1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thank bạn @B.Cat nhiều nhé
      B.Cat thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41 – Tránh, hay tránh?

      Editor: miemei

      Lúc Phương Lâm ra từ trung tâm mua sắm, hai người đàn ông mặc vest đen đến bên cạnh ta: “ Phương, chủ tịch Chu có vài lời muốn với , mời bên này.”

      Phương Lâm hết hồn, nhìn thấy chiếc xe đậu ở đằng trước xa, và Chu Tử Chính ngồi trong xe, thoáng chốc tim vọt lên đến tận cổ họng. ta nuốt nước miếng, bất đắc dĩ lên trước, ngồi lên xe.

      “Chủ tịch Chu, có việc gì sao?” Giọng của Phương Lâm có chút rối loạn.

      “Dĩ nhiên là có. cho tôi rất nhiều chuyện phiền phức đấy.”

      Phương Lâm hoảng hốt cười ha ha: “Sao thế được chứ?”

      “Là do lần trước tôi chưa được ràng ư?”

      “Lần trước quan hệ của với Lâm, tôi hề tìm người điều tra bất cứ thứ gì nữa. Chẳng phải chuyện của nhà họ Trịnh giải quyết xong rồi đó sao?”

      “Nhưng, đưa những thứ trước kia điều tra được cho luật sư Trần.”

      Ánh mắt Phương Lâm lóe lên: “Tôi có!”

      “Ồ?” Chu Tử Chính nhìn lướt qua ta cái.

      Phương Lâm run cầm cập: “Chủ tịch Chu, chuyện này tuyệt đối phải ý của tôi, là…… là Kỳ Kỳ muốn làm như vậy.”

      Chu Tử Chính lạnh lùng lườm ta: “Vậy với Kỳ Kỳ lần nữa, Lâm Dư Hi là người phụ nữ của tôi, ai dám chọc vào ấy và người nhà của ấy, cũng chính là chọc vào tôi, tôi khiến cho kẻ đó vô cùng hối hận. Kỳ Kỳ và Lý Thuần Nhất ly hôn, liên quan đến Lâm Dư Hi chút nào cả. Nếu như ta muốn gây rối, nên tìm Lý Thuần Nhất. Nếu ta đấu lại ta, có thể đến tìm tôi, tôi cho ta ý kiến. Lần này, nghe rồi chứ?”

      Phương Lâm vội vàng gật đầu ngừng: “ rồi.”

      “Lần sau mà còn những tin tức bất lợi cho Lâm Dư Hi hoặc là người nhà ấy mà truyền ra ngoài, phải chịu trách nhiệm hết thảy. Hiểu chưa?”

      Phương Lâm cuống lên: “Chuyện mà Kỳ Kỳ muốn làm, tôi cản nổi!”

      Chu Tử Chính hừ lạnh: “Những ý kiến dỏm mà đưa cho Kỳ Kỳ còn ít sao?”

      Mặt Phương Lâm như đưa đám: “Xin lỗi chủ tịch Chu, sau này tôi dám nữa đâu. tha thứ cho tôi lần này !”

      có thể được rồi.”

      Phương Lâm chạy trối chết xuống xe, lúc bước nhanh bỏ , chưa được mấy bước, giày cao gót trật cái, chân bị trẹo rồi.

      Chu Tử Chính lấy di động ra gọi điện: “Thuần Nhất, tôi là Vince.”

      “Có chuyện gì ?”

      “Quên với , là Phương Lâm cho thám tử tư điều tra chuyện ở Tô Châu, cũng do ta tiết lộ tin tức ra ngoài.”

      định làm thế nào?”

      “Phương Lâm chỉ là con cờ, tôi dạy dỗ ta trận, hủy bỏ công trình của ba ta nữa, chắc là sau này ta cũng dám giở trò nữa đâu. Chẳng qua kẻ đứng sau lưng con cờ này dễ giải quyết như vậy. quen thuộc với ta hơn, có lẽ có thể chuyện với ta, an ủi ta chút, bảo ta gây rối phải tìm đúng người, đừng giẫm vào địa bàn của tôi.”

      Lý Thuần Nhất hừ lạnh: “Ngày mốt tôi kí giấy ly hôn với ta rồi. Giữa tôi với ta có gì để cả.”

      “Chuyện của với Kỳ Kỳ, người ngoài như tôi có quyền nhiều. Nhưng Hi Hi là người của tôi, chuyện của ấy chính là chuyện của tôi. Nếu như có người biết phân biệt phải trái trắng đen, giở trò đến đầu ấy, tôi tuyệt đối khách sáo nữa. Đương nhiên, nếu có người có mắt nhìn, nhìn chằm chặp Hi Hi buông, tôi nhất định khiến kẻ đó chịu nổi.”

      đây là uy hiếp tôi ư?”

      “Thuần Nhất, là người thông minh, chúng ta cứ thẳng . Đời này, tôi xác định Lâm Dư Hi. ấy, tôi cưới chắc rồi. có tâm tư gì với ấy, dừng ngay tại đây thôi.”

      “Tâm tư của tôi mà cũng muốn trông nom à? trông nom nhiều quá rồi đấy!”

      “Những tâm tư khác của , tôi mặc kệ, nhưng mảnh đất này là địa bàn của tôi. Bất cứ ai muốn giẫm vào, tôi nhất định làm cho kẻ đó hối hận! Đừng là tôi cảnh cáo .”

      Cuộc gọi ngắt rồi, tay của Lý Thuần Nhất siết lại chặt.

      Phương Lâm, lại là Phương Lâm!

      Hơn năm trước ta mới biết, bốn năm trước, chính là do chuyện tốt mà ta làm đẩy ta xuống vực thẳm. Lần này, nếu phải vì vụ kiện của Lâm Dư Hi, ta còn đào ra chuyện ta xuống tay với ba mình vào bốn năm trước.

      Phương Lâm, Vương Vận Kỳ, những thứ tôi mất , cả đời này cũng bù đắp lại được. Các người cũng đừng mong được sống tốt!

      -----

      Trong nhà hàng.

      Tay của Ngải Vi hươ hươ trước mắt Lâm Dư Hi: “Hello, hello! Đừng ngẩn ngơ mất hồn nữa, chuyện của Lý Thuần Nhất và Vương Vận Kỳ cậu đừng nghĩ nhiều. Dù sao heo con nhà cậu về rồi, bọn họ dám có suy nghĩ yên phận với cậu, heo con nhà cậu nhất định biến thành sói cắn đứt chân của bọn họ thôi.”

      Nét mặt của Lâm Dư Hi hơi ảm đạm: “Mình chỉ chạnh lòng thôi. Hi vọng bà Trịnh ở hiền gặp lành, bước qua kiếp nạn này.”

      “Dù sao với loại người như bọn họ, cả đời chúng ta cũng đừng nên qua lại. Bọn họ tạo nghiệt, chúng ta cũng thể làm gì được, nhưng ông trời nhìn thấy đấy.” Ngải Vi gắp miếng thịt bỏ vào trong chén : “Đừng nghĩ nữa, mau ăn , ăn xong phải trang điểm tạo hình nữa.”

      “Hơ, chút nữa mình muốn tiệm thuốc mua ít đồ trước.”

      “Cậu khỏe à?”

      có.”

      “Vậy mua cái gì?”

      Lâm Dư Hi nhìn ấy cái, do dự chút vẫn ra: “Thuốc tránh thai.”

      Ngải Vi gần như bị đồ ăn làm cho sặc, vỗ ngực cái, khó khăn nuốt đồ ăn xuống, đôi mắt lóe sáng: “Bị ăn rồi hả!”

      Gò má Lâm Dư Hi hơi đỏ lên: “Bây giờ mắt của cậu giống y như mắt sói ấy.”

      Mặt mày Ngải Vi đầy hưng phấn: “Má ơi, chuyện khi nào thế? Vậy mà kể cho mình nghe.”

      “Chuyện này cần phải kể cho cậu nghe hả?”

      “Sao lại cần? Cậu hồi xuân nha! Hèn gì hôm nay nhìn cậu khang khác, đặc biệt ướt át, ra là được người ta tưới nước cho rồi. mau, thời gian, địa điểm, nhân vật, ờ, nếu nhân vật là ai kia miễn .”

      …… 5 ngày trước.”

      “5 ngày trước? Phải ha, ấy vì cậu mà Tô Châu chạy đôn chạy đáo, cậu trả công cho ấy sao mà được chứ.” Ngải Vi dựa đến gần , giọng hỏi, “ ấy, khỏe hẳn rồi chứ?”

      “Ừ!”

      “Ôi chao, cậu chữa khỏi cho ấy, rồi tiện thể ăn ấy luôn, là, đời giai thoại nha.” Tinh thần Ngải Vi phơi phới. “Câu chuyện này của cậu nên bảo đạo diễn Đỗ quay thêm bộ phim nữa. Chủ tịch bá đạo rơi xuống rãnh nước, vịt con xấu xí cứu vớt ta, chủ tịch bá đạo vì trả ơn, lấy thân đền đáp, sau đó vịt con xấu xí liền hóa thiên nga, bay đến nhà ta nấu thịt kho cho ta. Thế nào, hoàn mỹ đấy chứ!”

      Lâm Dư Hi tức tối: “Sau đó chủ tịch bá đạo ăn thịt kho nhiều quá, từ heo con biến thành heo mập.”

      “Sau đó, thiên nga ghét bỏ ta, lại bay mất. ra là câu chuyện bi thương nha!” Ngải Vi bày ra vẻ mặt đau buồn.

      thôi, em răng hô, kỹ thuật diễn của cậu hãy phát huy tiếp ở trước mặt đạo diễn Đỗ ấy.”

      -----

      Lúc hai đến trường quay, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch đến.

      Ngải Vi nhìn lướt qua, kề vào tai Lâm Dư Hi: “Hướng 9 giờ, có tình địch.”

      Lâm Dư Hi nhìn sang, ra Chu Tử Chính trò chuyện với Giản Duy. Giản Duy chỉ xinh đẹp, mà khí chất cũng rất ưu nhã, cao quý, đứng chung với Chu Tử Chính, phong cảnh xuất sắc.

      “Tình địch gì hả?”

      “Giản Duy đó! Cậu nhìn kìa, bọn họ trò chuyện vui biết mấy. Nè, Chu Tử Chính còn cười nữa kìa.”

      “Vậy mình nên làm sao để tiêu diệt kẻ địch đây?”

      Ngải Vi nhướn mày: “Đương nhiên là cho pháo binh trước.” ấy bước nhanh lên phía trước, chen vào giữa Giản Duy và Chu Tử Chính: “Báo cáo Mr. Pig, đưa Mrs. Pig đến an toàn.”

      Chu Tử Chính về phía Lâm Dư Hi, nắm tay qua: “Liz, đây là Giản Duy – nữ chính của bộ phim. Giản, đây là bạn tôi – Lâm Dư Hi, ấy diễn phiên bản thời niên thiếu của .”

      Giản Duy và Lâm Dư Hi bắt tay nhau, Giản Duy mỉm cười: “Mặt mộc mà xinh như vậy rồi, là làm cho người ta hâm mộ. Da dẻ thuộc loại mịn màng đàn hồi, tuổi trẻ tốt đấy!”

      Lâm Dư Hi cười gượng: “ Giản quá khen rồi. Giản đây mới là tài mạo song toàn, khiến người ta chỉ có thể nhìn mà thể chạm.”

      Ngải Vi trợn mắt khinh bỉ: thổi phồng , tâng bốc , dối trá !

      Tạo hình của Lâm Dư Hi rất đơn giản, chỉ thay bộ đồ, làm tóc chút là xong xuôi. Lớp trang điểm của Ngải Vi cần chút thời gian, trong lúc đợi ấy, Lâm Dư Hi thấy ít ở đây hoặc có ý hoặc vô ý mà tìm Chu Tử Chính trò chuyện. Người đẹp đủ kiểu đủ loại làm cho nhìn đến nỗi có chút hoa cả mắt.

      Chu Tử Chính thấy Lâm Dư Hi làm xong rồi, tới đánh giá lượt: “Tạo hình của em khác gì lúc bình thường. Xem ra em nhất định là vai diễn để cho thợ trang điểm đỡ lo nhất trong bộ phim này đấy.”

      Lâm Dư Hi như cười như , trong mắt có ý khiêu khích nhè : “Đúng đó, những vai diễn khiến cho thợ trang điểm lo lắng đều vây quanh hết rồi.”

      Chu Tử Chính sửng sốt, hiểu ra, lại buồn cười lướt đến bên tai : “Ghen hả?”

      “Em rỗi hơi vậy đâu.”

      “Nếu vậy , em cũng làm dấu đỏ cổ , tuyên bố em chiếm địa bàn này rồi.”

      “Nhàm chán.”

      Chu Tử Chính vẫy tay với phóng viên ở đây: “Kiệt, qua đây chút.”

      Cậu Kiệt nhanh chóng chạy sang: “Chu công tử, có chuyện gì dặn dò ư?”

      Chu Tử Chính ôm eo Lâm Dư Hi: “Chụp giúp tôi với vợ tôi tấm.”

      Cậu Kiệt cười: “Được ạ?!” ta cầm máy chụp hình lên, bấm mấy tiếng tách tách.

      “Nhớ nha, chọn tấm đẹp nhất ngày mai đăng lên.”

      “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”

      Sau đó, Ngải Vi ra, hàm răng hô, quả thể chói mắt hơn được nữa. Sau đó, Tống Thành Trạch uống nước phun hết cả ngụm nước ra, cái miệng run rẩy ngăn lại ý muốn bật cười điên cuồng dâng lên mãnh liệt cách khó khăn.

      Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi nhìn thấy, đều nhịn được mà bật cười. Nếu phải đạo diễn Đỗ có thù với ấy, chính là thợ trang điểm hận ấy, người đẹp xinh xắn như vậy, lại bị biến thành xấu xí sống động đến thế.

      Ngải Vi nheo mắt lại: “Cười , mấy người cứ cười . Vì nam thần, tôi tình nguyện chịu đựng đả kích và cười nhạo vô tình của các người.”

      Lâm Dư Hi bước lên trước, ôm vai ấy, cười đến cả người run rẩy: “Vince, mau chụp hình giúp em. Khó có được ngày em đẹp hơn cậu ấy.”

      Tách tách mấy miếng, Chu Tử Chính giơ di động lên, khen ngợi: “Hai người căn bản chính là Hoàng Phi Hồng và Tô Răng Hô phiên bản nữ.”

      Ngải Vi cầm di động xem tỉ mỉ, chau mày: “Cái mặt này này căn bản nhìn ra là mình. được, mình phải bám đạo diễn Đỗ, bảo chị ấy trả lại gương mặt của mình ở trong phim. giây thôi cũng được!”

      Chu Tử Chính gật đầu tán thành: “Chúc em may mắn!”

      Câu này, Ngải Vi nghe vào giống như là: đừng đụng vào tường nhé.

      Tạo hình xong, Lâm Dư Hi và Ngải Vi ở lại quay thử, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch về công ty. Trước khi , dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cho Lâm Dư Hi cái Goodbye Kiss kiểu Pháp. Cả đám bươm bướm trang điểm lộng lẫy kia chỉ có thể tức tối, ấm ức mà giải tán.

      Ngải Vi nhìn Lâm Dư Hi, hài lòng gật đầu: “Heo con nhà cậu tệ.”

      Mặt Lâm Dư Hi nóng lên: “Mình quen huênh hoang thế này.”

      “Phải khoe thương huênh hoang như vậy để chọc mù mấy đôi mắt chó biết tốt xấu kia chứ. Nhưng mà cậu cũng phải trông chừng chặt chẽ chút đấy, bây giờ ta trỗi dậy trở lại, nhiều ong bướm dính lấy ta như thế, ta ngăn được lần, hai lần, mười lần, vậy trăm lần sao?”

      Lâm Dư Hi hờ hững: “Mình trông chừng thế nào, tiếng kiểm tra lần à? Tiểu Ngải, trong tình cảm, nếu mất tin tưởng, tiếp được nữa.”

      Ngải Vi vội giải thích: “Mình phải kêu cậu tin ta, mà là để ý nhiều chút thôi.”

      “Trước kia có nghe qua câu chuyện, có bà vợ luôn nghi ngờ chồng mình ngoại tình, sau đó điều tra đủ kiểu, tra hỏi đủ kiểu, tin tưởng đủ kiểu, làm đến nỗi người chồng về đến nhà giống như là chịu phạt vậy. Kết quả là ông chồng chịu nổi nữa, ngoại tình , cuối cùng bà vợ đó cũng chứng minh mình đúng rồi.”

      “Đó là vì ông chồng kia cho vợ mình có đủ lòng tin.”

      “Có lẽ vậy! Chuyện giữa bọn họ chỉ có họ mới hiểu. Trước kia, lúc mình là Vince chưa ở bên nhau, cũng từng rất lưỡng lự, thân phận địa vị của ấy rất ràng là hấp dẫn rất nhiều phụ nữ phiền phức. Chẳng qua nếu quyết định ở bên ấy, mình chọn tin tưởng ấy, cùng ấy vui vẻ trải qua mỗi ngày. Nếu như vì tương lai chưa biết được mà ảnh hưởng đến tại, vậy uổng phí tại rồi.”

      Ngải Vi có chút ngượng ngập: “Mình cảm thấy mấy bạn trai trước của mình, có số là cặn bã , số bỏ chạy là vì mình giống như bà vợ mà cậu kể đó, bị mình ép chạy mất.”

      Lâm Dư Hi ôm vai ấy: “Vậy sau này cậu đừng mở mắt to quá, dùng trái tim cảm nhận .”

      Ngải Vi dựa vào vai : “Cậu tốt ! Nếu mình là đàn ông mình cũng cậu.”

      Lâm Dư Hi cười: “Cậu với Trạch thế nào rồi.”

      “Chẳng thế nào cả, mỗi ngày nhắn tin trêu chọc nhau, giống em vậy. Mình thấy ta chắc chắn có ý với mình đâu, thể thành tình nhân, thành em huynh đệ cũng tồi.”

      “Tốt. Chuyện tình cảm cứ từ từ. Vince quen biết nhiều, mình bảo ấy giới thiệu giúp cậu.”

      “Đừng! Mấy người em công tử của ta mình có bản lãnh khống chế. Mình vẫn nên tìm mấy người bình thường thôi, chỉ cần bắt cá hai tay, thương mình, vậy là được rồi.”

      Ngải Vi đeo hàm răng hô vào, quả nhiên hào quang của nữ vương nhạt . Hoặc là, về với chốn phàm trần rồi, mới có thể tìm được hạnh phúc ở nhân gian.

      -----

      Chu Tử Chính bước vào cửa nhà, liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn. bỏ cặp công văn xuống, cởi áo khoác âu phục ra, bước nhanh vào phòng bếp.

      ôm lấy từ phía sau: “Vợ ơi, tối nay ăn gì thế?”

      “Thịt kho.”

      Chu Tử Chính hôn lên mặt cái: “Biết tối nay phải làm việc hao thể lực, nên đặc biệt nấu thịt kho bổ sung thể lực cho phải ?”

      Lâm Dư Hi trừng cái: “Tối nay được.”

      Chu Tử Chính nhíu mày: “ 5 ngày rồi, bà dì cả vẫn chưa à?”

      Lần trước, sau khi trở về từ bãi biển, lúc Chu Tử Chính vô cùng hào hứng kéo Lâm Dư Hi lên giường, bi thương phát bà dì cả nhanh chân đến trước. Sau khi Chu Tử Chính bị sét đánh giữa trời quang, chỉ có thể mặt dày mày dạn bắt Lâm Dư Hi dùng tay và miệng giúp giải phóng lần, sau đó lặng lẽ tính ngày, ngày, hai ngày, ba ngày…… Mẹ nó, sau mà ngày tháng trôi qua chậm thế này? đúng là, ngày như năm.

      Lâm Dư Hi để ý đến , Chu Tử Chính giở trò xấu vươn tay ra: “ tin, kiểm tra chút .”

      Lâm Dư Hi kinh hãi kêu tiếng, vung cái xẻng lật: “Chu Tử Chính!”

      Chu Tử Chính nhảy ra như chú khỉ, vô cùng đắc ý cười : “Kiểm tra xong, tối nay có thể mở tiệc.” Trước khi còn biết xấu hổ mà liếm môi nhìn Lâm Dư Hi.

      Nhịp tim của Lâm Dư Hi tăng nhanh, biểu cảm đó của , là bước dạo đầu khi biến thành sói.

      Chu Tử Chính lên phòng, nghe thấy di động rung trong túi xách của Lâm Dư Hi. lấy di động ra, là Ngải Vi gọi đến, sau đó nhìn thấy hộp thuốc trong túi xách.

      THUỐC – TRÁNH – THAI?!

      Chu Tử Chính nhìn chằm chằm hộp thuốc, tinh thần khỏi có chút hoảng hốt. Quả tuổi của còn nữa, nên có đứa con rồi. Nhưng, mới vừa chính thức ở bên nhau thôi, chưa hưởng thụ đủ bị đứa bé trong bụng trói tay trói chân, cũng đủ bực bội rồi.

      Chu Tử Chính chống cằm, con ngươi đảo quanh.

      Tránh, tránh, đây là vấn đề!
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42 – Hóa sói

      Editor: miemei

      Lúc ăn tối, Chu Tử Chính lấy tấm thiệp mừng ra: “Chiều hôm nay mới đưa đến, nóng hổi luôn đấy.”

      Lâm Dư Hi mở ra, là thiệp cưới của Dương Gia Dung và Tằng Hạo Lâm.

      “Tháng sau làm lễ, nhanh vậy? Lúc trước nghe Gia Dung , kết hôn nhanh vậy mà.”

      “Nguyên nhân chỉ có , trong bụng có nhân rồi.”

      “Vậy phải chúc mừng bọn họ rồi, song hỷ lâm môn nha.”

      Chu Tử Chính nhìn , trong mắt có chút hâm mộ: “Mấy người em chơi từ với đều lục tục có con hết rồi đó.”

      “…… Ờ.”

      Đôi mắt Chu Tử Chính chớp chớp: “Vậy chúng ta, khi nào đây?”

      Tay Lâm Dư Hi run lên: “…… Nhanh quá rồi đấy.”

      “Vậy khi nào mới tính là nhanh quá?”

      Lâm Dư Hi khụ khụ hai tiếng: “Bước tiến của sai rồi, bàn cờ của em cho nhảy cờ nha.”

      Chu Tử Chính cười: “Vậy chẳng phải đơn giản sao, ngày mai mua nhẫn ngay.”

      Lâm Dư Hi trừng cái.

      được, để em biết có ý nghĩa rồi. Để khi nào cho em bất ngờ nhé.”

      nha, em thích huênh hoang đâu.”

      Chu Tử Chính mặt mày hơn hở: “Hiểu!”

      Lâm Dư Hi ngẩn ra, nụ cười gian xảo này của , nghĩa là lại rơi vào bẫy của rồi. Sau đó chợt hiểu ra, câu trả lời này của phải chăng ám chỉ rằng đồng ý…… gả rồi?

      Ăn cơm xong nghỉ ngơi lúc, Chu Tử Chính muốn bơi, Lâm Dư Hi ngồi bên bờ hồ xem tạp chí.

      “Niềm vui mới của Vương Vận Kỳ lộ ra ngoài sáng, chàng đẹp trai người nước ngoài trông giống như Brad Pit.”

      Lâm Dư Hi nhịn được đọc tiếp.

      “Xin hỏi chị và Lý Thuần Nhất chính thức ly hôn rồi ư?”

      “Coi như là vậy.”

      “Nguyên nhân ly hôn là Lý Thuần Nhất ngoại tình sao?”

      thể trả lời.”

      “Có tin đồn Lý Thuần Nhất muốn ly hôn là vì bốn năm trước có người cố tình hãm hại ba ta, đối với tin đồn này, chị có ý kiến gì?”

      “Lời vô căn cứ!”

      “Hai người làm thủ tục ly hôn, Lý Thuần Nhất lại thăng chức thành tổng giám đốc hành chính của tập đoàn Trường Duyệt, đối với chuyện này, chị thấy thế nào?”

      “Đây là quyết định của hội đồng quản trị tập đoàn Trường Duyệt, tôi có ý kiến.”

      “Đây là bạn trai mới của chị?”

      trong quá trình tìm hiểu.”

      ……

      Lý Thuần Nhất ly hôn là vì bốn năm trước có người cố ý hãm hại ba ta? Ánh mắt của Lâm Dư Hi dừng hàng chữ này, từ từ chuyển sang Vương Vận Kỳ và bạn trai mới trong ảnh chụp, còn có người đứng ở bên, Phương Lâm.

      Bốn năm trước, bệnh tim của ba Lý tái phát phải nhập viện, thiếu chút nữa là cứu được. Sau khi bên nhà tù điều tra rằng do lúc ăn trưa, ông ấy cẩn thận giẫm trúng chân của đại ca, bị người ta đánh mấy đấm rồi bệnh tim tái phát. Có người cố ý làm như vậy ư? Là Phương Lâm? thể nào, năm đó Vương Vận Kỳ thích Lý Thuần Nhất, sao lại có thể làm ra chuyện hại ba Lý chứ? Lẽ nào ba Lý vào tù là bị ba của Vương Vận Kỳ hãm hại?

      Đột nhiên trong đầu có mấy sợi dây leo nổi lên, quấn thành từng cái nút thắt bế tắc.

      “Có tin giải trí nào buồn cười ?” Chu Tử Chính lên bờ, ướt nhẹp về phía .

      Lâm Dư Hi hoàn hồn lại, thầm cười gượng: nghĩ gì thế này? Chuyện của Lý Thuần Nhất qua rồi. gì đó, chẳng qua cũng chỉ là bài viết tạp chí thôi.

      đóng tạp chí lại: “Vương Vận Kỳ có niềm vui mới rồi.”

      “Nhanh vậy à?”

      “Cho nên nên học hỏi ta cái gọi là cầm lên được, buông xuống được.”

      Chu Tử Chính nhéo cằm : “Cho nên em biết đó, với ta là đạo bất đồng bất tương vi mưu.”

      “Mau tắm , thời tiết hơi lạnh rồi.”

      “Tắm chung.”

      muốn.”

      Mặt Chu Tử Chính đầy vẻ hồn nhiên: “Vậy em tắm trước, bơi thêm vòng.”

      -----

      Lúc Lâm Dư Hi tắm, Chu Tử Chính y như cá chạch chui vào trong phòng tắm.

      Lâm Dư Hi giật mình. Chu Tử Chính lại bày ra nụ cười xấu xa thực được gian kế: “Bà dì cả rồi, tới đây.”

      Lâm Dư Hi nhịn được cầm vòi sen xịt : “Chu Tử Chính, đừng giỡn nữa!”

      “Sai mật khẩu.” Chu Tử Chính giựt vòi sen lại treo lên, đẩy Lâm Dư Hi lên tường, bắt đầu gặm.

      Lâm Dư Hi đẩy ra nổi, chỉ có thể cam chịu số phận kêu: “Chồng ơi!”

      “Có mặt.” Vẫn gặm.

      “Còn ngừng nữa? Ở đây dễ bị trượt lắm.”

      đâu, độ chống trơn trượt ở đây được làm tốt lắm.”

      Chu Tử Chính kề sát vào tai : “Cậu Trạch biết, Giản Duy hỏi thăm em mấy tuổi, sau khi biết rồi, nét mặt của ta rất khó coi. ta cho rằng cùng lắm em được 22 thôi. Thực ra muốn , lúc em mặc đồ giống 22, lúc mặc đồ giống 18. Làm cho có chút giống như ông chú lừa bé vậy.”

      “Ông chú à, em tắm xong rồi, muốn ra ngoài.” Thừa dịp tay của bị trơn, Lâm Dư Hi xoay người muốn ra. Chu Tử Chính ôm lấy từ phía sau, đè xuống lưng : “Biết ngay là em thích tư thế này mà.”

      đỡ eo của , chờ được mà xông thẳng vào. Lâm Dư Hi kinh hãi kêu tiếng, chỉ có thể chống hai tay lên tường để cho mình đứng vững.

      xông thẳng vào, rung đến nỗi cả người Lâm Dư Hi lắc lư thôi, lúc bất cẩn, Lâm Dư Hi bị trượt rồi. Chu Tử Chính vội vàng dùng sức tóm chặt , cả người lường trước mà đưa tới, đòn mạnh mẽ bất ngờ này làm cho Lâm Dư Hi bỗng thét chói tai, mà đợt co rút mãnh liệt này khiến thiếu chút nữa là thất thủ.

      Chu Tử Chính dừng lại, hít sâu vài cái dằn xuống.

      Tránh, hay tránh? Bây giờ phải là vấn đề nữa. Vấn đề lớn nhất là, thân thể ướt đẫm, giống 18 tuổi này rất trơn, cẩn thận chút là giữ vững được.

      xoay người lại, chống lên vách tường, cánh tay kéo chân trái của lên, cả người lại xông vào lần nữa. Lâm Dư Hi trào ra tiếng rên rỉ khó nhịn, trong cơn tê dại mãnh liệt, cái chân duy nhất chống đỡ cũng dần dần nhũn ra. chỉ có thể vòng hai tay qua cổ của để chống đỡ sức nặng của cơ thể.

      “Tư thế này, thích, em chạy thoát đâu.”

      thể chạy đâu được, chỉ có thể chịu đựng tất cả những đợt công kích của , mỗi lần đều giống như là ném hồn của lên, rồi bắt về, ném lên, lại bắt về……

      Đầu Lâm Dư Hi vùi vai , lúc bị lắc lư đến chịu nổi, cắn lên cổ cái.

      Chu Tử Chính dừng lại: “Vợ à, em thành công để lại dấu ấn người rồi đó.”

      Lâm Dư Hi thở hổn hển: “ bỏ chân em xuống , em sắp đứng nổi nữa rồi.”

      “Vậy đừng đứng nữa, ôm chặt nè.”

      Lâm Dư Hi còn chưa để ý tới, Chu Tử Chính ôm cả hai chân của lên, nhân lúc kịp đề phòng lại cho thêm đợt công kích mạnh mẽ nữa.

      “A!” Linh hồn của bị ném lên, chỉ là lần này rớt xuống nữa……

      Hóa sói, là đáng sợ!

      Đáng sợ nhất là lúc ăn no nê rồi bế thân thể mềm nhũn như bông gòn của lên giường, nằm bên cạnh đống những câu được gọi là lời ngon tiếng ngọt mà có dùng tấn bột tẩy uế cũng rửa sạch, sau đó dục vọng lại bắt đầu rục rịch.

      Chỉ có thể vờ chết!

      Lâm Dư Hi nhắm mắt lại, để ý tới trêu chọc của . Vậy mà lại quên mất, sói là động vật ăn thức ăn thối rữa, vờ chết, vô dụng thôi!

      -----

      Chu Tử Chính về đến phòng làm việc, Tống Thành Trạch và Elaine chào , sau đó hiểu ý nhìn nhau cái.

      “Cậu xem, cậu ấy biết ?” Elaine giọng hỏi.

      “Cược trái dưa leo, nhất định là ấy cố ý. Thế này là khoe khang trắng trợn mà!” khóe miệng Tống Thành Trạch giật giật.

      Elaine che miệng cười: “Dữ dội .”

      Tống Thành Trạch cười ha ha: “ ấy ăn chay 5 năm rồi, rốt cuộc cũng bắt đầu ăn mặn, vậy còn ổn được sao? Tốt nhất là chị quan tâm chị Chu chút , xem xem ấy có cần tẩm bổ chút hay .”

      Tằng Hạo Lâm tới. Lúc ta ngồi xuống đối diện Chu Tử Chính, “woa” tiếng: “Cái cổ này của cậu…… Đừng quên nha, chút nữa còn phải họp đó.”

      “Đúng rồi, để cho những bậc cha chú kia hâm mộ, hâm mộ chút.”

      Tằng Hạo Lâm hứ tiếng: “Bụng dạ đen tối đấy.”

      Chu Tử Chính cười : “Hôm nay cậu đem theo quả bom đỏ đến nổ tung bọn họ phải ?”

      “Phải. Thời gian hơi gấp chút, cho nên gặp mặt để mời có thành ý hơn.”

      là ngoài ý muốn à? Hình như lúc trước nghe Gia Dung chưa nghĩ đến có con nhanh như vậy nha.”

      Vẻ mặt của Tằng Hạo Lâm có chút bối rối: “Trước đó uống chút rượu, bị người phụ nữ bám lên người, lại cẩn thận bị chụp được. ấy đòi chia tay với mình, mình chỉ có thể đưa ra hạ sách này thôi.”

      với cậu bao nhiêu lần rồi, muốn uống rượu phải có người ở bên cạnh canh chừng, đừng để những ả đàn bà đứng đắn thừa cơ lợi dụng. Cậu mà cẩn thận nữa, con trai cũng cứu cậu nổi đâu.”

      “Sao mình dám nữa chứ. Bây giờ có việc gì đến bên cạnh ấy, dỗ ấy. Nhưng mà phụ nữ có thai tính tình nóng nảy, dễ dỗ tí nào. Bạn thân của ấy thỉnh thoảng lại xấu mình mấy câu. Cho nên, muốn xin cậu việc đây.”

      “Chuyện gì?”

      “Có cảm giác Liz nhà cậu là rất có trí tuệ, Gia Dung phỏng vấn ấy xong cũng ấy là rất lí trí, rất thông minh, khá thích ấy.”

      “Cho nên cậu muốn ấy trở thành bạn thân mới của Gia Dung, sau đó tốt cho cậu chứ gì.”

      “Quả nhiên là em tốt của mình.” Tằng Hạo Lâm giơ ngón cái lên. “Còn nữa, chẳng phải Liz là bác sĩ trung y đó sao? Gia Dung mang thai khẩu vị tốt, nhờ ấy giúp Gia Dung điều chỉnh lại chút.”

      Chu Tử Chính lườm ta cái: “Bàn tính của cậu gõ cũng vang đấy. Vậy mình có lợi ích gì?”

      “Thế lì xì của đám cưới mình giảm nửa giá vậy, thế nào hả, rể phụ.”

      “Mình đồng ý làm rể phụ của cậu hồi nào vậy!”

      Tằng Hạo Lâm nheo mắt lại: “Lúc ở trường mầm non.”

      “Xì!”

      Tằng Hạo Lâm : “Đúng rồi, có đọc tin mới Vận Kỳ ly hôn .”

      “Chuyện này của ta tính là tin mới rồi chứ nhỉ.”

      “Tin tức mới nhất là bốn năm trước, Vận Kỳ cho người vào trong tù đánh ba của Lý Thuần Nhất trận, nên chọc Lý Thuần Nhất nổi giận, mới làm ra chuyện ngoại tình, cho Vận Kỳ bạt tai mạnh.”

      Chu Tử Chính sửng sốt: “Vận Kỳ cho người đánh ba của Lý Thuần Nhất trận? Tại sao?”

      “Cái đó biết rồi. Nhưng mà tin tức này là có người cố ý tiết lộ cho giới báo chí, nghe là nguồn tin rất đáng tin cậy.”

      Nét mặt của Chu Tử Chính hơi trầm xuống.

      Tằng Hạo Lâm : “ mình cũng khâm phục bản lĩnh của Lý Thuần Nhất đấy, ly hôn với Vận Kỳ mà vẫn còn có thể lấy được Trường Duyệt tới tay.” ta thấy mặt Chu Tử Chính có chút lo âu, khụ khụ hai tiếng, “Dù sao sau này nhất định có nhiều cơ hội đấu đá với ta, ta được mấy phân mấy lượng tới đó ngay thôi.”

      -----

      Sau khi Tằng Hạo Lâm rồi, Tống Thành Trạch vào.

      “Chủ tịch Chu.”

      “Chuyện của Lý Thuần Nhất điều tra thế nào rồi?”

      “Lý Thuần Nhất ly hôn với Vương Vận Kỳ là chuyện như đinh đóng cột rồi. Mấy ngày trước lộ ra tin tức nội bộ kinh người, bốn năm trước, Vương Vận Kỳ tìm người vào trong tù đánh ba của Lý Thuần Nhất, nhưng điều tra được là hay giả.”

      Chu Tử Chính yên lặng suy nghĩ lúc: “Cậu thấy thế nào?”

      “Nếu là giả, vậy có người cố ý tung tin đồn, bảo vệ danh tiếng của mình. Nếu là , vậy có khả năng là hùng cứu mỹ nhân phiên bản nữ.”

      “Đánh cho ba ta đến chết sống lại, rồi nhảy ra đưa ông ấy từ trong tù ra ngoài, sau đó Lý Thuần Nhất cảm kích rơi nước mắt, lấy thân đền đáp?”

      Chân mày của Tống Thành Trạch nhướn lên rồi lại hạ xuống: “Cái này…… Vương Vận Kỳ Lý Thuần Nhất như vậy sao? đến mức dùng phương pháp vừa kém vừa ngu thế này?”

      “Nếu như bên cạnh ta có bạn thân vừa ác vừa ngu, cũng phải là có khả năng.”

      “Phương Lâm?” Tống Thành Trạch chợt hiểu ra, “Cũng phải, lòng dạ của người phụ nữ này ác độc đấy. Muốn hại cha con bác sĩ Lâm, kéo thêm bà Trịnh vào. Vì giúp Vương Vận Kỳ có được Lý Thuần Nhất, mà hại ba ta, nghĩ thôi cũng thấy lạnh lòng. Nếu như là , khó trách Lý Thuần Nhất muốn ly hôn.”

      Chu Tử Chính thở ra hơi: “Chuyện Lý Thuần Nhất lên chức ở tập đoàn Trường duyệt có điều tra được gì ?”

      “Lý Thuần Nhất đột ngột lên chức, cả đống mắt kính rớt đầy đất. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chặp, bây giờ vẫn chưa điều tra được gì.”

      “Tiếp tục điều tra, tôi muốn biết rốt cuộc chủ tịch Vương có điểm yếu gì rơi vào tay Lý Thuần Nhất.”

      Sau khi Tống Thành Trạch rời khỏi, Chu Tử Chính đứng lên, tới lui trong phòng. Đột nhiên, nhớ đến câu mà Lâm Dư Hi nỉ non trong đêm say rượu kia:

      ~ ~ đêm trước khi ta kết hôn còn gọi điện cho tôi, tôi. Còn hát cho tôi nghe bài nữa! ~ ~

      Lý Thuần Nhất, cho dù vì mưu kế của Vương Vận Kỳ và Phương Lâm mà kết hôn với Vương Vận Kỳ, cũng là số mạng của . và Hi Hi định sẵn là đời này vô duyên rồi.

      Lâm Dư Hi là của tôi, đừng mong đến cướp!
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, ly sắc5 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43 – là trái xoài

      Editor: miemei

      “Đứng dậy!”

      Quan tòa vào tòa án.

      “Mời ngồi!”

      Lâm Dư Hi ngồi trong hàng rào bị cáo nhìn Chu Tử Chính, Chu Tử Chính kiên định gật đầu với .

      còn nhìn thấy Chu Diễn Long, Ngải Vi, Tống Thành Trạch, bác Phạm ở nhà hàng Minh Tâm, bác Trần vì vụ kiện này mà nổi giận ngút trời, còn có đám người dân ở thôn Minh Tâm nữa. Ở hàng ghế phía sau, Lâm Dư Hi thấy Tằng Hạo Lâm và Dương Gia Dung, còn có Lý Thuần Nhất và cha mẹ ta. Cả tòa án đều chật cứng.

      Diệp Cẩm An : “Thưa quý tòa, liên quan đến vụ án 25 năm trước ở Tô Châu, bên biện có chứng cớ chứng minh Lâm Chi Hiên là bị vu khống. Xin quý tòa cho phép mời nhân chứng.”

      Thẩm Văn Hoa bước vào tòa án, đứng ở phần lan can dành cho nhân chứng tuyên thệ, rồi lại trả lời từng câu hỏi của Diệp Cẩm An. Cuối cùng Diệp Cẩm An trình cuốn nhật ký lên cho quan tòa: “Đây chính là cuốn nhật ký Lưu Văn Thanh để lại năm đó, những điều được viết bên trong hoàn toàn trùng khớp với lời của Thẩm Văn Hoa. Điều này đủ để chứng minh, cái chết của Lưu Văn Thanh liên quan đến Lâm Chi Hiên, Lâm Chi Hiên bị người ta vu khống.”

      Luật sư bên khống Trần Diệc Kiệt đứng lên: “Tôi có gì để hỏi nhân chứng bên biện, nhưng tôi lại có điều nghi vấn. Nếu như Lâm Chi Hiên bị oan, tại sao 25 năm trước lật lại bản án cho mình?”

      Chu Tử Chính đáp: “Sau vụ án, tôi đến Hong Kong chăm sóc cho người bị bệnh nặng của tôi. Là bác sĩ, người thân, tôi bị bệnh nặng quan trọng hơn chuyện lật lại bản án. Sau đó làm việc ở phòng khám Tân Sinh, là bác sĩ, chữa trị cho bệnh nhân cũng quan trọng hơn lật lại bản án, nên chuyện lật lại bản án cũng bị kéo dài. Đây là lựa chọn của tôi, tôi chỉ là chọn những chuyện tôi thấy càng quan trọng hơn, càng đáng để làm hơn thôi.”

      Trần Diệc Kiệt sửng sốt lúc, từ từ nhả ra câu: “Tôi có câu hỏi gì nữa.”

      -----

      Đến lúc tuyên bố phán quyết rồi. Quan tòa nhìn sang Bồi thẩm đoàn: “Bồi thẩm đoàn, các chị có phán quyết nhất trí rồi chứ.”

      có. Bồi thẩm đoàn nhất trí quyết định, bị cáo thứ nhất Lâm Chi Hiên, tội danh hành nghề y bằng cấp thành lập. Bị cáo thứ hai Lâm Dư Hi, tội dang hành nghề y bằng cấp thành lập.”

      Quan tòa : “Bị cáo thứ hai Lâm Dư Hi, tội danh hành nghề y bằng cấp thành lập, thả ngay tại tòa. Bị cáo thứ nhất Lâm Chi Hiên, tội danh hành nghề y bằng cấp thành lập……” Câu của quan tòa thoáng dừng lại, tim của Lâm Dư Hi cũng vọt lên đến tận cổ họng.

      Quan tòa tiếp tục: “Phán tội năm, án treo hai năm.”

      Tiếng hoan hô vang lên như sấm trong tòa án. Tiếng quát “Yên lặng” của người quản lý tòa án bị bao phủ trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

      Lâm Dư Hi ôm Lâm Chi Hiên, cả người run lên, nước mắt chảy xuống.

      Qua phút sau, cuối cùng quan tòa cũng gõ búa xuống bảo mọi người yên lặng.

      “Vụ kiện kết thúc. Cuối cùng tôi muốn , là thẩm phán, trách nhiệm của tôi là phán quyết dựa căn cứ pháp lý. Nhưng là công dân, tôi thấy rất may mắn rằng ở thành phố này có bác sĩ bằng cấp nhưng lại có y đức. Là người có khả năng trở thành bệnh nhân, tôi hi vọng Lâm Chi Hiên có thể chữa bệnh cách hợp pháp. Kết thúc phiên tòa!”

      Cảnh sát tòa án mở hàng rào bị cáo ra, lúc Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi ra, trong tòa án vang lên tiếng vỗ tay rào rào, sau đó từng tiếng kêu “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm” vang vọng hăng hái.

      Đôi mắt Lâm Chi Hiên đỏ lên, nước mắt từ từ chảy xuống.

      -----

      Chu Tử Chính sắp xếp tất cả những người đến dự phiên tòa cùng nhà hàng Minh Tâm ăn cơm. Sau đó, cả đám người chen chúc trong nhà hàng Minh Tâm đến giọt nước cũng lọt. Tất cả mọi người đều chờ được mà lên chúc mừng Lâm Chi Hiên, Lâm Dư Hi, khó khăn lắm mới có thể vào tới phòng bao.

      Chu Diễn Long cười : “Hôm nay đúng là ngày vui, chúng ta phải ăn mừng cho mới được. Chi Hiên, uống chút rượu chứ?”

      “Được!”

      Chu Tử Chính : “Bác trai, cháu muốn nương theo vụ kiện này viết thư đề nghị cho cục quản lý trung y, xin cho bác miễn thi, để họ trực tiếp cấp bằng trung y cho bác.”

      “Tử Chính, cần đâu. Lúc trước bác thi là vì có thời gian, bây giờ rảnh rỗi rồi, vậy học chút cho tốt, rồi lấy bằng về thôi.”

      Chu Diễn Long tán thành gật đầu: “Quả nhiên là có nghị lực. ra xấu hổ, tôi có nhiều văn bằng như vậy, mà có cái nào do bản thân tự thi lấy về.”

      “Ba, vậy con coi như là trò giỏi hơn thầy rồi, bằng cấp của con là tự thi về hàng giá nha.”

      “Trò giỏi hơn thầy chút thế này là đủ đâu. Ba có đứa con trai là con, Chi Hiên đứa con , hai đứa thêm mấy đứa con trai con nữa mới tính là trò giỏi hơn thầy.”

      Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi có chút ngượng ngùng, kiên định gật đầu: “Tụi con cố gắng!”

      Chu Diễn Long cười khoan khoái: “Tốt! Chi Hiên nỗ lực thi cử, hai đứa nỗ lực để trò giỏi hơn thầy .”

      Lâm Chi Hiên mỉm cười rồi khẽ than thở: “Đến lúc tôi thi lấy được bằng, e rằng thôn Minh Tâm phải dỡ bỏ rồi, phòng khám Tân Sinh cũng phải đóng cửa luôn.”

      “Bác trai, chuyện này bác cần lo, con sắp xếp thỏa đáng cho bác. Tóm lại, phòng khám Tân Sinh nhất định tái xuất giang hồ.” Câu của Chu Tử Chính nặng , nhưng nghe vào tai, lại giống như lời hứa đáng giá ngàn vàng.

      Dưới mặt bàn, Lâm Dư Hi giơ tay ra, nắm lấy tay Chu Tử Chính, viết mấy chữ số lên lòng bàn tay của .

      Chu Tử Chính nắm chặt tay của , cười lên.

      +520, tốt, điểm số lại tiến lên phía trước bước rồi.

      -----

      Lâm Dư Hi ra khỏi nhà vệ sinh, gặp được Lý Thuần Nhất.

      Lý Thuần Nhất : “Cuối cùng vụ kiện của bác trai cũng kết thúc trọn vẹn rồi.”

      “Cám ơn.”

      “Sau này em có thể yên tâm rồi.”

      “Ừm.”

      “Phòng khám Tân Sinh mở lại chứ?”

      “Vẫn chưa biết.”

      “Có gì có thể giúp được……”

      Lâm Dư Hi cắt ngang câu của ta: “Vince sắp xếp, phải rồi đây.” Lâm Dư Hi đợi ta đáp lại, bước nhanh rời khỏi. có hẹn gặp lại, bởi vì, cần phải gặp lại nữa!

      ------

      “Quãng thời gian thể mất ” tiến hành nghi lễ bấm máy ở thôn Minh Tâm, cảnh quay đầu tiên chính là Lâm Dư Hi đội mưa về nhà, gặp được nam chính thời niên thiếu. Nam chính thời niên thiếu che dù đưa về nhà, Lâm Dư Hi đứng ở cửa phòng khám nhìn theo bóng lưng của ta, trái tim thiếu nữ thầm hứa hẹn.

      “Ánh mắt, quan trọng nhất là ánh mắt!” Đỗ An Hoa .

      Lâm Dư Hi đứng ở cửa phòng khám, máy quay ở trước mặt .

      Trái tim thiếu nữ thầm hứa hẹn? Chu Tử Chính nhíu mày, đối diện với máy quay lạnh lẽo, sao ấy có thể diễn ra biểu cảm trái tim thiếu nữ thầm hứa hẹn chứ? Mình đến giúp ấy nhập vai thôi.

      Chu Tử Chính lẳng lặng đến phía sau máy quay, thâm tình chân thành nhìn Lâm Dư Hi, đầu tiên Lâm Dư Hi sửng sốt, khóe miệng tự chủ nhếch lên.

      “Cắt!” Đỗ An Hoa kêu lên, “Chị muốn là trái tim thiếu nữ thầm hứa hẹn, phải là tình nồng như biển.” Chị ấy liếc Chu Tử Chính cái, “Người ảnh hưởng đến thể của diễn viên mời ra ngoài.”

      Quân lệnh như núi!

      Lâm Dư Hi nhịn được cười trộm. Chu Tử Chính nghẹn lời, hậm hực ra.

      Lâm Dư Hi quay thêm mấy lần nữa, Đỗ An Hoa mới dẹp hàng.

      “Tốt lắm, quả nhiên ánh mắt của em có nét kịch.”

      “Đạo diễn Đỗ hài lòng là được.”

      Chu Tử Chính cầm khăn lông lớn bọc Lâm Dư Hi lại: “Lúc nãy em diễn nghĩ đến phải ?”

      “Nghĩ đến , ánh mắt như thế này nè.” Lâm Dư Hi bày ra ánh mắt khinh bỉ.

      Chu Tử Chính gật đầu: “Hiểu rồi. Em trách tối qua ăn em chứ gì. Xin lỗi em, tối nay bù lại hai bữa nhé.”

      Ngải Vi sắp lên sàn lướt qua hai người họ, oán hận ném ra câu: “Lúc hai người vô sỉ khoe đương, có nghĩ đến cảm nhận của kẻ độc thân vậy?”

      Tèn ten ten ten, Ngải Vi răng hô lên sàn. ấy phải chạy trong mưa, đụng vào nam chính thời niên thiếu, ngã xuống vũng nước, nhưng vừa nhìn thấy nam chính thời niên thiếu hồn cũng thấy đâu nữa.

      Tạo hình răng hô của Ngải Vi bắt mắt lắm rồi, phối thêm quả đầu nấm, cặp kính dày cộp, quần áo xinh xắn, quả làm cho người ta vui tai vui mắt. Chỉ là ấy ngã xuống vũng nước mấy lần rồi, vẫn làm được dáng vẻ say mê đến hồn bay phách lạc theo cầu của Đỗ An Hoa.

      Ngải Vi lại bò dậy từ vũng nước, đầu gối của ấy bắt đầu đau nhói lên. ấy mang theo gương mặt đưa đám với Đỗ An Hoa: “Đạo diễn Đỗ, nhìn thấy nam thần, tôi làm được biểu cảm đó. Có thể bảo thầy Hàn đứng sau máy quay để tôi nhìn ấy mà diễn được .”

      Đạo diễn Đỗ nhìn sang Hàn Bân: “Bân, đồng ý ?”

      Hàn Bân mỉm cười: “ thành vấn đề.”

      Nhìn Hàn Bân đứng phía sau máy quay, Ngải Vi lại ngã xuống vũng nước, đôi mắt nở hoa, ra câu thoại đầu tiên của ấy, “A, đẹp trai quá!”

      Sao lại nhiều hơn ba chữ rồi? Chẳng phải chỉ có chữ “A” thôi sao?

      “Vì , em tình nguyện ngã xuống vũng nước này lần nữa.”

      Lại thêm thoại rồi, còn gieo vần nữa?

      “Cắt!” Đạo diễn Đỗ kêu lên, “Ai kêu em thêm thoại thế?”

      Ngải Vi sửng sốt, đúng lý hợp tình : “Em cảm thấy đây là tiếng kêu trực tiếp nhất trong nội tâm của nhân vật này.”

      Đỗ An Hoa để ý: “Làm lại.”

      Ngải Vi bĩu môi, lại ngã xuống lần nữa, thu hoạch lớn nhất là lại có thể quang minh chính đại bốn mắt nhìn nhau với Hàn Bân: “A……”

      Ngải Vi bò dậy từ vũng nước, vừa ướt vừa dơ, nhìn Chu Tử Chính cầm khăn lông lau khô tóc cho Lâm Dư Hi, lại đưa trà nóng tới, mình đơn mình ai để ý, cơn đau đầu gối lại đau thêm mấy phần.

      cái khăn lông trắng đưa tới trước mặt ấy: “Vất vả rồi, lau chút !” Ngải Vi nhìn qua, là gương mặt cười dịu dàng của Hàn Bân.

      “Cám…… ơn……” Ngải Vi nhìn đến mất hồn, mãi cho đến khi Hàn Bân xa rồi, vẫn giữ vẻ mặt si mê hết thuốc cứu.

      “Trà nóng nè.” Tống Thành Trạch đưa bình nước nóng qua, “ cũng lớn tuổi rồi, đừng có bày vẻ si mê thế này nữa, có được hả?”

      “Bốp!” Linh hồn rơi xuống nhân gian trở lại. Cả người ướt nhẹp, gió thu thổi tới, vẫn hơi lạnh. nhịn được hắt xì cái, vội vàng uống hớp trà nóng.

      “Chân bị ngã có đau ?”

      “Dĩ nhiên là đau rồi, nền gạch đó.” Ngải Vi bĩu môi.

      nghỉ ngơi chút , tôi mua thuốc thoa cho .”

      Nửa tiếng sau, Tống Thành Trạch trở về, mua thuốc thoa và miếng vitamin C cho ấy. Nhìn sang Lâm Dư Hi đứng dính chung chỗ với Chu Tử Chính, Ngải Vi ôm khăn lông Hàn Bân đưa cho ấy, cầm miếng vitamin C mà Tống Thành Trạch mua, cũng tốt, có đàn ông, còn có nam thần với em chống đỡ.

      -----

      Chu Tử Chính nắm tay Lâm Dư Hi vào phòng khám Tân Sinh.

      “Có biết lần đầu tiên vào đây có cảm giác gì ?”

      “Cũ kỹ?”

      “Cũ kỹ nhưng mà ngay ngắn gọn gàng, là phòng khám lão làng kinh doanh nghiêm túc, sau đó nhìn thấy em.”

      Lâm Dư Hi nhìn , đợi tiếp.

      Chu Tử Chính cười xấu xa: “Lúc đó liền nghĩ, thảo nào có thể chữa khỏi bệnh của chủ tịch Trịnh, ra là dùng mỹ nhân kế.”

      Lâm Dư Hi tức tối trừng cái. Chu Tử Chính vội kéo lại: “Sau đó mới biết là người đẹp băng giá, dễ dàng phá băng nha.”

      “Vậy có phải cảm thấy may là mình phải tàu Titanic, bị tảng băng đụng cho chìm phải ?”

      chìm rồi đó chứ! Chỉ là vô cùng có nghị lực, nổi lên lại rồi. Lại chìm, rồi lại nổi. Thế nên bây giờ hiểu được ý nghĩa của câu lúc chìm lúc nổi cách thấm thía.”

      “Bậy bạ.” Lâm Dư Hi hất tay ra, cầm khăn ướt lau bàn. Chu Tử Chính cũng cầm lấy cái khăn cùng lau: “Em yên tâm, tất cả những thứ trong này đều giữ nguyên, thay đổi dọn sang phòng khám mới, bảo đảm giữ lại nguyên trạng. Đến lúc đó, có thể mời số bác sĩ mới có tố chất, là y thuật của bác trai có thể truyền dạy lại, hai là cũng có thể giảm bớt áp lực của hai người.”

      “Cám ơn !”

      “Nhưng mà, có điều kiện.”

      “Gì hả?”

      “Em được khám khoa nam nữa, đặc biệt là châm cứu, ghen đó.”

      Lâm Dư Hi cười nhạo: “Quỷ tây du học ở nước ngoài như bảo thủ dữ vậy hả?”

      phải trái chuối, mà là trái xoài.”

      “Chuối là màu gì?”

      Lâm Dư Hi hiểu ý: “Da vàng thịt trắng.”

      Chu Tử Chính đến gần, ánh mắt mịt mờ: “Vậy trái xoài?”

      Lâm Dư Hi cố tình xê ra: “Ngoài vàng trong vàng.”

      Chu Tử Chính giơ tay kéo vào lòng: “Thế nên, ‘vàng’ đến cùng.” Lại là nụ hôn gần như hút hồn của Lâm Dư Hi mất.

      Vàng này, phải vàng kia, có hiểu vậy?! (*: ‘vàng’ có hàm nghĩa là chất ô uế.)

      ổn, tay của lại như con rắn chui vào trong quần áo của , vừa sờ vừa bóp, còn vô sỉ nỉ non bên tai : “…….của em vừa đủ, căng đầy cả bàn tay, lại có thể nắm trọn bằng tay.”

      Cửa bị đẩy ra, trong chớp mắt lại được đóng lại. Ai, là ai nhìn thấy nữa rồi? Có nghe thấy câu ô uế của ?

      Trời ơi, tôi là bác sĩ trung y mà!

      ------

      Phương Lâm bước ra từ phòng vệ sinh của nhà hàng, người đàn ông mặc vest đen đến bên cạnh Phương Lâm: “ Phương, tổng giám đốc Lý có vài lời muốn với , mời bên này.”

      Tim của Phương Lâm sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hoảng hốt hỏi: “Có chuyện gì ?”

      “Mời bên này!” Người đàn ông làm động tác mời, Phương Lâm hoàn toàn có cách nào từ chối.

      Phương Lâm vào phòng bao, Lý Thuần Nhất ngồi trong đó, ngắm cảng biển ngoài cửa sổ.

      “Thuần Nhất, , tổng giám đốc Lý, có chuyện gì sao?”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, ly sắc7 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44 – Nếu có con trai

      Editor: miemei

      Lý Thuần Nhất lạnh lùng nhìn ta cái: “Chu Tử Chính từng đến tìm à?”

      Phương Lâm nuốt nước miếng: “Phải.”

      ta gì với ?”

      ta Lâm Dư Hi là người phụ nữ của ta, kêu tôi đừng có ý đồ gì với ấy nữa.”

      tay còn có tài liệu gì?”

      Phương Lâm giơ hai ngón tay lên thề: “Hết rồi, hết rồi, tôi dám điều tra nữa. Trước kia biết ta với chủ tịch Chu là , nếu biết, có ăn gan báo tôi cũng dám làm.”

      Ánh mắt của Lý Thuần Nhất chợt trầm xuống: “Gan báo? Tôi thấy ăn gan sư tử đúng hơn. ở bên cạnh Vương Vận Kỳ gây sóng gió, mấy món nợ này tôi phải tính toán với kỹ từng món .”

      Ngón tay của Phương Lâm căng thẳng níu lấy góc áo: “ đừng hiểu lầm, những chuyện tôi làm đều là ý của Kỳ Kỳ.”

      “Ba năm trước, bỏ thuốc vào rượu của tôi cũng là ý của Vương Vận Kỳ ư?”

      Nét mặt của Phương Lâm biến đổi: “Tôi…… Tôi……”

      “Tìm người vào tù đánh ba tôi, sau đó sắp xếp cho ba tôi được tạm tha, đây cũng là ý của ta?”

      Giữa hai hàng chân mày của Phương Lâm đổ mồ hôi: “Chuyện này…… Tôi…… biết.”

      “Nếu phải vì vụ kiện của Lâm Dư Hi để tôi điều tra được tên lâu la của đàn em , tôi còn biết ra ba tôi bị người ta đánh đến bệnh tim tái phát là kiệt tác của . Bỏ thuốc để cho tôi và Vương Vận Kỳ lên giường, cũng là kiệt tác của tôi.” Gò má của Lý Thuần Nhất rung lên trong cơn phẫn nộ.

      Phương Lâm hoảng hốt lo sợ: “Năm đó Kỳ Kỳ rất thích , nhưng có hứng thú với ấy, chỉ luôn tốt với Lâm Dư Hi, Kỳ Kỳ mới đến hỏi tôi có cách gì có thể cướp trái tim của . Tôi chỉ biện pháp thôi, là Kỳ Kỳ bỏ thuốc.”

      “Vậy ba tôi sao?” Giọng của Lý Thuần Nhất nặng nề, dữ tợn.

      Cả người Phương Lâm chợt rung lên, chân mềm nhũn ra, sắp đứng vững nữa: “Kỳ Kỳ rất thương ba , muốn mượn ba để làm vui. Tôi…… Tôi…… nghĩ đến bệnh tim của ông ấy tái phát.”

      Lý Thuần Nhất cầm tách trà ném mạnh vào tường, loảng xoảng, mảnh vụn đầy đất.

      Chân Phương Lâm nhũn ra, té xuống đất, bị dọa cho khóc lên.

      Lý Thuần Nhất hừ lạnh: “ khóc à? Lúc trước tôi với ta ly thân, lúc tôi bị tạm dừng chức vụ, vẻ mặt của ra sao hả? Chắc chắn ngờ tôi ly hôn với ta, mà vẫn có thể ngồi lên ghế tổng giám đốc phải . Mà bây giờ sống chết của công ty ba chỉ là quyết định của tôi thôi.”

      Phương Lâm quỳ bò đến trước mặt , vừa khóc vừa : “Tổng giám đốc Lý, tôi sai rồi! Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì để chuộc tội. Tôi…… tôi giải thích với Lâm Dư Hi……”

      “Giải thích?” Đôi mày của Lý Thuần Nhất nhíu lại thành ngọn núi.

      ~ ~ Tại sao? Thuần Nhất, tại sao? ~ ~

      Hi Hi, lúc đó thể trả lời em, vì cũng biết tại sao mình lại uống đến say bí tỉ, mê man lên giường với Vương Vận Kỳ. Càng biết ra bệnh tim của ba tái phát cũng là tai họa do ta gây ra. Bây giờ biết, nhưng em đến bên cạnh Chu Tử Chính mất rồi.

      Lúc có thể trả lời em, nhưng em còn quan tâm nữa.

      Giải thích? Còn có tác dụng gì chứ?

      Lý Thuần Nhất tức giận quát lên: “Cút!”

      -----

      Ăn sáng dưới ánh nắng long lanh, là chuyện rất sảng khoái. Đặc biệt là bên cạnh còn có người phụ nữ càng ngày càng quyến rũ. Vì quay phim, Lâm Dư Hi uốn tóc.

      Chu Tử Chính hài lòng gật đầu: “Em uốn tóc đẹp lắm, cứ để vậy .”

      “Lúc trước mới em để tóc thẳng đẹp mà.”

      “Tóc thẳng thuần khiết, tóc xoăn quyến rũ, cá và tay gấu, đều muốn tất.”

      Lâm Dư Hi chống cằm nhìn : “Vậy khi nào muốn nóng bỏng, gợi cảm, tay thể nào nắm hết được chứ?”

      Chu Tử Chính bày ra vẻ vui mừng đầy mặt: “Em thích Role Play hả?” (Trò chơi nhập vai)

      Lâm Dư Hi nghẹn lại, tức tối cúi đầu ăn sáng. Chấp nhận số phận , mày đấu lại ấy đâu.

      Chu Tử Chính bắt lấy tay , hỏi dồn: “Phải ?”

      phải!”

      “Phụ nữ đều thích ngược.”

      “Vậy ‘phải’.”

      Chu Tử Chính mặt mày rạng rỡ: “Phụ nữ ‘phải’ chắc chắn là ‘phải’. Em muốn diễn nhân vật gì? Em là bác sĩ trung y rồi, hay là tối nay diễn y tá .”

      “Tối nay em về nhà ba.”

      “Cũng được, chỉ cần bác trai chê chúng ta ồn thôi.”

      Được rồi, mặt dày bằng ấy, đầu óc cũng ô uế bằng ấy, đạo hạnh cao bằng ấy, cách đánh hay nhất cho trận chiến này là…… Gặp hố chạy ngay.

      “Khụ khụ, đúng rồi, hôm nay em có hẹn với Gia Dung.”

      “Em có ý hoặc vô ý tốt giúp Hạo Lâm mấy câu nhé. Lần trước cậu ấy bị phụ nữ bám vào người, chỉ là lúc say rượu thôi, dạy cậu ấy phương pháp phòng tránh rồi.”

      Lâm Dư Hi nhớ đến cảnh tượng trước kia thấy bị phụ nữ bám vào người ở quán bar, trêu chọc: “Kinh nghiệm của phong phú đấy.”

      Ngược lại Chu Tử Chính nghiêm túc lên: “Cái này là nha, cũng đếm xuể có bao nhiêu phụ nữ từng đeo bám nữa đó.”

      “Vậy phòng tránh thế nào?”

      “Thứ nhất, có gen tốt chung tình của ba , ông ấy lòng dạ với mẹ 30 năm rồi; thứ hai, cầu rất cao với phụ nữ về cả bên trong lẫn bên ngoài, mấy người phụ nữ khoe ngực làm dáng kia thể bò qua ngưỡng cửa này. Thứ ba, mỗi lần uống rượu, nhất định có người ở bên cạnh canh chừng, muốn nhân lúc say rượu mà đánh lén, nhất định bị người ta đóng gói ném .” Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi, “Đáp án này, em hài lòng chứ?”

      Khóe môi Lâm Dư Hi cong lên: “Cũng tệ!”

      “Vậy em có thể yên tâm với rồi chứ.”

      “Em cũng chưa từng lo lắng mà.”

      cố gắng để cho sau này em cũng phải lo lắng nữa.”

      Độ cong bên khóe môi Lâm Dư Hi càng sâu hơn.

      Chu Tử Chính kề bên tai : “Thế nên, em thích role play nhân vật nào?”

      “……”

      Bác sĩ Lâm khiển trách: Lãng mạn với mục đích lên giường là giở trò lưu manh.

      Chu Tử Chính tuyên bố: Chơi trò lãng mạn có mục đích lên giường là bất lợi với sinh sôi của loài người.

      -----

      Lâm Dư Hi đến nhà Dương Gia Dung, vì ốm nghén, nên nét mặt của Dương Gia Dung tốt lắm. Lâm Dư Hi bắt mạch cho ấy, kê đơn thuốc.

      Nhân lúc trời thu thoáng đãng, Lâm Dư Hi và Dương Gia Dung ngồi ban công tán gẫu.

      “Vốn là muốn kết thúc với ấy tại đây, ai ngờ lại có con. Chia tay thành, ngược lại biến thành kết hôn.”

      Lâm Dư Hi : “Đây chính là duyên phận của chị với ấy.”

      Dương Gia Dung cười bất đắc dĩ: “Chị và ấy ở bên nhau cũng 7 năm rồi, trong khoảng thời gian đó chia tay, hợp lại cũng hết mấy lần. Tuy chị là MC còn có chút nổi tiếng, nhưng vẫn chêch lệch rất xa với nhà ấy. Nỗi thấp thỏm của chị, chắc là em cũng hiểu.”

      “Điều quan trọng nhất vẫn là tình cảm của chị và ấy.”

      Dương Gia Dung than : “Cám dỗ bên ấy quá lớn. Hằng ngày đều bị những con ruồi kia xoay quanh, tình cảm có tốt đến đâu cũng có vết sẹo.”

      “Lần này chỉ là ấy cẩn thận say rượu thôi, người phụ nữ bám lên người ấy là người mẫu mới vào nghề liều mạng để thăng tiến.”

      Dương Gia Dung lắc đầu: “Đây phải là lần đầu tiên ấy cẩn thận, cũng phải là lần cuối cùng. Thế nên, chị chịu kết hôn là có điều kiện.”

      “Là gì thế?”

      “Tương lai, nếu ly hôn, quyền nuôi dưỡng đứa bé thuộc về chị.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt, chưa kết hôn nghĩ đến chuyện ly hôn rồi ư?

      Dương Gia Dung cười gượng: “Em đừng ngạc nhiên, người nghĩ đến đường lui chỉ có chị thôi đâu. Gia đình ấy muốn chị ký hợp đồng trước hôn nhân, nếu tương lai ly hôn, những gì chị có thể đem đều được liệt kê từng điều ràng. Đây chính là hôn nhân của gia đình quyền quý!” ấy vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Dư Hi: “Nếu tương lai em với Vince kết hôn, luật sư của cậu ấy lấy ra mấy chục tờ hợp đồng trước hôn nhân, với em từng điều , em cũng đừng bất ngờ.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi hiểu ra, cười nhạt: “Bây giờ bất ngờ nữa rồi.”

      “Xưa nay lợi ích của gia đình quyền quý phải là chuyện của cá nhân, mà liên quan đến cả gia tộc. Vince còn đỡ, gia đình của cậu ấy rất đơn giản, giống Hạo Lâm, người trong dòng họ đầy rẫy.” mặt Dương Gia Dung lên nét buồn bã, dần dần lại tan biến , “Suy nghĩ lí trí chút, trong lòng khó chịu như vậy nữa.”

      Chỉ là, xưa nay tình có lý trí! Mà phụ nữ, trời sinh chính là làm việc theo cảm tính.

      Dương Gia Dung khẽ vuốt bụng: “Bất kể thế nào, chị có con. Sau này cứ cùng Hạo Lâm chậm rãi bước bước lại bước thôi!” ấy nhìn Lâm Dư Hi, cười : “Nếu như ấy vẫn biết đuổi ruồi như thế nào nữa, chị dắt theo con bỏ , cũng đâu phải nuôi nổi.”

      Lâm Dư Hi cũng cười: “Em kêu Vince giúp trông chừng ấy.”

      Dương Gia Dung lắc đầu: “Tuy Vince và ấy là bạn thân, nhưng Hạo Lâm giống vậy, Vince thích chơi đêm, nhìn vẻ ngoài tuyệt đối nghĩ ra cậu ấy là người đàn ông thích trốn trong nhà. Vince và Hạo Lâm tính là có chung hướng , cho nên, Vince trông chừng ấy được đâu. Hơn nữa, Vince từng học ba năm ở trường quân đội bên Mỹ, khả năng tự kiềm chế của cậu ấy, Hạo Lâm theo kịp.”

      Dĩ nhiên Lâm Dư Hi rất ràng, Chu Tử Chính giống với những gã công tử thích vui chơi thâu đêm. thích nhất là mỗi tối về nhà cùng ăn bữa cơm do nấu, sau đó cùng nhau ngả nghiêng xem ti vi; rảnh rỗi cùng nhau dạo, bơi lội. Nếu phải ở ngay bên cạnh mình, Lâm Dư Hi cũng rất khó tin rằng chủ tịch Chu từng là chàng lăng nhăng ở giới giải trí lại là người đàn ông thích trốn trong nhà như vậy.

      sở thích khác của trò đua xe F1 mạng. Trong biệt thự có phòng trò chơi, bên trong có bộ mô hình xe đua F1. Gần như mỗi ngày đều chui vào xe đua chơi trò đua xe lúc. Lần trước, từ người đứng thứ 11, chen lên top 10 của bảng xếp hạng người chơi toàn thế giới, vui đến nỗi cả người nhảy cẫng lên, hưng phấn ôm lấy xoay vòng vòng.

      Được rồi, trong lòng người đàn ông này vẫn có đứa bé cư ngụ ở đó.

      Nhưng mà, chưa từng chìm đắm trong đó. Khả năng tự kiềm chế của cũng làm cho Lâm Dư Hi rất ngạc nhiên. ra, từng học ở trường quân đội.

      Đến đêm, sau khi ăn cơm tối, lúc hai người ngồi sô pha xem ti vi, Lâm Dư Hi hỏi: “ từng học ở trường quân đội hả?”

      “Ừm, lúc trung học phổ thông bị ba đưa trường quân đội ở Mỹ, học hết ba năm.”

      “Cuộc sống ở trong trường quân đội cực khổ lắm phải !”

      “Mấy thằng nhóc vào tuổi đó tinh lực tràn trề vô cùng, hơn nữa đều rất phản nghịch. Nhưng trong trường quân đội, tinh lực của em có dư thừa nữa cũng bị tiêu hao hết, có phản nghịch hơn nữa cũng phải phục tùng. Vừa vào đó bao lâu, lúc mệt đến mức sắp chống đỡ nổi, thầm oán trách ba lâu, thậm chí từng chạy trốn, sau này bị huấn luyện viên bắt về. nhớ huấn luyện viên với : Nếu cậu muốn , quang minh chính đại mà xin cấp giấy, vì cậu yếu đuối, vì cậu chịu đựng nổi, nên cậu muốn rời , chứ phải làm kẻ đào binh ngóc đầu lên nổi thế này.”

      “Về sau sao?”

      “Về sau chống đỡ hết ba năm. Lần khảo nghiệm cuối cùng để tốt nghiệp là luyện tập diệt địch dã ngoại 5 ngày. Rốt cuộc ngày thứ tư bị kẻ địch bắt lại, lúc đó đói chừng hai ngày. Bên địch đặt con gà quay ở trước mặt , bắt khai ra tình báo cơ mật. Đến bây giờ vẫn còn nhớ mùi thơm của con gà quay đó, khoảnh khắc đó rất khó nhịn mà.”

      nhịn được ư?”

      Chu Tử Chính kiêu ngạo nhướn mày: “Đương nhiên! Lần đó tốt nghiệp có trăm người, chỉ có năm người nhịn được, trong số đó. Từ kẻ đào binh lâm trận bỏ chạy, trở thành học viên xuất sắc nhất. Lúc làm lễ tốt nghiệp, huấn luyện viên đặc biệt đến tìm , là niềm vui lớn nhất của ông ấy trong ba năm nay. Sau đó, ba với , trưởng thành thành người đàn ông thực thụ.”

      Lâm Dư Hi cười : “Sau đó, cảm thấy tất cả đều đáng giá phải .”

      “Cho nên bây giờ em hiểu tại sao có thể kháng cự với cám dỗ rồi đó.” Chu Tử Chính nhéo nhéo cằm : “Vậy nên, sau này đưa con trai vào trường quân đội, em đừng đau lòng đấy.”

      Lâm Dư Hi hứ tiếng: “Con trai của liên quan gì đến em?”

      mặt Chu Tử Chính đầy vẻ khẳng định: “ chỉ biết nếu có con trai, em nhất định là mẹ của nó.”

      Mặt Lâm Dư Hi nóng lên, trong lòng ấm áp.

      Niềm hăng hái của Chu Tử Chính trỗi dậy, bắt đầu lật hình trước kia ra, tìm được ít ảnh chụp lúc ở trường quân đội.

      Lâm Dư Hi nhìn lính trẻ tuổi đẹp trai trong hình, nhịn được khen ngợi từ đáy lòng: “Đẹp trai quá!”

      Chu Tử Chính lướt tới: “Trông có vẻ ngon miệng lắm phải ?”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “ cũng đâu phải gà quay.”

      “Vậy mà em lại so với gà quay? Được, bỏ đói em mấy bữa, xem em có nhìn chảy nước miếng hay .”

      Lâm Dư Hi cười híp mắt: “Được, chúng ta thử xem.”

      Khóe miệng Chu Tử Chính giật giật: “ được, khẩu vị của em quá, phải nuôi cho lớn lên mới có thể đói được, nếu hiệu quả.” Lời còn chưa dứt, người nhào lên, đè Lâm Dư Hi xuống giường.

      Khi thỏa mãn cơn nghiện của miệng với cơn nghiện của tay, lúc muốn tiếng thêm bước nữa, Chu Tử Chính nghe thấy Lâm Dư Hi nhàng thầm bên tai câu: “Bà dì cả đến rồi.”

      Chu Tử Chính bỗng chốc hóa đá. Lâm Dư Hi mút vành tai của : “Chồng ơi, hình như em bắt đầu có khẩu vị rồi, có muốn nuôi nữa ?”

      Mẹ nó, ăn món khai vị rồi, món chính lại bị bà dì cả chặn lại.

      Lâm Dư Hi ôm lấy cổ , hôn lên môi cái chụt: “Để em xem xem có kháng cự với cám dỗ được hay nhé.”

      Chu Tử Chính nuốt nước miếng, khó khăn nhảy ra: “, muốn, vào, phòng tắm.”

      Lâm Dư Hi thả lỏng tay ra, nháy mắt quyến rũ với .

      Chu Tử Chính cảm thấy thân dưới lại cứng thêm chút: Quả nhiên là gần heo như heo mà, em bắt đầu trở nên xảo quyệt rồi đó. Hừ hừ, xem xem bà dì cả rồi xử lý em như thế nào nhé!
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, ly sắc6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :