1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Violet

      Violet Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      53
      Hay lắm ý, tớ đọc 1 mạch đến đây luôn, đọc mà thấy ngọt gì đâu mà ê cả răng, nhiều đoạn thấy tim cứ nhói nhói cơ, bạn edit hay quá ak, thank kiu bạn nhiều, cố gắng lấp hố nhanh nha bạn!!!

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30 – Nụ hôn đầu tiên

      Editor: miemei

      Lâm Dư Hi và Lâm Chi Hiên, Chu Tử Chính đến phòng làm việc của Diệp Cẩm An.

      Diệp Cẩm An : “Hôm nay nhận được thông báo bên phía cảnh sát, con trai, con dâu nhà họ Trịnh thừa nhận, là bọn họ bỏ morphine vào trong bột thuốc của bà Trịnh và phòng khám Tân Sinh. Phía cảnh sát bãi bỏ tố cáo bác sĩ Lâm Chi Hiên hành nghề chữa bệnh phi pháp dẫn đến tổn thương cơ thể của người khác.”

      Lâm Dư Hi và Lâm Chi Hiên vui mừng thở phào nhõm. Lâm Dư Hi hỏi dồn: “Tại sao con trai và con dâu nhà họ Trịnh lại làm vậy?”

      “Bọn họ vì tiền bảo hiểm của bà Trịnh. 15 năm trước bà Trịnh mua phần bảo hiểm, bảo hiểm nhân thọ trị giá triệu đồng.”

      Lâm Dư Hi khó mà tin nổi: “Cái gì?”

      “Phân lượng morphine mà bọn họ bỏ vào trong thuốc của bà Trịnh rất nặng, gan và tim của bà Trịnh khỏe, nên mới trúng độc. Bọn họ biết xảy ra chuyện rồi, bên cảnh sát nhất định điều tra, nên làm, làm làm đến cùng, kéo luôn hai người xuống nước, là hai người bỏ bột morphine vào, để hai người làm kẻ chết thay.” Diệp Cẩm An , “Bọn họ muốn mượn chuyện bác sĩ Lâm có bằng cấp hợp pháp để đánh lừa dư luận, thực ra mục đích cuối cùng, chính là tiền bảo hiểm.”

      Lâm Dư Hi nhíu mày: “Vậy triệu tay bọn họ và bốn con cá mà Vince tìm ra là chuyện thế nào?”

      “Về mặt này phía cảnh sát có tiết lộ, có khả năng là liên quan đến vụ án này.”

      Lâm Dư Hi càng thêm hiểu: “Chẳng phải con trai nhà họ Trịnh từng là con cá thứ ba xúi giục họ bỏ morphine ở phòng khám Tân Sinh ư?”

      Diệp Cẩm An gật đầu: “Trong đoạn ghi như vậy. Nhưng đây chỉ là lời từ phía của con trai nhà họ Trịnh, cũng có khả năng là vu oan giá họa. nghĩ xem, bác sĩ tốt như bác sĩ Lâm, trước đó còn từng khám bệnh cho họ, họ còn giá họa rành rành như thế. Lương tâm của loại người này, sớm bị chó ăn rồi.”

      Chu Tử Chính vỗ lên tay Lâm Dư Hi: “Cảnh sát điều tra. Nhà họ Trịnh còn làm bao nhiêu chuyện xấu nữa để cho cảnh sát lật tẩy của bọn họ .”

      Diệp Cẩm An : “ sai! Hôm nay chuyện đáng chúc mừng nhất là tội danh của bác trai bị hủy bỏ rồi.”

      Chu Tử Chính hỏi: “Luật sư Diệp, theo tình hình trước mắt, tội hành nghề y bằng cấp của bác trai và Liz, phần thắng như thế nào?”

      “Tội danh của Lâm khó giải quyết, dù sao lúc đó ấy học Trung Y ở đại học, ấy làm việc ở phòng khám Tân Sinh có thể thành thực tập ở phòng khám Tân Sinh. Về phần bác sĩ Lâm, tội danh thành lập là chuyện hiển nhiên, nhưng có hơn mười ngàn chữ kí cầu xin, 25 là thư cầu xin và 20 video cầu xin, tôi cố gắng hết sức để án phạt xử thành án treo.”

      Lâm Dư Hi hỏi: “Luật sư bên khống là ai?”

      “Là luật sư nghĩa vụ của chính phủ, còn rất trẻ. Kiểu luật sư này, khó đối phó! có luật sư có chút thâm niên chạy ra tố cáo hai người, cơ hội thắng của chúng ta lại nhiều thêm mấy phần.”

      Nỗi thấp thỏm trong lòng Lâm Dư Hi ổn định lại, ra có ai khác đứng sau nhà họ Trịnh, tất cả đều do người nhà họ Trịnh thấy tiền sáng mắt, che giấu lương tâm mà làm trò quỷ.

      Xem ra Vương Vận Kỳ liên quan đến chuyện này, là do mình đa nghi rồi! Chuyện giữa ta và Lý Thuần Nhất vốn liên quan đến mình tí nào cả.

      -Edited by miemei, posted on LeeQuysDdoon forum-

      -----

      Chu Tử Chính đặt phòng riêng trong nhà hàng kiểu Trung, lúc bọn họ đến đó, Chu Diễn Long ngồi trong phòng uống trà.

      “Ba, chuyện với luật sư Diệp hơi lâu chút, bên ngoài lại có chút kẹt xe, nên đến trễ.”

      Chu Diễn Long mỉm cười gật đầu tỏ ý với Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi: “ sao. Vụ kiện tiến triển ra sao rồi?”

      “Tội tổn thương người khác của bác trai được bác bỏ.”

      “Vậy tốt quá! còn cái tội nặng này, giải quyết tội hành nghề y bằng cấp, hẳn là thành vấn đề với Cẩm An đâu.” Chu Diễn Long nhìn sang Lâm Chi Hiên, “Chú Hiên, vậy sau này chú có thể yên tâm mà đánh cờ với tôi rồi.”

      Lâm Chi Hiên an ủi gật đầu: “Trái tim treo lơ lửng xuống được hơn nửa rồi, phải cám ơn Tử Chính đấy.”

      “Bác trai, bác đừng những câu khách sáo nữa.”

      Chu Diễn Long như có ý, hỏi: “Ngoài chuyện vụ kiện, còn có chuyện quan trọng nào khác ?”

      Chu Tử Chính nắm tay Lâm Dư Hi: “Con với Hi Hi chính thức ở bên nhau.”

      Chu Diễn Long vui mừng mỉm cười: “Tốt lắm! Lần đầu tiên ba gặp Hi Hi, là thấy thích ngay rồi.”

      mặt Lâm Chi Hiên có chút ngạc nhiên và chút hiểu lướt qua: “Tuy hai đứa là người trẻ tuổi, nhưng tuổi cũng còn nữa. Nghĩ kĩ rồi, bước tiếp cho tốt, chuyện quá khứ đều qua rồi.”

      Lâm Dư Hi “dạ” tiếng, gò má nổi lên ráng hồng nhàn nhạt.

      “Bác trai, cháu rất nghiêm túc với Hi Hi.”

      Chu Diễn Long vỗ vai Lâm Chi Hiên: “Tôi phải giúp Tử Chính câu. Tính của nó giống tôi, tình cảm, dễ dàng cầm lên, cũng dễ dàng buông xuống! Cho nên nó mới có 5 năm giày vò kia. Đoạn quá khứ kia, Hi Hi giúp nó buông xuống. Đoạn tại này, nó bắt đầu rồi, nghiêm túc mà bước tiếp.”

      Lâm Chi Hiên gật đầu: “Hai đứa nó cũng có duyên với nhau!” Cùng bệnh thương nhau, vì bệnh mà nên duyên.

      Chu Diễn Long cười : “ vậy, chú với tôi cũng có duyên đấy. Tôi chỉ có đứa con trai, chú chỉ có đứa con . Hai đứa nó thành đôi, hai chúng ta cũng thành bạn đồng tính. Chuyện này tốt! Chuyện này tốt đấy!”

      Lâm Chi Hiên do dự mãi, vẫn ra: “Hoàn cảnh gia đình của chúng tôi rất bình thường……”

      Chu Diễn Long : “Chú Hiên, tôi biết chú lo lắng điều gì. Bao nhiêu năm nay, tôi từng chứng kiến biết bao nhiêu cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối của nhà giàu, cuối cùng cũng rạn nứt, chia ly, bởi vì cái môn đăng hộ đối chỉ là gia sản, chứ phải lòng người. Tôi dốc sức lâu như thế, xây dựng nên nghiệp, phải là vì để cho Tử Chính tìm người vợ có tiền có quyền giống y vậy. câu khiêm tốn nhé, con số trong tài khoản của tôi đủ rồi, cần gia tộc khác để dệt hoa gấm nữa. Thế nên, Tử Chính muốn tìm người con thích hợp, tôi cảm thấy Hi Hi rất thích hợp.”

      Chu Tử Chính nhìn Lâm Chi Hiên, trong ánh mắt chứa đầy chân thành: “Bác trai, cháu nắm lấy tay của Hi Hi chưa từng nghĩ tới buông ra.”

      Lâm Chi Hiên nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Lâm Dư Hi, cảm thán: “Hai đứa vui là được!” Ông vỗ mu bàn tay của Lâm Dư Hi: “Có chuyện gì đừng giấu trong lòng mãi, trò chuyện với Tử Chính nhiều chút.”

      Chu Tử Chính cười : “Bác trai, bác yên tâm, cháu vẫn còn có cách cạy cái hũ của ấy ra mà.”

      Đột nhiên, cảm thấy bắp chân bị cái gì đó đá cái. ho khan hai tiếng: “Nhưng mà cũng phải cẩn thận, trong cái hũ này có thuốc nổ.”

      Chu Diễn Long cười ha ha: “Cái này ba được chứng kiến rồi, lúc bùng nổ cũng khá đặc sắc đó. Tử Chính, con phải cẩn thận chút, đừng đạp phải mìn đấy.”

      Chu Tử Chính nhún vai, liếc sang Lâm Dư Hi cái: “Trúng mìn hết cách rồi, chỉ mong là đừng trúng phải mìn khủng thôi.”

      Lâm Dư Hi nhịn được nữa liếc xéo cái, trong mắt lại đầy ý cảnh cáo: Im miệng.

      Lâm Chi Hiên cười ha ha: “Tử Chính, bình thường tính tình của Hi Hi cũng tốt lắm.”

      Chu Diễn Long cười : “Bình thường Tử Chính cũng khá lạnh lùng, nhưng gặp được người mình thích, đặc biệt thích chọc ghẹo, ồn ào. Người có tính tình tốt đến mấy cũng có thể bị nó chọc đến nổi điên đấy.”

      Chu Tử Chính giả vờ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ba, ba đừng lật tẩy con nữa.”

      Lâm Dư Hi hừ : “Thế này là kiểu có chuyện tự tìm để bị đánh.”

      “Thế này là kiểu đánh là thương, mắng là đó.”

      Chu Diễn Long cười ha ha: “Thế này là kiểu trong nhà lại náo nhiệt rồi!”

      -Truyện chỉ được đăng DĐ. Leê Quuý Đoôn-

      -----

      Sau khi Lâm Dư Hi lấy kim ra, mới phát thấy bao tay bàn đâu nữa. Chu Tử Chính trần truồng từ phòng vệ sinh ra: “ tìm gì thế?”

      Lâm Dư Hi lật tới lật lui: “Bao tay của em đâu?”

      vứt rồi.”

      “Cái gì?”

      “Chúng ta cũng như vậy rồi, đừng dùng bao nữa.”

      “Cái đó gọi là bao tay!”

      “Chẳng phải cũng là bao thôi sao? Tóm lại là sau này bao gì cũng muốn dùng.”

      Bàn tay cầm kim của Lâm Dư Hi run lên, qua kẽ răng: “Nằm xuống, im miệng!”

      Chu Tử Chính nằm giường, mỉm cười nhìn : “Tại sao em thích cột đuôi ngựa vậy?”

      “Cần thiết trong công việc! Nếu phải cắt tóc ngắn.”

      “Đừng, thích em để tóc dài.”

      Khóe miệng của Lâm Dư Hi nhếch lên như có như : “Em có ăn diện thế nào cũng chỉ là người bình thường mà thôi, sao nhìn trúng mấy người đẹp kia, mà ngược lại để mắt tới em thế?”

      Chu Tử Chính hài lòng mỉm cười: “Tốt lắm! Rốt cuộc cũng hỏi rồi! vẫn chờ rốt cuộc có khi nào em hỏi vấn đề này .”

      Lâm Dư Hi cúi đầu châm cứu: “ thôi.”

      “Hi Hi dấu, em nghĩ xem, kiểu cậu ấm như , ngoài mặt chính là chàng ăn chơi, khoảng mười mấy tuổi có vô số người đẹp cố ý, vô tình đến tiếp cận rồi. Lúc mới đầu tinh lực sôi trào, quả thực là bị vẻ ngoài xinh đẹp hấp dẫn. Nhưng rất nhanh, phát , phần lớn bọn họ chỉ là đầu gỗ khoác lên vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi, bên trong hề có linh hồn. Ít nhất, thấy được cái hồn đó.”

      “Vậy nhìn thấy được linh hồn của em à?”

      Chu Tử Chính kiên định gật đầu: “Bởi vì em có vẻ ngoài giả tạo.”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “Em cũng cảm thấy linh hồn của em cao thượng lắm.”

      cũng đâu phải muốn tìm đức mẹ đâu! Em cảm nhận được sao? Em mập ốm, cao thấp, tính tình lại nóng lạnh, đầu óc lúc khôn lúc khờ, tất cả đều, hoàn mỹ như thế!” Chu Tử Chính mãi mãi, đôi mắt như biết phát sáng.

      Đôi môi của Lâm Dư Hi run lên: “Châm cứu xong rồi, nằm chút .”

      Chu Tử Chính vỗ vỗ giường: “Qua đây nằm với .”

      Lâm Dư Hi vừa nằm xuống, liền bị tay ôm lấy, dính sát vào người .

      “Mỗi lần em châm cứu xong, đều bỏ đơn mình nằm giường, rất tức giận nghĩ rằng, rồi ngày bắt em phải nằm chung với .”

      Chu, xin hãy chỉnh lại thái độ của cho đàng hoàng, em là bác sĩ của đấy.”

      Chu Tử Chính nhìn nghiêng sang , kéo tay của qua, để lên ngực : “Còn có chuyện khiến canh cánh trong lòng.”

      “Chuyện gì?”

      Trong mắt Chu Tử Chính nổi lên vẻ u oán: “Em nhìn giống như là nhìn thấy cục thịt heo vậy.”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Nếu muốn em cái gì chứ?”

      Chu Tử Chính cầm tay lên sờ tới sờ lui người mình: “Được! Lúc trước so đo, vậy bây giờ có cảm giác gì?”

      Lâm Dư Hi dư hơi: “Là cục thịt heo tập thể hình!”

      Đột nhiên, môi của bị chặn lại.

      Môi của nhàng thăm dò môi , rồi lại dịu dàng mút vào, giống như hút tất cả đề phòng của , từng chút từng chút . Nụ hôn của từ từ tăng thêm, bờ môi lưu luyến, dấy lên từng đốm lửa, dần dần đốt cháy lên khó nhịn và run rẩy. Ngay lúc ngọn lửa sắp lan ra đồng cỏ, tất cả bỗng dừng lại.

      “Bây giờ có cảm giác gì?” Giọng của Chu Tử Chính có chút khàn khàn, ở bên tai Lâm Dư Hi lại thêm phần từ tính mê người.

      “…… Nóng!” Lâm Dư Hi khẽ dịch người ra, “…… Em muốn vào phòng vệ sinh.”

      Chu Tử Chính thả lỏng tay ra: “Câu trả lời của em, vẫn chưa hài lòng.”

      Lâm Dư Hi để ý nữa, bước nhanh vào phòng vệ sinh.

      Đâu chỉ nóng! Mà là nóng hầm hập ấy!!

      Lâm Dư Hi rửa mặt hết mấy lần trong phòng vệ sinh, mới miễn cưỡng ổn định trái tim bị sôi trào đến đập loạn xạ kia.

      nhìn mình ở trong gương, nhìn vệt đỏ ở mặt lâu, khóe môi ngượng ngùng hơi cong lên.

      Ngón tay của khẽ vuốt qua bờ môi đỏ tươi, ướt át, cảm nhận độ ấm mà lưu lại. Phần ấm áp này làm cho trái tim , từ trong bình yên, mà rung động!
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, thư hồ, Tồn Tồn9 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31 – Chung nhà, chung phòng

      Editor: miemei

      Lâm Dư Hi lề mề hết mấy phút mới có thể làm như có việc gì mà bước ra, rút kim châm ra cho .

      “Tiến triển của ra sao rồi?”

      “Tự cảm thấy thế nào?”

      “7 phần!”

      “Ừm!”

      “Còn phải mất bao lâu nữa ?”

      “Khoảng , hai tháng!”

      “Lâu vậy hả?” Chu Tử Chính đứng lên, “Chẳng phải lúc trước em , tìm số chuyện kích thích có thể khiến cho tình trạng bệnh tiến triển càng nhanh sao?”

      Lâm Dư Hi đề phòng nhìn : “Là kích thích vừa phải, đừng bao giờ kích thích quá độ.”

      Chu Tử Chính trần truồng bước đến gần .

      mau mặc quần áo vào !”

      cũng nóng.”

      “... ... Em chỉnh máy điều hòa……”

      Bỗng chốc Lâm Dư Hi bị kéo vào lòng, cơ thể của hai người bị cánh tay mạnh mẽ của vòng qua chút kẽ hở.

      “Cái nóng của , máy điều hòa làm giảm được.” Giọng mờ ám của , là loại cám dỗ.

      Môi của Lâm Dư Hi bị chặn lại. Lần này, còn là những đóm lửa ngoài cửa thành nữa, ngoài ý muốn, cửa thành bị công phá rồi, ngọn lửa bên trong thành cháy lên ầm ầm, hai con rồng lửa giao chiến với nhau, đầu tiên là đuổi theo em né tránh, tiếp đó là nhắm mắt theo đuôi, cuối cùng là Lâm Dư Hi bại trận như núi đổ, bị quấn lấy. Rồng lửa quấn quít, giam giữ linh hồn của hai người, khóa lại!

      Mặt của Chu Tử Chính gần như dán lên mặt , giọng từ tính vang lên lần nữa: “Bây giờ, có cảm giác gì?”

      “……Chặt!” Lâm Dư Hi miễn cưỡng nhúc nhích cái tay bị ôm chặt: “Em sắp thở nổi nữa rồi.”

      Chu Tử Chính thả lỏng tay ra: “Em cứng miệng đấy!” Tay của vuốt ve gương mặt ấm nóng của , “Nhưng mà, mặt của em vẫn biết .” lướt đến cạnh tai : “Nó đỏ đến nỗi giống như quả đào sắp rỉ nước vậy đó.”

      Lâm Dư Hi xoay mặt , cầm cái áo sơ mi lên ném cho , ho khan hai tiếng: “Mau mặc đồ vào , chẳng phải tối nay muốn ở nhà nấu cơm sao? Chút nữa mua nguyên liệu.”

      “Tuân lệnh!” Chu Tử Chính cười nhìn , lời đến bên môi, nuốt xuống mất rồi.

      Ngoài gương mặt của biết , trái tim của cũng rồi!

      nghe thấy trái tim của đập thình thịch, thình thịch!

      -Edited by miemei, posted on Lee Quuy Doon forum-

      -----

      Chu Tử Chính nắm tay Lâm Dư Hi ra nhà để xe: “Đúng rồi, em biết lái xe ?”

      biết!”

      “Được rồi, sắp xếp cho em tài xế, nếu em ra vào lại tiện.”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “Em đâu có muốn sống ở đây.” Thế này cũng nhanh quá rồi đó!

      Chu Tử Chính mở cửa xe cho Lâm Dư Hi: “Nếu là chuyện sớm hay muộn, vậy muộn bằng sớm chút , dù sao cũng cần được kích thích.”

      Lâm Dư Hi trừng cái: “Kích thích quá mức phản tác dụng đấy!”

      “Ví dụ?”

      Lâm Dư Hi thắt dây an toàn, để ý đến .

      đảm bảo hạn chế mà. Dù sao em cũng biết chỗ bấm huyệt, mà buông thả, em đâm vào huyệt gì đó của , nhúc nhích được nữa.”

      cho rằng em biết điểm huyệt hả!”

      “Em biết phóng kim bay đó thôi!”

      “Rỗi hơi!”

      Xe khởi động rồi. Mặt Chu Tử Chính đầy u oán: “ rỗi hơi vậy đấy! Sống mình trong căn biệt thự lớn như vậy mà. Em xem, cũng chuẩn bị sẵn phòng ở nhà cho em rồi, em cứ đến ở ! đảm bảo, chung nhà, chung phòng.”

      Lâm Dư Hi xoay mặt , trả lời.

      Chu Tử Chính vươn tay nắm lấy tay : “Được em?”

      Lâm Dư Hi nhíu mày khẽ cáu: “Lái xe cẩn thận.”

      “Em trả lời , buông tay.”

      buông tay trước !”

      “Được, buông tay, coi như là em đồng ý rồi nhé.”

      “Chu Tử Chính! vô sỉ đấy.”

      Chu Tử Chính nhếch miệng: “Đâu có, răng đầy đủ mà.” (*: “sỉ” - liêm sỉ và “xỉ” – răng : là từ đồng .)

      Lâm Dư Hi trách mắng: “Tập trung lái xe !”

      “Tuân lệnh, bà xã!”

      Hai chữ “bà xã” này làm cho lồng ngực của Lâm Dư Hi rung động, dâng lên nỗi hốt hoảng tên, xoay mặt , nhìn ra ngoài xe: “Chúng ta, có thể từ từ ?”

      Chu Tử Chính quay đầu qua nhìn cái, trêu đùa nữa: “Được!”

      -Truyện chỉ được đăng diễn đàn Leê Quuý Đoôn-

      -----

      Hai người vào siêu thụ, Chu Tử Chính lấy chiếc xe đẩy: “Muốn mua gì, thưa đầu bếp đại nhân.”

      muốn ăn cái gì?”

      “Đồ em nấu chắc chắn là thích ăn.”

      “Có cái gì mà ăn ?”

      ăn thiệt thòi.”

      Lâm Dư Hi liếc cái: “Vậy tối nay ăn ba ba* !” (*: ăn ba ba = ăn thiệt thòi.)

      Chu Tử Chính nhướn máy: “Em nấu được, chắc chắn ăn.”

      Lâm Dư Hi để ý nữa, bắt đầu nhét đồ vào trong xe đẩy, sau đó phát ít ánh mắt xoi mói của người xung quanh.

      Chu Tử Chính kề vào tai : “Xin lỗi, quên đeo kính mát rồi.”

      Đeo mắt kính càng dễ khiến người ta nhận ra hơn đó, được hả?

      có paparazi chụp lén à?” Siêu thị của khu biệt thự ở lưng chừng núi này, là chỗ mà đám paparazi đóng đô.

      có! Nhưng có tờ báo hay tạp chí nào dám viết bài dưới tình huống cho phép của .”

      “Vậy lần trước ở phòng khám, tại sao gã paparazi kia lại liều mạng muốn chụp hình của thế?”

      “Nếu bọn họ chụp được những tấm hình mà cho phép bọn họ đăng, bán lại cho .”

      Lâm Dư Hi hiểu ý “ừ” tiếng.

      “Paparazi chụp ít hình ảnh khám nhiều bác sĩ khác nhau từ sớm rồi, nhưng có bất cứ tờ báo hay tạp chí nào viết bài, cho phép, hai là, những tấm hình chụp được, mua hết toàn bộ, coi như là phí bịt miệng.”

      “Ừm!” Tất cả đều do đồng tiền làm hại.

      Chu Tử Chính dựa sát vào tai : “Bên tay trái của em có paparazi chụp đấy, em muốn cười với ta cái ?”

      Lâm Dư Hi xoay mặt : “ muốn!” Ánh mắt của lướt qua phía trước, dừng lại hai bóng người cách đó xa.

      Vương Vận Kỳ, Phương Lâm!

      Sáu ánh mắt nhìn nhau, trong đó có kinh ngạc và căm hận.

      Chu Tử Chính nhìn thấy Vương Vận Kỳ, mỉm cười tỏ ý chào: “Kỳ Kỳ, trùng hợp vậy?”

      Vương Vận Kỳ cứng nhắc nhếch khóe miệng: “ ngờ lại gặp được ở siêu thị.”

      “Có lẽ sau này gặp thường xuyên đấy.”

      Vương Vận Kỳ nhìn lướt qua Lâm Dư Hi cái: “Lần nào cũng huênh hoang như vậy, lúc thích dự kiện, lúc thích party, lần này lại đến siêu thị dạo, gu thưởng thức của là thay đổi rất nhiều nha.”

      Chu Tử Chính lạnh nhạt nhìn Vương Vận Kỳ: “Chỉ cần với Liz hiểu cái nào là làm ra vẻ, cái nào là nghiêm túc là được. Sợ nhất là có người ngay cả cái nào là tình, cái nào là giả dối cũng phân chia ràng được, coi giả thành , lại xem thành giả.”

      Khóe môi của Vương Vận Kỳ khẽ run: “Chu công tử chuyện sâu xa quá!”

      “Có ?”

      Đầu Vương Vận Kỳ hơi ngước lên: “ mạng mở ván đánh cược lần này chơi bao lâu đấy, hay là cho em nghe dự định của , em cũng cược ván.”

      “Cả đời! Cả đời người! Thắng rồi mời ăn cơm nhé.”

      Gò má của Vương Vận Kỳ run lên, cười ha ha hai tiếng: “Cược lớn vậy à?”

      “Nếu chỉ chơi đùa thôi còn cần đánh cược sao?” Chu Tử Chính đẩy xe : “Được rồi, phải mua nguyên liệu về nhà nấu cơm nữa, đói rồi, bye nhé!”

      Hai người bước chậm rời khỏi. Chu Tử Chính giọng : “ với ta rất ít khi qua lại, chỉ gặp phải trong số trường hợp chính thức thôi.”

      cần giải thích với em.”

      chỉ sợ em cho rằng rất thân với ta, mà khinh bỉ ánh mắt của thôi.”

      Lâm Dư Hi liếc cái, lấy búp bông cải xanh bỏ vào trong xe đẩy: “Em hiểu ánh mắt của . Nhưng vì nhìn trúng em, vậy chứng minh ánh mắt của vẫn còn ổn.”

      tay Chu Tử Chính ôm lấy eo : “Câu này thích nghe, vừa nâng em lên, lại vừa nâng lên.” Đột nhiên nhìn thấy quầy bày bán nho, buông lỏng tay ra, vội lên trước hỏi: “Nho này, có chua ?”

      Nhân viên bán hàng vội : “Nho này bảo đảm ngọt ạ.”

      Chu Tử Chính khẽ nhíu mày, lại ôm eo Lâm Dư Hi: “Nhưng tôi muốn nho chua, ấy chỉ thích ăn nho chua thôi!”

      Nhân viên bán hàng tưởng đùa, cười ha ha hai tiếng: “Sao thế được, ấy có bạn trai đẹp trai như thế này, tôi mới giống người ăn nho chua ấy chứ!”

      Lâm Dư Hi vội lấy hộp nho bỏ vào xe đẩy: “Đừng để ý tới ấy, ấy lung tung đó.”

      Chu Tử Chính nhún vai cười với nhân viên bán hàng, nhân viên bị vẻ đẹp trai của làm cho mặt mày hớn hở: “ có phải là ngôi sao nổi tiếng nào ?”

      Lâm Dư Hi : “ ấy là đạo diễn, thích nhất là tự biên tự diễn.”

      Chu Tử Chính tán thành gật đầu: “Cũng đúng, ấy là nữ chính của tôi đấy.”

      Nhân viên bán hàng “ồ” tiếng: “Vậy, phim của hai chị khi nào ra rạp thế? Có rảnh em ủng hộ.”

      Chu Tử Chính bật cười: “Ừm, có thể còn phải chờ thêm, bây giờ vẫn còn chưa đưa nữ chính vào động phòng nữa.”

      “Ồ, phim cổ trang nha!”

      Lâm Dư Hi thầm nhéo cái: “Đừng nghe ấy bậy!

      -Bạn đọc truyện d.iễn đ.àn Lees Quys Ddoon-

      -----

      Lâm Dư Hi ở trong bếp nấu ăn, Chu Tử Chính ngồi bên bàn đảo, trò chuyện với .

      “Em bắt đầu nấu ăn từ khi nào thế?”

      “12 tuổi. Lúc đó ba mẹ em đều làm việc ở phòng khám, lúc đó rất nhiều bệnh nhân đến phòng khám khám bệnh, ba mẹ thường xuyên phải đến 8 giờ mới về đến nhà.”

      “Hèn gì em độc lập như vậy, ra là được huấn luyện từ .”

      “Cũng có gì tốt.”

      “Em rất ít khi khóc à?”

      “Ừm!”

      “Tại sao?”

      “Lúc muốn để ba mẹ nhìn thấy, rồi lo lắng. Lớn rồi, cảm thấy khóc cũng có tác dụng gì.” Lâm Dư Hi tắt lửa, “Xong rồi, có thể ăn cơm.”

      Chu Tử Chính tới, ôm lấy : “Khóc có tác dụng đấy.”

      “Có tác dụng gì?”

      “Em vừa khóc, trái tim của tan ra ngay.”

      Lâm Dư Hi mím môi: “Có thể nào đừng sến súa như vậy ?”

      Chu Tử Chính cẩn thận, tỉ mỉ nhìn : “Được thôi, kiểu sến súa này, hình như em ưng lắm. Vậy để tìm thử xem!”

      “Tìm cái gì?”

      “Tìm chỗ yếu của em!”

      -Truyện chỉ được đăng DĐ.L>Q>Đ, trang khác đều là trộm cắp-

      -----

      Ăn cơm xong, những người giúp việc lại xuất như thần vậy, dọn dẹp phòng bếp, sau đó lại lượn tiếng động.

      “Người giúp việc của nhà biến hóa tài tình ghê!” Lâm Dư Hi cảm thán.

      “Bọn họ đều theo lâu lắm rồi, biết khi nào nên xuất , khi nào nên biến mất.” Chu Tử Chính lấy di động của qua, gõ vào dãy số: “Đây là số điện thoại của quản gia Hà, em có việc gì cứ gọi cho ông ấy, ông ấy xuất ngay lập tức mặc cho em sai bảo.”

      sờ bụng: “No quá! Khó trách đàn ông có gia đình rồi đều mập ra. được, nghỉ ngơi chút, lát nữa bơi.”

      Lâm Dư Hi nghĩ tới, trong phòng chứa quần áo lại có mười mấy bộ đồ bơi chuẩn bị sẵn cho , bikini, liền thân, các kiểu hoa văn, màu sắc đều có đủ hết. Lâm Dư Hi chọn bộ đồ bơi liền thân đơn giản, màu xanh lam, chồng cái áo thun dài vào.

      Lúc Lâm Dư Hi đến hồ bơi, Chu Tử Chính bơi hết mấy vòng. nằm bên cạnh hồ, nhìn cởi áo thun ra, đôi mày bất mãn nhíu lại: “Tại sao mặc bikini?”

      “Em quen.”

      “Lần đầu em gặp , cởi sạch rồi. Cái gì của cũng bị em nhìn sạch trơn hết, vậy mà em lại trả lễ sao?”

      Lâm Dư Hi xuống nước: “Đàn ông bị em nhìn qua nhiều lắm, muốn em trả lễ cho từng người à?”

      Chu Tử Chính nghẹn lời, trong chốc đáp trả được, chỉ có thể nhìn nhàng duỗi chân, bóng người vẽ nên luồng ánh bạc lấp lánh trong hồ nước.

      cười khẽ, tự lẩm bẩm: “Em cũng xuống nước rồi, còn chạy được ư?”

      Sau khi bơi qua lại 10 lần, Lâm Dư Hi bơi đến cạnh hồ, nhìn xung quanh, lại thấy Chu Tử Chính. Chẳng qua nỗi ngờ vực mới nổi lên đến hai giây, đột nhiên Chu Tử Chính ở trong nước nhô lên, ôm chặt vào lòng.

      hết hơi rồi, cần hô hấp nhân tạo!” Câu còn chưa dứt, môi của dán lên, tham lam cướp đoạt.

      Đến khi rốt cuộc cũng buông ra, ngược lại, Lâm Dư Hi bị làm cho thở hổn hển.

      Chu Tử Chính cười xấu xa: “Hình như em cũng sắp hết hơi rồi, có cần hô hấp nhân tạo ?”

      “Còn hô hấp nữa, em sắp đứt hơi luôn rồi! Mau buông em ra.”

      “Được, em cho biết có cảm giác gì . Nếu như câu trả lời của em làm hài lòng, thả em ra.”

      Lâm Dư Hi đối diện với đôi mắt lấp lánh của , sau khi cổ họng hơi nghẹn ngào, mới chậm rãi ra: “Rung – động!”

      Trong mắt của Chu Tử Chính chợt nở hoa: “Trả lời hay lắm! Tối nay lật thẻ của em.”

      -Truyện được edit bởi miemei, chỉ đăng DĐ.L~Q~Đ-

      -----

      Lúc Lâm Dư Hi tắm rửa xong, thay quần áo rồi xuống lầu, Chu Tử Chính mặc quần áo ở nhà lười biếng ngồi sô pha xem ti vi.

      còn sớm nữa, em phải về nhà rồi.”

      gọi điện cho bác trai, hỏi tối nay em ở lại chỗ có được , bác trai , được!”

      Lâm Dư Hi ngơ ra hai giây: “ lại tiền trảm hậu tấu nữa!”

      “Chiêu này dùng được mà! Người quan trọng nhất của em là bác trai, giải quyết ổn thỏa phía bác trai, cửa lớn rộng mở rồi.”

      Chu Tử Chính vỗ vỗ sô pha: “Qua đây ngồi , bây giờ chiếu Sherlock Holmes, em thích coi đó.”

      Lâm Dư Hi qua, nhìn thẳng vào : “ rồi đấy, chung phòng đâu đó.”

      Mặt Chu Tử Chính đầy chân thành, nhưng thầm mở cờ trong bụng mà gật đầu: “Tất nhiên!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, Trâu8 others thích bài này.

    4. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Ta đọc truyện này mà cũng cảm giác như mình vậy, ngọt ngào quá, rung động nữa
      Thank editor nhiều nhé

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32 – Điều kiện là –

      Editor: miemei

      Lâm Dư Hi hẹn Ngải Vi ăn trưa.

      “Cậu với Chu Tử Chính phát triển ngọt ngào chứ?”

      tệ.”

      Ngải Vi chớp chớp mắt: “Vậy bệnh của ấy, ổn chưa?”

      “Sắp rồi.”

      “Trong nhà có bác sĩ Trung Y tốt , có việc gì xoa bóp, có chuyện gì châm cứu, cả người đều thoải mái.”

      “Cậu có chuyện gì mình cũng thể châm cứu giúp cậu mà, đáng tiếc bệnh của cậu hết cứu nổi rồi.”

      Ngải Vi tức tối liếc cái: “ giờ mình trong thời kì sau thất tình, tâm hồn đặc biệt yếu ớt, cần súp canh của cậu bổ sung cho chút. Tối nay mình đến nhà cậu ăn chực, uống chực, ngủ chực.”

      Lâm Dư Hi “ách” tiếng: “Hôm nay…… được!”

      “Tại sao?”

      “Bây giờ, mình, ở nhà của Vince rồi.”

      Ngải Vi ngạc nhiên khép miệng lại được: “Hai người, sống chung nhà rồi hả?!”

      “Là chung nhà, chung phòng.”

      Ngải Vi ngơ ra giây, cúi gằm đầu: “Haiz, ngay cả cậu cũng…… Mình đây lại đơn mình, chán quá !”

      Lâm Dư Hi suy nghĩ lúc: “Hay là, tối nay cậu đến ăn cơm chung? Dù sao mình cũng muốn nấu canh, phân lượng dành cho hai người rất khó nấu.”

      Ngải Vi ngờ vực: “Mình làm bóng đèn sáng rực như vậy, Chu công tử giết mình chứ?”

      ấy làm vậy đâu.”

      -----

      làm vậy đấy!”

      “Hả?”

      mới vừa theo đuổi em đến tay, ôm còn chưa ấm, mà ấy lại đến đây tham gia náo nhiệt nữa.”

      Lâm Dư Hi nhịn được trợn trắng mắt, vào loa : “ có thể nào để cho IQ lên sàn được ?”

      ấy qua đây cũng được, điều kiện là tối nay em với chung phòng.”

      “……”

      phản đối tức là đồng ý.”

      “……”

      -Truyện chỉ được đăng diễn đàn Leê Quuý Đoôn-

      -----

      “Chủ tịch Chu!” Tống Thành Trạch vào phòng làm việc của Chu Tử Chính.

      “Tối nay có bận gì ?”

      Tống Thành Trạch xấu hổ cười cái: “Tối nay xem mắt ạ.”

      thích Ngải Vi à?”

      Tống Thành Trạch trợn to mắt: “Ông chủ à, em muốn tìm vợ, chứ phải muốn tìm công chúa để phục vụ! Em có cha mẹ già, dưới có con , thêm công chúa nữa, em ăn tiêu đâu.”

      “Cho ấy thêm cơ hội nữa , tối nay đến nhà tôi ăn cơm.”

      “…….”

      Lòng bàn tay Tống Thành Trạch đổ mồ hôi mãi: Đùa gì thế? Ngải Vi đó để ý đến chứ? Đừng nha!

      -----

      Bà chủ tự mình xuống bếp, khỏi tới nụ cười của ông chủ ngọt đến cỡ nào. Tống Thành Trạch nhìn lén hai vợ chồng son cười to trong bếp, khỏi phải trong lòng ngưỡng mộ biết bao nhiêu.

      lại liếc sang Ngải Vi cái, trang điểm nhạt hơn trước kia rất nhiều, bàn về sắc đẹp tuyệt đối là hạng nhất, đáng tiếc phải hoàng tử, có cung điện để cung phụng cho ấy. chỉ là người bình thường, cần vợ bình thường cùng chăm sóc cho cha mẹ và con cái. Kiểu phụ nữ như ấy, đoán chừng dầu vừa đổ vào chảo, bị giọt dầu bắn lên dọa cho mặt mày trắng bệch, thét chói tai liên miên rồi.

      Đúng lúc Ngải Vi cũng nhìn sang , lập tức cười ngây ngô: “Hai người đó ngọt đến rỉ nước luôn ấy.”

      Môi Ngải Vi hơi cong lên: “Tối nay may mà có đến. Nếu mình tôi ở đây, nhìn bọn họ em em, càng có tâm trạng gì.”

      “Dù sao tối nay tôi cũng có việc gì.” mặt Tống Thành Trạch cười ha ha, trong lòng thầm oán than: Dù sao buổi xem mắt tối nay của tôi đều vì mà bị lỡ rồi.

      “Tiểu Ngải!” Lâm Dư Hi kêu lên, “Qua đây , mình dạy cậu làm trứng xào cà chua.”

      Tống Thành Trạch nhịn được trợn trắng mắt: Má ơi, trứng xào cà chua mà cũng biết! Đừng là ngay cả nấu nước cũng biết nha?

      Ngải Vi vào bếp bao lâu, trong phòng bếp vang lên tiếng thét chói tai: Ây da, nóng quá, dầu bắng trúng mình rồi!

      Sau đó, trong đầu Tống Thành Trạch lại nhảy ra gương mặt trắng bệch của Ngải Vi. nhịn được lắc đầu liên tục, công chúa ơi công chúa, làm ơn đừng nhìn trúng tôi nha, tôi chịu nổi đâu! Mau tìm hoàng tử của .

      Rốt cuộc cơm canh được dọn lên bàn, ngoài đĩa trứng xào cà chua kia, những món khác nhìn qua đều có vẻ vừa có cảm giác gia đình, vừa ngon miệng.

      Chẳng qua, món do công chúa làm, Tống Thành Trạch cũng rất nịnh nọt mà ủng hộ, sau đó phát , món trứng xào cà chua của công chúa trông có vẻ ngán ngẩm, nhưng mùi vị cũng tệ.

      “Woa, món trứng xào cà chua này nấu ngon quá, quả là tiêu chuẩn của nhà hàng 5 sao nha.” Bởi vì là bạn thân của bà chủ, dĩ nhiên điểm số cũng phải tăng lên ùn ùn rồi.

      Ngải Vi lườm ta cái: “ có thể nào giả tạo hơn chút nữa ?”

      “Con người của tôi ấy, khuyết điểm lớn nhất chính là giả tạo được.” Tống Thành Trạch cười làm lành.

      “Hứ!” Ngải Vi khinh bỉ nhướn mày, chỉ là bên khóe mắt vẫn treo ý cười vui vẻ.

      Tống Thành Trạch cười thầm: này dễ dỗ đấy.

      Lâm Dư Hi ăn miếng: “Tiểu Ngải, đúng là làm tệ đâu. Nhưng sau này cậu đừng ném cà chua vào chảo dầu, bỏ từ từ vào là được.”

      Tống Thành Trạch ăn miếng cà tím xào, đôi mắt vô thức hơi trừng lên, sau đó nước mắt trong lòng cứ chảy mãi: Sao mà có thể nấu đến ngon như vậy chứ! Bà chủ à, chị mất nhân tính quá , chị thế này là ép những người phụ nữ khác vào đường cùng đấy!

      Ngải Vi hỏi: “Vậy món cà tím xào của Hi Hi lại đạt tiêu chuẩn gì?”

      “Tiêu chuẩn cấp sư phụ!”

      “So với trứng xào cà chua của tôi thế nào?”

      “Mỗi món có hương vị khác nhau, mỗi người có sở trường riêng, có nét đặc sác riêng, mỗi người vẻ.” Tống Thành Trạch ném tất cả những câu mà có thể nghĩ ra để lấp liếm.

      Ngải Vi gật đầu: “Tốt lắm, kiểm nghiệm xong. quả tên ngốc nịnh bợ siêu cấp.”

      Lâm Dư Hi và Chu Tử Chính nhìn nhau, bật cười!

      -Bạn đọc truyện DĐ.L~Q~Đ-

      -----

      Ăn cơm xong, nghỉ ngơi lúc, Tống Thành Trạch liền biết điều kéo Ngải Vi chuồn . Trước khi , nhìn thấy độ cong hài lòng môi Chu Tử Chính, trong lòng thầm khen mình mười ngàn lần. Ông chủ, vì hạnh phúc của , em hi sinh thời gian quý báu theo đuổi hạnh phúc của mình, để dỗ công chúa cái gì cũng làm xong, tiền hoa hồng cuối năm nay, biết nên làm thế nào rồi đó.

      Chỉ là, niềm vui của chưa kéo dài được bao lâu, bị cuộc gọi đến phá vỡ.

      “Cái gì? 40 độ, chị lập tức đưa nó đến bệnh viện , 20 phút sau tôi tới.”

      Ngải Vi hỏi: “Chuyện gì thế?”

      “Con trai tôi bị sốt!”

      -----

      Lâm Dư Hi tắm xong ra, thấy Chu Tử Chính mặc áo ngủ, ôm Hello Kitty của nằm giường coi ti vi. Lần đầu tiên, cảm thấy vẻ đẹp trai của chân thực đến thế.

      “Walking Dead, em thích xem nhất phải ?”

      “Ừm.”

      “Sao em lại thích phim Hàn mà thích loại phim kinh dị này vậy?”

      “Em thích kích thích, được à?”

      Chu Tử Chính nhìn đánh giá cái, mờ ám “ồ” tiếng: “ biết, cố gắng hết sức để thỏa mãn em.”

      Lâm Dư Hi nhìn khinh bỉ, đến bên bàn sách lấy di động, rồi ngồi lên giường.

      tay Chu Tử Chính kéo đến bên cạnh, thơm cái lên má : “Tối nay em nấu ăn ngon đến nỗi làm cho cậu Trạch quên luôn là boss của cậu ấy, cứ nhìn với ánh mắt cực kì hâm mộ, ganh tị, căm hận ấy.”

      “Hôm nay cố ý kêu ấy tới mà.”

      “Dĩ nhiên, làm mai cho cậu ấy và Tiểu Ngải.”

      “Có cảm giác giữa ấy và Tiểu Ngải ăn nhập lắm.”

      chỉ tạo cơ hội cho hai người họ thôi, có ăn nhập hay , quản được.”

      “Ding”, di động của Lâm Dư Hi có tin nhắn gửi đến, mở ra, là Làm Sao Đây gửi đến tấm ảnh bầu trời sao.

      Chu Tử Chính liếc qua cái: “Làm Sao Đây là ai vậy?”

      “Bạn đồng tính.” Lâm Dư Hi đóng QQ lại.

      “Nam hay nữ thế?”

      Lâm Dư Hi nhìn cái, để di động xuống: “Có thể là nam, cũng có thể là nữ, chưa từng gặp nên thể xác định.”

      “Quen biết thế nào? chuyện bao lâu rồi?”

      “Người đó tìm bác sĩ Trung Y ở mạng để hỏi thăm về bệnh, trò chuyện cũng hơn năm rồi.”

      Chu Tử Chính trợn mắt lên: “Hơn năm? Còn sớm hơn nữa hả?”

      Trong lòng Lâm Dư Hi thấy buồn cười: “Đúng đó, trò chuyện hơn năm rồi vẫn chưa gặp mặt. Đâu có giống , mới ba tháng kéo em lên giường rồi. Ngài chủ tịch, em như vậy, hài lòng rồi chứ?”

      Chu Tử Chính cười rạng rỡ, bưng mặt của lên, mổ lên môi cái: “Vô cùng hài lòng!”

      “Được rồi! Xem phim ……”

      Hai tay Chu Tử Chính kéo vào lòng, để ngồi lên đùi mình, dựa vào ngực mình, ôm lấy : “Được thôi.”

      Chỉ là, Lâm Dư Hi hoàn toàn có cách nào xem phim được, tay của dạo chơi tới lui người , bờ môi thi thoảng kề vào cổ , mặt hôn cái, làm cho lòng , nóng rực lên.

      Lâm Dư Hi lắc lắc người: “ ôm em nóng quá.”

      “Có ?” Chu Tử Chính tiếp tục giở trò, “Nóng quá cởi đồ ra !”

      Lâm Dư Hi đè tay lại: “Em muốn xem phim, đừng quậy nữa.”

      “Em nhìn biết bao nhiêu lần rồi, làm thế nào cũng phải cho xem lại lần mới được.” Chu Tử Chính nhìn gương mặt đỏ lựng của Lâm Dư Hi, cười xấu xa, “Dù sao em cũng chạy thoát, cứ nghe theo !”

      , đừng làm bậy nha, vẫn chưa khỏe hẳn đâu.”

      Chu Tử Chính kéo cánh tay giãy giụa cuối cùng của ra, cởi nút áo ngủ: “Em nghĩ đâu vậy, chỉ muốn xem thử thôi. Em xem phim của em, xem cái của ……”

      cho rằng có ham muốn tình dục trong 5 năm qua, xem cái, cũng chỉ là muốn cho con mắt nghiền thôi, chẳng qua quên mất, khi núi lửa hoạt động sắp thức tỉnh, dung nham nóng bỏng ở bên trong sôi trào trước.

      “A!” Lâm Dư Hi ngờ ngậm vào, chợt kêu thất thanh.

      Chu Tử Chính ngẩng đầu lên, mặt đầy vô tội nhìn vẻ mặt như giận như của : “ liên quan đến , là do đồ ăn hấp dẫn quá, chỉ nhìn thôi thỏa mãn được.”

      Lâm Dư Hi trừng : “Vậy nhìn đủ rồi, ăn cũng đủ rồi chứ?”

      “Chưa! Còn bên nữa!”

      “A……”

      Đối mặt với Chu Tử Chính thèm ăn, dường như ngoài việc mặc cho ức hiếp, Lâm Dư Hi cũng hết cách với . Thế là, xem xong cả tập Walking Dead, Lâm Dư Hi chỉ xem được bóng người chuyển động, nội dung gì, biết chút nào hết. Đầu óc của bị nóng bỏng thân thể nấu thành nồi cháo rồi.

      -Edited by miemei, posted on Lees Quys Ddoon forum-

      -----

      “Con trai ? có con trai á?” Ngải Vi vô cùng kinh ngạc.

      Tống Thành Trạch trầm giọng : “Là con trai của tôi, tôi và chị dâu qua đời trong tai nạn xe cộ ba năm trước, để lại đứa con này. Tôi coi nó như con trai vậy.”

      “Ôi, xin lỗi!” Ngải Vi cất vẻ mặt kích động .

      sao, đều qua rồi.”

      bệnh viện trước ! nhà tôi thuận đường, dù sao tôi cũng có việc gì, xem con trai chút, sau đó tôi tự bắt xe về là được.”

      “Được!” mặt Tống Thành Trạch là vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.

      Trong bệnh viện, bảo mẫu bế cậu nhóc ba, bốn tuổi ngồi đợi ghế dựa.

      “Tiểu Thiên!” Tống Thành Trạch bước vội qua đó.

      “Ba!” Tiểu Thiên vừa nhìn thấy Tống Thành Trạch liền vươn tay ra muốn bế, khóc òa lên.

      Tống Thành Trạch bế Tiểu Thiên, trán, sau cổ của cậu đều dán miếng hạ sốt.

      Bảo mẫu lo lắng : “Hôm nay, từ lúc sớm ở trường về nó cứ luôn có tinh thần, chị tưởng đâu nó mệt, nên kêu nó ngủ. Sau khi nó ngủ dậy vẫn có tinh thần, chị có chút lo lắng, cho đồ ăn vặt nó thích nhất, nó cũng chịu. Đến bảy giờ bắt đầu phát sốt, càng ngày càng cao, dọa chị sợ muốn chết.”

      Tiểu Thiên dựa vào vai Tống Thành Trạch, có hơi có sức mà thút thít.

      “Tiểu Thiên ngoan. Ba về rồi nè. Chút nữa chúng ta gặp bác sĩ, bác sĩ cho con ít binh lính, sau khi uống vào, các binh lính ở trong bụng con, đánh đuổi hết bọn xấu luôn.”

      “Con muốn gặp bác sĩ, con muốn uống binh lính.” Nước mắt của Tiểu Thiên lại chảy xuống tí tách.

      Ngải Vi ngồi bên cạnh Tống Thành Trạch, mỉm cười với Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên, con có biết binh lính mà con uống vào bụng trông như thế nào ?”

      Tiểu Thiên lắc đầu.

      “Dì vẽ cho con xem nhé.” Ngải Vi lấy túi trang điểm trong túi xách ra, rồi lấy ra cây chì kẻ chân mày. cầm tờ khăn giấy, phủ lên ghế, bắt đầu vẽ, lưu loát vẽ ra chú lính đội nón sắt.

      Ngải Vi giơ khăn giấy lên: “Con xem nè, chú lính này rất đẹp trai, rất dũng cảm phải nào? Chính nó giúp con đánh đuổi kẻ xấu trong bụng đó, sau đó con khỏe lại rất nhanh, có thể đến khu vui chơi để chơi rồi.”

      Tiểu Thiên sửng sốt, dựa vai Tống Thành Trạch, cái miệng chu lên: “Nhưng con thích mùi vị của binh lính.”

      “Con là đàn ông mà! Mùi vị ngon, sợ gì chứ. Đúng rồi, con khu vui chơi, thích chơi trò gì nhất? Đừng cho dì biết, dì đoán là cầu trượt.”

      Tiểu Thiên cười gật đầu.

      Ngải Vi lại cầm tờ khăn giấy lên vẽ: “Vậy dì vẽ cho con cái cầu trượt nha.”

      Tống Thành Trạch nhìn kỹ thuật vẽ thành thạo của Ngải Vi, trong lòng chỉ kinh ngạc chút thôi đâu. Ngải Vi chỉ vẽ cái cầu trượt, còn vẽ thêm mấy người tí hon. ấy lấy hộp trang điểm ra, dùng phấn mắt, son tô màu cho cầu trượt và người tí hon.

      Ngải Vi giơ khăn giấy lên: “Tèn tén ten ten! Vẽ xong rồi. Con thấy con ở đâu ?”

      Tiểu Thiên chỉ vào cậu bé mặc áo màu xanh trong hình vẽ.

      “Ôi chao, sao con thông minh thế, vừa nhìn là nhìn ra rồi.” mặt Ngải Vi đầy vẻ ngạc nhiên thể tin được.

      gương mặt nhắn của Tiểu Thiên có chút kiêu ngạo: “Bởi vì nó mặc áo màu xanh, con cũng mặc áo màu xanh.”

      Ngải Vi vỗ tay: “Giỏi đấy! Bức tranh này dì tặng cho con. Con dũng cảm gặp bác sĩ, sau đó uống binh lính vào, rất nhanh có thể trượt cầu trượt thôi, được nào!”

      “Dạ được!” Tiểu Thiên gật đầu.

      Loa phát thanh vang lên, đến lượt Tiểu Thiên khám bệnh. Tống Thành Trạch bế Tiểu Thiên lên, gật đầu với Ngải Vi: “Cám ơn!”

      Ngải Vi mỉm cười: “Đừng khách sáo, dỗ con nít là nghề của tôi. Chị họ tôi có hai đứa con, đều được tôi dỗ lớn đó. Đừng lo lắng quá, rất nhanh sao thôi.”

      “Hôm nay làm phiền quá.”

      sao, chăm sóc tốt cho Tiểu Thiên , tôi tự bắt xe về.” Ngải Vi về phía Tiểu Thiên, làm động tác lực sĩ mạnh mẽ với cậu, “Binh lính Tiểu Thiên, phải đánh bại kẻ xấu, sau đó khu vui chơi nhé!”

      Tiểu Thiên cười ha ha.

      Tống Thành Trạch nhìn bóng dáng Ngải Vi rời , giống như nhìn thấy ma thuật khó tin nhất vậy. giây trước, ấy vẫn còn là công chúa xinh đẹp có đầu óc, cực kỳ ngu ngốc đòi sống đòi chết kia, đột nhiên lại như biến thành bảo mẫu thân thiết đáng như thế này. được, tình hình thay đổi quá mãnh liệt, nghĩ rằng mình có ảo giác rồi.

      “Tiểu Thiên, dì vừa rồi mới làm gì thế?”

      “Lực sĩ mạnh mẽ đó!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, ly sắc8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :