1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28 (tiếp theo)

      Editor: miemei

      Người thể ngờ được lại đến đây. Mẹ của Lý Thuần Nhất ngồi xe lăn, do ba Lý đẩy đến căn lều. Lâm Dư Hi nhìn bọn họ từ từ bước đến, trong lòng khỏi rút lại cái. ba năm gặp họ rồi. Nhớ đến lần cuối cùng châm cứu cho mẹ Lý vào ba năm trước, mẹ Lý có thể tự do lại, nhưng bây giờ……

      Mà ba Lý, chỉ từng gặp cách lớp kính thủy tinh trong tù, lần trước gặp lại ông ấy là trước đám cưới của Lý Thuần Nhất ba tháng, lúc đó vì bệnh tim tái phát mà ông ấy ở lại bệnh viện hai tháng, khỏi bệnh rồi, lại phải trở vào trong tù. Dáng vẻ của ông ấy lúc đó tiều tụy đến nỗi khiến đau lòng. Sau này nghe sau đám cưới của Lý Thuần Nhất tháng, ông ấy được tạm tha từ tù ra.

      Hai người kí tên vào, gật đầu tỏ ý với Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi.

      “Cám ơn ạ!” Lâm Dư Hi gật đầu cảm tạ.

      Mẹ Lý chăm chú nhìn Lâm Dư Hi: “Hi Hi, lâu rồi gặp. Cháu thay đổi chút nào!”

      “Đâu có! Chân của bác vẫn ổn chứ?”

      Mẹ Lý lắc đầu: “Lúc ổn lúc . Dạo này đôi chân càng ngày càng có sức.”

      “Có đến bệnh viện Trung Y khám ạ? Châm cứu với xoa bóp nhiều hơn, tốt lên thôi.”

      “Bọn họ làm gì tỉ mỉ được như cháu chứ.” Mẹ Lý nhìn Lâm Dư Hi, có chút khó xử, “Hi Hi, Thuần Nhất có lỗi với cháu, bác cũng có mặt mũi đến tìm cháu nữa. Hơn ba năm rồi, chúng ta vẫn nợ cháu câu xin lỗi.”

      Lâm Dư Hi hờ hững: “Bác , mọi người có lỗi với cháu. Tất cả đều qua rồi!”

      Mẹ Lý nắm tay Lâm Dư Hi, hốc mắt có nước mắt chuyển động: “Hi Hi, bác biết bây giờ bác gì cũng vô dụng……”

      Lâm Dư Hi uyển chuyển cắt ngang lời của bà: “Bác , chuyện qua cần phải nhắc lại nữa. Cám ơn hai bác đến kí tên ủng hộ! Hôm nay trời nóng, hai bác đừng ở bên ngoài lâu quá.”

      Mẹ Lý thở dài hơi: “Gần đây Thuần Nhất vô cùng ổn!”

      Lâm Dư Hi thoáng buồn bã: “Cuộc sống luôn có chút trắc trở, vượt qua rồi sao đâu.”

      Trong mắt mẹ Lý đầy tiếc nuối: “Cháu vẫn luôn tốt như thế! Là bác có phước, thể nhận con dâu tốt như vậy.”

      Lâm Dư Hi cứng lại.

      Ba Lý vỗ vỗ vai mẹ Lý, bất đắc dĩ : “ thôi! Đừng làm Hi Hi khó xử.”

      -Truyện chỉ được đăng dđ. LeeQuysDdoon-

      -----
      Sau khi ba Lý và Mẹ Lý rồi, dòng suy nghĩ của Lâm Dư Hi vẫn sôi trào thôi: Gần đây Thuần Nhất vô cùng ổn!

      ta dĩ nhiên ổn rồi. có vợ lại còn ngoại tình, cướp đàn ông trắng trợn, ràng muốn làm cho mình thân bại danh liệt, Vương Vận Kỳ mất hết thể diện. Đương nhiên là ta ổn!

      Chỉ là, tại sao chứ? Đầu ta bị úng nước à? Có tiền rồi, cả người thay đổi, trái tim cũng lệch lạc luôn sao?

      Lâm Dư Hi lắc lắc đầu. Kể từ ba năm trước, ta rời tiếng nào, ta còn là người mà quen biết nữa. Lý Thuần Nhất từng lòng dạ với , biến mất từ sớm rồi.

      Di động có tin nhắn đến, là Làm Sao Đây.

      “Tôi xem tin tức, có hai bác sĩ trung y bị kiện hành nghề y bằng cấp, là ư?”

      Lâm Dư Hi thở dài, dạo này hai cha con hot : “Gần đây có mấy bác sĩ bị kiện chứ.”

      “Lâm Dư Hi?”

      Lâm Dư Hi cười bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi lộ ra ngoài sáng rồi.”

      “Tôi còn tìm được weibo của nữa, Chu Tử Chính là bạn trai à?”

      Lâm Dư Hi khẽ nhíu mày: “Đây là chuyện riêng của tôi.”

      “Xin lỗi! Chỉ là, tôi quen biết với Chu Tử Chính.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt: “Được rồi! Thế giới đấy!”

      “Tôi cảm thấy thế giới của ta và thế giới của chênh lệch xa quá.”

      “Khoảng cách giữa lòng người vốn rất lớn.”

      “Chu Tử Chính khoe khoang chuyện của hai người weibo huyênh hoang như thế, cảm thấy giống như là cố ý show ra vậy. Tôi thấy tốt lắm. Với hiểu biết của tôi dành cho , giống như người thích huênh hoang như vậy.”

      Lâm Dư Hi do dự lúc: “ quen biết với ấy thế nào vậy?”

      “Quen qua công việc. ta là người làm ăn vô cùng thông minh.”

      “Vậy với ấy là người cùng thế giới?”

      phải! Tôi từng vô cùng muốn leo lên đó, kết quả tôi lên đó rồi, nhưng lại phát leo vào địa ngục bao giờ tìm lại bản thân mình được nữa.”

      Tay Lâm Dư Hi siết lại: “Có đáng sợ đến vậy ?”

      “Giống như là thả con cá trong cái hồ vào biển, hoặc là bé Lọ Lem vào hoàng cung vậy. bé Lọ Lem gả cho hoàng tử, sau đó sống vui vẻ, hạnh phúc về sau, đây chỉ là câu chuyện cổ tích mà thôi. biết bé Lọ Lem chân nhất là ai ?”

      “Vương phi Diana.”

      cùng thế giới chính là cùng thế giới, hiểu mà!”

      ám chỉ tôi đó à?”

      “Tôi vậy mà cũng coi như ám chỉ sao? Tôi đây là chỉ ràng, dùng bài học sống của tôi để chỉ ra đấy.”

      Lâm Dư Hi bật cười: “Có cảm giác thế giới của rất rối loạn nha!”

      “Bây giờ đúng là vậy. Nhưng rối loạn mới có cơ hội rời khỏi, tôi muốn trở về cái hồ của tôi.”

      “Hi vọng được như ý nguyện.”

      mà! Đến lúc đó, tôi nhất định tìm ra ngoài uống tách Flat White mà tôi thích nhất.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười: “Tôi cũng thích Flat White. Có đôi khi cảm thấy khá là giống khẩu vị với đấy.”

      “Có lẽ là vì chúng ta có duyên.”

      “Trong biển người mênh mông có thể gặp được loại duyên phận rồi.”

      ta nhắn sang gương mặt cười: “Mong đợi tách Flat White đó quá.”

      Lâm Dư Hi khẽ thở ra: Làm Sao Đây? Phải đó! cùng thế giới, làm sao đây?

      -Posted on ~L e Q u y D o n~ forum, edited by miemei-

      -----

      Trong căn biệt thự núi của Chu Tử Chính, Lâm Dư Hi vừa châm cứu xong, nhịn được hỏi: “Vẫn chưa điều tra được con cá thứ năm ư?” Trước kia chỉ tốn mấy ngày, thám tử tư kéo ra được chuỗi mấy con cá, nhưng sau con cá thứ tư, qua hơn tuần rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì.

      Bàn tay mặc áo của Chu Tử Chính siết chặt lại: “Ừm, con cá lớn đứng sau bức màn lẩn trốn sâu, điều tra ra.”

      Trong mắt Lâm Dư Hi lên chút sầu lo, nếu như câu được con cá lớn, vậy có khi nào sau này lại gây ra chuyện gì nữa hay ?

      Chu Tử Chính suy nghĩ chút: “Có đôi khi, kẻ đứng sau bức màn có thể điều tra ra được, nhưng bây giờ bọn chúng biết người đứng sau lưng em là sai rồi, dám đến gây chuyện nữa đâu.”

      Lâm Dư Hi thở dài hơi sâu: “Tôi chỉ muốn biết tại sao thôi.”

      “Có thể là bởi vì tôi.” Chu Tử Chính trịnh trọng nhìn , chút xíu vẻ đùa giỡn nào.

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên: “Liên quan gì đến chứ?”

      “Tôi có rất nhiều kẻ thù biết tên, có thể là có người hận em trị khỏi bệnh cho tôi, nên bày mưu hãm hại em.”

      Lâm Dư Hi khó mà tin được nhìn vẻ nghiêm túc của , khóe môi giật giật, nhưng lại ra tiếng nào.

      Chu Tử Chính chợt nhíu mày lại: “Cũng có thể là có người ghen ghét em có thể nhìn thấy toàn thân của tôi, rồi vì ghen thành hận, cho nên bày mưu hại em.”

      Đôi mắt Lâm Dư Hi trừng lên, tức tối “hừ” tiếng, xoay người tháo bao tay ra. Uổng cho còn tin tưởng hết mấy giây,

      Chu Tử Chính lẳng lặng thò đầu qua: “Sau này đừng dùng bao nữa, được ?”

      Tay của Lâm Dư Hi run lên cái, cắn răng nghiến lợi: “ còn ăn đậu hũ của tôi nữa tôi ném kim bay đâm vào huyệt câm của , để từ nay về sau câm miệng lại.”

      “Được, được, được! Vậy tôi cho em ăn đậu hũ của tôi nhé.” Chu Tử Chính cười , “Muốn đến đây xem ? Xem rồi em tôi đấy.”

      Chu Tử Chính vào phòng bếp lấy đậu hũ, nấm hương, măng mùa đông, chân giò hun khói trong tủ lạnh ra: “Hôm nay tôi phá lệ, nấu món Trung. Món em thích nhất, canh đậu hũ Văn Tư*.”

      (*: món ăn với đậu hũ là nguyên liệu chính, đậu hũ và các nguyên liệu khác đều được thái sơoi, theo truyền thuyết là được nấu bởi hòa thượng tên Văn Tư, nên có tên là canh đậu hũ Văn Tư.)

      xắn tay áo lên, nghiêm túc thái đậu, kỹ thuật dao cũng rất tốt.

      Chu Tử Chính liếc thấy mặt Lâm Dư Hi giấu nổi vẻ ngạc nhiên, đắc ý cười lên: “Cảm động lắm phải ?”

      Lâm Dư Hi lặng lẽ xoay mặt qua chỗ khác, cầm dao lên thái nấm hương: “Lúc thái đồ ăn đừng mất tập trung, cẩn thận ngón tay đấy.”

      Chu Tử Chính liếc trộm gò má ửng đỏ của , khóe miệng nhếch lên độ cong hoàn mỹ.

      “Em có cảm thấy chúng ta giống như chơi trò gia đình ?”

      giống!” Lâm Dư Hi càng cúi đầu thấp hơn, gò má của từ từ đỏ lên thành trái đào.

      “Vậy giống cái gì? Vợ chồng già chơi trò gia đình hả?”

      “Chu Tử Chính!” Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên tức giận nhìn .

      Chu Tử Chính lập tức cúi đầu thái đậu hũ: “Được rồi, tôi im miệng!”

      Mẹ nó chứ, miếng đậu hũ này là trơn tay, dễ nắm bắt chút nào!

      -Truyện được edit bởi miemei, chỉ đăng DĐ.L~Q~Đ-

      Thức ăn lên bàn, Chu Tử Chính chụp hình lại, đăng lên weibo.

      “Mau lên weibo của tôi nhấn thích , nếu tôi lại @ em lần nữa đó.”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ trừng cái, đăng nhập vào weibo.

      Vừa nhìn thấy sáu chữ “Trò chơi gia đình hạnh phúc!”, trong lòng Lâm Dư Hi có chút ấm áp, có chút mềm yếu, có chút giãy dụa, lại có chút khó chịu, thế là, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

      ngờ bình luận của Ngải Vi còn nhanh hơn nhấn thích: Chu công tử, nếu món canh đậu hũ Văn Tư này là nấu, vịt con xấu xí nhất định bị nhốt lại thôi.

      Lâm Dư Hi thầm hận mắng câu: Ngải Vi thối, ruột của cậu có thể nào đừng thẳng tưng như vậy được ?

      ngờ Chu Tử Chính trả lời lại trong tích tắc: Tuyệt đối là do tôi làm! Xuỵt, vịt con xấu xí xấu hổ, khiêm tốn chút, khiêm tốn chút! Tôi giả vờ như chưa thấy gì cả!

      Ngải Vi: Xuỵt, tôi giả vờ như chưa gì cả!

      Lâm Dư Hi: ……

      Ngải Vi, rốt cuộc cậu là bạn thân của ai hả? nhà hàng Ý thôi dễ dàng mua chuộc được cậu rồi, tình bạn 10 năm mỏng manh như giấy mà.

      Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi, mắt sáng lấp lánh: “Lời Tiểu Ngải hả?”

      “Chẳng phải nhìn thấy sao?”

      “Tôi chỉ giả vờ nhìn thấy thôi! Canh đậu hũ Văn Tư có điển cố gì sao?”

      “Dĩ nhiên là có, nó là món ăn nổi tiếng của Hoài Dương, có lịch sử lâu đời.”

      Chu Tử Chính nghẹn lại, sau đó khụ khụ hai tiếng, lấy di động ra: “Vậy, tôi chỉ có thể hỏi bạn thân tốt của em thôi, dù sao ấy cũng dễ mua chuộc. đôi Roger Vivier bản số lượng có hạn mới nhất có thể mua chuộc được ấy rồi.”

      Lâm Dư Hi trừng : “ dám!”

      “Chỉ cần có thể nắm được tay em, chuyện gì tôi cũng dám!”

      Lưu manh, vô lại, vô sỉ! Trong tim Lâm Dư Hi đập thình thịch thình thịch, dù có mắng hung hăng thế nào nữa, cuối cùng vẫn chỉ có thể , “…… Được, nấu đến lần thứ mười tôi cho biết.”

      Nấu đến lần thứ mười? Kéo dài thời gian? sao, chỉ cần em nhảy vào nồi, em chạy thoát nữa đâu.

      Trong mắt Chu Tử Chính chứa đầy nét cười được như ý nguyện: “Được! uổng công tôi luyện dao hết tháng.”

      Tay múc canh uống của Lâm Dư Hi dừng lại chút. Luyện dao hết tháng?

      “Thế nào? Có hài lòng về mùi vị ?” Chu Tử Chính sốt ruột nhìn chăm chú.

      tồi.” thể phủ nhận là món canh này ngọt hơn trong tưởng tượng!

      Mắt Chu Tử Chính trừng lớn lên: “Tôi chỉ luyện thái đậu hũ thôi luyện hết tháng rồi, em thể khen nhiều thêm chút à?”

      “Kỹ thuật dao tinh xảo, nêm nếm vừa phải.”

      Chu Tử Chính lướt đến gần hơn: “Vậy, có phải là chén canh kia của em ?”

      Mùi hương của bao phủ Lâm Dư Hi, giống như tấm lưới, gom thế giới của và thế giới của lại với nhau, hòa làm thể.

      Lâm Dư Hi hắng giọng, mặt có chút xấu hổ: “Cũng tệ.”

      “Vậy coi như là, phải rồi!”

      Lâm Dư Hi chỉ uống canh, trả lời nữa.

      Chu Tử Chính cười ấm áp, vặn hỏi tiếp. chỉ nghi ngờ đậu hũ này có phải làm từ đường hay , ngọt đến nỗi răng của cũng mềm nhũn ra rồi.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, Violet8 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tôi thề tôi ko có ý nghĩ ko trong sáng khi đọc tới đoạn dục vọng chưa đc thoả mãn, may nhờ có con tin.
      huongntd thích bài này.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Càng ngày càng ngọt
      Ghét cái gia đình ông Lý Thuần Nhất kia ghê
      Thank editor nhiều nhé
      huongntd thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29 – /em đến

      Editor: miemei

      Ngải Vi vào trong lều: “Nhận được bao nhiêu chữ kí rồi?”

      “Gần mười ngàn rồi.”

      Ngải Vi cười vui vẻ: “Vậy tốt quá! Có mấy chữ kí này, nhất định quan tòa tuyên án nhiều.”

      Lâm Dư Hi xoa huyệt thái dương, nét mặt hơi mệt mỏi: “Nhưng vẫn chưa điều tra được ai là kẻ đứng sau màn sai khiến. Còn nữa, nghe tình trạng của bà Trịnh lạc quan lắm.”

      “Chuyện bà Trịnh trúng độc morphine, bên phía cảnh sát bắt giữ con trai và con dâu nhà họ Trịnh rồi, tội làm tổn hại đến thân thể người khác của bác trai nhất định được bác bỏ, tội hành nghề y bằng cấp cũng có cơ hội xử rất nhiều, thậm chí chỉ phạt tiền thôi, cậu đừng lo lắng quá.”

      “Hi vọng bà Trịnh tai qua nạn khỏi.”

      Ngải Vi ôm vai : “Cậu đừng đức mẹ quá. Con trai con dâu của bà ấy nhẫn tâm xuống tay với bà ấy như vậy, người ngoài như cậu có thể làm được gì chứ? Có thể là bọn họ muốn hãm hại hai người để che giấu hành vi phạm tội, chứ hoàn toàn phải hai người đắc tội ai hết. Cậu với bác trai chỉ là tai bay vạ gió thôi.”

      Lâm Dư Hi buồn bã thở dài: “Chỉ mong là vậy!”

      “Ding” tin nhắn tới, Làm Sao Đây gửi hình của chén canh đậu hũ Văn Tư qua.

      “Tôi làm đấy, muốn nếm thử ?”

      Lâm Dư Hi rất kinh ngạc, trả lời: “ biết làm à? Món canh này khó nấu, khó ở chỗ kỹ thuật dao.”

      đời này có việc gì khó, chỉ sợ lòng bền thôi.”

      Ngải Vi cướp di động của qua: “Làm Sao Đây là ai thế?”

      “Bạn đồng tính!”

      Ngải Vi trêu chọc nhướn mày: “Bạn đồng tính?”

      ta là người kết hôn.”

      “Cậu chuyện gì với người kết hôn chứ?”

      Lâm Dư Hi bực mình: “Được rồi! Di động trong tay cậu, cậu tự xem .”

      Mũi của Ngải Vi kề vào người ngửi ngửi: “Mình luôn cảm thấy gần đây cậu giấu mình rất nhiều chuyện nha. Tối qua Chu công tử nấu canh đậu hũ Văn Tư cho cậu, hôm nay tên Làm Sao Đây này lại mời cậu uống canh, chuyện này cũng trùng hợp quá đấy!”

      Lâm Dư Hi chỉ có thể trợn trắng mắt bày tỏ khinh thường của .

      “Tên Làm Sao Đây này, dáng dấp thế nào?”

      “Chưa gặp qua! Cũng cần phải gặp!”

      “Người dám lộ mặt, xấu cũng tệ!”

      Lâm Dư Hi lại trợn trắng mắt lần nữa.

      Ngải Vi tùy tiện lướt vài cái di động, thấy tấm hình mà Lâm Dư Hi tìm kiếm baidu, trong hình là người đàn ông trung niên: “Cậu tìm ông ta làm gì thế?”

      Lâm Dư Hi nhìn cái: “ phải mình tìm ông ta, là tìm công ty của ông ta. Con cá thứ tư chính là nhân viên trong công ty của ông ta.” thở dài, “Con cá thứ tư là người bình thường, có thể chính là vì quá bình thường, nên manh mối đứt ngay chỗ ta, Chu Tử Chính cũng điều tra ra.”

      “Mình còn tưởng đâu cậu quen với ba của Phương Lâm chứ.”

      “Phương Lâm nào?”

      “Chính là con thường hay chung với Vương Vận Kỳ đó. Lần trước lúc cậu vặn tay Vương Vận Kỳ, đồng thời cũng vặn tay ta luôn ấy. Ông chủ của công ty vật liệu xây dựng này ba ta. Nhắc đến công ty này mình thấy tức, ông ta là nhờ con ông ta nịnh bợ Vương Vận Kỳ, móc nối với đầu tàu tập đoàn Trường Duyệt kia, nên việc kinh doanh mới càng ngày càng tốt, công ty của ba mình chính là bị ông ta cướp ích mối làm ăn đó. Hết cách, mình lại biết nịnh bợ Vương Vận Kỳ.” Ngải Vi bĩu môi.

      Cả người Lâm Dư Hi rung lên cái: Vương Vận Kỳ!

      Ngải Vi nhìn nét mặt chợt thay đổi của Lâm Dư Hi, suy nghĩ lúc, hiểu ra, lại hoảng sợ : “Chẳng lẽ là Vương Vận Kỳ muốn hại cậu?”

      Đầu óc của Lâm Dư Hi bị tin tức đột ngột này làm cho chấn động đến đau nhói lên, hoảng hốt nhíu mày: “Tại sao ta muốn hại mình, là vì lần trước vặn tay ta, ép ta xin lỗi ư? Chỉ vì chuyện này, mà ta phải bày mưu lớn như vậy, tốn nhiều tiền như vậy để hãm hại mình ư.”

      “Mấy triệu đối với Vương Vận Kỳ mà chẳng là gì. Chỉ là, ta đê tiện như vậy sao?” Chân mày của Ngải Vi nhíu lại, vẻ mặt trầm tư.

      Lâm Dư Hi nhìn gương mặt vắt óc suy nghĩ của ấy: “Đừng nghĩ nữa! Có nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ là đoán mò lung tung thôi, chính xác được.”

      Ngải Vi chớp chớp mắt: “Kêu bạn trai tin đồn của cậu điều tra chút !”

      “Được rồi! Chuyện này mình lo liệu, cậu mau làm ! Cứ ỷ vào ba cậu là ông chủ, tối ngày trốn việc.”

      Ngải Vi kiêu ngạo nhếch môi: “Mình là công chúa, sợ ai chứ?”

      “Cậu bệnh công chúa có!”

      -Truyện chỉ được đăng diễn đàn Lee Quuy Đoôn-

      -----

      Ngải Vi lại nhảm mấy câu rồi phải làm, Lâm Dư Hi nhìn vào di động, thấy tin nhắn của Làm Sao Đây: “Sao thế, có hứng thú uống à?” Cộng thêm tấm ảnh cún con tủi thân.

      “Đương nhiên là có hứng thú rồi! Chỉ là trong lòng phiền muộn thôi!”

      “Vì chuyện vụ kiện hả?”

      “Ừ!”

      “Tôi hi vọng có thể giúp đỡ.”

      Lâm Dư Hi có tâm tư tiếp, nhắn lại cái mặt cười.

      ~ ~ Vương Vận Kỳ? Là ta ư? ta hận mình lần trước vặn tay ta, nên muốn bày kế để trả thù? Có thể nào ?

      ta có được Lý Thuần Nhất rồi, mình còn gì cả, ta còn hận mình cái gì đây? Mình với Lý Thuần Nhất liên quan gì nữa, ta còn muốn dây dưa gì chứ?

      Càng nghĩ, trong đầu nổi lên càng nhiều gút mắc tháo gỡ được. Mà trong đầu óc rối loạn từ từ lên gương mặt: Bầu trời của em có tôi chống đỡ!

      Gút mắc trong lòng mình, ấy có thể gỡ được ? ~ ~

      nhìn thấy tấm hình và Chu Tử Chính chụp chung màn hình di động. nấu thịt kho cho , liền trả lại cho đậu hũ Văn Tư. chữa khỏi vết thương trong lòng , liền mở khóa trái tim .

      Đúng thế, gút mắc trong lòng , có thể tháo gỡ!

      mở QQ của Chu Tử Chính lên, do dự nữa, gõ vào: Tối nay có rảnh ?

      Chu Tử Chính trong cuộc họp, mở di động ra, khóe miệng nhếch lên cực kỳ đẹp trai, nhanh chóng nhắn lại: “ thế giới này có chuyện gì quan trọng hơn em.”

      ăn cay ?”

      “Có thể!”

      “Có muốn thử cánh gà cay ?”

      “Tất nhiên! 6 giờ, tôi đón em.”

      “Đổi chiếc xe khiêm tốn chút.”

      “Được, Ferrari màu đen nhé.”

      Lâm Dư Hi muốn ói máu: “ bằng lái xe tăng luôn !”

      Chu Tử Chính phì cười, giám đốc báo cáo công tác sửng sốt, tiếng chợt im bặt. ta và những giám đốc khác ngồi đó nhìn nhau, lại nhìn sang Tống Thành ngồi bên cạnh Chu Tử Chính. Ánh mắt của Tống Thành Trạch bỗng chốc đầy màu sắc phong phú, thể rất ràng: Ông chủ tán , đừng quấy rầy!

      Chu Tử Chính nhắn lại: “Được, tôi lập tức đặt chiếc. Nhưng tối nay kịp rồi, thế tôi lái phiên bản của xe tăng, Mini Cooper, vậy được rồi chứ!”

      “Được!”

      “Thế này có tính là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò ?”

      tính!”

      “Như thế còn tính, vậy làm sao mới tính?”

      “Tối nay tôi có chuyện muốn với , còn lảm nhảm nữa khỏi ăn cơm, tôi đến thẳng công ty mở cuộc họp.”

      “Sao em biết cửa sổ thủy tinh trong phòng làm việc của tôi cũng là thủy tinh mặt thế, hơn nữa còn cách rất tốt nha! Thích hợp lăn lộn…… À, đúng, để họp.”

      Lâm Dư Hi tức muốn xì khói: “Chu Tử Chính!”

      “Được, tôi im miệng!”

      Mặt mày Chu Tử Chính tươi cười tràn trề, đặt di động xuống, nhìn thấy những ánh mắt chớp chớp trong phòng họp, cơ mặt chợt căng lên, thoáng chốc nét mặt lạnh xuống lại. ho khan hai tiếng, coi như có chuyện gì xảy ra: “Giám đốc Thái, hạng mục Tiền Hải tiến triển như thế nào?”

      Tống Thành Trạch mạnh mẽ nhịn xuống ý muốn bật cười trào lên ồ ạt: Mẹ nó, ông chủ à, có thể biểu diễn đổi mặt được rồi đấy!

      -Truyện chỉ được đăng DĐ. Lee Quys Đoon-

      -----

      Nơi Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi đến là quán ăn , chuyên bàn cánh gà cay chết người đền mạng, độ cay chia ra sáu cấp, cấp cay nhất được gọi là: Mưu Sát.

      Mắt Chu Tử Chính sáng lên: “Mưu Sát? Cái tên phách lối thế này, phải thử chút.”

      đừng cứ vừa đến là thử cái cay nhất, cánh gà cay của tiệm này phải vừa đâu.”

      “Vậy ăn thấp hơn cấp, Tự Sát.”

      “Đừng, bắt đầu từ Hot ở giữa ấy.”

      Ánh mắt Chu Tử Chính đầy nét cười: “Xem ra chúng ta phải đạt đến nhận thức chung, khi nào em quyết định, khi nào tôi quyết định.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi nữa, tự quyết định .”

      “Tôi quyết định, nghe theo em.”

      Hot đến rồi, độ cay vừa phải! Mùi vì cũng rất đặc sắc!

      Tự Sát đến rồi, nét mặt của Chu Tử Chính bắt đầu thay đổi, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ ung dung, thong thả của Lâm Dư Hi, cố nhịn xuống, liên tục uống hai ly nước đá lớn.

      Mưu Sát đến rồi, Lâm Dư Hi chỉ gọi cái, bởi vì nhìn ra Tự Sát là giới hạn của Chu Tử Chính rồi.

      “Tôi cũng muốn thử.” Ngay lúc Lâm Dư Hi bỏ cánh gà vào miệng, Chu Tử Chính ồn ào, tay cướp cánh gà trong tay Lâm Dư Hi, bỏ nửa cái cánh gà ăn còn dư lại vào miệng.

      “Này! Đừng ăn miếng lớn như vậy.” Lâm Dư Hi kêu lên, nhưng quá muộn rồi. Nét mặt của Chu Tử Chính bắt đầu méo xệch.

      Cuối cùng, Chu Tử Chính nốc hai ly sữa tươi lớn vào, rốt cuộc vị cay như bị kim đâm kia cũng dịu xuống. nặng nề thở ra hơi: “Ăn thêm miếng nữa, đúng là Mưu Sát đấy.” nhìn vẻ mặt chưa hề thay đổi chút xíu nào của Lâm Dư Hi, ngạc nhiên: “Sao em ăn cay giỏi thế?”

      “Mẹ tôi là người Tứ Xuyên.”

      Chu Tử Chính: “……”

      Chủ tiệm tới, thân thiện cười : “ Lâm, lâu lắm rồi gặp , hôm nay muốn khiêu chiến 5 cái cánh gà Mưu Sát ?”

      Lâm Dư Hi lắc đầu: “ được rồi, dạ dày chịu nổi.”

      Lúc này Chu Tử Chính mới thấy bức tường trong tiệm có bảng xếp hạng, những ai có thể lần ăn hết ba cái cánh gà Mưu Sát có thể lên bảng, mà đứng đầu bảng là người ăn được sáu cái – Lý Thuần Nhất. ta giơ sáu ngón tay lên, mặt là vẻ kiêu ngạo đáng đánh đòn.

      Lâm Dư Hi được bốn cái cũng được đề tên lên bảng, trong tấm hình bảng, giơ bốn ngón tay lên, cười rạng rỡ.

      Lâm Dư Hi : “ ba năm rồi tôi đến đây. Lần trước đến đây, tiệm này vừa mới khai trương thôi, tôi và Lý Thuần Nhất cùng đến đây khiêu chiến.”

      Chu Tử Chính sửng sốt, đây là lần đầu tiên chủ động nhắc đến Lý Thuần Nhất.

      “Xem ra ta là chuyên gia ăn cay!”

      “Thực ra ta vốn ăn nổi sáu cái, chẳng qua chỉ là gắng gượng thôi. Ăn xong rồi, ta phải vào bệnh viện để súc ruột.”

      Chu Tử Chính bật cười: “ ta tự lượng sức mình vậy ư.”

      Lâm Dư Hi cười nhạt: “Phải đó!”

      “Sau đó em chưa từng đến tiệm này nữa.”

      “Ừ! Hôm nay đột nhiên nhớ đến, rất nhớ mùi vị của cánh gà cay.”

      “Nên hôm nay em tìm tôi với em để cùng nhớ lại hương vị này.” Chu Tử Chính cười ấm áp, ra câu trong lòng: Để tôi cùng em đối mặt với quá khứ.

      Khóe miệng Lâm Dư Hi khẽ cong lên: “Tôi là muốn nhìn bị cay đến giậm chân ấy!” mỉm cười đè xuống câu trong lòng: Tìm cùng tôi đối mặt với quá khứ.

      Nhân viên tiệm cầm Palaroid tới: “Hai chị đều khiêu chiến với cánh gà Mưu Sát của tiệm chúng tôi, có muốn chụp tấm hình lưu niệm ạ?”

      Chu Tử Chính kéo ghế dịch sang phía Lâm Dư Hi, khoác tay lên vai , cười tươi: “Được!”

      Chu Tử Chính cầm ảnh chụp, đến bảng xếp hạng, lấy tấm hình cũ của Lâm Dư Hi xuống, dán tấm hình hai người chụp chung lên.

      “Cái cũ , cái mới đến!”

      -Edited by miemei, posted on L.e Q.uy D.on forum-

      -----

      Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi bước chậm con đường gần bờ biển, đám thanh niên cười đùa cậu đẩy tôi đụng lướt qua, Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi ôm vào lòng, che chắn cho . Sau khi đám thanh niên rồi, tay của lặng lẽ trượt xuống, nắm lấy tay .

      Trái tim Lâm Dư Hi chợt căng lên, lại từ từ thả lỏng ra. từ chối lòng bàn tay ấm áp kia, để cho phần ấm áp này chảy xuôi người, chậm rãi thấm vào tận đáy lòng.

      “Em có gì muốn với ?” Chu Tử Chính nắm tay lỏng, cũng chặt, giọng của rất dịu dàng.

      “Hôm nay em điều tra được chút chuyện liên quan đến con cá thứ tư. Ông chủ của công ty ta là Phương Gia Phú, ông ta có con tên là Phương Lâm, mà Phương Lâm chính là bạn thân của Vương Vận Kỳ.”

      Cơ mặt của Chu Tử Chính khẽ rung lên, cười cái: “Em nghi ngờ người đứng sau màn sai khiến là Vương Vận Kỳ?”

      Lâm Dư Hi vội nhìn : “Có khả năng ?”

      “Tại sao ta phải làm vậy? Chỉ vì lần trước em vặn tay ta ư?”

      Lâm Dư Hi nghẹn lại: “Ách, em, chỉ nghi ngờ thôi.”

      Chu Tử Chính dừng bước, mặt đối mặt với , trịnh trọng : “Được! cho người điều tra.”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Cám ơn !”

      câu cám ơn được, muốn được đền ơn!”

      Lâm Dư Hi khẽ trừng cái: “ lại muốn gì nữa?”

      Chu Tử Chính lấy di động ra, giơ hai bàn tay đan vào nhau lên: “ tấm hình.”

      “Tách”

      Đây là tiếng cái hũ được mở ra!

      -Posted on Lee Quuy Doon, edited by miemei-

      -----

      “Rốt cuộc cũng nắm được tay em! @Lâm Dư Hi.”

      Tấm hình này vừa đăng lên weibo, hai phút sau, Ngải Vi gọi điện đến.

      “Hai người ở bên nhau rồi hả.” Giọng của Ngải Vi vừa hưng phấn vừa thể tin được.

      “Ừm!” Dĩ nhiên Ngải Vi nhìn thấy vẻ ngượng ngùng mặt .

      Ngải Vi cười ha ha: “Biết ngay đậu hũ Văn Tư nhất định có thể giải quyết cậu được mà. ta thông minh , làm sao mà biết món cậu thích nhất vậy nhỉ.”

      ấy từng điều tra mình, trước kia mình từng qua vòng bạn bè.”

      “Vậy ta cũng có lòng rồi, món đậu hũ đó rất khó thái đó, được hả! Lại , ta là Chu công tử đấy, mười ngón tay chưa dính nước bao giờ, tự hạ mình nấu canh đậu hũ cho cậu, cho dù cậu bị ta nuốt, cũng có gì để .”

      “Tiểu Ngải, cậu bị ấy mua chuộc hoàn toàn rồi.”

      “Đâu có?”

      “Tấm hình weibo của cậu vô tình lộ ra đôi giày có phải là phiên bản số lượng có hạn của Roger Vivier ?”

      “Đúng đó!” Ngải Vi lí lẽ hùng hồn, “Bạn trai của cậu cho mình số điện thoại của tổng giám đốc ở Roger Vivier, hơn nữa còn nhắn nhủ, vừa có hàng mới, lập tức thông báo cho mình. Nên mình này, ta có lòng đấy, chỉ tận tình dỗ ngọt cậu, mà ngay cả bạn thân là mình đây, ta cũng chăm sóc chu đáo. Chẳng phải cậu thường , đánh giá người đàn ông chỉ xem ta đối xử với cậu thế nào, còn phải xem ta đối xử với gia đình, bạn bè của cậu ra sao ư. Bạn trai của cậu, max điểm!”

      Lúc Lâm Dư Hi thể nào phủ nhận lời của ấy, tin nhắn của Chu Tử Chính cũng gửi đến.

      “Em trả lời weibo của , bị người ta cười là đơn phương tình nguyện đó.”

      Lâm Dư Hi cười, nhắn lại biểu tượng ngạo mạn, mà rất nhanh, Chu Tử Chính nhắn lại tấm ảnh tự chụp vẻ mặt cực kỳ tủi thân.

      Lâm Dư Hi nhìn bàn tay đan vào nhau trong hình, lại nhìn bàn tay được nắm qua, chậm rãi gõ vào: Lúc em cần nơi để dựa vào, đến! @Chu Tử Chính

      ~ ~ Chúc mừng bạn thứ N của Chu công tử! ~ ~

      ~ ~ Chúc mừng vịt con xấu xí biến thành thiên nga! ~ ~

      ~ ~ Chúc mừng bé lọ lem ôm được đùi to! ~ ~

      ~ ~ Tình huống gì thế, chẳng phải bên nhau từ sớm rồi à? Lúc trước là tung hỏa mù hả? ~ ~

      ~ ~ Chỉ có thể , gu hưởng thức của Chu công tử thay đổi rồi. ~ ~

      Đối mặt với những bình luận ồ ạt dâng lên, Lâm Dư Hi chỉ có thể đóng weibo lại, nằm lên giường. ôm búp bê heo vào lòng, còn Hello Kitty mà ôm mười năm kia, từng có chút trằn trọc yên, lo được lo mất. Thực ra có can đảm buông bỏ cái cũ, mới biết được khi ôm búp mới vào cũng rất thoải mái. Cái cũ , cái mới đến. đợi được người mà tình nguyện dựa dẫm vào rồi.

      ôm búp bê heo tự chụp tấm, gửi : Em ngủ đây, chủ tịch Heo, ngủ ngon!

      Chu Tử Chính cầm tấm hình của Lâm Dư Hi mà lấy từ quán ăn về, dán lên tường. Hình tường càng nhiều, trong lòng càng .

      Cái cũ , cái mới đến! Những kí ức cũ dán lên tường, vị trí trong tim để lưu giữ những trang mới.

      Lúc trái tim cần nơi để dựa vào, em đến!

      Ngủ ngon nhé, vịt con xấu xí!
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá... thanks editor

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :