1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Ngọt quá, thích cả đôi chính lẫn phụ
      Thank editor nhiều lắm

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33 – Nó ngủ lâu như vậy

      Editor: miemei

      Lâm Dư Hi mở mắt ra, cảm thấy mình nép vào vòng tay ấm áp, là nỗi ấm áp lâu gặp.

      “Chào buổi sáng!” Sau lưng vang lên giọng lười biếng.

      “Chào buổi sáng!”

      “Ngủ ngon ?”

      “Ừm.”

      Chu Tử Chính kéo tay , dọc theo lồng ngực của , từ từ dời xuống, chui vào trong quần lót của , để tay của nắm lấy dục vọng nấp của .

      thầm bên tai : “Cảm thấy thế nào?”

      Mặt Lâm Dư Hi nóng lên: “Em, làm sao biết cảm giác của chứ.”

      “Vậy em động đậy chút, kích thích chút, để cảm nhận chút .”

      “Mới dậy mà……”

      “Phải đó, dậy rồi, nhưng nó chưa dậy, em chịu trách nhiệm kêu nó dậy.” Giọng từ tính, quyến rũ đến rối tinh rối mù, làm cho lí trí kiêu ngạo của Lâm Dư Hi bay lên tận chín tầng mây rồi.

      Tay của Lâm Dư Hi di chuyển lên xuống nhàng; Chu Tử Chính nhắm mắt lại cảm nhận thoải mái nên lời từ bên dưới dâng lên, dần dần lan ra toàn thân, giống như cơn gió thổi tới, rải xuống cơn mưa phùn, kêu gọi nụ hoa ngủ say lâu kia.

      nhịn được rên tiếng. Lâm Dư Hi nghe thấy, dừng tay lại.

      “Sao dừng rồi? Tiếp tục !” Chu Tử Chính nhịn được bao bọc lấy tay , chuyển động tăng tốc.

      Lâm Dư Hi đè tay lại: “Vince, đừng gấp! Nó ngủ 5 năm rồi, phải cho nó thêm nhiều thời gian để từ từ tỉnh lại chứ.”

      Tay của Chu Tử Chính dừng lại. ôm lấy chặt, qua lúc lâu, chậm rãi : “Nó ngủ lâu như vậy, chính là vì đợi em đến.”

      “Cho nên, em đến rồi, nhất định nó tỉnh lại thôi.”

      Trong lòng Chu Tử Chính ấm lên, hài lòng hôn lên má cái, hai tay sờ soạng tới lui người hết mấy lần mới trở người đứng dậy.

      “Hôm nay có mấy cuộc họp, buổi tối còn có dạ tiệc, em với được ?”

      “Dạ tiệc của giới thương nghiệp à?”

      “Là tiệc sinh nhật của người bạn. Em cũng gặp qua rồi, Dương Gia Dung lần trước đến lều phỏng vấn đó. ấy là bạn của người em của .”

      “Ồ!”

      Chu Tử Chính nhéo cằm của : “Đừng lo, chỉ gặp bạn chút, chào hỏi câu, uống ly champagne mà thôi.”

      “Em phải ăn mặc thế nào?”

      “Elaine có thể giúp em. Hôm nay em có kế hoạch gì ?”

      “Em muốn uống trà sáng với ba.”

      “Vậy được, em cùng bác trai xong gọi điện cho Elaine nhé.”

      Lâm Dư Hi vào phòng vệ sinh, nhìn mình ở trong gương. Vòng bạn bè của , biết gì, thực ra tất cả mọi thứ xung quanh , đối với , đều rất xa lạ. Phía trước là thế giới hoàn toàn mới, phải tìm tòi, thấu hiểu, rồi hòa vào đó.

      -Truyện chỉ đăng DĐ. Leê Quuý Đoôn-

      -----

      Trong thôn Minh Tâm, nhà hàng Minh Tâm của ngõ Minh Tâm, cũ kỹ đơn sơ, nhưng đều là mùi vị quen thuộc.

      Nhân viên phục vụ đẩy xe điểm tâm tới lui trong nhà hàng, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng rao: “Há cảo, xíu mại, sườn non nóng hổi mới ra lò đây.”

      “Bánh bao xá xíu, bánh bao gà, bánh bao hạt sen, bao ngon đây!”

      Sau đó lồng, hai lồng điểm tâm nóng hổi được lấy từ xe điểm tâm để lên bàn. chén hai món, uống ly trà, ăn cái bánh bao. Món ngon truyền thồng nhất, chính gốc nhất.

      Lâm Dư Hi rót trà cho Lâm Chi Hiên, xe điểm tâm đẩy tới: “Bác sĩ Lâm, hôm nay sườn non chưng mềm lắm, lấy lồng ?”

      “Được!”

      “Đúng rồi, lúc tôi kí tên ủng hộ hai người, đúng lúc hai người có ở đó, có thấy chữ kí của tôi ?”

      chiếc xe điểm tâm khác đẩy qua: “Xì, bác sĩ Lâm nhận được hơn mười ngàn chữ kí đó, làm sao biết cái nào của ông?”

      Lâm Chi Hiên vội : “Chữ kí của mấy ông tôi đều thấy rồi, cám ơn ủng hộ nhé.”

      “Phòng khám Tân Sinh đóng rồi, mấy thứ bệnh nhặt thân chúng tôi cũng biết tìm ai để khám nữa.”

      đó! Bác sĩ Lâm, sau khi vụ kiện kết thúc, hai người có mở lại phòng khám Tân Sinh ?”

      “Mở lại có tác dụng gì, khu này cũng sắp tháo dỡ rồi. Nhà hàng còn nữa, chúng tôi cũng thất nghiệp rồi.”

      “Cùng lắm ra nhà hàng ở bên ngoài làm công.”

      “Ông từng tuổi này rồi, còn tìm cái khỉ gì, bây giờ nhà hàng toàn thuê mấy , mấy thằng nhóc thanh niên làm phục vụ thôi. Hơn nữa bây giờ ở đâu còn có kiểu nhà hàng đẩy xe bán điểm tâm chứ, kiểu của chúng ta cũng sắp thành đồ cổ rồi.”

      “Tôi mới có 50 tuổi, còn hơi còn sức, tôi tin tìm được.”

      Bác Phạm – ông chủ nhà hàng tới, vỗ lên vai Lâm Chi Hiên: “Bác sĩ Lâm, ông rảnh rỗi đến đây uống trà nhiều chút, cái nhà hàng này của tôi cũng làm được bao lâu nữa rồi. Bây giờ bọn họ thu mua nhà đất liên tục, những người bán nhà đều dọn hết, người đến uống trà cũng ít dần. Haiz, tôi muốn kiên trì cũng kiên trì nổi.”

      Lâm Dư Hi hỏi: “Chẳng phải bên cạnh nhà hàng có từ đường nhà họ Đường sao? Vậy cũng phải dỡ bỏ ạ?”

      Bác Phạm : “Bác với mấy ông chủ của những tiệm kinh doanh khác con phố này từng đến hội phát triển thương nghiệp bàn qua, chính là muốn lấy danh nghĩa giữ lại từ đường nhà họ Đường, xem xem có thể nào giữ lại cả con phố này . Nhưng đám con trai của nhà họ Đường lại thấy tiền sáng mắt, kiên trì muốn bán. Từ đường sắp được 80 năm tuổi của bọn chúng cũng bán rồi, những nhà hàng, tiệm quán như mấy bác sao có thể giữ được chứ?” Ông ấy thở dài, “Phòng khám Tân Sinh cũng mở được 30 năm rồi, nhà hàng này của bác do ba của bác khởi nghiệp, hơn 40 năm, mười cửa hàng khác con phố này cũng được mấy chục tuổi, già rồi, phải bị dỡ bỏ thôi.”

      mặt Lâm Dư Hi có vẻ buồn bã.

      Bác Phạm tiếc than: “Bản thân tôi sao, dù sao bán , có số tiền lớn, tôi cũng có thể nghỉ hưu rồi. Chỉ tiếc cho những ông bạn già theo tôi bao nhiêu năm nay. Bọn họ ra ngoài, biết còn có thể tìm được việc làm ?”

      Nhìn bác Phạm khỏi, tiếp tục qua bàn khác trò chuyện với khách, Lâm Dư Hi khẽ thở dài: “Tiếc quá, xíu mại của bác Phạm là ngon nhất đó.”

      “Hết cách rồi, thời đại thay đổi, có số đồ cũ giữ lại. Đây là chuyện mà chúng ta thể thay đổi được.”

      “Phải!” Lâm Dư Hi gắp xíu mại lên bỏ vào miệng, “Vậy phải ăn nhiều thêm mấy lần, nhớ lại mùi vị này.”

      Lâm Chi Hiên vừa ăn vừa hỏi: “Đến nhà Tử Chính ở mấy ngày rồi, mọi thứ đều ổn chứ?”

      “Dạ, ấy đối xử với con tốt lắm.”

      “Hôm qua ba chơi cờ với ba của Tử Chính, tiện thể ra ngoài dạo chút. Ông ấy dắt ba đến căn nhà kiểu Tây có sân vườn, hỏi ba thích . Ông ấy nếu nhà chúng ta dỡ bỏ rồi, có thể dọn đến căn đó ở. Ba phải về bàn lại với con.”

      Tay gắp điểm tâm của Lâm Dư Hi căng lên, ngẩng đầu lên nhìn ông.

      “Sau khi nhà của chúng ta bán , có thể mua nhà ở khu xa hơn chút. Căn nhà kiểu Tây kia lớn quá, mình ba ở, sợ quen.”

      Lâm Dư Hi khẽ cắn môi: “Ba, nếu như nhà bị dỡ rồi, hay là, ba dọn qua ở với con .”

      Lâm Chi Hiên nhìn , ngẫm nghĩ lúc: “Thực ra thời gian con và Tử Chính quen nhau vẫn chưa lâu, vội. Chuyện này để sau hẳn . Nhà phải dỡ bỏ cũng là chuyện của nửa năm, năm sau mà.”

      Lâm Dư Hi gật đầu. Đột nhiên nghĩ đến câu nọ: Cái cũ , cái mới đến. Dùng vào khu vực sắp bị tháo dỡ này, là mỉa mai quá.

      -Truyện được đăng duy nhất diễn đàn L.Q.Đ-

      -----

      Ngồi xe taxi, Lâm Dư Hi lại nhận được tin nhắn của Làm Sao Đây: “Tôi nghe người trong ngành nhắc đến chuyện hội thương nghiệp thu mua lại thôn Minh Tâm cũng gần xong rồi, bây giờ chứng thực bước quy hoạch cuối cùng. Nửa năm, chậm nhất là năm, nhất định dỡ bỏ. Phòng khám Tân Sinh ở ngay thôn Minh Tâm phải ?”

      biết nhiều đấy!”

      “Xem qua tin tức của các , biết thôi.”

      “Phải đó, sắp phải tháo dỡ rồi, rất luyến tiếc. Thực ra ngõ Minh Tâm của thôn Minh Tâm có số kiến trúc cũ rất có giá trị lịch sử, rất đáng để giữ lại. Tiếc quá!”

      “Có lẽ có người có thể giúp giữ lại phòng khám Tân Sinh, giữ lại ngõ Minh Tâm.”

      thể nào.” Thôn Minh Tâm nằm ngay đoạn đường hoàng kim của thành phố, có tập đoàn nào lại chọn bỏ qua trứng vàng mà giữ lại cả.

      “Vậy sau này có dự đinh gì.”

      “Sau khi kết thúc vụ kiện rồi hẳn .”

      và Chu Tử Chính ở bên nhau rồi à?”

      Lâm Dư Hi thoáng sửng sốt, kiên quyết gõ vào: “Phải!”

      “Rốt cuộc vẫn chọn bước con đường của bé Lọ Lem.”

      ấy phải hoàng tử.”

      ta là chủ tịch, sợ đối với , ta chỉ thấy thoáng mới mẻ thôi sao?”

      Lâm Dư Hi chau mày: “Cái tôi quan tâm, phải là thân phận của ấy, mà là con người của ấy. ấy đáng để tôi cho cả hai cơ hội.”

      “Nhưng trong mắt người ngoài, có gì khác với đám bạn trước kia của ta.”

      Chân mày của Lâm Dư Hi càng nhíu chặt lại: “Tôi phải sống vì người khác.”

      “Xin lỗi, tôi hơi quá đáng rồi. Chỉ là, tôi lo lắng cho , bị tổn thương!”

      “Tôi biết mình làm gì.”

      “Tôi chỉ nghĩ, nếu như Tô Châu, đến lúc đó tôi cầm hoa hồng đỏ đến tìm .”

      Lâm Dư Hi hơi sửng sốt: “Chẳng phải muốn tìm bạn cũ à?”

      ấy bị người ta theo đuổi mất rồi.”

      “Vậy định làm thế nào?”

      “Theo đuổi ấy về lại!”

      Trong lòng Lâm Dư Hi bốc lửa: “ ấy có bạn trai rồi, còn muốn chen chân vào ư? có thể nào cặn bã hơn nữa ?”

      ấy vẫn chưa kết hôn. Chỉ cần chưa kết hôn, tôi vẫn còn cơ hội.”

      Lâm Dư Hi nhíu mày: “ hỏi bản thân xem, dựa vào cái gì?”

      “Dựa vào tấm lòng chân thành của tôi. Tôi làm cho ấy biết, trái tim của tôi chưa bao giờ rời khỏi.”

      “Nếu như ấy quay đầu lại sao?”

      “Tôi chờ ấy quay đầu lại.”

      “Cần gì phải vậy chứ, qua rồi, thể buông tay sao? Có số chuyện qua, thể nào quay đầu lại.”

      “Tôi cần ấy quay đầu lại. Tôi với ấy phải làm lại từ đầu, mà là khởi đầu mới!”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ thở dài, cố chấp quá! Nếu như lúc trước ta lấy tấm lòng này để giữ vững đoạn tình cảm đó, sao lại có vô sỉ, sai lầm của lúc này chứ?

      “Ba năm trước bỏ qua lần, lần này, tuyệt đối buông tay!”

      Đột nhiên, trái tim của Lâm Dư Hi rung mạnh lên, hơi thở của phảng phất như dừng lại.

      là ai?”

      “Xin lỗi em!”

      Tay của Lâm Dư Hi chợt rung lên, hề do dự mà ấn xuống: Chặn người này.

      em!” Tin nhắn gửi được.

      Lý Thuần Nhất nhìn dòng tin nhắn thể gửi , ánh mắt trầm xuống. ta từ từ đặt di động xuống, nỉ non: “Hi Hi, xin lỗi em!”

      Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng trong nỗi khiếp sợ khó tin, suy nghĩ chạy tán loạn theo cảnh sắc bay qua ở bên ngoài.

      ra, Làm Sao Đây chính là ! Khó trách biết hỏi chuyện về trung y tôi trả lời ; khó trách tôi đến mì cá viên, biết ngay chị Hoa; tôi cà phê, liền biết flat white; khó trách biết thôn Minh Tâm, phòng khám Tân Sinh; khó trách có thể mặt dày vô sỉ mà tôi và có sở thích giống nhau, rất có duyên.

      Lý Thuần Nhất, năm đó bỏ hề quay đầu lại, bây giờ muốn quay đầu lại ư?

      Lý Thuần Nhất, lời dối năm đó, còn chê chưa đủ sao?

      Lý Thuần Nhất, còn có thể đê tiện hơn nữa ?

      Lâm Dư Hi nhìn vào di động, tìm Làm Sao Đây, nhìn thấy câu kia của ta: Chỉ là, tôi lo lắng cho , bị tổn thương! hừ lạnh, cả thế giới, chỉ có mình xứng câu này. ra vô sỉ có thể có giới hạn cơ đấy.

      xóa tất cả tin nhắn của ta.

      Làm sao đây? có thể bay ra ngoài gian, ở đó đủ lớn, có thể chứa vừa dã tâm đáng xấu hổ của , dục vọng hèn hạ của đấy!
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Phương Lăng, ly sắc6 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34 – Tái Ông mất ngựa

      Editor: miemei

      Tống Thành Trạch nhận được tin nhắn của Ngải Vi: “Tiểu Thiên khỏe hơn chưa?”

      “Vì nó sốt cao, nên chụp X quang rồi, bác sĩ lo bị viêm phổi nên tối qua ở lại bệnh viện.”

      “Chao ôi, đáng thương quá. Trong nhà có ai ở bên nó ?”

      “Ba mẹ tôi du lịch rồi, chỉ có bảo mẫu bên cạnh nó thôi. Buổi chiều Elaine phải với Liz rồi, tôi dứt ra được.”

      “Dù sao hôm nay tôi cũng có việc gì, tôi đến bệnh viện thăm nó vậy.”

      “Thế này, ngại quá.”

      sao, tôi thích chơi với con nít nhất đấy.”

      Tống Thành Trạch để di động xuống, ngơ ra vài giây, mỉm cười.

      “Cười gì đấy? Trông có vẻ nhớ nhung thế kia.” Chu Tử Chính ngang qua phòng làm việc của ta, nhìn ta cái.

      “Nhớ nhung? phải chứ!” Tống Thành Trạch cười xòa.

      “Tiểu Thiên sao rồi?”

      “Lúc nãy bảo mẫu cho nó uống thuốc rồi, cũng hạ sốt, nhưng chỉ sợ tăng lên lại.”

      “Buổi chiều cậu về thăm nó .”

      “Buổi chiều Elaine có ở đây, tôi cũng ở đây, e là tốt lắm đâu.”

      “Kêu Sharon qua đây giúp là được rồi, cậu chăm sóc cho con trai .”

      -Edited by miemei, posted on LeesQuysDdoon forum-

      -----

      Tống Thành Trạch vội vã chạy tới bệnh viện, từ cửa sổ phòng bệnh thấy Ngải Vi ngồi bên cạnh giường cho Tiểu Thiên uống thuốc. Tiểu Thiên vừa nhíu mày vừa lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc vào.

      Sau đó Ngải Vi bóc cây kẹo que, Tiểu Thiên cười rạng rỡ nhận lấy, bỏ vào miệng. Sau đó, ngoài dự đoán, Ngải Vi lại bóc cây kẹo khác, tự mình ăn. Hai người nhìn nhau, cười hi hi ha ha.

      tiểu thư trang điểm tinh tế, ăn mặc thời thượng, ở trong phòng bệnh với đứa con nít, tùy tiện vui vẻ ăn kẹo que? Mí mắt của Tống Thành Trạch giật giật, cảnh tượng này là quá sai rồi!

      Tống Thành Trạch đẩy cửa vào, Tiểu Thiên vừa nhìn thấy , lập tức lấy kẹo que trong miệng ra, bỏ ra sau lưng. Hai mắt trừng lên, vẻ mặt như làm chuyện xấu, chuyện chột dạ vậy.

      Ngải Vi nhìn Tống Thành Trạch cái, an ủi Tiểu Thiên: “Đừng sợ, cây kẹo que này là do hôm nay con biểu rất dũng cảm, dì thưởng cho con ăn, ba con đồng ý cũng được.”

      Tiểu Thiên mong đợi nhìn Tống Thành Trạch, Tống Thành Trạch bất đắc dĩ gật đầu: “Ăn .” Tiểu Thiên lập tức vui vẻ, phấn khởi ăn tiếp. Trẻ con thay đổi vẻ mặt, còn hơn cả bất cứ bậc thầy đổi mặt nào.

      Ngải Vi liếm kẹo que: “ cho Tiểu Thiên ăn kẹo que à?”

      phải cho, mà là ít cho, rất dễ sâu răng.”

      “Chỉ cần nó ăn xong, rồi cho nó uống nước để súc mệng dễ bị sâu răng nữa.” Ngải Vi mang vẻ mặt như muốn khiêu chiến với , “ có biết thế nào mà trẻ mới dễ bị sâu răng nhất ?”

      Chân mày Tống Thành Trạch nhướn lên: “ biết hả?”

      “Chính là như vậy đó, mặc dù cho nó ăn kẹo que, nhưng những thứ bánh quy, bánh mì gì đó đều cho nó ăn ngừng.”

      “Đó là bánh quy, bánh mì chuyên dành cho trẻ em mà.”

      “Nếu như trẻ ăn đồ ăn ngừng nghỉ, nước bọt có đủ thời gian để rửa răng, mới dễ làm cho răng bị sâu nhất.”

      Khóe miệng của Tống Thành Trạch giật giật.

      Ngải Vi nhướn mày: “So chăm trẻ với tôi hả, ông ba như , đạo hạnh còn chưa đủ đâu!”

      Tiểu Thiên liếm kẹo que, tươi cười nhìn Tống Thành Trạch, vẻ mặt như là tìm được núi dựa rồi, còn sợ nữa.

      Tống Thành Trạch thầm mắng trong lòng: Thằng nhóc thối, cây kẹo que thôi mua chuộc được con rồi, là vô dụng mà! Ít nhất cũng phải lấy tám cây, mười cây chứ.

      cười ha ha: “ là nhìn ra đó.”

      “Sau này có chuyện gì hiểu về việc chăm con, cứ tìm tôi, tôi tư vấn miễn phí cho .”

      Câu này ra là mặt dày vô sỉ, nhưng lại khó mà phản bác được.

      Tống Thành Trạch chỉ có thể cười xòa: “Phải. Khi nào mà nó ăn cơm ăn thức ăn, ham chơi chịu ngủ, ngủ thích quậy khóc, tôi nhất định tìm .”

      Ngải Vi cười hả hê đắc ý. Trong mắt Tống Thành Trạch, giống như nụ cười kiêu ngạo của Tiểu Thiên vậy.

      -Truyện chỉ đăng diễn đàn Lees Quys Ddoon-

      -----

      Lâm Dư Hi xuống taxi sớm hơn dự định, bước chậm thêm lối bộ rợp bóng cây.

      Người mà vốn tưởng rằng đời này bao giờ tiếp xúc nữa, cứ thế lại lừa hơn năm nay. Lâm Dư Hi cười khổ tự giễu, đời này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy chứ? Mỗi điều đều làm cho có chút nghi ngờ, lại có chút ấm lòng vì tâm linh tương thông, nhưng chẳng qua chỉ là trò bịp bày bố sẵn mà thôi.

      Nếu ta bỏ rơi vợ Tào Khang, lòng dạ làm phò mã của ta, ta chỉ là trong hàng ngàn hàng vạn tên Trần Thế Mỹ, chôn lòng hổ thẹn , vinh quang mà sống tiếp. Nhưng, ta bội tình bạc nghĩa, sau đó lại bội nghĩa bạc tình, cái đợi chờ ta, chỉ có thể là địa ngục.

      Lý Thuần Nhất, vì sao lại trở nên như thế này?

      Đầu óc của bị thiêu đốt đến nóng cháy, trong lòng lại lạnh lẽo.

      Cách đó xa vang lên tiếng nhạc Sông Đa-núyp xanh, đây là tiếng nhạc dành riêng cho xe kem di động. Lâm Dư Hi nhìn thấy xe kem ở đằng trước, bước nhanh tới đó, giống như lúc nghe thấy khúc nhạc Sông Đa-núyp xanh này, bước chân kích động mà chạy .

      cây kem tươi.”

      “Ding” tin nhắn của Chu Tử Chính gửi đến, “Ăn cơm xong chưa?”

      Lâm Dư Hi chụp cây kem trong tay: “ ăn đồ ngọt sau bữa ăn nè.”

      cũng muốn nữa.”

      “Được, về nhà em làm cho ăn.”

      thấy, ngoài thứ, cái gì em cũng biết làm hết nhỉ.”

      “Ngoài cái gì?”

      “Giả tạo.”

      “Vậy sao? biết giả tạo ?”

      “Với em, .”

      “Đây là lời hứa à?”

      “Phải!” Chỉ chữ đơn giản, làm cho trái tim của lại ấm lên.

      Lâm Dư Hi cắn miếng kem, cái lạnh làm mát nóng nảy trong đầu .

      ta có bay ra ngoài gian, hay là xuống địa ngục đều liên quan đến nữa. Trong cuộc đời , tìm được chốn mới mà thuộc về rồi.

      -Truyện được edit bởi miemei, chỉ đăng DĐ~L.Q.Đ-

      -----

      Elaine là trợ lý đầu tiên của Chu Tử Chính, theo gần 10 năm rồi, là người phụ nữ trung niên rất đoan trang, hào phóng. ấy và nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm cùng chọn đồ và chỉnh trang lại cho Lâm Dư Hi.

      Lâm Dư Hi nhịn được hỏi: “Chị Elaine, đồ của em trong nhà Vince đều là chị chọn ư?”

      Elaine mỉm cười: “Quần áo đúng là do chị chọn, nhưng mà cầu về kiểu dáng, kích cỡ đều do chủ tịch Chu đưa ra.”

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên, nghĩ đến đồ lót trong phòng để quần áo, trong lòng có chút tức tối, đêm mà say rượu, rốt cuộc là ai thay đồ cho đây?

      “Đúng rồi, trình độ uống rượu của Vince thế nào ạ?”

      Elaine cười : “Trình độ uống rượu của cậu ấy phải tốt bình thường đâu. Chị nhớ có lần, công ty tổ chức tiệc hằng năm, tâm trạng của cậu ấy rất tốt, đọ rượu với các nhân viên, đêm đó ít nhất cậu ấy cũng uống hết bốn chai rượu đỏ, mà vẫn chưa say.”

      Lâm Dư Hi trợn mắt: “Bốn chai rượu đỏ?” Đêm đó, ấy chỉ uống nửa chai say……

      Elaine gật đầu: “Đồng nghiệp trong công ty đều gọi cậu ấy là ngàn chén say đấy.”

      Hay cho ngàn chén say, Lâm Dư Hi thầm nghiến răng, hôm nay giải thích cho ổn thỏa, xong với đâu!

      -Bạn đọc truyện diiễn đaàn Leê Quuý Đoôn-

      -----

      Trang phục dự tiệc màu tím nhạt bằng tơ tằm , phối hợp với mái tóc uốn , trang điểm thanh nhã, phác họa ra giai nhân xinh đẹp.

      Chu Tử Chính nhịn được nhìn Lâm Dư Hi đánh giá mấy lượt: “Ăn diện thế này rất mê người, thích.”

      Lâm Dư Hi trừng cái: “ tầm bậy, kiểu ăn diện này của em rất đoan trang.”

      là đoan trang, ưu nhã như vậy lại còn mê người như thế mới là nét đẹp chân chính đó.”

      cũng đâu có nợ tiền em, cần phải ngon ngọt vậy đâu.”

      Chu Tử Chính nắm tay : “ muốn thẳng thắn để được khoan hồng, lần trước say rượu là giả vờ đấy.”

      Elaine quả là trợ lý giỏi 10 năm, thông báo tin tức hết rồi.

      Lâm Dư Hi nghiến răng nghiến lợi: “Uổng cho em còn ra sức giải thích sợ hiểu lầm, ra là gạt em!”

      “Em rất khó theo đuổi mà! Lại quanh co khó nắm bắt, dùng chút biện pháp xảo quyệt, em rất dễ bỏ chạy mất.”

      Lâm Dư Hi nhìn chằm chặp: “Vậy lần đó em say rượu, là ai thay đồ cho em?”

      “Người làm nữ.”

      Lâm Dư Hi tỉ mỉ nhìn cách dò xét: “ ?”

      Mặt Chu Tử Chính đầy chân thành mà gật đầu: “Tuyệt đối!”

      “Vậy, sao biết kích cỡ của em?”

      Ánh mắt của Chu Tử Chính lướt vòng quanh người Lâm Dư Hi: “Đo bằng mắt.”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “Quả nhiên là kinh nghiệm phong phú.”

      Mũi Chu Tử Chính ngửi ngửi: “ ngửi thấy mùi chua.”

      “Là ngửi nước hoa nhiều quá rồi, nên cái mũi nhạy nữa đó.”

      Chu Tử Chính hài lòng gật đầu: “Mùi chua càng ngày càng nồng, tốt lắm.” Ngón tay của lướt lướt trong lòng bàn tay của , “Đừng ghen mà, sau này chỉ nhìn em, chỉ ngửi em thôi.”

      “Bậy bạ!”

      đó, nếu như dối, là con heo.”

      Lâm Dư Hi bực bội: “ là con heo rồi.”

      “Đừng vậy mà, em phải biết là, chỉ được nhìn, được ăn là chuyện đau khổ nhất đời đó. Sao em tội nghiệp cho chút ?”

      còn là chưa ăn nữa hả?”

      Chu Tử Chính cười mờ ám: “Sau này cho em mở mang kiến thức, thế nào gọi là ăn.”

      Vốn là muốn tra hỏi , sao hướng lại thành bị kéo dời rồi? Lâm Dư Hi chỉ có thể giả ngốc đổi đề tài: “Dạ tiệc tối nay em cần phải làm gì ?”

      “Làm bạn !”

      “……”

      -Truyện chỉ được đăng DĐ-LeeQuyDoon-

      -----

      Trong buổi tiệc, ngoài Chu Tử Chính và Dương Gia Dung, những người khác Lâm Dư Hi quen biết người nào cả. Chỉ là, Chu Tử Chính nắm tay bước vào, từ cái tên mạng, biến thành người rồi.

      Dương Gia Dung cùng bạn trai, cũng chính là bạn nối khố của Chu Tử Chính – Tằng Hạo Lâm lên đón. Tằng Hạo Lâm cười : “Vince, tuy mạng lan truyền rất điên cuồng rồi, nhưng cậu vẫn phải chính thức giới thiệu chút !”

      Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi cái: “Vốn chuẩn bị sẵn cái danh hiệu gọi là chị Chu tương lai, nhưng ấy lại chịu, nên trước mắt chỉ có thể là bạn của mình, Lâm Dư Hi – Liz.”

      Cả ba người đều sửng sốt, sau đó, “soạt” cái, mặt của Lâm Dư Hi đỏ lên.

      Tằng Hạo Lâm cười ha ha: “Cậu đúng là động thôi, khi động rồi dọa cả đám chết sững luôn. Cậu muốn làm chuyện mừng cũng phải thông báo sớm chút nhé, nếu mình kịp để dành tiền lì xì mất.”

      “Vậy cậu có thể bắt đầu để dành từ bây giờ rồi đấy.”

      Tằng Hạo Lâm nhìn Lâm Dư Hi ngượng ngùng: “Chẳng phải người ta chưa đồng ý à? Cậu thế này là ép người ta đó hả?”

      Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi: “ ấy chưa đồng ý, cũng chưa đồng ý.”

      “Chị dâu, từ chối cậu ta ! Thằng này giỏi nhất là được tấc lại lấn thước, phải làm giảm tinh thần của nó xuống chút mới tốt.”

      Lâm Dư Hi chỉ có thể cười xòa, cộng thêm hung hăng bấm vào lòng bàn tay của .

      Chu Tử Chính bật cười: “Thằng nhóc này giỏi nhất là khích bác ly gián, sau này em muốn điều tra , có thể yên tâm hỏi cậu ta.”

      Tằng Hạo Lâm gật đầu liên tục: “Đúng đó, tôi tuyệt đối che giấu cho cậu ấy đâu!”

      Dương Gia Dung cười : “Liz, coi như ấy mát mà nghe là được.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười: “Người có óc heo cũng đâu phải tôi.”

      Tằng Hạo Lâm vỗ vai Chu Tử Chính: “Mình xem weibo của cậu rồi, cái chữ heo này, hình như có ý nghĩa sâu xa lắm nha.”

      “Dĩ nhiên, chúng mình vì heo mà đính ước mà.”

      ta cười khẽ nhìn Lâm Dư Hi: “Chị dâu, tôi mượn con heo của chị diễn trò chút, chốc nữa gửi về cho chị làm thịt kho nhé.”

      Lâm Dư Hi chỉ có thể cười ha ha nhìn hai người nghênh ngang rời .

      Dương Gia Dung lấy ly nước cam cho Lâm Dư Hi: “ Sau khi ‘Lương Y, tấm lòng như cha mẹ’ phát sóng, phản hồi rất tốt.”

      “Tôi xem rồi, cám ơn !”

      Dương Gia Dung mỉm cười: “Thực ra tôi vẫn luôn muốn làm chương trình có tính nghiên cứu thảo luận, chẳng qua mỗi lần đề xuất với đài truyền hình, đều vì lí do có doanh nghiệp tài trợ mà bị phủ quyết. ngờ Vince lại chủ động tìm tôi mở chương trình này, liền bắt tay hợp tác với nhau. Người cần phỏng vấn trong chương trình đều do ấy liên hệ trước, nên mới có thể làm xong chương trình trong thời gian ngắn như vậy.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi thấy ấm áp: “Tấm lòng của ấy, tôi biết .”

      đến tấm lòng, tôi còn muốn chuyện mà có thể biết đấy. Sau khi chương trình được quay xong, Vince tự mình xem qua lần, đưa ra ít ý kiến cho tôi và đạo diễn. Sau khi chúng tôi chỉnh sửa xong, ấy lại xem lần nữa, rồi chương trình mới được phát sóng.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt: “ ấy, chưa từng với tôi.”

      Dương Gia Dung cười : “Cho nên, tôi đến nhắc đây. Tôi biết Vince cũng được bảy, tám năm rồi, trong 5 năm nay, lần đầu tiên thấy ấy nghiêm túc với người như thế. Tôi mừng cho , cũng vui cho ấy. Có câu gọi là, nhờ họa mà được phước, với ấy, với , đều dùng được.”

      “Cám ơn!”

      Dương Gia Dung phải chào hỏi những vị khách khác, Lâm Dư Hi ra ban công, nhìn xuống bờ sông dưới núi, sóng xanh óng ánh, mây tía muôn trùng.

      Nhờ họa được phước? Tái Ông mất ngựa, họa phúc khôn lường? Ông trời đóng cánh cửa của bạn lại, mở cánh cửa sổ khác cho bạn. Cảnh tượng ngoài cửa sổ có thể hoàn toàn khác biệt, có lẽ bạn thấp thỏm, có thể bất an, có can đảm bước ra, mới có cơ hội bắt đầu cuộc sống mới.

      “Khung cảnh ở đây đẹp .”

      Lâm Dư Hi nhìn qua, là người phụ nữ trung niên trông có vẻ rất quen mặt.

      “Phải!”

      Người phụ nữ trung niên giơ tay ra: “Đỗ An Hoa, đạo diễn.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, thuyt7 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35 – Điều quan trọng nhất trong lòng

      Editor: miemei

      Lâm Dư Hi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đạo diễn Đỗ, em rất thích phim của chị, đặc biệt là ‘Thanh xuân, đừng quên’ đó.”

      Đỗ An Hoa mỉm cười: “Cám ơn! Đó cũng là tác phẩm mà chị hài lòng nhất đến giờ. Em là Lâm, đúng chứ?”

      Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Sao chị lại biết em?”

      “Vince muốn quay bộ phim, lấy thôn Minh Tâm làm bối cảnh. Cậu ấy em lớn lên ở thôn Minh Tâm, chị cần tìm tư liệu, có thể với em.”

      Lâm Dư Hi trợn mắt, trong chốc vẫn chưa hoàn hồn lại.

      “Ồ, xem ra cậu ấy vẫn chưa với em rồi.” Nét mặt của Đỗ An Hoa có chút ảo não, “Có phải chị phá hoại chuyện vui bất ngờ gì nhỉ?”

      “Hơ, em biết chuyện này.”

      “Vậy, em coi như chưa nghe nhé. Lúc cậu ấy với em, em cứ vờ như rất vui mừng là được.” Hai tay Đỗ An Hoa bưng mặt, trưng ra vẻ mặt vui vẻ đáng .

      Lâm Dư Hi nhịn được cười lên, ngờ đạo diễn đạt giải tượng vàng có thể quay được những tác phẩm nghệ thuật và thương mại, lại hài hước như thế.

      “Em biết diễn xuất, cho nên, cố gắng hết sức thôi.”

      Đỗ An Hoa cũng cười: “Được rồi, dù sao cũng bị bể mánh, vậy chúng ta trò chuyện chút . Hai tuần trước Vince liên hệ với chị muốn quay bộ phim, vốn đầu tư vô hạn, nhưng cậu ấy muốn đội ngũ chế tác tốt nhất, diễn viên giỏi nhất. Chị tưởng đâu cậu ấy muốn quay phim bom tấn để mừng tuổi gì đó, ngờ lại là bộ phim kỷ niệm. Chị với cậu ấy, loại phim này, bất kể tìm được đội ngũ tốt cỡ nào, phòng vé cũng được tốt lắm. Cậu ấy cậu ấy quan tâm phòng vé, nhưng cậu ấy muốn giải thưởng, giải phim điện ảnh xuất sắc nhất. Trong lòng chị kêu tiếng má ơi, áp lực như núi nha.”

      Lâm Dư Hi có chút theo kịp bước nhảy của chị ấy, chỉ có thể cười ha ha tiếng: “Hẳn là ấy chỉ hi vọng có thể giành được thôi, chứ phải là nhất định phải giành được đâu.”

      Đỗ An Hoa : “Có thể em biết bộ ‘Thanh xuân, đừng quên’ đó chính là cậu ấy đầu tư đấy. Lần trước cậu ấy phải giành được giải thưởng, cũng chỉ đầu tư có hai mươi triệu, kết quả bộ phim càn quét cả buổi lễ trao giải. Lần này cậu ấy nó phải lấy được giải thưởng, còn đặt ra mức đầu tư vô hạn, ý cậu ấy chính là nhất định phải giành được.”

      “Bộ phim này về câu chuyện xảy ra ở thôn Minh Tâm ư?”

      “Vẫn viết kịch bản, cốt lõi là hai nhân vật nam nữ chính lớn lên ở thôn Minh Tâm, nam chính thi vào trường đại học nổi danh thế giới, khát vọng tràn trề muốn ra nước ngoài xông pha. Nữ chính ở lại thôn Minh Tâm làm bác sĩ trung y. Mười mấy năm trôi qua, nam chính quanh quẩn ở bên ngoài, lúc ngã lòng lại trở về thôn Minh Tâm, gặp lại nữ chính, hiểu ra thế nào mới là vui vẻ.”

      Nữ bác sĩ trung y? Lâm Dư Hi có chút hoảng hốt.

      Đỗ An Hoa quan sát Lâm Dư Hi cách tỉ mỉ: “Việc chọn nam nữ chính vẫn thảo luận, chắc là tuần sau có thể quyết định rồi, nhưng phiên bản nữ chính thời niên thiếu, chị chọn được người rồi.”

      “Ai thế?”

      “Em!”

      Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Em? được đâu, em biết diễn xuất.”

      “Em cứ diễn với màu của mình là được. Chị xem qua hình em để mặt mộc, cột đuôi ngựa, cái chị cần chính là cảm giác của bác sĩ đơn thuần như thế.”

      Chu Tử Chính tới: “Sao thế, hai người bắt đầu trò chuyện rồi à?”

      Đỗ An Hoa : “Chị khai trước nhé. Chị ngờ cậu vẫn chưa chuyện bộ phim với Lâm, chị làm lộ tin tức rồi.”

      Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi cái, cười : “Lúc vừa vào cửa chặn chị lại, là hỏng bét mà.”

      “Được rồi, chị đưa ra đề nghị để bồi thường, để cho Lâm diễn vai nữ chính thời niên thiếu nhé.”

      Chu Tử Chính cười gật đầu: “Ý kiến hay.”

      hay! Em biết diễn đâu.” Lâm Dư Hi vội .

      Đỗ An Hoa phất phất tay: “Chị tránh trước đây, hai người từ từ chuyện. Cậu là ông chủ, cậu tự tính toán .”

      “Chuyện này em phải là ông chủ rồi!”

      Đỗ An Hoa cười khỏi đó. Lâm Dư Hi nhìn Chu Tử Chính, nghiêm túc : “Em muốn diễn.”

      muốn thử chút sao?”

      “Em diễn làm hỏng phim mất.”

      “Có đạo diễn Đỗ ở đó em còn sợ à? Nếu em diễn tốt, cho dù là nhà đầu tư, chị ấy cũng đá em . Chị ấy là đạo diễn kiên quyết hiếm có trong giới giải trí này đấy.”

      Lâm Dư Hi nhìn : “ muốn quay bộ phim này sao với em?”

      “Hôm nay mới chính thức kí hợp đồng cho bộ phim. vốn nghĩ rằng sau khi xác định nam nữ chính rồi mới với em, ngờ lại bị đạo diễn Đỗ nhanh chân đến trước.”

      “Tại sao muốn quay thôn Minh Tâm? Thể loại phim này có thể kiếm được tiền sao?”

      Chu Tử Chính kéo vào lòng: “Dự án tháo dỡ thôn Minh Tâm, hai năm trước có người đến bàn với , lúc đó vẫn chưa quen biết em, nên có hứng thú. Sau khi biết em rồi, mới nhớ đến chuyện này. Đáng tiếc hội thương mại phát triển phụ trách dự án này thu mua hơn 90% quyền bất động sản rồi, bắt buộc phải dỡ bỏ xây dựng lại, cũng cứu vãn được. thể giúp em giữ lại phòng khám Tân Sinh và thôn Minh Tâm, chỉ có thể quay bộ phim ghi nhớ chúng nó lại, làm thành phần quà kỷ niệm. nghĩ, bỏ ra năm mươi triệu quay bộ phim này, so với việc tốn năm mươi triệu để mua viên kim cương lớn tặng cho em, càng làm cho em vui hơn.”

      góc mềm mại nhất trong tận đáy lòng của Lâm Dư Hi ngoài ý muốn bị đánh trúng rồi. Điều quý giá nhất trong mắt , nhìn thấy được; điều quan trọng nhất trong lòng , hiểu được!

      Lâm Dư Hi ngước lên nhìn , đôi mắt lấp lánh. nhón chân lên, hôn lên bờ môi : “Cám ơn !”

      Chu Tử Chính vẫn thấy chưa đủ: “Chỉ vậy thôi à?”

      “Đây là nhà của người ta đấy.”

      Chu Tử Chính ôm chặt : “ mặc kệ.”

      Đôi môi nặng nề in xuống, Lâm Dư Hi chỉ cảm thấy hoa mắt mơ màng, cả người bẫng bay bổng như lơ lửng mây vậy. Chỉ là, sợ bị té nữa, bởi vì cơ thể của được ôm trong vòng tay, thế giới của được nâng trong lòng bàn tay.

      ------

      Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất rọi lên người Lâm Dư Hi. mặc chiếc áo sơ mi trắng của , ở trong phòng bếp làm bữa sáng.

      Chu Tử Chính ăn mặc gọn gàng xuống lầu, vào phòng bếp. Chân của trắng nõn, thẳng tắp, thon dài, trong mắt , có vẻ đẹp và nét quyến rũ khó diễn tả thành lời.

      ôm lấy từ phía sau: “Chào buổi sáng.”

      Tối qua về đến nhà, nằng nặc cầu khi ở nhà phải mặc áo sơ mi của , coi như đồ mặc tại nhà.

      “Chào buổi sáng.”

      “Em mặc như thế này, rất hợp khẩu vị của .”

      Lâm Dư Hi xoay người lại, in nụ hôn lên môi : “Vậy bữa ăn sáng này có hợp khẩu vị của ?” Pancake, bắp xào với trứng, phối với cà phê nóng.

      “Quá hợp!” Chu Tử Chính trả về nụ hôn sâu.

      “Buổi chiều phải gặp luật su Diệp hả?”

      “3 giờ chiều. Tuần sau là lên tòa rồi, cùng ông ấy chạy trình tự lên tòa lần. Ông ấy dạy em và bác trai luyện tập những vấn đề mà luật sư bên khống có thể hỏi.”

      “Ừm!”

      “Luật sư bên khống chỉ là luật sư của chính phủ, còn rất trẻ, câu hỏi sắc bén đến nỗi nào đâu.”

      “Vậy chút nữa em uống trà chiều với ba ở thôn Minh Tâm, sau đó cùng gặp luật sư Diệp.”

      -----

      Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đến nhà hàng Minh Tâm, lại gặp phải nhóm người Đỗ An Hoa uống trà chiều.

      “Đạo diễn Đỗ, khéo quá.”

      “Chị dắt phó đạo diễn và thợ quay phim đến thôn Minh Tâm lấy cảnh. Phong cách ở đây rất hoài cổ, rất có cảm giác về thời đại trước kia, rất đáng để quay lại làm kỉ niệm.” Đỗ An Hoa đánh giá Lâm Dư Hi, hài lòng gật đầu: “Tối qua em trang điểm nên chị vẫn chưa nhìn kĩ lắm, hôm nay em mặc áo sơ mi trắng, quần đen, cộng thêm mặt mộc, quả chính là dáng vẻ của nữ chính thời niên thiếu. Vai diễn này, em đừng từ chối nữa.”

      mặt Lâm Dư Hi đầy vẻ khó xử: “Quả em hiểu gì về đóng phim hết. Cho dù là chụp hình, em làm tới làm lui cũng chỉ có mấy động tác đó thôi. Em sợ rằng làm được cầu của chị.”

      “Em cứ thử chút xem. Yên tâm, nếu em ổn, chị ép em. Bây giờ, ngoài Vince ra, còn có ông chủ nào chịu đầu tư nặng như vậy để quay bộ phim có khả năng làm sập phòng bán vé chứ. Phòng vé chị dám đảm bảo, nhưng bộ phim này nhất định hướng về phía giải thưởng mà chạy, cho nên đối với từng diễn viên, chị đều cầu rất cao, em đạt được cầu của chị, chị thay em ra, tuyệt đối để cho em làm vướng chân đâu.”

      Lâm Dư Hi suy nghĩ lúc: “Được thôi, em thử chút vậy.”

      Đỗ An Hoa gật đầu: “Vậy ngẫu hứng làm thử đoạn . Nữ chính cùng ba đến uống trà, nam chính thời niên thiếu hào hứng chạy đến cậu ta trúng tuyển vào đại học Harvard. Nữ chính thời niên thiếu vừa vui, vừa khổ sở : ư? Vậy tốt quá!”

      Lâm Dư Hi sửng sốt: “Bây giờ ạ?”

      “Phải, bây giờ! Em diễn xong chị biết em in hay out ngay, mọi người đều lãng phí thời gian.”

      Lâm Dư Hi do dự lúc: “Vậy ai diễn nam chính thời niên thiếu?”

      “Chị! Tưởng tượng chị là mối tình đầu của em, nhớ lại cảm giác vừa ngọt ngào vừa đắng chát kia. Em ngồi xuống đây, chuẩn bị chút .”

      Lâm Dư Hi thấy Đỗ An Hoa phải đùa, cũng lằng nhằng nữa. ngồi vào ghế, nhắm mắt lại.

      Mối tình đầu? Cảm giác vừa ngọt ngào, vừa đắng chát? Chu Tử Chính và Lý Thuần Nhất đan xen trong đầu, người ngọt, người đắng; người là tại và tương lai, người là quá khứ còn lưu luyến nữa.

      mở mắt ra: “Được rồi.”

      Đỗ An Hoa hưng phấn với : “ được đại học Harvard nhận rồi! được đại học Harvard nhận rồi!”

      Lâm Dư Hi nhìn chị ấy, cổ họng hơi nghẹn lại, khóe mắt muốn cong lên, nhưng lại nhịn được hơi trầm xuống, cuối cùng vẫn từ từ cong lên, mỉm cười: “ ư? Tốt quá!” Ánh mắt của đan xen giữa vui mừng và chua xót.

      Đỗ An Hoa lặng lẽ nhìn chăm chú mấy giây, cười vui vẻ: “Tốt, tốt lắm! Em đúng là người có chuyện cũ, ánh mắt của em có kịch tính trong đó. Vai này, thuộc về em còn ai nữa.”

      Lâm Dư Hi ngây ngẩn: “Em, được ạ?”

      “Chị quay biết bao nhiêu bộ phim, nhìn qua biết bao nhiêu diễn viên rồi, ai được, ai được còn nhìn ra sao?”

      Bác Phạm – chủ nhà hàng qua rót trà cho Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi: “Hi Hi, cháu muốn đóng phim hả?”

      “Đạo diễn Đỗ muốn quay bộ phim điện ảnh liên quan đến thôn Minh Tâm, cháu chỉ làm khách mời nghiệp dư thôi.”

      Bác Phạm hưng phấn : “ sao? Thôn Minh Tâm sắp dỡ bỏ rồi, trước khi bị dỡ quay nó lại, quả cách kỷ niệm rất hay. Đạo diễn Đỗ, nhà hàng này của tôi mở bốn mươi mấy năm rồi, nhất định phải quay lại nhé. Nếu như các muốn quay, tôi có thể dọn sạch cả nhà hàng cho các quay, miễn phí hết!”

      Đạo diễn Đỗ cảm thán: “Bây giờ, những nhà hàng kiểu xưa thế này đóng cái ít cái, rất khó tìm. Bác yên tâm, cháu nhất định quay lại nhà hàng này với phong cách vốn có của nó.”

      Bác Phạm thổn thức gật đầu: “Phải đó! Những thứ này của chúng tôi đúng là già rồi, cũ rồi, nhưng nó cũng đại diện cho phần lịch sử, quá trình, cứ thế tháo dỡ , trong lòng rất khó chịu. Thế nên, đạo diễn Đỗ, quay phim lại, sau này lúc tôi thấy nhớ, xem phim của để hoài niệm chút.”

      Đỗ An Hoa nghiêm nghị: “Cháu hi vọng làm ra tác phẩm hay, tạo thành tác phẩm làm bằng chứng cho lịch sử.”

      Chị ấy nhìn sang Lâm Dư Hi: “Đúng rồi, nữ chính là bác sĩ trung y, lấy phòng khám Tân Sinh làm bối cảnh là tốt nhất. Chút nữa bọn chị có thể đến phòng khám Tân Sinh xem chút ?”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Được chứ. Phòng khám được gỡ bỏ niêm phong rồi.”

      “Tốt, vậy bọn chị xem những cảnh khác trước, tiếng rưỡi sau gặp nhau ở phòng khám nhé.”

      “Được.”

      Sau khi nhóm Đỗ An Hoa rời , Lâm Chi Hiên hỏi: “Tại sao bọn họ lại tìm con đóng phim thế?”

      “Bộ phim này là do Tử Chính đầu tư sản xuất. ấy ấy muốn quay lại thôn Minh Tâm, ngõ Minh Tâm, cho con giữ lại làm kỷ niệm.”

      Lâm Chi Hiên chợt hiểu, cảm thán: “Cậu ấy có lòng quá.”

      “Ừm, nữ chính là bác sĩ trung y, nên đạo diễn Đỗ muốn con diễn vai nữ chính thời niên thiếu.”

      Lâm Chi Hiên mỉm cười: “Tuổi của con cũng còn rồi, mà dáng vẻ vẫn như chưa trưởng thành vậy.”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Con 28 tuổi diễn vai 18 tuổi, chị ấy sợ nổi ư?”

      “Đạo diễn Đỗ là chuyên gia, ấy biết chọn như thế nào mà. Cũng tốt, con thử chút, coi như là trải nghiệm mới vậy.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, thuyt7 others thích bài này.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      chị ngọt ngào quá. Như này mình biết sống sao
      Hí hí
      Thank editor nhiều nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :