉ có ở nhà quyền quý hả?”

      “Coi như vậy . Lúc người bạn cùng lớp, cậu ấy rất may, bị người ta bắt . Gia đình cậu ta giao tiền chuộc, nhưng cuối cùng đám bắt cóc vẫn giết con tin. Năm đó, cậu ấy chỉ mới mười hai tuổi.”

      Lâm Dư Hi nhíu mày giọng căm hận: “Nhận tiền rồi còn chịu thả người, hơn nữa còn chỉ là đứa bé, bọn chúng chút xíu lương tâm nào sao?”

      “Nửa năm sau, cảnh sát phá án, ra bạn học của cẩn thận nhìn thấy mặt của bọn bắt cóc, bọn bắt cóc hoặc là làm, làm làm tới cùng.”

      Lâm Dư Hi đau lòng than : “Tội nghiệp quá.”

      “Sau chuyện đó, ba cho sáu vệ sĩ theo . Cho dù là vệ sinh, hai bên trái phải cũng có người coi chừng. Khoảng thời gian đó, vệ sĩ ở bên ngoài trường của có thể còn nhiều hơn giáo viên trong trường nữa.”

      “Lúc đó sợ ?”

      “Lúc đó còn , biết sợ, ngược lại cảm thấy rất phiền, tới đâu cũng có người nhìn chằm chằm, từ sáng tới tối đều muốn bọn họ biến mất. Cho nên đến bây giờ chỉ cần vệ sĩ thân thôi.”

      “Nhưng giống như bây giờ, bọn họ nhìn chúng ta hẹn hò cảm thấy kỳ cục chứ?”

      “Đây là cầu công việc của bọn họ, hơn nữa chỉ thấy sờ em, hôn em, như thế nhịn nổi, đừng lăn lộn trong ngành này nữa.” Chu Tử Chính cười gian xảo, “Nhưng mà, nếu em có hứng thú thử tính chuyên nghiệp của họ chút, tuyệt đối phối hợp.”

      Lời còn chưa dứt, Chu Tử Chính lại rất tự nhiên mà giở trò, Lâm Dư Hi vội đẩy ra: “Em muốn lập điều quy ước với , có vệ sĩ theo phía sau, được vượt quá giới hạn.”

      “Thế nào mới tính là quá giới hạn? Hôn cái, sờ cái tính chứ.”

      “Để họ thấy được.”

      “Ơ, chỉ cần họ thấy là được ư?” Chu Tử Chính kêu lên với phía sau, “Tôi có chuyện quan trọng phải làm, các đừng nhìn nhé.”

      Bước chân của hai vệ sĩ chậm lại, lặng lẽ xoay người .

      Chu Tử Chính chà chà hai tay: “Như vậy cái gì cũng được rồi, đúng chứ?”

      Lâm Dư Hi hung hăng trừng cái: “ thử xem!”

      chỉ muốn cùng em thử màn chơi mới thôi. Em xem, ở đây trăng thanh gió mát, xung quanh bóng người……”

      Lâm Dư Hi bày ra thế đánh quyền: “Cho nên, muốn ở đây hóa sói phải ? có biết em học võ là vì cái gì ?”

      Chu Tử Chính cười làm lành: “Vợ à, nỗi khổ tâm của em hiểu. Ở đây có ai, em có thể tận tình tận hứng. Về đến chỗ dừng chân, em chỉ có thể nén tiếng kêu của mình lại chút, nếu tối nay bọn họ phải xếp hàng tắm nước lạnh mất.”

      Lâm Dư Hi nhéo mạnh lên tay cái, Chu Tử Chính kêu ui da ui da.

      Lâm Dư Hi tức giận: “Sao tiếng chút.”

      “Sao kêu mà bọn họ nghe rồi cũng có phản ứng nhỉ, em khác nha.” Chu Tử Chính hà hơi bên tai , “Em có biết tiếng kêu của em hút hồn biết mấy .”

      nhịn được nữa, là lúc nên ra tay rồi. Lâm Dư Hi học mười mấy năm Vịnh Xuân, cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.

      Chu Tử Chính vừa đỡ vừa chạy vừa kêu: “Vợ ơi, biết sai rồi! Lên giường rồi để cho em đánh tiếp nhé.”

      Hừ, em đánh cho đến lên giường nổi luôn.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, ly sắc, Chris5 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50 – Trốn!

      Editor: miemei

      Hôm sau, gia đình Linda theo sau xe Chu Tử Chính xuất phát. Chạy được hai ba tiếng, vào tới công viên quốc gia Grand Canyon. Mặc dù từng thấy ti vi, nhưng Lâm Dư Hi vẫn bị hùng vĩ của kỳ quan tự nhiên làm cho rung động. Max càng vui đến hò hét to , kéo Lâm Dư Hi và Chu Tử Chính cùng chụp hình.

      Bọn họ dừng lại ở khu cắm trại của công viên, Linda nhiệt tình đề nghị tối nay cùng làm bữa tiệc đồ nướng, nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Max, Chu Tử Chính đồng ý, mặc dù cảm giác khó đối với Kiến, ba của bé Max, người vẫn luôn im lặng đường . Trong ánh mắt của ta có tia sáng khó hiểu lóe lên.

      Lúc Linda và Lâm Dư Hi cùng nhau chuẩn bị bữa tối, Chu Tử Chính và Max cùng chơi trò chơi, Kiến đứng bên hút thuốc.

      Chu Tử Chính nhìn lướt qua Kiến cái, khoảnh khắc tầm mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt của Kiến có chút lạnh lùng sắc bén.

      “Bình thường ba của cháu có thường chơi với cháu ?”

      thường xuyên ạ, ba vẫn luôn có ở nhà.”

      “Vậy lúc ba cháu ở nhà, các cháu chơi cái gì?”

      “Bắn súng. Kỹ thuật bắn súng của ba cháu chuẩn lắm đó.”

      “Ồ, ba cháu là cảnh sát à?”

      phải.”

      “Vậy ba cháu làm nghề gì thế?”

      “Cháu biết. Nhưng mỗi ngày ba nhất định mang súng theo.”

      Mang súng? phải cảnh sát, chẳng lẽ là vệ sĩ hay là thám tử tư? Hoặc là, xã hội đen?

      Bất kể ta có thân phận gì, Chu Tử Chính quyết định ngày mai cùng họ mỗi người ngả.

      Lúc ăn cơm tối, trời có sao băng xẹt qua, Max hưng phấn kéo Lâm Dư Hi chạy đến bên vách núi phía trước ngắm sao băng.

      Max vô cùng vui vẻ ngắm sao băng trời, đột nhiên nét mặt của cậu chợt biến, hai chân cứng lại, thân thể run rẩy, đụng vào rào chắn trước vách núi, cơ thể nhoài ra ngoài, cả người té xuống.

      “Max!” Lâm Dư Hi hoảng hốt hét lên, vươn tay bắt lấy cánh tay của cậu theo bản năng, cộng thêm lực rớt xuống đột ngột, chân của Lâm Dư Hi đứng vững, bị cậu bé kéo tới cùng té xuống. Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Dư Hi giơ tay siết chặt lan can, hét lớn: “Cứu mạng!”

      Thân thể của Max lắc lư mãnh liệt giữa trung, tay của Lâm Dư Hi sắp chịu đựng được sức nặng của cậu. cắn răng chặt, mặt căng đỏ như máu, nhưng vẫn sống chết chịu buông tay. Rào chắn cách xe cắm trại đến 50 mét, nhưng hai người đong đưa bên vách núi cheo leo, chênh lệch giây chính là sống hoặc chết.

      Tất cả mọi người xông qua, vệ sĩ ôm lấy hông Chu Tử Chính, Chu Tử Chính khom người, hai tay kéo chặt cánh tay của Lâm Dư Hi: “Hi, ráng lên!”

      Linda hoảng sợ kêu gào: “Max, tỉnh dậy, wake up, wake up!”

      Sau khi mọi người cùng nhau hợp sức kéo Lâm Dư Hi và Max lên, Chu Tử Chính ôm chặt Lâm Dư Hi vào lòng. Có khoảnh khắc, tim của sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình.

      Lâm Dư Hi mệt lả dựa vào lòng Chu Tử Chính, thở hổn hển, hai cánh tay kiềm được run lên. Chu Tử Chính nhìn thấy gương mặt đỏ lừ và đôi mắt đầy tơ máu của , an ủi : “ sao rồi, Hi Hi, sao rồi.” Chỉ là biết, giọng của cũng run rẩy.

      Sau khi được kéo lên, bao lâu sau Max tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn cả đám người lớn thở hổn hển: “Mọi người sao thế ạ?”

      Linda ôm Max khóc òa lên, nét mặt Kiến trắng bêch ôm lấy hai người: “ sao rồi.”

      Chu Tử Chính nhận lấy chai nước vệ sĩ đưa qua, đút cho Lâm Dư Hi uống vài hớp.

      “Sao rồi, đỡ hơn chút nào chưa?”

      Lâm Dư Hi gật đầu, lại nên lời. Chu Tử Chính vô cùng đau lòng: “Tay của em hẳn là bị thương rồi, lập tức đưa em bệnh viện kiểm tra.”

      Lâm Dư Hi lại gật đầu, quay đầu nhìn sang Max. Dáng vẻ của Max chỉ có khó hiểu, có hoảng sợ, xem ra cậu bé nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì.

      Linda kéo Max tới: “Mau lên, cám ơn dì Liz cứu mạng của con .”

      Max hiểu gì cả, nhưng vẫn cúi người với Lâm Dư Hi, cung kính : “Cám ơn dì Liz.”

      “Cháu sao…… là tốt rồi.” Lâm Dư Hi cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu.

      Linda quan tâm hỏi: “Liz, sao thế?”

      Lâm Dư Hi miễn cưỡng : “Vẫn ổn.”

      Nét mặt của Linda vẫn còn chút sợ hãi: “Vừa rồi bệnh co giật của Max tái phát, may mà có ở đó, nếu …… là ân nhân cứu mạng của nó, cám ơn ! Cám ơn !”

      Lâm Dư Hi muốn gì đó nhưng lại ra.

      “Chúng tôi đưa bệnh viện nhé, cánh tay của hẳn là bị thương rồi.”

      ta thể bệnh viện.” khẩu súng kề vào huyệt thái dương của Chu Tử Chính.

      Hai mắt Linda trừng lớn: “ Kiến, làm gì vậy? điên rồi hả? Liz vừa cứu con trai của đó.”

      ta là người mà đại ca muốn.” Giọng của tên Kiến lạnh lùng đến mức chút tình người.

      Chu Tử Chính cố đè xuống nỗi khiếp sợ, từ từ ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của ta: “Đại ca của là ai?”

      “Gặp ấy rồi mày biết thôi. thôi, Vince Chow.”

      “Người đại ca mày muốn là tao, Liz vì cứu con mày mà bị thương, mày để ấy bệnh viện .”

      được, tất cả các người đều phải theo tao về.”

      Chu Tử Chính nhìn thấy đằng sau mỗi vệ sĩ đều có người đàn ông cầm súng kề vào lưng họ, sau đó lấy súng và dao người họ .

      Lúc họ dốc hết sức cứu người, mấy người đàn ông núp ở gần đó lẳng lặng chui ra, nhân cơ hội đánh lén. Bọn họ mưu từ sớm.

      Tên Kiến lạnh lùng : “Trói bốn gã đàn ông lại, trói chặt vào, bọn chúng là vệ sĩ đấy.”

      Cổ họng Chu Tử Chính căng lên: “Mày cố tình mang vợ con theo, chính là muốn làm giảm lòng đề phòng của bọn tao?”

      Linda tin nổi nhìn chằm chằm tên Kiến: “ vội vã muốn đưa bọn em du lịch như thế, chính là vì chuyện này ư?”

      Chân mày tên Kiến chau lại: “Em đưa Max lên xe .”

      Mắt của Linda đỏ lên: “ ấy vì cứu con mới bị thương, để cho ấy bệnh viện .”

      “Lên xe!” Tên Kiến lạnh lùng trừng ta cái, “Đừng để lại lần thứ ba.”

      Linda nghẹn ngào: “ biết vì sao con lại có chứng co giật , chính là quả báo ông trời ban cho đó. Tội nghiệt của báo ứng người , mà báo người con trai đáng thương của tôi kia kìa.”

      “Lên xe!!” Tên Kiến tức giận gào lên, Max bị dọa sà vào lòng Linda.

      Hai hàng nước mắt từ mắt Linda chảy xuống, ta áy náy với Lâm Dư Hi câu “xin lỗi”, rồi kéo Max trở về xe.

      Tên Kiến lạnh nhạt với Chu Tử Chính: “Đứng lên.” Chu Tử Chính ôm lấy Lâm Dư Hi, tên Kiến xét người , lấy di động và ví tiền của .

      Chu Tử Chính : “Mày biết tao là ai ?”

      “Mày là người đại ca tao muốn.”

      “Mày thả tao ra, tao có thể cho mày bất cứ thứ gì mày muốn.”

      Tên Kiến lạnh lùng nhìn . Chu Tử Chính và ta nhìn nhau: “100 triệu đô la. Tụi mày có 5 người, mỗi người 20 mươi triệu, khoản tiền này, chắc chắn đại ca tụi mày cho được.”

      Nét mặt tên Kiến hơi rung động, ngay sau đó khóe miệng lạnh lùng nhếch nhếch: “Câu này mày có thể với đại ca của tao, nhưng đề nghị mày thêm vào số nữa.”

      -----

      Lên xe, sau khi Chu Tử Chính đặt Lâm Dư Hi xuống giường, tên Kiến trói hai tay Chu Tử Chính lại, rồi xoay người muốn trói Lâm Dư Hi.

      “Cánh tay của ấy vì cứu con mày mà bị thương đấy, mày đừng trói ấy nữa.”

      Tay của tên Kiến dừng lại, bỏ sợi dây xuống.

      ấy hô hấp thuận, có thể vì cứu con mày mà tổn thương đến phổi rồi. Tao xin mày, mày chỉ cần mình tao thôi, có tao, đại ca mày muốn gì cũng có. Mày cho ấy bệnh viện .”

      Tên Kiến do dự lúc, lạnh lùng : “Chỗ chúng tao có bác sĩ.”

      “Mày thả ấy ra, tao có thể cho mày trăm triệu đô, chỉ cho mình mày thôi. Mày sợ ấy báo cảnh sát, mày có thể giao ấy cho vợ mày trông chừng, đợi đại ca mày lấy được thứ muốn, mày hãy thả ấy .” Chu Tử Chính cầu xin.

      Tên Kiến im lặng.

      ấy cứu con mày mạng, mày làm vậy cũng coi như trả lại ấy mạng. Trộm cướp cũng có đạo đức của trộm cướp, người đại ca mày cần là tao, tại sao mày thể buông tha cho ân nhân cứu mạng con mày chứ?”

      Tên Kiến nhìn Chu Tử Chính cái, lại nhìn sang Lâm Dư Hi mặt mày đỏ lừ, bờ môi trắng bệch nằm gường, ánh mắt của ta căng lên, im lặng lúc, quát lớn: “Dừng xe.”

      Lúc tên Kiến bế Lâm Dư Hi lên, Lâm Dư Hi nhìn Chu Tử Chính, giãy giụa muốn gì đó, nhưng ra; muốn giơ tay ra, cánh tay lại nhúc nhích nổi. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều run rẩy.

      “Hi, đừng sợ, bọn họ chỉ là muốn tiền thôi. cho bọn chúng, sao đâu, sao đâu.” Cuối cùng Chu Tử Chính tránh tầm mắt của tên Kiến, dùng môi ra chữ trong im lặng: Trốn.

      Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đỏ bừng của Lâm Dư Hi, trượt xuống gò má đỏ lừ, giống như hai hàng nước mắt máu vậy.

      Nhìn tên Kiến bế Lâm Dư Hi lên xe của Linda, trái tim chìm xuống đáy vực của Chu Tử Chính chút ít. Nơi phải là địa ngục, Lâm Dư Hi và Linda chung chắc chắn tốt hơn theo mình vào quỷ môn quan, ít ra Linda trông có vẻ vẫn còn chút lương tâm. Tên Kiến vì bắt cóc, kéo cả vợ con vào cuộc. căn bản để ý bị mình nhận ra, bởi vì tin đại ca của để cho mình sống sót. Phía trước của , chỉ có con đường chết.

      Sau khi tên Kiến lên xe, đôi mắt Chu Tử Chính bị bịt lại. Chu Tử Chính hít sâu hơi, cố gắng ổn định nhịp tim đập nhanh. Bình tĩnh, cần phải bình tĩnh suy nghĩ phải đối mặt với kiếp nạn sống chết này như thế nào, phải làm sao để tìm đường sống từ chỗ chết.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, ly sắc, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50 (tiếp theo)

      Editor: miemei

      Lúc Chu Tử Chính được gỡ khăn bịt mắt ra, nhìn thấy gương mặt có vẻ như rất xa lạ, nhưng lại như từng quen biết.

      “Vince Chow, còn nhận ra tao chứ?” Người đàn ông lạnh lùng nhìn .

      Chu Tử Chính đáp lại.

      Người đàn ông kia cười lạnh: “Doãn Thiên Dã. Mười bốn năm trước, mày nhảy vào địa bàn của tao dạo vòng, để lại vết sẹo ngay trán của tao, làm tao ngồi tù mười hai năm, Vince Chow, mày có bản lãnh đấy!”

      Nét mặt của Chu Tử Chính chợt biến, trong lòng lại lạnh xuống. Người đàn ông này chính là kẻ cầm đầu băng xã hội đen mà giả làm cảnh sát truy quét mại dâm vào mười bốn năm trước. chỉ cầu tiền tài, còn muốn trả thù nữa!

      “Mày muốn gì?”

      Doãn Thiên Dã ngoài cười trong cười: “Tao mới ra tù bao lâu, người hơi kẹt, muốn tìm mày mượn chút tiền.”

      “Bao nhiêu?”

      nhiều đâu, tỷ đô la, đối với mày, bấy nhiêu đây chỉ là số tiền thôi mà.”

      “Số tiền này, cần chút thời gian để chuẩn bị.”

      “Ba ngày đủ rồi chứ. Tập đoàn Thiên Cương kinh doanh lớn như vậy, chút tiền này tính là gì đâu?”

      Tên Kiến lấy tờ báo và máy quay phim tới, rồi tháo dây trói tay Chu Tử Chính ra.

      Doãn Thiên Dã : “Cầm lấy tờ báo, nhìn vào ống kính hỏi ba mày lấy tiền .”

      -----

      Linda đưa Lâm Dư Hi đến căn nhà ở vùng nông thôn hẻo lánh, xung quanh căn nhà đều là đất nông nghiệp bao la bát ngát, nơi này giống như cái đảo tách biệt giữa đại dương mênh mông. Người đàn ông trông chừng Lâm Dư Hi bế lên giường, Linda đút uống chút nước: “Bây giờ chuyện được chưa?”

      Lâm Dư Hi lắc đầu.

      “Tôi kêu bác sĩ đến khám cho rồi.”

      Lâm Dư Hi nhìn ta, mấp máy môi, hai chữ cảm ơn trong yên lặng: “Cám ơn.”

      Linda né tránh ánh mắt của : “ nghỉ ngơi chút .” xong ra khỏi phòng, khóa cửa phòng lại.

      Lâm Dư Hi nhìn quanh căn phòng, ngoài cái giường, cái bàn, cái ghế, trống trơn có gì cả. hít sâu hơi, lồng ngực hơi đau nhói, nhúc nhích cánh tay, cánh tay vẫn có sức. Nghĩ đến chữ “trốn” Chu Tử Chính trong yên lặng vào phút cuối cùng, nước mắt của cũng kiềm được nữa. Nếu phải hoàn cảnh của ấy nguy hiểm hơn mình, ấy nhất định để tên Kiến đưa mình .

      ~ ~ ra bạn học của cẩn thận nhìn thấy mặt của bọn bắt cóc, bọn bắt cóc hoặc là làm, làm làm tới cùng. ~ ~

      Bình tĩnh, Lâm Dư Hi, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể sống sót. Nghỉ ngơi tốt để cho sức khỏe hồi phục mới có cơ hội chạy trốn ra ngoài. Vince từng học ở trường quân đội, từng đánh trận mô hình dã ngoại, ấy nhất định có thể chạy ra được. Nhất định có thể!

      -----

      Bác sĩ vào, là người đàn ông Trung Quốc khoảng năm mươi mấy tuổi. Sau khi ông ta kiểm tra cho xong, để lại chút thuốc kháng sinh và chút thuốc tiêu viêm.

      Linda hỏi: “Bác sĩ, ấy sao rồi?”

      “Tay ta bị căng cơ, uống chút thuốc tiêu viêm, nghỉ ngơi vài ngày khỏe hơn thôi. Nhưng lồng ngực ta bị đau nhức, hô hấp có chút thuận, có thể phổi bị kéo đến tổn thương, tình trạng phải đùa đâu, đến bệnh viện là thể kiểm tra ra được.”

      “Nếu nghiêm trọng thế nào?”

      “Hô hấp được, xem thế nào?”

      Nét mặt của Linda trầm xuống. Sau khi ta tiễn bác sĩ rời , trở lại đút Lâm Dư Hi uống thuốc.

      “Xin lỗi, bây giờ tôi thể đưa bệnh viện. Đợi mấy ngày nữa, chuyện này qua rồi, Kiến thả thôi.”

      Lâm Dư Hi nuốt thuốc xuống. Thả ư? nhìn thấy cả nhà ta, sao ta có thể thả được chứ? Lúc ta bế , nhớ ánh mắt đó rất ràng, trong mắt ta chỉ có tham lam và lạnh lùng, khi ta lấy được tiền, ta nhất định giết con tin.

      Lâm Dư Hi mấp máy môi lần nữa, cảm kích nhìn Linda, im lặng tiếng: Cám ơn. mặt Linda có điều áy náy, đỡ Lâm Dư Hi nằm xuống: “ ngủ chút trước , tôi nấu cháo cho .”

      Lâm Dư Hi nhắm mắt suy tư. Bọn chúng muốn nhận được tiền chuộc cũng phải cần hai ba ngày, ở đây có Linda và người đàn ông canh giữ ở bên ngoài, chỉ có hai ba ngày, cơ thể của nhất định thể hồi phục đến trạng thái có thể có cơ hội đánh ngã người đàn ông kia. Đánh liều, được. Hơn nữa, còn có súng.

      Đột nhiên, nhớ đến câu của bác sĩ: Hô hấp được, xem thế nào?

      Được, bây giờ chỉ có thể cược phen, cược xem rốt cuộc Linda còn có tính người hay ?

      -----

      Sau khi Chu Tử Chính quay video xong, Doãn Thiên Dã đánh đấm nặng nề vào mặt Chu Tử Chính, Chu Tử Chính lập tức ngã xuống đất. Tên Kiến kéo lên, Doãn Thiên Dã lại đánh đấm vào bụng . Chu Tử Chính mặt mày xốc xếch, co rúc lại mặt đất, đau, lan ra toàn thân.

      Doãn Thiên Dã vặn đầu ngón tay: “Những thứ tao phải chịu trong tù 12 năm nay, bây giờ tao trả lại cho mày từng chút từng chút .”

      Chu Tử Chính cắn chặt răng, cố nén đau đớn. Trong lòng thầm thở phào cái: Tốt, mày muốn giày vò tao, vậy tao còn có thời gian.

      Cửa mở ra, lại đóng lại. Sau khi xác định Doãn Thiên Dã rời , Chu Tử Chính mới bò dậy, khạc ra mùi tanh trong miệng. lau khóe miệng, mu bàn tay xuất vết máu vương vãi.

      Chỗ này là hầm giam giăng đầy hơi ẩm mốc, chỉ có ngọn đèn yếu ớt, cái giường gỗ và cái bô. Chu Tử Chính ngồi giường gỗ, từ từ điều hòa hơi thở, yên lặng nhớ lại mỗi bước từ lúc xuống xe đến khi tới đây, thẳng 50 bước, rẽ trái 37 bước…… vào thang máy, thang máy khởi động rất chậm, cũng rất lắc lư…… Tính toán cẩn thận, chắc là xuống hầm giam dưới lòng đất khoảng 20 mét. sờ vào nút áo kim loại xíu ở chỗ cổ áo lót, cái này là GPS phải mang theo mỗi ngày. Chỉ là ở dưới lòng đất 20 mét, có thể tín hiệu thể truyền ra được, nhất định phải nghĩ cách xông lên phía mặt đất người của mới có cơ hội tìm được .

      Chu Tử Chính nằm lên giường, nhắm mắt suy nghĩ. Trước khi lấy được tiền, bọn chúng nhất định dám giết , làm liều xông ra ngoài là cách duy nhất. Trong đầu từ từ gắn ghép tuyến đường đến đây, theo hướng ngược lại, chính là xông ra ngoài đường.

      Vô thức, gương mặt lo lắng và nước mắt hoảng sợ của Lâm Dư Hi nhảy ra trong đầu. Tim chợt siết lại, đau đến thể chịu được.

      ấy ở đâu? Vết thương của ấy thế nào rồi? Linda cứu ấy chứ? ấy là ân nhân cứu mạng của Max, Linda là người mẹ, ta nhất định cứu ấy. Nhất định như vậy!

      -----

      Uống thuốc xong, ngủ đêm, cánh tay của Lâm Dư Hi có chút sức, lồng ngực cũng đau vậy nữa. Chỉ là mỗi lần Linda vào, vẻ mặt của càng ngày càng đau đớn, thở dốc càng ngày càng nhiều. Linda rất lo lắng lấy khăn ướt lau mặt cho .

      sao rồi?”

      Lâm Dư Hi miễn cưỡng vươn tay, kéo cánh tay ta, hơi thở mong manh: “Tôi…… thở…… …… được…… cứu……. tôi……”

      “Xin lỗi, tôi thể đưa đến bệnh viện được.”

      “Cứu…… tôi…… xin…… ……”

      Mặt Linda đầy vẻ đau khổ và đấu tranh, an ủi : “Tôi kêu bác sĩ đến khám cho lần nữa nhé.”

      Sau khi Linda ra, lòng Lâm Dư Hi trầm xuống. có thể giả vờ hô hấp khó khăn, nhưng thể làm giả nhịp tim tăng nhanh khi bị khó thở, gạt được Linda, nhưng gạt được bác sĩ.

      Qua mấy tiếng đồng hồ, Linda lại vào, ta lấy cây thuốc phun suyễn vào: “ phun cái này vào thử xem.”

      Dĩ nhiên Lâm Dư Hi biết đây là thuốc chuyên dùng để trị bệnh suyễn, lắc đầu: “Thuốc…… này…… dị…… ứng…… …… được……”

      Linda còn cách nào, cúi đầu dám đối mặt với : “Bác sĩ ông ta đến nữa. Nếu phổi bị tổn thương, ông ta cũng hết cách.”

      “Cứu…… tôi…… xin…… ……”

      Ngón tay của Linda lau qua dưới mắt: “Tôi nấu ít cháo cho , ăn rồi có thể khỏe hơn chút.”

      “Cứu…… tôi…… xin…… ……”

      Bước chân của Linda dừng lại chút, ta quay lại nhìn Lâm Dư Hi cái, cuối cùng vẫn xoay người ra khỏi phòng.

      Lâm Dư Hi thở phào hơi. Tốt, bác sĩ đến, có thể diễn tiếp rồi, diễn càng đau đớn hơn, thê thảm hơn nữa. Chỉ cần trái tim của Linda vẫn chưa cứng như thép, vẫn còn cơ hội làm rung động chút ít lương tâm còn sót lại của ta.

      -----

      Tên Kiến bưng đồ ăn đựng trong hộp nhựa vào, sau khi khóa cửa, lạnh lùng hỏi: “ trăm triệu của tao mày định đưa như thế nào?”

      “Cho tao gặp ấy.”

      Tên Kiến lấy di động ra, lật ra đoạn video của hôm nay, Linda đút Lâm Dư Hi ăn cháo. Nhưng video chỉ có mấy giây, Chu Tử Chính vẫn chưa kịp nhìn kỹ dáng vẻ của Lâm Dư Hi, video kết thúc rồi.

      “Hài lòng rồi chứ?”

      “Được. Tao quay đoạn video, mày gửi cho ba tao, chuyển cho mày 50 triệu trước, phần còn lại, lúc mày thả người trả bằng tiền mặt.”

      “Chuyển 90 triệu trước.”

      “Được.” Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, bây giờ gì cũng được. “Muốn chuyển vào tài khoản nào? 90 triệu là con số lớn, tốt nhất là mày suy nghĩ kỹ xem chuyển như thế nào, lấy như thế nào? Nếu chuyển vào ngân hàng, tiền mặt cũng được.”

      Đối mặt với bình tĩnh của Chu Tử Chính, mặt tên Kiến có chút ngạc nhiên, ngay sau đó khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Tao đưa cho mày số tài khoản, mày kêu ba mày cách mỗi ba tiếng chuyển lần, mỗi lần 10 triệu.”

      27 tiếng đồng hồ, ngắn quá.

      “Cho họ 10 tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Trong lúc phải điều động 1 tỷ 100 triệu, ba tao cần thời gian.”

      Tên Kiến suy nghĩ lúc: “Được.”

      “Trước mỗi lần chuyển khoản, tao muốn nhìn thấy ấy.”

      Tên Kiến hừ lạnh: “Mày cho rằng mày có lợi thế để đàm phán à?”

      “Tao muốn xác định ấy vẫn còn sống.” Chu Tử Chính nhìn vào mắt , lùi bước chút nào.

      Tên Kiến lạnh lùng nhìn : “Mày còn có cầu gì nữa?”

      “Tao muốn ăn beefsteak.” cần năng lượng.

      Sau khi tên Kiến rời khỏi, Chu Tử Chính thở phào, suy tư: Tốt rồi, quả nhiên Linda chăm sóc cho ấy. Chỉ là ngay cả chén cháo ấy cũng bưng nổi, cánh tay bị thương rất nặng ư? Hay là giả vờ? cố đè xuống nỗi bàng hoàng và xót xa dâng lên mãnh liệt, chỉ có 37 tiếng đồng hồ để cứu ấy, hôm nay lúc đưa cơm tối đến là cơ hội duy nhất để xông ra ngoài.

      -----

      Lúc cơm tối, tên Kiến và Linda cùng vào. Lâm Dư Hi nằm giường, thở dốc khó khăn.

      “Đỡ ta dậy, mở tờ báo ra.”

      Đây là lần thứ hai tên Kiến quay phim . Là đưa cho Vince xem ư? Vì Vince hứa cho ta 100 triệu?

      Linda đỡ Lâm Dư Hi dậy dựa vào người mình: “Có thể chuyện ?”

      Lâm Dư Hi lắc đầu.

      “Đỡ ta chắc vào.” Giống y như lần trước, tên Kiến chỉ quay video mấy giây rồi dừng.

      “Cho ta uống thuốc, nhất định phải để cho ta chống đỡ ba ngày.”

      “Bây giờ ấy hô hấp cũng khó khăn, nhất định là phổi bị tổn thương rồi. đưa ấy bệnh viện, ít nhất cũng đưa ấy phòng khám cho bác sĩ khám xem chứ.”

      “Em điên rồi hả? ta nhìn thấy cả nhà chúng ta, em thả ta ra ngoài, chính là đưa chúng ta vào tù đó.”

      cũng thể nào giam ấy mãi như vậy được.”

      Tên Kiến lạnh lùng : “ muốn giam ta mãi. Tiền tới tay, ta cần phải tồn tại nữa.”

      Linda giật mình: “…… được! ấy là ân nhân cứu mạng của Max, thể tàn nhẫn như vậy được.”

      “Lòng dạ đàn bà. Coi chừng ta, trong ba ngày đừng để ta chết.” xong, bước nhanh rời khỏi.

      Lâm Dư Hi dựa vào vai Linda, tiếp tục cầu xin: “Xin…… …… cứu…… tôi……”

      Đôi mắt Linda đỏ lên.

      “Trời…… nhìn…… thấy……”

      Linda nắm tay , Lâm Dư Hi cảm nhận được lòng bàn tay ta run lên.

      “Vì…… Max……”

      Đánh cược ta là người mẹ, vẫn còn lương tâm vì con mình.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, thuyt, ly sắc3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51 – là ai?

      Editor: miemei

      Elaine vội vã chạy vào biệt thự của Chu Diễn Long: “Cậu Trạch và cảnh sát hình quốc tế đến Las Vegas. kiểm tra tuyến đường của xe cắm trại của bọn họ, có khoảng thời gian có chiếc xa cắm trại luôn theo phía sau, phía cảnh sát điều tra lai lịch của chiếc xe cắm trại kia.”

      Mặt Chu Diễn Long lạnh lẽo: “GPS của Tử Chính vẫn có động tĩnh à?”

      có. Cảnh sát hình quốc tế phỏng đoán cậu ấy bị giam dưới lòng đất.”

      “Tiền bạc sắp xếp như thế nào rồi?”

      “Tổng giám đốc Hà dốc hết sức sắp xếp 1 tỷ 100 triệu đô la, trong vòng 10 tiếng đồng hồ sắp xếp 100 triệu thành vấn đề, 1 tỷ còn lại có thể phải cần thêm chút thời gian để điều động. Nếu được, mượn ngân hàng.”

      Chu Diễn Long chán nản “ừm” tiếng: “Đón bác sĩ Lâm qua đây , có tin tức gì ông ấy cũng có thể biết được trước tiên.”

      “Dạ.”

      -----

      Tống Thành Trạch nhìn chằm chặp cái máy tay, chỉ sợ bỏ qua điểm nháy sáng có thể xuất màn hình bất cứ lúc nào.

      “Chiếc xe cắm trại theo Chu Tử Chính là dùng bằng lái ăn cắp để mướn, trả bằng tiền mặt. Người đàn ông đó rất có kinh nghiệm, cả quá trình đều đội nón, cúi đầu, hoàn toàn có cơ hội quay được mặt của gã.”

      “Chờ , quay được đứa bé trai.”

      “Cái gì, bé trai? Dắt theo đứa bé bắt cóc hả.”

      “Có đứa bé ở đó, lòng đề phòng của nhân vật mục tiêu giảm thấp, rất thông minh, tuyệt đối là tay trong nghề.”

      “Điều tra bé trai này, xem xem có manh mối gì .”

      Tống Thành Trạch vừa nghe cảnh sát điều tra chuyện, vừa nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng cầu nguyện ngừng. Chúa ơi, ông chủ con làm ít chuyện tốt, chuyện từ thiện, người phải mở mắt ra nhìn cho , người nhất định phải phù hộ ấy trở về bình an. Còn có, bác sĩ Lâm, vừa xinh đẹp vừa hiền lành vừa là bác sĩ cứu vô số người, người muốn đưa ấy , con liều mạng với người. À , ý của con là, người cũng nhất định phải phù hộ ấy trở về bình an. A di đà phật! À , A men!

      -----

      Lúc gã đàn ông đưa cơm tới, Chu Tử Chính ôm bụng nằm giường rên rỉ.

      “Sao rồi?” Người đàn ông kia qua.

      Chu Tử Chính xoay người lại nhanh, cái bô tay đập lên đầu người đàn ông “bốp” cái. tay Chu Tử Chính ghìm chặt cổ của gã, tay cướp lấy khẩu súng bên hông của gã.

      ……

      -----

      “Tít” cái máy tay Tống Thành Trạch vang lên, chấm đỏ nhảy ra màn hình.

      “Có rồi! Có rồi!” Tống Thành Trạch hưng phấn hét lên.

      Cảnh sát hình quốc tế vội vàng chạy tới, đưa định vị GPS lên màn hình lớn: “Tốt lắm, vị trí của ta chính là ở đây, cách đây khoảng 200km, lập tức xuất phát.”

      Tống Thành Trạch vẽ chữ thập trước lồng ngực, hai tay lại chắp lại: “Chúa ơi, Bồ Tát ơi, cám ơn, cám ơn. Chỉ cần hai người ông chủ bình an, nhất định ông chủ xây nhà thờ, xây chùa chiền cho các ngài.”

      Sau khi nhận được thông báo, xe cảnh sát, máy bay trực thăng xuất phát trong vòng 5 phút. Chỉ là, chấm đỏ xuất màn hình đến ba phút lại biến mất rồi.

      Tống Thành Trạch hoảng hốt: “Biến mất rồi, làm sao đây? Có phải xảy ra chuyện gì rồi .”

      “Có thể là ta chạy ra, lại bị người ta bắt về. Bọn bắt cóc vẫn chưa nhận được tiền, tạm thời giết ta đâu.”

      Lòng Tống Thành Trạch lạnh nửa, chạy ra lại bị bắt về, bị đánh chết, cũng bị đánh cho thương nặng.

      -----

      Hai tay Chu Tử Chính bảo vệ đầu, mặc cho bọn họ đấm đá.

      Doãn Thiên Dã kéo lên, đấm mạnh vào bụng , rồi lại đạp vào bắp chân của . Dường như Chu Tử Chính nghe thấy tiếng xương cẳng chân nứt ra.

      “Mày dám chạy trốn nữa, cái tao phế bỏ phải chân trái của mày, mà là cái ở giữa đấy, mày nghe rồi chứ?”

      Ở bên tai Chu Tử Chính, câu của ta chỉ là tiếng ong ong vang vọng, cả người Chu Tử Chính bị đau đớn bao phủ, dần dần nghe thấy gì nữa.

      -----

      Lúc cơm tối, Linda múc chén cháo vào, đỡ Lâm Dư Hi dậy, đút ăn từ từ. Sau khi ăn xong, hai tay Lâm Dư Hi che trước lồng ngực, cả người co rúc lại: “Thở…… …… được…… Cứu…… tôi……”

      Linda hoảng lên: “Liz, sao thế?”

      “……Cứu……tôi……” Mặt Lâm Dư Hi căng đỏ, hai mắt trợn lên, há miệng thở gấp.

      Linda hạ quyết tâm: “ chờ chút, tôi đưa bệnh viện.” Sau khi ta xông ra, Lâm Dư Hi vội bật dậy, chạy đến bên cửa nhìn lén. bao lâu sau thấy Linda cầm cái khăn ướt, đến bên cạnh người đàn ông canh giữ ở lầu dưới, đột nhiên vươn tay ghìm chặt cổ ta, rồi dùng khăn ướt bịt miệng ta lại. Người đàn ông giãy giụa lúc, ngã xuống đất dậy nổi.

      Nhìn thấy Linda chạy nhanh về đây, Lâm Dư Hi vội chạy về giường, tiếp tục bày ra vẻ thở dốc cực kỳ đau khổ.

      Linda đỡ dậy: “Đừng sợ, tôi đưa bệnh viện. Nếu như có chuyện, tôi nhất định xuống địa ngục, Max cũng phải chịu trừng phạt, thể chết, tôi để cho chết đâu.”

      Lâm Dư Hi thở dốc, trái tim vẫn luôn chìm xuống tận đáy vực từ từ nổi lên. Rốt cuộc, ta vẫn còn chút lương tri chưa bị mất hết.

      Linda đỡ Lâm Dư Hi ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn vào. Khởi động xe, phóng như bay trong màn đêm.

      “Liz, ráng lên, đến bệnh viện nhanh thôi.”

      Lâm Dư Hi thở dốc, dồn dập mà vô lực, trong lòng càng mừng, mặt càng đau đớn. Linda nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dư Hi, đạp chân ga.

      Ngọn đèn đường phía trước thắp sáng niềm hi vọng, ánh sáng nhấp nhoáng phía sau dấy lên cơn sóng ngầm. Di động của Linda vang lên, ta do dự chút, nhấn nút bắt máy.

      “Em điên rồi à! Mau dừng xe!” Lâm Dư Hi nghe thấy tiếng gào của tên Kiến, gã đuổi theo ở phía sau.

      “Liz ổn rồi, ấy nhất định phải đến bệnh viện. Đợi bác sĩ cấp cứu cho ấy xong rồi, em lại lén mang ấy .”

      “Được! Em dừng xe trước, chúng ta bàn bạc xem nên đưa ta bệnh viện nào.”

      …… …… …… đồng…… ý…… cứu……tôi…… đâu……” Lâm Dư Hi cầu xin.

      Chẳng qua, ngay lúc Linda do dự, chiếc xe của tên Kiến đuổi tới, đột nhiên cắt ngang ép về phía xe của Linda, đụng vào cái “rầm”. Linda chỉ có thể đạp thắng, dừng xe lại.

      Tim Lâm Dư Hi chợt thắt lại, thầm tháo dây an toàn ra. Bên ngoài xe là mảng rừng núi trùng điệp, chạy vào rừng núi có thể chạy thoát ?

      Linda mở cửa xe ra, xuống xe, đối mặt với tên Kiến giận kiềm được, vẫn chưa kịp phản ứng bị tát cho bạt tai: “Mày muốn hại chết tao phải ?”

      Linda che mặt: “Em chỉ muốn xuống địa ngục nên mới làm như vậy. ấy cứu con trai đó! hại chết ấy, xuống địa ngục, em xuống địa ngục, Max cũng phải chịu trừng phạt.”

      “Đủ rồi. Đừng lấy mấy thứ quỷ, thần để lảm nhảm với tao nữa, ta nhất định phải theo tao về.”

      Lâm Dư Hi lặng lẽ mở cửa xe ra, cúi người lén bên cạnh chiếc xe. Tiếng bọn họ cãi nhau lấn át tiếng bước chân của Lâm Dư Hi, lẳng lặng đến chỗ tối, từ từ bò về phía núi.

      “Người đâu?”

      Tiếng bước chân dồn dập đuổi theo.

      thả ấy !”

      “Buông tay!”

      thả ấy rồi, chúng ta có 100 triệu. Đủ cho chúng ta rời khỏi đây làm lại từ đầu, Kiến, thả ấy .”

      “Pằng” tên Kiến bắn về hướng Lâm Dư Hi chạy trốn. Cánh tay của Lâm Dư Hi bị đạn sượt quá, thoáng chốc cơn đau nhói lan ra toàn thân.

      Lâm Dư Hi che cánh tay lại, cắn chặt răng, điên cuồng chạy vào trong rừng.

      “Pằng” tiếng súng lại vang lên.

      Trốn!

      -----

      Lâm Dư Hi điên cuồng chạy về phía trước trong rừng núi tối đen như mực, tiếng súng lại vang lên, chẳng qua tiếng động xa rồi.

      Đêm tối, rừng núi, trở thành che chở hoàn hảo nhất cho lúc chạy trốn, bóng dáng của Lâm Dư Hi rất nhanh chìm ngập vào bóng đêm. biết chạy bao lâu, hơi thở theo kịp bước chân của nữa, Lâm Dư Hi mới thể chậm lại. Chỉ là, sau khi tinh thần can đảm bùng phát lên vì để trốn thoát tan biến , đôi chân của Lâm Dư Hi bắt đầu run lên. vịn vào thân cây mới miễn cưỡng làm cho mình đứng vững, bước chậm về phía trước.

      biết là bóng đêm tối tăm quá, hay là não thiếu oxi, Lâm Dư Hi cảm thấy tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. lên trước, chân giẫm vào khoảng , “ầm” tiếng, cả người biến mất trong rừng núi.

      -----

      Lúc Chu Tử Chính tỉnh lại, nghe thấy ngoài cửa rất ồn ào, tiếng quát tháo, tiếng kêo gào còn có tiếng súng làm cho mặt đất chỗ hầm giam rung đến lắc lư.

      Chu Tử Chính cắn chặt răng, bò dậy từ mặt đất, dựa vào tường thở dốc. Sau khi lấy lại tinh thần, bắt đầu kiểm tra vết thương người. Thị lực có chút mơ hồ, mắt có thể giăng đầy tơ máu. Lồng ngực đau nhói, xương sườn có thể là bị nứt rồi. Ánh mắt của rơi xuống vết máu ống quần ở bắp chân trái, chắc chắn xương cẳng chân nát.

      Bây giờ, chỉ có thể đợi. Chờ đợi sắp đặt của số mệnh, chờ đợi phán quyết giữa sống và cái chết.

      “Rầm” cửa bị đá ra, vài cảnh sát trinh thám che mặt, mặc áo đen, mang theo súng xông vào.

      “Are you Vince Chow?”

      Chu Tử Chính nhìn bọn họ, nhiệt độ trong lồng ngực dâng trào mãnh liệt, mắt của nóng đến nỗi rơi nước mắt.

      “Yes!”

      cánh cửa sống sót được mở ra.

      -----

      Sau khi cảnh sát trinh thám khiêng Chu Tử Chính ra khỏi căn nhà, Tống Thành Trạch vọt lên trước, khoảnh khắc nhìn thấy Chu Tử Chính, mắt ta đỏ lên, mũi chua xót.

      “Liz đâu?”

      “FBI phát bé trai trong chiếc xe cắm trại luôn theo sau hai người, FBI điều tra cậu bé đó, điều tra đến cha mẹ cậu ta, ở vùng đất nông thôn ngoài 300km, bắt được cha mẹ của cậu bé đó. ra Liz giả vờ bị thương nặng, dụ mẹ cậu bé đưa ấy bệnh viện, đường chạy trốn vào trong rừng núi. FBI cho người tìm kiếm trong khu rừng núi kia, hẳn là rất nhanh có tin tức.”

      Chu Tử Chính thở phào hơi, quả nhiên, Linda chưa mất hết nhân tính.

      “Boss, hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời tôi, có biết tại sao ?”

      “Cậu giữ được phần công việc này?”

      Tống Thành Trạch lắc đầu, nước mắt bay tứ tung: “ ngờ ngày, tôi đẹp trai hơn !” Bởi vì mặt của Chu Tử Chính sưng như đầu heo.

      Chu Tử Chính cong khóe môi: “Vì câu này, tôi trừ bớt nửa tiền hoa hồng của cậu.”

      “Vậy còn nửa tiền hoa hồng tôi phải lấy trả lễ. Mấy ngày nay, kinh Thánh, kinh Phật tôi đều đọc hết đống, Thần Phật đầy trời, có thể lạy được tôi đều lạy hết đó.”

      Chu Tử Chính cười khẽ: “Hèn gì hôm nay đầu óc tôi choáng váng cả lên, ra là nhiều Thần Phật tới tìm tôi quá.”

      -----

      Mặc dù giác mạc mắt phải của Chu Tử Chính bị tổn thương , hai cái xương sườn bị gãy, xương cẳng chân trái bị nát, cũng coi như là bị nội thương quá nặng. Sau khi Chu Tử Chính ngủ giấc yên ổn, Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên xuất trước mặt .

      “Ba, bác trai.”

      Tống Thành Trạch vội chỉnh lưng giường cao lên, để nửa nằm nửa ngồi giường.

      “6 tiếng trước, FBI tìm được Hi Hi, bây giờ ở phòng chăm sóc đặc biệt.” Chu Diễn Long .

      ấy bị thương thế nào rồi?” Chu Tử Chính vội hỏi.

      Tống Thành Trạch : “Cánh tay của ấy bị đạn sượt qua, lúc chạy trốn trong rừng núi rớt xuống cái hố, đụng trúng đầu.”

      “Tôi muốn thăm ấy.”

      Chu Tử Chính ngồi xe lăn, Tống Thành Trạch đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt. Lâm Dư Hi nằm giường, ngủ rất an ổn, vẻ mặt rất yên bình.

      Tống Thành Trạch : “Bác sĩ trong não ấy có máu bầm, sau khi tỉnh lại có thể xuất chút di chứng.”

      “Ví dụ?”

      “Mất trí nhớ tạm thời, tay chân có sức, váng đầu hoa mắt…… có rất nhiều khả năng.”

      Chu Tử Chính vuốt ve mặt : “Nếu ấy có thể quên chuyện trải qua trong lần này, cũng là chuyện tốt.”

      Chuyến du lịch được sắp xếp tỉ mỉ, lại biến thành màn bắt cóc kinh hoàng khiếp người, sống chết chỉ cách đường chỉ, từng cảnh tượng tàn khốc và nguy hiểm này, hi vọng có thể xóa hết trong đầu .

      -----

      ngày sau, rốt cuộc Lâm Dư Hi cũng tỉnh lại. Sáng sớm, Chu Tử Chính thức dậy, lập tức ngồi vào xe lăn đến phòng bệnh của Lâm Dư Hi. Lâm Chi Hiên ngồi bên giường đút Lâm Dư Hi uống nước.

      “Hi!”

      Chu Tử Chính trượt xe lăn đến bên giường, nắm lấy tay : “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, vết thương còn đau ?”

      Lâm Dư Hi mặt mày khó hiểu nhìn , lẳng lặng rút tay về: “……. là ai?”

      Chu Tử Chính nghệch ra dưới năm giây.

      Lâm Chi Hiên nhíu mày: “Hi Hi, con nhớ cậu ấy ư?”

      Lâm Dư Hi lắc đầu đầy mơ hồ.

      “Vậy con nhớ được ai?”

      “Thuần Nhất, Ngải Vi. Đúng rồi, Thuần Nhất đâu rồi?”

      Lồng ngực Chu Tử Chính buồn bực, ấy đụng trúng đầu, nhớ được cũng thôi , vậy mà người ấy nhớ lại là Lý Thuần Nhất.

      Lâm Chi Hiên lại hỏi: “Chuyện của Thuần Nhất con nhớ được gì?”

      ấy công tác ở Thượng Hải, sau khi trở về tụi con phải chụp hình cưới.” Đây là chuyện của bốn năm trước.

      “Chuyện sau đó con nhớ nữa à?” Lâm Chi Hiên hỏi.

      Lâm Dư Hi cắn môi, cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ có thể mặt đầy mờ mịt, ôm đầu: “Chuyện sau đó con nhớ được gì nữa hết.”

      Chu Tử Chính an ủi : “Đừng gấp, đầu của em bị đụng trúng, có số chuyện, bây giờ nhớ được, từ từ nhớ lại thôi.”

      Lâm Dư Hi đối diện với ánh mắt ân cần của , mím môi: “Có thể cho tôi biết là ai ?”

      Chu Tử Chính rất bất đắc dĩ, trong lòng thầm tự giễu: Lúc trước vừa mới muốn ấy quên trải nghiệm trong khoảng thời gian này, kết quả ấy quên rồi, nhưng phạm vi quên lớn quá, ngay cả cũng bị liên lụy.

      Chu Tử Chính hắng hắng giọng, trịnh trọng tự giới thiệu: “ tên là Chu Tử Chính, là…… chồng chưa cưới của em.”

      Lần này, đến phiên Lâm Dư Hi ngây ra. nhìn chằm chằm Chu Tử Chính dưới năm giây, sau đó nhìn sang Lâm Chi Hiên xin giúp đỡ. Lâm Chi Hiên gật đầu: “Cậu ấy đó.”

      Chân mày Lâm Dư Hi nhíu lại, mặt ưu tư: “Con với Thuần Nhất chia tay rồi ư?”

      Chu Tử Chính : “Lý Thuần Nhất phản bội em, kết hôn với Vương Vận Kỳ rồi.”

      Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Vương Vận Kỳ? Tại sao?”

      “Bởi vì……” Chu Tử Chính có chút nghẹn lời, “Bởi vì ta chọn bước vào gia đình quyền quý.”

      Chân mày Lâm Dư Hi chau lại càng chặt hơn, nghi ngờ nhìn : “ ấy phải người như vậy.”

      Lâm Chi Hiên : “Tử Chính, Hi Hi vừa mới tỉnh lại, những chuyện trước kia từ từ rồi hãy kể cho nó nghe tiếp.”

      Nhìn thấy vẻ mặt thể tin được của Lâm Dư Hi, Chu Tử Chính đau lòng. Gặp lại sau kiếp nạn, có ôm nhau mà khóc, có vui mừng hưng phấn, chỉ có nhìn nhau xa lạ, và nỗi hoài nghi dành cho . Mấy ngày trước là người thân mật, chớp mắt cái biến thành người xa lạ, tim chua xót như trái ô mai khô.

      Tương phản quá lớn, trong chốc cũng mờ mịt. ra phòng bệnh, Chu Tử Chính với Tống Thành Trạch: “Kêu Tiểu Ngải lập tức qua Mỹ.”

      Ngải Vi, đến lúc em trả ơn rồi đó.

      -----

      Tinh thần của Lâm Dư Hi tốt hơn chút, liền kêu y tá lấy Ipad tới để lên mạng, tìm từ khóa “Chu Tử Chính”. Tin tức về Chu Tử Chính nhảy ra, vợ chưa cưới Trình Tuyền, bạn người mẫu A, nữ diễn viên B, ca sĩ mới lên C, siêu mẫu D…… xem từng tấm hình chụp chung với đủ kiểu người đẹp, ngoài kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc. Dạng cậu ấm lăng nhăng con nhà giàu thế này sao có thể trở thành chồng chưa cưới của mình được chứ?

      Cái gì? Bạn hợp đồng? Lâm Dư Hi nhìn chằm chằm bài viết màn hình, suy nghĩ lướt qua trong đầu.

      ------

      hỏi thăm bác sĩ tình trạng mất trí nhớ của Lâm Dư Hi, Chu Tử Chính nhận được đống lời giải thích chuyên nghiệp đến thể hiểu nổi cộng thêm câu trả lời tiêu chuẩn: Có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy năm. Cũng có nghĩa là, có trời mới biết.

      Trong lúc buồn rầu, Chu Tử Chính lại đến phòng bệnh của Lâm Dư Hi, Lâm Dư Hi và nhìn nhau, trong mắt chỉ có nỗi ngờ vực hiểu. Bất kể nhìn từ góc độ nào, cũng thể sánh được với bất cứ bạn cũ nào của , mà cũng thể nào cậu ấm lăng nhăng con nhà giàu được, rốt cuộc với mình có quan hệ gì?

      xem gì thế?”

      có gì.” Lâm Dư Hi tắt Ipad , hời hợt trả lời.

      Giọng điệu này, còn xa cách hơn lần đầu tiên hai người gặp mặt. Mặc dù trong lòng Chu Tử Chính rất đau buồn, nhưng chuyện đến nước này, cho dù phải theo đuổi lại từ đầu lần nữa cũng phải theo đuổi bà xã trở về.

      “Thời tiết bên ngoài tệ, có muốn ra ngoài dạo ?”

      Lâm Dư Hi ngẫm nghĩ lúc, gật đầu. Lúc vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại, Chu Tử Chính mở Ipad ra, tấm ảnh ôm ngôi sao nữ chiếm hết cả màn hình, bên dưới còn có dòng chữ: Bị hỏi đến dấu đỏ cổ, Lê Yên bày tỏ đời sống tình cảm với Chu Tử Chính vô cùng ngọt ngào.

      Thoáng chốc Chu Tử Chính cứng lại như hóa đá, hèn gì ánh mắt nhìn có chút độ ấm nào. Lại xem lịch sử tìm kiếm của , vợ chưa cưới của Chu Tử Chính, bạn của Chu Tử Chính…… đỡ trán thở dài, đột nhiên nghĩ đến câu danh ngôn: ra đường lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả nợ.

      Xem ra ngọn núi băng bị hòa tan lại đóng băng nữa rồi.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Tồn Tồn, Phương Lăng, ly sắc6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :