1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24 – Yên lặng!

      Editor: miemei

      Ly thân? Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài cửa sổ: Rời khỏi Vương Vận Kỳ, ta mất tất cả. Đây là lựa chọn lúc trước của ta, nếu như bây giờ muốn đổi ý, chẳng phải quá ngu xuẩn sao?

      nghĩ gì vậy?” Chu Tử Chính hỏi.

      có gì!”

      nghĩ đến vụ kiện, hay là nghĩ đến Lý Thuần Nhất với Vương Vận Kỳ?”

      Lâm Dư Hi im lặng.

      “Lý Thuần Nhất bị chụp được vào quán bar gay, dắt người đàn ông đến khách sạn.”

      Lâm Dư Hi chợt quay đầu lại, khiếp sợ nhìn sang Chu Tử Chính.

      Chu Tử Chính nhìn thấy vẻ thể tin nổi trong mắt , cười khẽ: “Lòng người hay thay đổi, chuyện này thể chính xác được. Tôi cong được, có nghĩa ta được.”

      Bar gay? Đàn ông? Lâm Dư Hi tức cười. Lý Thuần Nhất, kể từ ngày ta đột nhiên bỏ rồi kết hôn với Vương Vận Kỳ, còn là người đàn ông mà có thể hiểu được nữa, còn là người đàn ông từng cho ấm áp, cho dựa dẫm vào nữa.

      Chu Tử Chính : “ trở lại chuyện chính . Thám tử tư điều tra người nhà của bà Trịnh. Hôm nay cháu trai của bà ấy dạo phố với bạn , mua cho ta cái túi xách 30 ngàn đồng. Công việc của cháu trai và con trai của bà ấy ở công trường là tính tiền lương theo ngày, mấy ngày nay, thời gian làm việc của bọn họ nhiều, tháng này chỉ làm mười ngày thôi, hôm nay lại tốn khoản lớn để mua túi xách, xem ra là có tiền tài ngoài ý muốn rồi.”

      Lâm Dư Hi hoàn hồn lại: “Có thể điều tra nguồn gốc thu nhập của bọn họ ?”

      “Bây giờ điều tra. Hôm nay điều tra tài khoản ngân hàng ở Hongkong của bọn họ, có gì khác thường. Xem ra bọn họ rất cẩn thận, hôm nay cháu trai của bà ấy mua túi xách cũng trả bằng tiền mặt. Nhưng chỉ cần bọn họ có nhận tiền, tôi có cách điều tra ra thôi.”

      Lâm Dư Hi nhịn được hỏi: “Thám tử tư lợi hại vậy hả?”

      “Trước kia bọn họ là cảnh sát trinh thám của tổ trọng án, bởi vì đủ thứ nguyên nhân mà rời khỏi cục cảnh sát. Những vụ án mà bọn họ từng phá còn phức tạp hơn vụ này nhiều. Hơn nữa, họ có những con đường mà em thể tưởng tượng ra đâu.”

      “Hôm qua cảnh sát đem đống lớn nguyên liệu thuốc của phòng khám , nếu như xét nghiệm ra có morphine……”

      “Tôi nghi ngờ con trai và con dâu của nhà họ Trịnh nhân lúc bác trai khám bệnh cho bà Trịnh rải bột morphine lên số thuốc mà hai người mài thành bột sẵn.”

      Lâm Dư Hi trầm giọng: “Chúng ta có chứng cứ.”

      tìm được thôi, tin tưởng tôi!” Chu Tử Chính vươn tay, vỗ vỗ lên mu bàn tay của , thuận đà nắm lấy tay .

      Cả người Lâm Dư Hi chợt rung lên, giọng hơi run: “ lái xe đấy!”

      Chu Tử Chính mỉm cười rút tay về: “Vậy có nghĩa là, lúc lái xe có thể nắm tay em hả?”

      phải!”

      “Vậy khi nào có thể?”

      Quay đầu nhìn ra cửa sổ, im lặng!

      “Được rồi! Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa.”

      Tiếp tục im lặng! Chỉ là, trái tim của , giống như bị vuốt mèo cào cái vậy.

      -Bạn đọc truyện được đăng duy nhất DĐ.LQĐ, do miemei edit-

      -----

      Lâm Dư Hi nấu ăn trong phòng bếp, Chu Tử Chính thay đồ mặc ở nhà xong, cũng vào phòng bếp.

      “Cần tôi giúp ?”

      cần đâu!”

      Chu Tử Chính lấy quả nho rửa sạch, để trước miệng Lâm Dư Hi: “Nho này khá chua đó.”

      “Chút nữa tôi ăn!”

      Chu Tử Chính kiên trì để quả nho bên miệng . Lâm Dư Hi thể buông tay xào đồ ăn ra, chỉ có thể nhàng dùng răng cắn lấy, ăn vào. Khá chua đấy, nhưng mà thích!

      “Em thích ăn nho chua, vậy có thích ăn dấm ?”

      thích!”

      “Chúng ta giả sử chút nhé. Nếu như em là vợ tôi, có ngày em thấy tôi và người phụ nữ khác bước ra từ khách sạn, em có phản ứng gì?”

      có vấn đề, có phản ứng! Có vấn đề, lập tức chia tay.”

      có cơ hội thứ hai à?”

      có!”

      nhẫn tâm như vậy?”

      Lâm Dư Hi nhìn sang , cho phép nghi ngờ: “Phải!”

      Chu Tử Chính nhún vai: “Được rồi! Vậy tôi nhất định để cho em phát .”

      “Còn có cách càng hay hơn nữa.”

      “Gì thế?”

      “Đừng tìm người phụ nữ nhẫn tâm như vậy; tìm người biết giả khờ ấy.”

      Chu Tử Chính tỉ mỉ đánh giá : “Tôi thấy em giả khờ giỏi lắm đó chứ!”

      Lâm Dư Hi để ý, múc thịt kho ra: “Thịt kho xong rồi, nếm thử xem có vừa miệng !”

      Chu Tử Chính say sưa hít hà: “Ngửi thôi thấy rất đúng mùi rồi, ăn rồi, càng ôm lấy buông.”

      Lâm Dư Hi lại để ý nữa, đổ trứng đánh tan vào chảo: “Thêm món cà chua xào trứng với cải trắng xào nữa là có thể ăn cơm rồi.”

      Chu Tử Chính cười hỏi: “Em xem, có cách nào làm cho em đến đây nấu ăn mỗi ngày ?”

      có! Tôi là bác sĩ, phải đầu bếp!”

      Chu Tử Chính lắc đầu than thở: “Tôi cũng mặt dày vô sỉ như vậy rồi, mà em vẫn có thể giả khờ cho được, hơn nữa còn giả khờ vô cùng nghiêm túc nữa, tôi …… lại thích em nhiều thêm chút rồi đó.”

      Bàn tay đổ tương cà của Lâm Dư Hi run lên, nửa chai tương cà đổ vào trong chảo: “Ôi trời!” vội vàng cứu chữa.

      có thể nào đừng chuyện với tôi nữa được ?” Lâm Dư Hi tức lên, bị làm cho phân tâm, lúc nãy suýt chút nữa là lộn đường với muối rồi.

      “Tuân lệnh!” Đột nhiên Chu Tử Chính lướt đến bên tai , “Em thừa nhận , tôi là chú heo con rất biết quấy rối người khác đấy!”

      “Chu Tử Chính!” Lâm Dư Hi giơ cái xẻng lên, quát to.

      Chu Tử Chính lách người nhảy ra: “Đừng tức giận! Từ bây giờ trở , tôi làm phiền em…… 5 phút.” Vừa mới ra khỏi phòng bếp, lại thò đầu vào, “ câu cuối cùng, Hi Hi dấu, em đỏ mặt rồi kìa!”

      “Tôi chỉ là nóng thôi!” Lâm Dư Hi hét lên, trái tim của đập thình thịch, thình thịch rối loạn, bởi vì, trái tim của chỉ nóng, mà còn rối nữa.

      -Edited by miemei, posted on L.e.Q.u.y.D.o.n forum-

      ------

      bữa cơm, nấu đến mồ hôi đầm đìa, chiếc áo sơ mi trắng ướt hết luôn rồi.

      Chu Tử Chính vào, thấy dáng vẻ ướt đẫm của , buồn cười : “Em có muốn tắm rửa, thay đồ ?”

      Thay đồ gì chứ? Lâm Dư Hi tức tối lườm cái: “ cần đâu!”

      ! Tôi chuẩn bị sẵn quần áo cho em rồi.”

      “Quần áo gì của tôi cơ?”

      “Vào căn phòng mà em từng ngủ đó, trong phòng treo đồ đều là quần áo mà tôi chuẩn bị cho em.”

      “……”

      “Tiện cho em lúc nào cũng có thể đến đây ngủ!” Chu Tử Chính bổ sung.

      “……”

      Lâm Dư Hi vào phòng treo quần áo, hàng quần áo rực rỡ muôn màu kia làm cho ngoài ngẩn ngơ cũng vẫn là ngẩn ngơ. Ngoại trừ áo sơ mi trắng, quần đen mà luôn mặc, còn có váy áo đủ kiểu đủ loại nữa. Quần áo trong này thực có thể sánh ngang với cửa hàng thời trang đấy, hơn nữa, còn có cả đồ lót, đều là kích cỡ của . Khoan , sao lại biết kích cỡ của ?

      Lâm Dư Hi lấy cái áo sơ mi trắng và bộ đồ lót, vội vàng tắm rửa. Lúc xuống lầu, Chu Tử Chính mỉm cười với : “Tin tốt này, hôm nay thám tử tư theo dõi con dâu của nhà họ Trịnh đến Thâm Quyến, điều tra được bà ta có tài khoản ngân hàng ở Thâm Quyến, hơn tuần trước chuyển vào triệu. Bọn họ bắt tay vào điều tra xem là tài khoản của ai chuyển vào. Có đường dây này rồi, bàn tay tội ác sau bức màn còn xa nữa.”

      Lâm Dư Hi mừng rỡ ra mặt: “Cám ơn!”

      “Uống ly rượu chúc mừng nhé?”

      Lâm Dư Hi tìm được lý do để từ chối.

      Chu Tử Chính lấy di động ra chụp lại hai ly rượu và đĩa thịt kho, đăng lên weibo.

      đừng @ tôi weibo nữa.” Lâm Dư Hi phản đối.

      “Em chụp chung với tôi tấm, tôi @ em.”

      được!”

      Chu Tử Chính nhún vai: “Giao dịch thất bại!” đưa di động đến trước mặt Lâm Dư Hi, “Viết như vậy, được ?”

      “Rượu vang đỏ phối với thịt kho, giống như heo con phối với vịt con xấu xí vậy, đều tuyệt đối tương xứng @Lâm Dư Hi.”

      được!” Lâm Dư Hi muốn giật di động qua, lại chậm mất nhịp.

      “Chụp chung!”

      “……”

      Weibo của Chu Tử Chính đăng: Rượu đỏ phối với thịt kho, cực xứng!

      Mà trong di động của có thêm tấm ảnh chụp chung với Lâm Dư Hi.

      -Bạn đọc truyện được đăng di3enda4n.LeeQuuyDoon-

      ------

      Hai ngày sau, Diệp Cẩm An và Chu Tử Chính cùng Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đến cục cảnh sát trình diện, sau khi ra cục cảnh sát, bốn người đến phòng làm việc của Diệp Cẩm An.

      Diệp Cẩm An : “ sắp xếp điều tra lần đầu vào thứ tư tuần sau rồi, đây chỉ là trình tự pháp luật tiêu chuẩn thôi, hai người chỉ cần trả lời ‘ nhận tội’ là được. Sau đó sắp xếp ngày thẩm vấn. Bây giờ tôi vẫn chưa biết luật sư bên khống là ai, với hoàn cảnh gia đình họ Trịnh, nếu như sau lưng bọn họ có chuyện mờ ám, cùng lắm chỉ có thể tìm luật sư nghĩa vụ của chính phủ thôi. Nếu như người bước ra là luật sư lớn nào đó, lai lịch của luật sư đó càng sâu có nghĩa kẻ đứng sau càng có thực lực.”

      Chu Tử Chính : “Tôi điều tra được chút manh mối. Từ giờ cho đến khi chính thức thẩm vấn cũng cần khoảng tháng, trong vòng tháng lật bài tẩy của bọn họ lên vẫn dư sức.”

      Diệp Cẩm An : “Đúng rồi, trước đó cảnh sát xét nghiệm ra có thành phần morphine trong số bột thuốc mang từ phòng khám.”

      Chu Tử Chính : “Chắc chắn là con trai với con dâu của nhà họ Trịnh bỏ vào, tôi điều tra chi tiết.”

      Lâm Dư Hi chau mày đau lòng: “Sao bọn họ có thể cho bà Trịnh uống thuốc có morphine chứ, bà ấy là mẹ của họ mà!”

      Chu Tử Chính : “ triệu có thể mua được nhân tính của ít người đấy! Đáng tiếc bọn họ đụng phải họng súng của tôi. Cho dù tôi có lật trời cũng phải lật ra chứng cứ phạm tội của bọn họ, đá đôi vợ chồng lòng lang dạ sói này vào tù ngồi.”

      Lâm Dư Hi uể oải: “Bọn họ vì tiền, vậy người muốn hại chúng tôi lại là vì cái gì đây? Vì muốn hại chúng tôi mà hại người khác? Họ sợ bị quả báo ư?”

      Chu Tử Chính vỗ lên mu bàn tay của : “Có số người, căm thù trong lòng họ khó mà lý giải được.”

      Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Chỉ là, có người hận chúng tôi như vậy, mà chúng tôi lại chút đầu mối nào.”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Có thể lúc em cẩn thận đạp phải họ cái, nhưng họ lại ghi hận hai mươi mấy năm, mối hận nung nấu trong lòng hai mươi mấy năm, thành nồi shit vừa thối vừa nát đó.”

      Lâm Dư Hi nhịn được bật cười, nét nặng nề mặt cũng .

      Lâm Chi Hiên nhìn hai người, giữa hàng chân mày có nỗi rối rắm buồn vui .

      -Truyện chỉ được đăng diễn đàn LeêQuúyĐoôn, trang web khác đều là trộm cắp-

      -----

      Cũng biết làm sao lại đến cờ vây, ra bình thường Chu Diễn Long cũng chơi cờ vây, thế là Chu Tử Chính liền lấy lí do nối dây cho hai người mê cờ, nên đưa hai cha con họ Lâm đến nhà của Chu Diễn Long.

      “Vừa hay, hai người cha đánh cờ, em châm cứu cho tôi!” Chu Tử Chính rất hài lòng với sắp xếp của mình.

      “Tôi bị kiện chữa bệnh bằng cấp đấy, còn muốn tôi châm cứu nữa hả?”

      “Ở trong lòng tôi em chính là thần y!”

      Chu Diễn Long cười: “Được rồi thần y, con trai bác giao cho cháu. Ba của cháu giao cho bác !”

      Lâm Chi Hiên vội : “Tôi cũng chơi cờ lâu rồi, chỉ sợ chênh lệch quá xa với ông Chu đây.”

      “Hiếm có người đến đọ chân đọ tay! Tử Chính thường kêu tôi lên mạng chơi cờ, tôi thấy người, lúc chơi dở muốn mắng câu, chơi hay muốn khen câu cũng ai nghe. Còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

      Lâm Chi Hiên đồng tình gật đầu: “ là vậy đấy. Lên mạng đánh cờ là trò tiêu khiển của tụi thanh niên thôi.”

      Chu Diễn Long vỗ vai ông: “Chúng ta đều là những người già bị bỏ lại phía sau, có gì chênh lệch cả. Đến đây, chúng ta vẫn là chơi chút trò tiêu khiển thực thụ nào!”

      Ba bị ông ba khác mang rồi. Lâm Dư Hi chỉ có thể theo Chu Tử Chính vào phòng. Kéo túi thuốc khám bệnh ra, mới phát lại quên mang theo ba bảo bối lúc khám bệnh: áo blu, bao tay và khẩu trang. Chuyện vụ kiện làm cho mất hồn mất vía rồi.

      Vào lúc vẫn chần chừ, Chu Tử Chính cởi sạch ra đứng trước mặt . vừa ngẩng đầu lên, thấy cơ ngực của , tầm mắt tự chủ run lên, ánh mắt trượt xuống, rơi vào chỗ nào đó càng làm cho biết phải làm sao.

      “Khụ, nằm xuống trước . Tôi hỏi người giúp việc xem có bao tay .”

      mang bao tay khỏi dùng, cũng đâu phải là bao gì khác đâu. Dù sao em cũng đâu có bệnh, tôi chỉ có bệnh này thôi.” Chu Tử Chính ung dung, tự đắc nằm giường.

      “……”

      có áo blu, bao tay và khẩu trang, Lâm Dư Hi đối diện với , giống như là bị cởi xuống lớp quân phục, chỉ mặc đồ thường mà lên chiến trường vậy. Chỉ là, đến thời điểm này rồi, bất chấp tất cả cũng phải làm tới thôi.

      Ánh mắt rơi vào chỗ cần châm cứu, Lâm Dư Hi chỉ có thể , nó khỏi 50% rồi, đúng, khoảng 60% rồi. Mấy ngày nay, bị chuyện vụ kiện ồn ào nên châm cứu, ngược lại tình trạng của tiến triển ít. Chẳng qua, nó cố gắng ngóc đầu lên với mình, cảnh tượng này khiến có chút ăn tiêu.

      “Mỗi lần nó nhìn thấy em, luôn đặc biệt kích động.” Chu Tử Chính lại quăng quả bom.

      Tay của Lâm Dư Hi run lên, hít sâu hơi: “Lúc tôi châm cứu cần phải yên tĩnh tuyệt đối, xin đừng chuyện nữa!”

      “Tuân lệnh!”

      Lâm Dư Hi châm cứu xung quanh xong, đến vị trí cần phải đỡ nó lên để châm cứu. thầm điều chỉnh hơi thở, cầm lấy. Nó chợt rung lên, bỗng chốc ngóc đầu dậy, trương lên.

      Chu Tử Chính tự chủ “chậc” tiếng, Lâm Dư Hi cảm thấy sắp quăng vũ khí xuống chạy trốn khỏi chiến trường rồi.

      “Yên lặng!” Lâm Dư Hi quát tiếng.

      Chu Tử Chính trợn mắt, uất ức : “Đây là phản ứng bản năng, tôi khống chế được.”

      “Tôi phải nó, đấy. đừng phát ra bất cứ tiếng động nào nữa!” Lâm Dư Hi thẹn quá hóa giận.

      Chu Tử Chính chỉ mỉm cười, gì nữa. Tiếng động cũng là phản ứng bản năng, em biết sao?

      Rốt cuộc cũng châm cứu xong. Lâm Dư Hi lau mồ hôi trán: “ nằm chút , tôi vào phòng vệ sinh.” quyết tâm, lần sau mà mang bao tay, nhất định châm cứu.

      Thấy Lâm Dư Hi vào phòng vệ sinh, Chu Tử Chính mới dám nặng nề thở ra hơi. Phản ứng trong khoảnh khắc vừa nãy kia, đủ làm cho cảm nhận được, NÓ sống lại rồi.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Tồn Tồn8 others thích bài này.

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Đọc chương này thấy ngọt quá. Thank nàng nhé

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25 – Phục vụ?

      Editor: miemei

      Lúc hai người ra khỏi phòng, Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên vẫn trong tình trạng khó phân thắng thua. Có loại tri kỷ, gọi là kỳ phùng địch thủ.

      Hai người đứng ngoài xem lúc, Chu Tử Chính cầm Palaroid: “Xem ra hai người ba này còn phải chiến đấu thêm lúc nữa, chúng ta ra ngoài bãi biển dạo chút !”

      5 giờ chiều, cái nóng rát của ánh mặt trời mùa hè bớt ít. Chu Tử Chính chụp lại bờ cát vàng, bầu trời màu da cam, đột nhiên để trước mặt Lâm Dư Hi, ‘kịch’ tiếng, chụp cho tấm ảnh.

      làm gì vậy?!” Lâm Dư Hi kêu lên.

      “Chụp lại hình bóng xuất trong đầu tôi!”

      “……”

      “Lần trước ở bệnh viện, gặp lại Trình Tuyền, cảm giác lúc của tôi dành cho ấy khác gì mấy với khi nhìn bờ cát này vậy.”

      “Rốt cuộc suy nghĩ thông suốt rồi.”

      Chu Tử Chính nhìn ra biển lớn: “Bây giờ tôi có thể trả lời vấn đề của em, lựa chọn của tôi là cái thứ ba, bọn họ như thế nào, tôi còn quan tâm nữa.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười: “Tốt lắm! Thực ra đợt điều trị của tiến triển rất tốt, thời gian của cả đợt điều trị có thể rút ngắn lại.”

      Chu Tử Chính nhìn : “Tôi biết! Nhờ có thần y như em đó.”

      “Thực ra tôi có làm gì hết. Lẽ nào trước kia có tìm đến Trung Y làm châm cứu?”

      “Tìm rồi, châm cứu hơn năm trời.”

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên: “Châm cứu hơn năm cũng có chuyển biến tốt ư?”

      Chu Tử Chính cười mờ ám: “Bởi vì người châm cứu cho tôi là ông chú! Ông ấy giống như bác trai, có được con xinh đẹp làm trợ lý đắc lực.”

      Lâm Dư Hi nhịn được thầm mắng câu: Mẹ nó, lại nữa! Ăn đậu hũ ăn đến thành tinh luôn rồi.

      “Bây giờ bệnh của được cải thiện rất tốt, có thể tìm người đẹp đến phục vụ cho rồi đấy.” Lâm Dư Hi kiềm được mà khiêu khích.

      Khóe miệng của Chu Tử Chính khẽ nhếch lên: “Ý em là phục vụ gì?”

      “Mấy cái này hiểu hơn tôi chứ!”

      “Ồ? Vậy, em có cung cấp phục vụ ?”

      ……” Thoáng chốc Lâm Dư Hi đỏ mặt.

      “Nếu là kiểu phục vụ mà người đẹp có thể cung cấp, em là người đẹp, dĩ nhiên có thể cung cấp rồi, tôi hiểu như vậy đúng chứ?” Chu Tử Chính rất ràng rành mạch, lời lẽ chính đáng.

      Lâm Dư Hi hối hận rồi, nên trêu chọc ! quay đầu qua, nhìn nữa: “Ván cờ của họ chắc là xong rồi, về thôi!”

      Chu Tử Chính cười khẽ, em lại chạy trốn rồi! Được, xem em có thể chạy đâu?

      -Edited by miemei, posted on Lê Quiy D0n forum-

      ------

      Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên đánh cờ xong, ngồi uống trà tán gẫu ngoài phòng khách.

      “Chuyện vụ kiện, đừng nghĩ nhiều quá, Tử Chính làm việc cũng làm người khác yên tâm lắm.”

      Lâm Chi Hiên : “Chuyện của hai cha con chúng tôi thêm nhiều phiền phức cho cậu Chu rồi.”

      Chu Diễn Long thẳng thắn: “Bệnh của nó giày vò nó 5 năm trời, trước khi gặp được hai người, nó gần như muốn bỏ cuộc rồi. May mà, có duyên gặp được hai người. Biết được bệnh của nó tiến triển rất tốt, tôi cũng thở phào nhõm, dù sao, chuyện này cũng liên quan đến cả đời của nó. Bây giờ nó giúp hai người, cũng coi như là có qua có lại.”

      “Cám ơn!”

      “Mấy ngày này, nếu có rảnh, qua đây chơi cờ với tôi nhiều chút. Khó được khi gặp phải đối thủ giỏi!”

      Lâm Chi Hiên cười tự giễu: “Phòng khám bị niêm phong rồi, bỗng chốc thời gian của tôi nhiều đến mức biết phải dùng như thế nào đây.”

      Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi vào, Chu Diễn Long nhìn hai người, cười ấm áp: “Vậy đúng rồi, thanh niên có đôi có cặp của tụi nó, hai ông già chúng ta cũng làm đôi bạn đồng tính* .”

      “Ba, ba cũng theo kịp trào lưu ghê.” Chu Tử Chính ngồi bên cạnh ông.

      Chu Diễn Long cười : “Lúc trước nghe con bạn đồng tính gì đấy, trong lòng ba cũng bị sốc, bây giờ coi như hiểu là sao rồi!” (*: nguyên văn bạn gay, 1-dùng để chỉ cặp đôi đồng tính, 2-chỉ bạn bè thân thiết có cùng giới tính, 3-bạn thân quen qua mạng, tính cách hợp rơ với nhau)

      Chu Tử Chính cười đáp lại: “Bạn đồng tính này giống với bạn đồng tính kia. Ba, ba yên tâm , con cho ba bế cháu nội mà.”

      Chu Diễn Long nhìn Lâm Dư Hi cái, cười ha ha: “Được! Chờ câu này của con suốt 5 năm rồi đó.”

      Lâm Dư Hi nhìn đông nhìn tây, chỉ là nhìn hai cha con nọ, trưng ra dáng vẻ mọi chuyện liên quan đến mình.

      Quản gia vào: “Thưa ông, cơm tối chuẩn bị xong rồi ạ.”

      Chu Diễn Long vỗ lên vai Lâm Chi Hiên: “Bạn đồng tính tốt, nào, ăn cơm thôi!”

      -Posted on diien daan L.Q.Đ, edited by miemei-

      -----

      Lúc Lâm Dư Hi sắp lên giường ngủ, nhận được tin nhắn của Làm Sao Đây: “ sao rồi? Có tìm luật sư mà tôi đưa cho ?”

      “Cám ơn! Tôi luật sư rồi, tạm thời cần.”

      sao chứ?”

      “Lúc bị cảnh sát đưa , rất sợ hãi. Đó giờ chưa từng nghĩ tới chuyện kiểu này xảy ra người tôi. Qua mấy ngày nay, cũng thích ứng được rồi. Thanh giả tự thanh!”

      “Tòa án chỉ xem chứng cứ thôi.”

      “Có người giúp tôi.”

      “Người đó tin tưởng được chứ?”

      “Ừ! Tin tưởng được!”

      “Tôi cũng mong trở thành người có thể tin tưởng.”

      Lâm Dư Hi nhớ đến chuyện bàn cơm tối hôm nay, Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên nâng ly cười, trong lòng ấm áp cười lên: “Chúng ta là đôi bạn tốt đồng tính!”

      Làm Sao Đây nhắn lại cái mặt cười: “Có chuyện gì, đừng quên còn có tôi.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười, đáp lại: “Cám ơn! Đúng rồi, gần đây thế nào?”

      “Tôi ly thân với vợ rồi.”

      muốn ly hôn sao?”

      “Tôi dối lòng mình được nữa.”

      vẫn nhớ đến bạn cũ à?”

      “Phải!”

      ấy biết ?”

      ấy, biết.”

      ấy có bạn trai ?”

      “Tạm thời có, nhưng có người theo đuổi ấy.”

      “Cho nên muốn theo đuổi ấy về lại trước khi người khác theo đuổi được ấy? Nhưng lúc trước rời khỏi ấy kết hôn với người khác, cho rằng ấy chấp nhận nữa sao?”

      “Nếu là , có thể nào chấp nhận ? Nếu như năm đó tôi rời khỏi là vì có nỗi khổ tâm rất lớn, có thể nào chấp nhận lại ?”

      Tay của Lâm Dư Hi thoáng dừng lại, chậm rãi gõ vào: “ đời này rất nhiều nỗi khổ tâm, nhưng kiên trì lại rất ít. Nếu như vì nỗi khổ tâm mà chia xa, có lẽ là giữa ấy thiếu chút duyên phận. Tôi biết tính cách của bạn , nhưng nếu là tôi, tôi có thể thể nào quay đầu lại.”

      Qua 5 phút, Làm Sao Đây vẫn chưa trả lời.

      Lâm Dư Hi suy nghĩ lần nữa, gõ vào: “Nếu như quyết định ly hôn, là vì giữa với vợ có vấn đề thể giải quyết được, tôi có gì để . Nhưng nếu như là vì vẫn còn nhớ đến bạn trước, tôi hi vọng suy nghĩ kĩ. Tổn thương mà rời xa ấy năm đó tồn tại mãi mãi, nếu như ấy chịu quay đầu lại, ra sao?”

      Làm Sao Đây trả lời: “Tôi ở trong địa ngục rồi! Nếu như có thể theo đuổi ấy về, có lẽ tôi còn có thể trở về nhân gian. Nếu như được, chẳng qua tôi chỉ trở lại với địa ngục thôi, kém là bao!”

      Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên: “Suy nghĩ kĩ rồi làm!”

      “Tôi rất ấy! Chưa có ngày nào ! Tuy ấy biết, cũng tin!”

      Trong lòng Lâm Dư Hi có phần hiu quạnh nên lời: “Hi vọng nỗi khổ tâm của xứng đáng với những thứ mà từng buông bỏ!”

      “Ding” tin nhắn của Chu Tử Chính đến, “Ngủ chưa?”

      “Sắp rồi!”

      “Ngày mai xem phim nhé.”

      “Tôi hẹn Ngải Vi rồi.”

      “Được mà! Xem chung. Phim suất 3:30 chiều, 3 giờ tôi qua đón em.”

      “Ặc, tôi biết cậu ấy có sắp xếp gì khác .”

      ấy có! Tôi hỏi rồi! ấy xem phim thành vấn đề.”

      Bỗng chốc Lâm Dư Hi cạn lời.

      -Truyện được đăng duy nhất DĐ. Leê Quuý Đoôn-

      -----

      Lúc xe của Chu Tử Chính đến, bên trong còn có Tống Thành Trạch và Ngải Vi ngồi.

      Hôm qua Tống Thành Trạch nhận được điện thoại của Chu Tử Chính, bảo sắp xếp xem phim, bốn tấm vé, phải cùng, biết ngay mình giữ gánh nặng đường xa rồi. Ông chủ này của , ra cũng 5 năm đến rạp chiếu phim để xem phim rồi, lần này tái xuất giang hồ, mục đích rất ràng. Mặc dù mục tiêu của ấy, xem ra có chút lạnh lùng, nhưng với kĩ xảo của ông chủ nhà , muốn đánh chiếm từng bước phải là chuyện khó khăn gì. Thân là trợ lý tốt, trách nhiệm của dĩ nhiên là giúp ông chủ loại bỏ bóng đèn điện biết tốt xấu kia.

      Lâm Dư Hi lên xe, ngồi bên cạnh Ngải Vi, Ngải Vi liền trở thành bóng đèn điện cực sáng nhét giữa Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi.

      Tinh thần của Tống Thành Trạch phấn chấn lên: Xem tôi xử lý cái bóng đèn điện này thế nào nhé.

      Tống Thành Trạch đặt ghế tình nhân, hai người cái sô pha. Trước khi vào rạp, ta mượn cớ mua bắp rang kéo Ngải Vi , thế là, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi thuận lợi vào rạp trước.

      Nhìn thấy chỗ ngồi sô pha, Lâm Dư Hi vốn muốn ngồi chung với Ngải Vi, lại bị câu của Chu Tử Chính đánh tan: “Lần này xem phim là ý của cậu Trạch, cậu ấy theo tôi nhiều năm vậy rồi, tôi cũng muốn tạo cơ hội cho cậu ấy, trả cho cậu ấy vợ.”

      Chu Tử Chính tiếp: “Cậu Trạch ấy, tuy cái miệng hơi ba hoa chút, nhưng con người khá thà, chung đôi với Ngải Vi cũng coi như thuộc kiểu oan gia vui vẻ. Em có muốn thử thăm dò xem Ngải Vi có ý hay ?”

      Lâm Dư Hi ừ tiếng: “Tôi hỏi cậu ấy xem! Trạch tệ.”

      “Vậy tôi sao? Tôi được ?” Thân thể của Chu Tử Chính tiếng động dịch sang phía Lâm Dư Hi.

      cực kỳ tốt!” Lâm Dư Hi cũng tiếng động dịch sang bên cạnh.

      “Chỉ là, tôi phải là tách trà của em……”

      “…… Phải!” Cứ trực tiếp chút vậy!

      “Được thôi, chúng ta đánh cược . Hoặc là tôi trở thành tách trà kia của em, hoặc là em đổi khẩu vị thích tách trà như tôi đây!”

      Lâm Dư Hi nhàn nhạt thở dài: “Vince, có phải chưa bao giờ thử qua có được thứ gì đó ? Chỉ cần nhìn trúng, mặc kệ hợp hay hợp, nhất định muốn giành về tay mình?”

      Chu Tử Chính sửng sốt, cười nhạt: “Nếu như tôi phải chủ tịch tổng giám đốc, nếu như tôi chỉ là người làm bình thường, em nhìn tôi với ánh mắt chứa thành kiến như vậy chứ? đồng ý cho cơ hội để hiểu thêm về tôi chứ?”

      Trái tim Lâm Dư Hi rung lên, đáp trả được.

      Chu Tử Chính bình thản: “Em yên tâm, giống như tôi nhất định mở cái hũ của em ra, xem bên trong bán thuốc gì, tôi cũng vẻ ngoài dối trá của tôi, để em nhìn con người của tôi. Như vậy đủ công bằng rồi chứ! Vậy nên, trước khi em và tôi vẫn chưa thẳng thắn đối diện với nhau, đừng chúng ta thích hợp.”

      lần nữa, Lâm Dư Hi được gì. bất đắc dĩ nhếch môi lên: “Lúc nằm trong đội biện luận phải !”

      phải, bởi vì tôi làm cho giáo viên của đội biện luận tức điên luôn rồi.”

      Lâm Dư Hi phì cười.

      Tống Thành Trạch và Ngải Vi ôm bắp rang vào. Thấy Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi ngồi chung với nhau, Ngải Vi chỉ có thể đưa bắp rang trong tay mình cho Lâm Dư Hi: “Vị mặn mà cậu thích nè.”

      “Cám ơn!”

      Ngải Vi nhướn mày với Chu Tử Chính: “Mặc dù Vi Vi thích bắp rang vị mặn, nhưng ghét nhất là tay heo đấy.”

      Chu Tử Chính bật cười: “Cám ơn nhắc nhở! Tôi giữ tốt cái tay của mình.”

      Quả nhiên là bộ phim tình cảm lãng mạn. Sống chết chia lìa, cuối cùng là kết thúc đoàn viên. Lúc tan rạp, đôi mắt của Ngải Vi khóc đến như quả đào, mặt Lâm Dư Hi vô cùng bình lặng, chút gợn sóng.

      Chu Tử Chính trêu đùa nhìn hai người: “Em với Ngải Vi khác xa đấy!”

      Lâm Dư Hi tán thành: “Ừ, giới hạn khóc cười cũng đều rất thấp.”

      “Em giới hạn nào cũng cao hết hả?”

      “Con người của tôi lòng dạ lạnh lùng!”

      “Cậu ấy chỉ là tuyến lệ phát triển tốt thôi, chứ mềm lòng lắm.” Giọng của Ngải Vi mang theo tiếng khóc.

      Chu Tử Chính hỏi dồn: “Ồ? Vậy chỗ mềm yếu của Hi Hi ở đâu thế?”

      Ngải Vi nhìn khinh bỉ: “ cho rằng tôi cho nghe sao?”

      Chu Tử Chính cười nhạt: “Tối nay giới thiệu mọi người ăn mì Ý, ngon lắm. Đầu bếp hành chính ở Ý của họ vừa vặn mới đến, do ta tự mình xuống bếp đấy.”

      Ngải Vi tin được trợn mắt lên: “ phải là nhà hàng Ý phải đặt hẹn trước nửa tháng kia đó chứ!”

      Chu Tử Chính gật đầu: “Hẳn là vậy!”

      Ngải Vi cười tươi như hoa, khoác vai Lâm Dư Hi: “Chủ tịch bá đạo đúng là bá đạo, ta đưa ra lời đề nghị mà mình nào từ chối được, mì cá viên của cậu, lần sau tụi mình ăn nhé!”

      -Bạn đọc truyện dieễn đaàn Leê Quuý Đoôn-

      -----

      Đến nhà hàng, tổng giám đốc tự mình ra đón tiếp, đầu bếp hành chính người Ý cũng tự mình đến chỗ ngồi của bọn họ giới thiệu món ăn của bữa tối hôm nay. Quan trọng nhất là, Ngải Vi có số điện thoại của tổng giám đốc ở đây, sau này muốn đến ăn, chỉ cần gọi cuộc điện thoại thôi.

      Chu Tử Chính chưa mở được cái hũ của Lâm Dư Hi, nhưng lại đâm trúng chỗ yếu của Ngải Vi rồi. Mới bữa cơm thôi, Ngải Vi bị Chu Tử Chính mua chuộc, lúc ăn cơm cố ý vô ý tiết lộ rất nhiều tin tức mà Lâm Dư Hi muốn đè lại cũng đè kịp.

      giường của cậu ấy có con búp bê Hello Kitty, cậu ấy ôm mười năm rồi đó, đêm nào cũng nhất định phải ôm nó mới ngủ được.”

      Chu Tử Chính ý tứ sâu xa “ồ” tiếng.

      “Cậu ấy thích nhất xem mấy thể loại phim trinh thám, phim khoa học viễn tưởng, phim ma. Lần nào tôi cũng bị hù tới nửa sống nửa chết, cậu ấy ra sức khen hay.”

      Chu Tử Chính hiểu “ồ” tiếng, quả sở thích rất đặc biệt!

      “Hoa mà cậu ấy thích nhất hả? Cậu ấy thích hoa oải hương. Nhưng đừng tặng hoa cho cậu ấy, những thứ thực tế như vậy cậu ấy thích chút nào đâu. muốn tặng, tặng chậu ấy, cho cậu ấy tự trồng.”

      Chu Tử Chính híp mắt lại, ra ấy thích trồng hoa!

      “Nơi mà cậu ấy muốn du lịch nhất hả? Là Nội Mông Cổ!”

      “Nội Mông Cổ? Lựa chọn rất đặc biệt đấy.” Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi.

      Nét mặt của Lâm Dư Hi lành lạnh: “Tôi muốn khắp thế giới.” Bầu trời sao của Nội Mông Cổ, trở thành phần kí ức cần phải quay đầu lại nhìn nữa.

      Chu Tử Chính nhìn ra được tia đơn lướt qua tích tắc trong mắt . Nội Mong Cổ? Vào sổ đen rồi!

      -Edited by miemei, posted on L.e Q.uy D.on forum-

      ------

      Bốn người ra nhà hàng, lúc đứng bên đường chờ tài xế, lại nhìn thấy mấy người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ đánh nhau ở quán bar cách đó xa.

      Tống Thành Trạch nhíu mày: “Mấy người đó đều có vẻ đẹp trai nha! Có phóng viên chụp hình nữa, là ngôi sao à?”

      Lâm Dư Hi biết ngôi sao, nhưng nhất định biết Lý Thuần Nhất. Bọn họ cách chỗ đó xa, Lâm Dư Hi nghe thấy họ kêu gào.

      “Cướp người của tao, mẹ kiếp, mày được mấy phân mấy lượng hả, cút về nhà la liếm vợ mày .”

      Tống Thành Trạch phát có người quen trong mấy người phóng viên, ta vội bước qua đó: “Nhóc Kiệt, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Nhóc Kiệt nhìn ta cái, tiếp tục nhấn nút chụp: “Tranh chấp tình cảm, phò mã nhà giàu người mẫu nam, giành giật với cậu ấm.”

      “Ôi cha, dữ dội vậy hả!”

      Cuối cùng Tống Thành Trạch cũng nhìn người đàn ông bị hai người đàn ông khác vây đánh, “ô” tiếng: “Lý Thuần Nhất!”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Tồn Tồn9 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26 – ấy chạy thoát đâu.

      Editor: miemei

      Nhóc Kiệt : “Lần trước, phò mã nhà giàu này mang trai bao thuê phòng rồi, bây giờ lại đến người mẫu nam nữa, lần này chắc chắn lên trang bìa luôn!”

      Cậu ấm kia đánh đến đỏ cả mắt, cầm chai rượu ở bàn quán bar đánh về phía Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất chật vật đánh nhau với gã đàn ông khác, mắt thấy chai rượu kia sắp đập vào đầu ta, “Xoảng!” cái, bị cái gì đó đánh trúng ở giữa trung, chai rượu từ trong tay của tên cậu ấm nọ rớt xuống, bể nát mặt đất.

      Người đánh và người bị đánh đều bị tiếng động này làm cho giật mình ngừng lại, ánh mắt rơi xuống những mảnh thủy tinh vỡ nát và cái chiếc di động bị bể mặt đất. Sau đó, Lý Thuần Nhất nhìn thấy Lâm Dư Hi.

      Lâm Dư Hi lên phía trước, nhặt cái di động bị vỡ màn hình lên, đanh giọng: “Tôi báo cảnh sát rồi! Nếu như mấy người còn muốn đánh nữa, đổi sang chỗ nào có người mà đánh ấy. Ở đây người người ngược xuôi, đừng làm những người vô tội bị thương.”

      Lý Thuần Nhất nhìn Lâm Dư Hi, ánh mắt run rẩy. Tầm mắt của Lâm Dư Hi lướt qua gương mặt bầm tím của ta, lạnh lẽo như nước.

      “Mẹ kiếp! Mày muốn chết hả!” Gã cậu ấm say , xoay người vớ lấy chai rượu nữa, vung về phía Lâm Dư Hi.

      Lâm Dư Hi lách người né , bắt lấy cổ tay của gã vặn cái, chai rượu rớt xuống đất “xoảng” cái. nâng gối đụng mạnh vào phía sau cẳng chân của gã, gã đàn ông hét to tiếng, nhũn chân ngã xuống.

      Lâm Dư Hi nhìn Lý Thuần Nhất bằng ánh mắt sắc bén: “Nếu còn muốn đánh tiếp, ngày mai hãy cất hết giấy báo , đừng để bác trai, bác nhìn thấy mất mặt như vậy.”

      “Hi Hi!” Lý Thuần Nhất vươn tay tóm lấy cánh tay , giống như tóm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng ở trong nước, “Xin lỗi!”

      Lâm Dư Hi hất tay ra, vung tay cái, đánh bạt tai vang dội lên mặt ta. tức giận mắng với giọng run run: “ có lỗi với cha mẹ ! có lỗi với bản thân đấy!”

      Lâm Dư Hi quay đầu lại, bước nhanh bỏ , vọt vào chiếc xe taxi. Trước khi cửa xe đóng lại, Chu Tử Chính chui vào.

      đâu?” Tài xế hỏi.

      Lâm Dư Hi quay mặt , nhìn ra cửa sổ, trả lời.

      Chu Tử Chính địa chỉ, xe chạy .

      Chu Tử Chính gì, lấy khăn giấy ở trong túi quần ra đưa cho Lâm Dư Hi. nhìn thấy hai hàng nước mắt của Lâm Dư Hi từ hình bóng phản chiếu trong cửa kính xe.

      Trong lòng Chu Tử Chính trầm xuống. Đây là lần thứ hai rơi nước mắt trước mặt , đều là vì Lý Thuần Nhất.

      Lâm Dư Hi nhận lấy, lau giọt nước mắt sắp rơi xuống, thở ra hơi sâu chậm: “Chúng ta đâu?”

      Nước mắt của ấy ngưng rồi; cái hũ của ấy cũng đậy lại chặt.

      đánh bóng rổ.”

      -Bạn đọc truyện DĐ-L.Q.Đ, do miemei edit-

      -----

      Trung tâm trò chơi giải trí, ồn ào náo nhiệt. Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi cùng khiêu chiến kỷ lục của cái máy ném bóng rổ, 535 điểm.

      Lần ném thứ 5, quả cuối cùng 510 điểm. Hai người thở hồng hộc, tiếc hận gào to.

      Lâm Dư Hi mệt lả người, mồ hôi đầm đìa, phẩy phẩy tay: “ được rồi, phải nghỉ chút thôi. Cái kỷ lục này khó phá quá.”

      thôi! mua coca lạnh uống.”

      Mua hai ly kem tuyết ở quán tạp hóa, hai người bước chậm đường ven biển về nhà Lâm Dư Hi.

      “Tâm trạng thoải mái hơn chút nào chưa?”

      “Ừ!” Lâm Dư Hi hút ngụm kem tuyết to, cái lạnh thấu xương vọt thẳng lên đầu, lạnh đến nỗi đầu bị nhói lên hồi mới tan .

      “Muốn trò chuyện chút ?”

      muốn!”

      “Tôi điều tra ta.”

      Lâm Dư Hi nhìn đầy ngạc nhiên.

      “Ba năm trước, sau khi ta cưới Kì Kì, ngồi lên ghế tổng giám đốc của tập đoàn Trường Duyệt. Mấy năm nay ta rất dốc sức làm việc, đáng tiếc đánh giá mà bên ngoài dành cho ta vẫn là bám váy đàn bà để thăng tiến. Áp lực công việc của ta , lại phải chịu đựng những giễu cợt vô hình đó, ta chịu nổi, tìm đến những cách xả stress bình thường này cũng có gì là khó hiểu.”

      Lâm Dư Hi hoảng hốt lúc lâu, thản nhiên : “Đó là lựa chọn của ta, liên quan đến tôi.”

      “Mới nãy em còn rơi nước mắt vì ta, bây giờ liên quan đến em?” Chu Tử Chính nhìn chăm chú, “Em gạt tôi, hay là gạt bản thân mình?”

      ngụm kem tuyết to lại xông thẳng lên đầu, lạnh đến nỗi đầu của Lâm Dư Hi đau nhói lên. ngẩn ngơ nhìn ra biển, ánh sáng chớp nháy những con sóng, giống như từng mảng từng mảng hồi ức nhặt. cầm lấy cái di động bị vỡ màn hình, dùng hết sức quăng ra biển, “bùm” tiếng, còn bóng dáng.

      -Truyện chỉ được đăng DĐ. LeeQuysDdoon-

      ------

      Hôm sau là chủ nhật, Chu Diễn Long và Lâm Chi Hiên, hai người bạn đồng tính hẹn nhau cùng uống trà sáng. Lâm Dư Hi có việc gì làm dĩ nhiên phải chung rồi.

      Chu Tử Chính khoan thai đến muộn, vừa ngồi xuống liền lấy cái di động ra đưa cho Lâm Dư Hi: “Di động mới của em nè.”

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên, càng kinh ngạc hơn là hình nền di động được thiết lập thành hình chụp chung của và Chu Tử Chính.

      cần đâu, tôi tự mua!” Lâm Dư Hi đẩy di động về.

      “Tiền di động cộng vào phí luật sư và thám tử tư rồi!” Chu Tử Chính đẩy lại.

      Lâm Dư Hi chợt ngây ra.

      “Đúng rồi, được đổi hình nền đâu đấy. Đổi rồi, phí luật sư tăng gấp đôi.”

      Chu Diễn Long cười: “Tử Chính, con đây là bắt nạt người ta đó hả?”

      “Ba, ba đừng để vẻ ngoài yếu đuối của ấy lừa nhé, này bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ngã người đàn ông cao to đấy, ai có thể bắt nạt ấy được đâu.”

      Chu Diễn Long nhìn sang Lâm Dư Hi: “Cũng được, từ Tử Chính bá vương rồi, Dư Hi, con quật ngã nó .”

      “……”

      Chu Tử Chính lấy di động của mình ra, lướt vài cái, đưa cho Lâm Dư Hi: “Đây là con cá thứ hai.”

      Lâm Dư Hi nhận lấy xem, là hình của người đàn ông trung niên: “Tôi biết ông ta.”

      “Con dâu nhà họ Trịnh ôm tiền mặt chuyển vào ngân hàng, điều tra được là ai đưa tiền cho bà ta. Thế là thám tử tư nghĩ cách bảo ngân hàng lấy danh nghĩa rửa tiền để đóng băng tài khoản ngân hàng của bà ta lại, đòi con dâu nhà họ Trịnh giải thích nguồn gốc thu nhập. Con dâu nhà họ Trịnh nóng ruột, liền tìm ông ta.”

      “Ông ta là ai?”

      “Ông ta là ông chủ của ngân hàng tư nhân ngầm ở Thâm Quyến, lai lịch tính là lớn. Nhưng moi được ông ta, chúng ta có thể lần theo đường dây này, mà tìm ra ngọn nguồn. Khi mà tài khoản ngân hàng của con dâu nhà họ Trịnh được hủy bỏ đóng băng, nhà họ Trịnh chắc chắn sốt ruột như kiến ngồi chảo. Thổi thêm chút gió cho nhà họ Trịnh nữa, rửa tiền bị bắt vào tù, nhất định nhà họ Trịnh bị dọa đến gà bay chó sủa. khi nhà họ Trịnh loạn lên, lôi người liên hệ ra. Đây cũng là đường dây khác. Hai đường dây này nối chung, con cá lớn phía sau bị câu lên nhanh thôi.”

      Chân mày Lâm Dư Hi nhíu chặt lại: “Ông chủ ngân hàng ngầm? phòng khám nho của chúng tôi sao lại trêu vào mấy người này chứ?”

      “Con cá lớn câu ra phía sau, có thể càng khiến em ngờ tới đó.”

      Chu Diễn Long cười : “Cũng lâu lắm rồi con lên cơn nghiện thám tử rồi nhỉ!”

      Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi cái: “Lần này bọn chúng động thổ đầu Thái Tuế, dám đụng vào người của con, là muốn chết mà.”

      Lâm Dư Hi tiếp lời, cúi đầu nhấp ngụm trà, lại vùi đầu ăn điểm tâm, đột nhiên trong chén lại có thêm viên sủi cảo.

      “Sao chỉ ăn mà thế?”

      “……Chẳng phải hết rồi đó sao?”

      “Ồ, vậy là em đồng tình với lời tôi ?”

      Lâm Dư Hi dè dặt cẩn thận: “Tôi đồng tình với quyền lợi chuyện của .”

      Chu Tử Chính cười, lôi kéo tiếp, có hai người cha ở đây, vẫn nên kiềm chế lại chút. quay qua với Lâm Chi Hiên: “Bác trai, hội thương mại phát triển thôn Minh Tâm bàn đến việc sắp xếp tháo dỡ rồi, sau khi vụ kiện này kết thúc, có thể hai người phải dọn chỗ khác để mở phòng khám.”

      Lâm Chi Hiên gật đầu: “Ừ, bác biết. Cho nên sau khi vụ kiện này kết thúc, bác về Tô Châu. Ở bên đó bác còn có căn nhà cho thuê.”

      Chu Tử Chính có chút kinh ngạc: “Bác đành lòng để mình Hi Hi ở lại đây ạ?”

      Lâm Dư Hi : “Tôi về chung với ba.”

      Chu Tử Chính nhíu mày: “Em muốn ?”

      “Ừ!”

      “Vậy bệnh của tôi làm sao đây?”

      “Bệnh của tiến triển rất tốt, qua hai ba tháng nữa chắc là khỏi hẳn.”

      Chu Tử Chính nghiêm túc nhìn : “Nếu em rồi, bệnh của tôi lại tái phát sao?”

      “Bệnh của đa phần là do nhân tố tâm lý. Chỉ cần điều chỉnh tâm tình cho tốt, có vấn đề gì nữa đâu!”

      “Vậy thịt kho mà em nợ tôi sao?” Chu Tử Chính nhìn chằm chằm.

      “Ơ……” Lâm Dư Hi theo nổi bước nhảy tư duy của .

      “Cho dù là miếng mười ngàn, em cũng phải nấu mấy chục lần đấy! Em định quỵt nợ hả?” Nét mặt của Chu Tử Chính mơ hồ trầm xuống.

      Lâm Dư Hi sửng sốt.

      Chu Diễn Long tiếp lời: “Bác nghe Tử Chính , thịt kho của cháu làm ngon lắm. Khi nào bác cũng có thể nếm thử nhỉ?”

      “…… Thực ra chỉ là cơm gia đình thôi ạ, rất bình thường. Ông Chu muốn ăn, cháu có thể nấu bất cứ lúc nào.”

      “Ông Chu? Xưng hô này xa lạ quá!”

      “Xin lỗi, bác trai!” Trong lòng Lâm Dư Hi đổ đầy mồ hôi.

      Lâm Chi Hiên vội : “Đây chỉ là dự định sơ bộ thôi, vẫn chưa xác định thời gian.”

      Chu Diễn Long tiếc nuối thở dài: “Mới tìm được ông bạn chơi cờ, còn tưởng đâu có thể tụ họp nhiều chút, chơi cờ nhiều chút chứ.”

      Ngay cả Lâm Chi Hiên cũng có chút bứt rứt yên: “Mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn mà!”

      Chu Diễn Long vỗ lên vai ông: “Bạn đồng tính tốt ơi, hi vọng ông có thể thay đổi mong muốn ban đầu mà ở lại đây.”

      Ánh mắt của Chu Tử Chính khóa chặt lên Lâm Dư Hi, nhìn thấy vẻ lúng túng với thấp thỏm, giả khờ và trốn tránh của .

      -Edited by miemei, posted on Lee.Quys.Ddoon forum-

      -----

      Quả nhiên Lý Thuần Nhất lên trang bìa, hình ảnh và bài viết tạp chí miêu tả tỉ mỉ cả quá trình. Chỉ là, cảnh mà Lâm Dư Hi xuất chút nào.

      Ngải Vi ngồi bên cạnh , đọc kĩ bài báo lần: “Được rồi! Mình bỏ cuộc. Mình thể nào hiểu nổi tâm tính của gã đàn ông cặn bã này. ta thế này là muốn tìm đường chết để cho mọi người xem hả.”

      Lâm Dư Hi có chút buồn bã nhàn nhạt: “Cậu hiểu được có thể làm sao chứ?”

      Ngải Vi bỏ tạp chí xuống, cắn miếng táo, cầm di động lên lướt vài cái: “Đúng đó, giống như mình cũng hiểu nổi quan hệ giữa cậu với Chu Tử Chính vậy! Đừng cái gì mà bác sĩ, bệnh nhân với mình nữa đấy.”

      “Tụi mình coi như là bạn bè .”

      Ngải Vi liếc cái: “Trong bụng cậu tự biết , ta mới muốn làm bạn với cậu đâu!”

      Trong lòng Lâm Dư Hi có nỗi lăn tăn vô danh: “Tiểu Ngải, cậu cảm thấy khoảng cách chênh lệch giữa mình với ấy quá lớn ư?”

      “Đúng là lớn! Mà chênh lệch lớn chắc chắn thành sao? chênh lệch nhất định thành được à? Lúc trước cậu gì với mình ấy nhỉ? Nhìn người, phải nhìn hoàn cảnh gia đình của người ta. Cậu quên rồi hả?” Ngải Vi nhìn Lâm Dư Hi chằm chằm, lời lẽ chính đáng.

      “Cái đó đâu giống chứ.”

      giống chỗ nào? Cậu , có khi nào mà cậu đề cử đàn ông cho mình ? Lần đầu tiên đề cử là Chu Tử Chính. Như thế chứng minh rằng, nếu cậu phải hãm hại mình, có nghĩa là hình tượng của ta trong lòng cậu rất tốt!”

      Đột nhiên, Ngải Vi “phụt” tiếng, phun miếng táo trong miệng ra. giơ di động lên để trước mặt Lâm Dư Hi, cười khép miệng được: “Rốt cuộc cậu làm cái gì mà chọc ta giận dữ vậy?”

      trang weibo của Chu Tử Chính đăng bức tranh vẽ tay, người đàn ông mang vẻ mặt tức giận, vác miếng thịt ba chỉ được cột chặt lên vai.

      “Đây chính là kết quả của thịt kho muốn chạy trốn! @Lâm Dư Hi.” Nhìn nét vẽ thô ráp kia, hình như là kiệt tác của bản thân Chu Tử Chính.

      Lúc mí mắt của Lâm Dư Hi vẫn còn giật giật, Ngải Vi nhanh chóng trả lời: “Báo cáo, thịt kho ở chỗ của tôi này, xin hãy tự chuẩn bị dây thừng.”

      Lâm Dư Hi chỉ có thể cạn lời trừng ấy.

      “Xin hãy chuyển lời cho thịt kho, nợ thịt trả thịt, ấy chạy thoát đâu!” Chu Tử Chính cũng trả lời cực nhanh.

      Thế là, những lượt bình luận ùa vào nghiêng trời lệch đất!

      ~ ~ Woa woa, chú cảnh sát ơi, ở đây có người muốn bắt thịt tống tiền kìa! ~ ~

      ~ ~ Em có dây thừng với thịt kho nè, đến đây , đến đây chà đạp em ! ~ ~

      Thế là, Lâm Dư Hi quyết định đầu hàng! lấy di động ra nhắn tin cho Chu Tử Chính: “Có thể gỡ bài weibo được ?”

      “Em ra điều kiện gì?”

      muốn thế nào?”

      “Giao con búp bê Hello Kitty giường em ra làm con tin. Nợ thịt của em chưa trả hết mà bỏ chạy, tôi giết con tin.”

      Sau đó, Lâm Dư Hi chỉ nghe thấy tiếng cười bùng nổ của Ngải Vi vang vọng ong ong bên tai.

      “Xin hãy nhận lấy lạy của tôi @Chu Tử Chính.” Ngải Vi cười đến nỗi tay run run mà gõ chữ đăng lên weibo.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, ly sắc8 others thích bài này.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Oa, đáng quá
      Ngọt ngào quá, làm sao đây
      Thank editor nhiều nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :